top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 8

Updated: Jul 26, 2022




Chương 8/8

Mới đây mà đã hơn sáu tháng rồi. Cúc có bầu ngay hôm đó, nhưng không biết con của ai. Dĩ nhiên thầy Mạnh chiếm nhiều ưu thế hơn nhà tỷ phú Giám rồi. Nhưng bây giờ Cúc đương nhiên trở thành vợ bé ông Giám, sống công khai trong gia đình ông và thầy Mạnh không bao giờ dám hé răng đã ăn nằm với nàng.

Con ma Xuân Nhi đã bị thầy Mạnh bắt nhốt ngay sáng hôm đó và hiện nay còn nằm trong cái hũ dưới gầm bàn thờ. Giầu đã thực sự khoẻ hẳn, bắt đầu lại la cà hết vũ trường này tới vũ trường khác. Sau một trận đau liệt giường chiếu, thập tử nhất sinh. Nay đã lấy được phong độ và chứng nào lại tật ấy, không thế nào chừa được. Với Giầu chỉ có gái và gái, gái lu bù...

Còn Đỗ Nga đã cho thằng Tú ra rìa. Nàng được Cúc ngầm cho biết sư phụ của thằng Tú là thầy Mạnh ở ngay cuối hẻm nhà Đỗ Nga. Lẽ dĩ nhiên Nga đã mò tới. Và thầy Mạnh đâu có để nàng yên, nhất là lại được Cúc mách nước đủ điều, nên thầy Mạnh càng dễ dàng tán tỉnh. Đây cũng là cái bẫy của Cúc để thầy dang nàng ra, đồng thời nàng vẫn sỏ mũi được ông thầy bùa dại gái này.

Bước thứ nhì là công tử Giầu, Tổng Giám Đốc đại công ty của nhà tỷ phú Nguyễn Văn Giám phải chết; điều này chỉ có thầy Mạnh làm được và như thế khi con Cúc sinh ra, tài sản của ông Giám mới lọt hết vô tay nàng được. Cúc đã cho thầy Mạnh thật nhiều tiền; mới có sáu tháng mà ông ta đã phá căn nhà cũ bằng ván thùng và tôn rỉ để cất lại nhà lợp ngói, xây tường gạch đàng hoàng. Sáng nầy nàng tới nhà ông với một số tiền thực lớn, tiền này là để mua cả hồn lẫn xác ông thầy bùa dâm dục vô độ này.

Thấy Cúc tới, thầy Mạnh mừng ra mặt, nàng là thần tài của ông. Bây giờ thầy Mạnh không còn lo gì tới thâu nhận học trò hoặc huấn luyện ba thằng học trò thành võ sĩ lên đài kiếm cơn mưa. Chỉ một mình Cúc là ông đã kiếm tiền hàng ngàn lần hơn ông Thượng Sư Trưởng Môn rồi, còn cần gì ai nữa.

Cúc bước vô nhà hỏi:

"Hôm nay sao không có ai ở nhà vậy thầy?"

Thầy Mạnh cười hì hì.

"Mấy mụ nhà tôi kéo nhau qua hàng xóm đậu chến hết rồi. Chỉ có mấy quân tứ sắc dụ dỗ được mấy mụ đó thôi"

Nói xong ông nhìn xuống bụng Cúc mỉm cười:

"Cái thai cũng lớn đại rồi héng."

Cúc liếc ông thực tình.

"Cũng nhờ thầy giúp đỡ thôi."

Thầy Mạnh liếc trước trông sau không có ai. Ông để tay lên bụng Cúc xoa xoa; thấy nàng không nói gì, ông cười cười, rà bàn tay xuống dưới bóp nhẹ phần thịt u lên, Cúc la nho nhỏ:

"Coi chừng có ai thấy là mất mặt hết chơn đó."

Thầy Mạnh dụ:

"Lâu lắm rồi, từ ngày hôm đó tới nay phải không?"


Cúc thấy đứng chơ vơ glữa nhà không tiện, nàng vén màn ngăn bàn thờ tổ với phòng khách chui vô trong, thầy Mạnh biết ý theo liền, chỗ này thực kín đáo mà không ai ngờ nữa. Nếu có người, ở trong nhìn ra thấy hết, nhưng ngoài nhìn vô tối om om. Hơn nữa, thầy vẫn luyện phép cho bùa thân chủ ở chỗ này, dẫu có người thấy thầy và Cúc ở trong đó cũng không nói gì được.

"Hôn nay Cúc tới đây tính nhờ thầy một chuyện."

"Cúc muốn gì lại không được chứ."

Vừa nói ông vừa rà tay lên bộ ngực nung núc của Cúc. Bình thường ngực nàng đã lớn, nay có bầu còn căng ra. Cúc phải nịt bớt lại sợ thiên hạ để ý. Thầy Mạnh đã cởi nịt áo làm bộ ngực nàng bật tung ra, ông vén áo bầu của nàng lên, ngẩn ngơ một lúc rồi không chiu nổi nữa, vục mặt xuống đó. Cúc ôm lấy đầu ông thì thầm:

"Anh có biết thàng Giầu bây giờ hỗn láo với em kinh khủng lắm không."

Thầy Mạnh ậm ừ trong vòng tay Cúc, nàng nói nhỏ:

"Nếu anh không trừ thằng này đi cho em. Chắc mẹ con em khó sống với nó, hơn nữa cũng vì nó tiền bạc hồi này eo hẹp lắm. Em và đứa con này của anh có ra đời mẹ tròn con vuông cũng chẳng có khá gì đâu.

Nghe nói tới đây, thầy Mạnh ngửng mặt lên, thở hồng hộc, trợn mắt hỏi:.

"Nó giám hỗn láo như vậy sao?"

"Anh còn phải hỏi, y là Tổng Giám Đốc mà."

"Em muốn anh thả con ma Xuân Nhi này ra không?"

Cúc cuống lên.

"Ấy…ấy.. không được đâu anh ơi. Thả nó ra mình đâu có điều khiển được nó mà bảo nó hại người này tha người kia. Tốt nhất là anh cứ nhốt nó ở đấy, mình còn nhiều cách khác phải không anh?"

Thầy Mạnh hơi trầm ngâm. Cúc thấy vậy đứng sát hơn vô người ông. Nàng vòng cả hai tay ôm lấy tấm thân cứng như thép nguội này. Thầy Mạnh nói:

"Mình có mớ ngải Ma Lai, trồng bên kia Thủ Thiêm, bao giờ thì em cần."

"Càng sớm càng tốt anh à."

"Vậy tụi mình lấy ghe qua đó anh bứt ít củ đem về cho em ngay."

Cúc mừng rỡ theo thầy Mạnh đi ngay. Chiếc ghe cội ngay sau nhà nên cả hai chỉ mất ít phút là đã chèo ra tới sông Saigon và băng qua Thủ Thiêm. Cúc thắc mắc hỏi.

"Tại sao ngải không trồng tại nhà mà lại trồng đâu xa quá vậy hở anh?"

Thầy Mạnh cười hì hì.

"Trồng ở nhà để ông Thượng Sư Trưởng Môn thấy, cạo đầu hay sao."


"Tại sao Thượng Sư Trưởng Môn lại không cho trồng thứ ngải đó hả anh?"

"Ông thầy anh bây giờ ăn chay trường, nên ghét cay ghét đắng đứa nào nuôi ngải độc hại người."

Cúc chợt hiểu, thì ra thầy Mạnh phái lén lút trồng loại ngải này ở xa vì lý do đó. Ghe đã đi xâu vô một con lạch thực nhỏ, tới khúc lạch cây cối um tùm. Thầy Mạnh chèo ghe vô bờ, cột dưới một gốc Bần thực lớn; Cúc hỏi:

"Bộ anh trồng ngải ở đây à?"

Thầy Mạnh cười hì hì:

"Không, còn phải đi tới mé ruộng phía trong kia nữa mới tới. Nhưng ở đó lâu lâu có người đi ngang, còn đây chẳng có ai mò tới bao giờ."

Nói tới đây thầy Mạnh đã ngồi xuống bên Cúc rồi. Nàng hiểu ngay ông muốn gì, Cúc nói nho nhỏ:

"Anh coi chừng cái thai cửa em không có khoẻ đâu nhé."

Thầy Mạnh cười hì hì.

"Nếu có gì anh đền cái khác lo gì."

Cúc đập nhẹ vô vai thầy, la nho nhỏ:

"Anh chỉ được cái đó thôi..."

Nàng vừa nói dứt câu, thầy Mạnh đã hôn đầy ắp miệng Cúc rồi. Bàn tay ông luồn qua cạp quần nàng ngay. Cúc run lên liền, hồi này có bầu nàng thật dễ ướt át... Cúc nhìn lên ngọn cây, gió thổi những chiéc lá rung rinh, ánh nắng phản chiếu lấp lánh. Vài con chim truyền từ cành nọ sang cành kia, kêu rứu rít. Không khí nơi đây trong lành quá, nàng từ từ nhắm mắt lại. Chiếc ghe chòng chành. Cúc bắt đầu thấy mệt mỏi, lưng nàng hơi đau. Không hiểu vì có bầu hay vì nằm trên sàn thuyền cứng ngắc không quen. Cúc nói nho nhỏ.

"Anh à, thôi đi, em không được khoẻ đâu."

Thầy Mạnh không trả lời, hai mắt ông nhắm nghiền, thân thể nhấp nhô. Cúc chưa kịp nói thêm, ông đã rít lên. Da gà nổi khắp nơi, ônh rùng mình liên tiếp rồi khụy xuống. Cúc hoảng hồn sợ ông đè lên cái bầu của nàng nên lật ông qua một bên, ngồi dậy. Nàng tinh nghịch lấy chân đạp ông lăn xuống lạch.

Thầy Mạnh rớt xuống lạeh làm nước bắn tung toé. Cúc thích chí cười như nắc nẻ, nàng cúi xuống lạch, nói:

"Anh tắm đi rồi về kẻo trễ, em không ở đây lâu được đâu thầy Mạnh cười hì hì, ông uốn mình, bơi ra giữa lòng lạnh, vừa kỳ cọ vừa la lớn:

"Nước ở đây mát quá Cúc ơi, xuống đây tắm với anh đi."

"Thôi về đi anh ơi, ông Giám hôm nay hẹn em đi ăn cơm với thằng Giầu đó, trễ không được đâu."

Thầy Mạnh bơi trở về ghe ngay, ông bám hai tay vô mạn ghe leo lên, lấy cái áo thung lau mình mẩy, mặc quần áo vô rồi đẩy ghe ra liền, ông nhìn Cúc mỉm cười:

"Tắm một cái đã ghê đi. Bao giờ em sanh xong, khoẻ mạnh. Chúng mình ra đây tắm một mách đã lắm đó."

Cúc nhìn ông hí hửng như một đứa trẻ, mỉm cười. Nàng thấy hơn baó giờ hết, phải đốc ông làm xong việc cho mình.

"Anh Mạnh à, mình đi lấy ngải Ma Lai rồi về em phải làm sao?"

"Thường thường thì anh phải tán thành bột, trộn với một chút cứt gà sáp, phơi khô là dùng được."

"Như vậy hôm nay làm sao em mang về được."

"Được chứ, nếu hôm nay em muốn thằng Giầu theo ông bà liền thì dễ thôi; cứ cho nó ăn một miếng ngải cố quẹt chút cứt gà sáp vô là trong vòng ba phút thôi, nó sẽ đái ra máu chết tức thì. Có trời mới cứu được."

Cúc lắc đầu quầy quậy:

"Trời ơi, như vậy đâu có được anh ơi. Giết nó cái kiểu ấy ở tù không có ngày ra à."

Thầy Mạnh nhìn Cúc, hỏi:

"Vậy em muốn nó chết từ từ à?"

Cúc gật đầu.

"Dạ, mình làm sao kín đáo một chút, hơn nữa em muốn nó chết lúc em sanh xong vài tháng, khoẻ khoẻ một chút."

"Em cũng còn khoảng ba tháng nữa mới sanh chứ gì, như vậy lại càng dễ nữa. Hôm nay em cứ mang mớ ngải này về, đâm nhỏ, chắt lấy nước, cho nó uống một lần thôi. Rồi sau ba mươi sáu ngày, em lấy ít cứt gà sáp, phơi khô, tán nhỏ cho nó uống là đủ một trăm ngày nó đái ra máu mà chết, không ai biết đó vào đâu."

Cúc mừng rở, nàng không ngờ thầy Mạnh lại còn có thể làm những điều ngoài sức tưởng tượng của mình nữa. Như thế là hôm nay mang mớ ngảt này về, kể như mạng thằng Giầu trong tay nàng rồi. Có lẽ sự lui tới với thầy Mạnh cũng không cần thiết lắm nữa, rãn ra từ từ là vừa rồi; nếu không mai mốt này ổng thấy mình giầu rồi, đeo theo, coi chừng ông Giám biết, lại khổ cả đời thôi. Cúc làm bộ bắt qua chuyện Đỗ Nga, hỏi:

"Mấy bứa nay con nhỏ Đỗ Nga có ghé anh không?"

Thầy Mạnh cười hí hí:

"Con nhỏ dễ thương thật, lại khéo chiều nữa. Bây giờ anh bắt đầu mê vũ nữ rồi đó."

Cúc mỉm cười:

"Nếu vậy để em giới thiệu cho anh vài cô nữa, chịu không?"

Thầy Mạnh cười hành hạch, chĩ tay vô mé ruộng hoang trước mặt nói:

"Ngải Ma Lai của anh trồng ở đó."

Chỉ một lúc sau, ghe tắp vô bờ. Thầy Mạnh cột ghe, nhẩy lên nhổ một mớ ngải, rửa sạch trao cho Cúc. Cầm nhưng cây ngải, Cúc thấy nó chẳng khác gì cây rau má cả; duy có điều cây nào cây đó cũng có củ ở dưới gốc, nàng hỏi:

"Bây nhiêu có đủ cho thằng Giầu uống không anh?

Thầy Mạnh trợn mắt.

"Ngần đó ngải, em có thể giết được mười mạng chứ không ít đâu. Em chỉ cần đâm nhỏ chừng nửa củ ngải là đời nó tiêu rồi; đâu có phải uống như uống la ve đâu."

Ghe đi suôi giòng nước thực mau, chẳmg mấy chốc đã tới nhà. Thầy Mạnh vô bàn thờ tổ thắp ba nén nhang, thầy vẫn có thói quen làm như vậy mỗi khi đi đâu trở về nhà. Cúc vén màn chui vô trong đứng cạnh thầy Mạnh. Nàng dúi vô tay thầy mớ giấy bạc. Thầy Mạnh nhìn nàng mỉm cười, bỗng thầy nhớ ra còn có gói cứt gà sáp tán nhỏ để dưới bàn thờ ông Tà đã lâu, chưa dùng; thầy lấy ra trao cho Cúc:

"May quá, còn ít cứt gà sáp đây; em có thể cho thằng Giầu uống lúc nào cũng được. Nhưng phải nhớ một điều, nếu cho uống trước ba mươi sáu ngày, thàng nhỏ sẽ đái ra máu chết cấp kỳ trong vòng ba phút thôi. Còn như muốn nó chết từ từ em phải đợi trên ba mươi sáu ngày hãy cho nó uống, như vậy không ai khám phá nổi là mình hại nó."

Cúc mừng rỡ bỏ gói cứt gà sáp vô bóp. Nàng nói:

"Thôi, bây giờ em phải về, sợ trễ."

Thầy Mạnh gật đầu.

"Ừ, em về đi; khi nào rảnh lại tới chơi. Có gì cứ cho anh hay."

Cúc đi rồi, thầy Mạnh thấy tự nhiên nhà trống trải quá. Ông không hiểu sao cứ mỗi lần nàng tới là lòng ông lại rộn lên. Từ ngày Cúc mang ông Giầu tới đây, cuộc đời ông xáo trộn thấy rõ; từ nhà cửa cho tới nếp sống hàng ngày đều thay đổi. Xưu kia, cứ tối tối, học trò đầy sân, đứa tập quyền, đứa luyện công để sửa soạn lên đài. Nay chúng tới múa may mấy cái, rồi cùng nhau xúm vô coi cải lương trên chiếc truyền hình ông mới mua; bà con lốì xóm cũng tới thực đông, vòng trong, vòng ngoài, ngồi coi ké. Tự nhiên võ đường của ôngntrở thành rạp hát coi truyền hình miễn phí. Và thói quen luyện dăm ba câu chú mỗi đêm tự nhiên thời gian đó đổi thành xếp chỗ ngồi cho bà con tới coi truyền hình.

Thầy Mạnh biết chắc, tình trạng này sẽ làm cho ông Thượng Sư Trưởng Môn nổi giận. Ông phải nghĩ cách làm sao cho ổn thỏa và dù cho Thượng Sư Trưởng Môn có bỏ đi, hoặc khai trừ ông ra khỏi môn phái, ông vẫn còn đủ quyền lực giữ vững địa vị của mình.


Cách duy nhất là làm sao luyện thành một con Thiên Linh Cái. Loại bưu bối này từ xưa tới nay vẫn là bửa bôl trấn môn tối thượng, vô địch thiên hạ. Cách thức luyện ông thuộc lòng như chỉ bàn tay mình. Chỉ có quyết tâm luyện hay không mà thôi. May mắn hơn nữa, con nhỏ vũ nữ Đỗ Nga lại đang có bầu với ông, y lại muốn phá thai thì tội gì không dùng cái bào thai này luyện Thiến Linh Cái chứ. Tìên bạc hiện nay dư dùng cả năm. Đó là chưa kể Cúc còn tiếp tục dấm giúi cho ông hàng tháng nữa không sao tiêu cho hết.

Quyết định chọn con đường tự lập tự cường; ông lấy cái nón dạ chụp lên đầu, lững thững thả bộ tới nhà Đỗ Nga. Giờ này chắc nàng đang sửa soạn đi làm, tới nơi cũng tiện. Có thể bảo nàng chở mình ra chợ Thị Nghè nói chuyện cũng tốt.

Quả thực Đỗ Nga đang sửa soạn đi làm như lời dự đoán của thầy Mạnh. Nhưng vừa chải đầu nàng vừa lười biếng ngáp ngắn ngáp dài. Từ ngày cố bầu tới giờ, nàng ham ngủ kinh khủng, lại trở nên lười biếng và khoái ăn vặt nữa. Vừa rồi Ngọc Lan, cô bé con ông bác sĩ Linh ở gần cầu Xa Lộ xóm dưới, tới đưa mớ thuốc trụ sinh cho nàng, Nga bị bệnh Mủ mấy bữa nay, đi tiểu thực rát nên nhờ bác sĩ Linh mua thuốc dùm. Uống xong mấy viên thuốc, Đỗ Nga đã định nói với cô bé về thưa lại với cha cô phá thai cho nàng, nhưng nghĩ lại thôi. Vì dù sao cũng phải từ từ Ngọc Lan và nàng cũng chưa thân nhau mấy, bây giờ có lẽ phải qua lại nhiều mới được. Cô nàng khoái son phấn và không hiểu sao cứ hỏi dèm dèm về con ma Xuân Nhi hoài. Nàng đã cho cô ta ông phật bằng nanh heo của thầy Mạnh cho nàng, cô bé biết được công dụng của nó nên khoái lắm, đeo vô cổ liền. Còn vụ son phấn, bữa nào đưa nàng ta ra Saigon đi một vòng thì thiếu gì. Có lẽ lúc ấy nhờ cô bé về năn nỉ ông già phá thai cho nàng là xong chứ gì.

Đỗ Nga vừa bỏ cây lược xuống, nghe thấy có tiếng ai gõ cửa ở nhà ngoài, nàng ra mở cửa, ngạc nhiên thấy thầy Mạnh đứng đó.

"Ủa, thầy đi đâu giờ này?"

Thầy Mạnh không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi lại:

"Mẹ Đỗ Nga đâu?"


Đỗ Nga mỉm cười, hai má nàng nóng lên; cứ mỗi lần thầy Mạnh qua chơi, hỏi câu này mà không có ai ở nhà là thế nào cũngcó chuyện ấy, chứ không thế nào không được. Nàng lườm ông ta một cái thực dài, cười khúc khích, nói:

"Cứ bị vậy mà cái bụng người ta chầng dầng rồi đây nè. Bây giờ mới phải làm sao đây?"

Thầy Mạnh bước vô nhà, tiện tay đóng luôn cửa lại, cài then cẩn thận. Hí hửng hỏi.

"Má em đi khỏi rồi à?"

"Dạ, bà cụ qưa bên nhà thím Mười đậu chến rồi, chắc tới khuya mới về."

"Em tính đi làm hả?"

"Dạ, đang sửa soạn, mà cái thai lớn qúa rồi, cứ phải nịt chặt, tức bụng muốn chết. Em không muốn đi làm chút nào."

Thầy Mạnh luồn tay vô bựng Nga xoa nhè nhẹ.

"Cái thai này dám là con gái lắm. Đẻ ra giống mẹ như đúc cho mà coi."

Nga phát nhẹ vô tay thầy Mạnh, gắt nho nhỏ:


"Nghèo mà ham, em đang muốn phá quách nó đi cho rồi đây này. Đẻ ra chi cho mang hại; nó làm gì có cha chứ."

"Em nói tầm bậy thôi, cha nó đây chứ đâu mà không có."

Nga vênh mặt:

"Có dám nhận không đó?"

Thầy Mạnh đã có chủ ý, nói liền:

"Thì cho anh đi, xem có dám nhận không."

Nga vô tình trả lời.

"Được rồi, cho anh đó, lấy liền đi, muốn làm gì thì làm."

Thầy Mạnh mừng quá, như vậy là xong rồi. Người muốn luyện Thiên Linh Cái điều đầu tiên, và cần nhất là người mẹ mang thai phải tự miệng nói ra cho mình cái bào thai để muốn làm gì thì làm. Ông chưa kịp gài để hỏi, Nga đã soen soét cái miệng đòi cho ông rồi, thật không còn gì sướng hơn nữa. Ông ôm chầm lấy nàng, hôn lên chiếc môi đỏ thắm, ngọt như mật. ông làm bộ hỏi:

"Em nói cho anh liền bây giờ, bộ em muốn phá thai thực hả?"

Nga nhìn thầy Mạnh dò sét:

"Em thấy không thể để nó lâu hơn được nữa rồi, phải tính cho xong thôi. Chỉ ngặt vì em không có tiền đi bác sĩ nên mới chần chờ cho tới hôm nay. Vừa rồi con nhỏ mcon ông Bác sĩ Linh ở gần cầu xa lộ qua, em tính dụ nó về nói với bố nó phá cho em. Nếu ông ấy chịu, chắc đỡ tốn tiền hơn bác sĩ nhiều."

Thầy Mạnh thấy không còn dịp nào tốt hơn là lúc này, ông nói ngay.

"Anh cũng có thể phá thai cho em được, cần gì phải nhờ ai. Hồi nào tới giờ anh đâu có biết em có ý đinh đó. Nếu nói sớm thì xong lâu rồi."

Nga mừng rỡ, hỏi thực mau:

"Anh nói thực không đó?"

"Ai nói láo với em làm chi cái chuyện này."

Vừa nói ông vừa vạch túi vải ra cho Nga thấy, rồi làm bộ nói tiếp:

"Đây, cho em coi, hôm nay hẹn đi phá thai cho con nhỏ ở bên Thủ Thiêm, nên mới ghé em, tính nhờ em chở anh ra chợ, đi xe Lam cho đỡ tốn tiền."

Nga há miệng ngạc nhiên nhìn nhứng vị thuốc Bắc, khăn lông, chậu pha thuốc; lại có cả một cái hũ bằng thuỷ tinh thực lớn chứa đầy rượu trắng nữa. Nàng thắc mắc hỏi:

"Cái hũ rượu này để làm gì vậy anh?"

Thầy Mạnh mỉm cười.

"Anh làm thầy phải sạch sẽ, dùng rượu rửa sạch thai nhi rồi ngâm luôn vô đó, muốn chôn cất thờ cúng gì cũng được.

Ngạ thấy thầy Mạnh nói rất tự nhiên nên nàng cho là thầy qua Thủ Thiên phá thai cho người ta thực. Nàng nghĩ tại sao không bắt ông ta phá thai liền cho mình bây giờ có phải hay không, vì dù sao cái bào thai này cũng tại ông ta chứ còn ai nữa. Nàng la lên:

"Trời đất ơi, ai có biết anh biết cái vụ này đâu. Nếu vậy anh phải phá thai cho em ngay bây giờ đi. Em đã khổ sở vớí nó cả mấy tháng nay rồi."

Thầy Mạnh làm bộ nói:

"Nhưng mà còn con nhỏ bên Thủ Thiêm thì sao?"

Nga dậm dậm chân, hờn rỗi.

"Mặc kệ nó. Anh phải làm cho em ngay bây giờ."

Thầy Mạnh cười hềnh hệch.

"Được rồi mà... được rồi mà, anh làm cho em, chịu chưa."

Tự nhiên Nga thấy sờ sợ

"Nhưng mà có đau không anh?"

"Anh đâu có phải mấy bà mụ, nạo bậy nạo bạ đâu mà đau mới không đau. Chỉ làm thuốc cho em uống thôi, bào thai chui ra cấp kỳ."

"Ừ, vậy anh làm lẹ lẹ lên."

"Em có ấm Bắc thuốc không?"

"Dạ, có..."


Nói xong Nga chạy vô bếp lấy ấm đất chuyên để sắc thuốc đưa cho thầy Mạnh. Ông mở túi vải cho thuốc và mớ ngải vô ấm, đổ đầy ấm nước để lên bếp, xong ông bảo Nga.

"Em đi tắm rửa cho sạch sẽ trước đi, uống thuốc là thai ra liền đó."

Nga vội vàng đi tắm ngay, nàng nôn nóng trà sà bông khắp mình mẩy, kỳ cọ cho thật sạch. Cái bụng không nịt lại to tổ bố rồi còn gì nữa; mặc dù con so, nhưng không hiểu sao bụng nàng to quá. Cả bộ ngực cũng vậy, căng tròn, to tướng. Không hiểu sao không có sữa mà núm vú đen thui, quầng thâm chung quanh thực rõ. Thân hình nàng coi thực kỳ cục. Nga sối nước sạch sẽ, đang lau mình thì thầy Mạnh mở cửa vô phòng tắm. Mặc dù ăn nằm với thầy Mạnh cả mấy chục lần, nhưng bây giờ ban ngày ban mặt, sáng trưng, nàng thật mắc cở. Nhất là thân thể sồ xề này lại càng làm nàng thấy kỳ cục hơn. Nga la lên:

"Trời ơi, ra ngoài đó đi anh, để em mặc quần áo vô đã mà."

Thầy Mạnh cười hì hì.

"Mặc quần áo vô làm gì nữa chứ, bộ em không muốn trục thai nhi ra hay sao?"


Hai tay Nga che ngực, nhún nhẩy.

"Nhưng mà anh nhìn em thế này kỳ quá hà."

Thầy Mạnh đã tới sát bên nàng, cúi xuống bế bổng Nga lên, nói:

"Để anh ẵm em vô giường. Tại em không biết, trước khi uống thuốc, phải làm cho cửa mình người có thai trơn, như vậy thai nhi mới chui ra được; chứ nếu không rách thịt thai nhi cũng không chui lọt lòng mẹ được."

Nga bá lấy cổ thầy Mạnh, nàng áp má vô mặt thầy, nói:


"Anh nói gì nghe dễ sợ quá vậy."

"Có gì đâu mà sợ."

"Thì anh mới nói cái gì tới rách thịt mà cũng không được đó"

"Thì đúng rồi. Bởi vậy nên anh mới phải đưa em vô giường đó mà."

Nga cười khúc khích.

"Anh làm cái nghề này coi bộ khoái quá héng."

Thầy Mạnh cười hành hạch.

"Thì lúc cần mình phải giúp người ta thôi."

Nga vừa nằm xuống giường đã vít cổ thầy Mạnh xuống, cắn thực mạnh làm ông ta nhẩy tưng lên, la lớn:

"Trời ơi, em muốn cắn chết anh sao."

La xong ông chồm tới, nắm hai chân nàng căng ra, vục mặt lên đùi Nga, quét hàm râu lởn chởn mấy ngày chưa cạo vô vùng da thịt căng tròn đó, nàng ré lên, cười sằng sặc:

"Trởi ơi,.. đừng mà anh, nhột... nhột, muốn chết đi nè..."

Mặc cho Nga la, thầy Mạnh vẫn dừng hàm râu quẹt qua quẹt lại tứ tung, rồi từ từ, thầy quét xuống phía dưới cho tới khi Nga nẩy người lên. Tiếng cười nàng thành rên rỉ. Thân thể vặn vẹo, hai chân nàng cặp chặt lấy đầu thầy Mạnh...

Nga rùng mình liên tiếp mấy lần, nàng không ngờ chỉ có thế mà nàng đã ướt hết mình mẩy một cách quá dễ dàng. Thầy Mạnh đứng dậy, nói:

"Được rồi đó, để anh lấy thuốc cho em uống là xong ngay."

Thầy xuống bếp, đổ thuốa ra chiếc tô lớn, bưng lên cho Ngu uống. Nàng ngồi dậy bưng chén thuốc, rùng mình, nói:

"Uống hết một tô bành ky này hở anh, ghê quá hà."


Thầy Mạnh cười.

"Thì em cứ thứ xem, thuốc ngọt hơn mật. Uống hết ba tô như vậy mới hết thuốc."

Nói xong thầy lại xuống bếp đổ hết thuốc ra hai chiếc tô nữa, bưng lên luôn. Nga cũng đã uống hết tô thuốc đầu tiên rồi, nàng cười tươi như hoa.

"Thuốc gì mà ngọt như mật thật đó anh à. Anh cho em uống ba tô chứ mười tô cũng không sợ."

Nói xong Nga đỡ chén thuốc từ tay thầy Mạnh uống một hơi nữa. Chỉ một thoáng, nàng đã uống hết ba chén thuốc, nhìn thầy Mạnh mỉm cười. Thầy ấn Nga nằm xuống, kéo hai chân dạng ra, lấy chiếc khăn lông kê ở dưới, để hũ rượu ngay bên cạnh. Thầy òn đang lui khui sắp đồ nghề, bỗng Nga ôm bụng la lên:

"Anh à... làm sao, làm sao em đau bụng quá hà:.."

Thầy Mạnh vuốt vuốt bụng cho nàng, nói:


"Không sao đâu em, chịu khó một chút đi."

Chỉ vài phút sau, Nga chịu không thấu nữa. Mồ hôi vã ra, nàng bắt đầu rên hừ hừ. Thầy Mạnh cũng đổ mồ hôi, hỏi nàng:

"Từ sáng tới giờ em có ăn uống gì không?

Nga cố trả lời:

"Có, có em ăn chút cơm với... với mấy tô hủ tiếu. Trời ơi... đau chết, chết... mất thôi."

Thầy Mạnh cố bình tĩnh hỏi thêm.c"Không phải là ăn uống, mà anh muốn hỏi em có uống thuốc thang gì không?"

Nga chợt nhớ ra mình vừa uống xong mấy viêh thuốc trụ sinh thì thầy Mạnh tới, nàng eố gắng trả lời:

"Có, có em uống, trời... ơi... đau.. uống mấy viên thuốc trụ sinh cô Ngọc Lan dưa... Chết... á... á..."

Chưa nói hết câu, Nga gào lên, ôm bụng lăn lộn. Máu bắt đầu từ cửa mình nàng bắn ra tung toé. Nàng gào lên như heo bị thọc huyết. Vang động cả lối xóm.

"Á á. á a...."

Thầy Mạnh run rẩy, cố bịt miệng nàng lại, sợ làm kinh động tới lối xóm, nhưng chẳngbao lâu có nhiều tiếng chân chạy thình thịch, tiếng người gọi nhau, rồi cuối cùng người ta tông cửa vô nhà. Cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt mọi người. Thầy Mạnh tính chạy ra cửa, nhưng có nhiều ngườ níu thầy lại. Mặt mày, quần áo thầy dính đầy máu; trông thầy như một ác quỉ hiện hình...


Cả xóm náo loạn; tin thầy Mạnh giết Đỗ Nga loan truyền đi thực mau. Người ta nói đủ thứ, thêu dệt đủ chuyện hoang đường. Nào chuyện ma quỉ. Nào chuyện yêu tinh. Cả chuyện ăn thịt người cũng được bà con lối xóm đem ra bàn tán tùm lum.

Cảnh sát xét nhà thầy Mạnh ngay đêm hôm đó. Nhưng họ chẳng tìm được gì ngoài những kinh sách vô thưởng vô phạt. Những chậu ngải giống như chậu kiểng không phải là bằng cớ để đưa ra toà. Cảnh sát cũng kiếm được một cái hũ sành, đậy nắp rất kín, để ở dưới bàn thờ. Khi mở ra, một luồng khói trắng nhẹ nhàng bốc lên thực nhanh. Lúc ấy có gió lành lạnh và một mùi tanh tửi phảng phất đâu đó. Không ai biết hồn ma Xuân Nhi vô tình thoát ra sau bao nhiêu ngày bị giam giữ. Nàng hoá gió bay thực nhanh về âm giới sau khi chứng kiến kẻ thù của mình lần lượt bị thầy Mạnh giết hết. Tuy nhiên, thầy Mạnh đã bị nhốt chờ ngày ra toà về tội cố sát Đỗ Nga, vì thầy bi bắt ngay tại phạm trường. Có lẽ chỉ có một mình Xuân Nhi biết được những tình tiết của vụ án này, nhưng nàng chỉ là một hồn ma nên cũng chẳng giúp ích gì được thầy. Hơn nữa, chính nàng cũng bị thầy Mạnh bắt nhốt bấy lâu nay. Bởi vậy nàng cũng chẳng để ý tới vụ án này làm gì.

Về tới âm giới, Xuân Nhi nhận được lệnh phải đi đầu thai ngay. Nàng vội vàng đi tìm Chung để báo cho chàng biết, và gần gủi ngưới yêu lần cuối cùng.

Chung cũng vừa tan sở trở về nhà, trong lòng cảm thấy có một cái gì khác lạ, vui vui. Hình như chàng có linh cảm thế nào cũng gặp lại Xuân Nhi trong đêm nay.

Khi mở cửa vô phòng ngủ, chàng đã thấy Xuân Nhi nằm chờ trên giường.

Đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, đó là chàng cố tình bắc điện như vậy để tiếp đón Xuân Nhi, vì nàng không thể hiện hình những nơi có nhiều ánh sáng. Hôm nay Xuân Nhi mặc quần áo thực lạ, thời trang như những cô gái mới lớn choi choi bụi đời. Chiếc váy thực ngắn trên đầu gối, một chiếc áo thung mỏng manh, bên trong không có áo lót, bộ ngực nàng cao vòi vọi, hằn rõ những đường cong thật rõ ràng. Nàng đang ngủ, hơi thở phập phồng lên xuống điều hoà. Nước da trắng mịn.

Chung đi thực nhẹ nhàng. Chàng không muốn phá giấc ngủ của người yêu. Tới bên giường, chàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên nàng, cúi nhìn sát mặt nàng. Người nằm đó không phải là Xuân Nhi mà lại là Ngọc Lan. Chàng bang hoàng tới tức giận, đứng phắt giậy. Ngọc Lan cũng chợt tỉnh ngủ. Nàng mỉm cười đưa hai tay lên như muốn ôm Chung vô lòng.

"Nằm xuống đây đi anh."

Chung nổi cọc:

"Anh đã nói là chúng mình không thể yêu nhau, em còn tới đây làm gì?"

Ngọc Lan từ từ ngồi dậy, co hai chân lên, chiếc váy ngắn không còn che được thân thể nàng trọn vẹn nữa, Chung có thể nhìn thấy một vùng đen mướt vì nàng không có quần lót bên trong. Nàng cười nhỏn nhẽn:

"Kinh nghiệm cho em biết, đàn ông lớn tuổi chưa vợ như anh hơi khó tính, nhưng với nhứng người phụ nữ kiên nhẫn như em, tình yêu trước sau gì cũng phải tới. Bởi vì em yêu anh tha thiết mà."

Chung hơi lùi lại một chút, chàng cố tình nhìn thẳng mặt nàng, không để cho những vùng da thịt hở hang kia làm lung lạc lòng mình..

"Ngọc Lan à, anh xin lỗi em. Tình yêu không thể nào tới với anh một lần nữa. Anh đã có vợ rồi. Xin em hãy tôn trọng anh vì chính anh luôn luôn tôn trọng em mà."


Ngọc Lan nghe Chung nói có vợ rồi, lập tức lồng lên:

"Anh đã cưới vợ rồi. Là ai?"

Nói xong nàng nhẩy xuống giường, ra ghế sa lông ngồi ngay trước mặt Chung. Hai chân nàng dạng ra làm chiếc váy ngắn co lên tới bẹn. Thân thể nàng như lõa lồ, cặp dùi trắng nõn chạy dài lên tuốt tận trên. Không thấy có chiếc quần lót nào làm Chung rùng mình. Ngọc Lan vẫn cong cớn:


"Vợ anh là ai vậy, là người như thế nào. Đẹp như tiên nga chăng. Tại sao không dám nói rõ ra chứ. Thử so sánh với em đi... nói đi, tại sao không dám nói?"

Chung quay mặt đi nơi khác.

"Xin em hãy về mau đi, anh còn phải ngủ để ngày mai còn đi làm."

"Anh đừng làm bộ. Chúng mình đã gần gủi nhau cả năm trời rồi. Bộ em còn lạ gì anh nữa. Những lúc em vô phòng anh hay anh tới phòng em; có lúc nào mà anh không tỏ ra thương yêu em. Thậm chí anh còn lấy cớ vẽ tranh cho em mà sờ mó, vuốt ve thân thể em, bộ em không biết hay sao. Bây giờ em muốn hiến dâng tất eâ cho anh. Tại sao anh còn từ chối?"

Chung nổi dóa, gằn giọng.

"Cô không được nói bậy, tôi không thể nào chịu nổi nữa đâu nghe."

"Anh không chiu nổi thì làm cái gì chứ. Có dám đánh em không?"

Tiếng cãi vã giữa hai người càng ngày càng lớn. Bà chủ nhà thấy ồn ào chạy qua coi, bà hỏi:

"Ủa, anh Chung, tại sao anh lại cãi nhau với vợ chưa cưới của anh vậy."

Chung quay qua bà chủ nhà, hỏi:

"Bộ cô ta nói là vợ chưa cưới của tôi hả. Hèn gì bà mở cửa cho cô ấy vô ngủ ngay trên giường tôi."

Bà chủ nhà ngơ ngác hỏi:

"Thế bộ không phải hả?"

Chung cười gằ

"Tôi mà lại đi cưới cái thứ mèo mả gà đồng này hay sao."

Ngọc Lan choáng váng. Nàng không ngờ Chung dám nói nàng như vậy trước mặt mọi người. Bà chủ nhà nhìn nàng với cặp mắt khinh bỉ thấy rõ. Nhiều người lối xóm cũng đã chạy qua coi chuyện gì mà ồn ào từ nãy tới giờ.

Họ nhìn Ngọc Lan như một con điếm đứng đường. Nàng quá tủi hổ, không nói thêm được câu nào nữa, vùng chạy ra ngoài đường.

Ngay lúc ấy, một luồng giố lạnh buốt xoáy tròn, bay vút lên cao; cát bụi bay mịt mù làm mọi người hoảng sợ. Chung biết ngay Xuân Nhi vừa rời khỏi đây. Chàng vội vã chạy lao ra ngoài đường, la lớn:


"Trở lại đây, đừng bỏ anh, anh đang chờ đợi em nè...".

Mọi người ngơ ngác. Không hiểu thái độ kỳ quặc của Chung ra sao. Trong khi đó Ngọc Lan cũng nghe lời Chung kêu, nàng càng bực tức vì những lời miệt thị của chàng lúc nãy, nên không thèm quay lại, càng chạy mau hơn.

Chung chạy ra tới giứa sân, bỗng một lá thư từ trên trời rơi xuống, chàng vội vã lượn lên đọc.

"Anh yêu quí của em.

Em đã tới đây từ chờ từ tốí. Nhưng cô Ngọc Lan nằm trong nhà làm em không dám vô. Không phải em sợ cô ta, nhưng trên cổ cô ấy có đeo một tượng Phật bằng nanh heo trừ tà ma của cô Đỗ Nga tặng. Bởi vậy em phải núp ngoài này.

Em không tới thăm anh bấy lâu vì bị thầy Mạnh bắt nhốt cho tới hôm nay. Khi trở về âm giới lại nhận được lệnh phải đi đầu thai lập tức. Vội vàng tới từ biệt anh, lại bị ngăn trở.

Kẻ thù của em đã bị loại bỏ hết. Dù không phải trực tiếp do tay em. Nhưng cũng vì em mà họ giết nhau. Như vậy cũng đã thoả mãn lắm rồi.

Chỉ tiếc rằng, em không được gặp anh lần cuối. Để dâng hiến tất cả linh hồn và thể xác cho anh trong đêm nay. Đêm sau cùng của một kiếp ma có tình yêu trong tim con người.

Thôi, đành hẹn với anh, ngày Thanh Minh mười tám năm sau. Hãy ra mộ em, anh sẽ gặp một người con gái, đó chính là em. Chúng mình sẽ cùng nhau kết hợp.

Người vợ ma đáng thương của anh.


Xuân Nhi lưu bút trước khi đầu thai."


HẾT

1 view0 comments

Comments


bottom of page