top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 6*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 6


Cittaprajna Dorje Rinpoche là Tu Viện Trưởng của một Mật Phái Tây Tạng trẻ tuổi nhất trên đất nước này. Cha ngài đã bị chính quyền Trung cộng bắt giam hơn 5 năm; Tới khi hấp hối sắp chết, ông mới đành chịu đầu hàng, để đổi lấy tương lai cho vợ con và giáo chúng của mình được hành đạo cởi mở hơn. Có như vậy, ước nguyện khai đạo của ông mới có thể thực hiện được. Dù ông biết rằng; con cháu ông rồi cũng sẽ chỉ là những quân cờ trong tay kẻ xâm lược...

Lúc ấy, Cittaprajna còn là một cậu bé chưa biết gì. Khi cha cậu bị bắt, mẹ cậu vì phải nuôi hai anh em cậu còn quá nhỏ, nên tạm được họ cho ở nhà nuôi con. Hơn nữa, mẹ cậu chỉ là một người đàn bà nội chợ, từ trước tới giờ chỉ luẩn quản trong nhà, nên họ cũng chẳng để ý lảm gì. Nhưng bỗng một hôm, mẹ của Cittaprajna tất tả đưa hai anh em cậu vượt Hy Mã Lạp Sơn trốn qua Ấn Độ xin tị nạn chính trị. Vì được biết cha cậu vừa qua đời.

Cha của Cittaprajna là một trong những Lạt Ma nổi tiếng nhất thời bấy giờ. Nên dân chúng và giáo hội Mật Tông tị nạn cộng sản ở Ấn Độ hết sức vui mừng. Mọi người đã tổ chức đón tiếp gia đình Cittaprajna thật tưng bừng và náo nhiệt. Đồng thời làm lễ cầu siêu cho cha cậu cả tháng trời. Nhiều cơ quan truyền thông đã tới phỏng vấn mẹ của Cittaprajna liên tục. Những bản tin tràn đầy trên trang nhất của báo chí khắp nơi; loan tin mừng cuộc trốn chạy của gia đình Cittaprajna thành công. Chứ không ai biết rằng; Đây chỉ là một màn kịch do tình báo Hoa Nam làm đạo diễn, khi họ thuyết phục được cha của Cittaprajna đầu hàng lúc sắp chết, để đổi lấy quyền cai quản giáo chúng Mật Tông cho gia đình ngài !

Khi qua Ấn Độ, Cittaprajna được phong ngay là Tulku. Hóa thân của một vị Bồ Tát và được giáo hội Mật Tông gửi vào một tu viện đặc biệt, học cho tới khi cậu trưởng thành. Phải nói chương trình dành cho Cittaprajna hết sức nghiêm ngặt và phong phú. Cittaprajna có tới 3 giáo phụ. Họ đều là những giáo sư Lạt Ma uyên bác nhất thời bấy giờ. Cũng phải nói Cittaprajna rất thông minh. Mới 25 tuổi mà cậu đã đoạt được bằng Guéshé. Học vị này tương đương với bằng tiến sĩ. Thường thì những người giỏi cũng phải học ít nhất từ 10 tới 20 năm mới có thể lấy được bằng cấp này. Vì đây là học vị cao nhất trong Phật giáo Mật Tông Tây Tạng. Mỗi năm chỉ có vài Lạt Ma thi đậu .

Chỉ vài năm sau, Cittaprajna đã trở thành một Tulku Rinproche đi thuyết giảng khắp nơi. Cái lợi thế của Cittaprajna Tulku Rinpoche là ngài nói thông thạo cả Anh, Pháp, Hoa ngữ và đương nhiên là tiếng Tây Tạng nữa. Bởi vậy, ngài thường đi thuyết pháp ngay cả ở các nước Âu châu và Mỹ châu. Có một lần Cittaprajna Tulku Ripoche được mời qua Hongkong thuyết giảng. Lần đó có cả mẹ và em ngài đi theo. Chương trình xếp đặt ngài sẽ thuyết giảng về Tánh Không trong 3 ngày liên tiếp. Tới ngày thứ hai, vừa định ra giảng đường để thuyết pháp thì mẹ ngài đi cùng với một vị Lạt Ma trung niên và một người đàn ông khá cao tuổi, thân hình to lớn, tới xin gặp ngài ít phút. Mọi người vừa ngồi xuống, mẹ Cittaprajna đã nói ngay :

-- Đây là hai vị trong chính quyền Trung quốc. Những người mà cách đây mười mấy năm đã cùng cha của Rinpoche thương thảo và xếp đặt cho Rinpoche có ngày nay.

Cittaprajno ngạc nhiên, hỏi :

-- Thưa mẹ, có chuyện đó sao ?

Mẹ của Cittaprajna gật đầu trả lời.

-- Đây là tâm huyết của cha ngài trước khi vãn sanh. Ta phải giữ kín cho tới khi gặp lại hai vị này mới có quyền cho ngài biết.

-- Chuyện ra sao xin mẹ nói rõ hơn được không ạ .

Vị Lạt Ma trung niên đỡ lời mẹ Cittaprajna, lễ phép nói :

-- Xin phép ngài Rinpoche cho tôi tự giới thiệu. Tôi là Mao Chen và anh bạn đồng nghiệp tôi đây là Tập Giang Dinh. Chúng tôi đều là nhân viên trong Hoa Nam Tình Báo Sở. Như thân mẫu ngài vừa nói. Nhiệm vụ của chúng tôi là phụ trách tâm nguyện của thân phụ ngài trước khi qua đời.

Mao Chen thấy Cittaprajna định lên tiếng liền xua tay nói tiếp :

-- Xin ngài coi đoạn phim này đã, trước khi có câu hỏi gì. Chúng tôi cũng xin trả lời ngài thỏa đáng .

Vừa nói, Mao Chen vừa đặt chiếc lap top lên bàn và bật lên cho mọi người coi. Hình ảnh cha mẹ và hai người đàn ông này ngồi nói chuyện với nhau trong một căn phòng, có lẽ là khám đường. Đúng như mẹ nàng nói. Cha đã thảo luận với hai vị này những điều kiện để ngài hợp tác với chính quyền Trung cộng. Sau khi thỏa thuận xong. Cha của Cittaprajna nhìn thẳng vào ống kính nhắn nhủ Cittaprajna phải triệt để tuân theo những giáo huấn của ông về những gì trong tương lai mà mẹ ngài cùng hai người đàn ông này hướng dẫn cho ngài thực hiện.

Coi xong đoạn phim, nước mắt Cittaprajna trào ra ướt đẫm cả hai gò má hồi nào không hay. Đầu óc choáng váng. Chân tay bủn rủn. Không khí trong phòng lạnh ngắt, mặc dù bây giờ là mùa hè nóng nực. Tiếng nói của mẹ Cittaprajna thì thào bên tai ngài :

-- Rinpoche phải hiểu là họ đã làm đúng những gì cha ngài đã yêu cầu; để ngài được tự do ăn học trong tay những người tị nạn cộng sản, cho tới ngày ngài trưởng thành. Ngay cả tiền bạc, chi phí trong gia đình cũng được người của Hoa Nam Tình Báo Sở đài thọ dưới danh nghĩa của Phật tử Kim Cang Thừa cúng dường, và tìm việc làm cho ta mà không ai biết.

-- Vậy thưa mẹ... bây giờ con phải làm gì đây ?

-- Cha con trước khi bị bắt đã giấu một kho tàng kinh sách quí giá vô song, chỉ có mẹ là người duy nhất biết mà thôi. Tâm nguyện chính của ông là ngài phải trở về khai quật kho tàng vô giá đó, và truyền bá những tư tưởng của các bậc tổ phụ cho giáo chúng.

Bây giờ Tập Giang Dinh mới lên tiếng :

-- Thưa ngài, chúng tôi đã kiên nhẫn chờ đợi tới ngày hôm nay. Và đã thực thi tất cả những thỉnh cầu của cha ngài một cách nghiêm chỉnh. Việc đó chưa từng xẩy ra ở Hoa Nam Tình Báo Sở bao giờ. Chúng tôi cũng sẽ làm tất cả những gì mà chúng tôi đã đồng ý trong cuộc thảo luận năm đó với cha ngài trong tương lai. Bây giờ là lúc ngài sẽ được chính phủ chính thức mời về nước, hướng dẫn giáo chúng của ngài, như ước nguyện của cha ngài. Chúng tôi sẽ lo thu xếp việc này một cách chu đáo hợp lý nhất trong khả năng của mình.

Cittaprajna hỏi Tập Giang Dinh :

-- Còn kho tàng kinh sách thì các ông tính sao ?

-- Chúng tôi sẽ thi hành như những gì thân phụ ngài muốn hồi đó. Lẽ dĩ nhiên phải có sự trợ giúp của mẹ ngài nữa .

Cittaprajna quay sang nhìn mẹ, bà gật gật đầu nhe nhẹ biểu lộ sự đồng ý là phải như vậy. Cittaprajna hỏi mẹ :

-- Con sẽ nghe lời mẹ trở về làm tất cả những điều như lời trăn trối của cha. Nhưng mẹ nghĩ sao về phản ứng của Giáo Hội tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Họ có để yên cho con trở về Tây Tạng hợp tác với nhà cầm quyền cộng sản hay không ?

Tập Giang Dinh đỡ lời mẹ Cittaprajna .

-- Tất cả mọi chuyện đã được tính toán rất chu đáo. Không ai nói vào đâu được.

-- Xin ông cho ta biết tính toán như thế nào ?

-- Ngay trong lần thuyết pháp này của ngài ở Hongkong. Chúng tôi sẽ tung tin kho tàng kinh sách vô giá của cha ngài. Và chính phủ đang cho người tìm kiếm nhưng không được. Chắc chắn tin tức sẽ lan truyền nhanh như bão táp trên khắp thế giới. Đồng thời mẹ ngài sẽ xác định kho tàng kinh sách này là có thật với báo chí. Khi sự việc chín mùi với lòng khao khát kinh điển của người Phật tử lên cao độ. Chính phủ sẽ chính thức mời ngài về khai mở kho tàng vô giá đó, với tất cả những điều kiện của ngài, và Hội Đồng Giáo Chúng tị nạn cộng sản của ngài đưa ra. Như thế có ổn không ạ .

-- Nói như vậy có nghĩa là chúng tôi nợ các ông quá nhiều. Không biết cái giá phải trả là làm sao đây ?

Tập Giang Dinh nói thực nhỏ nhẹ, nhưng mỗi lời nói của y như sấm nổ bên tai.

-- Hoa Nam Tình Báo Sở chỉ xin ngài dành cho mỗi khóa học vài trăn nhân viên của sở, để họ chính thức trở thành Lạt Ma mà không ai biết thôi.

Cittaprojna ngần ngừ nói :

-- Sự việc này lớn lao quá. Các ông có thể cho ta suy nghĩ vài ngày được không. Ta hứa với các ông, sẽ có câu trả lời trước khi ta trở về Ấn Độ. Bây giờ đã tới lúc ta phải thuyết giảng rồi. Mọi người đang chờ ngoài kia, không chần chờ được nữa .

Vị Lạt Ma trung niên và người đàn ông đứng tuổi Trung quốc cùng đứng dậy. Họ vái chào mọi người rất lễ độ như những Phật tử trung kiên ngoan đạo nhất và lui gót thực nhanh. Khó có ai ngờ được họ lại là những nhân vật cao cấp trong Hoa Nam Tình Báo Sở của Trung quốc, đang theo đuổi một âm mưu long trời lở đất, có thể tạo ra một Pháp nạn đắng cay nhất trong thời Mạt Pháp này.

Cả đêm hôm đó Cittaprajna không sao ngủ được. Ngài nằm lăn qua, lăn lại, suốt đêm cho tới sáng. Hình ảnh và lời nói của thân phụ lúc sắp qua đời vang vang bên tai. Theo thân mẫu ngài vừa cho biết thì kinh sách đó chính là những gì tinh túy nhất mà thân phụ ngài được truyền thụ. Nó đã có từ lâu đời, và được mật truyền duy nhất cho một người từ đời này qua đời kia, để mở ra một con đường mới cho dòng phái mình. Nhưng chưa ai có đủ nhân duyên để thực hiện. Bởi vậy nên nó vẫn còn trong vòng hoàn toàn bí mật.

Cittaprajna suy nghĩ mãi cũng chưa đi tới một quyết định nào dứt khoát cho người đại diện của Hoa Nam Tình Báo Sở. Cho tới hôm sắp sửa lên đường trở về Ấn Độ, ngài mới gặp mẹ và em trai thảo luận chung, để đưa ra một quyết định cuối cùng.

Sau khi nghe ngài trình bầy mọi khía cạnh của vấn đề. Mẹ Cittaprajna trầm ngâm nói :

-- Dù cho bất cứ khó khăn gì cũng phải vượt qua, để làm cho ước nguyện của thân phụ ngài thỏa mãn. Hơn thế nữa, trong vấn đề này, mình hầu như không có sự lựa chọn nào khác đâu. Chúng ta có thể bị thủ tiêu không tương tiếc của đám người hung tàn này bất cứ lúc nào. Nhất là bây giờ mình lại đang ở trên đất nước của họ nữa.

Em trai của Cittaprajna cũng nói vô :

-- Mười mấy năm trước, chúng ta có cơ hội thoát ra ngoài sự kền kẹp của quân xâm lược, để ăn học và sống một cuộc đời no ấm. Nhưng thật ra hoàn cảnh ngày hôm nay, chúng ta có thực sự được tự do hay không. Những luật lệ của Giáo Hội ở đây. Những gò bó trong cuộc sống lệ thuộc vào quá nhiều nghi thức. Và nhất là vấn đề tài chánh là con số không thực lớn. Mang tiếng là Tu Viện Trưởng nhưng tiền bạc đều nằm trong tay người khác. Chúng ta được gì ngoài phục vụ và phục vụ cho cái mà người ta gọi là Đạo Pháp. Còn như trở về nước, đầu tiên là thỏa mãn lời trăn trối của phụ thân, để mở ra một Tông phái mới mà tổ tiên ta đã khó nhọc truyền thụ lại cho chúng ta. Nếu lần này không thực hiện được, coi như tiêu tan hết, vì kho tàng kinh sách kia sẽ không bao giờ được xuất hiện khi mà chúng ta qua đời. Tội lỗi này làm sao chúng ta gánh nổi !

Cittaprajna hỏi em trai :

-- Vậy thì nhận lời họ. Em có chắc là chúng ta được tự do làm những gì mình muốn hay không ? Đừng quá coi thường cái chế độ này. Họ là những kẻ vô thần đó ! Họ có để cho chúng ta truyền bá những tư tưởng của ông cha ta để lại một cách tự do hay không ?

-- Chúng ta còn cơ hội để thương lượng mà .

-- Cho rằng bây giờ chúng ta được họ đồng ý tất cả. Nhưng khi đã khai mở kho tàng kinh sách, họ trở mặt thì sao. Lấy gì bảo đảm chuyện đó không xẩy ra ?

-- Cái yêu sách chính yếu của họ là muốn mình đào tạo cho họ một số công an trở thành Lạt Ma mà thôi. Bởi vậy, cái chuyện khai mở một con đường mới, xây dựng dòng truyền thừa mới như tâm nguyện của tổ tiên và thân phụ không thành vấn đề với họ đâu. Chúng ta sẽ thương lượng về vấn đề này. Em tin là họ cũng biết chúng ta có cái thế mạnh của mình chứ không phải riêng gì họ.

-- Vậy hậu quả của sự tiếp tay đào tạo cho đám công an đó trở thành Lạt Ma để sau này họ khuynh đảo đạo pháp sẽ ra sao ?

-- Ngài tưởng chỉ có một mình ngài có thể làm được chuyện này thôi hay sao. Hiện nay đã có một giáo hội Mật Tông của nhà nước cộng sản đang họat động công khai rồi đó hay sao ! Em nghĩ chúng ta có thể tương kế tựu kế. Nhân cơ hội này truyền bá thật rộng rãi tư tưởng của tổ tiên, trong trường hợp này không phải là dở đâu.

Trầm ngâm một lúc Cittaprajna nói :

-- Có lẽ cũng không làm gì hơn được nữa rồi. Cầu xin chư Phật mười phương gia hộ cho chúng mình thôi.

Thấy ngài nói vậy, mẹ của Cittaprajna vui mừng thêm vào :

-- Chúng ta có thể đòi hỏi họ cho phái đoàn của Giáo Hội Mật Tông đang tị nạn cộng sản bên Ấn Độ theo mình về nước, khai mở kho tàng kinh sách được không. Dù sao có những người này, chúng ta cũng có danh chính ngôn thuận mà hành động.

Cuộc bàn thảo này đã đưa tới một khúc quanh mới cho cuộc đời ngài Cittaprajna Tulku Rinpoche, và dòng phái Ngân Hà Đại Cổ Mật chính thức được thành lập. Đúng như những gì mọi người đã dự liệu từ trước. Ngoài việc Hoa Nam Tình Báo Sở đòi hỏi mỗi khóa học có khoảng 300 học viên của họ được gài vào, còn bao nhiêu học viên khác Tu viện được tự do chọn lựa bên ngoài. Và chỉ có thế . . . !

Lúc đó, mỗi khóa học cũng có trên dưới 500 tu sinh tham dự. Chương trình học thuần túy là giáo Pháp của Ngân Hà Đại Cổ Mật mà Cittaprajna Tulku Rinpoche khai mở trong kho tàng kinh sách của thân phụ ngài để lại, cùng những giáo pháp căn bản của Mật Tông Tây Tạng từ trước tới nay. Thanh thế của Cittaprajna Tulku Rinpoche cả ở trong nước lẫn quốc tế tăng cao vời vợi. Được như vậy, cũng phải kể tới công của ba vị giáo phụ của Cittaprajna; vì sau ngày khai kinh trên núi Hy Mả Lạp Sơn, họ đã được tự do mang kinh sách này về Ấn Độ phổ biến công khai. Cái tên Cittaprajna Tulku Rinpoche bây giờ người ta lưu truyền thêm vào mấy chữ Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát từ lúc nào cũng không ai hay.

Đối với Phật tử khắp nơi, danh xưng này cũng không có gì quá đáng. Bởi vì bản thân Cittaprajna đã được Giáo Hội Mật Tông ở hải ngoại truy phong là hóa thân của một vị Bồ Tát ngay từ khi ngài chạy qua Ấn Độ xin tị nạn cộng sản hồi còn nhỏ. Nhất là không ai tưởng tượng nổi ngày khai kinh lại huyền diệu tới như vậy.

Hôm đó là một ngày thật đẹp trời trong mùa đông tuyết phủ. Ánh nắng chan hòa khắp vùng núi Hy Mã Lạp Sơn thật ấm áp. Đoàn lên núi khai kinh có cả ngàn người. Dân chúng khắp nơi trong nước đổ về ngờm ngợp, khi nghe tin có phái đoàn từ hải ngoại do Cittaprajna Tulku Rinpoche được chính phủ cho phép về nước, khai mở một kho tàng kinh sách như tin tức đã loan truyền đi khắp nơi từ mấy tháng nay .

Đường lên núi rất khó khăn, vì có lẽ nơi đây không có ai lui tới cả chục năm rồi. Mọi người phải đi từ sáng sớm mà mãi tới xế chiều mới tới nơi. Bởi vì vừa đi vừa phải phá đường, khai quang. Tuy rất mệt mỏi, nhưng hầu như không ai bỏ cuộc. Mọi người háo hức tham dự cuộc khai kinh có một không hai trong lịch sử Mật Tông thời đất nước bị xâm chiếm bởi đảng cộng sản Trung quốc.

Khi đoàn người leo lên gần tới hang động. Cittaprajna Tulku Rinpoche thấy nơi đây có một khoảng trống, nên cho mọi người ngồi xuống nghỉ mệt, đồng thời ngài bắt đầu tụng kinh cầu xin chư vị Phật gia hộ. Mọi người không ai bảo ai cùng ngài tụng niệm vang cả một góc trời. Thời kinh vửa dứt, bỗng một tiếng nổ long trời lở đất phát ra từ cửa hang trên cao. Đất đá bay ào ào khắp nơi. May mà chỗ mọi người ngồi tụng kinh còn hơi xa nên không ai việc gì.

Và thật huyền diệu, đất đá trên cao lăn xuống đã làm thành một khoảng trống cho mọi người nhìn thấy rõ cửa hang trên cao mở rộng. Con đường đi tới hang động để khai kinh thật dễ dàng...

Nhưng trong cả ngàn người tham dự cuộc khai kinh hôm đó, có lẽ chỉ có một mình mẹ của ngài Cittaprajna Tulku Rinpoche biết được sự thật của việc huyền diệu này. Vì chính bà đã hướng dẫn đoàn Hoa Nam Tình Báo Sở tới hang động này mấy hôm trước bằng trực thăng, để họ kiểm duyệt kinh sách ngay tại chỗ, và xếp đặt gài mìn nơi cửa hang động, dàn cảnh cho sự việc thêm huyền bí. . .

Bản thân mẹ của Cittaprajna Tulku Rinpoche thực sự trong thâm tâm chẳng bao giờ muốn thế. Nhưng làm sao bây giờ. Bà đã là quân cờ của Hoa Nam Tình Báo Sở ngay từ khi chồng bà còn ở trong tù.

Hồi đó hàng tháng như thường lệ, Khor Ba luôn luôn đưa hai đứa con nhỏ đi thăm nuôi chồng. Hôm đó lúc ra về, bỗng bị người lái xe thổi một hơi thuốc lá vào mặt, kiến sau đó Khor Ba không còn biết chuyện gì đã xẩy ra nữa. Nhưng khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường. Thân thể trần truồng, ôm ấp người tài xế lái xe đó. Và nàng biết ngay là mình vừa làm gì. Thân thể Khor Ba ướt nhèn nhẹp, nóng hôi hổi. Trên chiếc khăn trải giường nhăn nheo, còn rõ mồn một dấu tích của cuộc truy hoan vừa qua. Khor Ba hốt hoảng ngồi bật dậy. Định la lên thì người đàn ông nói nhanh :

-- Em hãy coi đoạn phim này trong máy vi tính kia, rồi hãy la lên sau cũng không muộn đâu . Chìa khóa phòng để ngay trên bàn, em có thể mở cửa, ra về bất cứ lúc nào anh cũng không cản.

Vừa nói y vừa bật máy. Hình ảnh Khor Ba ngồi trên xe về nhà, tự nhiên ép sát vào người lái xe. Đôi mắt thực đờ đẫn. Lúc ấy có một người đàn bà cũng ngồi trên xe cho hai đứa con Khor Ba ăn kẹo và dụ chúng xuống xe mà lại rõ ràng được nàng cho phép.

Những đoạn phim kế tiếp là Khor Ba lẽo đẽo theo người đàn ông này vào phòng ngủ. Nhất là lúc ghi tên nhận phòng, Khor Ba lại là người đưa giấy tờ cho nhân viên ở đây ghi. Và rồi những gì xẩy ra trên giường không thế nào tưởng tượng được. Y nói gì Khor Ba tự nguyện làm nấy như một người tình thắm thiết chiều chuộng người yêu. Bộ ngực không lớn, nhưng săn cứng của người đàn bà lao động ở vùng quê ửng hồng, vung lên nhấp nhô bởi động tác tự nguyện của mình thật man dại...

Khor Ba nghẹn ngào, vừa mặc quần áo vào thật nhanh vừa thét lên :

-- Mấy người đánh thuốc mê, để tôi làm chuyện đồi bại này phải không.

-- Anh tên là Mao Chen, đang lái xe đưa em về nhà thì chính em dụ dổ anh tới đây làm chuyện này. Thật rõ ràng trong đoạn phim em vừa coi phải không. Với lại một người độc thân như anh ở tuổi này, được một phụ nữ chiếu cố thì làm sao từ chối được. Cũng vì vậy mà anh cho quay lại đoạn phim này để mai sau không bị phiền phức với pháp luật thôi.

Khor Ba lại thét lên :

-- Mày nói láo... chúng mày dàn cảnh hại tao thôi.

Mao Chen nhỏ nhẹ, nói :

-- Sao em lại mày tao hung dữ như vậy. Tên anh là Mao Chen. Anh có tội tình gì đâu, hơn nữa hãy nhìn qua cửa sổ xem. Phòng ngủ này trên một ngọn đồi treo leo. Bây giờ là mùa đông, ngoài trời lại có bão tuyết. Vì muốn tránh cơn bão này, nên em mới đưa anh tới đây. Em lớn tiếng làm gì.

Đúng như Mao Chen nói. Khor Ba nghe rõ tiếng gió thổi ào ào bên ngoài, vì lúc mướn xe về, nàng cũng đã thấy có gió lớn rồi, nên luôn dục Mao Chen lái xe thực nhanh, tránh cơn bão kéo tới. Không ngờ bây giờ lại xẩy ra tình cảnh này. Dù biết chắc là mình bị sập bẫy, nhưng bây giờ không làm sao nói lại tên lái xe nham nhở đó. Bỗng Khor Ba chợt nhớ tới hai đứa con nàng. Khor Ba hốt hoảng hỏi :

-- Hai đứa con tôi đâu ?

Mao Chen cười hì hì nói :

-- Anh đâu có biết, anh thấy em giao nó cho người đàn bà đi chung xe rồi mà.

-- Mày nói láo, tao giao con tao cho ai, hồi nào .

-- Trong đoạn phim vừa rồi em không thấy đó sao. Chính em cho phép con mụ buôn bán nội tạng đó đưa hai đứa con em đi mà.

Khor Ba buột miệng thốt lên:

-- Buôn bán nội tạng ư !

Mao Chen vẫn bình tĩnh nói nửa đùa nửa thật :

-- Phải . . . con mụ đó là dân buôn bán nội tạng trẻ em chuyên nghiệp ở vùng này ai mà không biết. Mụ ta cũng khá đẹp, nhưng không hiểu sao lại chỉ thích ngủ với đàn bà. Hì hì hì ... anh không khoái con mẹ chằng đó đâu. Em dễ thương hơn nhiều.

Không để ý tới lời châm chọc của Mao Chen. Khor Ba nói thực nhanh .

-- Mày . . . mày .

Mao Chen vẫn cười hì hì, nói :

-- Sao lại là mày... mày chứ. Anh tên là Mao Chen. Phải gọi là anh Mao Chen cho nó quen đi chứ em. Anh cũng có thể giúp em đòi lại hai đứa nhỏ đó. Nhưng có qua có lại đó. Con mụ này không dễ thương lượng đâu .

-- Mày . . .

Mao Chen cười hì hì, đứng dậy như muốn rời khỏi căn phòng. Khor Ba hoảng hốt, với phản ứng tự nhiên nàng líu hắn lại. Dịu giọng :

-- Anh . . . anh Mao Chen , xin anh giúp tôi. Tôi sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện xẩy ra ngày hôm nay. Chỉ cần anh đem được hai đứa nhỏ về là tôi mang ơn anh rồi.

Mao Chen tát nhè nhẹ lên má Khor Ba âu yếm nói :

-- Đã gọi anh là anh rồi mà còn xưng tôi nữa sao. Thử nói một tiếng em ngọt ngào xem có được không. Theo anh biết thì con mụ muôn bán nội tạng kia, đang chở hai đứa con em về Bắc Kinh bán rồi đó.

Mao Chen cuống lên, nàng không còn để ý tới thái độ suồng xả của Mao Chen nữa, để yên cho y nựng nịu trên má mình. Nàng cúi mặt xuống, nói nho nhỏ thực nhanh :

-- Xin anh làm ơn giúp em .

Mao Chen cười ha hả, được nước y luồn cả hai tay vô trong mình Khor Ba. Nàng vội vàng giữ hai tay y lại, nói :

-- Xin anh giúp em đã mà . . .

Mao Chen hơi khựng lại một chút, y buông nàng ra, tới bên giường với chiếc điện thoại cầm tay, bấm số rồi dơ ra cho Mao Chen coi.

-- Cho em xem luôn hình ảnh con mụ này nói chuyện với anh, để biết anh không gạt em nhé.

Khor Ba vội vàng chạy lại bên giường, đứng bên cạnh Mao Chen, chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại trên tay y.

Mao Chen nói :

-- Như anh vừa nói với em, con mụ này chỉ thích ngủ với đàn bà thôi. Vậy em đừng làm gì cho mụ ấy giận thì mới mong đưa hai đứa nhỏ về. Hãy nhớ đó. Mếu mụ ta nổi cơn tam bành lên thì không có gì mụ ta không dám làm đâu.

Tự nhiên Khor Ba lại thấy tin tưởng người đàn ông vừa hại đời nàng này một cách thật dễ dàng. Nàng gật đầu ngoan ngoãn, đứng sát vô anh ta chăm chú nhìn vào màn ảnh nhỏ trên chiếc điện thoại y đang cầm. Hình ảnh người đàn bà ở trên xe lúc ra về với Khor Ba, đứng cạnh hai đứa con nàng hiện ra thật rõ ràng. Hai đứa trẻ đang hồn nhiên cười đùa với mấy đứa nhỏ cùng tuổi với chúng.

Khor Ba la lớn :

-- Cittaprajna . . . Chettaprajna .

Hình như cả hai đứa con nàng không nghe được tiếng gọi của Khor Ba. Nàng liên tiếp gọi hai ba lần mà chúng vẫn thản nhiên như không ! Nước mắt Khor Ba trào ra uất ức.

-- Này cô em, em không thấy chị đeo giây nghe giảm thanh hay sao. Đâu có ai ở đây nghe được tiếng em ngoài chị.... Mà thôi, bây giờ thằng cô hồn Mao Chen cho chị biết, mày muốn gì lại gọi chị vào lúc này hả ?

Mao Chen cười hì hì nói :

-- Chị Moon biết rồi mà. Em Khor Ba muốn thương lượng với bà chị để xin hai đứa nhỏ về thôi mà .

-- Thương lượng thế nào đây ?

Khor Ba nói thực nhanh vô máy :

-- Chị muốn sao cũng được ạ. Em sẽ làm bất cứ điều gì chị muốn trong khả năng của em thưa chị.

Moon vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :

-- Em thì có cái gì đáng giá hơn những nội tạng của hai đứa trẻ này đâu mà đòi thương lượng.

Khor Ba năn nỉ :

-- Xin chị thương em, cha chúng đang bị tù tội. Em làm lụng vất vả, cực khổ cũng bữa đói bữa no, làm gì có dư gỉa đâu.

-- Vậy em lấy cái gì mà đòi thương lượng với chị chứ ?

Khor Ba nghẹn ngào ;

-- Em lậy chị thương em, tha cho chúng.

Moon cười ha hả nói :

-- Thương em à... cũng được chứ nhỉ . Em có chịu không.

Một tia hy vọng lóe lên trong đầu Khor Ba, nàng nói thực nhanh.

-- Dạ... dạ.. xin chị thương em, làm phước.

-- Vậy chị hỏi em nhé. Chị muốn gì em cũng chịu phải không.

Khor Ba nói ngay không suy nghĩ.

-- Dạ..dạ.. cái gì em cũng chịu ạ.

Moon cười hì hì, nàng nói như ra lệnh cho Mao Chen :

-- Này thằng quỉ. Mày cởi áo em bé ra cho bà chị mày xem có được không.

Mao Chen nhìn Khor Ba như hỏi ý. Thật miễn cưỡng, Khor Ba gật đầu nhè nhẹ. Nàng nghĩ ngay dù có cưỡng lại cũng vô ích. Hơn nữa, vừa rồi những điều đã xẩy ra còn hơn thế này ngàn lần rồi mà.

Mao Chen từ từ mở hàng nút áo Khor Ba ra. Bộ ngực chưa kịp mặc áo lót của Khor Ba lại rung rinh trần trụi. Tiếng Moon hít hà.

-- Đẹp... đẹp lắm. Thằng Mao Chen thật có phước, mày hửng thụ trước bà chị mày rồi phải không. Bây giờ mày đi đâu, đi cho khuất mắt. Bao giờ tao cho người gọi mày hãy trở lại nghe chưa.

Mao Chen cười hì hì nói.

-- Nhưng bà chị cũng phải cho đàn em tắm rửa rồi mới ra ngoài được chứ.

-- Được. . . cho mày nửa tiếng đủ chưa. Xong phải gọi cho tao ngay đó.

-- Nghe rõ .

Trong khi Mao Chen tắt điện thoại. Khor Ba vội vàng với chiếc áo định mặc vào thì Mao Chen lên tiếng :

-- Đâu có được hả cưng. Anh chỉ có nửa tiếng nữa thôi mà. Như vậy đâu có được. Em phải biết là làm anh nổi giận, anh sẽ không gọi điện cho con Moon nữa thì cuộc thương lượng của em coi như vô ích thôi.

Khor Ba do dự nói :

-- Vậy anh muốn gì ?

Mao Chen cười hì hì :

-- Em biết rồi còn làm bộ sao.

-- Nhưng mà em đã nằm với anh cả mấy tiếng rồi anh chưa thỏa mãn sao .

-- Thỏa mãn cái gì chứ. Bây giờ là em tự nguyện phải khác chứ.

Khor Ba yếu ớt hỏi :

-- Khác làm sao ?

Mao Chen kéo Khor Ba nằm xuống giường, thì thào :

-- Em biết anh muốn gì mà. Bây giờ thì em tự nguyện chiều anh đi thì mọi chuyện mới êm đẹp được. Anh nằm im đó, hứa để em tự do . . . mà sao không tụt quần xuống đi .

Bất đắc dĩ Khor Ba phải nghe lời y. Nàng kéo quần xuống rồi nằm đè lên mình hắn. Mao Chen thì thầm nói ;

-- Nói yêu anh đi cưng .

Khor Ba không còn muốn suy nghĩ gì nữa. Nàng phải làm tất cả vì hai đứa con mình .

-- Em yêu anh. . . em yêu anh Mao Chen.

Ngoài trời gió lồng lọng. Những hạt mưa đập vào cửa sổ nghe lộp độp. Trên giường hai thân thể cuộn lấy nhau, lăn lộn. Chính Khor Ba trong lúc này cũng không hiểu tại sao nàng mạnh bạo đến như vậy. Có lẽ từ khi lấy chồng cũng chưa bao giờ nàng chủ động hung dữ như lần này. Hồi đó, vì chồng nàng là một Lạt Ma đạo hạnh , nên sự giao hợp với ông như là một cái gì linh thiêng trong giáo pháp, nên cái gì cũng chỉ có chừng mực. Nhưng hôm nay không hiểu sao nàng lại nổi loạn như thế nầy . . .

Và câu chuyện chỉ có thế, nàng đã đem được hai đứa con quí báu trở về mà không còn chuyện gì đáng tiếc xẩy ra nữa. Nhưng tất cả những gì đã diễn ra đều được thu hình, chính những hình ảnh đó đã làm Khor Ba trở thành người của Hoa Nam Tình Báo Sở tự bấy giờ !

Tuy Khor Ba biết rằng; từ ngày lọt vào cặm bẫy của Hoa Nam Tình Báo Sở tới nay, Nàng như kẻ tay đã nhúng chàm để họ sai khiến ! Nhưng cũng phải nói, chính nàng cũng đã làm được nhiều điều lợi ích cho gia đình. Nếu không có nàng chịu thiệt thòi như vậy, liệu chồng nàng đang ở tù có được đối đãi đặc biệt như vậy hay không. Hơn nữa, tháng nào Mao Chen cũng trao cho nàng những món tiền khá lớn, để cuộc sống trong gia đình nàng thật đầy đủ. Mặc dù lúc nào Khor Ba cũng rất hận y, nhưng sau bao năm tháng được giúp đỡ, Khor Ba cũng thấy được an ủi phần nào. Nàng đã quên đi sự phũ phàng của cuộc sống, và không biết tự bao giờ, nàng lại thấy sự có mặt của Mao Chen là cần thiết trong đời sống hơn bao giờ hết.

Hơn thế nữa, Mao Chen đã trở thành một Lạt Ma và đang cai quản ngôi chùa gần đây. Sau này y lại còn xin sát nhập ngôi chùa của y vào Tông phái Ngân Hà Đại Cổ Mật. Bởi vậy sự đi lại của Khor Ba với Lạt Ma Mao Chen không còn là vấn đề lén lút và khó khăn nữa. Cho tới hôm nay. Con cái nàng đã trưởng thành, làm nên sự nghiệp lừng lẫy. Ước nguyện khai môn hộ cho Tông phái Ngân Hà Đại Cổ Mật của tiền nhân đã thành tựu .

Tiếng tăm của Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát Cittaprajna Tulku Rinpoche vang danh thiên hạ. Ngài đã được giáo chúng khắp nơi cả trong và ngoài nước tin tưởng nhiệt tình. Nhất là nhà cầm quyền cộng sản lại không đả động gì tới sự lớn mạnh của Dòng phái Ngân Hà Đại Cổ Mật . Mọi người đều tin tưởng là với uy tín trong nước và quốc tế của Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát Cittaprajna Tulku Rinpoche đã làm cho nhà cầm quyền Trung Cộng phải nể nang !

Ngoài những chi nhánh khắp nơi cả trong nước lẫn hải ngoại. Tu Viện chính của Tông phái Ngân Hà Đại Cổ Mật được xây ngay dưới chân núi Hy Mã Lạp Sơn, nơi Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát Cittaprajna Tulku Rinpoche ngự trị, đã có thể chứa hơn mười ngàn Lạt Ma. Hang động cất giấu Kinh sách năm xưa, nay đã trở thành di tích lịch sử của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật. Hàng năm có tới cả triệu tín đồ khắp nơi trên thế giới tới tham quan. Nơi đây tự nhiên trở thành chốn hành hương cho giáo chúng Mật Tông hàng năm. Chỉ có một điều không ai ngờ tới; Đó là hơn 90 % Lạt Ma của Tông Phái này đều là nhân viên Hoa Nam Tình Báo Sở.

Nhưng cái gì phải tới nó đã tới. Đại tang vừa ập xuống Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật trong một ngày mưa bão hãi hùng. Số là nhân ngày lễ giỗ của cha Cittaprajna Tulku Rinpoche. Ngài đã cùng một số Đạt Ma thân tín tới hang động Khai Kinh cúng tế thì bị sét đánh trúng hang. Tất cả mọi người chết hết, trong đó có cả mẹ và em trai của ngài Cittaprajna Tulku Rinpoche !

Theo các nhân chứng quanh vùng đó nói thì hôm đó sấm sét khắp nơi. Và người ta nghe thấy một loạt tiếng nổ kinh thiên động địa trên núi. Khi mọi người hoảng hốt lội mưa , đội bão tới nơi thì thấy hang động Khai Kinh đã sụp đổ hoàn toàn. Số người bên trong đang làm lể cầu siêu cho cố Lạt Ma cha của Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát Cittaprajna Tulku Rinpoche chết hết. Và sau tang lễ vài ngày. Hội Đồng Lạt Ma của Tông Phái Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật bầu cho Lạt Ma thân cận của ngài cố Khai Kinh Ngân Hà Đại Cổ Mật Bồ Tát Cittaprajna Tulku Rinpoche lên làm viện trưởng. Lạt Ma Mao Chen trở thành vị tổ sáng lập Tông Phái đời thứ nhì !

Sau ngày đại tang và tiếp theo đó ít hôm là lễ đăng quang của Tu Viện Trưởng Lạt Ma Mao Chen. Có tới hơn hai chục ngàn Lạt Ma và giáo chúng khắp nơi đổ về tham dự. Nhân đó Lạt Ma Mao Chen muốn làm lễ quán đảnh ngài Diêm Mạn Đức Ca cho toàn thể các Lạt Ma và giáo chúng có đủ điều kiện thọ lãnh lễ quán đành này.

Sở dĩ ngài tân Tu Viện Trưởng muốn ban lễ quán đảnh này vì ngài Diêm Mạn Đức Ca chính là sư phụ của Diên Vương, nên buổi lể trong thời gian này thật ý nghĩa, làm cho người người đều hoan hỷ.

Lúc ấy máy bay của Liên và Xuân đang bay quá cảnh tới Hongkong để lấy nhiên liệu. Nghe tin có lễ quán đảnh ngài Diêm Mạn Đức Ca trong buổi lễ đăng quang của tân viện trường Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật. Cả hai vui mừng, nôn nóng qua Tây Tạng tham dự lể quán đảnh quan trọng này./.











8 views0 comments

Komentarze


bottom of page