top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 2

Updated: Jul 26, 2022



Chương 2/8

Sáng hôm sau, Chung tới tìm gặp bạn. Thật may mắn, anh ta lại quen cô thư ký riêng của thương gia Nguyễn Văn Giám và cô này đã cho Chung biết trong kỳ sinh nhật của ông Giám vừa qua, ông đã được người ta tặng một chiếc đồng hồ quả quít mạ vàng. Nhưng ông không dùng tới vì chính ông đã có một chiếc y như vậy bằng vàng tây rất quí, thường mang theo bên mình; do đó chiếc đồng hồ mới này được ông tặng lại cho người con trai là ông Nguyễn Văn Giầu sài.

Đêm đó Chung về nhà, kể lại điều tìm hiểu được chỗ ông Linh nghe và chàng kết luận rằng; chắc chắn vụ tai nạn xe này phải có bàn tay của con trai nhà thương gia tỷ phú kia và cô vũ nữ họ Đỗ.

Ông Linh cũng đồng ý với Chung như vậy. Tuy nhiên, ông là người ít thích dây dưa tới chuyện của người khác, nhất là nhứng chuyện phiền phức như thế này. Ông nói:

"Anh Chung à, tôi hoàn toàn đồng ý với nhận xét của anh. Nhưng tôi nghĩ là chúng ta không nên xen vào công việc của Cảnh Sát làm gì. Anh có nghĩ ông Giám là một nhà tỷ phú, thế lực của họ đâu có vừa gì, mình làm sao đương đầu với người ta được.

Chung nghe ông Linh bàn hỉ ầm ừ, im lặng, nhưng trong thâm tâm chàng đang nổi lên sự bất mãn mãnh liệt. Có lẽ ông Linh nhìn thấu tâm gan Chung, ông hỏi:

"Anh đang nghĩ gì vậy?"

Rồi không đợi câu trả lời của chàng, ông nói ngay:

"Thực ra tôi cũng không muốn ngăn cản anh tìm hìểu câu chuyện này làm gì, vì chính tôi cũng rất hiếu kỳ, muốn tìm hiểu như anh, Nhưng quả thực, tôi thấy không có lợi chút nào. Giá đình chúng tôi rất qúí mến anh, hơn nữa anh cũng thừa hiểu con Lan nhà tôi coi anh như người bạn thân thiết nhất của nó, phải vậy không?"

Chung thật cảm động vì chân tình của ông Linh, chàng nói để ông yên lòng:

"Cám ơn bác, cháu biết bác lo cho cháu mà."

"Tốt, anh biết vậy thì được rồi, khuya rồi đó, đi ngủ đi."

Chung về phòng ngủ, tắt đèn leo lên giường, trong lòng chàng thựe sự không phục nhứng gì ông Linh vừa nói. Chàng thấy cứ lo xa như ông Linh cũng có phần đúng. Nhưng như thế đâu còn là công lý. Xã hội có sự xấu xa, tàn bạo và tội ác thì tất phải có chính nghĩa, lương thiện tương hòa để hóa giải.

Chàng nghĩ, nếu đã biết được người con gái xấu số kia bị người ta sát hại thì phải có hành động vạch trần ra tội ác ấy để đem lại công chính cho kẻ bị thiệt thòi, chứ có đâu lại co đầu rút cổ để cho một người yếu thế bị ức hiếp tới vong mạng, thành ma quỉ lang thang oan ức tới không thể siêu thoát được như vậy. Chung bị ám ảnh mãi về những lý luận của ông Linh nên không thế nào ngủ được. Trong thâm tâm chàng nhất định chống lại những gì ông vừa nói, nhưng cũng làm chàng cảm thấy áy náy về mối cảm tình ông dành cho chàn

Bỗng nhiên có tiếng cửa cọt kẹt như có ai đang mở cửa đi vào. Chung ngạc nhiên vì chàng đã khóa cửa cẩn thận trước khi đi ngủ mà, ai có thể mở được vậy? Chàng im lặng hồi hộp chờ đợi, trong bóng tốỉ, có bóng người đi vào. Hình như một cô gái, dáng điệu thực quen thuộc, bước đi nhẹ nhàng tha của người đẹp trong mộng ẩn hiện trước mắt chàng trong bóng đêm lờ mờ. Chàng mừng rỡ, không dám mở đèn vì sợ người đẹp biến mất. Khi bóng đen tới bên giường, ngồi xuống bên cạnh chàng. Chung mới giật mình thì ra đó là Ngọc Lan. Chàng nhổm dậy bật đèn lên liền. Ngọc Lan nhào tới tắt đèn đi ngay.

"Ngọc Lan, như vậy không nên đâu."

"Để yên như vậy chúng mình nói chuyện có sao đâu, bật đèn lên ba má biết liền đó."

Nói xong Ngọc Lan đã ngồi sát bên Chung thật thân mật.

"Đêm hôm thế này, chúng mình nói chuyện phải bật đèn lên chứ, ai lại tắt đèn tối om om như vậy ba má Ngọc Lan biết được, anh ăn làm sao, nói làm sao với ba má em đây. Nhưng làm sao em có chìa khóa phòng anh vậy?"

"Với chuyện chìa khoá anh để ý kỹ lắm, nhưng sao những chuyện khác anh cố tình làm ngơ như vậy?"

Ngừng một lát, nàng nói tiếp:

"Em biết làm như thế mất mặt lắm, nhưng biết làm sao được, tình yêu mà."

"Ngọc Lan à, chuyện này đột ngột quá. Em có thể đi về ngủ đi, để anh suy nghĩ thật kỹ đã nhe. Anh rất cảm động mối chân tình của em dành cho anh. Nhưng đây đâu phải chuyện nhỏ. Chứng mình còn nhiều thì giờ tìm hiểu nhau mà."

Ngọc Lan nói nho trong hơi thở:

"Anh có thật định đuổi em ra đó phải không?"

"Không phải như thế đâu, nhưng mà em nghĩ kỹ lại đi"

"Nghĩ cái gì nữa chứ, có nghĩa là anh khinh khi và làm bộ không biết mối tình của em đã trao cho anh từ lâu rồi sao? Anh đâu có phải là khờ tới độ đó."

Phải, Chung đâu có khờ tới mức đó, chàng đã biết mối tình này từ lâu, nhưng khó quá....

Chàng còn đánh giá Ngọc Lan ở một mức rất cao, kể cả nhan sắc cũng như những vấn đề giao tế khác. Nếu đem so sánh nàng với các cô bạn trong sở, phải nói Ngọc Lan ăn đứt đám này xa về mọi mặt. Nhất là thân thể nàng đã làm Chung thèm khát bấy lâu. Nhưng chàng cố kiềm chế những dục vọng xác thịt đó cũng chỉ vì không nỡ phụ lòng tốt của gia đình nàng đang cho chàng ở trọ.

Những đường cong trên thân thể nõn nà của Ngọc Lan lồ lộ hàng ngày trước mắt chàng có thể nào Chung không động lòng cho được. Bộ ngưc chắc nịch ẩn hiện qua những lớp áo ngủ tuy không mỏng manh lắm, nhưng Ngọc Lan có thói quen ở nhà không bao giờ nàng mặc đồ lót đã làm cho Chung biết bao nhiêu lần mơ ước vẩn vơ. Lại có nhứng lúc ông bà Linh đi vắng, chàng ngồi trước giá vẽ và Ngọc Lan đứng sau lưng tì sát ngực vào vai chàng, làm bộ coi chàng vẽ, làm cho thân thể Chung nóng lên và run rẩy thực sự. Chàng biết bất cứ lúc nào, vòng tay vươn ra là có thể ôm vào lòng tấm thân ngà ngọc ấy. Nhưng Chung vẫn phải kiềm chế, cũng chỉ vì chàng thấy giờ đây chưa đủ sức tự tạo được một gia đình.

Bây giờ Ngọc Lan đã ngồi sát vô lòng chàng trên chiếc giường trong đêm khuya khoắt này. Hơi thở nàng phà lên mặt chàng tới nóng hôi hổi. Nàng nắm tay chàng như âu yếm van lơn lại càng làm Chung khó xử hơn bao giờ hết. Chàng phải phấn đấu với cả tình cảm lẫn lý trí, cũng như sự thèm khát xác thịt đang dấy lên ghê gớm trong thân thể chàng. Nhưng Chung cho rằng; tình yêu trai gái đâu có phải là cứ ôm lấy nhau, trao cho nhau những nụ hôn mặn nồng, những vòng tay quấn quít, những cọ sát run rẩy của tình dục là đem lại cho người ta tới hạnh phúc đâu. Tình yêu không phải chỉ có những cái lãng mạn mà còn phải đi kèm theo một trách nhiệm thiêng liêng đưa tới đỉnh cao của tâm hồn nữa.

Chung thấy Ngọc Lan có cả tài lẫn sắc. Nhưng tiếc là nàng hành động thiếu chín chắn, và nhiều khi ích kỷ trong tình yêu, cũng như thiếu hẳn tình tha nhân. Phải nói nàng làm cho Chung thèm khát, ước ao sự hưởng thụ trên thân thể nàng, nhưng sự thực trong thâm tâm chưa bao giờ Chung yêu nàng.

Hôm nay, Ngọc Lan quả đã quá táo bạo thổ lộ tình yêu không còn chút che dấu gì nữa làm Chung hoảng hốt và run sợ, chàng cố trấn tĩnh nói:

"Ngọc Lan, em về phòng đi, có gì mai chúng mình nói chuyện được không?"

"Em đã vô đây rồi làm sao ra được bây giờ."

"Tại sao vậy?"

"Em đã nói yêu anh. Tự nguyện tới với anh trong đêm tăm tối này. Bây giờ anh đuổi em ra, còn gì là tự ái của một người con gái mới lớn và mốì tình đầu nữa. Nếu phải đi ra khơi khơi như thế này chắc chắn em chỉ còn nước nhẩy xuống sông tự tử thôi, chứ còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nứa hả anh Chung."

Chung càng hoang mang và sợ hãi hơn. Chàng không hiểu ý của Ngọc Lan muốn uy hiếp hay tình cảm của nàng dành cho chàng đã lên đến mức cuồng nhiệt như vậy. Chàng cố giảng giải:

"Ngọc Lan à, lúc nào anh cũng rất quí trọng ẹm mà. Chúng mình quen biết đã lâu, tới phòng anh trò chuyện là chuyện thường thôi, chứ có gì làm em mất mặt đâu."

Vừa nói Chung vừa với tay bật ngọn đèn ngủ trên đầu giường, nhưng Ngọc Lan nhào tới tắt đi ngay. Chàng lại bật nữa. Nhưng Ngọc Lan nhất định tắt đi cho bằng được. Lúc ấy hình như áo ngủ nàng đã sổ tung ra. Chung thấy cả một vùng ngưc căng cứng mát lạnh tì sát vô tay chàng, làn da mịn màng ấy làm máu Chung chảy mạnh và thân thể chàng run rẩy thèm khát cực độ.

"Có phải con ma đó lại tới rồi không anh Chung?"

Tiếng ông Linh từ phòng bên nói vọng qua. Chung không muốn ông Linh biết sự có mặt của Ngọc Lan trong phòng mình vào giờ này, chàng đành nói dối:

"Dạ... dạ... phải..."

Trả lời ông Linh xong, chàng ghé sát tai Ngọc Lan thì thào:

"Thôi em về phòng đi, ba em qua đây bây giờ đó."

Ngọc Lan nhìn Chung oán hận, vùng vằng bỏ ra ngoài. Bây giờ Chung mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng đã trải qua những giây phút căng thẳng phấn đấu với sự quyến rũ chưa bao giờ có trong đời. Chung biết tình trạng đó chỉ kéo dài vài phút nữa là chàng không thể nào kìm hãm được dục vọng, và chắc chắn Chung sẽ phạm tội. Chàng mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau Chủ Nhật, Chung đã có chủ ý nên chàng thức dậy thực trễ, lấy lại sức sau bao ngày hồi hộp và mất ngủ. Đến quá trưa Chung mới thức dậy. Đợi cho đến chiều tối, chàng gọi xe vô Chợ Lớn, tới vũ trường Đại Thế Giới, chàng nhẩn nha lên lầu; lúc này vẫn còn sớm nên vũ trường chưa có khách nào tới đây nhẩy. Chung gọi một chai bia 33, ngồi nhâm nhi nghe ban nhạc trình diễn, cô tài phán tới bàn chàng hỏi:

"Anh Hai khoẻ không?"

Chung mỉm cười:

"Cám ơn em, còn sớm quá hả."

"Dạ, cũng không sớm lắm đâu anh, hôm nay tối Chủ Nhật mà, khách thường tới sớm lắm. Hay là anh ra nhẩy với em nhé."

Chung gật đầu dễ dãi. Chàng đứng dậy, cầm tay dìu cô tài phán ra sàn nhẩy. Điệu nhạe Slow thật trầm và buồn, tiếng kèn đồng réo rắt như xé lòng người. Ánh sáng lờ mờ không soi rõ mặt người đối diện. Thân thể cô tài phán dính chặt vô mình Chung, nàng ép sát má vô mặt chàng như người tình lâu năm. Mỗi bước đi là một sự cọ sát nóng người. Chỉ vài bước, Chung đã có thể mường tượng được thân hình núi lửa của cô gái nhẩy dầy dạn này. Nàng quả đầy đủ phong độ để điều khiển tất cả vũ nữ ở một Đại Tửu Lầu Vũ Trường to lớn như ở đây.

"Chắc em làm ở đây lâu lắm rồi phải không?"

"Dạ, cũng vài năm nay thôi."

"Trước khi tới đây, em làm ở đâu?"

"Em làm lung tung. Nay chỗ này, mai chỗ khác. Tới khi gặp người bạn có cổ phần ở đây, anh ta đem em về."

Khách hàng đã bắt đầu lác đác tới chơi. Chung biết ngay cô tài phán này đang muốn rời chàng đi tiếp khách, và chàng cũng vừa chợt nhìn thấy Đỗ Nga, Chung nói ngay:

"Em bận rồi phải không, để lúc nào rảnh qua nói chuyện với anh cũng được. Bây giờ em ra đón khách vô đi. Nhưng anh chưa muốn về chỗ ngồi đâu, kéo đại một em bé nào nhẩy thế cho em đi."

Cô tài phán cười nho nhỏ, trong khi Chưng cố tình xoay nhẹ nàng dìu tới gần phía Nga.

"Anh tử tế quá, như vậy là em mắc nợ anh rồi, thế nào em cũng phải trả cho anh."

Nói xong nàng hôn nhẹ lên má Chung, cũng vừa lúc Nga tới thực gần, cô tài phán níu nàng lại, xoay nhẹ Chung về phía nàng ngay:

"Nga ơi, em giúp chị hầu hạ người tình của chị nhé."

Nga cười khúc khích bám lấy vai Chung, ngả vào lòng chàng ngay; cả hai xoay tròn thật khéo, không trật một nhịp nào. Nàng thì thào:

"Bộ anh là người yêu của chi Yến thực hả?"

Chung phì cười:


"Chị Yến của em có bao nhiêu người yêu?"

Ngu rúc đầu vô cổ Chung cắn nhè nhẹ.

"Cái anh này, người ta hỏi thực mà."

"Thì anh cũng nói thực với em đó."

"Em chưa thấy anh tới đây bao giờ."

"Đúng rồi, từ trước tới nay anh chỉ đi nhẩy loanh quanh ở Saigon thôi. Ít khi vô chợ Lớn chơi lắm."

Đã có một vài cặp dìu nhau ra sàn nhẩy. Không khí có vẻ ấm cúng hơn, ban nhạc vẫn tiếp tục chơi những điệu Slow thật tình tứ. Ánh sáng mờ ảo làm cho những người đang nhẩy thật thoải mái. Đỗ Nga có kiểu nhẩy thực táo bạo; nàng đeo sát Chung còn chặt hơn cả cô tài phán lúc nãy, đùi nàng lúc nào cũng trườn tới và thân thể nóng bỏng, luôn luôn rà sát vô mình chàng. Chung mường tượng hình như Nga còn không bận cả quần lót, tà áo dài luôn chạy vạt ra một bên và chiếc quần xá xi không đủ sức ngăn cách hơi ấm từ người nàng truyền qua thân thể Chung. Bộ ngưc phập phồng căng lên như mời mọc, nhấp nhô dưới ánh đèn mầu.

"Anh tên gì?"

"Anh là Chung."

Chàng không muốn cho Nga biết mình đã rõ nàng là ai nên làm bộ hỏi tới: "

"Còn em tên gì?"

"Em là Đỗ Nga, ở đây có hai Nga. Cô kia là Xuân Nga."

"Đỗ Nga và Xuân Nga có gì khác nhau không?"

Nga cười khức khích, nàng tì mạnh bộ ngực vô mình Chung:

"Khác nhiều lắm chứ anh, như vậy đó, anh có biết không."ư

Mặc dù tới đây không phải để tìm những cảm giác xác thịt, nhưng Nga cũng đã làm Chung nóng ngllời lên dễ sợ, chàng chưa bao giờ ôm ấp một cô gái nào ở chỗ công cộng như thế này mà cô ta bạo như vậy. Chung có cảm tưởng như Nga muốn quện lấy thân thể chàng, mời mọc, mơn trớn, và sắn sàng chiều chuộng chàng hơn nữa...

"Anh à..."

"Em nói gì?"

"Em mới được nhẩy với anh lần đầu, nhưng không hiểu sao em thích anh quá hà."

"Tại sao vậy?"

"Anh nhẩy nhẹ và đẹp quá, em có cảm tưởng như được ôm người trong mộng vậy đó."

"Em nghĩ như vậy sao?"


"Thật đó mà, lần sau anh tới đây, kêu em ngay nhé. Em muốn chiếm độc quyền trái tim anh."

Vừa nói, Nga vừa hôn ngay lên môi Chung. Chàng chới với, không ngờ cô vũ nứ này có kiểu tán khách táo bạo như vậy. Vừa định quay đi tránh chiếc hôn. Nhưng Chung chợt nhớ tới chủ đích của mình tìm tới đây nên chàng để yên cho Nga hôn. Bờ môi ngọt lịm và mềm mại làm chân tay Chung muốn bủn rủn, nếu không phải là tới đây để điều tra về cái chết của người yêu trong mộng, có lẽ Chung đã quên hết mọi chuyện trên đời này để chìm đắm trong nụ hôn đưa chàng vào thế giới của xác thịt.

"Anh à... con người anh như thế này, chắc chắn anh phải có một bà vợ hiền và đẹp lắm phải không anh?"

"Anh chưa có vợ."

Đỗ Nga cười khúch khích, thân thể nhún nhẩy làm cho sự cọ sát càng nóng bỏng hơn, nàng thì thào bên tai Chung:

"Dù anh có vợ em vẫn yêu anh. Đàn ông năm thê bẩy thiếp có gì lạ đâu phải không người yêu của em."

Chung cười nho nhỏ, chàng không ngờ cô bé này tán bạo như vậy. Nhưng chàng muốn đưa câu chuyện vô đề tài tìm hiểu thân thế của những người có liên hệ tới cái chết của hồn ma, Chung đẩy đưa:

"Cưng ơi, nếu em nghĩ vậy thì trước sau gì anh cũng phải đem em về chung sống bên nhau thôi. Nhưng mà hiện nay anh còn đang lo tìm kiếm một người tri kỷ có duyên có nợ với mình, do mẹ do cha xếp đặt, mà cũng một thời đắm đuốỉ bên nhau. Không biết bây giờ nàng ở đâu."

Đỗ Nga nghe Chung nói có vẻ thích thú lắm. Nàng thấy câu chuyện của Chung hay hay, nhất là anh chàng này "nai tơ" quá. Ai lại tán gáỉ mà đem chuyện đào của mình ra khoe bao giờ. Từ trước tới nay những lời yêu đầu mùa, thương cuối tháng, có khi nào nàng không diễn đi diễn lại cái vở kịch cổ điển này. Nhưng ít khi gặp loại khách thực thà như anh chàng nai tơ này.

"Người yêu của anh chắc dễ thương lắm phải không, anh quen nàng được bao lâu rồi mà tự nhiên lại xa cách vậy?"

"Tụi anh yêu nhau cũng hơn hai năm rồi, nàng đẹp và thật dễ thương."

"Sao anh thực thà quá, không sợ em ghen sao?"

Chung cười hì hì:

"Lúc nãy em chả nói đàn ông năm thê bẩy thiếp là thường là gì."

"Nhưng mà đàn bà ai lại chẳng ghen?"

"Sao khó quá vậy?"

"Không có khó đầu, nhưng anh với nàng có hay đi chơi với nhau không?"

"Có chứ, tụi anh có ngày nào lại không gần nhau. Lúc Thủ Đức, khi Biên Hòa..."

Ngừng một lát, Chung cố tình nói thực chậm:

"Có khi thơ thẩn trong vườn cao su.."

Đỗ Nga có vẻ hơi mất bình tĩnh, hỏi thực mau:

"Bồ anh tên gì?"

"Lê Xuân Nhi,"

"A..."

Đỗ Nga nghe Chung nói, sửng sốt kêu lên, chân nàng bước loạng choạng sai cả nhịp, chứng tỏ tâm thần đang bấn loạn.

"Nàng đi đâu mà anh không biết, bộ trước khi đi không nói gì với anh sao."

Chung cố tình lờ đi, không trả lời Nga. Chờ một lúc không thấy Chung nói gì, Nga nóng lòng hỏi tới:

"Cô ấy không gặp anh đã bao lâu rồi?"

"Cũng hơn ba tháng rồi."

Đỗ Nga nghe Chung nói "Đã hơn ba tháng rồi" làm nàng rùng mình, chân nọ như muốn đá vô chân kia, nàng không còn giữ được những bước nhẩy như lúc bình thường nữa. Nga không ngờ hôm nay lại gặp khắc tinh, nàng nghĩ thầm: "Không lẽ là nó, nói như vậy có nghĩa là nó lén lút lên Saigon làm vu nữ. Không thế nào được, hy vọng là trùng tên trùnghọ thôi." Trong lòng nóng như lửa đết, Nga làm bộ ôm cứng lấy Chung, thì thào:

"Anh ơi, ở đây nóng quá hà, chúng mình lên sân thượng hóng gió một chút đi."

Chung đã đoán được Nga đang định giở trò gì, chàng làm bộ ngây thơ:

"Chúng mình bỏ đi như vậy em có bị chi tài phán la không?"

"Anh đã mua tích kê cho em rồi còn gì nữa mà la."

"Nhưng mà tíc kê chỉ để nhẩy thôi."

"Phải rồi, tích kê trên nguyên tắc chỉ để nhẩy thôi. Nhưng mà chúng mình cũng có thể đưa nhau đi nơi khác một lúc nói chuyện tâm tình có ai cấm đâu, nhiều khi bà chủ còn khuyến khích nữa mà tụi em còn không chịu đấy."

Nói xong không để cho Chung có chịu hay không, Nga kéo Chung ra ngoài cửa, lần theo hàng lang lên sân thượng liền. Nơi đây tối om om, ánh đèn đường tuốt phía dưới không đủ sức rọi tới trên này. Hôm nay trời thực nóng, không một ngọn gió. Tuy nhiên, nơi này cũng thoáng khí và dễ chịu hơn trên sàn nhẩy nhìêu. Bây giờ Nga thấy dễ chịu một chút, lúc nàng nghe tên Xuân Nhi chân tay đã luýnh quýnh. Lại lúc anh chàng này nói hơn ba tháng không gặp càng làm cho Nga hoảng hốt hơn. Nàng không thế nào tiếp tục nhẩy được nữa, nên mới bắt buộc phải đưa Chung lên đây như những lần mồi chài được một anh khách sộp dại gái, tìm chỗ vắng vẻ cho khách gỡ gạc bốc hốt. Nàng luồn một tay qua áo Chung thì thầm:

"Mình anh mát quá, chẳng bù với em không mặc áo lót mà cứ nóng hôi hổi cả ngày."

Vừa nói, nàng vừa tháo nhẹ hàng nút áo để tà áo dài xệ xuống, ép sát vùng da thịt đồi núi vừa vươn ra. Trong bóng tối, người Chung đã run lên, chàng rà tay lên bộ ngực căng tròn con gái đó. Có lẽ chủ nhân của tòa nhà này là người thích chơi cây kiểng nên đã biến sân thượng này thành một vườn bách thảo nho nhỏ, những chậu cây xum xuê lớn có, nhỏ có đủ cỡ. Chung có cảm tưởng như chàng đang ôm Nga trong một khu rừng vắng vẻ cách xa thành phố. Chàng rùn người xuống, vục mặt trên làn da ngút ngàn đồi núi trong hơi thở dồn dập dâm đãng của nàng. Hình như Đỗ Nga đang rên lên nho nhỏ, hai tay ôm chặt lấy đầu Chung ghì sát vô thân thể mình.

"Anh ơi... a.. n... h...."

Bây giờ chính Chung cũng không biết mình đang làm gì, chàng mê đi với những cảm giác điên cuồng của xác thịt, thân thể của người thiếu nữ đang xuân quần quại trong vòng tay tham lam của chàng không còn cho Chung một phút suy nghĩ gì khác hơn là hưởng thụ. Trời đất quay cuồng, không gian mờ mịt, da thit nổ tung lên những rên rỉ khoái lạc ngút ngàn. Thân thể của cả hai người quằn quại trong đam mê tột cùng của xáo thịt.

"Anh à..."

Chung thì thào:

"Em nói gì?"

"Ở cuối sân thượng có căn phòng nho nhỏ, có ghế ngồi, hay là chúng mình tới đó đi anh"

"Ừ như vậy cũng được."

Cả hai dìu nhau tới phía trước căn phòng Nga đưa Chung tới, có lẽ là nơi chủ nhân của căn vườn này chứa dụng cụ săn sóc vườn tược. Không biết Nga lên đây bao nhiêu lần rồi, nhưng nàng thật quen đường đi nước bước lần tay bật công tắc điện, nàng cười khúc khích.

"Ngồi xuống đây đi anh, chúng mình đứng cả giờ rồi, em mỏi chân quá hà."

Nói xong Nga kéo Chung ngồi xuống một cái ghế dài bằng ván thông, Chung có thể đoán ngay chiếc ghế này là ghế để người ta nằm tập tạ, đóng thực sơ sài nhưng chắc chắn.

"Hình như có ai thường tập thể thao ở đây phải không em?"

"Dạ, chỗ này con trai ông chủ sáng sáng lên đây tập tạ".

Vừa nói Nga vừa chỉ vô một góc phòng cho Chung thấy những đĩa sắt lớn nhỏ xếp ngay ngắn nơi đó. Chung mỉm cười:

"Vậy mà lúc nãy anh lại tưởng đây là căn phòng người ta chứa dụng cụ làm vườn."

"Dạ, ở đây ông chủ cũng chứa những thứ đó nứa, nhưng ở ngăn trong. Nói là ngăn trong chứ thực ra đó chỉ là một cái tủ lớn đóng sát vô vách, anh coi kìa."

Nga chỉ tay vô trong, quả thực Chung thấy bức tường trong là cả một ngăn tủ lớn, chiếm hết bức vách đó; thì ra chủ nhân của căn phòng này cũng có sáng kiến ngăn nắp ghê, nơi đây vừa là chỗ đựng dụng cụ chơi cây cảnh, vừa là một phòng tập thể dục thật xinh xắn và gọn gàng. Ánh sáng của ngọn đèn hắt lên trên mờ ảo chứ không sáng chói, dù căn phòng chỉ rộng hơn chiếc giường Hồng Kông đôi chút. Chung để ý thì ra bóng điện đượe nằm ẩn trong một cái chụp đèn chiếu lên trần nhà.

"Bộ em lên đây chơi thường lắm à?"

Nga cười khúc khích.

"Lâu lâu em mới lên đây thôi. Nhưng mà luôn luôn đi một mình chứ chưa đưa ai lên đây bao giờ. Thường những lúc bị khách ép uống quá nhiều rượu nên leo lên đây trốn cho giã rượu ý mà."

"Hôm nay em đâu có uống rượu phải không."

Nga ôm lấy cổ Chung, hôn chàng một cái thực mau.

"Vậy mà em say rồi đó." '

Chung vòng tay ôm lấy nàng, cả hai cùng ngồi xuống chiếc ghế tập tạ.

"Hai đứa mình ngồi kiểu này coi chừng lật ghế té bò càng đó anh."

"Vậy chúng mình bỏ một chân qua bên kia ngồi cho chắc ăn."

Chung chưa nói xong Nga đã bỏ một chân qua bên kia rồi, nàng ngồi như trên yên ngựa. Chung cũng bỏ một chân qua, chàng còn đang loay hoay, Ngu đã ôm lấy cổ Chung đè chàng nằm dài trên ghế. Nàng nằm úp lên mình chàng tinh nghịch cắn lên má Chung nhè nhẹ.

"Hôm nay em giết anh chết luôn."

Chung cười hì hì, bộ ngực ngút ngàn của Nga tì trên ngực Chung làm chàng muốn ngộp thở. Dù ánh sáng của ngọn đèn không sáng thật rõ, nhưng Chung cũng thấy không thiếu một đường cong nào trên thân thể nàng. Chàng hơi ngạc nhiên không ngửi thấy mùi phấn trên khuôn mặt nàng, có lẽ Nga không đánh phấn, Đây là một trường hợp thật hiếm hoi trong giới vũ nữ. Chung chưa thấy cô nào không dùng son phấn cả. Có lẽ trời cho Đỗ Nga một nước da trắng và cặp môi hồng tuyệt hảo này, hèn gì lúc nàng hôn chàng, cũng như cọ má, ép môi đều không dè dặt, tránh né như những cô vũ nữ khác sợ khách làm hư phần trang điểm trên khuôn mặt mình.

"Tại sao em muốn giết anh."

"Tại sao anh dễ thương quá vậy nè, lại còn cái tật đa tình nữa."

"Anh đâu có đa tình."

"Không đa tình sao còn bồ bịch lung tung đó?"

"Bồ ai đâu?"

"Xuân Nhi chứ ai"

"À cô ta đi rồi."

"Anh có nhớ cô ta không?"

"Nhớ chứ."

"Nàng đẹp lắm phải không anh?"


"Đẹp… đẹp lắm."

"Anh có hình nàng cho em coi đi."

Chung biết Đỗ Nga đang cố tình kiểm lại xem người tình của chàng là ai. Mặc dù chàng đã nói tên tuổi của Xuân Nhi ra làm cho cô ta hoảng hốt, nhưng có lẽ còn bán tín bán nghi, cho là có sự trùng tên. Sở dĩ Chung biết được tên tuổi của Xuân Nhi vì hôm xẩy ra tai nạn, Cảnh Sát cho chàng biết. Hơn nữa, đứa bé chàng mang về cũng được làm giấy tờ cho chàng nuôi dưỡng mà vẫn còn mang tên mẹ nó. Nghe Nga đòi coi hình, Chung làm ra vẻ thần bí:

"Anh chẳng có cái hình nào của cô ta cả."

"Tại sao vậy?"

"Vì cô ta biết anh là họa sĩ, nên thử lòng anh xem đã yêu nàng tới mức nào. Bởi vậy bảo anh phải tưởng tượng ra hình ảnh của nàng trong con tim mà vẽ lên giấy."

"Rồi anh có vẽ không."

"Vẽ chứ, người yêu mình muốn mà không chìu sao được. Chẳng những vẽ một tấm cho nàng coi mà còn vẽ cả hình nho nhỏ để trong bóp nữa."

Nga mừng rỡ, reo lên:

"Vậy anh lấy ra cho em coi đi."

Chung cười hì hì.

"Em đè ngửa anh ra thế này, còn nhúc nhích làm sao được nứa mà lấy cái gì."

Nga vòng tay ôm lấy cổ Chung kéo chàng ngồi dậy. Chiếc ghế tập tạ nghiêng nghiêng, hai người lại ngồi quá sát nên Nga kéo được Chung ngồi dậy thì nàng đã nằm ngửa ra rồi. Thân thể Nga cong vòng, những đường cong hằn lên độn hắn chiếc quần xá xị lồ lộ, vạt áo dài tuột nút tự hồi nào bật qua một bên cho bộ ngực vươn lên thẳng đứng không một nếp nhăn, trắng nõn, mịn nàng và đỏ ao trên đỉnh. Chung không cầm lòng được trước thân hình vệ nữ ngút ngàn này. Chàng vục mặt lên vùng đồi núi mầu mỡ đó. Nga cười khúe khích ôm chặt lấy đầu chàng, thì thào:

"Anh ăn gian quá đi thôi, đừng làm em nhột quá mà."

Nói xong nàng đẩy nhe nhẹ đầu chàng lên cao, nheo mắt nhìn thật tình tứ.

"Anh à, lấy hình người yêu của anh cho em coi đi."

Chung theo tay nàng ngồi dậy, móc bóp lấy ra tấm hình chàng vẽ hồn ma cho nàng coi.

Đỗ Nga vừa nhìn thấy thất sắc kêu lên một tiếng, vùng ngồi dậy. Nàng lật đật cài nút áo hớt hải chạy mau ra ngoài. Chung gọi với theo.

"Nga... Nga... em làm sao thế."

Nga vẫn không dừng bươc, vừa đi vừa nói:

"Em... em đau bụng qúa, phải đi nhà cầu ngay."

Chung chạy theo nàng, vừa xuống hết cầu thang ra tới hàng lang về vũ trường, cả hai gặp cô tài phán đang dáo dác như tìm kiếm ai. Trông thấy Nga và Chung, cô ta mừng rỡ la lên:

"Trời ôi, chị đi kiếm em cả buổi rồi đó. Hai người trốn ở đâu kỹ vậy?"

Nga hổn hển hỏi:

"Có chuyện gì không chị?"

"Còn chuyện gì nữa. Công tử con ông tỷ phú Nguyễn Văn Giám kiếm em từ hồi chiều tới giờ đó, mau lên vô gặp anh ấy đi, hình như có chuyện gì quan trọng lắm thì phải."

Nga quay qua Chung nói thực nhanh:

"Xin lỗi, em phải đi ngay."

Cô tài phán không để Chung kịp nói gì, níu lấy chàng.

"Em trả lại người yêu cho chị là phải rồi, cứ đi đi."

Đỗ Nga đi rồi, Chung nghĩ lại những diễn biến vừa qua và chàng kết luận ngay tai nạn của Xuân Nhi chắc chắn phải có liên quan tới gia đình nhà tỷ phú Giám và cô vũ nữ Đỗ Nga này rồi, không thế nào trật được. Với những diễn biến hôm nay cùng với chiếc đồng hồ mạ vàng thì Xuân Nhi phải là một oan hồn bị người ta sát hại, chứ không thế nào đơn thuần là một tai nạn xe cộ. Tuy nhiên động cơ giết người của hung thủ thì chưa thế nào biết chắc được. Chỉ có một điều làm Chung thắc mắc là không hiểu hồn ma và cô gái chàng cứu thoát chết trên sông cố phải là một người hay chỉ là trùng tên họ.

"Anh nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn cả người ra vậy."

Chung giật mình vì cô tài phán vừa véo vô tay chàng.

"Em nói cái gì?"

Cô tài phán cười khúc khích, nói:

"Anh hư quá, đưa con Nga đi đâu mà quần áo nhầu nát thế này hả?"

Chung thấy hàng lang vắng vẻ, không có ai, chàng ôm ghì cô ta sát vô mình, nói:

"Em có muốn tới đó với anh không?"

Cô tài phán nhún nhẩy.

"Cái anh quỉ này, tham lam nó vừa vừa thôi chứ."

Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn ép sát vô mình chàng. Chung cúi xuống ngay, bờ môi ngọt lịm của cô vũ nữ lớn tuổi làm chàng run lên. Quả thực cô ta có một nghệ thuật hôn đầy kinh nghiệm, miệng chàng tràn ngập cùng với hơi nóng hổi truyền qua da thit chàng tới ngây ngất.

Chung luồn một tay vô trong, bàn tay chàng bi chặn lại ngay. Nhưng cũng đã tới chỗ Chung muốn mò tới, cô tài phán kêu lên nho nhỏ:

"Anh... anh... anh ơi... đừng mà."

Ngay lúc đó có tiếng giầy nện mạnh, cô tài phán vội buông Chung ra:

"Có người tới kìa anh."

Chung dúi vô tay cô ta mấy tờ giấy bạc.

"Có lẽ anh phải về."


"Sao anh không vô chơi, còn sớm mà, nhẩy với em đi. Tối nay về nhà em ăn cơm."

"Anh có cái hẹn không bỏ được, thế nào anh cũng trở lại kiếm em mà."

"Nhớ nghe anh, không được nuốt lời đó nhe."

Chung cúi xuống hôn thật nhanh lên miệng nàng. Chàng quay lại đi về hướng cầu thang xuống đường ngay. Bỗng chàng để ý có hai người đàn ông đang lẽo đẽo theo sau lưng, chàng đi chậm họ cũng đi chậm, chàng đi nhanh họ cũng đi nhanh.

Chung sực nhớ lúc nãy cô tài phán nói có con trai ông tỷ phú Giám muốn gặp Nga. Như vậy chắe chắn họ có liên hệ với nhau rồi. Vụ ma nhập Đỗ Nga và chiếc đồng hồ mạ vàng có khắc tên họ nhà tỷ phú đó phải là một đầu môi của vụ án mạng. Hai người lẽo đẽo theo sau chàng kia không phải là bộ hạ của nhà tỷ phứ nọ còn ai vào đó nữa. Hôm trước chàng có nhờ người bạn điều tra và giới thiệu tới gặp cô thư ký của nhà tỷ phú nọ. Anh ta chẳng bảo chàng phải cẩn thận lắm là gì. Cái đám này tuy giầu có, tiếng tăm như vậy, nhưng giao thiệp toàn với đám đầu trâu mặt ngựa trong giới giang hồ. Y chính là con cáo già trong giới anh chị này. Bề ngoài trông đạo mạo, vui vẻ. nhưng con người thực của y nham hiểm và thực độc ác.

Chung cảm thấy hồi hộp, tinh thần căng thẳng. Chàng biết là mình sắp phải đi qua một khúc đường thật vắng vẻ. Nếu hai tên lưu manh này muốn hại chàng, chắc chắn thật dễ dàng ra tay, làm gì có ai ở đó giờ này mà có thể cứu chàng được.

Chung quay đầu lại, hai tên lưu manh đã rảo bước tới gần, chúng có thể với tay là núm được chàng rồi. Chung rùng mình nhìn thấy cặp mắt đỏ ngầu đầy sát khí của chúng. Bỗng một đứa vung tay lên định túm lấy áo chàng, Chung vùng lên chạy thục mạng, cả hai đuổi theo chàng ngay. Phía trước càng vắng hơn nữa, nhưng Chung chỉ còn một cách duy nhất là cắm đầu chạy thực nhanh mà thôi. Ở đây đâu có ai lai vãng vào giờ này. Cuộc đuổi bắt khít khao, Chung chạy một lúc mệt muốn ngất ngư, nhưng không thể nào dừng chân được. Thần Chết đeo sát bên mình. May mắn thay phía trước có một chiếc xe chạy lại. Chung hy vọng đó là xe Taxi, chàng hy vọng được cứu. Nhưng khi xe tới gần mới biết là một chiếc xe nhà. Chung thấy thất vọng vì xe nhà ở Saigon này làm sao có thể chặn họ lại mà leo lên được. Đám nhà giầu còn sợ cướp bóc hơn ai hết, nhất là ở quãng đường vắng vẻ này.

Nhưng Chung không ngờ được, chiếc xe khi tới sát chàng thì cửa bật mở, có tiếng phụ nữ gọi gấp rút như ra lệnh:

"Leo lên xe mau!"

Không còn chần chờ gì nữa, Chung phóng lên xe ngay, không cần biết người trên xe là ai. Chiếc xe vọt lên liền khi Chung đã an toàn. Hai tên lưu manh đuổi theo chàng tính nhào lên xe theo nhưng đã trễ một bước, chiếc xe hất chúng tạt sang một bên. Có tiếng chửi thề sau lưng, nhưng Chung không nghe rõ lắm.


Xe chạy thực nhanh, chẳng mấy chốc đã ra khỏi khúc đường nhỏ và vắng vẻ này, bây giờ Chung mới bình tĩnh để nhìn kỹ người nữ tài xế ngồi bên cạnh là ai mà lại cứu chàng. Chung ngạc nhiên tới tột độ vì nàng chẳng là ai xa lạ, lại chính là người tình trong mộng của chàng.

"Ủa, Cô Xuân Nhi."

"Sao anh lại biết tên em?"

"Lần cô tự tử trên sông Saigon. Tôi đưa cô đi nhà thương. Cảnh Sát có cho tôi biết tên họ của cô."

Nói xong Chung lại đâm ra hoang mang, vì không lễ cô gái bị mưu sát trở thành hồn ma tới thăm con, nhờ chàng tìm hộ kỷ vật, cô gái tự tử trên sông và người yêu trong mộng của chàng cùng là một người hay sao? Thế còn cô gái tài xế cứu chàng này là ai đây. Không lý tất cả mọi nhân vật đó lại còn sống à? Mà chỉ là một người được sao, vô lý quá. Chung ngây người khôngcòn biết phải nghĩ ra sao nứa. Một lúc thật lâu chàng mới lên tiếng được.

"Cám ơn cô đã cứu tôi thoát hiểm."

Xuân Nhi cười thực tươi, nói:

"Anh Chung à, nếu nói cám ơn chính em mới là người phải cám ơn anh. Em không bao giờ quên được lòng tốt của anh."

Chung thắc mắc hỏi:

"Tại sao cô biết tôi bị nạn mà tới cứu?"

"Em tính vô nhà hàng Đại Thế Giới ăn cơm tối. Tình cờ tới đó thấy hai tên lưu manh đi theo anh. Em mới vòng xe lại, không ngờ tới khúc đường này chúng tính làm hỗn rồi. Bây giờ có lẽ em mời anh đi ăn cơm luôn nhé; em đói bụng lắm rồi."

Chung nghe Xuân Nhi muốn mời chàng đi ăn cơm tối giật mình. Trong túi chàng không còn một đồng xu. Bao nhiêu tiền chàng đã vét sạch mua tích kê nhẩy cho Đỗ Nga và tặng cô tài phán hết trơn rồi, bây giờ làm sao đi ăn cơm với Xuân Nhi được. Không lý lại để nàng trả tiền hay sao. Như vậy mất mặt quá, có lẽ đành phải tìm cách từ chối. Chung nhìn đồng hồ, làm bộ như sực nhớ ra chuyện gì.

"Xin lỗi Xuân Nhi, Tôi có chút việc phải làm ngay, hay là cho xin khi khác có được không?"

"Anh có việc cần phải về sớm à,"

Nàng đậu xe lại bên đường, cặp mắt đăm đăm nhìn chàng thật tình tứ, nói tiếp:

"Chuyện gì vậy anh?"

Tự nhiên Chung thấy ngượng ngập, chàng thấy phải nói dối một người vừa cứu mình thoát nạn thật khó khăn, nhất là nàng lại là Xuân Nhi, giống người yêu trong mộng của mình. Chung lúng túng trả lời:

"Tôi phải mua hộ ông chủ nhà vài món đồ."

Cặp mắt Xuân Nhi thật ướt át, nhìn Chung long lanh, nàng nói nhẹ nhàng:


"Chúng mình ăn cơm xong còn nhiều thì giờ mà, em sẽ đưa anh đi mua đồ có sao đâu."

Chung thấy Xuân Nhi nhiệt tâm quá lại càng lúng túng thêm.

"Xin cô thông cảm, mai... mai tôi còn phải đi làm sớm nữa, nếu về trễ, sợ mệt lắm."

"Chúng mình ăn cơm không lâu đâu anh, em bảo đảm đưa anh về sớm mà."

Ngừng một lát, Xuân Nhi nói như muốn khóc:

"Hay là anh không muốn đi với em."

"Không... không phải thế đâu."

Chung luýnh quýnh trả lời, chàng nghĩ tại sao mình lại có thể khách sáo như vậy được. Dù sao Xuân Nhi cũng có thể là người tình trong mộng của mình, không ít thì nhiều cũng đã từng ôm ấp nhau cả đêm, trao nhau ân ái mặn nồng, vậy mà chỉ vì chút sĩ diện nho nhỏ này mà không dám nói thực sao, chàng ngần ngừ, nói:

"Xin thú thực, mong Xuân Nhi đừng khinh tôi... bây giờ đi ăn tôi lo không đủ tiền trả mà thôi."

Nói xong mặt Chung nóng ran, chàng chưa bao giờ thấy mình ngượng ngập như lúc này.

Xuân Nhi mỉm cười thực dễ thương, nàng nắm tay Chung bóp nhè nhẹ, ngả đầu vô vai chàng tình tứ như đêm nào trong căn phòng mộng mị.

"Anh còn là ân nhân của em nữa hay không. Chuyện có vậy thôi mà anh làm gì khó khăn như thế. Đi ăn cơm với em nghe anh, anh đừng có ngại ngùng gì mà."

Nói xong nàng cho xe chạy ngay. Tới nhà hàng Đồng Khánh, đậu xe lại, với tay mở cửa cho Chung xuống. Khi Xuân Nhi chồm mình ra phía chàng, bộ ngực đầy ắp tì vô vai Chung, mùi thơm da thit hôm nào phảng phất làm Chung ngây ngất, chàng muốn vòng tay ôm lấy thân thể nõn nà ấy nhưng không dám. Chung nói nho nhỏ:

"Anh chưa bao giờ đi ăn với phụ nữ mà lại để họ trả tiền cả, có lẽ đây là lần đầu trong đời, anh thấy làm sao ấy."

"Nếu anh coi em như một cô gái làng chơi thì đương nhiên như vậy. Không lý với em, anh còn nghĩ tới chuyện này nữa hay sao."

"Không phải thế đâu... nhưng mà.."

"Còn nhưng mà gì nữa. Em biết lương hướng anh đâu có được bao nhiêu. Hơn nữa ai lại không có lúc kẹt. Tuy nhiên, em không hiểu sao trong xã hội này lại có quan niệm cứ đàn ông đi chơi với đàn bà là họ phải chi tiền, nếu không hình như là trái với thông lệ, thực là bất công!"

Chung chỉ còn biết ngồi nghe, chàng thấy không còn gì để nói nữa. Xuân Nhi liếc chàng thật tình tứ."Còn như anh với em, chúng mình còn gì nứa mà phải ngại ngùng; ai có tiền người đó trả có sao đâu." vừa nói Xuân Nhi vừa kéo nhe nhẹ Chung ra khỏi xe. Nàng nắm tay chàng đi vô nhà hàng như một cặp tình nhân thật tình tứ.

"Em thích nhà hàng này lắm, ở đây có phòng riêng cho chúng mình ăn uống và tâm sự mà không có ai chung quanh quấy rầy mình."

Chung mỉm cười:

"Em có vẻ như dân sành điệu vậy."

Cả hai cùng cười khúc khích. Và quả thật Xuân Nhi là dân sành điệu thực sự. Nàng đưa Chung lên cầu thang và hướng về một hàng lang dẫn chàng tới căn phòng thực nhỏ, trong đó chỉ có một bàn cho hai người ngồi. Hai ba cô bồi bàn xum xoe vây quanh lo thức ăn cũng như hầu hạ đủ thứ. Tự nhiên Chung thấy mình ngơ ngác trong khung cảnh đế vương này. Xuân Nhi nắm tay chàng, ngả mình thật sát vô vai Chung thì thào:

"Anh ơi... hãy để cho em hầu hạ anh đêm nay nhé."

Giọng nói nàng ngọt lịm như những tiếng thì thào bên gối trong đêm giao hoan mộng mị tối hôm nào. Chung ngây ngất, chàng định cúi xuống hôn lên bờ môi mọng đỏ kia mà không dám. Không hiểu tại sao, ở vũ trường với những cô vũ nữ, chàng xông xáo bao nhiêu, giờ đây trước người yêu trong mộng này Chung lại rụt rè bấy nhiêu, mặc dù trong lòng Chung đã sôi sục thèm khát hơn lúc nào hết. Đồ ăn đã dọn lên đầy bàn, các cô chiêu đãi cũng đã lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại hai người. Xuân Nhi vừa bới cơm cho Chung vừa hỏi:

"Tại sao hai tên lưu manh kia lại tấn công anh vậy?"

Đáng lẽ Chung muốn giữ kín việc chàng tới vũ trường Đại Thế Giới tìm tòi tung tích về vụ án tai nạn trong rừng cao su. Nhưng chàng thấy với Xuân Nhi cũng chẳng cần phải giấu diếm làm gì. Mặc dù cho tới giờ phút này, chàng vẫn còn nhiều nghi vấn về người thiếu nữ trước mặt. Nàng có vẻ thần bí quá, không biết có phái chính nàng là hồn ma mẹ đứa trẻ chàng đem về nuôi, và được chàng chôn cất thi hài; và nàng cũng là người thiếu nữ đáng thương chàng cứu trên sông Sàigon, rồi cuối cùng nàng lại cũng là người tình trong mộng của chàng nữa hay sao? Nhưng dù nàng có là ai đi chăng nữa thì điều chắc chắn là nàng vừa cứu chàng thoát khỏi hai tên lưa manh muốn giết chàng vừa rồi, Chung trầm giọng:


"Để anh kể cho em nghe; hình như đây là một án mạng mà anh nghi cô vũ nữ Đỗ Nga của vũ trường Đại Thế Giới có liên quan. Anh tới tìm nàng để điều tra vì anh cũng đoán là đằng sau Đỗ Nga còn phải có một quyền lực nào mạnh mẽ hơn nữa thúc đẩy cô ấy. Bởi vậy mới có kẻ muốn hại anh, hai tên rượt theo anh lúc nãy là tụi nó chứ còn ai nữa!"

Xuân Nhi làm ra vẻ kinh ngạc, hỏi:

"Án mạng trong vụ xe cộ à? Có thật như vậy hay không, em chỉ tưởng là một giấc mơ."

Chung ngạc nhiên nhìn Xuân Nhi, hỏi:

"Một giấc mơ, em mơ thấy cái gì?"

Xuân Nhi bối rối ra mặt, hình như đang giấu diếm một điều gì, nàng cố tình nở trên môi nụ cười thật duyên dáng, như cố liếm lấp đi điều bí ẩn trong tâm:

"Hai hôm trước, em mơ thấy một người bạn cố cựu, cô ta lại trùng tên với em, bởi vậy khi học chung một lớp đã xẩy ra nhiều chuyện tức cười. Trong giấc mộng vừa qua, em mơ thấy cô ta bl giết trong một tai nạn xe Honda do một nhóm người chủ mưu..."

"A..." Chung giật mình ngắt ngang lời Xuân Nhi:

"Vụ án mạng đó xẩy ra ở đâu?"

"Em mơ thấy trong một rừng cao su ở Biên Hòa."

"Có phải nó có liên quan tới một cô vũ nứ tên Đỗ Nga không?"

"Hình như vậy, em cũng không nhớ rõ lắm. Nhưng cô bạn học em nói là quen anh, vì em từng kể cho cô ta nghe anh đã cứu em trên sông Saigon. Bởi vậy cô ta mới nhờ em cám ơn anh, đã xây mộ cho nàng; cô ta rất cảm động chẳng phải chỉ vì ngôi mộ đó không thôi, mà cô ta biết được anh rất nghèo, số tiền xây mộ cho cô ta là tất cả tiền dành dụm từ bao lâu nay. Có phải chuyện đó có thật như thế không anh?"

"Phải rồi, quả có chuyện đó, nhưng đó chỉ là do anh tự nguyện thôi, có gì đâu mà ơn với nghĩa."

"Như thế giấc mơ lại là sự thật rồi sao. Thật là một nghĩa cử cao thượng, với anh thì thi ân bất cần báo, nhưng người chết cũng phải nhớ ơn muôn kiếp."

Hai người ăn uống no nê. Xuân Nhi cầm tay Chung ân cần nói:

"Anh ơi, anh có thể cho em biết ngôi mộ của bạn em ở đâu không?"

"À gần quân Trường Bộ Binh Thử Đức. Nơi này phong cảnh rất đẹp và nên thơ nữa."

"Anh dắt em tới đó đi."

"Chi vậy?"

"Em muốn thăm mộ cô ta."

"Thăm mộ à, tại sao tự nhiên em lại muốn đi thăm mộ nàng?"

"Xuân Nhi và em vô tình trùng tên nhau, hai đứa lại học chung một lớp. Nàng chết đi tức tửi, đêm về báo mộng cho em mà không tới mộ nàng thăm sao cho phải."

Nói xong nàng nhìn đồng hồ rồi ngước lên.

"Bây giờ cũng còn sớm mà, chúng mình tới đó nghe anh."

"Nếu em muốn chúng mình đi có gì trở ngại đâu."

Xuân Nhi mừng rỡ, nàng chồm qua hôn nhẹ trên má chàng thực nhanh. Thanh toán xong tiền ăn, Xuân Nhi theo sự chỉ dẫn của Chung lái xe đi ngay. Gió xa lộ thực mát, thổi lòa xòa mớ tóc qua mặt Chung. Mùi thơm da thịt đêm nào trong cơn mộng ngủ với người đẹp trên chiếc giường Hồng Kông phảng phất.

Chung lâng lâng không hiểu mình đang nằm trong mộng hay thực. Người đẹp này là cô gái chàng cứu trên sông. Bây giờ lại là bạn của nạn nhân chết trong án mạng trong rừng cao su Biên Hoà. Nàng cũng lại trùng tên với nạn nhân nứa. Ôi ? sao mà lắm cái trùnghợp như có sự xếp sắp huyền diệu như vậy được. Xe bắt đầu đi vào con đường làng, con đường đất đỏ gập ghềnh thật khó đi. Xuân Nhi phải chú hết tâm trí vô việc lái xe, có khúc đường cành cây hai bên cọ vô thành xe kêu xào xạt. Nhưng chỉ một lúc sau, con đường rộng rãi hơn và xe đã ra tới một khoảng đất trống sát mé ruộng.

Chung chỉ tay sang bên tay phải bảo Xuân Nhi.

"Đã tới nơi rồi, chúng mình xuống xe ở đây đi bộ chút síu vô trong thôi."

Vừa bước xuống xe, Chung để ý tự nhiên mặt Xuân Nhi tái xanh lại.

"Xuân Nhi, bộ em không được khoẻ à?"

Xuân Nhi cố lấy lại vẻ tự nhiên, lắc đầu:

"Dạ không, em có gì đâu."

Trên con đường nhỏ ven theo bờ ruộng, Xuân Nhi ép sát vô mình Chung. Nàng nắm chặt tay chàng như sợ trượt chân té xuống ruộng.

"Tại sao anh lại chôn nàng nơi đây?"

"Cô bạn em bị sát hại một cách thê thảm, nhất là nàng lại không có thân nhân nào lo bênh vực. Sống đã vậy, chết đi không lẽ chẳng có được một ngôi mả đẹp đẽ hay sao."

Xuân Nhi nhỏ nhẹ hỏi:

"Anh sài bao nhiêu tiền rồi?"

"Tiền phải sài thì sài thôi, miễn sao cho đúng chỗ là được rồi."

Hai người trò chuyện, đi một quãng, qua ngôi miếu nhỏ bên một cây đa cổ thụ, Chung chỉ một ngôi mộ, xây tô thật đẹp, có cả một chậu bông phía trước, nói:

"Mộ bạn em đó."

Chung quay lại, chàng ngạc nhiên thấy mặt Xuân Nhi càng xanh sao hơn, sắc diện thay đổi hẳn, liền hỏi:

"Em sao vậy, có phải bị bệnh rồi không?"

Xuân Nhi lắc đầu, nàng cố mỉm cười.

"Em có sao đâu, nhưng em với bạn em là hai đứa tâm giao, thân nhau ngay từ nhỏ, nay cô ta lià đời, mỗi người một nẻo, làm sao thấy mộ bạn mà không bùi ngùi xúc động được."

Chung cũng bùi ngùi cho người xấu số, chàng nắm tay Xuân Nhi như để an ủi nàng, bớt u sầu.

"Chuyện đã qua rồi, em có buồn cũng thế thôi. Người đã chết rồi không thế nào sống lại được. Nay nàng đã yên tâm nằm đây, an giấc ngàn thu rồi. Thôi thì cũng là một.. kiếp người."

Xuân Nhi đi vòng quanh ngôi mộ, nàng quan sát thật tỉ mỉ mọi nơi, mọi chỗ. Chung thông cảm tâm trạng của Xuân Nhi nên đứng lặng nhìn nàng, không nói một tiếng nào. Xuân Nhi đi một vòng rồi tới phía trước, vuốt ve chiếc mộ bia. Nàng đọc nho nhỏ hàng chứ khắc trên đó:

"Mộ của một thiếu nữ vô danh"

Nàng than:

"Người đã chết thê thảm như thế mà nay tên tuổi cũng không được khắc trên mộ bia thì kể cũng đau lòng làm sao!"

Chung liền giải thích:

"Thật ra anh cũng muốn khắc tên tuổi cho người quá cố, nhưng lúc làm mộ bia này hấp tấp quá. Hơn nữa, cảnh sát lại nói tên tuổi của cô ta còn phải điều tra lại. vì giấy tờ tùm lum quá, chưa xác định chắc chắn được.

"Như vậy có nghĩa là hồn của cô ấy là cô hồn vô chủ?"

Chung đứng sát vô nàng, hỏi:

"Nhưng cô ta là bạn em. Vậy em có biết tên tuổi và thân nhân của nàng ra sao không?"

"Xuân Nhi không những trùng tên với em mà cũng chẳng có thân nhân gì như em vậy, thân thế cô ấy chẳng khác em chút nào."

"Nói như vậy, nghĩa là cô ấy khi còn sống cũng phải sống lẻ loi một mình à?"

"Dạ, cũng vì thế mà em muốn xin anh một đặc ân cho cô ta."

"Em nói gì nghe khách sáo quá vậy, cho anh biết đi."

"Dù khi sống anh không biết cô ấy. Nhưng khi chết oan như vậy lại có duyên được anh bỏ tiền ra lo cho mồ yên mả đẹp, thiết tưởng cho tới người chồng trăm năm đầu bạc cũng chỉ có thể lo tới thế mà thôi." Hình như Xuân Nhi rất xúc động khi nói tới đây; môi nàng run run, ngừng một lát lấy lại bình tĩnh, nàng tiếp:

"Bởi vậy khi làm lại cái bia, ngoài tên người quá cố là Lê Xuân Nhi còn phía người lập mộ nên để tên anh vô nữa."

Chung sửng sốt, la lên:

"Tên anh... sao lại là tên anh?"

Xuân Nhi gật đầu nói:

"Phải, khắc tên anh trên tấm bia."

"Nhưng khắc thế nào chứ?"

"Bên trên hàng chữ: Vợ yêu qúi Lê Xuân Nhi chi mộ, bên dưới : Chồng Nguyễn Văn Chung lập. "

Chung lui lại phía sau một bước, từ sửng sốt tới hoảng hốt, vì đề nghị táo bạo của Xuân Nhi, chàng run run hỏi:

"Như vậy... như vậy... anh đã đương nhiên trở thành chồng của cô bạn học em rồi à! Làm sao có thể như thế được... như vậy không được đâu, không được đâu."

Xuân Nhi nhìn Chung như van lơn.

"Tại sao không được, cô ta cầu xin anh mà. Nếu anh làm được như lời cô ta yêu cầu thì chắc chắn ở trong ngôi nhà mồ này, cô ta sẽ không còn là cô hồn vô chủ nữa."

Chung ngần ngừ một lúc lâu mới nói được:

"Anh chưa cưới vợ và bạn học em cũng không phải là vợ anh. Khắc tên anh và nàng như thế lên mộ bia đâu được."

Xuân Nhi buồn bã, nói như khóc:

"Anh đã tử tế chôn cất cô ấy. Tại sao lại không khắc tên như người chồng cho trọn tình giúp đỡ. Hơn nữa anh, vẫn có quyền đi cưới bất cứ cô nào làm vợ mà. Nàng đã chết rồi còn lo gì. Riêng Lê Xuân Nhi ở dưới suối vàng cũng biết ơn anh."

Chung cúi đầu, chân di di trên lớp cỏ dưới đất, chàng thấy chưa bao giờ phải quyết định một điều gì khó khăn như việc này. Xuân Nhi đứng thật sát vô mình chàng, Chung cảm thấy hơi thở nàng dồn dập, nóng hôi hổi truyền qua thân thể chàng. Nàng từ từ ngả đầu vô vai chàng, hình như nàng cũng đang trong cơn xúc động tột cùng.

"Anh ơi... Xuân Nhi đã báo mộng cho em cầu xin anh như vậy, không lý anh không thương tình nàng một chút nào hay sao. Em cũng van xin anh nữa."

Chung vòng một tay ôm lấy thân thể mềm mại của Xuân Nhi. Gió bắt đầu thổi lành lạnh, bóng tối tràn lan, tiếng côn trùng cũng cất lên nghe ai oán, Chung thì thầm như nói vào một nơi thật xa xăm...

"Được rồi Xuân Nhi ơi, anh sẽ làm như lòng em mong muốn."

Xuân Nhi nghe Chung nói, nàng hớn hở, đôi má ửng hồng, cặp mắt long lanh tình tứ, nàng nói thực cảm động:

"Anh Chung ơi... em đội ơn anh; việc này sẽ làm Xuân Nhi mát lòng nơi chín suốì. Trời đất sẽ phù hộ anh càng ngày càng khấm khá hơn."

Chung cười gượng gạo.

"Anh chưa bao giờ nghĩ tới chuyện được trời đất trả ơn, cái gì anh nghĩ là đúng thì anh làm, giúp được ai thì anh giúp, cũng chẳng nề hà gì người hay ma."

Hình như Xuân Nhi muốn nói gì thêm, xong nàng lại im lặng rồi chuyển qua ý khác:

"Mộ bia này anh đem đi khắc ở đâu?"

Chung nói địa điểm làm bia rồi bảo nàng:

"Có lẽ phải đào tăm mộ bia này đem đi cho người ta làm lại."

Xuân Nhi lắc đầu nói:

"Khỏi cần làm như vậy, chỉ cần mời người khắc chữ tới đây khắc thêm vào tấm bia này là được rồi, hàng chữ cũ đục bỏ cũng có sao đâu."

Chung nhận thấy Xuân Nhi có vẻ rất quan tâm tới mộ chí của bạn nàng. Chàng cũng mừng thầm vì từ nay ít nhất có thêm một người nữa săn sóc cho cô gái bạc mệnh này.

1 view0 comments

Comments


bottom of page