top of page
Writer's picturehungson1942

NHÓM LỢI ÍCH # 2

Updated: Jul 26, 2022

Chương 2/7


Sau vụ triệt phá sòng bài, chỉ mấy tuần sau đã có quyết định thăng cấp cho Trung Úy Tý lên hàm Thượng Úy, vì nhiều chiến công hiển hách trong ngành. Thượng Tá Phó Trưởng Phòng kiêm nhiện luôn chức Trưởng Phòng. Chỉ có một điều không ai ngờ tới. Trưởng Phòng cũ bị gọi lên trình diện Bộ Công An tại Hà Nội, lại được phong hàm Thiếu Tướng và giữ chức Thứ Trưởng Bộ Công An. Mọi người xì xào bàn tán rằng: cú thăng cấp ngoạn mục này, ông xếp cũ của họ tốn cả chục tỷ chứ không chơi.

Có một quyết định bất ngờ nhất, không ai ngờ tới là Trung Úy Tèo và Thượng Sĩ Hòa được điều đi học tại Viện Phật Học thành phố Hồ Chí Minh. Bây giờ bạn bè nhìn thấy đồng chí Tèo và nữ Thượng Sĩ Hòa, cũng che miệng cười, vì cái đầu trọc lốc, tăng bào thùng thình không giống ai.

Chính Tèo cũng giở khóc giở cười với con người mình. Đang tung hoành trong giới cờ bạc, đĩ điếm. Bây giờ lại trở thành thầy chùa, quả thực hết chỗ nói. Vô chùa ở. Ngày ăn chay niệm Phật. Đêm đêm phải lén ăn mặn, uống rượu. Có một điều bất tiện nhất, mỗi khi ra ngoài kiếm em út, lại phải cải trang, mang đầu tóc giả.

Cái tên đồng chí Trung Úy Tèo không còn nữa. Từ đây chính thức trở thành Đại Đức Thích Pháp Uy. Lúc đầu Tèo cũng thấy bực bội lắm, nhưng sau quen dần và tự nhiên thấy hãnh diện được làm thầy thiên hạ. Nhất là hôm tốt nghiệp lớp Phật Học Phổ Thông. Chàng tự nhiên thấy mình từ bi hơn ai hết. Đạo mạo trong bộ tăng bào thùng thình. Cử chỉ luôn luôn từ tốn. Mở miệng ra là A Di Đà Phật, hoặc Mô Phật lúc nào cũng không hay.

Trong khi đó Hòa còn thê thảm hơn nữa. Từ trước tới nay, nàng quen phấn son, ăn diện. Nhất là sở thích ân ái, phòng the của nàng đòi hỏi ngày đêm. Bây giờ cái đầu trọc lốc. Mặt mày láng chơn, lông mày, bờ môi nhợt nhạt! Cái tai hại nhất là bộ ngực núi lửa của nàng khi xưa mơn mởn nhấp nhô, làm biết bao nhiêu nam nhân nhỏ rãi. Vậy mà bây giờ phải lấy vải quấn lại. Mấy tháng trong lớp Phật Học Phổ Thông nàng như người tù khổ sai. Lại còn cái nạn phải ăn cơm chay hàng ngày mới ngán.

Nhưng dù muốn hay không, cái gì cũng phải làm cho được. Vì đây là mệnh lệnh. Hơn nữa, một thời gian cũng quen dần với nếp sống mới. Nhưng có điều bất ngờ, vừa mới đáp ứng được với đời sống tu trì thì cả Hòa và Tèo đều nhận được lệnh trình diện Bộ Công An ở Hà nội.

Máy bay đáp xuống phi trường. Hòa và Tèo kêu Taxi tới thẳng Bộ Công An. Nhân vật cả hai phải trình diện, cho tới lúc mở cửa phòng để gặp mặt, mới bật ngửa ra là ông Thiếu Tướng Vũ, Thứ Trưởng Bộ Công An. Vị xếp cũ của mình tại Saigon.

Thiếu Tướng Vũ đứng dậy, vừa cười vừa chắp tay nói:

-- Nam Mô A Di Đà Phật. Mời hai vị ngồi.

Trong khi Tý giở khóc giở cười, không biết phải ăn nói làm sao. Hòa nhanh nhẩu chắp tay cúi đầu nói:

-- Mô Phật. Chúng em đâu dám đồng chí Thứ Trưởng.

Thiếu Tướng Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:

-- Thôi... các em ngồi xuống đi. Đây là nhiệm vụ hết sức quan trọng. Chỉ có ba người mình biết. Các em sẽ được bố trí làm việc ở Mặt Trận Tổ Quốc trong Hội đồng Tư vấn về Tôn giáo. Tại sao anh chọn hai em làm việc này. Chắc các em cũng biết rồi. Những người giỏi và thân tín từng sống chết bên nhau trong thời gian qua, ở Phòng Cảnh Sát Hình Sự của chúng ta, chỉ có hai em là anh tin tưởng hơn cả.

Bây giờ, với chủ trương của Đảng trong Mặt Trận Tổ Quốc là: "Tư vấn giám sát những vụ việc tôn giáo có nguy cơ trở thành “điểm nóng” ". Hai em sẽ trở thành những nhân vật đầu não trong Hội đồng trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy viên Ủy ban Trung ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Đặc trách quân khu 2. Với nhiện vụ thanh tra các chùa chiền ở quân khu đó.

Phải làm sao cho các chức sắc tôn giáo trong vùng, cũng như nhân viên công lực của các lực lượng công an, và nhất là đám bài trừ tệ đoan ma túy biết mặt, biết tên. Khi nào hai em đi đường, mọi người phải dạt qua một bên, và ngay cả cảnh sát giao thông trông thấy xe của các em. Họ biết phải tự động chặn đường cho các em đi. Anh trao chiếc xe biển xanh của Bộ cho hai em, và một đồng chí thiếu tá luôn luôn mặc cảnh phục làm tài xế.

Thiếu Tướng Vũ để một trồng hồ sơ lên bàn, đẩy về phía trước, nói tiếp:

-- Đây là những tài liệu, hai em đem về nghiên cứu để thi hành nhiệm vụ. Các em còn thắc mắc gì không?

Tèo hỏi:

-- Thưa anh, tụi em có thời gian bao lâu để sửa soạn nhận chuyên án này ạ?

Thiếu Tướng Vũ đáp:

-- Anh muốn các em sửa soạn càng nhanh càng tốt. Nhưng tối đa là 1 tháng thôi. Bây giờ đồng chí Tài sẽ lái xe cho các em về chùa. Và sáng mai, đồng chí ấy sẽ đón các em tới trụ sở Mật Trận Tổ Quốc để nhận văn phòng làm việc. Ngày mai Đồng chí Chủ Tịch Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc sẽ làm việc với các em. Và chính thức công bố vai trò lãnh đạo tôn giáo tại quân khu 2 của các em bằng văn bản hẳn hoi.

Ngừng một lát như suy nghĩ điều gì. Thiếu Tướng Vũ nói tiếp:

-- Bây giờ Tèo phải là Thượng Tọa mới làm việc được. Trong giấy giới thiệu của anh gửi Mặt Trận Tổ Quốc, em sẽ là Thượng Tọa Thích Pháp Uy, còn Hòa là người phụ tá của em. Sư cô Thích Nữ Ngọc Hòa. Được rồi, cứ như thế mà hành động. Có gì trở ngại, gọi thẳng điện thoại cho anh. Bây giờ về đi, đồng chí Tài chờ ngoài xe.

-- Rõ.

Hòa và Tèo vừa bước ra cửa, bỗng Thiếu Tướng Vũ gọi giật lại. Ông nói nho nhỏ:

-- Khoan đã. Đáng nhẽ anh không cho các em biết điều này ngay bây giờ. Nhưng thời gian cấp bách, để cho các em dễ làm việc. Nên các em biết sớm có lẽ tốt hơn.

Tèo hỏi:

-- Dạ, thưa anh điều gì ạ.

Giọng Thiếu Tướng Vũ nhỏ hẳn lại:

-- Sau khi các em đã làm cho mọi người kiêng nể mình rồi. Nhiệm vụ chính là tổ chức một cái gì đó, để chuyển số Heroin và Thuốc Đá về đây. Số lượng hàng này rất lớn, có thể tiêu thụ được cả năm cho toàn quốc. Hàng sẽ đến từ Trung quốc. Các em có nhiệm vụ qua mặt tất cả các cơ quan an ninh, quân đội cũng như quần chúng. Hiểu chưa.

Nghe Thiếu Tướng Vũ nói. Cả Tèo và Hòa cùng rùng mình. Nhưng cũng đáp thật nhanh:

-- Rõ.

Thiếu Tướng Vũ có vẻ hài lòng vì sự sốt sắng của đàn em, ông trao cho Tèo một bao thư dầy cộm, vui vẻ nói:

-- Sau vụ này, Hòa sẽ được điều đi học khóa sĩ quan. Còn Tèo được thăng hàm Thượng Úy và vẫn giữ nguyên địa vị tại Mặt Trận Tổ Quốc. Anh nói thực, các em sẽ sống trên nhung lụa, chứ không còn cảnh gà què ăn quẩn cối xay đâu. Chúng ta sống chết có nhau nhá.

-- Dạ... dạ cám ơn anh. Chúng em sẽ sống chết bên anh.

Thiếu Tướng Vũ mỉm cười, gật đầu.

-- Tốt, bây giờ đi lo công việc đi. Nhớ về việc này phải về đây báo cáo trực tiếp cho anh. Chứ không được nói qua điện thoại nghe chưa.

Cả Tèo và Hòa cùng nói:

-- Rõ.

Ôm chồng hồ sơ khệ nệ ra xe, Tèo thấy Thiếu Tá Tài đã mở cửa xe chờ sẵn đưa hai người về chùa.

Thiếu tá Tài là một người vạn vỡ, cảnh phục thẳng nếp, huy chương hai hàng lấp lánh. Nhưng còn rất trẻ. Tèo đoán chắc chắn, anh chàng này phải là chân tay thân tín của Thiếu Tướng Vũ. Vì tuy chỉ là tài xế, nhưng trong ngành, Tèo còn lạ gì mắt xích do thám lẫn nhau. Nhất là trong những việc làm ăn như thế này.

Tối nay Tèo hẹn Hòa ở nhà hàng Sashimi Japanese Village, ở quận Cầu Giấy. Đây là một nhà hàng nổi tiếng về những món ăn Nhật ở Hà Nội. Quang cảnh lại sang trọng và kín đáo. Chàng đặt một phòng riêng trên từng ba cho hai người.

Khi anh bồi mở cửa cho Hòa bước vô phòng ăn. Tèo ngạc nhiên tới thích thú trong cung cách ăn mặc của Hòa ngày hôm nay. Mớ tóc chẩy dài xuống bờ vai trần trắng nõn. Nhấp nhô gò bồng đảo nửa kín nửa hở phía trước của chiếc áo hở cổ cắt thật thấp. Trên tay nàng cầm áo khoác ngoài, có lẽ mới cởi ra khi vào nhà hàng.

Tèo vội vàng đứng dậy, kéo ghế mời Hòa ngồi. Chàng cúi xuống hôn lên bờ vai trần, thì thầm bên tai nàng:

-- Sư cô muốn giết người hay sao mà ăn mặc thế này.

Hòa cười hì hì, choàng tay qua đầu Tèo, kéo chàng về phía trước, cắn mạnh vô tai Tèo, làm chàng nhẩy nhổm.

Hòa nói:

-- Thằng thượng tọa mắc dịch, hôm nay mày giám kêu sư bà tới đây ngả mặn hả.

Tèo vội vàng sô Hòa ra, cười hì hì chạy về ghế ngồi. Hòa nhìn chung quanh nói tiếp:

-- Anh Tèo à. Nhà hàng này sang trọng quá. Hình như ăn uống tốn kém lắm đó.

Vẫn giữ nụ cười trên môi. Không trả lời câu hỏi của Hòa mà hỏi lại:

-- Em có biết anh Vũ đưa tụi mình bao nhiêu không?

-- Không. Mấy triệu hả anh?

Tèo xòe cả hai bàn tay ra, đưa lên.

Hòa nheo mắt nói:

-- 10 triệu.

Tèo gật đầu.

-- Ừ 10 triệu. Nhưng thú thực anh chẳng coi số tiền này vào đâu. Vì khi ra đây, anh đã thủ theo 100 triệu mượn của thằng Tý.

-- Anh làm gì mà cần nhiều tiền như vậy?

Tèo nói:

-- Em có biết thằng Tý đã mua cái hàm Thượng Úy 100 triệu của lão Phó Trưởng Phòng nhà mình hay không. Bởi vậy anh mới thủ theo nhiều tiền như vậy. Nhưng bây giờ không cần làm như nó nữa rồi.

Hòa hơi ngửa người về phía sau, dựa lưng vô ghế nói:

-- Có nghĩa là anh tin lời hứa của lão Vũ cho anh cái hàm Thượng Úy sau công tác này chứ gì.

Tèo cười.

-- Đúng vậy, nhưng bèo quá! Em nghĩ coi, cái kiểu đưa 10 triệu cho hai đứa mình tiêu trong một tháng, để làm công tác kiếm hàng chục ngàn tỷ như thế này, coi được sao! Bởi vậy có nhiều chuyện anh cần phải bàn với em đêm nay.

Hòa tỏ ý nghĩ ngợi.

-- Anh có nói quá không. Làm gì mà nhiều thế?

Tèo cười khẩy.

-- Em tính đi. Ông ấy nói số lượng có thể tiêu thụ cả năm cho toàn quốc. Anh nghĩ không dưới cả ngàn tỷ đâu. Và chúng mình tự nhiên được đưa lên địa vị cao chót vót như thế này là tại sao?

Hòa ngần ngừ nói:

-- Anh có nghĩ đây là chủ chương của đảng không?

Tèo lắc đầu.

-- Nếu là chủ chương của Đảng thì không cần tới bọn tép riu như chúng mình. Anh nghĩ cùng lắm là một phe nhóm nào đó thôi. Nhưng nghĩ cho cùng, chắc chắn không phải cá nhân lão Vũ mà làm được chuyện này. Phía sau lưng phải có nhiều tay to hơn.

Hòa gật đầu, đồng ý.

-- Cứ lấy ngay chuyện lão Vũ ra trình diện Bộ Công An, vì thiếu trách nhiệm trong việc điều hành trong công tác được giao phó thì biết. Đáng nhẽ phải chịu hình phạt nào đó. Ít nhất là bị kỷ luật, chứ sao lại lên tướng, mà còn ngồi luôn vào cái nghế Thứ Trưởng là làm sao.

Tèo bưng ly rượu Sakê lên mời Hòa:

-- Ăn uống đi đã, rồi từ từ chúng ta bàn sau.

Hòa mỉm cười cụng ly với Tèo.

-- Chúc thượng tọa an định trong niền vui phía trước.

Tèo tiếp luôn:

-- Hay tiêu diêu nơi dựa cột.

Hòa la lên:

-- Khiếp, cái anh này, chỉ được cái nói gở thôi.

Cả hai cùng cười lớn khoái trá. Ăn uống một lúc, Tèo nói:

-- Ngày mai đi nhận chức Phó Chủ Tịch Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy Viên Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Em nghĩ chúng mình phải làm gì trước?

Hòa hớp một ngụm Sakê, nói:

-- Anh có thấy cần thông báo cho tất cả chùa chiền về chức vị của chúng mình. Đồng thời đưa luôn ra lịch trình thăm viếng các chùa trong quân khu 2.

Tèo nhất trí.

-- Đúng rồi, cần phải thông báo lịch trình thăm viếng các chùa của hai đứa mình trong quân khu 2. Nhưng việc thông báo chức vị của chúng mình, phải để ông Chủ Tịch Mật Trận Tổ Quốc Trung Ương gửi văn thư đi khắp nơi mới có giá trị.

Hòa hỏi:

-- Chúng ta đi thăm viếng các chùa với mục đích gì. Chứ chẳng nhẽ đi chơi khơi khơi sao.

Tèo hỏi lại:

-- Em nghĩ sao?

Hòa nhẩn nha nói:

-- Mục đích chính của chúng mình là gián tiếp ra mắt những kẻ kiểm soát con lộ di chuyển hàng. Vậy theo em nghĩ, thăm viếng chùa chiền chỉ là cái cớ. Mà phải rằn mặt đám công an trên lộ trình chúng mình dự định chuyển hàng mới là việc phải làm. Chúng ta sẽ phải đối phó với rất nhiều chốt canh dọc đường, chính thức của Cảnh Sát Giao Thông có, mấy thằng ăn lẻ cũng không phải ít.

Tèo hỏi:

-- Vậy phải làm sao. Con đường từ đó về đây cả trăm cây số, chứ không phải chơi. Hơn thế nữa, các chốt chặn luôn luôn thay đổi. Làm sao chúng ta có thể kham nổi.

Hòa nói:

-- Anh Vũ đã cho mình mượn chiếc xe của Bộ Công An. Với tài xế mang hàm thiếu tá thì cũng an tâm rồi.

Tèo lắc đầu.

-- Anh không nghĩ vậy đâu. Bây giờ các nút chặn trên xa lộ, đa số là sĩ quan cấp tá. Có khi cả cấp Đại tá cũng ra đó kiếm ăn thì họ coi cái anh chàng Thiếu Tá lái xe ra cái gì. Mặc dù số xe của Bộ. Nhưng em phải hiểu, những kẻ có quyền kiếm ăn trên xa lộ bây giờ, không phải là không có gốc bự ở Bộ đâu nhé.

Hòa nhíu mày, nói:

-- Gặp trường hợp như vậy thì chết chắc rồi còn gì!

Tèo nói:

-- Không bi quan như vậy đâu em. Anh nghĩ chúng mình sẽ tạo ra một scandal để rằm mặt tụi nó.

Hòa hỏi:

-- Làm sao?

Tèo đáp:

-- Gài cho chúng nó bắt tụi mình. Rồi nói anh Vũ tống chúng ra khỏi ngành. Anh nghĩ làm lớn chuyện thì chỉ 24 tiếng là tất cả công an quân khu 2 đều biết. Chúng mình sẽ nổi tiếng ngay. Anh chắc chắn sau vụ đó. Không ai dám đụng tới tụi mình nữa đâu.

Hòa cười ha hả, nàng chạy qua phía Tèo ngồi. Nâng mặt chàng lên hôn mạnh lên môi chàng. Tèo vòng tay qua mình Hòa, kéo nàng ngả xuống trên đùi mình. Tay chàng luồn vô trong cổ áo Hòa làm nàng run lên trong vòng tay của người mà nàng thầm yêu bấy lâu...

Chỉ vài ngày sau. Thông tư đã được gửi tới khắp các cơ quan trong quân khu 2. Nhiệm kỳ 4 năm mới của Mặt Trận Tổ Quốc, Hội Đồng Trị Sự Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam có nhân sự mới. Một vị tăng còn rất trẻ, được đề cử lãnh đạo trong quân khu 2. Nhiều người đã nhìn thấy vị sư thầy này tới thăm các chùa chiền trong vùng. Nhưng có điều khác thường là trước khi vị sư thầy này tới chùa nào thì trước đó, đều ghé cơ quan cảnh sát tỉnh mời vị Giám Đốc Cảnh Sát ở đây đi cùng.

Cũng phải nói, chưa bao giờ có tường hợp một vị sư thầy lại dùng xe công an biển xanh của Bộ Công An, do tài xế là sĩ quan Công An lái ! Bởi vậy bất cứ chùa chiền nào được thông báo, vị sư thầy này tới thăm đều hồi hộp. Không biết chuyện gì sẽ xẩy ra. Người ta còn đồn rằng: Có một vị trụ trì, không biết mắc lỗi gì đó, tính nạp cho vị sư thầy này một bao thơ, xin bỏ qua chuyện đó. Tức thời bị còng tay ngay tại chỗ, và đưa đi đâu mất tích!

Một đồn trăm, trăng đồn ngàn, cứ như thế lan tỏa làm cho mọi người rất hoang mang. Lại có một biến cố đã xẩy ra làm cho mọi người bàng hoàng. Nhất là giới công an các tỉnh truyền tai nhau nhanh như bão lốc. Và ngay cả giới truyền thông cũng rúng động, phải vào cuộc.

Hôm đó như thường lệ. Chiếc xe chở vị sư thầy này đang chạy ngon chớn trên xa lộ, đi viếng thăm một ngôi chùa gần Hà nội. Xe bị một chốt Cảnh Sát Giao Thông trên xa lộ chặn lại. Cảnh Sát nghi ngờ là xe mang số giả. Vì nhìn thấy anh chàng tài xế mang hàm thiếu tá ngược. Ngực áo phong phanh, đồng thời mùi rượu nồng nặc trong xe bay ra. Hơn thế nữa, họ cũng ngạc nhiên, vì xe Bộ Công An mà lại chở một ông thầy chùa, ngồi chung với một sư cô trẻ đẹp ở băng sau.

Hai bên cãi qua cãi lại, vì anh chàng Thiếu Tá tài xế kia nhất định không chịu giao giấy tờ xe. Đồng thời la lối om sòm. Cho là đám cảnh sát này không có quyền chặn xe của yếu nhân Bộ Công An. Toán Cảnh Sát bèn gọi cho thủ trưởng của họ tới hiện trường.

Ông Trưởng Phòng Cảnh Sát Giao Thông của nhóm này là một Trung Tá. Ông ta vừa tới nơi. Anh chàng Thiếu Tá tài xế kia lấy chiếc đèn chớp tắt để lên nóc xe, hú còi định chạy. Ông Trung Tá thấy vậy, tiện tay đang cầm cây dùi cui đập luôn một phát, làm bóng đèn bể tan tành. Rồi hô đồng đội kéo anh Thiếu Tá tài xế kia ra khỏi xe còng lại. Đồng thời hai vị sư trên xe cũng bị lôi xuống. Tất cả ba người bị kéo xuống xe đều chống cự quyết liệt. Đương nhiên là họ bị đám Cảnh Sát Giao Thông kia đập một trận nhừ tử.

Nhưng ngay lúc ấy, một chiếc trực thăng đáp xuống xa lộ. Trên máy bay nhẩy xuống một vị tướng Công An. Đồng thời không biết từ lúc nào, cả chục chiếc xe Cảnh Sát túa tới bao vây nhóm Cảnh Sát Giao Thông này lại. Khi nhìn kỹ ra thì vị tướng Công An kia chính lả ông Thứ Trưởng Bộ Công An mới nhận chức.

Ông ta thét lên như bò rống:

-- Còng chúng nó lại. Đem về Bộ cho tao.

Chỉ mấy ngày sau, mọi người đều biết; nhóm Cánh Sát Giao Thông kia bị sa thải khỏi ngành. Đồng thời ngay cả vị Giám Đốc Cảnh Sát Tỉnh, không liên quan gì tới vụ này cũng bị kỷ luật, điều đi nơi khác.

Trong những ngày sau đó, Thiên hạ không cần phải đoán mò, đồn đại về vị sư thầy trẻ kia nữa. Bởi vì hình ảnh ông tràn lan trên các báo hàng ngày. Đó là Thượng Tọa Thích Pháp Uy, Phó Chủ Tịch Hội Đồng Trị Sự Giáo hội Phật Giáo Việt Nam, đồng thời là Ủy Viên Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam. Đặc trách quân khu 2. Ngài đang đi khắp các chùa chiền trong quân khu 2, vận động cho Ngày Hội Hoa Đăng được tổ chức trong mùa Phật Đản này.

Thượng Tọa đã được Bộ Công An giúp đỡ, cho mượn xe và tài xế để đi công tác. Đồng thời giới thiệu với các cơ quan Công An khắp quân khu 2, để giúp đỡ ngài trong công tác này. Vụ việc vừa rồi thật đáng tiếc đã xẩy ra, nên Bộ Công An chính thức phải xin lỗi Mặt Trận Tổ Quốc và Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam cũng như đồng bào Phật tử cả nước.

Đồng thời từ nay, Bộ cũng đã xin biệt phái 4 cảnh sát trong Ban Bảo Vệ Yếu nhân, đi trên 2 xe mô tô dẫn đường cho xe của Thượng Tọa đi công tác cho tới hết Mùa Phật Đản.

Kể từ ngày đó, đừng nói gì tới Cảnh Sát Giao Thông dám chặn chiếc xe này. Mà ngay cả thấy chiếc xe chạy qua cũng không dám nhìn nữa!

Ngày Phật Đản năm nay thật tưng bừng và náo nhiệt. Một đoàn xe hoa mấy chục chiếc từ quân khu 2 tiến về thủ đô. Dẫn đầu là xe của Bộ Công An chở Thượng Tọa Thích Pháp Uy có mô tô của Cảnh Sát Bảo Vệ Yếu Nhân đi kèm hai bên. Dân chúng đông nghẹt, nhào ra đường chào đón đoàn xe hoa, lần đầu tiên được tổ chức qui mô như vậy. Mọi người cũng chen chúc nhau để được nhìn thấy tận mắt vị Thượng Tọa đứng ra vận động các chùa chiền ở quân khu 2, đảm nhiệm tổ chức đêm Hoa Đăng trong mùa Phật Đản này.

Chưa bao giờ thủ đô có một lễ Phật Đản hoành tráng như năm nay. Sau khi đoàn xe hoa của quân khu 2 diễn hành qua các đường phố. Pháo bông nở rợp trời. Cả trăm ngàn người nô nức chen nhau reo hò, mỗi khi bầu trời sáng rực những ánh lửa trăm hoa ngàn tía lóe lên trên không trung.

Trong khi đó. Thiếu Tướng Vũ, Thứ Trưởng Bộ Công An rất hoan hỉ được Ni sư Thích Nữ Ngọc Hòa báo cáo; mấy tấn Heroin và thuốc Đá đã được xe hoa sau khi diễn hành, tập trung về nơi an toàn đầy đủ.

Nhưng có một điều, Thiếu Tướng Vũ không sao ngờ được. Trong số các xe hoa chở hàng đó của ông. Có một chiếc đã tách ra khỏi đoàn hướng về một nơi khác. Người ngồi bên cạnh tài xế trên chiếc xe đó chính là thượng tọa Thích Pháp Uy. Và người tài xế lái xe hoa đó là Thượng Úy Tý, từ Saigon âm thầm ra Hà Nội tiếp tay với anh mình, làm cú qua mặt Thiếu Tướng Vũ một cách ngoạn mục.

Sự thực thì số Heroin và thuốc Đá trên xe của Tý không phải là hàng của Thiếu Tướng Vũ từ Trung quốc tới. Số hàng này là của Tèo. Do ông Lục Cà Khêu mua từ giới giang hồ trong khu Tam Giác Vàng, từ Lào qua. Tèo đã tổ chức đoàn xe hoa trong ngày lễ Phật Đản để chuyển hàng cho Thiếu Tướng Vũ về Hà nội. Và nhân cơ hội đó, chuyển luôn số hàng của mình về một cách an toàn mà thần không biết, quỉ không hay như vừa rồi.

Sau ngày lễ Phật Đản chấm dứt. Số hàng của Thiếu Tướng Vũ và của cả anh em Tý và Tèo cũng đã được cất dấu vào nơi an toàn như họ dự tính. Thiếu Tướng Vũ gặp Tèo và Hòa ngay tối hôm sau, trong một căn phòng riêng, trên lầu khách sạn 5 sao gần nơi tổ chức lễ Phật Đản. Mọi người vui vẻ nâng ly chúc mừng thành công.

Thiếu tướng Vũ nói:

-- Anh rất hài lòng về công việc của hai em trong vụ này. Tuần sau sẽ có quyết định cho Hòa đi học khóa sĩ quan ngay tại Hà nội. Còn Tèo đã có quyết định thăng hàm Thượng Úy trên bàn anh rồi. Nhưng thực sự cấp bực không quan trọng lắm đâu. Công việc kế tiếp trong tương lai mới là điều đáng nói.

Tèo hỏi:

-- Dạ, Như vậy là những ngày tới đồng chí Hòa đi học rồi. Em phải làm việc một mình phải không ạ.

-- Không hẳn như vậy đâu. Về vụ Heroin và thuốc Đá vừa rồi thì chỉ có mấy người chúng mình biết. Nhưng công việc sắp tới rất qui mô, phải có nhiều người tham gia. Đây cũng là chủ chương của Đảng từ lâu mà người phụ trách quá yếu. Bởi vậy anh mới phải nhờ tới các em.

Tèo hỏi:

-- Thưa anh có thể nói rõ hơn được không ạ?

Thiếu tướng Vũ gật đầu, nói:

-- Đảng chủ trương xây dựng và hoàn thiện các chùa chiền theo chính sách của Đảng, và pháp luật của Nhà nước về tôn giáo. Bởi vậy, chúng ta phải nắm trọn các hoạt động của chùa chiền trong cả nước. Muốn làm được điều đó, không có gì chắc chắn hơn là tất cả các chùa chiền trong toàn quốc, phải có người của công an trở thành tăng chúng. Như vậy, chúng ta mới thường trực tham gia chỉ đạo, những vấn đề liên quan có cơ nguy trở thành "điểm nóng”.

Tèo nói:

-- Em tưởng việc này Đảng ta thi hành từ lâu rồi mà. Bằng chứng là em và Hòa được gởi tới Viện Phật Học thành phố Hồ Chí Minh, dự lớp Phật Học Phổ Thông rồi mới ra đây, phải không ạ.

Thiếu Tướng Vũ cười.

-- Đúng rồi. Mấy ông trước đã làm từ lâu. Nhưng chẳng ra cái ngô khoai gì hết. Việc em và Hòa được cử đi học tại Viện Phật Học là do quyết định của anh. Và mọi người trong Bộ Chính Trị bây giờ mới vỡ lẽ ra, nên nhất trí là chúng ta phải trực tiếp điều hành như chủ trương của anh trong vấn đề Phật giáo, như thế này mới là đúng. Sau vụ em nắm quân khu 2, tổ chức đêm Hoa Đăng trong ngày Lễ Phật Đản năm nay, có sự giúp sức trực tiếp của Bộ Công An đã thành công tuyệt vời.

Nhất là hình ảnh Hồ Chủ Tịch thật trang trọng trên các xe hoa, đặt ngay bên cạnh tượng Phật hết sức sáng tạo. Rồi đây trong các chùa, chúng ta sẽ bố trí tượng Hồ Chủ Tịch ngay trên các bàn thờ chính điện.

Muốn làm được điều này, Công An phải nắm được các vị trí then chốt của nhà chùa trong cả nước. Chứ như hiện nay, các ông ấy chỉ gài được người mình, lấy tin tức hoạt động của nhà chùa thì có khác gì chúng ta chạy theo sau họ. Làm sao kiểm soát và ngăn chặn được những biến cố bất lợi cho Đảng. Chứ đừng nói gì tới mong họ phục vụ Đảng.

Hòa góp ý:

-- Dạ, thưa anh. Nếu muốn làm được việc như anh vừa nói. Theo em nghĩ chỉ gửi người tới Viện Phật Học như tụi em vừa rồi, sẽ chẳng làm được gì nhiều. Bởi vì trong lớp tu học đó, chỉ là những điều căn bản sơ cấp của đạo Phật thôi. Làm sao nhân viên ta với kiến thức đó, có thể xâm nhập vào các chùa mà nắm giữ được các vị trí then chốt của họ được ạ.

Thiếu Tướng Vũ gật đầu, nói:

-- Đó là điều anh bận tâm lo nghĩ. Bởi vậy mới đem chuyện này bàn với các em. Dù sao thì tụi em cũng là tay mặt, tay trái của anh. Bởi vì chắc các em cũng hiểu. Hiện nay trong Đảng ta có nhiều khuynh hướng của các phe nhóm lợi ích trái nghịch nhau. Kẻ muốn theo Mỹ, người muốn nghiêng về Âu châu, hay ít nhất là theo Nga mà thoát Trung. Cũng vì thế mới có món hàng vừa rồi từ Trung quốc tới tay anh. Hảo ý của Bắc Kinh là chúng ta phải có quĩ đen thì mới hành động hữu hiệu được.

Nay Hoa Nam Tình Báo Sở đã khoanh vùng cho chúng mình ưu tiên số 1 là quân khu 2. Phải nắm được quân khu này, mới có thể khuynh đảo được tình thế hiện nay. Phe quân đội đang muốn nổi loạn. Nhưng nếu các tướng lãnh trong quân khu 2, không nắm được dân thì cũng vô ích. Bởi vậy chúng ta có nhiệm vụ ngăn chặn toan tính của họ, bằng cách nắm lấy tôn giáo mà hướng dẫn quần chúng về phía mình, để mua thời gian cho Trung Ương thanh toán các phần tử bất lợi cho phe ta ở quân khu chiến lược này.

Tèo góp ý:

-- Thưa anh, theo như anh nói thì chắc chắn chúng ta phải mở những lớp đào tạo cho các chiến sĩ công an về Phật học. Nhưng hệ thống đào tạo công an hiện nay trong các Viện Đại Học Công An Nhân Dân, sẽ không thỏa mãn cấp bách số cán bộ cần thiết quy mô như vậy. Em đề nghị chúng ta chưng dụng ngay các trường đại học cơ sở địa phương, để mở các lớp kiến thức Phật Học cho các chiến sĩ công an ta muốn trở thành tăng chúng. Các hòa thượng, thượng tọa trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam có kiến thức cao, ở địa phương nào, sẽ được mời làm giáo sư giảng dậy ở địa phương đó. Có như vậy, mới đào tạo đủ số cán bộ cần thiết cho chuyên án này. Trước hết, chúng ta hãy dùng quân khu 2 làm thí điểm. Em thấy ở tại Đại học Tây Bắc – Huyện Sơn La, tỉnh Sơn La. Đang có chương trình tuyển sinh cho cấp Tiến sĩ và Thạc sĩ công an cho ngành Tội phạm học và Phòng ngừa tội phạm. Vậy chúng ta thêm vào đó ngành Phật Học nữa là xong.

Thiếu Tướng Vũ nhất trí ngay, ông nói:

-- Tốt, tốt… anh sẽ nói chuyện với đồng chí Bộ trưởng về vấn đề này, để đề nghị chính phủ chấp thuận. Vậy các em còn ý kiến gì nữa không?

Tèo nói:

-- Em cũng xin với anh cho em tới Sơn La trụ trì một ngôi chùa nào ở đó, để làm việc thì tốt hơn đóng đô tại Hà nội ạ.

Thiếu thướng Vũ gật đầu liền.

-- Nhất trí là như vậy. Nhưng em tính tới chùa nào. Và ở đó họ có cần trụ trì hay không?

Tèo cười.

-- Thưa anh. Chùa nào thì cũng có trụ trì rồi. Nhưng muốn ở đâu thì bứng ông trụ trì đó đi là xong, chứ có khó gì đâu.

Mọi người nghe Tèo nói cười lớn. Thiếu Tướng Vũ nói:

-- Thôi, bây giờ chúng ta ăn uống đi chứ. Làm việc nhiều quá rồi.

Đồ ăn được dọn ra. Ai cũng đói sau khi bàn thảo cả tiếng đồng hồ. Thiếu Tướng Vũ rất hài lòng về cuộc gặp gỡ đàn em thân tín hôm nay. Ông ăn thật ngon miệng. Trước khi ra về, ông trao cho Tèo một chiếc túi sách lớn, nói:

-- Từ nay em có quyền chi dụng thoải mái cho công việc mà không cần phải báo cáo. Khi nào hết anh sẽ đưa thêm.

Tèo cám ơn Thiếu Tướng Vũ và tiễn ông ra về. Sau đó, chàng và Hòa thuê phòng ngủ ở từng dưới mà không về chùa như mọi hôm nữa. Cả hai cùng vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm.

Ôm thân thể đẫy đà của Hòa trong tay. Tèo thì thầm bên tai nàng:

-- Chúng ta còn hơn một tuần lễ nữa du hý bên nhau. Trước khi em vô Học Viện Cảnh Sát Nhân Dân để học tập, trở thành sĩ quan. Vậy em muốn gì nói đi.

Hòa cười hì hì, luồn tay xuống phía dưới bóp mạnh, Tèo đau quá, nhẩy ra khỏi bồn tắm, la bai bải:

-- Trời ơi... chết anh.

Hòa cười ngặt nghẽo, chạy theo Tèo. Tới bên giường, nàng xô mạnh Tèo té ngửa trên giường, nhẩy lên thân thể ước nhẹp của chàng cười ha hả...

Cả hai sống với nhau trong phòng khách sạn cho tới ngày Hòa nhập học. Một tuần lễ ngụp lặn trong lạc thú ân ái trôi qua thực nhanh.

Hôm nay Tèo bắt đầu làm việc. Mấy đứa đệ tử đi trên hai chiếc xe hơi đang đợi Tèo bên dưới khách sạn. Đám đệ tử này cùng với ông Lục Cà Khêu từ Saigon lên Sơn La từ mấy tuần trước, lo vụ Heroin và thuốc Đá bên Lào chuyển về Sơn La cho Tèo. Chúng là những chân tay thân tín của hai anh em chàng, chuyên lo việc canh giữ sòng bài và đi thâu tiền các động điếm trong vùng Thị Nghè.

Sau chuyến trở về cố hương của ông Lục Cà Khêu cùng mấy đệ tử của Tèo để lo vụ Heroin và thuốc Đá ở Lào. Ông Lục Cà Khêu trở về Saigon ngay. Sự thực ông Lục Cà Khêu xưa kia là dân anh chị bự tại Lào. Cha ông cũng là một ông trùm thuốc phiện tại Tam Giác Vàng. Tới đời Lục Cà Khêu bị nội giám nên bại lộ và Cảnh Sát bài trừ ma trúy Lào truy mã. Ông Lục Cà Khêu lúc ấy trốn sang Cao Miên. Vô chùa tu thành ông Lục. Nhưng chỉ được vài năm, tông tích lại bị bại lộ. Một lần nữa, ông lại trốn qua Việt Nam cho tới ngày nay. Vì mẹ ông Lục là người Việt, do đó ông nói tiếng Việt rất thạo. Chuyến trở về quê nội lần này, Lục Cà Khêu liên lạc lại với nhóm đàn em, nay đã thành những ông trùm thuốc phiện ở Tam Giác Vàng, nên vụ làm ăn này hết sức thuận lợi.

Còn mấy tên đệ tử của Tèo tiễn ông Lục Cà Khêu về Saigon xong, chúng ở lại luôn Sơn La. Chính mấy đứa này cũng là những người lái năm chiếc xe hoa chở Heroin và thuốc Đá trà trộn trong đoàn xe hoa ngày Hội Hoa Đăng Phật Đản. Cũng nhờ đám đệ tử của mình. Việc di chuyển Heroin và thuốc Đá từ biên giới Trung Hoa về tới Hà Nội được giữ bí mật hoàn toàn, qua mặt tất cả các giới chức an ninh, kiển soát khắp nơi, làm cho ông Thiếu Tướng Thứ Trưởng Bộ Công An hết sức hài lòng.

Khi Tèo xin phép Thiếu Tướng Vũ cho về Sơn La làm trụ trì tại một ngôi chùa nào đó. Chàng đã có kế hoạch đóng đô ở mảnh đất này từ trước, để đi vào con đường của sư phụ mình.

Trước đó, Tèo đã nghiên cứu rất kỹ, một ngôi chùa không lớn lắm, nhưng nằm trên đỉnh núi giữa biên giới Lào - Việt. Nơi này quả thực là địa điểm lý tưởng để tiếp nhận thuốc phiện từ Lào qua. Chính ông Lục Cà Khêu cũng phải xác nhận điều này.

Trở lại Sơn La lần này, thằng Phèn lái chiếc xe Toyota Camry cho Tèo chạy trước. Còn bốn thằng Phi, Phong, Phát, và Phú ngồi trên chiếc xe van chạy theo sau. Phải công nhận, cảnh sát giao thông Sơn La vô cùng nhậy bén. Tụi nó biết chiếc xe này là của Tèo, ngay từ khi chàng xuất hiện ở Sơn La lần đầu tiên, nên chưa một lần bị chặn xét. Cái vụ cả một phòng Cảnh Sát Giao Thông tỉnh nọ, đụng độ với Tèo, bị đuổi khỏi ngành, chắc chắn là một bài học xương máu cho bọn họ.

Thực ra, đó cũng là chủ ý của Tèo. Bởi vì ngay sau khi tới thăm ông Đại Tá Giám Đốc Cảnh Sát Tỉnh, bằng xe của Bộ Công An, do một Thiếu Tá trên Bộ làm tài xế. Nhờ ông ta hướng dẫn tham quan mấy ngôi chùa tại thành phố. Tối hôm sau, đích thân Tèo lái chiếc xe Toyota Camry này, chở ông Đại Tá đó đi một vòng tỉnh lỵ, quan sát sinh hoạt của dân chúng về đêm. Một ông thầy chùa, chở một ông Đại Tá Cảnh Sát đầu tỉnh, đi lòng vòng thành phố, không phải là chuyện bình thường. Và sau đó, chàng còn mời ông ta đi ăn cơm chay với chàng, ở một nhà hàng nổi tiếng trước khi ra về.

Tèo cũng chẳng lạ gì; ông Đại Tá này biết chàng muốn lợi dụng ông để rằn mặt đám thuộc hạ của ông. Nhưng chính ông Đại Tá này cũng lại muốn làm thân với Tèo - Một viên chức lãnh đạo trong Ủy Ban Tôn Giáo của Mặt Trận Tổ Quốc Trung Ương. Hơn thế nữa, ông biết, nhân vật này phải là người thân tín của ông Thứ Trưởng Bộ Công An đầy uy quyền mới nhận chức. Và cũng còn một điều nữa, ông là người hiểu rõ hơn ai hết; vụ Tèo dàn cảnh để cho ông Thứ Trưởng Bộ Công An mới nhận chức này, ra oai với thiên hạ. Cho xuất ngành một lúc nguyên phòng Cảnh Sát Giao Thông đụng độ với chàng. Đồng thời kỷ luật và tuyên chuyển luôn cả anh chàng đại tá Giám Đốc Cảnh Sát Tỉnh ngang hàm với mình!

Cũng vì thế, mấy ngày sau đó, ông thường nói xa, nói gần với thuộc cấp là; đừng có dại dột đụng chạm tới nhân vật này mà mang họa. Thật ra chẳng cần ông nói, đám thuộc hạ còn biết hơn ông nhiều. Đã có nhiều tay móc nối được với Phèn, mời y đi ăn nhậu tưng bừng cả tuần lễ sau ngày Tèo xuất hiện ở tỉnh này. Bởi vì họ biết, Phèn chính là em út thân tín nhất của ông Thượng Tọa mà chính xếp của họ còn phải nể mặt.

Như thường lệ. Tèo luôn luôn để Phèn làm tài xế cho mình. Chàng thích ngồi phía sau như để biểu lộ vai vế của một nhân vật quan trọng trong chính quyền. Hơn nữa, chàng rất tin tưởng sự trung thành của đứa đàn em này. Y ăn nói nhỏ nhẹ, biết trên biết dưới. Và nhất là dù ít tuổi hơn nhiều đứa khác, mà thân thể và võ nghệ của Phèn có phần nổi trội hơn cả.

Sự tin tưởng vào lòng trung thành của Phèn với chàng, còn một nguyên nhân rất đặc biệt. Bởi vì cách đây mấy năm. Hồi còn mang hàm Thiếu Úy. Hôm ấy đi làm về, ngang qua chợ Thị Nghè. Bỗng chàng thấy đám đông xúm vô sỉ vả, đánh đập một người phụ nữ nhem nhuốc, đang lê la dưới đất. Mụ này tay cầm ổ bánh mì, cố đút vô miệng nhai ngấu nghiến, bất chấp những cú đấm, cú đá từ đám đông.

Tự nhiên Tèo thấy tội nghiệp cho người đàn bà xơ xác đói khổ kia. Chàng ngừng xe lại hỏi:

-- Tại sao bà con đánh người ta tàn nhẫn vậy?

Chị đàn bà đang nắm tóc mụ nọ, trả lời chàng:

-- Đồng chí Thiếu Úy. Mụ này mua bánh mì của tôi, không trả tiền còn chạy. Chúng tôi đuổi theo bắt được mụ mà y thị còn cố ăn cho bằng được ổ bánh mì đó. Nhất định không chịu trả lại.

Tèo cười, nói:

-- Trời ơi. Có ổ bánh mì mấy ngàn bạc thôi, mà mọi người đánh người ta như vậy sao. Hơn nữa nó đã cắn mấy miếng rồi trả lại làm gì nữa.

Chị nọ cãi:

-- Buôn bán mà đồng chí Thiếu Úy. Đánh cho nó chừa cái tật ăn cướp.

Tèo nói:

-- Thôi được rồi. Bây giờ mọi người trao y thị cho tôi mang về cơ quan xử lý.

Vừa nói, Tèo vừa móc còng ra, còng luôn người thiếu phụ này lại và kéo mụ lên ngồi sau yên xe của chàng. Có điều chàng hết sức ngạc nhiên. Người thiếu phụ này ngoan ngoãn theo chàng, không hề chống cự hay nói năng gì. Mụ ta vẫn thản nhiên nhai nốt miếng bánh mì còn trong miệng.

Thực tình Tèo chỉ muốn đem người thiếu phụ này ra khỏi đám đông, đang hành hạ mụ. Chàng tính chở mụ đi một quãng rồi thả ra, chứ đem về cơ quan làm gì cho phiền phúc. Nhưng thấy thái độ của mụ lạ lùng, nên chàng chạy xe khỏi chợ một đoạn khá xa, tắp xe vào cạnh tiệm mì bên đường, tháo còng cho mụ và hỏi:

-- Chị tên gì?

Với giọng nói lơ lớ như người miền núi, chị ta trả lời cụt ngủn:

-- Phấn.

Chàng lại hỏi:

-- Tại sao chị Phấn mua bánh mì ăn, mà không trả tiền để cho người ta đánh như vậy.

Vẫn giọng nhát gừng, cộc lốc, mụ trả lời:

-- Đói quá.

Tèo lại hỏi:

-- Thế bây giờ chị Phấn còn đói không?

Mụ không trả lời, chỉ gật đầu nhè nhẹ. Nhưng nước mắt lưng tròng. Tèo thấy vậy càng tò mò hơn trước. Bởi vì lúc chị ta bị đánh tả tơi như thế, mà vẫn thản nhiên cố đút mẩu bánh mì còn lại vào miệng, nhai ngấu nghiến một cách thản nhiên. Vậy mà tại sao bây giờ, chàng đã tháo còng ra cho chị ta rồi. Mới hỏi có mấy câu mà chị ta lại muốn khóc.

Chàng nói:

-- Tôi không bắt chị đâu. Nhưng nếu chị còn đói thì chúng ta vô quán mì này, mỗi người làm một tô mì chị có chịu không. Tôi đi làm về cũng chưa ăn uống gì cả.

Mụ gật đầu, nhưng lần này, mụ lại ngước mặt lên, nhìn thẳng vào nhìn mắt chàng, hỏi:

-- Anh cũng đói à?

Tự nhiên Tèo rùng mình. Chưa bao giờ chàng nghe được giọng nói trần ấm, ngọt ngào nhưng lại ngọng nghịu như vậy. Chàng nắm lấy tay chị ta, dắt vô tiệm. Chú Tiều già bán mì ở tiệm này là người biết hai anh em Tèo đã lâu. Vừa rồi chú nhìn thấy Tèo ngay từ khi chàng ngừng xe lại trước cửa tiệm. Tháo còng cho người đàn bà này, và dắt mụ vô tiệm. Chú ngạc nhiên hết sức, vội chạy lại bàn chàng ngay, hỏi:

-- Thiếu Úy Tèo hôm nay ăn cái gì?

Tèo cười nói:

-- Như mọi khi đi chú. Nhưng của cô này thì lấy hai vắt mì nhé. Chú cũng cho tôi hai cái sô đa sữa hột gà nữa.

Bỗng người đàn bà nói một cách thản nhiên, như khách hàng thân thiết của tiệm này từ lâu.

-- Chú đổi cho tôi cái bạc sỉu nóng, hột gà nhé. Tôi không thích uống đồ lạnh đâu.

Tèo ngạc nhiên với cung cách thay đổi bất ngờ của người đàn bà này. Chàng mỉm cười gật đầu, nói với ông chủ quán.

-- Vậy đi, cứ làm như cô ấy muốn đi chú.

Khi ông chủ tiệm mì đi rồi, tự nhiên Phấn hỏi Tèo:

-- Thiếu Úy có vợ chưa?

Tèo cười:

-- Vợ thì kiếm không ra, nhưng bạn gái thì đếm không hết.

Phấn cười hì hì, nói:

-- Em cũng đoán thế. Thiếu Úy cho em vô trong rửa mặt một lát được không ạ.

Tèo ngạc nhiên về sự thay đổi bất ngờ của người đàn bà này. Chàng móc túi đưa cho cô ta chiếc khăn tay, nói:

-- Cô Phấn dùng tạm cái khăn này đi. Ở phía trong, sau nhà có cái vòi nước. Ra đó rửa mặt cho tiện.

-- Em cám ơn Thiếu Úy.

Khi Phấn đi vô trong, Tèo tò mò quay người nhìn theo dáng đi của nàng. Chàng nhìn thấy ở Phấn những bước đi mạnh bạo như con nhà võ. Nhưng vẫn giữ được nét yểu điệu của một người phụ nữ thuần túy. Con người như thế, tại sao lại phải đi ăn cướp một ổ bánh mì, vài ngàn đồng bạc cho người ta đánh đập như vậy. Những ý nghĩ quay cuồng trái ngược nhau, xoay tròn trong đầu chàng làm Tèo muốn chóng mặt.

Hai tô mì vừa được bưng ra, cùng ly sô đa sữa hột gà của chàng, và ly bạc sỉu nóng, hột gà của Phấn. Nhưng những ý nghĩ về con người mâu thuẫn của Phấn còn quay cuồng trong đầu chàng, nên Tèo phải chờ Phấn ra để hỏi cho ra nhẽ.

-- Ủa, sao Thiếu Úy không ăn đi cho nóng. Chờ em làm gì.

Tèo dụi mắt mấy lần, vì không thế nào tin được mắt mình. Người thiếu nữ đứng trước mặt mình bây giờ, lại là người đàn bà nhem nhuốc, ăn cướp ổ bánh mì ở chợ vừa rồi hay sao. Cô nàng này có nước da trắng muốt, lông mày cong vút, hai mắt đen nháy thật kiêu sa. Nhất là bộ ngực vươn lên đầy ắp, dù bị phủ bên ngoài bởi chiếc áo bẩn thỉu tả tơi. Nếu không phải là nàng đang bận chiếc áo này, không thế nào Tèo có thể nhận ra cô ta là Phấn cách đây vài phút được.

Thấy Tèo nhìn đăm đăm vô ngực mình. Phấn biết Tèo đang nghĩ gì. Nàng nói:

-- Vì ngực em lớn quá, nên lúc nào em cũng phải lấy vải cuốn lại, để cho không ai để ý tới em. Em lấy khăn vải cuốn ngực lau mặt, nên chiếc khăn của Thiếu Úy còn sạch, chưa dùng tới. Em xin trả lại cho Thiếu Úy.

Tèo lấy lại chiếc khăn tay, hỏi Phấn:

-- Còn lúc nãy thấy cô Phấn đen đúa, sao bây giờ trắng bóc như tiểu thư nhà giầu vậy.

Phấn mỉn cười, lộ rõ chiếc răng khểnh duyên dáng, nàng nói:

-- Em là người dân tộc Thái Trắng, nên da em luôn luôn trắng mịn. Hàng ngày em phải bôi bột mồ hóng lên da mặt cho lem luốc, đen thui đen thủi là như vậy. Bởi vì em không muốn ai để ý tới mình trong lúc hoạn nạn này.

Tèo hỏi:

-- Vậy cô Phấn từ đâu tới. Tại sao lại ra nông nỗi này?

Phấn đáp:

-- Chuyện của em dài lắm, em sẽ từ từ kể cho anh nghe. Bây giờ em xin anh đừng gọi em bằng cô Phấn nữa nhé. Cứ gọi là Phấn hay em Phấn cũng được. Còn anh cho em gọi anh là anh Tèo đi nhé. Như vậy có được không ạ. Em biết chắc em lớn hơn anh ít tuổi. Nhưng có sao đâu, miễn là em tự nguyện làm em anh là được rồi.

Tèo cười hì hì, đánh trống lảng, như một cách gián tiếp chấp nhận lời thỉnh cầu này của Phấn.

-- Vậy Phấn ăn mì đi. Sắp nguội rồi kìa.

Không để cho Tèo dục lần thứ nhì. Phấn cầm đũa lên ăn ngay. Vừa ăn, nàng vừa nheo mắt nhìn Tèo mỉm cười thực tươi, làm chàng ngẩn ngơ bồi hồi. Thấy Phấn ăn uống ngon lành quá, Tèo cũng không hỏi han gì nữa, để cho nàng ăn tự nhiên. Chỉ một lúc sau, Phấn đã ăn hết tô mì lớn và uống cạn ly cà phê sữa hột gà của nàng. Tèo hỏi:

-- Em có muốn ăn uống gì thêm nữa không?

Phấn đưa tay xoa bụng, nói:

-- Em còn muốn ăn nữa. Nhưng no quá rồi. Ăn thêm là bể bụng mất. Chưa bao giờ em ăn một tô mì ngon như bữa nay.

Tèo cười, nói:

-- Bây giờ em muốn về đâu. Anh đưa đi.

Đang tươi tỉnh, mặt Phấn bỗng chùng xuống. Nàng nói nho nhỏ:

-- Em có đứa con đang nằm ở Bệnh Viện, trên đường Điện Biên Phủ, quận 3. Nó bị gẫy chân từ tháng trước. Vì hai mẹ con đang phụ hồ cho người ta thì giàn xây sập xuống. Thằng nhỏ bị cây đè gẫy chân. Họ chở vô đó băng bột. Em ở đó nuôi nó tới khi hết tiền. Tính đi kiếm việc làm nhưng không có ai mướn. Nói với anh thật xấu hổ. Em hết tiền không dám về phòng trọ vì thiếu tiền mướn nhà hơn 3 tháng rồi. Hôm nay đói quá, mới liều lĩnh mua bánh mì ăn rồi chạy, đang bị đánh thì anh tới.

Tèo ngạc nhiên hỏi:

-- Vậy em không có quen biết ai ở Saigon hay sao?

Phấn lắc đầu nói:

-- Dạ, không. Lúc chồng em chết. Hai mẹ con bán nhà dắt díu nhau từ Huaphanh bên Lào, trôi dạt tứ phương. Cuối cùng tới đây được mấy tháng thì xẩy ra tai nạn. Cũng vì em không có giấy tờ tùy thân, nên rất khó kiếm việc làm.

-- Bây giờ em tính sao?

Phấn nghập ngừng nói:

-- Anh đã cứu em khỏi bị người ta đánh đập. Bây giờ lại cho em ăn uống no nê như thế này rồi. Nên đâu dám đòi hỏi gì ở anh nữa. Chắc em phải tới nhà thương thăm con em, vì cả tuần bỏ nó một mình ở đó rồi.

Tèo hỏi:

-- Tới thăm con thì nhất định phải đi rồi. Nhưng anh muốn biết sau đó thì sao?

Phấn lắc đầu, nói:

-- Em cũng không biết nữa. Nhưng chắc chắn phải kiếm một việc làm nào đó mà sống thôi. Nói thực với anh, nếu em chịu làm gái đứng đường thì có tiền ngay. Nhưng em làm không được. Mà anh thấy đó, muốn làm người tử tế, chỉ vì một ổ bánh mì mà nhục nhã như vậy!

Tèo suy nghĩ một hồi rồi nói:

-- Bây giờ anh hỏi thực. Anh có mướn hai vợ chồng khá lớn tuổi, đang chăn một đàn vịt cho anh ở gần đây. Em có chịu về phụ với họ chăn vịt cho anh không?

Phấn tươi ngay nét mặt, hớn hở nói:

-- Anh chịu giúp em như vậy thực sao. Bây giờ công việc gì mà em làm không được. Miễn là có chỗ ăn ở cho hai mẹ con em là tốt rồi. Em không đòi hỏi gì thêm nữa đâu.

Tèo cười, nói:

-- Em nghĩ kỹ chưa?

Phấn hơi chồn người qua bàn, nắm lấy tay Tèo nói:

-- Em nói thực. Từ ngày hết tiền. Đi phiêu bạt giang hồ cho tới nay. Chưa gặp ai tốt như anh.

Tèo nói:

-- Vậy thì bây giờ phải mua cái gì, đem vào bệnh viện cho con em đã, rồi tính sau.

Kể từ đó, hai mẹ con Phấn ở luôn chỗ vườn chăn vịt cho anh em Tèo. Tới nay đã mấy năm rồi. Cũng phải nói thực, Tèo nhờ hai mẹ con Phấn mà vườn chăn vịt của chàng, lâu lâu trở thành chỗ chứa bài lậu của đám xì thẩu Chợ Lớn thật an toàn. Họ thường kéo nhau tới đó lén đánh bài. Nhờ vậy, anh em Tèo từ đó cũng dủng dỉnh tiền bạc không thua ai.

Nhưng điều làm Tèo thích thú nhất là từ cái đêm hôm đó. Lúc ấy thằng Phèn còn đang nằm bệnh viện. Trời mưa như trút nước. Hai vợ chồng ông già chăn vịt lại xin phép về quê thăm con cháu mấy ngày. Vì họ cho rằng; Phấn cũng đã khá thành thạo trong công việc. Hôm ấy chàng đi làm về, chạy tới vườn nuôi vịt xem Phấn làm ăn ra sao.

Tới nơi, Tèo thấy Phấn đã lùa hết vịt vô chuồng. Quần áo nàng ướt đũng, dính sát vô thân thể làm chàng ngây người. Hình như Phấn đã nhìn rỏ tâm can chàng. Nàng đứng gần vô người Tèo hỏi nho nhỏ:

-- Anh thích em không?

Tèo háo hức nắm lấy tay nàng nói:

-- Em đẹp quá.

Phấn đứng sát hơn nữa, ép hẳn thân thể vào mình chàng, làm Tèo run lên. Chàng vội vã vòng tay ôm chặt lấy nàng. Khi Phấn ngước mặt lên, môi Tèo đã ngậm chặt lấy miệng nàng. Lưỡi Phấn lùa qua miệng Tèo ngọt lịm.

Mặc dù mưa thực lớn, nhưng trời còn sáng, nên vẫn nhìn rõ mặt nhau. Tèo thấy hai hàng nước mắt Phấn ứa ra. Nàng thì thầm:

-- Anh ơi... anh có biết em yêu anh ngay từ lúc mới gặp hay không. Em chờ giây phút này lâu lắm rồi.

Tèo không nói gì. Chàng bế Phấn vô nhà. Cả hai cùng ngả xuống chiếc giường tre ọp ẹp. Tèo cũng không biết quần áo của cả hai đứa tuột ra từ lúc nào. Da thịt Phấn trắng ngần, nóng hừng hực. Hơi thở nàng thơm tho ấm áp làm sao. Chàng lịm đi trong giấc mộng hoan lạc cùng cực đó...

Thế rồi ngày tháng trôi qua thực mau. Thằng Phèn con của Phấn đã trở thành đệ tử ruột của Tèo tự bao giờ. Nó không gọi Tèo bằng thầy như những đứa khác. Mà gọi chàng bằng chú Hai, xưng con thật tự nhiên. Nó đã biến thành người nhà chàng hồi nào không biết.

Trong tất cả các đệ tử tập luyện võ thuật hàng ngày trên lầu nhà ông Lục Cà Khêu của anh em Tèo. Thằng Phèn là đứa xuất sắc hơn cả. Chưa có lần nào lên võ đài mà nó thua địch thủ. Chỉ có một lần hòa điểm mà thôi.

Cũng vì những lẽ đó mà giờ đây, Tèo chọn nó làm tài xế cho chàng, luôn luôn bám sát bên cạnh Tèo như hình với bóng. Ngồi băng sau xe, nhìn chênh chếch sau lưng Phèn. Tèo loáng thoáng thấy hình bóng Phấn trong dáng gấp của Phèn thật đáng yêu. Xe chạy thực nhanh trên quốc lộ 43 tới huyện Vân Hồ, xã Lóng Sập hồi nào không hay. Khi xe chạy tới cổng nhà, Tèo mới biết mình đã tới nơi.

Căn nhà này, Tèo cũng mới mua được mấy tháng nay. Ngay dưới chân núi có ngôi chùa đã lọt vào tầm ngắm của chàng ở trên đỉnh núi. Hơn thế nữa, nó lại nằm rất gần chợ trời Lóng Sập, khu đất nhỏ nhắn mà người cả hai nước ở biên giới Lào - Việt buôn bán ở đây. Chàng thích căn nhà này vì nó tuy nhỏ, nhưng vười cây chung quanh rộng thênh thang. Chàng cũng đã cho sửa chữa lại dẫy nhà kho phía sau, đầy đủ tiện nghi không thua gì căn nhà phía trước. Bởi vậy, đám đệ tử đi theo chàng lên đây, đứa nào cũng có phòng riêng. Và cả hai chiếc xe hơi đều có chỗ đậu kín đáo.

Thấy mọi người về tới nơi. Phấn chạy ra mở cổng. Nàng đã lên đây ở ngay từ khi Tèo mua căn nhà này. Phải nói Phấn hết sức vui mừng khi Tèo cho phép nàng tới đây trông coi khu nhà này. Bởi vì từ mảnh đất này nhìn qua biên giới Lào –Việt, chính là tỉnh nhà trên đất Lào. Nơi mà mấy năm trước, nàng từng sống với gia đình ở đó. Và ngôi mộ của bố thằng Phèn - chồng nàng được chôn cách đó không xa.

Sở dĩ Tèo phải đưa Phấn lên đây ở, vì dân vùng này đa số là người dân tộc Thái, như gốc gác của Phấn. Hơn thế nữa, nhiều người còn không biết tiếng Việt. Và điều quan trọng nhất là Tèo muốn dùng Phấn để tìm hiểu tình trạng ngôi chùa trên đỉnh núi mà chàng dự định sẽ phải chiếm để làm căn cứ. Nơi này nhất định sẽ phải là bản doanh buôn bán thuốc phiện của chàng.

Như thường lệ, khi về tới ngôi nhà này. Tèo luôn luôn chụp bộ tóc giả lên đầu, và thay đổi y phục như mọi người, để không ai biết chàng là thầy chùa mới tới ở dưới chân núi này. Có như thế mới có thể che mắt thiên hạ, để dễ bề tiến lên đỉnh núi chiếm lĩnh ngôi chùa trên đó.

Phấn đã dọn cơm sẵn cho Tèo ăn ở nhà trên. Và cơm nước cũng đã có sẵn cho đám trẻ, ở khu phòng của chúng. Thường thì Phấn ăn chung với đám trẻ ở phòng ăn dưới nhà, nhưng đôi khi Tèo cũng muốn nàng ăn chung với chàng cho vui. Hôm nay Tèo muốn biết tình hình ngôi chùa trên núi ra sao, trong thời gian Tèo ở Hà Nội, nên bảo Phấn ăn cơm chung với chàng cho dễ nói chuyện.

Phấn cởi áo choàng và lấy đầu tóc giả cho Tèo ra xong, nàng nói:

-- Anh có cần tắm rửa trước khi ăn cơm không. Em đã nấu nước nóng sẵn rồi.

Tèo gật đầu, hôn nhẹ lên môi Phấn nói:

-- Ừ, đi đường xa cũng hơi mệt. Để anh tắm một lát rồi chúng ta ăn cơm cũng được.

Phấn rất tích cử chỉ âu yếm của Tèo dành cho nàng, những lúc không có ai chung quanh. Chàng làm cho Phấn thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.

Nàng ôm ghì lấy chàng, áp mặt vô ngực Tèo thì thầm:

-- Mấy ngày nay em nhớ anh quá.

Tèo dùng hai tay nâng mặt Phấn lên, chàng cúi xuống hôn lên môi nàng. Thân thể Phấn run lên khi cả hai tay Tèo luồn ra phía sau, đưa xuống dưới kéo nàng thật sát vô mình chàng. Mùi thơm da thịt nõn nà của người đàn bà dân tộc Thái, luôn luôn làm Tèo quên đi tất cả mọi thứ chung quanh. Nhất là bộ ngực sừng trâu đầy ắp, ép sát vô thân thể Tèo, làm chàng khoái cảm vô cùng. Có lẽ Phấn cũng biết sở thích này của Tèo, nên mỗi lần có cơ hội, Phấn lại ôm ghì lấy chàng.

Tắm rửa xong, ra bàn cơm. Tèo hỏi Phấn:

-- Em nói cho anh biết, tình hình trên chùa đó ra sao rồi.

Phấn đáp:

-- Dạ, em có lên trên đó mấy lần. Ông thầy trụ trì này, hình như có chuyện gì không bình thường. Ông ta nói tiếng Thái rất giỏi. Và đọc sách bằng tiếng Thái cũng rất thạo. Cái chùa này đã có từ lâu lắm rồi. Vì có những bảo tháp như của Phật giáo Lào rất cổ kính chung quanh. Nhưng có lẽ ông trụ trì này về đây mới xây cất chánh điện to lớn như vậy.

Trong chùa có thêm một chú tiểu khoảng trên dưới 20. Và mấy sư cô còn rất trẻ. Họ sống trong căn nhà bên kia sườn núi. Em có nói chuyện với một cô cũng là người dân tộc Thái ở đó. Cảm thấy hình như cô này chẳng biết Phật pháp là gì cả. Cô ta là người lo cơm nước cho nhà chùa. Đã có lần em gặp cô ta ở chợ trời Lóng Sập. Có cái đặc biệt chung quanh chùa, phía bên kia sườn núi họ trồng rất nhiều trái cây và một khu nuôi cả chục con bò nữa.

Em có dò hỏi, được biết dẫy núi này thuộc về Việt Nam. Biên giới Lào chỉ tính từ chân núi phía bên kia. Đứng ở trên chùa, có thể nhìn thấy cửa khẩu và chợ trời Lóng Sập ở xa xa.

Tèo hỏi:

-- Em có hỏi ni cô người Thái đó sống ở đó bao lâu rồi không?

Phấn đáp:

-- Dạ, có. Cô ấy nói tới đây được hơn một năm rồi. Nhưng cô này cũng kín tiếng lắm. Bởi vậy em không dám hỏi nhiều.

-- Em có thấy trên chùa có điện nước gì không?

Phấn nói:

-- Chùa câu điện từ căn nhà cách nhà mình mấy trăm thước của hai vợ chồng già, họ bán quán tạp hóa và nhiều thứ vật dụng lỉnh kỉnh trong nhà thường dùng. Còn nước em thấy có mấy cái bể chứa nước mưa lớn lắm. Chắc là họ hứng nước mưa dùng cho cả năm.

-- Hai ông bà già cho nhà chùa câu điện này có con cái gì không?

-- Em có hỏi. Bà cụ nói có một đứa con đi làm trên tỉnh, lâu lâu mới về.

Tèo ngẫm nghĩ một lúc, nói:

-- Có lẽ anh phải đích thân lên đó một lần cho biết mới được. Nhưng trước khi anh lên đó, phải liên lạc với bên công an và Mặt Trận Tổ Quốc, xem trình trạng pháp lý của họ như thế nào mới xong. Còn bây giờ, chúng mình ăn cơm đi nhé. Mọi chuyện để ngày mai hãy tính sau.


1 view0 comments

Comments


bottom of page