top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 4

Updated: Jul 26, 2022


TÌNH MA 4 b


Chương 4/8

Đêm đã thực khuya, hai người trở về Saigon. Giầu lái xe từ từ như không muốn về nhà ngay. Chàng hỏi nho nhỏ:

"Nhà em có mấy người."

Xuân Nhi nghe hỏi tự nhiên thấy tủi thân vô hạn, nước mắt rưng rưng.

"Em sao vậy. Không được khoẻ à?"

"Dạ, không có chi. Nhà em không còn ai nữa. Mẹ chết sớm. Mấy tháng trước ba cũng uống thuốc độc tự tử. Em biết chắc là có người ám hại ba em. Ông là người thực thà không khi nào lại dùng ngân phiếu không tiền bảo chứng."

Giầu hơi giật mình hỏi:

"Chi phiêú không tiền bảo chứng à?"

Rồi không đợi Xuân Nhi trả lời, chàng hỏi tiếp:

"Có phải anh Hai em còn bị tạm giam không?"

"Ủa, Sao anh biết?"

Giầu hơi ấp úng..

"Ờ… ờ anh đọc báo thấy vậy."

Im lặng một hồi, Xuân Nhi cố cầm sự súc động nói lảng qua chuyện khác:

"Anh làm nghề gì?"

Giầu móc túi trao cho Xuân Nhi một tấm danh thiếp. Nàng đọc thực nhanh, la lên nho nhỏ:

"Tổng Giám Đốc à. Em đoán không sai, nhìn anh là biết ngay con người làm ăn lớn."

Giầu mỉm cười.

"Vậy sao."

"Công ty Đắc Lợi buôn bán cái gì hả anh?"

Giầu châm thuốc, hít một hơi thực dài.

"Công ty Đắc Lợi là một trong nhứng cơ cấu làm ăn của cha anh, chuyên lo về xuất nhập cảng tơ lụa."

"Bộ công ty này có nhiều chi nhánh lắm hay sao mà anh là Tổng Giám Đốc?"

"Không phải công ty Đắc Lợi có nhiều chi nhánh, mà là cha anh có nhiều công ty, ổng cho anh làm Tổng Giám Đốc, trông coi tất cả các công ty ấy."

"Ba anh tên gì?"

"Nguyễn văn Giám."

Xuân Nhi hơi bàng hoàng khi biết tên cha Giầu. Nàng không ngờ chàng công tử đẹp trai này lại là con trai của một nhà tỷ phú tiếng tăm lừng lẫy. Ở Saigon ai còn lạ gì thương gia Nguyễn văn Giám là người nổi tiếng trong giới thương nghiệp buôn bán lớn lao bực nhất. Báo chí thường nhắc tới tên tuổi ông luôn. Xuân Nhi dựa sát mình vô người chàng, hỏị vu vơ.

"Chắc vợ anh đẹp lắm phái không?"

Giầu cười hóm hỉnh.

"Anh thích câu hỏi này của em quá. Có lẽ em cũng biết là một người chưa lập gia đình, bất luận nam hay nữ, muốn kiếm bạn khác phái không phải là khó. Nhưng tìm được một người tâm đầu ý hợp không phải là dễ đâu. Cái khó của anh là phải tìm được một người có cả trách nhiệm về tình cảm nữa."

"Ờ..."

Xuân Nhi tuy đáp "ờ" bằng một tiếng nhẹ nhàng. Nhưng thực ra nàng cũng chẳng hiểu hết ý của Giầu muốn nói gì. Trong khi đó Giầu tiếp tục nói tới:

"Anh năm nay ba mươi tuổi rồi, đáng nhẽ ra phải lên chức ba của một em bé rồi đó, nhưng khổ thay cho tới nay, vẫn chưa tìm được một người ẹon gái nào tâm đầu ý hợp cả."

Xuân Nhi mĩm cười.

"Có lẽ anh đòi hỏi quá cao chứ gì."

Giầu hơi nghiêng về phía nàng, nói:

"Anh không có điều kiện gì cả... chỉ kiếm một người đáng yêu và yêu mình."

"Anh nói như vậy thì loại gái nào mới đáng được anh yêu? Định nghĩa đáng yêu như thếnào? Chỉ có anh mới biết được."

"Không... có khi chính anh cũng không hiểu. Khi anh thích một người, hỏi anh tại sao thích, anh cũng không thể nào trả lời được."

Bỗng Giầu nắm lấy tay Xuân Nhi, nói:

"Em à, thời gian là nhứng hạt sương tưới lên đóa hoa tình yêu, mong chúng mình có nhiều thì giờ gần gũi nhau em nhé."

Xuân Nhi thấy lòng rạo rực. Nàng nắm chặt tay Giầu, đưa lên miệng hôn nhè nhẹ...

Chiếc xe từ từ đậu sát đường bên một gốc cây thực lớn. Những tàn lá che khuất hẳn ánh đèn đường, Bóng tối tràn đầy trong xe. Hai người không còn nhìn rõ mặt nhau, nhưng họ cảm nhận bằng hơi thở của con tim, bằng những nụ hôn tràn đầy. Bàn tay Giầu lần mò cởi từng chiếc khuy áo; vạt áo dài trễ xuống, chiếc nịt vú bật ra...

Thấy Giầu tham lam quá. Xuân Nhi đẩy nhẹ đầu chàng ra. Vì dù cho nàng là vũ nữ cho khách hàng ôm nhẩy hàng đêm trong vũ trường, nhưng ngoài đời Xuân Nhi vẫn giữ mình một cách rất trong sạch. Chưa ai có thể nắm được tay nàng, chứ đừng nói gì những chuyện khác.

Nàng thì thào:


"Anh à... bất cứ trai gái đều cần đến những ấp ủ thiêng liêng của tình yêu. Nhưng dù sao cũng cần phải có đủ thời gian tìm hiểu nhau phải không anh."

Giầu biết Xuân Nhi ngăn lại những vội vã của chàng. Hiển nhiên là nàng đang từ chối. Bình thường những giây phút đầu tiên này người con gái hay che giấu tình cảm chân thật của mình bằng cách này, rồi sau mới nói ra tiếng lòng sôi nổi yêu đương ngàn lần hơn cả người tình của mình nữa. Đó chính là một cách tỏ ý chấp nhận tình yêu để dễ dàng ăn nói về sau thôi. Giầu lùa tay lên tóc nàng thì thầm:

"Cám ơn em đã nhắc anh. Anh hiểu lòng em hơn ai hết."

Xuân Nhi lại ngả đầu dựa vô vai chàng. Giầu nói nho nhỏ:

"Em làm ở vũ trường mỗi tuần được nghỉ mấy ngày?"

"Ngày nghỉ à..."

Xuân Nhi ngừng giây lát rồi nói tiếp:

"Tụi em làm ở vũ trường không giống như những người làm trong văn phòng đâu. Ai nghỉ ngày nào đã không có tiền thưởng, không được lãnh lương mà còn bị trừ thêm vào tiền lương nữa."

Nói xong Xuân Nhi nhìn đồng hồ bảo Giầu:

"Trễ lắm rồi, có lẽ em phải về thôi. Cám ơn anh một buổi đi chơi thật vui vẻ."

Giầu cho xe nổ máy ngay, nhưng chàng vẫn tỏ ra quyến luyến.

"Mong hai đứa mình về sau sẽ có nhiều thì giờ gần gủi nhau hơn, để có những kỷ niệm đẹp đẽ nhớ nhung suốt đời."

Xuân Nhi mỉm cười thay cho câu trả lời. Chiếc xe từ từ lăn bánh.

Xuân Nhi ưng thuận để khách mua giờ ra ngoài chơi; làm mọỉ người trong Vũ Trường Đại Thế Giới xôn xao hẳn lên. Cả vũ nữ, ca sĩ, chiêu đãi viên cũng như những người dọn dẹp đều rĩ tai nhau bàn tán. Một vũ nứ để khách mua giờ, đi chơi là chuyện thường xẩy ra hằng đêm tại vũ trường này. Nhưng với Xuân Nhi lại khác hẳn. Nàng là hoa khôi của vũ trường, một con bút bê đẹp được nhiều người ái mộ và để ý nhất, chưa từng ra ngoài với ai bao giờ. Hơn thế nữa, Xuân Nhi còn là một ca sĩ hát rất hay. Tuy chưa nổi tiếng và ca hát không phải là công việc chính của nàng ở đây. Nhưng tiếng hát của nàng đã làm nhiều khách hàng thích thú tới mê mệt.

Sự thực tiếng hát của Xuân Nhi có thể sánh ngang hay vượt xa cả các ca sĩ chính ở đây. Vì hồi còn đi học, nàng thường sinh hoạt văn nghệ rất nhiều và không có buổi trình diễn nhạc hội nào vắng bóng nàng trên sân khấu cả. Nàng lại còn đánh đàn Dương cầm rất hay, cũng như nhạc lý thật vững. Sở dĩ tại vũ trường này Xuân Nhi không thi thố được hết tài năng cũng chỉ vì nàng không muốn phải giao thiệp một cách bừa bãi đi quá tình cảm mong muốn của mình. Ai còn lạ gì trong làng ca hát, muốn nổi tiếng, các ca sĩ phải biết rằng; "Tài năng chỉ cần ba phần, còn bẩy phần khác ở chỗ lăng xê." Cũng vì lẽ đó, Xuân Nhi chỉ sống bình thường như nhứng vũ nữ khác. Đêm kế tiếp, chờ mãi vẫn không thấy Giầu tới vũ trường, niềm mong nhớ của Xuân Nhi mỗi lúc càng dâng lên cao. Nàng vừa nhẩy với khách vừa nhìn ra cửa mong đợi. Cho gần tới giờ đóng cửa, Giầu vẫn không tới. Như thường lệ, Mi Mi, Bình và Xuân Nhi lúc không có khách lại ngồi tụ lại nói chuyện với nhau. Không hiểu sao đề tài của mọi người hôm nay cứ quanh quẩn về Giầu. Bình luôn luôn là người lo xa, nàng nói với Xuân Nhi:

"Xuân Nhi à, chúng mình làm ở vũ trường để hết người này tới người khác ôm chỉ vì sinh kế. Nhưng tình cảm thì thực chẳng trao cho ai bao giờ ở chốn này. Tuy nhiên, khi mình đã để ý tới một người nào đó ở nơi đây, nhất là hạng có nhiều tiền thì phải cẩn thận lắm. Họ tới đây chơi qua đường thôi, chứ chẳng có ai thiết tha gì cở tụi mình đâu."

Xuân Nhi chưa kịp nói gì, Bình đã tiếp:

"Xuân Nhi à, có phải Giầu khoảng ba mươi tuổi và vẫn chưa có vợ không? Con người này ăn nói thực ngọt ngào làm cho người ta dễ có cảm tình lắm, nhất là cách ăn tiêu rộng rãi cửa chàng ta nữa lại càng phải cẩn thận hơn."

Xuân Nhi cười nhẹ:

"Quả như vậy, anh Giầu nói chuyện vui lắm. Anh nói là kiếm bạn gái rất dễ, nhưng tìm đượe một người vợ hiền không phải là chuyện đơn giản đâu."

Mi Mi chưa hiểu Xuân Nhi muốn nói gì nên hỏi:

"Ý anh chàng này muốn nói gì?"

Xuân Nhi lắc đầu nói:

"Tao cũng chẳng hiểu anh Giầu nhiều lắm. Ảnh nói là phải kiếm được người cá tính hạp nhau, tâm đầu ý hợp. Vậy mà hình như ảnh lại rất sợ trách nhiệm về tình cảm!"

Bình nói ngay:.

"Anh chàng này có ý đó à. Tao nghĩ con người này chắc chắn không thể là kẻ đáng tin cậy trong trường tình ái được rồi."

Mi Mi có vẻ binh vực cho Giầu.

"Có phải vì ba anh Giầu là một nhà tỷ phú, nên anh ấy phải cẩn thận trong vấn đề giao du tình cảm không?"

Bình vẫn nghi ngại.

"Ngừời không có tiền phải chạy cơm từng bữa, nhưng kẻ có tiền nhiều khi cũng quá lo xa làm thiệt hại tới cuộc sống không phải là ít."

Những gì Bình nói Mi Mi không quan tâm mấy; nàng chỉ chú ý tới những gì Giầu đang ve vãn Xuân Nhi.

"Tới giờ này sao anh Giầu vẫn chưa tới kiếm mày à, Xuân Nhi?"

Xuân Nhi cảm thấy hình như thiếu thốn một cái gì, nàng thở dài, trả lời:

"Tao cũng không biết."

Ngay lúc ấy, chi tài phán ra bảo Xuân Nhi:

"Xuân Nhi à, có người gọi điện thoại cho em đó."

Xuân Nhi lại tưởng là mình nghe lộn. Từ hồi nào tới giờ chưa có ai gọi điện thoại cho nàng ở đây cả. Ngoài nhứng người làm ở đây ra nàng không có bạn bè nào biết số điện thoại chỗ này. Nàng ngạc nhiên hỏi lại chi tài phán:

"Điện thoại của em à?"

Mi Mi đẩy nhẹ Xuân Nhi, cười khúc khích.

"Tao đoán anh Giầu chứ ai. Tối nay chàng không tới được nên gọi điện thoại thanh minh thanh nga chứ còn gì nứa, đi mau đi để chàng đợi."

Xuân Nhi vội vàng tới chỗ quầy hàng, nhấc điện thoại:

"A lô, Xuân Nhi đây, ai gọi Xuân Nhi đó?"

"Xuân Nhi đó hả, anh Giầu đây, em khoẻ không?"

"Cám ơn anh."

Giọng Giầu thật tình tứ và nhớ nhung.

"Cưng ơi, anh nhớ em quá mà không sao tới được. Công việc bề bộn làm cả ngày tới bây giờ cũng chưa được nghỉ nứa."

Lòng Xuân Nhi ấm lại. Nàng tin lời Giầu ngay và lo lắng cho chàng.

"Giữ sức khoẻ nghe anh. Đừng để kiệt sứe, đau ốm khổ lắm đó."

"Không sao đâu em. Nhưng mà anh muốn ngày mai em xin nghỉ một ngày. Chúng mình đi chơi nứa nhé. Anh nhớ em không chịu nổi đó."

Xuân Nhi ngần ngừ.

"Em..."

Giầu nói thực nhẹ nhàng.

"Ngày mai đài phát thanh nói có mưa. Anh chắc vũ trường không có nhiều khách đâu. Hơn nứa tôl mai ở đó cũng không có chương trình gì đặc biệt mà phải không em?"

Xuân Nhi không biết trả lởi ra sao bây giờ, nàng thấy có điều gì không ổn.

"Em... em không biết..."

"Vậy để anh sắp xếp nhé, anh sẽ dẫn em đi nhứng chỗ thực vui, em chịu không?"

Rồi như không để cho Xuân Nhi trả lời có đồng ý hay không. Giầu cười một tràng qua điện thoại nói tiếp ngay:

"Khoảng mười giờ sáng ngày mai, anh hẹn em tới quán Mì Cây Nhãn ở chân cầu Xa lộ hôm trước. Ăn uống xong chúng mình đi chơi luôn nhé."

Xuân Nhi chỉ còn cách trả lời xuôi theo.

"Nhưng đừng làm gì phiền phức cho anh nhé, anh Giầu."

Giọng Giầu có vẻ hơn hở.

"Cứ như vậy nhé em. Gặp mặt, anh sẽ tặng em một món quà chắc chắn em sẽ thích."

"Quà?"

Nàng kêu lên:

"Anh đừng làm như vậy, em không cần quà cáp gì đâu."

Giầu không trả lời Xuân Nhi, chàng chĩ nói:

"Ngày mai gặp lại.". Rồi bỏ ống điện thoại xuống.

Xuân Nhi trở lại chỗ ngồi. Bình và Mi Mi vẫn còn ngồi ở đó họ đang ehờ Xuân Nhi để biết xem ai gọi điện thoại cho nàng. Cả hai cùng thật hiếu kỳ, họ cố nhìn nét mặt của Xuân Nhi dò xét. Mi Mi luôn luôn lanh chanh dành giựt với Bình, nàng lụp chụp hỏi:

"Điện thoại cửa anh Giầu phải không?"

Xuân Nhi cố giấu nhứng vui mừng trong lòng, trả lời thực tự nhiên:

"Đúng là của anh ấy."

Bình hỏi ngay:

"Anh ấy nói gì vậy?"

Xuân Nhi ngồi bên cạnh hai bạn, kể lại nội dung cuộc điện đàm cho Bình và Mi Mi, rồi tiếp:

"Tao chưa kịp nói gì thêm anh ấy đã cúp máy rồi."

"Vậy ngày mai mày có đi với anh ấy không?"

Xuân Nhi chưa kịp trả lời, Mi Mi đã nói:

"Mày phải đi chứ, ngày mai không có nhiều khách đâu thứ Hai tới đây mà ngáp ruồi à."

Bình trầm tĩnh hơn.

"Xuân Nhi à, tao nghĩ mày không như tụi tao đâu. Trước sau gì cũng cần kiếm một người chồng tốt. Ở đây mày có tụi này chuyện trò, về nhà mày thật cô đơn. Nhưng phải cẩn thận trong việc giao du với nhứng người tới vũ trường tìm gái. Đa số họ chỉ là những kẻ qua đường thôi, chứ ít người đàng hoàng lắm."

Xuân Nhi thở dài; nàng thấy những gì bạn bè nói dều trúng tim đen mình, nên không nói gì. Bình thấy Xuân Nhi im lặng nên nói tiếp:

"Riêng tao thấy anh chàng Giầu này rất đẹp trai, lại hào hoa phong nhã nữa. Nhưng mày phải cẩn thận, anh chàng có vẻ ỷ vào đồng tiền lắm đấy. Tao có thể ngửi được mùi tanh của đồng tiền."

Xuân Nhi ngần ngừ:

"Mùi tanh của đồng tiền?"


Mi Mi lại cười rộ lên:

"Bình ơi, đồng tiền là chúa tể. Dẫu sao mùi tanh của nó cúng hay hơn cái túi trống rỗng, khổ lắm đó mày à."

Bình mỉm cười.

"Ý tao không phải là đồng tiên là xấu. Nhưng biết nói sao đây? Tao cảm thấy có điều gì không ổn. Là con của một đại thương gia. Một nhà tỷ phú có tiếng tăm ở đất Saigon này. Anh chàng lại đẹp trai, hào hoa phong nhã, học giỏi nữa, như vậy thử hỏi anh ta có điên gì vô vũ trường để kiếm vợ hay không? Ai tin đây? Với địa vị và phong độ ấy thiếu gì con nhà gia giáo, tiểu thư đài các mong chờ được nâng khăn sửa túi chứ. Tụi mình nơi đây sánh được hay sao?"

Xuân Nhi cúi đầu nghĩ ngợi trước những điều hữu lý của bạn. Nhưng Mi Mi không chịu như vậy, nàng cười mỉa mai, nói:

"Vũ nữ thì sao chứ, không phải là người hả. Đi trên đường phố chúng mình có xấu hơn ai đâu. Tại sao lại tự khinh mình như thế. Từ cổ chí kim. Không thiếu gì đàn ông yêu những cô gái giang hồ như chúng ta. Hơn nữa, chúng mình chỉ là vũ nữ chứ có bán thân nuôi miệng đâu"

Bình bình tĩnh nói:

"Mày nói cũng có lý, nhưng có điều biết mình biết người vẫn hơn. Như tụi mình kết thân với những người tới đây kiếm gái. Phải biết mục đích của họ là mua vui mới tới. Nếu mình không vì túi tiền của họ thì nên giữ khoảng cách tình cảm xa xa một chút vẫn hơn."

Vũ trường đóng cửa, sau khi đi ăn tối như thường lệ với Bình và Mi Mi. Xuân Nhi về nhà cứ phân vân mãi lời nói của Binh và Mi Mi. Cả hai người đều có lý làm nàng không thể nào ngủ được. Nàng không dám phán đoán Giầu thuộc mẫu người như thế nào. Nhưng Xuân Nhi hy vọng Giầu không giống như Bình nhận xét.

Nàng cứ trần trọc mãi, tâm tư ngổn ngang. Suy nghĩ mãi câu chuyện giữa mình với Giầu. Nếu quả thực Giầu yêu nàng như thế, chắc chắn nàng sẽ giữ được hạnh phúc gia đình, dù cho thân phận xã hội có cách biệt. Nhưng cho tới bây giờ, chính nàng cũng không biết tâm tư Giầu thực sự ra sao. Trời tờ mờ sáng, Xuân Nhi mệt mỏi qua một đêm thao thức, nàng thiếp đi lúc nào không hay...

Khi thứe dậy, nàng giật mình không ngờ mình ngủ trưa tới thê. Đã hơn mười giờ rồi, cuộe hẹn với Giầu thực trễ. Nàng vội vã nhẩy vô phòng tắm sửa soạn thực nhanh. Kêu xe taxi tới quán Mì Cây Nhãn liền; tới nơi Xuân Nhi thấy Giầu điềm nhiên ngồi đọc báo bên tách ca phê uống gần cạn. Nàng hối hả tới nơi.

"Em xin lỗi tới trễ quá rồi."

Giầu đứng lên, mặt mày hớn hở; dìu nàng ngồi xuống.

"Anh tưởng em không tới chứ."

Xuân Nhi có vẻ e thẹn, nói:


“Tại em ngủ quên thôi."

"Có sao đâu, anh ngồi đây ăn mì thôi mà. Chắc em chưạ ăn gì phải không. Kêu mì ăn nhé."

Nói xong không để cho Xuân Nhi trả lời, Giầu gọi ngay một tô mì cho Xuân Nhi. Anh chạy bàn đi rồi, Giầu quay qưa Xuân Nhi nói:

"Anh mang một món quà cho em nè. Em hãy đoán xem là cái gì."

Xuân Nhi ngại ngùng nói:

-Anh đừng cho em cái gì nhé. Em không nhận đâu."

Giầu lắc đầu.

"Sao em thực thà quá không biết nữa. Chúng mình đã là bạn rồi. Có quí mến nhau mới tặng quà chứ. Mai này em cũng có thể tặng anh những món gì anh thích mà."

Xuân Nhi thẹn thùng nói:

"Ngoài bạn bè làm ở Vũ Trường Đại Thế Giới. Em không giao thiệp gì với ai. Nhất là chưa bao giờ có bạn trai nên làm sao có kinh nghiệm để biết anh thích cái gì chứ."

"Thôi được rồi, bây giờ em đoán cái gì đây."

Vừa nói Giầu vừa móc trong túi ra một hộp nhung nho nhỏ. Đưa ra trước mặt Xuân Nhi. Xuân Nhi lắc đầu, nói:

"Em chịu thua, không biết anh cho cái gì đâu."

Giầu mỉm cười, mở nắp hộp, ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ bên trong làm Xuân Nhi ngạc nhiên. Nàng nhìn kỹ lại; thì ra đó là một cái bông cài áo làm bằng những hạt xoàn ghép lại. Phải nói là mười mấy hạt chứ không ít. Hạt nào hạt đó còn to hơn cả hạt trong nhẫn cưới của cha mua cho mẹ nàng năm xưa. Xuân Nhi nhìn Giầu như dò xét.

Nàng thầm nghĩ không hiểu sao Giầu lại có thể tặng mình món quá qụí giá tới cỡ đó.

Giầu cười, hỏi:

"Em có thích cái bông hoa cài áo này không?"

Xuân Nhi rụt rè, nàng co người lại lắc đầu:

"Quà anh đắt giá quá làm sao em dám nhận chứ."

"Sao vậy?"

Vừa nói Giầu vừa lấy chiếc bông hạt xoàn đó ra, cài lên ngực áo Xuân Nhi. Chàng trinh trọng nói:

"Một món trang sức trang nhã và quí giá nếu rơi vào tay những kẻ tầm thường thì thật là uổng, làm mất giá trị của vật đó. Nay bông hoa này đượe cài lên mình em, không những tăng thêm vẻ đẹp của em mà còn nâng cao giá tri của món trang sức này nữa."

Xuân Nhi nghe những lời tán tụng của Giầu làm nàng thực sự cảm động. Nàng nhìn chàng như nói lên ngàn lời yêu đương và cảm tạ. Cúi xuống ngực áo nhìn chiếc bông cài trên đó làm tim nàng đập mạnh, không biết bao nhiêu cô gái đang mơ ước bảo vật này.

Giầu thì thào bên tai nàng:

"Em ăn mì xong muốn đi chơi đâu?"

Ngày ngày Xuân Nhi tới vũ trường làm, rồi đi ăn với Mi Mi và Bình là về nhà ngay. Nàng không giao du với ai khác vì làm vũ nữ chl là hoàn cảnh bắt buộc để kiếm miếng cơm ăn và lo cho hoàn eảnh cố cùng này. Nàng không hề nghĩ tới phải đi đây đó cho vui bao giờ. Bởi vậy khi Giầu hỏi nàng muốn đi đâu, Xuân Nhi không biết trả lời sao, nàng đành nói:

"Đi đâu cũng được, tuỳ anh đó."

Nghe nói Giầu mừng rỡ, bảo nàng:

"Ăn xong rồi chúng mình đi ra ngoại ô, miệt Long An cho thanh tịnh nhé."

Xuân Nhi gật đầu đồng ý ngay. Nàng cũng chẳng biết Long An ở đâu, xa hay gần.

Hai người ngồi trên xe hướng về phía Long An. Tình cảm của Xuân Nhi hình như đã đặt trọn vào Giầu. Gần chàng, nàng thấy như được che chở mọi bề. Nàng ngồi sát lại chàng.

"Anh có bao nhiêu anh chị em?"

Giầu vòng một tay qưa vai Xuân Nhi.

"Một mình anh thôi."

Vừa nói chàng vừa kéo sát nàng lại gần hơn nữa. Xe đã ra tới ngoại ô. Gió đồng nội thổi tóc Xuân Nhi bay lòa xòa lên mặt Giầu. Chàng hít mạnh mùi tóc thơm tho ấy mà lòng ngây ngất bên người đẹp.

"Anh không có anh ehị em nào nữa, ba mẹ anh sanh có một mình anh thôi."

"Mẹ anh đâu sao chẳng bao giờ em nghe anh nói tới bà."

"Ồ, mẹ anh qua đời hồi anh còn nhỏ."

Chàng quay qua Xuân Nhi nói nho nhỏ:

"Bởi vậy ý của anh là phải lấy vợ ngay để trong nhà có bóng dáng người nội trợ, em có chịu không?"

Nghe Giầu nói làm hai má Xuân Nhi nóng lên, nàng cúi mặt không trả lời nhưng trong lòng thực sung sướng. Thấy Xuân Nhi im lặng, Giầu tấn công tới:

"Xuân Nhi à, anh mong chúng mình hiểu nhau nhiều hơn, để chúng mình có thể sống chung với nhau, yêu nhau suốt đời"

Xuân Nhi không dám ngước mặt lên, hai tay mân mê tà áo, nói nho nhỏ:

"Anh ơi, em là một cô gái nghèo hèn. Một vũ nữ của làng chơi. Làm sao xứng với anh được..."

Giầu hơi đăm chiêu, chàng im lặng một lức rồi chậm trãi nói:


"Cưng ơi, anh có thể xin em rời khỏi vũ trường, ở nhà được không?"

Xuân Nhi ngước nhìn Giầu yếu ớt.

"Anh ơi, thời buổi khó khăn này làm sao kiếm được một việc hạp với khả năng mình, rời vũ trường rồi biết làm gì đây?"

Giầu nói thực dịu dàng.

Một cô gái cần phải có gia đình, em không thể lãng phí tuổi thanh xuân của mình để vùi dập trong chốn phong trần mãi như thế này được. Đừng làm gì nữa, hay là về ở với anh đi."

"Sống với anh à?"

Giọng Xuân Nhi như lạc đi trong nỗi niềm cảm xúc vừa dâng lên thật cao. Tại sao Giầu lại đề nghị nàng về chung sống với chàng một cách dễ dàng như vậy?

Nhưng về ở với chàng với danh nghĩa gì đây mới được chứ? Xuân Nhi vừa quay qưa phía chàng, Giầu đã nắm lấy tay nàng đưa lên miệng hôn nhè nhẹ.

"Sống với anh đi, tuy chúng mình quen nhau chưa lâu. Nhưng trái tim anh đã đầy ắp những hình ảnh của em rồi, anh khỏng thể xa em được nữa đâu."

"Sống với anh à?"

Xuân Nhi lập lại câu nói lúc nãy thật chậm. Tuy nàng sinh sống trong giới làng chơi, nhưng vẫn giứ mình thật trong sạch và kỹ càng, làm sao nàng có thể khơi khơi sống với Giầu một cách dễ dàng như vậy được. Giầu quay sang hôn nhẹ lên mắt nàng thì thào:

"Anh muốn cưới em..."

Một cảm giác khác lạ chạy dài xuống xương sống nàng. Thân thể Xuân Nhi như tê dại. Nàng nhắm mắt lại thì thầm:

"Anh... anh... anh muốn cưới em... cưới em làm vợ thật sao?"

"Phải đó cưng ơi..."

Giầu cho xe ngừng lại bên đường. Chàng đậu sát vô lề dưới một hàng cây. Trời đột nhiên đổ cơn mưa thực lớn, những hạt mưa thực to rơi lộp độp trên mui xe và bắn tung toé trên kiếng xe. Khung cảnh ngoài trời nhạt nhòa một mầu trắng đục. Một tia sét lóe lên chói lòa, cùng với tiếng sấm vang ầm đinh tai nhức óc kéo dài ra. Xuân Nhi ôm lấy Giầu sợ hãi. Chàng cúi xuống đặt lên môi nàng chiếc hôn thật say đắm. Xuân Nhi để yên cho chàng hôn. Nàng không hôn lại nhưng đã ép sát thân thể vô mình chàng. Bàn tay Giầu luồn qua cổ áo mò xuống dưới thật tham lam. Những cảm giác run rẩy cả châu thân làm Xuân Nhi co mình lại, nàng rên lên nho nho:


"Anh... a.. n.. h… ơ... i....... đừng mà."

Cơn mưa chợt tới thực mau, đột nhiên rứt hạt cũng thực lẹ. Một chiếc xe nhà binh chở đầy lính chạy nhanh qua, nước mưa dưới đường bắn tung toé qua hai bên. Xuân Nhi nghe được tiếng reo hò của đám lính ngồi trên xe, họ đang ngoắc ngoắc về phía xe nàng dùa rỡn. Xuân Nhi vội đẩy nhẹ Giầu ra, nàng nắm lấy tay chàng gỡ nhè nhẹ ra khỏi ngực áo. Giầu nhìn thật sâu vô mắt nàng.

"Những gì anh nói với em hồi nãy, mong em đừng cảm thấy quá đột ngột. Bất cứ trai gái nào cũng phải có gia đình cả, chứng mình cũng thế thôi."

Xuân Nhi nghe Giầu tỏ tình như vậy, nàng thật cảm động, nhỏ nhẹ nói:

"Anh ạ, đám cưới là chuyện rết quan trọng cho đời con gái. Việc này cần phải có ý kiến của cha mẹ, dù cho chúng mình có tính toán với nhau như thế nào chăng nữa, cũng phải có người trên dính vô mới xong. Hơn nữa, ba anh lại là người có tiếng tăm trong xã hội. Chúng mình không thể làm chuyện gì mất mặt ông ấy được."

Ngưng một lát, Xuân Nhi nói tiếp:

"Còn nứa, gia đình anh là gia đình danh giá, em lại là một vũ nữ. Không biết ba anh có bàng lòng không?"

Giầu gật đầu nói:

"Em nói rất đúng; nhưng anh hiểu tính ba anh. Ông không như những người khác, cần tới môn đăng hộ đối đâu. Ba. anh rất thương anh và cũng rất thực tế. Ông chỉ muốn anh có hạnh phúc là được. Việc hôn nhân là hạnh phúc suốt đời của anh. Nếu anh yêu ai, ba anh không bao giờ cản đâu.”

Xuân Nhi nghe Giầu nói rất sungsướng, nàng thỏ thẻ:

"Anh à, nếu vậy anh nên sắp xếp cho em gặp ba anh đi. Dù sao trước khi nói với ông về hôn nhơn, hãy để em làm quen với không khí gia đình anh trước vẫn hơn."

Giầu vuốt nhẹ tóc Xuân Nhi, khen:

"Em thật thông minh. Việc gì cũng tính trước sau thực chu đáo quá."

Ngừng một lúc, chàng tiếp:

"Hiện giờ ba anh đang ở bên Nhật Bổn; ông phải tổ chức một văn phòng cho công ty phân phối hàng trên thị trường này. Tính ông lất cẩn thận, những gì khởi đầu đều đích thân lo lắng sắp đặt, chứ không tin tưởng vào ai cả. Bởi vậy để khi nào ba anh về, rảnh rang sẽ dẫn em tới gặp."

Xuân Nhi nghe Giầu nói có lý, nàng im lặng, ngục đầu dựa trên vai chàng. Chiếc xe lướt đi trên con đường loang loáng nước mưa, thỉnh thoảng băng qua một vũng nước, chồm lên cùng với những làn nước tạt qua hai bên thành xe. Xuân Nhi nhìn qua kiếng xe, hướng lên trời; những đám mây đen bay thực thấp, mưa có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Những cơn mưa của miền Nam này thực lạ, ập xuống rồi tạnh liền, người đi đường không biết lối nào mà phòng bị. Giầu vẫn chăm chú lái xe, chàng nói:

"Thời gian đi nhanh quá, mới đây mà đã xế chiều rồi. Chúng mình kiếm chỗ nào nghĩ và ăn uống luôn cho tiện”

Xuân Nhi gật đầu.

"Dạ; ăn xong mình về nhe anh. Hình như chúng mình đi hơi xa rồi đó."


Giầu chỉ về phía trước nói:

"Phía trước có một nhà hàng khách sạn rất sang trọng, chúng mình có thể tạm dùng chân ở đó được."

Xuân Nhi thắc mắc không hiểu sao nhà hàng lại ở trong khách sạn và không biết tại sao người ta lại mở một cái khách sạn sang trọng ở nơi đồng không mông quạnh này làm gì. Nàng buột miệng nhắc lại:

"Khách sạn à..."

"Phái, Khách Sạn Long An đó mà."

Nói tới đây, xe cũng đã đi vào khu khách Bạn. Xuân Nhi không ngờ người ta lại chiu khó mò tới đây đông như vậy toàn dân xe hơi. Trong sân khách sạn, chiếc nọ đậu sát chiếc kia thật đều. Nàng chưa bao giờ thấy một nhà hàng nào lại đông người đi xe hơi như ở đây. Không thấy có một chiếc xe hai bánh nào cả. Như vậy, chắc chắn chốn này chỉ dành cho những người nhiều tiền, lắm của. Thảo nào, Giầu không đem nàng tới đây. Tự nhiên Xuân Nhi có cảm tưởng nơi đây là chỗ ăn chơi, trác táng của đám dân trưởng giả, nhiều tiền dửng mỡ. Hèn gì họ không cất cái khách sạn này xa nơi dân cư như vậy để tránh sự dòm ngó của mọi người.

Giầu đậu xe, mở cửa dắt Xuân Nhi vô khách sạn. Chàng tới bàn giấy người quản lý, lấy chìa khóa dẫn Xuân Nhi lên lầu. Nàng ngơ ngác hỏi:

"Ủa, anh biết nơi đây à, sao lại cần chìa khoá."

Giầu cười:

"Phải, cả lầu hai của khách sạn này là nhà hàng và vũ trường nữa. Nhưng tói họ mới chơi, còn ban ngày ăn uống. Nhưng người tới đây thường là phải có phòng riêng."

Xuân Nhi ngạc nhiên, hỏi:

"Anh cũng có phòng ở đây à?"

Giầu gật đầu:

"Những người làm ăn lớn ở Saigon rất thích tới đây nghỉ ngơi. Tại em không biết, kinh doanh lớn nhiều khi nhức đầu lắm. Nếu không có chỗ như thế này để tránh xa việc làm của mình ít ngày trong tháng, hay vài giờ một tuần, có lẽ tụi anh phát điên lên mà chết."

Xuân Nhi im lặng. Nàng đang suy nghĩ về cuộc sống của giới nhà giầu mà có thể mai sau này chính nàng cũng phải đắm mình trong cơn lốc đó. Giầu đưa Xuân Nhi lên lầu ba, dắt nàng vô một căn phòng thực sang trọng; nơi đây có cả bàn ăn, giường ngủ, bàn giấy làm việc và phòng tắm nữa. Cách trang trí khác hẳn với nhứng căn phòng, từ trước tới nay nàng thấy. Giầu đóng cửa lại giải thích:

"Căn phòng này rất yên tĩnh và đầy đủ tiện nghi, nhiều khi anh thích sống một mình, đến đây nghỉ ngơi để tâm thần thảnh thơi."

Giầu nói xong, nhắc điện thoại gọi xuống nhà hàng kêu đồ ăn. Chàng vừa nói điện thoại vừa nhìn Xuân Nhi thích thú. Đặt đồ ăn xong, chàng nói với Xuân Nhi:


"Chúng mình ăn xong rồi về cũng không muộn phải không em, còn sớm mà."

Xuân Nhi chỉ "Dạ" một tiếng rồi im lặng. Tự nhiên thấy có điều gì không ổn, nàng lặng lẽ ngồi xuống ghế, dựa lưng và duỗi thẳng chân cho khỏi tê vì ngồi trên xe quá lâu.

Giầu tới ngồi bên nàng hỏi:

"Bộ em mệt lắm hả?"

"Dạ, thưa không, chỉ hơi tê chân một chút."

"Em thấy căn phòng này thế nào?"

"Đẹp lắm, nhưng anh không ở đây thường thì mướn căn phòng sang trọng này làm gì cho hao tốn."

Giầu cười:

"Có bao nhiêu đâu em, mình làm ăn bạc triệu mà; chi tiêu một chút có thấm tháp gì chứ. Hơn nữa, không có những chỗ như thế này nghỉ ngơi làm gì còn sức mà làm việc được.”

Xuân Nhi cười nhè nhẹ, nàng quay qua Giầu vuốt má chàng, nói:

"Đám cưới xong, em không cho anh mướn những chỗ như thế này nữa. Lúc nào anh mệt em sẽ săn sóc anh ở nhà thoải mái hơn."

Giầu hôn lên mắt nàng, nói nho nhỏ:

"Nhất đinh là như thế rồi. Mình có vợ chỉ nhờ cậy bây nhiêu thôi."

Miệng chàng rà xuống má rồi môi nàng. Chiếc hôn nồng cháy với biết bao tình tứ, yêu đương. Xuân Nhi ôm lấy đầu chàng ghì thật mạnh, nàng say sưa trong men tình ái...

Có tiếng gõ cửa, Giầu nói:

"Để anh ra mở cửa cho họ mang thức ăn vô nhé."

Xúấn Nhi sửa lại áo, gật đầu.

"Dạ.."

Giầu ra mở cửa cho cô chiêu đãi viên vô. Cô ta đẩy nguyên một chiếc xe nho nhỏ, trên có đủ thứ đồ ăn và thức uống. Xuân Nhi kêu lên:

"Trời ơi, ai ăn mà anh kêu nhiều thế này."

Giầu mỉm cười:

"Ở đây là như vậy, họ mang đủ thứ cho mình. Hay là em đi tắm đi rồi ăn cơm cho ngon."

Xuân Nhi bằng lòng ngay. Nàng cũng đang có ý rửa mặt cho mát mẻ nên đứng dậy đi vô phòng tắm.

"Trong đó có mấy bộ đồ ngủ của anh. Tắm xong em có thể mặc vô ăn cơm cho thoải mái."

Xuân Nhi "dạ" một tiếng, vô phòng tắm. Nàng không ngờ căn phòng tắm này cũng được thiết kế hoàn bị như vậy. Xuân Nhi còn đang ngỡ ngàng nhìn trước ngó sau thì Giầu cũng bước vô; chàng cười bảo nàng:

"Để anh chỉ cho em vài thứ lỉnh kỉnh không thông thường ở đây đã nhé."

Nói xong Giầu chỉ và giảng giải cho Xuân Nhi biết; nào là vòi nước nóng, nước lạnh, nào là chỗ mở nước hoa sen, máy hút hơi, quạt máy, ngăn để khăn tắm, cũng như quần áo ngủ, sà bông, nước thơm, bồn tắm.v..v...

Khi Xuân Nhi đã biết hết rồi.Giầu bước ra đóng cửa phòng tắm lại. Chàng tới gần cô chiêu dãi viên, nhẹ nhàng hôn vô chiếc gáy trắng ngần của e ô ta. Cô nàng quay lại mỉm cười, đẩy nhè nhẹ mặt Giầu ra, nói nho nhỏ:

"Anh coi chừng bà xã ra bất tử là đổ nợ đó."

Vòng tay ôm lấy eo cô ta, Giầu nói nho nhỏ:

"Mới có vô tắm thôi mà, ra sao được; cho anh hôn một cái đi."

Vừa nói Giầu đã ôm ghì lấy cô ta, hôn lên cặp môi mọng đỏ đó như vũ bão. Lần nào Giầu tới đây cũng gỡ gạc mấy cô chiêu đã viên như vậy, dù những cô gái này không được mướn vô đây làm những chuyện này. Nhưng trên thực tế, đồng tiền mà họ đem về chính là nhờ những chuyện lem nhem này chứ lương tháng không đáng kể gì. Bàn tay Giầu đã mò vô lớp áo trong, rà trên da thịt đẫy đà của cô ta. Những cô gái này, cô nào cũng nõn nà, đẹp đẽ trên bình thường; họ được tuyển vô đây phục vụ khách như những chiêu đãi viên bưng đồ ăn, dọn phòng. Nhưng chủ nhân của khách sạn này cũng đã ngầm đồng ý cho họ kiếm chác riêng, và cô nào không làm vừa lòng khách cũng khó lòng được giữ ở đây lâu. Họ lại còn có quyền ở luôn trong phòng khách qua đêm cũng chẳng ai nói gì.

Cũng vì vậy, các cô chiêu đãi viên này đều thực trẻ. Tất cả vào khoảng mười chín, cho tới hai mươi bảy là cùng. Giầu có phòng tại đây và chàng lại là người nổi tiếng hào hoa và rộng rãi. Những cô phục vụ trong phòng chàng lại càng được ban điều hành khách sạn lưu ý hơn. Chàng cũng biết như vậy, nên rất vừa lòng, chưa bao giờ đám chiêu đãi viên này làm chàng thất vọng.

Bàn tay Giầu rà trên bộ ngực con gái căng tròn và trắng mịn của cô ta mà nghe thấy tim cô nàng đập thình thịch. Chàng thích thú vì sự hồi hộp của cô bé. Vừa để chàng vầy vò, vừa sợ bất thần Xuân Nhi trong phòng tắm đi ra. Giầu kéo mạnh vạt áo, hàng nút bấm bật tung ra, bột ngực trắng ngần vươn lên, phập phồng vì cô gái đang sợ hãi. Nàng nhìn dáo hoảng về phía phòng tắm, rên rỉ:

"Anh ơi... coi chừng vợ anh đó..."

Giầu không nói gì, luồn một tay qua lưng quần cô, tính kéo xuống, eô bé hoảng hốt giữ cạp quần lại.

"Thôi mà anh ơi... em lạy anh. Anh muốn gì cũng được. Nhưng hôm nay anh đi với bà xã làm em sợ quá hà. Bà ấy biết thế này làm um lên là em mất việc ngay. Anh ơi, em xin anh..."

Giầu vẫn ôm cứng cô gái, nhưng để yên cho cô ta vừa kéo quần lên vừa cài nút áo lại, chàng nói nho nhỏ:

"Em nhớ nhé, lần sau tới phải giữ lời hứa cho anh làm gì cũng được đó nghe không."

Cô chiêu đãi viên mừng rỡ, gật đầu lia lịa.


"Dạ... dạ... em nhớ mà, em nhớ mà... Nhưng anh đừng mang bà xã theo là muốn gì em cũng chiều anh hết."

Giầu cười cười.

"Anh sẽ trói em căng ra giữa giường có chịu không?"

Cô gái la lên nho nhỏ:

"A... anh không làm như vậy đâu phải không."

Giầu móc túi giúi vô tay cô ta mấy tờ giấy bạc.

Nhất định là anh làm như thế đó."

Cô gái nhét vội tiền vô túi áo, vênh mặt thật dễ thương.

"Em cũng khỏi có sợ đi."

Giầu vội vàng buông cô ta ra, chàng nghe như có tiếng chân di chuyển trong phòng tắm, ra dấu cho cô chiêu đãi viên ra ngoài, Giầu lên tiếng:

"Em tắm xong chưa?"

"Dạ, xong rồi anh, em mặc quần áo rồi ra ngay."

Cô chiêu đãi viên thoát khỏi vòng tay Giầu đi thực lẹ ra cửa. Giầu móc vội trong túi áo ra một gói giấy nhỏ đổ vô ly nước cam trên bàn; chất bột lợn cợn nổi bọt, chàng lấy chiếc muỗng nhỏ quậy thực mạnh. Chẳng mấy chốc chất bột tan ngay, không ai còn nhìn thấy gì nữa. Giầu liếc nhanh vô phòng tắm mỉm cười đắc ý, vì biết chắc sau khi uống ly nước cam này, Xuân Nhi sẽ điên lên trong sự đòi hỏi xác thịt một cách dứ dội. Lúc ấy chàng chỉ cần nằm chờ, tự nhiên nàng cũng dâng hiến cho chàng tất cả những gì Giầu mong muốn từ lâu.

Xuân Nhi mở cửa buồng tắm đi ra, nàng thùng thình trong bộ đồ ngủ của Giầu, cười khúc khích.

"Anh coi, em bận bộ đồ của anh giống như thằng bù nhìn coi chim vậy đó."

"Như vậy em càng đẹp chứ sao, ra đây anh coi nào."

Giầu dang rộng hai tay, Xuân Nhi chạy lại, nàng ôm lấy lưng chàng, úp mặt vô ngực Giầu cười khúc khích. Một lúc sau, Xuân Nhi ngửng mặt lên, nói:

"Thôi, đi ăn cơm đi kẻo nguội mất ngon hết anh."

Giầu dìu Xuân Nhi tới bàn ăn, kéo ghế cho nàng ngồi, rót hai ly rượu, đưa cho nàng một ly, nói:

"Chúc em trẻ đẹp mãi mãi, hạnh phúc muôn đời:"

Xuân Nhi nhìn ly rượu nhăn mặt:

"Em không uống được nhiều rượu mạnh đâu."

Giầu mỉm cười.

"Thử uống coi rượu có mạnh không."

Xuân Nhi nghe lời Giầu nhắp một ngụm. Nàng biết ngay đây chỉ là rượu khai , uống chơi chứ không phải rượu mạnh.

"Rượu ngọt phải không em. Thứ này uống trước khi dùng cơm cho tiêu, đặng ăn được nhiều đó mà.

Xuân Nhi cười thực tươi.

"Sao mà người ta bầy đặt quá hả anh"

Giầu đứng dậy, bật hộp quẹt, châm lửa vô hai cây nến trên bàn ăn rồi với tay tắt đèn. Bống tối chụp xuống căn phòng rộng thênh thang, Ánh sáng phát ra từ hai ngọn nến chỉ vừa đủ soi rõ những vật trên bàn ăn.

"Em thấy anh còn bầy đặt hơn nữa phải không?"

Xuân Nhi cười thích thú.

"Em có đọc truyện tả cảnh dân Âu châu thường ăn cơm dưới ánh đèn cầy. Bây ờ mới được biết khung cảnh đó ra sao, tình qúa phải không anh."

Giầu để ly rượu xuống, vòng qua chỗ Xuân Nhi ngồi, nâng mặt nàng lên nhìn vô ánh mắt thật ướt át. Chàng nói nho nhỏ:

"Em đẹp như một nàng tiên giáng trần."

Xuân Nhi thật cảm động. Nàng ngước mặt lên, từ từ nhắm mắt lại chờ đợi. Một lúc thực lâu nàng vẫn không thấy Giầu cúi xuống như mọi lần, hơi ngạc nhiên, nàng từ từ mở mắt ra; khuông mặt si tình tới khờ dại của Giầu làm tim Xuân Nhi rung động. Nàng gọi nho nhỏ trong ánh đèn cầy mờ ảo:

"Anh... hôn em đi."

Giầu từ từ cúi xuống, nhưng lại hôn thực nhẹ lên làn mi Xuân Nhi, chàng thì thầm:

"Ánh thương em quá."

Xuân Nhi như muốn lịm đi trong giây phút đó. Nàng không ngờ mình lại có những giờ phút hạnh phúc đắm say này.

"Thôi, chúng mình ăn cơm nhé em."

Xuân Nhi gật đầu nhè nhẹ như sợ tan đi những giây phút quí báu vừa qua. Cả hai ăn thật chậm, có lẽ ánh sáng tình tứ đã làm cho cặp tình nhân này no say rồi. Mặc dù bây giờ cả hai đều im lặng. Một lúc sau, Giầu chỉ ly nước cam bảo Xuân Nhi.

"Em uống nước cam không đá chẩy ra nhiều lạt đi, mất ngon."

Vừa nói Giầu cũng với ly nước cam để bên uống hết một hơi. Xuân Nhi cũng bắt chước Giầu uống hết ly nước cam. Nàng vừa để ly xuống Giầu đã đổi chỗ, không ngồi đối diện với nàng nữa mà qua ngồi bên cạnh nàng. Chàng gắp một trứng chim cút đưa lên miệng nàng. Xuân Nhì thích thú hả miệng cắn trái trứng, nàng vừa ngậm vô môi Giầu đã kề miệng vô chia hai trái trứng một cách thật gọn gang. Bờ môi chàng nóng bỏng và thật ngọt. Không hiểu sao Giầu không hôn nàng, bờ môi chỉ chạm phớt qua mà thân thể Xuân Nhi đã run lên. Nàng nắm lấy tay Giầu xiết mạnh. Chàng ôm lấy nàng làm Xuân Nhi lại càng run rẩy. Không hiểu sao những cảm giác lạ kỳ thèm khát dâng lên tột cùng, da thịt Xuân Nhi như muốn nứt nẻ, ngứa ngáy tận trong xương tủy và run rẩy tận đáy tâm hồn. Nàng cầm lòng không được, nhướn người lên hôn mạnh vô môi Giầu. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động trong ái ân. Nàng như mê đi và không hiểu Giầu cởi chiếc áo nàng đang bận hồi nào, hay chính nàng cởi ra cũng không chừng.

Giầu mỉm cười thỏa mãn; chàng không ngờ liều thuốc khích dâm mạnh tới như vậy. Thường thường chàng chỉ pha nửa gói, hôm nay Giầu muốn chắc ăn nên đổ hết cả gói vô ly nước cam Xuân Nhi vừa uống cạn. Chàng biết chắc giờ này Xuân Nhi chỉ còn biết đòi hỏi thoả mãn xác thịt chứ không còn một chút lý trí nào nứa. Nàng đang rên rĩ:

"Anh... anh... ơi... bế... bế em vô giường đi."

Giầu vòng tay bế bổng Xuân Nhi lên, đưa vô giường. Lúc này tự nhíên lý trí lại trở về với nàng. Nhưng vẫn không kềm chế được lòng ham muốn xác thịt tột cùng. Tuy nhiên, nàng còn có thể nghĩ được mình đang làm gì. Xuân Nhi kinh ngạc tới tột độ, không hiểu tại sao mình có thể hành động lạ lùng và trơ trẽn như vậy. Giầu vừa đặt nàng xuống giường, Xuân Nhi đã níu lấy đầu chàng vít xuống hôn điên cuồng. Nàng không còn biết trời trăng gì nữa ngoài nhứng bắp thịt căng cứng đang gồng lên của Giầu. Xuân Nhi vùng lên, xé toạc quần áo của cả hai người. Nàng bây giờ như con thú say mồi, đè ngửa Giầu xuống giường và chồm mình lên trên. Bộ ngưc trần trụi trắng ngần không một nếp nhăn bật lên bật xuống cùng với thân thể nõn nường lồ lộ trước mắt Giầu làm chàng ngây ngất. Giầu không thể nào tưởng tượng được Xuân Nhi lại có thể điên dại đến như vậy được. Lúc đầu chàng cũng chỉ tưởng sau khi uống liều thuốc khích dâm đó, nàng sẽ ham muốn xác thịt và nằm yên cho chàng làm gì thì làm như những cô gái khác từ trước tới nay, chứ có ngờ đâu Xuân Nhi lại lồng lộn lên như một con thú dữ kinh khủng thế này. Vừa khoái trí trong lòng, vừa sờ sợ, Giầu biết là chưa bao giờ chàng xử dụng một lượng thuốc khích dâm qưá độ như thế này với bất cứ một cô gái nào từ trước tới nay. Không hiểu Xuân Nhi có chịu nổi không, hay là nàng có thể đứt hơi mà chết nửa chừng cũng nên.

"Anh... anh.. anh ơi, hôn em đi. Hôn em nhiều nữa đi anh. Trời ơi….em chết mất... nữa đi anh... anh...."

Hai mắt Xuân Nhi vẫn nhắm nghiền. Nàng rên rỉ như một con thú bị trúng thương, gia thịt căng cứng Những bắp thịt co thắt khắp nơi, run lẩy bẩy. Giầu níu cứng lấy những cảm giác như muốn ngộp thở. Chưa bao giờ chàng có những giây phút khoái cảm cùng tột như lần này. Chàng cố hất nàng xuống để đè lên trên nhưng không làm sao được như ý muốn. Không hiểu sao Xuân Nhi có một sức khoẻ phi thường như vậy, nàng còn mạnh hơn một đô vật Nhật Bổn khi lâm trận. Bỗng Giầu thấy Xuân Nhi thét lên thực lớn, nàng rùng mình liên tiếp, ôm cứng lấy chàng.

"A... a... à... chết... chết... chết anh ơi. Chết... em chết mất... mất..."

Thân thể nàng từ từ bất động. Giầu vẫn nằm yên nghe hơi thở rồn rập trên mình chàng. Tiếng rên của nàng nhỏ lại hình như nước mắt Xuân Nhi đang trào ra lai láng. Nàng nàm im lìm như một xác chết. Giầu định vùng lên nhưng nghĩ sao lại thôi. Chàng biết giờ đây da thịt Xuân Nhi đã mềm sèo, không còn hứng thú gì như lúc nãy nữa. Giầu muốn để yên tư thế này cho tới lúc nàng tỉnh dậy. Hai tay Giầu xoa nhè nhẹ trên tấm lưng mịn màng và nóng hôi hổi của nàng. Hình như Xuân Nhi đang nấc lên, nàng đã khóc thành tiếng.

Sau cơn cuồng dại vũ bão dâm dật tột cùng, Xuân Nhi đã từ từ tỉnh lại như một cơn mê. Từng đoạn ký ức về chuyện hồi nãy lại diễn ra thực rõ trong trí óc nàng. Thân thể bải hoải, nàng cảm thấy khó hiểu, thắc mắc cộng vào một sự hối hận vô biên...

Nước mắt chẩy nhạt nhoà lên cả mặt mũi Giầu, chàng ôm lấy tấm thân thon nhỏ, nói nhè nhẹ bên tai nàng.

"Đừng khóc nữa em. Đó chỉ là tình yêu trai gái của bất cứ những người nào yêu nhau trên đời này mà thôi, có gì lạ đâu. Vừa nói Giầu vừa lau nước mắt cho nàng, cười một cách thỏa mãn, nói tiếp:

"Sự nhiệt tình bốc lửa của em lúc nãy anh mới biết là em yêu anh thực sự."

Xuân Nhi bắt đầu tỉnh hẳn. Nàng vẫn còn mệt mỏi, nhưng thở được một lúc đã lấy lại chút sức lực. Những hình ảnh lồng lộn trên thân thể Giầu vẫn còn hiện rõ mồn một trong trí óc nàng, từ lúc Giầu đặt nàng xuống giường cho tới khi nàng quằn quại khao khát dâm tình. Ngoài sự hối hận, nàng còn cảm thấy có cái gì kỳ lạ không thể nào dám tin là sự thực. Nhưng quả thực nó đã xẩy ra do chính nàng chủ động. Xuân Nhi nghĩ tới thực tế, nàng nói qưa hơi thở:

"Anh ơi... em đã hiến thân cho anh rồi, mình làm đám cưới nhe."

Giầu hôn nhẹ lên khuôn măt nhạt nhoà nước mắt cúa nàng, nói nho nhỏ:

"Em khỏi nói anh cũng biết phải làm gì rồi."

Muốn cho Xuân Nhi quên đi những gì vừa xẩy ra. Chàng iái câu chuyện qua hướng khác.

"Em à, bây giờ đừng đi làm ở vũ trương nữa. Anh sẽ mướn một căn nhà khang trang để chúng mình sống thật thoải mái nghe em."

Xuân Nhi cố lăm mình qua một bên. Nàng nằm vật vã bên cạnh Giầu nhớ tới câu chuyện cưới gả.

"Chừng nào anh mới thưa chuyện chúng mình với cha anh. Không thể dấu giếm cha anh được đâu."

Giầu nói thực nghiêm trang.

"Anh đã gọi điện thoại cho ba anh rồi. Ổng nói bây giờ bận quá, không thể nào về được. Cái văn phòng ở Nhật Bổn đang gặp khó khăn, phải lo nhiều công chuyện lắm. Ổng nói khị nào trở về, rảnh rỗi, chứng mình sẽ ra mắt ổng rồi làm đám cưới luôn."

Xuân Nhi thấy gương mặt Giầu thật tự tin và chân tình nên cũng yên tâm. Nàng gác một chân qua mình chàng, thủ thỉ:

"Em thương anh quá, anh có biết không..."

Giầu im lặng một hồi, nói:

"Tuần tới em cứ vẫn tiếp tục đi làm ở vũ trườhg Đại Thế Giới đi. Trong khi đó anh lo mướn nhà, đồ đạc xong xuôi, lúc đó em khỏi phải đi làm nữa. Chúng mình về đó sống chung."

Xuân Nhi dụi đầu vô mình Giầu, gật đầu nhà nhẹ ưng chịu ngay. Giầu lại nghĩ tới một việc khác. Chàng rào đón:


"Đừng để mấy cô bạn em làm ở vũ trường biết chuyện chúng mình. Chờ nhà cửa xong suôi, em hãy báo tin nghỉ làm nhé."

Xuân Nhi ôm chặt lấy Giầu.

"Anh cứ sắp xếp đi."

Ngừng một chút nàng lại tiếp:

"Chuyện này em sẽ chẳng bao giờ nói với ai đâu."

Bây giờ Giầu mới thấy yên tâm. Chàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi lạ kỳ, nhưng tâm thần rất thoải mái. Chàng ôm Xuân Nhi lịm đi lúc nào không hay. Cả hai cùng ngủ vùi mê mệt...

Ngày hôm sau, Xuân Nhi về nhà, nàng lấy bông hoa cài áo hạt xoàn cất đi để người ta không để ý tới nàng cố vật quí lại sanh ra nhiều chuyện.

Hôm nay Xuân Nhi cố quên đi chuyện lạ kỳ ngày hôm qua. Nhưng nàng vẫn không hiểu sao mình lại nổi cơn động dâm lên tới độ kinh hoàng như vậy. Không lý con người mình là như vậy thực sự hay sao. Tuy nhiên, nàng cố nghĩ tới những lời ngọt ngào và lời hứa của Giầu về ngày cưới khi ba anh ấy trở về từ Nhật Bản. Nàng cũng mừng may mắn kiếm được người yêu đa tình, chắc chắn sẽ cùng nhau lập một gia đình hạnh phúc.

Tối hôm đó, Xuân Nhi đi làm hơi sớm, vậy mà Bình và Mi Mi còn tới sớm hơn nàng. Cả hai thấy Xuân Nhi tới, cùng hướng về nàng với nhứng cặp mắt thực tò mò.

Xuân Nhi tới bàn ngồi chung với hai bạn. Mi Mi lụp chụp hỏi ngay, tánh nàng vẫn vậy.

"Hôm qua mày không đi làm có phải đi chơi với anh Giầu không?"

Xuân Nhi cúi xuống kéo lại vạt áo, chưa kiP trả lời, Bình đã hỏi tiếp:

"Hôm qua tụi mày đi đâu hả?"

Xuân Nhi mỉm cười, nàng thầm nghĩ hai con nhỏ này tò mò quá. Nàng định nói hết sự thực nhưng lại nhớ lời Giầu dặn nên trả lời nhát gừng.

"Ừ, hôm qua tao đi với ảnh."

"Đi từ sáng tới chiều à? ở đâu vậy?"

Xuân Nhi nói cho qua.

"Tụi tao đi ăn, sau đó dạo phố lòng vòng mất cả ngày chứ chẳng có gì hứng thú cả."

Mặt Mi Mi nghệt ra, hình như nàng không tin chỉ có thế, hỏi tiếp:

"Giầu có nói gì vui không mày?"

Xuân Nhi mỉm cười.

"Anh Giầu chúng mày còn lạ gì, tán hươn tán vượn thôi, chứ có gì nữa đâu."

"Chàng ta có tỏ ý gì tiến thêm một bước nữa không?"

"Mày nói cái gì một bước nữa."

Dù cho biết Xuân Nhi đã hiểu mình muốn hỏi gì nhưng Mi Mi cũng cố giải thích:

"Thì như là sờ mó bay bạ, hôn hít lăng nhăng ấy mà..."

Mặt Xuân Nhi đỏ lên vì câu nói trắng trợn của bạn, nàng nắm tay lại nhứ nhứ vô mặt Mi Mi, vừa cười vừa chửi:

"Con quỉ cái này nhiều chuyện thực."

Nàng không muốn họ tìm hiểu thêm nữa, vì nàng muốn dấu nhẹm chuyện xẩy ra trong khách sạn nên nói:

"Nếu chàng chỉ tỏ ý tiến thêm trong chuyện tình cảm, có lẽ sẽ làm tao thích thú hơn. Thú thực với chúng mày, tao còn muốn tìm hiểu chàng kỹ hơn nữa mới được."

Câu trả lời của Xuân Nhi càng làm Mi Mi hiếu kỳ hơn. Nàng lườm Xuân Nhi một cái, biết bạn mình còn dấu diếm một điều gì. Bình mỉm cười nhìn Xuân Nhi hỏi:

"Tụi mày đi dạo phố ở đâu, có xa không?".

Xuân Nhi buột miệng:

"Tụi tao đi nhà hàng trong khách sạn LongAn, ăn đồ biển, xong về nhà thôi."

Bình nghe nói tới khách sạn Long An càng nhìn bạn chăm chú hơn. Chỗ đó nàng còn lạ gì là cái tổ quỉ của những tay lắm tiền nhiều bạc. Nơi ăn chơi trác táng nổi tiếng. Xuân Nhi mà tới đó chuyện gì xẩy ra khỏi phải hỏi cũng biết rồi. Nàng đã chẳng từng tới đó biết bao nhiêu lần, có bao giờ yên ổn đâu.

Xuân Nhi rất nhậy cảm. Nàng nhìn thấy nét mặt Bình lúc đó biết ngay là con nhỏ này đã đoán ra cái gì rồi, liền xoay câu chuyện ra hướng khác, nàng cười nói:

"Làm vũ nứ coi bộ không khá được rồi. Hồi này khó kiếm ăn quá, nhất là chẳng hạp với tao, có lẽ phải kiếm một cái gì khác thôi."

Mi Mi đoán là hôm qua chắc Giầu đã hứa hẹn gì với Xuân Nhi rồi, nàng chặn đầu bạn:

"Chắc anh chàng Giầu bảo mày nghĩ ở đây rồi kiếm một việc gì khác cho mày phải không. Mẹ nó, đừng có tin mấy thằng chơi gái mà đổ nợ đó. Tao nghĩ những thằng nào tới đây cũng cá mè một lứa thôi: Hứa hươu hứa cuội là nghề của chàng mà."

Xuần Nhi sợ Mi Mi và Bình đoán ra câu chuyện hôm qua nên bịa chuyện nói:

"Không phải anh Giầu đòi hỏi hay hứa này nọ đâu, mà bữa trước có con bạn nói xin dùm tao chân thư ký, hôm qua gặp lại, nó nói ông chủ nó muốn gặp tao để trắc nghiệm khả năng đó mà."

Rồi không để cho hai bạn nói gì thêm, Xuân Nhi nói luôn:

"Nếu ông ta mướn tao là tao nghỉ ở đây ngay."

Bình có vẻ thông cảm với Xuân Nhi, nói:

"Đúng rồi, mày nghĩ cũng phải. Làm vũ nữ chỉ là một sự bất đắc dĩ thôi, đâu có ai ham cái nghề này. Tụi mình càng đẹp lại càng lắm chuyện phiền phức, xấu rồi càng khổ hơn. Chỉ vì không có khả năng nào khác nên phải vô đây, còn như mày dù gì cũng có chút ít họe vấn thì tội gì giam thân ở chốn này chứ."

Vũ trường đã bắt đầu có kháeh. Dàn nhạc trổi lên khúc nhạc thật rộn ràng, vài cặp đã dìu nhau ra sàn nhẩy.

Cô ca sĩ tươi cười cúi chào khách hàng và bắt vào nhịp hát ngay. Chị tài phám vừa đưa một tốp khách ồn ào ngồi vô bàn. Chị quay qua bàn Xuân Nhi ngoắc ngoắc, cả ba chị em đều đứng đậy sửa soạn tiếp khách.

Không bao lâu, Giầu đã lo xong căn nhà. Xuân Nhi cũng bỏ làm tại vũ trường Thế Giới và thực thụ về sống chung với chàng.

Đêm qua đêm, ngày qua ngày cả hai say đắm bên nhau như một cặp uyên ương hạnh phúc nhất trần gian này. Họ say sưa thụ hưởng tất cả những gì trời ban phát cho loài người để sưởi ấm lòng nhau. Thân thể Xuân Nhi đã đẹp nay sống trong hạnh phúc, không còn lo nghĩ như xưa nên lại càng nẩy nở và đẹp bội phần. Hàng đêm Giầu vục mặt trên tấm thân vệ nữ của nàng, khôngbao giờ biết mệt mỏi, Xuân Nhi cũng chiều chàng rất mực, không có điều gì Giầu đòi hỏi mà nàng làm chàng buồn lòng. Duy chĩ có những lúc Giầu đi làm, Xuân Nhi lại cảm thấy lạnh lẽo cô đơn; bởi vậy Giầu đã mướn cho nàng một đứa tớ gái vừa để trò chuyện cho vui cửa vui nhà, vừa giúp nàng nấu cơm đi chợ.

Nhưng cuộc sống hạnh phúc này chẳng được bao lâu. Cái sui sẻo đầu tiên tới với nàng là chiếc xe Honda Giầu mua cho nàng đi vòng vòng chơi gặp tai nạn. Con nhỏ ở đã mượn xe nàng đi chợ và tông vô gốc cây làm xe bẹp dúm không còn sài được nứa. Nàng kéo xe về bỏ ở một góc nhà. Con bé cũng phải nghĩ việc về quê dưỡng bệnh. Giầu mướn cho nàng một con bé khác, con nhỏ này khờ khạo và thật quê mùa, không làm cho Xuân Nhi vừa ý chút nào. Hình như tuổi nàng sưng khắc với nó thì phải.

Tuy nhiên, cũng không còn cách nào khác vì nàng đã mang thai; mọi việc dều phải nhờ cậy nó giúp đỡ. Thời gian đi qua thực mau, cái bầu cũng đã thực lớn, có lẽ cũng sắp tới ngày khai hoa nở nhụy. Một hôm Xuân Nhi nhắc lại với Giầu những điều chàng hứa với nàng khi trước.

"Mình ơi, em sắp sanh rồi, mình cũng sắp làm cha đứa bé. Chuyện chúng mình phải thu xếp làm sao cho ổn thoả để ba mình biết chứ."

Im lặng một lúc, Giầu nhíu mày nói:

"Em à, chúng mình còn trẻ, lo gì mai mốt không có con; anh đã nói với em mãi là phải phá cái của nợ ấy đi mà em không nghe. Cố giữ khư khư lấy nó để bây giờ lớn đại rồi, làm sao mà vác mặt về nhà chứ."

Xuân Nhi khổ sở, nói:

"Mình ạ, em nghĩ kỹ rồi. Trẻ thơ vô tội và đó cũng là giòng máu của anh làm sao em nỡ sát hại nó chứ."

Giầu không nói gì, đứng dậy nhìn đồng hồ bỏ đi ngay. Xuân Nhi đã cảm thấy sự chán nản của Giầu ngay từ khi biết nàng mang thai. Những cuộc vui trên thân thể nàng bớt đi và từ từ bị bỏ quên khi cái thai càng ngày càng lớn lên. Cứ mỗi lần nàng nhắc tới bổn phận vợ chồng, cha con là chàng lại bỏ di ngay và nhiều khi chắng có lý do gì cũng bỏ nhà đi hàng tuần. Chàng lầm lì ít nói và không còn những săn đón như ngày nào nữa. Bây giờ căn nhà hạnh phúc này như một căn nhà tù giam hãm tuổi thanh xuân của nàng.

Gần đây Xuân Nhi lại cố những cảm giác không lành xẩy đến; lâu lâu tự nhiên tim nàng đập thình thịch như sợ hãi một điều gì thực bất hạnh xẩy tới cho mẹ con nàng, có khi bắp thịt giật giật hay co rút; lúc đó đầu óc nàng hoang mang sinh ra nhứng ảo giác kinh dị thật đáng sợ.

Nhưng nàng vấn cố chiu đựng trong sự buồn tẻ và đơn độc ấy cho tới ngày sanh nở.

Nàng đẻ được một bé gái thật trắng trẻo, đẹp đẽ. Tướng nó giống hệt Xuân Nhi thật dễ thương. Sau khi có con, gần như Giầu không về nhà nữa. Lâu lâu chàng mới ghé qua cho có lệ. Nàng tìm cách nhỏ nhẹ hỏi thì chàng nói bận làm ăn xa nên Xuân Nhi cũng đành chịu.

Một hôm, sau bữa cơm chìêu. Xuân Nhi đang ngồi chơi với con. Bỗng có tiếng chuông reo lên từ phía trước cửa.

Xuân Nhi chạy ra mở cửa; thấy Giầu dẫn một cô gái còn trẻ, ăn mặc thực sang và đẹp tuyệt trần. Nàng ngang nhiên đi vô nhà mà không thèm chào hỏi gì nàng. Giầu cũng vậy, chàng tỉnh bơ làm như nàng là người làm công trong nhà vậy. Cả hai nắm tay nhau vô phòng khách.

Xuân Nhi ngạc nhiên không hiểu thiếu nữ kia là ai, và có liên hệ như thế nào với Giầu. Nàng đứng chết trâng ở cửa, nhìn Giầu dìu thiếu nứ ngồi xuống ghế sa lông.

"Đỗ Nga, ngồi nghĩ một chút đi em."

Xuân Nhi đứng ở cửa một lúc, không thấy ai nói gì, nàng đành đi vô phòng khách; thấy nàng vô, Giầu giới thiệu cô gái:

"Xuân Nhi, đây là cô Đỗ Nga, thơ ký riêng của ba anh. Tối nay có cuộc họp với một công ty khác, phải dần cô ấy đi phụ nên tiện thể ghé nhà mình chơi."

Xuân Nhi cúi đầu chào, nói mấy câu xã giao rồi vô trong bưng nước ra đãi khách. Mặc dầu nàng đang là vợ và mẹ một đứa bé. Nhưng với kinh nghiệm hồi còn làm ở vũ trường, Xuân Nhi có linh cảm như cô gái này là người không đàng hoàng, dù cho quần áo sang trọngvà đắt tiền. Nhưng cách trang điểm loè loẹt và cung cách xã giao của nàng đã định được con người cô ta thuộc hạng người nào rồi. Khi bưng nước ra, Xuân Nhi kinh ngạc vì cô gái đang nằm trong lòng Giầu để chàng mò mẫm và hôn hít như điên dại. Trong khi đó cô ta cũng lùa cả hại tay vô quần chàng. Thấy nàng ra, cả hai cùng buông nhau ra nhưng họ rất thản nhiên không lộ vẻ ngượng ngùng một chút nào. Xuân Nhi biết ngay quan hệ giữa hai người đã tới mức thân thiết lắm rồi, cả hai chẳng coi sự có mặt của nàng ra cái gì nữa.

Xuân Nhi cố nhịn, nàng làm như không thấy gì, đặt hai ly nước xưống bàn rồi quay vô trong ngay. Cô gái thấy nàng đi vô cũng đứng dậy nói:

"Tới nhà anh chơi không vui chút nào, mướn khách sạn còn sướng hơn."

Nói xong Đỗ Nga bước ra cửa liền. Giầu vội vàng đi theo ngay, vừa đi chàng vừa nói:

"Em muốn đi đâu cũng được mà, có gì đâu mà nổi quạu lên vậy."

Cô gái quay lại chu mỏ, nói:

"Chứ không ư, bà chằng lửa đó làm mất hứng hết."

"Thôi được mà, được mà; chúng mình đi khách sạn vậy."


Trong phòng ngủ, Xuân Nhi nghe thấy tiếng xe nổ, nàng biết là Giầu đã đưa cô gái ấy đi mướn khách sạn rồi. Nỗi xót xa dâng trào, hai hàng nước mắt tự nhiên trào ra không thế nào ngăn lại được.

Tới gần sáng, Giầu mới trở về nhà với một thân xác rã rượi, sặc mùi rượu. Chàng lăn ra ngủ cho tới chiều mới bò dậy được.

Xuân Nhi không còn gì để nói nữa. Nàng đã coi như gặp phải tên sở khanh. Con bướm hút mật trong nhị hoa, xong rồi lìa cành còn kể gì tới đoá hoa kia với hương sắc tàn phai theo ngày tháng. Xuân Nhi thấy non nước này chỉ còn cách chịu đựng, cố bám bíu vào đám cưới sắp tới. Đứa bé máu mủ của chàng có thể là sợi giây giằng buộc được Giầu vào cuộc sống gia đình chăng.

Điều cần nhất bây giờ là làm sao đi gặp mặt cha Giầu để lo hôn lễ và chính thức hoá cuộc sống ngày hôm nay. Chờ cho Giầu tắm rửa khoẻ khoắn, ra bàn ăn, Xuân Nhi mới nhỏ nhẹ hỏi:

"Chừng nào anh mới dẫn mẹ con em gặp mặt ba. Không lẽ tụi mình cứ sống lén lút như thế này mãi hay sao?"

Giầu trả lời giọng bực bội:

"Ba anh ở mãi bên Nhật Bổn, bây giờ đi đâu gặp ổng đây?”

"Hơn một năm rồi, sao mãi ông ấy chưa về. Em không tin. Vậy anh cho em địa chỉ em qưa Nhật một mình."

Giầu trợn mắt, quát lên:

"Em đi một mình được à? với tư cách gì em gặp ông ấy đây? ai tin em chứ?"

"Em sẽ dẫn con theo, nói là cháu nội ổng. Làm sao ba anh lại không tin cho được. Dù sao đi nữa, ba anh cũng có chút địạ vị trong xã hội, chắc chắn ông phải biết phải quấy chứ."

Xuân Nhi cũng to tiếng. Nàng không còn nhẫn nhịn được nứa, hình ảnh Đỗ Nga nằm trong lòng Giầu trong phòng khách làm nàng điên lên. Xuân Nhi ôm chặt con vào lòng nức nở khóc.

Giầu lại vô phòng ngủ liền. Có lẽ ăn chơi trác táng cả ngày đêm hôm qua làm cho chàng mất hết sức lực. Xuân Nhi cũng không biết phải làm sao hơn, ôm con thao thức tới sáng mới chợp mắt.

Khi đứa bé khóc đòi ăn, nàng giật mình thức dậy, thấy mặt trời đã lên cao. Chị người làm xô cửa bước vô, thấy Giầu nằm tlên giường, lật đật tính lui ra, Xuân Nhi vội vàng gọi:

"Chị bế em bé ra cho bú sứa hộ tôi đi."

Giầu cũng vừa tỉnh giấc. Chàng vô phòng tắm rửa mặt rồi mặc quần áo đi ngay, không nói một lời nào. Giầu bỏ đi rồi, Xuân Nhi nằm một mình trên giường, sầu đau dâng lên chất ngất. Hai hàng nước mắt tuôn ra như suốt. Từ trước tới nay, nàng chỉ hy vọng có một mái ấm gia đình, một người chồng yêu dấu, một nguời cha gươngmẫu của những đứa con mình. Bây giờ tất cả những hy vọng ấy.đều tan ra mây khói. Giầu đã không mang lại cho nàng nhứng điều mơ ước nữa rồi. Chàng đang chạy theo tiền tài danh vọng, cũng như gái đẹp mà không màng tưởng gì tới gia đình nữa. Những điều chàng đang theo đuổi bất chấp luật pháp cũng như đạo đức tổ tiên...

Đối với Giầu, đồng tiền là trên hết. Và khi có tiền phải hưởng thụ cho đúng mức những gì đã phải trả giá bằng đồng bạc của mình. Dựa vào thế của cha là một thương gia tỷ phú, Giầu nắm nhiều dịch vụ buôn bán kinh thiên động địa, tiền vô như nước. Chàng nuôi cả một đám đàn em chuyên nghề dao búa để làm ăn trong những dịeh vụ bất chính.

Trưa hôm đó, Xuân Nhi vừa vô bàn ăn, bỗng điện thoại reo. Nàng hơi ngạc nhiên không hiểu ai lại kêu nàng giờ này. Nhấc điện thoại mới biết là Giầu gọi. Chàng cho biết ba chàng từ Nhật Bổn mới về, ông muốn gặp mặt Xuân Nhi cũng như cháu nội ông. Giầu nói chừng một tiếng đồng hồ nữa chàng sẽ về đón mẹ con nàng đi ngay kẻo ba chàng mong. Xuân Nhi không ngờ giây phút này lại tới với mẹ con nàng một cách đột ngột như vậy. Nàng vui mừng hớn hở gọi con bé ở phụ với nàng tắm rửa cho em bé để nó ra mắt ông nội.

Nàng bỏ cả bữa ăn trưa để sửa soạn cho cuộc gặp mặt người cha chồng cho thật chu đáo. Hơn tiếng sau, Giầu lái xe về đón mẹ con nàng. Xuân Nhi bước lên xe, nàng hơi ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, xe mới sao anh không đi lại lái chiếc xe vận tải nhỏ này."

Giầu trả lời ngay:

"Có thằng thợ trong hãng biết chỗ sửa xe Honda, nên anh lái chiếc xe này về mới có chỗ mang chiếc xe Honda của em đi sửa được." Nói xong Giầu vô nhà kéo chiếc xe Honda hư của Xuân Nhi bỏ lên xe rồi lái đi ngay. Thật ra Xuân Nhi chỉ hỏi qua loa thôi, chứ xe mới cũ đối với nàng lúc này đâu có ý nghĩa gì.

Xe rời khỏi những con phố đông đúc, từ từ ra xa lộ Biên Hòa. Mặt Giầu lầm lì, chẳng nói lời nào. Xe chạy một lúc lâu Xuân Nhi thấy đường xá vắng tanh vắng ngắt, buột miệng hỏi:

"Nhà Ba anh ở đâu mà xa quá vậy?"

Giầu cười gằn như khó chiu một điều gì, chàng trả lời ấp úng.

"Ba anh đang ở căn nhà trong vườn cao su Biên Hòa. Thợ thuyền của ông ở đó có chuyện lộn xộn nên ổng phải tới đó giải quyết."

Nghe Giầu nói vậy, Xuân Nhi không hỏi gì thêm nữa. Nàng lặng yên ôm con. Con bé bắt đầu ngủ thực dễ thương. Nàng nhìn con với niềm thương yêu dạt dào. Chắc chắn sau khi gặp mặt cha Giầu rồi, thế nào đám cưới cũng phải cử hành. Dù cho Giầu có bạc đãi mẹ con nàng thế nào đi nứa. Nàng cũng đã có danh phận là dâu của nhà họ Nguyễn này rồi, không còn lo lắng cho tương lai mênh mông mờ mịt như bây giờ nữa.

Trời hơi âm u, mây bay thực thấp, mặt trời không biết ở nơi đâu; chẳng có một tia nắng nào trên đường phố. Đáng lẽ hôm nay phải là ngày vui nhất trong đời nàng, khônghiểu tại sao Xuân Nhi cảm thấy hồi hộp, da thịt co giật hình như có chuyện gì không hay sẽ xẩy đến cho nàng.

Xe tới một rừng cao su thật vắng vẻ. Giầu bớt tốc độ, lái xe từ từ vô con đường nhỏ. Bỗng một con chim thật to đang đậu trên cành cây, kêu lên một tiếng thảnh thốt, bay nhào xuống trước xe, chiếc xe chồm lên cán qua mình con vật làm cả Giầu lẫn Xuân Nhi hoảng hồn. Giầu thắng xe lại, thở hổn hển, chửi thề:

"Tổ bà con chim mắc dịch, làm tao hết hồn."

Nói xong chàng lại lái xe đi ngay, không thèm ngó lại con vật vừa bị cán chết. Vài phút sau, xe đi tới một cái mương đào ngang đường, Giầu ngừng xe lại bảo Xuân Nhi.

"Chúng mình xuống đây đi bộ vô nhà. Mấy thằng thợ đào đường làm ống cống mà chưa kịp lấp lại bậy thật."

Xuân Nhi vội vàng ôm con xuống xe. Nàng còn đang phân vân không biết đi vòng lối nào để qua bờ mương thì Giầu đã tới sau lưng, cầm một khúc ống nước dơ lên đập vô đầu nàng. Xuân Nhi nhào xuống mương. Trước mắt nàng là cả một khoảng trống tối đen quay cuồng. Nàng thấy mình bay bổng chơi vơi và chợt nghe tiếng bé Phượng khóc thét lên. Xuân Nhi cố lấy hết sức ôm chặt lấy con cho tới khi thân thể rơi xuống đất, nàng đẩy đứa bé qua một bên. Tuy nhiên, nàng còn nghe được tiếng con khóc văng vẳng thực lâu.

"Trời ơi !"

Chung nghe tới đây la lên một tiếng, người toát mồ hôi lạnh, hỏi gấp:

"Chỗ đó ở đâu?

"Là chỗ tai nạn xe mà anh phát hiện đó."

"Nói như vậy, người ngộ nạn không phải là bạn học em, mà chính là em. Nhưng tại sao còn chiếc xe Honda trên mình em là thế nào."

Hai mắt Xuân Nhi rực lửa oán hận, nàng nói như rít lên:

"Dạ, nạn nhân chính là em đó. Vì em là ma; sợ anh hoảng nên mới nói vòng vo như thế. Còn chiếc xe Honda của em, anh còn nhớ Giầu chở theo nói là đem vô hãng nhờ người thợ nào đó mang sửa không. Cũng vì vậy mà y lấy xe vận tải chở mẹ con em. Lúc em bi đập một gậy nhào xuống mương còn chưa chết; vừa ném được bé Phượng qua một bên, em nghe thấy tiếng gì như tiếng xe Honda chạy tới, và tiếng chân người bước vội vàng. Có tiếng đàn bà hỏi:

"Nó chết chưa anh?"

Tiếng Giầu trả lời.

"Làm sao mà sống được chứ, nhưng em phụ với anh ném chiếc xe Honda này lên đầu nó cho chắc ăn."

Em hoảng kinh. Chiếc xe Honda từ trên cao lao xuống ngay mặt em, làm nát bấy mặt mày. Hồn em tức thì lìa khỏi xác. Lúc bấy giờ em mới biết người đàn bà vừa tới đó chính là cô vũ nữ Đỗ Nga. Và khi nâng chiếc xe Honda lên, quăng xuống mương, Giầu đã làm rớt chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng cẩn hạt xoàn gần đó.

"Thì ra như vậy."

Chung im lặng hồi lâu. Nỗi bi thương và phẩn nộ từ từ lắng xuống. Chàng hỏi với vẻ thắc mắc:

"Bây giờ em đã là ma, tại sao em không dùng cái lợi thế biến hóa của ma quỉ mà giết quách chúng nó đi để chúng nó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ăn chơi đú đởn làm chi. Và lại còn mất công chỉ cho anh kiếm ehiếc đồng hồ cũng như ngầm dẫn dắt anh tới gặp Đỗ Nga nứa."

"Anh nói đúng, em có thể giết chết chúng nó trong chớp mắt thôi. Nhưng trả thù rồi, không làm thế nào cho vụ án oan ức cửa em được sáng tỏ cả."

Chung đã hiểu ngay Xuân Nhi muốn chàng phải làm gì rồi. Chàng gật đầu nói:

"Bây giờ anh đã hiểu hết rồi."

Xuân Nhi nói tiếp:

"Bởi vậy, em muốn kiếm một người có lương tâm, có nhiệt huyết giúp đỡ em, đưa tội lỗi tầy trời của chúng công bố trước thiên hạ, để mọi người biết rõ nỗi oan ức của em và tội lỗi của chúng."

Vừa nói Xuân Nhi vừa với ly nước đưa lên miệng Chung, nhỏ nhẹ:

"Anh à, mấy hôm trướe em nói dối anh, xin anh tha tội cho em."

Chung uống miếng nước, chờ cho nàng đặt ly xuống bàn, chàng ôm lấy nàng, thân thể Xuân Nhi bồng bềnh như máy, êm ái tựa tơ trời, nàng kề sát má vô mặt chàng thì thào:

"Anh à, em còn bầy đặt ra câu chuyện xin anh khắc tên anh vô mộ bia em nữa, anh có giận em không?"

Chung say sưa nói:

"Không, anh không bao giờ giận em đâu, đó là duyên của chúng mình thôi."

Xuân Nhi mặt mày hớn hở, nụ cười nở như hoa ban mai.

"Thật không hả anh."

Nàng ngừng một lúc, nói tiếp:

"Anh không sợ em là ma à."

"Người tình trong mộng, dù là ma cũng khả ái."

"Em cám ơn anh, anh nói như vậy làm em thật cảm động. Khi em còn sống, cuộc đời ba chìm bẩy nổi, nếm đủ mùi đời chua xót đắng cay. Tới khi chết bất đắc kỳ tử, nếu không có anh có lòng tốt, nhận xác đem chôn, thân xác này đã là vật hy sinh trong phòng thí nghiệm cho người ta học mổ xẻ, rồi đem chôn như những xác chết loài vật. Hơn nữa, nếu anh không bỏ tiền ra xây cất nhà mồ cho em, ở dưới âm phủ này, em cũng chỉ là một du hồn không nhà ở. Hôm nay em lấy tấm thân này, cùng với linh hồn và cả trái tim dâng lên anh, muốn được đền ơn trong muôn một..."

Chung say sưa nói:

"Em à, anh hiểu em hơn ai hết. Anh được sự báo đáp đó không còn gì sung sướng hơn. Ở đời cái gì cũng là giả dối, chỉ có tình yêu chân thật mới là cao quí và vĩnh cửu thôi."

"Nhưng anh ơi, chúng mình người ma khác đường. Muốn giữ lâu cái tình đó cũng khó. Biết làm sao đây!"

"Mặc dù như vậy em cũng đừng buồn, khi tình yêu tới, chỉ một giây cũng đáng ngàn vàng. Trong thâm tâm đôi lứa có nhứng kỷ niệm đẹp đẽ, mỗi khi nhớ lại có khác gì thiên thu."

"Nếu thế..."

Xuân Nhi đưa tay lên, hai ly rượu hiện ra trong tay nàng đỏ như máu, lấp lánh hào quang. Nàng nói:

"Xin anh nâng ly, coi như hai ly rượu này là rượu hợp cẩn, chúng mình phá lệ âm dương, kết hợp vợ chồng. Xin cạn ly..."

Hai người uống cạn ly rượu. Xuân Nhi ném ly lên không, ôm lấy Chung, thân thể nàng như bốc lửa yêu đương, cuồng say trong xác thịt. Máu trong người Chung sôi lên, chàng run rẩy, hai chân đứng không vững, từ từ nhấc khỏi mặt đất, lên cao, thật cao... rồi quần áo họ rơi lả tả xuống đất.

Tiếng nhạc thiên thần thánh thót đâu đây, hình như có nước chảy, suôl reo, chim hót, gió thổi rì rào. Chung còn nghe được cả tiếng rên rĩ của Xuân Nhi.

"Anh... anh... ơi."

2 views0 comments

Comments


bottom of page