top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 2*

Updated: Jul 26, 2022


Chương Hai

Sáng nay, Liên Sâu bật khóc trong phòng riêng. Thế là hết, luật sư nói chỉ còn cách khai phá sản để chạy nợ ! Nghĩ tới công lao bao nhiêu năm nay. Từ ngày theo bà cô vượt biên sang Mỹ, nàng mới có mấy tuổi. Thấm thoát đã ba mươi mấy năm trôi qua, nàng phải vật lộn với cuộc sống vất vả như thế nào. Thời thơ ấu, cô cháu sống đùm bọc lấy nhau bằng tiền xã hội ít ỏi để cố gắng học hỏi mong sao mau chóng hội nhập vào cái xã hội mới này. Những ngày tháng ấy, nàng hầu như chỉ thích lủi thủi một mình, chơi với con chim nhồi bông mầu đỏ mà nàng nhặt được ở một lần đi dự Tết Trung Thu do cộng đồng người Việt ở đây tổ chức .

Hôm ấy Liên Sâu chẳng bao giờ quên được mình mừng rỡ như thế nào. Nàng nhớ thực rõ thằng nhỏ giận dữ ném con chim nhồi bông đó xuống đất, đá một phát thực mạnh, con thú nhồi bông khốn khổ này văng vào gốc cây bên đường. Chỉ vì nó bị vướng vào hàng rào rách một đường nhỏ lòi bông ra ngoài. Khi đám đó đi rồi, Liên Sâu vội vàng chạy lại nhặt con chim lên hỏi bà cô.

- Cô ơi, con đem con chim này về chơi được không ?

Cô nàng thương hại cháu, nói :

- Con chim đó rách rồi, lại còn dơ quá, con đem về làm chi. Để cô kiếm một con thú nhồi bông khác đẹp hơn mua cho con.

Liên Sâu vừa phủi đất cát dính vô mình con chim vừa năn nỉ bà cô .

- Không sao đâu cô, nó rách có một chút síu hà. Để về nhà con vá lại được mà.

Bà cô Liên Sâu mỉm cười :

- Bộ con thích mang con chim này về chơi lắm hả ?

Liên Sâu nhí nhảnh nói thực nhanh như sợ bà cô mình đổi ý :

- Cô coi này, con chim Sẻ này nghộ ghê đó. Sao con thương bộ lông nó quá, dài mà thật là mịn. Còn cái mỏ đỏ ao hà. Cả bộ lông cũng mầu đỏ thật rực rỡ nữa. Nó chỉ bị dính một chút cát thôi mà, con phủi sạch rồi nè.

Thấy cháu mình thích con thú nhồi bông này quá, bà Đàm ngắm nghía con chim một lúc rồi nói:

- Ừ. . . con mang nó về chơi cũng được, để lúc nào rảnh cô khâu lại cho. Nhưng nó không phải là con chim sẻ đâu.

Thấy cô mình cho phép mang con chim này về chơi, Liên Sâu mừng rỡ hỏi :

- Vậy nó là con chim gì đó hả cô ?

- Cháu thấy lông nó mầu đỏ ao và dài nữa phải không. Nó là một loài chim Đại Bàng mà trong truyền thuyết người ta gọi nó là Chim Lửa hay còn gọi là Chu Tuớc nữa. Chim sẻ thì nhỏ lắm, nhưng Chu Tước lớn đại. Bởi vậy con chim nhồi bông này người ta mới làm lớn như thế .

Liên Sâu không ngờ con chim này lại có lai lịch ly kỳ như vậy. Nàng lại càng yêu nó hơn. Từ đó, không lúc nào nàng rời con chim lửa này nữa. Đi đâu Liên Sâu cũng ôm theo. Lúc ngủ nàng cũng không rời nó. Mặc nhiên con thú nhồi bông này là cả một phần cuộc đời ấu thơ của nàng. Tới khi tốt nghiệp Trung học; Liên Sâu trở thành hoa hậu, ngày ngày kẻ đưa người đón tấp nập, nàng mới để con chim lửa này trên đầu tủ như một kỷ niệm thân yêu nhất đời của mình .

Nhưng không hiểu sao, hình ảnh con chim lửa hôm nay lại hiện ra trong đầu nàng một cách lạ lùng . Nó lớn dần, lớn dần rồi từ từ trên nóc tủ bay xuống trước mặt nàng thật sinh động. Trong lúc tuyệt vọng vì sự nghiệp đổ vỡ. Liên Sâu ôm lấy nó thủ thỉ tâm sự như ngày nào.

- Chu Tước ơi . . . bây giờ chị phải làm sao.

Bỗng có tiếng đập cửa ầm ầm. Chuông điện thoại cũng reo liên hồi làm Liên Sâu giật mình tỉnh giấc. Vừa nhấc máy nghe điện thoại vừa vội vàng chạy ra mở cửa. Tiếng cô Đàm như thét lên trong máy:

- Ban ngày ban mặt mà mày chết rồi hay sao lại không ra mở cửa hả Liên Sâu.

Cánh cửa chưa kịp mở rộng thì cả một đám người ào vô như thác lũ. Không phải chỉ có một mình cô Đàm và chồng bà ta, mà là cả mấy đứa em họ nàng cũng theo mẹ nó tràn vô nhà . Tiếng cười nói ồn ào như vỡ chợ.

Đào nắm lấy tay Liên Sâu lắc mạnh, hấp tấp nói như sợ mấy đứa kia cướp lời mình :

- Khủng khiếp quá chị Liên Sâu ơi. Tụi nó chết thật rùng rợn.

Liên Sâu hốt hoảng hỏi :

- Ai chết . . . ai chết mà rùng rợn là làm sao ?

Đào lụp chụp nói :

- Tụi em vừa đi tới ngã tư thì một chiếc xe ở phía trước mặt phóng như bay. Hình như họ cố tình chạy nhanh như vậy để kịp vượt qua đèn vàng. Nhưng không kịp, bởi vì một chiếc xe khác bên trái tông vào họ. Chiếc xe này hình như cũng vội vàng, vì bên kia đèn đỏ vừa mới đổi qua đèn xanh. Thế là chiếc xe này tông một phát làm cả hai xe cùng quay mòng mòng rồi văng vô lề đường. Chúc síu nữa thì đụng tụi em.

Liên Sâu nói :

- Như vậy mà chết cả đám à ?

- Dạ . . . chúng nó chết hết chơn. Nhưng ly kỳ lắm .

- Sao lại ly kỳ ?

- Này. . . chị coi nhé. Chiếc xe vượt đèn đỏ thì có hai người. Một thằng lái, một con ngồi bên cạnh. Thằng lái xe thì văng vô gốc cây chết. Còn con nhỏ ngồi bên cạnh chết cháy trong xe. Chiếc xe sau thì có ba đứa, hai đứa con trai một đứa con gái. Thằng lái xe dập ngực vì đập vào tay lái, lại còn bị một con dao dài như cái lưỡi lê của nhà binh đâm thủng bụng. Hình như thằng này để con dao đó phía trước. Thằng ngồi bên cạnh thằng lái xe văng ra khỏi xe, có lẽ nó không thắt giây an toàn nên văng ra thực xa, tuốt vào bãi cỏ bên trong đường. Còn đứa con gái cũng văng ra khỏi xe, rơi vào vũng nước bên lề đường . . . !

Liên Sâu mỉm cười :

- Sao mày biết kỹ vậy ?

Đào đáp ngay :

- Thì tụi em xuống xe coi mà. Còn ở lại làm nhân chứng cho cảnh sát tới làm biên bản nữa đó.

Xuân xen vào nói :

- Chị không tưởng tượng nổi đâu. Con Đào nó còn đặt tên cho người ta nữa đó. Này nhé, nó nói thằng lái xe văng vô gốc cây, như vậy là mạng mộc. Nó đặt tên cho thằng đó là Thanh lấy từ chữ Thanh Long trong ngũ hành là Mộc. Con nhỏ chết cháy trong xe, nó đặt tên là Chu, lấy từ chữ Chu Tước trong ngũ hành là Hỏa. Còn trong xe kia, thằng lái xe bị con dao đâm chết nó đặt tên là Bạch, lấy từ chữ Bạch Hổ trong ngũ hành là Kim. Thằng ngồi cạnh thằng lái xe này văng ra bãi cỏ nó đặt tên là Kỳ, lấy từ chữ Kỳ Lân trong ngũ hành là Thổ. Sau chót là con nhỏ ngồi phía sau xe đó văng ra ngoài, chết trong vũng nước bên lề đường, nó đặt tên là Huyền lấy từ chữ Huyền Vũ trong ngũ hành là Thủy.

Liên Sâu phì cười :

- Trời đất... tao chịu thua con nhỏ này rồi !

Xuân cũng cười hì hì :

- Bộ chị quên con Đào nó là thầy Bùa kiêm thầy bói hay sao .

Đào lấy tay đập mạnh vào vai chị, la lên.

- Cái bà này chỉ được cái chọc tui thôi.

Liên Sâu ngẫm nghĩ một lúc nói :

- Nhưng hình như tao thấy nó cũng có lý. Đúng là năm người chết chùng hạp với ngũ hành mới lạ. Kim, Mộc Thủy, Hỏa, Thổ. Con Đào nó đặt tên cho người ta theo những con vật biểu tượng của ngũ hành thật chính xác. Tụi mày có biết Ngũ Hành Nương Nương không ?

Đào nhìn chồng mỉm cười, quay sang Liên Sâu nói :

- Ngũ Hành Nương Nương là 5 vị thần trong dân gian. Còn 5 đứa cô hồn chạy xe ẩu này là 5 con quỉ chứ thần thánh sao được.

Nghe Đào nói, tự nhiên Liên Sâu rùng mình, nổi gai ốc. Nàng chợt nhớ vừa rồi con Chu Tước từ trên nóc tủ bay xuống, hiện nguyên hình trước mặt nàng một cách bất thường. . . . .

Ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt, tiếng gió rít lên trên hàng cây trước nhà. Bà Đàm nhìn qua cửa sổ nói :

- May mà chúng mình không phải lái xe trong cơn mưa này. Thấy tai nạn vừa rồi ớn quá.

Chồng Đào cười hì hì .

- Con lái xe mà mẹ sợ gì.

Mọi người vừa nói chuyện vừa đi vào phòng khách. Xuân vô bếp, mở tủ lạnh lấy mấy chai nước ngọt ra cho mọi người uống. Từ hồi bỏ học tới nay, Xuân vẫn ở nhà bà chị họ này nhiều hơn là ở nhà với mẹ, nên tới đây nàng rất tự nhiên; Vì sau khi mẹ bồ với ông dượng và có con thì chỉ còn Đào ở với mẹ. Xuân rất thương bố, nên nàng luôn luôn có mặc cảm với người bạn trai mới của mẹ mình. Bởi vậy nàng mới tới ở với bà chị họ này cho tới khi mẹ nàng sanh thằng Bồng. Nhưng rồi mẹ lại bị té què chân, nên Xuân mới đi đi về về như bây giờ. Nhưng nàng cũng chẳng ngủ ở nhà bao giờ. Nói ngay ra, Xuân và Liên Sâu ở với nhau suốt thời thơ ấu, nên hai đứa lúc nào cũng quấn quýt lấy nhau. Chuyện Xuân theo Liên Sâu cũng là ý của cả nhà. Nhất là ông chồng mới của mẹ nàng. Vả lại tính tình Xuân và Liên Sâu rất hạp nhau. Cả hai chỉ thích cặp bồ, ăn chơi, nhẩy nhót mà không bao giờ nghĩ tới việc lập gia đình, an phận như những người phụ nữ khác.

Học hết trung học, Xuân đã bỏ học không vào đại học, mặc dù tiếng Anh của nàng nói và viết hơn hẳn dân bản xứ học cùng lớp. Xuân lại rất thông minh và đẹp có tiếng trong trường. Cũng vì thế mà không bao nhiêu chàng trai đeo đuổi cung phụng nàng. Tới lúc này, Xuân theo bà chị họ vẫy vùng ngang dọc khắp chốn ăn chơi. Hai người đẹp như bông hoa nở trộ giữa mùa xuân nắng ấm của miền Bắc Cali nước Mỹ này. Lúc ấy Liên Sâu đang cặp với một lão chủ trường thẩm mỹ.

Thời kỳ này dân tị nạn được định cư ở Mỹ ào ạt. Lão chủ trường tình nhân của Liên Sâu hốt cả chục triệu hàng năm. Y mua cả nhà, sắm xe mới cho Liên Sâu không cần suy nghĩ. Đương nhiên là Xuân cũng có phần. Nhưng không ai ngờ hai cái mảnh bằng làm huấn luyện viên móng tay mà ngã chủ trường cấp đại cho chị em Liên Sâu lại là cái bùa hộ mạng của các nàng sau này. Với mảnh bằng không học mà có này, cũng như vốn liếng của ngã chủ trường dại gái; hai chị em nàng đã mở được mấy cửa tiệm làm móng tay trong thành phố. Đương nhiên là cửa hàng của Xuân và Liên Sâu hơn hẳn mấy tiệm nho nhỏ của dân tị nạn. Bởi vì với danh nghĩa Giảng viên đại học thẩm mỹ làm người ta tin tưởng hơn các chỗ khác. Bởi vậy khách hàng ra vô như chẩy hội.

Cái lợi thế của Xuân và Liên Sâu là dân bản xứ không thích kinh doanh loại nghề nghiệp này, vì họ sợ hóa chất làm hại sức khỏe. Và dân tị nạn mới qua làm gì có tiền để cạnh tranh với Xuân và Liên Sâu được. Tiền đẻ ra tiền, thương hiệu của Xuân và Liên Sâu lan ra thực nhanh từ nam chí bắc tiểu bang Cali. Tiếng tăm của họ cao vút tận trời xanh. Báo chí, đài phát thanh, đài truyền hình của người Việt đua nhau đưa hai bông hoa biết nói này lên tận chín tầng mây để xin quảng cáo, chi phí cho dịch vụ của mình. Nhất là khi Xuân cũng trở thành hoa hậu. Người ta đồn rằng nàng bỏ tiền ra tổ chức cuộc thi để lấy cái mác người đẹp tị nạn. Nhưng những tin đồn bất lợi cho Xuân chẳng ai thèm để ý, vì những bài phỏng vấn về sự hiện diện của tân hoa hậu đi làm từ thiện khắp nơi đầy ắp trên truyền thông, báo chí hàng ngày.

Ngay cả đến những vị ứng cử dân biểu địa phương được chị em nàng chụp một tấm hình đưa lên mặt báo cũng hí hửng hốt một số phiếu hơn hẳn địch thủ rồi. Nhưng luật trời, cái gì hợp rồi cũng phải tan. Cái gì lên tới tột đỉnh rồi cũng phải xuống. . .

Nền kinh tế Mỹ gặp khủng khoảng. Với đà vung tay quá trán của Xuân và Liên Sâu đã đưa tới sự thảm bại ngày hôm nay. Chị em nàng đã tính sai một nước cờ. Thay vì chỉ đi mướn các gian hàng để mở tiệm thì họ lại mượn tiền nhà băng làm chủ luôn cả các căn phố đó. Lúc kinh tế khó khăn. Dân chúng sống thắt lưng buộc bụng. Săn sóc móng chân móng tay đương nhiên là một trong những thứ xa xỉ bị mọi người loại bỏ đầu tiên trong cuộc sống !

Từng căn, từng căn hộ bị nhà băng đóng cửa để siết nợ. Nhìn qua cái phao người tình già chủ trường thẩm mỹ thì ông ta đã được an trí trong nhà tù từ lâu, vì gian lận tiền học bổng của chính phủ cho học viên mà không thể đền bù !

Sáng nay Liên Sâu vừa được luật sư cho biết khẩn cấp; căn nhà nàng đang ở cũng sắp bị kéo, và tài sản trong các nhà băng của nàng có thể bị niêm phong. Liên Sâu đang khóc ấm ức thì cô Đàm và mấy đứa em tới. Họ chưa biết gì về sự bi đát đang xẩy ra để Liên Sâu phải khai phá sản mà chạy nợ ! Ngay cả Xuân cũng chỉ nghe phong phanh chứ nàng cũng không biết gì nhiều về việc làm ăn của chị mình. Tất cả sự hùn hạp chỉ bằng lời nói và sự tin cậy lẫn nhau, vì nàng cũng chẳng hùn hạp gì nhiều. Tuy nhiên, tiền bạc Xuân vẫn nhận đều đều hàng tháng khi kết toán sổ sách. Nhưng gần năm nay, hàng họ ế ẩm và số chi nhiều hơn số thu nên nàng không còn nhận được đồng nào nữa. Vì chính Xuân làm sổ sách nên nàng hiểu hơn ai hết về sự thua lỗ này.

Hôm nay như có linh cảm một điều gì bất hạnh đang xẩy ra nên Xuân mới rủ cả nhà tới nhà Liên Sâu, tính đi ăn trưa một bữa cho thoải mái. Nàng uống xong ly nước, chưa kịp nói gì thì Liên Sâu đã khều Xuân vào trong buồng, báo tin vừa nhận được điện thoại của luật sư cho biết phải khai phá sản !

Mặc dù cũng biết lơ mơ về chuyện này, nhưng Xuân không ngờ tình trạng bi đát đến như vậy. Nàng lo lắng hỏi :

- Bây giờ chúng mình phải làm sao hả chị ?

Liên Sâu nói ngay .

- Việc trước hết phải làm xong sáng nay là tẩu tán tài sản. Cái gì dấu được thì dấu và làm liền bây giờ. Cần nhất là đừng cho ai biết tình trạng bi đát này, kể cả mẹ em và mọi người trong nhà.

Xuân hiểu ngay, nàng hấp tấp nói :

- Em sẽ ra bảo mọi người đi về, vì tụi mình có chút việc cần phải làm.

- Ừ. . . nhưng phải nói khéo, kẻo họ sinh nghi.

- Không sao đâu, em sẽ nói chị em mình có cuộc hẹn làm ăn mới, nên phải đi liền.

- Nhưng em phải giữ con Đào lại.

- Chi vậy chị ?

- Cứ làm theo lời thị nói đi, mau lên . . .

Liên Sâu và Xuân bước ra ngoài trong khi mọi người vẫn còn đang tán gẫu về chuyện tai nạn đụng xe vừa qua. Xuân cười hì hì nói :

- Cho qua cái vụ đó đi. Bây giờ cậu Tiểu Lục đưa hộ mẹ và dượng về nhà, hay đi ăn ở đâu cũng được. Còn con Đào để lại đây cho chị mượn .

Mọi người nghe Xuân nói ngơ ngác. Đào nhanh nhẩu hỏi :

- Hai bà lại định giở cái trò gì đây ?

Liên Sâu đỡ lời Xuân .

- Chị vừa nhận được một mối làm ăn, phải đi gặp họ liền nên mới rủ em đi thêm cho vui thôi mà.

- Đi ngay bây giờ à ?

- Ừ , đi ngay bây giờ vì họ đang chờ ở nhà hàng.

Đào cười nhí nhảnh .

- Tôi nghi mấy bà quá. Làm ăn cái kiểu gì như chụp giựt vậy !

Xuân đẩy nhẹ vào vai Đào, nói :

- Bảo thằng chồng mày đi mau đi cho tao nhờ .

Nói xong, nàng quay sang phía mẹ ghé sát tai, nói nho nhỏ :

- Chị Liên Sâu rủ tụi con đi shopping ấy mà. Mẹ về đi, đừng làm cho chị ấy mất hứng nhé.

Từ khi Liên Sâu trở nên nổi tiếng và giầu có, bà Đàm rất nể nàng. Nghe con gái nói vậy bà cười hì hì.

- Tưởng chuyện gì . . . Mấy con nỡm đi với chị mày đi cho nó vui. Tụi tao về liền đây.

Chờ cho xe ra khỏi sân nhà. Liên Sâu mới bảo Đào :

- Em ngồi xuống đây, chị nói hết mọi chuyện cho các em nghe.

Tự nhiên Đào có linh cảm một chuyện gì rất xấu đã xẩy ra. Nàng im lặng ngồi xuống nghe Liên Sâu bắt đầu nói. Càng nghe Đào lại càng lạnh mình, vì không ngờ sự việc xẩy ra kinh khủng như vậy. Nàng chỉ còn biết ngồi im tiếp nhậm. Sau cùng Liên Sâu nói :

- Bây giờ chị muốn nhờ Đào giúp chị, cất hết số tiền còn lại trong ngân hàng của chị, cũng như nữ trang và một ít vàng để dành được trong trong ngân hàng .

Đào hỏi

- Em cất thế nào ?

Liên Sâu nói :

- Chúng ta ra ngân hàng, chị rút hết tiền mặt còn lại. Đồng thời cũng lấy hết nữ trang và vòng vàng trong tủ ở nhà băng của chị đưa cho em. Em sẽ mở chương mục ở đây bằng một ít tiền thôi cho người ta khỏi nghi, và mua một ngăn tủ đựng đồ, rồi bỏ những thứ chị gửi vào đó, đưa chìa khóa cho chị là xong.

Xuân hỏi :

- Tên con Đào làm chủ ngăn đựng đồ thì chị làm sao mở được ngăn tủ đó ?

Liên Sâu cười :

- Khi nào tao muốn lấy đồ thì lại lôi nó đi chứ sao. Sở dĩ tao phải giữ chìa khóa vì không muống cô Đàm và chồng nó biết, tao nhờ nó làm chuyện này, chứ không phải tao không tin nó.

Đào đồng ý với Liên Sâu ngay.

- Chị tính như vậy là đúng rồi. Em giữ chìa khóa làm gì cho thêm rắc rối. Bây giờ chúng ta đi chưa.

- Xong... đi là vừa.

Cả ba bước ra nhà để xe. Chẳng mấy chốc họ đã tới ngân hàng và làm mọi thủ tục cho Đào như dự tính. Từ trước Liên Sâu đã cố tình chọn ngân hàng này, để cất giữ tài sản của nàng, vì ở đây toàn Mỹ, lại cách xa nơi đông dân cư Việt nam, nên không ai chú ý tới nàng.

Công việc thật mau lẹ và hoàn hảo. Đào dù là chị em họ nhưng lại ở bên họ ngoại nên khác họ với nàng. Điều này Liên Sâu cảm thấy thật an toàn. Dù có xẩy ra chuyện gì thì cũng không ai rớ vô được số tiền này. Nàng thở phào nhẹ nhõm, vì số tiền này không phải nhỏ. Nó có thể để nàng sống cả đời mà không phải lo lắng gì.

Về tới nhà, thấy Liên Sâu có vẻ mệt mỏi Xuân nói :

- Thôi tụi em về. Em mượn xe chị tới sáng mai sẽ trở lại đây, ở luôn với chị để chị em mình tính chuyện làm ăn trong tương lai ra sao nhé. Chị còn chiếc xe khác mà.

Liên sâu gật đầu, nói :

- Ờ . . . tụi em về đi. Chị cũng mệt lắm rồi. Muốn đi nghỉ một lát. Nhưng nhớ là không cho ai biết chuyện chúng mình làm hôm nay nhé. Kể cả mẹ tụi em và thằng chồng con Đào nữa đó.

Đào cười hì hì :

- Chị đừng lo, em sẽ kín như bưng. Ai ngu gì đem chuyện này ra nói bao giờ. Chết người đó chứ không phải chuyện chơi đâu.

Liên Sâu cũng cười gượng gạo tiễn hai đứa em họ ra cửa. Nàng đứng nhìn theo cho tới chiếc xe đi khuất mới trở vô nhà.

Trong khi đó, Xuân bặm môi im lặng, lái xe mà không nói một lời nào. Và Đào cũng miên man suy nghĩ về sự làm ăn thất bại của hai bà chị mình. Bỗng Đào để ý thấy hình như Xuân lái xe đi đâu, chứ không phải về nhà. Nàng giáo giác hỏi :

- Ơ . . . cái bà này, lái xe đi đâu vậy ?

- Mình đi Red Wood City .

- Mình đâu có quen ai ở đó. Tới đó làm gì vậy ?

Xuân quay qua nhìn Đào thực nhanh, mỉm cười :

- Chỉ vì không quen ai ở đó nên mới tới nơi đó .

- Bộ bà điên rồi hả .

- Mày cứ ngồi yên đó đi xem tao có điên hay không nhé.

Đào ầm ừ, ngồi yên không nói gì nữa. Vì biết tính bà chị mình từ lâu. Bây giờ có hỏi gì đi nữa thì bà ta cũng trả lời cái kiểu ẫm ờ như thế. Xe chạy trên xa lộ một lúc, rẽ vô thành phố, và từ từ đi vào chỗ đậu xe của một nhà ngân hàng thật bề thế. Xuân tắt máy xe bảo Đào :

- Không phải chỉ có một mình bà Liên Sâu mới biết thủ cẳng để chạy làng. Tao là người hùn vốn làm ăn chung với bà ta, nhưng không có giấy tờ gì. Mày nghĩ xem bà chị mày khờ như vậy sao ?

Đào chợt hiểu, thì ra từ lâu Xuân qua mặt bà Liên Sâu giấu diếm tiền bạc ở đây. Nàng nghĩ ngay tới việc tại sao Xuân cố tình nắm trọn sổ sách chi thu từ trước tới nay. Trong khi bà Liên Sâu lo toan việc thợ thuyền và phát triển kinh doanh thì Xuân phụ trách việc kế toán. Hàng ngày nàng đi thu tiền các cửa tiệm, vào sổ và gửi tiền vô ngân hàng. Như vậy, Xuân có lấy bao nhiêu tiền làm của riêng, bà Liên Sâu cũng mù tịt .

Đào cười ranh mãnh :

- Thì ra là thế. Có ai ngờ con bé ngờ nghệt chỉ biết theo chân ăn bám bà chị họ tôi mà thành quỉ hồi nào không ai hay thế này nhỉ !

Xuân mỉm cười kiêu hãnh, nói :

- Mày thử nghĩ xem; chị mày cũng có của phần trong vụ làm ăn này. Tiền vốn lúc ban đầu là của thằng chủ trường bồ bà ấy. Nhưng gầy dựng lên cơ nghiệp này là do ý kiến của tao dụ lão già. Thế mà bà ấy dành đứng tên, gạt tao ra ngoài như một con nhóc khờ khạo. Mày coi có được không ?

- Nhưng mấy năm nay chị bòn mót được bao nhiêu chứ. Tiền bạc có sổ sách hẳn hoi thì lấy làm sao đây.

- Làm cái nghề này, có đứa nào thật thà khai báo để đóng thuế hết hay sao. Bởi vậy làm được một cuốn sổ chi thu giả, để đóng thuế thì cũng có thể làm thêm một cái sổ giả nữa để thụt két thì có khó gì đâu. Hơn nữa, thợ thuyền đa số lấy nửa ngân phiếu, nửa tiền mặt. Có đứa chỉ lấy tiền mặt vì chúng đang ăn tiền xã hội. Mình tự động trừ thuế để nói là đóng thuế cho nó, chứ thật ra có ai điên mới ngu như vậy.

Nói tới đây cả hai đã vào tới phía trong ngân hàng. Xuân bảo Đào ngồi chờ một lát, nàng lấy đồ ra rồi đi tới chỗ khác ngay. Mấy phút sau, Đào thấy Xuân khệ nệ ôm một cái túi sách khá lớn đi ra. Nàng vội vàng phụ chị đưa ra xe.

Khi xe bắt đầu lăn bánh Đào hỏi nho nhỏ :

- Bộ trong này là tiền hả chị ?

Xuân nhìn Đào mỉm cười, nói :

- Chứ mày nghĩ tao đem giấy báo gửi ngân hàng hay sao .

Đào rên lên :

- Trời ơi. . . sao nhiều quá vậy. Chị có biết luật cấm gửi tiền mặt trong ngăn tủ ngân hàng hay không ?

- Ai lại không biết. Nhưng thằng nào được phép kiểm soát hả. Chỉ khi nào có chuyện gì đó, họ phải có lệnh tòa án mới có quyền niên phong và kiểm soát mà thôi. Cũng vì vậy mà hôm nay tao cũng phải nhờ mày, cất giùm như lúc nãy bà Liên Sâu nhờ mày đó.

- Chị định gửi ở đâu ? Sao không để luôn đây có phải tiện không ?

- Đây là một số tiền lớn, nên không thể để ở một chỗ được nữa. Tao muốn chia nhỏ ra gửi ở nhiều nơi cho chắc ăn. Ở trong ngăn tủ của ngân hàng này, tao vẫn còn để lại một ít.

- Em nghĩ chị nên đi mua vàng cất giữ mới an toàn. Trong trường hợp có gì xẩy ra mà bị khám xét cũng không sao. Hơn nữa, mua vàng cũng là một hình thức đầu tư, có lợi hơn nhiều. Để tiền mặt lén lút như thế này, mỗi năm kể như lỗ một ít vì vật giá leo thang.

Xuân ngẫm nghĩ một lúc nói :

- Mày nói cũng phải. Tao đã nghĩ tới chuyện này từ lâu. Nhưng nếu tao đi mua vàng thì rất dễ lộ chuyện bòn rút tiền của công ty. Bà Liên Sâu không trước thì sau cũng biết, nên cực chẳng đã phải để dành bằng tiền mặt thôi.

- Nhưng bây giờ em làm chuyện này cho chị thì an toàn rồi. Hơn nữa, khi công ty sập tiệm thì bà Liên Sâu đâu còn để ý tới chị nữa.

- Ừ . . . mày nói cũng phải. Nhưng bây giờ phải kiếm nơi cất giữ số tiền này đi trước đã, rồi chuyện kia từ từ tụi mình tính sau.

Vài tiếng đồng hồ sau, số tiền đã được cất trong ngăn tủ mấy ngân hàng. Xuân và Đào rủ nhau đi ăn. Trong tiệm ăn, Xuân thở phào nhẹ nhõm nói với Đào :

- Bây giờ mới thấy thoải mái một tí. Dù đã biết tình trạng bết bát của các tiệm làm móng của mình, nhưng thú thực sáng nay tao còn tá hỏa khi nghe bà Liên Sâu nói hết sự thực !

- Bộ chị giữ sổ sách của công ty mà không biết tình trạng này hay sao ?

- Biết, mà cũng có cái không biết. Sổ sách thì toàn là con số ma số quỉ chứ có phải như vậy thật đâu. Điều tệ hại nhất là bà Liên Sâu tới ngân hàng thế chấp, vay mượn tiền mua căn hộ này, bán căn hộ kia, lại giấu tao nên mới xẩy ra cớ sự.

- Chuyện lớn như vậy mà chị không hay sao ?

Xuân thở dài :

- Khi người ta có tà ý, lén lút làm chuyện gì thì dễ dầu gì mà cho ai biết chứ. Hơn nữa, tao cứ lo ba cái chuyện thụt két của mình nên quá sơ ý !

Đào cười khanh khách, nói :

- Đúng là kẻ cắp gặp bà già rồi ! Nhưng em chắc chắn bà Liên Sâu không ít thì nhiều, cũng biết chị gian dối trong vấn đề tiền bạc này.

- Tao cũng biết vậy, vì có lần bà ấy cũng đã úp mở nói loanh quanh là phải cẩn thận về sổ sách. Nhưng tao nghĩ bà ta chỉ tưởng tao lấy chút ít tiền lẻ để đi shopping và chi tiêu cho mấy vụ ăn nhậu với nhau thôi, nên cố tình lờ đi .

Đào hừ một tiếng .

- Cái chuyện lờ đi này cũng phải có lý do chính đáng, chứ không phải chơi đâu. Chị thử nghĩ xem; lần này bà ta bị ngân hàng kéo ngay cả cái nhà đang ở, thử hỏi tại sao chỉ có vài cửa tiệm không trả kịp tiền cho ngân hàng mấy tháng, tới nỗi kéo cả nhà ở của người ta là làm sao.

Xuân hơi ngẩn người ra một lúc, nàng chợt nghĩ ra con em mình nói có lý. Dù gì thì nó cũng là người ngoài cuộc, nên sáng mắt hơn mình sống trong hỏa mù. Nàng ngần ngừ nói :

- Không lý bà ta lén thế chấp công ty để mua nhà riêng ?

Đào cười khẩy.

- Bây giờ chị mới nghĩ ra hay sao. Chuyện to như con voi vậy, mà cứ đi sờ cái đuôi thì có khác gì người đui đâu.

Xuân nghiến răng lấy một ngón tay dí vô trán Đào day diến :

- Con nỡm. . . mày dám nói bà chị mày như vậy sao.

Cả hai cùng cười khúc khích. Hình như có vài thực khách trong tiệm quay lại nhìn sang bàn ăn của hai chị em nàng. Xuân nói :

- Thôi về đi, mày làm cho người ta nhìn mình kìa.

Trên đường về, Đào miên man suy nghĩ. Tại sao không nhân cơ hội này mượn tiền mấy bà chị mua một căn nhà ra ở riêng có phải thoải mái không. Mượn bà Liên Sâu có vẻ hơi khó, vì số vàng bà ta lén lút để dành cũng chẳng được bao nhiêu. Bây giờ tới cái nhà ở còn bị kéo thì còn nước non gì nữa. Còn bà Xuân này có bạc triệu, lại toàn là tiền mặt, chắc không khó.

Có lẽ bây giờ là thời cơ thích hợp nhất cho nàng lấy lại phong độ. Dù sao thì chồng nàng cũng đã đi làm mười mấy năm nay. Thực ra thì vợ chồng nàng chẳng bao giờ có một đồng xu dính túi; Bao nhiêu tiền tiêu sài đều là ăn ké của Xuân. Bởi vì lương tháng của Tiểu Lục còn phải nuôi một bầy em, và cả cha mẹ già bệnh hoạn đang sống tại Việt Nam. Nhưng dù sao Tiểu Lục vẫn có tư cách là một kỹ sư, làm ăn chăm chỉ mười mấy năm nay, trước cả khi lấy nàng. Bởi vậy tín dụng của chàng để vay tiền ngân hàng không phải là một chuyện khó khăn gì.

Nghĩ vậy, Đào gợi ý với Xuân :

- Chị Xuân à . . .

- Cái gì ?

Đào ngập ngừng nói :

- Mấy bữa nữa bà Liên Sâu bị kéo nhà, không biết bà ta ở đâu ?

- Thì có tiền đi mướn nhà mấy hồi .

- Phải rồi, mấy tiệm làm móng còn hoạt động thì có tiền. Chứ bây giờ đóng cửa hết lấy đâu tiền ra mướn nhà hả. Tiền thủ cẳng của bả không lẽ bà ấy chịu mướn nhà cho chị ở chung như bây giờ sao. Em nghĩ chắc chắn chị phải về nhà má ở rồi.

- Thì ở tạm có sao đâu.

- Thực ra cái phòng đó có bao giờ chị chịu ngủ ở đó đâu. Chỉ để đựng đồ thôi. Tối tối chị về nhà bà Liên Sâu thì thằng Bồng nó qua đó ngủ, chứ đâu có ngủ chung với bố mẹ nó. Bây giờ chị về ở luôn có chịu nổi không.

Suy nghĩ một lát, Xuân hỏi :

- Vậy mày bảo tao phải làm sao. Mua nhà bây giờ để cho bà Liên Sâu cắt cổ tao hả !

Đào cười hì hì

- Em đâu có ngu mà súi dại chị như vậy. Này nhé , từ nãy tới giờ em suy nghĩ mãi. Tụi em đã lập gia đình, còn ở mãi nhà bố mẹ như vậy coi cũng kỳ. Anh Tiểu Lục kể như ở rể gần 10 năm rồi. Hay là như thế này, chị cho tụi em mượn tiền mua căn nhà nho nhỏ. Còn căn phòng của tụi em chị dọn vô ở là ổn nhất. Tiện cả đôi bề .

Xuân cười hì hì, liếc xéo con em .

- Thì ra thế . . .

Đào cười cầu tài .

- Hì hì hì . . .Tụi mình chị em mà tính toán làm chi. Chị để tiền đó cũng có làm gì đâu. Nhất là bây giờ giá nhà xuống thê thảm. Chỉ vài trăm ngàn dễ dàng mua được căn nhà ưng ý ngay. Hơn nữa, anh Tiểu Lục đi làm cả chục năm nay, mua nhà lúc này là hợp lý nhất. Đâu có ai nghi ngờ tụi em mượn tiền của chị.

Xuân nghĩ con nhỏ này nó đang nắm cả mấy triệu của mình trong tay. Nếu nó là đứa lưu manh, đoạt hết số tiền đó mình cũng chẳng làm gì nó trừ. Hơn nữa, bà Liên Sâu mất nhà, mình ở đâu bây giờ. Chi bằng cứ cho tụi nó mượn vài trăm ngàn có thấm thía gì đâu, lại còn khi trở về nhà mẹ chiếm phòng của vợ chồng nó thì quả thực là tiện cả đôi bề. Nghĩ vậy, Xuân cười dẽ dãi, nói :

- Ừ . . . tụi mày muốn làm gì thì làm. Nhưng nhớ đừng phô trương quá; bà Liên Sâu sanh nghi thì phiền phức đó.

Thế là chỉ hơn tháng sau, cuộc diện đã đổi mới hoàn toàn. Đúng như Đào dự đoán; bà Liên Sâu sau khi mất hết, chỉ mướn một cái condo nho nhỏ, một phòng, nên bắt buộc Xuân phải về nhà sống với mẹ. Thằng Bồng, em út nàng, chính thức lấy phòng của Liên ở trước làm phòng riêng của nó. Và đương nhiên Xuân dọn vào phòng vợ chồng Đào ở rồi.

Có lẽ trong vụ này chỉ có vợ chồng Đào là sướng nhất. Không kể Đào nắm cả mấy triệu đô la của hai bà chị, mà nàng còn vừa mua được một căn nhà thật ưng ý. Cả hai vợ chồng đã tính toán thật kỹ khi mua căn nhà này. Bởi vì nó chỉ có 3 phòng ngủ, một ở dưới nhà và 2 phòng ngủ trên lầu. Trên lầu dưới nhà đều có phòng vệ sinh và chỗ tắm rộng rãi. Ngay sau khi mua xong, trước khi dọn vào, Đào đã cho phá bức tường của phòng ngủ trên lầu để cả căn gác làm thành một nơi thờ phượng, chẳng khác gì chánh điện của một ngôi chùa lớn. Sự thực Đào cũng chẳng đạo đức gì. Nàng cố ý nối liền hai phòng ngủ trên lầu, để làm căn nhà giờ đây chỉ có một phòng ngủ độc nhất cho hai vợ chồng mà thôi.

Căn nhà tuy không lớn lắm, nhưng khu đất thì rộng mênh mông. Sân trước, sân sau, hai bên hông nhà cũng rộng như một nông trại. Căn nhà lọt thỏn vô chính giữa thửa đất này. Cây cối lại um tùm như một thảo cầm viên, hết sức tiện lợi cho việc tu luyện .

Vì chính lúc này, Đào và Tiểu Lục cũng đang nghĩ tới phải có nơi tu luyện riêng biệt . . . ./.
















































2 views0 comments

Comments


bottom of page