top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 3

Updated: Jul 26, 2022


TÌNH MA 3b


Chương 3/8

Sáng hôm sau Xuân Nhi lái xe tới nhà Chung chở chàng đi rước người thợ khắc chứ, loay hoay tới chiều mọi việc mới xong. Khi đưa người thợ trở về nhà ở chợ Thủ Đức rồi, Xuân Nhi mời Chung ghé nhà nàng cho biết, Chung thích thú ưng chịu ngay. Xe chạy trên xa lộ một hồi, gió thoan thoảng mùi đồng nội, từ hồi nào tới giờ Chung vẫn thích không khí đồng quê. Chàng say sưa với cảnh đồng ruộng, không để ý Xuân Nhi lái xe đưa chàng tới đâu nữa. Trời đã bắt đầu tối, cảnh vật ở đây có vẻ đìu hiu quá. Bóng tối đang lan dần lên khắp bụi cây ngọn cỏ. Chung không thấy một bóng người nào, mà cũng chẳng có nhà cửa chi hết. Chàng bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo, không khí ở đây thật lạ lùng, u ám làm sao. Có lúc xe chạy trong cảnh trời đất mênh mông, không gian vời vợi, chẳng có trăng sao gì cả. Ánh sáng không biết phát ra từ đâu xanh lè, lấp lánh khi tỏ khi mờ. Nhiều lúc chim kêu, vượn hú ai oán thê lương, Chung thấy lạ lên tiếng hỏi:

"Nhà em ở đâu mà sao nơi này hoang vu quá? sắp tới chưa em?"

"Dạ, cũng sắp tới rồi đó anh. Anh ngồi lâu buồn quá phải không?"

"Không buồn, nhưng cảm thấy ở đây khác lạ quá."

Mấy ngày nay Chung gần gủi nhiều với Xuân Nhi nên chàng không còn ngại ngùng thổ lộ tất cả những gì vương vấp trong lòng nữa. Vậy mà giờ đây hình như có cái gì là lạ, làm cho Chung nói không nên lời. Chàng ngại ngùng, ngập ngừng nói:

"Anh di cư vào Nam cũng đã lâu, ở Saigon từ hồi còn nhỏ. Chỗ nào cũng đi, nơi nào cũng đến. Vậy mà khu này là nơi nào mà lạ lùng quá. Bầu trời u ám, khí hậu lạnh lẽo, khung cảnh thật thê lương buồn nản. Nhà cửa ở đây lâu lâu mới có một cái, kiến trúc như thời Trung Cổ xa xưa. Chỗ này gọi là gì vậy hở em."

"Gọi là gì em cũng không biết, nhưng nơi đây chính là nhà em ở."

Xuân Nhi vừa dứt lời, lại la lên:

"Ôi cha... có tuần tiễu trước mặt, anh không được phép tới nơi này, anh chịu khó ngồi thụt xuống tránh họ chút nhé. Chỉ qua khỏi cửa ải này thôi".

Nói xong không cần xem Chung có chịu hay không, Xuân Nhi trườn người nằm úp lên mình Chung, da thịt nàng thơm ngát, mịn màng và nóng hôi hổi làm Chung mê mẩn. Chàng muốn lịm đi trong niềm cảm xúc ngút ngàn. Nhưng bỗng lý trí Chung vùng dậy, chàng nghĩ ngay tới câu nói vừa rồi của Xuân Nhi: "...anh không được phép tới nơi đây.." Chỗ này là chốn nào. Dương gian hay âm phủ mà con người không đượe phép tới lui. Năm ngoái Xuân Nhi đã nhẩy xuống sông tự tử, được chàng cứa kịp thời, bây giờ nàng lại dẫn chàng tới âm phủ? Không lý cô ta lại tự tử một lần nữa rồi hay sao

Xuân Nhi thấy sắc mặt Chung thay đổi, tưởng chàng sợ tuần tiễu, nàng áp sát má vô mặt chàng thì thầm:

"Đừng sợ anh à... không sao đâu, đi khỏi trạm gác rồi. Ngồi dậy đi anh."

Nghe Xuân Nhi nói, Chung càng hoảng, tim chàng đập thình thịch, nàng nói qua khỏi "trạm gác không lý là mình vừa vượt qua "Quỉ Môn Quan?". Xuân Nhi bắt đầu chiếc xe chạy chậm lại; rồi đậu dưới một cây cổ thụ to lớn, nói:

"Nhà em đây rồi."

Nàng nắm tay Chung thật tự nhiên, đi sát vô mình chàng. Dù không khí lạnh lẽo âm u, nhưng Chung vẫn cảm thấy dễ chịu vô cùng. Vào tới trong nhà, Chung nhìn quanh phòng khách, dù nhỏ nhắn và trang trí rất đơn sơ, nhưng rất mỹ thuật. Xuân Nhi đẩy một cánh cửa nhỏ bên phòng khách, nói:

"Đây là phòng ngủ của em, chưa có ai bước chân vô đây bao giờ, trừ anh thôi."

Chung nhìn một vòng, Chàng kêu lên nho nhỏ:

"A..."

Tim Chung như muốn nhẩy ra khỏi lồng ngực. Căn phòng này chính là căn phòng của người đẹp trong mộng ngủ với chàng hôm nào. Cái giuờng Hồng Kông kê chính giứa, tủ kiếng, ghế ngồi, ngay cả bình bông nữa cũng y chang một chỗ. Chàng không thể nào lầm được. Chính căn phòng này chàng đã ngú với Lê Xuân Nhi kia với những ái ân mà không bao giờ Chung quên được. Chung nghĩ; không lẽ mình đã tới đây trong giấc mơ. Chàng bần thần một hồi rồi cố lấy lại bình tĩnh, khen:

"Nhà em đẹp hơn nhà anh mướn nhiều; trang trí rất mỹ thuật, sạch sẽ và ấm cúng quá."

"Em phải cám ơn anh. Nếu anh không có lòng từ tâm bỏ tiền ra lo thì em làm gì được nơi này mà ở."

Xuân Nhi nói trong sự cảm động dạt dào, nước mắt nàng rưng rưng. Chung chẳng hiểu nàng đang nói gì, càng lúc chàng càng thấy mình hồ đồ. Cái gì mà "Lòng từ tâm" ở đây nữa? Chàng tới sát chiếc giường đưa tay sờ xem mình có đang nằm mộng hay không, chất đồng lành lạnh, bóng loáng và nhẵn thín cho Chung biết chắc chắn chàng đang thức và quả thực đây là sự thật chứ khôngphải mộng mơ gì như đêm nào.

Xuân Nhi im lặng đi bên chàng, nàng nhìn Chung thực âu yếm và tình tứ. Chung quay lại, kéo sát nàng vô mình chàng, Xuân Nhi ngoan ngoãn, ngả vô mình Chung ngay. Chàng dìu nàng ngồi xuống giường, có lẽ nàng cũng biết Chung đang muốn gì, nên hơi ngước mặt lên chờ đợi. Chung cúi xuống, bờ môi ngọt lịm đầy ắp gắn liền nhau, Xuân Nhi nhắm mắt lại, ngả mình theo tay Chung nằm xuống giường. Bàn tay Chung luồn qua lớp áo mỏng manh, lùa lên trên bộ ngực no tròn và thẳng tắp, Xuân Nhi hơi rùng mình, nàng vươn cả hai tay ôm chặt lấy đầu chàng, hôn đắm đuôl. Nàng cố hôn Chung để bớt đi cái quằn quại tê mê bên dưới. Nhưng chỉ một lúc sau, thân thể Xuân Nhi run lên bần bật, quần áo nàng rơi xuốngchân giường...

Chung nghe Xuân Nhi rên rỉ:

"Anh... anh... ơi..."

Thời gian như đọng lại, thật lâu rồi mới từ từ lần đi, và thật chậm theo hơi thở rã rượi của cả hai người. Xuân Nhi vuất ve khuôn mặt Chung. Nàng nhìn chàng với tất cả lòng cảm mến vô biên.

"Anh Chung ơi, nằm nghĩ một chút, em đi nấu vài món ăn cho anh nhe."

"Em cũng mệt, sao không nghĩ một lát đã."

"Không sao đâu anh, em còn khoẻ mà."

Nói xong Xuân Nhi chồm lên hôn mạnh một cái thực nhanh trên môi chàng, rồi ngồi dậy, vuốt lại mớ tóc loà xòa, đi vô trong bếp. Chỉ một lát sau, Chung ngửi thấy mùi xào nấu thơm phức và Xuân Nhi đã bưng thức ăn dọn đầy ra bàn ăn rồi. Nàng trở lại phòng ngủ, hai tay luồn qua lưng Chung, nâng chàng ngồi dậy.

"Vô đây em tắm cho anh rồi ra ăn cơm nghe anh."

Chung cười hì hì.

"Em làm anh như em bé không bằng."

Vừa nói Chung vừa leo xuống giường, Xuân Nhi vẫn theo sát bên chàng, nắm tay Chung đưa tới bồn tắm mới trở ra. Chung leo vô bồn tắm. Chàng trầm mình trong làn nước nóng thơm phức mùi hoa hồng. Chàng không ngờ Xuân Nhi cẩn thận như vậy. Nàng vừa nấu ăn xong đã pha nước cho chàng rồi. Nằm trong bồn, chàng duỗi thẳng chân cho những bắp thịt giãn ra và cảm thấy tâm thần thoải mái làm sao đâu. Con người lâng lâng, chàng thấy thân thể mình bồng bềnh như nằm trên một thảm mây trời lơ lửng.

Bỗng Chung nghe thấy tiếng nước róc rách và một bàn tạy đặt trên ngực chàng xoa nhè nhẹ. Chàng từ từ mở mắt ra đã thấy Xuân Nhi ngồi trong bồn nước tự hồi nào rồi. Hai chân nàng cặp lấy đùi chàng, bàn tay nắn bóp những bắp thịt mệt mỏi của chàng tới đê mê. Một lúc thật lâu, có lẽ Xuân Nhi đã nắn bóp khắp thân thể Chung rồi. Nàng thì thầm:

"Anh ơi, chúng mình ra ăn cơm nhé."

Chung như còn tiếc rẻ những giây phút thần tiên vừa qua. Chàng lười biếng gục đầu trên làn da trắng muốt của đôi gò bồng đảo căng tròn. Nhưng Xuân Nhi đã nhẹ nhàng đỡ chàng đứng dậy, lau mình, mặc quần áo cho Chung. Tâm thần Chung như tụ lại trên nhứng ngón tay ngà của người con gái đầy sức sống này. Chàng băn khoăn, không biết nàng có phải là Lê Xuân Nhi; cô bạn học của nàng mà chàng đã chôn cất hay không? Như vậy thì nàng là người hay là ma. Có hai Lê Xuân Nhi như lời nàng nói hay là chỉ là một người, căn phòng ngủ đó, mùi thơm da thit này, có khác gì của người đẹp trong mộng của chàng đâu. Có thể chính nàng cũng là người trong mộng của chàng nữa chứ không sai. Tuy suy nghĩ mãi cũng chẳng đi tới kết luận nào chắc chắn. Nhưng tự nhiên cái tên Lê Xuân Nhi là ma đã in xâu vô tâm trí chàng rồi.

"Mời anh sơi cơm, bữa cơm này thật đặc biệt, em chỉ nấu dành cho anh thôi."

Nói rồi nàng bưng chén lên. Chung cũng cầm chén, và cơm vội vàng. Chàng đã đói lắm rồi. Nhìn thấy chai rượu trên bàn, Chung hỏi:

"Em cũng hay uống rượu lắm à?"

"Dạ không, chỉ khi nào vui lắm em mới uống chút ít thôi."

Xuân Nhi tới chiếc bàn bên cạnh lấy hai cái ly, rót rượu ra. Hơi rượu tỏa đầy phòng thơm phức. Chung chưa bao giờ ngửi thấy mùi rượu thơm tho như thế này bao giờ.

Xuân Nhi cũng chỉ rót rượu ra ly rồi để trên bàn chứ không đưa cho Chung. Chàng để ý thấy hơi rượu bay lên thực mau và ly rượu cũng cạn dần. Đầu óc Chung tự nhiên thấy lâng lâng như say như tỉnh, máu trong người chàng chẩy mạnh như đã uống cả hũ rượu vậy. Hai má Xuân Nhi cũng đã ửng hồng như người say rượu. Chàng buột miệng hỏi:

"Rượu này em mua ở đâu mà lạ lùng như thế này?"

"Đây là loại rượu đặc biệt, cất bằng nước suối vàng. Anh không thể nào tìm mua được đâu."

Chàng vừa hỏi xong thì hai ly rượu cung đã bay hơi hết, Xuân Nhi với tay lấy hũ rượu rót ra hai ly khác, nàng cũng để đó và rượu lại bốc hơi. Bây giờ Chung mới chắc chắn là chàng và Xuân Nhi đang uống rượu. Loại rượu lạ lùng không cần đổ vô miệng, chỉ bốc hơi mà người thưởng thức đã như trút cả vô miệng rồi. Rượu càng bốc hơi mau, hai người càng say sưa ngây ngất. Xuân Nhi định rót rượu ra nữa. Chung cản lại ngay. Chàng bắt đầu thấy máu chảy thật mạnh, đầu óc cũng đã quay cuồng. Xuân Nhi ngồi dựa vô mình chàng, Chung vòng một tay ôm nàng vào lòng. Chàng nhớ lại hôm nhào xuống sông lần đầu tiên ôm Xuân Nhi kéo vô bờ.

"Thời gian trôi nhanh quá, mới đây mà đã hơn một năm rồi. Lúc đó anh trở vô nhà thương, em đã trốn khỏi bệnh viện nên rất lo sợ. Anh chỉ sợ tâm thần em chưa bình phục, lại tìm con đường ehết nữa, nhất là khi hỏi thăm sức khoẻ em. Em chẳng để ý gì cả mà lại đâm ra oán trách anh sao không để cho em chết."

Khuôn mặt Xuân Nhi đang ửng hồng bỗng nhiên tái mét, nàng im lặng một lúc lâu như hồi tưởng lại những gì đã xẩy ra.

"Anh có biết không, hôm ấy em rất sợ hãi, phải sống trong những căn nhà cô đơn lạnh lẽo như căn nhà này. Bởi vậy từ hôm đó em trốn khỏi nhà thương trở về quê ngay."

Chung buột miệng.

"Em về quê à?"

"Dạ, em về quê tìm một người cậu."

Ngưng một lát, nàng lại nói tiếp:

"Con người trong lúc khốn quẩn thường tìm nguồn an ủi, cứu vớt trong những thân nhân mình. Ở Sàigòn, em chỉ có một người cậu. Nhưng cậu em ở mãi bên Thủ Thiêm trong một xóm lao động thực nghèo nàn."

Nước mắt Xuân Nhi đã chảy dài trên hai gò má. Chung kéo nhẹ đầu nàng dựa lên vai chàng.

"Anh xin lỗi đã khơi lại chuyện cũ làm cho em phải bi lụy."

"Em thú thực với anh, chính em cũng muốn nói với anh từ lâu tất cả những ấm ức tích tụ tlong lòng. Nay mới có dịp này em còn mong gì hơn."

"Phải thú thực với em, anh cũng có nhiều câu hỏi không tiện nói ra. Bây giờ anh như đang đi trong cơn mê, nếu em thổ lộ để trút hết ưu phiền mà lại giải tỏa được những thắc mắc ưu tư trong lòng anh thì còn gì hay hơn nữa."

Xuân Nhi có vẻ hớn hở, nàng rúc đầu vô mình Chung, từ từ kể lại....

Câu chuyện của cuộc đời Xuân Nhi do nàng kể không ngờ bi thảm như vậy. Lúc đầu nàng còn giứ được bình tĩnh, nhưng càng về sau, câu chuyện đi tới hồi ai oán. Nàng nghẹn ngào, nức nở trong từng câu nói, từng lời văn...


Chung nghe một hồi cũng bắt đầu thấm. Chàng không ngờ người con gái đẹp như hoa trong lòng chàng đây lại không phải là người; nàng là một oan hồn, bị người ta giết chết một cách tàn bạo!

Cha nàng là chủ nhân một xưởng máy nhỏ ở Chợ Lớn. Ông đã uống thuốc độc chết trước khi Xuân Nhi nhẩy xuống sông tự vận mấy tháng. Cái chết của ông cũng thật oan ức, người ta đã dàn cảnh đưa ông vào con đường tử, chỉ vì một tấm chi phiếu không tiền bảo chứng; rồi những ân tình giả tạo, những nợ vay cắt cổ và những canh bạc bịp vô tiền khoáng hậu để ông phải tự tìm tới cái chết.


Sau khi ông chết rồi, người con trai của ông cũng bị liên can vì có dính líu tới tấm ngân phiếu kia, cùng những số nợ của cha. Dù anh đã bán hết gia tài cũng không đủ để trả nợ. Vì vậy luật sư của chủ nợ đã yêu cầu tòa áp dụng biện pháp ngăn ngừa bị cáo bỏ trốn và bắt nhốt anh của Xuân Nhi lại.

Chỉ trong vài tháng, Xuân Nhi chịu cảnh cha chết, anh vô tù, nhà cửa tan nát, không nơi nương tựa. Với tuổi đời vừa tròn hai mươi, làm sao nàng có thể xoay trở được với cơn bão đời tàm khốc như vậy, Thế cùng, nàng đã chọn cách giải thoát duy nhất lúc bấy giờ là lao đầu xuống sông tự vận. Nhưng ai ngờ, số nàng chưa cùng. Chiều hôm đó Chung đang ngồi vẽ dưới chân cầu Xa lộ và chàng đã cứu nàng thoát chết.

Quả thực cho tới đây, Xuân Nhi mới dở sống dở chết. Lao đầu xuống sông tìm cái chết mà cũng không được yên. Lúc ấy, nàng thất thểu bơ vơ, bạn bè lánh mặt; thậm chí tới những người mang ơn gia đình nàng xưa kia cũng ngảnh mặt quay lưng. Lòng nàng băng giá, nhìn đâu cũng thấy quỉ ma hiện hình toan ăn tươi nuốt sống. Tối hôm chờ ngày hôm sau người ta cho xuất viện, Xuân Nhi đã trốn ra trước chỉ vì sợ bệnh viện đòi tiền bác sĩ và thuốc men. Nàng chỉ còn một nơi duy nhất tới tá túc, đó là nhà ông cậu già mù loà ở mãi bên Thủ Thiêm, trong một xóm lao động nghèo cùng cực ven sông.

Ông cậu ôm nàng vào lòng, nghe kể lại thảm cảnh gia đình. Ông phải nhỏ lệ, lau nước mắt cho nàng, an ủi:

"Xuân Nhi à, đừng khóc nữa, hãy cứ tạm ở đây với cậu, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo."

Hơn ai hết, Xuân Nhi biết rằng chỉ để ản ủi nàng mà ông nói vậy, thực ra hàng ngày ông còn không đủ ăn, bữa no bữa đói. Nhà cửa chật hẹp không khác gì cái chòi chăn vịt thế này, làm sao chứa chấp nàng ăn ở cho nổi. Nhưng giờ đây nàng làm thế nào để sống. Không lý lại có thể ăn đường ngủ ehợ được hay sao? Bởi vậy Xuân Nhi quyết định tá túc ở nhà ông cậu mù lòa nghèo nàn này.

Hàng ngày nàng lang thang tìm tới hết người bạn này tới người bạn khác, vay mượn từng đồng, tạm trang trải cho cuộc sống để đi xin việc làm. Cũng may vài ngày sau nàng tìm được một chỗ may đồ trong xưởng may, tạm đủ ăn qua ngày.

Bấy giờ mới rảnh rang đầu óc lo cho người anh đang ở tù. Nàng vô bóp cảnh sát thăm anh và được biết phải cần một số tiền đóng thế chân cũng như trả cho luật sư mới có hy vọng ra khỏi tù, chờ ngày ra tòa. Anh nàng cũng cho biết một luật sư có thể làm chuyện đó và bảo nàng đến tìm gặp ông ta.

Xuân Nhi vội vàng tìm tới văn phòng luật sư đó. Nàng gặp luật sư, và thực may mắn, ông tiếp nàng rất tử tế. Sau một hồi trò chuyện, ông đồng ý giúp đỡ nàng để lo vụ án này, cũng như giúp nàng đóng tiền thế chân bảo lãnh anh nàng ra khỏi nhà tù. Tuy nhiên, ông không thế nào cho nàng vay mượn tiền được. Về vụ này Xuân Nhi phải tự lo liệu lấy. Nàng không biết phải làm sao, thất thểu ra về thì may mắn thay, anh thư ký của vị luật sư thấy tội nghiệp nàng, đã chỉ chỗ cho Xuân Nhi tới vay tiền. Nhưng nói trước với nàng là nơi ấy không phải là chỗ dễ giựt đâu.

Đó là câ một tổ chức cho mượn tiền ăn lời cắt cổ và thế lực của họ trong giới giang hồ cũng rất lớn. Ai mượn tiền không trả đúng ngày giờ có thể mất mạng như chơi.

Anh thư ký cũng viết cho nàng một cái giấy, phải trả luật sư số tiền là hai trăm ngàn đồng, cộng với ba trăm ngàn ngàn đồng tiền thế chân nữa. Tổng cộng là nửa triệu, và bảo nàng cầm cái giấy này tới địa chỉ đó hỏi mượn tiền, may ra có cớ để họ có thể cho mượn.


Xuân Nhi mừng rỡ cầm tờ giấy như lá bùa hộ mệnh. Nàng tới địa chl do anh thư ký của luật sư căn dặn. Đó là một tòa nhà thật đồ sộ. Tự nhiên nàng cảm thấy rụt dè và lo sợ với thân phận nàng bây giờ đi vay nửa triệu bạc, làm sao ai dám cho vay; lương tháng trong xưởng may của nàng có hơn ba ngàn đồng. Ăn tiêu hàng ngày còn thiếu trước hụt sau, rồi đây lấy gì mà trả cho họ!

Nàng rụt rè bầm chuông, mấy con chó lớn như con bò nhào ra làm Xuân Nhi run lên. Có người gác cửa ra mời nàng vô. Đi trên con đường trải sỏi trắng tinh băng qua sân vô nhà. Xuân Nhi cảm thấy mình bé nhỏ và nghèo hèn quá. Nàng có cảm tưởng như mình đang đi ăn xin thì đúng hơn là tới hỏi mượn tiền. Còn đâu tư cách của một vị tiểu thư con một thương gia ngày nào nữa. Nàng rụt rè theo người gác cổng vô phòng khách. Nơi đây Xuân Nhi phải ngồi chờ để người thư ký của ông chủ cho vay tiền cầm tờ giấy của nàng cho ông ta coi. Cả tiếng sau anh ta mới trở ra, bảo nàng:

"Mời cô vô gặp ông chủ tôi."

Xuân Nhi mừng rỡ lí nhí cám ơn trong miệng. Nàng theo anh thư ký vô một căn phòng nửa như phòng ngủ, nửa như phòng làm việc. Ở đây có giường ngủ, có kệ sách, có két sắt và cũng có cả một cái bàn giấy thật lớn. Đằng sau chiếc bàn đó một người đàn ông lớn tuổi ngậm điếu xì gà cháy đỏ và khét lẹt, khói thuốc làm nàng muốn nghẹt thở.

"Thưa ông chủ, đây là cô Xuân Nhi muốn tới thưa chuyện cùng ông chủ."

Người đàn ông nhìn Xuân Nhi đăm đăn như dò xét để đánh giá con người nàng. Ông gật gù, không nói nửa lời, ngoắc tay cho anh thư ký lui ra. Ông trầm ngâm một lúc mới lên tiếng hỏi:

"Cô muốn mượn bao nhiêu tiền?"

Xuân Nhi luýnh quýnh trả lời:

"Thưa ông cháu có đưa ông tờ giấy văn phòng luật sư cần số tiền đó."

"Cô muốn mượn đủ số tiền này à?"

Xuân Nhi hồi hộp nói:

"Xin ông vui lòng giúp cháu."

"Cô có gì để thế chân không?"

"Thưa ông thế chân cái gì cơ ạ?"

Người đàn ông mỉm cười trước câu hỏi ngây thơ của Xuân Nhi.

"Thường thì ai tới đây mượn tiền cũng phải cầm thế một món gì đó tương xứng với số tiền muốn mượm. Thí dụ như cô có nhà cửa, vàng bạc, nữ trang gì trị giá như số tiền này chẳng hạn."

Xuân Nhi lo lắng hỏi:

"Thưa ông trong trường hợp cháu không có gì hết thì làm sao?"

"Làm sao bây giờ, chỗ chúng tôi làm ăn mà."

Xuân Nhi năn nỉ:

"Thưa ông, hoàn cảnh gia đình cháu bây giờ thật bi thảm, chỉ còn trông mong ở ông giúp cho. Khi anh cháu ra khỏi nhà tù, chắc chắn hai anh em đi làm, thế nào cũng trả được nợ cho ông mà. Chúng cháu là người thực thà."

Người đàn ông mỉm cười:

"Chắc chắn chúng tôi chỉ làm ăn với nhứng người thực thà thôi. Còn những kẻ nói trước quên sau, vong ơn bội nghĩa làm gì có tư cách giao thiệp với chúng tôi."

Xuân Nhi mau mắn, nói:

"Dạ... dạ... chúng cháu không bao giờ quên ơn ông chủ đâu."

Người đàn ông có vẻ hài lòng, gật gù.

"Thôi được rồi, bây giờ cũng nể tình anh bạn ở văn phòng luật sư. Y cũng là chỗ quen biết, đã giới thiệu cô tới đây. Không lẽ tôi lại từ chối cũng kỳ. Nhưng mà thú thực số tiền nửa triệu thế này lớn quá. Chúng tôi không có một chút bảo đảm nào cả, nên không thể thoả mãn hết cho cô được. Bây giờ tôi tạm cho cô mượn một trăm ngàn thôi. Mỗi tháng cô phải trả mười ngàn và trả trong một năm tính cả vốn lẫn lời, cô thấy thế nào?"

Xuân Nhi rụt rè, nói:

"Thưa ông trả ra sao cháu cũng chịu. Chỉ có như vậy thì không đủ để luật sư lo cho anh cháu. Xin ông chủ thương tình làm phước cho mượn đủ tiền để lo cho anh cháu.

Người đàn ông thở dài lắc đầu.

"Phải thú thực với cô, nếu không có anh bạn ở văn phòng luật sư là chỗ làm ăn quen, giới thiệu thì không bao giờ tôi tiếp cô. Chứ đừng nói là cho mượn tiền. Tôi không thể nào cho cô mượn hơn được nữa. Tuy nhiên, cô cũng còn có cách về nói với luật sư của cô cho thiếu lại một ít xem có được không. Bây giờ thì cô đi về đi.Tôi cũng có chuyện phải ra ngoài. Nếu cô muốn mượn bấy nhiêu thì ra làm giấy tờ với anh thư ký rồi anh ta sẽ trao tiền cho cô."

Nói xong, ông ta đứng dậy, mở tủ lấy một xấp tiền đưa anh thư ký, bảo dắt Xuân Nhi ra ngoài. Xong ông kêu tài xế đưa ông đi ngay, không nói thêm với Xuân Nhi một tiếng nào nữa.

Xuân Nhi không còn cách nào hơn là mượn số tiền đó và làm theo lời ông chủ nợ chỉ bảo. Cô trở lại văn phòng luật sư xin khất lại số tiền thù lao một nửa, đợi khi anh cô ra khỏi tù sẽ đi làm trả lại. Nàng thấy thật ít có hy vọng vị luật sư này nhận lời. Hơn thế nứa, nàng chỉ có một trăn ngàn đã phải thiếu một trăm ngàn luật sư nữa rồi, lấy đâu ra ba trăm ngàn đóng thế chân cho anh nàng tại ngoại mà ra đi làm đây? Thôi thì cũng đành vậy. Vì chỉ còn một tháng nữa tới ngày xử án, hy vọng anh nàng có thể được thả. Lúc ấy cũng kịp ngày giờ đi làm trả nợ.

Nhưng ở đời không có gì xuôi xẻ như mình dự tính. Vị luật sư không có ở nhà, anh thư ký không thể quyết định được, Xuân Nhi đành ôm tiền về nhà chờ một tuẩn sau vị luật sư mới trở về và nàng được vị luật sư này trả lời không thể chấp nhận điều kiện đó. Thôi đành chờ tới ngày xử có luật sư miễn phí của chính phủ bảo vệ người nghèo vậy. Giấy nợ đã ký, nàng không thể nào đem tiền trả lại được, Xuân Nhi lại vô thăm anh. Anh nàng lại bảo nàng đem số tiền đó tới một người trung gian, có thể lo lót với nhân viên tòa án đẩy vụ án được xử nhanh hơn. Xuân Nhi nóng lòng nghe lời anh, đem tiền đi lo lót, vụ án quả được đem xử nhanh hơn hai tuần. Nhưng luật sư của nguyên đơn lại xin đình lại mấy tháng nữa để sưu tầm thêm tài liệu. Thế là tiền mất tật mang. Xuân Nhi không còn phải biết làm sao nữa; lui tới, qua lại, chớp mắt đã tới ngày phải trả nợ. Lương nàng có hơn ba ngàn; lấy đâu ra bảy ngàn nữa bù vô cho đủ mười ngàn mà trả nợ hàng tháng đây. Bây giờ chĩ còn cách trốn luôn, nằm bẹp ở nhà ông cậu, không dám lú mặt ra ngoài nứa mà thôi. Nhưng nàng làm như vậy vài ngày là đã không thấy yên được rồi, vì ông cậu nghèo quá, không đủ chạy gạo ngày hai bữa nữa. Xuân Nhi lại phải ló đầu ra đi làm. Và chuyện gì phải tới nó đã tới.

Một đêm thật khuya, Xuân Nhi làm xong công việc ở xưởng, đi bộ về nhà. Bỗng một chiếc xe Honda chở đôi chạy tới chặn ngang trước mặt, tên ngồi sau nhẩy xuống, nắm lấy tay nàng, gằn giọng:

"Mời cô lên xe."

Xuân Nhi hoảng hốt la lớn:

"Các ông là ai, định bắt tôi làm gì?"

"Cô không phải hốt hoảng như vậy, chúng tôi chỉ đưa cô về trả lời ông chủ. Tại sao tới ngày trả nợ cô lại trốn luôn là làm sao?"

Nghe nói chủ nợ, Xuân Nhi líu díu leo lên xe ngay. Nàng biết thế nào cũng có ngày này, nhưng vẫn còn hy vọng có thể năn nỉ khất nợ vài tháng chờ cho anh nàng được thả ra sẽ đi làm trả lại. Xe chạy thực mau, gió thổi ù ù bên tai. Xuân Nhi ngồi chính giữa tên lái xe và đứa ngồi kẹp cứng sau lưng. Nàng không hiểu chúng chạy đi đâu mà lâu thế, hết đường này qua đường khác, đường nào cũng tối om om và không một bóng người. Tim Xuân Nhi bắt đầu đập mạnh, nàng lo sợ hai tên này không chỉ đơn thuần đưa nàng tới nói chuyện với chủ nợ. Có thể chúng còn có hành động đen tối gì nữa. Nàng hối hận đã leo lên xe một cách quá đễ dàng như vậy. Hơi thở của tên ngồi sau nàng phà vô cổ Xuân Nhi nóng hôi hổi. Nàng đã thấy hạ bộ hắn cứng ngắc ép sát vô phía sau. Xuân Nhi cố trườn mình về phía trước, nhưng ác hại thay, bộ ngực nàng lại ép sát vô lưng tên lái xe làm cho người y nóng lên thấy rõ. Nàng bị cả hai tên ép cứng như con cá kẹp trong ổ bánh mì vậy. Nhưng tình trạng này nàng biết nói làm sao. Chính chúng có làm cái gì lố lăng đâu; tại yên xe không đủ chỗ ngồi thôi. Có những lúc xe đi vô đường hẻm tối mò và đường đất thật lởm chởm, chiếc xe sóc ngược sóc xuôi làm cho sự cọ sát da thịt lại càng mạnh bạo hơn và chính Xuân Nhi cũng thấy thân thể nóng bừng bưng.

Mãi gần tiếng sau, xe mới tới một căn biệt thự thật đồ sộ. Xuân Nhi mường tượng hình như khu này nằm ở vùng ngoại ô nào chứ không phải trong thành phố. Chung quanh đây không có một căn nhà nào, toàn là cây ăn trái; không lẽ chúng đã chở nàng tới Lái Thiêu rồi hay sao?

Nơi đây yên tĩnh quá. Xe chạy vô trong sân căn biệt thự.

"Tới nơi rồi, xin cô xuống xe."

Xuân Nhi không nói một tiếng nào. Nàng im lặng xuống xe, theo tên ngồi sau nàng vô nhà. Trong nhà nhiều người đứng ngồi lố nhố. Nàng có cảm tưởng nơi đây là một cái hộp đêm cho những dân anh chị tới du hý hơn là nhà ở. Trong phòng này nào là quầy rượu, nào là bàn bi da, trai gái ngồi đấu láo, uống rượu hút thuốc, trông qua cũng biết họ là những dân trong làng chơi thứ thiệt, chứ không hiền lành gì. Nàng khép nép theo tên bắt nàng tới đây lên lầu, xuyên qua vài căn phòng. Y dẫn Xuân Nhi tới một căn phòng thực lớn, cách trang trí nơi đây không khác gì căn phòng nàng tới mượn tiền hôm trước bao nhiêu. Cũng giường bàn ghế, tủ sắt và bàn giấy như hôm trước. Người ngồi sau bàn giấy đúng là ông chủ cho nàng mượn tiền bữa nọ. Nếu nàng không đi qua những căn phòng vừa rồi, chắc chắn Xuân Nhi tưởng là mình đang ngồi trong căn phòng bữa trước.

"Thưa ông chủ, cô Xuân Nhi đến."

Vẫn điếu xì gà trên môi như hôm nào. Người đàn ông đứng tuổi này không nói câu nào. Vẫy tay cho tên bộ hạ lui ra. Y đóng cửa lại và bây giờ chỉ còn Xuân Nhi và ông chủ nợ. Nàng đứng trước bàn giấy của ông ta như một tử tội, khép nép sợ sệt. Phà hơi thuốc khét lẹt lên trần nhà.

Ông ta chậm chạp nói:

"Thế nào cô Xuân Nhi. Tôi đã nể tình cho cô mượn cả trăm ngàn, không điều kiện. Vậy mà tới ngày trả nợ cô không thèm nói một tiếng nào, để tôi phải sai người tới mời cô mới tới. Thật là không nể mặt nhau chút nào. Bây giờ cô tính sao đây?"

Xuân Nhi run rẩy, nói:

"Thưa ông chủ, cháu đâu dám gì đâu. Bị anh cháu không được thả, nên cháu làm không đủ tiền trả nợ, nên sợ ông chủ không dám tới thôi. Mai mốt anh cháu được thả thế nào cũng đi làm trả nợ đủ cả vốn lẫn lời cho ông chủ mà."

Ông chủ nợ cười gằn, giọng cười làm Xuấn Nhi càng sợ hơn.

"Cô nói chuyện như tôi là con nít không bằng. Tôi cho cô mượn tiền có giấy tờ giao ước hẳn hòi, đâu có nói ngang như vậy được."

Xuân Nhi run lẩy bẩy:

"Xin ông thương tình cho cháu thiếu ít tháng nữa.

Ông ta đứng dậy, rời khỏi ghế. Thủng thẳng gạt tàn điếu xì gà, tiến tới trước mặt Xuân Nhi, ngồi lên mé bàn.

"Tiền cô mượn đã quá hạn, lương cô làm có hơn ba ngàn đồng. Cho là anh cô ra khỏi tù đi chăng nữa thử hỏi làm được bao nhiêu. Sức y nhiều lắm kiếm được năm ngàn là nhiều. Đó là nói biết chừng nào y được thả. Nếu cứ nại cớ không có tiền, kéo dài thời gian trả như vậy, cuối cùng đừng nói gì tới nợ, ngay cả lời cũng không trả nổi đâu.

Xuân Nhi cố van lơn:

"Thưa ông chủ, cháu biết nên rất lo. Cháu không muốn kéo dài thời gian bao giờ. Cháu đang cố tìm cách trả cho ông chủ... xin ông gia hạn cho ít tháng."

"Cô có cách nào?"

Vừa nói ông ta vừa nhìn nàng từ đầu tới chân, gật gừ ra điều thích thú lắm.

"Cháu tạm thời chưa có, nhưng..."

"Cô nói không xuôi tai chút nào. Nếu cô có gì cầm thế còn nghe được."

"Nếu có đồ quí, cháu đã bán lấy tiền trả rồi."

"Vây cô tính cách nào đây, nói đi."

Xuân Nhi muốn khóc.

"Cháu... cháu..."

Ông chủ nợ nhấn chiếc nút điện trên bàn giấy. Một thiếu nữ bước vô. Có lẽ là người làm, nhưng ăn mặc rất diêm dúa.

"Tư, mày pha cho cô này ly cà phê đi. Giống bữa nọ ấy nghe chưa."

Cô gái liếc nhanh Xuân Nhi một cái. Cúi đầu bước ra ngay. Một lúc sau, cô ta bưng vô hai ly cà phê sữa; Một ly để trên bàn cho ông chủ. Một ly cô trao cho Xuân Nhi.

"Mời cô..."

Xuân Nhi lật đật đỡ ly cà phê sữa. Miệng lý nhí nói cám ơn. Ông chủ nợ của nàng cũng bưng ly cà phê uống từng ngụm. Ông nhìn nàng mỉm cười thích thú.

"Tôi thấy cô cũng tội nghiệp. Bây giờ dù có làm gì thì cô cũng không có tiền trả tôi. Thôi thì thủng thẳng uống cà phê đi rồi chúng ta bàn lại vậy."

"Dạ... dạ... xin ông chủ thương tình hoàn cảnh cháu."

"Thôi được rồi…được rồi. Cứ uống cà phê đi đã rồi tính sau."

Xuân Nhi mừng thầm thấy ông ta có vẻ dễ chịu rồi. Nàng bưng ly cà phê lên miệng húp một ngum dài. Chất đăng đắng của loại cà phê hảo hạng này cùng với mật ngọt của sữa làm nàng tỉnh hẳn người, trong lòng có vẻ ấm áp đôi chút. Nàng nhìn ông chủ nợ như biết ơn.

"Thưa ông chủ, nếu ông chủ thương tình cho cháu nợ ít tháng nữa. Anh cháu được thả, thế nào chúng cháu cũng đi làm trả được cho ông chủ."

"Thôi được rồi. Lát nữa em nuôi tôi sẽ tính cho cô. Nó có nhiều việc cho cô làm kiếm dư tiền trả cho tôi, cô đừng lo vụ đó nữa."

Xuân Nhi lo ngại hỏi:

"Thưa ông làm gì ạ."

"Ồ, thời buổi này làm gì có nhiều tiền là được, cô lo lắng làm gì chứ."

Xuân Nhi linh cảm thấy có điều gì chẳng lành. Nhất là nàng vừa nhìn thấy cảnh trái gái đú đởn ở từng dưới. Không lý em nuôi ông chủ này lại..

Vừa nghĩ tới đây, bỗng nàng thấy xây xẩm mặt mày, chân không đứng vững nữa, tay run rẩy, không cầm nổi ly cà phê để rớt xuống sàn. Trước khi té xuống nền nhà, nàng nghe thấy hình như tiếng cười của ông chủ nợ thật khả ố rồi không còn biết gì nữa.

Cười một lúc khoái trí, vì đã lâu lắm mới kiếm được một con mồi trẻ đẹp và trinh nguyên như Xuân Nhi. ông Phúc chủ nợ của nàng quay lại nói với con ở:

"Mày gài cửa kỹ chưa Tư?"

"Thưa ông để con ra ngoài rồi khóa cửa lại."

"Khỏi, ở đây phụ với tao được rồi, gài cửa lại đi."

Tư ngần ngừ.

"Thưa ông chủ, con sợ dì Ba..."

Ông Phúc gắt:

"Sợ cái gì, tao bảo mày không được sao?"

Tư sợ hãi chạy vội ra gài cửa lại thật kỹ, chân tay nàng bắt đầu run lẩy bẩy. Bỏ thuốc mê vô cà phê để ông chủ nàng cho các cô gái vô đây uống nàng làm đã nhiều lần. Nhưng từ hồi nào tới giờ, chưa bao giờ nàng ở lại sau khi các bà các cô đó xỉu đi cả. Thường thì vợ nhỏ ông Phúc là dì Ba vô đây với ông, nhưng hôm nay không hiểu sao ông lại không cho kêu dì Ba mà bảo nàng phải ở lại. Sự thực thì nàng cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xẩy ra sau khi cửa phòng đóng lại, chỉ đoán là thế nào cũng có một màn cụp lạc như chuyện vợ chồng thế thôi. Chuyện này Tư cũng chẳng lạ lùng gì, nàng cũng có một đời chồng rồi. Mặc dù ăn ở với anh ta chưa đầy một năm, chồng nàng phải đi lính và tử trận ngay những ngày đầu tiên ra tiền tuyến. Bởi vậy Tư mới lên Saigon đi ở cho gia đình ông chủ này. Được ông chủ và dì Ba tin cậy nên những chuyện như thế này nàng mới được giao cho thi hành.

"Xong chưa, sao lâu quá vậy?

Tư sợ hãi chạy lại ngay.

"Dạ... dạ... xong rồi ạ."

"Em phụ với anh khênh con nhỏ này lên giường coi."

Hai hàm răng Tư đánh lập cập, nàng thấy tự nhiên ông chủ đổi cách xưng hô; mày tao thành anh em ngọt sớt; không biết chuyện gì sẽ xẩy ra đây. Chắc chắn ông ta sẽ phá trinh con bé vô phức này rồi. Nhưng còn nàng ở đây làm gì. Đặt Xuân Nhi ngay ngắn lên giường xong, ông Phúc Bảo nàng:

"Em buông mùng xuống, dắt mùng lại cho kỹ, đừng để con muỗi nào chụi vô mùng làm anh mất hứng, đêm nay thì khổ cả đời đó."

Tư lật đật đứng dậy buông mùng xuống ngay. Nàng tấn mùng xong xuôi, tính chung ra đãnghe ông Phúc giận dữ gắt:

"Ngồi đó chứ đi đâu vậy?"

Tư sợ hãi ngồi yên không dám nhúc nhích nửa bước. Nàng mở mắt nhìn ông chủ chừng chừng. Tư còn lạ gì những người cãi lại ông Phúc bị đối xử ra sao nữa. Hàng ngày ông rất tử tế và lo lắng cho mọi người dưới quyền ông. Tuy nhiên, kẻ nào phản bội, hoặc làm trái ý ông điều gì, dù cho nhỏ hay lớn đều bị trừng phạt một cách ghê hồn, có khi mất mạng như chơi.

"Con Ba nói hồi ở quê em đã có một đời chồng rồi phải không?"

Tư nói lí nhí trong miệng.

"Dạ, thưn ông."

"Ăn ở với nhau được bao lâu."

"Dạ, gần một năm thì chồng con chết."

"Có con chưa?"

"Dạ, thưa chưa."

Vừa nói chuyện với Tư, ông Phúc vừa lần lần cởi từng nút áo Xuân Nhi ra. Da thịt nàng từ từ lồ lộ; bộ ngực con gái thẳng đứng không một nếp nhăn, những đường cong chạy dài thật quyến rũ.

"Chồng chết rồi em lên Saigon đi làm ngay à?"

"Dạ, hơn tháng sau con mới lên đây?"

"Có bà con gì ở đây không?"

"Dạ, có bà thím."

"À, có phải thím Chín, thím Mười gì đó đem em vô đây làm phải không."

"Dạ... dạ... thím Mười con đó."

"Ờ… ờ.. anh nhớ rồi. Bà ấy cũng mượn anh một số tiền. Mới trả dứt nợ mấy tuần trước. Tội nghiệp bà già, ít vốn liếng bán bưng cực khổ. Để bữa nào anh giúp bà ấy chút ít vốn mới được."

"Dạ, cám ơn ông chủ."

"Ơn nghĩa gì, từ nay dì Ba em đi vắng, em thế mụ đó ở đây ngoan ngoãn là được rồi."

"Thưa ông chủ con sợ lắm."

"Sợ cái gì chứ?"

"Dì Ba mà biết thì chết con."

"Bây giờ em là dì Tư có được không?"

Vừa nói ông Phúc vừa đưa tay véo mạnh vô đùi Tư một cái. Nàng kêu lên một tiếng nắm lấy tay ông.

"Ông chủ ơi đừng mà..."

Nàng chưa nói dứt câu đã bi ông kéo vô lòng rồi, Tư sợ hãi nhưng không dám chống cự. Nàng biết làm ông Phúc phật ý là lãnh đủ ngay. Tư khôn khéo nắm lấy tay ông đặt lên ngực Xuân Nhi. Nhưng nàng lại bị ông ta đè ra hôn lên miệng muốn ngộp thở.

"Ông... ông... chủ ơi..."

"Đừng gọi anh bằng ông chủ có được không."

"Dạ... dạ... gọi bằng gì bây giờ."

"Có thực em không biết không?"

Tư sợ hãi.

"Dạ, dạ... em... em... biết."

Ông Phúc cười hể hả.

"Có như vậy mới ngoan chứ, phải không em Tư của anh."

"Anh... anh ơi... dì Ba về... mà biết được em với anh như thế này dì ấy giết em chết."

"Ai dám?"

"Em đâu biết, trong nhà có nhìêu tay chân của dì ấy mà."

"Chân với tay nào đâu, em nói đi, anh chặt hết."

Tư xô ông Phúc ra nhè nhẹ.

"Anh dữ quá hà."

"Như vậy mà còn bị người ta qua mặt mới tức chứ."

"Ai dám qua mặt anh?"

"Thì ngay con bé này đây chứ ai."

"Tại hoàn cảnh thôi, cô ấy không có gan ấy đâu."

"Em lầm rồi, cái mặt con này trông đẹp đẽ như vậy, chứ gan nó là gan hùn chứ không phải thứ dở đâu."

"Nó nằm trong tay anh rồi mà."

"Thì tại thuốc mê thôi, chứ nó mà tỉnh lại có cắt cổ nó cũng không làm gì được."

"Bộ cô ấy không sợ anh à?"

"Sợ thì sợ chứ đụng tới cái này không được với nó đâu. Vừa nói ông Phúc vừa lùa một tay lên mình Xuân Nhi bóp mạnh. Tư cười khúc khích.

"Bây giờ anh muốn làm gì thì làm có khác gì đâu."

"Khác chứ, dù mình muốn gì cũng được, nhưng nó như một cái xác chết còn nước nôi gì nữa."

"Thì anh tạt nước cho cô ta tỉnh lại đi."

"Để nó làm giặc hả."

Tư cười khúc khích.

"Nếu vậy em cũng sanh giặc bây giờ."

Ông Phúc khoái trí cười ha hả, ông không ngờ con nhỏ ở này biết nói chuyện quá. Ông ôm ghi lấy Tư, cắn lên vai nàng. Tư rú lên nho nhỏ thì thào:

"Tắt đèn đi anh ơi..."

Mặt trời đã lên thực cao, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi vô cãn phòng chói lòa. Tư nằm gác một chân lên mình Xuân Nhi nghĩ lại những chuyện đêm qua một cách thích thú. Bây giờ nàng phải đóng nốt vở kịch cho hết phần cuối này. Lúc ấy Xuân Nhi cũng cựa mình, một lúc sau nàng lôm ngồm bò dậy, ngơ ngác nhìn quanh, thấy Tư nằm bên mình lạ lùng hỏi:

"Cô là ai... tại sao tôi lại nằm đây."

Tư làm bộ thở dài.

Hôm qua chị bị xỉu. Ông chủ với em khênh chi lên giường này. Em ngủ đây với chị"


"Cô cô ngủ với tôi."

Vừa nói Xuân Nhi vừa luần tay vô quần. Phần thân thể bên dưới đau như dần. Nàng biết ngay chuyện gì đã xẩy ra rồi. Thế là hết, nàng đã mất tất cả thật là đau lòng. Cái trinh trắng nhất của người con gái đã bị người ta tước đoạt mất rồi còn đâu! Nước mắt nàng chẩy dài xuống giường.

"Ông chủ cô đâu?"

"Ông phải ngủ ở ghế sa lông, nhường cái giường này cho chị và em đó."

"Cô và tôi ngủ ở đây?"

"Dạ, hai chị em mình ngủ đây chứ đâu.".

"Có ai nữa không?"

"Còn có ai vô phòng này nữa chứ?"

"Thế ông chủ cô ngủ ở ghế sa lông thôi à..."

"Phải rồi, chị có sao không? Hình như tâm thần không được bình thường lắm."

Xuân Nhi bỗng khóc rưng rức, nàng la lên:

"Không phải đâu... không phải đâu. Như vậy là làm sao? trời ơi... trời."

Tiếng la của nàng làm cho ông Phúc tỉnh dậy, ông dụi mắt hỏi:

"Cô Nhi tỉnh lại rồi à, cô làm tụi tôi hết hồn."

Vừa nói ông vừa tủm tỉm cười, cái cười thật đểu cáng. Xuân Nhi hiểu ngay những gì đã xẩy ra đêm qua, Tụi này là một đám bất lương. Chính thằng chủ nợ khốn nạn này đã phá hoại trinh tiết nàng chứ còn ai vô đây nữa, nàng muốn nhào tới để quyết sinh tử với hắn. Nhưng thân thể bải hoại không nhấc nổi cánh tay lên chứ đừng nói gì tới làm được cái gì khác nữa.

Nghĩ tới thân phận mình. Nghĩ tới người cha đã chết oan. Nghĩ tới người anh duy nhết đang nằm trong tù...Xuân Nhi vật vã, khóc rống lên.

Thân phận một cô gái vừa rời nhà trường, bỗng gặp những tai biến gia đình như vậy, rồi bây giờ lại tới cảnh ngộ thê thảm của bản thân, ngoài cái khóc còn làm được gì hơn nữa...


Khóc lóc một hồi, Xuân Nhi ngước lên đã thấy Tư bỏ đi tự hồi nào, còn thằng chủ nợ vẫn ngồi đó nhìn nàng bằng cặp mắt thật dâm dật và đểu cáng. Xuân Nhi không còn nghĩ ngợi gì nứa nhìn thẳng vô mặt y sỉ vả:

"Đồ vô lương tâm, quân khốn kiếp, trời chu đất diệt mày..."

Xuân Nhi chỉ nói được như vậy rồi lại lăn ra khóc lóc. Từ nhỏ tới lớn, nàng chưa hề dùng nhứng danh từ chửi rủa ai bao giờ nên không thế nào nói được hết những điều muốn nói. Tuy vậy cũng làm cho ông Phúc điên lên ngay. Ông ta thét lên be be:

"Con nhãi con khốn kiếp này, mày dám chửi tao à..."

"Tao thiếu tiền mày, bây giờ chưa trả được. Nhưng đâu có phải là quỵt luôn đâu. Tại sao mày lại phá hoại đời con gái của tao tàn nhẫn như vậy."

Xuân Nhi căm thù tới tận xương tủy. Nàng cố tụt xuống giường tiến tới chỗ lão Phúc ngồi. Lão Phúc đứng bật dậy. Xô mạnh nàng té nhào xuốngnền nhà, lão lại thét lên:

"Ai phá trinh tiết cô? Có bằng cớ gì hả. Nói đi, nói mau."

Xuân Nhi không biết phải nói làm sao bây giờ. Thần kinh căng thẳng, âm hộ nhức nhối. Nhưng nói cái gì đây? Dù biết chắc là mình vừa bị mất trinh tốl qua, nhưng làm sao bây giờ?

Lão Phúc vẫn lớn tiêng:

"Cô đau ốm gì không biết, hôm qua trúng gió xỉu đi, đã được chúng tôi tận tình săn sóc, nhường cả giường cho ngủ. Lại để con nhỏ ở nằm chung coi chừng cả đêm. Vậy mà bây giờ nói điều vu oan giá họa. Thật là cái thứ vô ơn bội nghĩa. Cô hãy nói thực đi. Có phải thiếu nợ không tiền trả rồi bây giờ dùng cái kế này muốn chạy nợ phải không? Cô có biết là tôi đâu phải là người dễ cho cô muốn nói ngược nói xuôi làm sao cũng được đâu. Bây giờ cút đi. Tôi cho cô hạn ba ngày phải thanh toán cho xong nón nợ đó, không cần lời lóm gì nữa. Nếu không trả cho đủ cô khó sống với tôi đó."

Nói một hơi xong, lão Phúc ngồi phịch xuống ghế. Mặt hầm hầm, ánh mắt tóe lửa hung bạo. Ngay lúc ấy một người đàn bà bước vô phòng. Bà ta thực trẻ, có lẽ khoảng trên dưới ba mươi là cùng. Cách phục sức thật quí phái, nhưng coi điệu bộ lại quá lẳng lơ. Bà ta tới bên lão Phúc ngồi xà ngay vào lòng, õng ẹo, nói:

"Anh nuôi ơi, ai chọc anh giận vậy?"


Lão Phúc hình như không để ý gì tới người đàn bà đang ngồi trong lòng mình. Mặc dù cô ta đã tì cả bộ ngực như núi lửa vô mình lão. Cái áo hở ngực này có lẽ cắt quá thấp nên bộ ngực của nàng phô trương ra ngoài gần hết. Cô ta cố mơn chớn, vuết ve lão.

"Anh nuôi à, bớt giận đi anh... ngó em nè."

Lão vẫn chưa nguôi ngoai chút nào. Không để ý tới bà ta và tiếp tục chửi rủa Xuân Nhi.

"Cô nghĩ cô là cái giống gì. Thân thể cô đẹp đẽ lắm hay sao. Cái thứ cô tôi muốn chỉ cần gật đầu một cái có hàng chục đứa quì dưới chân ngay, cô có biết không?"

Lão giận dữ đứng dậy, lấy ngón tay chĩ vô trán Xuân Nhi day diến.

"Cô phải nhớ cho kỹ. Món nợ phải thanh toán trong ba ngày. Nếu không xong cô lấy cái mạng mà trả đó."

Nói xong lão hầm hầm bỏ ra ngoài. Người đàn bà không theo lão, đi tới chổ Xuân Nhi nhỏ nhẹ hỏi:

"Trời ơi, tại sao cô lại lỗ mãng với ông ta vậy, bộ cô không biết, ông ấy là người có uy thế rất lớn trong giới giang hồ cũng như với cả chính quyền đó hay sao? Cái mạng kiến của cô em hắn lấy lúc nào không được."

Xuân Nhi quay mặt đi khóc lớn hơn. Nàng không còn biết làm gì hơn là khóc lóc. Người đàn bà trẻ vẫn nhỏ nhẹ bên tai nàng.

"Chị rất cảm thông với hoàn cánh em. Nhưng khóc lóc hoài đâu ích chi. Hãy can đảm lên, mình còn phải phấn đấu với đời chứ. Đừng để cho nghịch cảnh kéo mình nhào xuống có phải hay hơn không."

Ngưng một lát như chờ cho Xuân Nhi suy nghĩ, nàng nói tiếp:

"Em có biết không, ngay cả chị đây cũng là nạn nhân của lão chủ nợ đó. Chị thù hắn tận xương tủy. Cái ngày mới chân ướt chân ráo lên Saigon, chị bị đưa vô đây và ngay trong đêm mưa bão phũ phàng đó, hắn đã hãm hiếp chị một cách cực kỳ man rợ."

"Chị cũng bi bị lão ta phá hoại tiết trinh hay sao?"

Người đàn bà kéo Xuân Nhi ngồi xuống ghế sa lông, tâm tình.

"Phải, cả ngàn lần hơn em. Em còn có cái may mắn không biết gì trong thời gian đó. Còn chị ngược lại, mắt mở trơ trơ, chân tay bị cột vô bốn góc giường, thân thể căng ra cho lão hành hạ cả đêm tới sáng."

Xuân Nhi ngây thơ hỏi:

"Chị không chống cự à."

Người đàn bà cười khổ.

"Đã nói chân tay bi trói như vậy còn chống với cự cái gì được chứ."

"Nhưng ít nhất cũng phải chửi vô mặt hắn."

"Ai lại không làm như vậy, lúc đầu chị cũng la hét, chửi rủa. Nhưng sau không dám nứa vì hắn bắt đầu đánh đập chi thật tàn nhẫn, nên chẳng nhứng không dám chửi rủa còn phải van lơn xin xỏ y nhẹ tay để thân thể được vẹn toàn."

"Em thà chết chứ không chịu đ ểy hành hạ như vậy."

Người đàn bà choàng một tay qua vai Xuân Nhi.

"Lúc ấy chị cũng nghĩ như em, nhưng làm sao đây; chân tay bị trói căng ra, nhúc nhích còn không được, cắn lưỡi cũng vô phương vì hắn cột khúc cây ngang miệng rồi. Chỉ còn nước chịu trận mà thôi."

"Nhưng sau đó?"

"Sau đó ư, chính hắn sai thủ hạ tính liệng chi xuống sông. Chị phải lậy lục cầu xin mãi y mới tha."

"Tại sao chị làm như vậy?"

"Chết để làm gì? Những gì hắn muốn lấy mình cũng đã mất rồi. Tại sao không cố sống mà đòi lại món nợ này chứ?"

Xuân Nhi ngẩn ngơ.

"Nhưng bây giờ chị lại là em nuôi của hắn."

"Anh em nuôi nấng cái gì. Thật ra chị cố làm như vậy để dựa vào thế lực của lão, tạo dựng lên cái thế của mình. Rồi từ đó mới có thể ân oán gì thì gì chứ."

Tự nhiên Xuân Nhi có cảm tình với người đàn bà này ngay. Nàng nghĩ bà ta nói có lý. Chứ cứ như mình lúc nãy. Không biết trời cao đất rộng là gì. Xông lại định ăn thua đủ với lão ta làm sao được. Nàng nhỏ nhẹ hỏi:

"Vậy bây giờ chị làm được cái gì rồi?"

"Hiện nay chị đang trông coi Vũ Trường Đại Thế Giới."

"Chị làm chủ à?"

"Trên thực tế chị là chủ, nhưng giấy tờ ông Phúc còn đứng tên."

"Như vậy nghĩa là sao?"

"Nghĩa là tiền bạc trong tay chị, ông Phức chỉ có cái tên trên giấy phép Vũ Trường thôi."

"Bộ ông ta cũng chịu như thế sao?"

"Em khờ quá, trời cho phụ nữ chúng mình một thứ vũ khí ghê gớm nhất trần thế này. Tại em không biết dùng tới thôi. Như món nợ của em mà biết dùng cái vũ khí trời cho này. Lo gì không trả được, bất quá vài ba tháng là cùng, có đâu để lão Phúc hành hạ như vậy."

Xuân Nhi có vẻ suy nghĩ, nàng ngần ngừ.

"Nhưng em làm sao dám làm tiền như nhứng cô gái làng chơi đó được."

Người đàn bà cười thật tươi.

"Ai bảo em bán thân nuôi miệng đâu. Nghe chị nói đây, ở Vũ Trường chị, mọi người chỉ có bán nghệ chứ không bán thân đâu. Chúng mình ca hát, khiêu vũ với khách thôi, chứ có cô nào đi ngủ với khách đâu mà sợ. Nghề nào không là nghề phải không em?"

"Nhưng chỉ làm như vậy liệu có tiền không chị."

"Nhiều thì không có, cái nợ của em có thể trả trong vòng ba tháng là cùng."

"Lúc nãy ông chủ nợ bắt em phải trả trong vòng ba ngày thôi. Biết làm sao bây giờ, có lẽ chỉ còn nước nhẩy xuống sông một lần nữa chứ để ông ta giết chết cũng thế thôi, mà chưa chắc gì đã được chết êm ả như chết trong giòng nước nữa."

Người đàn bà ôm Xuân Nhi vô lòng, nói:

"Em chỉ nói bậy thì thôi. Con kiến còn muốn sống há gì con người. Thôi để chị tính cho."

Xuân Nhi hỏi yếu ớt.

"Chị định giúp em?"

"Phải, nếu em muốn thì chị giúp. Chị thương em vì cùng hoàn cảnh chị em mình giống nhau. Chị có thể nhận em làm em. Em có chịu không?"

Xuân Nhi có vẻ cảm động.

"Em cám ơn chị. Bây giờ thân thể em rã rời như thế này rồi, còn gì nữa đâu. Gia đình lại tan nát, không nơi nương tựa. Được chị nhận làm em còn gì bằngnữa. Nhưng còn món nợ này làm sao trả ngay đây."

"Có khó gì cái đó. Em cứ vô chỗ chị làm. Chị ứng trước cho em một trăm ngàn trả nợ, rồi trừ dần vô tiền lương là được rồi, có gì khó khăn đâu."

Xuân Nhi mừng thầm trong bụng, nhưng nàng cũng nói:

"Vậy em xin chị hai ngày nữa để suy nghĩ được không ạ?

"Được chứ...được chứ. Em cứ suy nghĩ cho chín chắn đi. Nhưng phải nhớ là lão Phúc đã nói là làm. Món nợ của em không trả không xong đâu."

"Dạ... dạ... cám ơn chị, em biết rồi."

Hai ngày sau, Vũ Trường Thế Giới lại thêm một cô vũ nữ đẹp tuyệt vời - nàng Lê Xuân Nhi.

Từ ngày Xuân Nhi làm tại Vũ Trường Thế Giới. Nơi đây lại thêm một số khách ái mộ nàng, si tình cũng có, văn nghệ cũng nhiều. Thôi thì kẻ tới ngừời đi, ong bướm dập dìu, hàng đêm giai nhân cùng tài tử quay tròn điệu luân vũ dưới ánh đàn màu muôn sắc. Vẻ đẹp của nàng dã làm chao đảo nhiều khách mày râu.

Lúc đầu nàng còn ngơ ngác. Chưa quen với nếp sống vũ trường. Nhưng chắng bao lâu Xuân Nhi đã hòa vào nhịp sống đó. Cách sống sa hoa, ăn chơi trác táng của các vương tôn công tử hàng đêm đã đem niềm vui sống cho nàng. Chưa đầy ba tháng, Xuân Nhi đã trả hết món nợ mà dì Ba ứng trước cho nàng. Bây giờ tiền bạc đối với nàng như rác rưởi. Người ta đem dâng tới chân mà nhiều khi Xuân Nhi còn ngảnh mặt làm ngơ. Nhưng dù cho cuộc sống có đổi mới, tìên bạc có dư thừa, Xuân Nhi vẫn chỉ là một thiếu nữ mới tới, và lẽ dĩ nhiên nàng cũng như bao nhiêu người con gái khác trong tuổi dậy thì, luôn luôn mơ ước một bóng hình trong mộng. Và cuối cùng người đó đã tới. Phải chăng là số kiếp. Trong một đêm cuối tuần. Ngoài trời mưa gió thật lớn, nhưng vũ trường vẫn đông nghẹt vì được tăng cười nhiều ca sĩ nổi tiếng đương thời.

Xuân Nhi đang ngồi, bỗng Mi Mi tiến lại khều nhẹ nàng chỉ ra cửa, thì thầm:

"Anh chàng tao nói với mày tới kìa."

Xuân Nhi tò mò nhìn theo tay bạn. Bất chợt nàng bắt gặp ngay ánh mắt nhìn mình đăm đăm của chàng trai đó. Anh ta thấy nàng cúi nhẹ đầu chào là tiến lại ngay.

Xuân Nhi như bị điện giật. Nàng lính quýnh thấy rõ. Một luồng điện không biết từ đâu chạy dài vô người nàng làm thân thể Xuân Nhi nóng bừng bừng. Tim nàng đập mạnh, hai má đỏ lên, không hiểu tại sao người con trai này làm nàng bối rốỉ. Xuân Nhi vội vàng đứng lên, cười thực tươi với chàng.

"Chào cô Xuân Nhi."

"Dạ, thưa anh."

"Cô cho phép tôi được nhẩy với cô đêm nay."

"Dạ, em rất hân hạnh được tiếp anh đêm nay."

"Chúng mình nhẩy liền bây giờ được không, bản nhạc này hay quá."

"Dạ, xin mời anh."

Chàng thanh niên nắm tay nàng đưa ra sàn nhẩy. Xuân Nhi có linh cảm người này sẽ đi vào đời nàng chứ không sai. Trên sân khấu, cô ca sĩ đang hát một bản nhạc thật buồn. Khúc nhạc tiễn đưa người yêu qua bên kia thế giới. Giọng nàng đọng lại như những hạt lệ lăn trên má tình nhân, bất giác Xuân Nhi rùng mình.

"Em lạnh à."

"Dạ, thưa không. Hình như ngoài đường mưa lớn lắn phải không anh?"

"Bão từ miền Trung thổi tới mà. Cái vùng đết nghèo nàn đó lúc nào cũng đầy dẫy tang tóc."

"Mưa lớn như vậy anh còn tới đây làm chi?"

Chàng thanh niên cười thật tao nhã.

"Dù cho mưa bão tới đâu anh eũng phải tới."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì mơi đây anh đã có..."

"Thích thú chăng?"

"Nói cho sát nghĩa hơn là tình yêu."

Xuân Nhi cười khúc khích.

"Nơi đây văn nghệ thì còn được. Đam mê coi bộ không khá rồi."

"Em nói chuyện với khách như vậy không sợ bị chủ sa thải hay sao?"

"Trừ khi anh tố giác."

Chàng thanh niên cười nho nhỏ.

"Em họ gì?"

"Em họ Lê tên Xuân Nhi. Còn anh, anh có thể cho em xin tấm danh thiếp của anh được không?"

"Ồ, anh vừa đưa người bạn tấm cuối cùng. Lần sau anh sẽ mang tới cho em. Anh tên Giầu, Nguyễn văn Giầu."

"Họ Nguyễn ở Việt Nam nhiều lắm, nhưng em có linh cảm giòng họ Nguyễn của anh phải là người làm ăn lớn."

"Em nghĩ sao mà nói như thế?"

"Em chỉ linh cảm thấy vậy."

"Có phải em thấy anh ăn mặc đúng thời trang hay không?"

"Không hẳn thế, nhưng em không giải thích được lòng mình."

Nhẩy một hồi nữa, Giầu hỏi:

"Mấy giờ em về?"

"Không chừng, thường thì nửa đêm."

"Anh đưa em về, chúng mình đi ăn nơi nào nói chuyện được không?"

"Dạ, em chưa bao giờ đi ra ngoài với khách cả, anh đừng buồn nhé." '

"Tại sao?"

"Đâu có tại cái gì đâu chl vì em không quen thôi."

"Thì cứ đi thử một lần rồi quen chứ gì."

"Nhưng thử thách này đối với em khó khăn như một chiến tuyến đầy bất trắc. Không thể nào vượt qua được."

Hai người nhẩy đã lâu, Xuân Nhi cảm thấy mỏi mệt, nói nho nhỏ.

"Anh Giầu ơi, em mệt quá rồi, cho em nghỉ một chút nhé."

Giầu dìu Xuân Nhi về bàn ngay, chàng tự trách nhở nhỏ.

"Xin lỗi em, anh ham nhẩy với em quá quên cả giờ giấc. Chúng mình về bàn ngồi nói chuyện với nhau nhé. Anh đã bao giờ cho em trọn đêm nay rồi, em khỏi phải chạy bàn nữa."

"Dạ, cám ơn anh."

Xuân Nhi và Giầu ngồi nghe nhạc và nói chuyện với nhau cho tới bản nhạc cuôl cùng nàng mới hỏi Giầu.

"Chúng mình ra nhẩy bản này nhe anh."

Giầu bằng lòng ngay, kéo ghế dìu nàng đứng dậy ra sàn nhẩy. Cho tới bây giờ, hai người đã thật tự nhiên và thân mật. Giầu ôm Xuân Nhi thật sát, chàng có thể nghe được hơi thở nàng nóng hôi hổi trên cổ mình, những bước chân đẩy tới cọ sát làm chàng run rẩy cả châu thân. Chàng chưa nhẩy với cô vũ nữ nào ở đây nhiệt tình như Xuân Nhi. Hình như nàng nằm trong tay chàng với tất cả sự dâng hiến trọn vẹn hồn xác. Giầu muốn mời nàng về nhà nhưng đã bị tử chối. Chàng biết rằng cần phải chờ một thời gian nữa chứ không thể đốt giai đoạn được. Vì dù sao Xuân Nhi cũng là hoa khôi của vũ trường này. Không dễ dàng như những cô vũ nứ khác. Tối hôm đó vô tình Giầu lại quên cho nàng tiền thưởng. Trong đám chị em vũ nữ, Xuân Nhi với Bình và Mi Mi là bạn bè rất thân, tối nào cũng đi ăn với nhau trước khi về nhà. Đặc biệt tốì nay, cả hai tò mò nôn nóng muốn biết câu chuyện giữa Giầu và Xuân Nhi ra sao nên đèn vừa bật lên. Giám ra về là họ xúm lại Xuân Nhi hỏi han rối rít. Mi Mi luôn luôn dành phần hơn, nàng nắm vai Xuân Nhi lay nhè nhẹ hỏi dồn.

"Xuân Nhi ơi, anh chàng cho mày nhiều tiền thưởng không hả. Được bao nhiêu?"

Xuân Nhi chép miệng.

"Không có một đồng xu."

Mi Mi không tin, nàng làm bộ không vui.

"Còn làm bộ giấu nữa. Hỏi cho biết thôi chứ tao có đòi chia đâu mà mày sợ."

Bình cũng nói vô.

"Đúng rồi, bạn bè mà mày dấu tụi tao làm chi, khai thực đi không bị phạt đó."

Nhưng mặt Xuân Nhi cứ ngây ra, rõ là nàng không có tiền thưởng thực. Cả hai có vẻ hiểu là nàng không nói dối, Mi Mi kéo Bình và Nhi ra cửa.

"Thôi, tụi mình đi La Cay ăn mì. Kể như Xuân hôm nay xui. Thằng khứa này nhẩy với ai luôn cho bạc ngàn, không hiểu sao hôm nay dở chứng, đồ cô hồn."

Bình vẫy xe Taxi vừa cười vừa lôi hai bạn vô trong.

"Mọi hôm mày thích anh chàng này lắm mà. Sao hôm nay lại rủa người ta là cô hồn hả con khỉ."

Mi Mi cười khúc khích.

"Tại nó nhẩy với con Xuân Nhi mà không cho đồng bạc nào. Vậy mà cũng bầy đặt bao giờ cả đêm làm con người ta không có tiền về xe nữa. Kỳ sau gặp tao biết tay. Bình quay qua Xuân Nhi hỏi:

"Hay là anh chàng đã thấm đòn nên giứ sĩ diện cho nàng, không dám đưa tiền thưởng."

Mi Mi reo lên:

"A…mày nói có lý. Chứ không lý nào thằng cha này lại kẹo tới mức đó."

Nói xong nàng quay qua Xuân Nhi hỏi:

"Có phải vậy không mày?"

Xuân Nhi cười khổ.

"Thôi mà… Tụi mày đừng lấy tao làm đề tài chọc quê nữa chứ. Khách tới vũ trường tìm tụi mình chỉ muốn vui chơi thôi Nghề nghiệp của tụi mình là làm cho họ vui, chứ có tình có ý gì ở cái chốn này chứ."

Tuy miệng nói như vậy. Nhưng trong thâm tâm Xuân Nhi lại nghĩ khác. Nàng cảm thấy con người Giầu có một cái gì làm nàng lưu luyến. Tuy nhiên, nàng không biết đó có phải là tình yêu hay không. Nhưng nàng biết rất rõ là nàng có thật nhiều cảm tình với người thanh niên này.

"Xuân Nhi, tên anh chàng đố là gì hả mày?"

Xuân Nhi cười cười chọc tức bạn.

"Tặng tiền thưởng bạc ngàn mà không tự giới thiệu tên tuổi với người đẹp à?"

Mi Mi xô mạnh tay bạn cười khanh khách.

"Bây giờ tới lượt mày chọc quê tao héng."

Taxi đã đưa mọi ngưới tới tiệm mì quen thuộc. Cả bọn lại ồn ào kéo nhau vô đánh chén no nê mới rủ nhau về. Xuân Nhi về tới nhà, tắm rửa rồi leo lên giường nằm.

Hình ảnh của Giầu cứ lởn vởn trong đầu óc nàng. Mãi cho tới gần sáng nàng mới ngủ được.

Không hiểu sao từ đêm nhẩy với Xuân Nhi đến nay, không thấy Giầu tới vũ trường chơi nữa. Tốì nay là bốn đêm rồi, Xuân Nhi mỗi lần đi làm thấy hình như thiếu thiếu một cái gì. Có lẽ nàng nhớ Giầu thực sự rồi chăng. Hình bóng chàng trai này không hiểu sao cứ lởn vởn trong đầu óc nàng mãi vậy.

Bỗng có ai ghé sát vô tai nàng thì thầm gọi:

"Xuân Nhi."

XuânNhi nhận ra ngay giọng nói của người nàng đang mong đợi.

"Anh Giầu, lâu lắm rồi anh không tới. Chúng mình nhẩy nhé."

Giầu nắm tay Xuân Nhi nói:

"Hôm nay anh mệt quá, để khi khác nhé. Em nhẩy với người khác đi."

Nói xong Giầu mốc thuốc lá ra hút thật tự nhiên. Chàng phà khói thành những vòng tròn đan vào nhau, nhìn quanh như tìm kiếm ai. Xuân Nhi cảm thấy tự ái. Hình như vừa bị va chạm mạnh, nàng quay đi ngay và tới nhứng bàn khách đang đợi nàng.

Nhẩy chưa hết một bản với khách, Xuân Nhi cố tình dìu người khách của mình lướt qua bàn Giầu ngồi xem chàng đang làm gì. Ai ngờ Giầu đã ngồi với cô khác và bắt đầu mời cô ta nhẩy. Cặp mắt đa tình của chàng như dán vào thân thể no tròn của cô vũ nứ này.

Xuân Nhi thấy bực tức, hình như nàng đang ghen thì phải. Chính nàng cũng không hiểu tại sao lại có chuyện buồn cười này. Khách chơi tới đây tìm vũ nữ, nay cô này mai cô khác, chứ có ai là của riêng ai đâu. Hơn nứa, nàng với Giầu cũng chĩ mới nhẩy với nhau có một lần và chưa từng hẹn ước điều gì. Chàng muốn nhẩy với ai mắc mớ gì tới nàng. Không hiểu sao nàng lại quan tâm tới anh chàng này nhiều như vậy cho khổ vào thân.


Có một điều Xuân Nhi không ngờ tới, Giầu là một công tử ăn chơi đầy kinh nghiệm trong giới giang hồ, Chính chàng đã chủ tâm làm như vậy để câu cho bằng được Xuân Nhi. Người mà chàng đã chấm phải chinh phụ cho bằng được. Giầu đã cố ý không tới vũ trường nhiều đêm. Rồi hôm nay tới đây lại tỏ ý thờ ơ, nhưng cũng có lúc nhiệt tình làm Xuân Nhi mất đi tự chủ. Vì dù sao Xuân Nhi cũng chỉ là một vũ nữ mới vào nghề được mấy tháng. Nàng chưa hiểu được cái đạo lý nghề nghiệp: "Kẻ đến là khách, người đi đừng chờ."

Giầu vẫn như mèo vờn chuột. Chàng kéo cô vũ nữ đang nhẩy với mình về phía Xuân Nhi, khi tới gần Giầu ghé sát vô tai nàng nói nho nhỏ:

"Tối nay bất cư giá nào anh cũng muốn gặp em. Có chuyện rất quan trọng muốn nói với em đó. Anh nhớ em kinh khủng em có biết không?"

"Làm sao tin anh đây? anh còn đang say sưa trong lòng người đẹp đó mà."

"Không phải đâu em. Anh chỉ nhẩy tạm với cô này để chờ em thôi. Sau bản này em chạy qua bàn anh nhé."

Xuân Nhi nhìn chàng thiết tha, gật đầu. Nàng xoay người khách một vòng lảng ra xa vì sợ ông ta biết nàng hẹn hò với người khác ngay trên vai ông. Xong bản nhạc, Xuân Nhi xin lỗi khách, chạy qua bàn Giầu ngay. Chàng cũng đã để cô vũ nữ nhẩy lúc nãy chạy qua bàn khác rồi.


Giầu đứng dậy, kéo ghế, nắm tay Xuân Nhi mời ngồi.

"Em có biết anh định nói gì với em không?"

"Dạ, không."

Giầu nói như van xin.

"Anh muốn mời em đi ăn tối nay. Xin em đừng từ chối. Đây là tất cả tấm lòng anh."

Xuân Nhi suy nghĩ một hồi, rồi nói:

"Dạ, em xin phá lệ đi ăn với anh. Nhưng chúng mình phải giao ước trước. Chỉ có đi ăn và dạo phố thôi, chứ không có gì khác nữa đâu nghe."

Giầu mừng rỡ, vội vã nói ngay:

"Được mà, được mà, anh chỉ cầu mong có thế thôi. Chúng mình đi ngay bây giờ nhé, anh sẽ mua hết giờ cho em."

Nói xong không đợi cho Xuân Nhi có bằng lòng hay không. Giầu gọi tài phán trả tiền liền. Chàng nắm tay Xuân Nhi đưa ra cửa. Xe của Giầu đậu ngay đó. Hai người chui vô xe và Giầu từ từ lái đi thật êm.

"Em muốn đi đâu ăn?"

"Chỗ nào cũng được, miễn không xa quá thôi."


"Chúng mình ra xa lộ Biên Hòa nhé."

"Dạ, cũng được."

Đêm đã khuya, xe cộ thưa thớt. Giầu phóng xe thực nhanh, chẳng mấy chốc đã qua cầu Phan Thanh Giản. Chàng lái xe tới quán Mì Cây Nhãn ngay dưới chân cầu. Hai đứa vừa ăn vừa nói chuyện thật vui vẻ. Ăn xong, Giầu hỏi:

"Chúng mình lái xe lên Thủ Đức hóng gió nhé, ăn tô mì nóng quá, ra cả mồ hôi."

Xuân Nhi trả lời dễ dàng.

"Dạ, anh muốn sao cũng được."

Giầu lại đưa Xuân Nhi vô xe, từ từ lái lên đường rồi đạp ga phóng thực nhanh. Gió xa lộ mát lạnh, tóc Xuân Nhi bay tứ tung, lòa xòa cả lên mặt Giầu. Đi một lúc thực lâu Giầu thấy mé ruộng nhiểu cặp trai gái ngồi rải rác, chàng cho xe chạy từ từ lại, nói:

"Chúng mình đậu xe lại đây nói chuyện chơi nhé. Em coi kìa, biết bao nhiêu cặp tình nhân đang thủ thỉ bên nhau."

"Dạ."

Giầu lái xe xuống lề đường rồi đậu sát mé ruộng. Chàng lấy chiếc khăn tắm lớn trải xuống thảm cỏ cho Xuân Nhi ngồi quay mặt ra ruộng lúa. Xuân Nhi nhìn lên trời thấy lác đác những vì sao lấp lánh thật đẹp, gió đồng nội mát làm sao. Tâm hồn nàng cảm thấy sảng khoái lạ kỳ, nàng dựạ vô mình. Giầu, ngả đầu trên vai chàng thì thầm:

"Nơi này đẹp và nên thơ quá hả anh."

"Phải, em coi kìa, ánh trăng đổ xuống từng vũng trên ruộng lúa rung rinh từng cơn theo ngọn gió. Thật là tuyệt vời, phải chăng đây là thế giới của những kẻ yêu nhau."

"Coi bộ anh còn là một thi sĩ nữa. Nghe anh tả cảnh làm lòng em cũng rung động."

"Em nói làm anh thật sung sướng. Có phải đây là thế giới của hai chúng mình."

“Anh coi, chung quanh đây còn biết bao nhiêu cặp tình nhân khác; làm sao có thể là thế giới của hai chúng mình được."

"Cái đó phải tuỳ theo người giải thích như thế nào”

“Anh nói không phải chỉ là thế giới riêng của hai chúng mình đâu, mà là thế giới của những cặp trai gái yêu nhau."

"Có nghĩa là thế giới của hai người yêu nhau."

"Đương nhiên là như thế."

"Không, chưa chắc đã đúng đâu anh. Hai người ngồi sát bên nhau chưa chắc đã tạo được thế giới của hai người. Vì nếu họ không truyền đạt được tiếng lòng cho nhau, nào có ý nghĩa gì đâu."

"Ít ra chúng mình không tệ như vậy."

"Nhưng không biết trong trái tim anh còn hình ảnh bao nhiêu người đàn bà?"

"Tại sao em nghĩ vậy?"

"Nói yêu em, nhẩy với em. Rồi biến luôn mấy ngày không đủ chứng minh điều đó sao?"

Giầu cười nho nhỏ.

"A… Em hiểu lầm anh rồi. Những ngày xa em là những ngày mong nhớ sầu héo con tim. Anh không tới với em được vì lo chuyện buôn bán thôi."

"Đã hết đâu, tới Vũ Trường Đại Thế Giới đâu phải chỉ vì em. Còn có Tiểu Bình, Mi Mi, Bạeh Nga. Anh nhẩy với cô nào cũng cho tiền thưởng cả bạc ngàn, ra tay hào phóng như vậy, hèn chi mấy nàng không thương anh là phải."

Giầu cười hì hì, chàng vòng tay ôm sát Xuân Nhi vô lòng, áp má vô sát má nàng, nói nho nhỏ:

"Cưng ơi, bạc ngàn đối với anh có là bao nhiêu đâu. Tới vũ trường chơi mà không cho tiền thưởng còn gì quê hơn. Nhưng cứ chỉ đó đâu phải là tình yêu được. Bây giờ mà em còn chưa hiểu lòng anh hay sao?"

Xuân Nhi thấy lòng mình ấm lại. Nàng ngước mặt lên như chờ đợi, miệng thì thào:

"Hiểu cái gì cơ?"

Giầu không để nàng phải đợi lâu hơn nứa. Chàng cúi xuống ngay, bờ môi gắn chặt bờ môi, hai thân hình như quện lại làm một...

4 views0 comments

Comments


bottom of page