top of page
Writer's picturehungson1942

THẾ GIỚI BÙA NGẢI # 5*

Updated: Jul 26, 2022



Chương Năm

Mặt trời đã đứng bóng, Tam và Hà mới uể oải thức dậy. Tối qua thức gần tới sáng mới đi ngủ. Mặc dù vẫn còn uể oải vì thức thâu đêm. Nhưng cả hai rất phấn khởi với những dự tính trong tương lai.


Hà đã tính kỹ; Nhà nàng sẽ phải là vùng đất Thánh của môn phái Lâm Kinh Thần Võ. Sân trước nhà nàng có thể chứa được mấy chục đệ tử. Vườn sau có thể làm chỗ trồng ngải lý tưởng. Tối qua, Hà đã bàn với Tam dùng vườn sau để trồng mấy khóm huệ và lan, dăm ba cây ngải thường. Và dự trù sau này thầy Tư Lành chết rồi. Nàng sẽ đem hết ngải độc trồng ở Thủ Thiêm về đây.


Lúc ấy có lẽ vườn sau nhà nàng phải là một rừng ngải. Không còn thiếu thứ nào nữa. Hà thích thú ôn lại những dự tính đêm qua. Nàng rà cả hai tay trên thân thể lực sĩ của Tam. Những bắp thịt rắn chắc của người thanh niên đầy sức sống, làm nàng lại mường tượng tới những giây phút thần tiên tối qua bên bờ sông.


Có lẽ từ hôm nay trở đi, đời sống của nàng mới có ý nghĩa. Mặc dù Tam không được ăn học ngày nào. Nhưng bây giờ đã có nàng, lo gì Tam không khá được. Hơn thế nữa, với ý muốn trở thành chưởng môn của Lâm Kinh Thần Võ. Nhất định Tam phải nghe lời nàng học hỏi và luyện tập ngày đêm. Cũng vì chàng không biết chữ nghĩa gì, nên việc mượn trộm những kinh sách của thầy Tư thật dễ dàng. Thầy Tư làm sao có thể ngờ được âm mưu của nàng. Làm sao thầy Tư có thể ngờ được một anh chàng mù chữ lại đi ăn trộm kinh sách! Hà định bụng trong thời gian này, nhất định phải chép hết những sách vở của thầy Tư mới có thể làm lên chuyện lớn.


Trong võ đường, thầy Tư thường giảng dậy cách thức luyện tập bùa chú, ngãi nghệ cho các đệ tử cao đẳng ngay trước mặt các môn sinh khắc. Ai cũng biết ý của thầy Tư là muốn kích thích sự tò mò, cũng như ham học của toàn thể môn sinh. Tuy nhiên, chỉ có hàng đệ tử ở cấp cao đẳng mới có thể thực hành được những gì thầy Tư giảng dậy. Bởi vì những chữ bùa, những câu chú chỉ được phổ biến cho từng môn sinh chọn lọc trong những lúc vắng vẻ mà thôi !


Trong trường hợp Hà đã học lén hết kinh sách của thầy Tư rồi. Những lời giảng dậy của ông đối với nàng có khác gì với những môn sinh ở cấp cao đẳng đâu. Không chừng nàng còn giỏi hơn hàng đệ tử cao đẳng nhiều. Vì chính những người này cũng chỉ biết từng phần của kinh sách chứ không thể nào biết toàn bộ như nàng được.


Trong đầu nàng còn một âm mưu thật thâm độc mà Hà không cho Tam biết. Vì muốn nắm trọn môn phái này, bắt buộc nàng phải làm như vậy thôi. Các vị Phật Tổ cũng phải thông cảm với nàng thì môn phái mới khá được.


Cái kiểu phát huy môn phái theo quan niệm bảo thủ cổ xưa, dấu dấu, giếm giếm làm càng ngày càng mai một những tinh hoa của trời đất. Càng nghĩ, Hà càng thấy phấn khởi trên bước đường xây dựng tương lai của nàng.


Nằm gác cả chân lẫn tay lên mình Tam. Nàng thấy ấm cúng và hạnh phúc lạ thường. Từ trước tới nay, nằm trong tay biết bao nhiêu đàn ông. Nàng chỉ có một cảm giác ghê tởm những mơn chớn, vuốt ve của những kẻ bỏ tiền ra mua lấy thân thể nàng trong chốc lát. Những thân hình phì nộm, những hành động gỡ gạc vội vã thực bẩn thỉu của họ; nàng thường cảm thấy buồn nôn hơn là hứng thú trong lúc làm tình!


Hà đã suy nghĩ không biết bao nhiêu ngày đêm để cố thoát ra khỏi cuộc sống nhơ nhuốc này. Nhưng không thế nào làm gì hơn được. Những chi phí hàng ngày. Những nợ nần chồng chất với các mụ tú bà từ trước tới nay, phải thanh toán từ từ. Món này chưa rứt, món khác đã nong đầy.


Nhưng thực ra, những sự tiêu pha phung phí đó có thể kiềm chế cũng không khó khăn gì. Chỉ có điều cuộc sống của nàng từ trước tới nay bừa bãi quá. Sống không có một lý tưởng, một mục đích gì cho ngày mai cả.


Bây giờ hạnh phúc và tương lai sáng lạn đang trong tầm tay. Những canh bài, những nữ trang phù phiếm trong cuộc sống sẽ không cần thiết nữa. Nàng nhất định phải vươn lên làm lại cuộc đời. Hà kéo hẳn mặt Tam về phía mình, hỏi:


- Anh có mệt không ?


Tam vươn vai, mỉm cười.


- Ngủ một giấc đã thiệt. Bây giờ khỏe rồi. Chúng mình lại tiếp tục làm như đêm qua phải không.


Hà tát nhẹ vô má Tam, cười khúc khích.


- Sức anh được bao nhiêu mà lớn lối quá vậy. Thôi, anh dậy đi tắm đi. Chúng mình ra đầu hẻm ăn hủ tíu rồi còn tới ông Bẩy Cần Câu mua ghe chứ.


Nghe tới mua ghe, Tam ngồi bật dậy ngay. Chàng cười hỉ hả tụt xuống giường, chạy te te vô buồng tắm. Mộng ước duy nhất của chàng từ hồi chiếc ghe mục nát hư đi là làm sao mua được chiếc ghe khác. Chàng đã tìm đủ trăm phương ngàn kế, nhưng cũng vô ích. Khả năng và sức chàng không thế nào kiếm đủ tiền mua một chiếc ghe câu được nữa, dù chỉ là một chiếc ghe tam bảng cũng đành chịu.


Vậy mà bây giờ có thể làm chủ một chiếc ghe lớn như chiếc ghe của ông Bẩy Cần Câu, thật không thế nào tưởng tượng được. Vừa dội nước kỳ cọ thân thể. Chàng vừa mường tượng cái đáy ghe bọc thiếc thực chắc chắn, thả cửa cho sóng vỗ hoặc cặp ghe vô cầu cũng không sợ bể như các loại ghe thường. Hứng chí, chàng hát một câu vọng cổ mùi mẫm. Cuộc đời hôm nay sao đẹp quá.


Hà cũng đã tốc mền ngồi dậy. Nàng để yên thân hình vệ nữ trần trụi, đi tới bàn phấn. Nhìn vô kiếng. Nanøg mỉm một nụ cười thỏa mãn với thân hình cân đối của mình.


Phải thực sự công nhận rằng; tất cả những đứa cùng làm việc với Hà trong quán rượu, không có đứa nào có một thân hình hấp dẫn bằng nàng. Có được một thân hình như thế này, sự thực cũng nhờ công phu luyện tập võ nghệ trong võ đường thầy Tư cả mấy năm nay. Mặc dù nàng chưa được phép điểm đạo nhập môn thực sự để học võ thần. Nhưng phần võ nghệ Việt Nam Cổ Truyền, cũng đủ làm cho những bắp thịt Hà săn lại. Cũng vì vậy Hà rất siêng năng. Nàng coi tập võ cũng như những thức ăn bổ dưỡng hàng ngày.


Bỗng nàng tự nhiên thấy hứng thú, bước ra giữa phòng, xuống tấn bái tổ, rồi múa đường quyền Lão Mai. Miệng lẩm bẩm đọc thiệu theo các động tác của chân tay.


- Lão Mai, Lộc Thọ, Nhất Chi Vinh, Lưỡng Túc Khi Khinh, Tấn Bộ Hành, Hoành Nhất Bộ, Thối Hồi Lão Tạ, Phi Nhất Bàn, Diễn Thối, Thanh Đình, Tàn Nhan, Vai Thiết Thế, Chuyển Tất Long, Tất Lực Lôi Quanh, Liên Tam Biến, Lão Hồi Thối Tạ, Hồ Diệp Song Phi, Ngư Điệp Song Phi, Ngã Bán Sanh, Lôi Công Thắng, Dương Tam Tôn Bộ Hổ, Vuốt xà Hành...


Tự nhiên nàng dừng lại. Giữ nguyên ở vị trí Vuốt Và Hành. Tối qua, con nhỏ Oanh được thầy San nhắc nó, đùng thế này đánh nàng chới với!


Nàng còn nhớ, trước khi bị nó đánh té. Nàng đã lỡ bộ khi nó dùng hai thế: Chuyển Tất Long và Tất Lực Lôi Quanh nằm dưới đất kéo nàng vô bộ Vuốt Xà Hành, rồi đánh bật tung tay nàng ra. Làm nàng phải té chúi về phía trước. Lộn một vòng thiếu điều muốn gẫy cổ.


Hà dám chắc là nếu gặp phải những đứa khác. Bị nó chơi đòn liên hoàn này, không gẫy tay cũng gẫy cổ! Nếu nhẹ lắm cũng té dập mặt. Tự nhiên nàng gồng hết mình. Múa thật từ từ thế Vuốt Xà Hành. Những khớp xương kêu răng rắc. Hà đã chuyển hết nội lực vào hai cánh tay. Những bắp thịt căng cứng, trắng ngần và thật mịn làm thân thể nàng vung lên như bức tượng thần Vệ Nữ tuyệt đẹp.


Vừa lúc ấy Tam từ buồng tắm bước ra. Chàng ngây người đứng nhìn thế Vuốt Xà Hành do Hà đang biểu diễn. Chàng đã tập đi tập lại cả ngàn lần như thế này. Nhưng hôm nay nhìn Hà biểu diễn. Tam thấy lạ lùng đến ngẩn ngơ. Chàng buột miệng khen :


- Tuyệt đẹp. . . tuyệt đẹp !


Hà đang chăm chú hết tinh thần vô thế võ. Bỗng nghe tiếng Tam nói. Nàng giật mình nhìn lại thân thể mình, bẽn lẽn chạy vội vô buồng tắm. Tiếng cười của Tam thực dễ ghét vang vang bên ngoài.


Vừa xối nước tắm Hà vừa nói vọng ra:


- Anh còn nhớ hôm qua con quỉ Oanh đánh em bằng thế Vuốt Xà Hành này không ?


Tam nói vọng vô .


- Nhớ chứ, anh cũng không ngờ con nhỏ đó giỏi thế. Vừa mới nhìn ra thế chuyển người của nó là thế kế tiếp đã đánh ra rồi. Nếu hôm qua anh ở vị thế em cũng đành chịu thua thôi. Duy chỉ có điều khi em lộn ngược người qua bên kia rồi. Thay vì lăn ra xa. Em lăn vô người nó; đá thốc vào mặt y theo thế Hổ Vĩ Cước. Anh dám chắc thằng San có muốn giúp nó, cũng chỉ có nước khênh con bé vô nhà thương thôi.


Tam nghe tiếng Hà la lớn.


- Trời đất ơi. Vậy mà tại sao hôm qua anh không nhắc em! Để tới bây giờ mới nói. Làm em vừa té đau vùa mất mặt bầu cua hết.


Tam cười hì hì.


- Hôm qua anh cũng định nhắc em rồi. Nhưng lại kịp dừng ngay lại. Vì biết nói ra thế nào em cũng đá nó bị thương. Chú Tư đâu có để anh yên. Hơn thế nữa, anh đang muốn mọi người đừng ai để ý tới tụi mình nhiều. Anh mới có thể mượn trộm kinh sách của chú Tư cho em dậy anh học được. Con Oanh nó có đáng gì để cho em để ý tới chứ.


Hà không ngờ Tam lo xa như vậy. Tự nhiên nàng thấy yên tâm khi đặt hết tin tưởng vào người con trai này để xây dựng lại tương lai mới.


Một lúc sau, tắm xong nàng mặc quần áo bước ra nhà ngoài. Cả hai kéo nhau ra đầu hẻm. Con đường này lúc trước lầy lội kinh khủng. Sau này bà con lối xóm góp tiền mua xi măng về tráng nên nó lại trở nên sạch sẽ nhất xóm.


Lúc đầu có vài người thấy nơi này sạch sẽ nên đem mấy mớ rau bầy bán bên lề đường. Sau này bà con thấy chỗ ấy làm ăn được. Thế là mạnh ai có gì cũng đem ra đó bán. Tới bây giờ nó trở thành cái chợ nho nhỏ. Người ta gọi ngay là chợ Nhỏ để phân biệt với chợ Thị Nghè và những chợ khác gần đó. Chợ Nhỏ từ đó là nơi cung cấp thức ăn hàng ngày cho dân trong xóm. Hàng quán bắt đầu mọc lên như nấm. Trong số những quán sau này, có hàng hủ tíu của chú Ba Đầu Hẻm là ngon nhất. Hà tới ăn hàng ngày nên mọi người ở đây quen mặt.


Chú Ba biết nàng thích ăn như thế nào nữa. Mỗi lần Hà vô là chú tự động làm ngay. Hà tiêu tiền rất rộng rãi nên ai cũng thích nàng.


Hôm nay Hà đi với Tam làm chú Ba hơi ngạc nhiên. Thường thì nàng luôn luôn đi một mình vào bưổi chiều và trở về ăn khuya. Chú Ba thấy có cái gì hơi là lạ. Chú Ba cũng biết Tam là học trò của thấy Tư dậy võ ở cuối đường hẻm này. Anh chàng này làm nghề đạp cyclo và chưa bao giờ thấy đi với cô nào. Hôm nay lại cặp kè với Hà âu yếm thế kia, chắc là phải có chuyện lạ rồi. Chú chạy lại nhanh nhẩu hỏi :


- Cô Hai với anh Ba ăn cái gì ?


Hà mỉm cười. Nàng nhận ra ngay có điều gì hơi bất thường. Hơn ai hết, Hà còn lạ gì cách đối xử của mọi người chung quanh đây với nàng. Ở xóm này ai không biết nàng là gái làng chơi. Chỉ có điều không ai nói ra miệng và cũng còn kiêng nể nàng một chút. Vì nàng là đệ tử của thầy Tư Lành. Uy tín của thầy Tư trong xóm lao động ngày cũng khá lắm. Chẳng vì ai cũng biết những tay anh chị trong khu này đa số đều tới võ đường thầy Tư Lành học nghề. Đụng tới thầy Tư là đụng tới đám này rồi.


Đó là chưa kể tới chuyện thầy Tư luyện bùa, nuôi ngãi độc địa lắm. Chưa thấy thầy Tư hại ai. Trái lại, ông cứu rất nhiều người bị tà ma ngải nghệ hành. Bởi vậy ai cũng nghĩ là khi ông cứu được những người bị bỏ bùa rồi, ông cũng có thể dùng bùa giết người có khó gì.


Bởi vậy, những đệ tử của thầy Tư cũng được mọi người kiêng dè. Mặc dù trong đám học trò này cũng có nhiều phần tử không ra gì. Trường hợp Hà như những cô gái làng chơi khác. Chắc chắn nàng không sống được yên thân như thế này. Không anh này chọc cũng anh kia theo. Tuy nhiên, dù kiêng dè thầy Tư mà không ai chọc phá. Nhưng cách đối xử với nàng của mọi người chung quanh, cũng chỉ ở đầu môi chót lưỡi trước mặt nàng, khi bắt buộc phải tiếp xúc mà thôi.


Cũng vì vậy lần này Hà nhất định phải làm lại cuộc đời mới. Đưa Tam ra quán chú Ba Đầu Hẻm này, trong thâm tâm Hà đã có chủ ý. Nàng đã nghiên cứu từ lâu lắm rồi. Đa số những xóm khác, ở chỗ chợ búa như thế này. Không nhiều thì ít cũng có vài sòng bầu cua cá cọp, hoặc tài xỉu.


Vậy mà ở chợ Nhỏ này từ hồi nào tới giờ chưa có ai nghĩ tới điều ấy. Nàng đã từng suy nghĩ nhiều đêm. Với cái thế của thầy Tư. Sự nể nang của các tay anh chị trong vùng. Làm gì Hà không thể gầy được một sòng bầu cua ở đây.


Bây giờ nàng lại có Tam ở trong cuộc sống nữa. Anh chàng chắc chắn đứng mũi chịu sào cho nàng hốt bạc ở vùng này. Ở đây chưa có một thế lực anh chị nào đáng mặt ăn thua được với võ đường của thầy Tư Lành cả.


Đang mải suy nghĩ. Hà quên cả nói cho chú Ba biết nàng ăn gì. Chú Ba chờ lâu nên hỏi lại:


- Cô Hai với anh Ba ăn cái gì hả ?


Hà lật đật nói :


- Ý quên, chú cứ làm như mọi lần được rồi mà.


Chú Ba nhìn qua Tam hỏi :


- Còn anh Ba này cũng ăn như cô Hai hả ?


Tam chẳng biết Hà ăn uống ra sao cũng ừ đại. Tự nhiên ngồi cạnh Hà ở nơi công cộng này, Tam thấy mình bé nhỏ hẳn đi. Mọi ngày ghé đây uống cà phê, chàng thường chọn một góc thực kín, nép nhìn bà con qua lại. Bây giờ Hà đưa chàng ngồi ngay chính giữa quán, nơi mọi người ra vô rầng rậc. Tam đã để ý thấy nhiều người nhìn chàng với con mắt khá khác thường. Ở cái xóm chật hẹp này, hầu hết mọi người đều biết nhau rất rõ, chỉ có điều chơi thân hay là lối xóm thôi. Có gì xẩy ra hơi bất thường một chút là bà con rù rì ngay.


Vài phút sau, chú Ba đã mang hủ tíu và cà phê ra cho Hà và Tam. Mùi thơm của tô hủ tíu làm Tam phải nuốt nước miếng. Chàng thấy đói bụng dễ sợ. Không phải để Hà phải nhắc, Tam lấy đũa ăn liền. Nước dùng ở đây ngọt và béo không chịu được. Chàng làm liền vài miếng thực lớn. Những chất béo chạy dài xuống cổ, hình như thấm ngay vào lục phủ ngũ tạng hay sao mà làm chàng tỉnh hẳn người lên.


Hà nhìn Tam ăn ngấu nghiến, mỉm cười. Nàng lén ra dấu cho chú Ba làm một tô nữa cho Tam. Chú Ba biết ý nàng cũng mỉm cười. Chú làm ngay một tô nữa cho Tam; Nhưng cho ít bánh và bỏ nhiều thịt hơn. Tâm lý của những người ăn tới tô thứ nhì là như vậy. Chờ cho tới khi Tam vừa ăn xong. Chú Ba bưng tô kế tiếp ra liền. Tam hơi ngạc nhiên nhìn chú Ba. Hà nói ngay :


- Em kêu thêm cho anh đó. Một tô hủ tíu nho nhỏ này làm sao anh ăn cho đủ. Sức anh phải ăn mấy tô mới đã đó.


Tam cười hì hì, ăn liền không khách sáo. Hà thấy Tam ăn một cách ngon lành thật dễ thương. Cho tới bây giờ nàng đã nhìn thấy sự ngoan ngoãn của chàng một cách tuyệt đối. Như vậy không còn chần chờ gì nữa. Chắc chắn nội trong tháng này; nàng phải chép hết kinh sách của thầy Tư. Và mở sòng bài bầu cua ở đây.


Chương trình dậy Tam học từng chữa bùa, câu chú sẽ phải hoãn lại để nàng chép trộm tất cả kinh sách xong rồi mới tính tới. Hà biết đã đánh đúng nhược điểm của Tam. Trong thâm tâm chàng, chỉ mơ ước có một chiếc ghe để làm nghề chài lưới. Còn tất cả những thứ khác đều là phụ thuộc.


Biết vậy, nên khi Tam vừa ăn xong là Hà dẫn chàng tới nhà ông Bẩy Cần Câu mua ghe liền. Hà biết rằng; bây giờ Tam chẳng còn để ý gì tới chuyện bùa ngải nữa. Chàng đang mê mẩn với chiếc ghe mới này. Mua ghe xong. Hà nhắc khéo :


- Anh Tam à. Chúng mình chèo ghe qua bên Thủ Thiêm chơi đi. Nhân tiện xem có chỗ nào kín đáo có thể làm nơi trồng ngải được không.


Tam gật đầu chịu liền. Chàng có thể chèo ghe đi bất cứ nơi nào. Miễn là được ngồi ở trên ghe là thỏa mãn rồi.


Tam hí hửng nói :


- Ờ phải đó. Để anh chèo về mé dưới cầu Tân Cảng xem. Chắc chắn chỗ đó có nhiều con lạch chẳng ai lui tới bao giờ. Khu trên này gần Hải Quân Công Xưởng, tầu bè qua lại luôn. Người ta dễ thấy tụi mình lắm.


Hà nhìn Tam chèo thuyền hỏi :


- Anh có sợ gần cầu Tân Cảng có nhiều lính gác không ?


Tam lắc đầu .


- Có lính gác nhưng là ở trên cầu thôi. Mấy ông Bảo An ấy mà. Mình chỉ sợ tụi tầu Hải Quân tuần tiễu thôi. Nhưng tụi nó chỉ lởn vởn ở gần cầu thôi. Còn tụi mình lên quá bên trên một chút là êm ngay ấy mà. Ở khúc đó vắng hoe và nhiều cá lắm.


Hà hí hửng.


- Nếu vậy thì hay quá. Lúc nãy ông Bẩy Cần Câu có cho em một mớ dây cước với một ít lưỡi câu và cả một đống chì. Chúng mình tới đó câu đi.


Tam khoái quá reo lên như một đứa trẻ được cho kẹo.


- Thật sao, như vậy thì tuyệt cú mèo rồi còn gì. Anh sẽ bắt một mớ cá về làm cơm liền hôm nay cho em xem.


Hà cười hì hì .


- Nhưng lấy mồi đâu mà câu.


- Lo gì ba cái vụ đó. Chúc nữa anh nhẩy lên bờ đào một mớ trùng là xong ngay. Mồi trùng còn có thể câu được cá lớn nữa đó.


Hà chợt nhớ lời thầy Tư thường nói: “Đất nào có càng nhiều trùng , nơi đó trồng ngải càng dễ?.” Nàng bảo Tam :


- Như vậy hay quá, anh chèo mau lên đi.


Tam gật đầu ra sức chèo thực nhanh. Chiếc ghe lao đi vùn vụt. Chẳng mấy chốc đã đi khỏi cầu Tân Cảng một quãng thực xa. Vừa qua một khúc quanh, Tam bớt tay chèo. Chiếc ghe cũng từ từ táp vào bờ.


Hà ngạc nhiên hỏi :


- Ủa, anh chèo ghe vô bờ làm chi vậy ?


Tam mỉm cười bí mật.


- Em nhìn cây bần trước mặt xem có gì lạ không ?


Hà nhìn ngay thấy cây bần xanh um trước mũi ghe. Nàng chẳng thấy có gì lạ ngoài những cụm dừa nước mọc nhô ra sông nhiều hơn những nơi khác.


- Em có thấy gì đâu.


Lúc ấy Tam đã máng chèo lên ghe. Chàng chạy ra trước mũi ghe. Với tay nắm lấy một tào dừa nước ngay mặt, rồi cứ thế chàng kéo ghe theo bằng cách phăng những tầu dừa nước mọc đùa ra ngoài sông.


Hà ngạc nhiên hỏi :


- Anh làm cái gì vậy ?


Tam không trả lời, chỉ cười hì hì. Hai tay chàng vẫn níu hết tào lá dừa này tới tào lá dừa khác.


Đợi một lúc, Hà tính hỏi lại. Bỗng chiếc ghe lọt hẳn vào một bụi dừa nước. Nhưng tào lá quẹt vào mình Hà nghe ran rát. Nàng vừa định la lên, đã thấy chiếc ghe đâm vào một con lạch nhỏ phía trong. Hai bên cây cối um tùm. Ánh mặt trời chỉ còn le lói vài tia nắng nhỏ lọt xuống lòng ghe. Tam cười như nắc nẻ .


- Cuối cùng rồi cũng tìm được mày.


Bây giờ Hà mới biết; thì ra đây là một con lạch thật nhỏ, cây cối mọc hai bên khép kín lòng lạch, lúc ở ngoài sông! không ai có thể nhìn thấy nó. Đi vô phía trong một chút, lòng lạch mới hơi rộng ra, nhưng những tàng cây lớn vẫn phủ cả con lạch. Cho dù bây giờ có người đi trên máy bay trực thăng qua đây cũng không biết trong những bụi dừa nước này có một chiếc ghe đang di chuyển. Hà thích thú reo lên:


- Thật là kín đáo, phải như Việt cộng trốn vô đây cũng có trời mới biết chứ đừng nói gì là tụi mình.

Tam cao hứng nói:


- Cả mấy năm rồi anh mới trở lại đây. Tưởng là đã mất dấu rồi chứ. Hồi đó vô tình anh tìm được nơi này, trong lúc giới nghiêm, thường chung vô đây đánh cá, khỏi sợ lôi thôi với cả Hải Quân lẫn Không Quân tuần tiễu. Bây giờ chúng mình có thể dùng nơi này trồng ngải thì không có ai hay được nữa. Thả cửa trồng ngải độc cả chục năm cũng chẳng có ma nào biết được lối vô mà lo.


- Con lạch này ăn thông ra đậu hả anh?


- Đây là con lạch cụt, chỉ dài độ 100 thước là cùng, lúc mình vô bằng mũi ghe, nhưng khi ra cũng không quay đầu ghe đưlc, bởi vậy phải đổi mái chèo ra phía trước, chèo ngược lại. Vô đây tốt nhất là dùng sào đẩy ghe đi, còn như chèo thì vướng lắm. Bởi vậy lúc nãy anh mới xin ông Bẩy Cần Câu cái sào nhỏ này mà.


Vừa nói Tam vừa lấy cái sào cột bên hông ghe ra, chàng lao sào xuống lòng lạch đẩy mạnh. Ghe lao đi thực nhanh. Hà thích thú, lần tới phía trước ngồi bên cạch Tam, nàng không ngờ chính Tam đã có chủ ý đưa nàng tới đây từ trước. Đi một lúc, Tam cắm mạnh cây sào xuống lòng lạch giữ chiếc ghe dừng lại, có lẽ khúc này con lạch hơi rộng hơn những chỗ khác một chút, những tàng lá dừa hai bên bờ không còn chụm đầu vô nhau nữa, ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt nước sáng long lanh, Hà nhìn thấy ngay những chú cá nhẩy lên đớp bọt. Nước thực trong và phẳng lặng.


Hà nhìn Tam thích thú.


- Ở đây nhiều cá quá hả anh.


- Chỗ này có lẽ chỉ có một mình anh biết, mấy năm rồi không câu ở đây, chắc tụi nó sinh sôi nẩy nở đầy nhóc chứ gì. Để anh lên bờ đào mớ trùng làm mồi nhé.


Vừa nói Tam vừa cởi quần áo ra, chàng chỉ còn mặc một chiếc quần sà loỏng. Hà say sưa nhìn những bắp thịt nổi lên cuồn cuộn trên thân thể chàng.


- Anh cho em đi với.


Nói xong Hà cũng lật đật cởi qưần áo ra, nàng thật tự nhiên vì biết nơi đây chỉ có hai người. Thế giới này êm đềm và thật riêng tư như ở trong phòng nàng vậy. Máng quần áo lên chiếc sào, Hà nhìn Tam mỉm cười, có lẽ Tam không ngờ nàng đã chuẩn bị mặc sẵn đồ tắm bên trong nên cứ trố mắt nhìn nàng, Hà hơi bẽ lẽn.


- Anh không ngờ em có mặc đồ tắm trước hả?


- Bộ em dự định đi bơi từ ở nhà à?


Hà cười nhí nhảnh.


- Đi mua ghe là em biết anh sẽ chở em ra sông rồi, bộ để nguyên quần áo đi phố được hay sao.


Tam cười hì hì, nhẩy xuống nước. Hà nhẩy theo ngay. Hàng ngày Hà rất thích tắm sông nên nàng bơi rất giỏi, chỉ vài sải tay đã vào tới bờ. Vừa bước lên bờ, Hà thích thú reo lên.


- Anh Tam à, chỗ này có cái gò đất tốt quá, chúng mình có thể trồng ngải ở đây được đó.


Tam đồng ý ngay.


- Phải rồi, anh cũng đang định nói với em trồng ngải ở đây vì chỗ này đất cao, không bao giờ sợ ngập nước. Hơn nữa, chỗ này cây cối cũng ít hơn những nơi khác, ngải sẽ không bị ảnh hưởng vì thiếu ánh sáng mặt trời. Hà ôm lấy Tam, vít đầu chàng xuống hôn say đắm. Như vậy là mọi việc kể như xong, nàng lo nhất là chỗ trồng ngải, bây giờ đã có rồi, kể như kế hoạch của nàng đã thành công tới gần phân nửa. Từ trước tới giờ, theo thầy nghề, mộng ước duy nhất của Hà là làm sao học được hết nghề ngải của thầy Tư, còn những môn khác ít làm nàng có hứng thú. Điều này Hà không đám thổ lộ với ai, vì biết rằng, học ngải chỉ để hại người, chứ không giúp ích được gì. Có lẽ nghề nghiệp của nàng đã nung nấu những ấn tượng về một quyền lực trả thù những dằn vặt, dầy vò của đàn ông. Những người bỏ tiền ra hàng ngày làm chủ thân thể nàng.


Ôm hôn Tam một lúc, Hà đã thấy thân thể chàng nóng hừng hực, những bắp thịt căng phồng, co rãn như bị kích thích cùng cực. Tam ghì chặt lấy Hà như muốn nhiền nát nàng trong vòng tay. Giữa trời đất bao la, lần đầu tiên trong đời Hà có gịp ôm một người đàn ông như thế này, những cảm giác mới lạ thích thú tràn ngập, Hà rít lên trong hơi thở man dại. Nàng cố ép thật sát vào mình Tam như muốn hoà với chàng làm một, bộ ngực phồng lên, căng cứng như chưa bao giờ Hà thấy, lớp áo tắm muốn bứt tung rạ và làm nàng cảm thấy vướng víu lạ thường. Hà lùa tay kéo tung nịt áo, ném xuống đất. Bộ ngực nàng không còn vướng víu nữa, vung lên trắng ngần, điểm hồng vút cao và chín mộng.


Trời thực nóng, gió thổi hiu hiu không giảm được cái nóng cháy da của cơn nắng hè. Dù đứng dưới bóng cây và vừa lội từ dưới lạch lên, Tam vẫn cảm thấy nực nội ghê hồn, bây giờ lại ôm cứng thân thể Hà trong vòng tay, máu trong người như sôi lên, có lẽ da thịt chàng đang nứt nẻ và bốc hơi ngùn ngụt. Tam điên lên trong hơi thở dại khờ. Chàng dè Hà xuống gò đất và rít lên man dại. Vài con chim dáo hoảng trên cành cây, tung cánh bay lên cao, để lại vài tiếng kêu hoảng hốt. Những tào dừa nước trao qua trao lại, cọ vào nhau sào sạt. Hà nhìn thấy bóng những tào lá trên nền trời xanh thẳm quay tròn và thực nhanh. Nàng lịm đi trong sự khoái cảm tột cùng…


Chiều xuống thực nhanh, Tam đã đưa Hà về, thân thể chàng rã rời, những bắp thịt như nhão ra, chàng nằm sõng sượt trên ghế bố như một thây ma. Có lẽ Tam ngủ ly bì từ lúc trở về tới giờ. Má chàng đã đánh thức Tam mấy lần dậy ăn cơm mà chàng cứ vật vờ không muốm cựa mình. Không hiểu sao những lúc chàng gần Hà lại gân guốc như vậy, thế mà mới trở về nhà chàng đã như con mèo mắc nước. Tới khi má Tam cho hay chú Tư cho thằng Cưng qua kêu, Tam mới lồm cồm bò dậy. Thằng Cưng cũng vô trong nhà, đứng bên ghế bố, y cười cười, nói:


- Thầy Tam coi bộ hết sí oắt rồi hả?


Tam tự nhiên giật mình, lấy tay dụi mắt cười hì hì, che dấu những ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu.


- Thằng cô hồn, mày nói cái gì đó?


Thầy Tư nói, em qua kêu thầy ăn cháo vịt.


- Tam phì cười vì câu trả lừi trậc lấc của nó không ăn nhập gì tới những ý tưởng trong đầu chàng. Tụt xuống ghế bố thực nhanh, Tam choàng tay qua vai thằng học trò nhỏ kéo đi.


- Ở võ đường có đông người không mày?


Cưng bị sức nặng của Tam đè lên vai, nó đi lảo đảo ra ngoài.


- Lúc nãy thì đông, nhưng bây giờ tụi nó về gần hết rồi, còn có mấy đứa. Thầy Tư có để riêng cho thầy một tô cháo vịt tổ chảng đó.


Tự nhiên Tam thấy đói, chàng nuốt nước miếng một cái ực


- Bộ tụi mày ăn hết rồi hả?


- Dạ, tụi em ăn hết chơn rồi, nồi cháo bự khổng lồ mà chúng nó làm một cái ào sạch bách. Con vịt béo ngậy à thầy.


Thầy San có ở đó không?


- Có, thầy ấy đang dậy ba con nhỏ bán cá ở chợ Bà Chiểu, mới xin vô học chiều nay.


- Tụi nó coi được không mày?


- Có một con coi cũng ngồ ngộ, còn hai ả kia xấu như qủi dạ xoa.


Tam đập mạnh vào vai thằng nhỏ.


- Thằng cô hồn, tao hỏi mày coi mấy đứa nó tập có được không, chứ đẹp xấu mà làm cái gì.


Cưng cười hì hì.


- Em tưởng thầy hỏi cái vụ kia chứ. Cả ba đứa cùng có học nghề chút đỉnh rồi. Tụi nó học trò ông Lành Cầu Sơn đó


- Mày có biết tại sao chúng nó qua đây không?


Nghe nói chúng nó muốn qua học bùa mà.


- Rồi chú Tư hứa dậy chúng nó à?


Thì chúng nó đóng tiền học, em nghe thầy Tư nói phải chờ một thời gian học võ đã, còn bùa ngải tính sau.


- Thì đúng rồi, ai mà không phải qua kỳ thử thách chứ. Thế chúng nó có chịu không?


- Tụi nó biết trước là như vậy rồi mà, nhưng mấy ả coi bộ ham làm thầy lắm đó. Con bé xinh xinh hỏi chị Hà học bao lâu rồi mà chưa được điểm đạo, khi nghe chị ấy nói, em thấy y thị nhăn mặt.


Tam cười hì hì:


- Học trò mới đứa nào không như vậy, tụi nó tưởng ai muốn làm thầy cũng được hay sao chứ. Ủa, con Hà chưa về hay sao?


Cưng nhìn Tam lém lỉnh, nó nghĩ tới mấy chục bạc trong túi Hà vừa dúi cho, bảo nó đi kêu Tam tới nhà thầy Tư ăn cháo, chính nó đã bịa chuyện thầy Tư bảo nó kêu cho Tam lật đật phải đi ngay. Cưng cũng đã nhìn thấy Hà ngồi ăn hủ tíu sáng nay với Tam ở quán chú Ba Đầu Hẻm, và vừa rồi Hà lại bàn với nó mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ. Đây là mộng ước của Cưng từ mấy năm nay, nó với thằng Phèn lăm le mở sòng bầu cua hoài mà không có ai đỡ đầu. Tưởng đã phải quên đi điều đó, ai ngờ Hà lại khui ra và tính làm ăn lớn với nó nữa. Cưng biết chắc Hà có dư khả năng làm điều đó, nàng lại kéo được cả Tam nhập cuộc thì kể như xong rồi. Cưng nói lấy lòng Tam.


- Chị Hà bảo phải chờ thầy tới chỉ cho chị ấy đường Ngọc Trảng để ăn thua đủ với con Oanh, hôm qua chị ấy bị nó hạ tức lắm đó, con nhỏ được thầy San tập luyện kỹ nên lối quá. Phải có thầy chỉ cho chị ấy mới trị được nó mà thôi.


Tam cười ha hả, chàng biết thằng nhỏ nói dóc, nhưng vẫn thấy thú.


- Cái mồm mày ăn nói dẻo quẹo từ hồi nào vậy. Mày không thấy thầy San lúc này ngon lành hay sao mà dám dụng vô chuyện của người ta.


Cưng vênh mặt.


- Em nể thầy San thực, nhưng con Oanh là cái thá gì. Không lý em là con trai lại kêu nó đấu với em. Cái thứ đó học mười năm nữa em cũng nhai sống.


Tam bóp mạnh vô vai Cưng làm nó hơi nhăn mặt.


Chàng nói khích:


- A, thằng này ngon, như vậy tao hỏi mày, tối hôm qua, khi con Oanh dùng thế Vuốt Xà Hành đánh mày, mày phản ứng thế nào?


Cưng mỉm cười.


- Không phải nói, bây giờ nó đánh thế đó ra rồi em mới nói, chứ cái cỡ nó, nếu đánh em như vậy, em đâu có thèm lộn mèo ra phía trước như chị Hà cho ê mình, ê mẩy.


- Vậy mày làm sao?


Cưng hừ một tiếng, nói:


- Khi nó kéo tay em vô mình nó, em sẽ theo luôn cái chớn đó, húc đầu vô ngực nó xem đứa nào lỗ cho biết.


Tam phì cười, la lớn:


- A, thằng này liều mạng, nó mà lách mình qua bên mặt một chút thôi thì cái đầu mày húc xuống đất là cái chắc. Tao bảo đảm với mày, con Oanh nó sẽ làm như vậy, vì tối qua lúc nó chuyển tấn, giữ thực vững bộ Đinh Tấn bên tay mặt. Chân mặt nó đứng trước, chân trái chống phía sau. Nếu mày theo cái chớn nó kéo mà húc đầu vô ngực nó, chân trái nó ở phía sau chỉ kéo về bên mặt một chút độ một phần tư vòng thôi là mày bỏ đời. Nếu nó buông mày ra thì đầu mày húc xuống đất, nếu nó cố tình hạ độc thủ thì cứ níu mày trong quyền pháp ấy, tặng cho mày một cùi chỏ táp ngay quai hàm, bây giờ mày không còn một cái răng ăn cứt, chứ đừng nói ở đó mà ăn cháo vịt đâu em.


Cưng nghe Tam nói, há hốc mồm, nó không ngờ con nhỏ Oanh lại lợi hại như vậy, nhưng hình như nó không tin con bé này lại có thể biến thế tài tình như Tam nói được. Họa chăng là Tam mới có thể làm như vậy được thôi, nó hỏi nhỏ:


- Bộ thầy thấy con nhỏ Oanh mà lợi hại như vậy sao?


- Tao không biết, nhưng mà tình hình tối qua là như vậy đó.


Cưng tư lự một lúc rồi nói:


- Bữa nào em thử với nó một keo xem sao.


Tam lắc đầu.


- Tao khuyên mày bỏ ý định đó đi, coi chừng mang nhục đó em. Tao biết mày khoẻ hơn nó nhiều, nhưng tỉ võ chứ không phải bán thịt đâu mà hòng lấy thịt đè người. Để tao nói cho mày điều bí mật này, không được tiết lộ với ai nghe chưa.


Cưng ngoan ngoãn gật đầu.


- Dạ, thầy đã dặn, em không dám nói với ai đâu. Em mà nói với ai cho Hà Bá vật đi.


- Đồ cô hồn, ai bảo mày thề. Tao biết mày không nói với ai rồi. Để tao cho mày biết mà phòng thân thôi. Con Oanh và cả con Dung nữa, đã được chú Tư chọn ngày cho điểm đạo để học Võ Thần rồi, mày liệu mà giữ hồn, đừng có chọc tụi nó mà mang họa vào thân đó em.


Điều này thì Cưng không thế nào tưởng tượng được. Hai con nhỏ này có đáng gì mà lại được thầy Tư chọn để điểm đạo, cho học Võ Thần và bùa ngải. Trong thâm tâm Cưng không phục chúng chút nào. Nó giáo hoảng hỏi Tam:


- Bộ thầy nói thực hả?


- Không lý tao lại đi nói xạo mày hay sao.


- Nhưng mà không lý võ đường mình hết người tài rồi hay sao mà thầy Tư lại đi chọn hai con nhỏ con đó.


Tam cười hì hì.


- Mày không tin cứ chờ vài bữa nữa thôi, không lâu đâu Tao đã nói với mày, tỉ võ không phải là lấy thịt đè người. Hơn nữa, đi vào thế giới Thần Võ thì không còn cần tới bắp thịt nữa.


Cưng ngơ ngác, hỏi:


- Ủa, thế tập võ mà không cần sức mạnh thì lấy cái gì chiến đấu?


Tam nhìn thằng nhỏ thương hại. Chàng nghĩ ngay tới chương trình của Hà mở sòng bầu cua ở chợ Nhỏ, nàng có nói thằng này lắc bầu cua rất thiện nghệ, bằng mọi giá phải dụ nó hợp tác mới xong. Chàng cố tình quên đi luật lệ của môn phái về bí mật của sự luyện tập Võ Thần, không được tiết lộ cho bất cứ ai chưa được điểm đạo. Tam nói nho nhỏ:


- Những điều hôm nay tao nói cho mày nghe không được tiết lộ với ai nghe. Võ Thần không cần tới sức mạnh của bắp thịt. Điều căn bản là: Tinh, Khí, và Thần. Giữ được Tinh, thu được Khí, thì luyện được Thần. Khi đã xuất thần thì thân chẳng phải là thân. Thế cũng không còn là thế nữa. Mọi sự đều đi vào hư ảo, vô vi. Khi điểm đạo là khai thông kinh mạch cho các đệ tử Thần Võ nhập môn, để đi vào thế giới huyền ảo của trời đất. Tao chắc chắn có nói nhiều hơn nữa mày cũng không hiểu nổi đâu. Nhưng mà bất cứ đứa nào được xuất sư đều có thể điểm đạo được. Nhưng mà bây giờ tao có mọc nanh cũng không dám điểm đạo cho mày. Mày chờ cho tao được lập lên làm chưởng môn, môn phái Lâm Kinh Thần Võ này đã, chắc chắn tao sẽ điểm đạo cho mày.


Cưng mừng rơn, la lớn:


- Thầy nhớ nhe, nhất định em ủng hộ thầy lên làm chưởng môn đó.


Tam và Cưng cũng vừa đi tới võ đường, Tâm nói nho nhỏ:


- Mày la nho nhỏ chứ, không chết cả đám bây giờ.


Cưng lấy tay bịt miệng lại, nhìn Tam cười khúc khích.


0 views0 comments

Comments


bottom of page