top of page
Writer's picturehungson1942

NÀNG MƯỜNG LAI


NÀNG MƯỜNG LAI

Truyện ngắn của Hùng Sơn


Ông bà Mường Kha làm nghề hái thuốc cha tryền con nối trên dẫy núi này từ lâu, rất nổi tiếng. Họ sinh được một đứa con gái đặt tên là Mường Môni. Khi nàng Mường Môni được hai tuổi, ông bà Mường Kha nhận Mường Lai làm con nuôi. Mẹ Mường Lai lấy một quân nhân Nga Sô, khi có bầu Mường Lai, anh quân nhân Liên Sô này về nước, không còn liên lạc được nữa. Năm ấy Mường Lai lên bẩy tuổi, mẹ qua đời nên được ông bà Mường Kha đem về làm con nuôi, vì nàng không còn ai thân thích nữa. Hai sơn nữ này lớn lên như thổi. Chị em hai nàng rất thương yêu nhau, cả ngày quấn quýt bên nhau từ nhỏ tới lớn. Cả hai cùng to lớn hơn hẳn các đứa trẻ cùng trang lứa. Nhất là sức mạnh của cả hai nàng ít trai miền nào định lại.

Tuy nhiên, cá tính của hai nàng lại khác hẳn nhau. Mường Môni thích trồng nấm độc, nuôi ma gà – một loại gà trống được dân miền núi luyện thành ma, rất hung dữ. Ban đêm khi nó mổ ai, vết thương sẽ mưng mủ, hành hạ nạn nhân cho tới chết, không có phương thuốc nào trị được. Trừ khi lấy nước rãi của nó vào ban ngày, bôi lên mới khỏi. - Nhưng ma tính của nói chỉ ứng nghiệm về ban đêm, còn ban ngày, nó cũng chỉ như một con gà trống bình thường. Bất cứ nàng Mường Môni đi đâu, con ma gà ma này cũng luẩn quẩn dưới chân nàng, như hình với bóng. Bởi vậy thiên hạ rất kiêng nể nàng. Còn nàng Mường Lai, tính tình lại rất hiền hòa, nụ cười luôn nở trên môi. Tuy nhiên, sức mạnh của nàng rất khủng khiếp. Người ta chẻ củi bằng dao, bằng dựa. Còn nàng chẳng bao giờ cần tới loại đồ dùng này. Không kể những thân cây to, còn loại cây cành lớn bằng cổ chân, đều bị nàng dùng tay bẻ gẫy một cách nhẹ nhàng. Đã có lần một thanh niên miền núi này, trêu ghẹo, dở thói sàm sỡ, bị Mường Lai bẻ gẫy tay.

Cũng vì cá tính khác biệt này mà khi ông bà Mường Kha già yếu. Nàng Mường Lai chỉ làm những công việc trong nhà, như cơm nước hàng này, chẻ củi, gánh nước, và phụ Mường Môni phơi thuốc hoặc đem thuốc ra chợ bán. Còn nàng Mường Môni chỉ có một công việc duy nhất là kế nghiệp cha, hàng ngày lên núi hái thuốc đem về bán nuôi gia đình.

Hôm nay ngày cuối tuần, như thường lệ, hai chị em lại đeo gù, mang thuốc lên chợ quận bán và đổi lấy những thứ cần thiết. Sáng sớm, trời ít sương mù nên cũng bớt lạnh. Nhưng cũng phải đi bộ mất hơn tiếng đồng hồ mới tới chợ.

Bầy biện thuốc thang ra một tấm vải trải dưới đất như mọi khi. Mường Lai bảo em:

- Mày ngồi đây trông hàng, để tao đi kiếm cái gì cho hai chị em mình ăn hôm nay nhé.

Mường Môni gật đầu, nói:

- Ừ…Chị đi đi .

Mường Lai thủng thẳng đi về cuối chợ, nàng định kiếm một sạp bán khoai củ gì đó cho hai chị em ăn cho tiện như mọi khi. Vừa đi qua dẫy hàng bán nữ trang giả, bỗng Mường Lai nghe có tiếng nói sau lưng:

- Cô đó là Mường Lai đó thủ trưởng.

Mường Lai quay lại nhận ra ngay con Phay đi cùng một ông quan. Nàng và Phay tuy quen nhau, nhưng không thân lắm. Phay là con của một gia đình khá giả trong Bản nên được đi học và sau đó vào ngành công an. Con nhỏ này rất chảnh nên nàng cũng không ưa lắm.

Thấy Mường Lai quay lại nhìn mình, Phay nói ngay:

- Chị Mường Lai, Đại úy thủ trưởng của em muốn nói chuyện với chị có được không?

Mường Lai nhìn ông quan đi với Phay, ngập ngừng hỏi:

- Ông quan muốn mua thuốc hả?

Người đàn ông đi với Phay mỉm cười thực tươi, nói:

- Vâng…vâng.. tôi muốn hỏi cô một chút chuyện thuốc thang trên núi thôi mà. Nghe nói có nhiều thứ tốt lắm.

Mường Lai nói:

- Vậy xin ông quan tới đầu chợ, chỗ chị em tôi bán thuốc coi nhé. Con Mường Môni nó rành hơn em nhiều.

Ông ta lắc đầu nói:

- Tụi tôi mặc cảnh phục, không tiện ngồi nói chuyện bên lề đường như vậy đâu. Hay là cô cho tôi mời cô vô quán phở kia nói chuyện được không ạ.

Phay cũng nói:

- Chị Mười Lai thông cảm đi. Thủ trưởng của em là Trưởng ty công an quận này mà ngồi nói chuyện ngoài đường thì kỳ lắm.

Mường Lai thấy ông quan cao lớn này ăn nói nhỏ nhẹ, thấy cũng có cảm tình nên gật đầu, thực thà nói:

- Vậy cũng được, nhưng em không có nhiều tiền ăn uống trong cái tiệm lớn đó đâu. Uống nước thôi được không?

Ông quan đi với Phay vừa định nói thì Phay đã cướp lời:

- Chị Mường Lai đừng lo, tụi em đãi chị ăn sáng mà.

Tự nhiên Mường Lai thấy vui vui, đang đói bụng, dưng không lại được người ta mời ăn trong cái nhà hàng mà nàng vẫn ao ước một ngày được vào đây ăn uống, nên vui vẻ đi ngay.

Vừa ngồi xuống ghế, anh chạy bàn đã vội vàng tới hỏi:

- Thưa ông bà muốn dùng chi ạ?

Phay nói:

- Anh cho chúng tôi nước gì uống cho ấm bụng trước đi rồi tính sau.

Ông quan cũng quay qua Mường Lai hỏi:

- Cô muốn ăn gì?

Mường Lai ngần ngừ không biết phải nói sao, vì nàng đâu có biết nhà hàng này bán cái gì, nên ngập ngừng thì Phay lại cướp lời nàng:

- Hay là thủ trưởng ăn gì kêu luôn cho ba người được không ạ.

Mười Lai thấy ông quan này lại mỉm cười, gật đầu rồi quay qua anh chạy bàn nói:

- Vậy anh cho tôi ba ly cà phê sữa hột gà với ba tô phở đặc biệt đi nhé. À… mà đừng quên gói cho tôi một chục chiếc bánh bao để tôi đem về.

Chờ cho anh chạy bàn đi khỏi, ông quan nhìn Mường Lai nói:

- Tôi tên Quân, cô không phải là lính của tôi nên xin cứ gọi tôi là anh Quân đi cho tiện nhé. Còn cho phép tôi gọi tên cô được không?

Mường Lai thấy hơi e thẹn với cách xưng hô này, nhưng nàng cũng cố tự nhiên nói:

- Vâng ạ… được mà. Anh Quân muốn sao cũng được ạ.

Trong khi đó Phay cười khúc khích liếc Mường Lai thật ý nhị, nhưng nàng đang mải nói chuyện với Quân nên không biết.

- Vậy Mường Lai cho anh hỏi nhé. Em có người yêu chưa?

Mười Lai chưng hửng vì câu hỏi bất ngờ hơi sỗ sàng này. Nếu phải là trai trong Bản mới gặp nàng mà hỏi cái kiểu này thì chắc chắn ăn cái bạt tai ngay. Nhưng trước mặt một ông quan Trưởng ty công an quận, nàng đâu dám làm bậy. Nên e thẹn nói:

- Tướng em cục mịch, trai trong Bản đứa nào cũng đứng chưa tới vai em, làm em ế chồng tới bây giờ. Làm gì có người yêu.

Quân cười ha hả nói:

- Vậy nếu Mường Lai chịu lấy trai Kinh thì thiếu gì người to lớn hơn em.

Mường Lai cười:

- Trai Kinh nào chịu lấy sơn nữ hả anh Quân.

Quân nói:

- Em hỏi cô Phay đi.

Không để cho Mường Lai hỏi mình, Phay nói nhanh:

- Trong đơn vị em có anh thiếu úy người Kinh, theo đuổi em đã lâu và chúng em sắp làm đám cưới rồi đó chị.

Mường Lai cười hì hì nói với Phay:

- Em khác, chị khác.

Phay nói:

- Chúng ta cùng là người Mường, lại sống chung Bản thì có khác gì đâu?

- Em có đi học, còn tụi chị đứa nào cũng lo làm ăn lam lũ nên không có trai Kinh nào thèm đâu.

Nghe hai nàng sơn nữ đối đáp, Quân chỉ cười hì hì. Ngay khi ấy, anh chạy bàn đem ba ly cà phê sữa hột gà ra, cùng để gói bánh bao lên bàn. Quân nhìn Mường Lai nói:

- Bây giờ chúng ta uống cà phê ngay đi cho ấm bụng, để nguội mất ngon.

Gió núi lành lạnh, ngụm cà phê nóng làm Mường Lai thấy ấm áp lạ lùng. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời nàng được uống một ly cà phê lại có cả sữa và hột gà như thế này. Cái cảm giác lâng lâng hưởng thụ làm nàng thích thú.

Ngay khí đó, anh chạy bàn lại đem ba tô phở nóng hổi đặt lên bàn, nói:

- Xin mời quí khách dùng ạ.

Đặt ly cà phê xuống bàn, Quân nói:

- Mời các cô dùng phở đi. Sáng sớm ăn phở nóng cho ấm bụng.

- Cám ơn anh Quân.

Phay cười hì hì, nói:

- Nhờ phước của chị Mường Lai em mới được đại úy thủ trưởng cho ăn phở, chứ như ngày thường thì còn lâu.

Quân cười.

- Vậy từ nay, ngày nào tôi cũng mời cô đi ăn phở nhé.

Phay cười không trả lời Quân mà nàng lại liếc Mường Lai một cách tinh nghịch. Mường Lai nhìn thấy cái liếc mắt đó của Phay, nàng biết ngay cô bé này đang nghĩ gì, nhưng cố tình lờ đi. Bây giờ thì nàng chắc chắn là con nhỏ này đem nàng ra mối lái gì đó cho anh chàng thủ trưởng công an của cô ta rồi. Nhưng nàng thấy anh chàng này cũng được. Hơn nữa, ở tuổi này Mường Lai thấy mình cũng nên lấy chồng rồi. Trong Bản, những đứa bằng tuỗi nàng đều đã có chồng, hai ba con rồi chứ đâu còn phân phây như nàng. Lại còn Mường Môni, nếu nàng không lấy chồng thì nó làm sao lấy chồng trước nàng được.

Ăn uống xong, Mường Lai nói:

- Lúc nãy anh Quân nói muốn hỏi về thuốc thang gì mà sao bây giờ không nói đi.

Quân cười hì hì.

- Nghe nói bố mẹ em là người nổi tiếng về thuốc núi phải không?

- Vâng ạ…ai cũng nói như vậy.

- Thế thì em cho anh gặp bố mẹ em có được không. Nhiều bệnh đàn ông, anh sợ nói với em không tiện.

Mường Lai gật đầu.

- Như vậy cũng tốt, để tan chợ, tụi em bán thuốc xong, có tiền đi mua mấy món đồ dùng hàng ngày rồi đưa anh về nhà gặp bố mẹ em được không ạ.

Quân hỏi:

- Thường thì em cần mua những gì?

- Dạ…Chỉ là gạo, muối và ít đồ lặt vặt thôi ạ.

Quân nói:

- Vậy thì như thế này nhé. Cô Phay về đơn vị nói anh nuôi đem tới nhà ông bà bố mẹ Mường Lai một tạ gạo và một bao muối dùm tôi. Còn đồ lặt vặt tôi sẽ đưa cô Mường Lai đi mua rồi trở về nhà cô ấy liền.

Phay đứng dậy thẳng người, nàng nói như vừa nghe một mệnh lệnh của thủ trưởng:

- Rõ.

Nói xong nàng đi ngay, trong khi Mười Lai ngơ ngác hỏi:

- Anh Quân nói vậy là sao, gạo muối gì ở đâu mà nhiều thế, mang tới nhà em làm gì.

Quân mỉm cười nói:

- Có gì đâu, thứ này trong đơn vị người ta cho cả kho, anh em ăn cả năm không hết. Anh bảo tụi nó đem tới nhà biếu bố mẹ em chút ít thôi mà. Bây giờ chúng ta đi mua mấy thứ lặt vặt em cần dùng nhé.

Mười Lai vẫn còn ngần ngừ nói:

- Anh làm như vậy em ngại lắm. Với lại sáng ra chưa bán được thuốc, em đâu có tiền mua sắm gì.

Quân lại cười, ghé sát vào tai Mường Lai nói nho nhỏ.

- Anh cho em mượn không lấy lãi đâu. Kiếp nào trả cũng được mà.

Mường Lai biết ý Quân nói gì. Nàng nghĩ, thằng cha này tán gái bạo quá. Y lại là quan lớn, nhiều tiền, đẹp trai, tội gì mình không lợi dụng y một phen. Tại y tự nguyện mà, có ai ép buộc gì y đâu. Nàng liếc nhanh Quân một cái mỉm cười, nói:

- Nếu vậy thì em không bao giờ trả anh đâu.

Quân lại cười, nói nho nhỏ:

- Có sao đâu. Như vậy anh còn cầu nữa.

Mua xong mấy món lặt vặt, vừa định ra về. Quân để ý thấy mỗi lần đi ngang qua chỗ nào bán nữ trang giả của dân tộc vùng núi, nàng cũng đi hơi chậm lại, nhìn ngắm có vẻ thích thú lắm. Nhất là vừa rồi cô hàng bán kim chỉ đeo mấy cái vòng ximen mạ vàng làm Mường Lai ngẩn ngơ. Lại ngay lúc đó, cả hai đang đi ngang qua tiệm kim hoàn lớn nhất trong chợ. Quân đứng lại rồi bước vô tiệm. Mười Lai hỏi:

- Anh Quân định mua vàng cho ai vậy?

Quân cười hì hì nói:

- Thì chúng mình vào xem chơi thôi mà, chứ anh có quen cô nào đâu mà mua vàng tặng.

Thấy Quân nói thế, Mường Lai cũng theo chàng vào tiệm. Phải nói những thứ này làm Mường Lai hoa cả mắt, vì ở đây có không biết bao nhiêu là đồ trang sức vàng bạc mà cả đời nàng không bao giờ dám mơ ước.

Ngắm nghía một hồi. Chàng quay qua hỏi Mường Lai:

- Em có biết thổi sáo không. Anh nghe nói mấy cô sơn nữ, cô nào cũng rành ba cái vụ này lắm.

Mười Lai cười hì hì, nói:

- Tụi em từ nhỏ đứa nào cũng khoái vụ này. Em chỉ biết chút đỉnh, còn con em em, nó mới là siêu đó anh. Bộ anh định mua sáo cho tụi em hả.

Quân chỉ hai chiếc sáo ngọc bầy trong tủ hỏi:

- Em thấy hai cái sáo này có được không?

Mười Lai la lên:

- Trời ơi…sáo ngọc mà. Ai dám mơ tới những thứ qúi giá đó.

Cô bán hàng cười, nói:

- Không phải bằng ngọc đâu chị ơi. Bây giờ làm gì có sáo ngọc như ngày xưa nữa. Họa chăng là trong phim ảnh tiểu thuyết thôi.

Mường Lai ngạc nhiên hỏi:

- Vậy hai cái sáo này bằng gì mà coi như ngọc vậy.

Cô bán hàng nói:

- Nó là bằng mã não thôi. Tuy nhiên, cũng không khác sáo ngọc là bao nhiêu đâu. Vì chị coi, mấy cái vòng cẩm thạch kia cũng bằng mã não đó.

Thấy Mường Lai có vẻ thích chiếc sáo đó lắm. Quân hỏi cô bán hàng:

- Nhưng sáo này chỉ để chưng hay có thể thổi đượng không cô?

Cô bán hàng nhanh nhẩu, nói:

- Em chắc với ông quan là tiếng sáo này nghe thanh thót hơn sáo trúc nhiều.

- Vậy cô lấy cho tôi coi.

Cô bán hàng lấy chiếc sáo trao cho Quân, Chàng đưa cho Mường Lai, nói:

- Em thử thổi xem có tốt không.

Mường Lai có vẻ hứng trí lắm, nàng cầm sáo lên thổi liền. Tiếng sáo bay bổng, ngân vang như mây ngàn gió núi, làm nhiều người khách đang mua nữ trang cũng phải quay lại nhìn. Mường Lai thấy nhiều người nhìn mình quá, luống cuống ngưng lại ngay. Nhiều tiếng vỗ tán thưởng làm nàng đỏ mặt.

Quân nói:

- Em thổi sáo tuyệt vời quá. Anh có cảm tưởng như đang nghe một khúc nghê thường của nàng cung nga nào nữa.

Nghe Quân khen làm Mường Lai càng đỏ mặt hơn. Nàng vội nói:

- Em chỉ học lóm con Mường Môni thôi. Nếu anh nghe nó thổi sáo mới thấy sướng.

Quân nghe Mường Lai nói vậy chàng chỉ cười nhẹ, nói với cô bán hàng:

- Cô gói luôn hai chiếc sáo này cho tôi nhé.

Cô bán hàng nhau mắn nói:

- Vâng ạ…vâng ạ, để em lấy luôn hai cái túi vải của nó đựng vào cho gọn ạ.

Mường Lai nhìn thấy cô bán hàng bỏ hai chiếc sáo vào túi vải, nàng như thẫn thờ, không ngờ chiếc sáo này còn có chiếc túi đẹp như vậy. Hình như nó được may bằng nhung, đen tuyền. Nàng hỏi Quân:

- Anh định mua cả hai chiếc sáo này hay sao?

Quân cười:

- Anh tặng em thì nhỏ Mường Môni cũng phải có một cái chứ. Hơn nữa, anh cũng muốn biết tài nghệ của em gái em ra sao.

Bỗng Quân chỉ một bộ vòng ximen bẩy chiếc bằng vàng 18 óng ánh nói với cô bán hàng:

- Cô cho tôi xem mấy chiếc vòng này được không.

Cô bán hàng lại nhanh nhẩu nói.

- Vâng…ạ.. được chứ ạ. Đây là loại vòng ximen phong thủy bẩy chiếc, rất hợp cho các thiếu nữ đó ông quan.

Cầm mấy chiếc vòng lên coi, Quân cũng có vẻ thích thú lắm. Bỗng chàng nghe cô bán hàng nói:

- Loại ximen này thì tuyệt vời. Nhưng em e với cô này thì hơi nhỏ. Để em lấy một bộ vừa với tay cô ta cho ông quan xem nhé.

Mường Lai đang định nói thì cô bán hàng đã nhanh nhẹn đi vào trong, mở két sắt đem ra trao cho Quân một bộ ximen khác lớn hơn, vả lại hoa văn trang trí trên bộ ximen này còn công phu hơn những chiếc vòng ximen nhỏ vừa rồi.

Quân thích thú ngắm nghía một lúc rồi trả tiền cho cô bán nàng ngay không cần trả giá. Bỗng chàng cầm lấy tay Mường Lai định sỏ vào thì cô bán hàng nói:

- Ông quan phải đeo vào tay trái cho cô ấy mới phải. Vì ý nghĩa của bộ ximen này ở tay trái sẽ mang lại sự an bình, may mắn và hạnh phúc.

Nghe cô bán hàng nói, Quân bỏ tay phải Mường Lai ra, cầm lấy tay trái nàng định đút bô trang sức vào thì Mường Lai rụt tay lại, nói nhanh.

- Ơ hay… anh định mua cho em hay sao.

Quân cười.

- Thì em để anh mượn tay em thử coi có đẹp không mà.

Nghe Quân nói thế Mường Lai để yên cho Quân đeo bộ Ximen vào tay nàng. Cô bán hàng khen:

- Đẹp tuyệt vời, em chưa thấy ai xứng với bộ ximen này bằng bạn ông quan. Cô ấy cao lớn mà lại trắng trẻo, làm nổi bật nét thanh tao của bộ trang sức tuyệt hảo này.

Không hiểu sao, nghe cô bán hàng khen, Mường Lai lại thấy hãnh diện và thích thú vô cùng. Nàng đang ngây ngất vì một cảm giác lạ đang len lỏi vào cơ thể nàng thì nghe Quân nói:

- Thôi… xong rồi, chúng ta về.

Mường Lai giật mình, ngơ ngác nói:

- Ơ….ơ hay. Anh …anh Quân.

Quân chưa kịp nói gì thì cô bán hàng đã nhanh nhẩu nói:

- Ông quan đã trả tiền bộ trang sức này cho cô rồi mà.

Mường Lai lắp bắp nói:

- Nhưng mà tôi…tôi.

Quân cười hì hì nắm tay Mường Lai kéo nhẹ ra khỏi tiệm, chàng thì thầm :

- Anh tặng em không được sao. Em không nghe cô bán hàng nói em rất xứng với bộ trang sức này lắm à.

Mường Lai không còn biết nói sao nữa, nàng yên lặng cho Quân nắm tay dắt đi. Chỉ một lúc sau họ trở lại chỗ Mường Môni đang ngồi bán thuốc. Thấy chị về, Mường Môni nói ngay:

- Từ sớm tới giờ chị đi đâu mà lâu thế. Thuốc thang hôm nay bán chẳng được bao nhiêu. Em e không đủ tiền mua gạo muối như mọi khi rồi.

Mường Lai nói:

- Em đừng lo, anh Quân đã cho lính mang gạo và muối tới nhà mình trước rồi.

Mường Môni trố mắt nhìn người đàn ông mà chị mình gọi là anh Quân đang nắm tay bà ta một cách thân mật, Nàng chỉ Quân hỏi Mường Lai:

- Ông quan này là ai mà chị gọi là anh Quân vậy?

Mường Lai trả lời tỉnh bơ:

- Thì anh ấy tên Quân nên tao gọi là anh Quân thôi.

Bỗng Mường Môni thấy trên tay Mường Lai bộ trang sức ximen bẩy chiếc vàng óng ánh, nên ngạc nhiên hỏi:

- Chị lấy đâu ra bộ vòng vàng này vậy. Em coi nó là vàng thật thì phải.

Mường Lai chưa kịp nói gì, Quân đã cướp lời nàng, trả lời Mường Môni.

- Lần đầu tiên gặp gỡ chị em, anh muốn có một chút gì kỷ niệm thôi mà, có đáng gì đâu.

Mường Môni lắc đầu nói:

- Trời ơi có đáng gì đâu à. Vàng thật thì mắc lắm đó.

- Vàng 18 thôi mà em.

- Vàng 18 thôi à… nếu bộ ximen này chỉ mạ vàng 18 không thôi cũng giá cả triệu rồi, chứ đừng nói là vàng 18. Em thấy hình từ trước tới giờ chị em chưa từng quen anh phải không.

Mường Lai nói với em:

- Chị định đi ăn sáng thì gặp con Phay nó giới thiệu anh Quân với chị, để anh ấy hỏi về một ít thuốc thang của tụi mình. Nhân tiện anh ấy mời đi ăn sáng và mua luôn bộ ximen này cho chị.

Tới bây giờ thì Mường Môni không còn biết hỏi cái gì nữa, mọi thứ đang diễn ra mà nàng còn tưởng mình đang nằm mơ. Nhưng nghe nói tới ăn sáng nên nàng buột miệng:

- Vậy thì chị sướng rồi. Có quà, còn được đi ăn sáng nữa chứ. Còn em đói rã ruột ra ngồi bán thuốc chờ chị về.

Quân cười hì hì trao gói bánh bao cho Mường Môni nói:

- Anh đâu có quên em gái. Bánh bao vẫn còn nóng, em ăn đi.

Không để cho Quân nói gì thêm, đang đói bụng lại ngửi thấy mùi bánh bao thơm phức, Mường Môni lấy ra ăn liền, không còn thắc mắc thêm gì nữa. Nhưng hai mắt Mường Môni vẫn còn nhìn vào bộ trang sức óng ánh trên tay chị một cách thèm thuồng. Thấy vậy Quân lấy ra hai chiếc sáo, trao mỗi nàng một cái rồi nói:

- Em cũng có quà nè?

Mường Môni vừa ăn vừa hỏi:

- Cái gì vậy anh?

Quân cười.

- Em cứ coi thì biết thôi.

Mường Môni nuốt vội miếng bánh bao thật nhanh, cầm chiếc bao nhung mở ra. Nàng trợn trò mắt, há hốc miệng hỏi:

- Cái này anh cho em hả?

- Em có thích không?

- Thích…thích. Anh cho em thực hả.

- Thì cho là cho chứ thực hư cái gì.

- Nhưng mà nó là một bảo vật đó. Trời ơi…sáo ngọc đây mà.

Quân cười.

- Vậy em thử thổi cho anh nghe đi.

Không để cho Quân nói thêm lời nào nữa. Mường Môni đưa sáo lên miệng thổi liền. Đúng như Mường Lai nói; tiếng sáo của Mường Môni cao vút, âm thanh ngọt ngào, thật trong. Quân có cảm tưởng như sóng nhạc làm mây bay gió cuốn, cây lá sào sạc. Đàn chim trời từ đâu bay lại chung quanh thực nhiều, hình như chúng cũng đang say mê vì diệu sáo du hồn của Mường Môni. Mường Lai cũng thấy hứng khởi, nàng rút ống sáo ra khỏi chiếc bao nhung đưa sáo lên miệng hòa âm cùng em. Tiếng sáo của hai nàng cuộn lấy nhau, nhiều lúc như tiếng suối róc rách, lắm lúc lại rồn rập tựa mưa sa, có khi cao vút đưa hồn người nghe lên tới tận trời cao mây thẳm. . . . .

Mặt trời đã lên thực cao, Quân nói:

- Anh nghĩ bây giờ chúng ta nên trở về nhà. Có ở lại đây cũng chẳng buôn bán gì được bao nhiêu đâu.

Hai chị em Mường Lai bằng lòng ngay. Riêng Mường Môni từ khi có chiếc sáo ngọc trong tay, nàng không còn để ý gì tới chuyện chung quanh nữa, mặc cho Quân với Mường Lai muốn làm gì thì làm. Nàng như người mất hồn, mê mẩn với ống sáo trong tay.

Thay vì hàng ngày Mường Lai và em mang gù thuốc sau lưng, đi bộ về nhà mất cả tiếng. Hôm nay, Quân gọi ba chiếc xe ôm chở mọi người đi, nên chỉ một lát là họ đã về tới nhà. Có điều lạ là không hiểu sao hôm nay cả bố mẹ và cô Phay đã ra tận đầu đường chờ chị em Mường Lai. Nàng ngạc nhiên hỏi:

- Ủa…sao bố mẹ biết tụi con về sớm mà ra tận đây đón.

Bố Mường Lai nói:

- Con Phây nó nói, có ông quan lớn ở quận, muốn gặp bố mẹ nên đưa chị em con về sớm. Bởi vậy mọi người mới ra đây đón. Hơn nữa, họ trở tới cho nhà mình cả bao muối và một tạ gạo, nên bố mới nôn nóng muốn gặp chị em con xem là chuyện gì.

Không đợi cho Mường Lai trả lời bố, Quân cướp lời:

- Chào hai bác, đơn vị con gạo muối dân chúng cho cả kho, ăn chẳng bao giờ hết. Nên con đem biếu hai bác chút đỉnh có là bao đâu ạ. Xin bác đừng để ý.

Bố Mường Lai đưa cả hai tay nắm tay Quân lắc lắc nói:

- Chúng tôi cám ơn ông quan lớn nhiều lắm. Số gạo muối này cả nhà ăn mấy tháng không hết. Hàng ngày chúng tôi chỉ đủ tiền mua từng ký thôi.

Quân cười.

- Vậy bác cứ dùng hết đi, cháu lại sai lính mang tới cho bác. Bây giờ chúng ta đi vào nhà cho cháu hỏi bác vài chuyện có được không ạ.

Bố mẹ Mường Lai lật đật nói:

- Được….được chứ ạ. Mời ông quan vào nhà nhắp miếng rượu cần.

Quân nói:

- Cháu biết hai chị em cô Mường Lai và Mường Môni từ lâu rồi. Nên xin bác cứ coi cháu như người nhà. Cháu tên Quân, xin bác gọi tên cháu được rồi. Chứ ở đây mà quan quyền gì nữa.

Bố Mường Lai nói:

- Con nhỏ tệ thật, vậy mà nó chẳng nói với tôi một lời nào về anh.

Quân cười hì hì nhìn Mường Lai, nói:

- Thưa bác tại cháu nói em ấy đừng nói gì sớm quá, để cháu nhờ đồng chí Phay tới nói chuyện với bác trước, rồi cháu mới xin phép được gặp hai bác.

Mường Lai đứng sau lưng bố mẹ, lườm Quân một cái thực dài. Nàng không ngờ anh chàng này lẻo mép tới vậy. Nhưng nàng cũng thấy vui vui nên không nói gì. Mọi người vào nhà, vừa ngồi xuống sàn chung quanh bình rượu cần trên bếp, mẹ Mường Lai quay lại bảo nàng:

- Con đổ thêm mớ rượu cần vào lu hâm nóng mời anh Quân đi con.

Mường Lai đi ngay, nhưng trước khi đi, thấy bố mẹ không để ý. Nàng dơ nắm tay, mím môi trợn mắt như dọa Quân phải coi chừng. Quân làm lơ cười hì hì nói với bố nàng:

- Con về đây làm trưởng ty công an quận cũng hơn hai năm rồi. Hôm nay mới được đồng chí Phay cho hay hai bác ở đây nên tới thăm.

Mẹ Mường Lai hỏi:

- Sao con Phay lại biết anh Quân.

- Dạ…thưa bác đồng chí ấy là nhân viên công an của cháu ạ.

- Vừa rồi con Phay và mấy chú lính có nói; anh để ý con Mường Lai nhà tôi từ lâu, nên nhờ nó tới đây nói trước, vì anh không còn họ hàng bà con gì ở đây có đúng không.

Có lẽ lời nói bộc chực của mẹ Mường Lai làm Quân luống cuống. Chàng nắm hai tay vào nhau nói:

- Vâng…vâng…con xin lỗi hai bác. Quả thực con mồ côi từ nhỏ. Họ hàng cũng chẳng còn ai, nên bất đắc dĩ phải nhờ đồng chí Phay tới thưa chuyện vớ hai bác thôi ạ. Chứ nếu con có bố mẹ thì thế nào con cũng phải đưa song thân tới đây nói chuyện này mới phải.

Bố Mường Lai nói:

- Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện bình thường. Nếu anh và con Mường Lai ưng nhau thì cũng là điều tốt thôi. Câu nệ làm gì nhiều điều rác rối đó.

- Vâng…vâng.. con xin cám ơn hai bác.

Ngay lúc ấy, Mường Lai bê bình rượu cần đi ra, nàng đã nghe hết những gì bố mẹ và Quân nói về mình nên tức lắm. Nhưng không nói được gì. Mặt nàng đỏ bừng, tay bưng bình rượu đổ vào bình lớn mà muốn trào ra ngoài. Oai oăm thay, mẹ nàng lại đang nhìn đăm đăm vào bộ ximen vàng óng ánh trên cổ tay nàng. Dù bà không nói gì, nhưng Mường Lai biết ngay mẹ nàng đang nghĩ gì.

Mẹ Mường Lai lại nói:

- Theo phong tục cưới gả của tộc Mường chúng tôi từ xưa. Con gái theo chồng thì đằng gái phải cho cô dâu của hồi môn ít nhất một con bò. Có khi nhà trai đòi hai, ba con. Nhà chúng tôi như anh thấy đó, chạy gạo từng ngày thì lấy đâu ra bò mà làm của hồi môn cho con gái. Anh nghĩ thế nào.

Quân cười hì hì nói:

- Thưa bác, nếu bác bằng lòng cho em Mường Lai làm vợ cháu thì ngày mai, cháu cho lính lùa tới đây mười con bò mộng. Đây là thứ bò giống. Tụi buôn lậu lùa qua biên giới hôm qua chúng cháu bắt được. Nếu đem về cơ quan, các ông lớn trên tỉnh cũng xuống chia nhau hết. Chúng cháu cũng chẳng được gì. Chi bằng đem biếu hai bác cho tiện, khỏi phải báo cáo lôi thôi.

Bố Mường Lai hỏi:

- Ôi…như vậy có được không. Làm việc mà không báo cáo ở tù đó.

Quân cười.

- Thưa bác, nhiều chuyện động trời còn chẳng nhằm nhò gì nữa là mấy con bò. Cháu là trưởng ty công an quận bắt được, tụi cháu muốn cho ai thì cho, mắc mớ gì tới ai mà ở tù.

Đúng như lời Quân nói, ngay trưa hôm sau mấy chú lính lùa đàn bò về cho gia đình Mường Lai. Mọi người chới với vì đây là cả một gia tài to lớn mà những người dân tiểu số vùng núi này làm ăn cả đời cũng không bao giờ mua được. Bố mẹ Mường Lai không biết ăn làm sao, nói làm sao nên đành tiếp nhận, vì mấy chú lính nói chỉ làm theo lệnh, không dám cưỡng lại.

Chỉ hơn tháng sau, đám của đại úy trưởng ty công an quận và cô Mường Lai được cử hành. Chính Mường Lai cũng không ngờ cuộc đời nàng lại thay đổi nhanh chóng như vậy. Vì ngay hôm sau và ngày nào Quân cũng tới nhà nàng. Lúc đầu Mường Lai còn làm dữ, sau thấy Quân năn nỉ mãi cũng thấy tội nghiệp và nàng đã bằng lòng ngả vào vòng tay chàng.

Cũng phải nói tới vụ này, Mường Lai vừa tức vừa thương. Nhưng xem ra tính tình Quân cũng được, chàng hào phóng, lễ độ, biết người trên kẻ dưới và coi nàng như một báu vật. Hơn thế nữa, so sánh Quân với bất cứ chàng trai nào trong Bản này thì không ai bằng chàng, kể cả về địa vị xã hội, tài chánh và nhất là chiều cao của Quân còn cao hơn Mường Lai một chút. Tuy thân thể chàng không to con hơn nàng, nhưng coi vậy lại thấy cái đẹp của một chàng trai trẻ thời đại, đầy nét phong sương.

Những tuần lễ trước ngày cưới, Mường Lai sống như người đi trên mây. Nàng bắt đầu yêu Quân thực sự. Ngày nào chàng không tới là nàng thấp thoảng chờ mong. Khi gặp gỡ là kéo nhau vào rừng ân ái thỏa thích. Tuy nhiên, Mường Lai cũng không để Quân đi quá xa. Nàng chỉ cho chàng ân ái mây mưa mà không bao giờ cho Quân đè nàng ra làm chuyện vợ chồng. Không phải Mường Lai không muốn, nhưng nàng còn phải giữ cái giá cho những ngày sau không bị chồng coi thường.

Quân cũng đã đưa nàng tới thăm căn nhà chàng mới mua trên quận. Đó là căn nhà mà chàng dự tính khi cưới nàng là về đó ở. Đây là một căn phố sát mặt đường, nhưng phải nói nó rộng gấp hai lần những căn nhà kế bên. Chiều ngang cũng phải tới hơn mười thước, chiều dài gần hai mươi thước. Phía trước nhà có cửa sắt kéo ra vô an toàn và bên trong là cửa bằng gỗ lim chắc nịch. Nhà có hai từng, phía dưới nhà, Quân trang trí như một phòng hội. Sát tường có tượng Bác Hồ bán thân bằng đồng oai phong. Phía trước là một cái bàn dài với hơn hai chục chiếc ghế toàn bằng gỗ quí. Phía sau phòng này là nhà bếp, phòng tắm rộng thênh thang. Cầu thang lên lầu ngay sau vách ngăn hai phòng dưới nhà. Được làm bằng gỗ lim bóng lộn. Trên lầu, một cái phòng lớn có ban công nhô ra đường, còn hai phòng nhỏ phía trong. Cả ba căn phòng này đều có phòng tắm riêng biệt.

Hôm đó Mường Lai thích thú hơn bao gì hết. Nàng nằm dài trên chiếc giường gỗ lim mà cả đời chưa bao giờ ngờ tới. Quân ôm lấy nàng lăn lộn trên giường, thì thào bên tai nàng.

- Em là người phụ nữ đầu tiên nằm trên chiếc giường này đó. Có thích không?

Mường Lai vòng tay ôm lấy đầu Quân hôn say đắm. Bàn tay Quân như mọi khi đã luồn qua vạt áo nàng. Đây là lần đầu tiên Mường Lai tự nhướn mình lên cho Quân cởi áo lót nàng ra. Bộ ngực núi lửa của nàng vươn lên dữ dội. Quân úp mặt vào đó cả buổi như không bao giờ muốn rời ra nũa. Tuy nhiên chỉ tới mức đó rồi thôi.

Nhưng có một điều Mường Lai không ngờ, Quân bảo Mường Lai là người phụ nữ đầu tiên nằm trên chiếc giường này là không đúng. Vì trước đó, khi mới mua căn nhà này, lúc lính tráng kê dọn đồ đạc dưới nhà. Quân đã dẫn Phay lên đây. Khi Phay vừa vào trong phòng, Quân đóng cửa và khóa lại. Phay không ngờ Quân ẩu tả như vậy. Nhưng nàng cũng không dám kháng cự và kêu cứu. Vì nàng biết rằng có làm gì cũng vô ích. Cùng lắm là làm Quân mất mặt với đám lính dưới nhà thôi. Tuy nhiên, dù cho họ có biết Quân cưỡng hiếp nàng thì có ai dám can thiệp đâu. Chắc chắn mọi người sẽ vờ như không hay biết gì, và như vậy lại còn làm Phay mang tiếng hơn nữa. Làm sao sau này dám nhìn mặt đồng đội.

Bởi vậy lúc đầu nàng cũng kháng cự lấy lệ, rồi nằm im cho Quân từ từ cởi từng nút quần áo nàng ra. Cho tới khi thân thể nàng không còn một mảnh vải nào che thân nữa. Quân mới tham lam nằm úp lên mình nàng. Miệng chàng gắn chặt lấy môi Phay hôn hít tới tấp. Quân còn bắt nàng há mồm cho chàng lùa lưỡi của mình quậy tứ tung trong miệng nàng. Trong khi đó, chàng tự cởi hết quần áo mình ra. Cả hai bây giờ trần chụi.

Quân bắt đầu hôn hít từ đầu tới chân Phay. Có những lúc chàng làm cho nàng cong cớn phải rên lên mới chịu nổi. Sau một hồi quần thảo, cả hai nằm thở dốc. Phay mới nói nho nhỏ:

- Anh Quân ơi… sao anh ẩu quá vậy. Anh biết em sắp lấy anh Kỳ mà anh làm vậy, anh ấy biết thì sao. Hơn nữa, anh Kỳ đang điều khiển lính ở dưới nhà, xếp sắp đồ đạc cho anh, nếu em la lên thì lớn chuyện rồi.

Quân cười hì hì nói:

- Anh biết chắc em không la lên đâu.

- Tại sao?

- Vì em còn nhớ, anh nói sẽ đề bạt em lên hàm trung sĩ tuần trước phải không. Mà ai cũng biết, khi lên trung sĩ, em chỉ cần đi mua cái bằng tú tài là có thể đi học sĩ quan được rồi. Còn như em la lên, thằng Kỳ biết em thất tiết với anh, liệu nó còn chịu cưới em nữa không. Cái chuyện này em cũng đâu có mất mát gì. Em chẳng làm như thế với thằng Kỳ hà rầm sao.

- Anh nói bậy, em làm thế này với anh Kỳ hồi nào.

Quân với cái điện thoại cầm tay, mở ra đưa cho Phay coi.

- Em coi cái nay đi. Lúc nãy anh định cho em xem rồi mới cởi quần áo em ra. Nhưng sau nghĩ lại, thử làm trước xem em phản ứng ra sao, lúc ấy cho em coi cũng không muộn. Em biết rằng, hai đứa tụi em trực gác mà đêm nào cũng ngủ với nhau ngay trên bàn làm việc của anh thì đưa ra hội đồng kỷ luật, tụi em có thể bị loại ra khỏi ngành cảnh sát, cũng có khi bị mất đảng tịch, lúc ấy chỉ còn về nhà đuổi gà thôi.

Phay tá hỏa, nhìn những đoạn phim nàng và Kỳ trần truồng làm tình ngay tên mặt bàn làm việc của Quân. Không phải chỉ có một cái, mà Quân quay được bốn năm cái như vậy. Nàng đâu có ngờ trong phòng Quân có máy thu hình.

Phay run rẩy thì thào:

- Anh Quân ơi… anh xóa những cái này đi được không. Em van anh đó.

Quân quay qua, một chân gác lên mình Phay. Hai tay chàng nâng mặt nàng lên nói nho nhỏ:

- Bây giờ em chịu là nằm với anh cũng chẳng mất mát gì rồi phải không. Mai mốt đi học sĩ quan không chừng em còn nhớ anh nữa.

Hai hàng nước mắt Phay chảy dàn dụa ra lúc nào không hay, nàng sụt sùi:

- Em biết rồi… em biết rồi. Nhưng xin anh làm ơn xóa mấy cái phim này đi được không.

Quân mỉm cười.

- Em biết rồi là biết cái gì?

- Thôi mà anh, anh còn phải hỏi nữa hay sao.

Quân kỳ lợm nói:

- Nhưng anh muống nghe chính miệng em nói ra.

- Có cần như vậy không anh.

- Cần chứ. Chắc chắn nghe đã lắm.

- Thôi mà anh, em lậy anh đó, xóa mấy cái phim này đi nhé.

- Em chưa nói gì mà lại đòi xóa mấy cái phim này đi à. Anh nói cho em biết, dù bây giờ anh có xóa nó đi thì máy chính còn đó, có ích lợi gì đâu.

- Vậy anh về xóa luôn phim trong máy chính đi nữa nghe anh. Em xin anh đó.

Quân cười hì hì nói nho nhỏ:

- Anh bảo em nói, em không chịu nói, mà nhất định đòi anh xóa phim thấy có ổn không.

- Vậy em nói thì anh xóa phim đi phải không. Để em nói nhé; em làm chuyện ấy với anh cũng chẳng mất gì.

- Chuyện ấy là chuyện gì chứ?

- Trời ơi…còn chuyện gì nữa đây.

- Nói đi.

Phay bậm môi nói thực nhanh:

- Anh đè em ra làm tình, được chưa.

- Chưa được, vì em có chịu cho anh làm như vậy không.

Phay biết dù cho bây giờ có van xin Quân thế nào, cũng khó lòng nghe lời nàng. Bây giờ chỉ còn cách dụ khị anh chàng dâm dật này may ra có hiệu quả. Nàng bất ngờ ôm lấy Quân hôn lên miệng chàng thật tình tứ. Thì thầm:

- Anh biết mà, nếu em không đồng tình với anh thì đâu có để cho anh cởi quần áo em ra một cách dễ dàng như vậy. Coi nè, anh làm em ướt hết cả trong lẫn ngoài rồi đó. Thật sự anh không nhắc vụ anh đề bạt em lên trung sĩ em cũng nhớ chứ. Làm sao chỉ vì anh thích em mà em để mất cơ hội này.

Vừa nói nàng vừa xoay mình nằm đè lên Quân. Quân không ngờ Phay thay đổi nhanh như vậy. Chàng thích thú ôm ghì lấy nàng. Bây giờ thì chính Phay chủ động ân ái chứ không phải Quân. Chàng mê đi trong cơn hoan lạc cùng cực bất ngờ này…

Kể từ hôm đó, ngày nào Phay cũng theo Quân tới căn nhà mới này. Bây giờ Phay không cần nhắc tới mấy đoạn phim đó nữa, mà nàng làm cho Quân càng ngày càng tiến sâu hơn vào sự ái ân vụng trộm này. Cũng chỉ ngay tuần sau Phay đã mang hàm trung sĩ. Nàng đi mua ngay một mảnh bằng tú tài và dục Quân đề bạt nàng đi học khóa sĩ quan. Đương nhiên trong hoàn cảnh này làm sao Quân từ chối được.

Thế rồi có những lúc Phay tự nghĩ, bây giờ mình không lấy Kỳ cũng chẳng sao. Chỉ vài tháng nữa đi học về nàng cũng ngang hàng với Kỳ rồi. Hơn thế nữa, lợi thế của Phay lúc ấy là người dân tộc thiểu số, lại là phận nữ mà có Quân đỡ đầu thì nàng qua mặt Kỳ là điều đương nhiên. Từ đó nàng có vẻ lơ là với Kỳ và ngày cưới cũng được hoãn lại với lý do nàng phải đi học lớp sĩ quan.

Trong lúc Quân lén lút với Phay, chàng vẫn hàng ngày tới với Mường Lai rất đều đặn. Gặp gỡ Mường Lai, Quân không phải mất sức như đối với Phay, vì chính Mường Lai giới hạn mọi thứ trong những lần gặp nhau như thế. Ngay cả khi hai đứa đưa nhau ra bờ suối vắng vẻ trong rừng già. Quân cũng chỉ lùa tay qua váy Mường Lai được vài phút là nàng kéo tay chàng ra rồi. Tuy nhiên, Quân đã khám phá ra được cái mà chàng mong ước trước khi tới với Mường Lai. Quả thực nàng có một bộ phận sinh dục thật quá khổ. Chàng đã đo được nó dài hơn cả gang tay. Trong khi những người phụ nữ khác bình thường chỉ dài hơn nửa gang tay hay cùng lắm là mấy người sanh nhiều, cái đó bị nong ra, dài một gang tay cũng đã là rất hiếm. Thấy vậy chàng càng chiều chuộng Mường Lai hết mình.

Căn nhà của bố mẹ Mường Lai bây giờ trở thành một trang trại nho nhỏ. Ngoài đàn bò, Quân còn cho lính phá rừng, rào chung quanh nhà, lấn về phía trên núi hơn mẫu đất. Chàng còn công khai làm sổ đỏ cho cha mẹ vợ tương lai khu đất vừa chiếm hữu, và sai lính làm một dẫy chuồng gà nuôi được cả trăm con.

Cuối cùng ngày cưới đã đến và đương nhiên căn nhà Quân mới mua là tổ ấm của chàng và Mường Lai. Với Mường Lai, đây quả là một giấc mơ. Nàng ngụp lặn trong hạnh phúc triền miên. Có một điều làm Mường Lai lo lắng nhất là thân thể quá khổ của mình sẽ làm chồng chán nản, vì chuyện vợ chồng mà chàng cứ hùng hục như đũa quậy ống tre thì làm gì có người đàn ông nào chịu nổi. Những thằng hiền lành nhất và có yêu thương vợ tới đâu không trước thì sau nó cũng ngoại tình.

Nhưng thật bất ngờ. Ngày động phòng lại là ngày Quân làm cho nàng sung sướng phát điên lên. Cả đêm hôm đó, nàng sung sướng tới độ vã mồ hôi, phải năn nỉ Quân nhiều lần cho chàng chậm lại, bớt hùng hổ như cọp đói… để nàng lấy hơi thở. Chẳng bao giờ Mường Lai lại nghĩ Quân làm chuyện vợ chồng quái gở như vậy. Chàng đã không làm tình như người bình thường mà đi sâu vào thân thể nàng bằng một con đường khác. Đương nhiên dù cho thân thể bất cứ ai to lớn cỡ nào thì cái lỗ ấy cũng chỉ có giới hạn như thế thôi. Nhất là lúc nàng nằm ngửa, chàng kéo hai chân nàng lên phía trên đầu, làm thân thể nàng cong vòng như con tôm. Bờ mông nàng chổng ngược, cửa mình hầu như úp vào bụng để lộ cái lỗ tròn trịa đó với các thớ thịt săn tròn chổng ngược lên trời. Sự co thắt các bắp thịt ở đây chính Mường Lai cũng không ngờ mình điều khiển dễ dàng hơn các chỗ khác và cái nhậy cảm còn tăng gấp bội. Điều này làm cho Quân càng hung bạo hơn bao giờ hết. Và làm cho nàng sung sướng tới rụng rời.

Những lúc như thế, Mường Lai luôn cắn chặt hàm răng, mím môi để không bật lên tiếng rên rỉ khoái lạc, dù hai tay nàng cũng đã nắm chặt cạnh giường, cong cớn để chống chọi lại. Nhưng vô ích, nhiều lần nàng đã phải thét lên.

- Anh…anh ơi. C.h.ế.t…chết em mất…. sướng quá đi.

Cứ như thế, đêm qua đêm. Ngày qua ngày Mường Lai sống trong hạnh phúc ngất ngây vô tận. Nhưng bỗng có một ngày Mường Lai nhận được tin dữ làm cuộc sống nàng chao đảo. Đó là con em Mường Môni của nàng đi hái thuốc trên núi bị cọp vồ chết. Con cọp này gần đây bỗng xuất hiện trong Bản. Nó tha đi cả những con bò mộng to gấp nhiều lần hơn nó. Lẽ dĩ nhiên là người nó cũng không chừa. Đã có hơn cục mạng chết vì nó. Dân chúng trong Bản hoảng hốt tổ chức săn lùng nhưng vô ích. Nó chợt tới, chợt đi không ai biết đâu mà lường. Bao nhiêu bẫy được giăng ra cũng vô ích. Nó tinh khôn hơn cả yêu tinh. Nhưng khi con cọp này giết chết Mường Môni nó cũng đã phải trả một cái giá quá đắt, bằng chính mạng sống của nó. Số là biết không thế nào thoát khỏi cái chết khi bị con cọp này bất ngờ trong bụi cây xông ra vồ nàng ngã chúi xuống đất. Mường Môni nhân cơ hội con gà ma của nàng xông tới cứu chủ, nàng kịp lấy một nắm ngải ma lai luôn dắt bên mình nhét vào miệng cọp. Con cọp sau khi vả con gà ma của Mường Môni chết tươi. Hai chân trước nó đè lên mình Mương Môni giữ con mồi chắc nịch, nó vừa há miệng ra định cắn vô cổ nàng thì Mường Môni đút luôn mớ ngải ma lai vô mồm nó. Con cọp thấy cánh tay Mường Môni thọc vô miệng mình thì táp ngay. Nó nhai ngấu nghiến bàn tay thơm tho đó. Nhưng đâu có biết chỉ vài phút sau, ngải ma lai phát tác, làm cho nó đứt ruột, phọt ra cả đống phân xanh lè, xông lên mùi hôi thối mấy trăm thước còn ngửi thấy.

Dân chúng trong Bản nghe tin nàng Mường Môni bị cọp vồ chết mà còn giết được nó, họ vừa thương cảm, vừa mừng rỡ vì từ đây không còn lo lắng con quái vật này hãm hại mình nữa. Để tỏ lòng biết ơn người con gái giết cọp. Dân chúng mỗi người một tay đem xác Mường Môni

xuống chân núi, ngay ngã ba ven đường chôn cất, và xây cho nàng một ngôi một thật khang trang. Từ đó ai đi qua mộ nàng cũng cúi đầu, có nhiều người còn mang nhang đèn tới cúng quẩy nữa.

Nhưng tới mùa mưa bão, ít người qua lại trên con đường này thì nơi đây lạnh lẽo vô cùng. Cũng ngay ngày đầu mùa mưa. Một đêm Mường Lai đang ngủ với chồng. Bỗng nàng nghe thấy tiếng sáo ngọc ai oán, vú cao như rên rỉ làm nàng tỉnh giấc. Ngay lúc ấy, hình bóng Mường Môni chập chờn trong đêm tối ngay chân giường thì thầm:

- Chị Mường Lai ơi em lạnh quá.

Mường Lai tưởng mình nằm mơ, nàng rụi mắt, véo luôn cả vào đùi thật đau để tỉnh ngủ, xem hình ảnh kia là ảo giác hay sự thật Mường Môni về báo mộng. Nhưng Mường Môni vẫn đứng đó rên rỉ kêu lạnh. Mường Lai sợ hãi, hoảng hốt kêu chồng thức dậy. Và chính Quân cũng run lên vì thấy hình bóng chập chờn của Mường Môni dưới ánh đèn ngủ lung linh và nàng đang rên rỉ kêu lạnh. Quân vội vàng bật đèn sáng lên thì Mường Môni đã biến mất, nhưng nàng còn để lại tiếng sáo ngọc phảng phát trong phòng.

Hai vợ chồng không còn ngủ nghê gì được nữa, thức luôn cho tới sáng thì bố mẹ Mường Lai tới báo tin tối qua Mường Môni hiện về kêu lạnh. Thế là mọi người không quản sương mù, gió núi cùng nhau tới ngay nơi chôn cất Mường Môni thật sớm. Quả như lời Mường Môni về báo mộng. Tối qua gió lớn, làm một thân cây gẫy đè lên ngôi mộ làm bể một mảng lớn.

Quân vội vàng huy động lính tới đắp lại mộ. Không hiểu sao dân trong Bản cũng biết tin Mường Môni hiện về báo mộng. Mọi người kéo nhau tới coi chật cả con đường. Thế rồi dân chúng bàn nhau phải cất cho Mường Môni một cái chòi che mưa rừng gió núi thì họ mới yên tâm. Một lần nữa có sẵn lính trong tay, lại có dân chúng ủng hộ. Quân cho chặt cây chung quanh mộ làm thành một bãi đất trống rồi cất lên trên ngôi mộ của Mường Môni một căn nhà nho nhỏ như cái miếu, toàn bằng gỗ quí cưa ngay trên núi.

Từ đó ngôi mộ Mường Môni bỗng trở thành nơi linh thiêng cho dân trong Bản tới cúng viếng, cầu xin.

Nhưng cái tốt lành tới ít khi lập lại, mà điều sui sẻo xẩy ra cứ tới luôn luôn. Vài ngày sau đó. Vào một buổi chiều có nhiều sương mù, gió lạnh và mưa nguồn. Mường Lai thấy chồng loạng choạng trở về nhà với một cô gái và một người đàn ông trung niên cao lớn. Nàng nhận ra ngay cô gái này là một chủ quán rượu nổi tiếng, có nhiều gái đẹp và những người háo sắc thường hay tìm tới.

Tuy nhiên, với lòng hiếu khách và tôn trọng chồng từ trước tới nay. Mường Lai ân cần mời khách vào nhà, mặc dù nàng không có cảm tình với người phụ nữ này lắm. Vừa vào tới nhà, chồng nàng ra đóng cửa lại vì gió lùa vào nhà lạnh buốt. Xong chàng tới bên Mường Lai nói:

- Em ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào chân bàn, anh có chuyện này nói em nghe hay lắm.

Mường Lai ngần ngừ hỏi:

- Nhà đang có khách, sao chúng ta không ngồi trên nghế nói chuyện mà lại ngồi dưới gầm bàn.

Quân nói:

- Thì em cứ nghe lời anh đi.

Vừa bực mình, vừa tức cười, không biết chồng mình đang dở chiêu trò gì ra đây. Nhưng Mường Lai cũng nghe theo lời chồng ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào chân bàn. Chiếc bàn dài dọc theo căn phòng rất lớn, chồng nàng thường dùng để họp giao ban nên chân bàn to hơn bắp chân bằng gỗ lim bóng lưỡng. Mường Lai vừa cười cười, vừa ngồi xuống sàn nhà, dựa lưng vào chân bàn thì Quân bất ngờ kéo hai tay nàng vòng ra chân bàn còng lại. Mường Lai hoảng hốt la lên:

- Anh Quân…anh làm cái gì vậy. Sao lại còng em vô chân bàn.

Quân cười hì hì, chấn an nàng:

- Thì em cứ ngồi yên đó đi mà.

Vừa nói Quân vừa lết xuống phía chân nàng kéo mạnh cho Mường Lai nằm bật ngửa trên sàn nhà, cùng lúc chàng móc chiếc còng thứ nhì khóa luôn hai chân nàng lại. Mường Lai có linh cảm chuyển chẳng lành, nàng thét lên:

- Anh Quân…anh Quân, em không chịu chơi trò này đâu. Mau tháo còng ra cho em đi anh Quân.

Quân thấy nàng la toáng lên, sợ hãi cởi luôn chiếc áo nhét vô miệng vợ làm Mường Lai chỉ còn ú ớ không la lối gì được nữa. Bây giờ Mường Lai đành thúc thủ nằm ngửa trên sàn nhà, nửa người dưới gầm bàn, nửa người lọt ra ngoài. Lúc này Quân đã kéo cô gái đi theo ngồi bên cạnh và người đàn ông to lớn kia cũng ngồi xuống bên cạnh Mường Lai. Bây giờ Quân mới từ từ nói, giọng chàng lè nhè như vừa uống thật nhiều rượu.

- Em có biết không. Từ hôm chúng ta đám cưới tới giờ, chưa bao giờ anh làm cho em sung sướng ở chỗ ấy. Vì của em nó to lớn quá khổ, mà của anh thì lại vào loại nhỏ nhắn dưới bình thường, nên khi anh làm chuyện vợ chồng, em chỉ thấy nhột nhạt.Có lần em chẳng cười cười bảo anh là vụ này chẳng khác gì anh đem chiếc đũa quậy trong ống bơ đó sao. Bởi vậy hôm nay, anh mời anh chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân, là Tỉnh Ủy tỉnh nhà tới giúp em thỏa mãn. Anh ấy nổi tiếng có của quí lớn vào bậc siêu đẳng không ai bằng. Em sẽ được thỏa mãn. Còn anh cũng không thiệt thòi gì. Vì sau vụ này, anh sẽ được anh ấy đưa lên làm phó giám đốc công an thành phố và thăng hàm thiếu tá liền. Như vậy hai chúng ta cùng có lợi phải không em.

Nghe Quân nói, Mường Lai tức muốn học máu. Nhưng giờ đây nàng còn làm được gì nữa. Cả chân lẫn tay đều bị còng, thân thể lại bị kéo ngửa, căng ra nằm dưới sàn nhà. Nàng cố giẫy dụa nhưng vô ích. Nếu phải như không bị còng, nàng dư sức bẻ cổ cả thằng chồng khốn nạn và tên bạn Tỉnh ủy mất dậy của hắn.

Thấy Mường Lai cố giẫy dụa, Quân lại nói:

- Em đừng cố sức vùng vẫy nữa. Anh biết em có sức mạnh hơn người, nhưng làm sao thoát khỏi hai chiếc còng sắt kia. Em càng giẫy dụa nó càng siết chặt vào chân tay em mà thôi. Cứ nằm yên hưởng thụ, chứ tội tình gì phải làm như thế. Mà anh cũng đã tính sẵn giúp em không có mặc cảm với anh khi thỏa mãn với bạn anh là bằng cách làm tình với em Xuân ngay bên cạnh em. Như thế ông ăn chả, bà ăn nem là công bằng phải không em.

Nói xong Quân không để ý tới hai mắt Mường Lai đang trợn ngược, nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta. Quân ôm lấy Xuân từ từ cởi áo cô nàng này ra, vục mặt lên bộ ngực tròn chịa đầy ắp đó. Một tay chàng kéo tuột chiếc quần lĩnh của cô ta ném qua bên cạnh.

Trong lúc đó, anh chàng Tỉnh Ủy từ từ cởi hết quần áo ra, những vẫn còn nang đôi giầy da to tướng, Mường Lai không hiểu tại sao anh ta không tháo giầy. Nhưng ngay sau đó nàng hiểu liền, vì anh ta dùng đôi giầy to tướng đó dẫm lên đùi nàng, cười hì hì nói:

- Em ngoan ngõa nằm im, nếu còn giẫy dụa nữa, anh dẫm nát đùi em ra thì khốn đó.

Bị hắn đạp lên đùi non đau điếng, Mường Lai cực chẳng đã phải nằm im. Vì nàng biết có giẫy dụa cũng chẳng giúp được gì hơn. Thấy vậy hắn cười hỉ hả, nói:

- Em bé nằm im như vậy mới ngoan chứ. Bây giờ để anh cởi nốt cái quân lót này ra rồi cưng em nhé.

Vừa nói y vừa tụt chiếc quần lót xuống, ném ra ngoài. Mường Lai hốt hoảng nhìn thấy của quí của hắn ngỏng lên. Nàng không thế nào tưởng tượng được nó lại to lớn đến thế. Phải nói nó là của một con ngựa chứ không thế nào con người lại có cái quái vật đó. Nàng lạnh mình nghĩ tới khi nó chui vào thân thể mình thì sẽ ra sao. Nàng nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra sợ hãi. Thế rồi chuyện gì phải tới nó đã tới. Tên Tỉnh Ủy từ từ kéo quần nàng xuống, nhìn thấy bờ lông vàng óng của Mường Lai, hắn hít hà trường mình lên thân thể nàng và cùng lúc xé toạc chiếc áo nàng đang mặc. Khổ nỗi như hàng ngày chờ chồng về, Mường Lai chỉ mặc một chiếc áo cánh mong manh cho chàng dễ ôm ấp. Ai ngờ hôm nay xẩy ra cớ sự này. Chiếc áo bị xé toang làm bộ ngực núi lửa của nàng phơi ra lồ lộ. Có lẽ tên Tỉnh Ủy đang điên lên khi nhìn rõ thân thể nàng. Y bắt đầu rập mình xuống và cứ thế nhấp nhô không ngừng.

Mường Lai ngay từ giây phút đầu đã thấy thân thể ê ẩm, buốt rát thật khó chịu. Nước mắt nàng ứa ra loang lổ cả khuôn mặt trắng ngần. Nhưng chỉ vài phút sau, nước trong mình nàng rỉ ra, tự nhiên Mường Lai lại thấy dễ chịu hơn và hình như những bắp thịt trong châu thân nàng đáp ứng với nhịp độ rập rình của ngã khốn nạn này. Bây giờ nàng tự giận mình sao lại đốn mạt như vậy. Không ký nàng đã bị chinh phục bởi những khoái cảm vừa ào ạt tới. Thân thể Mường Lai vặn vẹo. Hình như nàng đang rên lên trong cuống họng. Nước mắt uất ức lại càng trào ra. Nàng đau đớn vì chính thân xác nàng đã đang phản bội mình.

Mường Lai lắc đầu nguầy nguậy vì không thể nào chấp nhận được sự việc chính thân thể mình phản bội lại mình như thế này đang xẩy ra. Chiếc đầu nàng quay qua phải, rồi lại lắc qua trái liên tục. Bỗng nàng nhìn thấy chồng mình đang nằm ngửa bên cạnh cho con khốn nạn này cưỡi lên mình chàng, rập rình lên xuống. Bộ ngực của y thị lắc lư theo nhịp lên xuống của cơ thể. Còn chồng nàng hai tay ôm lấy hông y như tiếp sức ấn cho thân thể ả thật khít khao khi rập xuống. Mặt chàng nhăn nhó, biểu lộ khoái cảm tột cùng. Chưa bao giờ nàng thấy chồng mình có phản ứng với mình như thế từ khi động phòng tới nay. Vậy mà chàng lấy cái lý do ông ăn chả bà ăn nem để biện minh cho hành động bỉ ổi và khốn nạn ngày hôm nay.

Cuộc chơi rồi cũng phải chấm dứt. Mường Lai mệt bã người. Thân thể nàng rũ rượi. Trong khi tên hãm hiếp nàng hình như còn tiếc dẻ. Y trường mình lên phía trên, hai tay y để lên cổ nàng như muốn bóp cho nàng nghẹt thở, thì thầm nói:

- Nếu em không la lối, anh sẽ tháo cái áo bịt miệng em ra, chịu không. Còn như khi tháo đồ bịt miệng mà em la lên thì anh bóp cổ em chết ngay, hiểu chưa.

Tình trạng này thì còn làm gì hơn là nghe lời y. Mường Lai gật đầu bằng lòng. Y vui mừng tháo chiếc áo khỏi miệng nàng. Mường Lai thở một hơi dài khoan khoái. Nhưng ngay khi ấy miệng y đã ngậm cứng lấy môi nàng và chiếc lưỡi của y cũng lùa vào trong miệng Mường Lai quậy tứ tung. Có lúc y núc lưỡi nàng muốn lọt ra ngoài, Mường Lai cũng đành chịu trận ngoan ngoãn nằm yên. Tuy nhiên, điều an ủi cho nàng là bây giờ cơ thể nàng không còn đáp ứng với hành động rập rình của y như lúc nãy nữa. Bỗng Mường Lai nghĩ cách phải thoát thân chứ không để y hành hạ mình mãi như thế này được. Nhân lúc y nhả miệng nàng ra để thở, Nàng nhỏ nhẹ nói:

- Anh ơi… nếu muốn khoan khoái, sao anh không bảo chồng em tháo còng ra cho em, để chúng mình vui chơi có thoải mái hơn không.

Có lẽ y còn chưa tin tưởng ở nàng lắm nên hỏi:

- Tháo còng rồi em có giẫy dụa nữa không.

Mường Lai cố cười thực tươi, nói nho nhỏ:

- Anh không thấy lúc nãy hay sao. Em còn ngoan ngõa thỏa mãn cho anh hết mình đó thôi.

Nghe Mường Lai nhỏ nhẹ nói như vậy, y mừng lắm, nói lớn:

- Ê… Quân. Mày tháo còng cho vợ mày đi. Em ngoan ngõa lắm rồi.

Quân ngóc đầu lên hỏi:

- Thực không… coi chừng y giả bộ đó.

- Không có đâu. Lúc nãy cô ta còn ngoan ngoãn làm cho tao sung sướng muốn chết kìa. Tháo còng cho nó đi, chơi mới sướng.

Quân lật đật sô Xuân ra, vội vàng tháo còng cho Mường Lai. Nhưng chàng cũng nói:

- Anh đã nói mà, ngoan ngoãn như thế thì mọi người đều sướng, chứ tội gì ngoan cố làm chi.

Mường Làm bộ nói:

- Bây giờ em biết rồi. Tại lúc nãy bất ngờ quá nên nông nỗi một chút thôi.

Quân cười hì hì, nói:

- Như vậy mới phải chứ. Anh Bá không những là chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân, là Tỉnh Ùy tỉnh nhà mà còn là Ủy Viên trong Bộ Chính Trị nữa. Chiều chuộng anh ta không thiệt thòi gì đâu em.

Mường Lai nói nho nhỏ:

- Em hiểu rồi.

Khi được tháo còng cả chân lẫn tay xong, Mường Lai vẩn cố nằm yên. Nàng chỉ xoa xoa vào những chỗ bị cây còng sắt xiết chặt cho bớt đau. Khi ấy Bá thấy Mường Lai ngoan ngoãn như vậy y hài lòng lắm. Nhướn mình lên đút của quí của mình vô miệng nàng. Mường Lai kinh tởm định ngậm miệng lại, nhưng nàng chợt thấy đây mới là lúc phản đòm. Nàng cố há miệng thực lớn vì nó quá to. Cái qui đầu của y khó khăn lắm mới chui được vào mồm nàng và y lại nhấn mạnh cho nó đâm tới cuống họng nàng. Không còn chờ đợi gì nữa. Mường Lai gồng mình lấy hết sức còn lại cắn một cái thực mạnh, nghiến chặt răng không nhả ra nữa.

Bá thét lên đau đớn. Y không ngờ Mường Lai lại hành động như vậy. Phản ứng tự nhiên, y cố rút ra nhưng vô ích. Mường Lai nhất định không nhả mà còn nghiến răng cắn chặt hơn nữa. Có lẽ không còn cách nào hơn, Bá nắm tay thoi vào mặt Mường Lai liên tục cho nàng mở miệng ra. Nhưng Mường Lai cố chịu đau vẫn không chịu nhả. Mặt nàng bị đấm sưng húp. Có lẽ môi miệng nàng đã bị Bá thoi liên tục rách nát. Tệ hơn nữa, lúc ấy Quân đã biết việc gì đang xẩy ra, chàng nhẩy sổ lại hai tay bóp miệng Mường Lai. Nàng chịu đau, nắm lấy tay Quân bẻ liền. Tuy đang mệt ngất ngư vì bị Bá hành hạ vừa rồi, nhưng Mường Lai vẫn còn đủ sức bẻ gẫy cổ tay Quân. Chàng đau đớn thét lên, đạp luôn vào mình Mường Lai cho thân thể mình văng ra khỏi tay nàng, và tiện chân cứ thế đạp vô mặt Mường Lai. Và không may cho nàng, một cú đạp trúng mắt làm con ngươi Mường Lai muốn lọt ra ngoài. Nàng không còn đủ sức ngậm miệng nữa, bắt buộc phải há mồm ra để thở dốc. Nhân cơ hội này, Bá rút vội của quí ra. Hai tay chàng ôm lấy nó, lảo đảo đừng dậy, cái đầu rùa của chàng hình như chỉ còn dính một miếng da, đung đưa lủng lẳng. Máu chảy ra có vòi. Tuy nhiên, Bá vẫn còn sức dùng giầy đá liên tục vào cửa mình Mường Lai. Cho tới khi chàng khuỵu xuống mới thôi. Trong khi đó Mường Lai thấm đòn quá nặng cũng từ từ sỉu đi. Nhưng trước đó, nàng còn nghe thấy tiếng thiên hạ phá cửa vô nhà, vì có lẽ hàng xóm nghe thấy tiếng la hét nên xông vào tiếp cứu.

Không biết bao lâu sau, Mường Lai tỉnh dậy, nhưng còn rất lơ mơ. Nàng nghe thấy tiếng nhiều người bàn tán xôn xao. Người nói qua, kẻ nói lại. Nàng biết họ đã nhận ra nàng là ai. Tiếng một phụ nữ nói:

- Chúng ta không thể chữ trị bệnh nhân này đâu. Cô ta bị đánh đập tới muốn lòi con ngươi. Cửa mình lại rách toang thế kia thì động vào là chết. Chúng mình làm gì có phương tiện giải phẩu như thế.

Có tiếng một người đàn ông trả lời.

- Bác sĩ nói phải đó. Hay là chúng ta chuyển cô ta lên bệnh viện trên tỉnh đi. Chứ bệnh xá nhỏ nhoi của cái quận nghèo nàn chẳng làm được cái gì đâu.

Thế là họ lại đẩy bang ca nàng đang nằm ra ngoài. Nàng còn nghe có người nói:

- Lạ thực, ai mà to gan đám đánh bà vợ đồng chí trưởng ty cảnh sát quận như thế này không biết.

- Nghe nói đồng chí ấy cũng theo vợ lên đây. Nhưng không được vào phòng cấp cứu. Hình như đồng chí ấy cũng bị thương, nhưng nhẹ thôi. Có lẽ về rồi.

Xe cứu thương bắt đầu hụ còi inh ỏi. Tiếng người bàn tán đã im bặt khi xe chuyển bánh. Mường Lai lúc tỉnh lúc mê. Tuy nhiên nàng vẫn nhắm nghiền mắt vì một con mắt có lẽ bị thương nặng lắm. Nó đau thốn tới óc. Xe chạy cũng gần cả tiếng đồng hồ mới tới bệnh viện tỉnh. Mường Lai lúc này đã thấy bớt đau. Nhưng nàng vẫn không mở mắt được dù nghe được tiếng mọi người nói bên cạnh.

- Chuyển bệnh nhân tới phòng mổ mau. Ca này không để lâu được.

- Cho gọi bác sĩ gây mê gấp cho tôi.

Thế là nàng được đưa lên phòng mổ. Tiếng xếp sắp dao kéo lạnh cạch. Tiếng người di chuyển vội vã. Chỉ một lúc sau, người ta đã lột hết quân áo nàng ra, gắn lên mình nàng không biết bao nhiêu là thứ dây nhợ làng nhằng. Trong khi đó, Mường Lai cũng còn nghe thấy tiếng máy kêu tin tin đều đặn của một chiếc máy để bên cạnh. Bỗng có tiếng nói:

- Có lẽ tôi phải cạo hết bờ lông này mới có thể khâu cho cô ấy được. Trong ngoài nát bét kinh khủng quá. Nhưng bác sĩ gây mê thấy bắt đầu được chưa ạ.

Có tiếng một phụ nữ trả lời:

- Xin bác sĩ cứ làm phẩu thuật đi, tôi nghĩ thuốc đã thấm đủ cho cô mất cảm giác rồi đó ạ.

Và từ đó Mường Lai không còn biết gì nữa, cho tới khi nàng tỉnh lại, nhưng cũng còn rất lơ mơ. Tuy nhiên, nàng biết chắc rằng họ đã đưa nàng tới một căn phòng khác, vì ở đây vắng lặng quá. Nàng từ từ he hé mắt nhìn qua khắp phòng. Đúng là phòng dành riêng cho bệnh nhân hồi phục. Ngay lúc ấy, có tiếng mở cửa. Mường Lai vội vàng nhắm mắt lại. Một lúc sau hình như người vô kiểm tra sức khỏe của nàng thấy ổn nên đã trở ra ngoài. Chờ một lúc không thấy ai tới nữa. Mường Lai cố bò dậy, len lén mở cửa phòng nhìn ra ngoài. Hàng lang trống chơn. Mường Lai vội vàng rảo bước ra ngoài. Nàng vừa đi tới gần cuối hàng lang lại nghe thấy có tiếng người. Mường Lai đang đứng áp vào cánh của một căn phòng. Nàng vội vã mở cửa phòng trốn vào trong. Thì ra đây là phòng giặt quần áo. Có lẽ nhân công mới chỉ có thu gom quần áo bệnh nhân và nhân viên mà chưa kịp giặt. Nàng vội vàng lấy một bộ quần áo trắng thay chiếc áo một mảnh đang mặc, rồi tiện tay lấy luôn cái áo choàng và chiếc mũ y tá đội vào.

Chờ một lúc, không còn nghe thấy tiếng người ở ngoài hàng lang nữa. Mường Lai rón rén mở cửa đi ra. Nàng cố sức rảo bước thực nhanh cho tới khi xuống cầu thang ra tới sân bệnh viện. Trời chưa sáng, sương mù còn mờ mịt, mưa lại lâm râm. Khi đi qua cổng có nhân viên bảo vệ gác. Mường Lai cứ lần lũi cúi mặt rảo bước. Anh bảo vệ trong chòi canh ló đầu nhìn ra thấy nàng nhưng chẳng nói gì lại thụt đầu vào. Có lẽ y tưởng nàng là y tá nên không để ý. Băng qua cổng bệnh viện, Mường Lai mừng rỡ thấy chiếc xe đạp dựng bên hàng rào mà không có khóa. Nàng leo lên ngay và vội vã hướng về quận nhà đạp thực nhanh.

Có lẽ đạp xe khoảng gần một tiếng, mồ hôi nàng vã ra, dù trời đang mưa lâm râm. Nhưng ngay lúc ấy chiếc xe nàng lại đứt dây sên. Không còn xe để đi nữa, nhưng nàng vẫn phải nhất định thoát xa khỏi bệnh viện càng xa càng tốt. Vì lúc nàng còn đang lơ mơ chưa tỉnh hẳn trong bệnh viện. Mường Lai còn nghe được y tá nói chuyện với nhau về chồng nàng tới làm dữ. Đòi đưa nàng về nhà. Nhưng không ai dám thỏa mãn lời yêu cầu của chồng nàng. Vì lúc ấy nàng còn đang trong tình trang mê man, chưa tỉnh hẳn. Họ bàn tán với nhau về thái độ hung dữ của chồng nàng đòi bắn, đòi giết tất cả mọi người và gọi nàng bằng con đĩ Hà Bá Trời Đánh. Như vậy thì chắc chắn về nhà nàng sẽ gặp chuyện chẳng lành rồi. Coi chừng không giữ được tính mạng nữa.

Đi một lúc thực lâu, Mường Lai mệt lả người, mưa lại nặng hạt hơn. Thân thể nàng lạnh cóng, tê buốt. Lúc sắp gục xuống bên vệ đường, bỗng nàng nghe thấy tiếng sáo ngọc thảnh thốt. Nàng nhận ra ngay bản nhạc quen thuộc mà hai chị em nàng thường hòa tấu. Tinh thần Mường Lai thấy phấn chấn hơn, nàng cố gượng dậy rảo bước. Tiếng sáo vẫn êm ả bên tai như giúp sức cho nàng không bỏ cuộc.

Trong nàn sương dầy đục. Bỗng Mường Lai nhìn thấy phía trước thấp thoáng bóng ngôi nhà nho nhỏ trên mộ Mường Môni. Mừng rỡ, nếu đúng đó là mộ em nàng thì Mường Lai về gần tới nhà rồi. Con đường này đi qua mộ Mường Môni thẳng tắp chỉ vài cây số nữa là tới nhà thôi. Đây là một ngã ba. Mộ Mường Môni được chôn ngay bên ngã ba đường này. Nếu rẽ qua bên phải sẽ tới một làng người Kinh dân cư khá đông đúc, đó cũng là nơi chợ quận mà hai chị em cuối tuần thường ra đó bán thuốc.

Đi được một lúc thì Mường Lai đã nhìn rõ căn nhà trên ngôi mộ em nàng. Hình như có bóng đen thấp thoáng đâu đó gần bên mộ của Mường Môni. Lại có tiếng gà gáy làm Mường Lai càng tin tưởng là Mường Môni đâu đó đang ở bên cạnh mình. Phấn khởi hơn bao giờ hết. Mường Lai cố rảo bước thực nhanh và quả là chỉ vài phút sau nàng đã chui được vào căn nhà bé nhỏ này và nằm dài trên ngôi mộ của Mường Môni một cách toải mái hơn bao giờ hết. Nàng thì thầm van vái:

- Mường Môni ơi, quả thực mày có linh thiêng thì giúp tao qua khỏi kiếp nạn này.

Bỗng tiếng sáo nghe thực rõ, vang lên một âm điệu vui tươi bay bổng trong không gian. Và ngay lúc đó, Mường Lai nhìn thấy ánh đèn xa xa hình như của một chiếc xe gắn máy đang chạy đến. Nàng mừng rỡ, lết ra ven đường cầu cứu. Người trên xe hình như nghe thấy tiếng kêu cứu của nàng nên xe chạy chậm lại. Nhưng vẫn còn một khoảng cách khá xa chỗ nàng nằm rồi dừng lại. Mường Lai cố lấy hết sức kêu thực lớn:

- Chú ơi cứu cháu . . .cứu cháu.

Ánh đèn trên xe chiếu sáng hơn. Hình như người ngồi trên xe rồ ga mạnh hơn để nhìn rõ phía trước. Nhưng anh ta vẫn đứng đó quan sát mà không di chuyển tới chút nào. Mường Lai càng kêu lớn hơn.

- Ai đi trên xe đó… cứu cháu với.

Mường Lai đã nhìn thấy thấp thoang bóng một người đàn ông ngồi trên xe. Hình như ông ta còn e ngại điều gì nên không dám lại gần nàng. Một lúc sau, chiếc xe từ từ lăn bánh tới gần nàng hơn. Mường Lai lại la lên:

- Chú ơi…cứu cháu. Cháu lạnh sắp chết rồi.

Có tiếng người đàn ông hỏi:

- Ai đó… người hay ma vậy?

- Cháu là người không phải ma đâu chú. Xin cứu cháu với. Cháu lạnh sắp chết rồi.

- A Di Đà Phật…sao giờ này cô ở đây.

Mường Lai cố hết sức lảo đão dứng dậy, nói:

- A Di Đà Phật, cháu tới đây, xe hư nên cố đi bộ tới đây.

Bây giờ Xương mới yên trí cái bóng kia là người chứ không phải ma. Vì vừa rồi, chàng cố tình niệm Phật để xem phản ứng của cái bóng kia thế nào. Nếu y là ma thấy chàng niện Phật sẽ biến đi ngay. Nhưng y cũng lại niệm Phật mà không sợ thì chắc chắn là người rồi. Chàng từ từ chạy xe tới, nhưng cũng cẩn thận rồ ga lớn hơn cho ánh đèn chiếu sáng xem cái bóng ấy là ai. Khi tới gần, bỗng Xương nhận ra ngay đó là bệnh nhân chàng giải phẩu cách đây hai ngày. Xương ngạc nhiên kêu lên:

- Trời ơi…sao cô lại ở đây. Bộ cô trốn ra từ bệnh viện hả?

Mường Lai nghe người đàn ông trên xe hỏi, vừa sợ vừa mừng, vì như thế anh chàng này phải là người trong nhà thương mới biết nàng trốn ra từ đó. Người kia lại nói tiếp:

- Tôi nhớ giải phẩu cho cô rất khó khăn. Cô vừa bị đánh lòi con ngươi, vừa bị rách nát cửa mình. Nhưng sao bây giờ lại nằm ở đây. Cô có biết chỗ này là đâu không?

Mường Lai vui mừng nói:

- Vâng …vâng.. biết ạ…đây là mộ Mường Môni, nó là em gái em nên em mới cố tới đây lánh mưa gió lạnh.

Chuyện Mường Môni giết cọp cả vùng ai cũng biết nên Xương cũng có nghe. Lúc đầu thấy bóng đen thấp thoáng, chàng còn còn tưởng Mường Môni hiện lên nhát chàng. Hơn thế nữa, theo sau cái bóng đen ấy còn có con gà chạy theo thì đúng là Mường Môni rồi. Sáng sớm nào mãn ca trực, chàng cũng về nhà và phải qua cái ngã ba này. Xương đã nghe không biết bao nhiêu người nói Mường Môni thường hiện ra nhát kẻ qua đây nếu tỏ ra bất kính với nàng. Bởi vậy bao giờ tới chỗ này, chàng cũng cho xe đi chậm lại và cúi đầu cung kính. Nhưng hôm nay chưa tới gần ngôi mộ mà Xương đã thấy bóng đen lướt qua mặt đường cùng vời con gà trống khổng lồ. Nhưng sau đó lại thấy một cái bóng trắng bò ra từ ngôi mộ. Chàng hết hồn dừng xe, định quay đầu trở lại thì nghe thấy tiếng kêu cứu.

Cũng vì vậy mà chàng ngừng lại quan sát rồi lên tiếng hỏi. Tới khi nghe Mường Lai trả lời mới biết nàng là bệnh nhân của chàng. Xương lái xe chạy chầm chậm tới bên cạnh Mường Lai. Chàng thấy nàng run lẩy bẩy, đứng không vững nên dựng xe, tới đỡ Mường Lai.

- Chú ơi… cho cháu quá giang tới làng, tìm chỗ sưởi ấm không cháu lạnh chết mất.

Xương vẫn còn thắc mắc, chàng hỏi:

- Tại sao cô lại chạy tới đây. Cô có biết bệnh tình cô nghiêm trọng lắm không?

- Vâng…vâng…em biết, chuyện dài lắm, xin bác sĩ cứu em đã. Em lạnh muốn chết rồi.

Ngay lúc ấy có lẽ quá gắng gượng, Mường Lai không còn đứng được nữa, nàng khụy xuống nên Xương vội vàng đỡ nàng đứng dậy.

- Cô đuối sức quá rồi. Thôi để tôi chở cô về bệnh viện vậy.

Nghe Xương nói, Mường Lai hoảng hốt kêu lên:

- Bác sĩ ơi… bác sĩ đưa em về đó thì để em chết ở đây còn hơn.

Xương ngạc nhiên hỏi:

- Ở đó người ta chữa trị cho cô tại sao lại sợ hãi trở về đó chứ.

Mường Lai mếu máo nói:

- Chuyện không đơn giản như vậy đâu bác sĩ. Em đau đớn thế này mà còn cố trốn đi thì chắc bác sĩ hiểu tại sao rồi. Họ định giết em đó bác sĩ. Để em khỏe tù từ sẽ nói cho bác sĩ biết.

Cực chẳng đã, Xương dìu Mường Lai lên xe. Chàng nói:

- Thôi được rồi, bây giờ tìm chỗ cho cô nghỉ ngơi đã rồi tính sau.

- Em cám ơn bác sĩ nhiều lắm.

Sau khi đỡ Mường Lai ngồi vững trên xe, Xương cho xe chạy về làng nơi chàng mướn nhà gần hai năm nay. Chàng là bác sĩ tập sự hai năm cuối cùng tại đây để thành bác sĩ giải phẩu chính thức. Chỉ còn một tuần nữa là Xương kết thúc khóa thực tập và trở thành bác sĩ giải phẩu thực thụ. Chàng đã sửa soạn đồ đặc sẵn sàng trở về Saigon.

Xe chạy tới gần làng, cũng là gần ngay căn nhà chàng mướn gần hai năm nay. Bỗng Xương chợt thấy không ổn tí nào, nếu chàng đưa Mường Lai vào làng. Vì như thế này, có khác gì chàng đưa bệnh nhân đi trốn trong lúc bệnh tình cô ta còn trầm trọng sanh tử. Xương ngừng xe lại nói:

- Bây giờ nếu tôi đưa cô vào làng, người ta chắc chắn sẽ cho tôi là kẻ đem cô đi trốn. Không chừng tôi mất bằng bác sĩ mà còn ngồi tù nữa. Vậy cô xuống đây nhé.

Mường Lai sợ hãi kêu lên:

- Bác sĩ ơi… nếu em xuống đây chắc chắn sẽ chết dọc đường, không tự mình lết tới làng được đâu. Em đuối sức lắm rồi. Xin bác sĩ làm ơn đưa em vào làng đươc không ạ.

Chính Xương cũng biết điều này. Nhưng hoàn cảnh này thực khó sử. Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cực chẳng đã chàng ngập ngừng nói:

- Thôi thì như thế này vậy. Nếu cô không ngại, tôi sẽ đưa cô về nhà tôi nương náu vài ngày. Tới khi cô khỏe lại, tôi sẽ lén lút đưa cô ra ngoài. Nhưng cô phải hứa một điều; Trong thời gian ở nhà tôi, cô không được ló đầu ra ngoài. Nếu người ta biết được tôi chứa cô là đời tôi tàn.

Mường Lai mừng rỡ nói:

- Em cám ơn bác sĩ. Em xin hứa không làm hại anh đâu. Hơn nữa ra ngoài là em tự em giết em hay sao.

Nghe Mường Lai nói Xương cũng hơi yên tâm. Chàng cho xe chạy về nhà. Tới nơi, Xương cho xe chạy thẳng vào trong, dìu Mường Lai xuống xe rồi ra ngoài đóng ngay cửa lại. Cũng may mắn là giờ này trời còn sớm, hơn nữa mưa lâm râm, sương mù chưa tan nên ngoài đường không có ai làm chàng cũng yên tâm phần nào.

Xương dìu Mường Lai tới giường rồi nói:

- Cô ướt hết rồi, để tôi lấy bộ đồ ngủ của tôi cho cô mặc tạm vậy.

Mường Lai nói lí nhí trong miệng:

- Em cám ơn bác sĩ.

Trong khi chờ Xương lấy quần áo cho nàng thay, Mường Lai tự cởi hết y phục ra, ném xuống sàn nhà cho đỡ lạnh. Tới khi Xương đem quần áo ra, thấy nàng trần truồng, chàng hơi khựng lại. Nhưng tự nghĩ như vậy cũng tốt, quần áo cũ đã ướt nhẹp thì đằng nào cũng phải cởi bỏ. Tuy nhiên, thân thể lõa lồ của Mường Lai trong hoàn cảnh trai đơn gái chiếc này cũng làm cho chàng thấy hơi nóng người lên. Xương trao cho Mường Lai chiếc khăn tắm, nói:

- Cô lau mình cho khô rồi bận bộ đồ này vào. Để tôi đi pha ly sữa nóng cho cô uống lấy sức.

- Vâng ạ…em cám ơn anh.

Xương lấy nước trong bình thủy, pha sữa đem lại cho Mường Lai, nói:

- Cô uống đi cho ấm.

Nói xong, chàng đi nấu mì gói và đập hai quả trứng vào tô mì đem lại cho Mường Lai.

- Tôi sống độc thân nên chỉ có vậy, mong cô thông cảm.

Mường Lai vừa uống xong ly sữa nóng, nàng thấy sảng khoái vô cùng. Nay Xương lại đem tô mì gói nóng hổi còn đập vào đó hai quả trứng gà làm nàng cảm động vô cùng. Mường Lai không ngớt nói cám ơn chàng rối rít.

Từ nãy tới giờ lo cho Mường Lai. Bây giờ tạm ổn, tự nhiên Xương thấy lành lạnh, nên vội vàng đi lau mình và thay quần áo. Khi trở ra, chàng đã thấy Mường Lai ăn hết tô mì và đang cố ngả lưng xuống giường. Chàng vội vàng tới đỡ nàng nằm xuống. Nhưng Xương bỗng thấy máu thấm đỏ đũng quần Mường Lai vừa mặc. Chàng hốt hoảng kêu lên:

- Cô có sao không, vết thương lại chẩy máu rồi kìa. Để tôi phải coi lại không nhiễm trùng thì khổ.

Lúc này cả Mường Lai và Xương cùng nhìn thấy chiếc khăn tắm Mường Lai ném xuống sàn nhà cũng thấm máu đỏ lòm. Chàng vội vàng kéo quần Mường Lai xuống, thấy quả thực máu đang rỉ ra ở những vết mà chàng khâu hôm trước. Với bản năng người thầy thuốc, có lẽ bây giờ Xương không để ý gì tới những tiểu tiết bên ngoài nữa. Chàng lật đật lấy thuốc sát trùng lau vết thương cho Mường Lai. Có lẽ chất thuốc làm cho Mường Lai đau đớn, nàng nhăn nhó, co người lại suýt xoa. Xương chợt hiểu, chàng nói:

- Tôi vô ý quá, chỗ này bôi thuốc sát trùng làm sao cô chịu gì nổi. Thôi, để tôi lấy khăn sạch, nhúng nước nóng lau cho cô vậy.

Ấm nước trên bếp lúc nãy chàng bắc lên luộc trứng đã sôi, định luộc trứng dùng để lăn cho máu bớt bầm tím trên mắt Mường Lai. Chàng vội vàng đổ ra chậu. Nhúng khăn lau vết thương cho nàng. Có lẽ nàng đã thấy dễ chịu hơn, không còn nhăn nhó xuýt soa nữa, nên Xương cũng an tâm. Chàng nói:

- Tôi thấy cô đang bị sốt nữa. Vậy đẻ tôi lấy mấy viên thuốc cảm và vài viên trụ sinh cho cô uống phòng nhiễm độc. À… mà suýt nữa quyên, cô phải uống luôn thuốc giảm đau thì mới thấy dễ chịu được.

Nói xong chàng vội vã đi lấy thuốc mang lại cho Mường Lai. Thấy Xương lăng săng lo lắng cho mình như vậy. Tự nhiên Mường Lai có cảm tưởng như chàng là người yêu mình tự bao giờ. Bất giác nàng đưa cả hai tay nắm lấy tay Xương áp vô ngực mình, nói nho nhỏ:

- Em cám ơn anh…đây là lần đầu tiên trong đời em gặp người thực tâm ân cần săn sóc em như vậy. Em nói cái này anh đừng la em nhé. Hình như em yêu anh rồi.

Nghe Mường Lai thì thầm, tự nhiên Xương thấy có một cái gì là lạ chạy qua thân thể mình. Chàng lại nghe thấy tiếng sao thật êm ấm luồn vào tim gan. Tiếng sáo nghe như ru hồn chàng lên tới tận chín từng mây. Bất giác chàng xoa nhè nhẹ trên bộ ngực núi lửa của người con gái đáng thương này. Mường Lai thấy ấm áp lạ lùng. Nàng cố ưỡn người lên ôm ghì chàng. Để Mương Lai ôm một lúc, Xương gỡ nhẹ tay nàng ra nói:

- Em còn đang bị thương, đừng động vọng quá không tốt cho sức khỏe đâu.

Mường Lai từ từ buông Xương ra trong luyến tiếc. Nàng nói nho nhỏ:

- Anh có thấy em lãng mạn quá không.

- Không…anh thấy em dễ thương vô cùng. Nhưng bây giờ ngoài sức khỏe của em. Chúng ta còn phải lo cho ngày mai làm sao đây mới là điều quan trọng.

Mường Lai yếu đuối nói:

- Tất cả em trông cậy vào anh thôi.

Vừa nói hai tay nàng vừa nắm chặt lấy tay Xương như cầu khẩn. Thấy vậy Xương nói:

- Có lẽ bây giờ là lúc em cho anh biết hết đầu đuôi câu chuyện tang thương của em rồi.

- Vâng . . . em sẽ nói hết không giấu diếm anh một điều gì cả. Anh thương em nhờ. Ghét em chịu. Nhưng dù thương dù ghét, em cũng vẫn nhớ ơn anh muôn đời. Không bao giơ quên anh đâu.

Nói xong nàng từ kể hết cho Xương nghe từ ngày con Phay giới thiệu Quân cho tới khi nàng chạy trốn. Tới đoạn gặp Xương ở bên mộ Mường Môni xong, nàng nói:

- Khúc sau thì anh biết hết rồi.

Xương ngồi bên giường nghe Mường Lai nói mà chàng thấy ơn ớn. Không ngờ câu chuyện lại khủng khiếp và bất nhân như vậy trong cuộc sống của những quan chức đang cầm quyền. Chàng lặng người đi một lúc không nói gì. Không khí trong phòng thật nặng nề, vì sau khi kể cho Xương nghe hết câu chuyện bi ai của mình, Mường Lai cũng chưa biết Xương sẽ đối sử với nàng như thế nào, nên nàng cũng yên lạnh chờ đợi.

Suy nghĩ một lúc thật lâu, Xương mới lên tiếng:

- Sau khi nghe em kể hết câu chuyện này. Anh đã suy nghĩ thật kỹ rồi. Em không thể ở đây lâu hơn được rồi.

Nghe Xương nói, Mường Lai thảnh thốt kêu lên như rên rỉ:

- Trời ơi…anh bỏ em sao.

Xương nắm lấy tay trấn an nàng, chàng nói thực nhanh:

- Khoan… em phải nghe hết câu anh nói đã.

Mường Lai yếu ớt nói:

- Vâng…em nghe anh.

Xương hằng hắng rồi nói:

- Em đụng phải một thế lực hết sức lớn lao. Họ là những quan chức cầm quyền chóp bu ở khu vực này. Quyền sinh sát người dân trong tay họ. Bởi vậy anh mới nói em không thể ở đây lâu được. Nhưng không có nghĩa là anh bỏ em.

Nghe tới đây Mường Lai thở phào nhẹ nhõm. Nàng hỏi nho nhỏ:

- Vậy em phải làm sao.

Xương từ từ nói:

- Chuyện phải làm ngay bây giờ là chờ tối nay, anh phải đưa em tới nơi khác liền. Bởi vì không trước thì sau, cũng có người tới đây truy tìm em. Họ đang nghi ngờ những người trong nhà thương giấu em ở đâu đó quanh đây.

- Vậy anh định đưa em đi đâu.

- Anh sẽ đưa em về Hà Nội. Ở đó anh có một người bạn là luật sư. Anh sẽ nhờ anh bạn này lo cho em về pháp lý. Còn chỗ ở thì chúng mình phải đi kiếm một nhà trọ nào đó lánh nạn tạm.

Nghe Xương nói xong, Mường Lai ôm choàng lấy chàng khóc nức mở. Nàng sụt sùi thì thầm trên vai chàng:

- Em cám ơn anh. Không ngờ anh còn lo lắng cho em tới thế. Em đâu có nghĩ xa được như vậy.

Xương nói:

- Có lẽ bây giờ cũng tới giờ làm việc rồi. Em để anh gọi điện thoại hỏi xem anh bạn anh tính sao nhé.

Nói xong Xương gọi điện cho Hùng liền. Chuông điện thoại reo một lúc, có tiếng phụ nữ trả lời:

- Thưa văn phòng luật sư Hùng chúng tôi đang nghe đây ạ.

Xương vội vã nói ngay:

- Thưa cô tôi là bác sĩ Xương, cô có thể cho tôi nói chuyện với luật sư Hùng được không ạ.

Tiếng người thiếu nữ đầu giây reo lên:

- A…tưởng ai. Là bác sĩ Xương, anh có khỏe không ạ. Để em nói anh Hùng tiếp chuyện anh liền nhé. Lâu lắm rồi mới lại nghe tiếng anh đó.

Xương cười hì hì nói:

- Dạ cám ơn cô. Lúc này sắp mãn thời gian thực tập nên cũng hơi bận. Bây giờ cô cho tôi nói chuyện với Hùng nhé.

Có tiếng cười khúc khích ở đầu giây, rồi nghe tiếng luật sư Hùng la lớn trong máy.

- Thằng ông nội, sao lâu quá cậu không về Hà Nội chơi hả. Bộ có em nào hú hí ở đó rồi phải không.

Xương cười hì hì nói:

- Thì bây giờ có một em, nhưng tớ mang tới văn phòng nhường cho cậu nè.

- Có vụ gì vậy?

- Có lẽ không tiện nói trên điện thoại. Chuyện riêng tư của em thôi. Cần cậu giúp về pháp lý một chút.

- Xong ngay. Đem tới đây tớ lo cả hồn lẫn xác cho em.

- Ừ…ca này đặc biệt. Không đùa được đâu. Tớ đang lo không biết về Hà nội để cô ta ở đâu đây.

- Có gì khó đâu, sao cậu không đem gửi nhà bé Chen Ly. Cậu biết rồi chứ gì, khách sạn đó của lão Sự. Không ai dám dụng tới đâu. Vậy bao giờ cậu về đây.

- Có lẽ tối nay tớ gặp cậu được không.

Có tiếng than:

- Trời…cậu làm cái gì như chạy giặc vậy. Hết chiến tranh rồi nhé.


Xương cười hì hì.

- OK, tới nơi tớ bảo bé Chen Ly gọi cậu.

Nói xong Xương cúp máy, Mường Lai hỏi ngay:

- Bé Chen Ly là ai vậy anh?

Xương cười hì hì.

- Tụi anh gọi là bé thôi, chứ cô ta 35 tuổi rồi đó em. Cô ta là quản lý khách sạn của một ông tướng công an hồi hưu. Cô ấy là một loại tú bà thượng đẳng, ở đây chỉ tiếp các đại gia thôi. Còn bây giờ có lẽ anh phải tới nhà một thân chủ của anh ở gần đây, nhờ anh ta tối nay đưa chúng mình về Hà nội liền, vì anh ấy có xe hơi, chuyên chở mướn người đi xa.

Nói xong Xương đi liền. Khoảng nửa tiếng sau Xương trở về, tươi cười nói:

- Xong rồi, tối nay khoảng tám, chín giờ tối chúng mình khởi hành.

Mười Lai ngạc nhiên hỏi:

- Bộ tối nay anh không phải đi làm sao.

Xương lắc đầu.

- Anh trực hai đêm được nghỉ một đêm. Tối nay là đêm anh không phải trực. Nhưng bây giờ buồn ngủ quá rồi. Anh phải nhắm mắt một lát, nếu không chịu không nổi đâu.

Mường Lai vội vàng lết vào mé trong, nhường phía ngoài giường cho Xương nằm. Vì nhà chỉ có một cái giường duy nhất.

- Vậy anh nằm ngủ phía ngoài này đi. Em nằm ép vào trong được mà. Em cũng muốn chợp mắt một lát mệt quá rồi.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, vừa nằm xuống vài phút là Xương đã chìm vào giấc ngủ. Mường Lai cũng không khá hơn chàng, nàng ngủ lúc nào không hay. Khoảng hơn tám giờ tối, xe tới đón hai người đi Hà Nội. Xe chạy gần 3 tiếng là tới nơi. Xương không muốn anh tài xế biết chỗ mình ở nên tới một quãng đường gần đó, chàng nói anh tài xế đậu xe lại. Trả tiền cho anh ta đi về. Chờ cho xe đi khỏi, chàng mới vẫy một chiếc xe Taxi tới khác sạn Hồng Ngọc.

Vừa xuống xe, Xương đã thấy Chen Ly đứng ở cổng khách sạn đón chàng. Có lẽ cô nàng này làm ăn về đêm nhiều hơn ban ngày nên giờ này mới đứng đây. Vừa nhìn thấy Xương xuống xe, ả đon đả chạy ra nói:

- Bác sĩ Xương, ngọn gió nào đưa anh tới với tụi em đêm nay thế.

Xương dìu Mường Lai xuống xe, cười hì hì, nói với Chen Ly:

- Anh sợ cái giọng tiểu thuyết Kim Dung của em rồi. Thằng Hùng cho em biết anh tới vào giờ này à.

- Vâng…anh ấy nói phải ra tận cửa đón anh đó. Còn lấy phòng mà lại ghi tên anh ấy mới kinh.

- Vậy em có phòng cho tụi anh chưa.

- Vâng, xong lâu rồi ạ. Mời anh chị lên lầu bốn phòng số 45 nhé.

Xương nói cám ơn rồi đưa Mường Lai tới thang máy ngay. Vì không muốn để ai chú ý tới nàng. Vừa mở cửa phòng đã thấy Hùng ngồi đó. Anh chàng cười hì hì chạy ra đón Xương và Mương Lai vào trong. Xương ngạc nhiên hỏi:

- Ủa… cậu tới đây hồi nào vậy.

- Cũng vừa tới thôi. Ngồi nghỉ đi, thư thả uống nước rồi chúng ta nói chuyện nhé. Tớ ít có làm việc về đêm như thế này lắm.

Xương cười hì hì, quay qua Mường Lai giới thiệu:

- Đây là cô Mường Lai, tớ đưa cô ta tới nhờ cậu đó.

Hùng quay qua Mường Lai, có lẽ bây giờ chàng mới để ý tới nàng khi Mường Lai mở áo choàng và khăn che mặt ra khỏi đầu. Hùng kinh ngạc kêu lên:

- Trời ơi… cô bị làm sao thế này. Ngồi xuống ghế đi, ngồi xuống ghế đi cho đỡ mệt. Để tôi gọi cái gì cho cô uống nhé.

Mương Lai nói:

- Cám ơn anh. Em không khát đâu.

- Vậy chúng ta bắt đầu làm việc được không. Cô có thể kể cho tôi nghe sự việc xẩy ra và cho phép tôi thâu băng nhé.

Mường Lai nói:

- Vâng…xin anh cứ tự nhiên, em sẽ nói hết đầu đuôi câu chuyện để anh lo cho em.

Trong khi Hùng bật máy thu băng, Mường Lai bắt đầu kể hết sự việc xẩy ra như khi nói với anh Xương ở nhà. Sau khi Hùng nghe xong câu chuyện, chàng tắt máy thâu băng, trầm ngân một lúc rồi nói:

- Trường hợp của cô, anh Xương cẩn thận như vậy là đúng. Chắc cô biết những người trong cuộc không phải là loại tầm thường. Họ có quyền sinh sát trong tay, nhất là ở những vùng xa thủ đô như thế. Bây giờ như thế này nhé. Có hai việc tôi phải làm. Thứ nhất là đơn xin ly dị phải không ạ.

Mường Lai gật đầu:

- Vâng.

Hùng nói tiếp:

- Việc thứ hai là khởi kiện đương sự cố ý đả tương trí mạng và hãm hiếp.

Mườn Lai lại gật đầu, nói:

- Vâng, xin anh giúp cho.

Hùng quay qua Xương hỏi:

- Cậu tính ở lại đây bao lâu.

Xương nói:

- Tớ chỉ có hai ngày nghỉ rồi lại phải đi làm. Tuần này là tuần chót của hai năm thực tập nên không xin nghỉ phép được.

- Vậy thì thế này nhé. Chiều ngày mốt tớ kêu tài xế đưa cậu về. Cậu cứ giao cô Mường Lai cho tớ. Cô ấy sẽ ở đây. Còn cậu tuần sau mãn khóa tập sự, tớ sẽ kêu tài xe lên đó đón cậu về đây được không.

Xương đồng ý ngay, chàng nói:

- Như vậy thì tốt quá rồi. Mọi chuyện nhờ cậu giúp dùm cô ấy nhé.

Hùng đứng dậy nói:

- Bây giờ cũng đã khuya rồi. Tớ phải về cho hai người nghỉ ngơi. Nhất định tớ sẽ đánh vụ này tới nơi tới chốn.

Nói xong Hùng bắt tay Xương và cúi đầu chào Mường Lai ra về. Vừa đóng cửa lại tiễn Hùng về. Mường Lai đã ôm chầm lấy Xương. Nàng khóc thật tự nhiên trên vai chàng.

- Anh Xương ơi, không ngờ sự việc lại thuận tiện như vậy. Nếu không gặp anh, em không biết rồi sẽ ra sao.

Xương xoa nhẹ trên lưng nàng nói nho nhỏ:

- Ở hiền gặp lành em lo gì. Kể ra thằng Hùng cũng sốt sắng lắm.

- Anh có nhiều bạn tốt quá. Em biết cám ơn các anh làm sao mới đủ đây.

Tự nhiên Xương thấy thương Mường Lai quá. Hình như chàng lại nghe thấy tiếng sao vi vu đâu đây đưa chàng vào mộng ảo. Xương từ từ ghé sát mặt Mường Lai, hôn lên môi nàng thật ngọt ngào. Mường Lai mừng rỡ ghì chặt lấy chàng. Nàng ngậm trọn bờ môi chàng không muốn rời ra nữa. Một lúc thật lâu. Xương dìu Mường Lai lại chiếc giường kê gần đó nói nho nhỏ:

- Có lẽ em đi đường xa, mệt rồi. Nằm nghỉ một chút cho đỡ mệt nhé. Anh sợ em còn đau.

Mường Lai níu cứng lấy Xương, kéo chàng ngả xuống giường cùng mình, thì thầm:

- Anh cho em uống đủ thứ thuốc. Bây giờ không còn thấy đau đớn tí nào nữa. Nằm đây với em nhá anh.

- Anh thấy mắt em còn bầm tím. Không lý hết đau thực rồi hay sao.

- Vâng… bây giờ em chỉ thấy thôn thốn thôi. Chứ hết đau thực rồi mà.

- Anh hy vọng như vậy, vì biết tác dụng của thuốc giảm đau làm em dễ chịu. Nên em phải tiếp tục uống cho tới khi tan hết máu bầm mới thực sự lành hẳn. Nhưng anh e rằng mắt bên phải của em bị thương nặng quá, e khó trở lại bình thường được.

Mường Lai nói nho nhỏ:

- Đành chịu thôi. Nhưng em có anh là đủ rồi. Đừng bỏ em anh nhé.

Xương lại vòng tay ôm lấy nàng, mỉm cười:

- Em ngoan ngoãn như thế này làm sao anh bỏ em được.

Mường Lai sung sướng nói:

- Thật không anh.

Xương lại hôn lên môi nàng và từ từ rà xuống chiếc cổ nõn nường của Mường Lai. Không biết hàng nút áo trước ngực nàng bật tung ra tự hồi nào khi Xương úp mặt lên vùng đồi núi ngút ngàn đó. Tiếng sao lại văng vẳng đâu đây làm chàng lịm đi trong hơi thở rồn rập của Mường Lai.

Đúng ngày mãn khóa tập sự hai năm. Hùng cho tài xế lên đón Xương về Hà Nội. Trong hai năm tập sự trong bệnh viện này, Xương cũng có nhiều kỷ niệm nên ngày ra đi chàng cũng bùi ngùi. Tuy nhiên chàng mừng hơn buồn. Vì bây giờ Xương đã trở thành bác sĩ giải phẩu thực thụ và được trở về quên nhà bên bố mẹ.

Tuy nhiên, chàng nghĩ rằng; chắc chắn mình phải lo cho xong vụ của Mường Lai rồi mới về Sai gòn được. Thôi thì cứ coi như đó là những tuần lễ dưỡng sức trước khi về Saigon nhận công việc mới.

Tới Hà Nội, anh tài xế không đưa Xương về khách sạn mà lại chở chàng tới văn phòng luật sư. Hùng ra đón chàng tận cửa, nói:

- Tớ phải gặp cậu trước để chúc mừng một bác sĩ giải phẩu nhà nghề mới chính thức xuất hiện. Và sau đó muốn nói về chuyện những diễn bến trong vụ án của của cô Mường Lai, để cậu từ từ cho cô ta hay. Còn nếu tớ nói cho cô ấy biết liền một lúc bây giờ sợ cô ấy không chịu nổi. Tội nghiệp cô ta.

Xương lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì bất lợi cho cô ta à.

Hùng lắc đầu.

- Vô văn phòng uống chút rượu, rồi chúng ta thủng thẳng nói chuyện nhé. Có nhiều diễn biến tốt mà cũng có những sự cố đáng buồn.

Vào tới trong văn phòng riêng của Hùng. Chờ cho cô thư ký mang thức uống và một chút bánh trái xong đi ra, Hùng mới nói:

- Nói điều đáng tiếc trước nhé.

- Ừ… cậu làm tớ nôn nóng quá.

Hùng hạ giọng nói:

- Ngay đêm cô Mường Lai được trở tới bệnh viện chỗ cậu làm, thằng chồng cô ta sai lính tới đốt nhà bố mẹ cô ấy. Thật bất hạnh, hai ông bà già chị ngộp thở chết trong đám cháy.

Xương nôn nóng hỏi:

- Sao cậu biết là thằng chồng cô ta sai lính đốt nhà cha mẹ vợ nó.

Hùng từ từ nói:

- Thằng ôn dịch đó sau khi đốt nhà bố mẹ cô Mường Lai, bị dân trong Bản bắt tại trận. Đập y chết tươi, họ xét trong mình y có giấy tờ là công an trên quận, thuộc cấp của tên Quân.

Xương giận dữ đập tay xuống bàn gầm lên:

- Thật khốn nạn. Thật bỉ ổi.

Hùng níu tay Xương lại, nói:

- Nhưng sáng sớm hôm đó, có hai tên đi xe mô tô, chờ trước cửa nhà tên Quân. Khi tên Quân vừa mở cửa ra đi làm thì bị chúng bắn chết tại chỗ. Có lẽ đây là những sát thủ chuyện nghiệp. Chúng chỉ bắn một phát mà trúng ngay trán tên Quân rồi chạy đi liền. Khu này toàn nhà của đại gia, hoặc các cán bộ cao cấp, nên nhà nào cũng có máy thu hình bên ngoài. Nên người ta quay được toàn cảnh vụ ám sát này. Tuy nhiên, cũng chẳng giúp được gì, vì hung thủ mặc áo mưa. Đầu đội mũ bảo hiểm che khuất hết cả mặt. Đương nhiên xe mô tô chúng đi mang số giả rồi.

Xương vừa định hỏi thì Hùng cướp lời, nói tiếp:

- Còn cô Xuân, người phụ nữ tên Quân mang tới làm tình bên cạnh vợ hôm đó cũng suýt chết. Lúc ấy cô ta đang bị công an trên Bộ và công an Hà Nội tới quán rượu cô ta điều tra thì chính hai tên sát thủ sáng hôm đó giết tên Quân. Chúng tính vào quán bắn cô Xuân thì bị công an tấn công. Nhưng lại để chúng chạy thoát.

Xương nôn nóng hỏi:

- Bây giờ cô ta ở đâu?

- Cô ấy được công an trên Bộ bắt giữ rồi.

Xương lại hỏi:

- Tại sao công an Hà Nội biết hai tên đó tới giết cô Xuân.

Hùng nói:

- Cái này cũng là may nắm của công an. Khi họ đang nói chuyện với cô Xuân thì hai tên sát thủ định vào quán. Y làm như khách hàng bình thường. Nhưng có một nhân viên công an đã được coi đoạn phim chúng giết tên Quân nên la lên. Chúng thấy động bèn leo lên xe mô tô chạy mất. Cảnh sát đuổi không kịp. Về sau người ta coi lại phim trong quán rượu mới xác định chính là hai tên sát thủ đó đã bắn tên Quân.


Xương hỏi:

- Cậu nghĩ sao về vụ này.

Hùng cười.

- Đốt nhà bố mẹ cô Mường Lai thì hai năm rõ mười rồi. Nhưng vụ giết tên Quân và tính thủ tiêu luôn cô Xuân cho thấy có lẽ là người của lão Tỉnh Ủy muống giết người bịt miệng, để thủ tiêu nhân chứng trong vụ y hãm hiếp cô Mường Lai.

Xương thắc mắc:

- Không lý chỉ vì một vụ nhỏ nhoi này mà y ra lệnh giết người hàng loạt như vậy sao. Còn những nhân chứng của hàng xóm xông vào nhà tên Quân, chúng có thể giết hết được không?

- Chắn chắn giết không hết được. Nhưng mua chuộc cho đám đó im lặng có thể được. Tuy nhiên, cậu cho vụ án của cô Mường Lai là nhỏ nhoi và tầm thường à. Nó liên quan tới thay đổi một chính phủ đó.

- Cậu có nói quá không?

Hùng mỉm cười, nói:

- Cậu ở tỉnh đó đúng hai năm phải không.

- Phải.

- Cậu có thấy dân chúng ở đó đi làm ở mỏ đất Hiếm không?

- Cái đó thì nhiều lắm, ngay bệnh nhân của tớ cũng có cả trăm người làm nghề này rồi.

- Vậy cậu có biết ở vùng đó có bao nhiêu mỏ đất Hiếm không?

- Chắc chắn phải có hơn một cái. Nhưng cậu hỏi vụ đó để làm gì?

- Để tớ nói cho cậu nghe, nguyên trong tỉnh cậu có tới bẩy cái mỏ như vậy. Và chỉ có một cái được kê khai thuộc tài nguyên quốc gia thôi. Cái mỏ thuộc tài nguyên quốc gia đó là mỏ đầu tiên người ta tìm thấy. Còn các mỏ sau này tìm được lại do các nhóm ông to bà lớn ở Bộ Chính Trị khai thác như một hình thức mỏ chui để bán sang Trung quốc lấy ngoại tệ gửi ngân hàng nước ngoài, đợi ngày thất thế có chỗ hạ cánh an toàn.

Năm 1918 người ta ước tính trữ lượng đất Hiếm trên toàn quốc vào khoảng 22 triệu tấn. Các mỏ này chủ yếu tập trung vào vùng phía Bắc ở các tỉnh miền núi như tỉnh cậu đi thực tập. Khi các quan to làm kinh tài thì phải có đàn em ở địa phương. Mà người đứng đầu địa phương chính tên Tỉnh Ủy cùng nhóm lâu la của y. Còn kẻ chóp bu có quyền bổ nhiệm Tỉnh Ủy là Thủ Tướng Chính Phủ. Do đó các phe nhóm trong Bộ Chí Trị đấu đá nhau để dành chức Thủ tướng là chuyện đương nhiên. Vụ án của cô Mườg Lai liên quan tới tên Tỉnh Ủy. Cái tội này cũng chẳng to lớn gì, nhưng nó nằm trong lãnh địa đất Hiếm, lại đúng vào thờ điển này thì đương nhiên là phải to chuyện rồi. Người ta sẽ kết tội y thoái hóa về đạo đức và khai trừ y ra khỏi đảng. Chỗ béo bở đó phải có người thay thế. Đương nhiên Thủ tướng sẽ bổ nhiệm người khác thuộc chân tay của phe nhóm y. Nhưng tháng sau là Đại Hội Đảng để chọn nhân sự lãnh đạo chính phủ, mà chức Thủ Tướng là quan trọng nhất. Vậy mà vụ Mường Lai lại nổ tung ra trước Đại Hội Đảng thì uy tín của Thủ Tướng còn gì.

Bởi vậy mới có vụ thủ tiêu tùm lum để che dấu tội ác này. Nhưng nhóm đang cầm quyền không may mắn để cho phe đang dành ăn đi trước một bước. Chuyện bé xé ra to, chuyện liếm lấp tội ác càng lộ diện cái ác rõ hơn. Phe đang cầm quyền rơi vào thế yếu thấy rõ.

Theo tớ biết, người ta đã mời ông Thủ Tướng phải ra đi rồi. Nhưng để vuốt mặt cho đảng, người ta rành cái ghế Chủ Tịch Nước cho ông nguyên Thủ tướng ngồi chơi sơi nước. Và đó cũng còn là âm mưu tước luôn một cái ghế của ngài một đít ngồi hai chỗ có qúa nhiều quyền uy.

Bây giờ trở lại chuyện của nàng Mường Lai nhé. Chồng cô ta chết nên không cần phải ly dị nữa. Đương nhiên tất cả của cải thuộc về Mường Lai rồi. Chỉ có một điều không ai ngờ được thằng chồng cô ta chỉ là một tên Trưởng ty cảnh sát quận mà giầu tới như vậy. Y có tới ba cái đồi trà, mấy căn biệt thự ngay trên tỉnh, cùng gần chục mẫu đất khắp nơi. Đó là của nổi, còn của chìm không ai biết được. Do đó nhiều thế lực đang dòm ngó gia tài này. Nhất là nhóm sắp bị mất hết quyền hành muốn làm cú chót trước khi ra đi. Họ đang truy lùng Mường Lai để thủ tiêu nàng hòng chia chác gia tài đó.

Tớ nói thực, bây giờ mạng sống của nàng ta như chỉ mành treo chuông. Nhưng Mường Lai cố lánh mặt cho tới khi Đại Hội Đảng kết thúc, tân Thủ tướng nhiệm chức thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi. Vì khi nhóm mới này lên nắm quyền, những cái mỏ đất Hiếm kia đang khai thác chui phải đổi chủ. Với họ lúc ấy gia tài của Mường Lai không bằng hạt cát, chẳng ai màng tới làm gì cho mang tiếng.

Xương nghe Hùng nói một hơi làm chàng tối tăm mặt mày. Chàng thẫn thờ nói:

- Theo cậu bây giờ tớ phải làm gì để giúp nàng Mường Lai đây.

Hùng cười hóm hỉnh:

- Cậu vừa gian khổ thực tập để trở thành bác sĩ giải phẩu thực thụ. Lúc này không đi du lịch còn chờ tới bao giờ. Hơn nữa, đi chơi một mình đâu có gì hay ho. Có em bé theo bên có phải vui không. Hơn nữa phải biết bây giờ nàng Mương Lai là tỷ phú đó. Làm ơn đi.


Viết xong tại Thung Lũng Hoa Vàng / Mùa tình yêu 2022.

Hùng Sơn


HẾT













10 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page