top of page
Writer's picturehungson1942

NHÓM LỢI ÍCH # 1

Updated: Jul 26, 2022


Chương 1/7 Không ai biết lão từ đâu tới. Đời sống của lão ta cũng chẳng khác gì những người cư ngụ quanh đây. Hàng ngày men theo những bụi dừa nước mọc ven bờ sông mò cua, bắt ốc. Nhưng người ta nghe giọng nói lơ lớ thì hình như lão là người thuộc dân tộc tiểu số nào đó ở miền cao. Thân hình lão gầy gò, khẳng khiu, cao lêu nghêu như một cây tre trụi lá. Bởi vậy, người ta gọi lão là Lão Cà Khêu. Cái tên Lão Cà Khêu trở thành tên chính thức hồi nào không ai hay. Bởi vì chưa một lần lão nói tên thật. Lão Cà Khêu dậy rất sớm, thức cũng thật khuya, như những người lao động sống quanh đây. Vùng này là khu đất trũng. Quanh đây đa số là đầm lầy và mồ mả của những người nghèo khổ, đem thân nhân chôn cất mà không bao giờ khai báo. Khi nước sông dâng lên trong mùa nước lớn, toàn khu vực như một biển hồ. Chỉ nhấp nhô vài mô đất cao hơn mặt nước. Có một đêm, Lão Cà Khêu đang ngồi trong căn chòi lá của mình, uống ly trà nóng - Nói là trà chứ thực ra chỉ là mớ rau thơm phơi khô, cho vào ấm nước đun lên cho đỡ mùi tanh - Lúc ấy mưa thực lớn, gió lồng lộng. Mùa này con nước đang lên cao nên cả vùng gập trắng mênh mông. Bỗng Lão Cà Khêu nghe thấy tiếng rên rỉ sau chòi. Tiếng rên trong đêm mưa thật thê thảm. Hình như của một người đàn bà. Lúc đầu lão cũng chẳng để ý lắm, nhưng sau tiếng rên càng thảm thiết như oan hồn ma quỉ ở cõi nào vọng lại. Một lúc sau, bỗng lão nghe thấy tiếng thét thật ghê rợn, vang lên trong không trung. Lão đứng bật dậy, chạy nhanh ra sau căn chòi của mình coi. Trong ánh sáng lóe lên liên hồi của những tia chớp đỏ rực trời. Lão Cà Khêu nhìn thấy một người đàn bà với chiếc áo phong phanh, lòi cả bộ ngực trắng nõn và chiếc quần đã bị tụi xuống, chỉ còn máng lại vào gót chân. Máu me lai láng chung quanh, đỏ ngòm cả vùng nước ngập. Một nửa thân hình của mụ nằm vắt trên vùng gò cao không ngập nước. Còn phần dưới chân nhấp nhô, đung đưa trong con nước ngang bụng. Ngay trên đùi, dưới bộ hạ của người đàn bà này. Một hài nhi nằm bất động nửa trong, nửa ngoài bộ phận sinh dục của mụ. Lão Cà Khêu hoảng hốt, chạy tới, ôm lấy mụ đem vào chòi, đặt lên ổ rơm của mình. Trong ánh sáng lờ mờ của cây đèn dầu. Lão cố kéo đứa nhỏ ra khỏi cửa mình của người mẹ. Thằng nhỏ lạnh ngắt, đã chết tự hồi nào. Lão nhớ còn nói đùa : " Thôi, mày ráng đi đầu thai, còn đứa bé này để tao nuôi cho." Tự nhiên đôi mắt người đàn bà bỗng mở choàng lên trợn ngược. Mụ nhếch miệng cười méo xẹo. Lúc ấy lão vội vàng kéo đứa bé ra khỏi mình mụ. Ngoài trời một ngọn sét lóe lên như đốt cháy cả một vùng trong tiếng sấm đinh tai nhức óc. Mưa kéo dài ba, bốn ngày. Nhưng sau cùng, Lão Cà Khêu cũng chôn được người đàn bà này bên gò đất cao sát căn chòi lão ở. Còn thằng nhỏ, lão rửa sạch sẽ, bỏ vào cái tỉnh nước mắm, mấy hôm trước đã mua đầy rượu đế, tính làm rượu thuốc thoa bóp bán. Bây giờ làm nơi trú ngụ cho thằng bé. Sự thực Lão Cà Khêu cũng chẳng lạ lùng gì người đàn bà này. Y thị là con mụ ăn mày điên. Người đã dành cái lều gần nơi chòi của lão ở - Cái lều đó của hai vợ chồng anh chàng đạp xe cyclo cất lên ở được vài tháng rồi bỏ đi. - Lão chưa kịp dọn qua đó, con mụ này đã chiếm mất tự hồi nào rồi. Lão biết con mụ này hơi điên, nên chẳng thèm tranh giành làm gì. Sáng sáng, thấy y thị ra chợ Thị Nghè xin ăn. Tối tối về đây ngủ. Nhiều khi mưa bão mấy ngày liền, y thị đói quá, còn thường lê la qua căn chòi lão xin chén cơm thừa. Khi mụ chiếm căn lều đó, lão đã thấy mụ có bầu sắp sanh rồi. Cái bụng to tướng như cái trống, làm dáng đi của mụ thật nặng nề. Nhưng lão không thế nào tưởng tượng được, mụ ta lại sanh ngay vào cái ngày mưa bão trong con nước lớn này. Và lại càng không thế nào tin được, trong khi sanh. Mụ lại lết tới căn chòi của lão mà qua đời như thế. Có một chuyện lão nhớ mãi trong vụ này. Trong lúc lau mình mẩy cho mụ ăn mày điên và mặc quần áo ngay ngắn vào cho mụ, để đem chôn cất. Lão đã té bật ngửa vì trong túi áo mụ, một con ếch nhẩy ra đâm sầm vào mình lão, làm lão sợ muốn té đái. Chưa hết, cũng ngay lúc đó, một con vịt trời ở đâu lại bay ngay vào chòi lão tránh bão, mắc kẹt giữa mấy tào lá dừa làm vách của căn chòi, kêu inh ỏi cũng làm lão kinh hồn. Nhưng nhờ có con vịt đó, sáng hôm sau, lão có nồi cháo vừa để cúng con mụ ăn mày điên, tiễn y thị đi đầu thai, vừa có được mấy bữa no nê cả tuần lễ trong cơn mưa bão, nước ngập. Nhưng chưa hết, lão còn tìm thấy một tấm vé số được gói kỹ càng bằng bọc nylong trong túi mụ ăn mày điên. Lúc đầu lão cũng chẳng để ý lắm. Nhưng mấy ngày sau, đem dò thấy trúng được mấy đồng bạc. Lúc đổi tiền, bà bán vé số gạ lão ghi mấy con số đề cho vui. Không ngờ lão lại trúng lớn. Sau đó có người bàn; lão trúng con đề đó là lẽ đương nhiên, vì những con số 03 - 43 - 83 trùng với : xác chết, con ếch và con vịt mà lão gặp trong đêm mưa bão, chôn cất con mụ ăn mày điên này. Thế rồi chưa đầy một tháng sau. Cái chòi lá nghèo nàn của Lão Cà Khêu trở thành một căn nhà lợp tôn đàng hoàng. Phía trước còn được đắp đất lên cao để thành một cái sân. Hàng ngày người ra vô tấp nập. . . xin số đề ! Bây giờ người ta không còn gọi là Lão Cà Khêu nữa, mà tiếng thầy được thêm vào trước tên lão. Thầy Cà Khêu nổi tiếng từ đó. Nhưng điều làm cho lão vui nhất là có hai anh em thằng đánh giầy, cũng là những đứa tới xin số đề. Thấy tụi nó nghèo quá. Lão thực thà nói với chúng: -- Tụi mày đừng tin bậy như người ta. Sự thực tao còn không biết cách đánh đề, chứ nói gì tới bàn đề, bàn đóm mà làm thầy ai. Thằng lớn tên cu Tèo cười hì hì nói với em nó: -- Đó... mày thấy không, tao đã bảo mày, nếu ông thầy này biết được số nào trúng thì ông ta đâu có nghèo như thế này. Mà mày cứ cãi tao. Thằng em nhăn nhó cãi: -- Thế tại sao có nhiều người vô đây xin số đề cũng trúng vậy. Thằng cu Tèo chưa kịp trả lời em nó, lão Cà Khêu đã nói: -- Này nhỏ, người ta trúng là cái số may mắn của người ta. Chứ thực tao cho họ những con số đó là nói bừa ra thôi. Cu Tý nhìn lão cười hì hì hỏi: -- Vậy khi trúng đề, người ta có cho thầy tiền không? Lão Cà Khêu đáp: -- Cũng có nhiều người trở lại đền ơn lắm. Mà cũng có nhiều người thua đề tới đây chửi tao te tua. Nghe lão nói, hai đứa trẻ cười thực hồn nhiên. Tự nhiên lão có cảm tình với anh em thằng nhỏ này nên hỏi: -- Tụi mày ở đâu, sao biết tao mà tới đây xin số đề? Cu Tý lanh chanh dành thằng anh nói: -- Tụi con đánh giầy ở khu Hàng Xanh, chợ Thị Nghè. Nghe người ta đồn rùm, thầy cho số đề linh lắm, nên tới tìm thầy. Lão Cà Khêu lại hỏi: -- Vậy chúng mày ngủ ở đâu? Cu Tý trả lời: -- Dạ, tối chúng con chui vào mấy cái sạp trong chợ Thị Nghè ngủ. Nhưng nhiều khi bị người ta đuổi hoài hà thầy. Lão Cà Khêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: -- Nếu tao cho chúng mày ngủ ở đây với tao, tụi mày có chịu không? Cả hai đứa cùng cười hì hì. Cu Tý nói: -- Cũng có nhiều người nói như thầy. Nhưng chúng con nhiều khi kiếm không đủ tiền ăn, phải nhịn đói, chứ làm gì có tiền trả tiền nhà. Lão Cà Khêu hỏi: -- Tao nghe nói đám đánh giầy ở vùng nào cũng có mấy thằng đầu nậu. Mấy đứa đánh giầy phải nạp tiền cho chúng nó, nếu không thì ăn đòn. Vậy tụi mày có phải nạp tiền để được đánh giầy ở đây không? Cu Tý cười. -- Dạ, tụi con cũng mới từ Bình Định vào đây mấy tuần nay thôi. Lúc đầu cũng có một thằng đòi thu tiền như thầy nói. Chúng con không chịu nên đánh nhau. Nhưng làm sao nó địch nổi hai anh em con. Tụi con học võ từ khi còn lọt lòng mẹ mà thầy. Cu Tèo cũng nói thêm: -- Bố mẹ tụi con đều là võ sư, nên ngay từ nhỏ đã cho chúng con thoa bóp rượu thuốc. Bởi vậy lớn lên chân tay cũng cứng cáp hơn những đứa nhỏ cùng trang lứa nhiều. Lão Cà Khêu lại hỏi: -- Vậy tại sao chúng mày không ở với bố mẹ mà chạy vô đây làm gì? Cu Tèo buồn rầu nói: -- Dù là võ sư, nhưng không có bao nhiêu học trò. Gia đình con sống bằng nghề đánh cá. Một hôm biển động bất ngờ. Cả bố mẹ con đều không trở về nữa. Chúng con phải bán nhà ăn dần, rồi cực chẳng đã phải bỏ học, vô đây tạm sống bằng nghề đánh giầy thôi thầy ạ. Nhìn thấy hai đứa nhỏ thực sự cứng cáp. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu lão thực mau. Nên thủng thẳng hỏi chúng: -- Bây giờ tao cho chúng mày ở đây thử ít bữa. Khỏi phải đi đánh giầy chi cho cực. Hàng ngày tao làm cái gì, chúng mày làm cái đó. Tao ăn cái gì, chúng mày ăn cái đó, vậy có chịu không? Tý nhanh nhẩu hỏi: -- Bộ thầy tính nói tụi con ở đây phụ thầy cho số đề hả? Lão Cà Kheo cười lớn, lắc đầu. -- Một mình tao cho người ta số đề, thế nào cũng có ngày chúng vác dao rượt rồi. Đâu cần chúng mày làm gì cho thêm phiền. Nghe lão nói. Cả hai đứa nhỏ cùng cười ngặt nghẽo. Tự nhiên chúng thấy mến ông già này quá. Cu Tèo hỏi: -- Vậy tụi con phải làm gì, để được ở đây ăn uống mà không phải trả tiền hả thầy? Lão Cà Khêu nắm tay hai đứa nhỏ kéo ra sân, chỉ vũng nước bên cạnh nói: -- Chúng mày ra đây coi. Tao moi đất ở cái vũng kia đắp nền nhà. Bây giờ muốn moi thêm đất ở đó đắp cho cái sân rộng ra chúc nữa. Rồi cái vũng đó sẽ trở thành ao nuôi cá. Lúc ấy lo gì không có cơm ăn. Cả Tý và Tèo cùng reo lên: -- Vậy thì hay quá. Hồi ở nhà, chúng con cũng có phụ bố mẹ, vét cái ao sau nhà nuôi cá mà. Cái này chúng con làm được thầy ơi. Vậy là từ hôm đó, hai đứa nhỏ và Lão Cà Khêu cùng nhau moi đất trong vũng nước đó đắp sân. Số tiền mà lão trúng đề, phải nói ba miệng ăn tằn tiện như bây giờ, cả năm cũng chưa hết. Đó là không kể hàng ngày lão còn kiếm được một số tiền người xin số đề cho lão. Không kể lâu lâu có kẻ trúng số đề lại biếu lão một món tiền không nhỏ. Thế là cuộc sống của ba thầy trò kéo dài từ ngày này qua tháng khác một cách rất thoải mái. . . Cái vũng bên cạnh nhà bây giờ thành ao nuôi cá Tra. Lão Cà Khêu cũng cất mấy cái nhà cầu trên ao cá cho bà con trong vùng tới đi đại tiện cho cá ăn. Bởi vậy tiền mua đồ ăn cho cá cũng không tốn bao nhiêu. Mùa vừa rồi bán cá cũng được một mớ tiền khá lớn. Ít lâu sau, hai đứa nhỏ lại bắt chước bố mẹ chúng ở Bình Định hồi đó, cất chuồng heo trên hồ cá. Thế là không mất tiền mua đồ ăn cho cá nữa. Tiền mua đồ ăn cho cá, bây giờ để mua đồ ăn cho heo. Hai con heo càng ngày càng lớn đại. Ngày tháng trôi qua thực mau. Ba thầy trò sống dùm bọc nhau cho tới khi hai anh em cu Tý và cu Tèo trưởng thành. Điều làm cho Lão Cà Khêu hãnh diện nhất là cả hai đứa nhỏ đề học hết trung học, và sau đó chúng cùng ra nhập ngành Công An Nhân Dân. Còn Lão Cà Khêu đã cạo đầu như một nhà sư. Ông không mặc đồ nâu, đồ vàng như các tu sĩ Phật giáo trong vùng. Nhưng bây giờ người ta mới biết rằng; lão chính là một ông Lục từ Cambochia trốn qua đây, đang bị truy lùng. Nhưng ngày nay, lão đã chạy chọt được chứng minh nhân dân và trở thành người Việt hợp pháp. Khu vực lão ở hiện nay, không còn là những chòi lá và vũng dừa nước như xưa nữa. Nhà cầm quyền đã qui hoạch và phát triển thành khu đô thị thuộc thành phố Hồ Chí Minh. Đó là quận Bình Thạnh. Một số dân nghèo đã phải dọn đi. Riêng lão lại có thêm chút đỉnh tiền bồi thường mà vẫn giữ được cái nền cất lên ngôi nhà 2 tầng thật khang trang, ngay mặt tiền. Căn nhà này chẳng khác gì một ngôi chùa nho nhỏ. Bên trong bàn thờ Phật xây chính giữa nhà, choáng gần hết căn phòng phía trước, có những chữ bùa chú ngoằn nghèo trên bàn thờ. Người ta còn thấy lão để cái tỉnh nước mắm đựng xác thằng nhỏ con của mụ ăn mày điên chết hồi đó dưới bàn thờ. Nơi đây luôn luôn có đèn nhang, hoa quả cúng kiếng hàng ngày. Bàn thờ thằng nhỏ được che bằng một miếng vải đỏ mỏng manh, nên có thể nhìn thấy phía trong lờ mờ những đồ vật thờ cúng trong đó. Rõ ràng đây là một trong những pháp thuật luyện Thiên Linh Cái của người Lào miền núi. Cũng vì cái bàn thờ thằng nhỏ này, nhiều người dân trong vùng, ban đêm không dám đi ngang qua cửa nhà lão nữa. Người ta đồn rằng; những đêm mưa bão thường có tiếng trẻ nhỏ khóc và tiếng rên rỉ ai oán phát ra từ nhà ông Lục Cà Khêu. Thời gian này, các nơi thờ phượng không nằm trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam đều bị nhà cầm quyền hỏi thăm rất kỹ. Nhưng với ông Lục Cà Khêu chẳng ai để ý tới, vì hai thằng học trò ở nhà ông từ thuở nhỏ như con ông, nay đều là sĩ quan công an. Chúng lại giao thiệp rất rộng. Không có bang hội, băng đảng nào không nể mặt chúng. Ngay cả đám gầy sòng bài bầu cua lưu động ở khu đó còn phải sợ, chung tiền cho chúng hàng ngày. Đương nhiên mấy nhà chứa điếm trong vùng cũng không ngoại lệ. Hai đứa ngày nào cũng la cà tới những động chứa điếm trong vùng để giới thiệu cơ sở bùa ngải của ông Lục Cà Khêu. Bởi vậy, công việc làm ăn của ông Lục Cà Khêu lại càng trở nên phát đạt. Khách khứa ra vào tấp nập. Đa số là những cô gái làng chơi tới đây nhờ ông Lục Cà Khêu ghi số đề, vì bây giờ ông kiêm luôn công việc này nữa. Cũng có khi họ xin bùa ngải câu khách, nhưng mục đích chính vẫn là lấy lòng hai anh em học trò ông Lục Cà Khêu, để hai đứa này lờ đi cho mấy ả hành nghề. Nói về mấy cô gái làng chơi muốn lấy lòng hai anh em Tý và Tèo công an khu vực này, họ có nhiều chiêu rất độc đáo. Nhất là các mụ tú bà thì khỏi chê. Như hôm vừa rồi. Thấy Tý cứ nhìn đăm đăm vô bộ ngực cô bán giấy số thường tới chỗ mụ để bán cho mấy cô gái ở đó. Mụ Cúc ghé sát vô tai Tý hỏi nho nhỏ : -- Bộ anh Tý khoái bộ ngực con nhỏ đó lắm hả? Tý cười hề hề đáp. -- Con bé này có bộ ngực sừng trâu coi phê quá đi. Mụ Cúc nói: -- Anh có muốn chơi con nhỏ đó không? Tý trợn mắt nói: -- Ở tù chết mẹ nhe em. Chồng cô ta là bộ đội cụ Hồ đó. Mụ Cúc "xì" một tiếng, nói: -- Anh muốn là được à. Gái một con đó. Tý cười hì hì hỏi: -- Ai mà không muốn chứ. Nhưng anh biết vợ chồng nhà này rõ lắm. Cô này tên Chi, vợ thằng thiếu úy Hổ. Chúng nó mướn nhà ở đầu hẻm nhà anh mà. Cô ta đâu phải gái chơi bời. Mụ Cúc nói: -- Chơi thế mới sướng chứ. Rồi mụ ghé sát vào tai Tý nói nho nhỏ một hồi. Tý cười ha hả khoái trá, hẹn ngày mai sẽ làm vậy. Sáng sớm hôm sau, như thường lệ. Chi đi ngang qua nhà mụ Cúc, mấy cô gái giang hồ gọi nhau ơi ới ra mua giấy số của Chi. Nàng quen như thường lệ, đây là mối hời nhất của Chi trong vùng này, nên nàng thản nhiên vô trong nhà mụ Cúc. Bán cho mấy cô gái dưới nhà xong, mấy cô trên lầu lại gọi: -- Chị Chi ơi, lên đây cho tụi em lựa mấy tấm vé số đi. Cả đám đang đánh bài ở trên này nên không xuống dưới đó được. Đây không phải là lần đầu Chi lên lầu bán giấy số cho mấy cô gái này, nên nàng vội vàng leo lên cầu thang ngay. Cũng phải nói, cầu thang này chỉ là một chiếc thang bằng tre, bắc tạm vô tấm cửa nhỏ ở trên lầu, với dụng ý khi có khách trên đó thì dưới này rút cầu thang cho khách yên tâm không bị ai làm phiền. Trên đó chỉ có 2 phòng nhỏ, được ngăn ra bởi những tấm tôn mỏng để mấy cô gái đi khách. Chi vừa bước lên lầu, mấy cô gái xúm vào tranh nhau lựa vé số. Chúng cãi nhau chí chóe. Cười rỡn như giặc. Đứa nọ đẩy đứa kia. Có đứa lột cả quần áo của nhau ra. Chi thấy vui vui, đứng cười hì hì. Bỗng một đứa nắm áo Chi kéo mạnh làm hàng nút áo nàng bung ra. Hôm nay trời thực nóng, nên Chi không mặc áo lót. Nàng ỷ y vải áo đủ dầy để che thân thể, nên hàng núc áo vừa bật tung ra thì bộ ngực sừng trâu của nàng cũng vươn ra lồ lộ. Không biết tại sao ngay lúc đó, công an ở đâu ào tới như ong vỡ tổ. Bốn năm người, kẻ leo cầu thang lên lầu. Người từ trên nóc nhà đu xuống. Lại có thằng ở ngay trong phòng bên cạnh chui ta nắm ngay lấy tay Chi, còng ra phía sau làm nàng không kịp cài nút áo lại. Ánh đền flast chụp hình lóe lên liên hồi. Chi chết đứng như trời trồng. Không còn nói năng gì được nữa. Lúc này Chi nhìn lại mấy cô gái làng chơi cũng có đứa ở trần trụi như mình, vì chúng đùa rỡn với nhau nên lột cả quần áo ra làm trò cười chơi. Công an bắt đầu kéo những cô gái làng chơi này xuống cầu thang. Nước mắt Chi ràn rụa. Bây giờ tình ngay mà lý gian. Nhất là những tấm hình kia mà cho chồng nàng coi, chỉ còn nước tự tử cũng không rửa sạch nổi nỗi oan ức này. Nàng ấm ức khóc rưng rức, không còn nói được gì nữa. Nhưng cứ cố lùi lại phía sau để cho toán công an kéo mấy cô gái làng chơi xuống cầu thang trước. Bỗng Chi chới với vừa thấy Tý từ cầu thang leo lên, la lớn: -- Mấy đồng chí làm cái gì mà lâu lắc như vậy hả. Ở trên đó bắt được mấy đứa. Thằng công an nắm tay Chi nói lớn: -- Báo cáo thủ trưởng. Bắt được 5 con điếm và một thằng dân chơi. Phản ứng tự nhiên chợt tới, Chi lớn tiếng cãi trong nước mắt: -- Tôi không phải gái điếm. Thằng công an đứng bên nàng sáng luôn cho Chi một cái bạt tai nẩy lửa, làm nàng ngã chúi vô vách tường. Y quát lớn: -- Con đĩ này còn già hàm hả. Mày đang tiếp khách còn chưa kịp mặc áo vô mà còn cãi sao. Chi vẫn cố cãi. -- Tôi tới đây bán giấy số thôi. Y hỏi: -- Thế giấy số đâu? Nàng đáp thực nhanh: -- Mấy cô kia mua hết rồi. Tên này cười hì hì tát luôn cho Chi một phát nữa, thét lên: -- Mày coi tao là thằng con nít sao. Được, để tao hỏi thằng vừa ngủ với mày, xem mày còn chối được nữa hay không nhé. Người đàn ông mà một thằng cảnh sát vừa kéo lại còn trần truồng, hai tay bụm lấy bộ hạ nói lí nhí: -- Dạ.. dạ thưa thầy Hai là cô này. Vừa nói y vừa nhìn Chi hất hất cái đầu. Chi la kên: -- Mày nói láo. Tức thì một cái bạt tai nữa phủ lên đầu nàng còn hung hãm hơn lần trước. Lúc ấy Tý cũng vừa leo lên lầu, đứng trước mặt Chi. Hình như Chi nhận ra Tý là bạn chồng nàng. Chi tính nói với Tý thì thằng vừa đánh nàng lại dơ tay lên chực tát, nên nàng phải lui lại, không dám nói năng gì nữa. Tên công an này nói với Tý: -- Đồng chí thủ trưởng trị con đĩ này đi. Em thua. Chi nhìn Tý như cầu khẩn, nàng nói lí nhí trong nước mắt: -- Anh Tý ơi, em oan lắm. Thằng công an vừa đánh Chi lúc nãy trợn mắt nhìn Tý hỏi: -- Ủa .. con nhỏ này quen đồng chí thủ trưởng à? Tý nói: -- Thôi được rồi. Các đồng chí cứ làm việc đi. Giao cô này cho tôi. Vừa nói Tý vừa kéo Chi vô căn phòng bên cạnh đóng cửa lại. Chàng ấn nhẹ Chi ngồi xuống giường. Chi ngoan ngoãn ngồi xuống ngay bên cạnh Tý. Ngay lúc ấy, Chi thấy Tý đăm đăm nhìn cái khăn trải giường loang lổ còn ướt nhẹp. Nàng hiểu ngay Tý đang nghĩ gì, nên lắc đầu lia lịa, nước mắt ràn rụa. -- Không phải của em đâu anh Tý. Tý hỏi: -- Thế tại sao em lại trần trụi như thế này? Vừa nói, Tý vừa đưa tay vuốt nhè nhẹ lên ngực nàng. Chi co người lại né tránh. Tý nói: -- Anh tính giải oan cho em, nhưng mà mới có đụng vô một chút là em đã co người lại rồi thì thôi. Anh ra kêu tụi nó vào đưa em đi cho xong. Vừa nói Tý vừa đứng dậy. Chi hoảng hốt ngồi bật dậy, đứng sát vào người Tý, nói: -- Đừng đi anh ơi, em lậy anh, anh đừng làm vậy. Em không làm như thế nữa đâu. Tý cười hì hì, quay lại ôm chầm lấy Chi. Nàng không dám nhúc nhích, vì biết làm cho anh chàng này giận thì không còn cách nào gỡ được nữa. Chi để cho Tý hôn bừa bãi khắp thân thể nàng. Một lúc sau Chi nói nho nhỏ: -- Anh không đưa em về đồn công an nữa phải không anh. Tý ngửng đầu lên nói: -- Nếu em ngoan ngoãn. Chúng mình cứ ở đây vài tiếng cho tụi nó đi hết là xong. Về tới đồn bàn giao, có bao nhiêu, báo cáo bao nhiêu là ổn rồi. Lúc ấy anh đưa em về nhà. -- Còn mấy tấm hình thì sao hả anh? -- À... chuyện nhỏ. Anh bao thằng đó một chầu nhậu là xong chứ gì. Vừa nói Tý vừa đi ra phía sau, tháo còng cho Chi. Tay Tý cũng lùa về phía trước mà nàng không dám có phản ứng gì nữa. Một lúc sau, Tý kéo Chi ngả xuống giường, nàng cũng đành nằm im . . . Trong khi đó bên ngoài, đám con gái cười khúc khích. Mấy thằng công an giả cũng cởi quần áo ném trả cho mụ Cúc, chúng cầm mớ tiền xuống chợ đi nhậu... Trưa hôm đó, Tý vô đồn ngáp ngắn ngáp dài. Thân thể bải hoải. Chàng chưa bao giờ thấy mình bị phí sức như sáng nay. Phải công nhận gái một con kinh hồn thực. Chàng vừa đặt mình xuống ghế ngồi, bỗng nhận được lệnh tập họp khẩn cấp, xuất phát để triệt phá sòng bài tại đường 30 tháng 4. Đại tá Vũ, Trưởng Phòng Cảnh Sát Hình Sự cũng vừa tới, Ông bắt đầu thuyết trình ngay: -- Các đồng chí được thông báo tới đây họp vào giờ phút chót, là để giữ bí mật tuyệt đối, trước khi xuất phát. Đây là sòng bài làm ăn từ mấy năm nay ở trung tâm thành phố. Chúng luôn luôn di chuyển địa điểm từ quận nọ tới quận kia hàng ngày. Bởi vậy nên làm ăn rất lớn mà cho tới nay chưa bị phát hiện. May mắn cho chúng ta gài được người trong đó làm nội tuyến, nên mới biết được hôm nay chúng sẽ kéo nhau tới quận nhà để sát phạt nhau. Địa điểm hành quân sẽ là một khu đất vườn nuôi vịt gần Khu Đại Học Dân Lập, Kỹ Thuật Công Nghệ. Ngay dưới chân cầu Văn Thánh. Chỗ này hết sức khó xâm nhập mà không bị lộ. Bởi vì chỉ có một con đường độc đạo tới nơi đánh bài. Chung quanh khu đó toàn là vùng lầy lội, dừa nước mọc tứ phía. Lại có tới 3 trạm gác từ ngoài đường cái vô tới chỗ đánh bài. Bởi vậy toán trinh sát phải ra tay nhanh và gọn, không để cho chúng tẩu thoát lẩn trốn vào rừng dừa nước, bơi qua sông, rất khó cho chúng ta bắt được trọn ổ. Số con bạc ngày hôm nay tụ tập nơi đây, có thể lên tới hơn một trăm người. Đa số là các đại gia trong Chợ Lớn. Chúng tôi cũng dự đoán là trong số các đồng chí ngồi đây, thế nào cũng có vài người bị tụi chúng mua chuộc từ trước. Bởi vậy mới phải giữ điện thoại di động của tất cả mọi người. Và lệnh xuất quân vào giờ phút chót mới được thông báo. Đang mệt mỏi, lơ mơ như người ngái ngủ. Tý bỗng toát mồ hôi, tỉnh hẳn người. Vì địa điểm sòng bạc này chính là chỗ nuôi vịt của chàng cho tổ chức sòng bạc trên mướn. Mấy đứa bảo vệ sòng bài ở địa điểm này, cũng là học trò của chàng dậy võ hàng ngày trong vườn nhà thầy Lục Cà Khêu. Tim Tý đập tình thịch. Chàng không ngờ đám Cảnh Sát Đặc Nhiệm lại có thể gài được người vô trong tổ chức đánh bài này. Hôm nay Tý đinh ninh là mình phải thu ít nhất là trên trăm triệu. Vì mỗi đầu con bạc phải nạp một triệu đồng. Họ cho biết có khoảng hơn một trăm người tham dự. Chờ cho Đại tá Vũ - Trưởng Phòng Cảnh Sát Hình Sự thuyết trình, và phân phối nhiệm vụ cho từng toán xong. Nhân lúc mọi người đứng dậy ồn ào. Tý nhanh tay luồn xuống chân, bấm mạnh chiếc diện thoại thứ nhì dấu trong vớ, báo động cho đàn em. Tới khi xuống sân, Tý cố tình đi chậm lại phía sau mọi người, ném chiếc điện thoại vào bụi rậm ven đường. Bây giờ Tý mới yên trí, thở phào nhẹ nhõm, theo đoàn quân xuất phát, hừng hực hào khí lên đường... triệt phá sòng bài. Tại khu vườn nuôi vịt, tên học trò của Tý nhận được lệnh báo động. Y vội vàng thông báo cho chủ sòng bài biết ngay. Thế là tất cả các con bạc được đưa lên xe bus dời đi nơi khác. Những con bạc này khi tới đây, cũng được mấy chiếc xe bus này đưa tới. Nay họ lại leo lên những chiếc xe đưa họ tới, đang đậu gần đó, chở họ đi nơi khác. Những chiếc bạt nylong che nắng để làm nơi gầy sòng bài cũng được tháo đi gọn gàng. Và cả ngàn con vịt từ mương lạch gần đó, lại được lùa về nơi cư ngụ của chúng hàng ngày. Chỉ có khác hôm nay chỗ chúng ở sạch sẽ hơn ngày thường nhiều. Cuộc đột kích sòng bài hồi hộp tới nín thở. Tất cả đều hành động đúng giờ. Sau khi toán thám báo xuất phát 3 phút. Tất cả các toán khác cùng ào lên đúng giờ như lệnh hành quân. Cả mấy trăm chiến sĩ cảnh sát và công an nhào vô đàn vịt, làm chúng chạy toán loạn, kêu inh ỏi. Đại tá Trưởng Phòng Cảnh Sát Hình Sự đờ đẫn, đứng giữa đám vịt trong tiếng cười khúc khích, kín đáo của mấy nữ chiến sĩ cảnh sát mặt mày dính đầy lông vịt. Khốn khổ cho ông hơn nữa. Vừa rồi trên xe tới đây. Ông lại thông báo cho Thiếu tướng Giám Đốc Công An Thành Phố, để khoe khoang trước thành tích. Và ngay khi đó, Thiếu tướng Giám Đốc Công An Tỉnh lại mời báo chí và phóng viên đài truyền hình cùng đi săn tin cho nóng hổi, về thành tích có một không hai này..... Sau cuộc triệt hạ sòng bài bất thành của cơ quan. Tối nay, Tý vừa về tới nhà, nhận ngay được điện thoại của mụ vợ nhỏ lão chủ sòng bài muốn gặp Tý tại quán phở bên chợ Bến Thành gấp. Đây là cuộc hẹn bất thường vì ba ngày nữa mới tới ngày đi nhận tiền của họ. Tý tới chỗ hẹn mà lòng hồi hộp, vì cuộc chơi không thành tại địa điểm của chàng cho họ mướn. Người chạy bàn vừa bưng tô phở cho chàng thì mụ vợ nhỏ lão chủ sòng bài cũng vừa bước vô. Ả nhìn thấy Tý, nhỏe miệng cười thực tươi và đi tới, kéo ghế ngồi ngay bên cạnh chàng. Tý chưa kịp nói năng gì, người đàn bà này đã đon đả nói: -- Chào anh Tý. Khỏe không. Ông nhà em khen anh Tý giỏi quá trời. Tiền vào cửa ổng vẫn chi đủ và còn thưởng cho anh Tý 100 triệu nữa. Vừa nói y thị vừa để cái túi vải dưới chân chàng. Tý ngạc nhiên, lắp bắp hỏi: -- Ơ..ơ. sao.. sao ông chủ tốt quá vậy. Tôi tưởng bị ổng xài xể chứ. Sao lại còn thưởng thêm nhiều quá như vậy được. Mụ ta cười hì hì. -- Đâu có được. Sao lại xài xể chứ. Không có anh Tý báo động thì chết cả đám rồi còn gì. Bây nhiêu đâu có nhằm nhò gì. Nhưng có điều này, ổng xin anh Tý giúp cho. Tý sốt sắng hỏi: -- Điều gì? Chế nói đi. -- Chắc anh Tý biết, khách của tụi em trước khi lên xe bus để đưa tới chỗ chơi. Mọi người đều phải nạp hết điện thoại di động. Hôm qua để xẩy ra vụ đó, nên tụi em kiểm tra tất cả điện thoại thu từ trước của các con bạc, mới lòi ra một người là công an chìm. Vì trong máy của anh ta có nhiều số điện thoại của bạn bè là công an, và cả số của sở công an Bình Thạnh nữa. Nên ông nhà em mới biết là lỗi tại tụi này. Bởi vậy, mới thưởng cho anh 100 triệu nữa, cùng với 120 triệu tiền vé vào cửa cũng nạp đủ. Nhưng xin anh giúp làm cho thằng đó câm miệng ngay tối hôm nay đi. 12 giờ đêm nay, xe tụi em đưa khách đánh bạc ra về. Anh chờ trước cửa nhà nó chắc xong việc. Vì chúng ta còn làm ăn lâu dài mà. Địa chỉ, tên tuổi và hình ảnh hắn ở trong túi sách cùng với tiền đó. Nói xong, mụ ta đứng dậy, đi về liền, không chờ cho Tý nói thêm một lời nào nữa. Tý vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao. Nếu thi hành lời yêu cầu của đám này. Chàng sẽ nhúng tay vô chàm. Còn nếu cưỡng lại họ, coi như cuộc đời và sự nghiệp chấm dứt từ đây. Hơn thế nữa, có thể tù tội hoặc mất mạng dễ như chơi. Sau cùng, Tý quyết định lấy khẩu súng ngắn tự chế - mấy tháng trước, hôm phá án xưởng đúc súng, chàng lén dấu đi một khẩu không báo cáo - lận súng vô bụng, rồi lên xe tới nhà anh chàng cảnh sát đặc nhiệm nội tuyến chờ. Hôm nay trời thực oi bức. Lái xe được nửa đường, Tý nghĩ; nếu mình tới cửa nhà hắn chờ, coi chừng sau khi rời xe bus của đám tổ chức sòng bài, y không về nhà mà lại tới thẳng cơ quan thì rất phiền phức. Bởi vậy, Tý vòng xe lại, quyết định tới chỗ xe bus đậu để chờ hắn. Đêm Saigon mùa này thực oi bức. Trời đã khuya mà người qua lại ngoài phố còn đông nghẹt. Tý băn khoăn không biết phải xử lý tên này tại đâu cho kín đáo. Chàng nóng lòng như lửa đốt. Mặc dù đã làm nhiều chuyện phi pháp, nhưng đây là lần đầu tiên chàng quyết định giết người. Mà nạn nhân lại là một nhân viên công lực. Nếu bại lộ, chắc chắn chàng sẽ lãnh án tử hình chứ không chạy đâu cho thoát. Nhưng Tý lại nghĩ, nếu suôi sẻ. Cái lon trung úy đang mang trên vai, chắc chắn sẽ được gắn thêm một ngôi sao nữa, để chàng trở thành Thượng Úy trước cả anh Tèo. Chiều nay, Trung Tá Phó Trưởng Phòng chẳng thì thầm với chàng. Nếu ông lên thay thế Trưởng Phòng, phen này sẽ chạy cho chàng lên Thượng Úy trước hạn kỳ. Chỉ cần 100 triệu thôi. Tý lại nghĩ, 100 triệu hình như hơi nhiều. Thường thường chỉ cần 70 hoặc cao lắm là 80 triệu là đủ rồi. Không hiểu sao ông ta lại đòi nhiều như vậy. Nhưng nếu từ chối thì có thể mãn đời cũng không ngóc đầu lên nổi. Lúc ấy không hiểu sao chàng nẩy ra ý nghĩ. Tại sao mình không lo luôn cho anh Tèo ké vô vụ này thì 100 triệu cũng đáng lắm. Hơn thế nữa, chàng còn dự tính gài ông ta ngủ với Chi, vì chàng biết ông này là tay háo sắc nhất đơn vị. Con bé trung sĩ Hòa vừa lên thượng sĩ chẳng phải là đi Đà Lạt chơi với ông ta cả tuần đó sao. Con này mới lên trung sĩ được có mấy tháng mà một cái vèo, qua mặt tất cả anh chị em cùng khóa. Tý biết, với thân thể và sức lực của Chi, vợ thằng thiếu úy Hổ bộ đội Cụ Hồ, sẽ làm cho ông Phó Trưởng Phòng Công An nhà mình, chết mê chết mệt chứ không chơi. Lúc đó chàng muốn gì mà không được. Đang suy nghĩ miên man, bỗng Tý vừa thấy chiếc xe bus chở con bạc chạy vòng qua bồn binh tìm chỗ đậu. Chàng nổ máy xe, bám theo con mồi. Tý không phải chờ lâu. Anh chàng này đã xuất hiện ngay sau mấy người xuống xe đầu tiên. Y nhìn dáo dác hai bên đường, băng qua bồn binh. Không để lỡ cơ hội. Tý lái xe kề sát anh ta, nói: -- Đồng chí Bình lên xe mau. Bình giật mình, thấy có người lạ gọi đúng tên mình. Chàng đoán ngay là phe ta, vì thấy bên hông y nổi cộm lên, chắc chắn đó là cây súng. Lại còn chiếc còng ló ra một chút ở túi sau. Bình leo lên xe thật nhanh. Hỏi: -- Đồng chí ở đâu vậy? Tý đáp: -- Đại tá Trưởng Phòng Cảnh Sát Hình Sự đang chờ đồng chí ở bờ sông. Ổng không muốn đồng chí về chỗ hẹn, vì sợ bại lộ công việc nội giám của đồng chí. Bình hỏi: -- Hôm nay vừa tới địa điểm đánh bài được mấy phút, lão chủ sòng đổi ý. Di chuyển tụi em vô Chợ Lớn, nên em không báo cáo gì được. Chắc đồng chí Trưởng Phòng giận lắm phải không? Tý cười hề hề. -- Thật là quê một cục. Tụi tao nhào vô đám vịt làm trò cười cho tụi phóng viên báo chí mới chết chứ. Bình hỏi: -- Sao lại có phóng viên báo chí ở đó? Tý đáp: -- Thì bố ấy tưởng chắc ăn, nên vừa tới nơi, báo cáo liền cho đồng chí Giám Đốc Công An Tỉnh. Ông nội này lại mời phóng viên báo chí, cả truyền hình theo mình nữa. Bởi vậy mới quê. Họ tới nơi thấy quân ta lông lá đầy mình. . . ha ha ha . Bình lo lắng than: -- Vậy mà bây giờ đồng chí ấy lại muốn gặp em gấp như thế này chắc chết quá. Tý thấy xe đã đi qua cầu Saigon. Trên đường xa lộ Hà Nội lờ mờ ánh trăng, không một bóng người. Chàng tắt máy xe, tắp vào lề đường, càu nhàu: -- Mẹ nó, lúc này mà xe hết xăng hay sao. Tao mới đổ đầy tối hôm qua mà. Bình cũng nhẩy xuống xe nói: -- Hay là đồng chí chạy mau quá, xe nóng máy, ngộp xăng chăng. Bình vừa nói hết câu. Tý đã nóc súng chĩa ngay đầu y. Một tiếng nổ chát chúa. Viên đạn trúng ngay trước trán. Thân thể Bình bật về phía sau. Tý nhẩy lên xe quay trở lại, phóng như bay. Qua cầu sông Saigon, Tý ném cây súng xuống sông. Chàng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ chỉ còn thay bảng số xe giả, ráp bảng số thật vào và về nhà tắm rửa thay quần áo đem giặt là xong. Hôm sau như thường lệ. Tý tới cơ quan. Không khí ở đây có vẻ khác lạ. Nhiều người túm năm, tụm ba thì thào bàn tán. Chàng mỉm cười hỏi Hòa: -- Đồng chí Hòa à, có phải chuyện bắt vịt hôm qua làm bà con thì thào bàn tán không? Hòa lắc đầu, nét mặt thực khó coi, trả lời: -- Em cũng không biết, nhưng chắc không phải chỉ là chuyện đó không thôi đâu. Sợ nghiêm trọng hơn nhiều đó anh. Tý nhíu mày hỏi: -- Bộ còn chuyện gì nữa sao? Hòa gật đầu. -- Em nghĩ như vậy. Bởi vì vừa rồi thấy Đại Tá Trưởng Phòng tới đây sớm lắm. Ông ta mặc đồ đại lễ. Nghe nói là ra phi trường, lên Hà nội trình diện Bộ Công An gì đó. Tý chưa kịp hỏi thêm. Thượng Tá Phó Trưởng Phòng cũng vừa tới. Mọi người vội vã chạy về chỗ ngồi, đứng nghiêm chào. Không hiểu có điều gì thích thú mà mặt mày ông ta tươi rói. Ông phất tay cho mọi người ngồi xuống. Nhìn Tý nói: -- Chú theo anh vào đây. Nhiều con mắt đồng nghiệp hướng về phía chàng. Tý thót tim, nhớ lại hình ảnh thằng Thiếu Úy Bình té bật ngửa về phía sau trên xa lộ tối qua, lúc chàng nổ súng. Hai chân chàng líu díu như không bước nổi. Thượng Tá Phó Trưởng Phòng đi được mấy bước, quay lại nhìn Tý cười cười, làm chàng lật đật cố bước theo sau ông ta ngay. Tý chưa kịp ngồi xuống, ông Phó Trưởng Phòng đã bảo chàng: -- Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Bây giờ chú có thể chạy liền 100 triệu cho anh được không? Tý ngập ngừng hỏi: -- Thưa anh ngay bây giờ à? -- Phải, ngay bây giờ. Nếu để tới trưa là hỏng việc. Bởi vì chỉ có cơ hội này, anh mới có thể dễ xoay trở để nắm chức Trưởng Phòng và chú chắc chắn sẽ được thăng hàm Thượng Úy. Tý mừng thầm trong bụng. Nỗi sợ hãi vụ giết người tối qua bại lộ tan biến thực mau. Bây giờ 100 triệu đối với chàng đâu có khó khăn gì. Hơn 200 triệu đang nằm một đống ở nhà. Nhưng Tý nghĩ cũng phải đóng kịch một chút mới khá được. Chàng làm bộ ngần ngừ rồi mới trả lời: -- Dạ thưa anh, để em về nhà lo chạy liền xem sao. Nhưng nhất định là được ạ. Nhưng... Thấy Tý ngần ngừ, ông ta lụp chụp hỏi: -- Nhưng có gì khó khăn à. . . ? Tý đáp thực lẹ: -- Dạ... dạ, thưa anh không . Em bảo đảm chỉ nửa tiếng sau là mang tiền tới đây ngay thôi ạ. Nhưng không biết xin anh lo luôn cho anh Tèo của em có được không ạ. Ông Phó Trưởng Phòng cười hềnh hệc, nói: -- Tưởng chuyện gì, cái đó có khó khăn gì đâu. Nhưng hai anh em chú cùng lên lon một lượt coi kỳ lắm. Anh đề nghị thế này. Chú cứ lên lon đi. Còn thằng Tèo để vài tháng sau sẽ tính nhé. Đi lấy tiền mau đi. Tý mừng rỡ, đứng dậy, vừa chào vừa nói lớn: -- Rõ. Bỗng nhớ ra chuyện gì. Ông ta lại bảo chàng: -- À, vậy thì chú kêu thằng Tèo vào đây. Tý mừng rỡ bước thực mau ra ngoài, kêu Tèo đang đứng lớ ngớ bên đám nhân viên mặt mày bí sị. -- Đồng chí Tèo vô gặp đồng chí Phó Trưởng Phòng ngay. Vừa nói Tý vừa rảo bước vội vã ra ngoài. Mọi người trong phòng lại hồi hộp hướng về phía Tèo. Không biết hôm nay có chuyện gì mà hai anh em nhà này liên tục bị gọi vào phòng Ông Phó thế này. Tèo lật đật sốc nhanh quần áo, rụt rè đi vào phòng Ông Phó. Thấy chàng, ông ta nói ngay: -- Em kêu luôn con Hòa vào đây. Tèo lật đật bước nhanh ra ngoài, ngoắc ngoắc Hòa đang đứng lóng ngóng gần đó. -- Đồng chí Hòa vô đây mau. Hòa xanh mặt, run run hỏi: -- Anh gọi em hả? Tèo gật đầu. -- Đồng chí chứ còn ai nữa, mau lên. Để cho cả hai vô hẳn trong phòng, đứng nghiêm chào. Ông Phó mới nói: -- Ngồi xuống đi. Vụ này nhất định phải thành công, để lấy lại danh dự cho phòng ta, sau vụ thất bại quá xấu hổ, xẩy ra ngày hôm qua. Hiểu không. Cả Tèo và Hòa đều nói lớn. -- Rõ. Ông Phó nói tiếp: -- Ngay cái tiệm cầm đồ bên hông chợ Thị Nghè. Có khoảng gần chục người đang đánh bài trên tầng hai. Hôm nay phải bắt cho bằng được. Nhưng vụ này nhỏ quá. Hai người nghĩ cách làm lớn chuyện một chút để khỏi mất mặt. Tèo nói thực nhanh: -- Thưa anh chúng ta có thể dùng súng không? Ông Phó cười hì hì, nói: -- Ai cấm không cho tụi mày dùng súng đâu. Nhưng mà coi chừng bắn trúng dân là đổ nợ đó. Phải nhớ đây là trong chợ nghe. Tèo lắc đầu thưa: -- Thưa anh, ý em không phải là như vậy đâu ạ. -- Vậy thì sao? Tèo đáp: -- Dạ.. thưa anh, Em biết tiệm này rõ lắm. Nên tính dàn cảnh vào cầm cái xe gắn máy của em. Đồng chí Hòa và em, mỗi người sẽ mang theo một khẩu súng tự chế, mà năm ngoái chúng mình tịch thu được. Em biết trong tiệm chỉ có hai vợ chồng. Thằng chồng là một Thượng tá trong Sư Đoàn Sao Vàng giải ngũ. Bà vợ cũng là một nữ quân nhân trong sư đoàn này. Hiện nay hai vợ chồng họ còn có một đứa con là đại úy đang đóng ở Lào Cai. Hai vợ chồng này thay nhau đứng phía trong quầy cầm đồ. Vì em cũng đã tới đó cầm đồ nhiều lần rồi. Bởi vậy, em tin là lão này không nghi ngờ gì, mà sẽ mở cửa ra ngoài coi chiếc xe của em. Khi cửa vừa mở thì đồng chí Hòa xông ngay vào bên trong, dùng súng khống chế mụ vợ không cho báo động cho đám con bạc trên lầu. Khi em thấy đồng chí Hòa lọt vào bên trong được rồi, sẽ rút súng bắn mấy phát vô vách tường cho hết đạn. Sau đó trả vờ vấp té, để rớt cây súng văng gần lão chủ tiệm cầm đồ. Lão ta đã từng là lính cụ Hồ, em nghĩ thế nào lão ấy cũng chụp cây súng để khống chế em. Lúc này các đồng chí bên ngoài nghe tiếng súng mới ào vô bắt lão. Và tiến công lên lầu bắt đám đánh bạc. Trong khi đó, đồng chí Hòa sẽ bỏ con mụ vợ cho các đồng chí mới vào. Chạy thực nhanh lên lầu. Vì muốn làm cho lớn chuyện, nên đồng chí Hòa lên trên lầu rồi, sẽ dùng cây súng tự chế bắn mấy phát về hướng chúng mình cho hết đạn, rồi ném cây súng vô sòng bài. Em chắc chắn, khi chúng ta lên tới lầu hai, thế nào cũng có thằng tẩu thoát bằng đường nào đó, chứ không thể bắt được hết. Nhưng đứa nào chạy được sẽ là chủ nhân của cây súng mà đồng chí Hòa bắn hết đạm quăng ở đó. Em và đồng chí Hòa sẽ đeo găng tay mỏng để không có dấu tay trên hai cây súng này. Trong khi đó, xin anh gọi điện cho toán Cảnh Sát Thành Phố xin tiếp viện vì có chống cự. Như vậy có được không ạ. Nghe Tèo nói một hơi. Ông Phó Trưởng Phòng khoái trá cười ha hả, vỗ đùi nói: -- Hay ... hay lắm. Chuyên án này vừa triệt phá sòng bài, vừa bắt giữ được kẻ chống cự nhân viên công lực bằng vũ khí. Được lắm... được lắm. Hai em ra báo cho anh em biết tập họp ngay đi. Tèo và Hòa cùng đứng dậy chào, nói lớn: -- Rõ. Chỉ mấy phút sau, đoàn xe chở cảnh sát ào ào tiến về hướng chợ Thị Nghè. Tèo chở Hòa đi trước. Chàng phóng thực nhanh để cho Hòa phải ôm sát vô lưng mình. -- Ngực đồng chí Hòa ấm quá... cưng ơi. Hòa đập mạnh tay lên vai Tèo la lớn: -- Đồ quỉ. Tèo vừa cười, vừa hát. -- Ước gì đường thực xa, cho đôi ta hạnh phúc ngất ngư muôn đời. Vòng tay Hòa xiết chặt hơn nữa quanh eo Tèo. Nàng chồn tới cắn vô cổ chàng làm Tèo la chói vói. -- Chết...chết anh em ơi. Cắn nữa đi em. Cắn nữa đi em..... Hòa cười sặc sụa. Từ trước tới nay, nàng vẫn có cảm tình với hai anh em nhà này. Nhất là Tèo, chàng làm nàng cười cả ngày. Ở trong sở, nàng không dám hó hé gì, vì sợ lão Phó Trưởng Phòng ghen. Hôm nay được đóng vai vợ Tèo, chở nhau đi cầm đồ, nàng thích thú vô cùng. Hòa càng ôm chàng chặt hơn nữa, áp sát má vô lưng chàng, nghe nhịp tim chàng đập mà lòng lâng lâng. Chẳng mấy chốc tới chợ Thị Nghè. Tèo dắt xe đi dọc theo bên hông chợ tới tiệm cầm đồ. Nơi này quá quen thuộc với chàng. Hòa líu díu theo sau. Vừa đẩy xe lên thềm cửa tiện, Tèo vừa la lớn: -- A.. ông chủ. Lão chủ tiệm cầm đồ ló đầu ra cửa sổ thu tiền nho nhỏ bên trong nhìn ra ngoài. Thấy Tèo, lão cười hềnh hệc hỏi: -- Hôm nay nỉ lại muốn cầm cái gì đây? Tèo nói: -- Tối qua xui quá, thua mẹ nó hết cả chục triệu. Hôm nay bà xã bắt phải cầm cái xe này, để trả tiền mướn nhà. Hòa đứng cạnh Tèo, dí ngón tay vô đầu chàng day diến: -- Cho đáng đời cái quân cờ bạc. Lão chủ cầm đồ cười hì hì, hỏi: -- Nỉ muốn cầm bao nhiêu? Tèo nói: -- Tôi mua mới chưa được một năm. Hơn bốn mươi triệu đó. Bây giờ cầm phân nữa thôi. Lão chủ tiệm cầm đồ lắc đầu cười. -- Nhiều dữ vậy. Mười triệu thôi. Tèo la lên: -- Trời ...trời.. vừa phải thôi bố. Cầm mấy bữa là chuộc lại thôi mà. Ra coi đi...xe xịn chứ đâu phải đồ rởm. Lão chủ tiệm cầm đồ vẫn cười hì hì, mở cửa ra ngoài coi. Hòa đứng gần đó nhào vào trong liền. Nàng móc súng dí ngay vào đầu bà vợ vừa trong phòng chạy ra. Tèo cũng móc súng bắn mấy phát liền vô vách tường. Lão chũ tiệm cầm đồ la chói lói. Nhào xuống sàn nhà. Tèo đẩy mạnh chiếc xe Honda đổ sang bên cạnh. Chàng cũng ngã chúi theo xe. Cây súng văng tới ngay trước mặt lão chủ tiện cầm đồ. Y vội vàng chụp ngay cây súng, vừa dơ lên thì nhóm cảnh sát bên ngoài cũng vừa ập vào. Tèo nhỏm dậy thực mau, chạy theo Hòa lên lầu. Vừa lên tới tầng trên. Tèo thấy Hòa quay lại phía sau mổ liền mấy phát súng. Chàng la lên: -- Ê ê tính giết chồng sao em. Lúc ấy trong phòng con bạc náo loạn. Lúc mới nghe tiếng nổ đầu tiên, mọi người còn ngồi yên nghe ngóng. Tới khi Hòa bắn liên tiếp mấy phát nữa ngoài hàng lang, ngay sát cửa phòng, mọi người mới giáo hoảng, mạnh ai nấy chạy. Đám tuôn ra cửa, thấy Hòa cầm súng chạy tới, vội vàng thụt vào. Còn có đám nhẩy qua cửa sổ, trèo lên nóc nhà bên cạnh chạy bạt mạng không dám ngoái đầu lại. Hòa cũng vừa chạy tới cửa sổ. Nàng thét lớn: -- Cảnh Sát đây....Đứng lại... đứng lại... đứng lại không tôi bắn. Vừa thét, nàng vừa thò tay ra ngoài cửa sổ, quay nòng súng vô phía bên cạnh mình, nổ liên tục mấy phát đạn vào vách tường, rồi kê nòng súng vô tay áo nổ luôn viên đạn cuối cùng. Xong, buông cây súng rơi xuống máng sối nóc nhà bên cạnh. Lúc ấy nàng mới móc súng của mình ra, bắn liền mấy phát liên tục vô nóc nhà, chỗ mấy người đang chạy. Có một đám liều mạng, nhẩy xuống đường. Vì mái hiên nhà cất bên cạnh chợ cũng không cao lắm. Còn một số sợ hãi, đứng yên trên nóc nhà dơ tay đầu hàng. Trong khi ấy, Tý lái xe cho Thượng Tá Phó Trưởng Phòng tới nơi. Vừa xuống xe, thấy ngay một đám người chạy trên nóc nhà tới rẫy đầu chợ, nhẩy xuống. Ông Phó Trưởng Phòng khoái trí rút súng nổ mấy phát lên trời. Đám người kia chạy tạt vô trong chợ, lẩn vào đám đông đang nhốn nháo mất hút. Còn lại một mụ đàn bà sồn sồn đang khập khễnh tính chạy vào chợ, bị Tý tóm được, còng hai tay mụ ra phía sau. Tất cả nhân viên làm đúng như chỉ thị lúc ban đầu. Mọi người giữ con bạc và tang vật tại hiện trường. Không ai di chuyển một thứ gì ra ngoài. Như sự tín toán của ông Phó Trưởng Phòng từ trước. Tèo lấy hết tiền trong ngăn tủ dưới nhà và lục một số đồ giá trị như vòng vàng, hột xoàn, đồng hồ trong những ngăn chứa đồ của khách hàng cầm từ trước. Lột hết biên lai trên các món đồ ấy, thẩy đồ đạc vô sòng bài làm tang vật. Chỉ một lúc sau. Thiếu Tướng Trưởng Khối Cảnh Sát Hình Sự Thành Phố tới, Ông đi cùng đám phóng viên truyền hình và báo chí. Và ngay sau đó, phóng sự trực tiếp truyền hình được đưa lên màn ảnh TV của thành phố. Công chúng nhìn rõ trên màn ảnh truyền hình; súng và những vết đạn bắn vào vách tường, chống trả nhân viên công lực của đám bảo vệ sòng bài khi tháo chạy. Đặc biệt một vết đạn xuyên qua tay áo của nữ đồng chí Hòa coi thật khiếp đảm. Viên đạn chỉ cách cánh tay vài phân, làm tay áo lủng một lỗ đen ngòm. May mắn tất cả các chiến sĩ cảnh sát khác đều vô sự.



5 views0 comments

Comments


bottom of page