top of page
Writer's picturehungson1942

NHÓM LỢI ÍCH #5

Updated: Jul 26, 2022


Chương 5/7

Sau khi Lục Cà Kheo gặp Madam Chen, cả một dĩ vãng oanh liệt bi hùng trong cuộc đời giang hồ của ông cứ lởn vởn mãi trong đầu. Ông không ngờ lại gặp người đàn bà huyền bí đó trong hoàn cảnh này! Đã bao năm, ông cố quên đi và tìm đường lẩn trốn để giữ cái thân thể tàn tạ cho những ngày sau cùng của cuộc sống được bình an. Vậy mà hôm nay, có ai ngờ vận mệnh lại trớ trêu như vậy.

Làm trụ trì chùa Thần Tài thì phải hiểu là làm kinh tài cho người đã cất nhắc mình lên địa vị đó. Theo ông biết; nơi đây Điện thờ Quan Vân Trường mới là chính. Ông nghĩ, có lẽ kẻ đặt tên cho ngôi chùa nguy nga, rộng lớn này hàm ý đây là nơi kẻ nào về cai quản thì phải nai lưng ra kiếm tiền về cho chủ nhân của ngôi chùa thì có lý hơn. Bởi vì bấy lâu nay, công việc chính yếu của ông là liên lạc với các đàn em xưa trong Tam Giác Vàng, chuyển nha phiến về Việt Nam. Công việc này ông đã làm thật tốt, vì cái quá khứ anh chị của mình ngày xưa. Hơn thế nữa, bây giờ Hoa Nam Tình Báo Sở lại đứng sau lưng thì chẳng còn gì để phải lo lắng nữa.

Nhưng ông tự nghĩ thật vô lý; không lẽ lại chịu khom lưng, cúi đâu mãi như thế này hay sao. Dù sao thì chính người đàn bà này đã làm tiêu tan cả sự nghiệp của cha ông mình từ bao đời để lại. Bây giờ tự nhiên mình lại trở thành thủ hạ của cô ta.

Đã gần sáng mà Lục Cà Kheo cứ lăn qua, trở lại mãi mà không thế nào chợp mắt được. Về làm trụ trì ở đây đã gần một năm rồi mà ông chẳng làm được việc gì ra hồn cho bản thân mình như khi xưa. Nếu cứ sống cuộc đời lam lũ lẩn trốn như hồi ở Thị Nghè thì không nói làm chi. Nhưng bây giờ cờ đã tới tay. Chân tay bộ hạ quy tụ dưới trướng không phải là ít. Vậy thì cứ sống dưới trướng của một người đàn bà như vậy được mãi hay sao.

Suy nghĩ miên man mãi cho tới lúc lịm đi lúc nào không biết. Khi ông thức dậy, mặt trời đã đứng bóng. Mấy chú tiểu hầu khăn, bưng chậu rửa mặt cho ông ngồi la liệt bên cạnh. Có lẽ chúng cũng mệt mỏi rồi, vì chờ ông thức dậy quá lâu. Bởi vì không có đứa nào dám đánh thức ông, đó là thói quen hàng ngày chúng đều biết về sự ngủ nghỉ bất thường của sư phụ mình.

- Bạch thầy đã thức dậy rồi ạ.

- Mấy giờ rồi các con?

- Bạch thầy hình như đã quá Ngọ rồi ạ. Xin thầy chờ một lát tụi con thay nước ấm cho thầy rửa mặt ạ.

- Ừ.

- Bạch thầy có muốn dùng cơm trưa ngay bây giờ hay không ạ?

- Khỏi… Từ sáng tới giờ có ai hỏi han gì không?

- Bạch thầy, không có ai đâu ạ. Nhưng Phật tử hôm nay lễ Phật khá đông. Cái đám ăn mày cũng nhiều, tụi con phải khổ sở lắm mới lùa được chúng ra khỏi sân chùa. À. . . à mà có một cô gái đòi gặp thầy. Cô ta chờ từ sáng sớm tới giờ ở ngoài cổng ạ.

- Ai vậy?

- Con cũng không biết, lạ hoắc à.

- Cô ta muốn gì?

- Cô ấy tự giới thiệu là cốt cô đồng bóng gì đó.

Lục Cà Kheo bật cười.

- Mấy cô đồng bóng mà kiếm ta làm gì?

- Bạch thầy con cũng không biết ạ.

- Sao con không hỏi.

- Dạ, có chứ, con hỏi cô ấy tới đây gặp thầy làm gì.

- Cô ấy trả lời sao?

- Cô ấy bảo chỉ nói với thầy thôi ạ.

Tự nhiên Lục Cà Kheo thấy tò mò. Lão nghĩ, tại tỉnh Sơn La này chỉ có cái hai đền thờ nổi tiếng là đền Linh Sơn Thủy Tự và đề thờ Nàng Han. Ở chỗ này có rất nhiều ông bà tai to mặt lớn tới hầu đồng trong những ngày lễ hội. Nghe nói giá hầu đồng có khi lên tới cả mấy trăm triệu.

Ngần ngừ một lát. Lục Cà Kheo hỏi:

- Bây giờ cô đó ở đâu?

- Bạch Thầy, cô ta đang ăn bánh cuốn ở quán chị em cô Lan ạ.

Nghe chú tiểu nói, tự nhiên Lão Cà Kheo bật cười hỏi:

- Các con ngồi đây chờ ta thức dậy, sao lại biết cô ta đang ăn bánh cuốn ở quán chị em con Lan?

Chú tiển bị hỏi vặn, gãi đầu gãi tai, nói:

- Dạ…dạ.. bạch thầy, tụi con thấy cô này khùng khùng, tửng tửng, cái mũi to như quả cà chua mà lại lé nữa, tức cười lắm. Nên chia nhau chạy ra chạy vào rình xem cô ta làm gì ạ.

Lục Cà Kheo bật cười. Tự nhiên thấy vui vui, nói:

- Thôi được rồi…bây giờ con dắt ta ra đó xem cô ta làm cái gì.

- Bạch Thầy không rửa mặt, tay quần áo à?

- Khỏi.

Chú tiểu che miệng cười khúc khích. Thực ra chú cũng chẳng lạ gì tính tình bất thường của sư phụ mình, nên chạy le te đi trước dẫn đường cho Lục Cà Kheo ngay. Hai thầy trò ra khỏi cổng chùa, đi dọc theo con phố nhỏ xuống chân núi có nhiều hàng quán hai bên. Tới gần đầu phố, chú tiểu dừng lại nói nho nhỏ:

- Bạch thầy, cô đó kìa. Y mặc áo trắng, váy đen, đang uống cà phê đó. Ơ … mà chú Thiện Tâm cũng ngồi cùng bàn với cô ta nữa kìa. Con đã bảo Thiện Tâm đứng xa xa rình mà sao chú ấy lại ngồi với cô ấy chứ.

Lục Cà Khêu mỉm cười nói:

- Bây giờ con làm bộ tới đó nói ta vừa thức dậy, đang tắm. Kêu nó về ngay và nhớ bảo nó thấy ta phải lờ đi không được chào hỏi gì nghe không.

Có lẽ hiểu ý thầy mình, chú tiểu cười hóm hỉnh lon ton đi trước. Đợi cho hai thằng đệ tử mình ra khỏi quán. Lục Cà Kheo thả bộ chầm chậm đi tới. Lúc vừa vào quán, Lục Cà Kheo nghe thấy người phụ nữ này nói với chủ quán:

- Bà chủ quán ơi, tính tiền nè.

Bà chủ quán vừa bước ra, thấy Lục Cà Kheo đi vô nên khựng lại. Bà ta còn lạ gì mặt mũi vị trụ trì Chùa Thần Tài uy danh lẫy lừng này nữa. Chính ông ta là người giúp đỡ ba mẹ con mình có được ngày nay. Nhưng không hiểu sao hôm nay ông ta ăn mặc lôi thôi lếch thếch thế này. Hơn nữa, có bao giờ ông ta lại đi lang thang một mình như vậy đâu. Hàng ngày đi đâu đều có tiền hô hậu ủng, xe hơi chạy trước chạy sau, chứ làm gì có chuyện như thế này. Ai mà tin được. Ngay lúc ấy Lục Cà Kheo đưa một ngón tay lên miệng ra dấu cho bà chủ quán yên lặng. Bà ta hiểu ngay nên kéo ghế mời lão ngồi như người khách hàng bình thường trong chùa ra ăn hàng.

- Dạ…dạ mời thầy ngồi. Hôm nay thầy dùng gì ạ.

- Bà cho tôi ly cà phe sữa hột gà. Thêm một ly đá cục nữa nhé. Trời nóng quá.

Bà chủ quán le te chạy vào quầy hàng pha cà phê, hình như quên luôn cô khách hàng vừa kêu tính tiền. Cô khách chờ một lúc thấy bà chủ quán lâu lắc quá nên đứng dậy đi tới quầy hàng nói:

- Bà ơi, tính tiền cho tôi đi. Tôi có việc gấp lắm.

Bà chủ quán cũng vừa pha xong ly cà phê, vội vàng vừa bưng ra vừa đi, vừa nói:

- Xong ngay, xong ngay mà chị.

Nhưng không hiểu sao, chân tay bà ta run rẩy, lập cập đánh đổ luôn ly cà phê tung tóe ra sàn nhà. Một phần cà phê bắn ướt cả vạt áo trước ngực cô khách đang lum khum sửa lại giây giầy trong lúc chờ trả tiền. Và cà phê cũng làm ướt luôn đôi giầy Lục Cà Khêu nữa.

Cô khách nhẩy lên đong đỏng la lớn:

- Trời Phật Thánh Thần ơi… chết tôi, chết tôi mất thôi. Tôi đang vội, tôi đang vội gặp thầy trụ trì chùa Thần Tài mà bà chơi cái kiểu này thì chết tôi rồi.

Lục Cà Kheo thấy bộ điệu cô ta, không nhịn được, cười ha hả. Cô ấy tức thì quay qua lão lườm một cái thật sắc, la lớn.

- Bộ ông thấy người ta mắc nạn khoái lắm hay sao mà cười dữ vậy.

Nghe cô ta la mình, Lục Cà Kheo càng cười lớn hơn. Nước mắt nước mũi lão dàn dụa. Trong khi đó bà chủ quán cuống quit, vội vàng lấy chiếc khăn đang vắt trên vai, ngồi xuống lau giầy cho Lục Cà Khêu.

Thấy vậy cô khách hàng hình như bất mãn tột độ. Cô ta móc bóp lấy ra tờ giấy hai trăm ngàn quăng lên bàn nói lớn :

- Tiền nè, bà làm ơn lau vạt áo cho tôi đi. À mà dơ hết rồi. Khổ quá đi. Bà có cái áo nào đường được cho tôi mượn đỡ cũng được.

Lục Cà Kheo tự nhiên nổi hứng, muốn chọc con nhỏ này chơi nên nói:

- Có hai trăm ngàn mà đòi mượn bộ đồ xịn là sao.

Cô khách hàng quay phắt sang Lục Cà Kheo trợn mắt định nói gì thì Lan, đứa con gái lớn của bà chủ quán trong bếp chạy ra, nó nhìn thấy mẹ đang lau giầy cho Lục Cà Kheo thì hoảng hốt, khoang tay cúi đầu chào:

- Con lậy thầy trụ trì ạ.

Nói xong Lan vội vàng kéo chiếc khăn trải bàn bên cạnh, ngồi xuống bên mẹ, lau những chỗ cà phê vung vãi dưới đất, và vun vén mấy mảnh thủy tinh rải rác trên sàn nhà. - Lan là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất trong đoàn Gia Đình Phật Tử của chùa Thần Tài mà Lục Cà Kheo thương nhất. - Cũng vì hoàn cảnh gia đình nàng, một mẹ già phải tần tảo nuôi hai đứa con gái ăn học, nên Lục Cà Kheo thương hại, cho phép ba mẹ con cất cái quán bán đồ ăn này.

Trước đó, ba mẹ con chỉ có một cái sạp nho nhỏ tráng bánh cuốn dưới chân núi, buôn bán chẳng được bao nhiêu, nên hàng ngày hai chị em Lan vừa đi học, vừa phụ mẹ coi hàng lại còn phải gánh nước từ chân núi lên cho mấy quán hàng gần chùa để kiếm thêm tiền.

Có lẽ cô khách hàng đang nổi nóng đã nắm bắt tình hình rất nhanh. Cô ta nghe Lục Cà Khêu chọc mình, vừa định chửi cho lão này một trận thì bất ngờ biết chính thằng cha già mắc dịch này lại là người mình đang cầu xin gặp mặt. Với cái tính đồng bóng và những câu chuyện thần tiên hiện hình trong đạo Mẫu mà Ngàn đã hấp thụ từ nhỏ, nên vội vàng ngồi bệt xuống sàn nhà, ôm lấy chân Lục Cà Khêu, cởi áo ngoài ra lau chân cho Lục Cà Khêu. Miệng rên rỉ thảm thiết:

- Con xin sám hối đã súc phạm thầy, thầy ơi. Thầy là chư vị Tiên, Phật, Thánh, Thần trên trời giáng phàm mà. Xin đừng chấp nhất những lời con trẻ vô tình không biết thầy đã giá lâm trước mặt. Đúng là con có cái duyên với thầy từ kiếp nào nên mới có được ngày hôm nay. Gặp mặt nhau như thế này là vạn phúc. Thầy ơi thương con.

Lục Cà Khêu thấy cô ta như đang đóng tuồng, nhưng sao lại có cái gì thành khẩn quá. Lão hỏi:

- Con từ đâu tới?

- Dạ. . . con sống gần đền thờ Nàng Han ạ.

- Ở đó với gia đình à?

- Dạ thưa không. Ở một mình, chồng con mới chết ít lâu.

Rồi không để Lục Cà Khêu kịp hỏi thêm, cô ta tiếp ngay:

- Con sống nhờ loanh quanh mấy bà hầu đồng bấy lâu nay, vì con có giọng chầu văn cũng khá ngọt, lại biết nịnh mấy ông bà đó nên kiếm ăn cũng được. Hơn nữa, con rất thích học hỏi kinh sách, biết khá nhiều điển tích trong Phật học nên mấy ông bà rất thích con.

Lục Cà Khêu hỏi:

- Mấy người hầu đồng con có quen nhiều không?

- Dạ, quen nhiều lắm ạ.

- Con tên gì?

- Dạ con tên Ngàn.

Trong đầu Lục Cà Khêu bỗng nẩy ra ý nghĩ thật táo bạo. Lão thấy có thể lợi dụng con nhỏ này để lôi kéo đám đại gia hầu đồng kia về chùa Thần Tài. Nên phải tìm hiểu nhiều hơn nữa, xem khả năng con bé này thế nào, để có thể đóng được vai tuồng mình định sai khiến nó được hay không. Bỗng lão để ý thấy cô ta đã cởi áo ngoài ra lau chân cho mình, chỉ còn bên trong một chiếc áo lót mỏng manh, bó sát lấy thân thể đẫy đà trắng ngần, bộ ngực căng tròn, nước da trắng muốt và thật mịn, hơn nữa lại thuộc loại phụ nữ chân dài. Duy chỉ có cái mũi sư tử và cặp mắt lé sẹ là phá hết tướng cách một thiếu nữ quốc sắc.

Lục Cà Kheo quay qua hỏi Lan:

- Lan à, phòng bên trong có kín đáo để thầy nói chuyện với cô này một chút được không?

Từ nãy tới giờ, hai mẹ con Lan đứng đó nghe Lục Cà Kheo hỏi chuyện cô khách hàng này mà không trách mắng gì mình thì mừng lắm. Nay nghe hỏi, mẹ Lan trả lời ngay:

- Dạ thưa thầy, phòng bên trong là nơi mấy mẹ con chúng con ngủ, kín đáo lắm ạ. Nhưng hơi nhỏ một chút thôi.

Lục Cà Kheo gật đầu, nói:

- Vậy càng tốt, Lan đưa thầy vô đó đi con. Còn mẹ con coi bên ngoài không cho ai vô là được.

- Dạ. . . dạ thầy và cô theo con.

Nói xong, Lan đi trước dẫn đường. Phía trong là nhà bếp, bên cạnh bếp có một cái trái nho nhỏ. Lan mở cửa mời hai người vô. Lục Cà Khêu nói:

- Con cũng vô đây cho ta nói chuyện luôn.

- Dạ, thưa thầy. Nhưng trong đó chỉ có một cái giưởng nhỏ và tủ áo thôi ạ. Không có bàn ghế gì đâu. Để con ra ngoài lấy cái ghế cho thầy ngồi.

Lục Cà Khêu xua tay nói:

- Khỏi… khỏi, chúng mình ngồi trên giường được rồi. Con đóng cửa lại, cài then hẳn hoi nhé.

Lan dạ một tiếng, nàng lấy then chặn cửa rồi cũng leo lên giường ngồi chung với hai người. Ngàn đã leo lên giường trước, ngồi sát vô vách. Ba người ngồi quay mặt vào nhau. Lục Cà Khêu hỏi:

- Mấy mẹ con ngủ cả ở đây à?

Lan đáp:

- Dạ thưa thầy, hồi trước chúng con có mướn một căn phòng dưới chân núi. Từ ngày thầy cho cất cái quán này, nên xây luôn cái trái làm nơi cho ba mẹ con ngủ, cũng tiện cho việc buôn bán mà còn đỡ hao tốn nữa.

Lục Cà Kheo gật đầu, nói:

- Ừ, như vậy cũng tốt.

Nói xong, lão quay sang hỏi Ngàn:

- Lúc nãy con nói biết hát cung văn cũng khá, vậy thử hát một bài cho ta nghe coi.

- Dạ, con xin hát bài “Chầu Đệ Nhị Thượng Ngàn”

Nói xong, không để cho mọi người chờ đợi. Ngàn đứng lên hát ngay:

“Dâng văn chầu đệ nhị trên ngàn

Đông Cuông Tuần Quán giáng đàn chứng đây

Trên ngàn gió cuốn rung cây

Dưới khe cá lặn chim bay về ngàn

Cảnh khuya nguyệt lặn sao tàn i i i

Chiếc thoi bán nguyệt khoan khoan chèo vào

Gập ghềnh quán thấp lầu cao i i i

Khi ra núi đỏ khi vào ngàn xanh

Thượng ngàn đệ nhị tối linh i i i

Ngôi cao công chúa quyền hành núi non

Anh linh đã khắp tiếng đồn í ì i a ớ a à i i a

Sấm ran mặt vể mưa tuôn đầu ghềnh

Da ngà mắt phượng long lanh i i i

Mặt hoa tươi tốt tóc xanh rườm rà

Nhị hồng tuyết điểm màu da i i i

Cổ tay tựa ngà đầu vấn tóc mai

Vốn dòng công chúa Thiên thai i i i a i i

Giáng sinh hạ giới quản cai thượng ngàn

Quản cai các lũng các lang i i i a

Sơn tinh cầm thú hổ lang khấu đầu

Khắp hòa tam thập lục ngàn châu i i i a

Chín từng khe suối một bầu tiêu dao

Rong chơi ngàn quế ngàn đào i i i

Khi ra thác cái lúc vào thác con

Chim kêu vượn hót véo von i i i

Chớp bể đôi đoạn mưa nguồn từng cơn

Khi nương gió lúc thác gièm i i i

Khi bẻ cành quế khi vin cành hồng

Vui chơi nước nhược non hồng i i i

Phố Cát Đại Đồng sông Cả sông Thao

Lân rờn vượn múa thấp cao i i i

Ngàn mây thấp thoáng trăng sao lững lờ

Nón buồn vai quảy lẵng hoa i i i

Đền khi phủ nọ vào ra chơi bời

Khi thanh vắng lúc lại êm trời

Ngồi trên đỉnh núi ghẹo người Hằng nga

Tang tình thôi múa lại ca i i i

Bẻ bai giọng Xá ê a giọng Mường

Tiếng Kinh tiếng Mán tỏ tường

Lục châu quan hỏa líu lường líu lo

Rong chơi bát cảnh ngũ hồ i i i

Đua chèo bắt lái hồ dô lại về

Khi chơi ngàn mái ngàn me i i i

Ngàn giang ngàn nứa trúc tre ngàn vầu

Đôi cô Thổ Mán theo hầu i i i

Cô xe chỉ thắm cô xâu hạt vàng

Sơn lâm dọn quán bán hàng i i i

Non xanh đủng đỉnh tuyết sơn reo hò

Khăn xanh áo lục nhởn nhơ i i i

Khi vào ba dội lúc vô đường đèo

Môi son má phấn mỹ miều

Miệng cười hoa nở mọi chiều mọi nơi

Đèn trăng quạt gió ngàn mây

Bóng thông che tán bóng mai tựa hình

Đi suốt lúc lại về ghềnh

Đua chèo tiếng phách tiếng sênh reo hò

Chè tàu ba chén tính ưa

Thanh bông hoa quả ngự thừa lại ban

Yêu ai tài lộc chầu ban

Gét ai chầu quở khôn ngoan được nào

Xem trang sự tích tân la

Vậy nên phúc đẳng hà sa vô cùng

Đệ tử dốc một lòng thành kính

Dâng bản văn trình chầu ngự giáng lâm

Mời chầu giáng phúc từ trung

Khuông phủ đệ tử tăng long thọ trường.”

Chẳng những nàng vừa hát lại còn vừa múa. Hai cánh tay đảo qua đảo lại thật nhịp nhàng. Cằm hơi hất lên, nét mặt phơi phới thật kiêu sa. Hai mắt liếc qua liếc lại sắc như gươm. Hình như nàng vừa biến thân thành người khác, chứ không còn là con nhỏ khách hàng uống cà phê bồn chồn như hồi sáng nữa.

Chiếc giường ọp ẹp, rung rinh theo bước chân nàng nhún nhẩy lại càng làm cho hình ảnh Ngàn như đang đi trên mây. Quả thực cả Lan và Lục Cà Kheo đều bị cuốn hút vào màn trình diễn này. Cả hai người tụt xuống giường hồi nào không hay để cho Ngàn rộng chỗ nhẩy múa.

Ngàn vẫn say sưa hát, hình như nàng không còn để ý tới những người có mặt trong phòng này nữa. Ngàn hát và múa như cho chính mình. Nhập vai xuất thần như một nàng tiên giáng trần.

Bài chèo cung văn chấm dứt. Ngàn ngồi xuống giường mà Lục Cà Khêu còn ngẩn ngơ. Tới khi Ngàn lên tiếng mời lão ngồi lên giường, Lục Cà Khêu mới như người hoàn hồn. Lão hỏi:

- Ai dậy con hát vậy?

- Dạ, thưa thầy chồng con. Trước khi anh ấy chết, chúng con là một cặp hát chầu văn trong đền. Nhưng sau này, thấy chồng con chết. Chúng nó phe đảng đá con ra không cho con hát nữa.

- Vậy sau đó con làm gì?

- Dạ, tuy không còn được hát như xưa. Nhưng trước đó con cũng quen rất nhiều ông đồng bà cốt tới đền hầu bóng, nên cũng xin họ đồng ra đồng vào đủ sống ạ.

Lục Cà Kheo mỉm cười hỏi:

- Vậy thì hôm nay con tới tìm ta làm gì?

Ngàn ấp úng định nói, rồi lại nhìn qua Lan như e ngại. Hiểu ngay ý nàng. Lục Cà Kheo bảo Lan.

- Con ra ngoài phụ với mẹ con bán hàng đi. Để thầy nói chuyện với cô này một chút.

Ngàn cũng hướng về phía Lan nói:

- Cô xin lỗi em nhé.

Hình như Lan hơi bất mãn, nhưng nàng không dám phản ứng gì, líu díu ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

- Được rồi, bây giờ chỉ có con và ta. Có gì thì nói đi.

Ngàn như trầm xuống. Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi nói nho nhỏ:

- Thưa thầy, từ ngày chồng con chết thì con bị tụi nó hất ra khỏi đoàn hát chầu văn. Chắc thầy cũng biết lúc mình còn hát thì tiền bạc rủng rỉnh. Nhưng khi bị đá ra ngoài rồi thì cuộc sống rất eo hẹp. Nếu không muốn nói là sống dở, chết dở. Bởi vậy, vì cuộc mưu sinh con càng phải phấn đấu, làm tất cả những gì có thể để kiếm cơm. Cũng vì vậy con càng cố làm quen khách hàng tới đền nhiều hơn trước. Và chịu khó tìm hiểu sinh hoạt của những người lui tới đền kỹ càng hơn nữa. Vừa rồi, con khám phá ra phần lớn các ông to, bà lớn tới đền, ngoài việc hầu bóng, họ còn làm ăn đủ thứ mắn mung. Thì ra họ tới đền là để làm thương mại. Đền là nơi gặp gỡ công khai mà thực tình lại kín đáo nhất.

Bỗng Lục Cà Kheo lên tiếng ngắt ngang lời Ngàn.

- Việc đó thì có liên quan gì tới ta?

Ngàn lật đật nói:

- Dạ, thưa thầy, con nghĩ, nếu mình có cách gì dụ được hết đám đó qua chùa Thần Tài thì có thể lợi to ạ.

Lục Cà Kheo nghe Ngàn trả lời sững lại. Tự nhiên con nhỏ này lại có ý nghĩ giống y như những gì vừa thoáng qua trong đầu mình lúc nãy. Tuy nhiên, nó còn trình bầy một cách rõ nét hơn. Trầm ngâm một lúc, Lục Cà Kheo hỏi:

- Vậy làm thế nào dụ được các ông to bà lớn đó tới chùa Thần Tài. Hơn thế nữa, dù họ có tới đây thì việc làm ăn của họ làm sao mình xen vô được.

Im lặng một lát, Ngàn chậm chậm nói:

- Con biết một thằng cha chuyên nghề nhập xác lừa bịp người ta trong xóm. Y thường nói vong người nhà khách hàng của y nhập vào y, rồi chỉ trỏ cho họ mắn mung buôn bán tùm lun. Vậy mà nó có tiền xây nhà lầu. Con cũng có thể làm được như vậy ở đây.

- Những chuyện mê tín dị đoan lừa gạt như vậy xẩy ra khắp nơi, đâu có liên quan gì tới chùa Thần Tài. Hơn nữa, làm sao ta dám để con làm chuyện đó trong chùa chứ?

Có lẽ rào quanh quẩn từ nãy tới giờ, lúc này mới là những gì Ngàn phải nói toạc ra.

- Thưa thầy, ở đây chẳng ai còn lạ gì quyền thế của chùa Thần Tài. Nhưng có mấy ai có cơ hội nhờ vả quyền lực nơi này. Bây giờ, nếu có người móc ngoặc, mối mai thì thiên hạ lại chẳng qùy lậy mà đem tiền tới dâng hay sao. Nếu thầy cho con tới chùa làm việc. Con nghĩ như vừa rồi, có một bà tới hầu bóng, vô tình than với con rằng: Chồng bà ta muốn thầu món gì đó ở tỉnh này. Bà ấy đã tốn cả mấy trăm triệu đút lót cho ông to bà lớn tới đó mà chẳng ai giúp được gì. Nếu con đưa bà ta tới đây giới thiệu với thầy thì thế nào cũng trúng mối to.

Lão Lục Cà Kheo nghe nói cười ha hả, hỏi:

- Con là người của cơ quan thanh tra hay công an?

Mặt Ngàn nhệt ra, nàng không thể tưởng tượng được tình thế lại xoay chuyển tàn nhẫn như vậy. Nước mắt lưng tròng, nàng không còn nói được câu nào nữa. Trong khi đó Lục Cà Khêu lạnh lùng đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Ngàn bần thần, ngồi một lúc rồi ra ngoài. Vừa gặp bà chủ quán, chưa kịp nói gì thì bà ta đã đưa cho nàng một cái áo bà ba còn mới, nói:

- Áo của cô dơ hết rồi, nên tôi đã bảo cháu nó giặt phơi ngoài kia, chắc còn ướt. Cô mặc tạm chiếc áo này rồi chờ con Lan nó đưa cô về. Ngày mai nó sẽ mang trả áo cho cô.

Ngàn ngồi xuống ghế, chờ một lúc thì thấy Lan đi trên chiếc chiếc xe Honda bóng loáng, tới đón nàng. Không nói một câu, Ngàn lặng lẽ mặc áo rồi leo lên xe cho Lan chở đi. Tâm trạng não nề thê thảm. Xe chạy tới chân núi, Lan hỏi:

- Cô Ngàn chỉ đường cho em đi.

Ngàn hơi chồm mình về phía trước, nói nho nhỏ:

- Cứ đi thẳng, em biết đền thờ Nàng Han không?

- Dạ biết.

- Vậy cứ tới đó, cô chỉ đường cho em tới chỗ cô ở.

Lan cho xe chạy nhanh hơn, con đường này rộng mà cũng ít xe cộ nên nàng lái xe thật thoải mái. Tới huyện Phong Thổ tỉnh Lai Châu, nàng đã nhìn thấy khu đền thờ Nàng Han nên quay lại hỏi Ngàn.

- Em nhìn thấy đền thờ Nàng Han trước mặt kìa. Bây giờ đi lối nào.

Ngàn chồm mình về phía trước dựa sát vô lưng Lan nói lớn, vì gió bất ngờ thổi mạnh:

- Em cứ theo con đường lớn trước mặt chạy lên núi hướng đi vào đền. Rồi tới khúc quanh thứ nhì sát đền, có con đường nhỏ chạy xuống bờ sông Đà. Cô ở đó.

Ngàn chưa nói hết câu thì mưa đã ập xuống. Ở vùng này là như vậy, mưa nắng rất bất thường. Những hạt mưa lớn tạt vào mặt Lan ran rát. Nàng cho xe chạy chậm lại, nhưng chỉ vài phút sau là xe đã chạy tới bờ sông.

Ngàn lại chồm lên chỉ tay về phía trước, nói lớn:

- Nhà cô ngay đầu đường. Căn nhà xanh xanh nho nhỏ đó.

Thấy một chỗ đất thoai thoải, Lan cho xe chạy luôn lên bờ rồi đậu trước nhà Ngàn. Căn nhà có vườn chung quanh, phía trước có cổng ra vào bằng tre, được cột sơ sài bằng một sợi xích sắt nhỏ với ống khóa. Ngàn nhẩy xuống xe chạy tới mở khóa, kéo cánh cửa vô trong cho Lan chạy xe vào sân. Ngàn đóng cửa rồi chạy theo Lan, leo lên cầu thang mở cửa vào nhà.

- Chạy luôn xe vô trong đó đi em. Phía dưới đó từ ngày chồng cô chết không còn nuôi con gì nên sạch sẽ lắm.

Ở khu đồi núi này hầu hết nhà cửa vẫn còn là những ngôi nhà sàn, phía bên dưới dân cư thường nuôi trâu bò hoặc gà vịt. Lan đậu xe lại, dựng bên một cây cột, khóa xe hẳn hoi, dựng yên xe lên lấy túi sách nho nhỏ nàng vẫn mang theo hàng ngày. Chiếc túi nằm dưới yên xe nên dù mưa thực to nhưng không bị ướt. Nàng đeo túi sách lên vai, chui ra phía trước, leo lên cầu thang theo Ngàn vô nhà.

Cả hai nhìn nhau bỗng cùng bật cười. Tự nhiên không khí thân thiện, vui tươi tới với họ thật hồn nhiên. Ngàn nói:

- Coi kìa, em ướt như con gà mắc nước mất rồi.

Lan cười ha hả nói:

- Cô ngồi sau em mà có khá hơn đâu, ướt nhem rồi kìa.

Ngàn nhìn ra ngoài, lắc đầu nói:

- Cô coi cơn mưa này, chắc không ngắn đâu. Dám tới mai không chừng. Có lẽ em phải ngủ lại đây rồi.

Lan nhìn quanh nói:

- Cô có chỗ cho em ngủ không đó?

Ngàn cười hì hì:

- Cơm thì không có, nhưng chỗ ở thì rộng lắm. Từ ngày chồng cô chết, căn nhà này chỉ còn có một mình cô. Em nhìn kìa, phía trong còn có căn phòng có giường chiếu hẳn hoi, mùa này đâu có ai ở.

Lan ngạc nhiên hỏi:

- Ủa. . . vậy mùa nào thì có người ở?

- Ờ… cô chưa nói cho em biết. Vì nhà gần đền nên cô sống lay lắt cũng nhờ mấy ngày lễ hội. Khách thập phương tới, cô cho họ tới ngủ ở căn phòng đó nên cũng kiếm được chút đỉnh, bù với những ngày tháng như bây giờ.

Nói xong, Ngàn chỉ vô trong bảo Lan:

- Em vô đó tắm rửa, thay đồ đi. Cái phòng tắm phía trong dành cho khách trọ nên đầy đủ sà phòng, khăn lau mình sạch sẽ nữa đó. Mùa này, mấy lu nước mưa đầy tràn, khỏi lo, tắm rửa thoải mái. Còn cô có phòng riêng nho nhỏ phía ngoài này rồi. À, mà quên, để cô lấy đồ cho em thay nữa chứ.

Nói xong Ngàn với bộ quần áo treo trên vách gần đó trao cho Lan. Ngoài trời mưa bắt đầu thật lớn. Có nhiều tiếng sấm ầm ì xa xa. Những hàng cây quanh nhà ngả nghiêng kêu rào rạt, bởi những cơn gió lốc vần vũ. Lan không ngờ căn nhà nho nhỏ của Ngàn lại ấm cúng và đầy đủ tiện nghi như vậy. Nàng nghĩ cơn mưa này đã giúp nàng có cái cớ ở lại đây đêm nay mà không phải nghĩ ngợi, nói năng gì thêm nữa.

Thầy Lục Cà Kheo đã nói rõ tất cả những gì nàng phải làm. Nhận 20 triệu của thầy ấy mà chỉ phải để đưa Ngàn về nhà, và tìm hiểu cuộc sống cũng như khả năng của người thiếu phụ này trong lãnh vực đồng bóng của cô ta tới đâu. Hơn nữa, nàng còn được mượn luôn chiếc xe Honda của nhà chùa mới là điều đáng nói. Chiếc xe này chỉ để cho mấy chú tiểu xử dụng mua những nhu yếu phẩm bất thường mà thầy Lục Cà Kheo nhiều khi cần đến.

Chưa tắm xong mà Lan đã ngửi thấy mùi thịt trâu nướng thơm lừng. Đây là món đặc sản rất đặc thù của Sơn La, mà chỉ có những người dân tộc Thái và Mường biết cách ướp gia vị độc đáo riêng của họ ở vùng núi cao, rừng rậm này. Món khô trâu nướng thường để nhâm nhi với rượu Cần trong những ngày hội lớn. Không lý cô Ngàn hôm nay tiếp đãi nàng như một thượng khách tới viếng thăm hay sao.

Lan tưởng tượng, ngoài trời mưa to. Trong này hút miếng rượu Cần hâm nóng, ăn miếng khô trâu nướng thì trên đời không còn gì thú vị hơn nữa. Tiếng cô Ngàn vọng vào:

- Tiểu thư ơi, làm gì mà lâu lắc thế. Rượu đã nóng, khô trâu cũng chín rồi, ra đây hai cô cháu mình nhâm nhi cho sướng đời.

Đúng như nàng nghĩ. Vừa bước ra gian phòng ngoài, Lan đã nhìn thấy bầu rượu treo lủng lẳng trên bếp bằng ba thân cây nho nhỏ chụm lại giữa phòng. Mấy cái ống hút dài vươn ra ngoài cùng mấy miếng khô trâu đang cháy sèo sèo bên dưới.

- Hôm nay là lễ hội gì đây cô Ngàn.

Ngàn cười khanh khách đứng dậy, hai tay nắm vào nhau, đưa ra phía trước, nghiêng đầu, một chân lùi ra sau, chùn mình xuống nghiên nghiên điệu bộ nói như diễn tuồng:

- Cung thỉnh tiên cô giáng phàn, đệ tử xin mời ngài thưởng lãm bữa tiệc rượu với khô trâu và rượu Cần, đặc sản của vùng sơn cước bản Mộc Châu. Bởi vì nhà hết gạo rồi, không lấy chi mà nấu được. Hơn nữa mua chịu gạo đã nhiều lần, nên mấy bà chủ quán không cho mua chịu nữa í í í a à á a a a.

Lan không sao nhịn cười được nữa, vì khuôn mặt cô Ngàn lúc này. Cặp mắt lé sẹ liếc nghiêng nghiêng. Một con đứng tròng, còn một con chạy đâu mất. Cùng chiếc mũi lè bè to ngang mà lẹp xép. Được cái miệng nho nhỏ rất dễ thương lại làm điệu làm bộ tru tru như mỏ con chuột trù.

Bỗng một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cùng lúc ánh sáng chói lòa làm cả hai người hoảng hốt ôm chầm lấy nhau kinh hãi. Ngàn thét lên:

- Á. . . a a a Trời đánh…

Có tiếng cây gẫy đổ nghe thật gần. Và mùi khét lẹt tỏa ra khắp không gian. Cả Lan và Ngàn cùng tông ra cửa. Cảnh tượng thật hãi hùng. Một cây cổ thụ vừa bị sét đánh ngay trước cửa nhà Ngàn, đổ xuống, nằm sát con đường chỗ Lan lái xe leo lên bờ vào nhà Ngàn. Thân cây to lớn chắn cả lối đi và những tàng cây làm sập nguyên chiếc cổng tre trước sân nhà Ngàn.

Lan và Ngàn chạy vội ra ngoài cổng nhưng không ra đường được, vì những cành cây to lớn chắn lối. Ngàn nói lớn:

- Lan ơi đi theo cô, có lối này ra được.

Lan líu rứu theo Ngàn chạy ra bên hông nhà. Chỗ này có một lối đi nhỏ có thể ra ngoài đi vòng ra phía trước, nơi gốc cây cổ thụ vừa bị sét đánh trốc gốc. Hai nàng là người đầu tiên tới gốc cây bị sét đánh. Bỗng cả hai cùng nhìn thấy ngay bên dưới gốc cây, gần một cái rễ lớn, ánh sáng nơi đó lấp lánh chiếu ra trong làn khói còn bay mù mịt một vùng, do gốc cây đang âm ỷ cháy.

Lan la lên:

- Tới coi có cái gì kìa?

Ngàn cũng mừng rỡ nói:

- Không lý trời cho mình bửu bối gì chăng.

Thế là hai nàng cùng chạy ào tới chỗ đó, và họ nhìn thấy ngay một thanh trường kiếm sáng ngời, cùng một cây cung và mấy mũi tên vương vãi chung quanh. Quá mừng rỡ, Ngàn và Lan vội vàng thu nhặt những thứ đó ngay. Lúc ấy cũng có hai bà già người Mường vừa chạy tới, nhìn thấy Lan và Ngàn nhặt được kiếm cung dưới gốc cây. Họ la lên:

- Phải đem lên phường nộp cho nhà nước.

Lan nhanh trí nói với Ngàn:

- Chạy về nhà nhanh lên, chúng mình không thể ở đây đâu. Chúng sẽ đồn ầm lên bây giờ.

Đúng như những gì Lan nói. Hai mụ già vừa tri hô inh ỏi vừa chạy về hướng đồn công an gần đó. Đã có một số người tới coi cây cổ thụ bị sét đánh, súm nhau bàn tán chỉ trỏ về phía nhà của Ngàn. Mưa bắt đầu thưa hạt, một lúc sau từ từ dứt hẳn. Vài ngọn gió yếu ớt còn sót lại rung nhẹ tàng lá, làm những hạt nước còn đọng lại trên cây rơi lả tả. Dân chúng trong vùng kéo tới mỗi lúc một đông. Họ đứng chung quanh thân cây đổ chỉ trỏ chuyện trò, bàn tán về lời tố cáo của hai bà già người Mường. Có nhiều người quì xuống lậy sì sụp chỗ gốc cây mà Lan và Ngàn lấy được kiếm và cung tên.

Sinh hoạt trong Gia Đình Phật Tử chùa Thần Tài. Lan đã nhiều lần được nghe những chuyện về các báu vật trời ban cho những người có duyên. Ngay trong chùa Thần Tài, cũng có thờ một đồng tiền nghe nói rất cổ, hình như từ mấy thế kỷ trước. Đào được ở sân chùa, lúc chùa khởi công xây. Mọi người còn quí hơn vàng bạc. Cũng vì đồng tiền này mà ngôi chùa được đặt tên là Thần Tài. Nay nàng thâu được cả kiếm cung trong vụ sét đánh này thì chắc chắn phải là những bửu bối vô song, không thế nào tưởng tượng được. Bởi vậy nàng nghĩ phải đem về chùa Thần Tài giao cho Hòa thượng trụ trì ngay, chứ không thế nào để lọt vào tay những người ở địa phương này được.

Chạy được về nhà, Lan vội vã vào trong phòng, lấy chiếc mền gói tất cả kiếm và cung tên lại, hấp tấp bảo Ngàn:

- Cô ôm mớ đồ này theo em ngay.

Ngàn ngần ngừ hỏi:

- Em tính đi đâu bây giờ. Không trao mấy thứ này cho cán bộ Phường à?

Lan nói lớn như ra lệnh:

- Không được, phải trao cho thầy trụ trì chùa Thần Tài mới được.

Nghe thấy mấy tiếng thầy trụ trì chùa Thần Tài, Ngàn như cuốn lên, ôm bọc kiếm cung theo Lan liền. Xe chạy từ lối sau vượt qua đám đông người hiếu kỳ đang tụ tập bàn tán chung quanh thân cây bị sét đánh. Có vài người trông thấy Lan phóng xe Honda ào qua la lên:

- Bà con ơi, tụi nó kìa.

- Giữ chúng nó lại.

Nhiều người trong đó đã nhận ra Ngàn nên tên nàng được nhắc tới ngay.

- A… con Ngàn vợ thằng Khum hát chầu văn lúc trước chứ ai.

Tiếng la ó vẫn còn nghe rõ dù xe đã chạy được một quãng khá xa. Con đường trơn trượt mà Lan vẫn phải cho xe chạy thật nhanh để càng cách xa đám đông càng tốt. Cả tiếng đồng hồ sau, Lan mới cảm thấy có thể tạm yên trí, giảm tốc độ xe cho bớt nguy hiểm. Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật sảng khoái.

- Cô Ngàn ơi, cô có sợ không?

Ngàn nói trong hơi thở muốn đứt quãng:

- Chưa bao giờ cô hồi hộp như lần này. Muốn đứng tim luôn.

- Cô có biết tại sao mà mọi người tự nhiên lại phẩn nộ như vậy không?

- Cô nghĩ tại vì câu chuyện Nàng Han lưu truyền tại đây bấy lâu nay.

- Chuyện thế nào, cô kể cho em nghe đi.

- Bộ ở Sơn La mà em không biết chuyện Nàng Han hay sao?

- Em có nghe mấy người trong chùa nói, nàng là anh hùng và được người ta lập đền thờ thế thôi.

- Đúng rồi, truyền thuyết về Nàng Han cũng tương tự như câu chuyện Thánh Giống. Nàng là người con gái nhỏ nhắn khi nước có giặc. Vua ban chiếu tìm anh hùng cứu nguy đất nước. Nàng Han xin ra trận, nhưng mọi người thấy nàng nhỏ bé liền thử sức. Lúc ấy Nàng Han hai tay sách lên hai bao đá cả ngàn cân mà trai tráng không ai bê nổi. Nàng lại giỏi kiếm cung nên Vua liền cho nàng thống lĩnh quân đội ra chiến trường. Khi thắng trận trở về, nàng phi ngựa lên đỉnh núi rồi bay về trời.

Nhưng cũng có nhiều truyền thuyết nói rằng; nàng giả trai tòng quân cứu nước, tới khi làm tới thủ lãnh thống lĩnh ba quân, thắng trận trở về, bị lộ thân phận là đàn bà nên bị giết bên bờ suối. Hồn nàng được Thượng Đế thương cảm nên thả mây trời đưa nàng về nơi tiên giới.

Lan sung sướng nói:

- Ước gì cung kiếm mình vừa lấy được là của Nàng Han.

- Cô cũng nghĩ như em. Bởi vì khu đất nhà cô ở là vùng Nàng Han về trời. Bởi vậy người ta mới cất đền thờ Nàng Han tại đó.

Vùng cao rừng núi mặt trời lặn thực mau. Nhất là hôm nay trời vừa mưa nên mới đây bóng tối đã ụp xuống, nhưng Lan cũng đã chạy tới gần nhà. Nàng cho xe rà vào lề đường, đậu lại trước một nhà hàng lớn, nói:

- Cô ơi, em đói lắm rồi. Chúng mình vào đây ăn cơm nhé.

Ngàn thực thà nói:

- Cô cũng đói lắm, nhưng mà sợ không còn đủ tiền ăn cơm nhà hàng lớn như thế này đâu.

Lan cười hì hì.

- Em có tiền mà.

Dù nghe Lan nói vậy nhưng Ngàn vẫn nhìn Lan một cách nghi ngờ, vì quả thực đây là một nhà rất sang trọng. Có lẽ thực khách là những người giầu có, hoặc dân chúng chỉ dám vô đây ăn trong những ngày lễ hội thôi, vì lâu lâu ăn một lần thì được. Bởi vậy Ngàn hơi ngần ngừ, nói:

- Hay là chúng ta kiếm một cái quán nào nho nhỏ ăn cũng được mà.

Lan vẫn mỉm cười, nói:

- Không, phải ăn ở đây mới được.

Vừa nói Lan vừa đi nhanh vào trong. Ngàn lẽo đẽo theo sau một cách ngại ngùng. Vậy mà khi gọi món ăn, Lan kêu đồ ăn như một bàn tiệc. Anh bồi bàn hơi đứng tuổi hình như quen với Lan hay sao mà hai người nói năng thật thân mật. Sau đó, Ngàn lại thấy Lan đi ra cổng sau với anh ta, còn giao chìa khóa xe Honda cho anh ấy rồi mới tươi cười trở vào.

Ngàn tò mò hỏi:

- Bộ em quen với anh bồi bàn này à?

Lan cười.

- Anh ta là chủ nhà hàng này đó cô.

Ngàn ngẩn người tỏ vẻ không tin. Nói:

- Cô nghi quá.

Ngay lúc ấy một cô gái bưng đồ ăn ra, xếp trên bàn, nhìn Ngàn cười cười, nói:

- Chị Lan nói thật đó cô. Anh ta là ông chủ của tụi em đó.

Bây giờ Ngàn thực sự hết biết phải làm sao. Nàng không còn biết nói năng gì nữa, nên đành ngồi im nhìn Lan một cách lạ lùng. Thấy vậy Lan cười khúc khích nói:

- Có gì đâu cô. Ông chủ nhà hàng này là bố của một em trong đoàn Gia Đình Phật Tử chùa Thần Tài mà em là huynh trưởng, nên anh ấy thương tụi em lắm. Tại cô không biết, tụi em ăn ở đây còn rẻ hơn các nhà hàng nho nhỏ khác nhiều. Vì anh ấy tính tiền đặc biệt cho đám tụi em thôi mà.

Bây giờ nghe Lan nói Ngàn mới yên tâm, thì ra là như vậy. Nhưng nàng chợt nghĩ ra một điều nên hỏi Lan

- Em có thân với thầy trụ trì không?

Lan đưa tay bịt miệng cười.

- Trời, Phật ơi. Em mà giám thân với thầy trụ trì sao cô.

Ngàn biết Lan hiểu sai ý mình nên lật đật nói:

- Không phải vậy đâu. Cô muối hỏi là … là… là . . .

Rồi hình như không biết phải biết nói sao. Ngàn cũng lấy tay che miệng cười khúc khích.

- Thôi đói lắm rồi, ăn cơm đi cô.

Ngàn vui vẻ gắp đồ ăn thực tự nhiên. Nàng chưa bao giờ được ăn một bữa ngon như thế này; kể cả khi lấy chồng và bố mẹ nàng còn sống. Ăn uống một lúc, bỗng Ngàn giật mình nghe Lan hỏi:

- Có phải cô giận thầy trụ trì lắm, lúc thầy nói cô là công an tới chùa điều tra gì đó phải không cô?

Ngàn ngưng ăn, nhìn Lan trừng trừng, hỏi lại:

- Sao em biết chuyện ấy?

Lan mỉn cười nói:

- Thầy trụ trì nói với em đó, và chính thầy là người đưa xe Honda của chùa, bảo em đưa cô về. Chứ em làm gì có xe Honda xịn như vậy.

Từ ngạc nhiên này đưa tới ngạc nhiên khác làm Ngàn chưng hửng. Nàng há miệng không còn nói được câu nào nữa. Vậy mà cũng chưa hết. Ngàn thấy Lan mở túi sách, lấy ra một cọc tiền để trên bàn rồi đẩy về phía Ngàn.

- Thầy cũng bảo em đưa cho cô số tiền này và nói với cô là gíang về nhà làm ăn cho qua cơn nghèo khó hôm nay. Bây giờ em mới có dịp trao cho cô.

Nước mắt Ngàn trào ra ướt cả hai gò má thực mau. Cổ họng nàng nghẹn lại. Ngàn gục xuống bàn khóc rưng rức thành tiếng, hai bờ vai rung rung vì quá súc động. Không biết bao lâu, khi Ngàn lấy lại được bình tĩnh, vừa ngửng mặt lên thì qua hàng nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt, Ngàn lờ mờ nhìn thấy quanh bàn ăn, không phải chỉ có nàng với Lan mà còn ba bốn người ngồi chung quanh bàn. Trong đó có cả thầy trụ trì chùa Thần Tài ngồi ngay trước mặt.

Nhưng bây giờ ngài uy nghi khoác tấm áo cà sa đỏ rực, bên ngoài bộ tăng bào mầu vàng xậm từ bi. Ngàn cảm thấy như có luồng điện mạnh chạy dài qua thân thể. Nàng đứng bật dậy tính quì xuống sụp lậy, nhưng người đàn bà ngồi bên cạnh nàng đã giữ Ngàn lại nói bằng tiếng Thái thật rõ:

- Con cứ ngồi yên đó nói chuyện. Không phải đa lễ. Chúng ta đã nhận con là thành viên của chùa Thần Tài này rồi.

Không hiểu sao, Ngàn nhận ra ngay người đàn bà vừa nói với mình và giữ nàng lại không cho nàng đứng dậy. Bà ta chính là người trúng sổ số bạc tỷ và bảo trợ xây chùa Thần Tài, vì nàng đã thấy đài truyền hình phỏng vấn bà ta hôm đó. Bài phỏng vấn này được chiếu đi chiếu lại cả chục lần nên nàng ghi rõ hình ảnh bà này trong trí nhớ.

Ngàn buộc miệng trả lời bà ta bằng tiếng Thái:

- Con nhớ ra bà rồi. Bà là người trúng sổ số và bảo trợ xây chùa Thần Tài mà.

Phấn cũng thích thú thấy Ngàn trả lời nàng bằng tiếng Thái rõ ràng như vậy. Nàng mỉm cười nói:

- Con giỏi lắm, ba má con đâu. Ta đã nghe con Lan nói sơ về con rồi. Nhưng con hãy nói cho mọi người ở đây biết một chút về thân thế của con đi.

Ngàn gạt nước mắt nói nho nhỏ:

- Hai vợ chồng con là cặp đôi hát chầu văn và chơi đàn ở đền Nàng Han. Chúng con ở với bố mẹ con. Mùa lũ trước, bố mẹ và chồng con bơi ghe vớt củi, bị lật thuyền chết hết cả ba người, nên từ đó tới giờ con sống lay lất một mình thôi.

Bây giờ thầy trụ trì mới lên tiếng hỏi:

- Con biết đánh đàn nữa sao?

Ngàn trả lời:

- Dạ con chuyên về đàn tỳ bà trong đền.

- Chồng con dậy à?

- Thưa thầy không phải ạ. Anh ấy chỉ dậy con hát thôi. Còn chơi đàn thì hai vợ chồng con cùng đi học một thầy nên chúng con mới quen nhau.

Lục Cà Kheo gật đầu, nói:

- Vậy tốt. Bây giờ như thế này. Ta biết sau vụ con và con Lan nhặt được kiếm và cung tên sau vụ sét đánh tróc gốc cây cổ thụ trước nhà con thì con khó có thể trở về nhà mình rồi. Sáng nay con cũng đã nói với ta muốn tới chùa Thần Tài ở làm công quả. Nhưng trong chùa chưa nghĩ tới việc cho các nữ Phật tử ở lại. Bởi vậy ta quyết định cho con ở chung với bà Phấn đây gần chùa thôi, con có chịu không?

Ngàn mừng quá quay sang bên cạnh ôm lấy Phấn, nói:

- Bà chịu cho con ở hả?

Phấn gật đầu nói:

- Chẳng những cho con ở và còn muốn nhận con làm con gái nữ, con chịu không?

Ngàn mừng quá ôm chầm lấy Phấn gọi nho nhỏ trong miệng:

- Mẹ.

Phấn cũng mừng rỡ nói:

- Tốt…tốt, con ngoan. Mẹ chỉ có một đứa con trai, chắc nó nhỏ tuổi hơn con nhiều.

Nói tới đó Phấn chỉ một anh thanh niên lực lưỡng ngồi cạnh thầy trụ trì, nói:

- Đó là thằng Phèn. Bây giờ nó là em con đó.

Phèn cười hì hì nhìn Ngàn, nói:

- Chị Hai.

Ngàn cũng cười.

- Em trai.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hân hoan vô cùng. Thầy Lục Cà Khêu đứng dậy nói:

- Mọi điều đều quá tốt lành rồi. Chúng ta về chùa thôi.

Chiếc xe hơi của chùa đưa mọi người lên núi trở về chùa. Xe vừa đậu lại trước sân chùa đã thấy Tèo đứng đó tự hồi nào cùng với một đám thuộc hạ. Mở cửa xe cho Lục Cà Kheo bước ra, Tèo hỏi ngay.

- Thưa thầy mọi việc ra sao rồi ạ.

Lục Cà Kheo mỉm cười:

- Tốt, tốt lắm. Ta đem được cả kiếm báu và cung tên về chùa đây. Chúng ta vào trong coi cho kỹ nào.

Vừa đi vô trong Tèo vừa nói:

- Con vừa nhận được tin dân chúng đốt nhà cô Ngàn rồi. Xe chữa cháy đang trên đường tới đó.

Mọi người giật mình vì sự kiện thật bất ngờ đang xẩy ra. Không ai ngờ phản ứng của dân chúng ở khu đền Nàng Han lại phẩn nộ tới mức đó. Lục Cà Kheo hỏi:

- Bây giờ con tính sao?

- Trước hết chúng ta phải coi xem cung tên vừa thâu được có giá trị như thế nào đã. Nếu đó quả là bửu bối như mọi người nghĩ thì tính khác. Còn như chỉ là thanh kiến thường của dân bản xứ và cung tên của đám thợ săn thôi thì chẳng có gì phải quan tâm.

Lục Cà kheo gật đầu, quay sang Phấn nói:

- Bây giờ Phấn đưa con Ngàn về lo chỗ ăn ở cho nó đi. Xong con trở lại đây bàn chuyện cùng chúng ta.

Nói xong Lục Cà Kheo cùng Tèo và Phèn ôm bọc cung kiếm tới văn phòng Chùa, nơi Lục Cà Kheo thường làm việc hàng ngày. Vào giờ này không còn ai ở trong chùa nữa. Mọi người phải trở về phòng riêng của mình nghỉ ngơi. Hơn nữa, hôm nay trời vừa có trận mưa khá lớn nên khách viếng chùa cũng không còn ai. Lục Cà Kheo mở đèn văn phòng cho thật sáng rồi bảo Phèn:

- Con bầy mọi thứ lên bàn đi.

Phèn dạ một tiếng rồi giở bộc đồ, để mọi thứ ngay ngắn trên bàn. Lục Cà Kheo cầm thanh kiếm lên đưa cho Teo coi.

- Con coi nè, quả là một báu vật. Lưỡi kiếm sắc như nước. Hoa văn khắc trên thanh kiếm này rất lạ. Hơn nữa chuôi kiến còn khảm mấy hạt kim cương lớn như thế này thì không thể là một thanh kiếm của người thường được.

Tèo thấy lời sư phụ nói rất có lý. Chàng lấy khăn lau chuôi kiếm cho thật sạch để nhìn cho rõ hơn những chữ nhỏ ly ti trên cán kiếm. Đây là ngôn ngữ rất lạ. Không phải chữ Tầu, cũng không phải chữ Thái. Có lẽ là những chữ hình tượng của thời rất xa xưa. Chàng cẩn thận đặt thanh kiếm xuống bàn, nói:

- Thưa thầy, bây giờ chúng ta hãy cất mấy món bảo vật này đi đã. Chuyện cấp bách là dân chúng đang làm loạn tại khu đền Nàng Han. Theo báo cáo con vừa nhận được thì hình như chính những người trong đền Nàng Han súi dục dân chúng đốt nhà cô Ngàn.

Lục Cà Kheo nói:

- Ngay từ lúc ta mới gặp con Ngàn sáng nay, đã có ý lợi dụng con bé này lôi kéo đám đại gia từ đền Nàng Han qua chùa Thần Tài. Vậy mà không ngờ lại xẩy ra sự việc này. Bây giờ con nghĩ phải làm sao?

Tèo nói:

- Những báu vật đang nằm trong tay chúng ta. Bây giờ tạm thời chưa ai biết, nhưng giấy không gói được lửa. Thế nào cũng tới tai những ông bà lớn tại Trung Ương Đảng, sẽ không ai để cho chúng mình nuốt hết của quí này. Cũng vì vậy mà đám đền Nàng Han mới xúi dân chúng làm lớn chuyện để gây tiếng vang, báo động cho mọi người.

- Chúng ta có thể lợi dụng thế lực của Madam Chen để hù chúng được không?

Tèo cười hì hì, nói:

- Cũng may mà Madem Chen không có ở đây. Bà ta bận đi công tác xa. Tuy nhiên, sớm muộn gì bà ta cũng biết. Con sợ mình sẽ không thể giữ được những món này.

- Ta cũng có ý này, con nghĩ sao?

- Thầy nói đi.

Lục Cà Kheo nói nhỏ lại:

- Mình đánh tráo bảo vật bằng thứ khác thì ai biết. Ngay cả bây giờ, chỉ có ba người ở đây biết mà thôi. Sáng mai chúng ta công khai trình lên cấp trên đồ giả. Những thứ quí giá này sẽ biến mất như khi chúng còn nằm dưới lòng đất.

Phèn khoái trí nói len vô:

- Thưa thầy, con có cây kiếm và bộ cung tên tập luyện hàng ngày cũng xịn lắm. Thầy nghĩ có thể thế được mấy món đó không ạ.

Lục Cà Kheo hỏi:

- Những thứ đó ở đâu con có?

- Dạ thưa thầy, lúc mới tới đây, con mua lại của một anh chàng người Mường thì phải. Hôm đó y nói vợ mới sanh, cần tiền nên đem cung tên và thanh kiếm đó ra chợ bán. Những thứ này là của cha y để lại. Y nói vì túng bấn quá mới phải bán chứ thực ra nó đã được truyền từ mấy đời rồi.

Tèo nói:

- Vậy thì tốt rồi, nếu là đồ của địa phương này thì không ai còn nghi ngờ được mình đánh tráo nữa. Con về nhà lấy mang ngay tới đây đi. Phải nhớ kỹ tất cả những gì ngày hôm nay là tuyệt mật, không được hé môi cho bất cứ ai, kể cả mẹ con nữa đó nghe không.

Phèn dạ một tiếng, đi nhanh ra khỏi phòng. Tèo chờ cho Phèn đi khỏi mới nói:

- Còn vụ dân chúng đốt nhà cô Ngàn thầy nghĩ sao.

Lục Cà Kheo cười nham hiểm, nói:

- Lúc gặp con Ngàn, ta có ý lợi dụng nó dụ đám đại gia ở đền Nàng Han tới đây. Bây giờ với tình thế này chắc không còn cần thiết nữa.

Tèo ngạc nhiên hỏi:

- Thưa thầy tại sao vậy. Thầy không nghĩ đám đại gia này là những con bò sữa đó sao?

Lục Cà Kheo gật đầu.

- Đúng chúng là những con bò sữa. Nhưng cần gì phải bắt qua đây cho mất công.

- Vậy làm sao để chúng ở đó mà chúng ta thu lợi được.

Lục Cà Kheo cười hì hì:

- Nếu con không là Tỉnh Ủy Sơn La thì có lẽ mình phải dụ đám đại gia đó qua đây thật. Nhưng bây giờ quyền thế đã ở trong tay ta thì thâu tóm luôn cái đền Nàng Han đó chứ còn chờ gì nữa.

Tèo hơi ngần ngừ, nói:

- Con nghĩ không dễ dàng như vậy đâu thầy. Cái đám bên đó cũng có gốc có rễ chứ không vừa gì đâu. Hơn nữa, nếu chúng không có chỗ dựa thì tung tiền ra thiếu gì ông to bà lớn ở Trung Ương nhẩy vô, mình chơi không lại đâu.

- Vậy thì đốt luôn.

Tèo ngơ ngác hỏi:

- Đốt luông là sao ạ?

Lục Cà kheo cười hì hì, nói:

- Tụi đền Nàng Han đã đốt nhà con Ngàn để làm lớn chuyện, hòng báo động dư luận quần chúng. Vậy thì chúng ta chiều ý chúng luôn.

- Là sao ạ, con vẫn chưa hiểu ý thầy.

- Còn sao nữa, chúng muốn đốt thì ta giúp chúng đốt luôn cái đền đó đi.

- Thầy có nghĩ đám cháy có thể lan ra chung quanh, cháy luôn khu rừng đó không?

- Đó là điều ta muốn, cháy càng lan rộng càng tốt. Con không nghĩ là đã cháy nhà thì phải làm lại. Mà dân chúng làm gì có quyền sở hữu đất. Đất là của toàn dân do nhà nước ta quản lý. Do đó chúng ta sẽ nhẩy vô phân lô đất làm nhà cho dân chúng chỗ nào chúng ta muốn là làm.

Tèo trầm ngâm, nói:

- Thưa thầy như vậy không phải là mua thêm việc ra sao?

Lục Cà Kheo lại cười hì hì, nói:

- Đúng là ta có ý đó. Càng nhiều việc thì chúng ta lại càng có nhiều tiền. Hơn thế nữa, chủ ý của ta là chúng ta phải có một khu du lịch sinh thái nữa. Ở một nơi thật nổi tiếng như khu đền Nàng Han là tuyệt hảo.

Nghe Lục Cà Khêu gợi ý, nét mặt Tèo tươi hẳn lên, nói:

- Nếu vậy phải hành động ngay đêm nay. Để tới ngày mai là mất một cơ hội tốt.

Trong khi đó, đám người vây quanh nhà Ngàn ước chừng lên tới cả ngàn. Họ reo hò hổ trợ cho thần hỏa một cách hết sức phấn khởi. Cái tin tức Ngàn đánh cắp bửu bối trời cho Bản làng rồi tẩu thoát làm dân chúng sôi sục căm hờn tột độ. Bởi vậy cần phải đốt nhà Ngàn để trị tội con người gian manh ích kỷ này. Nhưng không ai ngờ gió lớn từ đâu nổi lên bất thường làm đám cháy lan qua nhà kế bên một cách mau chóng. Bà con hoảng hốt hè nhau chữa cháy thì bất ngờ lại thấy đền Nàng Han cũng bắt đầu bốc lửa. Dân chúng lại ùn ùn bỏ đám cháy này chạy về chữa cháy cho đền Nàng Han. Thế là những căn nhà chung quanh nhà Ngàn được dịp cháy lan ra thật mau. Tới thời điểm này thì không ai còn hơi sức đâu mà lo cho hàng xóm nữa. Mạnh ai nấy chạy về nhà mình lo cho bản thân. Xe chữa cháy của Tỉnh Lạnh Sơn đã tới ngay từ đầu nhưng bị dân chúng ngăn cản không thể bơm nước dập tắt đám cháy nhà Ngàn. Tới khi đám cháy lan ra, dân chúng hoảng hốt chạy toán loạn thì đã chễ. Đám cháy tung hoàng cả một vùng rừng núi như một biển lửa.

Mấy tiếng đồng hồ sau mới thấy một đoàn xe chữa cháy nữa tới. Nghe nói đích thân ông Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La chỉ huy các chiến sĩ cứu hỏa từ các tỉnh tới trợ giúp. Tuy nhiên, khi ngọn lửa tàn lụi thì cả đền Nàng Han và nhà dân chúng quanh vùng ước chừng mấy ngàn mẫu đã thành tro than.

Ngay sáng hôm sau, tỉnh Sơn La có cuộc họp báo khẩn cấp do chính ông Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La chủ tọa. Giới truyền thông lên tới hàng trăm người. Không phải chỉ có các phóng viên của Sơn La mà cũng có rất nhiều phóng viên của các tỉnh lân cận cũng có mặt, kể cả phóng viên của thủ đô Hà Nội cũng tham gia. Một rừng máy thu hình của các đài truyền hình chật kín phòng họp.

Mở đầu cuộc họp báo, một nhân viên của phòng thông tin báo chí tỉnh Sơn La lên nói về mục đích buổi họp báo và giới thiệu chủ tọa đoàn. Người ta nhận thấy trên bàn chủ tọa ngoài vị thượng tọa Bí thư Tỉnh ủy Sơn La Thích Pháp Uy, còn có Hòa thượng Lục Cà Kheo, hiện là trụ trì chùa Thần Tài. Đại tá Gián Đốc công an tỉnh Sơn La. Cũng như Trung tá giám đốc phòng chữa cháy.

Sau phần giới thiệu chủ tọa đoàn, nhân viên phòng thông tin báo chí mời nhân vật đầu tỉnh Sơn La thuyết trình.

- Kính mời ngài Thượng Tọa Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La ạ.

Tèo đứng dậy, sửa lại bộ tăng bào, rồi từ từ tiến ra trước micro cúi đầu, chắp tay trước ngực chào mọi người trong tiếng vỗ tay như pháo nổ vang dội hội trường. Chờ cho tiếng vỗ tay bớt đôi chút. Tèo nói:

- Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật, Kính thưa các đồng chí ký giả, phóng viên truyền thông. Báo chí, các báo đài và truyền hình. Tối qua đang dùng cơm tối, bần tăng nhận được điện thoại từ ngài Hòa Thượng trụ trì chùa Thần Tài cho biết; có hai nữ đệ tử mang về chùa một thanh kiếm và một cây cung, cùng mấy mũi tên mới nhặt được dưới gốc cây cổ thụ, vừa bị sét đánh bật tung trước nhà và những vật này nổi lên mặt đất. Hai cô có chạy qua cơ quan cảnh sát tỉnh tính nộp, nhưng vì trời mưa quá lớn và là ngoài giờ làm việc nên không thấy ai. Do đó các cô mang tới chùa giao cho ngài Hòa thượng trụ trì chùa Thần Tài. Vị hòa thượng này chính là sư phụ của bần tăng, nên ngài gọi điện thoại cho bần tăng tới lãnh về; vì nghĩ là kiếm và cung mà bị sét đánh nổi lên có thể là những báu vật mà trời ban cho chúng ta, do đó phải thuộc về Đảng và nhà nước.

Nói tới đó, Tèo đưa tay hướng về Lục Cà Kheo đang ngồi trên bàn chủ tọa. Tiếng vỗ tay trong hội trường lại vang dội. Chờ một lúc cho tiếng vỗ tay dịu xuống Tèo nói tiếp:


- Sự vui mừng của bần tăng chưa được bao lâu thì lại nhận được tin của cơ quan cảnh sát cho biết, dân chúng kéo tới đốt nhà nữ thí chủ nhặt được kiếm và cung tên vì không chịu nạp báu vật Trời ban cho đền Nàng Han, mà lại đem đi đâu không ai biết. Họ cho rằng các báu vật này nằm trong khu đất của đền Nàng Han thì chính là thuộc về bà chúa Thượng Ngàn và nữ chúa Nàng Han, chứ không được phép mang đi chỗ khác. Ngay cả khi xe chữa cháy tới hiện trường cũng bị những kẻ quá khích này chặn lại, không cho dập tắt lửa để cứu căn nhà họ vừa đốt.

Bất hạnh thay mùa này gió lớn nên đám cháy lan ra quá nhanh, đã đốt hết cả một khu vực kể cả đền Nàng Han cũng không còn một cây cột nào đứng vững. Mặc dù bần tăng nghe tin đã tức tốc một mặt huy động hết xe chữa cháy của tỉnh nhà tới ngay hiện trưởng. Đồng thời cấp bách xin các xe chữa cháy của các tỉnh lân cận tới tiếp cứu. Do đó mới cản được ngọn lửa không thiêu rụi hết thành phố rừng núi này của chúng ta vào mùa khô này.

Rất mừng nhờ ơn Bác và Đảng nên không có sự thiệt hại nào về nhân mạng. Còn về vật chất tính cho tới sáng nay, có khoảng gần 300 đơn vị gia cư bị thiêu hủy hoàn toàn. Về gia súc chưa có báo cáo nào chính xác được gửi về. Tuy nhiên, bần tăng tin là thiệt hại về gia súc không đáng kể, vì dân chúng luôn luôn lo cho tài sản này hơn cả mạng sống của mình. Nhưng như đã nói ở trên, tất cả phòng ốc và tài sản của đền Nàng Han không còn gì, vì đa số vật dụng ở đó đều làm bằng giấy và gỗ nên rất dễ bắt lửa.

Bây giờ, quí vị nào có câu hỏi gì xin đưa ra cho chúng tôi trả lời.

Một phóng viên đài truyền hình đặt câu hỏi:

- Kính thưa đồng chí Bí Thư Tỉnh Ủy, tại sao đồng chí biết kẻ đốt nhà khổ chủ và kẻ chủ mưu là người của đền Nàng Han.

Tèo đưa micro cho viên Đại tá công an tỉnh và nói:

- Câu này để đồng chí Đại tá Giám đốc công an tỉnh trả lời đồng chí.

Viên đại tá gõ gõ vào micro mấy cái rồi đằng hắng nói:

- Dạ thưa các đồng chí. Ngay khi các đồng chí chiến sĩ chữa cháy lăn xả vào thi hành nhiệm vụ thì chúng tôi cũng phải hổ trợ ngay. Bằng cách ngăn ngừa các phần tử phản động đang ra sức khích động. Hô hào đồng bào nhẹ dạ cả tin đốt nhà nạn nhân. Người đứng đầu lại chính là tên chủ đền Nàng Han đã bị bắt ngay tại hiện trường. Trong lúc y đang hô hào đồng bọn ngăn cản xe chữa cháy không cho tới hiện trường. Cùng với y còn có hơn mười tên đồng bọn cũng bị bắt ngay lúc đó. Chúng tôi có thể đem trình diện các nghi phạm này cho quí vị coi ngay tại đây.

Nói xong viên đại tá ra dấu cho thuộc hạ dẫn một đoàn người ra trình diện. Họ đều bị còng tay ra sau, cúi gầm mặt xuống đất. Các ống kính máy chụp hình, quay phim đều hướng về đoàn tội phạm này. Ánh đèn chớp lóe chụp hình lên liên tục.

Trong khi đó, viên Đại tá trao micro cho viên Trung tá giám đốc chữa cháy, ông ta nói trong khi ánh đèn chớp của máy chụp hình vẫn đang lóe sáng.

- Dạ, kính thưa các đồng chí. Nếu không có các đồng chí công an ngăn cản và bắt các phần tử phá hoại này thì chúng tôi không thế nào thi hành nhiệm vụ được. Bằng chứng là đã có mấy ống dẫn nước bị họ dùng dao chặt bể, và dượt đuổi chém các chiến sĩ chữa cháy của chúng tôi.

Một cô phóng viên hỏi:

- Các đồng chí có thể cho khán giả của chúng tôi chiên ngưỡng những báu vật mà qúi vị thu lượm được không ạ?

Tèo nói:

- Thưa đồng chí, rất tiếc là những thứ đó chúng tôi đã phải giao nạp cho cấp trên ngay tức khắc vào sáng nay ở trên Bộ trước khi có cuộc họp báo này. Vì không dám giữ một giây phút nào những bảo vật đó ạ.

Một câu hỏi khác do phóng viên đài truyền hình Sơn La nêu lên:

- Thư đồng chí Bí Thư Tỉnh Ủy, tỉnh nhà đã có sự giúp đỡ gì các nạn nhân hỏa hoạn này không ạ?

Tèo mỉm cười nói:

- Cám ơn đồng chí. Một câu hỏi rất thiết thực. Sáng nay may mắn cho chúng tôi là ngài Hòa Thượng chùa Thần Tài đã nhận lãnh điều hành đoàn thanh niên thiếu nữ Gia Đình Phật Tử chùa Thần Tài, tới nơi hỏa hoạn để phân phát thực phẩm cho đồng bào. Chắc các đồng chí còn nhớ, nữ doanh gia trúng số mấy năm trước đã bảo trợ xây chùa Thần Tài phải không. Chính bà ta lần này nghe tin đồng bào bị nạn cũng đã tới chùa Thẩn Tài, ủng hộ một số tiền lớn, để mua thực phẩm trong lúc khẩn cấp này. Nhân đây chúng tôi xin nhờ các cơ quan truyền thông gửi một lời tri ân tới người nữ thương gia đầy lòng từ tâm này, một lời cảm tạ chân thành của tỉnh nhà. Đồng thời cũng kêu gọi mọi người xin giúp đỡ các nạn nhân hỏa hoạn trong lúc này. Một miếng khi đói bằng một gói khi no là vậy.

Một câu hỏi khác được nêu ra:

- Thưa đồng chí Bí Thư Tỉnh Ủy, Ngoài những chương trình cấp bách cứu trợ cho nạn nhân hỏa hoạn này. Tỉnh nhà có nghĩ tới một chương trình định cư nào đó cho vùng đất mấy ngàn mẫu đất rừng bị cháy này không ạ.

Tèo cười, vui vẻ nói:

- Thật là một câu hỏi có cái nhìn xa hữu ích. Thú thực, chúng tôi đang nghĩ cách an cư tạm thời cho các nạn nhân hỏa hoạn trước đã. Xong lẽ tất nhiên phải tính kế lâu dài. Sự thực chưa dám tuyên bố điều gì về chương trình này. Tuy nhiên, trong nội bộ tỉnh nhà, chúng tôi dự định xây một đền thờ Nàng Han qui mô và vĩ đại gấp trăm lần đền Nàng Han cũ, của một nhóm dân giả xây dựng mà ngày nay họ đã là tội phạm khó thoát khỏi tù đầy. Lần này đền thờ Nàng Han sẽ do tỉnh nhà làm chủ theo đúng qui trình đường lối của Đảng và nhà nước. Chúng tôi mong quí đồng chí tiếp tay kêu gọi mọi người đóng góp.

Có lẽ cuộc họp báo cũng khá đầy đủ trong lúc còn nhiều việc cấp bánh phải làm. Tôi xin tạm dừng buổi họp ở đây, và xin cám ơn các đồng chí trong giới thuyền thông.






1 view0 comments

Comments


bottom of page