top of page
Writer's picturehungson1942

TÌNH MA # 1

Updated: Jul 26, 2022






Chương 1/8

Đêm Thu lành lạnh, gió thổi rì rào qua những tàu dừa nước quanh nhà hoà cùng tiếng côn trùng réo rắt tạo nên một khúc nhạc lạ kỳ. Ngoài sân, ánh trăng trong vắt toả đầy, bầu trời lung linh huyền ảo. Chung bỗng choàng dậy, chàng dụi mắt nhìn qua cửa sổ ngẩn ngơ, khung cảnh quen thuộc này hình như vừa thay đổi trong giây lát. Chàng còn nhớ rõ ràng mình vừa nằm đây trên một chiếc giường nệm Hồng Kông êm ả cùng cô gái xinh đẹp tuyệt trần, nước da nàng trắng mịn, cặp giò dài và bộ ngực núi lửa chắc nịch, hơi thở nồng ấm còn phảng phất đâu đây.

Chung nhìn quanh, ánh trăng lọt qua cửa sổ lờ mờ, chàng không còn thấy những đồ đạc sang trọng bầy biện trong phòng như lúc nãy nữa, quả là một giấc mơ đẹp.

Chàng cố nhớ lại những ôm ấp nồng ấm, những nụ hôn ngọt ngào và bàn tay mơn trớn vuốt ve ngây ngất cửa người đẹp trong mộng. Chung ngồi dậy, chàng châm thuốc hút một hơi thực dài, cố lấy lại bình tĩnh.

Chung bỗng nghe thấy tiếng khóc của đứa bé chàng lượm được trong rừng cao su ở Biên Hòa, trong một tai nạn xe Honda mà người mẹ bất hạnh chở con đã lao xe vô gốc cây chết thật thảm thương. Chàng đã xin chính quyền địa phương được đem đứa bé về nuôi và gửi cho bà chủ nhà giữ dùm. Tiếng khóc có vẻ như đau đớn, không hiểu con bé có bị đau ốm gì không?

Kéo tấm mền qua một bên, Chung tính qua phòng kế coi con bé ra sao. Bỗng chàng giật mình vì từ trong tấm mền toả ra một mùi thơm da thịt lạ lùng. Chắc chắn đây phải là mùi thơm của một người đẹp, chàng không thế nào lầm được, hương thơm đó đã toả ra từ mỹ nhân trong mộng mà chàng vừa ôm ấp say mê !

Kỳ lạ, không lý giấc mộng vừa rồi là sự thực, tại sao tấm mền của chàng lại có mùi thơm ấy? Chung nâng tấm mền lên sát mũi hít mạnh, đúng rồi, mùi thơm này đây chứ còn gì nữa. Chàng ôm tấm mền vào lòng, tưởng tượng ra người con gái trong mộng đang trong vòng tay. Tự nhiên Chung cảm thấy vui vui và ngây ngất. Chàng cố nhớ lại, ngay trong căn phòng sang trọng đó, trên chiếc giường Hồng Kông êm ái, chàng đã ôm người thiếu nữ vào lòng. Thân hình ấm áp đầy hương thơm ấy quện lấy chàng ái ân nồng thắm...

Hình như khuôn mặt này chàng đã nhìn thấy ở đâu đó rồi thì phải. Chàng vội vàng ra giá vẽ phác lại những nét diễm kiều của người con gái trong mơ. Càng vẽ, Chung càng mường tượng người đẹp này phải là một cô bạn quen thân, nhưng sao mờ ảo quá, đầu óc chàng đặc quẹo lại, không thể nhớ được nàng là ai. Chàng thầm khấn: "Hỡi mỹ nhân trong mộng đẹp, nàng hãy đến với ta hằng đêm ấp ủ chân tình." Bỗng Chung chợt nhớ tới một người con gái cách đây mấy năm, một buổi chiều chàng xách giá vẽ tới chân cầu Xa lộ vẽ cảnh hoàng hôn trên sông, nơi đây cũng chẳng cách xa nhà trọ chàng đang mướn bao nhiêu, vừa đặt giá vẽ xuống, Chung nghe thấy có nhiều tiếng kêu thất thanh từ trên cầu vọng xuống.

"Có người tự tử bà con ơi, cứu mạng... cứu mạng..."

"Cô ta nhẩy xuống sông rồi, bà con ơi... cứu mạng."

"Có ai cứu cô ta không... bà con ơi... cứu người..."

Chung hoảng hốt đứng dậy, nhìn lên trên cầu, chàng thấy người ta bu lại, vừa kêu cứu vừa chỉ trỏ, chàng nhìn theo hướng ấy; thấy ngay một thân hình đang nhấp nhô trong giòng nước. Chung vội vàng nhẩy xuống sông bơi theo người vừa tự vận. Nước chẩy thực siết, may thay chàng bơi suôi theo giòng nên chẳng bao lâu đã bắt kịp người tự tử. Chung nhìn thấy mái tóc lòa xoà trên mặt nước và chàng biết ngay người tự tử là một phụ nữ. Chỉ vài sải tay, Chung đã nắm được nàng, cô gái đã bất tỉnh tự bao giờ nên cũng dễ cho Chung ôm nàng bơi vô bờ. Lên đến nơi, chàng mới để ý nàng là một cô gái thực đẹp, mặc dù nước da đã tái mét, nhưng không dấu được khuôn mặt trái xoan với nước da mịn màng và bộ ngực núi lửa ngút ngàn.

Sáng hôm sau trên đường đi làm, Chung ghé vô nhà thương thăm người con gái chàng cứu hôm qua. Vừa đi, vừa dở tờ báo mới phát hành ra đọc, chàng phì cười vì không biết cái ông ký giả nào viết bài tường thuật về cử chỉ hào hiệp anh hùng cứu mỹ nhân của chàng làm Chung thấy ngường ngượng... Chung ngao ngán không hiểu sao một cô gái đang tuổi xuân thì, đẹp lộng lẫy như vậy mà lại chán đời kể cũng lạ thực. Vừa đi vừa suy nghĩ miên man, tới bệnh viện lúc nào không hay. Khi vào tới phòng bệnh, cô gái được chàng cứu đã tỉnh lại, nàng đang ngồi suy tư như thất thần, vậy mà nét đẹp kiều diễm trên khuôn mặt nàng vẫn làm Chung thấy nao nao. Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:

"Cô không sao chứ, vậy là tốt rồi."

Anh y tá đứng gần đó nói với cô ta:

"Hôm qua không có ông hoạ sĩ này đang ngồi vẽ dưới chân cầu, nhào xuống sông cứu cô thì cô đã toi mạng rồi đó."

Người con gái quay lại phía Chung cau mày:

"Tại sao ông lại cứu tôi, nếu tôi muốn sống thì đời nào lại nhẩy xuống sông tự tử chứ. Khi đã không thể sống dược mới tìm tới cái chết, ông có biết không?"

Chung ồn tồn bảo nàng:

"Cô hãy bình tĩnh, lo bình phực sức khoẻ, có chuyện gì thủng thẳng tính mà, trên đời này có gì lại không giải quyết được chứ."

Ngừng một lát, chàng nói tiếp:

"Hôm qua cảnh sát tới điều tra, họ cho biết cô không có thân nhân gì cả, bởi vậy tôi mới cố ý tới đây xem có giúp được cái gì không."

Cô gái từ từ nhắm mắt lại, hai hàng lệ chẩy dài trên má, tự nhiên nàng khóc nức nở. Chung lặng yên để nàng khóc, một lúc thật lâu, chàng nhìn đồng hồ thấy đã trễ giờ đi làm nên nói:

"Đã tới giờ tôi phải đi làm, tới chiều tan sở tôi sẽ ghé thăm cô, ráng giứ gìn sức khoẻ nhé."

Nhưng Chung không bao giờ gặp lại người con gái hôm đó nữa, vì lúc tan sở về, chàng ghé thăm, cô ta đã trốn ra khỏi nhà thương rồi, không ai biết nàng đi đâu nữa.


° ° °


"Anh Chung ơi, dậy đi làm chứ, muộn rồi đó."

Tiếng Ngọc Lan kêu ngoài phòng làm Chung chợt tỉnh cơn hồi tưởng. Chàng lật đật thay quần áo đi làm ngay, không ngờ trời đã sáng rồi, thật là mau. Không biết chàng ngồi đây mơ mộng mấy tiếng đồng hồ rồi.

Từ đêm ấy về sau, Chung cố tình đi ngủ thực sớm. Chàng mong lại gặp người đẹp trong mộng. Nhưng ngày này qua tháng khác, chàng chỉ hoài công vô ích. Mỹ nhân trong mộng của chàng đã không bao giờ trở lại nữa. Từ đó giấc ngủ chập chờn. Ở tuổi trai tráng như Chung mà chưa có vợ, mơ màng tới một người đẹp trong mộng chắc cũng chẳng có gì lạ. Chàng vẫn kiên nhẫn âm thầm mong đợi người con gái kỳ ảo đó. Chàng không thể nào tìm gặp được một người bạn gái như nàng nữa. Càng mong, càng đợi, hình ảnh nàng càng hiện ra rõ hơn trong đầu óc chàng. Nhiều khi Chung như thờ thẫn nhớ lại cái đêm hôm ấy, má nàng áp vô mình chàng, cùng làn môi ngọt lịm đầy ắp, nụ hôn thực đam mê chất ngất. Bàn tay chàng mò mẫm trên những đường cong ấm áp mịn màng tới run người. Nhưng thời gian trôi qua thực mau, thấm thoát ngày lại ngày, công việc ở sở và cuộc triển lãm tranh của chàng cũng gần kề. Chung làm việc ngày đêm, chàng không còn thì giờ mơ mộng viễn vông nhiều nữa. Tuy nhiên, khuộn mặt của người đẹp đó đã đi vào nghệ thuật hội họa của chàng đầy ắp.

Chiều nay tụi bạn rủ đi coi hát bóng, Chung thấy mình cũng cần phải có một buổi chiều thảnh thơi để bồi đắp thêm những chất liệu mới cho nghệ thuật, chứ làm việc liên tục như thế này mãi những ý tưởng như cùn dần và khô cằn quá. Nhất là buổi hát bóng này lại chiếu một phim ma có tiếng, cuốn "Tình Ma" đang làm xôn xao mọi người. Chuyện phim thực hay, cô đào chánh lại là một nữ tài tử điện ảnh nổi tiếng số một của Hồng Kông về thân hình vệ nữ. Giới ký giả đặt tên cho nàng là "Núi Của, không phải vì nàng giầu có, nhưng chính vì bộ ngực vĩ đại như hốt hồn đàn ông của nàng. Trên đường về, Chung cứ nghĩ ngợi miên man về chuyện phim cũng như những cảnh ái ân trong phim giữa người với ma, tự nhiên chàng thấy buồn buồn, hình như mất mát một cái gì.

Khi về tới nhà, Chung gặp ngay Ngọc Lan đứng tựa cửa như mong chờ chàng, nhưng khuôn mặt nàng thờ ơ lạnh nhạt. Ngọc Lan là con gái duy nhất của ông bà chủ nhà chàng ở trọ. Nàng đẹp tuyệt trần và đang dành cho Chung một tình cảm thật đặc biệt. Thấy Chung về, nàng thờ ơ quay đi, nhìn ra vườn, không thèm nói với chàng một câu. Chung cảm thấy ngay sự khác thường ấy, chàng ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, Ngọc Lan, sao hôm nay em không được vui vậy?"

"Có gì đâu."

Thờ ơ trả lời, Ngọc Lan vẫn nhìn đăm ra vườn, không để ý gì tới Chung và hình như có vài nét giận hờn lộ trên khuôn mặt. Chung tìm cách nói cho nàng vui.

“Hôm nay là lần đầu tiên anh thấy Ngọc Lan làm mặt giận, khuôn mặt em lại càng đẹp hơn bao giờ hết, anh phải cố ghi lại hình ảnh này vào trí óc, để có thể sáng tác một bức họa để đời cho thiên hạ mới được."Chung vẫn có cảm tình với cô gái con ông bà chủ nhà này, nàng thường vô phòng coi chàng vẽ và tâm tình với chàng. Tuy nhiên, Chung chưa thân mật tới độ trao đổi tình cảm yêu đương được, một

phần cũng vì muốn giữ uy tín với gia đình ông bà Linh. Một phần khác chàng cũng chưa muốn bị ràng buộc về gia đình vợ con. Chung mướn phòng ở nhà ông bà Linh này đã hơn hai năm rồi, căn nhà thật thích hợp với chàng. Tọa lạc ngay giữa một vùng đất trống, chung quanh là ruộng và cạnh sông Sàigon, ngay chân cầu Xa lộ. Ở đây chàng tránh xa được cảnh náo nhiệt hỗn độn của một xóm lao động và tiền nhà thực rẻ nữa. Đó là điều thật quan trọng, vì Chung không muốn tiêu nhiều tiền cho cuộc sống. Chàng cố dành dụm tiền lương để mua dụng cụ thiết kế cho các cuộc triển lãm tranh ảnh của chàng. Tuy chưa nổi tiếng, nhưng Chung là một họa sĩ tốt nghiệp tại trường Cao Đẳng Mỹ Thuật Gia Định, có số điểm ra trường hết sức cao. Ban giáo sư nhà trường rất kỳ vọng ở tương lai Chung. Cả ông bà Linh và cô con gái đang tuổi xuân thì Ngọc Lan cũng rất khâm phục tài hội họa của chàng. Chung đang nói với Ngọc Lan mà không thấy nàng trả lời, chàng làm bộ dả lả hỏi:

"Có phải Ngọc Lan đang bị ai ăn hiếp không, nói cho anh nghe đi, anh luôn về phe với em mà."

Ngọc Lan buột miệng:

"Làm gì có ai ăn hiếp được em, tại anh đó..."

Ngọc Lan còn định nói: "tại anh hờ hững chứ ai nữa." nhưng nàng ngưng lại ngay, vì như vậy lộ liễu quá, dù sao đi nữa nàng cũng là con gái, đâu có quyền nói năng trắng trợn như vậy được. Nàng nghĩ dù cho quả thực mình có duyên nợ với chàng đi chăng nữa, cũng phải để chàng ngỏ ý trước mới được.

Nghe Ngọc Lan nói, Chung ngạc nhiên hỏi:

"Anh làm gì cho em buồn vậy?"

"Tại sao anh đi lượm cái con bé đó về nhà làm gì không biết nữa."

Chung buột miệng: "A..." chàng nghĩ Ngọc Lan nghĩ cũng đúng, nhà người ta đang yên tĩnh, nay tự nhiên mình đem con bé này về, nó khóc lóc ngày đêm làm Ngọc Lan giận là phải. Chàng tới sát bên nàng dịu giọng:

"Anh xin lỗi đã làm phiền gia đình em nhiều quá."

"Không những là phiền..."

Nàng ngưng một chút làm cho không khí nặngnề hơn rồi nói tiếp:

"Anh không nghĩ con bé này sẽ làm trở ngại rất nhiều cho tương lai anh hay sao. Em nghĩ rằng không có cô nào muốn lấy anh để tự nhiên có con khơi khơi như thế này đâu."

Chung biết ngay nàng đang định nói gì, nhưng chàng cố tảng lờ nói qua ngả khác:

"Đến lúc đó nếu chưa sắp xếp được chỗ ăn ở cho con bé, còn các cô lại chê nữa, anh đành ở vậy thôi chứ biết làm sao bây giờ. Em có thấy không, nó mất cả cha lẫn mẹ ngay ở tuổi này không đáng thương hay sao."

Ngọc Lan thấy Chung hoàn toàn không hiểu gì ý tứ của nàng, bỏ về phòng ngay; nàng buồn bực rủa thầm:

"Đồ ngốc".

Chung thấy nàng đi rồi cũng trở về phòng, chàng để nguyên cả quần áo nhẩy đại lên giường nằm. Đêm diễm tình thật khó quên; khi đầu óc rảnh rỗi, cảnh ái ân trong mộng lại hiện ra, chàng say đắm mơ màng nghĩ tới người đẹp với bộ ngực ngút ngàn ép sát vô da thịt mình. Chung ngủ thiếp đi lúc nào không hay, chàng cảm thấy hơi lành lạnh, hình như gió ngoài sân lùa vô nhà vì có ai vừa mở cửa. Bỗng một cái bóng mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mắt chàng. Chung dụi mắt, ngồi bật dậy, hình ảnh một cô gái, người đẹp trong mộng đã trở lại chăng, nhưng ngay lúc ấy cái bóng mờ dần rồi biến mất.

Chung cảm thấy thật lạ lùng, chàng vừa tụt xuống giường thì nghe tiếng kêu hoảng hốt của bà Linh ở phòng bên: "Có ma, có ma..."

Ông Linh cũng vùng dậy, tiếng kêu của bà Linh làm ông giật mình tỉnh ngủ:

"Ma ở đâu, ma ở đâu?"

"Nó đứng ngay trước giường mình kia kìa."

Nãy giờ Chung đã thấy hình bóng của một người đàn bà hịện ra ngay sát mình, nay lại thấy bà Linh la lên như thế, chàng cũng hoảng sợ chạy qua phòng vợ chồng ông bà chủ nhà hỏi:

"Chuyện gì đó hả bác?"

Bà Linh nói trong sự sợ hãi:

"Ma... ma..."

Ông Linh ngồi bên cạnh vợ, đưa tay lên rờ trán bà:

"Bà có bị sốt không?"

Bà Linh rùng mình, trả lời:

"Đau ốm gì đâu mà sốt với rét, có ma thực đó mà."

"Sao lại có chuyện đó được, chúng mình đã ở căn nhà này mười mấy năm rồi còn gì, đâu có chuyện lạ đó bao giờ. Không thế nào tin được đâu."

Ông Linh là Y Tá Trưởng của bệnh viện Hải Quân, vừa được giải ngũ, về mở phòng mạch trong xóm, ông không thế nào tin có ma quỉ dễ dàng như vậy được, tất cả mọi điều đều phải giải thích và chứng minh hẳn hoi, chứ không thể có chuyện mê tín dị đoan như những người bình dân được. Nhưng bà Linh quả quyết nói:

"Có ma thực đó mà, chẳng lẽ ông không tin tôi hay sao?"

Ngừng một lát để thở, bà Linh nói tiếp:

"Hồi nãy con bé này đang ngủ ngon, tự nhiên khóc thành tiếng làm tôi giật mình thức dậy, trong cảnh tranh tối tranh sáng này. Tôi thấy một luồng gió thực lạnh ở ngoài ùa vào phòng, rồi tôi nghe thấy có tiếng xào xạt. Tôi cố nhìn quanh nhưng chẳng thấy gì cả. Một lúc sau tự nhiên hiện ra ở cuối chân giường hai con mắt mèo xanh lè và một bóng người đàn bà từ từ hiện ra rõ ràng."

Chung nghe bà Limh nói lại, liên tưởng ngay tới hình bóng người đàn bà vừa hiện ra bên cạnh giường chàng lúc nãy, bất giác chàng thốt lên:

"Phải rồi, đúng có lẽ là một con ma đó! "

Cả hai vợ chồng ông bà Linh cùng hốt hoảng kêu lên.

"Anh cũng thấy à?"

Vừa lúc ấy Ngọc Lan cũng từ phòng bên hớt hải chạy qua la lớn:

"Má à... có ma hả, má làm con sợ quá hà, con không dám ở đây nữa đâu."

Chung ngập ngừng nói:

"Dạ, cháu nhìn thấy một cái bóng của phụ nữ đứng ngay chân giường, nhưng không rõ lắm."

Bà Linh ngồi nép vô chồng hơn chút nữa.

"Còn tôi trông thấy nó thực rõ, chẳng những thế, còn nói chuyện với nó nữa."

Ngọc Lan run lẩy bẩy hỏi tới:

"Mẹ nói chuyện với con ma à? nó nói gì với mẹ hả?"

"Tôi hỏi cô ta là ai, tại sao lại đi vô phòng tôi khuya như vậy? Con ma ấy trả lời: xin lỗi bà, em đã tới đây quấy nhiễu bà. Em chỉ muốn tới đây thăm con bé này thôi, em sẽ đi ngay bây giờ."

Ngừng một lát, như để lấy lại bình tĩnh, bà Linh nói tiếp:

"Tôi mới hỏi nó, bộ cô biết con bé này hay sao? Con ma nói: Em là mẹ của nó, em biết gia đình này rất thương nó nên cũng muốn tới đây cám ơn nữa."

Bà Linh đưa tay vuốt ngực, nuốt nước miếng rồi nói:

"Lúc đó tôi nghe nó nói vậy cũng bớt sợ nên nói: Cô muốn đem con bé này đi hả? Không được đâu, vì con nhỏ này là do anh Chung lượm được đem về, nhờ tôi giữ dùm. Cô phải hỏi ý kiến anh ấy mới được. Nhưng con ma lắc đầu nói: Em không phải tới đây để đòi con nhỏ này đâu, em chỉ tới thăm nó một chút thôi, em xin phép đi ngay bây giờ. Lúc ấy tự nhiên tôi lại tò mò muốn biết con ma này là ai, và tại sao lại đẻ con ra rồi bỏ. Tôi mới với tay bật cái đèn ngủ ở đầu giường lên. Lúc nhìn kỹ nó dưới ánh đèn, tôi mới hoảng hồn, vì con ma đó mặc một bộ quần áo trắng vấy máu, đầu tóc bù xù, không có miệng và mũi trên mặt, chỉ có hai con mắt xanh lè, phát ra luồng ánh sáng xanh dễ sợ. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong khoảnh khắc, vì ngay lúc ấy nó hoá ra một luồng gió bay nhanh ra khỏi cửa sổ."

Ông Linh và Ngọc Lan nghe bà Linh nói tới đây đều nổi da gà, không hẹn mà cả hai người cùng quay lại nhìn Chung, ánh mắt như oán hận. Tại sao Chung mang con bé này về đây. Sau một lúc im lặng, ông Linh tằng hắng như để lấy lại bình tĩnh, rồi nói:

"Tôi xin hỏi thực anh Chung, anh lượm đưực con bé này ở đâu vậy?"

"Đem bỏ con bé đó đi."

Ngọc Lan la lên, nàng hơi lui lại đứng sát vô Chung, nói tiếp:

"Nếu không ném nó đi, con ma mẹ nó cứ tới lui hoài thì còn ai chịu nổi."

Bà Linh cũng trao con nhỏ vào tay Chung.

"Tôi không trông con nhỏ này được nữa đâu, tiền giữ nó tháng này tôi cũng không lấy đâu. Con ma tuy không có ác ý, nhưng dễ sợ quá, tôi chịu không nổi đâu."

Ông Linh từ tốn hơn, ông ngập ngừng hỏi:

"Không biết đến đâu để trao đứa bé này lại cho mẹ nó?"

Chung lặng câm, chàng không biết phải nói làm sao bây giờ.

Ngọc Lan lại lên tiếng:

"Thì anh Chung lượm được nó ở đâu, đem tới đó trả chứ gì."

Chung lắc đầu:

"Không được đâu"

Chàng thở dài nói tiếp:

"Con bé này cháu lượm được mãi tận trong rừng cao su ở Biên Hòa, nếu đem bỏ con nhỏ này lại đó, hồn ma mẹ nó chưa chắc đã biết được ngay, chỉ sợ nó khó sống thôi."

Nghe Chung nói, ông Linh nghĩ là Chung muốn giữ đứa bé nên lên tiếng:.

"Rừng cao su nào ở Biên Hòa. Tại sao anh lại tới chỗ hẻo lánh ấy?"

Chung ôm con bé vào lòng, chàng nhìn nó thật thương hại, tự nhiên chàng thấy trong ánh mắt nó một sự khổ não thê thảm. Chung từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường ngủ của ông bà Linh. Chàng thở ra não nuột, kể lại câu chuyện:

"Đó là ngày chủ nhật mấy tháng trước. Sáng sớm cháu vác giá vẽ lên Biên Hòa tìm một rừng cao su, định vẽ một cảnh có những hàng cây thẳng tắp trong cánh rừng này vào tiết Thu. Khi đi sâu vô trong một khu rừng cao su già thật vắng vẻ, hình như khu rừng này người ta bỏ hoang lâu rồi, vì những cây cao su chết gần hết không còn nhựa sống nữa. Lá vàng mục nát dưới chân, cháu thấy cảnh này thực lý tưởng để tạo dựng tác phẩm "Hoang Vắng” đã có chủ ý trong đầu. Nhưng khi đi sâu vô trong một chút, bỗng cháu thấy một chiếc xe Honda dame nằm đè lên một xác người; cháu vội chạy lại xem, thì ra đó là một cô gái đã chết từ lâu, chiếc xe nàng cũng bẹp dúm. Có lẽ nàng chạy xe vô đây chơi rồi tông vô gốc cây cao su nào đó, xong cả người và xe lọt xuống cái mương này. Cháu hớt hải định chạy đi báo cảnh sát, bỗng ngay lúc ấy nghe có tiếng khóc. Cháu men theo hướng đó thấy ngay con bé này nằm thoi thóp khóc ở gần đó. Bởi vậy mới mang nó về đây nhờ bà nuôi giùm."

Ngọc Lan nghe tới đây không cầm lòng được nứa, lên tiếng:

"À thì ra là vụ đó. Anh đã được báo chí đề cao lòng hào hiệp quá phải không. Họ ca ngợi anh như một người hào hiệp muốn ẩn danh, bỏ tiền ra chôn cất cho nạn nhân, lại còn nhận đứa bé về nuôi nữa. Trong khi đó một chai nước ngọt anh không dám mua, một ổ bánh mì ăn sáng anh không dám dùng. Anh để dành tiền tưởng để làm gì; ai ngờ anh bỏ ra làm ma chay, chôn cất, xây mồ yên mả đẹp cho một thây ma không quen biết. Em không hiểu được đầu óc anh đang nghĩ gì nữa."

Chung ngắt lời Ngọc Lan:

"Nhưng cô gái khốn khổ này không có thân nhân, chính phủ quyết định chôn cất theo thi hài như những kẻ bụi đời. Đáng thương quá chứ còn gì nữa, một người con gái đã không có thân nhân, chết một cách thê thảm như vậy mà lại không được chôn cất đàng hoàng, hỏi có ai cầm lòng được, nên..."

"Nên anh đã xài đi số tiền dành dụm để dành làm đám cưới cho đám ma chay, mồ mả củạ một xác chết không quen biết phải không? Thôi thì cũng tốt, giờ đây anh được nó trả ơn bằng cách tới đây nhát cả nhà này anh đã hài lòng chưa."

Ngọc Lan không ngờ trong lúc tức giận đã thốt ra những lời đáng nhẽ chỉ để dành cho người tình thân thiết nhất trong đời mình. Nàng đã trách Chung như trách một ý trung nhân chính thức của mình vậy. Ông Linh thấy như có cái gì không ổn, vội vã ngắt lời con gái:

"Con không được ăn nói như vậy với anh Chung chứ."

Quay qua Chung, ông nói:

"Anh cũng nên suy nghĩ kỹ mới được, con bé này nhất định không thế nào giữ ở trong nhà này được rồi. Tuy nhiên, chúng ta cũng không thể nào ném nó đi ẩu tả được."

Chung thấy còn chút hy vọng, chàng đề nghị:

"Bác Linh nói đúng. Phải rồi, hồn ma không thể nào xuất hiện ban ngày được, xin bác gái giúp giữ dùm con bé này ít ngày, ban đêm cháu sẽ đem nó về phòng. Như vậy hy vọng con ma sẽ không tới phá quấy mọi người nữa. Ít nhất nó phải biết là đã làm cho chúng ta sợ hãi."

Ông Linh thấy cũng chỉ có thể tạm thời làm như vậy thôi, nên cũng phải miễn cưỡng đồng ý vậy. Ông thở dài.

"Cũng chỉ còn có cách đó thôi, chứ biết làm Bao hơn bây giờ."

Từ đó, mỗi khi trời chợp tối, mọi người dều hồi hộp sợ hãi. Ngọc Lan không dám ngủ một mình, chạy qua phòng cha mẹ ngủ. Còn Chung bồng con bé về ngủ với mình. Nhưng mười mấy đêm trôi qua, không có chuyện gì xẩy ra cả. Tuy nhiên, đêm nào Chung cũng có cảm giác hồn ma mẹ con bé này tới thăm, chàng cũng rất hồi hộp vì cho rằng; hồn ma này là người thiếu nữ trong tai nạn xe Honda, và nàng cũng có thể là người đẹp trong mộng cửa chàng nữa. Tâm trạng này làm cho Chung vừa sợ, vừa mong, không biết bao giờ hồn ma mới tới nữa.

Một đêm mưa to gió lớn, sấm sét liên hồi, những âm thanh vang rền nổ tung và kéo dài ra làm Chung không thế nào ngủ được. Ánh chớp loé lên những tia sáng xanh lè chói loà ma quái trong đêm. Cửa nẻo rung lên từng hồi, Chung ôm đứa bé vào lòng ngồi dậy. Trong cảnh mờ ảo đó, bỗng Chung nghe như có ai đi trong phòng, lúc nhẹ lúc mạnh. Chàng lắng nghe và chắc chắn là tiếng chân người. Tiếng chân đến gần rồi bỗng nhiên im lặng, không còn nghe thấy gì nữa. Lúc đầu Chung thấy rờn rợn, nhưng sau đó chàng lấy lại bình tĩnh và cho là mình suy nghĩ nhiều quá nên nghe lầm chăng. Hơn thế nữa, theo lời bà Linh, con ma này nếu có tới đây cũng chỉ có mục đích thăm con nó chứ không làm hại ai, bởi vậy chàng cũng hơi yên tâm. Tuy nhiên sự bình tĩnh trở lại với chàng có lẽ chính là lòng mong đợi được gặp lại người đẹp trong mộng, vì biết đâu chính hồn ma này lại là người thiếu nữ chàng ao ước được gặp trong giấc mơ hôm nào.

"Anh Chung."

Bỗng Chung nghe tiếng ai gọi tên mình, chàng ngơ ngác cố dươg mắt nhìn trong bóng đêm, nhưng không thấy ai, chỉ có tiếng nói không thấy người đâu, giọng nói nghe quen quen, êm ái và thực dịu dàng. Chàng hồi hộp hỏi:

"Ai đó."

"Anh ơi, xin nói nhỏ nhỏ, đừng làm ồn lên mọi người thức dậy hết bây giờ?

Chung háo hức hỏi:

"Cô là mẹ đứa bé hay là người đẹp trong mộng tôi đang trông đợi?"

"Là em."

Chung hồi hộp không biết là ai, tiếng "Em" nghe ngọt ngào quá. Một ánh chớp loé lên, chiếu qua cửa sổ, chàng đã nhìn rõ hồn ma. Nàng chính là người đẹp trong mộng và nàng cũng chính là người thiếu nữ chàng cứu trên sông Saigòn. Không lẽ cô ta lại tự tử lần thứ nhì hay sao? Nhưng có điều cô ta phải chết rồi chứ dưng không lại có thể biến thành ma như thế này được hay sao? Chung cố mở mắt thực to, nàng đang lướt tới bên chàng, mùi hương quyến rũ ngào ngạt toả ra khắp phòng, dáng điệu ẻo lả, thướt tha xinh đẹp làm sao. Bộ ngưc phập phồng, ẩn hiện dưới làn vải mỏng như không che được gì, chỉ làm cho người đối diện thêm thèm khát. Chiếc eo thon nhỏ, những đường cong vòng chạy dài ôm lấy bờ mông nở namg làm run rẩy tâm thần đàn ông. Chung nhổm dậy, chàng định nhoài người ra ôm lấy nàng. Bỗng một làn chớp khác loé lên, Chung khựng lại, giật nẩy mình, mỹ nhân trước mặt đã biến hình một cách thực bất ngờ; trên mặt nàng không có miệng và mũi, máu me be bét, hình ảnh con ma đã hiện ra nhát bà chủ nhà và cũng là nạn nhân trong tai nạn xe Honda là người này chứ còn ai nữa. Nó là mẹ của con nhỏ chàng đem về nuôi này. Chung cố lấy lại bìnb tĩnh hỏi:

"Cô nhớ con à?"

"Dạ, em nhớ con lắm, nhưng hôm nay em tới đây không phải có ý thăm nó, vì biết rằng sự xuất hiện của em làm mọi người sợ hãi. Đáng lẽ em không nên tới đây để làm phiền những người ân nhân của em. Nhưng có một chuyện cần thiết em phải tới để nhờ vả anh."

"Chuyện gì vậy?"

"Trưa mai, xin anh tới nơi em chết, cố tìm kiếm một kỷ vật đắt giá; vật này có tác dụng gì mai sau anh sẽ biết. Em phải đi bây giờ, anh đã biết em là ma, nên không thể nào ở lâu được nơi này trong đêm mưa bão sấm chớp như thế này. Tạm biệt anh."

Hình bóng đó trong một ánh chớp vừa loé lên lại biến thành người đẹp. Chung đang muốn nhìn kỹ nhưng nàng đã biến thành một luồng khói trắng bay là là qua cửa sổ, mất hút trong đêm mưa gió.

Căn phòng trở lại âm u lạnh lẽo. Chung không thế nào ngủ được nữa, hình ảnh thân thể gợi cảm của con ma lúc là người đẹp trong mộng của Chung cứ ám ảnh làm chàng háo hức, Chung quên thế nào được những nụ hôn, những da thịt ấm áp chàng từng ôm ấp đêm nào. Bỗng chàng chợt nhớ tới lời dặn của cô ta, không biết nàng nhờ chàng tìm kiếm cái gì đây?

"Anh Chung ơi"

Tiếng ông Linh gọi chàng từ phòng bên vọng sang

Chung trả lời ngay:

"Thức sớm vậy bác Linh."

"Tôi đâu có ngủ được, anh vẫn còn thức à? Con ma hôm nọ lại đến rồi phải không?"

"Bác đừng sợ, nàng vừa mới tới. Cháu biết nàng không có ác ý gì đâu mà."

"Tôi cũng có linh cảm như vậy, nó không làm gì hại ai đâu; nhưng ai thấy ma mà không sợ chứ."

Ông ngưng lại một lát rồi nói tiếp:

"Có phải nó tới thăm con không?"

"Dạ, thưa không phải. Nàng tới yêu cầu cháu trưa mai tới chỗ xẩy ra tai nạn tìm giúp nàng một kỷ vật, nhưng không nói rõ là cái gì, chỉ bảo là rất quan trọng mà thôi. Cháu cũng chưa kịp hỏi là cái gì."

Ông Linh ngẫm nghĩ:

"Không biết vật gì kia..."

Bà Linh cũng vừa thức dậy, góp ý:

"Có thể là một món đồ quí giá nó để lại hiện trường khi xẩy ra tai nạn chăng? Một món đồ trang sức cũng nên."

Ông Linh là người từng trải, ông thấy món đồ con ma muốn tìm không thể chỉ là một món quí giá không thôi; nó phải có một ý nghĩa khác nữa, ông nói:

"Cũng có thể là một món đồ trang sức đắt tiền, nhưng mà..."

Ông tằng hắng một cái rồi nói tiếp:

"Ngoài vấn đề tiền bạc, chắc chắn con ma thế nào cũng còn phải có một ẩn ý gì khác nữa chứ không sai."

"Bác Linh nói đúng đó,"

Chung nói thêm:

"Nếu chỉ là một món đồ tầm thường, hồn ma không thể nào mạo hiểm tới đây trong đêm mưa bão, sấm chớp đầy trời như thế này đâu; chắc chắn như bác nói, vật đó phải là một thứ gì quan trọng vô cùng."

"Ngày mai anh có muốn tới đó không? Hình như anh phải đi làm mà."

"Dạ, cháu phải đi làm, nhưng cũng có thể xin nghỉ..một ngày không sao đâu."

"Tôi có thể đi chung với anh được không?"

Chung mừng rỡ, nói:

"Dạ, như vậy thì tốt quá."

Sáng hôm sau, Chung tới sở xin phép nghỉ và cùng ông Linh đi tới chỗ xẩy ra tai nạn. Hai người tới rừng cao su đi sâu vào trong, những dấu vết của tai nạn vẫn còn đó, nơi này chẳng có ai lai vãng tới bao giờ. Tuy nhiên, hai người tìm kiếm mãi cũng chẳng thấy có vật gì quí giá rơi rớt ở đây cả; chỉ toàn là lá vàng, cành cây gẫy đổ, cũng như sỏi đá. Mặt trời đã khuất sau ngọn cây từ lâu, bóng tối đang lan dần qua hàng cây kẽ lá, tràn vào rừng cao su. Hai người vừa định rủ nhau về, bỗng Chung nhìn thấy cạnh một tảng đá lớn, một vật gì chiếu sáng lóng lánh, chàng kêu ông Linh rồi chạy tới đó lượm lên. Thì ra đó là một chiếc đồng hồ quả quýt bằng vàng, những con số trên đồng hồ có gắn hạt xoàn nho nhỏ, hèn gì nó không chiếu sáng lóng lánh khi Chung rọi đèn pin vô. Chung mừng rỡ kêu lên:

"Chắc là cái đồng hồ này đây rồi."

Ông Linh cũng thấy vui vui, góp ý:

"Đúng là nó rồi chứ còn gì nữa,"

Ông nhìn chiếc đồng hồ trong tay Chung gật gù:

"Không lý tai nạn này lại là một vụ mưu sát, tại sao thủ phạm không đoạt luôn món đồ này mà lại bỏ nó lăn lóc ở đây. Chiếc đồng hồ này có gắn mấy hột xoàn nho nhỏ, tuy không đắt giá lắm nhưng cũng bán được chút tiền chứ đâu phải đồ bỏ."

"Dạ, dù sao nó cũng là một chiếc đồng hồ vàng. Đâu có phải ai cũng có, không biết nạn nhân là người thế nào mà lại xài thứ đồng hồ này. Có thể đây là một vụ giết người đoạt của chăng?"

"Tôi cũng nghi như thế, chiếc đồng hồ này cũng có chút giá trị, nhưng chưn tới nỗi làm cho người ta phải giết một mạng người."

Vừa đi vừa bàn qua bàn lại, cho mãi khi về tới nhà vẫn chưa ai tìm ra một tia sáng nào về cái đồng hồ và nhứng gì có liên quan tới nó.

Chung về phòng, bật đèn sáng ngắm nhìn chiếc đồng hồ một lần nữa. Bỗng chàng phát hiện ra hàng chứ khắc nhỏ ly ti đằng sau chiếc đồnghồ, chàng vội vàng chạy qua phòng bên gọi ông Linh:

"Bác Linh, bác Linh... Bác coi này."

"Anh thấy cái gì đó?"

"Thưa bác, mặt sau cái đồng hồ có khắc chữ."

Vừa nói Chung vừa đưa cho ông Linh coi. Ông Linh cầm chiếc đồng hồ đưa lên đọc hàng chứ trên đó:

"Mừng Sinh Nhật 62 tuổi của ông Nguyễn Văn Giám Trần Du, Trưởng Phòng Kỹ Thuật Công Ty Dệt Thị Nghè Kính Tặng. "

Bà Linh vừa vô, nhìn chiếc đồng hồ, bảo chồng:

"Chiếc đồng hồ này hình như chỉ có cái vỏ mạ vàng tây thôi, lại cũ sì, mấy hột xoàn nhỏ xíu có đáng gì đâu, con ma này thật làm phiền người ta; vậy mà hai ông cũng phải bỏ công tới tận khu rừng đó cả ngày để tìm kiếm, thật vô ích."

"Bà không thể nói như vậy được, chắc chắn phải có nguyên do."

Ông Linh quay lại nói với Chung:

"Rất có thể cái đồng hồ này có liên quan tới vụ tai nạn xe cũng nên."

Mắt Chung vẫn không rời khỏi chiếc đồng hồ:

"Cháu cũng nghĩ như bác, đáng nghi lắm, nhưng chúng ta chưa có manh mối gì cả."

Ông Linh trầm ngâm:

"Cái đồng hồ này người ta tặng cho ông Nguyễn Văn Giám, một thương gia có tiếng tại Saigon ai không biết; tại sao nó lại rớt tại nơi xẩy ra tai nạn?"

"Nạn nhân là một cô gái còn trẻ, cách ăn mặc cũng rất thời trang; nhưng lại không có thân nhân, vậy thì cô ta có liên hệ gì với thương gia Nguyễn Văn Giám này đây."

"Anh muốn nói cô ta có thể là người tình của ông Giám chăng?"

Ông tiếp:

"Như vậy vụ án này có thể liên quan tới ông Nguyễn Văn Giám à?"

"Giờ đây chúng ta chưa thể đoan chắc như vậy được, nhưng cháu nghĩ sự việc sẽ rất phức tạp."

Ông Linh khẳng định ngay:

"Tôi không nghĩ như vậy đâu, bởi vì ông Giám là một thương gia có tiếng tăm ở đây, gia tài của ông lên đến bạc tỷ, hơn nữa ông lại hơn sáu mươi tuổi rồi; làm sao lại có thể có tình cảm nhăng nhít với một cô gái còn quá trẻ như nạn nhân này. Còn nói ông đính díu tới một vụ giết người đoạt của cỡ người không có tiền tài như nạn nhân này thì khó tin lắm."

Nói xong ông nhận định:

"Cũng có thể chiếc đồng hồ này của ông Giám bị mất cắp chăng?"

"Ý bác cho là án mạng này không liên can gì tới chủ nhân chiếc đồng hồ đó sao?"

"Có thể như vậy lắm chứ."

"Thưa bác, nếu như vậy thật khó tìm ra thủ phạm giết người trong án mạng này lắm. Nhưng không sao, cháu có quen một người bạn, giao thiệp rất rộng, may ra anh ta có thể giúp cháu gặp ông Giám."

"Theo tôi, anh nên quên chuyện này đi, đó là công việe của cảnh sát. Cái đồng hồ đã tìm được rồi. Khi nào con ma trở lại, anh cho nó biết đã làm theo lời hứa rồi là xong và bảo nó đừng trở lại đây quấy rầy chúng mình nữa là tốt nhất."

Ông Linh vừa nói dứt lời, bỗng có ai đập cửa đùng đùng bên ngoài, làm mọi người giựt mình nhớn nhác.

"Mở cửa, mở cửa... Bác sĩ Linh ơi."

Trong khu xóm lao động này người ta vẫn quen gọi ông Linh là bác sĩ, mặc dù ai cũng biết ông ta chỉ là một y tá trong quân đội giải ngũ thôi. Ông trị bệnh hầu hết cho mọi người trong xóm, phải nói ông cũng mát tay, chưa bao giờ xấy ra tai nạn cả. Mọi người rất mến ông, có lẽ cũng vì sự tận tâm nghề nghiệp nữa. Dù cho đêm khuya, ngày mưa cũng như lúc nắng, ai tới nhà giờ nào ông cũng coi bệnh cho thuốc; ai muốn kêu réo, lôi kéo đi đâu ông cũng không từ nan, hễ chỗ nào có người bệnh là có mặt ông ngay.

"Bác sĩ Linh ơi... mở cửa, cứu con gái tôi mau lên."


Ông Linh hấp tấp chạy ra mở cửa, vừa đi ông vừa hôi:

"Ai đó, con gái bà làm sao rồi."

Bà Linh cũng bấp tấp chạy theo, bà đã nhận ra giọng người gọi cửa.

"Bà Tơ ở đầu hẻm đó mà; con bà ấy làm sao mà có vẻ hốt hoảng quá vậy kìa."

"Bác sĩ ơi, làm ơn mau lên, con gái tôi bị xỉu rồi."

"Bà cứ bình tĩnh đi, tôi lấy đồ nghề đi ngay đây; khốn khổ, cháu bị làm sao vậy?"

"Tôi cũng không biết, nó về tới nhà, vừa mới bước chân vô cửa thì la lên một tiếng "Ma", rồi xỉu ngay. Ba nó mất sớm, chỉ còn hai mẹ con, nếu có chuyện gì tôi làm sao sống với ai đây."

Ông Linh chụp túi đồ nghề lao ra cửa liền, ông theo người đàn bà luýnh quýnh vừa đi vừa kể lể. Chẳng bao lâu đã tới nhà bà Tơ, con nít bu vòng trong vòng ngoài, có mấy người lối xóm đang xúm vô cạo gió cho cô gái. Cô ta khoảng hai mươi lăm tuổi, ăn mặc thật thời trang, đang nằm tênh hênh, miệng xùi bọt mép, mắt trợn ngược. Ông Linh chích cho cô ta một mũi thuốc, cho ngửi ê-te là cô lồm cồm bò dậy ngay. Mọi người mừng rỡ, con nít reo hò inh ỏi; mấy người lớn phải lùa chúng ra sân, đóng cửa lại mới yên.

Cô gái con bà Tơ tỉnh lại vội vàng ôm lấy mẹ khóc nức nở.

"Đỗ Nga... Đỗ Nga, con đừng khóc nứa, có mẹ đây mà..."

Đỗ Nga vừa khóc vừa run lẩy bẩy, cặp mắt láo liên, nhửng nét kinh hoàng vẫn còn in đám trênk huôn mặt.

"Mẹ ơi, mẹ ơi con sợ quá."

Thấy bệnh nhân đã khá rồi, ông Linh xin phép chủ nhà ra về. Vừa bước vô cửa, ông gặp Ngọc Lan đang đứng nói chuyện với Chung, ông liền nói với con.

"Con bà Tơ ăn mặc điêm dúa quá, chắc là làm ăn khá lắm."

Ngọc Lan cười nửa miệng:

"Bộ ba không biết nó là vũ nữ số một tại Vũ Trường Đại Kinh Đô trong Chợ Lớn đó hay sao?"

"À, hèn chi, mấy cô vũ nữ có khác."

Ông Linh nhếch mép cười một cách mỉa mai. Bà Linh cũng vừa trong nhà đi ra, nói với Chung.

"Anh Chung à, tôi thấy con ma này không tốt lành gì đâu, nó tới đây coi con bé này, bây giờ lại nhát con gái bà Tơ nứa, thật là bậy bạ."

"Thưa bác cháu nghĩ cô ta cũng không tới nỗi nào đâu, mới gặp vài lần nhưng chưa thấy phá phách gì trong nhà mình cả."

Trong thâm tâm, Chung vẫn dành một mối cảm tình tốt đẹp cho hồn ma này

"Anh không biết quan niệm của người mình từ trước tới gịờ vẫn cho loài ina quỉ là những phần tử đáng ghê sợ hay sao?"

Ngọc Lan nghe Chung nói chuyện với mẹ, nàng thấy thật bất bình, không hiểu sao Chung cứ binh con ma này chằm chặp. Lại nữa, chính chàng đã tiêu hết cả số tiền hàng ngày thường nói với mọi người là đề tổ chức một cái đám cưới thực huy hoàng sau này. Mọi người đang bàn tán về hồn ma, bà Tơ lại hớt hải chạy tới đập cửa ầm ầm:

"Bác Sĩ Linh ơi... Bác sĩ, con tôi lại gặp ma rồi, Bác sĩ làm ơn tới cứu nó đi."

Ông Linh vội vàng ra mở cửa gấp, hỏi:

"Sao vậy? Con ma đó lại tới nhà bà nữa à?"

"Phải... phải... Đỗ Nga vẫn khóc lóc kêu la, miệng cứ lải nhải "ma.. ma..." hoài, xin bác Bĩ Cứu cháu với."

Chung cũng vừa chạy ra cửa, nói:

"Bác cho cháu đi với."

Thế là cả ba người cùng tất tả trở lại nhà bà Tơ ngay. Tới nơi, vừa bước vô nhà, mọi người đã thấy Đỗ Nga bò lăn lóc trên sàn nhà; miệng nói liên thuyên:

"Cô đừng kiếm tôi, chuyện này không liên quan gì tới tôi đâu, Bà Tơ sợ hãi ôm lấy con:

"Đỗ Nga... con... con đang nói chuyện với ai thế."

Ông Linh ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nga sờ trán nàng nói:

"Hiện con gái bà đang bất bình thường, tâm trí rối loạn. Những gì cô ta nói có thể là căn nguyên của bệnh thôi chứ không có ai đâu."

Trong khi ấy Đỗ Nga vẫn níu cứng lấy bà Tơ, miệng lắp bắp:

"Vụ này đừng trách tôi, không phải tôi gịết cô đâu, cô đi kiếm anh ấy đi..."

Đỗ Nga khóc lóc một hồi, vẫn cứ lải nhải bằng ấy câu không đầu không đuôi cho tới khi nàng mệt ngất ngư mới lăn ra ngủ.

Ông Linh thấy có lẽ bệnh nhân này vì một lý do gì đó quá hoảng sợ nên tâm thần bấn loạn, phát ngôn lung tung, nay đã ngủ rồi nên không cần phải chính thuốc gì nữa.

Ông chỉ giao cho bà Tơ mấy viên thuốc rồi cùng Chung từ giã bà Tơ ra về. Bà Tơ vẫn chưa an lòng, bà nhét vào túi ông Linh mớ bạc, nói:

"Tôi xin cám ơn bác sĩ lắm. Ngày mai cháu thức dậy thế nào cũng nhờ bác sĩ chẩn mạch lại dùm cho tôi yên tâm."

Ông Linh gật đầu, đáp:

"Dạ, dạ... sáng mai thế nào tôi cũng tới, bà cứ yên tâm."

Trên đường về Chung dọ ý ông Linh nói:

"Bác có nghĩ con ma mà cô Nga gặp, có phải là mẹ của bé Phương không?"

"Cũng có thể lắm."

"Nếu đúng như vậy, cháu có thể nói vụ tai nạn xe của hồn ma này là do ai đó tạo ra."

"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng căn cứ vào những lời cô Nga lảm nhảm trong lúc mê sảng thì cô ta không phải là thủ phạm. Có lẽ cái đồng hồ chúng mình tìm thấy ở phạm trường phải có một đầu mối nào."

Chung ngẫm nghĩ một lát, nói:

"Ngày mai, cháu sẽ tới một anh bạn thân để hỏi thăm tình hình, anh này quen cũng nhiều lắm."

9 views0 comments

留言


bottom of page