top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 10*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 10


Máy bay đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất. Liên cùng bốn vị nữ Lạt Ma bước ra cửa cầu thang. Hành lý và túi sách tay đã được tiếp đãi viên hàng không cho biết, sẽ có người mang xuống sau. Bởi vậy, tất mọi người đều không phải mang vật gì theo mình lúc xuống máy bay.

Đứng trên cửa máy bay nhìn xuống. Liên không ngờ lại có nhiều người ra đón mình như vậy. Họ xếp hàng dài dọc theo lối đi ra mãi tận hàng xe hơi chờ sẵn, cách cầu thang một quãng. Liên nhìn thấy ngay thượng tọa Thích Trí Cơ đứng dưới chân cầu thang, cùng nhóm sư sãi mặc tăng phục mầu vàng nổi bật giữa đám Phật tử áo dài mầu lam.

Thấy Liên xuất hiện bước xuống cầu thang. Mọi người vỗ tay đón chào như mở hội. Sau khi thượng tọa Thích Trí Cơ tiến tới chắp tay cúi đầu chào nàng. Một bé gái tới trao hoa cho Liên. Nàng đỡ bó hoa và choàng qua cổ cô bé một chiếc khăn mầu trắng. Đây là khăn Khata, tượng trưng cho bát cát tường. Có in hình tám vật báu của nhà Phật. Ngay lúc ấy, thượng tọa Thích Trí Cơ cũng giới thiệu mấy phụ nữ vừa tiến tới lảnh lễ nàng.

Thượng tọa Trí Cơ nói :

-- A Di Đà Phật... Thưa Rinpoche, đây là Đại Biểu Quốc Hội, phu nhân phó thủ tướng chính phủ.

-- Đây là phu nhân của ngài bộ trưởng xã hội

-- Đây là phu nhân ngài thứ trưởng bộ ngoại giao.

-- Đây là phu nhân nhân của trung tướng thứ trưởng bộ công an.

Và cứ như thế, thượng tọa Trí Cơ lần lượt giới thiệu gần chục quí bà vây quanh Liên. Mỗi người tới cúi đầu đảnh lễ nàng, cũng được Liên choàng khăn Khata, qua cổ.

Xong phần giới thiệu. Tất cả mọi người lùi lại để Liên cùng các nữ Lạt Ma đi trước, giữa những Phật tử xếp hàng chào đón hai bên đường, ra mãi tận chỗ xe đậu.

Một cây lọng được dương lên che nắng cho Liên bởi một nhà sư trẻ. Thượng tọa Thích Trí Cơ và đám sư sãi theo sau. Đồng thời dàn nhạc đứng sau đám Phật tử cũng vừa tấu lên một khúc nhạc thật rộn rã. Khi Liên đi tới đâu, những Phật tử đứng hai bên đều chắp tay cúi đầu đảnh lễ hết sức cung kính.

Đứng lẫn trong đám Phật tử phía sau. Anh Tài nắm tay mẹ nhìn Liên kinh ngạc. Lúc đầu Anh Tài đã định dắt mẹ tới chân cầu thang chào Liên, nhưng khựng lại.

Mẹ Anh Tài hỏi :

-- Sao vậy ?

Tài trả lời

-- Không được. Nhìn kìa. . .

Mẹ Anh Tài ngơ ngác hỏi :

-- Nhìn cái gì ?

Anh Tài đáp :

-- Mẹ có thấy bốn vị nữ Lạt Ma theo sau cô Liên không .

-- Thấy, rồi sao .

Anh Tài nói :

-- Một trong bốn người họ là Lạt Ma tiến sĩ, giáo thụ của tụi con trong lớp học ở Tây Tạng. Bà này được giới Lạt Ma ở tu viện kính trọng như một bực thầy cao quí. Bây giờ tại sao bà ấy lại chắp tay xếp hàng đi sau cô Liên như một người hầu vậy .

-- Có chuyện đó sao ?

-- Vâng... Còn nữa, cô Liên bây giờ con nhìn thấy lạ lắm. Không còn bình dị như hồi ăn cơm với con ở nhà hàng cơm chay bên Tây Tạng nữa. Cô ấy trông uy nghi quá mẹ ơi. Không lý là Hóa Thân của Thần Bạch Độ Mẫu Tara thực hay sao !

Mẹ Anh Tài hỏi :

-- Thần Bạch Độ Mẫu Tara là vị nào vậy ?

Anh Tài đáp :

-- Mẹ ơi... ở bên Tây Tạng, người ta tin ngài là một vị Bồ Tát linh thiêng nhất. Nhà nào cũng có bàn thờ ngài. Không khác gì ở Việt Nam chúng ta thờ Quán Thế Âm Bồ Tát vậy. Trong kinh sách ghi lại rằng: Đức Quan Thế Âm Bồ Tát thấy chúng sanh sa vào tam ác giới : Ngã Quỉ, Súc Sanh, Địa Ngục nhiều quá, nên ngài ứa hai giọt lệ đau thương. Giọt bên phải trở thành Đức Tare mầu Xanh . Còn giọt lệ bên trái biến thành Đức Bạch Hộ Mẫu Tara toàn thân trắng toát. Nên người ta gọi ngài là Bạch Hộ Mẫu Tara. Vị này đứng đầu trong 21 vị Tara nên quyền phép vô biên. Ai xin gì cũng được.

Mẹ Anh Tài nói :

-- Bữa trước ba con nói với mẹ là người sắp tới Việt Nam xây Cô Nhi Viện là một Hóa Thân của Phật Bà. Không lý là cô này hay sao. Nếu vậy thì Giáo sư Lạt Ma Tiến Sĩ chắp tay đi theo sau lưng cô ta như người hầu có gì là lạ đâu. Nhưng mà...

Thấy mẹ ấp úng, nét mặt tự nhiên trở nên giận dữ không nói tiếp nữa. Anh Tài tò mò hỏi :

-- Nhưng mà sao hở mẹ ?

-- Còn sao nữa hả. Mày coi kìa. Mấy con mẹ nạ giòng kia, được Hóa Thân Phật Bà choàng khăn Bát Cát Tường của nhà Phật. Vậy tại sao thằng ác tăng Thích Trí Cơ không mời tao tham gia vụ này chứ. Nó đâu có coi con mẹ Hồng Hà này ra cái gì đâu. Thật uổng công bấy lâu nay bố mày nâng đỡ nó.

Anh Tài nói :

-- Hay là bây giờ mình vào có được không mẹ.

Bà Hồng Hà trừng mắt, nói :

-- Bây giờ vào để làm trò cười cho người ta à . Ai mời mày ?

Anh Tài ngẩn người, không biết nói gì thêm nữa. Bỗng có người đứng phía sau vỗ nhẹ lên vai Anh Tài. Cười hì hì.

-- Chú tiểu này sao không vô trong đón khách, mà đứng đây với cô nào vậy ?

Anh Tài giật mình quay lại, thấy Xuân , mừng quá reo lên.

-- A...Cô Xuân.. Sao cô cũng ở đây.

Xuân nói :

-- Cô bị trễ chuyến bay nên tới muộn, không muốn vô đó nữa.

Tài hỏi :

-- Vậy sao cô không đi chung với cô Liên.

Xuân cười :

-- Cô về Mỹ lâu rồi Tài không nhớ sao. Nhưng bây giờ không phải là cô Liên nữa đâu nhé.

Tài buộc miệng .

-- Ngài Hóa Thân Thần Bạch Hộ Mẫu Tara !

Lúc này bà Hồng Hà mới hỏi con :

-- Các cô này là ai vậy con ?

Tài chưa kịp nói gì thì Xuân đã nhanh nhẩu nói :

-- Ôi... thì ra đây là bác gái. Cháu xin lỗi bác, cứ tưởng là bạn của em Tài. Trông bác trẻ quá .

Bà Hồng Hà cười thực tươi, nói :

-- Cám ơn cô. Được như cô nói thì đỡ quá .

Bây giờ thì không để cho Xuân nói nữa, Tài nói thực nhanh :

-- Mẹ ơi ... đây là cô Xuân, em của cô Liên. À không... em của Hóa Thân Thần Bạch Hộ Mẫu Tara đó mẹ.

Bà Hồng Hà vội vã chắp hai tay trước ngực chào Xuân.

-- A Di Đà Phật. Xin cô thứ lỗi cho. Không ngờ lại được hân hạnh gặp các cô ở đây. Thằng Tài đi Tây Tạng về, cứ nhắc tới các cô mãi.

Thực ra Xuân và Đào đứng phía sau hai mẹ con Anh Tài đã lâu. Vì muốn nghe câu chuyện giữa hai người nên chưa lên tiếng. Bây giờ Xuân thấy đúng lúc phải nhào ra lợi dụng nhân vật này nên làm bộ hỏi :

-- Ủa... sao bác không vô trong với phái đoàn chính phủ .

Mặt bà Hồng Hà như chẩy dài ra, bà thở dài :

-- Tôi cũng muốn vào đó chào đón ngài Hóa Thân Thần Bạch Độ Mẫu Tara lắm chứ. Nhưng khốn khổ, có ai cho mình được cái vinh dự đó đâu.

Xuân cố tình chọc tức, nên nói :

-- Ơ hay ... cháu tưởng thượng tọa Thích Trí Cơ là tay chân của bác trai mà .

Bà Hồng Hà chép miệng, nói :

-- Chân với lại chẳng tay. Cái thằng phản chủ ấy sống không được lâu đâu.

Nói xong hình như biết mình lỡ lời. Bà vội vàng quay qua nhìn Đào hỏi :

-- À mà cô đây cũng là em của ngài Hóa Thân Thần Bạch Độ Mẫu Tara à. Thế các cô tới đây. Người nhà có ai tới đón không ?

Xuân mỉm cười, nói :

-- Dạ, đây là Đào, em cháu. Gia đình chúng cháu ở bên Mỹ hết, nên có ai đưa đón gì đâu. Cháu với em Đào tính vô đây tìm bà chị, nhưng người ta tiếp rước như thế kia thì tới đó đâu có tiện.

Bà Hồng Hà vội vã nói :

-- Vậy thì may quá. Các cô cho phép tôi đưa các cô về nhé. Có xe nhà đang chờ ngoài chỗ đậu xe ngay đây thôi.

Xuân làm bộ nói :

-- Như vậy làm phiền bác quá, chúng cháu đâu dám . Để cháu gọi Taxi cũng được ạ .

Bà Hồng Hà xua tay nói :

-- Đâu có phiền phức gì đâu. Nhất định các cô phải cho phép tôi đưa các cô về. À, mà các cô ở khách sạn hay tới chùa ở chung với ngài Hóa Thân Bạch Độ Mẫu Tara.

-- Dạ, thưa bác chúng cháu tính ở khách sạn ạ.

-- Khách sạn nào vậy ?

Xuân cười hì hì, nói :

-- Cháu cũng không biết khách sạn nào nữa. Tính chốc nữa nói bác tài xế Taxi kiếm hộ ạ .

Bà Hồng Hà lắc đầu nguầy nguậy, nói:

-- Không được đâu. Vậy thì nhất định các cô phải cho tôi đưa các cô về. À mà này, Các cô về nhà chúng tôi nghỉ đi. Nhà rộng lắm. Năm bẩy phòng lo gì không có chỗ cho các cô ở chứ. Thú thực chúng tôi ở Hà Nội. Thấy khu Phú Mỹ Hưng cũng sạch sẽ, nên mua một cái để đó, lâu lâu nhà tôi đi công tác vào Nam có chổ nghỉ chân ấy mà .

Rồi không để Xuân và Đào trả lời có đồng ý hay không. Bà ta vội lấy điện thoại gọi chồng.

-- Alô... mình hả. Bảo mấy đứa nó ra nhà hàng đặt ít đồ ăn. Em chở cô Xuân với cô Đào về nhà chúng mình ở đó .

Bà nhìn lên cười cười rồi nói tiếp vô điện thoại .

-- Cái ông này, còn Xuân, Đào nào nữa.

Rồi bà hơi cao giọng .

-- Cô Xuân, cô Đào là em ngài Hóa Thân Phật Bà ấy chứ còn ai nữa.

Nói xong bà tắt máy điện thoại, nắm tay cả hai kéo đi ngay. Không để cho ai nói năng gì nữa.

Trong khi đó, đoàn xe của Liên và phái đoàn cũng vừa lăn bánh. Phía trước là một chiếc xe cảnh sát hụ còi dẹp đường. Kế tới xe chở Liên chạy sau. Có 4 xe mô tô cảnh sát chạy hai bên hộ tống. Rồi đoàn xe của các quan chức chính phủ và tăng đoàn cùng Phật tử theo sau.

Khi đoàn xe tới chùa, chiếc xe cảnh sát đi đầu hướng dẫn cho xe của phái đoàn đậu ngoài đường, trước cổng tam quan. Còn những xe của Phật tử chạy luôn vô trong sân chùa. Từ cổng tam quan, Liên nhìn thấy Phật tử còn đông gấp mấy lần nhóm người ra đón nàng ở sân bay. Mọi người đứng nghẹt hai bên đường, từ cổng tam quan cho tới mãi tận phía trong, ước tính lên tới cả ngàn người. Nơi đây không còn dàn nhạc tưng bừng như ở phi trường nữa. Nhưng tiếng niệm thần chú Ám Ma Ni Bát Dị Hồng của Phật tử trần bổng, vang vang thật nhịp nhàng, át tất cả mọi âm thanh khác.

Thượng tọa Thích Trí Cơ đích thân từ một chiếc xe phía sau, chạy tới mở cửa mời Liên bước xuống. Ánh đèn quay phim, chụp hình lóe lên liên tục. Một đoàn thiếu nữ dàn hai bên đường tung hoa lót bước chân cho Liên đi tới. Hai chiếc lọng cũng vừa được dương lên từ phía sau che trên đầu nàng.

Phái đoàn đi tới sân chùa. Tiếng trống múa lân tùng tùng vang lên rộn rã. Một đoàn lân 5 con nhào lộn đón chào phái đoàn thật đẹp mắt trong tiếng pháo nổ inh ỏi, Khói bay mịt mờ...

Liên đi xuyên qua màn khói pháo, bước vào chùa. Tiến lên chánh điện trong tiếng vỗ tay chào đón rộn rã. Nàng tiến tới trước bàn thờ, quì xuống, phủ phục vái lậy Phật. Bốn nữ Lạt Ma luôn luôn bám theo phía sau Liên. Bọn họ cũng phủ phục vái lậy sau lưng nàng.

Tiếng quần áo sột soạt của những Phật tử phía sau quì xuống bái lậy theo nàng rào rào. Bái lậy xong, Liên đứng im lặng một chút. Tự nhiên không khí trong chánh điện chùng hẳn xuống. Mọi người như cảm thấy giây phút im lặng này trôi qua bồng bềnh, mang mang đưa tâm vào chốn hư vô thật huyền diệu...

Một lúc sau, Liên từ từ quay lại phía Phật tử. Nhoẻn miệng cười. Đưa cao tay vẫy chào. Tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm nổ. Chờ cho mọi người vỗ tay một lúc, Liên từ từ quay lại, đi lên phía trước. Ở đó là cái bệ cao hơn một thước, bên hông có chân thang nhỏ cho nàng bước lên. Bên trên bệ là chỗ ngồi của Liên. Thực sự đây là một cái ngai theo nghi thức Mật Tông Tây Tạng, dành cho các bực Hóa Thân, được trang trí bằng những hoa văn trên gấm Thượng Hải, mà trước đó đã được các nữ Lạt Ma của Liên gửi tới chùa cho thượng tọa Thích Trí Cơ, để xếp đặt chỗ ngồi cho Liên thuyết pháp.

Chờ cho Liên yên vị, Thượng tọa Thích Trí Cơ tiến lên phía trước phát biểu :

-- Nam Mô A Di Đà Phật. Kính thưa ngài Dorje Rinpoche. Chúng tôi vô cùng hãnh diện được đón tiếp ngài tới trang tự. Đây là lần đầu tiên cộng đoàn Phật tử Việt Nam được chào đón Hóa Thân của một vị Phật. Ngài Bạch Độ Mẫu Tara.

Xin đại diện cho tăng chúng và toàn thể Phật tử nơi đây, xin chân thành cám ơn lòng ưu ái của ngài dành cho chúng tôi ngày hôm nay. Nam Mô A Di Đà Phật .

Lại một lần nữa, tiếng vỗ tay nổi lên như pháo Tết. Chờ cho tiếng vỗ tay lắng xuống . Liên nói :

-- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mô Ni Phật. Ta rất sung sướng được có mặt tại đây ngày hôm nay. Và ta cũng rất cảm động vì sự đón tiếp nồng nhiệt mà các vị dành cho ta. Xin cám ơn thượng tọa trụ trì, quý chư tôn Tăng Ni, Quí quan khách trong phái đoàn chính phủ, Phật tử, Thiện hữu tri thức...

Tiếng vỗ tay lại vang dội cả chính điện.

Chờ cho tiếng vỗ tay giảm bớt, Liên bắt vô bài giảng ngắn gọn của mình mà Lạt Ma Dharma Tathata trao cho nàng lúc còn trên máy bay :

-- Là con cái của nhà Phật, ai cũng biết là gieo nhân nào sẽ nhận quả đó. Bởi vậy hôm nay ta tới đây xây cất Cô Nhi Viện, Với mục đích để mọi người có cơ duyên reo nhân lành. Đức Phật không phải là đấng tạo hóa, Ngài không tạo lên trời đất muôn vật. Do đó, ngài không thể ban phát ân đức cho bất cứ ai, nên mọi người phải tự tạo lấy nhân lành cho mình.

Nếu đại chúng tới chùa với mục đích cầu xin chư Phật ban phát những lợi ích của trần gian, thì thật quả là hoài vọng. Chúng ta nương tựa vào Tam Bảo để nhìn thấy con đường chính đạo mà bước tới.

Chư Phật cũng chỉ là những người đã tu hành và đạt tới Gíac Ngộ Viên Mãn. Các ngài chỉ cho chúng ta biết rằng: Mọi thứ trên đời này đều là nhân duyên sinh khởi, nó tác động bởi định luật nhân quả mà ra.

Có một câu chuyện xưa kia kể rằng. Một vị cao tăng thuyết giảng rất hay. Tiếng nói của ngài rền vang như chuông vàng, truyền đi khắp nơi, nên ai cũng tôn kính và bái phục. Nhưng diện mạo của vị cao tăng này thì xấu như ma quỉ, nên đi đâu cũng phải che mặt.

Bất mãn với sự việc này. Vị cao tăng kia mới đi kiếm một vị Phật hỏi rằng :

-- Bạch ngài. Tại sao đã cho tôi một giọng nói, một trí tuệ viên mãn như thế, mà lại tạo cho tôi một hình dáng như ma quỉ thế này. Tôi không can tâm.

Vị Phật kia mới kể rằng : Ở một làng nọ, có một ông thầu khoán rất nổi tiếng, một ngày kia thấy dân làng cất chùa mà không có phần mình thì lớn tiếng nói rằng: Tại sao các người cất cái chùa này xấu như ma quỉ vậy. Làm người ta thấy mà kinh. Lời nói đó đã làm cho nhiều người chán nản bỏ cuộc, cho nên chùa xây cả chục năm sau mới hoàn thành .

Ngày khánh thành chùa. Ông thầu khoán đã già, sắp qua đời, nên dốc hết gia tài đúc một quả chuông bằng vàng cúng nhà chùa. Tới khi ông ta qua đời và đầu thai thì luật nhân quả đã phát khởi lên số kiếp của ông ấy.

Người thầu khoán ấy chính là nhà ngươi. Vậy tại sao lại không can tâm. Ngươi reo nhân nào thì lãnh quả ấy mà thôi.

Thưa các vị. Hôm nay ta biết rằng; từ sáng tới giờ các vị đón tiếp ta cũng đã rất mệt mỏi. Nên xin chấm dứt buổi lễ này tại đây, để các vị về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai các vị còn thọ lãnh quán đảnh Đức Bạch Độ Mẩu Tara nữa.

Ngưng một lát, Liên chậm trãi tụng Danh Xưng Đức Thích Ca Mâu Ni cho đại chúng tụng niệm theo nàng:

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật

Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật .

Trước khi rời phi trường, Bà Hồng Hà kêu Anh Tài và một chú bảo vệ yếu nhân đi lãnh đồ cho Xuân và Đào. Còn bà đưa hai chị em Xuân về nhà. Xe chạy về phía Nam Saigon tới khu đô thị mới Phú Mỹ Hưng. Xuân có cảm tưởng như mình đang đi trên đường phố trong khu vực sang trọng ở Mỹ.

Nơi đây đường xá rộng thênh thang, được trải nhựa phảng lỳ và xe cộ thật thưa thới. Khác hẳn với những phố xá đông đúc ở Saigon. Hầu như không thấy xe hai bánh qua lại. Nhà bà Hồng Hà nằm trên đại lộ Nguyễn Đức Cảnh – Một vùng đất cao của khu vực này.

Xuân nói :

-- Những căn biệt thự dọc theo con đường này sang trọng quá. Ngay cả nhà cửa của tụi cháu ở Mỹ cũng thua xa.

Bà Hà cười .

-- Khu này ở đây người ta gọi là khu Cảnh Đồi. Được công ty Axel Korn Architekture của Đức xây dựng, nên các cô thấy nó không giống như những nhà cửa trong thành phố. Ở đây được cái toàn dân khá giả, nên cuộc sống cũng rất thoải mái, không sô bồ như những chỗ khác.

Xe tới nhà, anh tài xế cho xe chạy chậm lại và bấm nút cho cửa vô sân tự động mở. Con đường từ cổng ngoài vườn chạy vòng tới trước cửa nhà cho mọi người xuống. Xuân có cảm tưởng như mình đang tới thăm một dinh thự đồ sộ chứ không phải là một tư gia nữa.

Chồng bà Hà thấy xe về, mở cửa ra hè đón khách. Bà Hà giới thiệu :

-- Đó là ông nhà tôi .

Xuân và Đào xuống xe, cúi đầu chào .

-- Thưa bác .

Chồng Hà tươi cười, nói :

-- Hay quá, mời hai cô vào nhà .

Bà Hà hãnh diện khoe với chồng .

-- Anh phải thưởng em cái công mời được hai vị khách qúi của chúng ta, ngày hôm nay tới đây ở nhé.

Đào đi bên bà Hồng Hà nói :

-- Bác cứ nói thế, chứ chúng cháu đâu dám.

Vẫn giữ nụ cười trên môi ông Hà nói với vợ :

-- Nhất định... nhất định rồi. Chẳng mấy khi mà nhà mình có cái vinh dự này.

Cánh cửa kính vào phòng khách đóng lại. Không khí ở đây mát lạnh thật dễ chịu. Bà Hà mời hai chị em Xuân ngồi xuống ghế rồi quay vào trong gọi:

-- Chị bếp đâu, đã sửa soạn cơm nước gì chưa ?

Một thiếu nữ chạy ra khoanh tay nói :

-- Thưa mời ông bà và hai cô vào dùng bữa ạ.

Bà Hà nắm tay Đào thực tự nhiên, đứng dậy nói :

-- Mời hai cô dùng bữa đã nhé. Cũng muộn rồi, phải ăn uống no nê rồi mới nói chuyện gì thì nói.

Ông Hà cũng đứng dậy đưa tay mời Xuân :

-- Mời các cô vô đây dùng bữa nhé.

Bà Hà kéo Đào đi trước. Xuân và ông chồng bà theo sau. Chị bếp vẫn giữ cho cánh cửa phòng ăn mở cho mọi người vào. Xuân cảm thấy choáng ngộp khi thấy phòng ăn rộng lớn và lộng lẫy như một nơi ngự lãm của vua chúa thưở xưa.

Một chiếc bàn lớn kê ở giữa phòng. Hơn chục chiếc ghế da xếp dài hai bên. Trên bàn thức ăn đã được bầy biện như một bữa tiệc thật linh đình. Bốn người chỉ ngồi ở đầu bàn. Chiếc bàn quá dài nên phía sau bỏ trống. Ông Hà ngồi một bên với Xuân, còn Đào ngồi bên cạnh bà Hà ở bên đối diện..

Bà Hà nhìn Xuân hỏi :

-- Hai cô dùng chút rượu nhé. Nhẹ thôi, không có nồng độ cồn nhiều đâu. Rượu khai vị của Pháp ấy mà.

Xuân nói :

-- Dạ, cháu uống gì cũng được, nhưng em cháu chắc phải xin bác ly nước lạnh thôi.

Bà Hà quay qua nhìn Đào hỏi :

-- Ơ.. sao vậy. Cô không dùng được rượu à. Cái này cũng như nước ngọt thôi mà.

Xuân nhìn em mỉm cười.

-- Thưa bác, bị em cháu phải cử rượi trong một trăm ngày này, vì cô ấy đang luyện một Pháp môn bí truyền của Mật Tông, nên không được phép uống rượu bây giờ thôi. Chứ con nhỏ này là con sâu rượu đó bác .

Bà Hà nhướng mắt nói :

-- Vậy sao... À.. à mà tôi nhớ rồi. Thằng Tài nó có nói hình như cô Đào là chủ ngôi chùa ở Vườn Mật Pháp bên Mỹ phải không. Thì ra là như vậy.

Ông Hà cũng ngước lên nhìn Đào hỏi:

-- Thì ra người ấy là cô à. Có phải miếng đất thượng tọa Thích Trí Cơ bán để làm Viện Mồ Côi cũng là cô đứng tên không.

Đào gượng cười đáp :

-- Dạ... chị cháu nhờ nên phải chiều bà ấy thôi ạ.

Ông Hà hỏi tiếp :

-- Thế thì năm chục ngàn đô la thượng tọa Thích Trí Cơ nhờ giữ lại ở Mỹ, để cho ông ta cất chùa cũng là cô đứng tên à.

Đào nheo mắt cao giọng hỏi :

-- Năm chục ngàn đô la ư ?

Ông Hà gật đầu ;

-- Phải, thượng tọa Thích Trí Cơ báo cáo với chúng tôi là đã được cô giúp đỡ, giữ dùm năm chục ngàn đô la. Ông ấy rất tin tưởng ở cô mà .

Đào cười hì hì nói :

-- Dạ. Cháu có giữ dùm.... nhưng hì hì .... Không phải. . .

Thấy Đào vừa nói vừa cười, lại có vẻ như khôi hài nên ông Hà thắc mắc hỏi tới :

-- Vậy là sao ?

Đào vẫn giữ nụ cười trên môi. Không nói gì, nàng lấy ra trong túi sách một sổ tiết kiệm đưa qua cho bà Hà coi. Bà Hà vừa lật cuốn sổ nhìn vào. Bỗng bà la lên một tiếng "Á..." và buông chiếc ly rượu đang cầm trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ông Hà thấy lạ, nhổm dậy, chạy qua phía bên vợ đang ngồi. Ông hớt hải hỏi :

-- Mình... mình. mình làm sao vậy ?

Chị bếp đứng gần đó chạy lại định giúp bà chủ nhặt những mảnh ly vỡ thì bà Hà xua tay la lên :

-- Chị không được tới đây. Xuống bếp ngay, khi nào tôi kêu mới được tới nghe chưa.

Chị bếp sợ hãi lủi ra sau, mở cửa phòng ăn chạy ra ngoài ngay. Ông Hà càng thấy lạ, bước mau tới gần vợ. Bà Hà đưa cuốn sổ tiết kiệm cho chồng coi.

Đào nói :

-- Đó là số tiền chúng cháu mua đất, nên có ý mở riêng ra một cuốn sổ tiết kiệm cho dễ nhớ đó ạ.

Bà Hà thều thào hỏi Đào:

-- Tất cả tiền này là tiền mua đất hả cô.

Đào mỉm cười, gật đầu .

-- Dạ, tiền mua đất đó ạ .

Lúc này ông Hà cầm cuốn sổ tiếp kiện trên tay đọc, nhưng hình như ông không tin ở mắt mình, nên ngẩn người ra một lúc, rồi nóc túi lấy kính ra đeo vào. Tay ông bắt đầu run run. Mặt ông đỏ lên, rồi từ từ biến thành xám ngắt. Ông đi từng bước về ghế bên cạnh Xuân, ngồi phịch xuống.

Trong khi bà Hà nghiến răng trèo trẹo, rít lên nho nhỏ :

-- Quân khốn nạn.

Đào thấy Xuân mỉm cười, vội vàng nhíu mày, lắc đầu nhè nhẹ. Xuân hiểu ngay em mình muốn nói gì, nên nàng làm bộ sửa lại thế ngồi, nghiêm nét mặt quay đi hướng khác.

Ngắm nghía cuốn sổ tiết kiệm một lúc lâu, ông Hà chồm qua bàn ăn trao lại cho Đào hỏi :

-- Cô có cho ai coi cuốn sổ này chưa ?

Đào nói :

-- Dạ thưa bác, chúng cháu vừa mới xuống máy bay nên chưa gặp ai ạ.

-- Vậy tôi xin cô một điều .

Đào gật đầu nói :

-- Dạ, thưa bác điều chi ạ ?

-- Cô đừng cho ai coi cuốn sổ này nhé. Cũng đừng bao giờ nói cho ai biết số tiền cô mua đất là bao nhiêu. Và tốt nhất là đừng để ai biết cô là người đứng tên mảnh đất vừa mua được.

Đào nói :

-- Nhưng thưa bác, tên cháu có trong sổ đỏ, và giấy tờ đứng tên mua đất mà. Ai lại không biết.

-- Cái đó không sao. Dù là tên cô trên sổ đỏ, nhưng không ai biết cái tên đó là cô đâu. Mọi người đều tưởng cái tên đó là tên của Hóa Thân Phật Bà .

Đào nói :

-- Nhưng cháu phải đưa cuốn sổ này cho thượng tọa Thích Trí Cơ coi mà.

Ông Hà ngần ngừ một lát rồi nói :

-- Cô có thể hoãn lại ít ngày được không ?

Đào hỏi :

-- Thưa bác có chuyện gì lộn xộn hay sao ạ ?

Ông Hà khoác tay, nói :

-- Không . . không có gì đâu. Bây giờ thế này. Mời hai cô dùng cơm đi. Xong chúng ta ra phòng khách nói chuyện thoải mái hơn. Chứ cơm canh sắp nguội hết rồi kìa.

Bà Hà cũng vội vàng vừa gắp thức ăn bỏ vô bát của Đào vừa nói :

-- Thôi... thôi, chuyện đâu còn đó. Bây giờ chúng ta ăn uống cho khỏe đi đã nhé.

Nói xong, bà quay ra ngoài nói lớn :

-- Chị bếp đâu.

Chị bếp từ ngoài chạy lại thưa :

-- Thưa bà gọi con ạ .

Bà Hà nói :

-- Chị dọn sạch mấy cái miểng ly này cho tôi.

Chị bếp vâng dạ, lấy khăn lau nhà và nhặt mấy mảnh ly vỡ trên sàn. Trong khi mọi người ăn cơm. Lúc này hình như mỗi người đang theo dòng tư tưởng riêng của mình, nên ít ai nói chuyện qua lại, và bữa ăn kết thúc thực mau chóng. Sau khi dùng món ăn tráng miệng.

Ông Hà nói :

-- Bây giờ mời hai cô qua phòng khách uống nước, chúng ta nói chuyện cho thoải mái nhé. Thật xin lỗi. Tôi không ngờ lão Cơ man trá như vậy, làm phiền hai cô ăn uống mất ngon phải không .

Đào vừa đi vừa nói :

-- Dạ, thưa bác có gì đâu ạ. Chúng cháu được ăn uống no nê là mừng rồi.

Bà Hà cười nịnh :

-- Thật không hổ danh là em của Hóa Thân Phật Bà. Các cô ăn nói kéo quá.

Ông Hà đi trước cũng quay lại nói với Đào :

-- Cô còn trẻ quá mà giỏi giang như vậy, thực ít người ở đất nước này bì kịp.

Đào cười hì hì .

-- Bác nói quá rồi. Chúng cháu chỉ vui đâu chầu đó thôi ý mà .

Bà Hà cũng cười theo Đào. Nói :

-- Tôi ước gì cô vui mãi ở đây nhé.

Đào đi thật sát vô bà Hà, nàng nghiêng đầu ngả lên vai bà Hà như đang làm nũng mẹ. Bà Hà vòng tay ôm lấy nàng thật thân mật.

Vui vẻ nói :

-- Không biết tôi đã phải tu bao nhiêu kiếp, mới có cái duyện được gặp cô ngày hôm nay .

Xuân quay lại nhìn bà Hà cười :

-- Bác coi chừng, nó là con quỉ cái đó. Không như bác tưởng đâu.

Bà Hà cười lớn nói :

-- Vậy thì tôi cũng muốn được làm quỉ như cô Đào nữa .

Mọi người cùng cười thích thú, không khí ngộp ngạt lúc ăn cơm tan biến thực mau. Bỗng Xuân ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt trong phòng khách. Khi đi tới ghế ngồi mới biết mùi thơm này tỏa ra từ ly trà cô bếp đang rót vô ly nước. Nước trà mầu xanh lá cây trong vắt.

Nàng nói :

-- Oa... chúng cháu lại được uống loại trà quí gì rồi đây.

Ông Hà cười.

-- À.. trà này do một người bạn thân ở bên Trung quốc biếu đó mà. Nghe nói lấy từ ở một đỉnh núi nào cao lắm thì phải.

Đào không chờ ai mời, bưng luôn ly trà lên đưa qua, đưa lại hít hà. Nàng nhắm mắt lại nói nho nhỏ :

-- Có thể như thế này được hay sao. Thơm quá, thơm quá mùi dĩ vãng ấy.

Bà Hà nhìn Đào thích thú hỏi .

-- Cô Đào cũng biết loại trà này rồi hay sao ?

Đào không trả lời, nhưng Xuân lại cười khúc khích nói :

-- Cháu đã nói rồi. Nó làm trò đó. Tin nó là lầm chết người đó bác à.

Mọi người lại cười xòa. Đợi cho Xuân và Đào ngồi xuống một lúc, nhâm nhi ly trà xong. Ông Hà mới lên tiếng :

-- Tôi nói cái này không phải, nên xin lỗi hai cô trước. Trong giấy tờ mua bán đất, tôi thấy ghi rõ ràng 50.000 đô la. Vậy sao cô lại nói là số tiến khủng khiếp kia ở trong cuốn sổ đó là tiền bán đất.

Đào trả lời ông Hà :

-- À .. cháu tưởng chuyện gì. Cái này thì cũng dễ hiểu mà. Thượng tọa Thích Trí Cơ và cháu đồng ý với nhau như vậy, để tránh phải đóng thuế nhiều thôi.

Bà Hà bỗng nhẩy chồm lên nói :

-- Nhưng thằng ác tăng đó lại báo cáo với chúng tôi là bán đất được có 50.000 đô la thôi, thế có láo không.

Ông Hà tính ngăn vợ, nhưng không kịp nữa, nên đành nói :

-- Ôi thật tình cái bà này. Nói chuyện đó ra làm gì chứ.

Xuân trợn mắt, nhìn ông Hà hỏi :

-- Mô Phật. . . có chuyện như vậy thật sao hở bác !

Ông Hà ngồi dựa hẳn vào nghế, chép miệng nói :

-- Nhà tôi đã lỡ nói ra rồi. Vậy cũng không dấu diếm gì hai cô nữa. Trong báo cáo cho chúng tôi ở cơ quan. Thằng Cơ quả thật khai báo như vậy.

Xuân la lên :

-- Như vậy ông ta tính nuốt chửng số tiền gấp gần một trăm lần trên giấy tờ hay sao.

Đào cười hì hì, nói :

-- Tiền chùa mà .

Xuân quay lại nhìn bà Hà, chỉ Đào phân đua .

-- Đó... đó, bác thấy nó ăn nói tào lao chưa. Bác còn binh nó.

Bà Hà ngồi cạnh Đào, choàng tay qua hông nàng, kéo Đào sát vào mình bà, cười ha hả :

-- Sao tôi vẫn thấy cô Đào dễ thương quá đi !

Đào vênh mặt lên nhìn Xuân nói :

-- Chị đã thấy chưa. Ai dám bảo Đào tiên cô này là qủi cái chứ.

Ông Hà đang nói chuyện nghiêm túc cũng phải phì cười, vì dáng dấp tiếu lâm của Đào. Ông nói :

-- Thôi... thôi, bây giờ các cô đã biết hết sự thực. Vậy chắc chắn các cô cũng biết chúng tôi sẽ không để cho thằng Cơ ăn ngon, ngủ yên một mình như vậy đâu. Nhưng có điều này, nếu công khai làm lớn chuyện này ra cũng chẳng có lợi ích gì. Vậy chúng ta thương lượng với nhau có được không?

Đào nghiêm nét mặt hỏi :

-- Thưa bác muốn thương lượng ra sao ạ ?

Ông Hà nói :

-- Tôi nghĩ thôi nhé. Thế nào thằng Cơ cũng điều đình gì với các cô để các cô giúp nó giữ tiền kiểu này.

Đào mỉm cười, nói :

-- Bác nói đúng lắm. Vấn đề làm ăn phải có qua có lại, hai bên cùng có lợi thì mới tin tưởng nhau được. Thú thực với hai bác, chúng cháu được thượng tọa Thích Trí Cơ hứa lo giấy tờ thành lập Cô Nhi Viện, và ông ấy cũng chịu trả tiền cho việc mướn công nhân xây cất. Chúng cháu chỉ phải mua vật liệu thôi. Đồng thời cũng hứa sẽ tổ chức đón tiếp bà chị cháu như một vị Phật sống bằng nghi lễ quốc gia. Và bảo đảm để bà chị cháu thuyết pháp, ban quán đảnh mà công an không dám làm khó dễ gì .

Ông Hà lại hỏi :

-- Chỉ có thế thôi à ?

Đào gật đầu :

-- Dạ, sự thực chỉ có thế thôi ạ.

Ông Hà trầm ngâm một lúc rồi nói :

-- Bây giờ như thế này nhé. Giấy tờ xây cất Cô Nhi Viện thì cũng đã xong rồi. Đón tiếp Hóa Thân Phật Bà thì cũng đã ổn. Nếu bây giờ tôi thế vào vị trí của thằng Cơ. Tôi sẽ tiếp tục làm tất cả những gì thằng Cơ chưa làm, đồng thời các cô không phải xuất tiền ra mua vật liệu xây cất nữa. Thì cô tính sao ?

Đào cúi đầu ngần ngừ một lúc, chưa chịu trả lời thì ông Hà lại tiếp :

-- Thú thực với các cô, chuyện này đã như vậy, nếu tôi không nhúng tay vào thì thằng Cơ có ba đầu sáu tay cũng không thể xây cất Cô Nhi Viện được nữa đâu.

Bỗng Đào ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt ông Hà, giọng nàng như đang lại, nói :

-- Thưa bác, chúng cháu cũng đã tính tới trường hợp này xẩy ra ngay từ khi ở nhà, nên không giao tiền mặt cho người của thượng tọa ở bên Mỹ ngay. Vả lại thượng tọa Thích Trí Cơ cũng phải đồng ý như vậy, vì cháu đã nói thẳng cho ông ta biết; ông ấy vẫn nắm đằng chuôi. Cô Nhi Viện của chúng cháu có thể bị tịch thu và họ có thể bắt chúng cháu bất cứ lúc nào. Vì chắc hẳn bác cũng biết; thượng tọa Trí Cơ là công an cao cấp chứ đâu có phải tu hành gì phải không bác. Duy chỉ có thượng tọa Thích Trí Cơ vẫn không biết chúng cháu biết ông ta là công an mà thôi. Nếu ở đây thất bại, chúng cháu chuyển Cô Nhi Viên qua Thái Lan hay Cambochia gì cũng dễ thôi ạ.

Ông Hà nghe Đào nói ngẩn người. Ông không ngờ chỉ vài phút trước Đào như một đứa con nít, mà bây giờ nàng còn ăn miếng trả miếng dữ dội, kinh hoàng như vậy. Ông cười ha hả, đổi chiến thuật thật nhanh .

-- Vậy thì vẫn như những gì tôi nói lúc nãy, số tiền trong tay cô có thể chia hai cho tôi và cô được không ?

Đào cười thực tươi, hỏi :

-- Thưa bác chỉ muốn như vậy thật thôi sao. Thế thì thiệt thòi cho bác quá.

Ông Hà vẫn cười, nói tiếp :

-- Phải, chỉ có như vậy thôi. Không sao đâu, nhưng. . .

Hình như ông ta muốn nói điều gì, có lẽ cũng hơi ngán Đào rồi, nên ngập ngừng. Đào thấy vậy hỏi thật nhanh .

-- Nhưng sao ạ? Chúng cháu làm ăn hết sức thực tình, nên bác đừng ngại. Cứ nói hết ra như vậy dễ làm việc hơn ạ.

Ông Hà thở phào một cái, nói :

-- Cô đã nói vậy, tôi cũng xin nói thực. Chúng tôi chỉ có hai đứa con. Một trai một gái. Thằng Tài thì các cô đã biết rồi. Còn con em nó thì còn nhỏ lắm, chưa cần lo lắng gì. Bây giờ tôi muốn lo cho thằng Tài ra ngoại quốc du học, và nếu có thể nó tìm mối lái kết hôn được ở bên đó càng hay, để lo cho chúng tôi sau này về già. Bởi vậy chúng tôi cần một số ngoại tệ. Những gì tôi vừa nói đây hết sức nghiêm túc và chân thành. Cô nghĩ sao ?

Đào đứng dậy, cúi mình , đưa hai tay về phía trước có ý bắt tay ông Hà.

-- Bác thật rộng rãi. Chỉ có thế thôi thì cháu xin lo cho em Tài du học bên Mỹ. Nếu bác muốn em Tài ở trong Vườn Mật Pháp cũng được, mà mua nhà ở riêng cho tự do cũng không sao. Số tiền bác có sẽ dư sức cho em Tài ăn học tới nơi tới chốn. Còn vấn đề kết hôn thì cứ để cho em Tài có duyên nợ với ai, em ấy tự lo liệu. Như vậy có được không ạ.

Ông Hà vui mừng đứng dậy, nắm lấy hai tay Đào, nói :

-- Không ngờ cô mau mắn như vậy. Như thế là chúng ta đã thỏa thuận xong.

Lúc này Xuân mới xen vào câu chuyện của ông Hà và Đào, nàng hỏi :

-- Thưa bác, thế còn thượng tọa Thích Trí Cơ thì sao ạ. Ông ta có để yên cho chúng ta làm như vậy không ạ .

Ông Hà mỉm cười, nói :

-- Sau khi Hóa Thân Phật Bà thuyết pháp và ban quán đảnh xong. Mọi người làm lễ đặt viên đá đầu tiên cho Cô Nhi Viện. Báo chí sẽ có tin thằng Cơ uống rượu lái xe, lao vào gốc cây chết cháy trong xe là xong.

Cả Xuân và Đào nhìn nhau rùng mình. . . . . .


THE END

9 views0 comments

Comments


bottom of page