top of page
Writer's picturehungson1942

NHÓM LỢI ÍCH # 3

Updated: Jul 26, 2022


Chương 3/7 Tèo không ngờ Ủy Ban Tôn Giáo trong Mặt Trận Tổ Quốc ở đây chẳng biết tí gì về ngôi chùa đó cả. Họ nói ngôi chùa đó không nằm trong hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam nên không để ý. Còn bên công an sưu tra hộ khẩu chỉ cho Tèo biết trên chùa đó có 2 người đàn ông. Một tên Phàn A Nua 53 tuổi và người kia là Nguyễn văn Bẩy 21 tuổi. Cả hai nghề nghiệp là tu sĩ Phật giáo. Trước đó có một người nữa là Phàn A Súa đã qua đời hơn 10 năm nay rồi. Còn một điều nữa Tèo mới khám phá ra. Mảnh đất hơn 10 mẫu rừng này thuộc sở hữu của người đã chết là ông Phàn A Súa và giấy phép làm chùa cũng ghi tên ông này. Nhưng ngôi chùa trên giấy tờ chỉ là một tịnh xá nho nhỏ chứ không phải là ngôi chùa đồ sộ kia. Chứng tỏ cơ sở này mới xây cất không có giấy phép. Tèo cũng không thấy giấy tờ gì giữa Phàn A Súa đã chết và Phàn A Nua hiện đang làm trụ trì có liên hệ gia đình gì. Mặc dù tên trên hộ khẩu cả hai cùng một họ. Nắm được những thông tin này. Tèo tới gặp Thiếu Tướng Vũ báo cáo cho ông biết sự việc. Thiếu Tướng Vũ hỏi chàng: -- Bây giờ em tính sao? Tèo nói: -- Nếu bây giờ mình giải tỏa theo pháp luật, sẽ có những phản ứng bất lợi không ngừa trước được. Các nhóm lợi ích hay bọn phản động sẽ lấy cớ chính quyền đàn áp tôn giáo làm um lên. Ta sẽ bị mang tiếng với quốc tế. Còn mình điều đình hỏi mua lại, chắc chắn họ sẽ không bán. Em đã nhìn thấy vị trí ngôi chùa này ảnh hưởng không ít tới an ninh quốc gia không phải nhỏ. Vì từ đó nó có thể quan sát được cả tỉnh lỵ. Bởi vậy, bằng mọi giá mình sẻ phải thâu tóm vị trí này. Thiếu Tướng Vũ hỏi: -- Vậy theo em phải làm sao cho ổn thỏa? Tèo cười cười nói: -- Anh cứ để tự em hành động. Coi như không có cuộc gặp gỡ hôm nay. Khi nào nơi đó vô chủ. Anh đề nghị cho em về làm trụ trì là được. Thiếu Tướng Vũ cười ha hả, nói: -- Được rồi... hôm nay Thượng tọa tới thăm bản chức để vấn an sức khỏe thôi. Mấy bữa trước bị cảm cúm sơ sơ không có gì đáng ngại. Xin cám ơn Thượng tọa quan tâm. Tiễn Thượng tọa ra về bình an trong đại định. Tèo đứng dậy, chắp hai tay trước ngực xá xá, nói: -- Nam Mô A Di Đà Phật. Bần tăng xin kiếu từ. Trở về Sơn La, tối hôm đó, mấy thầy trò Tèo âm thầm lên núi. Càng lên cao, gió thổi càng mạnh. Tiếng chó sói tru rợn người. Tất cả mọi người đều thủ theo gậy gộc để phòng thân. Riêng Tèo không quên thủ theo cây súng K.54 hàng ngày vẫn dắt bên hông. Hôm nay trăng hạ tuần nên trời tối đen như mực. Tất cả mọi người đi theo sau Phấn dẫn đường. Nàng cầm cây đèn pin đi trước. Mấy thầy trò Tèo âm thầm, nắm áo nhau hàng một theo sau Phấn. Đoàn người lên chùa như một con trăn khổng lồ một mắt sáng quắc. Cả tiếng đồng hồ sau mới tới cổng chùa. Cảnh vật ở đây vẫn tối đen mịt mờ. Mấy ổ khóa ngoài cổng chùa không cản trở nổi nghiệp vụ công an hình sự của Tèo bấy lâu nay. Cả toán vẫn âm thầm theo sau Phấn tới phòng ngủ của vị trụ trì trong đêm tối. Khi lọt được vào phòng ngủ của vị trụ trì. Một cảnh tượng bất ngờ làm mọi người sửng sốt; dưới ánh đèn ngủ loáng thoáng của cây đèn kéo quân bằng điện. Hai thân thể đàn ông trần truồng ôm nhau ngủ. Bên cạnh một đống vỏ rượu bia la liệt cùng một lọ thuốc Đá. Tèo bật đền điện lên thì cả hai người đã bị đệ tử của Tèo trói gô lại. Chàng móc thẻ Công An ra cho cả hai coi rồi nói: -- Bây giờ mấy người còn gì để nói nữa hay không? Người đàn ông lớn tuổi mếu máo nói trong hơi men nồng nặc: -- Xin đồng chí Thượng Úy thông cảm bỏ qua cho. Bần tăng xin hậu tạ. Tèo quắc mắt, rút cây K.54 ra nạt. -- Ai đồng chí với mày. Chúng mày tu theo kiểu gì đây? Mày là Phùng A Nua phải không. Còn sư Phùng A Súa chết mấy năm trước, có phải mày giết không? A Nua tái mặt, lắp bắp: -- Dạ...dạ, sư Phùng A Súa là chú em mà. Làm sao em dám giết ông ta chứ. Tèo gằn giọng. -- Vậy tại sao ông ta chết? -- Dạ..dạ, chú em té xuống vực núi chết. Mấy ngày sau em mới biết ạ. Tèo hỏi: -- Vực núi chỗ nào? A Nua nói: -- Dạ.. Dạ.. ngay bên hông chùa ạ. Tèo gật đầu. -- Được rồi, chuyện đâu còn có đó. Tao hỏi mày, tại sao mày xây chùa lớn như thế này mà không xin phép? A Nua ngơ ngác nói: -- Dạ, thưa em có xin phép mà. Có giấy tờ của Ủy Ban Huyện và Xã chứng nhận hẳn hoi. Có cả sổ đỏ nữa ạ. Tèo cười khẩy, nói: -- Vậy mày lấy tao coi. A Nua líu díu đi tới một cái tủ lớn ở góc phòng, nói: -- Dạ thưa giấy tờ ở trong này ạ. Tèo nói. -- Chìa khóa tủ đâu? -- Dạ, trong túi áo treo trên móc kia ạ. Tèo lấy xâu chìa khóa tính nở cánh tủ lớn thì A Nua kêu lên thảnh thốt: -- Không phải ngăn đó đâu, bên kia cơ ạ. Tèo thấy có gì gian trá, nên chàng cứ mở cánh tủ này ra. Mọi người trợn mắt sửng sốt. Cả một ngăn tủ lớn như vậy mà đầy ắp tiền. Lại có cả 1 cây súng Colt 12 với nòng hãm thanh, 2 cây carbine và 5 cây K.54 cùng mấy trái lựu đạn nữa. Thấy có vũ khí, và nhiều tiền như vậy. Tèo đoán ra ngay thằng này là dân buôn bán ma túy và vũ khí rồi. Bởi vì vị trí chùa này rất tiện lợi cho dân chuyên chở ma túy tới đây, Y chang ông Lục Cà Khêu nhận xét. Tèo vội vàng nói đám đệ tử. -- Các con lấy súng và lựu đạn, cẩn thận ra canh gác phía ngoài đi. Coi chừng có đồng bọn. Quay qua Phấn, Tèo nói: -- Em ra bịt miệng thằng nhỏ lại. Lợi dụng lúc Tèo đang nói chuyện với đám đệ tử. A Nua vùng chạy ra cửa la lớn. -- Có ăn cướp. Nhưng hai tay y vẫn còn bị trói ra sau lên lúng túng, chạy được mấy bước đã bị Phèn đứng gần đó phang luôn một gậy vô gáy y, làm A Nua ngã chúi xuống bất tỉnh. Lúc này Phấn cũng đã lấy chiếc áo vứt trên giường, nhét vô miệng thằng nhỏ, trong khi y nhìn thấy đồng bọn bị đánh ngã nên bắt đầu vùng vẫy. Phong chạy lại, phang luôn cho y một gậy. Thằng nhỏ lại gục xuống sàn nhà theo nhân tình của y. Mấy đứa đệ tử còn lại, theo lời Tèo, lấy chiếc áo cà sa trải xuống sàn nhà gom hết tiền bạc vào đó cột lại. Khi Tèo mở cánh cửa tủ bên cạnh ra. Mọi người còn choáng hơn nữa. Ngăn này toàn tiền Dola Mỹ, vàng thoi và giấy tờ. Trong khi mấy đứa nhỏ gon tiền và vàng vào trong một chiếc áo cà sa khác, Tèo lật nhanh quyển sổ đỏ và giấy phép xây chùa ra xem. Chàng nhận ra ngay toàn giấy tờ giả. Như vậy là Ủy Ban Nhân Dân tỉnh này có vấn đề. Tèo mỉm cười để giấy tờ vào chỗ cũ. Khóa tủ lại hẳn hoi. Ném chùm chìa khóa lên giường. Tèo nói: -- Bây giờ các con chia nhau nhét thuốc Đá vô miệng hai thằng này, cho mỗ đứa nuốt nửa chai. Lấy bia đổ vào miệng cho thuốc trôi xuống họng. Phấn cười hì hì, nói: -- Thuốc Đá thì nốc 3 viên là đi đời rồi, cần gì tới nửa chai. Khi mấy đứa nhỏ đổ bia vô miệng hai thằng này, bỗng như chúng bị sặc nước tỉnh dậy. Mắt trợn trừng, nuốc ừng ực. Thấy vậy Phèn cười, bảo: -- Hay lắm…. tụi mày tự hưởng cả chai thuốc Đá rồi đó nhé. Tèo nói: -- Bây giờ các con tranh thủ lục lọi khắp nơi, xem chúng còn giấu thứ gì nữa không. Khoảng 15 phút nữa, chúng ta xuống núi. Phải cẩn thận đi từng cặp bảo vệ cho nhau nhé. Trong khi mấy đứa đệ tử tìm kiếm lục lọi. Tèo và Phấn khiêng hai thằng sư hổ mang này lên giường cho chúng đưa nhau về âm phủ ân ái. Khi mặt trời ló khỏi đỉnh núi. Đám thầy trò Tèo mới bắt đầu đi ngủ. Tối qua về tới nhà. Mọi người theo lời Tèo, tháo găng tay, cả quần áo đang mặc và giầy dép đốt hết. Còn tiền và vàng cho vào mấy bao nilong chôn trong nhà để xe. Vì nền nhà để xe chưa kịp tráng xi măng nên cũng dễ dàng chôn dấu mọi thứ, kể cả súng ống và lựu đạn. Mãi tới chiều, gần tối. Mọi người mới thức giấc, vì còi hụ cảnh sát và xe cứu thương chạy ào ào, ầm ỹ bên ngoài. Tèo mặc tăng bào vào, kêu Phèn chở ra phố. Chàng bảo Phèn vào một nhà cho thuê điện thoại gọi cho Thiếu Tướng Vũ. Chàng nói: -- Nếu có ai bắt máy, con chỉ nói mấy chữ : Xong, ra xem ngay bây giờ. Rồi cúp máy ngay. Phèn làm y như Tèo nói rồi lái xe về đậu gần nhà chờ. Đúng như dự định. Chỉ chưa đầy nửa tiếng sau. Một chiếc máy bay trực thăng bay rà rà trên nóc chùa rồi đáp xuống sân. Tèo kêu Phèn lái xe tới chân núi cạnh con đường lên chùa. Cảnh sát ở đây thấy Tèo và Phèn, lật đật mở đường cho chàng lên núi ngay. Tới sân chùa, đã thấy Thiếu Tướng Vũ cùng Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh đang coi nhân viên Cảnh Sát chụp ảnh, đo đạc hiện trường. Tèo chắp tay chào. -- Nam Mô A Di Đà Phật, xin chào ngài Thứ Trưởng, xin chào Đại Tá. Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh ngạc nhiên thấy Tèo bất ngờ xuật hiện.Thiếu Tướng Vũ nhanh miệng nói: -- Tôi cho gọi ngài Thượng tọa Ủy Viên Tôn Giáo tới đây coi trước. Ai ngờ ông ấy còn tới sau tôi. Tèo chắp tay nói: -- A Di Đà Phật, xin lỗi ngài Thứ Trưởng. Bần tăng ở xa quá nên tới trễ. Thiếu Tướng Vũ xua tay, nói: -- Không trễ, không trễ đâu. Như vậy là đúng lúc lắm rồi. Nào, chúng ta vô chùa xem hiện trường ra sao. Với Tèo, hiện trường này chẳng có gì làm chàng ngạc nhiên. Vì chính tay chàng xếp xắp. Còn Thiếu Tướng Vũ cũng biết là do Tèo dàn cảnh. Ông còn lạ gì thằng đàn em quỉ quyệt này của mình bấy lâu nay. Riêng Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh cứ băn khoăn mãi, tại sao vụ việc cỏn con, xa tắp mù tít này mà tới tai ông Thiếu Tướng Thứ Trưởng Bộ Công An mau như vậy được, để ông ta đích thân bay tới đây ngay. Ông đang suy nghĩ mung lung thì Thượng tọa Pháp Uy kín đáo khều ông ra bên xác chết, trong lúc Thiếu Tướng Vũ đang bận nói chuyện với một nhân viên điều tra. Theo ngón tay của thượng tọa Pháp Uy. Đại Tá Giám Đốc Tỉnh nhìn thấy mấy chữa " CSSL giết t " viết lờ mờ bằng ngón tay chấm nước miếng dính rượu bia thì phải. Ông toát mồ hôi. Trông trước trông sau, lật tấm trải giường lau đi thật nhanh mấy chữ vừa đọc được. Ông nói nho nhỏ vào tai Tèo. -- Cám ơn Thượng Tọa... cám ơn Thượng Tọa. Vừa lúc ấy Thiếu Tướng Vũ cũng quay lại. Ông nhìn thấy xâu chìa khóa trên giường, nói: -- Sao các chú không lấy chìa khóa mở mấy cái tủ này ra hả? Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh nhanh nhẩu nói: -- Dạ, dạ.. nhân viên điều tra còn đợi lệnh mình ạ. Thiếu tướng Vũ nói: -- Ừ.. cho họ mở tủ đi. Vừa lúc ấy, ông Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La cũng vừa tới. Một đàn em ông trong lực lượng cảnh sát báo cáo cho ông biết là có Thiếu Tướng Thứ Trưởng Bộ Công An ở đây, cho nên ông lật đật phóng xe tới ngay. Đúng lúc ấy, cánh cửa tủ được mở ra. Ông Bí Thư Tỉnh Ủy Sơn La vừa chào mọi người trong phòng, bắt tay Thiếu Tướng Vũ và Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh thì Tướng Vũ đã cầm cuốn sổ đỏ và nghị định cho phép cất chùa đưa cho ông, nói: -- Đồng Chí Bí Thư coi thằng nào cấp giấy cho đám sư hổ mang này cất chùa đây. Ông Bí Thư Tỉnh Ủy cầm tờ nghị định coi. Bỗng mặt ông tái xanh, lắp bắp nói: -- Ơ... Ơ..! Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh, thấy vậy chồm qua nhìn vô tờ nghị định. Trong lúc ông Bí Thư Tỉnh Ủy quay qua Thiếu Tướng Vũ run run nói: -- Thưa ngài Thứ Trưởng . Mẫu giấy và con dấu đúng là của tỉnh. Chữ ký này cũng là chữ ký của tôi... Dạ không, giống nhữ.n.g. chữ ký của tôi. Nhưng mà không phải là tôi ký. Mà là có người ký giả. Tèo đứng bên cạnh, nói vô: -- Đồng chí Bí Thư Tỉnh Ủy nói đúng. Bữa trước bần tăng có làm tất cả hồ sơ về các chùa trong tỉnh. Thấy rằng cái chùa này to quá mà không thấy giấy xin phép xây cất. Trong sổ bộ ở quí Ủy Ban chỉ ghi là tịnh thất mà thôi. Như vậy có nghĩa là đây không phải là giấy của tỉnh Sơn La cấp. Nhưng có nhân viên trong quí cơ quan làm giả. Nghe Tèo nói, cả ông Bí Thư Tỉnh Ủy và Đại Tá Giám Đốc Công An Tỉnh đều nhìn Tèo với con mắt thật biết ơn. Thiếu Tướng Vũ gật đầu, nói: -- Thượng tọa nói đúng. Tôi cũng nghĩ thế. Tèo nói tiếp: -- Thưa các đồng chí. Tôi xin các đồng chí hãy ra ngoài này xem. Thiếu Tướng Vũ hỏi: -- Thượng tọa thấy có gì mới hả? Tèo đáp: -- Dạ... thưa Thiếu Tướng, mới thì không mới. Nhưng có tính cách nghiêm trọng tới nền an ninh quốc gia ạ. Cả ba người cùng trố mắt nhìn Tèo. Thấy vậy, chàng bước ra ngoài. Cả ba ông đều theo chàng ngay. Ra tới bên ngoài, Tèo chỉ về hướng cửa khẩu Lóng Sập nói: -- Từ đây, chỉ cần dùng mắt thường. Chúng ta cũng có thể thấy cửa khẩu Lóng Sập. Bây giờ, hãy nhìn theo 180 độ về phía Sơn La. Chúng ta có thể quan sát được toàn thể khu vực này mà không bị một chướng ngại vật nào cản. Như thế có khác gì căn chùa này là một lô cốt có thể khống chế toàn tỉnh lỵ này hay sao. Hãy cho bần tăng một cây súng cối 82 ly thôi. Bần tăng bảo đảm bắn bất cứ chỗ nào trong tỉnh Sơn La cũng không trật. Bây giờ xin các đồng chí theo bần tăng qua đây. Vừa nói, Tèo vừa đi vòng ra sau chùa. Chàng chỉ tay xuống chân núi, nói: -- Dưới chân núi kia là biên giới Lào-Việt. Nếu chúng ta có chiến tranh với Lào. Xin hỏi các đồng chí, mấy phút sau họ đưa được hỏa tiễn lên ngôi chùa này. Tèo tự trả lời ngay: -- Vâng, tối đa là 15 phút thôi. Chỉ một cây súng cối là cả tỉnh lỵ Sơn La coi như tan nát. Chắc các đồng chí cũng chẳng lạ gì. Đây là quân khu 2. Tỉnh Sơn La là cái hông của quân khu. Mà quân khu 2 là quân khu chiến lược của cả nước. Nếu địch quân đánh vào bên hông chúng ta dễ dàng như vậy. Thử hỏi Thủ Đô có giữ được hay không! Thế mà cái chùa này xây to tổ bự như thế này, nuôi cả đàn bò như thế kia. Lại là giấy phép giả của 2 thằng sư hổ mang mà cũng qua mặt được mọi người cả chục năm nay. Chuyện gì đây! Thiếu Tướng Vũ rùng mình. Đại Tá Giám Đốc Cảnh Sát Tỉnh chới với. Còn ông Bí Thư Tỉnh Ủy khỏi phải nói. Chân tay như tê liệt..... Tới tối về tới nhà. Tèo tự nhiên thấy hôm nay mình hố to. Chàng tự trách sao lại nói tuyệch toạc ra cái vị trí yếu lược đó cho mọi người biết. Như vậy không còn hy vọng gì chiến được ngôi chùa đó làm căn cứ buôn bán ma túy được nữa rồi. Chỉ sợ rằng, không sớm thì muộn, ở đó sẽ là trại lính hay đồn công an biên phòng. Chàng bần thần tự trách mãi. Phấn thấy Tèo buồn bực như vậy mới hỏi chàng. Tèo thành thật nói hết ra sự bực tức của mình. Phấn cười hì hì nói: -- Em lại nghĩ anh vừa có một hành động cực kỳ sáng suốt. Tèo ngạc nhiên hỏi: -- Làm mất địa điển làm ăn lớn mà em nói sáng suốt cái nỗi gì? Phấn vẫn cười, nói: -- Em hỏi anh. Có phải hai thằng sư hổ mang đó nằm trong đường giây buôn bán Ma Túy không? Tèo gật đầu. -- Chứ còn nghi ngờ gì nữa. -- Chúng mình đã trấn lột tụi nó trần trụi rồi phải không? Tèo lại gật đầu. -- Em biết mà còn hỏi. Phấn mỉm cười, nói: -- Vậy nếu chúng ta ở trên đó, đồng bọn chúng có để yên cho mình sống không? Ngay cả căn nhà này, em nghĩ chúng mình cũng phải rời đi. Không thế nào ở đây lâu được đâu anh. Cây kim dấu lâu ngày cũng lòi ra thôi. Tụi buôn bán ma túy không phải dân vừa đâu anh. Những lời nói của Phấn làm cho Tèo tở mở tấm lòng. Chàng thấy đúng là mình đang đùa với lửa mà không hay. Thật vậy. Chàng vừa đánh cho chúng không còn manh giáp. Giết hai thằng chủ chốt. Cướp hết tiền, lại còn phá tan xào huyệt thì có đám nào chịu cho chàng sống thoải mái trên xương máu của chúng như vậy được hay sao. Nghĩ vậy Tèo bảo Phấn: -- Vậy ngày mai anh rao bán căn nhà này, chúng mình sẵn tiền mua căn nhà khác cho chắc ăn. Phấn lắc đầu nói: -- Anh làm vậy không được đâu anh. Người ta sẽ để ý liền. Phải chờ một thời gian đã. Tèo hỏi: -- Trong thời gian chờ đợi phải làm gì? Phấn nói: -- Em nghĩ, biến chỗ này thành trại nuôi gà, vịt. Đem hai ông bà già lên đây trông coi. Em sẽ đi đi về về lo cho hai cụ như con gái họ. Đồng thời mướn thêm vài người dân vùng này ra vô trông coi trại gà vịt của tụi mình. Như thế sẽ không ai để ý. Họ chỉ tưởng mình là dân chăn nuôi tới đây khai thác chỗ rộng rãi này mà thôi. Còn đám đệ tử cho chúng nó trở về Thị Nghè theo anh Tý hết. Ở Sơn La này chỉ còn anh, em và thằng Phèn thôi. Chúng ta phải làm như vậy thì mới che mắt mọi người được. Tèo chịu ngay, chàng nói: -- Em nói đúng rồi. Trong khi đó anh vẫn xin với Thiếu Tướng Vũ, trụ trì một ngôi chùa nào đó trong thành phố là hay nhất. Không ai ngờ được, vì chúng ta vẫn đi trên con đường đã vạch ra từ trước. Anh nghĩ hiện nay, chúng ta đã có trong tay cả ngàn tỷ. Chưa kể số thuốc Đá và Heroin vừa đem về Hà Nội. Phấn bàn thêm. -- Có lẽ tối nay, anh cho đám nhỏ về Thị Nghè liền đi. Chúng có thể lái chiếc xe van đi cho kín đáo, không nên đi xe đò. Ở đây chúng ta không cần tới chiếc xe đó nữa. Thế là chỉ mấy tiếng sau. Đám đệ tử của Tèo lái xe về Saigon. Trên đường ra khỏi tỉnh, chàng ghé vô tiệm bán xe gắn máy, mua mấy chiếc xe Honda đã có bảng số sẵn cho chúng chở về Saigon. Vì biết rằng, thế nào về đó cũng cần tới những chiếc xe này. Chàng còn cẩn thận bảo thằng Phèn chở chàng đi trước, cho xe van theo sau như mọi khi. Khi ra khỏi tỉnh mấy cây số, chàng mới trở lại. Đương nhiên là cảnh sát giao thông ở đây thấy xe của Tèo không ai dám xét hỏi cả. Sáng hôm sau, Phấn thuê một đám dân trong vùng tới cất mấy gian nhà tôn. Dọc theo bên hông khu vườn. Chung quanh đóng lưới để làm chỗ nuôi gà như những trang trại ở miền Nam. Công việc này nàng đã quá quen thuộc khi còn ở vườn nuôi vịt Thị Nghè. Căn nhà để xe bây giờ cũng biến thành chuồng gà. Chắc chắn không ai ngờ được là bên dưới cái chuồng gà này, lại là cả một khối tài sản lên tới cả ngàn tỷ. Số tiền làm mấy căn nhà tôn này, Tèo lấy ra từ tiền Thiếu Tướng Vũ đưa, chứ chàng chưa đụng tới một đồng xu nào tiền cướp được. Bởi vì cũng chỉ tốn mấy trăm triệu. Và đúng như những gì Phấn và chàng toan tính. Chỉ ba ngày sau. Một toán Công An Biên Phòng lên chiếm ngôi chùa. Nơi đó đã trở thành trại lính. Căn nhà nơi tính làm bản doanh dưới chân núi của Tèo. Bây giờ có hai ông bà già và một người con gái, mướn mấy người dân phu gốc Thái tới con sóc đám gà, vịt đó. Cảnh sát trong thành phố. Không biết từ lúc nào, họ đã truyền tai nhau, trại nuôi gà vịt này là của mẹ anh Phèn. Tài xế của thượng tọa Phó Chủ Tịch Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy Viên Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Đặc trách quân khu 2. Nên không ai dán đụng chạn tới. Tèo cũng vừa nhận được quyết định của Bộ Công An gửi tới thông báo cho chàng biết. Lớp tuyển sinh công an đi tu nghiệp Phật học phải bắt đầu tháng tới. Các chiến sĩ công an các cấp có quyền tham dự với các đều kiện như sau: 1, Căn bản Phật học : 3 tháng. ( để được biệt phái làm việc tại các chùa, tịnh thất, am ) Cho toàn thể các chiến sĩ công an các cấp muốn tham dự. 2, Phật học trung cấp : 3 tháng. ( có giá trị tương bằng cử nhân Phật Học ) Cho các chiến sĩ công an các cấp, đã theo học lớp căn bản Phật học. Có trình độ lớp 12 để theo học hướng đến giới, định, tuệ, giải thoát, và giải thoát tri kiến; Cung cấp cho các chiến sĩ công an một nền tảng văn, tư, tu; hướng tới khả năng có thể thuyết giảng trước đám đông Phật tử. 3, Phật học cao đẳng (có giá trị như bằng tiến sĩ Phật Học): 6 tháng. Cho các chiến sĩ công an đã theo học lớp Phật Học Trung Cấp. Có bằng cử nhân luật hay văn chương trở lên. Có khả năng trước tác, dịch thuật, giảng dạy, lãnh đạo, hướng dẫn quần chúng theo chính sách tôn giáo của Đảng. Tổ chức các cơ sở Phật giáo, Điều hành một cơ sở Phật giáo... Để cho chương trình học tập được phong phú. Tất cả các lớp học phải được tổ chức ít nhất 20 giờ một tuần. Riêng lớp Phật Học Cao Đẳng một tuần phải học ít nhất là 30 tiếng. Thông báo này chỉ thị cho tất cả các Phó Chủ Tịch Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam. Đặc trách các quân khu phải thi hành. Thời hạn đúng một năm phải hoàn tất. Kinh phí cho chương trình huấn luyện đặc biệt này, do Bộ Công An đài thọ cho tất cả các cơ sở giáo dục, có khả năng tổ chức các lớp học. Bất kể là chùa chiền hay các trường đại học, hoặc học viện cảnh sát. Để cho công việc không bị trở ngại do việc huấn luyện này. Các chiến sĩ công an có thể học tại chức. Thông báo cũng nhấn mạnh; Các lớp huấn luyện này chỉ dành riêng cho các chiến sỉ công an đang hành sự tại các cơ sở công an. Khi nhận được thông báo này. Tèo cũng nhận được tin Hòa đã được phép của Học Viện Cảnh Sát Hà Nội cho phép nàng ghi danh theo học lớp Phật Học Trung Cấp ngay tại học viện. Như vậy, nhiệm vụ của Tèo là phải tổ chức ít nhất 7 trung tâm giáo dục cho 7 tỉnh. Mỗi trung tâm phải có 3 lớp học. Từ sơ cấp tới cao đẳng. 3 tháng đầu tiên chắc chắn không có lớp cao đẳng Phật học rồi. Vì từ trước tới nay chưa có lớp Phật học Trung cấp bao giờ. Sau 3 tháng, những người vừa qua lớp trung cấp sẽ có nhiều người xin học lớp cao đẳng như trường hợp Hòa. Điều quan trọng của Tèo là phải làm sao duyệt giáo án của các nơi muốn tổ chức các lớp huấn luyện cho đúng với trình độ của mỗi lớp học. Và ai là người soạn sách giáo khoa cho đúng với tinh thần của nghị quyết vừa được gửi tới. Tự nhiên Tèo thấy Bộ Công An đã quá vội vàng ra nghị quyết này, mà chưa nắm được trọn vấn đề. Không biết ai đã đề ra chương trình huấn luyện này. Và không biết Bộ có nghĩ tới nếu chưa có sách giáo khoa thì làm sao mà theo chỉ thị làm việc cho nhất quán được. Thực sự Tèo chính là người đưa ý kiến cho Thiếu Tướng Vũ, về chương trình đào tạo cán bộ công an trở thành tăng chúng. Nhưng phải nghiên cứu kỹ lưỡng và thành lập một nhóm soạn thảo đầy đủ tài liệu, chứ đâu phải cứ ra chỉ thị khơi khơi như thế này. Bây giờ lại ra thời hạn trong vòng một tháng phải bắt đầu khai giảng khóa học thì chết mấy thằng Ủy Viên đặc trách Phật giáo mấy quân khu rồi. Tèo nghĩ mãi, bỗng nảy ra một ý nghĩ. Chàng lấy tài liệu, sách vở đã học và ghi chú được trong lớp Phật Học Phổ Thông năm ngoái tại Viện Phật Học thành phố Hồ Chí Minh, chép thành một tập sách. Làm thành tài liệu giáo khoa, ký tên Thượng Tọa Thích Pháp Uy. Cẩn thận hơn, chàng cho in luôn tấm hình chàng mặc tăng bào trên bìa sách. Đương nhiên trong tập sách giáo khoa này, chàng đã sửa đổi đi nhiều phần trong các bài thuyết giảng theo chủ chương của đảng, nên chắc chắn không ai bắt bẻ gì được. Hơn nữa, phía ngoài chàng còn ghi là Biên Soạn Cho Nội Bộ Công An Việt Nam. Làm xong tập tài liệu. Tèo kêu thằng Phèn chở về Thị Nghè để ông Lục Cà Khêu duyệt lại, và sửa chữa những chỗ thiếu sót. Trước khi đi, Tèo cũng không quên bảo Phấn đào hố chôn tiền lên lấy vài tỷ và mấy thỏi vàng mang về Thị Nghè. Trong khi ông Lục Cà Khêu duyệt xét tập tài liệu cho Tèo. Chàng tới Viện Phật Học gặp một số chư tăng ở đó, xin tất cả tài liệu giảng dậy của các lớp Cử nhân và Tiến sĩ Phật học mang ra Bắc. Mấy hôm sau, ông Lục Cà Khêu đã sửa chữa đầy đủ cho Tèo. Chàng đem về Sơn La nhờ nhà in ngoài phố, đánh máy và in thử hơn chục cuốn. Phía sau bìa sách chàng cũng quảng cáo luôn những cuốn sách cho lớp Trung Cấp Phật Học và Phật Học Cao Đẳng. Vì tài liệu các lớp học này đã có trong tay. Có một điều làm Tèo rất ưng ý là phần giới thiệu tập tài liệu này, chàng đã cố ý để trống. Mai này đem cho Thiếu Tướng Vũ coi, hỏi ông có muốn viết Lời Giới Thiệu để lấy điểm hay không. Thế là chưa đầy một tuần lễ, Tèo đã có một tập tài liệu khổ lớn dầy hơn 1000 trang, coi rất bề thế. Tèo ôm trồng sách về Hà Nội xin gặp Thiếu Tướng Vũ. Thật bất ngờ, hôm đó Đại Tướng Bộ Trưởng Công An lại đang nói chuyện với Thiếu Tướng Vũ trong phòng. Khi ông ta nghe có thượng tọa Thích Pháp Uy muốn gặp, để xin duyệt bộ tài liệu giáo khoa cho Công An. Ông Bộ Trưởng Công An thích thú, cũng muốn được tham dự để duyệt xét bộ sách này. Vì đây là chủ tương lớn của Đảng cho toàn quốc. Tèo ôm trồng sách vào, trao cho mỗi ông tướng một cuối, Tèo nói: -- Kính trình nhị vị tướng quân. Phần Giới Thiệu tập tài liệu này, bần tăng còn để trống, xin nhị vị quyết định nhờ ai trong Bộ đề bạt. Thiếu Tướng Vũ cười ha hả, nói: -- Còn ai có tư cách hơn ngài Bộ Trưởng Công An chứ. Đại Tướng Bộ Trưởng lật nhanh từng trang sách, xong lại coi bìa phía sau. Ông tươi cười nói: -- Không ngờ trong ngành ta lại có một nhân tài như đồng chí Tèo đây. Quả thực tôi chưa nghĩ tới muốn đào tạo cán bộ phải có tài liệu trước. Nếu không có tập tài liệu này ra đời đúng lúc như thế này. Làm sao chương trình đào tạo có thể tiến hành được. Quả là Bộ có thiếu sót lớn trong vấn đề này rồi. Ông quay qua Thiếu Tướng Vũ hỏi: -- Tượng Tọa Pháp Uy hiện nay mang hàm gì? Thiếu Tướng Vũ nói: -- Dạ, mới lên Thượng Úy thôi ạ. Đại Tướng Bộ trưởng trợn mắt nói: -- Là Thượng tọa Phó Chủ Tịch Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy Viên Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Đặc trách quân khu 2 mà chỉ mang hàm Thượng Úy thôi à. Vô lý quá. Từ trước tới nay tôi cứ tưởng đồng chí này phải là Đại Tá từ lâu rồi mới đúng chứ. Thiếu Tướng Vũ cười gượng gạo nói: -- Vâng, thưa Đồng chí Đại Tướng Bộ Trưởng. Vì đồng chí Tèo cũng mới lên Thượng Úy vài tháng thôi ạ. Đại Tướng Bộ Trưởng lắc đầu nói: -- Mới lên thì sao. Tôi quyết định thăng hàm Thiếu tá cho Thượng Tọa Thích Pháp Uy ngay bây giờ. Đồng thời đồng chí tổ chức liền buổi lễ trao tặng huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc hạng ba cho đồng chí ấy, để tôi gắn huy chương, chụp hình in vào tài liệu này ngay trang bìa. Còn nữa, từ nãy tới giờ, chúng ta đang đi vào bế tắc về vấn đề này. Vì cho tới bây giờ, chưa có một quân khu nào nhúc nhích, cho thành lập các lớp huấn luyện cán bộ này cả. Tại sao? Thiếu Tướng Vũ nói: -- Thưa đồng chí Đại Tướng Bộ Trưởng. Chúng ta có Bộ Tư Lệnh ở Hà Nội và 7 quân khu trên toàn quốc. Như thế là có 8 đồng chí của ta đặc trách vụ việc này trong các vùng đó. Nhưng họ đều trực thuộc Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam trong Mặt Trận Tổ Quốc. Vì chúng ta đứng đằng sau chỉ đạo. Không thể ra mặt được. Mặc dù các cán bộ là công an. Do đó 8 đồng chí Ủy Viên của ta phải làm việc đơn độc một mình, vì đám kia chẳng biết mô tê gì trong kế hoạch này cả. Xin nói thực với Đồng chí Đại Tướng Bộ Trưởng. Khi mới về đây, tôi thấy chẳng ai làm việc gì cả. Mặc dù họ đều là hàm Thượng Tá, Đại tá. Nhưng có biết gì về Phật Pháp đâu mà làm việc. Bởi vậy, tôi mới phải đưa đồng chí Tèo đi học khóa Phật Học Phổ Thông tại Viện Phật Học thành phố Hồ Chí Minh. Tính làm thí điển ở quân khu 2. Nhưng vì tình hình cấp bách quá, nên chúng ta mới quyết định kế hoạch cấp tốc này mà thôi. Đại Tướng Bộ Trưởng Công An nói thực nhanh: -- Như vậy là rắn không đầu rồi! Chúng ta phải chỉ định ngay một đồng chí Tổng Ủy Viên chịu trách nhiệm cho việc thi hành nghị quyết này của tám đồng chí kia mới được. Thiếu Tướng Vũ nói: -- Trong tất cả các đồng chí phụ trách việc này, chỉ có đồng chí Tèo có khả năng làm chuyện đó. Nhưng đồng chí Tèo có mang hàm Thiếu tá đi chăng nữa, coi cũng kỳ quá. Sợ mọi người không phục. Đại Tướng Bộ Trưởng Công An cười hì hì, nói: -- Thiếu tá thì sao. Bây giờ mọi người đều mang danh Đại đức hay Thượng tọa phải không. Đâu có ai dùng hàm công an của mình đè nhau đâu mà sợ. Về hàm thiếu tá của đồng chí Tèo, tôi sẽ tìm cách đẩy lên từ từ lo gì. Nhưng nếu đề cử đồng chí Tèo làm Tổng Ủy Viên thì ai phụ trách quân khu 2. Thiếu Tướng Vũ thưa: -- Tôi đã điều nữ đồng chí Hòa, người cùng học lớp Phật Học Phổ Thông với đồng chí Tèo đi học lớp sĩ quan. Chỉ còn vài tuần nữa là ra trường. Đồng chí ấy có thể đảm trách quân khu 2 ạ. Đại Tướng Bộ Trưởng Công An hỏi: -- Liệu đồng chí gái ấy có kham nổi nhiệm vụ này ở quân khu chiến lược đó không? Thiếu Tướng Vũ, nói: -- Thưa đồng chí Đại Tướng Bộ Trưởng. Đồng chí ấy từng là Phụ tá của đồng chí Tèo ở Quân khu 2 về vấn đề này ạ. Khả năng của đồng chí gái này, tôi e còn cao hơn cả đồng chí Tèo một bực. Bởi vì hồi đó chỉ là hạ sĩ quan. Đồng chí ấy còn độc thân nên lấy việc học làm vui. Tới khi mang hàm thượng sĩ thì đồng chí ấy đã có bằng cử nhân luật khoa rồi ạ. Đại Tướng Bộ Trưởng Công An gật gù nói: -- Vậy thì nhất trí. Cứ thế mà làm. Bây giờ tôi phải về Bộ. -- Rõ. Nói xong, ông lấy luôn cuốn sách tài liệu mang đi. Cả Tèo và Thiếu Tướng Vũ cùng thở phào nhẹ nhõm. Cả hai không ngờ tập tài liệu này lại có tác dụng như vậy. Thiếu Tướng Vũ nhìn Tèo nói: -- Em có biết cả buổi sáng nay, anh toát mồ hôi. Nhiều lúc đứng tim vì Đại Tướng Bộ Trưởng nổi giận như thế nào không? Tèo hỏi: -- Tại sao vậy ạ? -- Còn tại sao nữa. Cũng vì anh lụp báo cáo lên đồng chí ấy, chương trình của tụi mình. Nên đồng chí ấy a thần phù thuyết trình trước Bộ Chính Trị làm mọi người thích quá, nhất trí ngay. Vậy mà chờ hơn tháng nay. Mọi việc dậm chân tại chỗ, làm đồng chí ấy nổi cơn tam bành, vì sợ mất uy tín với các đồng chí trong Bộ Chính Trị, nên qua đây quay anh. May mà em xuất hiện đúng lúc. Nếu không anh dám về vườn đuổi vịt lắm. Tèo mỉm cười, nói: -- Đó là cái phúc của em. Không biết cha mẹ em kiếp trước tu thế nào, kiếp này em lại được hưởng như vậy. Thiếu Tướng Vũ vừa lấy tay gạt mấy giọt mồ hôi còn đọng trên cổ, nói: -- Bây giờ em đã là Thiếu tá. Lại trở thành Tổng Ủy Viên trong Ủy Ban Tôn Giáo của Mật Trận Tổ Quốc. Phụ trách hướng dẫn tám đồng chí, toàn là Thượng Tá, Đại Tá trong các quân khu toàn quốc. Chứ không còn chỉ đặc trách quân khu 2 nữa. Vậy mấy tuần nữa, Đồng chí Hòa về đặc trách quân khu 2. Em phải về đây làm việc chung với anh mới được. Tèo mừng rỡ hỏi: -- Anh muốn điều em về Bộ à? -- Ừ, phải có em ở đây mới được. Hơn nữa, chỗ này có nhiều người, có thể để em sai khiến. Và các địa phương thấy em là người của Bộ, anh nghĩ em sẽ dễ làm việc hơn. Em có ý kiến gì không? Tèo gãi đầu gãi tai nói: - Em có điều này muốn thưa với anh nhưng khó nói quá. Thiếu tướng Vũ cười hì hì, nói: - Anh với em mà còn điều gì khó ăn khó nói nữa. Bất cứ cái gì em đề nghị trong khả năng của anh đều được chấp thuận hết. Tèo lật đật nói ngay: - Chắc anh cũng biết em có thằng em vừa được lên Thượng Úy. Thú thực với anh, thằng này giỏi hơn em nhiều. Nếu cứ để nó ở cái xó đó thì uổng quá. Thiếu tướng Vũ nheo mắt, hỏi: - Vậy em muốn sao? - Nó mới được thăng cấp nên không thể cho thăng cấp ngay được. Vậy em xin đề nghị cho y qua Trung Quốc tu học một khóa chính trị, mai kia thế nào cũng có chỗ dụng võ ạ. Thiếu tướng Vũ cười ha ha, nói: - Tưởng chuyện gì khó khăn chứ đưa thằng Tý qua Trung Quốc du học thì đó cũng là chủ trương của Đảng. Em khỏi lo, ngày mai sẽ có công văn đưa nó đi ngay. May mà tuần tới có một khóa tu nghiệp Chính Trị Cao Cấp đang cần người. Vậy là xong nhé. Thôi về đi để sửa soạn tới đây làm việc. Thế là chỉ mấy tuần sau. Tèo đã chẫm trệ trong một văn phòng bề thế của Bộ Công An. Chàng không còn phải làm việc một mình nữa. Dưới chàng có cả một tiểu đội thư ký và chuyên viên về văn phòng. Tập tài liệu cho lớp Phật Học Trung Cấp hoàn tất đúng ngày các trung tâm huấn luyện khai giảng, đào tạo cán bộ công an xâm nhập vào tổ chức Phật giáo toàn quốc. Chàng hết sức hài lòng với bộ sách này. Bởi vì nó mà chàng được đưa lên vị trí quan trọng như ngày hôm nay. Mặc dù chàng chỉ là người sếp xắp các bài học thu lượm được từ các vị hòa thượng, đại đức trong Viện Phật Học mà thôi. Nhất là khi nhìn thấy tấm hình Đại Tướng Bộ Trưởng Bộ Công An gắn huân chương cho chàng, in trên bìa sách, ai cũng phải ngưỡng mộ. Đó là chưa nói tới bài viết Lời Nói Đầu của Đại Tướng Bộ Trưởng Bộ Công An ca ngợi chàng như một học giả uyên bác, có công với đất nước trong giai đoạn khó khăn như thế nào. Một cuốn sách cho lớp Căn Bản Phật Học và 3 cuốn sách cho lớp Phật Học Trung Cấp, mỗi cuốn dầy gần ngàn trang khổ lớn. Sách nhìn to như cuốn tự điển. Mỗi cuốn sách được in cả mấy ngàn cuốn để phát không cho các chiến sĩ cảnh sát học viên. Vậy mà cũng không đủ. Sách lại phải tái bản lần thứ 2 trong vòng chưa đầy một tháng. Bộ sách dành cho lớp Phật Học Cao Đẳng, Tèo dự định phải ra tới 5 cuốn. Bởi vì tài liệu quá nhiều. Thời gian này Tèo được nhiều người biết tới, nên các vị học giả tu hành khắp nơi gửi tài liệu tới không ít. Cũng phải nói mỗi bài được đăng trong bộ sách này đều được trả nhuận bút khá lớn. Có khi tới 10, 15 triệu một bài. Lúc đầu không ai biết, sau đồn nhau. Tài liệu được gửi tới tràn ngập. Bởi vậy sau khi in xong 5 cuốn. Tèo quyết định cho in tiếp tục 5 cuốn nữa để cho sinh viên có tài liệu nghiên cứu. Trong tất cả 10 cuốn sách cho Phật Học Cao Đẳng. Hình ảnh của Đại Tướng Bộ Trưởng Công An đương nhiên chiếm ưu tiên, rồi tới các tướng lãnh khác cũng có mặt. Đó là chưa kể tới các viên chức trong Bộ Chính Trị cũng như chính quyền và cả phu nhân của các vị ấy chụp trong các buổi lễ lậy, hoặc xây cất chùa chiền trong toàn quốc. 10 cuốn sách này cũng được phát hành đúng vào ngày các lớp học Phật Học Cao Đẳng khai giảng. Nghĩa là chỉ 3 tháng sau khi lớp Phật Học Trung Cấp bắt đầu. Sách như mấy cuốn trước. Được đóng bìa cứng. Mạ vàng bên ngoài và bên trong hoàn toàn bằng giấy trắng hạng nhất. Đặc biệt những trang có hình ảnh đều được in mầu rất rõ nét. 10 cuốn sách này đã được Bộ gửi đi in bên Trung Quốc, nên phần kỹ thuật ấn loát đẹp hơn hai đợt sách trước kia rất nhiều. Vấn đề sách vở tài liệu đã xong. Tèo bắt đầu có thì giờ đi thị sát các lớp học và tham quan chùa chiền trên toàn quốc. Lần này chàng tới đâu cũng chính danh là người của Bộ. Không còn phải lấp lửng, dựa hơi như mấy tháng trước nữa. Với uy tín của một Tổng Ủy Viên Ủy Ban Tôn Giáo Toàn Quốc của Mặt Trận Tổ Quốc đi tới đâu cũng có tiềm hô hậu ủng rầm rộ. Bây giờ là lúc Tèo tiến tới bước thứ nhì của mục tiêu đã đề ra từ trước. Qua 6 tháng huấn luyện các chiến sĩ công an về Phật học. Chàng đã có trong tay mấy ngàn đồng chí, sẵn sàng cạo đầu khoắc áo cà sa xâm nhập các chùa trên toàn quốc. Bắt đầu từ các chùa trong hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Những chiến sĩ công an học lớp Sơ Đẳng Phật Học ưu tiên trước. Bởi vì thành phần này dễ được các chùa chấp nhận, vì họ chưa đủ khả năng khuynh loát lợi ích của nhà chùa. Tuy nhiên, đây lại là bàn đạp cho các thế hệ cao cấp hơn, tiến vô cửa Phật. Bởi vì chính các chú tiểu công an này là người rõ hơn ai hết, tất cả các hoạt động của chùa mình đang công tác. Họ báo cáo khi nào có thể gửi người tới tiếp sức. Cũng như những thành phần nào có ý tưởng chống đối chính sách của đảng. Cũng nhờ vậy mà chỉ 3 tháng sau, các Đại Đức công an đã xuất hiện thuyết giảng trong các chùa chiền này nhiều vô kể. Mục tiêu chưa thực sự tiến tới mức có có thể lôi kéo và hướng dẫn Phật tử theo chính sách của Đảng hoàn toàn. Nhưng có nhiều nơi đã có thể bứng đi các phần tử ngoan cố, có tư tưởng phản động một cách dễ dàng. Cho tới một năm sau. Thời gian kết thúc chương trình huấn luyện cán bộ thành tăng chúng. Trong tay Tèo đã có hàng chục ngàn cán bộ công an xin xuất gia. Trong đó có những người đủ tư cách làm trụ trì hoặc điều khiển cả hệ thống Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam một cách dễ dàng, theo chính sách của Đảng, để biến giáo hội này thành quốc doanh trong tay Bộ Công An. Đã có nhiều chiến sĩ công an trở thành trụ trì. Tuy chưa phải là 100% các sư sãi là công an. Nhưng hiện nay, nếu không phải là công an thì khó có ai được phép xuất gia theo lý tưởng của mình! Những tăng ni cố tình đi ngược lại đường lối của Bộ Công An, từ từ bị loại bỏ cho trở về hoàn tục. Hoặc biến mất khỏi trái đất này không ai biết đi đâu. Các chùa chiền bắt đầu mọc lên như nấm. Đó là các chùa có 100% tăng ni là công an. Còn ngoài ra không một cá nhân hay tổ chức nào được phép cất chùa. Các cán bộ công an cũng bắt đầu xâm nhập vào các chùa không nằm trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, để khuynh loát và tìm cách phá hoại, gây tai tiếng cho những thành phần tăng ni không chịu sát nhập vô Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam. Những chùa chiền nào không xâm nhập được. Bộ Công An đã có chính sách phong tỏa. Hoặc có cơ hội giải tỏa, đập phá không thương tiếc. Công tác của Tèo được Thiếu Tướng Vũ trao, đã đạt quá chỉ tiêu trong thời gian kỷ lục. Vì chiến công này, Thiếu Tướng Vũ được vinh thăng hàm Trung Tướng. Ông rất biết ơn Tèo, nên tất cả những gì chàng đề nghị, đều được ông chấp thuận vô điều kiện. Bây giờ là lúc Tèo dành gần như toàn thời gian cho bản thân mình. Chàng thấy số tiền hiện có rất nhiều, mà không dám tiêu cho những công việc làm ăn lớn. Bởi vì nếu chàng tung tiền ra bây giờ, sẽ bị mọi người để ý ngay. Nhất là chiến dịch chống tham nhũng của Đảng, mà chính phủ đang theo gương Trung Quốc phát động mạnh. Tèo hẹn gặp Hòa để hỏi ý. Hòa bây giờ là Ni sư quyền uy nhất trong nữ giới tại Ủy Ban Tôn Giáo Trung Ương. Dù sao nàng cũng đã tốt nghiệp lớp Phật học cao đẳng, có giá trị như bằng tiến sĩ Phật Học, và lại có cử nhân luật. Hơn nữa, vừa rồi nàng còn được bầu làm dân biểu và được chọn làm Ủy Viên Thường Trực trong Ủy Ban Về Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội. Lần gặp gỡ này, Tèo mặc đồ thể thao trông như một lực sĩ tham dự Á Vận Hội. Chàng vẫn dùng bộ tóc giả năm xưa mà mình yêu thích. Còn Hòa trông kiêu sa và lãng mạn trong bộ đầm xòe, cổ áo cắt thật thấp, để lộ gần hết bộ ngực căng tròn lồ lộ. Tóc giả xõa ngang vai. Cả hai đều đeo kính mát, dắt nhau đi dạo chung quan hồ Tây, dưới ánh chiều tà. Không ai có thể ngờ được họ là hai nhân vật tăng, ni trọc trời khuấy nước như bây giờ. Hòa nói: -- Anh Tèo à, chúng mình vào Coffee & Fastfood Shop uống cái gì một lát, rồi mướn thuyền Thiên Nga đạp một vòng chơi dưới hồ nhé. Tèo mỉm cười nói: -- Không ngờ hồi này Sư bà lãng mạn quá. Hòa đập mạnh vô vai Tèo la lên: -- Đồ mắc dịch. Sao lại gọi em là sư bà hả. Bộ em già lắm hay sao. Tèo vẫn cười hì hì, choàng tay qua hông Hòa kéo sát nàng vào mình, nói nho nhỏ: -- Nếu bây giờ không phải đang ở ngoài đường. Anh phải hôn em vỡ ngực ra mới đã tức. Hòa cười khúc khích, ngả đầu dựa vô vai Tèo thật tình tứ. Cả hai bước vô quán kêu Cà phê và mấy chiếc bánh ngọt ngồi ăn, nhìn ra hồ. Tèo nói: -- Bây giờ chúng mình bàn với nhau một chút nhé. Hòa hỏi: -- Chuyện gì hở anh? Tèo trầm ngâm một lúc rồi nói. -- Anh nói thực, trong trời gian qua. Tụi nhỏ của anh đem tiền về chất như núi. Nhưng chắc em cũng đoán được. Loại tiền này đâu có phải chúng làm ăn trong những dịch vụ hợp pháp đâu. Bởi vậy, bây giờ anh muốn đem tiền ra đầu tư làm ăn lớn, mà không biết làm sao hợp thức hóa được. Hòa cười hì hì nói: -- Trời Phật ơi. Thì ra từ trước tới nay, anh xử dụng em như một con rối. Có tiếng mà không có miếng! Tèo cười hì hì. Nắm tay Hòa, móc túi. Lấy ra một xâu chuỗi hột xoàn, đeo vào tay Hòa làm nàng hoa mắt, không thể tin được mình đang nhìn thấy gì. Hòa thảnh thốt kêu lên: -- Trời ơi. Hột xoàn thiệt phải không anh? Tèo nâng tay Hòa lên hôn nhẹ, nói: -- Em có thấy anh sài đồ dởm bao giờ chưa? Hòa nói: -- Như vậy thì xâu chuỗi này phải mấy tỷ à? Tèo cười: -- Là mấy chục tỷ thì chính xác hơn. Hòa đưa tay rụi mắt, nhìn đăm đăm chuỗi hột xoàn trên tay mình. Nàng vẫn không thể tin được làm sao Tèo lại có nhiều tiền và chơi sang như vậy. Nàng nói: -- Có phải hôm nay anh kêu em ra đây nói chuyện rửa tiền không? Tèo gật đầu: -- Anh có ý đó. Bởi vì anh biết, với công việc của em hiện giờ trong Quốc Hội. Không ai hơn em trong vấn đề này. Hòa xác nhận. -- Phải, Những mánh khóe và các công trình làm ăn để qua mắt thiên hạ. Em đều biết hết. Chỉ có một nỗi mình nghèo sơ sác, lấy gì mà đu với tinh đây. Tèo cười hì hì, nói: -- Vậy thì bây giờ em hết nghèo rồi. Nói cho anh việc làm sao rửa tiền cho hợp pháp đây? Hòa cười hỏi: -- Anh muốn cỡ nào? Tèo đáp: -- Không giới hạn. Hòa nói: -- Một cách đơn giản nhất là; Mua lại những vé số trúng lớn, cũng phải lên tới ngàn tỷ. Rồi dùng tiền đó đầu tư vào các công trình lớn. Dầu lời hay lỗ, mình cũng có thể làm đồng tiền bấp hợp pháp thành hợp pháp. Đồng thời nếu may mắn, tiền còn đẻ ra tiền nữa. Tèo mừng rỡ nói: -- Trời, có như vậy mà không nghĩ ra. Việc mua lại vé số trúng thì dễ rồi. Chỉ cần mua chuộc mấy thằng phát tiền trong các công ty sổ số, để chúng hỏi mua lại của mấy người tới lãnh tiền là xong ngay. Cứ cho họ lãnh nguyên số tiền trúng số mà không phải đóng thuế thì có khó gì đâu. Ai mà không chịu chứ. Nhưng còn lấy số tiền đó mà đầu tư vào các công trình lớn. Em có thể lo được cho anh hay không? Hòa cười: -- Anh quên em hiện nay là Ủy Viên Thường Trực trong Ủy Ban Về Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội rồi sao. Trong tay em có cả chục chương trình đang kêu gọi đấu thầu, làm các chung cư cho dân bị cưỡng chế nhà, cũng đủ cho anh rửa tiền mệt nghỉ rồi. -- Em nói rõ hơn đi. Hòa gồi xích lại Tèo, nói: -- Cái đám thầu bây giờ toàn là bong bóng. Chúng đấu thầu dưới giá thi công nhiều. Còn phe ta thì cứ ai trả cao là trúng thầu. Không cần biết chúng làm gì. Tèo thắc mắc hỏi: -- Nếu thầu mà lỗ thì thầu làm chi? Hòa giải thích: -- Này nhé. Thí dụ nhà thầu X đang thi công một chung cư mà thiếu vốn. Chúng bèn bằng mọi giá, thầu tiếp một gói thầu thứ hai, với giá trời ơi đất hỡi. Đương nhiên là lỗ vốn nữa rồi. Nhưng không làm thế không được. Vì cần tiền đắp vào cái chung cư mà chúng thiếu tiền đang làm trước đó thầu được. Và cứ như thế tiếp tục cho tới lúc thuận tiện, ôm một mớ, đào thoát ra nước ngoài. Hoặc mấy thằng Tầu thì trốn về nước. Thế là xù. Huề cả làng. Có trời cản! Tèo hỏi: -- Nhà nước biết vậy mà để cho chúng trúng thầu sao? Hòa cười: -- Người ta thầu đúng luật. Có ai nói mình sẽ chạy đâu. Hơn nữa, dù biết sẽ xẩy ra như vậy. Ai ngu gì mà từ chối. Bộ anh tưởng lương nhà nước nhiều lắm sao, bèo lắm anh ơi. Tụi em, may mắn lắm, mỗi vụ chia nhau mỗi đứa được vài chục triệu là cùng. Tèo cười hô hố, nói: -- Vậy em bảo anh nhẩy vào đó tự tử hả. Hơn nữa, tụi nó cố trả thực thấp, mình làm sao tranh lại được với chúng. Dầu rằng mình chịu lỗ lã chúc đỉnh để rửa tiền. Hòa vẫn giữ nụ cười trên môi nói: -- Anh không phải trả thấp. Anh cứ giữ giá huề vốn thôi là xong. -- Làm sao mà được chứ? Hòa đáp: -- Rất đơn giản. Em sẽ chọn cho anh nhào vô nhà thầu nào có dấu hiệu sắp chạy, để anh tranh với nó. Thí dụ giá trị thi công là 1000 tỷ. Chắc chắn nó sẽ trả 900 tỷ hoặc thấp hơn. Vì nó cần số tiền nhà nước trả trước cho nó 60%. Để dùng số tiền này thi công gói thầu trước, chứ không phải gói thầu mới trúng. Còn anh cứ trả 1000 tỷ, hoặc cao hơn một chút để đứng hạng nhì. Em dám chắc mọi người thấy thằng đó trả quá thấp, chỉ cốt lấy tiền để đập vào gói thầu cũ nên không ai tranh với nó đâu, vì biết trắc rằng thua. Còn anh có em, cứ ngang nhiên mà đấu thầu. Tèo nói: -- Ngang nhiên đấu thầu để lấy cái thua hả bà cố. Hòa lắc đầu. -- Thua mà thắng. Bởi vì anh sẽ đứng hạng nhì, vì chỉ có 2 người. Sau khi nó trúng thầu. Tụi em sẽ kiếm cớ giữ lại số tiền chính phủ trả trước cho nó. Cho tới khi nó biến mất, vì gói thầu trước không có tiền thi công là anh nhẩy vào. Rõ chưa. Và sự việc xẩy ra đúng như những gì Hòa nói. Ông Lục Cà Khêu đã trúng thầu. Vì Tèo không muốn ra mặt, nên để cho ông Lục Cà Khêu thay mình đứng tên gọi thầu. Chàng lấy số tiền bán Heroin và thuốc Đá. Cũng như tiền và vàng cướp được ở chùa trên núi Lóng Sập ra chi trả cho nhân viên, và mua vật liệu xây cất. Số tiền chính phủ trả, chàng bỏ vô ngân hàng một cách công khai. Cũng trong thời gian đó. Người ta loan truyền tin tức, cô chủ trại chăn nuôi ở Sơn La trúng số lớn nhất từ trước tới nay cả ngàn tỷ. Báo chí loan tin rầm rộ khắp nơi. Mấy ngày sau, mọi người được chiêm ngưỡng dung nhan tân tỷ phú của tỉnh nhà trên truyền hình như sau: Phóng viên giới thiệu trước khi cuộc phỏng vấn bắt đầu: -- Kính thưa quí vị khán giả. Hôm nay chúng tôi hân hạnh được phỏng vấn cô chủ trại chăn nuôi gà vịt ở tỉnh nhà, vừa trở thành tân tỷ phú. Người vừa trúng số độc đắc đặc biệt. Kính thưa quí vị. Đây, nhà tân tỷ phú trong tỉnh nhà của chúng ta. Hình ảnh Phấn hiện lên màn ảnh với nụ cười thật tươi. Nàng cúi đầu chào khán giả, nói: -- Xin kính chào quý vị khán giả của đài truyền hình tỉnh nhà. Nhân dịp này, trước hết xin được cám ơn Ban Giám Đốc quí đài, cho tôi được phép lên đây nói chuyện. Cô xướng ngôn viên tiếp lời Phấn: -- Xin cô cho biết tên và cái may mắn tới với cô như thế nào ạ? -- Dạ, tôi tên Vi Khăm Phấn thuộc dân tộc Thái. Là chủ trại chăn nuôi gà ở tỉnh Sơn La, huyện Vân Hồ, xã Lóng Sập. Thấy Phấn ngưng ở đó, Cô xướng ngôn viên nhắc: -- Dạ, thưa cô, cô có thể cho khán giả biết chuyện may mắn tới với cô như thế nào ạ? -- Dạ, vâng, Tôi có thói quen, mỗi lần mua số phải mua một tập vé số với tất cả vé số cá cặp giống nhau, vì không muốn ai có vé số giống mình nữa. Được thì được nhiều, mà thua thì cũng là một cách đóng góp một chút cho ngân quĩ tỉnh nhà không mấy khá hiện nay. Cô xướng ngôn viên lại hỏi: -- Dạ thưa cô. Với số tiền hàng nghìn tỷ như vậy. Cô có dự định làm ăn trong tương lai như thế nào không ạ? Phấn cười: -- Cô nghĩ tôi còn làm ăn gì nữa. Bây nhiêu tiền tiêu tới chết chưa hết mà. Cô Xướng ngôn viên cười thật tươi, hỏi tiếp: - Vậy cô có nghĩ với số tiền lớn như thế, cô có ý định giúp đỡ những người đói khổ, thiếu may mắn tại tỉnh nhà không ạ? Phấn đáp: -- Cám ơn cô câu hỏi này. Cái trước mắt mà tôi đã làm là bán trại nuôi gà vịt rồi. Bao nhiêu gà vịt ở đó, ngay khi biết mình trúng số, đã phân phát hết cho bà con chung quanh lấy thảo. Nên tôi không còn ở đó nữa. Sau cuộc phỏng vấn này, tôi ra phi trường đi du lịch một thời gian, và không biết bao giờ trở lại. Đó là làm theo ý kiến luật sư đại diện để giữ an toàn cho tôi. Còn về vấn đề giúp đỡ những người kém may mắn ở tỉnh nhà. Thú thực tôi không biết phải làm sao. Bởi vậy mới trao một số tiền khá lớn, đủ để trùng tu và mở mang ngôi chùa mà tôi từng lui tới cầu trời khấn Phật hàng ngày. Đồng thời theo lời Ni Sư trụ trì Thích Nữ Ngọc Hòa. Chắc cô và khán giả cũng biết; Ni Sư hiện là Ủy Viên Thường Trực trong Ủy Ban Về Các Vấn Đề Xã Hội của Quốc Hội, để Ni Sư có đủ tiền xây một Viện Dưỡng Lão và Cô Nhi Viện mong góp được chút gì cho những người kém may mắn ở tỉnh ta. Một lần nữa, xin chân thành cám ơn Ban Giám Đốc đài truyền hình và cô xướng ngôn viên đây, cho tôi được thưa chuyện cùng khán giả của quí vị. Xin chào. Nói xong Phấn cúi đầu thật sâu.




0 views0 comments

コメント


bottom of page