top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 5*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 5

Từ ngày khai phá sản tới nay, chưa bao giờ Liên Sâu cảm thấy vui như thế này. Nắng lên chan hòa dưới vườn hoa. Nàng đứng trên bao lơn hít mạnh mùi nhựa thông phang phảng trong không khí từ đâu đó đưa lại thật tuyệt vời. Nhất là sáng nay, Liên đang chờ thầy Tâm Trí - vị trụ trì trẻ trung dễ thương - tới thăm nàng, để bàn về những điều nàng có thể làm được cho thầy ấy khi Liên quyết định qua Ấn Độ xuất gia.

Trong tất cả các nhà sư mà Liên lui tới từ trước tới nay, chỉ có thầy Tâm Trí, vị trụ trì trẻ tuổi này là nàng cảm mến hơn cả. Ở thầy, Liên thấy có một cái gì lôi cuốn khác lạ, ngay khi gặp gỡ lần đầu tiên. Nàng gặp thầy không phải ở trong chùa, mà là quen biết nhau trong một lớp học Anh ngữ ở trường Đại học cộng đồng trong thành phố. Hồi đó Liên tưởng thầy chỉ là một chú tiểu, chứ không ngờ thầy đã là một vị trụ trì của ngôi chùa khá khang trang ở đây.

Chính thầy đã đề nghị Liên qua Ấn Độ tầm đạo, vì thấy nàng rất tôn sùng Mật Tông Tây Tạng. Nhưng không ngờ nàng lại có ý định xuất gia, nên mối thân tình giữa nàng và thầy lại càng thêm khắn khít. Hôm nay, thầy Tâm Trí tới gặp nàng, muốn bàn với Liên để nàng giúp biến ngôi chùa của mình sao cho có một chút thần bí như các tông phái Mật Tông Tây Tạng, khi nàng qua Ấn Độ tu học. Ngược lại, Liên cũng có ý định nhờ vị sư trẻ này, chứng nhận cho nàng thành ni sư, để dễ dàng trong việc nhập vào một tông phái Mật Tông nào đó bên Ấn Độ. Bởi vì nàng biết rằng; với tư cách một ni sư thì qua đó sẽ được rất nhiều đãi ngộ hơn chỉ là một Phật Tử.

Có tiếng chó sủa dưới vườn. Liên nhìn thấy ngay bóng dáng thầy Tâm Trí đang đứng ngoài cổng. Nàng hí hửng chạy xuống nhà mở cổng ngay.

-- Mô Phật, hình như thầy tới hơi sớm phải không cô Liên.

--Dạ... Mô Phật. Không đâu thầy. Liên đang chờ thầy tới mà. Mời thầy vô nhà.

Thẩy Tâm Trí nhìn quanh , nói :

-- Chà , nhà cô Liên có cái vườn đẹp quá. Cây cảnh ở đây còn đẹp hơn sân chùa của thầy nhiều. Chắc cô mất nhiều công phu vun sới lắm phải không ?

-- Dạ, không đâu thầy. Liên mướn một công ty làm vườn cho họ trông coi thôi, chứ Liên mà làm được cái gì.

Mấy con chó thấy người lạ, chúng cứ lở vởn chung quanh thầy Tâm Trí làm Liên phải sua đuổi mãi, tới khi nàng hướng dẫn thầy Tâm Trí vô nhà, chúng mới chịu chui vô chuồng.

-- Mời thầy ngồi để Liên pha trà cho thầy nhé. Thầy thích uống loại trà gì.

-- Thứ gì cũng được mà cô Liên, đừng cầu kỳ quá làm gì .

-- Vậy để Liên lấy trà sâm đỏ Đại Hàn mời thầy dùng nhé.

Sự thực thì Liên vừa mới biết; vị sư trẻ tuổi dễ thương mà nàng ái mộ từ lâu này lại là một đảng viên cộng sản, cấp bực khá cao trong bộ công an. Được Đảng tuyển chọn cho trà trộn vào giáo hội Phật giáo trong nước để tu học. Và Tâm Trí cũng như nhiều đồng chí trong toán của chàng đã lấy được bằng cử nhân Phật học ở Viện Đại học Phật giáo thành phố Hồ Chí Minh. Cũng trong kế hoạch này, Đảng còn gài toán của Tâm Trí vào nhiều chùa chiền từ Nam chí Bắc tu hành, để lấy kinh nghiệm, trước khi tung ra hải ngoại. Nhưng phải thành thực mà nói. Về giáo lý cũng như nghi lễ của các tông phái Mật Tông Tây Tạng thì Tâm Trí mù tịt. Vì ở trong nước chỉ theo Tịnh độ chứ Mật Tông chưa được chính thức phổ biến. Mà hiện nay ở hải ngoại người ta theo Mật Tông nhiều quá. Hơn nữa, những chùa Việt Nam tổ chức theo Mật Tông chưa có nhiều. Bởi vậy, đây là hướng đi nhất định chàng phải tính cho bằng được.

Trong lúc Liên vô trong pha trà, Tâm Trí mới có dịp quan sát căn phòng khách lộng lẫy của cô Phật tử độc thân đại gia này. Chàng có cảm tưởng như đây là chánh điện của một ngôi chùa Mật Tông nào đó, như trong sách vở chàng đang nghiên cứu thì đúng hơn, chứ không phải là phòng khách của một tư gia.

Người ta thường nói; nhìn bàn thờ của một người tu luyện Mật Tông thì biết ngay công phu của người đó tới đâu. Cứ như bàn thờ được xếp sắp trong căn phòng này thì cô Liên phải là một người tu học ngang ngửa với một vị cao thăng trong Mật Tông, chứ không phải người tầm thường. Trên bàn thờ một bức Thăng-Ka thực lớn treo chính giữa sát tường. Bàn thờ ngay phía trước là tượng Phật. Bên phải tượng Phật là một bộ Kinh. Bên trái tượng Phật là một tòa bảo tháp bằng ngọc xanh biếc lấp lánh - bên trong tòa bảo tháp chắc chắn phải có một hay nhiều viên xá lợi Phật chứ không sai .

Cái quan trọng nhất là bức Thăng-Ka kia. Trên đó vẽ một vị không mặc quần áo gì, lại có cái đầu bò, đang ôm một thiếu nữ cũng trần truồng đứng trong thế giao hợp. Người nam chân phải chùng xuống, chân trái duỗi ra , đạp lên những xác chết. Còn người nữ, hai chân quặp lấy mông người nam. Theo Tâm Trí biết thì đây là loại Thăng-Ka trong Tối Thượng Du Đà Mật. Chỉ có những hành giả ở cấp cao trong Mật Tông Tây Tạng mới được phép tu luyện mà thôi. Chính chàng cũng chỉ biết có thế, chứ không hiểu gì hơn nữa !

-- Mời thầy dùng trà .

-- Mô Phật . . .Cám ơn cô Liên .

Liên thấy thầy Tâm Trí chăn chú quan sát bàn thờ của nàng liền hỏi :

-- Thầy thấy Liên thờ phượng như vậy có được không ạ ?

Tâm Trí hơi luống cuống trả lời :

-- Mô Phật. . . thú thực thầy không hiểu biết nhiều về Mật Tông. Nhưng bàn thờ này coi lạ lắm.

-- Là sao ạ ?

-- Tượng Phật ở đây thầy chưa từng thấy ở bất cứ ngôi chùa nào trong nước, cũng như khi qua đây, không thấy chùa nào có hình ảnh chư vị Phật ở dạng như thế này cả.

Liên mỉm cười, nàng biết ông sư trẻ này đang nghĩ gì.

-- Mô Phật . . . Thưa thầy, hình các vị Phật trên bàn thờ của con thuộc Tối Thượng Du Đà Mật. Chỉ có những hành giả trong giới Vô Thượng Du Đà mới được tu luyện theo những Pháp môn này mà thôi. Do đó không nơi nào bầy biện bàn thờ như thế này cho người ngoài thấy cả. Ngay các chùa Mật Tông Tây Tạng, cũng có những căn phòng riêng cho giới này, chứ người ngoài không được phép thấy .

Tự nhiên Tâm Trí đưa tay gãi đầu. Chàng tò mò hỏi :

-- Vậy sao cô Liên lại để bàn thờ này ngay trong phòng khách ?

Liên cười khúc khích, nói :

-- Đây không phải là phòng khách đâu thầy. Chỗ này là nơi tu luyện của Liên. Sự thực thì căn phòng này chỉ có một mình Liên và mấy đạo hữu trong Vô Thượng Du Dà Mật ra vô thôi. Hôm nay phá lệ, Liên đưa thầy vào đây, để thầy biết một chút về Mật Tông, trước khi chúng ta nói tới chuyến xuất gia bên Ấn Độ lần này của Liên mà thầy có ý nhờ Liên thỉnh một số Thăng-Ka và tượng Phật cho chùa của thầy hướng về Mật Tông.

-- Mô Phật ... thì ra thế. Thiện tai . . thiện tai. Có điều thầy hơi thắc mắc, ý nghĩa của bức Thăng-Ka chính giữa bàn thờ này là vị nào vậy ?

Liên hiểu ngay câu hỏi của thầy Tâm Trí ám chỉ điều gì. Nàng tới gần bức Thăng-Ka, giải thích :

-- Thưa thầy, đây là ngài Diêm Mạn Đức Ca, hóa thân của Văn Thù Sư Lợi Phật. Ngài đang ôm Phật Mẫu Vajravetali trong tư thế hợp nhất, hỷ lạc tột cùng của Tánh Không. Tay trái ngài cầm Bát Sọ Người; có chứa máu và nước cam lồ. Máu tượng trưng cho vứt bỏ cuộc sống, thân thể. Còn nước cam lồ tượng trưng cho trí huệ. Tay phải ngài cầm Dao Quắm Kim Cương; tượng trưng cho việc chém tan ác nghiệp, ngu si và vọng kiến. Cả hai vị đều lõa thể ôm nhau; tượng trưng cho cảnh giới nhất thể trong Tánh Không hoàn mỹ không khiếm khuyết của Phật Đà không che dấu. Chân các ngài đạp lên các sinh linh, để kết thúc vòng luân hồi khổ ải của chúng sinh. Nói tóm lại, đây là sự hợp nhất của Từ Bi và Trí Huệ trong Tánh Không của Mật Tông.Thường thì những Thăng-Ka này giúp cho hành giả quán tưởng tới các Thần Linh Quán của mình, để bước vào Mạn Đà La mà tu tập cùng chư vị ấy.

Nghe Liên giải thích một hơi. Tâm Trí choáng váng. Những ý tưởng của chàng quay cuồng trong đầu giữa từ bi và trí tuệ hợp nhất như thế này được ư. Chàng cố giữ bình tĩnh để Liên không nhìn thấy sự xung khắc trong tâm khảm chàng. Không hiểu vô tình hay cố ý, bộ quần áo và chiếc áo khoác của Liên đang mặc trên người thật mềm mại. Tuy rộng thùng thình nhưng lại làm thân thể nhấp nhô đầy nhựa sống của người đàn bà trong tuổi xuân thì này khiến cho Tâm Trí điên đảo. Bề ngoài thì Tâm Trí ăn chay trường. Nhưng đêm đến chàng không bỏ được rượu thịt. Bởi vậy, thân thể đẫy đà của Tâm Trí luôn sôi sục !

Tâm Trí đã hết sức giữ gìn không để lộ ra sơ hở những cuồng vọng trong con người mình. Nhưng chàng có biết đâu, Liên đã nhìn thấu tâm gan chàng ngay từ đầu, khi Tâm Trí bước chân vào đây. Nhưng với kinh nghiệm của một người đẹp đầy kinh nghiệm, từng trải trên trường đời. Nàng đã làm mê mẩn không biết bao nhiêu ngã đàn ông háo sắc mà trước mặt họ, Liên vẫn giữ được sự bình thản một cách hết sức tự nhiên .

Với vị sư trẻ tuổi đầy dục vọng này, Liên còn nhiều điều cần ở anh ta; vì chỉ mới đây Liên mới biết phong phanh rằng; anh ta là một cán bộ cao cấp của cơ quan tình báo đảng cộng sán Việt Nam, được cử ra hải ngoại hoạt động.

Nàng đẩy đưa :

-- Thầy có muốn Liên thỉnh những bức Thăng-Ka và tượng chư vị Phật ở dạng Tối Thượng Du Đà Mật như thế này không ?

Tâm Trí nói ngay không cần suy nghĩ :

-- Tốt, tốt lắm chứ. Còn những bức tượng bình thường thì ở đâu không có.

-- Dạ, nhưng thầy có biết loại này hơi khó mua và giá cả cũng không rẻ đâu .

-- Tiền bạc không thành vấn đề, có khó khăn thì thầy mới phải nhờ tới cô Liên chứ.

-- Dạ, Liên không ngại mua bằng được những gì mà thầy muốn. Bởi vì qua đó xuất gia rồi thì Liên danh chính ngôn thuận có thể làm được điều này. Nhưng. . .

Chuyện này Tâm Trí quá rành, chàng cười hì hì nói ngay :

-- Ở Việt Nam mình làm gì cũng phải có thủ tục đầu tiên, phải không ? Cái đó không ngại. Nhưng . . .

Liên bình tĩnh hỏi khi thấy thầy Tâm Trí ngừng câu nói ở đó :

-- Nhưng sao cơ ạ ?

Tâm Trí cười xuề xòa :

-- Thú thực, thầy mới xây xong ngôi Tam Bảo, nên ngân sách nhà chùa đã cạn kiệt. Bởi vậy mới phải nghĩ cách . . .

-- Vậy phải làm sao ạ ?

-- À...à .. cái này thầy đang định nói với cô Liên đây. Nếu có thể được, xin cô giúp nhà chùa vốn liếng lúc ban đầu. Xin nói ngay là thầy chỉ mượn thôi, chứ không giám đòi hỏi cô Liên phải cúng dường đâu.

Liên nói nửa đùa nửa thật :

-- Như vậy có trở ngại gì đâu. Chỉ có điều cái vốn này lớn lắm đó, liệu thầy có chịu không ?

Tâm Trí lại cười hì hì .

-- Cô Liên đã có lòng tốt cho nhà chùa mượn thì bao nhiêu mà không được. Càng nhiều càng tốt chứ sao. .

Liên làm bộ ngập ngừng, nói :

-- Như vậy tới khi nào thầy mới có thể trả hết được. Cho con xin nói thẳng nhé. Những món này như thầy nói hôm trước rất đặc biệt. Tượng thì to lớn cỡ người mình. Thăng-Kha lại chọn thứ bằng lụa hảo hạng. Con không ngại cho thầy mượn tiền. Vì đối với con cũng chẳng là bao nhiêu. Nhưng đối với tài chánh của thầy hiện nay, con e là hơi nhiều chăng .

Tâm Trí sốt sắng nói .

-- Không sao đâu mà . Được cô Liên qua đó giúp đỡ thầy thì có ngại chi mô. Chắc chắn thầy sẽ trả được. Trong thời gian ngắn thôi .

-- Thầy có thể cho Liên biết, bằng cách nào mà thầy có thể quyên góp được số tiền lớn như vậy trong thời gian hạn hẹp như thế này không ?

Tâm Trí mỉm cười, nói :

-- Nếu đòi hỏi Phật tử phải cúng dường nhiều như thế thì e không bao giờ được .

-- Vậy thầy có cách nào khác ư . Theo con, ngay cả những gì thầy đang làm như tổ chức Đại Nhạc Hội, bán vài món ăn trong ngày lễ, hoặc cho thỉnh răm ba hột chuỗi nho nhỏ , như vậy cũng không đủ tiền trả cho những món hàng khổng lồ này đâu .

Tâm Trí cười hì hì :

-- Cô Liên nói đúng rồi. Nhưng nếu mình bán lại những bức tượng đó cho Phật tử thì lại khác phải không .

Liên nói thực nhanh :

-- Tượng thờ phượng trong chùa mà lại bán được sao ?

Vẫn giữ nụ cười trên môi. Tâm Trí nói :

-- Luật pháp Hoa Kỳ đâu có cấm mình làm chuyện đó đâu. Hơn nữa, những tượng ảnh này đang thờ tự trong chùa mà bán lại cho Phật tử thì phải nói đó là đặc ân của nhà chùa ban phát cho họ. Giá tiền bao nhiêu mà không được .

Liên giật mình vì ý định kinh doanh của vị sư trụ trì trẻ tuổi này. Mặc dù nàng đã biết anh ta là công an trá hình. Một thoáng tính toán thương mại nảy ngay ra trong đầu nàng. Liên ướm thử, nàng nói :

-- Nếu vậy thì không lễ Liên không có phần sao .

Hình như đoán được Liên đã đồng ý. Tâm Trí vui mừng nói :

-- Cái đó cô Liên lo gì. Bây giờ mình cứ nói thẳng thắn với nhau nhé. Mất lòng trước được lòng sau. Chúng ta làm ăn lâu dài mà. Cô Liên muốn bao nhiêu phần trăm ?

Liên nói thực nhanh :

-- Liên không muốn dính vào chuyện này. Nhưng. . .

Tâm Trí hơi bối rối, nói nhanh .

-- Nhưng sao ạ, không được à ?

Liên cười hì hì .

-- Được chứ thưa thầy. Tiền bạc Liên không thiếu. Nhưng thầy biết lần này Liên qua Ấn Độ để xuất gia.

-- Thì sao... ?

-- Liên không có ý định ở luôn bên Ấn Độ để tu hành đâu. Mà Liên sẽ trở về Việt Nam xây chùa riêng cho mình. Tuy nhiên, Liên biết, nếu không quen lớn thì không thế nào xin được giấy phép để xây chùa đâu. Nhất là Liên còn có ý định chùa của mình trở thành viện nuôi trẻ mồ côi nữa. Thầy có giúp gì được cho Liên không ?

Tâm Trí cười ha hả khoái trá, nói :

-- Thế thì xong rồi. Chúng ta có thể thỏa thuận được mà.

-- Thỏa thuận như thế nào cơ ạ ?

-- Bây giờ cô Liên có thể mua đất bất ở cứ ở đâu. Giấy phép cất chùa và cho phép nhận nuôi trẻ mồ côi của cô Liên coi như xong rồi. Thầy cũng chỉ cần tiền cô Liên ứng ra cho nhà chùa của thầy vài trăm đô la thôi. Và tiền này sẽ được trả lại đầy đủ ngay sau khi bán được hàng về. Giấy phép mà thầy lo cho cô coi như được tính toán vào việc cho mượn vốn này và thời gian chờ bán tượng liệu có được không ?

Liên không ngờ Tâm Trí lại mau mắn như vậy. Điều này chứng tỏ anh ta không phải là nhân vật tần thường trong Đảng cộng sản rồi.

Liên nheo mắt hỏi :

-- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao hả thầy ?

Tâm Trí cười cười đáp ngay .

-- Miễn là ngôi chùa của Ni sư lạt ma Mật Tông Tây Tạng phải nằm trong hệ thống chùa của thầy mới được .

Liên cười lớn, nói :

-- Thầy có biết người đang tu luyện như Liên trong giới Vô Thượng Du Đà Mật như thế nào không, mà dám thu nhập chùa của Liên vô hệ thống chùa của thầy chứ.

Có lẽ thầy Tâm Trí không hiểu Liên ám chỉ điều gì nên hoan hỷ nói :

-- Thiện tai . . . thiện tai. Nếu cô Liên chịu như vậy thì còn gì bằng. Tiếp nhận được những vị ni sư Mật Tông trong giới Vô Thượng Du Đà, vô hệ thống của thầy thì thật là phước đức lắm đó.

Liên ẫm ờ nói :

-- Thầy nói như vậy cũng phải. Bởi vì thầy không ở trong giới Mật Tông nên không biết trong Mật Tông có 4 pháp tu từ dễ tới khó .

-- Tu dễ như thế nào, và khó ra làm sao hả cô Liên ?

-- Dạ, Trong 4 pháp tu ấy thì 2 pháp tu đầu thuộc về Hiển Mật. Hành giả chỉ cần quán tưởng tới người đồng tu, cười, nói, rồi nắm chân, nắm tay mà thành. Nhưng hai pháp tu này cả ngàn năm cũng chưa chắc đạt được giác ngộ.

Còn hai pháp tu sau thuộc về Tối Thượng Du Đà Mật. Pháp thứ nhất hành giả cũng quán tưởng tới người đồng tu như hai pháp tu trong Hiển Mật, nhưng có khác là phải quán tưởng tới chuyện hợp nhất trong Tánh Không. Còn pháp tu cuối thì hành giả không còn quán tưởng nữa, mà phải có người đồng tu khác phái, bằng xương bằng thịt mà tu luyện như trong tranh Thăng-Ka.

Nghe Liên nói tới đây, thầy Tâm Trí bất giác liếc thật nhanh lên tấm Thăng-Ka treo trên bàn thờ. Hình ảnh đó làm cho thầy bỗng nóng ran người. Trong khi đó Liên vẫn tiếp tục nói :

-- Bây giờ Liên đang tu pháp đầu tiên trong giới Vô Thượng Du Đà thôi.

Thầy Tâm Trí nói thực nhanh :

-- Nghĩa là cô Liên đang tu luyện cách thức quán tưởng tới người đồng tu như trong bức Thăng-Ka kia phải không ?

-- Dạ . . thưa thầy. Nhưng người đồng tu mà Liên quán tưởng chưa nhất định là ai. Cứ nay người này mai người khác, nên chẳng đi tới đâu. Nếu có một đối tượng nào hạp ý cho phép mình quán tưởng mới khá được. Bây giờ thầy lại đề nghị, mai mốt chùa của Liên sát nhập vào hệ thống chùa của thầy. Vậy lúc đó thầy có chịu làm người cho Liên quán tưởng để tu luyện pháp môn này hay không.

Vô tình thầy Tâm Trí bất chợt nhìn thấy hết những gì trong lúc Liên nhoài mình tới phía trước, cúi sát xuống châm thêm nước trà vô ly cho thầy. Bộ ngực trần của nàng đang rung rinh trong chiếc áo hở cổ rộng thùng thình, lồ lộ trước mắt thầy.

Thầy Tâm Trí không còn tự chủ được nữa, hình như những điều Liên vừa nói làm cho thầy bấn loạn. Thầy nói thực nhanh :

-- Mô Phật . . . nhất định. Nhất định là như thế rồi.

Nghe thầy tâm Trí trả lời vội vã như vậy , Liên lại nheo mắt hỏi :

-- Nhưng Liên đâu có muốn chỉ tu luyện theo cách quán tưởng mãi đâu. Sau này Liên phải tiến tới cách tu cuối cùng là có người khác phái đồng tu thì thầy có đồng ý nhập giới Vô Thượng Du Đà đồng tu với Liên không ?

Thầy Tâm Trí lại nhìn lên bức Thăng-Ka, nói nho nhỏ :

-- Cô Liên bảo tôi tu như thế kia với cô sao ?

-- Dạ, thưa thầy. Thế đứng này cũng khó lắm. Người nam phải có sức thì mới giữ được người nữ ngồi trên hai đùi mình, hai chân níu phía sau.

Vẫn nhìn bức Thăng-Ka, Tâm Trí lại nói nho nhỏ :

-- Một chân duỗi thẳng, còn một chân co lại như đứng tấn thì thầy nghĩ cũng không cần dùng nhiều sức đâu. Từ nhỏ, thầy có theo học võ Thiếu Lâm nên đứng tấn rất vững.

Liên mừng rỡ, chạy lại bên thầy Tâm Trí, nói :

-- Vậy thầy thử đứng tấn cho Liên leo lên ngồi trên đùi thầy xem có được không nhé.

Tâm Trí thấy Liên nôn nóng quá, bất giác phải chiều nàng bước ra , xuống tấn cho Liên leo lên đùi mình ngồi như hình ảnh trong Thăng-Ka.

Thế rồi ngôi chùa của Liên thành hình một cách nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng của nàng. Cũng phải nói, chính thầy Tâm Trí đã trở về Việt Nam cả năm trời, giúp nàng từ đầu tới cuối. Liên chỉ là người bỏ tiền ra cho thầy lo thợ thuyền làm theo ý của nàng.

Một khoảng đất trống làm vườn hoa đã được Liên thiết kế như một Mạn Đà La với những tượng chư vị Phật và Bồ Tát dọc theo đường dẫn vào chánh điện. Đây cũng là ý của thầy Tâm Trí bàn với Liên. Vì những hình tượng các vị Bồ Tát cũng như chư vị Phật này, và ngay cả những tượng trong chánh điện, được Liên mang từ Ấn Độ về, sẽ là những tượng mẫu cho thầy Tâm Trí đặt hàng mua, đem về Mỹ đưa lên bàn thờ và sẽ bán cho hàng Phật tử giầu có.

Còn trong chánh điện của Liên, không như chánh điện của những chùa chiền khác. Nơi đây bàn thờ được xây ở giữa phòng. Một cái bệ hình vuông cao hơn một thước, đặt trên một cái bệ khác hình tròn nhô lên khỏi sàn nhà vài phân. Trên bệ hình vuông là hình tượng Đức Bất Động Phật mầu xanh dương.

Phía sát tường quanh quanh chánh điện ở hướng đông là tượng Đức Phật Đại Nhật mầu trắng. Hướng nam là tượng Đức Phật Bảo Sanh mầu vàng. Hướng tây là tượng Đức Phật A Di Đà mầu đỏ. Hướng bắc là tượng Đức Phật Bất Không Thành Tựu mầu xanh lá cây.

Phía tướng tây bắc là tượng Đức Đại Bạch Y mầu đỏ.Phía đông nam là tượng Đức Phật Lô Xá Na mầu trắng. Hướng tây nam là tượng Đức Thủy Tạng Phật mầu xanh dương. Phía đông bắc là tượng Đức Đà La Tôn mầu xanh lá cây.

Phật tử đi vào chánh điện sẽ phải đi theo chiều kim đồng hồ, chung quanh tượng Đức Bất Động Phật ở chính giữa chánh điện.

Thiết kế căn chánh điện này, thực ra Liên đã làm theo mẫu của chén sọ người trong tay ngài Diên Mạn Đức Ca. Đây cũng là Pháp Thanh Tịnh Hóa Nghiệp của giới Tối Thượng Du Đà Mật. Biểu tượng chư vị Phật và Bồ Tát trong chánh điện này, tạo ra nước Cam Lồ để tẩy nghiệp cho chúng sanh. Vì chính Đức Bất Động Phật là vị Phật thệ nguyện không bao giờ giận dữ và khinh khi bất cứ chúng sinh nào. Cũng như không gì lay chuyển được ý trí của ngài nên trở thành Bất Động. Chúng sinh tái sinh vào cõi của ngài sẽ không bao giờ rơi vào các tầng lớp thấp hèn khác trong những kiếp sau.

Phía sau chánh điện là một dẫy nhà nuôi trẻ mồ côi và là nơi các sư sãi cư ngụ.

Và chỉ hơn một năm sau, ngôi chùa của thầy Tâm Trí ở Mỹ nổi tiếng cho mọi người tới mua các bức tượng nguyên thủy ở Ấn Độ mang về, để trưng trong vường hoặc bàn thờ. Đó cũng là nhờ thầy Tâm Trí biết giao dịch với các đài truyền hình cho phát đi các phóng sự quảng cáo cho dịch vụ thương mại này phát triển rộng rãi trong quần chúng.

Trong khi đó, Đào và Xuân cũng phát động chiến dịch quyên góp nuôi trẻ mồ côi trong chùa của ni sư Mật Tông Tây Tạng người Việt duy nhất ở Việt Nam . Nơi đây cũng là chỗ cho những người hiếm muộn giầu có tới lựa chọn con nuôi ưng ý nhất.

Bỗng một hôm, không hiểu sao, cái bệ hình tròn trên có tượng Đức Bất Động Phật bị rạn nứt và đổ bể làm tượng Đức Bất Động Phật văng xuống sàn nhà. Tiếng đổ vỡ náo loạn cả ngôi chùa.

Liên giật mình tỉnh giấc. Lại Có tiếng mèo kêu lên thất thanh. Không hiểu sao con mèo dể thương hàng ngày ngủ chung với nàng lại gào lên như vậy. Nó lại còn cào vào tay nàng rồi phóng ra ngoài cửa. Nàng chợt nhớ lại giấc mơ vừa rồi mà rùng mình. Liên luồn tay xuống dưới mền và gối kéo ra cọng cỏ Kusha mà trước khi đi ngủ, nghe lời vị Tulku trong chùa Mật Tông Tây Tạng - Lúc thọ quán đảnh 13 vị Thần Linh Diêm Mạn Đức Ca, bảo phải đặt ở nơi đó, để biết giấc mơ nói về tương lai cuộc đời, sau khi tu luyện Pháp Môn này.

Có thể như vậy thực hay sao ? Nàng sờ vào chổ mèo cào, đụng ngay sợi chỉ đỏ mà thiếu nữ thông dịch trong lễ quán đảnh, dặn đi dặn lại là phải đeo nó ở cánh tay để bảo vệ khỏi bị hại ! Liên bàng hoàng nhìn chung quanh phòng ngủ. Căn phòng chật chội này đâu có giống căn phòng trong giấc mơ chúc nào đâu. Ở đây đâu có bàn thờ với Thăng-Ka ngài Diên Mạn Đức Ca ôm Phật Mẫu Vajravetali trong tư thế hợp nhất. Cũng như chỗ này là phòng ngủ của nàng chứ đâu có phải là chùa chiền gì đâu. Hơn nữa, thầy trụ trì trẻ tuổi Tâm Trí là ai vậy ? Nàng đâu có quen vị sư nào tên là Tâm Trí. Tự nhiên Liên thấy rờn rợn...

Nàng lùa tay lên bộ ngực căng đầy, nơi mà thầy Tâm Trí trong giấc mơ ngẩn ngơ vì nó. Ngoài trời vẫn còn tối mịt mờ. Lại mưa thực lớn, nhưng hình như trời đã sáng rồi, chỉ vì bây giờ là mùa đông nên mặt trời lên hơi muộn, nhất là lại đang mưa nên mới tối om om như thế này. Nàng rùng mình cảm thấy lành lạnh, Liên kéo mền phủ lên đầu cố tìm lại giấc ngủ. Nhưng hình ảnh trong giấc mơ vừa qua vẫn còn lởn vởn trong đầu nàng thật ma quái . . . . ./.

1 view0 comments

Comentários


bottom of page