top of page
Writer's picturehungson1942

NHÓM LỢI ÍCH #7

Updated: Jul 26, 2022


Chương 7/7

Lan quì trước bàn thờ Phật, trong chùa Thiên Han ở Khu Du Lịch Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han. Trước mặt nàng là Tam sư; gồm có thượng tọa Thích Pháp Uy, Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La. Sư bà Thích Nữ Ngọc Hòa, Ủy Viên Thường Trực trong Ủy Ban Về Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội, và Hòa thượng Lục Cà Kheo, Trụ Trì chùa Thần Tài. Ngồi bên phải và bên trái các vị này là các Thượng tọa trong nhóm Thất Chứng; bẩy vị thượng tọa này toàn là các trụ trì chùa chiền nổi tiếng chung quanh vùng.

Phải nói Lễ Xuất Gia của Lan gồm có tất cả các chức sắc Phật Giáo cao cấp nhất trong vùng chủ trì. Và hàng ngàn Tăng, Ni cùng Phật tử ngồi chặt ních chánh điện. Cũng phải nói nữa là trong hàng Phật tử không thiếu bộ mặt nào trong giới chức chánh quyền địa phương, gồm cả ông Bí Thư Tỉnh Ủy Lai Châu và Phu nhân. Bặc biệt người ta còn nhận thấy sự có mặt của một phụ nữ người Hoa đi cùng bà Phấn – Mẹ nuôi của Bí Thư Tỉnh Ủy Phu nhân tỉnh Lai Châu.

Bây giờ dân chúng mới rõ; Hai thiếu nữ nhặt được cung kiếm của Nàng Han, trong vụ sét đánh trồi lên dưới gốc cây cổ thụ, một người hiện giờ là phu nhân quan Bí Thư Tỉnh Ủy Lai Châu, nay là chủ đền Nàng Han mới cất. Còn một người chính là người thiếu nữ xuất gia ngày hôm nay. Có lẽ nàng sẽ là vị Trụ trì của chùa Thiên Han vĩ đại trong rừng ở Khu Du Lịnh Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han này.

Một đám rước có một không hai, khác lạ hơn trong các buổi Lễ Xuất Gia của Lan là; nàng được mười hai thiếu nữ mặc quần áo dài trắng, đi hai bên trải những cánh hoa sen trắng lót chân cho nàng tiến vào chùa. Theo sau nàng là một hàng dài các Ni sư vừa đi, vừa tụng kinh cung thỉnh Lan vào chùa để nhận buổi Lễ Xuất Gia đã được loan báo cả mấy tháng nay.

Khi Lan vừa quì xuống trước bàn của Tam Sư, Thất Chứng. Tiếng niệm Phật của đoàn Ni sư theo sau nàng cũng vừa dứt. Một hồi chiêng, trống bát nhã nổi lên vang lừng. Phật tử bỗng thấy Bí Thư Tỉnh Ủy phu nhân tiến lên trước bàn Phật tuyên bố:

- Kính thưa chư vị Tam Sư, Thất Chứng, cùng toàn thể quí vị Tăng Ni và Đại chúng. Hôm nay chúng con hân hạnh được tổ chức lễ xuất gia cho sư muội. Người cùng nhận được báu vật của Nàng Han ngày nào. Nay con đã lập gia thất với ngài Bí Thư Tỉnh Ủy tại đây, và cai quản đền Nàng Han, thì hôm nay, sư muội con cũng làm bổn phận của mình. Xin xuất gia để cai quản ngôi chùa Thiên Han trong Khu Du Lịnh Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han này. Chúng con được Trời, Phật, Thánh, Thần và có lẽ cả Nàng Han tiên cô nữa; ban ơn huệ cho chúng con, để hướng dẫn con dân của các Ngài ở đây. Cho nên chị em chúng con xin tuân theo ý chỉ của các ngài. Nguyện làm tròn bổn phận được giáo phó. Xin ơn trên phù trợ cho chúng ta. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.

Ngàn vừa rứt lời. Mọi người đều đứng dậy vỗ tay, tưởng chừng như muốn phá tung nóc chùa. Chờ cho tiếng vỗ tay lắng xuống. Sư bà Thích Nữ Ngọc Hòa đứng lên nói:

- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính thưa chư vị Tăng Ni, chư vị quan chức trong chính quyền và Đại chúng. Hôm nay đại diện cho Tam Sư, Thất Chứng có mặt tại đây, Chúng con xin chân thành cảm tạ chư vị đã hoan hỷ tới tham dự lễ xuất gia do chúng con chủ trì. Chúng con xin thành tâm tán thán công đức này của chư vị. Bây giờ kính xin chư vị đứng dậy chắp tay niệm Phật để chúng ta bắt đầu cho buổi lễ xuất gia trọng đại ngày hôm nay.

Chờ cho mọi người đứng dậy chắp tay, sư bà Thích Nữ Ngọc Hòa mới từ tốn niệm Phật để mọi người niệm theo:

- Nam Mô Bổ Sư Tích Ca Mâu Ni Phật

Nam Mô Bổ Sư Tích Ca Mâu Ni Phật

Nam Mô Bổ Sư Tích Ca Mâu Ni Phật.

Tiếng niệm Phật trầm trần, đều đặn của các tăng ni và đại chúng vang vang bay bổng lên không trung, làm cho không khí trong chánh điện tự nhiên trở nên trang nghiêm lạ thường. Sau khi niệm Phật xong, Sư bà Thích Nữ Ngọc Hòa đứng im lặng một lúc. Trong chánh điện giờ đây chỉ cần thở nhẹ, người bên cạnh cũng nghe thấy làn hơi của mình. Giây phút tĩnh tâm ngắn ngủi này thanh thoát làm sao.

Một lúc sau, Sư bà đưa hai tay về phía trước, nói:

- Nam Mô A Di Đà Phật, xin cảm tạ Tăng Ni và Đại chúng. Kính mời qúi vị an tọa. Giờ đây là nghi thức xuất gia của đại đệ tử của bần ni. Xin chư vị trả lời bần ni: “ Tăng đoàn đã tập hợp đầy đủ chưa?”

Mọi người trong chánh điện đồng thanh nói:

- Tăng đoàn đã tập hợp rồi ạ.

Sư bà lại hỏi:

- Tăng đoàn có hòa hợp không?

Đại chúng lại trả lời:

- Dạ, thưa Tăng đoàn rất hòa hợp ạ.

Sư bà lại hỏi:

- Người xin thọ giới đã có mặt chưa?

Đại chúng lại trả lời:

- Người xin thọ giới đã có mặt rồi ạ.

Sư bà từ từ đưa hai tay lên trời, rồi chắp tay trước ngựa nói:

- Hôm nay Tăng Đoàn, cũng như chư vị Tỳ Kheo Ni hòa hợp tại đây để kiết ma tụng giới. Chúc phúc cho đại đệ tử bần ni xuất gia, rũ bỏ mọi ân oán trần gian, nương nhờ cửa Phật. Tác bạch công thành. Giờ đây đệ tử xin xuất gia hãy theo ta lập lại các giới của một vị Tỳ Kheo Ni phải giữ. Đầu tiên là Tám Giới Khí ba-la-di – Parajika.

Mỗi lần Sư bà Thích Nữ Ngọc Hòa đọc một giới luận thì Lan lại lập lại và cúi đầu đảnh lễ. Cứ như thế giới luật được xướng lên lần lượt đi từ 8 giới điều ba-la-di, 17 giới điều tăng-già bà-thi-sa, 30 giới điều ni-tát-kỳ ba-dật-đề, 178 giới điều ba-dật-đề, 8 giới điều ba la đề đề xá ni, 100 giới điều chúng học và 7 pháp diệt tránh giới. Sau khi Lan đã lập lại tất cả các giới luật. Sư bà hỏi nàng:

- Con có đồng ý giữ các giới luật vừa rồi không?

Lan đáp:

- Bạch Sư Phụ, con xin giữ tất cả các giới luật đó.

Sư bà đi tới chỗ Lan quì, dùng một bông hoa sen nhúng nước phép, vẩy lên đầu Lan và cắt một lụm tóc trên đầu nàng, rồi nói:

- Vậy ta ban cho con Pháp danh là Thích Nữ Ngọc Thiên Hương. Từ nay con chính thức là Tỳ Kheo Ni của bổn môn. Trụ trì ngôi chùa Thiên Han này. Vì con đã có đầy đủ cả giới luật và oai nghi đúng theo ý chỉ của đấng Thiên Tôn. Ta vì công vụ Quốc Hội giao phó quá nhiều, nên không thể làm trụ trì ở đây lâu hơn được nữa. Nay trao lại cho con tiếp quản.

Trong khi Thượng tọa Thích Pháp Uy cạo tóc cho Lan, tất cả mọi người trong sảng đường đứng dậy, vỗ tay chúc mừng vang dội. Lan cũng được thay liền bộ đồ vàng và đắp áo cà sa bằng nhiều mảnh ghép lại; Biểu hiệu oai nghi của một vị Viện Chủ ngôi chùa Thiên Han vĩ đại trong Khu Du Lịnh Sinh Thái Tâm Linh Nàng Han này. Ngay lúc ấy, một Tỳ Kheo Ni lên trước bàn thờ Phật mời:

- Nam Mô A Di Đà Phật. Xin cung thỉnh Viện chủ chùa Thiên Han. Tỳ Kheo Thích Nữ Ngọc Thiên Hương lên có đôi lời cùng Tăng đoàn và Đại chúng ạ.

Lan từ từ tiến lên bàn thờ Phật, xá ba lậy rồi đi xuống bàn Tam Sư, Thất Chứng xá một lậy. Xong, nàng quay qua Đại Chúng trong sảng đường nói:

- Nam Mô Bổn Sư Tích Ca Mâu Ni Phật, Kính thưa chư vị Sa Môn và Tỳ Kheo, cũng như các sư tỷ muội Tăng Ni trong Tăng Đoàn và Đại chúng. Hôm nay bần ni vâng lời Thiên ý, được chư vị tới đây chứng giám lễ xuất gia của bàn ni, thật là một vinh dự to lớn trong cuộc đời tu trì của bần ni. Bần ni xin chân thành tán thán công đức to lớn ấy của tất cả mọi người.

Tiếng vỗ tay vang dội. Chờ cho tiếng vỗ tay giảm đi đôi chút, Lan tiếp tục nói:

Kính thưa quí vị.

Như quí vị đã biết; Các chư vị Phật không phải là những đấng Tạo Thiên Lập Địa. Nhưng các ngài chính là những bậc Giác Ngộ xuống trần chỉ giáo cho chúng ta con đường tu tập, để đạt tới Chánh quả, Chánh giác mà giải thoát khỏi con đường sinh tử, tiến tới Niết Bàn.

Bằng vào chân lý ấy. Chúng ta cùng nhau qui y Tam Bảo, để nương nhờ cửa Phật, mà tạo nên những nghiệp lành, tránh làm điều dữ, tạo phước cho chúng sanh. Bần ni được phép tiếp quản ngôi chùa vĩ đại này dành cho các Ni Sư, nên xin thưa cùng chư vị Tăng, Ni cùng toàn thể Đại chúng về tình hình niện nay của bổn tự.

Hiện nay trong tự có gần một trăm Ni sư. Công việc chính của các sư tỷ muội là hàng ngày tụng niệm ba thời kinh, và hướng dẫn đại chúng trong các buỗi lễ, cũng như trao dồi thêm Phật Pháp từ các vị thức giả các nơi về đây giảng dậy. Tuy nhiên, chưa thực sự dấn thân tạo phước cho bá tánh. Bởi vậy, Bần ni mới xin phép sư phụ cho xây cất một Cô Nhi Viện cho các bé gái mồ côi, để cho các Sư Tỷ Muội có dịp reo duyên lành, tạo nghiệp tốt trong lúc tu trì tại đây. Các bé gái mồ côi này sẽ được tu học cho tới khi trưởng thành. Sau đó, nếu còn muốn tiếp tục nương nhờ cửa Phật, để trở thành Tỳ Kheo Ni thì sẽ được gửi đi học trong các trường đại học trong nước hoặc nước ngoài.

Lan nói tới đây, tiếng vỗ tay lại vang dội, làm nàng phải ngừng lại chờ một lúc mới nói tiếp:

- Kính thưa quí vị. Xin quí vị cho phép Bần Ni được giới thiệu: Madame Chen, người đại diện cho chùa Nga Mi trên núi Nga Mi Sơn của môn phái lừng lẫy do ngài con gái út của đại hiệp Hoàng Dung và Quách Tỉnh sáng lập cả ngàn năm nay tại Trung quốc. Madam Chen vừa chuyển giao lời mời kết nghĩa của chùa Nga Mi với chùa Thiên Han của chúng ta. Đồng thời chấp nhận cho các Tỳ Kheo Ni của bổn tự được tu học tại Nga Mi Sơn, cả về võ học của Nga Mi phái, và chương trình tiến sĩ Phật học tại đó. Xin cung thỉnh Madan Chen đứng dậy cho đại chúng chiêm ngưỡng dung nhan ạ.

Vừa nói, Lan vừa đưa tay về hướng thiếu phụ người Hoa, ngồi cạnh Bí thư Tỉnh Ủy phu nhân. Có lẽ bà này hơi bất ngờ vì lời giới thiệu của Lan, nên ngượng ngùng đứng dậy vái chào quan khách trong tiếng vỗ tay tưởng chừng như không bao giờ muốn dứt. Bà ta phải đứng lên, ngồi xuống hai ba lần để đáp lại sự ái mộ cuồng nhiệt của mọi người. Lan phải can thiệp để tiếng vỗ tay ngừng lại, nàng nói:

- Xin chân thành cảm tạ ân tình quí báu của đại chúng dành cho Madam Chen. Xin phép cho bần ni nói tiếp ạ.

Lúc đó tiếng vỗ tay mới từ từ ngưng lại. Lan nói tiếp:

- Thưa quí vị. Có lẽ tất cả quí vị tới bổn tự hôm nay, đều phải để xe tại bãi đậu xe của Khu Du Lịnh Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han, cách đây cả cây số để đi bộ trên con đường mòn xuyên rừng để tới chùa Thiên Han này…

Nhiều tiếng cười khúc khích bên dưới, làm Lan cũng phải ngừng lại một chút, nàng mỉm cười nói tiếp:

- Bởi vậy, công việc đầu tiên bần ni tiếp quản ngôi chùa này, là làm ngay một con đường cho xe ô tô chạy thẳng từ ngoài vào tới sân chùa…

Lần này thì tất cả mọi người trong đại sảng đứng bật dậy, vừa vỗ tay vừa reo hò vang dội. Không khí trang nghiêm của một buổi xuất gia trở nên vui nhộn lạ thường. Lan phải đưa tay ra dấu cho mọi người yên lặng để nàng nói tiếp.

- Kính thưa quí vị… kính thưa quí vị.. Xin phép cho bần ni nói hết vấn đề này đã ạ. Con đường từ cổng Khu Du Lịch Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han dẫn tới sân chùa không phải chỉ có thế, mà con đường đó còn được làm tới núi Nga Mi trong tỉnh Tứ Xuyên bên Trung quốc nữa, thưa quí vị. Do đó, chỉ vài tháng nữa, quí vị có thể lái xe khoảng hai tiếng đồng hồ, từ đây để hành hương tới ngôi chùa chúng ta vừa kết nghĩa chị em. Bần ni cũng xin nói luôn. Chi phí làm đường từ Nga Mi Sơn tới biên giới Việt Nam sẽ do chính quyền Trung quốc chi trả. Từ biên giới Việt Nam tới cổng Khu Du Lịch Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han sẽ do tỉnh Lai Châu đài thọ. Còn bổn tự sẽ phải cáng đáng tiền làm đường từ cổng Khu Du Lịnh Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han tới sân chùa mà thôi. Sở dĩ bần ni phải dài dòng như vậy, vì quả thực bổn tự không có đủ tiền làm con đường này, cũng như tiền để xây Cô Nhi Viện. Do đó, Bần ni sẽ cho xây cất dọc theo hai bên đường vô chùa, những cửa hàng, bán cho những ai muốn mua, để kinh doanh tại đây lấy tiền làm đường vô chùa và xây cất Cô Nhi Viện. Cũng xin thông báo luôn là số cửa hàng dù mới trên bản vẽ, nhưng đã bán gần hết rồi ạ. Số tiền đặt cọc mua cửa tiệm cũng đã đủ để xây Cô Nhi Viện và làm con đường vô bổn tự. Bần ni không còn phải lo lắng nữa. Và như vậy, chắc chắn chúng ta sẽ xây dựng được một con phố thương mại sầm uất nhất trong Khu Du Lịch này. Bởi vì con phố này như đã nói, nó được nối liền tới núi Nga Mi Sơn bên Trung quốc.

Lan vừa dứt lời, lần này tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng bàn tán làm náo loạn cả sảng đường. Không còn ai có thể ngăn cản được mọi người nữa. Lan bắt buộc phải ngưng bài thuyết trình của nàng tại đây, để bước sang mục kế tiếp là mời quan khách sang nhà ăn để dùng bữa cơm chay do nhà chùa khoảng đãi.

Madame Chen nắm tay Phấn nói nho nhỏ:

- Con bé này còn nhỏ mà lưu manh qúa. Quyết định làm con đường Liên Tỉnh từ Sơn La qua Lai Châu, tới Tứ Xuyên là của muội. Và cũng chính muội đề nghị với chính phủ Trung quốc; nhà thầu Trung quốc nào trúng thầu, làm xa lộ liên tỉnh là phải dùng tiền lại quả bằng cách xây thêm đường vào chùa Thiên Han và cất Cô Nhi Viện cho chùa, để lấy lòng dân chúng và ông Bí Thư Tỉnh Ủy Lai Châu cho dễ làm việc, chứ không đưa tiền mặt cho quan chức Việt Nam như thường lệ. Vậy mà cô nàng này dám tuyên bố làm phố thương mại để lấy tiền xây Cô Nhi Viện và làm đường vô chùa. Nó nghĩ ra cách này để làm tiền thì muội cũng nể nhỏ này quá. Vì ai cũng biết, không thể công khai việc nhà thầu lại quả cho ta được. Chúng mình mà mở miệng cũng mắc quai!

Phấn nói:

- Madame không biết, cô ta còn nhờ con nuôi của Phấn, nói với chồng nó ký giấy phép kinh doanh để mở một nhà hàng cơm chay, ngay cạnh sân chùa Thiên Han cho mẹ nó, và ông Bí Thư Tỉnh Ủy đã ký rồi. Giờ đây lại còn con phố thương mại dọc theo con đường tới chùa nữa, mà người ta đã đặt cọc mua gần hết thì ghê thật!

Madame Chen ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Muội thấy hết sức bất ngờ cách làm tiền của con nhỏ này. Không hiểu tại sao nó lại biết kế hoạch của muội, muốn thành lập Đặc Khu Kinh Tế dọc theo xa lộ liên tỉnh, để nó nương theo đó mà làm khu phố thương mại kéo dài tới sân chùa! Hơn nữa, nó không có một đồng xu dính túi, mà bây giờ còn đi trước mình một bước. Khi làm xa lộ liên tỉnh này, muội đã theo chỉ thị trong chương trình “ Một vành đai. Một con đường “ của nhà nước, để phát triển kinh tế, đáp ứng cho chủ chương của Đảng. Nhưng vẫn có cái khó là làm thế nào cho các phe phái ở Việt Nam không phản đối, chứ chưa nói tới muốn họ hợp tác với mình. Thế mà con bé này lại được sự ủng hộ của mọi người dễ dàng như vậy mới lạ.

Phấn nói:

- Con nhỏ Lan lấy tư cách là Ni sư Viện chủ chùa Thiên Han, kêu gọi Phật tử tiếp tay làm con phố thương mại này, để lấy tiền giúp nhà chùa, nên mọi người dễ dàng đáp ứng lời kêu gọi của nó.

Madame Chen hập hực, nói:

- Chúng ta chỉ có thể thực hiện kế hoạch này một cách dễ dàng, nếu chính phủ Việt Nam ký kết Thương Mại Tự Do, gọi là FTA. Nhưng phải ở cấp quốc gia chứ cá nhân thì không được. Và nếu chúng ta vận động được phía Việt Nam ký hiệp ước Thương Mại Tự Do cho vùng Đặc Khu Kinh Tế này coi như xong. Nhưng tới bây giờ muội vẫn chưa biết phải làm gì để cho phía Việt Nam chịu như vậy! Thế mà con bé này hôm nay công bố như vậy, có khác gì chính cô ta là người chủ xướng công việc này một cách thật đơn giản hay không!

Phấn nói:

- Con nuôi của tỷ, hôm làm lễ tiếp nhận đền Nàng Han đã hốt được hồn lão Tổng Bí Thư Đảng. Nếu phải dùng tư cách nhà nước thì có thể sai khiến lão này được. Nhất là chúng ta chủ chương làm Đặc Khu Kinh Tế dọc theo xa lộ liên tỉnh, nối liền Việt Nam với Trung quốc thì nhất định phải có bàn tay lão Tổng Bí Thư mới thành công, vì những ưu đãi cho Đặc Khu Kinh Tế về thuế má và nhân sự nước ngoài tới Việt Nam định cư và làm việc không đơn giản đâu.

Madame Chen bỗng nẩy ra một ý nghĩ. Nàng nói:

- Nếu vậy muội sẽ có cách.

- Madame tính làm sao?

- Thực sự hốt được hồn lão Tổng Bí Thư là rất tốt. Nhưng còn phe đảng của hắn trong Bộ Chính Trị và Chính phủ cũng như quân đội họ có chịu không lại là một vấn đề nữa. Do đó chắc phải làm một cú đảo chánh rồi. Muội sẽ dùng thằng Thủ Tướng chiếm ngôi Tổng Bí Thư. Phe này mà lên cầm quyền thì tất cả những người theo phe lão Tổng sẽ bị thanh trừng hết. Do đó, chúng sẽ có phản ứng để tự vệ. Trong hoàn cảnh này, muốn trấn áp phe đối lập chỉ còn cách dựa vào thế lực của Trung quốc thôi. Lúc đó chúng ta sẽ bàn với lão và phe của lão phải ký hiệp ước Thương Mại Tự Do cho Đặc Khu Kinh Tế của mình dọc theo xa lộ liên tỉnh nối liền Sơn La và Lai Châu với Trung quốc. Còn bên phía Trung quốc thì đương nhiên đang chờ đợi chúng ta hành động, và họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cho kế hoạch của chúng ta thành công, kể cả việc điều binh ra biên giới, sẵn sàng cho một cuộc chiến tranh nữa.

Phấn nói:

- Madame nghĩ có cần phải dùng tới biện pháp mạnh như vậy hay không. Bởi vì khi có chiến tranh, dân tình sẽ hết sức thê thảm. Mà mục đích của chúng ta là phát triển kinh tế thì đâu có lợi gì.

Madame Chen hỏi:

- Nhưng nếu có một phe phái nào đó cương quyết chống lại việc thiết lập Đặc Khu Kinh Tế đó thì phải làm sao?

Phấn cười hì hì.

- Thuận ta thì sống. Chống ta thì chết! Ai bảo đảm được sinh mạng của những cá nhân đó.

- Nhưng nếu là một tập thể thì thế nào? Không lý giết được hết cả trăm, cả ngàn người à?

Phấn vẫn giữ nụ cười trên môi nói:

- Đánh rắn thì chỉ cần đánh cái đầu thôi madame.

Và sự việc đúng như những gì trong câu chuyện của hai người phụ nữ này nói với nhau trong bữa cơm chay do chùa Thiên Han khoảng đãi; Vì sau đó đã xẩy ra y như vậy. Khi con đường xa lộ liên tỉnh Sơn La, Lai Châu tới Tứ Xuyên vừa được đề ra trước quốc hội Việt Nam. Một làn sống chống đối quyết liệt của phe tướng lãnh vùng 2 cầm đầu. Họ là thành phần từng tham dự trong những trận đánh với Trung quốc tại biên giới mấy năm trước. Lý do nhóm này đưa ra phản đối con đường xa lộ liên tỉnh đó là Trung quốc giúp Việt Nam, làm con đường xa lộ liên tỉnh này rất nguy hiểm cho nền an ninh quốc gia. Vì nếu có chiến trang xẩy ra nữa như lần trước; con đường này chính là con đường tiến quân của quân đội Trung quốc bằng xe tăng , tiết giáp. Thậm chí còn có thể dùng xa lộ làm phi đạo chuyển quân một cách dễ dàng và mau chóng. Vậy mà chính phủ còn định ký cả hiệp ước Thương Mại Tự Do để thiết lập Đặc Khu Kinh Tế dọc theo con đường xa lộ liên tỉnh này, có khác gì thiết lập bãi đáp cho không quân Trung quốc chuyển quân, cũng như trại lính trá hình cho họ hay không…..

Tuy nhiên, chỉ mấy tuần lễ sau đó, một tai nạn máy bay lên thẳng của quân khu 2, chở các tướng lãnh hợp tác với các tướng lãnh Lào đi thị sát vùng biên giới Lào – Việt gặp nạn. Tất cả hơn 20 thành viên trên máy bay đều tử nạn. Báo chí loan tin tai nạn máy bay vì sương mù nên đâm phải núi. Nhưng lại có nguồn tin cho rằng, máy bay lên thẳng chở các tướng lãnh quân khu 2 bị bắn hạ bởi hỏa tiễn địa đối không cầm tay của Trung quốc. Luồng gió chống đối của nhóm tướng lãnh vùng 2 về việc Trung quốc làm xa lộ liên tỉnh Sơn La, Lai Châu tới Tứ Xuyên tại quốc hội, không ai dám nhắc tới nữa. Ngay sau đó, Chủ Tịch Nước ngoan ngoãn cùng Tổng Bí Thư đảng sang Trung quốc ký hiệp ước Tự Do Thương Mại cho luôn tất cả mấy tỉnh ven biên giới Việt-Trung. Cũng như dân hai nước có quyền đi lại qua biên giới không cần đăng ký.

Dọc theo xa lộ liên tỉnh các kỹ nghệ Trung quốc mọc lên như nấm. Tất cả các sản phẩm làm tại các tỉnh này đương nhiên là “Make in Việt Nam”. Mặc dù nhân công hoàn toàn là người Trung quốc, cũng như các nguyên liệu cũng từ Trung quốc đem qua. Dân số người Trung quốc ở các tỉnh này bắt đầu vượt trội hơn dân số người Việt nhiều.

Các bang hội người Hoa tràn lan khắp nơi. Họ xây cả trường học dậy bằng tiếng Hoa công khai cho các con em của họ. Cũng như các đoàn thể người Hoa hoạt động rầm rộ công khai. Chùa Thiên Han cũng theo trào lưu đó, xây dựng chi nhánh Võ phái Nga Mi lên tới cả trăm môn sinh, cả Việt lẫn Hoa, tập luyện hàng ngày tại đây. Ni sư Thích nữ Ngọc Thiên Hương trở thàng Phó đường chủ của Nga Mi phái tại Miền Bắc Việt Nam tăm tiếng lừng lẫy. Đồng thời bà Ba – mẹ của Ni sư Viện chủ cũng đã xuất gia, bà vẫn trông coi nhà hàng cơm chay cạnh chùa. Nơi đây không biết tự lúc nào, đã trở thành chỗ liên lạc để móc nối các dịch vụ đấu thầu của nhà nước. Và bà Ba cũng cai quản luôn cả Cô Nhi Viện, nơi mà người nước ngoài tới mua con nuôi rất dễ dàng.

Chiều nay Ni sư Ngọc Thiên Hương và mẹ nàng, được thượng tọa Lục Cà Khêu cho đệ tử mời tới chùa Thần Tài dùng cơm chay để bàn chuyện. Lan có linh cảm như có chuyện gì không hay sắp xẩy ra trong buổi gặp gỡ này. Trên đường lái xe chở mẹ tới Sơn La, Lan nói:

- Mẹ à, con nghĩ chắc có chuyện gì đó sẽ xẩy ra không tốt trong cuộc gặp thầy Lục Cà Kheo lần này quá.

Bà Ba phân vân nói:

- Mẹ cũng có linh cảm như vậy. Bởi vì như con biết, thằng Phong đã nói hết chuyện ông ấy dàn cảnh vụ á phiện để hại mẹ con mình rồi.

Lan nói:

- Con cũng thấy hơi là lạ. Tại sao thằng Phong lại dám nói chuyện này ra chứ. Tại sao nó không chối phắt khi mẹ hỏi.

Bà Ba gật đầu, nói:

- Lúc đầu mẹ tưởng nó nói sàm. Sau gạn hỏi mới biết chắc đó là sự thật.

- Khi mẹ nói cho con nghe. Con cũng không tin tưởng lắm, nên tìm gặp ông Đại tá Giám đốc công an tỉnh mới bật ngửa ra, ông ta chẳng biết gì vụ này cả. Đúng như thằng Phong nói; vai trò Đại tá Giám đốc công an hôm đó là nó đóng giả qua điện thoại. Cũng như cả đám công an hôm đó xét nhà mình đều là đệ tử của y trong võ đường tại chùa Thần Tài.

Bà Ba hỏi:

- Sao con biết đám công an đó là môn sinh tại võ đường chùa Thần Tài.

Lan nói:

- Vì muốn biết chắc thằng Phong nói chuyện này có thật không. Hơn nữa, trước khi con ra tay thì không muốn mình mắc mưu ai, để bị họ chia rẽ tình cảm của mình dành cho thầy Lục Cà Kheo từ trước tới giờ.

- Vậy con làm sao biết chắc điều đó là sự thật?

- Dạ, hôm nghe mẹ kể lại, con bán tín bán nghi, nên gặp em con bảo nó thuật lại mọi việc xẩy ra ngày hôm đó. Sau đó con tổ chức một buổi giao lưu giữa võ đường chùa Thần Tài và các đệ tử Nga Mi phái của con. Con để con Hoa trà trộn vào đám đệ tử đó, để nó nhận diện đám này. Đúng như những gì mình biết. Nó nhận ra ngay mấy tên hôm đó khám xét nhà mình trong đám võ sinh chùa Thần Tài. Chẳng những thế, nó còn lén chụp hình mấy đứa đó cho con coi nữa.

Ngừng một lúc, Lan hỏi mẹ:

- Con có một thắc mắc tính hỏi mẹ, hôm mẹ kể chuyện này mà chưa nói ra.

Bà Ba nói:

- Con tính hỏi điều gì?

Lan nói:

- Thằng Phong nó là chân tay rất trung thành với thượng tọa Lục Cà Khêu. Hơn nữa, nó chính là người nghe lời ông ta lừa mình thì tại sao nó lại nói ra chuyện này.

Bà Ba ngần ngừ một lúc rồi nói:

- Có chuyện này mẹ giấu con từ lâu. Mẹ cũng muốn nói cho con biết lắm, nhưng sợ con buồn nên không dám thổ lộ.

Lan cười hì hì, nói:

- Bố chết sớm, mẹ là người tảo tần khổ sở, nuôi hai chị em con tới bây giờ được như thế này. Có chuyện gì mẹ làm mà sợ tụi con buồn mẹ được nữa chứ.

Bà Ba cười ngượng nghịu nói:

- Nói ra cũng mắc cỡ lắm. Nhưng con đã nói thế mẹ cũng không muốn giấu diếm gì con nữa. Mẹ với thằng Phong đã tư tình với nhau từ lâu.

Lan cười hì hì, nói:

- Con cũng nói thực với mẹ. Chuyện của mẹ với thằng Phong con biết ngay từ hôm nó đưa em con từ nhà tù về. Hôm đó mẹ bảo con vô bếp lấy cái gì cho con Hoa ăn, sợ nó đói vì cả ngày không được ăn uống gì. Lúc trở ra không thấy mẹ đâu, con đi tìm và biết mẹ và thằng Phong ra bụi cây sau nhà trò chuyện. Con lén núp ở bụi cây bên cạnh đã thấy hết rồi. Nhưng qua đêm mẹ con mình ngủ với thầy Lục Cà Khêu thì chuyện đó có gì thấm thía vào đâu, nên con im luôn.

Bà Ba cười hì hì, dơ tay phát mạnh vào vai Lan nói.

- Cái con quỉ sứ này ghê qúa đi…

Lan nói:

- Thực ra con còn biết, sau đó mẹ và thằng Phong tiếp tục với nhau cho tới bây giờ. Nhưng con nghĩ. Bố đã mất từ lâu. Mẹ có muốn tái giá đó cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, mẹ lại đang là sư cô nên không thể công khai được, nên lén lút cũng phải thôi. Nhưng con không hiểu tại sao, vụ lừa gạt mẹ con mình, thằng Phong cũng có phần mà nó lại dám nói ra chứ.

Bà Ba nói:

- Thực ra thì hôm đó, mẹ có một chai rượu Mỹ. Nó đòi thử nên đêm đó say mèm. Tới tối nằm mơ nói lảm nhảm chuyện tụi mình bị nó gạt. Mẹ cố hỏi nó trong cơn mê. Y nói ra chuyện đó nhưng không đầu không đuôi. Tới sáng, mẹ truy hỏi. Và hù nó là mẹ sẽ gặp Đại tá Giám Đốc cảnh sát tỉnh hỏi. Y sợ quá khai ra hết. Nhưng xin mẹ đừng lộ chuyện này ra vì thầy Lục Cà Khêu sẽ giết nó. Hơn nữa, sau đó nó đưa cho mẹ những số tiền khủng lấy trộm được trong dịch dụ giao ma túy của thầy Lục Cà Khêu sai nó làm, mẹ đã đưa cho con rồi đó.

Có lẽ Lan đã hiểu, nàng nói:

- Thì ra thế. Hôm mẹ đưa con mấy trăm triệu đó, con cứ tưởng ai cúng Cô Nhi Viện nên không để ý. Ai ngờ là tiền của thằng Phong, muốn trám miệng mẹ. Như vậy thì tội thằng này cũng có thể châm chế được.

Bà Ba nói:

- Con không giận mẹ chứ?

Lan mỉm cười:

- Sao con giận mẹ được chứ. Con còn phải cám ơn mẹ còn không hết kìa. Con cũng xin nói thực, nếu không có những số tiền đó, con không biết phải xoay sở ra sao để có tiền đi lo lót cho người ta trong khi khởi đầu làm phố thương mại nữa.

Bà Ba có vẻ yên tâm hỏi:

- Bây giờ con tính sao?

Trầm ngâm một lúc, Lan nói:

- Cái ân tình của thầy Lục Cà Khêu cho nhà mình thật lớn. Nhưng hành động ma giáo của ông ta mình phải đòi lại. Nhất là ông ta lại là người phá hoại đời con gái của con. Nhưng chuyện ấy có thể từ từ tính. Có điều con mới nghe nói ông ấy có ý định đòi bưng Cô Nhi Viện của mẹ về chùa Thần Tài thì con thấy không được.

Bà Ba giáo hoảng hỏi:

- Ai nói cho con biết chuyện đó?

- Mấy bữa trước Madane Chen tới chùa cho con hay.

- Vậy bà ấy cũng để cho ông ta làm như vậy sao?

- Không, bà ta rất bất mãn. Nói là ở chùa Thần Tài ông ấy chẳng làm được gì ra hồn. Hơn nữa lại còn chuyện đụng độ gì với phe nhóm của bà ta ở Tam Giác Vàng về vụ á phiện thì phải. Bà ấy nhờ con dò la vụ này ra sao.

- Vậy con có tìm hiểu được gì không?

- Mấy tuần nay con điên đầu vì vụ này. Bởi vì không biết phải làm sao. Nhưng bây giờ thì có rồi.

- Là sao?

- Lúc nãy mẹ chẳng nói thằng Phong đưa số tiền mẹ trao cho con là tiền của nó, làm ăn trong vụ thầy Lục Cà Khêu buôn bán á Phiện phải không?

- Phải, rồi sao?

- Vậy thì mẹ có thể giúp con xem nó biết vụ làm ăn này như thế nào, có khó gì đâu. Tí nữa trước khi chúng mình gặp thầy Lục Cà Kheo. Mẹ con mình gặp nó trước dò hỏi thì biết liền chứ gì.

Nói tới đây Lan đã lái xe vào trong sân chùa Thần Tài rồi. Chiếc xe này cũng là xe của Madame Chen cho nàng mấy tháng trước, lúc bà ta nói chuyện nhờ nàng tìm hiểu tổ chức buôn bán á phiện trong tam Giác Vàng của Lục Cà Khêu. Đậu xe xong, hai mẹ con qua bên võ đường chỗ Phong ở.

Tiếng các đệ tử của Phong đang tập võ trong sân tập nghe thật mạnh mẽ. Hai mẹ con Lan vừa bước vào sân, Phong đã nhìn thấy ngay. Chàng nói với các đệ tử:

- Các em cứ tiếp tục tập. Thầy phải tiếp chuyện với các Sư cô bên chùa Thiên Han nhé.

Nói xong Phong tiến tới chỗ hai mẹ con Lan đứng, chắp tay, nói:

- Mô Phật, Ni sư Viện chủ tới thăm võ đường ạ. Thật mắc cỡ, lần trước đệ tử của chúng tôi bị các cô bên Nga Mi phái đánh cho tơi tả.

Lan cười hi hì nói:

- Bần ni biết các anh bên này nhường nhịn thôi, chứ thực ra làm sao chúng tôi qua mặt các anh được.

Phong lắc đầu nói:

- Không phải vậy đâu Ni sư Viện chủ. Thực sự những thế võ của chúng tôi bị các cô bên đó, hình như biết trước nên hóa giải quá dễ dàng.

Lan biết Phong đang nói thực. Vì các thế võ của nôm phái này Madame Chen và cả bà Phấn đã chỉ lại cho các đệ tử phái Nga Mi từ trước, nên họ dễ dàng tránh né. Nhưng nàng không nói ra, chỉ cười hì hì, nói:

- Các anh khiêm nhượng quá. Mà hình như anh Phong sắp đi đâu hả. Sao ăn mặc bảnh bao quá vậy.

Phong mỉm cười nói nho nhỏ:

- Thầy Lục Cà Kheo vừa sai tôi đi lo công chuyện đó mà. May mà Sư cô Viện chủ tới sớm, chứ mấy phút nữa là tôi phải đi rồi.

Lan hỏi:

- Anh đi thì ai dậy học trò ở đây?

- Ồ… tôi chỉ đi mấy bữa thôi. Có anh Phú ở lại lo công việc trong võ đường mà. Hơn nữa, mấy anh em cũng đi lo công chuyện này gần hết, nên ở nhà cũng chỉ còn mấy đứa nhỏ thôi. Tập sao cũng được.

Ngay lúc ấy, một tốp thanh niên vác ba lô trên vai đi ra sân. Một anh dừng lại nói với Phong.

- Sư phụ, tụi em ra xe trước nhe.

Phong gật đầu nói:

- Được… được, các em lên xe đi, thầy ra liền.

Lan nói:

- Thôi, anh Phong đi lo công chuyện của mình đi. Tụi tôi ghé thăm anh một chút thôi, vì bây giờ cũng phải gặp thầy trụ trì để dùng bữa với ngài rồi.

Lan nói xong đi ra cửa ngay, nàng còn nghe Phong nói nho nhỏ với mẹ mình phía sau.

- Anh già sướng ghê đi. Sai mình băng rừng lo công chuyện mà còn ở nhà ăn cơm với gái nữa.

Mẹ Lan nói nho nhỏ:

- Anh nói không sợ ông ấy nghe thấy sao?

Phong nháy một bên mắt thực tình,

- Anh chỉ sợ ông ấy biết chuyện chúng mình thôi.

Bà Ba cười nho nhỏ thực đĩ, nói:

- Anh không nói, em không nói thì làm gì có ai biết chứ. Mà lần này anh đi đâu có lâu không?

Phong nói:

- Chắc kỳ này đi cũng lâu ạ. Qua tận Tam Giác Vàng bên Lào chứ không gần đâu. Nhớ em chết được đó.

Bà Ba nhìn trước sau không thấy ai để ý, nhéo thật mạnh vào hông Phong, làm y nhẩy nhổm, la nho nhỏ:

- Mai mốt anh về em chết với anh.

Nói xong Phong đi thật nhanh theo đám đệ tử. Trong khi đó bà Ba cũng rẽ ngang theo sau Lan hướng về phòng thầy Lục Cà Kheo. Bà Ba kể lại cho Lan nghe những gì Phong vừa nói với bà. Lan mừng rỡ, nói:

- Như vậy đủ để con lấy điểm với Madme Chen rồi mẹ ạ. Nhưng còn phải xem chúc nữa mình gặp thầy Lục Cà Kheo xem ông ấy muốn gì đã.

Hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện cho tới trước cửa phòng ông Lục Cà Kheo. Lan gõ cửa. Có tiếng trong phòng vọng ra:

- Mẹ con Ni cô Ngọc Thiên Hương phải không, vô đi. Cửa không khóa đâu.

Lan mở cửa bước vào, chắp tay vái ông Lục Cà Kheo.

- Con xin chào thầy trụ trì ạ.

Lục Cà Kheo vẫn ngồi trên chiếc ghế bành dành riêng cho ông, chỉ tay cho mẹ con Lan ngồi hàng ghế dành cho khách, ông nói:

- Ngồi đi, chúng ta nói chuyện một lúc rồi mấy đứa nhỏ sẽ dọn cơm lên chúng mình ăn sau nhé.

Hai mẹ con Lan ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, bà Ba hỏi:

- Dạ thưa thầy trụ trì. Hôm nay có việc gì mà thầy cho kêu chúng con lên ăn cơm ạ.

Lục Cà Kheo nói:

- Vậy thì để khỏi mất thì giờ, thầy nói ngay vào đề nhé. Có việc này thầy muốn xin hai mẹ con, cho chuyển đám cô nhi bên chùa Thiên Han về đây có được không?

Bà Ba định nói thì Lan đã cản mẹ lại, cướp lời bà, trả lời Lục Cà Kheo.

- Ồ như vậy thì hay quá. Chúng con đang neo người. Nếu thầy giúp được như vậy thì còn gì bằng. Thú thực với thầy, con đang lo chuyện con phố thương mại và đám đệ tử Nga Mi tối mày tối mặt rồi ạ.

Bà Ba thấy Lan nói thế hết sức ngạc nhiên. Vì bà biết rằng Cô Nhi Viện là chỗ kiến tiền không ít. Mới đây vừa bán được một đứa bé cho hai vợ chồng Việt kiều Mỹ, cũng kiếm được hơn hai chục ngàn đô la. Không hiểu sao bây giờ nàng lại nói như vậy. Tuy nhiên, bà vẫn im lặng để coi Lan làm gì, vì vừa rồi con bé chẳng nói món nợ gạt gẫm phá trinh nó phải đòi lại là gì.

Chính ông Lục Cà Khêu cũng ngạc nhiên vì sao Lan lại dễ dàng đồng ý như vậy. Vụ bán bé gái hôm trước ông cũng biết, vì thế ông mới muốn dẹp cái Cô Nhi Viện bên đó để ông dễ làm ăn bên này hơn. Lúc đầu ông cũng tưởng là hai mẹ con Lan sẽ phản đối mới đúng chứ. Sao lại có chuyện dễ dàng như vậy. Thấy thế ông ướm thử tiến một bước nữa xem phản ứng của mẹ con này ra sao, ông nói:

- Thế còn hơn hai chục ngàn đô la các con bán đứa bé mấy hôm trước có trao luôn cho thầy không?

Lan móc trong túi ra tấm ngân phiếu hai vợ chồng nọ viết cho nàng, trao cho ông Lục Cà Khêu, nói:

- Dạ.. thưa thầy đây ạ.

Ông Lục Cà Khêu cầm tấm ngân phiếu tần ngần, không còn biết nói sao nữa. Rồi một lúc sau ông mới vỡ lẽ. Tấm ngân phiếu này ghi tên người nhận là Viện Chủ chùa Thiên Han thì làm sao ông lãnh được. Ông trao trả lại cho Lan mỉm cười nói:

- Thầy nói thế thôi, chứ số tiền này người ta cúng dường cho chùa Thiên Han thì thầy đâu nỡ thu dụng được. Thôi, con cứ đi lãnh để lo cho chùa bên ấy đi. Nhưng còn đám cô nhi thì bao giờ con muốn chuyển qua bên này hả.

Lan mỉm cười nói:

- Thầy muốn lúc nào cũng được mà. Càng sớm càng tốt.

Vừa lúc ấy có tiếng chuông điện thoại reo. Ông Lục Cà Kheo nhấc máy nói:

- A lô… ai đó.

- …..

- Cái gì. Sao lại thế.

- …..

- Được rồi… được rồi, thầy tới đó đi với tụi con ngay.

Bỏ điện thoại xuống, Lục Cà Kheo nói:

- Thầy có chuyện đột xuất phải đi ngay bây giờ. Chuyện mấy đứa cô nhi để thầy về rồi tính sau nhé.

Lan hỏi:

- Vậy tụi con chờ thầy ở đây hay sao ạ.

Ông Lục Cà Kheo nói thực nhanh.

- Không… không. Thầy đi cũng phải vài ngày nữa mới về. Khi nào về, thầy cho mấy đứa nhỏ kêu tụi con. Bây giờ hai mẹ con về đi nhé. Thầy phải đi gấp lắm.

Nói xong ông đứng dậy mở cửa cho hai mẹ con Lan ra khỏi phòng ngay. Lan thấy đây là một hành động hết sức bất thường. Vì không bao giờ ông ta làm như vậy với ai. Như thế có nghĩa là ông ấy muốn tống khứ hai mẹ con nàng ra khỏi phòng thực nhanh, để đi lo chuyện gì đó thật gấp gáp. Điều này làm Lan hết sức tò mò. Nàng làm bộ để sâu chìa khóa xe trên ghế rồi mới đi ra. Đi được vài bước, nàng quay lại không gõ của mà mở cửa phòng một cách đột ngột, nói:

- Thầy ơi, con quên sâu chìa khóa trên ghế rồi.

Ông Lục Cà Kheo hoảng hốt, vội vàng giấu cây súng vừa lấy trong tủ ra vào trong tay áo, nói:

- Ừ… ừ vô lấy đi.

Lan làm bộ như không nhìn thấy gì. Nàng thản nhiên tới bên ghế nhặt sâu chìa khóa lên, cười hì hì nói:

- Sao hồi này tính con đãng trí quá thầy ạ.

Ông Lục Cà Kheo mặt mày nhăn nhó, nói thực nhanh:

- Ừ ừ…về đi.

Nhưng Lan làm sao qua được mắt Lục Cà Kheo. Một dân anh chị khét tiếng trong khu Tam Giác Vàng. Ông biết ngay là nàng đang toan tính gì đó. Nên nghĩ ngay tới việc phải giết cả hai mẹ con này ngay. Thà lầm còn hơn bỏ sót, có khi mang họa vào thân.

Nghĩ vậy nên ông lấy xe theo sau xe nàng ngay. Định bụng sẽ bắn cả hai mẹ con trên khúc đường vắng nào đó trên lối về Lai Châu. Nhưng chẳng may cho ông, Lan đã nhìn thấy xe ông theo sau qua kính chiếu hậu. Nàng linh cảm thấy có chuyện gì đó chẳng lành rồi. Vì lúc nãy nàng đã nhìn thấy ông ta giấu cây súng trong tay áo khi nàng bất thần mở cửa phòng lấy sâu chìa khóa.

Lan nghĩ ngay tới Madame Chen, có lẽ phải báo cho bà ta biết liền chuyện nguy hiểm này. Bởi vậy thay vì lái xe ra quốc lộ về chùa. Nàng lái xe ra khu phố gần chợ, vô một quán tạp hóa mượn điện thoại gọi Madame Chen. Chuông điện thoại vừa reo Lan đã nghe thấy tiếng bà trả lời:

- A lô, Madame Chen tôi nghe đây.

- Xin chào sư tỷ. Muội đây.

Tiếng Madame Chen vui vẻ hỏi:

- Chà chà …Ni cô Viện chủ có chuyện gì mà gọi tỷ vào số điện thoại này đây.

Lan nói thực nhanh:

- Tỷ ơi, muội đang gặp nguy hiểm. Lục Cà Khêu mang súng, lái xe theo sau muội từ chùa Thần Tài tới giờ.

- Muội đang ở đâu?

- Dạ.. muội sợ quá không dám về chùa, nên lái xe ra phố chợ Sơn La, chỗ này đông người, mới dám xuống xe gọi tỷ.

- Tốt lắm. Vậy muội cứ bình tĩnh, lái xe ra cây xăng bên hông chợ đổ xăng. Tỷ sẽ cho người lái xe theo sau muội về tới chùa Thiên Han. Tỷ chờ muội ở chùa Thiên Han nhé.

- Dạ… dạ muội tới đó đổ xăng liền.

Lan lái xe tới cây xăng như lời Madame Chen dặn. Nàng để ý thấy xe Lục Cà Kheo vẫn bám sát theo sau. Lúc trả tiền xăng. Bất ngờ Lan nghe chị chủ cây xăng vừa cầm tiền nàng trả vừa nói:

- Sư cô cứ bình tĩnh, chúng tôi đi trên chiếc xe Van mầu trắng theo sau sư cô tới chùa Thiên Han. Thỉnh thoảng cũng có xe cảnh sát bám theo. Xin cứ yên an tâm, đó cũng là người của chúng tôi giả dạng thôi. Tôi đã nhìn thấy xe của ông Lục Cà Khêu đậu bên kia đường rồi. Cô cứ tự nhiên đừng nói gì nữa.

Lan gật đầu. Nàng không ngờ Madame Chen nhanh nhẹn như vậy. Thì ra tiện đổ xăng này cũng là thuộc hạ của bà ta. Nàng yên tâm lái xe về chùa.

Trên đường đi, nàng thấy Lục Cà Kheo cố bán sát xe nàng, nhưng bị chiếc xe Van theo sau xe Lan sát quá, nên ông ta không làm sao qua mặt được xe nàng. Đó là chưa kể lâu lâu lại có mấy chiếc xe tuần tra cảnh sát bám theo xe ông ta. Khi tới cổng Khu Du Lịnh Tâm Linh Sinh Thái Nàng Han thì chiếc xe Van đậu vào bãi đậu xe. Trên xe một đám thanh niên nam nữ kéo nhau vào hàng quán gần đó ăn uống như đang đi chơi. Lan cũng đậu xe tại bãi đậu xe chỗ dành riêng cho nàng, rồi kêu hai chiếc xe ôm chở mẹ con nàng về chùa. Tới đây thì nàng thấy xe của Lục Cà Khêu quay đầu lại trở về. Vì con đường vào chùa chưa làm xong hẳn, nên chỉ có xe hai bánh chạy được, còn xe hơi phải đậu ở ngoài.

Về tới chùa, Lan tính trả tiền cho hai ông xe ôm thì bất ngờ nghe ông ta nói:

- Madame Chen đang chờ sư cô Viện Chủ trong sân tập Nga Mi. Sư cô không cần trả tiền tụi tôi đâu.

Nói rồi cả hai người cười hì hì quay đầu xe chạy liền. Lan vẫn biết từ trước Madame Chen là người cầm đầu Hoa Nam Tình Báo Sở ở đây. Nhưng nàng không ngờ hệ thống này lại dầy đặc như vậy. Vào tới sân chùa, mấy sư cô người Hoa cũng là đệ tử Nga Mi phái tíu tít ra đón Lan. Một cô nói:

- Đường chủ đang chờ Viện Chủ trong phòng của tỷ ấy đó.

Lan cám ơn mấy cô đệ tử Nga Mi. Nàng vội vàng tới phòng rành riêng cho Đường chủ của phân đà Nga Mi này. Cửa phòng không đóng. Lan nhìn thấy ngay Madame Chen ngồi trên ghế chờ nàng. Thấy Lan, Madame Chen đứng dậy vồn vã hỏi:

- Sự muội đi đường bình an chứ?

Lan cúi đầu chào Madame Chen, nói:

- Kính chào sư tỷ. Nếu không có sư tỷ chắc muội giờ này vô nghĩa địa rồi.

Madame Chen cười hì hì, nói:

- Thú thực, tỷ không ngờ tên này hung dữ như vậy. Thấy muội gọi điện thoại đỏ là tỷ biết ngay có chuyện chẳng lành rồi. Được rồi… ngồi xuống đi, nói cho tỷ hay chuyện gì vừa xẩy ra với hai mẹ con muội vậy?

Vừa lúc ấy, một cô đệ tử Nga Mi bưng bánh trái và nước uống vào. Lan chờ cho cô ta đi ra. Nàng từ từ thuật lại hết những gì vừa xẩy ra tại chùa Thần Tài; từ lúc gặp Phong cho tới khi nàng gọi điện thoại cho Madame Chen bị Lục Cà Kheo bám sát. Sau đó nàng kể luôn chuyện hôm bị Lục Cà Kheo lừa để cướp đi đời con gái của mình. Madame Chen im lặng ngồi nghe Lan nói. Mặt bà tím lại, có lúc nghiến răng kèn kẹt, trông bà ta tỏ vẻ tức giận hết sức. Nhưng vẫn im lặng nghe Lan nói, cho tới khi nàng ngưng lại. Bà ta thở dài, lắc đầu, nói:

- Tỷ không ngờ thằng này lại quá quắt như vậy. Muội ngồi uống nước để tỷ liên lạc với anh em bên đó, xem chúng đang giở trò gì mà kéo nhau đi đông vậy nhé.

Nói xong Madame Chen đi vô phòng trong ngay. Lan ngồi duỗi thẳng hai chân, dựa lưng sát vào phía sau thành ghế, nhắm mắt, cố lấy lại bình tĩnh sau khi nói hết được những gì nàng biết, cũng như ấm ức bấy lâu nay cho Madane Chen nghe. Trút ra được những điều này làm nàng cảm thấy nhẹ nhàng và thoải mái hết sức. Không khí trong phòng máy lạnh thật dể chịu làm nàng đi vào giấc ngủ lúc nào không hay. . .

Trong khi đó, Phong và nhóm đệ tử của chàng ngồi trong một quán cà phê trên đường tới khu Tam Giác Vàng, gần biên giới Lào-Việt. Người liên lạc hôm nay lạ hoắc. Anh ta cũng không nhận ra Phong nên có vẻ hết sức lưỡng lự sau khi trao đổi mật khẩu.

Phong hỏi:

- Xin lỗi người anh em tên gì. Người liên lạc thường xuyên với chúng tôi mọi khi sao hôm nay không thấy tới?

Anh thanh niên trả lời:

- Tôi tên Khamta. Đây là lần đầu tôi làm người liên lạc. Vì hôm nay lô hàng rất quan trọng, nên Đại ca cho tôi đi thay thế anh Khana. Thực ra tôi là người luôn ở cạnh đại ca thôi. Những công việc nhỏ nhặt này không phải việc của tôi. Hơn nữa tôi là bạn của đại ca Nùng A Ca nên cũng muốn gặp anh ấy một lần.

Phong nói:

- Ô… thì ra là thế. Em xin lỗi sư huynh. Nhưng mà sư huynh có lầm không, em không biết ai là đại ca Nùng A Ca đâu. Sư phụ em là thầy Lục Cà Kheo, sai em đem anh em đi chuyển hàng về như mọi khi. Không ngờ hôm nay không gặp Khana. Chúng ta đã trao đổi mật khẩu, vậy sư huynh có thể cho tụi em đem hàng về được không?

Khamta nghe Phong nói cười ha ha.

- Thầy bạn là ai mà có cái tên nghe tiếu lâm vậy. Như thế làm sao tôi dám đưa bạn tới chỗ lấy hàng được.

Nói xong, Khamta đưa tay lên miệng huýt một tiếng. Tức thì trong các bụi cây gần đó nhô ra cả chục tay súng chĩa vào nhóm người của Phong. Mọi người hoảng hồn.

Khamta nói:

- Xin lỗi nhé. Nếu đúng bạn là người của đại ca Nùng A Ca thì được. Còn như các bạn không phải là người của anh ấy, mà lại biết mật khẩu thì tôi các bạn hay, không có ngày về đâu.

Trong khi đám đệ tử của Phong gần như hỗn loạn, bởi vì khí giới đều để trong ba lô, không thế nào lấy ra được trước các họng súng đang chĩa vào mình sẵn sàng nhả đạn. Phong cũng bối rối, không ngờ sự việc lại xẩy ra như vậy. Nhưng chàng lấy hết can đảm giữ bình tĩnh nói.

- Vậy sư huynh cho tôi gọi điện thoại cho sư phụ, để ngài nói chuyện với huynh có được không?

Khamta ngẫm nghĩ một lúc trả lời.

- Được… vậy thì bạn bấm số đi rồi trao máy cho tôi.

Bất đắc dĩ Phong phải bấm máy gọi thầy Lục Cà Kheo rồi trao máy cho Khamta. Tiếng “A lô” trong máy có vẻ bực mình lắm. Khamta nói vào máy.

- Xin lỗi huynh nhé. Tôi không phải là đệ tử của huynh đâu. Chẳng là y nói tên Lục Cà Kheo nào đó sai y đi chuyển hàng. Nên tôi bắt buộc phải cẩn thận. Xin hỏi huynh là ai vậy?

Lục Cà Kheo cười ha hả trong máy.

- Nghe giọng bạn quen lắm, nhưng không nhận ra là ai. Xin cho biết quí danh được không?

Khamta nói:

- Tôi là Khamta.

Tiếng Lục Cà Kheo reo lên trong máy.

- Ha Ha Ha . . . Lâu quá rồi tao không gặp mày hả Khamta. Tao là Nùng A Ca đây. Chúng nó đặt tên cho tao là Lục Cà Kheo để che mắt thiên hạ. Mày đừng để ý làm gì. Thế sư đệ Khamtai có khỏe không. Nó có ở đó không, cho tao nói chuyện với nó được không?

Hình như Khamta đã nhận ra người quen, y mừng rỡ la lên:

- Trời ơi… Trời. Đại ca đổi cả tên họ như vậy có ma quỉ nào biết được cơ chứ. Làm cho thằng em này hiểu lầm. Đại ca Khamtai sai em đi gặp anh em thôi. Vì hàng lần này lớn lắm, nên không dám giao cho tụi nhỏ. Hơn nữa, nghe nói giao hàng cho đại ca nên muốn gặp một lần cho biết, xem đại ca hồi này làm ăn ra sao thôi mà. Bây giờ đại ca đang ở đâu.

Lục Cà Khêu nói:

- Tao đang trên đường tới điểm hẹn. Vậy mày chờ đó đi, chừng vài chục phút nữa là tao tới nơi thôi.

Khamta vui mừng nói:

- Dạ… dạ. Em chờ đại ca ở đây nhé.

Nói xong Khamta trả lại máy cho Phong. Y ôm lấy chàng nói:

- Xin lỗi nhé, người anh em. Hiểu lầm thôi… hiểu lầm thôi.

Phong thấy Khamta vừa ôm lấy chàng, vừa quay ra sau vẫy tay một cái. Đám thuộc hạ của y lẩn vào bụi rậm quanh đó biến mất ngay. Chàng thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Không có chi mà sư huynh. Làm ăn nghề này phải cẩn thận như vậy mới sống lâu được chứ.

Khoảng hơn nửa giờ sau, Lục Cà Kheo đã lái xe tới quán cà phê chỗ đám đệ tử của ông và Khamta đang đợi. Gặp Khamta, Lục Cà Kheo thật vui. Hai người nắm tay nhau mừng rỡ.

Lục Cà Khêu nói:

- Không ngờ ngày tao ra đi mày chỉ là đứa bé. Nay đã cao lớn như thế này rồi. Lại còn được thằng Khamtai trọng dụng như vậy nữa.

Khamta cười hì hì. Nói:

- Thì em sinh ra và lớn lên ở Tam Giác Vàng mà. Lớp đàn anh bắt đầu già rồi thì phải cho tụi em tiếp nối chứ.

Lục Cà Kheo nói:

- Được rồi… được rồi. Vậy hàng họ kỳ này bao nhiêu mà Khamtai lại phải cho mày đem đi chứ.

Khamta nói:

- Lần này em chở cho đại ca 35 triệu viên yaba, 1.700kg ma túy đá, 600kg heroin. Đại ca Khamtai nói trị giá 50 triệu USD.

Lão Cà Khêu trợn mắt la lên.

- Trời ơi… tao tưởng lần này nó chỉ giao cho tao vài triệu viên Yaba và mấy trăm ký heroin thôi chứ. Ai ngờ có cả ngàn ký ma túy đá nữa. Tao mang có 10 triệu USD thôi làm sao đủ trả cho tụi mày hả?

Khamta cười hì hì, nói:

- Đại ca Khamtai cũng biết vậy nên có nói. Đại ca trả bao nhiêu cũng được. Lần sau trả tiếp cũng không sao.

Lão Cà Khêu cười hỉ hả nói:

- Tốt…tốt, như vậy thì ổn rồi. Lần tới tao sẽ trả hết nợ, không lo đâu. Chỉ sợ không có hàng thôi. Bây giờ hàng để đâu.

Khamta nói:

- Thưa đại ca, hàng ở cách đây một đoạn đường trong rừng này thôi. Tụi em đã chờ ở đây hai ngày rồi.

- Tại sao chúng mày tới sớm vậy mà không cho tao hay ngay?

- Dạ… thưa đại ca. Hàng lớn quá nên tụi em phải cẩn thận, tới biên giới, chôn xong mới giám báo ạ.

Nói xong Khamta đưa Lục Cà Kheo và đám đệ tử của ông đi bộ theo con đường mòn trước quán vào trong rừng. Trên trời bỗng có một chiếc máy bay lên thẳng bay ngang. Mọi người đứng nép vào bụi cây ven đường. Chờ cho máy bay bay qua mới tiếp tục đi. Nhưng đâu có ai biết, Madame Chen đã dùng ống dòm ngồi trên máy bay thấy hết bọn họ trước khi nhóm người này nép vào bụi cây ven đường. Bà báo về cho Bộ Đội Biên Phòng biết địa điểm và tình hình bên dưới. Xong lại báo cho Bộ Chỉ Huy không quân Lào, rồi cho máy bay bay lên cao chờ đợi.

Không đầy nửa tiếng sau. Có mấy chiếc máy bay lên thẳng tới, thả quân xuống ngay sau đoàn xe của Phong đậu trên đường bên quán cà phê. Họ chiếm luôn mấy chiếc xe ô tô đó và vào trong quán bắt luôn vợ chồng chồng chủ quán. Những chiếc máy bay lên thẳng này cũng kiếm được một bãi cỏ quang đãng gần đó, đáp xuống chờ đợi.

Madame Chen cũng được thả xuống ngay quán cà phê sau khi quân của Đại Đội Biên Phòng làm chủ tình hình. Tuy nhiên, đám người của Lục Cà Kheo và bộ hạ của Khamta đang đi sâu vào trong rừng nên không ai biết tình hình ở chỗ đậu xe ra sao. Mấy anh tài xế xe ở lại coi xe không kịp chạy, nên bị bắt ngay sau khi quân của Đại Đội Biên Phòng tiến tới.

Sau đó toán quân Đại Đội Biên Phòng cùng Madame Chen tiến vào rừng theo con đường mòn nhóm Lục Cà Kheo và Khamta vừa đi qua. Họ âm thầm đi lần theo dấu vết của toán người đi trước. Khi đi tới biên giới Lào. Mọi người bỗng thấy phía trước một chiếc máy bay lên thẳng của Không Quân Hoàng Gia Lào nhào xuống bắn lia lịa. Họ dùng đại liên và cả hỏa tiễn không đối địa nhả đạn liên tục. Khi chiếc máy bay bay sát ngọn cây. Súng phía dưới bắt đầu bắn lên như mưa, làm cho chiếc máy bay đó phải vội vàng bốc lên cao.

Toán Đại Đội Biên Phòng giờ đây do Madame Chen và một viên Trung tá chỉ huy núp rải rác sau những thân cây lớn. Họ biết chắc là đám người bên dưới đang bắn nhau với máy bay lên thẳng của Không quân Hoàng Gia Lào, sẽ chạy về phía đất Viết Nam vì quân Lào không dám tiến qua biên giới. Và đúng như dự đoán đó. Chỉ vài phút sau là đám người đó ào ạt rút qua biên giới trước họng súng của quân Đại Đội Biên Phòng Việt Nam chờ đợi. Viên Trung tá chỉ huy Đại Đội Biên Phòng Việt Nam chỉ chờ có thế. Ông thét lớn.

- Khai hỏa.

Súng nổ như pháo tết, vang lên cả một góc trời. Không khí két lẹt. Rồi tiếng người hô sung phong, sung phong cùng với lửa đạn ngút trời. Từng thây người đổ xuống. Đám buôn lậu phía trước chỉ bắn được mấy phát lẻ tẻ rồi mạnh ai nấy chạy. Nhưng bên kia biên giới Lào, máy bay lên thẳng đã quay trở lại cùng vài chiếc nữa vừa tới tiếp viện, bắn liên tục dọc theo biên giới phía bên Lào, nên không ai dám chạy qua bên đó nữa. Nhưng bên này Lính Biên Phòng Việt Nam nổ súng như mưa, bởi vậy cuối cùng có lẽ không còn ai chạy thoát.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, Lính Biên Phòng Việt Nam tiến lên kiểm soát chiến trường. Kiểm điểm thấy hơn một trăm xác chết vương vãi khắp nơi, cũng còn vài người bị thương nặng. Rồi người ta lại khám phá ra chỗ chôn giấu ma túy sau khi tra khảo các thương binh. Và những người bị thương sau đó cũng bị bắn chết, vứt xác xuống một hố chôn tập thể, đổ xăng đốt cháy để tiêu hủy và lấp lại, san phẳng, dự trù sau này cây cỏ mọc lên không ai còn biết nơi đây đã xẩy ra một trận chiến không cân sức như vậy nữa. Có lẽ cũng vì số ma túy quá lớn, và số tiền 10 triệu đô la tìm thấy trong một ba lô trên trận địa. Những kẻ chiến thắng không muốn công bố, vì muốn đem chiến lợi phẩm về chia chác cho nhau.

Người ta đốt luôn mấy chiếc xe hơi. Còn những người coi xe bị bắt cùng vợ chồng chủ quán cà phê cũng bị bắn chết. Họ muốn tiêu hủy hoàn toàn dấu vết trong cuộc tiêu diệt đám sản xuất và buôn lậu ma túy này.

Chiều hôm đó, khi Lan thức dậy. Nàng được một ni cô cho biết Madame Chen thấy nàng ngủ ngon quá nên không cho ai đánh thức nàng dậy, và bà ta phải đi công chuyện gấp. Madame Chen có nhắn lại là khi nào nàng thức dậy cứ thủng thẳng ra về. Bà ta hẹn sáng hôm sau sẽ tới phòng nàng nói chuyện.

Và đúng như lời đã hứa. Sáng hôm sau vừa ăn sáng xong, Lan đã thấy Madame Chen tới gặp nàng. Bà ta tươi cười nói:

- Hôm qua thấy sư muội ngủ ngon quá, nên tỷ để cho sư muội ngủ. Sáng nay tỷ muội mình nói chuyện cũng không muộn.

Lan hơi ngượng ngùng nói:

- Cám ơn sư tỷ. Hình như có chuyện gì vui mà thấy sư tỷ hân hoan qúa vậy?

Madame Chen cười hì hì, để một chiếc ba lô lên bàn nói:

- Đây là công của sư muội; vụ ngày hôm qua sư muội cho tỷ biết đó.

Lan thắc mắc hỏi:

- Công gì hả sư tỷ. Còn cái ba lô này có cái gì bên trong thế?

Vẫn giữ nụ cườ trê môi. Madame Chen nói:

- Sư muội mở ra xem đi rồi tỷ nói cho sư muội nghe.

Lan từ từ mở chếc ba lô ra. Nàng muốn run lên vì trong đó đầy ắp Mỹ Kim. Nàng la lên nho nhỏ:

- Trời ơi… Tiền ở đâu nhiều quá vậy sư tỷ.

Madame Chen từ từ kể lại hết chuyện tiêu diệt đám sản xuất và buôn lậu ma túy ngày hôm qua cho Lan nghe, rồi nói:

- Như vậy là tỷ đã trả thù cho sư muội rồi nhé. Hơn nữa, thằng Lục Cà Kheo đáng chết trăm ngàn lần, vì Tỷ giao cho nó liên lạc với đám Tam Giác Vàng lo vụ á phiện cho mình, nó lại dám qua mặt tỷ hớt tay trên, làm ăn riêng, có đáng giận không! Còn số tiền này tỷ muốn sư muội giữ để dùng nuôi dưỡng Nga Mi phái ở đây, cũng như lo phát huy thêm cơ sở khu phố thương mại của sư muội. Mười triệu đô la thôi, không có bao nhiêu đâu, cứ tự do mà tiêu dùng.

Lan không còn biết nói sao nữa, tự nhiên nước mắt nàng trào ra. Niềm hân hoan vui sướng cùng cực. Nàng đứng đậy ôm chầm lấy Madame Chen, nghẹn ngào thì thầm trên vai bà ta.

- Muội cám ơn sư tỷ… muội cám ơn sư tỷ. Có lẽ đây là ơn huệ còn hơn ơn dưỡng dục của bố mẹ muội ban cho muội nữa.

Madame Chen xoa nhè nhẹ trên vai Lan, an ủi, nói:

- Sư muội biết như vậy là tốt rồi. Tỷ không còn muốn gì hơn nữa. Chúng ta sẽ chung vai, nắm tay nhau xây dựng Nga Mi phái mỗi ngày một phát triển hơn là được. Muội cũng có thể cất thêm chỗ ăn ở cho các đệ tử Nga Mi phái bên Trung quốc qua đây tu học. Theo Tỷ biết, Nga Mi bây giờ xuống cấp ghê lắm. Chúng ta có thể dùng chùa Thiên Han và khu rừng này làm nơi lấy lại uy tín cho môn phái của chúng ta thì tốt lắm. Sư muội nghĩ sao?

Lan nói thực nhanh:

- Nhất định muội làm được. Chỉ có điều mang danh là Phó Đường chủ Nga Mi ở đây mà võ công của muội như mèo cào không biết có ổn không?

Madame Chen cười ha hả nói:

- Sư muội ơi. Thế kỷ 21 rồi, không ai dùng võ công nữa. Người ta dùng súng thôi. Theo tỷ biết thì sư muội bắn rất khá.

Lan hơi ngớ người, vì chuyện nàng đi học bắn súng từ trước tới giờ không ai biết. Tại sao Madame Chen lại biết chuyện này. Nàng hỏi:

- Ủa… tại sao sư tỷ biết muội biết bắn súng?

Madame Chen càng cười lớn hơn. Nói:

- Thực ra Ni sư Thích Nữ Ngọc Hòa dậy sư muội bắn súng là do đề nghị của tỷ. Bà ta xưa kia là một thượng sĩ công an, leo lên tới địa vị ngày này là do bàn tay tỷ nâng đỡ. Do đó tỷ muốn có một ngày sư muội hợp tác với bà ta làm việc cho tỷ ở Quốc hội, nên bắn súng phòng thân là điều tỷ phải lo cho muội.

Thật là điều không thế nào tưởng tượng được. Lan cảm thấy hình như tất cả cuộc sống ở đây đều nằm trong tay người đàn bà này. Nàng đang còn hoang mang thì lại nghe Madame Chen nói:

- Tỷ rất thích khi biết sư muội ngày đêm trao rồi học nói tiếng phổ thông. Hôm vừa rồi có người cho Tỷ hay. Sư muội đã thuyết pháp một lần bằng tiếng Phổ thông được nhiều người thích thú lắm phải không.

Lan hơi đỏ mặt nói:

- Thú thú thực với sư Tỷ, bài Pháp đó là do một ni sư người Hoa dịch ra tiếng phổ thông cho muội, chứ muội đâu có khả năng đó. Muội chỉ học thuộc lòng lên nói như con vẹt thôi.

Madame Chen đưa ngón tay cái lên khen ngợi.

- Ít nhất sư muội đã học thuộc bài Pháp đó, và nói năng rất trầm tĩnh trên tòa giảng. Ai cũng khen sư muội hết mình mà không biết sao.

Lan che miệng cười khúc khích thì lại nghe Madame Chen nói:

- Đây là cái điện thoại cầm tay. Người ta mới phát minh ra, Tỷ muốn sư muội phải có cái này để dễ liên lạc khắp nơi.

Nói xong Madame Chen trao cho Lan chiếc điện toại nho nhỏ chỉ bằng bàn tay. Nàng thích vô cùng nên nói:

- Muội cám ơn sư tỷ. Quả thực muội thấy trong Quốc hội ai cũng dùng cái này. Muội cũng muốn mua một cái mà còn ngại người ta nói mình tu hành còn se sua nên cũng ngại. Bây giờ sư Tỷ cho thì còn gì bằng nữa.

Madame Chen lại nói:

- Chưa hết đâu. Với địa vị của sư muội bây giờ, phương tiện giao thông không chỉ là chiếc xe ô tô Tỷ cho muội bữa trước nữa. Tỷ muốn sư muội phải học lái máy bay lên thẳng. Hãy phá rừng phía sau chùa, làm bãi đáp cho chiếc máy bay này. Chúng ta cùng dùng chung khi Tỷ tới đây. Tỷ sẽ dậy sư muội sử dụng nó.

Lan ngớ người chưa biết nói gì thì Madame Chen lại nói tiếp:

- Chỉ mấy hôm nữa chuyện lão Lục Cà Kheo biến mất, mọi người sẽ biết. Tuy nhiên, Tỷ sẽ cho thông báo lão qua Ấn Độ tu học. Và muội sẽ phải kiêm luôn chức trụ trì bên đó. Tỷ nghĩ cũng không bận rộn gì nhiều, vì bên đó cũng có nhiều tăng ni, họ lo được mọi chuyện. Sư muội chỉ lâu lâu qua đó kiểm soát thôi. Hơn nữa, Cô Nhi Viện thì thằng Phát tài xế của thượng tọa Thích Pháp Uy sẽ phải làm lễ xuất gia và trở thành Tỳ Kheo, để làm Giám đốc Cô Nhi Viện bên đó. Tỷ chỉ cho phép nó nhận nam cô nhi, còn nữ cô nhi thì sư muội đem hết về bên này. Như thế tránh việc dòm ngó như lão Lục Cà Kheo tham lam có ý như trước kia. Sư muội vừa đỡ mệt vừa không lo gì nữa. Cứ yên trí nuôi đám con gái bên này, vì bên Trung quốc bây giờ trai thừa gái thiếu trầm trọng.

Ngưng một lát, Madame Chen lại nói tiếp:

- Còn một điều nữa, tỷ muốn nhận con Hoa, em sư muội làm con nuôi và đưa nó sang Trung quốc học đại học. Sư muội nghĩ sao?

Lan mừng rỡ nói:

- Nếu được như vậy còn gì bằng nữa. Muội cầu còn không được.

Madame Chen gật đầu nói:

- Vậy thì quá tốt rồi. Chúng ta cứ như thế mà làm nhé. Bây giờ tỷ phải trở về Sơn La lo xếp sắp bên đó. Xong việc tỷ sẽ báo cho sư muội biết đến nhận chức nhé. Bên này sư muội cứ tiến hành mọi việc như Tỷ vừa nói là được.

Khi Madame Chen đi rồi, Lan vẫn còn tưởng mình đang nằm mơ. Số tiền mười triệu đô la nằm trong ba lô kia, làm sao có thể tưởng tượng được nó là của mình. Nàng kéo chiếc ba lô trên bàn xuống, ôm vào lòng thật chặt. Mấy bữa trước, bán được một bé cô nhi gần hai chục ngàn đô la, Lan đã tưởng như mình đang bay bổng lên không trung rồi. Vậy mà giờ đây bỗng dưng có tới mười triệu đô la, làm sao nàng có thể tưởng tượng được. Trời ơi, số tiền này thực sự là của mình hay sao.

Thẫn thờ một lúc lâu. Lan giật mình như chợt tỉnh ngủ. Nàng vội vàng mở két sắt xếp đống tiền đó vào trong cho yên tâm. Rồi không biết sao, tự nhiên Lan lấy cây súng ngắn trong đó nhét vào lưng quần. Nàng nghĩ, có lẽ từ giờ trở đi, nàng luôn luôn phải thủ cây súng này trong người mới an tâm.

Sau đó Lan lững thững đi ra sau chùa, nhìn lên ngọn núi cao chót vót, cây cối bạt ngàn. Lan nghĩ tới lời Madame Chen nói; phải làm sân bay cho chiếc máy bay lên thẳng và mở mang thêm phòng ốc cho các ni sư Nga Mi phái từ Trung quốc qua đây tu học. Nàng mỉm cười, với số tiền mười triệu đô la này, và khu đất trên sườn núi kia, nàng có thể tạo ra một thế giới riêng biệt cho Nga Mi phái, muốn đem bao nhiêu đồ đệ qua đây mà không được.

Bỗng Lan chợt nảy ra một ý nghĩ, tại sao không xây một tòa nhà như khách sạn trong khu du lịch sinh thái ngoài kia, cho các ni sư Nga Mi ở, rồi trên nóc nhà đó làm luôn sân bay, vừa tiện lợi, vừa an toàn, mà lại hết sức kín đáo. Từng trên cùng sẽ là chỗ cho Madame Chen và mình ở thì hay biết mấy. Còn các căn nhà chệt quanh chùa để làm nơi hội họp, khách vãng lai cũng như văn phòng. Nàng chù tính sẽ làm một tòa nhà hình chữ H sau chùa. Chiều ngang bằng với chiều ngang của chùa, cao khoảng mười mấy từng gì đó. Chính giữa cái sân phía chùa sẽ là chỗ đậu xe và sân giữa tòa nhà này bên phía núi sẽ làm sân tập võ cho các đệ tử Nga Mi phái thì rất kín đáo. Nàng thấy cần chỗ đậu xe rộng rải như vậy, vì chỉ vài tuần nữa con đường từ cổng Khu Du Lịch này tới chùa sẽ hoàn thành. Lúc đó phải có chỗ cho cả trăm chiếc xe ô tô và cả ngàn xe gắn máy đậu chứ không chơi. Như thế có thể xây tới vài ngàn phòng chứ không ít. Chắc chắn kinh phí sẽ rất lớn. Lan tính sẽ nhờ một công ty vẽ kiểu, rồi sang Nga Mi phái thương lượng họ hổ trợ thêm tài chánh. Chắc chắn các Phật tử có xe ô tô sẽ tới chùa đông hơn, và như thế tiền cúng dường sẽ tăng nhiều lên gấp bội. Đó là chưa nói tới hiện nay sự giao thiệp của nàng trong Quốc hội với vai vế đặc trách kinh tế và thương mại thì còn biết bao nhiêu chuyện phải làm với các giới đại gia trong cả nước, lo gì không kiếm được tiền.

Nói là làm liền. Mấy tuần sau đó, con đường vào chùa đã hoàn thành thì Lan đã có bảng vẽ trong tay, và khu đất sau chùa cũng đã được dọn sạch sẽ cả mấy chục mẫu gọn gàng, sẵn sàng xây cất. Khu đất vừa khai quang cũng được phân chia ra chỗ nào xây nhà, chỗ nào làm sân tập, cũng như chỗ nào là bãi đậu xe. Đó là chưa nói tới số cây cổ thụ chặt xuống khi khai quang khu đất này, có cả chục công ty muốn mua lại mà Lan chưa chịu bán.

Sở dĩ công việc tiến triển tốt đẹp như vậy vì Lan đã nhờ Ngàn nói với chồng là Bí thư Tỉnh ủy Lai Châu giúp sức. Ông ta chẳng những ký giấy tờ cho phép xây cất ngay, mà còn huy động một số quân nhân trong binh chủng công binh, đem lính và máy móc tới phụ giúp chùa Thiên Han tối đa. Nhưng cũng phải nói ông này hăng hái giúp Lan như vậy, vì có sự can thiệp của Madame Chen nữa.

Tuy nhiên, động lực chính của sự nhiệt thành giúp đỡ nàng là ngày hôm đó. Anh chàng Bí thư Tỉnh Ủy chồng của bạn nàng, được Lan đưa vào rừng quan sát nơi dự định xây tòa nhà vĩ đại, làm chỗ ăn ở cho đệ tử Nga Mi phái dự trù qua đây tu học, để nhờ anh ta ký giấy phép xây cất. Lan không ngờ anh ta lại bạo phổi như vậy. Nhân lúc không có ai trong rừng, anh ta đã bất ngờ từ phía sau ôm lấy nàng.

Đương nhiên là làm sao Lan giám phản đối, vì đang lúc phải nhờ cậy anh ta như thế này. Nàng quay mặt lại, cười hì hì hỏi nho nhỏ:

- Anh dám ôm cả sư cô sao?

Y thấy nàng đã không phản đối, còn quay mặt lại cười thì hôn ngay vô môi nàng. Thú thực, lúc đó tự nhiên Lan thấy người nóng lên. Có một cái gì đó lạ lùng chạy dài từ miệng truyền ra cả châu thân. Nàng đã ngửa mặt lên ngậm chặt chiếc lưỡi của y trong miệng.

Trong khung cảnh khu rừng vắng vẻ về chiều này, làm anh ta táo tợn hơn, lùa cả hai tay vào trong áo nàng, đưa lên ngực Lan xoa nhè nhẹ, làm nàng tê tái, xoay người lại, ôm chặt lấy y. Và không biết tại sao Lan lại quá dễ dãi để cho anh ta từ từ cởi hết quần áo nàng ra, trải xuống thảm cỏ, đặt nàng nằm ngửa trên đó. Lúc ấy Lan thấy ngọn cây xoay tròn. Gió thổi vi vu. Tiếng chim hót ríu rít thật êm tai làm nàng cảm thấy như mình đang lướt trên mây, bồng bềnh trong niềm hoan lạc bất tận. Nàng đã phải rên lên, hai chân khóa lại, đưa lên quặp chặt lấy hông y…..

Phải thú thực, lần này khác xa với lần đầu tiên nàng bị lão Lục Cà Khêu đè ra làm cho sợ hãi và đau đớn, mặc dù đó cũng là sự tự nguyện. Còn với anh chàng Bí thư Tỉnh Ủy hôm nay, làm cho nàng bủn rủn chân tay trong êm đềm hứng thú tột cùng. Cái cảm giác ấy cho tới nay lúc nào cũng lởn vởn trong tâm chí nàng. Ngay cả lúc ngồi thiền hoặc tụng kinh cũng làm Lan nghĩ tới nó. Nhất là những đêm nằm thao thức một mình, Lan có cảm tưởng như mình phải ganh tị với Ngàn – Người chị em được sống trong niềm cực lạc ái ân này.

Hôm nay là ngày khánh thành con đường từ cổng Khu Du Lịch Tâm Linh tới chùa Thiên Han, và cũng là ngày Lan cho phép các hàng quán khai trương dọc theo con đường vào chùa. Chưa bao giờ người ta tới khu này đông như vậy. Ngoài cả trăm chiếc xe hơi của những Phật tử đại gia và quan chức khắp nơi, còn có cả ngàn xe gắn máy của dân chúng chật mích con đường vào chùa ngay từ sáng sớm.

Nhất là chương trình ngày hôm nay, chẳng những cắt băng khánh thành con đường vào chùa, khai trương các hàng quán mà còn có cả buổi lễ đặt viên đá đầu tiên công trình xây cất tòa nhà tu học cho các đệ tử Nga Mi phái phía sau chùa. Cũng vì vậy mà đệ tử Nga Mi từ Trung quốc tới tham dự cả ngàn người. Nhân cơ hội đó, Lan tổ chức luôn một buổi ca-vũ-nhạc-võ-thuật do các đệ tử Nga Mi biểu diễn. Nàng cũng mời rất nhiều ca sĩ khắp nơi về giúp vui trên một sân khấu lộ thiên ngay khu đất trống, dự trù làm bãi tập võ cho Nga Mi phái. Chương trình kéo dài từ 8 giờ tối tới nửa đêm hoàn toàn miễn phí. Ngoài những màn biểu diễn võ thuật của đệ tử phái Nga Mi, các màn ca-vũ-nhạc của các ca sĩ nổi tiếng cả nước từ các đài truyền hình cũng như các ca sĩ của các trung tâm băng nhạc trong và ngoài nước cũng có mặt.

Nhất là chương trình này được trực tiếp truyền hình trên nhiều đài TV từ Bắc chí Nam. Không ai ngờ được một ni cô Viện chủ của ngôi chùa to lớn vào bực nhất nhì quốc gia, mà cũng là Phó đường chủ Nga Mi phái tại Việt Nam lại trẻ đẹp như vậy. Đó là chưa nói tới nàng còn là một viên chức quan trọng trong Mặt Trận Tôn Giáo trung ương và cũng là thành viên của Quốc hội đặc trách về kinh tế và thương mại nữa.

Hình ảnh của cô nàng ni sư này, được xuất hiện trên TV liên tiếp khi nàng đọc diễn văn cắt băng khánh thành con phố thương mại, cũng như buổi lễ đặt viên đá đầu tiên cho trung tâm tu học của Nga Mi phái tại Việt Nam, và ngay cả trong Đại Nhạc Hội Võ Thuật có cả chục ngàn khán giả, được chiếu đi chiến lại nhiều lần trên TV toàn quốc.

Phải nói đây là một ngày hội lớn chưa từng có ở Khu Du Lịnh tâm linh này. Số người tham dự còn đông hơn cả ngày hầu đồng rước Nàng Han đem cung kiếm về đền ngày nào. Pháo nổ rền trời ngay từ sáng sớm, do các cơ sở thương mại khai trương. Có cả chục đội lân biểu diễn dọc theo con đường thương mại này. Khi trời choạng vạng tối, pháo bông được bắn lên đỏ rực cả một vùng trời để bắt đầu cho chương trình Đại Nhạc Hội Võ Thuật Nga Mi phái.

Một ngày đại hội như thế này, đương nhiên là không bao giờ vắng bóng các quan chức địa phương và ngay cả trung ương. Nhưng có một điều, cho tới giờ phút chót, dân chúng mới biết; có một phái đoàn dân biểu Quốc hội Trung quốc xuất hiện. Họ đi bằng máy bay lên thẳng, đậu ngay sau chùa để tới tham dự lễ đặt viên đá đầu tiên xây cất Trung Tâm Tu Học của Nga Mi phái. Người ra đón phái đoàn đó đương nhiên là có Ni cô Viện chủ chùa Thiên Han, nhưng người ta lại còn thấy cả ông Tổng Bí Thư Đảng cũng như Chủ Tịch Nước, Thủ Tướng và Chủ Tịch Quốc Hội có mặt trong cuộc đón tiếp này.

Có một điều chưa bao giờ xẩy ra tại Việt Nam là đại diện phái đoàn Quốc hội Trung Quốc, sau khi đọc diễn văn chào mừng, đương nhiên ông ta nói tiếng Phổ Thông, nhưng khi đáp từ, Ni sư Viện chủ chùa Thiên Han cũng cám ơn phái đoàn này bằng tiếng Phổ thông. Và sau đó, một vị Viện Trưởng đại học tại Bắc Kinh, lên trao bằng Tiến sĩ Phật học danh dự cho Ni sư Viện chủ chùa Thiên Han. Và cũng liền khi ấy, một vị đại diện cho Chính phủ Trung quốc, lên tuyên bố chấp nhận Ni sư Viện chủ là công dân danh dự của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Quốc.

Bong bóng bay được thả lên ngợp trời, cùng đàn chim bồ câu tung cánh bay lượn trong tiếng pháo nổ chẳng khác gì ngày đón chào năm mới. Ni cô Viện chủ chùa Thiên Han súng sính trong bộ quần áo của các tiến sĩ trong ngày ra trường. Nàng cầm trong tay bằng tiến sĩ và cả chứng chỉ công dân nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung quốc cúi chào mọi người…..

Bây giờ chùa Thiên Han không còn biết là chùa Việt Nam hay chùa Trung Hoa nữa. Số Phật tử người Hoa còn đông hơn cả người Việt. Nhiều buổi lễ bằng tiếng Hoa được tổ chức thường xuyên, có các Ni cô người Hoa thuyết giảng và tụng kinh bằng tiếng Phổ thông, đa số họ là các đệ tử của Nga Mi phái được gửi tới đây tu hành.

Đường chủ của Nga Mi phái tại Việt Nam chính là Madame Chen. Điều này rất ít người biết. Cũng vì vậy mà thế lực của Ni sư Ngọc Thiên Hương càng ngày càng nổi cộm trên chính trường. Cô ta cũng đã trở thành dân biểu Quốc hội đặc trách về kinh tế và thương mại trước đó. Ở vị thế này trong Quốc hội. Ni sư Ngọc Thiên Hương đã đệ trình nhiều dự án kinh doanh khủng khiếp khắp nước. Thực ra đó chỉ là các dự án của Madame Chen đưa cho cô ta thi hành. Có một điều không hiểu tại sao tất cả các dự án đó đều được Quốc hội Việt Nam thông qua một cách dễ dàng. Và Chính quyền thi hành rất nghiêm túc. Nhất là sự hợp tác thương mại giữa Việt Nam và Trung quốc ngày càng gắn bó ít ai ngờ tới mức đó.

Hàng hóa bây giờ từ Trung quốc nhập vào Việt Nam tràn ngập. Các hải cảng ở Việt Nam hầu như gần tới 90% tầu bè Trung quốc cặp bến hàng ngày. Ở các tỉnh miền biên giới Việt Trung, người ta bắt đầu dùng đồng Nhân Dân Tệ của Trung quốc nhiền hơn tiền Việt Nam. Các bảng chỉ đường trong thành phố đều có phụ đề tiếng Hoa bên dưới. Đó là chưa kể tới nhiều đường xá còn mang tên các danh nhân Trung Hoa như đường Khổng Tử, đường Lão Tử, đường Lãng Ông v.v…..

Còn quân phục của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam và Cảnh Sát bây giờ giống y như quân đội và Cảnh Sát Trung quốc, chỉ khác các huy hiệu của các binh chủng mà thôi. Điều này cũng chẳng lạ gì, vì các sĩ quan của Việt Nam đều được gửi qua Trung quốc tu học về các lớp tham mưu cao cấp, để họ được thăng cấp nhanh hơn.

Trong Quốc hội cũng đã thấp thoáng bóng dáng của nhiều thành viên người Việt gốc Hoa, đặc trách các nhiệm vụ quan trọng đủ mọi ngành nghề. Tinh thần 4 Tốt 16 Chữ Vàng như kim chỉ nam của một quốc sách, bay vút tận trời cao.

Nhạc sĩ Đỗ Nhuận bỗng nổi tiếng vì bài hát “Tình hữu nghị Việt nam - Trung Hoa” vì được các đài truyền hình khắp nơi lấy làm nhạc dạo cho đài mình. Trong khi các buổi đại nhạc hội ngoài trời hoặc các trận đá bóng trong giờ giải lao, đều tổ chức cho cả trăm nghệ sĩ trình bầy trên sân cỏ bài hát này để dân chúng hát theo.

“Việt Nam – Trung Hoa,

Núi liền núi,

Sông liền sông,

Chung một biển Đông mối tình hữu nghị sáng như rạng đông.

Bên sông tắm cùng một dòng,

Tôi nhìn sang đấy anh nhìn sang đây!

Sớm sớm chung nghe tiếng gà gáy cùng.

A á ! Chung một ý chung một lòng! Đường ta đi hồng mầu cờ cách mạng.

A á ! Nhân dân ta ca muôn năm!

Hồ Chí Minh – Mao Trạch Đông!”

Các cấp lãnh đạo của đảng cộng sản Việt Nam hết sức mừng rỡ, vì hiệp ước bán nước trong Hội Nghị Thành Đô, biến Việt Nam thành một tỉnh của Trung quốc, đã đi đúng qui trình, và hình như còn đi nhanh hơn dự tính…..


Hùng Sơn

HẾT













4 views0 comments

コメント


bottom of page