top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 9*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 9

Đã từ lâu, dân buôn bán địa ốc, cũng như những công ty xây cất rất thèm thuồng, ngắm nghía miếng đất giữa trung tâm thành phố, mà chủ nhân nó chỉ để trồng cây cherry ăn trái chơi, thật chướng mắt, và vô lý hết sức. Bởi vì vị trí đó có thể xây cất một khu thương mại đắt giá, cũng như có thể làm một tòa nhà thương mại vĩ đại, sang trọng trong thành phố phồn hoa này.

Nhưng bỗng dưng người ta dựng lên một cáo thị với họa đồ xây cất, có cái tên là "Vườn Mật Pháp". Nhìn họa đồ, ở cuối khu vườn lại là một tòa nhà vĩ đại 6 tầng. 4 từng dưới là chỗ để xe; ước tính có thể chứa được hơn 1000 chiếc, và trên cùng là một hội trường. Với những mái bầu nóc nhọn thật lạ mắt. Còn tầng hầm lại được xây cất như một chung cư, với nhiều phòng ốc thật tiện nghi, không khác gì những chung cư cao cấp nhất trong thành phố này.

Và chỉ mấy tháng sau, công trình đã hoàn thành. Ở bên phải của Vườn Mật Pháp là con đường một chiều cho xe hơi chạy thẳng vào nhà để xe. Bên trái vườn là con đường cho xe chạy ra . Chính giữa hai con đường này, khu vườn rộng mênh mông, lớn như một sân đá banh. Nhưng được trang trí với những bức tượng thần thánh khá lớn và lạ mắt, sắp xết chạy dài bên con đường rộng lớn. Con đường này hướng vòng theo chiều kim đồng hồ tới một bảo tháp đồ sộ, ở trung tâm khu vườn. Thỉnh thoảng bên con đường này lại có một cái miếu lớn , cửa đóng kín mít nên không ai biết bên trong có cái gì .

Mặt tiền giáp đường phố phía trước vườn, có một cổng tam quan cho người đi bộ vào trong Vườn Mật Pháp. Hai bên cổng tam quan là hàng rào xây tường, bên trên có nhiều cột cờ, chạy dài nối liền với hai cổng ở hai bên, tới đường xe hơi chạy ra và vào.

Tất cả cổng đều có cửa. Hàng ngày khi mặt trời lên, các cổng đều mở rộng. Khi mặt trời lặn, các cổng này được đóng lại. Trong vườn chỉ thấy vài ngọn đèn lờ mờ, âm u ma quái. Nhưng tòa nhà để xe nhô lên cao, với hội trường ở trên lóng lánh mái bầu nóc nhọn như mạ vàng, sáng rực không khác gì một tòa lâu đài cổ kính, ở phía sau khu vườn ma quái này.

Mặc dù Vườn Mật Pháp chưa chính thúc khai trương, nhưng hàng ngày vẫn mở cửa cho dân chúng vào coi. Chỉ có điều đây là đường phố chính của thành phố, nên không có chỗ đậu xe công cộng ven đường. Ai tới Vườn Mật Pháp gần như bắt buộc phải chạy vào nhà đậu xe. Nơi đây có cổng kiểm soát tự động để cho tài xế lấy thẻ tính giờ, trả tiền khi lái xe ra. Và ngay ở cổng xe vào, cũng như cổng cho xe chạy ra, phía ngoài mặt tiền vườn cũng như phía trong chỗ trước khi xe chạy vào nhà để xe, bên dưới đường có một hàng cọc sắt nhọn tự động một chiều. Do đó xe nào đi ngược chiều sẽ bị nổ lốp ngay.

Sau khi cửa Vườn Mật Pháp đóng lại, không ai có quyền ở lại nữa. Mọi người được lưu ý trước khi cửa đóng để đi ra. Khi bóng đêm tràn về, người ta thấy một đàn chó đi lởn vởn trong vườn, không biết là bao nhiêu con. Đây là giống chó Ngao to lớn. Hình như chúng được huấn luyện thành thạo để giữ nhà. Không ai nghe thấy chúng sủa bao giờ. Nhưng có lần. Một anh chàng vô gia cư trốn lại tính ngủ trong vườn, đã bị đàn chó tấn công thừa sống chí chết - Cũng không ai trách được sự việc này, vì có nhiều bảng cáo thị lưu ý mọi người không được ở lại ban đêm, khi cổng ra vào đóng lại, chắc chắn sẽ bị chó dữ "tuần tiễu" tấn công . Nhưng khi cổng vườn rộng mở cho công chúng vào, đàn chó này được nhốt lại hết ở đâu cũng không ai biết.

Với cộng đồng Việt Nam ở trong vùng, không ai lạ gì chủ nhân của Vườn Mật Pháp này. Đó chính là hai chị em Xuân và Đào. Hai cô đại gia này xuất thân từ ngành thẩm mỹ, đã trúng một vố lớn vô tiền khoáng hậu – đó là móng vàng, và ngay sau đó trở thành thời trang Móng Phật !

Nói tới Móng Phật, người ta liên tưởng ngay tới cô chị họ của hai chị em Xuân và Đào – Nguyên là Hoa Hậu Liên Sâu - Người đã xuống tóc đi tu bên Tây Tạng khi mơ thấy Phật Bà trao chiếc Móng Phật và giao phó trách nhiệm truyền bá Mật Pháp của đấng Trí Tôn trong thời Mạt Pháp này.

Hoa Hậu Liên Sâu nay đã trở thành Lạt Ma Dorje Thích Nữ Bạch Kim Liên. Và ngay sau đó còn được hội đồng Lạt Ma Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật công nhận là hóa thân của nữ thần Bạch Độ Mẫu Tara – Ngài Tara là vị nữ thần mầu trắng, đứng đầu 21 vị nữ thần Tara khác mầu. Biểu tượng cho sự sống trường thọ, mạnh mẽ, tươi trẻ đẹp đẽ, rất kiên cường và chinh phục mọi khó khăn. Khi các ngài nổi giận; đạp chân rung chuyển cả đất trời. Thần chú của thần Bạch Độ Mẫu Tara là : OM TARE TUTARE TURE MAMA AYUS PUNDE JNANA PUSTIM KURU SVAHA.

Vườn Mật Pháp được xây cất chính là để chờ Lạt Ma Dorje Thích Nữ Bạch Kim Liên về trụ trì, truyền bá Mật Pháp. Trong thời gian này, mọi người đều tưởng nàng còn đang tu học trong Tu Viện của Ngân Hà Đại Cổ Mật, sau đó phải nhập thất trước khi xuống núi, rồi mới trở về Hoa Kỳ trụ trì tại Vườn Mật Pháp. Nhưng sự thật, sau khóa tu học 6 tháng và đồng thời làm thông dịch viên trong lớp cho phái đoàn tăng sĩ Việt Nam. Liên đã về Việt Nam sau phái đoàn của thượng tọa Thích Trí Cơ mấy ngày.

Trước ngày Liên về, thượng tọa Trí Cơ muốn gặp riêng nàng để bàn vài chuyện quan trọng. Liên hẹn ông ta ở quán cơm chay sáng nay. Nàng phải tới đó một mình vì Xuân đã về Mỹ mấy tháng trước rồi.

Vừa bước vô nhà hàng Liên đã thấy thượng tọa Trí Cơ tới trước đó tự bao giờ. Ông ta đứng dậy, chắp hai tay để trước trán chào Liên theo cung cách Mật Tông Tây Tạng. Liên đáp lễ và ngồi xuống ghế trước mặt Trí Cơ và hỏi :

-- Mô Phật, thầy có điều gì dậy bảo mà kêu Dorje tới đây vậy.

Thượng tọa Trí Cơ cười thực tươi nói :

-- A Di Đà Phật, Lạt Ma dậy quá lời rồi. Bây giờ bần tăng đâu dám. Chỉ là trước khi về. Xin được diện kiến nói vài chuyện riêng, không tiện nói trong Tu Viện, vì có nhiều người dòm ngó không hay .

Liên mỉm cười trả lời :

-- Mô Phật, vậy xin thầy nói cho Dorje nghe đi.

-- Dạ, ngày mai phái đoàn về Việt nam rồi. Trước hết xin chân thành cám ơn Lạt Ma đả giúp đỡ phái đoàn mấy tháng vừa qua trong lớp học. Thứ nữa là không biết Lạt Ma còn giữ ý định về Việt Nam xây chùa nữa hay không ?

Liên trầm ngâm một lát rồi trả lời.

-- Dạ... chắc hẳn thầy cũng nghe nói về Vườn Mật Pháp vừa hoàn thành tại Mỹ rồi. Chỉ chờ Dorje về là chính thức khánh thành. Nhưng thú thực; chương trình về Việt Nam xây cất Cô Nhi Viện để nuôi trẻ mồ côi bắt buộc phải thực hiện. Chỉ có điều phải chờ xem có nhân duyên nào tốt thôi.

Trí Cơ nói thực nhanh :

-- Thiện tai... thiện tai. Bần tăng hẹn Lạt Ma ra đây cũng chính là muốn nói về vấn đề này. Phía sau chùa của bần tăng có mấy mẫu đất, chỉ để trồng chuối và ít cây ăn trái. Còn phần đất trống khá rộng, chưa có dự án gì cả. Nay nếu Lạt Ma về xem mà ưng ý thì tốt quá. Thú thực mấy tháng nay muốn thưa chuyện với Lạt Ma mà không dám nói ra. Chắc tại sao thì Lạt Ma hiểu rồi, mặc dù Lạt Ma không nhắc tới, nhưng cũng thực sự hết sức xấu hổ. Ngày mai phải tạm biệt, nên đành phải mạo muội thưa chuyện này mới yên lòng ra về được.

Liên mỉm cười, dịu dàng nói :

-- Mô Phật. . . chỉ trừ các bậc Giác Ngộ mới không có lỗi lầm trong cuộc sống vô thường này mà thôi. Chuyện cũ xin đừng nhắc tới nữa. Tiện đây, Dorje cũng cho thầy coi đoạn phim này. Mấy tháng trước có một bà già Tây Tạng trao cho con Xuân, nên trước khi trở về Mỹ, nó chuyển vô máy điện thoại này cho Dorje coi. Thầy coi xong xóa đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Vì Dorje chắc chắn thầy cũng đã sám hối lâu rồi.

Nói xong, Liên trao chiếc điện thoại cầm tay của mình cho Trí Cơ. Trong đó nàng đã copy cuốn phim thâu lại bữa trước. Duy chỉ copy tới đoạn Xuân và thượng tọa Trí Cơ bước vô khách sạn là ngưng. Còn phần sau nàng không copy tiếp nữa. Khi thượng tọa Trí Cơ đỡ chiếc máy điện thoại trên tay Liên, nàng làm bộ xin phép vô phòng vệ sinh để một mình Trí Cơ ngồi lại coi cho tự nhiên.

Liên vừa đi khỏi, Trí Cơ nhìn vào màn hình trên máy điện thoại bỗng tái người. Chân tay run rẩy muốn đánh rớt chiếc máy. Tại sao có thể như thế này được chứ. Hình ảnh và âm thanh rõ mồn một như chính Xuân và Trí Cơ là hai diễn viên có đạo diễn dàn cảnh để quay phim đàng hoàng. Với mấy chục năm kinh nghiệm trong ngành công an, Trí Cơ cũng không sao nghĩ ra ai là người thực hiện cuốn phim này. Chàng thấy không thế nào Liên và Xuân có thể làm được chuyện này. Bởi vì thời gian đó Liên chỉ xuất hiện khi vô tình tới thăm Xuân ở khách sạn. Chứ từ khi ở nhà hàng, cũng như trên đường đi tới khách sạn, đâu có thấy bóng dáng Liên đi theo đâu. Hơn nữa, có những cảnh chụp ngay sát mặt thế này ngay trong nhà hàng thì làm sao mà chàng không biết được. Lại còn âm thanh thì như thế nào đây? Chỉ có thể máy thâu âm kề sát bên mình thì mới nghe rõ như thế này mà thôi. May mà cảnh trong phòng ngủ khách sạn không có trong cuốn phim này. Nhưng bây nhiêu cũng đủ chết người rồi. Nếu đoạn phim này mà tới tay Mặt Trận Tôn Giáo hay Bộ Công An thì coi như cuộc đời chàng chấm dứt ! Trí Cơ hoang mang tới cực cùng.

Một lúc sau, Liên trở lại bàn. Thượng tọa Trí Cơ đứng dậy, chắp hai như muốn xá Liên. Nàng ngăn lại nói :

-- Mô Phật . . đã nói chuyện cũ bỏ đi rồi mà. Sở dĩ Dorje cho thầy coi cuốn phim này vì để thầy phòng ngừa có kẻ muốn ám hại mình thôi. Con Xuân cũng khổ sở về cuốn phim này lắm mà không đoán ra được ai làm chuyện này. Chỉ khi ra phi trường trở về Mỹ, nó mới bảo Dorje coi trong email, nó vừa gửi cái này để Dorje biết mà phòng thân thôi. Chắc thầy xóa đi rồi phải không. Thôi bỏ qua đi. Chúng ta nói chuyện Viện Mồ Côi nhé.

Trí Cơ run run nói :

-- Thiện tai . . thiện tai . Xin ngàn lần sám hối và cám ơn Lạt Ma đã không truy cứu chuyện này nữa. Vâng, như lúc nãy bần tăng vừa thưa với Lạt Ma về miếng đất sau chùa thì Lạt Ma nghĩ thế nào ạ.

Liên nói :

-- Thật quí hóa. Nếu được thầy dành cho chỗ ấy để xây Cô Nhi Viện thì còn gì bằng nữa. Cũng phải nói thực với thầy, tiền bạc thì Dorje không thiếu, nhưng chỉ có ở Việt Nam không quen biết ai để làm giấy tờ xin xây cất, đồng thời làm thế nào cho người ta tin tưởng giao con cái cho mình nuôi dưỡng đây. Hơn nữa, chính quyền địa phương có thể làm khó dễ gì không thưa thầy ?

Trí cơ sốt sắng nói :

-- Mô Phật...Lạt Ma chịu cất Cô Nhi Viện ở chỗ đó là được rồi. Xin yên tâm, bần tăng sẽ xin lo hết từ giấy phép cho tới xây cất. Không phải nói, chứ vấn đề an ninh cũng như chính quyền địa phương thì không ngại. Chẳng gì, chứ ở Việt Nam bần tăng cũng có chỗ quyen biết ít nhiều. Không ai dám làm khó dễ gì Lạt Ma đâu. Chỉ có điều vấn đề tài chính thì như thế nào hở Lạt Ma.

Liên nói :

-- Thiện tai...thiện tai . Như thế này nhé. Xin thầy cứ cho giá miếng đất ấy là bao nhiêu theo giá thị trường. Dorje sẽ xin thanh toán sằng phẳng, chứ không để thầy thiệt thòi đâu. Duy chỉ có tiền lo giấy tờ thì thầy tính sao ?

Thượng tọa Trí Cơ vui mừng đáp :

-- Vâng . . . vâng, như vậy thì dễ quá rồi. Trị giá miếng đất đã có giá cả chính thức sẵn trên thị trường, không cần bàn nữa. Còn tiền công xin giấy phép xin nói thực không dám lấy của Lạt Ma một đồng xu nào đâu. Duy chỉ có điều . . .

Thấy Trí Cơ ngần ngừ không nói tiếp, Liên hỏi :

-- Có điều làm sao thưa thầy ?

-- Vâng . . thú thực, bần tăng muốn bán miếng đất này để lấy tiền cất chùa bên Mỹ. Tiền ở Việt Nam thì bần tăng không thiếu. Nhưng tiền ở bên Mỹ thì làm sao mà có được. Bởi vậy nên mới muốn xin với Lạt Ma là để lại số tiền đó bên Mỹ, cho bần tăng lo vụ chùa chiền ở bên đó. Còn tiền bạc bên này, Lạt Ma cần bao nhiêu cũng có. Nhất định không để Lạt Ma thiệt thòi đâu. Ngay cả công nhân xây cất Cô Nhi Viên, bần tăng cũng có thể huy động đệ tử giúp không công cho Lạt Ma nữa. Chỉ cần Lạt Ma ra tiền mua vật liêu thôi.

Liên nghĩ trong bụng, mày nói được thì phải làm được. Nếu không giữ đúng như lời nói thì những tấm hình trong phòng ngủ ở Tây Tạng lại phải xuất hiện thôi. Liên tươi cười nói :

-- Như vậy thì quí hóa quá rồi. Coi như chúng ta giao dịch xong. Bây giờ chỉ còn chuyện này. Phải nhờ tới thầy đây.

Trí Cơ sốt sắng, hỏi :

-- Vâng... vâng, còn điều gì nữa ạ. Thưa Lạt Ma.

Liên thong thả nói :

-- Dorje trù tính vài ngày nữa sẽ tới Việt Nam để lo vụ Cô Nhi Viện, và tiện thể thuyết pháp vài nơi. Có thể là ban quán đảnh cho một ít Phật tử ở Việt Nam, để quay phim đem về Mỹ. Không biết thầy có giúp được cho Dorje không ạ ?

Thượng tọa Trí Cơ vỗ đùi một cái đét, hăm hở nói :

-- Mô Phật... Như vậy còn gì bằng nữa. Bần tăng xin lo tất cả. Xin Lạt Ma cho phép bần tăng làm Trưởng Ban Tổ Chức đón tiếp Lạt Ma, kêu gọi Phật tử tới nghe Lạt Ma thuyết pháp và thọ lãnh quán đảnh. Xin bảo đảm Lạt Ma muốn bao nhiêu người tới tham dự cũng có.

Liên mỉm cười thỏa mãn. Nàng đứng dậy chắp tay nói :

-- Thiện tai ... thiện tai . Như vậy là xong . Dorje xin tạm biệt vì trưa nay có hẹn với Tu Viện Trưởng nên bây giờ phải xin phép thầy cáo từ.

Thượng tọa Thích Trí Cơ vội vàng đứng dậy. Chắp hai tay vái chào Liên. Trong lòng vừa vui mừng, vừa sợ hãi và lo âu. Liên rời khỏi nhà hàng mấy phút sau Trí Cơ mới ngồi phịch xuống nghế, quẹt mồ hôi lấm tấm trên trán, mặc dù thời tiết rất lạnh.

Liên tới văn phòng viện trưởng Mao Chen đúng hẹn. Một vị Lạt Ma đã chờ sẵn ở đó, mở cửa cho nàng vào. Đây không phải là lần đầu tiên gặp Mao Chen nên Liên không còn rụt dè như mấy lần trước nữa. Nàng có cảm tưởng như thân thuộc vị viện trưởng này từ lâu.

Thấy Liên tới. Mao Chen vồn vã bước nhanh ra cửa đón nàng. Ông nắm tay Liên thực tự nhiên và dẫn vô ghế ngồi. Nàng đã nghe nhiều Lạt Ma trong tu viện nói về Mao Chen như một hung thần. Nhưng không hiểu sao với nàng. Ông tu viện trưởng này lại dễ dãi và thân mật tới mức độ khó tin như vậy.

Liên rụt rè hỏi :

-- Thưa Rinpoche, ngài cho gọi Dorje tới đây có chuyện gì sai bảo ạ .

Mao Chen nhìn nàng hiền từ đáp .

-- Dorje cứ thủng thẳng uống trà đi, rồi chúng ta nói chuyện mà.

Ngay lúc ấy, một vị Lạt Ma bưng khay trà ra mời hai người. Liên ngửi thấy mùi trà thơm ngát tỏa ra từ ly trà mầu xanh biếc. Có lẽ hương trà bay ra khắp phòng, vì vị Lạt Ma bưng trà khi còn cách nàng mấy bước, mùi trà đã lan tỏa tới chỗ nàng ngồi rồi.

Một vị Lạt Ma khác lại bưng ra khay bánh. Liên nhìn thấy có cả bánh đậu sanh hiệu rồng vàng và kẹo mè xửng Việt Nam trên chiếc khay. Đó là chưa kể tới mấy loại bánh khác mà nàng chưa từng thấy bao giờ. Chưa hết, một vị Lạt Ma thứ ba lại bưng ra khay trái cây chín mọng. Cả ba vị Lạt Ma bưng trà và bánh xong đều lui lại, đứng sát bức tường sau lưng Viện Trưởng Mao Chen. Căn phòng khách của Viện trưởng rất rộng, nên khoảng cách của các vị Lạt Ma vừa phục dịch trà bánh này tới bàn nghế chỗ Liên ngồi khá xa. Liên đoán rằng họ cũng không nghe thấy nàng và Viện Trưởng nói gì. Tự nhiên Liên linh cảm thấy cuộc gặp gỡ hôm nay chắc chắn phải có chuyện gì đặc biệt.

Thấy Liên có vẻ ngẩn ngơ với những thứ vừa được bưng ra. Mao Chen mỉm cười, từ tốn nói :

-- Không có gì bất thường đâu Dorje à. Hàng ngày ta uống trà cũng như thế này thôi.

Liên chỉ còn biết cúi đầu vâng dạ. Mao Chen lại nói :

-- Nào, Dorje uống trà đi.

Liên vâng lời bưng tách trà lên uống một ngụm nhỏ. Nàng thấy đầu lưỡi ngọt lịm, thật sảng khoái. Nhưng không hiểu sao không còn thấy mùi hương thơm như lúc chưa bưng tách trà lên nữa. Tới khi Liên uống gần hết nửa tách trà. Nàng đặt ly trà xuống bàn thì mùi hương lại xông lên thơm ngát như lúc ban đầu.

Viện Trưởng Mao Chen bảo Liên :

-- Dorje ăn bánh hay trái cây đi. Ăn uống xong chúng ta nói chuyện nhé.

Liên vâng lời lấy một chiếc bánh đậu sanh từ từ ăn, rồi Liên lại bẻ một mẩu kẹo mè xửng nhấm nháp tiếp. Trong lúc đó Viện trưởng Mao Chen ăn uống thực tự nhiên. Vừa ăn ông ta vừa hỏi Liên vài điều bâng qua về sức khỏe, lớp tu học. Nhưng tuyệt nhiên không có điều gì đáng để ý.

Một lúc sau, thấy Liên ngưng không ăn uống gì nữa . Viện Trưởng Mao Chen quay ra sau vẫy tay gọi. Một vị Lạt Ma vội vàng chạy lại. Ông nói :

-- Con bắt đầu chiếu phim đi.

Ngay lúc ấy, Liên thấy tấm thảm trên sàn nhà phía trước vài thước, bỗng di động, và một màn ảnh TV khá lớn nhô lên. Nàng sững sờ khi thấy hình ảnh Xuân và Đào xuất hiện trong Vườn Mật Pháp. Hai đứa đi chung với một nhóm người, và chung quanh lại có đám trẻ nhỏ chạy theo nô đùa thật náo nhiệt. Tiếng nói của mọi người không nghe rõ lắm. Hình như Xuân và Đào đang giới thiệu những bức tượng trong vườn. Bên dưới hình ảnh này là phụ đề bằng tiếng Tây Tạng.

Liên bỗng giật mình nghe thấy Viện Trưởng Mao Chen hỏi :

-- Có phải đám trẻ nhỏ này là học trò đang học Việt ngữ trong hội trường Vườn Mật Pháp không ?

Liên cười gượng gạo, trả lời:

-- Thú thực với Rinpoche. Khi Dorje qua đây thì khu vườn này mới chỉ bắt đầu trên giấy tờ. Dorje chỉ biết đi xuất gia rồi trở về trụ trì ở đó. Còn mọi việc đều do hai đứa em Dorje cai quản. Vì chúng nó mới thực sự là chủ nhân cơ sở này.

Viện trưởng Mao Chen gật gù, nói :

-- À, ra thế. Nhưng sau này hai cô đó có bàn với Dorje những hoạt động của Vườn Mật Pháp như thế nào không ?

-- Dạ... thưa có, hai đứa chúng nó cũng có điện thoại cho Dorje luôn. Nhưng quả thực đây là lần đầu tiên Dorje mới thấy được chúng rõ ràng như thế này ở đó. Chứ từ trước tới giờ chỉ thấy vài tấm hình trong điện thoại thôi.

-- Cơ sở này rất đẹp và kiến trúc không khác gì trong kinh sách Mật Pháp Tây Tạng cổ xưa. Dorje có biết ai vẽ sơ đồ xây cất này không ?

Liên nóí :

-- Thưa Rinpoche... đó là một vị Lạt Ma chùa Mật Tông Tây Tạng ở đó, chỉ cho kiến trúc sư vẽ kiểu.Thú thực lúc đầu Dorje cũng không biết mấy đứa em làm gì, vì lúc ấy chúng chỉ nói với Dorje qua Ấn Độ xuất gia, rồi về Việt Nam xây chùa làm Cô Nhi Viện thôi. Cho mãi tới khi qua đây, chúng nó mới điện thoại cho biết rõ hơn về Vườn Mật Pháp và đề nghị Dorje sau khi lo xong vụ chùa và Cô Nhi Viện ở Việt Nam thì trở về Mỹ làm trụ trì Vườn Mật Pháp đó.

Tu Viện Trưởng Mao Chen ngạc nhiên hỏi :

-- Còn có vụ Cô Nhi Viện và chùa ở Việt Nam nữa hay sao ?

Liên gật đầu, thưa :

-- Dạ... thưa Rinpoche. Thực ra lúc đầu, mấy đứa em Dorje tính chỉ nhờ Dorje xuất gia để làm vụ Cô Nhi Viện ở Việt Nam thôi. Vì nhờ đó có thể kêu gọi lòng hảo tâm của đồng bào Việt Nam ở Mỹ hổ trợ, nuôi các em mồ côi bất hạnh .

Tu Viện Trưởng Mao Chen nghe Liên nói, mỉm cười .

-- Mấy cô này tính toán nghê thật. Dorje xuất gia rồi trở thành sư bà trụ trì. Lại là Giám Đốc Cô Nhi Viện thì kêu gọi mọi người làm từ thiện thật dễ dàng để người ta tin tưởng. Nay lại còn thêm Vườn Mật Pháp, sinh hoạt rầm rộ như thế kia phải nói là tuyệt vời.

Ngừng một lát, Mao Chen lại hỏi tiếp :

-- Vậy nhân duyên nào Dorje lại tới đây xin xuất gia mà không xuất gia bên Mỹ trong chùa Mật Tông ở đó. Hay bên Ấn Độ.

Liên thực thà kể lại hết chuyện từ lúc nàng khai phá sản - vì kinh tế Mỹ xuống dốc thê thảm - làm nàng chán đời đi chùa giải khuây, cho tới lúc Đào rủ tới chùa Tây Tạng thọ lãnh quán đảnh 13 vị thần ngài Diêm Mạn Đức Ca, và dự tính du lịch qua Ấn Độ xuất gia để về Việt Nam cất chùa mở Cô Nhi Viện. Rồi nghe nói có Lể nhận chức của Viện Trưởng tại đây ban quán đảnh ngài Diêm Mạn Đức Ca trong Tối Thượng Du Đà Mật, nên mới kéo nhau qua đây. Vô tình gặp nhóm thượng tọa Thích Trí Cơ ở hồ thiêng Namtsa, mới được thượng tọa Thích Trí Cơ cho nhập phái đoàn, và làm lể xuất gia tại đây là nguyên do đó .

Viện trưởng Mao Chen nghe Liên kể một hơi, cười hì hì, hỏi :

-- Thiện tai... thiện tai. Nhưng tại sao thượng tọa Thích Trí Cơ lại tốt với Dorje như vậy ?

Liên cũng không dấu diếm gì, nàng nói luôn vụ chú tiểu Thích Anh Tài không đủ khả năng thông dịch. Thượng Tọa Thích Trí Cơ thấy nàng là Việt kiều ở Mỹ, nên mới đề nghị nàng làm thông dịch viên cho phái đoàn, để đổi lấy việc lo cho nàng xuất gia tại đây. Và về sau biết Liên có ý định về Việt Nam xây chùa và làm Cô Nhi Viện thì lại hứa sẽ lo hết từ A tới Z. Đồng thời bán cho Dorje khu đất sau chùa của ông ấy để lấy một số ngoại tệ cho việc cất chùa trong tương lai ở Mỹ. Nhưng Liên dấu không nói ra vụ nàng biết phái đoàn này là công an trá hình, cũng như chú tiểu Anh Tài không phải là sư, mà là con của một Ủy Viên Trung Ương Đảng trong Bộ Chính Trị đi theo chơi.

Tu Viện Trưởng Mao Chen nghe Liên kể như vậy, thích thú vô cùng. Ông cười ha hả. Nâng ly trà uống một hơi rồi chỉ ly trà trên bàn bảo Liên :

-- Uống đi, uống trà đi Dorje. Chúng mình thật có duyên với nhau. Tạ ơn chư Phật đã dẫn dắt Dorje tới tu viện này.

Vừa nói Mao Chen vừa cầm bình trà rót thêm cho Dorje. Hình như ông có vẻ cao hứng lắm. Liên cám ơn rồi bưng ly trà lên uống một hớp lớn. Vị ngọt của trà như thấm vào toàn thân làm nàng lâng lâng thật thoải mái.

Viện trưởng Mao Chen lại nói tiếp :

-- Thượng tọa Thích Trí Cơ giỏi lắm... giỏi lắm. Bây giờ ta phải làm gì cho Dorje đây.

Liên linh cảm như sắp có chuyện gì quan trọng sắp tới, Nàng rụt rè hỏi :

-- Dạ... Rinpoche nói sao ạ .

Viện trưởng Mao Chen vẩn giữ nụ cưởi trên môi, nhìn thẳng vào mắt Liên nói :

-- Bây giờ như thế này nhé. Vài ngày nữa Dorje mới rời khỏi đây để tới Việt Nam lo vụ cất chùa và xây Cô Nhi Viện phải không. Vậy thì từ bây giờ cho tới lúc Dorje rời khỏi đây chỉ còn vài ngày nữa thôi. Ta muốn ngày nào Dorje cũng phải tới đây cho chúng ta bàn chuyện và để huấn luyện Dorje cho đúng với tư cách hóa thân của vị Thần Bạch Hộ Mẫu Tara . Bởi vì ta biết chắc rằng. Khi tới Việt Nam, Dorje sẽ được đón tiếp như một vị Phật sống. Ta cũng biết rằng, trong khóa tu học vừa rồi. Mặc dù Dorje rất xuất sắc, nhưng chương trình khóa tu đó chỉ là những điều căn bản để trở thành một Lạt Ma sơ cấp thôi. Không đủ trình độ để ban quán đảnh cho Phật tử đâu. Mà với thân thế hóa thân Thần Bạch Hộ Mẫu Tara của Dorje bây giờ, bắt buộc phải biết những điều này để truyền bá Mật Pháp của Tông Phái mình.

Nhưng với thời gian ngắn ngủi như thế. Dù cho là Bồ Tát đi chăng nữa cũng không thế nào thông suốt hết được vai trò này. Bởi vậy ta muốn Dorje học được bao nhiêu thì học. Nhưng từ bây giờ, ta sẽ cử 4 vị nữ Lạt Ma cao cấp theo sát Dorje, để phụ với Dorje truyền bá Mật Pháp của Tông Phái mình. Nhưng Dorje phải hiểu rằng; họ chỉ là cái bóng của Dorje thôi, chứ không phải là người cao hơn Dorje được. Vì chính Dorje mới là hóa thân của ngài Thần Bạch Hộ Mẫu Tara.

Hơn nữa, mặc dù hai trong số bốn người này có bằng Guéshé. Hai người còn lại cũng đã du học tại Mỹ mấy năm. Cả bốn người này đều nói được tiếng Anh lưu loát, tiếng Trung hoa và đương nhiên là tiếng Tây Tạng rồi. Tuy nhiên, tiếng Việt thì chỉ có một người biết chút ít. Bởi vậy ta muốn khi nào có thì giờ, Dorje phải dậy họ tiếng Việt cho khá.

Ta cũng biết luật lệ bên Mỹ chỉ cho phép Dorje bảo lãnh cho tăng ni của mình tối đa là 4 năm. Ta dự tính cứ 2 năm cho hai người trở về tu viện và cử 2 người khác thay thế.

Bốn vị nữ Lạt Ma này sẽ đi cùng với Dorje về Việt Nam và ngay khi Dorje trở về Mỹ, họ cũng phải theo sát Dorje làm bổn phận như những người phụ tá đắc lực. Khi nào ta cho phép, họ mới được trở về đây. Dorje nghĩ thế nào ?

Những điều Viện Trưởng Mao Chen vừa nói như một huấn từ. Một mệnh lệnh mà cũng là một đặc ân mà không thế nào Dorje tưởng tượng được, mình có diễn phúc ấy. Nàng đứng dậy phủ phục trước mặt Viện Trưởng Mao Chen. Liên không ngại ngùng gì vì biết rằng; Viện Trưởng Mao Chen còn là hóa thân của Bồ Tát Văn Thù Sư Lợi, như trong khóa tu học vừa rồi, nàng đã được học hỏi...

Viện Trưởng Mao Chen thản nhiên để cho Liên lậy mình, rồi mới từ tốn nâng nàng dậy. Sau khi đỡ nàng ngồi xuống ghế. Viện Trưởng vỗ tay 3 cái. Liên thấy cửa bên hông phòng tiếp khách mở rộng. Có 4 nữ Lạt Ma cắp tay xếp hàng hai đi vào. Họ tới trước phủ phục, vái lậy như vừa rồi Liên làm. Liên lúng túng tính đứng dậy đáp lễ, vì nhận ra một trong bốn người đó là Giáo thụ trong lớp tu học vừa qua. Nhưng Viện trưởng Mao Chen đã khoác tay ngăn nàng lại. Nói :

-- Dorje phải hiểu thân phận mình bây giờ là Hóa Thân của Thần Bạch Hộ Mẫu Tara. Ngồi đó chắp tay chào là đủ.

Chờ cho 4 vị nữ Lạt Ma đứng dậy. Mao Chen nhìn họ từ tốn nói :

-- Các con biết bổn phận mình phải làm gì rồi. Duy chỉ có điều chương trình hơi thay đổi một chút là các con phải theo Rinpoche Dorje về Việt Nam, lo xây cất chùa và Cô Nhi Viện cho ngài. Còn tất cả mọi chuyện khác giữ nguyên như đã dự liệu.

Cả 4 vị nữ Lạt Ma chắp tay cúi đầu nhận lệnh. Mao Chen nâng ly trà uống một hớp rồi gật đầu nói :

-- Hôm nay như vậy là xong. Mọi người có thể ra về được rồi.

Liên vội vàng đứng dậy xá Viện trưởng Mao Chen và mấy vị nữ Lạt Ma rồi lui ra. Nàng vừa đi được mấy bước thì thấy cả 4 vị nữ Lạt Ma chắp tay xếp hàng hai theo sau nàng. Liên tính nói nhưng thấy họ ra dấu cho nàng cứ bước tới, nên Liên đành làm thinh và ra khỏi phòng tiếp khách của Viện Trưởng.

Ra tới hàng lang, vị nữ Lạt Ma lớn tuổi nhất mới nói :

-- Bây giờ tới giờ ăn rồi. Xin mời Rinpoche theo chúng tôi dùng bữa, rồi về phòng nghỉ. Cũng xin báo cho Rinpoche biết là chúng tôi đã dọn phòng của Rinpoche qua chỗ khác để tiện việc tu học rồi.

Liên ngỡ ngàng hỏi :

-- Bây giờ Dorje phải làm gì và xưng hô thế nào với qúi vị.

Vị nữ Lạt Ma lớn tuổi mỉm cười thật thân mật, nhẹ nhàng nói :

-- Rinpoche là hóa thân của Thần Bạch Hộ Mẫu Tara, đương nhiên là bề trên của chúng tôi rồi. Ngài muốn xưng hô thế nào cũng được. Tuy nhiên, từ từ chúng tôi sẽ chỉ cho Rinpoche nghi thức của Tông phái phải tuân theo.

Liên nói :

-- Nhưng ít nhất xin Rinpoche cho Dorje biết tên qúi vị chứ.

Vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên môi. Vị nữ Lạt Ma lớn tuổi chỉ từng người giới thiệu :

-- Pháp danh của Rinpoche này là Dharma Prajna. Còn đây là Rinpoche Dharma Citta, và Rinpoche Dharma Muni

Vị nữ Lạt Ma lớn tuổi giới thiệu 3 người bạn xong, để tay lên ngực mình cười cười , nói :

-- Còn đây là Rinpoche Dharma Tathata, Chắc Rinpoche biết rồi .

Liên chắp hai tay trước mặt, cúi đầu nói :

-- Thiện tai . . thiện tai. Xin kính chào chư vị Rinpoche.

Cả 4 vị nữ Lạt Ma cùng chắp tay để lên trán cúi rạp mình nói :

-- Không dám... không dám. Xin kính chào ngài Bạch Hộ Mẫu Tara.

Kể từ hôm đó, Liên theo mấy vị nữ Lạt Ma này học tập ngày đêm, những nghi thức của một Hóa Thân phải cư xử với đại chúng hàng ngày ra sao, cũng như những nghi lễ và qui luật dành cho một vị Hóa Thân như thế nào.

Cho tới ngày cuối cùng, trước khi lên máy bay tới Việt Nam cùng với bốn vị nữ Lạt Ma phụ tá mình. Liên vô chào từ giã Vị Viện Trưởng lần cuối. Lần này thật chóng váng. Ông ta chúc nàng lên đường an lành, và dặn dò nếu có gì cần cứ nói với mấy nữ Lạt Ma đi theo nàng sẽ được thỏa mãn ngay.

Ngồi trên máy bay. Liên tự nhiên thấy sau mấy ngày học tập cùng mấy vị nữ Lạt Ma này. Nhất là sau khi nhận lễ thụ phong chính thức là Hóa Thân Thần Bạch Hộ Mẫu Tara trước khi đi . Hình như nàng lột xác hoàn toàn. Từ cử chỉ, cách ăn nói khác hẳn với một Liên Sâu trước đây. Nàng bắt đầu xưng ''ta" với mọi người. Không chắp tay cúi đầu quá sâu nữa, và luôn luôn đi trước mọi người một cách tự nhiên.

Ngay cả khi nói năng, Liên rất từ tốn nhưng quyết đoán mọi việc một cách tự tin. Nàng bắt đầu hoang mang, không biết là bị ảnh hưởng bởi những qui luật vừa học được những gì dành cho đấng Hóa Thân, hay sự thực chính nàng là hóa thân Thần Bạch Hộ Mẫu Tara.

Tuy nhiên, dù như thế nào chăng nữa. Liên biết chắc rằng từ đây, cuộc đời nàng đã bắt buộc phải thay đổi. Một tương lai huyền diệu cả thể xác lẫn linh hồn, đang an định trong cực lạc vô biên mà mọi người chung quanh dành cho nàng.....

Từ Tây Tạng bay về Việt Nam. Máy bay đáp xuống, bay lên bao nhiêu lần. Liên cũng chẳng để ý tới nữa. Nàng ngồi ở chiếc ghế chính giữa, hai bên là hai vị nữ Lạt Ma phụ tá nàng trong khoang VIP của chiếc máy bay. Họ lo lắng phục dịch tất cả những nhu cầu cần thiết trên máy bay cho Liên. Trong khi nàng thu mình lại, niệm những câu thần chú của Thần Bạch Hộ Mẫu Tara. Tay lần chuỗi hạt hồng ngọc, mà vị chủ tế đã dâng lên cho nàng hôm được tấn phong làm Hóa Thân . Mây bay chập chùng. Thân máy bay nhiều lúc nâng lên, hụp xuống làm thân thể Liên mang mang như đang đi vào chốn vô định – Nàng miên man niệm câu thần chú OM TARE TUTARE TURE MAMA AYUS PUNDE JNANA PUSTIM KURU SVAHA . . .

























2 views0 comments

Kommentare


bottom of page