top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 5

Updated: Jul 26, 2022




Chương 5/8

Qua một đêm ân ái ngút ngàn với Xuân Nhi dưới âm phủ, Chung được nàng dưa trở lại dương thế. Chàng và nàng cũng đã bàn tính xong cách thức trả thù và đưa các tội phạm ra trước thần công lý.

Khi về tới nhà, Chung thấy Ngọc Lan ngồi trong phòng khách nói chuyện với ông bà Linh. Hình như cả nhà đang bàn tán một chuyện gì rất quan trọng. Nét mặt mọi người nhăn nhó, lo âu. Không khí trong gia đình thực căng thẳng.

Chung chào ông bà Linh và Ngọc Lan. Chỉ có ông Linh gật đầu đáp lại chàng, còn bà Linh và Ngọc Lan làm ngơ như không biết chàng vừa nói với họ. Thái dộ chẳng những tỏ ra lạnh nhạt mà còn như thù hằn. Chung cố cười thực tự nhiên hỏi Ngọc Lan:

"Ngọc Lan hôm nay không đi làm à?"

Ngọc Lan chẳng nhữmg không trả lời mà còn quay mặt đi hướng khác, đã lạnh nhạt mà còn có chút kinh bỉ nữa. Bình thường Ngọc Lan rất niềm nở và thân thiết với chàng, mặc dù nhiều khi cũng hờn mát, nhưng chưa bao giờ nàng đốì xử với chàng như hôm nay. Ngay khi đó, bà Linh không nói một lời, đi vô nhà trong bế đứa bé ra, trao cho Chung, nói:

"Thôi, anh Chung à, đứa bé này tôi không giữ nữa. Anh bỏ đi cả tháng không nói một lời; không biết anh làm cái gì, nhưng đã reo cái họa cho gia đình tôi. Lúc trước, anh mang ma quỉ về nhà. Bây giờ lại tới đám lưu manh nào đây. Làm sao chúng tôi sống được."

Chung ngỡ ngàng hỏi:

"Thưa bác có chuyện gì xẩy ra nứa. Đám lưu manh nào tới đây phá phách?"

Rồi như chợt đoán ra, chàng chỉ ở dưới âm phủ một đêm mà trên dương thế bằng cả tháng rồi. Còn đám lưu manh nào tới đây nữa, không hiểu cố phải là bộ hạ của tên Giầu không? Chàng chắc chắn phải có chuyện gì xẩy ra rồi.

Bà Linh lắc đầu tỏ vẻ chán nản.

"Nào chúng tôi có biết chuyện gì. Từ hôm anh đi. Cứ lâu lâu có kẻ ném đá vô nhà. Thế rồi tối hôm qua, chúng nó phóng con dao này vô đây với bức thư mà tôi chắc chắn là họ muôn nhắc nhở anh một cái gì."

Vừa nói bà Linh vừa chỉ con dao để trên bàn. Chung cúi xuống nhặt con dao lên coi, lá thư buộc ở chuôi dao, trong đó có hàng chứ viết ngoằn ngoèo: "Coi chừng cái mạng chó chúng mày, đừng có nhiều chuyện."

Chung ngây người, chàng không ngờ xẩy ra cớ sự này, hèn gì cả nhà không đốl xử lạnh lùng và oán hận chàng như thế.

"Họ hăm dọa."

Chàng vừa ôm đứa bé vừa hỏi:

"Thưa bác, có ai nhìn thấy tụi khủng bố này tướng tá ra sao không?"

"Nào có ai thấy hình dáng chúng ra sao. Nhưng có điều gia đình chúng tôi không thế nào sống được trong cái không khí ngộp ngạt này nũa rồi. Không biết anh tính sao đây?"


Chung lễ phép thưa:

"Thưa bác, nếu như thế. Ngày mai cháu sẽ đi kiếm nhà trọ, xin phép hai bác để cháu dọn ra."

Cả nhà không ai nói gì, có lẽ mọi người cũng chỉ mong có thế. Chung không nói gì thêm nữa, chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi sau cơn ân ái mất quá nhiều sức lực.

Chàng bồng đứa nhỏ về phòng, ru nó ngủ rồi cũng lịm đi lúc nào không hay. Chung ngủ luôn một mạch cho tới chiều tối, bỏ cả cơm trưa. Bà Linh thấy chàng ngủ ly bì nên cũng thương hại, chạy ra chạy vô cho đứa nhỏ bú.

Đêm đã về, cảnh vật chìm trong màn đêm âm u huyền ảo; con trăng lưỡi liền treo tù mù trên cao không toả được một chút ánh sáng nào xuống trần thế. Giun dế khóc tham như ai oán. Gió cũng ngừng thổi, mây trời lờ lững thờ ơ. Chung bỗng giật mình thức giấc, chàng cảm thấy một cánh tay nõn nà vuất ve trên mặt, thật ấm áp. Chàng cố mở mắt thực lớn, nhìn cho rõ và mừng rỡ la lên nho nhỏ:

"Xuân Nhi, em đó à."

Xuân Nhi nằm bên cạnh Chung; thấy chàng thức giấc, vòng tay ôm lấy ngừời yêu, thì thào:

"Anh ngủ ngon quá, mệt lắm phải không anh?"

"Em tới đây lâu chưa?"

"Ngay từ chợp tốì, em đã tới đây rồi. Thấy anh ngủ ngon quá nên ngồi đây chờ cho anh ngủ. Khi anh thức dậy em mới lên nằm với anh thôi."

"Ừ sau đêm hôm đó, người anh muốn ngất ngư luôn; nếu anh được chết đi để cuốn quýt bên em luôn luôn có phải là hay biết mấy không."

Xuân Nhi hôn lên mặt Chung, cười khúch khích:

"Anh chỉ được cái nói dại thôi. Em muốn anh phải sống, vì em yêu anh. Dù cho chứng mình âm dương ngăn cách, nhưng em nhất đtnh phá luật trời; quyết chí gần gủi anh, tới đâu hay tới đó. Không lý ông trời nỡ trách kẻ có tình như chúng mình hay sao."

Vừa nói Xuân Nhi vừa luồn tay vô mình Chung xoa nhè nhẹ, thân thể chàng nóng lên bừng bừng, máu chẩy mạnh và da thịt cương cứng lên ngay.

Chung ôm ghì lấy Xuân Nhi, gác một chân lên mình nàng, vục đầu vô vùng đồi núi bồng bềnh run rẩy cả châu thân.

"Em eó nhớ anh không?"

Xuân Nhi cắn nhe nhẹ vô cổ Chung, thì thầm thật dễ thương.

"Không, em chẳng nhớ anh chút nào."

Nói xong nàng cười khúc khích. Xuân Nhi nhéo vô má Chung.

"Anh xấu quá đi làm cho em mê anh như thế này sao."

Hai người tâm tình một hồi; Chung mới đem chuyện bức thư hăm dọa và việc chàng phải dọn nhà nói với Xuân Nhi, nàng buồn rầu nói:

"Em đã biết trước chuyện đó rồi, bởi vậy mới nóng ruột bay tới anh đêm nay để bàn chuyện diệt trừ đám côn đồ này càng sớm càng tốt."

"Em có lý, chúng mình không thế nào để chúng hoành hành ngoài vòng pháp luật như vậy được."

"Nêú vậy sẵn con đang ngủ, chúng mình ra ngoài một chuyến."

"Em muốn đi ngay bây giờ à? Trời tốì hù mà."

"Dạ, âm khí đang thịnh, bóng tốì tràn lan, lúc này là giờ của em tung hoành."

Chung chợt nhớ ra nàng là ma, ban đêm mới là lúc nàng có thể xuất hiện dễ dàng.

"Em muốn đi đâu?"

"Cứ theo em đi, anh sẽ biết."

Nói xong nàng ngồi dậy, thân hình lơ lửng, trong tay áo tuôn ra một giải lụa trắng cuốn lấy người Chung, kéo chàng bay bổng. Lúc đầu Chung còn sợ, sau chàng thấy mình lướt đi chẳng khác gì ngồi trên xe hơi, dù cho gió có thổi vù vù bên tai, cảnh vật chạy dài bên dưới; có lúc đạp lên ngọn cây, nhiều khi lướt trên mái nhà, chàng cũng chẳng nao núng chút nào.

Hai người bay tới một toà nhà rồi đáp xuống. Xuân Nhi nhìn thấu vô trong, kéo tay Chung bay lên lầu ba.

Trong phòng phát ra một điệu nhạc thực nhẹ, giọng ca sĩ Thanh Lan êm ái như ru lòng người. Chung ngẩn ngơ tự hỏi; không biết đây là nơi nào. Không để Chung kịp lên tiếng, Xuân Nhi đã kéo chàng vô một phòng ngủ đẹp đẽ và thực sang trọng. Dưới ánh sáng xanh xanh dịu dàng, Chung nhìn thấy một thiêú nứ trẻ đẹp nằm trên giường, mái tóc thề chẩy dài lòa xòa trên tấm nệm trắng tinh. Bộ đồ ngủ mỏng manh ôm lấy tấm thân nẩy lửa, trắng hồng không một nếp nhăn. Bộ ngực căng tròn ẩn hiện dưới lớp áo ngủ nửa kín nửa hở. Chàng tới bên nhìn thực kỹ, bỗng buột miệng:

"Thì ra là nàng."

Chung đã nhận ra người con gái ấy là Đỗ Nga, người vũ nữ âm mưu với Giầu giết Xuân Nhi.

"Bây giờ anh đứng xa xa một chút. Em phải hành tội con nhỏ này cho đã giận."

Nói xong nàng không đợi Chung trả lời, phất tay áo, một tấm lụa đem trong vắt chụp lấy chàng. Chung vẫn nhìn thấy rõ cảnh bên ngoài, nhưng tấm lụa dính chặt khắp châu thân.

"Anh đừng sợ, tấm áo ẩn thân này che chở thân thể anh không cho người phàm thế nhìn thấy bóng hình, như vậy tiện cho em hành động."

Quả như lời Xuân Nhi nói, lúc ấy Đỗ Nga cũng vừa giật mình thức dậy, nàng nhìn quanh nhơ ngác mà không thấy ai chung quanh. Vừa rồi rõ ràng nàng nghe thấy tiếng ai thì thào bên tai rờn rợn, có tiếng mở cửa, bước chân đi, bây giờ lại vắng ngắt. Đây là căn phòng đặc biệt trong vũ trườhg dành cho các cô gái tiếp khách. Tối nay Đỗ Nga ngủ với một ông thương gia cỡ bự trong Chợ Lớn, ông ta vừa ra về và nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Khi nghe thấy tiếng ai thì thào và tiếng chân bước, nàng lại tưởng ông thương gia kia trở lại ngủ luôn tới sáng, vì ông đã trả tiền bao nàng cả đêm nay.


Đỗ Nga lồm cồm bò dậy, vén lại mớ tóc lòa xòa qua mặt. Bỗng nàng giật nẩy mình vì bất chợt tự nhiên ở đâu gió rít lên, màn cửa bay phần phật; rõ ràng cửa nẻo đóng chặt, tại sao lại có hiện tượng quái đảm này. Đồ đạc trong nhà rung rinh, bình bông trên bàn nghiêng qua nghiêng lại. Tiếng hát Thanh Lan trong cuốn băng nhạc bổng ré lên, âm thanh nghe như ma quỉ gọi hồn. Nga vội vàng với tay tắt máy ngay. Mọi vật như ngưng lại, tất cả đều im lìm, không khí chết chóc lan tràn rờn rợn, lạnh lẽo. Ánh sáng xanh dìu dịu trong phòng tự nhiên loé lên, đỏ như máu, rồi lại xanh lè như lá cây, rồi chớp tắt, chớp tắt. Nga với tay bật đèn sáng, bóng tối lại ụp xuống căn phòng đen như mực. Tất cả lại im lặng, một thứ im lặng rùng rợn kéo dài ra từ cõi chết. Bỗng có tiếng rên rỉ, âm thanh khàn khàn của người hết hơi trong cơn hấp hối:

"Đỗ Nga... Đỗ... Nga... mày ác lắm.., mày giết tao..."

Đỗ Nga co lại, ngồi thu mình run lẩy bẩy, hai tay ôm lấy đầu muốn kêu cứu nhưng nói không nên lời, chỉ còn ú ớ trong miệng.

"Đỗ.. Nga... mày giết tao, mày giết tao tàn nhẫn quá..."

Trong đêm tốli từ từ hiện ra một bóng người con gái, quần áo trắng toát, nhưng vấy máu khắp mình. Bộ mặt mới khủng khiếp làm sao, mồm, mũi nát bét, máu tươi trào ra khoé miếng, hai mắt xanh lè chiếu ra tia sáng hận thù, từ từ tiến lại giường.

Đỗ Nga lết về phía sau, bóng ma lướt tới, nó từ từ dơ hai tay lên tính chụp lấy nàng. Hoảng kinh, Nga bật ngửa ra sau, lộn nèo rớt xuống giường. Nàng vội vàng chui thật nhanh vô gầm giường, thét lên:

"Bớ người ta, cứu tôi với... có ma... có ma...

Có tiếng chân chạy gấp rút lên cầu thang, rồi cửa mở, đèn điện lóe lên sáng chưng: Tiếng người hỏi:

"Ủa cô Nga đâu rồi kìa?"

"Tao mới nghe la chói lói trong phòng đây mà."

"Kỳ cục, không lẽ có ma."

Tư Chột cười ha hả.

"Có hai thằng ma cô tụi mình đây chứ còn ai nữa."

"Bộ mày không tin có ma hả Tư Chột?"

Tư Chột vẫn cười ha hả.

"Ma cái mả mẹ tao chứ ma quỉ gì đâu không biết. Bộ thằng Sáu mày đi giang hồ gần nửa đời người rồi còn sợ ma sao?"

Sáu cũng cười sằng sặc.

"Tao chỉ sợ ma sơ thôi."

Cả hai cùng cười nghiêng ngả vì câu khôi hài của mình. Đang cười, bỗng Sáu im bặt, mồm miệng méo sẹo, chân tay run lẩy bẩy. Tư Chột thấy lạ, đập vô vai bạn, hỏi:

"Mày lại định dở cái trò khĩ gì ra nữa đây?"

Sáu lắp bắp, nói không thành tiếng, mắt trợn ngược.

Tư Chột càng lấy làm lạ, gằn giọng hỏi:

"Cái gì chứ thằng cô hồn."

Tư Chột để ý thấy tay Sáu nắm lại, ngón trỏ chìa ra trỏ xuống chân. Y nhìn xưống đất, nhẩy nhổm, leo lẹ lên giuờng, la lớn:

"Trời ơi... ma... ma."

Sáu càng run hơn, mặt mũi tái mét, té xuống sàn nhà cái bịch. Trong khi đó Tư Chột nhìn kỹ, lấy lại bình tĩnh. Bàn tay thò ra từ gầm giường đang nầm lấy cổ chân Sáu trông quen quen; lại có đeo đồng hồ nữa. Y hồ nghi nói:

"Không lý ma mà cbiết đeo đồng hồ sao, Sáu à, mày coi ai nắm chân mày đó."

Sáu từ từ mở mắt, dòm vô ngầm giường thấy Nga ló đầu ra. Y giựt mạnh chân ra khỏi tay Nga, la lên:

"Con nhỏ Hà Bá đâm, sao mày nhát tao."

Tư Chột nhìn rõ Nga đang trong gầm giường bò ra, ôm bụng cười ha hả. Y bước xuống giường nắm tay kéo Nga ra. Vừa ra tới ngoài, nàng òa lên khóc, ôm cứng lấy Tư Chột. Y ngạc nhiên há hốc mồm không hiểu sao.

Hàng ngày Tư Chột và Sáu chỉ là hai gã gác xe ngoài đường cho khách chơi. Khi vũ trường đóng cửa, hai người có nhiệm vụ lau nhà, xếp lại bàn ghế cho ngay ngắn, đồng thời làm gác dan coi chừng ăn trộn. Ngoài ra khi cô vũ nữ nào có khách bao đêm ngủ lại những căn phòng như thế này, cả hai lại biến thành ma cô bảo vệ cho các cô không bị khách làm hỗn quá. Chúng cũng phải lo đem khăn, sách nước cho khách lau mình rửa ráy. Thân phận như vậy, dù hàng ngày cả hai có tiếp xúc với tất cả các cô vũ nứ cũng như gái chơi ở đây, nhưng mọi người đều coi hai người ở địa vị như tôi tớ để sai khiến; chứ không bao giờ hai ngừời này được nắm lấy tay họ, đừng nói gì là ôm cứng như Nga đang ôm Tư Chột bây giờ. Nàng lại còn khóc lóc như làm nũng tình nhân vậy. Điều này càng làm cho cả hai ngạc nhiên đứng ngơ ngác không biết phải làm sao.

"Anh Tư ơi... em sợ quá."

Tư lại hiểu theo ý mình, hỏi:

"Tôi có làm gì đâu."

"Không phải anh."

Tư Chột lại càng ngơ ngác.

"Không phải tôi thì ai, thằng Sáu hả."

Sáu luýnh quýnh, y biết là nếu làm cho các cô gái này nổi giận, mất việc là cái chắc; đây là những con gà đẻ trứng vàng của ông chủ chứ có phải đồ chơi đâu. Sáu lật đật nỏi:

"Tao đâu có làm gì cổ hả Tư Chột. Mày coi đó, cổ nắm chân tao, làm sợ mất hồn phải không."

"Không phải anh Sáu đâu, nếu là anh Sáu thì đã phúc cho em."

Cả hai cùng ngơ ngáe, Tư Chột như nhớ ra chuyện gì, run run hỏi:

"Hay là thằng thương gia bao đêm, nó làm gì cô, tụi tôi tới có trễ không."

Nga biết ngay Tư Chột sợ nàng bị khách hà hiếp không tới can thiệp kịp sẽ có chuyện, nàng nói ngay:

"Không phải đâu anh Tư à, các anh ngồi xuống đây em nói cho mà nghe."

Vừa nói nàng vừa kéo cả hai người ngồi xuống giường.

Nga cố ý ngồi lọt vô giữa. Thấy cả hai có giữ ý ngồi xa xa, nàng kéo cả hai ngồi sát vô mình.

“Phòng này có ma...”

Nga chưa nói dứt câu, cả hai cùng phá lên cười. Tư chỉ vô mặt Sáu, Sáu chỉ vô mặt Tư.

"Cô tính nhát tụi tôi nữa hay sao. Lúc nãy bất ngờ thì còn được. Bây giờ có diêm vương hiện hình cũng huề cả làng chứ nói gì ma với quỉ."

Nga giậm chân, nói:

"Không phải đâu mà, ma thực đó."

Sáu vẫn cười sằng sặc.

"Trong đời này, đây là lần đầu tiên tôi bị cô nhát ma, run lên. Mai mốt sẽ thành một giai thoại tiếu lâm trong làng dao búa chúng tôi. Không lý chưa đủ sao mà bây giờ cô còn định nhát tôi thêm một lần nữa chứ."

Tư Chột cười to hơn.

"Thằng Sáu nó cũng làm tôi hoảng kinh. Vào sanh ra tử cả trăm trận, giới giang hồ gọi tôi là Tư Chột Lỳ; hôm nay bất ngờ cô nằm trong gầm giường thò tay níu chân thằng Sáu, làm tôi hoảng kinh, nhẩy tót lên giường. Qủa thực vì bất ngờ thôi, chứ bây giờ làm sao cô dọa được tụi này nữa."

Nga gác một chân lên đùi Tư Chột, hai tay nắm lấy vai y lay mạnh..

"Anh Tư à, em nói thực đó... có ma thực mà.."

Tư Chột lúc đầu không để ý, vì còn mải nói chuyện hơn nứa cũng còn mặc cảm thân phận mình. Bây giờ thấy Nga gác đùi lên đùi mình, làn da trắng muốt trần trụi thơm ngát, y thấy thèm thuồng, nuốt nước miếng ừng ực. Nói theo:

"Ừ… ừ.. ma hả em... em nói anh nghe." '

Vừa nói y vừa để một tay lên đùi Nga. Thấy nàng không phản đôl, bàn tay xoa nhè nhẹ lần lên trên thêm chút nữa. Sáu nhìn thấy ngay cái bạo phổi của Tư Chột, y nghĩ mình không nên ở lại đây lâu hơn. Thứ nhất, dù gì Tư Chột cũng là đàn anh mình, nếu y có đè được Nga ra cũng không có phần mình. Thứ hai, ở đây đã chẳng sơ múi gì mà ngày mai vỡ lở ra, chủ biết được mất việc là cái chắc. Hơn nữa, lúc nghe Nga la, Sáu đang nằm ngoài hè với con ở của lão chủ tạp hóa trước cửa, bây giờ trở ra đó có lý hơn. Nghĩ vậy, Sáu lặng lẽ rút ra cửa, y nháy mắt cho Tư Chột như thông cảm với đàn anh. Tư Chột khoái chí cười mím chi gật gật đầu tỏ ý cám ơn. Trong khi đó Nga vẫn say sưa kể lại những gì vừa xẩy ra, không biết Sáu đã đi rồi. Tới khi nàng nói xong mới biết, quay lại hỏi Tư Chột:

"Ủa, anh Sáu mới đây đâu rồi?"

Tư Chột vờ nói:

"Nó phải xuống nhà xếp sắp lại bàn ghế."

Nga lo lắng hỏi:

"Anh không phải làm gì nữa phải không, ở đây đêm nay được không. Giới nghiêm rồi em đâu có về nhà được."

Tư Chột khoái trong bụng, y không ngờ có dịp này, như vậy còn gì hơn nữa. Nhưng Tư cũng làm bộ nói:

"Chết, đâu có được; anh ngủ đây với em ông chủ biết được là mất việc chứ không chơi đâu."

Nga níu lấy cổ Tư, nhẩy lên đong đỏng.

"Anh không có được đi đâu nữa, phải ngủ đây với em, em không nói thì ai biết chứ."

Tư làm bộ.

"Anh sợ lắm."

Nga ôm cứng lấy Tư, cố ghì Bát bộ ngực vô mình y, nàng cũng đã để ý bàn tay Tư trên đùi nàng đang di chuyển lên thật cao.

"Em không cho anh sợ."

Nói xong nàng đè Tư xuống giường ngay. Nga còn lạ gì đàn ông, khi người đã nóng lên, hơi thở hổn hển như thế này, làm sao dứt ra cho được. Tuy nhiên, trong trường hợp này, làm sao cho Tư không mặc cảm và phá được cái giây phút khó khăn lúc ban đầu là chắc chắn y sẽ chồm lên như cọp đói; có đuổi cũng không đi nứa chứ nói gì phải năn nỉ y ở lại.

Nàng cố tình để tà áo ngủ phanh ra, bộ ngực nung núc trắng ngần nâng cao ngay tầm mắt Tư Chột. Nga không nói gì nữa, nàng hành động như khơi mào cho Tư tiến tới. Đúng như ý nàng muốn,Tư Chột với một tay định tắt ngọn đèn giữa nhà. Nga vội vàng nắm tay y lại, bóng tôl bây giờ là điều nàng sợ nhất.

"Anh cứ để đèn mà, bộ còn mắc cỡ nũa hay sao."

Nói xong Nga hôn ngay lên miệng Tư. Y khoái quá, mạnh dạn ôm cứng lấy nàng. Bàn tay sần sùi mò lên bờ mông cong vòng dưới lớp áo ngủ mỏng manh, bóp mạnh. Rồi như không tự chủ được nữa, y lật Nga xuống, nằm dè lên, chiếc quần đùi tụt xuống chân...

Xuân Nhi và Chung còn đứng đó, vừa thấy Tư Chột tụt quần xuống, nàng luýnh quýnh phất mạnh tay áo cuốn Chung bay nhanh về nhà. Lúc ấy căn phòng rung rinh, gió rít lên lạnh buốt, nhưng chỉ một thoáng lại trở lại bình thường. Cả Tư Chột và Nga cùng không biết gì, thân thể họ đang nóng hôi hổi, chiếc giường rung rinh đều đều... Chỉ một khắc sau, Xuân Nhi đã đưa Chung về tới nhà, nàng hậm hực:

"Con đĩ dâm ô này vô tình thoát chết đêm nay, nhưng thế nào tối mai cũng không thoát khỏi tay em."


Chung tức cười:

"Anh cũng không ngờ nó đốn mạt tới thế."

Xuân Nhi bảo chàng:

"Trời gần sáng rồi, em phải trở về cõi âm. Tối mai sẽ lại tới đón anh."


Chung trả tấm lụa đen cho Xuân Nhi, lầm lũi về nhà. Chàng đi nhè nhẹ sợ đánh thức mọi người. Qua hàng rào dâm bụt, chàng giật mình lùi lại vì có một cặp trai gái đang thủ thỉ ngay lối vô nhà. Chung lắng nghe một hồi, biết ngay là Ngọc Lan. Chàng không ngờ cô gái cưng của ông bà chủ nhà mà chàng hằng kính nể lại rủ trai về nhà, làm việc tồi bại ngay ngoài ngõ. Chung muốn lui ra nhưng trời lạnh căm, đêm đen tràn đầy, chàngmuốnvô nhà cũng không được. Bởi vậy đành lủi vô bụi dâm bụt cho bớt lạnh, chờ cho cặp trai gái kia về, chàng mới vô nhà được. Thế là bất đắc dĩ chàng phải chứng kiến cảnh ái ân vụng trộm này. Chung cũng chẳng để ý họ nói năng gì với nhau, nhưng một lúc khá lâu, bỗng câu chuyện chuyển qua nói về chàng làm Chung phải cố lắng nghe.

Ngọc Lan nói:

"Anh tưởng thằng Chung nó ngu sao, con anh bỗng dưng bắt nó gánh được à."

Chàng trai nhỏ nhẹ:

"Tại em không khéo thôi. Đẹp như em, dâng tới miệng nó, không lý nó lại quay đi được à. Đàn ông nào thấy cái đó lại chẳng mê."

Ngọc Lan day diến.

"Chỉ có cái mặt anh hám ăn thôi, làm khổ người ta. Chứ em đã nhét vô miệng nó rồi mà nó vẫn nhè ra đó thôi."

"Thằng ngu."

"Bị nó ngu nên em mới khổ. Con vợ anh thì kè kè, làm sao anh rứt ra được mà lấy em. Mà dù cho anh có ly dị nó đi chăng nữa, chưa chắc gì gia đình em đã chịu cho anh cưới em."

Chàng trai thở dài:

"Ông trời thật không có mắt, để cho hai đứa mình gặp nhau muộn màng như vậy chứ."

"Dù em chịu khổ, miễn là anh đừng hất hủi em là được rồi."

"Không đâu, anh luôn tôn thờ em. Em muốn gì anh cũng không từ nan mà."

Giọng Ngọc Lan thật dâm dật:

"Thật không đó, hôn em đi."

Cả hai cùng im lặng; Chung nghe thấy tiếng quần áo sột soạt và cả tiếng rên rỉ của Ngọc Lan nứa. Hai cái bóng chập làm một, lăn lộn trên vĩa hè...


Chàng không ngờ Ngọc Lan lại hư đốn như vậy; thì ra cô ta mê thằng cha này có vợ rồi, và chút xíu nứa chàng nuôi con cho thằng sở khanh mất dậy này mà không biết. Nghĩ lại cũng mừng, ngày mai nhất định phải tìm cho ra chỗ ở mới, nếu không rắc rốỉ to chứ không chơi.

Bỗng Chung nẩy ra ý nghĩ tinh nghịch. Nhặt cục gạch thật lớn, chàng mạnh tay thẩy lên thực cao cho rơi xuống mái tôn. Tiếng ầm như lựu đạn nổ; chàng nhìn rõ cả Ngọc Lan và tên sở khanh ôm quần áo chạy bạt mạng, té xấp té ngửa. Tiếng bà Linh la chói lói trong nhà:

"Trời ơi... chết... chết.."

Tên sở khanh chạy qua chỗ Chung núp, chàng tiện tay núm ngay lấy chiếc quần y đang ôm, giựt mạnh. Y té chúi nhủi, buông cả quần áo chạy bạt mạng. Miệng la bai bải:

"Trời ơi... có ma, có ma, bớ người ta."

Chung thấy y chạy xa rồi, lật đật vòng qua sau hè leo cửa sổ vô nhà. Ngay lúc ấy ông Linh gõ cửa phòng chàng, gọi lớn:

"Anh Chung ơi, thức dậy chưa?"

Chung lật đật nói ngay:

"Dạ... dạ... cháu nghe có ai liệng cái gì lên mái tôn."

Cửa phòng bật mở, ông Linh mặt mày nhớn nhác bước vô

"Chúng nó lộng quá rồi, anh với tôi ra ngoài xem sao."

Chung lật đật theo ông Linh ra cửa. Tiếng bà Linh nói với theo:

"Coi chừng đó nghe ông ơi."

"Không sao đâu, có anh Chung nữa mà."

Nói xong ông quay qua Chung hỏi:

"Chúng nó liệng đá lên mái tôn rồi, tôi nghe có ai la: có ma nữa, anh có nghe thấy gì không?"

Chung làm bộ nói:

"Dạ, cháu cũng nghe sau đó có tiếng la ở ngoài, nhưng.. không nghe rõ họ la gì."

"Như vậy thì kỳ cục nhĩ', cái gì đó không biết."

Cả hai ra tới ngoài sân, ông Linh đã bật ngọn điện ngoài cổng nên vừa bước ra Chung đã thấy giầy dép và quần áo của gã bồ Ngọc Lan vứt bừa bãi ngay chỗ chàng núp lúc nãy, chàng chỉ cho ông Linh.

"Bác coi kìa, có cái gì ngoài ngõ."

Ông Linh bước ra thực lẹ, nhặt bộ quần áo lên. Vừa lúc ấy bà Linh và Ngọc Lan cũng ra theo, Chung tức cười mà không dám há miệng, chàng nhìn thấy mặt mũi Ngọc Lan cứ nghệt ra.

"Quần áo ai mà vứt bừa bãi trước cửa nhà mình vậy kìa?"

Bà Linh đứng trong hàng hiên, nói với ra:

"Đâu, ông mang vô đây cho tôi coi nào."

Ông Linh vừa quay đi, Chung chợt nhìn thấy đôi dép của Ngọc Lan ngay dưới chân chàng. Chung vô tình ngước nhìn Ngọc Lan, chàng bắt gặp ngay ánh mắt ngây dại như van lơn của nàng; tiện chân Chung đá đôi dép vô bụi cây hàng rào dâm bụt. Chàng nói:

"Thôi bác à, chúng mình vô nhà đi kẻo lạnh, không có gì nữa đâu."

Bà Linh vô nhà đóng cửa lại ngay, hình như bà còn sợ ai núp lén làm chuyện bậy bạ gì nữa. Vô tới nhà, bà cầm bộ đồ lên coi. Ông Linh nói:

"Đâu, bà thử lục túi nó xem có giấy tờ gì không."

Bà Linh lật qua lật lại tìm túi. Chung thấy mặt Ngọc Lan xám lại, chàng nhìn nàng đăm đăm, hai tay nàng run rẩy thấy rõ; bỗng nàng nhìn lên bắt gặp ánh mắt Chung, vội vàng quay đi. Chung nhìn xuống chân nàng, đôi chân trần không giầy dép, chàng mỉm cười quay đi. Bà Linh lộn tất cả mấy cái túi ra, chép miệng:

"Không có gì hết. Quái lạ, ai mà liệng quần áo ngay đầu ngõ nhà mình kỳ cục vậy kìa."

Bỗng bà nói lớn:

"Trời ơi, có cả cái quần lót ở trong chiếc quần tây này, như vậy thì... thì..."

Bà ấp úng, không nói ra lời. Chung biết ngay với trực giác của đàn bà, bà Linh đã đoán ra chuyện gì. Bà buột miệng rủa:

"Rõ đồ trời đánh, cái thứ mèo mả gà đồng, tại sao chúng nó lại đem nhau vô sân mình làm bậy thế này không biết nữa."

Ngưng một lát bà tiếp:

"Như thế thì rõ ra là cái đứa liệng cục đá lên mái tôn nhà mình, muốn phá cái thằng này chứ không phải nó phá mình rồi, tổ bà chúng nó."

Ông Linh vẫn không hiểu bà nói gì, ngơ ngác hỏi:

"Bà nói cái gì đó?"

Bà Linh bật cười.

"Ông mới thật là thực thà, có ai cởi cả quần lót, giầy dép ném vô sân mình chạy đi bao giờ; chúng nó mang nhau vô đây tình tự, rồi có đứa phá, ném đá lên mái tôn mình làm hai anh chị bỏ cả quần mà chạy chứ còn cái gì nữa."

Chung không nhịn cười được nữa, chàng cười ha hả. Ông Linh vỡ lẽ cũng cười theo. Có lẽ cả nhà giải tỏa được sự phá phách mấy bữa nay lý do là như thế này, chứ không liên quan gì tới gia đình này cả. Ngọc Lan cũng cười nhưng cái cười gượng gạo. Nàng chợt nghĩ tới lúc đan rên rỉ trong vòng tay Tuấn, rồi nghe tiếng nổ như tạc đạn, cả hai vùng dậy chạy bán sống bán chết. Nàng còn ôm được quần áo chạy vô nhà, chỉ quên đôi dép; còn Tuấn trần truồng tồng ngồng chạy thục mạng, bất giác nàng cười ré lên. Chung thấy Ngọe Lan cười như muốn gập người lại, chàng làm bộ tới gần cười hùn, nói:

"Bây giờ Ngọc Lan không còn giận anh nữa phải không. Chúng nó phá nhà mình tại vì ghen tương với nhau chứ anh không có dính dáng gì ba cái vụ này bao giờ phải không."

Ngọc Lan ngước lên, nàng cười tới nước mắt chẩy ra. Muốn che dấu tội trạng mình, nàng làm bộ đập vô vai Chung, vừa cười vừa nói:

"Cái anh mắc dịch này, như vậy mà cũng nói được."

Chung nắm lấy tay Ngọc Lan không cho nàng đánh mình nữa, làm như rỡn qua rỡn lại. Chàng vừa chợt nhìn thấy mấy chiếc nút áo trước ngực nàng cài xéo xẹo; nút nọ xỏ vô lỗ kia, chắc chắn lúc về phòng luýnh quýnh, cài nút áo tầm bậy tầm bạ hết, Chàng nói nho nhỏ, đủ cho mình nàng nghe.

"Cài lại nút áo đi."

Hai tay Ngọc Lan bất giác cùng đưa lên ngực áo; nàng cúi đầu nhìn xuống và nhìn thấy sự sơ suất của mình ngay. Hai má nàng ửng đỏ, vội vàng chạy vô phòng...

Sáng hôm sau Chung dậy sớm, chàng đi tìm nhà trọ. Mặc dù ông bà Linh không còn mặc cảm với chàng nữa, nhưng chuyện cô con gái của họ ngủ với trai ngay đầu hè làm Chung phải lánh xa ngay; nhất là lại biết nàng ta có bầu với anh chàng nọ và còn đinh gán cho chàng:

May mắn cho Chung, có người bạn Hải Quân, giới thiệụ cho chàng một căn nhà của hai mẹ con bà cháu ở ngay con hẻm trước nghĩa địa đường Dương Công Trừng, Thị Nghè. Căn nhà của hai bà cháu này khá lớn nên họ ngăn ra làm hai cho mướn, có cửa trước cửa sau đàng hoàng, lại có bếp và buồng tắm riêng nữa. Điều Chung hài lòng nhất là bà già chịu giữ giùm con bé cho chàng. Ngay chiều hôm đó Chung dọn nhà ngay. Ông bà Linh hết sức bịn rịn và nhất là Ngọc Lan cũng quyến luyến chàng hoài.

Tối hôm đó, vừa xếp xong đồ đạc, Chung nằm nghĩ một lát Xuân Nhi đã tới rồi. Nàng cũng vui mừng vì Chung đã có nơi ở vừa ý và con nàng cũng được săn sóc chu đáo nữa. Nàng cười thực tươi bảo chàng:

"Bấy giờ nơi ăn chốn ở đã yên ổn, tôl nay anh với em đi tính chuyện con Đỗ Nga cho xong."

Chung nghĩ tới chuyện tố'l qua bật cười, nói:

"Tối nay em phải ra tay liền, nếu không để nó kêu mấy thằng đực dựa biểu diễn, anh em mình lại vắt giò lên cổ mà chạy."

Xuân Nhi đỏ mặt, cười khúc khích, nàng ôm lấy chàng, cắn nhè nhẹ lên má Chung.

"Tối nay gặp cảnh đó nữa, em để anh ở lại coi, em đi về một mình."

Chung cười ha hả:

"Anh chịu lắm đó."

Nói xong chàng hôn lên miệng nàng, bờ môi ngọt lịm, run rẩy của Xuân Nhi làm cho Chung mê mẩn.

Nàng thì thào:


"Em yêu anh... mình... ơi..."


Âu yếm nhau một hồi, Xuân Nhi nói nho nhỏ:

"Bây Giờ mình phải đi hỏi tội con Đỗ Nga đã, nếu không trời sáng em phải trở lại âm giới."

Chung gật đầu, chàng còn luyến tiếc hương vị tình yêu đậm đà vừa qua. Xuân Nhi phất tay áo, tầm lụa đen hôm qua tuôn ra phủ lên khắp thân thể chàng. Nàng ôm ngang hông Chung bay lên cao.

"Hôm nay con Đỗ Nga không đi làm, nó trốn ở nhà với mẹ, tưởng như vậy là yên thân sao. Chúng mình tới nhà nó coi."

Xuân Nhi vừa dứt lời đã xà xuống trước cửa nhà Đỗ Nga rồi. Nàng đẩy cửa đưa Chung vô nhà; qua phòng khách, Chung thấy bà má Đỗ Nga nàm ngủ trên tấm đi văng. Cả hai vô phía trong phòng ngủ, Đỗ Nga nằm đó. Xuân Nhi bảo chàng:

"Anh đứng qua một bên, đã tới lúc con bé này đền tội rồi."

Chung vừa lui lại phía sau đã thấy khuôn mãt Xuân Nhi biến đổi khác thường; từ một cô gái xinh đẹp, mặt nàng từ từ chảy xuống. Mũi xâu hoắm xuống một lỗ tối om. Miệng méo đi, nát bét, rỉ máu. Hai mãt xanh lè, lồi ra ngoài. Gió lạnh phát ra từ hai ống tay áo nàng làm những mảnh áo nhuộm máu bay phần phật. Chung đã nhận ra khuôn mặt của Xuân Nhi lúc bị nạn trong rừng cao su Biên Hoà.

Lúc ấy Đỗ Ngu trở mình, nàng tính kéo chiếc mền len đắp lên cho đỡ lạnh, bỗng giật mình choàng dậy vì vừa nhìn thấy một bóng trắng đứng ngay chân giường.

Hồn ma Xuân Nhi!

Miệng Đỗ Nga khô lại, đắng nghét. Nàng tính kêu lên nhưng không hiểu sao cứ run lập cập, nói không nên lời. Xuân Nhi giơ tay lên như muốn chụp lấy Đỗ Nga, hỏi:

"Mày có biết tao là ai không?"

Giọng nàng như âm vang từ cõi xa xăm vọng lại, xoáy vô tâm can Đỗ Nga.

"Cô… cô.. là Xuân Nhi... cô đừng kiếm tôi nữa tội nghiệp... xin... tha cho tôi."

"À, thì ra mày vẫn còn nhớ tao hả..."

Xuân Nhi phất tay áo, Đỗ Nga bị một luồng gió lạnh buốt, thực hôi tanh thổi văng xuống đất, hai tay nàng chắp lại rên rỉ:

"Cô Xuân Nhi... cô kiếm tôi làm gì nữa... có chuyện gì nữa đâu."

"Đỗ Nga... tao... kiếm mày làm gì bộ mày không biết thực sao?"

Đỗ Nga hoảng quá, vội vàng quì xuống, rên rỉ:

"Cô Xuân Nhi ơi, Xin tha tội cho tôi, quả thực thằng Giầu nó giết cô chứ nào tôi có tội tình gì đâu... cô đi kiến thằng Giầu trả thù đi."

"Mày nói đúng đó, tao giết mày rồi cũng tới lượt nó thôi, thoát sao khỏi tay tao chứ..."


"Xin cô đừng giết tôi tội nghiệp tôi có làm gì đâu..."

"Thì ra là thế sao, đứa nào xúi thằng Giầu giết tao hả... đứa nào phụ thằng Giầu ném chiếc xe Honda vô mặt tao đó, nói đi... nói đi... Đỗ Nga, hôm nay là ngày tận số của mày rồi đó..."

Nói xong nàng phất tay áo một cái, gió tanh lại ập tới cuốn ĐỗNga lăn mấy vòng, máu đã rỉ ra khoé miệng nàng. Hồn ma Xuân Nhi lại từ từ tiến tới, cánh tay lại phất lên, gió lại cuốn tới, thân thể Đỗ Nga lại lăn lông lốc, máu miệng lại ứa ra nhiều hơn, nhiễu cả xuống áo. Nhưng lần cuối cùng hồn ma Xuấn Nhi phất tay áo thì thân thể Đỗ Nga bắn vô vách ván, gây nên một tiếng động thật lớn. Mẹ Đỗ Nga giật mình tỉnh dậy, vội vã chạy vô buồng con. Bà thấy Đỗ Nga nằm lăn dưới đất, máu me bê bét, thất thanh la lên:

"Bớ người ta, cứu người... bớ người ta..."


Xuân Nhi thấy bà già la cầu cứu, lối xóm chạy qua rầng rầng, lúc đầu nàng đinh ẩn thân hành hạ Đỗ Nga trước mặt mọi người trong xóm cho bõ ghét. Nhưng bất chợt Xuân Nhi thấy một luồng hào quamg chói lòa làm nàng hoa mắt; cố nhìn lại hóa ra luồng hào quang ấy phát ra từ một ông Phật làm bằng nanh heo rừng, đeo tòng teng trên cổ một thẳng nhỏ khoảng mười lăm tuổi đang đứng ngoài cửa, hiếu kỳ nhòm vô nhà. Nàng phất mạnh tay áo về phía đó, vội vàng chạy lại cắp Chung bay vọt ra cửa sổ.

Chung lấy làm lạ, hỏi:

"Tại sao em lại chạy hoảng hốt như vậy. Đâu có ai nhìn thấy chúng mình."

Xuân Nhi thở hổn hển:


"Tại anh không biết, lúc mụ già la lên, lối xóm chạy tới coi, trong đó có một thằng nhỏ đeo ông phật bằng nanh heo của một môn phái chuyên môm trừ tà, bắt ma. Phép tắc của môn phái này quỉ thần đều nể, há chi em chỉ là ma, chiu gì nổi phép tiên. Bởi vậy nên mới phải chạy thôi, chứ ẹm có coi đám người trong lối xóm này ra cái gì đâu."

Chung ngạc nhiên, hỏi:

"Em nói những ông Phật bằng nanh heo người ta thường hay đeo ở cổ đó phải không?"

"Đúng rồi, nhưng không phải ông Phật nào bằng nanh heo cũng làm em sợ đâu; nó phải được luyện phép của một môn phái nào mới linh hiển được."

"Linh như thế nào?"

"Như vừa rồi, em không chạy mau, những tia hào quang từ ông Phật nanh heo đó sẽ đốt cháy thân thể em ra tro bụi, hết đầu thai nữa chứ không phải chuyện chơi."

Chung buột miệng:

"Lợi hại như vậy thực sao."

Xuân Nhi buồn rầu:


"Đúng là số trời, con nhỏ này chưa tới ngày tàn nên mới để thằng nhóc con của môn phái nào đó có bửu bối, vô tình tới cứu nó."

Ngừng một lát để thở, Xuân Nhi nói tiếp:

"Em phải về, bị hào quang đó làm em mệt quá rồi, chắc cũng phải tịnh dưỡng ít lâu nữa."

Trong khi Đỗ Nga bị gió tanh từ tay hồn ma Xuân Nhi hất bắn vô bức vách, nàng đã tưởng chết chắc rồi. Vừa nhắm mắt lại đã nghe mẹ nàng la lên, Đỗ Nga mừng rỡ mở mắt cố hết sức lết ra ngoài. Ngoài cửa đã lố nhố nhiều người chạy tới, nhất là con nít trong xóm, hễ có chuyện gì là chúng bu quanh coi ngay.

Lúc Đỗ Nga lết ra được phòng ngoài rồi, hồn ma Xuân Nhi theo nàng ngay, y vừa dơ tay lên định phất vô mặt nàng, bỗng lảo đảo như muốn té, hai tay y che mặt rồi nhắm ngay một thằng bé đứng ngoài cửa phất mạnh tay áo hóa gió mà chạy. Đỗ Nga ngạc nhiên nhìn thằng bé hơi lảo đảo, rồi lại đứng vững ngay, trong khi tất cả những đứa đứng bên cạnh nó té siêu té vẹo như có ai xô đẩy. Cùng lúc ấy, nàng nhìn thấy ông Phật nó đang đeo trên cổ loé sáng hào quang. Đỗ Nga biết ngay nàng gặp cứu tinh rồi, nếu không có thằng nhỏ đêm nay quả là nàng tới số như con ma Xuân Nhi nói chứ không sai.

Đỗ Nga níu lấy cổ mẹ thì thào, bà cụ tươi hẳn nét mặt, bỏ nàng nằm đó, chạy ra lôi thằng nhỏ vô nhà. Thằng Tú con ông Hai Răng Vàng đâu có xa lạ gì với gia đình Nga, hồi nàng chưa trở thành vũ nữ, mẹ nàng còn đi cắt rau muống đem ra chợ bán, thằng Tú sáng nào cũng phụ bà gánh rau ra chợ kiến tiền ăn bánh. Bà không ngờ nó lại có thứ bửu bối linh nghiệm như vậy. Kéo nó ngồi xuống bên cạnh Nga, bà nói:

"Tú à, mày bán cho tao ông Phật đang đeo đi, lấy tiền ăn bánh nghe cháu."

Tú nghe bà già nói, hoảng hốt vùng dậy, tính chạy.

Nga lật đật la lớn:

"Khỏi, khỏi Tú ơi, để chi nói em nghe nè."

Tú thấv Nga nói vậy dừng lại ngay. Tuy còn nhỏ, nhưng hàng ngày nó thấy Nga ăn mặc thật khiêu gợi, đi làm qua nhà nó, làm nó thèm thuồng, nhiều lúc đã nghĩ làm soa sờ được vô đùi Nga một cái chắc sướng lắm.

"Chi Nga nói cái gì, em không dám bán ông Tổ đâu."

"Không có đâu, chị không đòi mua ông Tổ của em đâu, ngồi xuống đây chị hỏi em một chút được không."

"Chi hỏi cái gì, mặt mũi chị máu me tùm lum, sao không đi tắm đi."

"Được mà, tới đây cho chi hỏi cái này đã mà."

Nga cố tình gọi thằng Tú lại gần, nàng biết không thế nào dùng tiền mua ông Tổ của nó được; nàng đã nghe nói nhiều về những môn phái Thần Tiên này ban phát các ông Tổ hộ mệnh cho đệ tử. Đứa nào làm mất cũng khó sống chứ đừng nói gì đem bán. Nàng đã có chủ ý trong đầu; Nga còn lạ gì cặp mắt thèm thuồng của nhưng thằng nhãi con này dán vô mình nàng mỗi khi đi làm băng qua chỗ chúng nó ngồi tụm năm tụm ba ngoài đầu ngõ.

"Chị hỏi cái gì?"

"Em có biết tại sao máu me đầy mặt chị như thế này không?"

"Bộ bị thằng khứa nào đánh hả."

Nga lắc đầu, nàng quay qua mẹ nói:

"Mẹ à, để con kêu thằng Tú vô phòng nói chuyện, mẹ ra ngoài đuổi mấy đứa nhỏ đi, đừng vô trong này nữa nhé."

Có lẽ không ai hiểu con hơn mẹ, bà cụ gật đầu đi ra phòng ngoài ngay, bà cười tủm tỉm tin tưởng ở con mình. Khi mẹ nàng đi rồi, Nga cố đứng dậy, nàng lảo đảo, nói:

"Đỡ chị, Tú ơi."

Tú khoái trí nắm tay Nga dìu nàng đứng lên liền.

"Đưa chị vô phòng nhé."

Tú "Dạ" một tiếng, trống ngực đánh thình thịch.

Cánh tay Nga mát lạnh, thật mịn và trắng muốt làm Tú ngẩn ngơ. Tú không bao giờ ngờ được có giờ phút này; nhìn xuống trước ngực Nga, bộ ngực phập phồng nửa kín nửa hở làm Tú run lên.

"Tú à."

"Dạ"

"Tú có biết chị bị ma đánh không?"

Tú cười hì hì.

"Ma mà đánh có trời cứu, chị đừng có rỡn chứ."

"Chị nói thực mà, ma đánh chị đó, em thấy mặt mũi chi như vậy không."

"Thấy thì thấy, nhưng khó tin lắm chị ơi. Sư phụ em nói đứa nào bi ma đả kể như tiêu. Mấy bữa trước em có lại đây coi chị bị ma hành thì có, nhưng rồi chị cũng tỉnh bơ. Con ma này chắc cũng vào loại eà chớn thôi; nếu nó cao tay, lão thầy thuốc Linh lấy thuốc tây trị mà làm cái gì được nó chứ."

"Nhưng bây giờ nó trở lại đập chị một mách tơi bời, em coi này:"

Vừa nói nàng vừa vạch áo ra cho Tú coi, trên thân thể nàng chỉ có một vài vết sây sướt, nhưng máu miệng dính vô áo, thấm vô trong làm da thịt nàng cũng lốm đốm đỏ

Tú không chú trọng gì tới nhứng vết bầm hay máu trên mình Nga, nhưng tim nó đã nhẩy loạn lên trước bộ ngực vĩ đại trắng ngần lồ lộ trước mắt.

"Em ra sau lấy nước với khăn lau cho chị được không. Chị mệt quá đi không nổi rồi đó."

Tú luýnh quýnh, chạy vô bếp liền. Nhà này Tú thuộc mọi nơi mọi chỗ chẳng khác gì nhà nó. Bưng chậu nước với khăn mặt lên, đặt trướe mặt Nga, Tú hỏi:"Chị muốn em lau cho chị hả, có đau không đó."


Nga nằm dài trên giường, nàng đã kéo vạt áo sang hai bên, thân thể lồ lộ.

"Em lau dùm chị đi, nhẹ tay được rồi, không sao đâu."

Tú bắt đầu vắt khăn lau, Nga mới nói:

"Thú thực với Tú, hôm nay không có Tú, Nga chết chắc rồi."

"Tại sao vậy?"

"Vì Tú có ông Tổ hộ thân đuổi con ma đi, nếu không nó đả Nga thì làm gì còn mạng nàm đây cho Tú lau mình nữa. Bởi vậy mẹ Nga mới hỏi Tú bán ông Tổ cho Nga, nhưng mà tại bả không biết, ông Tổ làm sao ai dám bán. Bây giờ Nga chỉ hỏi Tú làm ơn chỉ chỗ sư phụ của Tú cho Nga tới đó thỉnh một ông Tổ hộ mệnh thì tốt biết mấy."

Tú buột miệng nói ngay:

"Vậy thì dễ thôi mà. Để khi nào ổng xuống núi qua đây Tú dẫn Nga tới nhé."

Từ nãy tới giờ Tú đã thấy cách xưng hô của Nga thay đổi, lại nhờ Tú lau mình mẩy dùm. Thân thể như thế này mà chỉ được cầm chiếc khăn lau khơi khơi có mà ứa máu ra mà chết. Tú đang nghĩ làm cáeh nào tiến xa hơn nứa. Thấy Nga hỏi chỗ ở sư phụ mình, Tú hứa ngay; nhưng thực ra Tú đã nói láo, vì sư phụ Tú chẳng ai xa lạ, chính là thầy San ở ngay cuối xóm, khu nghĩa địa gần sở Hàng Hà. Muốn dẫn Nga tới đó ngay bây giờ cũng được, chứ nói gì mai mốt. Nhưng dẫn Nga đi rồí là hết cớ dịp làm ăn, bởi vậy Tú mói tìn cách đánh lạc hướng và câu giờ để Nga còn cần tới mình. Hơi thở Tú đã hừng hực, bàn tay run lẩy bẩy. Hơn ai hết, Nga đã biết ngay thằng nhóc con này muốn gì rồi, nhưng nàng còn cần nó. ít nhất phải giữ nó lại đây qua đêm nay, nếu không con ma Xuân Nhi trở lại thì khó sống. Còn nữa, không biết sư phụ nó ở đâu, ông ta ở núi nào và tới bao giờ mới lại tới đây. Cái kiểu này chắc phải nói với má nàng cho nó ở luôn đây, coi bộ lại vừa tiện vừa lợi nữa. Nhà bố nó nghèo kiết xác, chỉ cần trả ít trăm một tháng, mướn nó gánh nước giặt đồ cũng xong. Nghĩ vậy Nga ướm lời:

"Tú à, hay là để Nga nói với mẹ mướn Tứ ở luôn đây cho vui nhé. Hôm trước bố Tú cũng hỏi Nga có chỗ nào cho Tú làm không đó mà."

Lúc này với Tú không còn phải là nhứng hứa hẹn nứa, mà làm sao phá được cái phút ban đầu để tiến tới xa hơn nữa kìa. Bỗng Tú nghĩ ra một cách, nên thử liền; Tú làm bộ nói:

"Thôi, Tú lau mình cho Nga sạch sẽ rồi đó, bây giờ phải đi về ngủ."

Vừa nói Tú vừa định đứng dậy. Tú biết là Nga đang sợ ma, cố tình giữ Tú ở lại lợi dụng ông Tổ bảo vệ nàng. Quả đúng như đự tính của Tú, Nga nghe Tú đòi về đã quýnh lên ngay, lật đật ngồi dậy nắm lấy tay Tú giứ lại. Nàng lại tưởng là thằng nhỏ nghe nói muốn mướn nó làm người ở nên tự ái bỏ về Nga hấp tấp nói:

"Thư thả mà Tú, làm cái gì vậy. Nga có nói gì Tú đâu. Tú không muốn đi làm thì thôi chứ có gì đâu."

Tú ẫm ờ nói:

"Chứ Tú ở đây làm gì nữa.”

Nga kéo hẳn thằng nhỏ ngồi xuống sát bên nàng.

"Thì cứ ngồi đây với Nga nói chuyện một chút nữa không được sao."

Tú khoái trong bụng nhưng còn làm bộ:

"Có cái gì nữa đâu mà nói."


Tuy miệng nói thế nhưng Tú đã ngồi sát bên Đỗ Nga rồi. Tay nó cũng làm bộ để lên đùi Nga thực tự nhiên. Nga để ý ngay, nhưng nàng làm bộ lờ đi như không biết.

"Thì Tú nói chuyện sư phụ Tú cho Nga nghe đi."

Tú làm bộ la lên:

"Trời ơi, biết ổng có chiu nhận Nga làm đệ tử không mà nói tầm sàm; ổng hay là chết một cửa tứ chứ đừng tưởng chơi đâu."

Nga vờ vit hỏi tới:

"Bộ ổng khó thế hay sao?"

Bàn tay Tú trên đùi Nga đã bắt đầu di chuyển vụng dại, bởi vậy Tú phải nói chuyện lấp liếm đi cho Nga không để ý.

"Ờ ổng khó dàn trời. Đệ tử nào loạng quạng kể như khó sống với ổng. Nhưng được cái ổng cũng thương các đệ tử vô cùng; đứa nào muốn học cái gì cũng được; nhất là trừ tà bắt ma là ổng số một, không có con ma nào thoát khỏi tay ổng bao giờ."

Nga nghe Tú nói thấy mê ngay, nàng hỏi liền:

"Thế ổng có dậy Tú vụ bắt ma chưa?"

Bàn tay Tú đã rà theo đùi Nga lên mãi tận trên. Hình như Nga đã biết nhưng chẳng nói gì, chỉ cố lắng nghe Tú nói.

"Tú học nhiều rồi, nhưng bắt ma một mình thì chưa nổi, còn phụ với sư phụ nắm đầu tụi nó bỏ vô hũ thì làm hoài à."

Nga hơi co mình lại, ngồi sát vô Tú chút nữa.

"Nghe anh Tú nói ghê quá hà, thế... thế có bao giờ nó cắn mình được không?"

"Cắn thế nào được; lúc ấy chúng nó tìm đường chạy còn không xong, nói chi làm cái gì khác. Tuy nhiên, con ma nào xổng chuồng rồi, thế nào nó cũng kiếm mình trả thù. Bởi vậy sư phụ mới nói; đứa nào bị ma đả thì đừng có hòng sống."

Nga kêu lên một tiếng nho nhỏ, ôm lấy Tú. Tứ chỉ chờ có thế, bàn tay phía dưới đã đi tới tận cùng chỗ nó muốn rồi, bây giờ Nga lại ôm lấy nó. Tú không còn chần chờ gì nữa, đánh bạo hôn lên môi Nga ngay.

Nga mải nghe chuyện ma Tú kể, đến khi Tú hôn nàng Nga mới biết nàng đang nằm trong vòng tay thằng nhỏ, và nhứng chỗ kín đáo nhất cũng đã bị nó mò tới nơi rồi. Lúc đầu nàng biết nó táy máy, nhưng cứ để yên vì không nghĩ là thằng bé bạo phổi như vậy. Ai ngờ chính nàng bị nó cho vào tròng mà không hay

Bây giờ mà đẩy nó ra chắc chắn thàng nhỏ sẽ mất mặt bỏ về ngay, bởi vậy Nga phải nằm yên cho nó hôn. Bàn tay vụng dại của y táy máy thực trẻ con. Nga nghĩ, đã chót thì cho chết luôn, nàng cũng đã ngủ với cả trăm thằng đàn ông rồi chứ có lành lặn gì đâu mà phải giứ giá nữa. Thằng nhỏ này thì cũng là đàn ông thôi chứ có khác gì đâu. Cần tìên để sống với cần nó bây giờ giữ mạng sống cũng thế thôi; mà coi chừng bây giờ cần nó còn nhiều hơn tiền nữa.

Thấy Nga không phản ứng gì, Tú làm tới ngay; nó ấn nhẹ nàng nằm xuống giường, hỏi nho nhỏ:

"Tắt đèn đi nhé em..."

Nga từ từ gật đầu, Tú với tay tắt công tắc điện, bóng tối chụp xuống, căn phòng tối đen, có tiếng Nga thì thào:

"Anh hư quá đi..."

Thằng Tú không còn biết Nga nói gì nữa cả, trong tay nó là một thân hình nẩy lửa mà nó thèm muốn từ lâu, nó nhào ngay lên mình Nga như một con hổ đói vừa tìm được mồi ngon, làn da ngà ngọc của Nga làm Tú quên cả chung quanh, nó hùng hục thở mạnh, nhấp nhô thân mình trên chiếc bụng thon trắng ngần của Nga. Rồi bổng nhiên như một con diều đứt dây, Tú rên xiết, thả cả người nằm gục lên mình Nga như một xác chết...

0 views0 comments

Comments


bottom of page