top of page
Writer's picturehungson1942

THỜI MẠT PHÁP # 1*

Updated: Jul 26, 2022


Chương 1


Đàm nghĩ lại cuộc đời lên voi xuống chó của gia đình mình mà ngao ngán. Không ai có thể ngờ được một cơ ngơi đồ sộ như gia đình hai chị em nàng, mà bây giờ phải sống ăn bám vào tiền trợ cấp xã hội như ngày hôm nay.

Một tòa nhà 4 tầng, với cửa hàng buân bán vào bậc nhất nhì trong Chợ Lớn, buộc phải trao lại cho nhà cầm quyền, và còn phải nạp mỗi người 12 cây vàng để được đưa lên con tầu có tới hai, ba ngàn người tống ra hải phận quốc tế. Sống chết mặc bay.

Đàm không còn sự lựa chọn nào khác, nên đành phải theo sự xếp sắp của quân ăn cướp nắm vận mệnh đất nước này trong tay. Nỗi đau về cái chết của chồng, con và hai vợ chồng bà chị Hai trong tai nạn giao thông hồi đó chưa nguôi ngoai, lại xẩy ra vụ phải vược biên miễn cưỡng trong chiến dịch càn quét người Hoa của những người được mệnh danh cách mạng giải phóng nhơ nhuốc này !

Hai chị em Đàm lấy hai anh em người Hoa , buôn bán làm ăn trong một khu vực mà người ta gọi là Chợ Lớn - Thế giới của Hoa Kiều - phồn thịnh và giầu có nhất miền Nam. Vậy mà giờ đây phải lìa bỏ tất cả. Ngay cả mồ mả chồng con cũng đành để đó, không biết sẽ ra sao, mà buộc phải ra đi với hai bàn tay trắng. Mang theo 3 đứa trẻ, có đứa còn đang chập chững tập đi !

Cái tai nạn giao thông ngày nào, cướp đi chồng và đứa con trai lớn của Đàm, cùng với hai vợ chồng bà chị Hai thật thảm khốc làm sao. Chiếc xe hơi bẹp giúm như một cục sắt, gói trọn bốn người thân của Đàm trong cơn mưa như thác đổ thật kinh hoàng. Nếu hôm đó, Đàm không phải ở nhà để trông coi hai đứa con nhỏ, và đứa con của bà chị mình thì nàng cũng đã theo họ xuống chín suối rồi !

Giờ đây phải sống trong một căn chung cư nhỏ hẹp, chung quanh toàn người xa lạ, khác chủng tộc, nòi giống và ngay cả ngôn ngữ. Nhưng nghĩ lại cũng vẫn còn may mắn, vì đất nước này đã cưu mang người tị nạn thật nhân đạo. Bởi vậy cuộc sống cũng tạm yên ổn, không phải lo gì về sinh kế nữa.

Ngày tháng trôi qua. Ba đứa trẻ từ từ lớn lên là điều an ủi duy nhất trong cuộc đời còn lại của Đàm. Có lẽ Trời Phật cũng còn thương, nên mọi người trong gia đình đều khỏe mạnh. Nhất là mấy đứa trẻ ăn chơi thật vô tư. Phải nói chúng nổi tiếng xinh đẹp nhất vùng này. Không hiểu có phải vì mang hai giòng máu Việt Hoa mà chúng được như vậy không. Nhưng quả thực, chúng đẹp còn hơn thiên thần nữa. Đàm thường tự nhủ như vậy .

Còn mình, dù là phụ nữ đã ba lần chửa đẻ. Nhưng sống trong một gia đình giầu có từ nhỏ, vả lại lấy được ông chồng vào hàng đại gia, nên cuộc đời Đàm từ trước tới nay chỉ là hưởng thụ. Cho tới khi vượt biên lại được tầu Mỹ vớt, nên dù sao cái may mắn vẫn không rời khỏi cuộc sống của nàng.

Giờ đây mấy đứa nhỏ cũng đã qua thời khì nheo nhóc. Chúng có xe của chính phủ đưa đón tới trường hàng ngày, cho nên Đàm chỉ còn ngồi nhà coi truyền hình giải khuây. Nhưng cũng phải nói thực may mắn; ngay từ thuở ban đầu ở cái miền đất lạ này, Đàm lại gặp Sang. Một anh chàng độc thân, nhưng kém nàng gần chục tuổi. Cậu ta di tản một mình từ năm 1975. Cậu ấy đã lo lắng cho gia đình nàng từ giấy tờ, xe cộ, chợ búa, con cái học hành, và nhất là không tuần nào mà không chở cả bốn mẹ con nàng đi đó, đi đây thật vui vẻ.

Đàm cũng biết rằng; lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng vào hoàn cảnh này mà có được một người như Sang giúp đỡ thì không thế nào từ chối được. Nhất là chồng nàng đã chết gần chục năm rồi. Hơn thế nữa, với cuộc sống nhàn hạ và ăn uống dư thừa ở đây. Thân thể người đàn bà như Đàm, không thế nào thiếu sự đòi hỏi của xác thịt. Có những đêm Đàm ao ước được nằm trong vòng tay ấm áp của một người đàn ông, và đương nhiên hình ảnh Sang lại hiện ra đậm nết trong đầu óc nàng.

Ở Mỹ cha mẹ thường ít ngủ chung với con cái, khi chúng đủ lớn để tự săn sóc một mình. Nên bây giờ mấy đứa nhỏ đã không còn nằm chung với nàng nữa, lại càng để cho Đàm thèm khát sự ôm ấp của một người đàn ông hơn bao giờ hết. Có những lúc nàng ngâm mình trần truồng trong bồn nước nóng mà mơ mộng, vuốt ve bờ mông , bộ ngực căng tròn của mình tới rên rỉ toàn thân.

Có một lần, Ba đứa nhỏ được nhà trường đưa đi cắm trại ở xa mấy ngày. Sang đã tới rủ Đàm đi Santa Cruz tắm biển. Hôm ấy khí hậu nóng nực, gặp những cơn gió núi lùa qua làm Đàm cảm thấy thật dễ chịu. Không hiểu sao Đàm tự nhiên thấy mình có vẻ khác thường. Hai má không đánh phấn hồng mà vẫn đỏ ao ao. Bờ môi ngọt lịm. Và nàng nhìn Sang một cách thật lãng mạn. Quen nhau đã gần chục năm rồi mà Đàm không hiểu sao, Sang chưa bao giờ đụng tới thân thể mình. Mặc dù nhiều lúc nói chuyện đưa đẩy, làm mọi người chung quanh tưởng chàng và nàng đã ăn ở với nhau lâu rồi.

Hôm qua nàng và Sang coi truyền hình ở nhà. Cái phim có anh chàng miền núi bắt cóc cô sơn nữ về làm vợ. Chàng đã hỏi nàng :

-- Chị có chịu để Sang bắt cóc làm vợ như phong tục của đám dân miền núi khi không ?

Đàm cười hì hì nói :

-- Bỏ đi Tám .

Vậy mà bây giờ đang lái xe qua triền núi vắng vẻ này. Sang lại nhắc lại câu chuyện hôm qua; làm Đàm thấy hình như chàng có tình ý gì bất thường. Tự nhiên Đàm thấy lo lắng tới độ để lộ ra cả nét mặt, làm Sang nhìn thấy. Chàng thích thú hù dọa thêm :

-- Khi mà người con trai ăn ở với người con gái có con rồi. Dù cho y có bằng tuổi em út mình thì khi lấy nhau cũng là vợ chồng như bao nhiêu cạp tình nhân khác mà thôi.

Đàm cố trấn tĩnh cười gượng gạo, nói :

-- Bộ Sang tưởng tôi không biết chuyện đó hay sao. Nhưng tôi tin tưởng rằng Sang không phải loại người đó phải không Sang .

Sang quay qua nhìn Đàm một cách khác lạ mà từ trước tới giờ Đàm chưa bao giờ bắt gặp ánh mắt tinh quái như vậy.

Sang lại nói :

-- Bộ Đàm thưởng Sang là thánh à. Gần một người thân hình núi lửa như chị mãi, mà dằn lòng hoài được hay sao.

Nghe Sang nói, Đàm bắt đầu sợ thực tình. Nàng cố trấn tĩnh, linh cảm thấy hình như Sang bắt đầu nổi loạn rồi. Nhất là nàng nhìn chung quanh đây, cây cối rậm rạp, và xe đang leo dốc lên một con đường thực lạ. Không có một chiếc xe nào chạy trước cũng như sau. Khung cảnh ở đây rùng rợn quá. Những thân cây redwood mọc thẳng tắp cao vút che khuất cả bầu trời bên trên. Đàm bắt đầu run run. Nàng yếu ớt hỏi :

-- Ủa, Sang đưa tôi đi đâu đây. Đường này đâu có giống như những lần chúng mình lái xe xuống Santa Cruz.

Sang cười hì hì, nói :

-- Thì Sang vừa bảo Đàm rồi mà.

Đàm biết Sang nói gì rồi. Nhưng nàng vẫn làm bộ nói :

-- Sang có bảo gì đâu .

Sang đã biết Đàm thực sự sợ hãi rồi, chàng vẩn nói tỉnh bơ .

-- Thì Sang chẳng nói rồi là gì. Sang sẽ sống ở đây như vợ chồng với Đàm, cho tới lúc Đàm có con. Rồi chúng mình mới về ra mắt bạn bè cho Đàm đỡ mặc cảm có từ trước tới nay.

-- Đàm có mặc cảm gì đâu .

-- Thì có bao giờ Đàm chịu làm vợ Sang đâu.

Đàm yếu ớt nói :

-- Sang tuy lớn con, nhưng Đàm lớn tuổi hơn Sang nhiều quá. Hơn nữa, Đàm lại là gái đã có chồng, có con. Sang không thấy Đàm coi Sang như người em ruột tự trước tới giờ hay sao.

Sang nói :

-- Người ta nói vợ già chồng trẻ là duyên nợ nần mà. Bây giờ Sang thật cô đơn, cần có một mái ấm gia đình. Hơn nữa, trong thâm tâm Sang, có bao giờ coi Đàm là chị gái mình đâu.

-- Sang nói như vậy đâu có được. Có bao giờ Đàm dám nghĩ tới chuyện đó đâu. Bởi vì Sang còn trẻ quá. Đường đời còn dài, lo gì không gặp được người ưng ý chứ.

San lỳ lợm nói :

-- Cũng vì vậy mà hôm nay Sang mới phải đưa Đàm lên ngọn núi này.

Bây giờ thì Sang thấy Đàm hoảng hốt thực sự. Chân tay nàng luống cuống, lạnh ngắt khi chàng nắm lấy tay nàng. Và chiếc xe cũng vừa đậu lại trước một cái hang mà tuần vừa rồi chàng và mấy đứa bạn tới đây săn bắn. Nơi này là khu cấm nên không ai dám tới đây.

Sang tháo dây an toàn nói:

-- Đàm thấy cái hang này có ấm cúng cho hai đứa mình hưởng tuần trăng mật không.

Mặt Đàm tái mét. Nước mắt lưng tròng. Nàng không còn nói được câu nào nữa. Trong khi Sang thích thú giới thiệu cái hang của mình:

-- Cái hang này Sang đã khởi công từ ngày yêu Đàm. Sang biết rằng dù Đàm có yêu Sang tới đâu, cũng chẳng bao giờ Đàm chịu làm vợ Sang. Vì vậy mà cả mấy năm rồi, Sang lo khai phá cái hang này, để chúng mình có đủ tiện nghi sinh sống, tới khi Đàm có con với Sang. Tới lúc đó Sang biết chắc rằng, thế nào Đàm cũng chấp nhận Sang làm chồng. Vì chuyện đã lỡ rồi. Đàm không sợ ai nói ra nói vào nữa. Chúng mình sẽ hạnh phúc.

Bây giờ thì Đàm bối rối tới cực độ. Nàng thấy chuyện này không thể xẩy ra được. Vì có lẽ Sang chỉ vì một lúc nông nổi mà đi quá xa. Tới khi chàng bình tâm lại thì chỉ có Đàm là người thiệt thòi. Lúc ấy nàng sẽ mất tất cả. Vì hơn bao giờ hết, lúc này nàng vẫn còn cần sự giúp đỡ của Sang trong gia đình. Cho dù nàng có yêu chàng thực sự, với tuổi tác chênh lệch như vậy, mai kia phải làm sao. Đẩu óc Đàm quay cuồng. Nàng mở tung cửa xe lao mình chạy bạt mạng xuống núi.

Sang bắt đầu thấy sự đùa rỡn của mình hơi quá lố rồi. Mặc dù cũng có nhiều lúc thèm thuồng được ôm ấp người đàn bà đầy sinh lực này trong vòng tay. Nhưng ý tưởng lấy nàng làm vợ thì chưa bao giờ chàng nghĩ tới. Sở dĩ chàng lo lắng, giúp đỡ mẹ con Đàm hết mình như vậy, vì ở thành phố này, đâu có bao nhiêu người Việt. Hơn nữa, Đàm lại rất tốt với Sang, lần nào chàng tới cũng có cơm, có chè, ăn uống thoải mái. Những thứ này đâu có kiếm được ở những hàng quán trong xứ sở xa lạ này.

Bây giờ thấy hậu quả tai hại của sự đừa rỡn quá trớn của mình như vậy. Sang bắt đầu ân hận. Khi Đàm tháo chạy bừa bãi xuống núi. Sang tức tốc đuổi theo. Nhưng càng cố đuổi theo thì Đàm càng chạy nhanh hơn nữa. Chạy được một lúc, bất ngờ Đàm vừa vấp phải một con trăn nằm trên mặt đường. Nó vùng dậy và quấn ngay lấy nàng. Đàm ngã lăn xuống đất, thân thể đau đớn vì sức mạnh của con vật mỗi lúc một xiết chặt hơn quanh thân thể nàng. Đàm thét lên thất thanh :

-- Trời ơi... Sang ơi... anh Sang ơi, cứu em với.

Sang không còn nghĩ ngợi gì nữa, chàng cố chạy thật nhanh tới chỗ Đàm bị con trăn quấn. Móc con dao bấm vẫn mang theo mình. Cũng vừa lúc con trăn thấy chàng chạy lại, nó thò đầu ra. Sang nhanh nhẹn lấy chân đạp lên cổ con vật; rồi thật nhanh, một tay nắm lấy đầu con trăn, một tay thọc mạnh lưỡi dao vô cổ nó.

Cũng may mà con trăn này không lớn lắm, nên lưỡi dao xuyên qua cổ con vật dễ dàng. Con trăn bị đâm một nhát chí mạng, nó buông Đàm ra, quất mạnh đuôi vô mình Sang rồi vụt phóng vào bụi rậm làm chàng ngã ngửa về phía sau.

Đàm lồm cồm bò dậy. Trong cả cuộc đời, chưa bao giờ nàng trải qua những giây phút hãi hùng như thế này. Đàm như vừa đứng bên bờ của vực tử thần. Nàng quên cả chuyện Sang đưa nàng lên đây, mà chỉ thấy ở cái ranh giới của sự sống và cái chết, bàn tay của một vị cứu tinh đã kéo nàng lại thế gian này. Và người ấy vì nàng mà đang nằm thoi thóp trên mặt đường kia.

Đàm trườn mình tới bên Sang. Ôm lấy chàng gọi rối rít. Lúc ấy Sang như nửa tình nửa mê, vì bị con trăn quất một đòn quá bất ngờ như trời giáng. Đầu óc chàng quay mòng mòng. Một lúc sau, Sang thấy lờ mờ khuôn mặt Đàm đầy nước mắt kề sát mặt mình. Nàng đang khóc nức nở. Hai tay ôm lấy đầu chàng. Thân thể nàng một phần đè lên mình chàng. Hơi nóng từ da thịt Đàm truyền qua mình chàng ấm áp vô cùng.

Sang bắt đầu tỉnh dần, nhưng chàng muốn hưởng thụ cái giờ phút thần tiên quí báu này, nên vẫn nằm im như bất tỉnh, cho Đàm khóc lóc trên thân thể mình.

-- Anh Sang ơi.... anh tỉnh lại đi. Anh đừng có chết, anh không thể chết được. Vì em, vì các con em lúc nào cũng cần có sự giúp đỡ của anh trong lúc này. Anh đừng bỏ mẹ con em tội nghiệp lắm.

Sang đã nghe từng câu, từng chữ những gì Đàm đang khóc lóc, kể lẻ. Chàng biết Đàm không bao giờ giận chàng. Có thể nàng đã thầm yêu chàng không chừng. Nhưng vì chênh lệch tuổi tác quá xa nên nàng có mặc cảm, không dám nói ra tình cảm thực sự ấy với chàng. Sang thấy mình thật quá đáng, tự nhiên lại đùa rỡn tai hại như thế này. Chàng cảm thấy hối hận vô ngần.

Cũng phải nói có nhiều lúc Sang thấy người đàn bà này dễ thương quá. Chàng không biết có phải tình yêu thực sự đã tới với mình hay không. Nhưng không bao giờ chàng dám nói ra miệng những tình cảm thầm kín ấy.

Trong thời gian qua, những lúc chán nản vì cuộc sống đơn côi, xa lạ. Những lúc ốm đau, mệt mỏi yếu đuối. Chính Đàm là người đã săn sóc và an ủi Sang, làm cho chàng hồi sinh yêu đời trở lại. Có những khi chở cả gia đình Đàm đi chơi công viên, sông núi, sở thú hay thăm viếng chùa chiền. Cũng như những lúc nô đùa với con cái Đàm, cũng đã làm cho Sang cảm thấy như đây thực sự là gia đình của mình. Chàng đã coi con cái nàng như con cái mình. Nhiều khi Sang đã muốn tỏ tình nhưng không hiểu sao, chàng không thể nói lên tâm trạng đó bằng lời.

Hôm nay tự nhiên hứng lên lại nghĩ ra cái kiểu đùa cợt quỉ quái này. Không ngờ lại xẩy ra kết quả tai hại cho cả Đàm và chàng. Sang định lên tiếng cho Đàm yên tâm thì chợt nghe Đàm rên rỉ, thở than :

-- Anh tưởng em là người vô tình sao mà không biết anh yêu em. Em cũng có phải là cây là đá đâu mà không rung động trước sự nhiệt tình của anh. Nhưng trong hoàn cảnh này, em chỉ là một cô gái già, con cái đùm đề. Anh thì còn trẻ quá, tương lai cuộc đời còn dài, nên em dù có yêu anh bao nhiêu cũng đâu dám bước vô cuộc đời anh. Hơn nữa, anh luôn luôn đùa cợt, chứ có bao giờ nghiêm chỉnh nói là yêu em đâu. Anh Sang ơi, anh biết mà, em yêu anh thực sự phải không. Anh không thấy sao, có cái gì em tiếc anh đâu. Chỉ tại anh không nói ra thôi. Anh ơi, em yêu anh thực mà.

Chưa kịp phân trần gì, tự nhiên lại nghe Đàm kể lể làm đầu óc Sang quay cuồng. Có lẽ Đàm nói đúng, cái tính trẻ con của chàng chỉ thích đùa rỡn. Không ai biết lúc nào chàng thực tâm, lúc nào chàng nói đùa, nên Đàm khó sử là phải.

Hơi nóng từ thân thể Đàm truyền sang người chàng thật dễ chịu. Sang để ý thấy hình như Đàm không mặc áo lót. Chỉ có chiếc áo cánh duy nhất bên ngoài. Tuy vải dầy không nhìn thấy da thịt nàng. Nhưng lúc này Đàm ép sát thân thể vào mình Sang thì lại khác. Chàng cảm thấy tê dại vì những cảm giác thật lạ từ trước tới giờ chưa bao giờ tới với chàng như thế. Sang lịm người đi, lâng lâng như đang nằm trên mây. Bồng bềnh dưới bộ ngực no tròn của Đàm.

Một lúc thật lâu, Sang từ từ mở mắt làm Đàm mừng rỡ, nàng vội vàng nâng đầu chàng lên. Hình như nàng không ngăn khỏi sự xúc động, cúi xuống hôn nhanh lên môi chàng.

-- Anh tỉnh lại rồi phải không... Em mừng quá. Em mừng quá.

Sự thực thì lúc này Sang đã tỉnh táo từ lâu rồi. Nhưng còn bận suy nghĩ miên man nên chưa chịu mở mắt ra ngay. Ánh nắng hơi chói chan nhưng Sang cũng nhìn thấy rõ những giọt nước mắt còn đọng trên khuôn mặt trắng mịn của Đàm đang kề sát.

Đàm đã nâng chàng gồi dậy, để đầu chàng dựa vào vai mình. Hai tay nàng vuốt nhè nhẹ trên má Sang, như nâng niu người tình bé bỏng trên đôi tay mình.

-- Anh ơi anh... anh tỉnh hẳn lại rồi phải không anh. Em sợ quá. Chỉ tại em làm khổ anh thôi.

Sang cười gượng gạo.

-- Tội này là ở anh, Chứ em có làm gì đâu.

-- Anh thương em nên anh nói như vậy. Em biết lỗi của mình mà. Không có em, anh đâu có bận tâm khổ sở như thế này. Tại lúc nãy anh nói quá đường đột. Làm em sợ nên không suy nghĩ bỏ chạy hoảng. Chứ thực ra em cũng biết anh yêu em từ lâu rồi mà. Như lúc nãy em nói trên đời này, có còn cái gì em tiếc anh nữa đâu. Chỉ tại anh không chịu nói thôi.

Bản tính đùa chợt của Sang lại tới với chàng. Sang làm bộ ngơ ngác nói:

-- Ủa, anh có biết em yêu anh hồi nào đâu. Nếu biết trước anh đâu có đưa em lên đây.

Tính Đàm thực thà, nàng lại tưởng Sang nói dỗi. Nên vội vàng ôm sát chàng vào lòng hơn nữa.

Nàng năn nỉ:

-- Tội nghiệp em mà anh. Em biết lỗi rồi mà. Dù anh có đưa em lên đây cũng có sao đâu. Em đã nói rồi, em có tiếc gì anh đâu.

Vừa nói, Đàm vừa hôn lên môi Sang. Bờ môi mềm mại và ấm áp của Đàm làm Sang bàng hoàng. Chàng không ngờ nàng lại hành động như vậy. Những cảm giác ngây ngất dâng trào. Sang như lịm đi trong hoan lạc. Chàng ôm ghì lấy nàng. Hai thân thể quện chặt vào nhau, từ từ ngả xuống bãi cỏ. Đàm nhắm mắt lại khi bờ môi Sang thực sự gắn chặt lấy môi nàng.

Chưa bao giờ Đàm cảm thấy ấm áp và hạnh phúc như lúc này. Nàng rên lên trong khoái cảm tột cùng khi, những bắt thịt săn tròn cứng ngắc của tuổi trẻ đầy nhựa sống đang đi vào cuộc đời mình . . .

Từ đó, ngày nào Sang cũng có mặt tại nhà Đàm. Chàng bắt đầu thân thiết với con Đàm hơn nữa. Chàng thường mua kẹo bánh, cũng như đồ chơi cho chúng, nên mấy đứa trẻ lúc nào cũng quấn quýt lấy chàng. Nhiều khi chàng chơi với chúng tới khuya, dỗ chúng đi ngủ rồi chàng mới về.

Đàm thấy vậy nên nàng rất mừng. Thực sự nàng không ngờ Sang lại kéo dỗ dành đám trẻ như vậy. Nhiều khi nàng cảm thấy chúng yêu thích chàng hơn cả mình nữa. Nhiều đêm mưa gió, chúng còn níu kéo Sang ngủ lại, không cho chàng về. Lúc này Đàm như sống lại thuở biết yêu lần đầu. Nàng ngụp lặn trong hạnh phúc của tuổi trẻ dâng trào.

Duy chỉ có Liên Sâu ít thấy nó biểu lộ tình cảm với Sang như hai đứa kia. Nhưng có lẽ tính nó ít nói. Cả ngày chỉ lầm lỳ ôm con chim nhồi bông mà nó gọi là em Chu Tước trong lòng. Nhiều khi Sang mang đồ chơi về, Liên Sâu cũng chẳng để mắt tới. Con nhỏ nhường hết cho hai em. Với nó chỉ có con Chu Tước mà thôi.

Biết vậy nên Sang đã mua nhiều thứ cho Liên Sâu săn sóc Chu Tước. Liên Sâu thích lắm, những lúc như vậy, Liên Sâu thường nhìn Sang bằng ánh mắt biết ơn dịu hiền. Nhưng chẳng bao giờ biết nói hai chữ cám ơn như hai đứa kia.

Lúc xẩy ra tai nạn giao thông, cướp đi hai người thân nhất trong cuộc đời mình thì Liên Sâu chính thức ở với bà cô này từ đó. Đàm cũng coi Liên Sâu như con mình. Liên Sâu lớn hơn hai đứa con nàng tới mấy tuổi, nên cũng nhiều khi phải nhờ nó chơi chung với các em để nàng nấu nướng và làm chuyện nhà hàng ngày cho sạch sẽ, gọn gàng.

Liên Sâu lại rất thương hai đứa em, nếu chúng không động tới con Chu Tước của nàng thì cái gì Liên Sâu cũng chiều em được. Nhất là Xuân lúc nào cũng bám lấy Liên Sâu. Hai chị em như hình với bóng. Tính Liên Sâu lầm lì ít nói thì Xuân trái ngược hẳn với chị. Bởi vậy có nhiều chuyện Xuân làm như đại diện Liên Sâu, nói dùm bà chị của mình một cách hết sức tự nhiên. Mà quả thực cũng lạ. Liên Sâu hầu như chấp nhật tất cả những gì Xuân nói thay nàng một cách hết sức đồng tình.

Thời gian trôi qua thực mau. Sang chính thức dọn về ở chung với Đàm và họ đã có một đứa con trai với nhau thật kháu khỉnh. Đàm đặt tên cho con mình là Bồng, vì cái tên này chính là tên của con trai nàng đã chết thảm trong tai nạn giao thông cùng với bố nó ở Việt Nam. Còn Liên Sâu cũng như Xuân và Đào cũng đã tốt nghiệp Trung học. Nhưng cả ba cùng không tiếp tục học nữa. Sau này Đào đã thành hôn với Tiểu Lục - một kỹ sư điện tử rất siêng năng - Còn Liên Sâu và Xuân dọn ra riêng ở chung với nhau thân thiết như hồi còn tuổi thơ. Cả hai không vô đại học mà chỉ học mấy trăm giờ lấy cái bằng làm tóc. Nhưng sự thực thì cặp đôi này cũng không sống bằng nghề nghiệp của mình bao nhiêu. Hai nàng là những người đẹp nổi tiếng ở vùng này. Bạn bè của họ là những đại gia, hoặc yếu nhân trong chính phủ tiểu bang giầu có này.

Nhất là sau khi Liên Sâu đăng quang Hoa Hậu thì kẻ đưa người đón không biết bao nhiêu mà kể cho hết. Nàng chỉ cần xuất hiện vài giờ trong một buổi lễ khai trương của một cơ sở thương mại nào là bằng lương của đồng nghiệp mình làm vất vả cả năm trời.

Tên tuổi của nàng gắn liền với các hãng mỹ phẩm, quần áo hạng sang, cũng như dược thảo chữa trị bá bệnh!

Còn Xuân thì bây giờ ngược lại với chị. Nàng cắm cúi điều hành những cơ sở thẩm mỹ của Liên Sâu thật chăm chỉ. Tiền nong, giấy tờ cũng như nhân viên và khách hàng đều do một tay Xuân cáng đáng hết.











7 views0 comments

Comments


bottom of page