top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 8*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 8

Thích Trí Cơ không ngờ mọi việc lại thuận tiện và quá may mắn như vậy. Sau cuộc họp giao ban với tình báo Hoa Nam. Người của cơ qua Đặc Vụ Hoa Nam Tình Báo Sở làm cố vấn cho mình lại chính là Mao Chen – Mao Chen bây giờ lại là Tân Viện Trưởng Tu Viện Ngân Hà Đại Cổ Mật đời thứ nhì.- Và Thích Trí Cơ đã được Mao Chen chính thức đề cử phụ trách cơ quan Ngoại Khiển của Việt Nam. Thế là trong tương lai, chẳng những ông có thể thâu tóm toàn bộ Phật giáo trong nước, mà còn nắm luôn cả chùa chiền ở hải ngoại của Đảng nữa. Như thế đây không phải là chuyến đi quá béo bở hay sao !

Lại nữa, ông còn được Mao Chen cho phép làm lễ xuất gia cho Liên, chính thức trở thành một nữ Lạt Ma ở ngôi điện Phật nhỏ trong tu viện, do một Lạt Ma cao cấp phụ trách, mà không cần phải gian dối như dự tính nữa. Liên cũng không cần mặc đồ tăng già Việt Nam trong lễ xuất gia mà nàng được phép mặc ngay tăng bào của Lạt Ma Tây Tạng trong ngày lễ xuất gia của nàng.

Như vậy có nghĩa là về Việt Nam, Liên đương nhiên là sư bà, đã xuất gia hơn mười năm rồi. Và bây giờ lại chính thức là Lạt Ma của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật có lễ nghi đàng hoàng.

Xuân điện thoại thông báo ngay cho Đào ở Mỹ biết về những biến chuyển nhanh chóng ở Tây Tạng. Nghe tin Đào reo lên trong điện thoại.

-- Tuyệt vời... Tuyệt vời. Đúng là trời giúp chúng mình. Nhưng điều quan trọng nhất là trong ngày làm lể Xuất gia. Chị phải gắn một móng vàng vô ngón tay út của chị Liên mới được.

Xuân tưởng Đào nói đùa nên khôi hài :

-- Sao mày không bảo tao gắn móng vàng vào luôn cả mười đầu ngón tay bà ấy có nổi hơn không.

Đào biết Xuân không hiểu ý mình nên nói :

-- Em không nói chơi đâu chị Xuân ơi. Điều này rất quan trọng. Hãy nói với chị Liên là lý do chị ấy xuất gia là vì mơ thấy Phật Bà hiện ra, trao cho một chiếc móng tay bằng vàng và bảo xứ mạng của chị Liên là phải cứu nhân độ thế. Khi tỉnh dậy thì trong tay vẫn còn cái móng vàng nên phải gắn vào tay trong ngày xuất gia.

Xuân biết Đào đang nói thật nghiêm chỉnh. Nhưng không hiểu con nhỏ này nó đang bầy trò quái gở gì đây.

-- Mình làm thế để làm chi vậy ?

Đào nói :

-- Còn để làm chi nữa ư. Để bên này em bán móng vàng chứ còn làm nữa .

-- Nhưng mà mình tự biên tự diễn như vậy có ai tin không. Coi chừng người ta bảo mình tấu hài thì tội cho bà Liên lắm đó.

Đào gằn giọng nói :

-- Chị nghe đây. Một cái móng tay bằng vàng nho nhỏ trên tay bà Liên, sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc lễ ở bên đó đâu. Nhưng nó sẽ là trái bom nổ tung ngành thẩm mỹ ở bên này đó chị hai.

Xuân tỏ vẻ hoài nghi nói :

-- Mày có nói quá không đó .

Có tiếng Đào cười trong điện thoại .

-- Như thế này nhé. Bà Liên sẽ gắn một móng tay vàng nho nhỏ trên ngón tay út trong buổi lễ xuất gia của bà ấy. Tới khi buổi lễ kết thúc. Phải có một ký giả trong làng báo Tây Tạng phát giác ra cái móng vàng đó, và phỏng vấn bà Liên. Bà Liên cứ trả lời họ như em nói là bà ấy đi tu vì giấc mơ nhận "Móng Phật" để cứu đời. Thế là xong chuyện. Mà điều quan trọng nhất là cấm họ không được để mấy chữ " Bài Cậy Đăng", mà phải là hình thức bài báo như phóng sự của nhân viên họ tự ý làm.

Xuân cười hì hì nói :

-- Mày nghĩ có thằng ký giả nào ở đây khùng mà phỏng vấn bà Liên cái chuyện tào lao này như nói vậy không hả con nỡm ?

Có tiếng Đào cười ha hả trong điện thoại .

-- Chị này, cái bài phỏng vấn trên một tờ báo lá cải bên đó, mình chi mười ngàn đô la thì sao ? Nếu cần năm chục ngàn đô la cũng phải chi nhé. Em nghĩ mười ngàn đô la Mỹ mình mua luôn tòa báo lá cải đó cũng được, chứ đừng nói chỉ nhờ họ làm một bài phỏng vấn .

Xuân hỏi :

-- Rồi sao nữa ?

Đào nói tiếp .

-- Em sẽ chụp hình bài phỏng vấn đó đăng lên tất cả các báo bên này. Tự nhiên sẽ tạo thành một phong trào mang Móng Phật. Chị hiểu chưa. Đó là mình tự biên nhưng mà người ta diễn. Và mình thâu tiền ! Còn coi chừng bà Liên sẽ trở thành hóa thân của Phật Bà không chừng . À mà này, nhớ quay phim anh chàng ký giả trong lúc đang phỏng vấn bà Liên để em tung lên truyền hình nữa đó.

Xuân đờ người, Không ngờ con em mình lại ma quỉ tới như vậy. Nàng nói nho nhỏ trước khi tắt máy.

-- Được rồi, tao sẽ làm tất cả những gì mày bảo .

Và đúng như những gì Đào nói. Với mười ngàn đô là Xuân đã mua chuộc được một anh ký giả viết bài phỏng vấn Liên như ý Đào muốn một cách thật dễ dàng. Và còn hơn thế nữa. Anh chàng này về khoe với các đồng nghiệp; Và hôm sau lại có thêm hai chàng phóng viên nữa tới năn nỉ xin phỏng vấn Liên. Nhưng chưa hết. Một đài phát thanh và một truyền hình địa phương nữa cũng muốn xin vào cuộc !

Dân Tây Tạng là những người rất mộ đạo. Cũng vì vậy mà những bài báo và tin tức trên truyền thông về một nữ Lạt Ma mới xuất gia, được Phật Bà trao Móng Phật đã rộ lên một phong trào đeo Móng Phật khắp nơi, như một thời trang đầy mầu sắc tôn giáo ! Cũng phải nói các tiệm kim hoàng và các cửa tiệm buông bán đồ kỷ niệm ở đây, đã nhanh chóng nắm bắt cơ hội kiến tiền thật mau mắn, Và chính họ lại là những người giúp cho ý tưởng Móng Phật của chị em Xuân lan truyền như vũ báo một cách bất ngờ.

Nhưng không phải chỉ có thế. Phong trào đeo Móng Phật ở đây bỗng nhiên phóng tới tột đỉnh của nó khi Hoa Nam Tình Báo Sỏ vào cuộc. Số là mấy ngày sau đó, Mao Chen nhận được báo cáo của Đặc Vụ phải khai thác phong trào đeo Móng Phật của quần chúng một cách triệt để. Bởi vậy, Mao Chen đã triệu tập một phiên họp giao ban bất thường ngay chiều hôm đó, để chỉ thị cho thuộc cấp phải thi hành ngay.


Đồng thời Liên đã được Mao Chen yêu cầu dâng Móng Phật để làm lễ cung nghinh trong ngày đại lễ đăng quang Tu Viện Trưởng đời thứ nhì của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật. Và hơn thế nữa, chính ngài Ban Thiền Đạt Ma cũng sẽ tới chứng giám buổi lể này.

Xuân lại một lần nữa, Liên gọi điện thoại cho Đào, báo tin những gì đang xẩy ra ở đây ngay. Đào cười thật thỏa mãn nói :

-- Chúng mình sẽ thành tỷ phú phen này rồi chị Xuân ơi .

Xuân chưa hiểu tại sao nên hỏi :

-- Mày nói cái gì vậy. Tại sao tụi mình lại trở thành tỷ phú hả ?

Tiếng Đào như reo lên trong điện thoại .

-- Em sẽ gửi qua đó một phái đoàn truyền thông thật hùng hậu. Lúc trước chúng mình chỉ tính lợi dụng truyền thông của Tây Tạng, vì dân mình luôn luôn nghĩ là Bụt nhà không thiêng. Nhưng bây giờ ngoài lợi dụng những bài viết và tin tức của truyền thông Tây Tạng để câu khánh bên này. Mình cũng phải đẩy mạnh hơn nữa, cho phe ta phải vào cuộc, để làm những gì mà truyền thông xứ người chưa muốn bước tới .

Xuân nghe em nói vậy, Xuân hỏi :

-- Tao đã tiêu gần một trăm ngàn đô la rồi mà. Có cái gì giới truyền thông bên này chưa làm đâu.

-- Có đó chị .

-- Cái gì nữa mày nói đi .

Có tiếng Đào cười hì hì trong điện thoại .

-- Trong phái đoàn truyền thông bên này gửi qua Tây Tạng, sẽ có những nhà văn, ký giả, đạo diễn, và đương nhiên là một ê kíp kỹ thuật truyền hình trực tiếp đi theo rồi.

-- Họ sẽ làm được những cái gì khác truyền thông Tây Tạng đang làm hả ?

Đão nói thực nhanh :

-- Khác chứ. Khác thực nhiều đó chị .

-- Mày nói đi .

Đào nói :

-- Nhóm ký giả và chuyên viên trong ê kíp truyền hình thì chị biết họ phải là gì rồi phải không. Đương nhiên là buổi lễ nhận chức của tân Viện Trưởng Tu Viện Ngân Hà Đại Cổ Mật được phát sóng trực tiếp về Mỹ rồi. Nhưng phe ta làm thì ống kính sẽ phải nhắm vào bà Liên tối đa đó chị. Truyền thông của Tây Tạng chắc chắn họ sẽ chỉ quan tâm tới người của họ mà thôi.

Xuân hỏi :

-- Còn mấy ông nhà văn qua đây làm gì nữa ?

-- Mấy ông nhà văn ư.... Không thế nào thiếu thành phần này được. Vì họ phải qua đó để viết ngay những gì bà Liên phải đọc trong ngày lễ này. Bởi vì bà Liên được tham dự buổi lễ nhận chức này với tư cách người được Phật Bà trao Móng Phật đó chị. Cái quan trọng nhất là bài bà Liên phải đọc là làm sao cho người ta hiểu là bà ấy đang thi hành một xứ mệnh thiêng liêng của Phật Bà giao phó. Nhưng mình chỉ nói bóng nói gió thôi, chứ không nói tuyệt toẹt ra nó mới linh. Như vậy không có mấy ông nhà văn này thì làm sao chúng mình tự viết cho văn vẻ lâm ly bi đát được phải không chị. Nhất là họ phải dịch ra cả bằng tiếng Anh nữa đó.

Xuân hơi ngần ngừ nói :

-- Mày nghĩ hình như tụi mình làm hơi lớn chuyện, phải không nhỏ !

Đào cười hì hì .

-- Chị có biết Đan Thiền Đạt Ma là ai không... hả bà cố !

-- Sao tao lại không biết chứ. Ngài là một trong hai vị lãnh đạo Phật Giáo Tây Tạng chứ còn ai nữa. Ngài có lẽ ngang hàng với Đức Đạt Lai Lạt Ma chứ gì.

Đào nói :

-- À... thế thì sự có mặt của một chức sắc tôn giáo như thế, trong buổi lễ là chuyện nhỏ hay sao .

Xuân ấp úng :

-- Nhưng mà . . .

Đào cướp lời :

-- Nhưng mà cái gì. Phải nói ngay là không có vụ Móng Phật thì nhân vật như Đức Đan Thiền Đạt Ma đời nào chịu bay tới đó tham dự buổi lễ này chứ.

-- Ừ... Mày nói cũng có lý. Nhưng .....

-- Còn nhưng cái gì nữa. Cái Nhưng chính là bà Liên mới là nhân vật kiệt tác trong buổi lễ này đó. Nhưng mà sẽ không ai để ý tới bà ta đâu. Vì vậy chúng mình mới phải ra tay chị hiểu chưa.

Không để cho Xuân trả lời. Đào nói tiếp ngay:

-- Em cũng sẽ gửi thêm một phái đoàn nữa, bay qua bên đó liền bây giờ, để tham dự buổi lễ nhận chức này chị ạ.

Liên hỏi;

-- Còn phái đoàn nào nữa hả ?

Đào đáp :

-- Phái đoàn đại diện Phật tử Việt Nam hải ngoại.

-- Mày lấy tư cách gì mà tổ chức được phái đoàn đó hả ?

Đào cười hì hì :

-- Em sẽ không ló đầu ra cho chúng chửi đâu chị à .

-- Vậy mày làm sao ?

Đào nói :

-- Em sẽ nhờ một vị sư nào đó ở đây đứng đầu phái đoàn .

-- Ông sư nào mà làm công cho mày như vậy.... hả nhỏ .

Đào cười to trong máy :

-- Này nhé... Có thiếu gì nhà chùa ở đây thường hay tổ chức đi hành hương phải không. Nhưng họ chỉ có khả năng tổ chức phóng sanh, hoặc thăm viếng nhau trong vùng, hoặc cao tay lắm là trong tiểu bang mình ở mà thôi. Còn đi ra nước ngoài là một ước mơ của hầu hết các vị đó mà không ai có đủ khả năng. Bây giờ mình cho họ cơ hội thì có gì mà không được .

Xuân hỏi :

-- Cơ hội như thế nào hả .

-- Em nói cơ hội là vấn đề tài chánh thôi. Nếu mấy ông sư đó tổ chức hành hương qua nước ngoài mà giá đi hành hương cao quá thì không ai đi. Còn như lấy ít tiền thôi thì không đủ sở hụi.

-- Rồi sao ?

Đào lại cười trong máy.

-- Em sẽ bao vé máy bay, và ăn ở luôn cho nhà sư nào đó. Đồng thời vé máy bay của Phật tử thì bớt 50% . Chỗ ở miễn phí, họ chỉ lo ăn mà thôi. Chị coi có được không . Nhưng có điều qua đó, ở Tu Viện của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật thì chị có lo được không ? Vì em không biết dù mình chịu chi tiền cho Tu Viện thì họ có chấp nhận hay không mà thôi.

Xuân nghĩ ngay tới thượng tọa Thích Trí Cơ và nhất là chú tiểu Anh Tài nên trả lời liền :

-- Vụ ở lại Tu Viện Ngân Hà Đại Cổ Mật để tao lo. Ít nhất cũng có 90 % hy vọng, nếu không có gì trở ngại vào phút chót. Tao sẽ cho mày hay ngay chiều nay.

-- Vậy thì tốt rồi. Em chờ tin chị đó. Càng sớm càng tốt nhé.

Tắt máy điện thoại. Xuân kêu Liên và nói lại hết câu chuyện vừa rồi bàn tính với Đào cho Liên nghe. Mắt Liên sáng lên. Nàng không ngờ mình vừa trở thành Lạt Ma mà sự việc lại biến chuyển nhanh chóng thần kỳ như vậy.

Liên nói :

-- Bây giờ chúng mình liên lạc với thượng tọa Thích Trí Cơ về vụ chỗ ở cho hai phái đoàn của con Đào gửi sang đây ngay đi, kẻo thời gian không còn nhiều nữa là tới ngày lễ tấn phong Tu Viện Trưởng mới rồi.

-- Dạ, để em liên lạc với thằng Tài. Hẹn nó ra phố gặp tụi mình trước, để bàn tính công chuyện chắc dễ dàng hơn.

Liên gật đẩu, nhìn ra ngoài trời than :

-- Không hiểu sao hôm nay trời mưa lớn quá. Tụi mình ra phố có tiện không.

Xuân cười hì hì nói :

-- Đúng là trời luôn luôn giúp chúng mình.

Liên nhìn Xuân hỏi :

-- Trời giúp cái gì. Mưa gió thế này không phiền à!

Xuân nói :

-- Có mưa như thế này thì thằng Tài mới mặc áo mưa, đội nón che đi cái sư của nó . Không phải là tốt sao.

Cả hai cùng cườ thích thú. Xuân nói :

-- Có lẽ chúng mình phải ra phố trước. Mua lấy mấy bộ tóc giả và quần áo nữa, trước khi gặp thằng Tài mới ổn.

-- Ủa, tại sao lại mấy bộ lặng .

Xuân mỉm cười, nói :

-- Chị không nhớ là thằng Tài chỉ là người trung gian để mình dễ liên lạc với thượng tọa Trí Cơ thôi hay sao .

Liên hỏi :

-- Bộ mày tính cho thượng tọa Trí Cơ hóa trang làm thường dân luân hay sao. Ông ấy có chịu không ?

Bây giờ Xuân mới nói cho Liên biết tất cả những gì Tài nói cho nàng bữa trước; về thượng tọa Trí Cơ và phái đoàn này. Cũng như tham vọng của ông thầy chùa này ra sao . Nghe xong Liên chợt tỉnh, nàng nghĩ ngay tới bài hát "5 Anh Em Trên Chiếc Xe Tăng" hôm mới gặp đám thầy chùa này ở Hồ Thiêng Mantsa. Thì ra họ là người của Bộ công an Việt cộng ! Bất giác Liên cười ha hả, nói to :

-- Phen này tụi nó chết mẹ với bà rồi.

Xuân đập mạnh lên vai chị, trợn mắt nói :

-- Này bà cố... Bà đang khoác tăng bào Lạt Ma Tây Tạng đó . Sư bà à !

Liên vẫn cười ha hả, dưa hai tay bụm miệng, làm trò như muốn nhát Xuân. Xuân đẩy mạnh bà chị mình một cái , vừa đi ra cửa vừa nói :

-- Thôi, chúng mình ra phố đi chị hai.

Chỉ hơn một tiếng đồng hồ sau, chú tiểu Thích Anh Tài đã gặp Liên và Xuân ở một quán cơm chay gần đó. Đúng như Xuân dự trù trước. Anh Tài mặc chiếc áo mưa và đội nón lụp sụp che đi cái đầu trọc của mình. Nhìn kỹ cũng không biết y là một nhà sư, chứ đừng nói tới người đi đường chỉ trông thoáng qua.

Xuân đưa ngay cho chàng ta cái túi sách , nói nho nhỏ :

-- Vô trong phòng vệ sinh thay đồ đi, rồi hãy ra đây dùng cơm với tụi này.

Anh Tài hiểu ngay Xuân muốn gì, khi chàng nhìn thấy bộ tóc giả ló ra trên mép túi sách. Anh ta mỉm cười thích thú, cầm lấy túi sách, đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Và chỉ vài phút sau, không còn ai nhận ra anh ta là một chú tiểu nữa. Chính Xuân cũng không ngờ Anh Tài lại bảnh trai trong bộ đồ và đầu tóc giả này như vậy.

Anh Tài chắp hai tay để lên trán, cúi đầu đảnh lễ với Liên theo kiểu Mật Tông Tây Tạng.

-- A Di Đà Phật, Rinpoche .

Liên cũng nghiêm nét mặt chắp hai tay để lên trước mặt đáp lễ .

-- Mô Phật .

Xuân bảo Tài :

– Ngồi xuống đi em .

Tài vừa ngồi xuống vừa hỏi :

-- Các chị bảo em ra đây có chuyện gì không ạ .

Xuân nói :

-- Cái này các chị phải nhờ em rồi.

-- Vâng, thưa chuyện gì vậy chị Xuân.

Xuân nhìn Tài nói :

-- Có chuyện này, chị phải hỏi em trước khi thưa với thượng tọa Thích Trí Cơ.

-- Vâng, chuyện gì ạ .

-- Có 2 phái đoàn Việt Nam từ Mỹ qua. Họ nhờ chị lo dùm chỗ ăn ở trong Tu Viện Ngân Hà Đại Cổ Mật, để dự buổi lễ tấn phong tân Viện Trưởng. Không biết thượng tọa Thích Trí Cơ có giúp được chị vụ này hay không.

Tài mỉm cười nói :

-- Em tưởng chuyện gì. Chứ chuyện này dễ như trở bàn tay thôi. Đâu cần tới thượng tọa Thích Trí Cơ. Em giúp chị cũng được.

Xuân nheo mắt hỏi .

-- Thật không đó ?

Tài gật đầu nói :

-- Em được ban tổ chức xếp vào nhóm phục vụ chỗ ăn ở cho khách hành hương ngoại quốc vì em biết chút ít tiếng Anh. Nên đưa phe ta vào danh sách này đâu có khó khăn gì. Nhưng chị phải cho em biết tên của khách hành hương, và cần nhất là bao nhiêu người đàn ông và bao nhiêu người đàn bà nữa mới được.

Xuân nói :

-- Nhóm hành hương thì có một vị sư đi chung khoảng gần 50 người. Chị sẽ đưa cho em danh sách ngay khi nhận được. Nhưng còn một nhóm có 7 người toàn là đàn ông. Chị muốn họ được ở chung một căn phòng rộng rãi một chút, vì họ là phái đoàn truyền thông, nên máy móc lỉnh kỉnh lắm. Không biết có được không ?

Tài ngần ngừ nói :

-- Cái này hơi kẹt đó chị. Phòng ốc thì thiếu gỉ. Nhưng với giới truyền thông ngoại quốc thì em e rằng hơi khó đó chị.

Xuân hỏi :

-- Vậy phải làm sao ? Chị thấy trong buổi lễ của Rinpoche Dorje Thích Nữ Bạch Kim Liên xuất gia, đám truyền thông tới tham dự đông lắm mà.

Tài nói nho nhỏ :

-- Họ toàn là đảng viên và người của Hoa Nam Tình Báo Sở không hà chị !

-- Sao em biết ?

Tài cười hì hì, không nói gì. Thấy vậy Xuân lại hỏi :

-- Em thử nghĩ xem có cách nào lo được hay không.

Tài đưa tay gãi đầu, nhưng vừa chạm tới mái tóc giả, anh chàng rụt tay lại ngay, rồi nói nho nhỏ :

-- Trong trường hợp này, thường thì phải có người bảo lãnh. Mà theo em thấy thì thượng tọa Thích Trí Cơ có thể làm chuyện này được. Nhưng với người lạ thì không biết ông ta có dám bảo lãnh hay không thôi. Tại vì .....

Thấy Tài ngần ngừ nhìn qua Liên. Xuân hiểu ý nói ngay :

-- Chị đã cho chị Liên biết hết chuyện em nói với chị; phái đoàn của tụi em toàn là công an trá hình rồi. Em đừng lo, không lẽ tụi chị lại hại em hay sao.

Tài cười hì hì nói :

-- Vâng, em có dám nghĩ gì đâu. Sự thực thì với tư cách của thượng tọa Thích Trí Cơ dư sức bảo đảm cho phái đoàn truyền thông của chị. Bởi vì ông ta là trưởng phái đoàn Phật giáo Việt Nam. Và chính Bộ Công An đã đề nghị với bố em, gửi ông ta qua đây để nhận chỉ thị của bên này nữa. Nhưng phải có một cái gì đó làm ông ta yên tâm mới được.

Trong khi Tài nói, Xuân vô tình nhìn thấy ánh mắt anh chàng này liếc nhanh vô bộ ngực mình. Xuân lờ đi, nâng ly nước lên uống rồi mỉm cười vì một ý nghĩ thích thú vừa chợt thoáng qua đầu nàng.

Xuân lại hỏi :

-- Tụi em là công an, nhưng phải trá hình vô chùa làm sư. Vậy ăn chay niệm Phật hoài có thấy ngán không ?

Tài cười hì hì .

-- Em qua đây mới làm thầy chùa thôi. Chứ ở nhà, ai mà thèm mặc bộ đồ cô hồn này.

Xuân hỏi :

-- Vậy mấy ông sư kia thì sao ?

Tài đáp :

-- Vâng, đám đó thì tụi nó ở trong chùa lâu rồi . Nhưng mà tụng kinh lậy Phật thì có, chứ chúng nó có ăn chay bao giờ đâu .

Xuân lại hỏi :

-- Vậy Phật tử đi chùa, thấy mấy ông đó ăn thịt họ không nghị dị sao ?

-- Đâu có ai biết mà nghị dị hả chị . Ban ngày thì bọn họ ăn chay trường. Nhưng tối đến, đóng cửa chùa mới ăn nhậu tưng bừng trong phòng thôi mà .

Xuân cười, hỏi :

-- Có bao giờ họ đem gái vô chùa không hả em ?

Tài lại cười hì hì .

-- Đâu có cần đem vô, tụi con gái tự đem thân tới nạp mạng thiếu gì !

Xuân mỉm cười, im lặng một lúc rồi nói :

-- Chị tính như thế này nhé. Bây giờ Tài về đi. Sửa soạn trước cho chị khoảng 50 chỗ cho phái đoàn Phật tử Việt Nam tại Mỹ tham gia ngày lễ nhận chức của tân Viện Trưởng. Và sửa soạn luôn một căn phòng cho phái đoàn truyền thông của chị. Còn về phép tắc thì để chị lo, khỏi phải nhờ tới em. Dù sao bây giờ Liên cũng là Lạt Ma của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật, nên chị ấy cũng có chút quen biết chút ít.

Tài vui vẻ chào hai chị em Liên ra về ngay. Chờ cho Tài đi khỏi, Liên mới kêu lên nho nhỏ :

-- Sao mày ẩu vậy. Tao có quen ai bao giờ đâu hả con nỡm .

Xuân cười hì hì, nói :

-- Ai cần chị quen chứ. Bây giờ em mới tính thế này nhé .

Liên hỏi :

-- Tính sao ?

Xuân nói :

-- Em sẽ gọi điện thoại cho lão Cơ, hẹn lão ra đây nói chuyện. Còn chị đừng ló đầu ra cho lão thấy. Nhưng phải bám sát tụi em và quay phim cho em.

Liên biết ngay Xuân đang định giở trò gì nhưng vẫn hỏi :

-- mày định làm gì đây hả con nỡm . . ?

Xuân cười hì hì :

-- Bây giờ chúng mình phải hóa trang để không ai biết chị là một Lạt Ma nữa, và chị phải trở thành một bà già Tây Tạng. Em sẽ mướn thêm căn phòng sát ngay phòng em đang ở trong khách cho chị núp. Rồi sẽ đưa lão Trí Cơ tới phòng em. Chị có nhiệm vụ quay phim tụi em thôi. Lão Trí Cơ sẽ không ngời bà già Tây Tạng kia là chị đâu. Vì bây giờ chị ở trong tu viện rồi.

Liên nói thực nhanh .

-- Làm sao mà quay phim được. Bộ hai phòng đó có cửa thông với nhau hay sao ?

-- Không, hai căn phòng đó không có cửa thông sang nhau đâu. Nhưng em đưa chìa khóa phòng em cho chị. Khi nào cần thì chị mở cửa phòng em, he hé thôi thì cũng có thể quay phim được.

-- Như vậy thì lão Cơ nhìn thấy tao là cái chắc.

Xuân cười .

-- Thấy cái con khỉ. Em lại để cho hắn quay mặt ra ngoài hay sao. Hơn nữa chị cũng không cần phải quay phim từ đầu tới cuối làm gì. Chỉ cần vài giây thôi là có đủ hình sài rồi. Điện thoại cầm tay của chị dư sức mà. Nhưng chưa hết đâu. Sau khi quay được vài phút rồi. Chị làm bộ vô tình tới thăm em. Bất thần mở cửa ra bắt gặp tại trận lão Trí Cơ và em đang đóng phim con heo. Cũng phải nhớ là lúc mở cửa ra chạm mặt tụi em, chị phải trở thành Lạt Ma đàng hoàng đó nghe, trút bỏ hóa trang đi không thì lộ tẩy tụi mình dàn cảnh liền đó. Lão này là công an cao cấp chứ không phải vừa đâu.

Liên và Xuân bàn bạc với nhau xong. Cả hai ra phố mua tóc giả, quần áo và đồ mỹ phẩm để hóa trang. Vốn là dân trong nghề thẩm mỹ lâu năm, nên vấn đề hóa trang quá dễ dàng với hai chị em nàng. Hai căn phòng trong khách sạn đó cũng thật thuận tiện, vì nó nằm ở cuối cùng của hàng lang trên từng cao nhất, nên không phải lo có người đi qua lại nữa.

Trở về tiệm cơm chay lúc nãy. Liên lựa một bàn ở góc phòng khuất mấy cây cột nhưng vẫn có thể nhìn sang được bàn của Xuân. Còn Xuân gọi điện thoại cho thượng tọa Thích Trí Cơ liền.

Điện thoại reo một lúc thì nghe tiếng thượng tọa Thích Trí Cơ nói trong máy.

-- A lô.

Liên nói .

-- A Di Đà Phật. Kính chào thầy .

Hình như thượng tọa Thích Trí Cơ nhận ra giọng nàng liền nên reo lên.

-- A... chào cô Xuân.

Liên cười hì hì nói ngay .

-- Thầy có rảnh không. Con đang chờ thầy ở quán cơm chay bữa trước đó. Có nhiều chuyện cần bàn với thầy lắm đây. Nhưng không tiện nói trong điện thoại đâu.

Trí Cơ nhanh nhẩu trả lời :

-- Không sao mà. Thầy cũng đang đi lang thang ngoài phố, nên có thể tới đó ngay bây giờ.

Xuân nói :

-- Ấy chết, thầy đi với ai đó. Con chỉ muốn nói chuyện riêng với thầy thôi nhé.

Thượng tọa Trí Cơ cười hì hì trong máy .

-- Đi chơi một mình thôi. Làm gì có hai mình mà lo chứ.

Xuân cười hi hí thực dâm, nói :

-- Vậy thầy tới ngay nhé. Em cũng ngồi đây một mình thôi hà.

Nói xong Xuân tắt máy, ngồi uống nước chờ thầy Trí Cơ. Nàng không phải chờ quá lâu vì chỉ trong ít phút là thấy thượng tọa Trí Cơ tất tả bước xuống xe Taxi vô nhà hàng. Xuân chờ cho thượng tọa Trí Cơ tới bàn mình. Nàng kéo ghế cho ông ta ngồi. Nói :

- Mô Phật, mời thầy ngồi.

Thượng tọa Trí Cơ cười hỉ hả ngồi xuống nghế, nói :

-- A Di Đà Phật, cô Xuân hôm nay có chuyện gì mà cần nói riêng tư như thế này đây ?

Xuân ngồi xuống ghế nói :

- Thầy dùng gì, để em gọi họ mang tới đã.

Vẫn giữ nụ cười tươi trên mặt, thượng tọa Trí Cơ trả lời :

- Tây Tạng thì chỉ có trà sữa thôi, chứ có gì hấp dẫn đâu . Hơn nữa đây là tiệm cơm chay mà, đâu có phải khách sạn mà có whisky .

Nói xong, thượng tọa Trí Cơ cười hinh hích tự sướng vì câu khôi hài của mình. Xuân cũng cười theo, nàng ẫm ờ nói :

-- Thầy muốn khách sạn thì nói chuyện xong, ta tới khách sạn uống Whisky mấy hồi phải không thầy.

Thượng tọa Trí Cơ cười ha hả, nói :

-- Nào bây giờ cô Xuân muốn bàn bạc gì đây ?

Xuân nói :

-- Chị Liên nhờ em nói với thầy, có một nhóm bạn bè từ Mỹ qua, muốn nhờ thầy lo dùm chỗ ăn ở trong tu viện để dự lễ nhận chức của tân viện trưởng không biết có được không ạ.

Trí Cơ cười hì hì nói :

-- Tưởng chuyện gì, cái đó có gì khó đâu. Chuyện nhỏ mà. Nhưng bao nhiêu người, phải đưa danh sách cho thầy làm thẻ cho họ mới được.

-- Dạ, khoảng 50 chục người thôi à thầy. Em sẽ đưa danh sách cho thầy sau được không ạ.

Thượng tọa Trí Cơ vui vẻ nói :

-- Xong ngay... còn gì nữa không ?

Xuân làm bộ ngần ngừ một lát rồi nói :

-- Dạ... cũng có một nhóm bạn truyền thông của chị ấy, muốn nhân cơ hội chị ấy xuất gia, tới đây làm phóng sự trong buổi nhận chức của tân viện trưởng, không biết có được không ạ ?

Thượng tọa Trí Cơ hơi ngần ngừ , trả lời :

-- Cái này thì hơi gay đây. Thầy ngán mấy ông ký giả ngoại quốc lắm.

Xuân năn nỉ :

-- Thầy cố nghĩ xem, có cách nào để họ phỏng vấn chị Liên trong buổi lễ thôi mà.

Thượng tọa Trí Cơ suy nghĩ một lát, nói :

-- Bây giờ như thế này nhé. Vụ mấy ông ký giả để thầy về hỏi lại ban tổ chức trong tu viện xem có lo được không nhé. Ngày mai thầy sẽ cho Xuân biết.

Xuân nói :

-- Xin thấy cố lo vụ này nghe thầy. Cần lắm đó thầy .

Thượng tọa Trí Cơ hỏi :

-- Tại sao lại cần lắm là thế nào ? Cô Liên chỉ xuất gia thôi mà .

Xuân nhấp một ngụm trà sữa, đặt ly xuống bàn , nói :

-- Dạ, thưa thầy cần lắm đó. Vì chị Liên xuất gia ở đây, khi về Mỹ thế nào cũng phải xây chùa. Mà ở Mỹ không có một chút tiếng tăm gì thì khó mà có nhiều Phật tử tới cúng dường lắm đó thầy.

Thượng tọa Trí Cơ lại hỏi :

-- Sao nghe nói cô Liên muốn xây chùa ở Việt Nam mà .

Xuân trả lời :

-- Dạ, đúng vậy. Nhưng trước khi xây chùa ở Việt Nam thì phải có chùa ở Mỹ làm căn bản, để quyên góp cho chương trình xây chùa ở Việt Nam, nuôi trẻ mồ côi mới có sở hụi mà làm ăn chứ ạ.

Thượng tọa Trí Cơ mở lớn mắt nhìn Xuân, nói :

-- Ái chà, không ngờ các cô tính kỹ quá há . Vậy thì rất cần phải có đám báo chí ở bên đó lăng sê cô Liên lên mới được. Nhưng mà nghe nói đất cát bên Mỹ đắt hơn vàng. Các cô có đủ tiền mua chưa.

Xuân cười :

-- Dạ, chẳng nói dấu gì thầy. Xuân có con em, chồng nó cũng khá và nó lại là dân buôn bán địa ốc, nên hồi đất cát còn rẻ. Tụi nó mua được hơn một mẫu đất ngay trong thành phố của tụi Mễ trồng cây chery. Bây giờ cây cối vẫn còn đó để lấy trái ăn chơi thôi. Chị Liên cũng năn nỉ tụi nó để dành cho chị ấy cất chùa.

Thượng tọa Trí Cơ hỏi :

-- Vậy vợ chồng cô ta có bằng lòng không ?

Xuân gật đầu .

-- Dạ... tụi nó bằng lòng với một điều kiện.

Thượng tọa Trí Cơ lại hỏi :

-- Điều kiện thế nào ?

-- Dạ... tụi nó nhiều tiền lắm, nên không cần tiền của chị Liên, mà muốn bỏ tiền ra xây chùa luôn cho chị ấy. Nhưng chúng nó phải là người đứng tên làm chủ chùa, chứ không phải chị Liên. Chị Liên chỉ là trụ trì chùa của tụi nó mà thôi.

-- Trời . . . chị em cô này, cô nào cô ấy tính toán kỹ quá nhỉ ! Nhưng tiền cúng dường cho chùa thì ai thâu ?

Xuân đáp :

-- Dạ..Tụi nó bằng lòng cho chị Liên thâu tiền. Nhưng chị ấy phải trả góp cho nhà băng tiền đất còn thiếu hàng tháng. Chắc thầy cũng biết, ở bên Mỹ ai mua bán đất đai, nhà cửa cũng chỉ đóng khoảng 20 % trước. Còn lại thì mượn ngân hàng và trả góp hàng tháng thôi.

Thượng tọa Trí Cơ thắc mắc .

-- Nhưng mấy năm đầu, cô Liên chưa thu đủ tiền nhà cho ngân hàng thì sao ?

-- Dạ... chị Liên cũng có chút đỉnh mà thầy. Dù cho dù năm, ba năm không thu được đồng nào thì chị Liên cũng dư sức thanh toán cho ngân hàng thầy ạ.

Thượng tọa Trí Cơ gật gù .

-- Như vậy thì ổn rồi. Nhưng cô em gì đó của cô dự định xây chùa bao lớn .

-- Dạ thưa thầy bảng vẽ chúng nó đã thực hiện xong rồi. Không thua gì chùa Vĩnh Nghiêm ở Saigon là bao nhiêu đâu.

Thượng tọa Trí Cơ la lên :

-- Trời ơi. Chùa lớn như vậy thì một mình cô Liên làm sao lo nổi .

Xuân nói :

-- Thầy không biết ở bên Mỹ. Vị trụ trì có quyền bảo lãnh cho các sư sãi ở ngoài tới Mỹ từ 2 tới 4 năm để truyền giáo trong cơ sở tôn giáo của mình. Bởi vậy, nghe nói chị Liên cũng đang liên lạc với Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật giúp chị ấy vài Lạt Ma sang Mỹ trông coi chùa thì phải.

Thượng tọa Trí Cơ nói thực nhanh :

-- Sao cô ta không nói với tôi nhỉ. Ai chứ cô Liên thì muốn tôi gửi bao nhiêu người qua đó mà không được. Ngay cả cô ấy muôn tôi qua đó cũng không có vấn đề gì nữa.

Xuân cười thần, nghĩ con cá đã cắn câu rồi. Hỏi đùa :

-- Thầy có nói chơi không đó .

Thượng tọa Trí Cơ nhanh nhẩu nói :

-- Mô Phật... Không nói chơi... không nói chơi đâu. Cô gặp cô Liên. À .. à .. sư bà Lạt Ma Dorje Thích Nữ Bạch Kim Liên nói họ tôi rằng: đừng có liên lạc gì với người của Tông Phái Ngân Hà Đại Cổ Mật này làm gì nữa. Về vấn đề gửi sư sãi qua Mỹ phụ với cô ấy để tôi lo. Tôi lo hết từ A tới Z được mà.

Xuân vẫn mỉn cười nheo mắt hỏi :

-- Thật không đó. Xuân nghe nói lo giấy tờ cho người ở Việt Nam qua nước ngoài không dễ với nhà cầm quyền cộng sản này đâu nhé. Nhất là vấn đề tôn giáo lại là chuyện nhậy cảm của họ nữa.

Thượng tọa Trí Cơ nắm lấy tay Xuân lắc lắc nói :

-- A Di Đà Phật... Thiện tai.. Thiện tai. Không có khó đâu. Không có khó đâu. Tôi quen nhiều người làm lớn trong chính quyền mà. Chuyện này tôi lo được. Lo được mà. Thật đó. Cô cứ nói giúp tôi với cô Liên đi. Tôi cũng sẽ liên lạc với cô Liên về chuyện ngay khi trở về tu viện .

Xuân đưa tay vỗ nhè nhẹ lên hai bàn tay thượng tọa Trí Cơ đang nắm lấy tay mình nói :

-- Như vậy là ổn rồi . Bây giờ chúng mình đi kiếm chỗ khác có cái gì ăn cho đã nhé. Chứ ở đây toàn cơm chay ngán quá rồi.

Thượng tọa Trí Cơ nhanh nhẩu đứng dậy nói :

-- Được mà. Thầy cũng muốn đổi món một chút cho đỡ ngán.

Xuân cười, nói :

-- Thầy dám ăn mặn sao ?

Thượng tọa Trí Cơ cười hì hì .

-- Lâu lâu ngả mặn một bữa có sao đâu. Mình còn tu lâu dài mà .

Liên mỉm cười trao cái túi sách có quần áo và đầu tóc giả cho Trí Cơ, nói :

-- Nếu vậy thì thầy phải thay quần áo đi. Chứ vô chỗ đó mà ăn mặc như thế này đâu có được.

Thượng tọa Trí Cơ đỡ túi sách trên tay Xuân, thích thú nói :

-- Cô Xuân thật là chu đáo quá .

Ở bàn bên kia, Liên kê chiếc máy điện thoại cầm tay, thích thu quay hết từ đầu tới lúc Trí Cơ cầm túi sách đi thay đồ qua bàn nàng mà không biết người ngồi đó là Liên. Nàng cũng biết rằng; Xuân cũng đã bật một chiếc điện thoại thứ hai của cô ta ở trong túi áo, để thâu lại tiếng nói trong lúc nói chuyện với Trí Cơ. Tối nay về ráp hình ảnh trong máy điện thoại của Liên và tiếng nói trong máy điện thoại của Xuân vào với nhau thì sẽ có một cuốn phim thật thú vị.

Một lúc sau Trí Cơ trở lại bàn Xuân đang ngồi. Chính Liên cũng không ngờ được trong bộ đồ lạnh mà nàng vừa mua lại vừa vặn kích thước với Trí Cơ như vậy. Nhất là mái tóc bồng bềnh thật lãng tử, làm cho Trí Cơ như một tài tử trong phim Đại Hàn chứ không thế nào có thể tượng nổi ông ta là một thầy chùa.

Lúc Trí Cơ tới bàn Xuân, nàng reo lên .

-- Thật tuyệt diệu. Thầy đẹp trai như một minh tinh màng bạc.

Trí Cơ cười híp mắt, nói :

-- Anh.... chứ sao lại là thầy hả .

Xuân cười ha hả, đứng dậy khoác tay Trí Cơ thực tự nhiên.

-- Phải rồi... phải rồi.. anh Trí Cơ của em chứ đâu phải là thầy bà gì nữa.

Trí Cơ hơi lúng túng, nhưng lại nghĩ, những người lớn lên ở Mỹ họ thực tự nhiên chứ không câu nệ như dân trong nước. Chàng thích thú cặp tay Xuân đi ra phố.

Hai người chọn một nhà hàng Tầu khá sang trọng. Ăn và uồng rượu thật thoải mái cho tới lúc ra về thì Xuân hơi ngà ngà say, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Còn Trí Cơ thì hơi men chỉ làm cho chàng nóng lên mà thôi, chứ làm sao có thể say được. Vì ở nhà, có tối nào mà chàng không làm mấy ly whisky rồi mới đi ngủ .

Tuy không phải là say hẳn, nhưng Xuân cũng đi hơi nghiêng ngả một chút. Bởi vậy nàng dựa hẳn vào người Trí Cơ mà đi cho vững hơn.

Trí Cơ đưa Xuân về tới khách sạn. Nàng nói :

-- Anh đưa em lên phòng nhé.

Trí Cơ gật đầu dễ dãi .

-- Không đưa em về phòng, để em đi một mình làm sao được.

Về tới phòng, Xuân ném chiếc túi sách của nàng lên giường, nói :

-- Em phải vào phòng tắm rửa mặt một chút cho tỉnh lại đã. Anh ngồi đó chờ em một chút nghe.

Trí Cơ cười hì hì nói :

-- Ừ ... em cứ tự nhiên. Anh cũng phải ngồi đây một lát cho tỉnh rượu đã rồi mới về được. Nếu thở đầy hơi men mà về tu viện thì kỳ lắm đó.

Xuân ậm ừ, mở cửa buồng tắm. Khóa cửa lại rồi lấy chiếc điện thoại dấu trong túi áo, tháo con clip ra, lật miếng lót giầy dấu con clip dưới đó. Nàng lại mở ô cửa nho nhỏ bên trên hồn tắm, ném chiếc điện thoại ra ngoài. Đoạn cởi hết quần áo mở nước chẩy ào ào lên mình. Nước ấm làm cho nàng thật thoải mái. Xuân nghĩ mình cẩn thận vứt chiếc điện thoại mới mua đi như vậy cũng phí, nhưng nàng biết chắc thế nào Trí Cơ cũng kín đáo lục lọi tùm lung chứ không sai.

Đúng như Xuân nghĩ. Ngay khi nàng bước vô buồng tắm. Trí Cơ vội vàng mở túi sách nàng vứt trên giường lục lọi ngay. Trong túi chỉ có một mớ tiền, phấn son và chiếc điện thoại. Trí Cơ mở điện thoại kiểm soát tất cả hình ảnh và bộ nhớ. Nhưng chàng chẳng tìm được gì ngoài những hình ảnh Xuân chụp tùm lum ngoài phố với Liên và bộ nhớ thì trống rỗng. Yên trí, chàng nằm xuống giường đợi Xuân .

Một lúc sau, Xuân trở ra. Trí Cơ ngồi bật dậy vì thấy nàng đi giầy nhưng trên mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm thực lớn mà không bận quần áo gì. Trí Cơ không dằn được cơn thèm khát lên cao đột ngột. Chàng tiến nhanh tới gần Xuân, ôm đại nàng vào lòng. Tính cúi xuống hôn thì Xuân đẩy ra nhè nhẹ, nói :

-- Người anh hôi mùi rượu quá hà. Vô tắm đi chứ vội gì. Để em xấy tóc đã.

Tuy còn tiếc dẻ cơ hội ngàn năm một thuở này . Nhưng Trí Cơ đành nghe lời Xuân bước nhanh vô phòng tắm. Chàng cởi hết quần áo, máng lên móc rồi mở vòi nước hoa sen cho sối lên người thực nhanh. Bất chợt Trí Cơ thấy quần áo Xuân ném dưới sàn nhà. Thói quen nghề nghiệp, chàng bước nhanh ra khỏi bồn tắm, xét mớ quần áo đó thật nhanh. Nhưng chẳng có gì ngoài chiếc khăn tay trong túi áo. Thật yên tâm. Trí Cơ lau mình thật nhanh, lấy chiếc khăn tắm lớn choàng lên người, mở cửa đi ra. Chàng thấy Xuân đang xấy tóc, nhìn mình thật dâm thì vội vã bước lại. Nhưng chàng vừa ôm lấy Xuân thì cửa phòng chợt mở toác ra. Liên xuất hiện như một hung thần làm Trí Cơ chết đứng. Trong lúc Liên kêu lên thất thanh :

-- Tội lỗi... tội lỗi .

Và nàng vội vã chạy ra ngoài đóng ập cửa lại.

Xuân kêu lên một tiếng "A .. trời ơi " . Rồi sô mạnh Trí Cơ ra, để rớt chiếc máy xấy tóc xuống sàn nhà. Nàng vội vã mở tủ lấy quần áo mặc vào thực nhanh.

Trong khi đó ở dưới nhà, người quản lý khách sạn trong quầy tiếp tân, thấy một nữ Lạt Ma từ trong thang máy bước ra, vội vã chạy ra ngoài kêu Taxi. Được một lúc thì thấy một cô gái cùng một nhà sư mặc áo dài nâu chạy xuống lầu tất tả đi ra ngoài nhìn giáo giác . . . ./.
























1 view0 comments

留言


bottom of page