top of page
Writer's picturehungson1942

MỘT THOÁNG ĐAM MÊ


MỘT THOÁNG ĐAM MÊ

Truyện ngắn của Hùng Sơn


- Nếu anh đưa em lên núi, nhốt em vào một căn nhà, rồi sống với em như vợ chồng, cho tới khi em có thai thì lúc đó em chó chịu làm vợ anh không?

Lan rùng mình nghe Sinh nói, nàng biết Sinh dám làm bất cứ chuyện gì mà chàng thích. Quả thực, nàng có rất nhiều cảm tình với người thanh niên này hơn bất cứ người con trai nào trên đất Mỹ. Nhưng Lan đã suy nghĩ thật kỹ và thấy rằng : không thể nào tiến xa hơn được.

Sinh có vợ con còn kẹt ở Việt Nam và đang lo làm giấy tờ bảo lãnh cho vợ con đoàn tụ. Không sớm thì muộn, vợ con chàng sẽ qua Mỹ. Nếu nàng chung sống với Sinh, lúc đó sẽ ra sao.

Bởi vậy, nhất định không thể nào tiến xa hơn nữa, trong cuộc sống tình cảm với chàng được. Từ trước tới nay, nàng cố giữ Sinh ở giới hạn một người bạn tốt trong gia đình. Nhưng với tính hào phóng và đa tình ở tuổi ba mươi đầy nhựa sống. Sinh đã làm nàng càng ngày càng tiến tới bờ vực thẳm của một cuộc sống thác loạn, bất chấp dư luận. Hơn thế nữa, chồng nàng đã chết hơn mười năm rồi, ngay khi nàng sinh đứa con đầu lòng chưa đầy tháng. Giọt máu duy nhất của một cuộc tình trong thời chiến tranh nghèo đói.

Lan sống trong một gia đình thật nghèo, đông con, lại lấy chồng lính. Cuộc sống cơ cực lo ăn từng ngày. Khi chồng chết, nàng lãnh mười hai tháng lương tiền tử tuất, lo tần tảo nuôi con cho tới khi tị nạn sang Mỹ năm 1975 như một giấc mộng.

Cuộc đời đổi mới, vật chất dư thừa, nhưng sự dốt nát và quê mùa của nàng thật khó hội nhập vào cái xã hội văn mình vượt mức này. May mắn nàng gặp được Sinh, nhờ chàng mà mọi khó khăn không còn nữa. Chính chàng là người chạy đôn chạy đáo, mướn nhà, mua xe, lo giấy tờ cho mẹ con nàng được sống nhờ vào trợ cấp xã hội một cách dễ dàng.

Phải nói Sinh lo cho gia đình nàng như chính gia đình chàng. Có những đêm nằm thao thức suy nghĩ, sao ông trời lại đưa đẩy nàng vào hoàn cảnh này. Là gái một con, ăn uống đầy đủ, cuộc sống dư thừa. Thân thể nàng nẩy nở đúng mức của một phụ nữ đang tuổi xuân thì. Nàng bắt đầu thèm muốn được vuốt ve, chiều chuộng như thời con gái mới lớn lên. Sinh lại xuất hiện bên nàng như bóng với hình.

Thân thể người thanh niên cường tráng ở tuổi ba mươi này, lắm lúc làm nàng thấy tê chồn da thịt. Ngày tháng sống bên chàng làm nàng nhiều khi muốn nổi loạn. Nhiều lúc Lan muốn bất chấp tất cả để nhẩy vào vòng tay Sinh. Nhưng bản tính hiền lương, đạo đức, được gia đình dậy giỗ từ hồi nhỏ làm nàng phải ngừng lại ý tưởng điên rồ đó. Vì nề nếp gia phong của tổ tiên vẫn là căn bản của cuộc sống. Cũng vì thế mà cho tới ngày nay, nàng vẫn ở vậy nuôi con.

Còn Sinh cũng thật lạ lùng. Chàng là người thích hưởng thụ. Nhưng lại có cái tánh không bao giờ thích làm cái gì mà người khác không chịu. Bởi vậy, nàng với Sinh cứ ẫm ờ nửa tới nửa lui. Có lẽ Sinh cũng biết rằng, với Lan, chàng có thể tiến xa hơn nữa bất cứ lúc nào, nên cố tình tìm cách làm cho Lan tự dâng hiến đời nàng cho cuộc tình.

Hôm nay có dịp bé Thu đi cắm trại với đoàn sói con của cô ta mấy ngày, nên Sinh rủ Lan tới bãi biển Santa Cruz chơi. Khí hậu mùa này thực nóng nực, bây giờ lại gặp những luồng gió núi lùa vào xe làm Sinh thấy thực thoải mái. Tự nhiên Sinh để ý; hôm nay Lan có cái gì hơi khác thường hơn mọi ngày. Má nàng hồng hồng, ánh mắt tình tứ, bờ môi mộng đỏ ướt át như mời mọc.

Quen nhau cũng sáu, bẩy năm rồi mà Sinh chưa hề động chạm tới tay chân nàng bao giờ. Nhiều lúc nói chuyện đưa đẩy, làm mọi người chung quanh đều tưởng là Sinh và Lan đã từng ăn ở với nhau lâu rồi.

Hôm qua Sinh coi TV ở nhà Lan; cái tuồng anh chàng mọi da đỏ, bắt cóc một cô gái da trắng vào rừng làm vợ, nên chàng có ý đưa Lan đi chơi, khi lái xe qua khu rừng vắng vẻ này. Sinh nhắc lại câu chuyện anh chàng da đỏ trong phim xem hôm qua làm nét mặt Lan thay đổi rõ rệt. Chàng dọa thêm:

- Khi mà người con trai ăn ở với người con gái có con rồi, dù cho y đã có vợ con từ trước chăng nữa. Lúc đó vợ nào cũng là vợ. Con nào cũng là con, có khác gì nhau đâu.

Lan cười gượng gạo.

- Bộ anh tưởng em không biết chuyện đó hay sao. Nhưng em biết chắc rằng anh không phải loại người đó phải không anh.

- Em tưởng anh là thánh sao. Sống bên cạnh một thân hình núi lửa như em mà dằn lòng mãi được à?

Lan sợ hãi. Nàng cố trấn tĩnh, nhưng không hiểu sao tự nhiên nàng có linh tính ngày hôm nay có chuyện bất ổn rồi. Tay Lan hơi run run. Nàng bắt đầu mất bình tĩnh thực sự khi thấy quả thực chiếc xe đang chạy trong rừng, không một bóng người qua lại. Lan nhìn trước trông sau toàn cây là cây. Nàng nhận ra ngay đây không phải là con đường đi Santa Cruz quen thuộc. Những cây Redwood mọc thẳng đứng, tàng cây che khuất cả ánh sáng mặt trời. Nàng run run hỏi Sinh:

- Ủa… anh đưa em đi đâu đây. Đường này đâu có giống bữa trước chúng mình đi đâu anh.

Sinh cười thích thú. Chàng biết Lan đã thực sự sợ hãi, nên cố tình dọa:

- Thì anh đã bảo em rồi mà.

Lan biết Sinh nói gì rồi, nhưng vẫn làm bộ hỏi:

- Anh có bảo gì em đâu.

Sinh biết Lan làm bộ nói thế cho đỡ sợ. Chàng trả lời tỉnh bơ.

- Thì anh chẳng nói rồi là gì. Anh muốn sống với em như vợ chồng, cho tới khi nào chúng mình có con mới đưa em xuống núi, ra mắt bà con để tránh cho em cái mặc cảm em vẫn có từ trước tới nay.

- Em có mặc cảm gì đâu.

- Thì có bao giờ em chịu làm vợ anh đâu.

- Anh có vợ con rồi. Chị ấy có chịu như vậy không. Hơn nữa, em là người Công giáo, đâu có được phép lấy chồng người ta như vậy. Anh không thấy em coi anh như một người anh ruột tự hồi nào tới giờ hay sao.

- Anh thì lại không coi em như một đứa em gái được. Vì em đẹp quá, mà hiện nay anh lại rất cô đơn. Cần người ấp ủ trong những ngày tháng trống trải.

- Anh nói vậy đâu có được. Em có bao giờ nghĩ tới chuyện ấy đâu.

- Cũng vì vậy mà hôm nay anh mới đưa em lên ngọn núi này.

Lan bắt đầu hoảng thực sự. Mới đầu nàng còn bán tín bán nghi. Bây giờ thấy Sinh nói toạc ra như vậy thì còn gì để nói nữa. Thấy Lan sợ xanh mặt, Sinh càng làm tới. Thay vì chạy trên quốc lộ số 9 tới Santa Cruz. Chàng quẹo luôn xe sang tay phải chạy thẳng lên núi. Chỗ này là nơi mấy thằng bạn Mỹ đi săn bắn tuần trước với Sinh. Chàng biết con đường này chạy tới một con suối gần đỉnh núi. Ở đó có một cái hang, chàng và mấy đứa bạn đã giấu dụng cụ đi săn và thực phẩm khô trong đó, để thỉnh thoảng lại kéo nhau tới đây săn bắn nữa. Ở đây có lẽ chưa có ai lui tới nên thật rậm rạp. Bọn chàng phải chặt cây mở đường cả ngày trời mới tới được cửa hang. Cái hang động này hôm nay bỗng nhiên lại trở thành nơi để Sinh hù Lan chơi.

Sinh cho xe đậu lại trước cửa hang, chàng quay qua cười cười với Lan:

- Em thấy nơi này thế nào. Đúng là nơi thần tiên cho tuần trăng mặt của chúng mình phải không.

Mặt Lan tái mét, nươc mắt nàng trào ra. Nàng không còn nói được gì nữa. Trong khi Sinh làm bộ giới thiệu cái hàng của chàng.

- Cái hang này, anh đã khởi công từ ngày yêu em. Anh biết không bao giờ em chấp nhận lấy anh, nên mới phải ra sức cả năm trời mới hoàn thành chỗ này, để đưa em lên đây chung sống cho tới khi em có con. Lúc đó anh biết thế nào em cũng chấp nhận làm vợ anh. Vì chuyện đã lỡ rồi. Em không còn phải ân hận lấy người đã có vợ con.

Lan bàng hoàng, đầu óc quay cuồng. Nàng hốt hoảng tông cửa xe chạy xuống núi.

Thấy mình đùa quá đáng rồi, Sinh cảm thấy hối hận. Chàng vội vàng chạy theo Lan. Cùng lúc ấy, một con trăn từ trên cây lao xuống cuốn lấy Lan, kéo nàng ngã vật xuống đường. Lan thét lên, nàng lăn lộn trên mặt đất.

- Trời ơi… anh Sinh ơi cứu em.. cứu em.

Sinh chạy vội tới, chàng rút con dao bấn vẫn giắt bên hông. Cũng vừa lúc con trăn ló đầu ra. Chàng lấy chân đạp mạnh lên đầu nó, rồi thật nhanh, một tay nắm lấy cổ con trăn thọc mạnh con dao vào cổ nó. Cũng may mà con trăn không lớn lắm nên con dao xuyên qua họng con vật dễ dàng. Con trăn bị thương chí tử. Nó buông Lan ra, dùng đuôi quật mạnh vào đầu Sinh làm chàng té nhào tới phía trước. Con trăn phóng nhanh vào bụi rậm gần đó mất rạng, để lại trên đường một vũng máu.

Mặt Lan tái mét. Trong đời chưa bao giờ nàng trải qua những phút kinh hoàng như vậy. Quả là nàng vừa đứng trước ngưỡng cửa của tử thần. Lan quên cả câu chuyện của Sinh đưa nàng lên đây. Nàng chỉ còn thấy đang đứng trước cái chết, một bàn tay đã kéo nàng trở lại sự sống. Và vị cứu tinh ấy đang nằm thoi thóp bên nàng.

Lan ôm chầm lấy Sinh gọi rối rít. Nước mắt nàng dàn dụa, đầu óc quay cuồng.

Bây giờ Sinh thấy lơ mơ hình như khuôn mặt Lan áp sát vô má mình. Nàng đang khóc nức nở. Thân thể đẫy đà căng tròn, cọ sát trên da thịt chàng. Người Sinh bắt đầu nóng lên và tỉnh lại dần dần. Chàng không muốn mất đi cái giây phút thần tiên êm ả này, nên cứ nhắm mắt để cho Lan khóc. Nước mắt nàng dàn dụa, chẩy cả lên mặt chàng.

- Anh Sinh ơi… anh tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy đi anh. Em xin lỗi anh. Anh đừng chết, đừng chết nghe anh. Mẹ con em chỉ có mình anh là thân cận nhất. Anh đừng bỏ mẹ con em tội nghiệp lắm anh ơi.

Sinh đã nghe rõ từng câu, từng lời nói của Lan. Chàng biết không bao giờ Lan giận chàng. Chỉ có điều luật lệ Hội Thánh Công Giáo rất khắt khe trong chuyện hôn nhân. Hơn nữa, Lan lại là con chiên ngoan đạo. Không thế nào nàng chịu vương vấn vào vòng tội lỗi với chàng được.

Sinh thấy mình thật quá đáng. Chàng đã làm một chuyện không thể nào chấp nhận được với người thiếu phụ này. Chàng nằm suy nghĩ miên man. Bây giờ làm thế nào để nói cho Lan hiểu được lòng mình. Quả thực cũng có những lúc Sinh khao khát được ôm nàng trong vòng tay. Nhiều lúc chàng đã định tỏ tình, nhưng lại im lặng. Nhưng càng ngày sống gần gủi Lan. Sinh càng cảm thấy có những sự ràng buộc. Có những lúc ân cần ăn sóc nàng ốm đau. Có những khi đùa cợt như trẻ thơ trong những lần đi chơi từ trong rừng ra ngoài biển. Nhưng chưa bao giờ chàng dám đi quá xa. Trong khi đó, Lan đối đãi với chàng như một người thân thích nhất trong đời nàng. Nửa như anh em ruột thịt, nửa như nhân tình. Tuy nhiên, cả hai chưa có ai đi quá xa hoặc đùa cợt quá độ.

Hôm nay tự nhiên hứng lên. Sinh sanh tâm quỉ. Chàng chỉ định đùa giai một chút, không ngờ kết quả thật tai hại cho cả chàng và Lan. Sinh định lên tiếng cho Lan yên tâm, bỗng chàng chới với nghe Lan rên rỉ tâm sự:

- Anh ơi… anh tưởng em là người vô tình hay sao mà không biết anh yêu em. Em cũng có phải là cây là đá đâu mà không biết rung động trước tình yêu chân thành của anh. Nhưng chỉ vì luật lệ Công Giáo không cho phép. Hơn nữa, em thân phận là đàn bà, dù biết vậy cũng đâu có thể lên tiếng trước là em yêu anh. Còn anh có bao giờ nói gì đâu. Nhiều khi anh nói như đùa như giỡn thì em phải làm sao. Trên đời này còn có cái gì em tiếc anh nữa đâu. Chỉ tại anh không nói thôi. Anh cũng còn lạ gì em yêu anh như thế nào mà phải không anh. Nhưng anh vẫn im lặng làm em không mở miệng ra được. Anh Sinh ơi, em yêu anh thực mà.

Chưa kịp phân trần gì, bây giờ lại nghe Lan tâm sự làm Sinh bối rối. Cái tính của chàng không bao giờ nói được chuyện gì đứng đắn cả. Lúc nào chàng cũng thích đừa cợt cho vui. Nhiều lúc chàng nói thực cũng giống như nói chơi. Trách gì không mang lại cho Lan sự khó sử này.

Hơi nóng trên người Lan truyền sang thân thể chàng làm Sinh muốn lịm đi. Hình như nàng không mặc áo lót. Chỉ có chiếc áo cánh duy nhất bên ngoài. Tuy áo may bằng loại vải dầy nên không nhìn thấy da thịt nàng. Nhưng khi Lan ép sát thân thể vào mình chàng thì lại khác. Sinh thấy tê dại vì những cảm giác đê mê này từ trước tới giờ chưa bao giờ tới với chàng như bây giờ. Sinh muốn run lên trong trạng thái của một người nằm trên mây. Bồng bềnh dưới hai gò bồng đảo của Lan. Chàng từ từ hé mắt làm Lan mừng rỡ. Nàng nâng đầu chàng lên, rồi như không ngăn được sự vui mừng xúc động. Nàng cúi xuống hôn chặt lấy miệng chàng.

- Anh ơi… anh tỉnh lại rồi phải không. Em mừng quá. Mừng quá anh ơi.

Thực sự thì lúc này Sinh đã tỉnh táo từ lâu. Nhưng còn bận suy nghĩ miên man nên chàng chưa mở mắt ra thôi. Ánh nắng hơi chói một chút, nhưng chàng từ từ quen với độ sáng của mặt trời và chàng mở hẳn mắt ra.

Lan đã kéo chàng ngồi dậy. Nàng ôm lấy Sinh để đầu chàng dựa vào ngực mình. Một tay nàng vuốt nhẹ lên má Sinh như nâng niu người tình bé bỏng đang cần sự âu yến của người yêu.

- Anh ơi, anh tỉnh hẳn lại rồi phải không. Em sợ quá, chỉ tại em làm khổ anh thôi.

Sinh cười gượng gạo.

- Tội này là ở anh. Tại anh làm em sợ, chứ em có tội lỗi gì đâu.

- Anh thương em nên nói như vậy. Em biết lỗi của mình mà. Không vì em, anh đâu có bận tâm khổ sở như thế này. Tại lúc nãy anh nói quá đột ngột làm em sợ, nên không suy nghĩ bỏ chạy hoảng. Chứ thực ra em cũng biết anh hiểu là em yêu anh từ lâu rồi còn gì. Như lúc nãy em nói, trên đời này có gì em tiếc anh đâu. Chỉ tại anh không chịu nói thôi.

Bản tính đùa cợt của Sinh lại tới với chàng. Sinh làm bộ ngơ ngác.

- Ủa…anh có biết em yêu anh hồi nào đâu. Nếu biết trước anh đâu có đưa em lên đây.

Tánh Lan thực thà, nghe Sinh nói lại tưởng chàng hờn dỗi, vội vàng ôm ghì Sinh sát vào lòng mình hơn nữa.

- Tộn nghiệp em mà anh, em biết lỗi rồi mà. Dù anh có đưa em lên đây cũng có sao đâu. Em đã nói rồi, có cái gì em tiếc anh đâu.

Vừa nói Lan vừa cúi xuống hôn mạnh lên môi Sinh. Bờ môi mền mại và ấm áp của Lan làm Sinh bàng hoàng. Chàng không ngờ Lan lại hành động như vậy. Những cảm giác ngây ngất dâng trào. Sinh muốn lịm đi trong niềm hoan lạc giữa cảnh thiên nhiên với người thiếu phụ dịu hiền này. Chàng vòng tay ôm chặt lấy nàng. Thân thể của hai người từ từ ngả xuống bãi cỏ. Lan nhắm mắt lại khi bờ môi Sinh thực sự gắn chặt lấy miệng nàng. Chưa bao giờ Lan cảm thấy sung sướng và hạnh phúc như lúc này. Nàng không còn để ý gì khác ngoài hơi thở của Sinh đang hừng hực trên thân thể mình. Thân hình bạn vỡ với những bắp thịt rắn trắc đầy nhựa sống của Sinh làm Lan tê dại. Nàng càng ghì chặt chàng trong vòng tay nhiệt cuồng hơn nữa. Hình như Lan nghe thấy cả tiếng rê rỉ của chính mình. Tiếng thì thào của nàng thoang thoảng trong gió rừng:

- Anh… anh Sinh ơi. Anh ác lắm anh có biết không. Em yêu anh. Em yêu anh lâu lắm rồi mà anh vẫn cố tình đùa cợt với em phải không anh. Đừng bao giờ bỏ em nhé anh. Em biết thiếu anh, em không thế nào sống trên đời này được mà anh.

Sinh nghe thấy tất cả những lời ân ái của người yêu. Chàng không biết phải nói gì nữa. Không hiểu đây quả thực là tình yêu hay chỉ là một thoáng đam mê. Nhưng dù sao Sinh thấy rằng chàng không thế nào cưỡng lại được sự mời mọc chân tình của người thiếu phụ đầy nhựa sống này. Người mà chàng có cảm tình nhất trong những người phụ nữ bên chàng. Nàng thật hiền và cởi mở. Nhất là thân thể căng cứng và no tròn của thiếu phụ một con trong tuổi thanh xuân này. Cái tuổi mà tất cả những đường cong của thân thể người phụ nữ chín mùi nhất trong cuộc đời.

Sinh ngây ngất trên da thịt nàng giữa cảnh trời đất bao la, núi rừng thơ mộng. Tiếng suối róc rách. Tiếng chim ríu rít cùng tiếng gió rừng rì rào đang tấu lên một khúc nhạc tình ca tuyệt vời.

- Lan ơi…anh yêu em thực rồi. Có phải đây là hạnh phúc trời ban cho chúng mình không em.

- Anh Sinh ơi…anh ơi..em sung sướng quá.

- Lan ơi, anh xin lỗi đã làm cho em sợ.

- Anh đâu có lỗi gì. Lỗi tại em thiếu suy xét mà ra. Dù anh có đưa em lên đây sống trọn đời với anh cũng là ước nguyện của em mà. Tại sao em sợ.

Sinh ngửng đầu lên, chàng mỉm cười tinh nghịch.

- Thế bây giờ em vẫn còn tưởng anh đưa em lên đây hãm hiếp em cho có con hay sao.

Lan ngơ ngác.

- Thì anh nói mà.

- Tội nghiệp người yêu tôi thực thà. Anh chỉ tính dọa em chơi thôi. Không ngờ em tưởng thật. Nơi này quả thực anh đã ra sức tạo dựng từ lâu. Nhưng cái hang kia là chỗ tụi thằng John và anh làm chỗ giấu đồ nghề săn bắn. Ở đây nhiều thỏ rừng và nai lắm. Khu này lại cấm săn nên tụi anh mới phải làm cái hang kia cho kín đáo, để giấu đồ nghề và nướng thịt. Che khuất tầm mắt của trực thăng cảnh sát và những nhóm kiểm lâm tuần tra. Chứ cái hang đó làm sao nhốt em ở trong đó được, vì đâu có đủ chỗ sinh sống.

Nghe Sinh nói, Lan chợt hiểu. Nàng quá sấu hổ nên ôm ghì lấy chàng. Vít đầu Sinh xuống cắn mạnh vào cổ chàng. Sinh la lên, vùng dậy chạy nhanh xuống suối. Lan cũng nhỏm dậy, nàng cười khanh khách rượt theo chàng. Nàng theo kịp Sinh bên bờ suối. Cả hai ôm ghì lấy nhau.

- Anh ác lắm.

- Lấy được em rồi, anh còn ác hơn nữa.

- Em không sợ đâu.

- Thật không.

- Thật đó.

- Em thách anh hả.

Lan vênh mặt lỳ lợm thật dễ thương.

- Dạ, em thách anh đó.

- Thật không, không được sợ nhe.

- Thật mà.

Sinh lại cúi xuống ngậm chặt bờ môi ấm áp của Lan trong miệng chàng. Lan ghì sát đầu chàng vô hơn nữa. Sinh lùa cả hai tay xuống cổ áo Lan. Mỗi tay nắm một vạt áo kéo mạnh. Hàng nút áo bật tung ra. Bộ ngực căng tròn không còn bị gò bó trong thân áo nữa. Cả hai gò bồng đảo vươn lên trắng ngần.

Quá bất ngờ, Lan giật mình thét lên.

- A…a.a.a..a anh Sinh.

Sinh cười khanh khách.

- Thì em đố anh mà. Tại sao em còn sợ.

Lan vẫn cố cứng đầu nũng nịu.

- Em không sợ.

Tuy nói vậy, nhưng nàng thực mắc cở vì bộ ngực trơ vơ trần trụi. Nàng gục đầu giấu mặt vào vai Sinh. Hai tay đấm thùm thục vào vai chàng.

- Anh ác lắm…anh ác lắm.

Sinh cười hì hì, chàng kéo sát Lan vào mình. Hơi nóng từ thân thể Lan truyền qua da thịt làm Sinh gây ngất. Chàng cởi chiếc áo sơ mi ném xuống đất. Cả hai làn da thực sự ép vào nhau, không còn vướng víu gì nữa. Sinh từ từ kéo Lan ngồi xuống tảng đá ven bờ suối. Lan ngây ngất với những cảm giác gần như mười năm bỏ quên, bỗng nhiên trở lại trong khung cảnh thần tiên này. Nàng thấy mình là người sung sướng nhất trên trần gian. Bàn tay Sinh lần mò về phía trước làm Lan rùng mình.

- Anh tham lam lắm.

- Em có sợ không?

- Không sợ.

Sinh lại cười. Chàng kéo Lan ngồi vào lòng mình. Đầu nàng dựa lên vai chàng. Cả hai nhìn xuống suối.

- Em thấy đàn cá vàng kia không?

- Đẹp quá anh nhỉ.

- Ừ…mầu vàng đặc biệt của loài cá này phản chiếu anh sáng mặt trời trông như lửa trong lò sưởi mùa Đông.

- Anh nói em mới thấy nó giống thật. Bắt đem về nuôi được không anh.

- Anh đã thử rồi. Nó lên mặt nước vài phút là chết. Không làm cách nào đem về nhà mình được, dù cho có chứa nó trong sô nước múc ở con suối này cũng vậy thôi. Hình như Trời sinh nó ra chỉ để chúng sống ở đây thôi.

- Uổng qúa anh nhỉ. Đàn cá đẹp ghê.

- Em có thấy con cá đầu đàn phía trong khe đá trong kia không ?

- Đâu anh ?

- Đó, ngay hòn đá phía bên tay mặt em.

Lan reo lên:

- Ờ héng…coi ngộ ghê đó. Con cá đẹp quá. Mầu vàng long lánh có lúc đổi sang mầu xanh lè của lửa đèn hàn. Lạ thực đó.

Cả hai cùng chăm chú ngắm nhìn đàn cá quên cả thời gian. Chiều đã xuống thật nhanh trong cảnh núi rừng hoang vu. Thân hình cả hai chập làm một. Bàn tay Sinh vẫn mơn chớn trên da thịt Lan. Bộ ngực nàng đứng thẳng và trắng muốt. Vút trên đỉnh đỏ ao mầu trái dâu tây. Hơn mười năm thân thể Lan mới lại có dịp phơi trần trong vòng tay đàn ông. Những cảm giác đê mê dâng trào, chạy dài theo thân thể nàng từng hồi. Nhiều khi Lan không biết đây là mộng hay thực. Nàng đã lịm đi trong những giây phút đê mê hoang dại này. Lan nhìn thấy rõ những ngón tay chàng mơn man trên da thịt mình. Nàng cũng không ngờ bộ ngực mình hôm nay căng cứng như vậy. Chính Lan cũng thấy bộ ngực mình tròn chịa thực đẹp. Những đường cong mềm mại vun lên trên nước da trắng mịn, không một nét nhăn nhỏ nào làm mất đi vẻ đẹp đầy nhựa sống đó.

Lan nghe rõ hơi thở Sinh rồn rập trong những phút im lặng. Sinh lại đỡ nàng nằm dài trên đùi chàng. Lan cảm thấy hơi thở nóng hổi chạy dài trên cổ rồi xuống ngực. Bờ môi chàng làm nàng tê dại. Lan nằm ngửa, nhìn lên ngọn cây ẩn hiện ánh sáng yếu ớt tím đỏ của buổi hoàng hôn trong rừng thẳm. Những ngọn cây cao xoay tròn reo vang điệu ca réo rắt của tình yêu trên đỉnh trời âm u làm nàng lịm đi trong niềm hạnh phúc vô tận…

Không biết thời gian bao lâu, đến khi Lan tỉnh dậy, trời đã sụp tối thực sự. Nàng thấy lành lạnh.

- Anh ơi, trời tối rồi. Chúng mình về đi.

Sinh ngửng đầu cười ranh mãnh.

- Em đã có con đâu mà về.

Biết Sinh chọc mình. Lan kêu lên một tiếng “A…” rồi vùng dậy, cả hai cùng cười giòn giã trong khung cảnh âm u của núi rừng. Sinh mặc áo cho Lan rồi cài nút lại. Nàng âu yếm để chàng giúp mình với ánh mắt thật tình tứ.

Mở cửa cho nàng lên xe, chàng cúi mình xuống hôn lên môi Lan một cái thực kêu rồi đóng cửa xe lại. Sinh có thói quen từ khi sang Mỹ, bất cứ chở người con gái nào chàng cũng tự mở và đóng cửa xe cho các cô. Và khi họ nhờ vả chàng một điều gì, chưa bao giờ chàng từ chối, nếu khả năng chàng có thể làm được. Có lẽ cũng vì vậy chàng có rất nhiều bạn gái. Chàng lại đi học nghề thẩm mỹ, làm đầu tóc cho các bà các cô mà chàng lại thật khéo tay nên lại càng nổi tiếng ở khu vực này.

Sinh từ từ lái xe xuống núi trên con lộ 9. Bỗng Lan kêu lên:

- Anh Sinh coi chừng.

- Cái gì thế.

- Hình như bên lề phía trước xe mình có một con trăn nữa.

Sinh cười hì hì.

- Thần hồn nhát thần tính rồi.

- Không phải đâu, thật mà. Anh nhìn kìa.

Sinh để ý bên lề đường, quả thực có một con trăn đang nằm bất động. Chàng bật đèn pha để coi rõ hơn, và nhận ra chính nó là con trăn đã tấn công Lan hồi trưa. Vì chàng thấy con dao chàng đâm qua cổ nó vẫn còn đó. Có lẽ nó chết rồi. Chàng thấy một vũng máu còn đọng chung quanh đó.

- Em ngồi yên trên xe, để anh ra xem sao.

Lan rú lên, níu lấy Sinh.

- Trời ơi, đừng đi anh.

- Con trăn này là con trăn hồi trưa tấn công em đó. Nó chết rồi.

- Em đã thấy con dao anh đâm nó còn găm trên cổ kìa. Nhưng coi chừng nó chưa chết đâu anh.

- Em cứ ngồi trên xe đi, đừng sợ.

Vừa nói, chàng vừa với tay ra sau lấy con dao đi rừng lớn bản, tuần trước mua ở chợ trời của mấy người Mễ. Con dao này thực lý tưởng cho ngững người đi săn.

Sinh thận trọng đi từ từ tới gần con vật. Tới nơi, chàng cẩn thận lấy con dao rừng khều nhẹ lên mình nó. Con vật vẫn không nhúc nhích. Chàng đẩy con dao mạnh hơn, con trăn vẫn sụi lơ. Bây giờ Sinh chắc chắn con trăn đã chết thực rồi. Chàng nắm đuôi con vật giơ lên cao cho Lan coi.

- Em coi nè. Cuối cùng anh cũng đã giết được kẻ tấn công em đó.

- Ghê quá anh ơi.

- Sợ gì, nó chết rồi mà.

- Biết vậy mà em vẫn sợ.

- Vậy thì em lấy cho anh cái túi vải ở phía sau xe, để anh bỏ nó vào đó cho em đỡ sợ.

- Nhưng mà anh giữ nó làm gì chứ.

- Thứ nhất là lấy con dao lại. Thứ hai là phải mổ bụng, lột da thằng nhỏ này nhồi bông làm kỷ niệm cuộc đi chơi ngày hôm nay.

- Anh này dễ sợ quá hà.

Sinh cười hì hì, sau khi bỏ con trăn vào túi vải. Chàng cho xe chạy từ từ xuống núi.

Xa lộ vắng hoe. Giờ này dân cúng chỉ dùng xa lộ 17 chứ ít ai dám lái xe trên con đường nhỏ này tới Santa Cruz.

- Ủa..hình như anh đi xuống miền Nam à?

- Ừ… tụi mình đi Santa Cruz mà.

- Giờ này tối rồi, anh xuống Santa Cruz làm gì chứ.

- Hôm nay thứ Bẩy, ngày mai Chúa Nhật. Chúng mình cần được nghỉ ngơi. Hơn nữa, bé Thu đi cắm trại mấy ngày nữa mới về. Em đâu có bận gì phải không?

- Dạ không. Nhưng em chỉ hỏi anh đi xuống Santa Cruz giờ này làm gì thôi. Có ai đi tắm biển ban đêm bao giờ đâu. Chứ bây giờ em đi với anh cả đời cũng không thắc mắc gì nữa chứ nói gì một hai ngày.

- Hôm nay em ăn nói dễ thương quá. Vậy thì được rồi. Cứ yên tâm đi. Chúng mình xuống Santa Cruz tắm biển tới sáng thứ Hai hãy về. Đi tắm biển vào ban ngày chỉ dành cho những thằng nhà quê thôi. Còn dân chơi mới tắm ban đêm em biết không.

Vừa nói Sinh vừa cười hì hì. Chàng biết chắc Lan không hiểu nổi chàng đang nói gì. Với kiến thức của Lan và sự giao thiệp hạn hẹp của nàng, chưa cho phép nàng biết nhiều như chàng. Con đường vắng hoe làm Sinh toải mái điều khiển xe chạy thênh thang một mình. Chàng vòng tay qua vai Lan kéo nàng sát vô mình. Sự yên tĩnh của vùng rừng núi này bên người yêu thực lý tưởng. Lâu lâu chàng lại hôn nhẹ lên môi Lan thật tình tứ trong khi nàng thiếp đi trong giấc mộng tình.

Khi Lan tỉnh dậy, Sinh cũng vừa mở cửa xe cho nàng.

- Em ngủ ngon quá, anh thấy vậy nên không đánh thức em.

- Tới nơi rồi hả anh.

- Tới lâu rồi. Anh ngồi đây uống nước coi dân chúng qua lại. Chờ em thức dậy là dắt em xuống bến thôi.

- Trời ơi…sao anh không kêu em dậy.

- Thấy em mệt, lại ngủ ngon lành quá nên để yên cho em nghỉ cho đỡ mệt. Chứ ai lại đi chơi cho mệt bao giờ. Bây giờ chúng mình có thể xuống thuyền được rồi.

Lan đã tỉnh ngủ hẳn, nàng vẫn chưa hiểu Sinh nói gì là xuống thuyền, nên hỏi lại:

- Anh nói cái gì xuống thuyền.

- Thì anh đưa em xuống thuyền về nhà chồng.

Lan giẫy nẩy la lên:

- Anh lại giỡn nữa.

- Anh nói thực mà.

Vừa nói Sinh lại ôm lấy Lan hôn nàng thực thắm thiết. Đợi cho Sinh hôn một lúc. Nàng sô nhẹ chàng ra nũng nịu.

- Em không chịu anh đùa giỡn nữa đâu. Anh kỳ quá hà.

- Anh giỡn gì đâu chứ.

- Còn không giỡn nữa hay sao. Anh bảo đi xuống thuyền về nhà chồng.

- Thì đi xuống thuyền về nhà chồng chứ sao.

- Đó…đó lại còn nói là không giỡn hả.

- Giỡn hồi nào, theo anh đi.

- Được rồi, em theo anh tới đâu cũng được. Nhưng mà anh còn giỡn nữa thì đừng trách sao em ác nhé.

- Trời đất ơi. Rước dâu cái kiểu này nguy hiểm quá. Chưa gì cô dâu đã hăm chú dể rồi.

Lan véo Sinh một cái thực mạnh, làm chàng la toáng lên, chạy vọt tới trước.

- Đó nhé. Em tấn công anh trước nhé. Anh nói đàng hoàng em không tin.

- Làm sao em tin được chứ. Anh nói xuống thuyền.

- Thì nói xuống thuyền chứ nói cái gì đâu.

Lan dậm chân, dẫy đành đạch.

- Tức quá… anh này nói nhây hoài.

Sinh chỉ chiếc tầu nhỏ mà chàng vừa mướn trong lúc Lan còn ngủ, cười hì hì.

- Thì xin mời cô dâu xuống chiếc thuyền này đi về nhà chồng. Chứ anh đâu có nói nhây, nói giỡn gì đâu.

Lan vẫn chưa tin. Nàng tưởng Sinh lại giỡn nữa nên phùng má trợn mắt nói:

- Anh bảo xuống chiếc tầu này phải không. Được rồi, anh xuống trước đi, em xuống sau. Xem lính bắt đứa nào.

Sinh cười hì hì, bước xuống tầu rồi tháo giây dục.

- Ê…ê.. lẹ đi, không có tầu trôi ra xa bây giờ.

Lan đứng trên bờ há hốc miệng ngạc nhiên. Nàng không còn hiểu gì được nữa. Nàng thấy rõ ràng cái bịch đồ ăn và thùng nước uống của nàng mang theo hồi trưa đang để trên tầu.

Nàng vội vàng nhẩy đại lên tầu, trong khi Sinh xô tầu ra khỏi bến. Máy đã chạy từ hồi nào. Lan thấy Sinh cầm bánh lái điều khiển, con tầu tách bến, vọt ra khơi.

Là dân đánh cá, từ lúc nhỏ Lan đã thích bơi lội và nàng cũng có chút am hiểu về tầu thuyền nên khi thấy Sinh điều khiển con tầu là nàng biết ngay chàng phải là dân nhà nghề rồi. Có lúc Sinh nói với nàng là chàng chỉ là tên lính Hải Quân, nhưng nàng không tin, vì lúc nào Sinh cũng nói như giỡn chơi, không bao giờ chàng nói chuyện gì đứng đắn cả. Nhất là hỏi về đời tư chàng thì lại càng phải phì cười vì cái giọng diễu cợt của chàng. Tính ra cái tuổi của Sinh, qua đây lúc ấy chàng chỉ khoảng hai mươi mấy. Nếu Sinh là lính Hải Quân thì cũng có lý. Nhưng khó tin được một tên lính trơn lại có khả năng học vấn cao như vậy. Sinh nói tiếng Anh và cả tiếng Pháp rất thông thạo. Chàng thường chỉ đọc sách bằng tiếng Anh và tiếng Pháp ít khi nàng thấy Sinh đọc một cuốn sách Việt ngữ nào. Nhưng cũng có những khi chàng đọc những cuốn sách thực khó hiểu mà chàng bảo là sách triết Đông phương. Chàng nói vậy thì nàng biết vậy, chứ cũng chẳng hiểu triết Đông phương là cái gì, mặc dù sách ấy bằng tiếng Việt. Có nhiều người không tin chàng là lính thì chàng trả lời họ: “Nếu bà con không tin tôi là lính thì là quan” Nhưng là sĩ quan Hải quân mà chàng lại nói không biết một tí gì về toán học thì thật vô lý. Và cứ như vậy, chẳng ai hiểu chàng làm cái gì, mà chàng cũng chẳng bao giờ nói gì về mình cả. Diết rồi mọi người cũng chẳng ai để ý tới anh chàng hào hoa, có nhiều các bà các cô bu chung quanh vì cái nghề của anh ta nữa.

Còn Lan, nàng cố tình tìm hiểu chàng từng ngày từng giờ. Nhưng cũng chẳng biết được gì nhiều hơn là chàng có cả chục người tình đủ mọi sắc dân; Tây, Tầu, Nhật, Mễ lung tung beng.

Con tầu đã ra xa, vận tốc từ từ chậm lại rồi ngưng hẳn. Sinh thả neo. Chàng men tới bên Lan cười hì hì.

- Tới nhà chồng rồi thế mà không tin véo người ta đau muốn chết.

Lan phát mạnh vào lưng Sinh, cười khúc khích.

- Cho anh chết luôn. Ai bảo không bao giờ nói thực.

Sinh la oái một tiếng, ôm chầm lấy Lan đè xuống. Hôn mạnh lên môi nàng. Miệng Lan hé mở ngay từ giây phút đầu vì những cảm giác tê rần ở đầu môi đến thực nhanh. Lưỡi Sinh đã lùa qua miệng nàng. Lần đầu tiên bị núc lưỡi làm Lan cuống lên. Dù đã có con mà thực tình chồng nàng ở Việt Nam hồi đó chưa bao giờ hôn nàng như vậy. Lan cảm thấy đầu lưỡi tê tê, lâng lâng nghèn nghẹn. Quả thực không biết diễn tả sao được cảm giác đê mê lạ lùng này.

Lần đầu tiên lưỡi một người con trai lùa trong miệng mình, tự nhiên Lan ngậm lại, núc nhè nhẹ, trong khi người nàng nóng bừng bừng. Thân thể Lan bắt đầu run rẩy giữa cảnh trời, mây, nước và người yêu. Nàng thở hổn hển và thân thể tự nhiên vặn vẹo.

Lan không thể nào nằm yên được với những cảm giác cuồng loạn đang trào dâng trong thân thể mình. Những cảm giác ấy đi từ mạch máu loang ra khắp châu thân, thấm vào từng tớ thịt, từng đường gân. Đến lúc quần áo nàng bật tung ra hồi nào nàng cũng không hay. Thân thể phơi trần lồ lộ dưới ánh trăng sáng như ban ngày. Gió biển đêm mát lạnh, nhất là bây giờ trên con tầu nhỏ giữa biển khơi lại càng làm Lan thấy thoải mái hơn bất cứ nơi đâu. Nằm trong vòng tay nàng, thân thể Sinh nóng hừng hực đầy sức sống. Hơi thở chàng dồn dập và gấp rút như người chạy đua tới mức ăn thua. Nàng nghe nhiều lúc Sinh rên rỉ như đau đớn mà thực êm ả.

Thời gian cứ lạng lẽ trôi qua thực mau. Con trăng lên tuốt đỉnh đầu rồi lại từ từ rớt xuống. Nhưng ánh trăng vẫn sáng vằng vặc. Ánh trăng tỏa xuống mặt biển như một tấm gương khổng lồ, long lanh, rung động thật huyền diệu.

Lan ghì chặt Sinh trong vòng tay, nàng thỏ thẻ bên tai chàng:

- Anh có mệt lắm không.

- Anh thấy yêu đời hơn bao giờ hết.

- Thật không anh.

- Giờ phút này, gió mát, trăng trong. Cảnh thiên nhiên huyền ảo như thế này. Ai nỡ nói dối một người yêu đang nằm trong vòng tay mình chứ.

- Anh nói như một nhà thơ.

- Bởi vì anh đang ôm trong tay một nữ thần.

Lan cười khúc khích.

- Anh coi chừng đang ôm một mỹ nhân ngư đó.

- Anh tình nguyện sống với nàng trọn kiếp trên vùng biển này.

- Thế vua Thủy Tề có chịu không.

- Chúng mình thử đi hỏi xem, nhưng vua Thủy Tề ngự nơi nào?

Lan chỉ xuống làn nước bạc.

- Ngài đang ở dưới đáy đại dương.

Bỗng Sinh vùng dậy. Chàng nhấc bổng Lan lên. Nàng chưa kịp phản ứng, Sinh đã bế nàng nhẩy ùm xuống biển. Lan hét lên, cả hai cùng cười sặc sụa. Nước biển mát rười rượi. Sóng biển lấp lánh ánh trăng, vỗ nhè nhẹ vào hai thân hình căng cứng và no tròn ấy.

Lan buông Sinh ra, nàng bơi thực nhanh ra xa khỏi con tầu. Sinh vùng đuổi theo, nhưng không làm sao bắt kịp nàng. Lan cười khanh khách.

- Trên bờ anh làm tàng. Bây giờ có giỏi anh làm gì em thì làm đi.

Sinh cố bơi theo, nhưng khoảng cách giữa chàng và nàng càng cách xa nhau hơn. Chàng la lớn:

- Anh chịu thua nàng mỹ nhân ngư. Đây là thế giới của em.

- Không cho anh thua. Muốn gặp vua Thủy Tề thì phải có can đảm bơi tới đáy đại dương.

- Em tưởng anh sợ hay sao. Nhưng…..

- Không có nhưng nhị gì hết.

- Phải rồi. Không có gì hết. Chỉ có ở ngoài xa biển này nổi tiếng nhiều cá mập.

Lan thét lên, nàng nhoài mình bơi trở lại thực nhanh, ôm cứng lấy Sinh. Chàng ghì chặt thân thể nàng trong vòng tay. Bờ môi lại gắn chặt vào nhau trong làn nước bạc.

- Anh ác lắm.

- Có ai nói anh hiền đâu.

- Nhưng em yêu anh.

- Yêu cả cái ác của anh sao?

- Em yêu tất cả.

- Em sẽ hối hận.

- Không, nếu chết trong vòng tay anh đó cũng là ước nguyện của em.

- Nhưng em không được chết.

- Tại sao?

- Tại vì trăng, vì biển, vì rừng núi Cali với muôn ngàn vạn triệu cái tại vì thì làm sao em chết được.

- Như vậy em sẽ sống mãi mãi trong trái tim anh được không.

- Anh cầu xin Thượng đế thỏa mãn ước vọng của em.

- Anh khôn lắm.

- Vì đó là ước vọng của em mà.

- Nhưng cũng là điều anh mong muốn phải không.

Sinh không trả lời câu hỏi. Chàng nâng mặt Lan lên hôn thật ngọt. Dưới ánh trăng, trong làn sóng bạc, đôi tình nhân xoắn lấy nhau. Sóng nước như đồng lõa với sự hoan lạc của họ.

- Anh đói bụng rồi. Chúng mình lên tầu kiếm cái gì ăn nhé.

- Dạ, em cũng thấy kiến bò bụng rồi.

Hai người bơi song song về tầu. Lan bơi thật đẹp. Từ mấy năm nay, sáng nào nàng cũng đi bơi ở một hồ tắm gần nhà. Đó là cái thú duy nhất của nàng trong cuộc đời. Ở Mỹ được cái gì cũng có, nó đã cung phụng tất cả những gì con người đòi hỏi. Từ quần áo, thức ăn, mỹ phẩm đã làm cho thân thể Lan càng ngày càng thon gọn và xinh xắn trông như một pho tượng thẩm mỹ. Biết bao nhiêu chàng trai mới lớn lên dòm ngó. Biết bao nhiêu bạn gái ghen tuông với những gì trời cho thân thể nàng. Nhưng quả thực Lan chẳng bao giờ quan tâm tới gì xẩy ra chung quanh nàng.

Nhưng từ ngày Sinh xuất hiện làm cuộc đời Lan như thay đổi. Nàng thấy Sinh bơi cũng giỏi. Nhưng chàng không tập dượt hàng ngày nên bơi thua nàng cũng không lấy gì làm lạ. Nàng nhìn qua Sinh, mỉm cười rồi lật mình bơi ngửa thật chậm. Sinh cũng bắt trước. Ánh trăng rọi xuống hai thân thể một nam một nữ bơi song song hằn rõ từng thớ thịt cong vòng và căng cứng.

Tới tầu, Sinh leo lên trước rồi kéo Lan theo. Chàng lấy hai chiếc áo tắm cho Lan và chàng khoác vào. Chiếc áo tắm rộng thùng thình không giây thắt nên chẳng che đậy được những gì trên thân thể Lan, lại càng làm cho nàng thêm khiêu gợi dưới ánh trăng biển khơi bát ngát. Sinh nhìn nàng trân trối. Chàng không ngờ chiếc áo này làm thân thể nàng ẩn ẩn hiện hiện lại càng thêm hấp dẫn, chàng thấy run rẩy cả châu thân.

- Em đẹp quá Lan ơi. Trông em như một nữ thần.

- Anh nịnh đàn bà con gái giỏi lắm.

- Không phải đâu. Em đẹp thật sự. Anh đã thấy ở con người em thoát ra một cái gì làm người đối diện ngây ngất.

Lan vuốt nhẹ má Sinh trìu mến.

- Thật không anh. Người ta bảo đàn ông con trai khi đã chiếm đoạt được thân xác của người phụ nữ nào rồi thì chán ngay. Họ bắt đầu đi tìm của khác mới lạ hơn.

- Thường tình thì như vậy. Nhưng ở em, anh không hiểu sao làm anh mê hoặc. Càng gần em càng thấy say đắm lạ lùng.

- Có phải anh nằm mơ không.

- Phải rồi, có lẽ anh mơ thực. Giấc mơ này có thể nào mãi mãi được không em.

- Nó sẽ chẳng bao giờ chấm dứt nếu anh còn muốn mình nằm trong mộng.

- Anh sẽ nằm trong mộng cho tới khi thế giới tan biến.

- Anh mơ ước nhiều quá. . . Thôi, ăn đi.

Vừa nói Lan vừa đút miếng bánh vô miệng Sinh. Dưới ánh trăng, hai kẻ vừa tìm được hạnh phúc với biết bao điều ân ái ngọt ngào. Những ly rượi trao nhau. Những nụ hôn nồng cháy. Đôi nhân tình ấy cùng thiếp đi trong vòng tay nhau trên boong tầu, dưới ánh trăng huyền ảo cùng gió biển và sóng nước mênh mông.

Khi mặt trời bắt đầu nhô lên khỏi mặt biển, chiếu những tia nắng đầu tiên của một ngày Hè trên sóng nước, cặp tình nhân này mới thức dậy. Lan vuốt ve những bắp thịt chắc nịch của người tình tối qua đã làm nàng ngây nhất. Nàng nhẹ nhàng mơn trớn như sợ chàng biến đi trong ánh sáng ban mai. Lan nhớ lại những giây phút thần tiên trong cơn mộng tình tối qua mà không muốn thức dậy. Lan không ngờ nàng lại có thể có những giây phút ngây ngất xuất thần như vậy.

Sinh vừa cựa mình, nàng thấy chàng từ từ mở mắt nên ôm ghì lấy Sinh, trao cho chàng nụ hôn đầu tiên trong nắng mới. Sinh cũng níu lấy tấm thân ngà ngọc thần tiên ấy, đêm qua đã cho chàng sống những giây phút không bao giờ quên được. Trong ánh nắng ban mai, giữa cảnh sóng nước bao la nằm trên boong tầu, tự nhiên Sinh lại cảm thấy vô cùng sung sức. Làn da mát rượi của Lan làm cho chàng ngây ngất.

Mặt trời bắt đầu lên cao, nắng ấm chan hòa. Những con hải âu xòe đôi chánh rộng trên bầu trời xanh ngát.

- Chúng mình về đi em. Cám ơn Thượng đế cho chúng ta một lần đi chơi tuyệt hảo để bắt đầu cho cuộc sống mới này.

Lan thì thầm.

- Ước gì những ngày sắp tới sẽ được như thế này mãi mãi.

- Đó cũng là mong ước của anh.

- Có lẽ chúng mình về là vừa, vì em còn phải dự thánh lễ ngày Chúa Nhật đó anh.

- Ừ, hình như ba giờ chiều phải không em.

Tầu nổ máy, lao vút vào bờ, để lại những cuộn sóng bạc phía sau. Một vài con hải âu lao xuống đớp cá vừa nổi lên sau tầu.

Sinh trả lại tầu, lái xe ra về bỏ lại phía sau thành phố Santa Cruz thơ mộng. Chàng đưa Lan về nhà cho nàng thay quần áo rồi đưa nàng tới giáo đường.

Thánh lễ bằng tiếng Việt tại San Jose bao giờ cũng đông nghẹt. Chàng và Lan bước vô nhà thờ âu yếm như những cặp tình nhân trẻ tuổi khác. Khung cảnh những giáo dân dự thánh lễ ở đây thực ấm cúng và vui vẻ làm sao. Sinh thấy lòng hân hoan như mở hội. Chàng nắm tay Lan quỳ xuống trước khung thánh. Thánh lễ bắt đầu bằng bài hát của ca đoàn thật êm ái.

Hôm nay có cha khách làm lễ nên cha sở cho giáo dân xưng tội để hòa giải với Thiên Chúa. Lan nắm tay Sinh bóp nhè nhẹ.

- Anh đợi em một chút nhé.

Sinh gật đầu nhè nhẹ mỉm cười tình tứ. Lan lặng lẽ bước vào tòa giải tội. Sinh thấy nàng qùi xuống và bắt đầu xưng tội. Tự nhiên chàng thấy bâng khuâng rồi nhìn rõ đôi vai của Lan rung động. Hình như nàng đang khóc.

Một lúc sau, Lan bước ra. Nàng cúi gầm mặt, quì bên cạnh Sinh thì thầm:

- Anh Sinh ơi… thôi anh về đi, có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu nổi đức tin của những người Công giáo như chúng em đâu.

Sinh bàng hoàng ngơ ngác. Chàng biết Lan muốn nói gì. Lan qùi đó, ngay bên cạnh chàng mà như xa cách ngàn trùng. Chàng lặng lẽ bước ra khỏi giáo đường. Đi qua tượng Đức Mẹ trước cổng nhà thờ. Bức tượng một người nữ, ôm hài nhi trên tay và dưới chân đạp một con rắn. Sinh nghĩ tới con trăn hôm qua tấn công Lan mà chàng còn cất trong xe. Chàng thẫn thờ mở cửa xe lấy chiếc túi có chứa con vật, nhấc đầu nó lên, rút con dao bấm còn ghim trên cổ nó đút vào túi. Rồi vứt con vật vào thùng rác.

Sinh lên xe trở về nhà. Tiếng kinh từ giáo đường còn văng vẳng phía sau:

- “ Tôi thú tội cùng Thiên Chúa toàn năng.

Và cùng anh chị em.

Tôi đã phạm tội nhiều trong tư tưởng, lời nói, việc làm và những điều thiếu xót.

Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng. . .


Hùng Sơn



HẾT



















49 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


bottom of page