top of page
Writer's picturehungson1942

MÁU MA # 7*

Updated: Jul 26, 2022



Máu ma

[Xuất bản - Truyện ma] Máu ma - Hùng Sơn



Chương 17



Hôm nay không như thường lệ, Jane bay về hang động thật trễ. Mặt trời đã lặn lâu rồi mà nàng vẫn còn la cà đây đó đùa dỡn với những chàng trai đi theo tán tỉnh nàng.


Trước khi trở về gặp Hồng, Jane còn ghé căn phòng của Oanh. Bắt mấy chú lùn vô đó hút máu để điều hòa với lượng máu nàng hút được trong thời gian lang bang trước đó mấy ngày hôm nay, số lượng máu Jane hút được tăng lên gấp mấy lần khi trước. Bởi vì ngoài số máu Jane hút được trong cơ thể Hồng. Nàng còn hút máu lung tung những chàng trai theo tấn tỉnh nàng nữa.


Cũng vì vậy mà nàng phải hút máu tụi lùn nhiều hơn gấp bội, mới cân bằng được số máu mà Jane đã hút trong ngày trước. Đó là chưa kể mấy hôm nay, lần nào Jane cũng hút máu Hồng cho tới gần cạn nàng mới ngưng. Hồng đã bắt đầu thực sự sợ hãi mỗi khi Jane ghé miệng vô cần cổ mình. Hôm nay khi vừa thấy Jane về, Hồng run rẩy nói :


- Jane ơi, em phải làm sao, chứ hút máu chị như thế này, thế nào cũng có lần làm chị hết máu mà chết.

Jane cười.


- Chị đừng lo nữa. Nếu chị thực tâm dạy em hết phép thuật chị đã học được. Mỗi lần em về đây sẽ đi hút máu tụi lùn trước, rồi mới hút máu chị sau thì không còn nguy hiểm nữa. Vì lúc ấy bụng em đã đầy máu tụi lùn rồi, không hút được nhiều máu nữa đâu.


Hồng mừng rỡ, nhưng nàng tự nghĩ, đã dạy con bé này hết những gì mình biết rồi, còn có gì để dạy nó nữa đâu. Trừ khi cho nó ăn thịt mình mới có những phép thuật phát xuất từ trái tim lão Thiên mà mình đã ãn từ trước mà thôi.


Bỗng Jane cười lên ha hả. Hồng thấy nó tiến từ tù lại bên mình nên biết ngay là nó muốn gì rồi. Bởi vì những ý nghĩ trong đầu Hồng đã lọt vô óc Jane. Chắc chắn Jane sẽ hành động. Hồng thét lên.


- Jane, em đừng có làm như vậy nghe.


Jane không nói năng gì, từ từ tiến tới. Bỗng Hồng bay vút lên nóc động, thọc hai tay vô vách đá, lôi ra tảng đá thực lớn, ném xuống dưới. Jane gầm lên, lấy hai tay hất tảng đá sang một bên. Hồng lại tiếp tục moi tảng đá kế tiếp ném xuống. Cứ như thế, một người ném đá, một người đỡ đòn. Cho tới khi trên nóc động thủng ra một lỗ lớn thì thân thể Hồng chui qua và bay vút ra ngoài.


Jane không ngờ sự việc xảy ra như vậy. Nàng bám theo liền, nhưng chiếc lỗ hổng quá nhỗ, thân thể Jane không thế nào chui qua được. Nàng gầm lên, chạy ra cửa hang thì Hồng đã mất dạng tự bao giờ. Nàng nhảy lên trên không, nhìn tứ phía cũng không thấy bóng dáng Hồng đâu. Thế là con mồi đã cao bay xa chạy mất rồi.


Oanh bực tức, trở lại hang động của tụi lùn. Giờ này chúng đã đi ngủ hết rồi. Nàng đi một vòng, trong lòng lo lắng không biết phải trả lời cô Oanh ra làm sao khi bà ấy trở về. Cuối cùng không biết phải làm gì, nàng trở về nhà dưới tỉnh. Dù sao thì ở đây vẫn đủ tiện nghi cho nàng hơn là trong hang động nhiều.


Vừa về tới nơi, Oanh bỗng nghe thấy tiếng hát nho nhỏ quen thuộc trong phòng tắm. Nàng nhận ra ngay tiếng hát của cô Oanh. Jane tính chạy ra ngoài, nhưng đã không kịp mất rồi, tiếng của Oanh vang lên trong đầu nàng:


- Đã về tới nơi sao không vô đây ?


Jane nhỏ nhẹ nói:


- Ủa, cô Oanh về hồi nào vậy ?


- Con vô đây kỳ cọ cho ta đi. Ta vừa mới về thôi.


- Cô có kiếm được lão Thiên không ?


- Cởi quần áo ra, vô đây đã, rồi hẵng nói gì thì nói.


Jane ngoan ngoãn cởi hết quần áo, leo vô bồn tắm với Oanh. Nàng biết Oanh đang muốn gì. Jane tự hỏi, không hiểu sao Oanh lại đổi tính một cách nhanh chóng kỳ lạ như vậy. Nàng vừa nằm xuống bên cạnh Oanh là đã bị bà cô ôm cứng lấy thân thề, hôn lên miệng như một người đàn ông thèm khát ân ái lâu ngày.


Hai bàn tay Oanh vòng ra sau, bợ lấy đùi Jane, kéo nàng lên cho phần thân thể kín đáo nhất của Jane cọ sát vô bụng Oanh. Những cử động dâm dật lạ thường của Oanh bây giờ chẳng khác gì một người đàn ông. Jane vừa thích thú vừa ngạc nhiên, không hiểu tại sao lại có hiện tượng lạ lùng này. Nàng hỏi nho nhỏ:


- Hình như con thấy cô thay đổi nhiều rỗi phải không?


Oanh cười hì hì, nói:


- Đúng vậy, chính ta cũng không ngờ có thể xảy ra được như thể


- Tại sao vậy ?


- Ta cũng không hiểu tại sao nữa. Chỉ biết là sau khi kiếm được lão Thiên. Đem lão lên bờ. Lúc ấy trời đã gần sáng. Ta biết phải tìm một nơi khuất ánh mặt trời cho lão trú ẩn. Quanh đó không có nhà cửa gì cả. Nhìn xa xa, cớ một ngôi cổ tự. Ta liền ôm lão chạy thực nhanh tới chùa, chỉ có một lão hòa thượng già và một chú tiểu nhỏ.


Jane cười khúc khích hỏi:


- Thế rồi lão Thiên và cô sơi táí cả hai mạng chứ gì?


Oanh đập mạnh vô mông Jane cười hi hí.


- Tội lỗi... tội lỗi.


Jane cười phá lên, nói:


- Không lý cô và lão Thiên qui y rồi hay sao?


Không, nhưng mà tụi tao phải ăn đồ chay.


- Có chuyện đó nữa hay sao?


- Mày để yên ta nói cho mà nghe.


Jane gật đầu, mỉm cười lắng nghe Oanh nói.


- Việc đầu tiên là tụi tao phải tìm cách cởi hai sợi dây cà tha trói lão Thiên ra. Bởi vậy phải nhờ tới lão hòa thượng già kia.


Jane nôn nóng hỏi.


- Thế lão ta có chịu không?


- Lẽ dĩ nhiên là không rồi.


- Tại sao vậy?


- Ngay lúc ta vác lão Thiên vào chùa. Lão hòa thượng già đã kêu lên: "Nghiệp chướng, nghiệp chướng"


- Lão biết cô là Ma Cà Rồng rồi hay sao?


- Đúng vậy. Chằng những lão biết tụi tao là Ma Cà Rồng, mà lão còn biết cả ngày tháng lão Thiên bị nhốt trong chiếc quan tài kia nữa.


- Lão có bản lãnh ghê gớm như vậy thực hay sao?


- Lão chẳng có bản lãnh gì cả.


- Tại sao lão biết hết mọi thứ như vậy?


- Bởi vì hồi đó, chính con Hồng đem lão Thiên tới chùa này, nhờ lão hòa thượng kia bỏ vào quan tài ném xuống biển.


- À thì ra thế. Vậy cô có ăn thịt lăo già độc ác đó không?


- Không... Lúc ấy lão Thiên lồng lộn, bảo ta giết chết cả hai người.


- Cô có nghe lời lão Thiên không?


- Nếu ta nghe lời lão thì lấy ai cởi được hai sợi dây cà tha cho lão chứ.


- A, con biết rồi. Cô nhờ lão hòa thượng già đó không được nên bắt thằng nhỏ cởi dùm phải không?


- Mày cũng thông minh đó. Nhưng thằng lỏi con khi thấy sư phụ nó nói tụi tao là Ma Cà Rồng thì chết giấc ngay tại chỗ, nên ta không nhờ vả gì được nó nữa.


- Rồi cô làm sao?


- Quả thực lúc ấy ta bối rối vô cùng. Mặt trời cũng đã lên cao, hình như là giữa trưa nữa. Ta thấy hối hận, không thanh toán lão hòa thượng này ngay, như lời lão Thiên nói. Ngay lúc ấy lão ta tới sát bên ta nói: "Ngươi phải biết là bây giờ mà ta đốt chùa thì tính mạng của cả ngươi và người bạn này đều bị thiên hỏa thiêu ra tro, không thế nào đầu thai được nữa. Nhưng ta tu hành, làm sao có thể phá chùa, sát nhân như vậy được."


- Bộ cô tin lão ấy à?


- Làm sao ta tin được. Nhưng mà nghĩ cho cùng, lão nói có lý, mình đang ở thế kẹt rồi .Bởi vậy, ta cố lấy hết can đảm nói: "Nếu ngươi đốt chùa, ta sẽ giết chết ngươi trước, và cả chú tiểu kia cũng không thoát khỏi tay ta đâu.


- Thế lão già đó trả lời cô ra sao?


- Lão hòa thượng đó luôn miệng niệm Phật. Thái độ rất ung dung bảo ta: "Tạo hóa đã bày ra luật tuần hoàn. Con người sinh ra, lớn lên rồi phải chết để đi đầu thai kiếp khác .Nếu ai tu thành chánh quả sẽ thoát khỏi kiếp luân hồi mà về cửa Phật. Còn các ngươi đi lầm đường, sa vào ma giới, đời đời kiếp kiếp, trầm luân khổ lụy. Tại sao không biết sám hối mà quay đầu về chánh pháp."


Tự nhiên ta buột miệng hỏi:


- Vậy người bảo ta phải làm sao?


Lão hòa thượng nói:


- Người và ta có duyên với người bạn này. Âu cũng là nghiệp chướng, ta đành làm theo ý trời thôi.


Nói xong, lão hòa thượng cởi áo cà sa. Thọc tay vô ngực. Moi trái tim ra. Đút vào miệng lão Thiên. Lão Thiên mừng rỡ há miệng thực to. Nuốt chửng trái tim đó. Trước khi chết, lão hòa thượng thều thào nói:


- Nếu tâm ngươi là Phật. Hãy định tâm, thu nhỏ người lại mà chui ra khỏi sợi dây cà tha đó. Chứ cần gì ai giúp đỡ nữa.


Jane hồi hộp hỏi:


- Lão Thiên có chui ra được không hả cô?


- Lúc ấy ta thấy lão Thiên ứa nước mắt. Thân thể từ từ nhỏ lại và chui ra khỏi hai sợi dây cà tha đó một cách thực dễ dàng.


- Không lý lão thành Phật rồi à?


- Ta đâu cô biết, nhưng nghe thấy lão hòa thượng rên rỉ nho nhỏ mấy tiếng "Thiện tai, thiện tai" rồi ông ta tắt thở luôn.


- Rồi cô có ăn thịt lão ta không?


Không trả lời câu hỏi của Jane, Oanh tiếp tục kể:


- Ta thấy lão Thiên chui ra khỏi sợi dây cà tha rồi, mừng rỡ ôm chầm lấy hắn. Y cũng ôm cứng lấy ta rồi nói.


- Cám ơn em đã cứu anh. Bây giờ, sau cả ngàn năm anh mới hiểu, đời là bể khổ, quay lại là bến bờ. Từ giờ trở đi chúng ta đừng hút máu người nữa nghe em.


Jane nhỏm dậy la lên:


- Trời ơi, như vậy làm sao chúng ta sống được. Cô không nghe lời lão Thiên đó phải không?


Oanh mỉm cười.


- Ta cũng có ý nghĩ như em, và cũng đã nói như thế với lão Thiên.


- Rồi lão trả lời ra sao?


- Lão nói là cả chục năm nay, sống trong chiếc quan tài dưới đáy biển. Chân tay bị trói, lão chỉ quay qua, quay lại, đớp mấy cọng rong biển mà vẫn sống được thì sao.


- Cô đừng có nghe lời lão Thiên sống như vậy nhé!


- Ta cũng chưa biết tính sao. Nhưng có điều tối hôm ấy lão và ta đã sống như một cặp vợ chồng mới cưới.


Jane cười khúc khích nói:


- Ngay ở trong chùa à?


- Không, Sau khi lão hòa thượng chết. Tụi tao đem chôn phía sau chùa, rồi chạy vào một khu rừng gần đó ngủ.


- Tại sao cô không nói lão ta về đây để mình học hỏi thêm pháp thuật trong ma giới nữa?


- Tụi tao ngủ với nhau cho tới gần sáng. Lão nói phải đi lấy một bửu bối gì đó, rồi mới trở về đây. Bởi vì hình như còn một điều gì bí mật ghê gớm lắm mà con Hồng và lão Lâm còn đang nấm trong tay nữa thì phải.


Jane than:


- Không ngờ con nhỏ đó lợi hại như thế. Hồi trước nó đã móc trái tim lão Thiên nuốt chửng. Bây giờ lại còn nắm giữ một bí mật gì nữa làm lão Thiên phải đi lấy bửu bối thứ dữ, mới dám tìm nó thanh toán. Hèn chi nó không khôn lanh như vậy?


- Bây giờ nó ra sao rồi?


Jane thành thật kể hết mọi việc xảy ra mấy ngày hôm nay. Cuối cùng nàng hỏi nhỏ:


- Cô có giận con không?


Oanh tần ngần nói:


- Đành vậy thôi. Con cũng đã làm hết sức mình rồi. Nhưng con có bằng lòng chỉ cho ta tất cả những gì con học được vừa rồi hay không?


Jane thấy Oanh không la mắng gì mình, mừng rỡ nói:


- Con nhất định không dám dấu diếm cô điều gì đâu.


- Như vậy tốt lắm.


Nói xong, Oanh bế bổng Jane lên, đem vô phòng ngủ. Jane không ngờ sức mạnh của Oanh lại ghê hồn như vậy. Nàng ômJane trong vòng tay chẳng khác gì chiếc gối bông. Hơn thế nữa, Jane còn khám phá ra, da thịt Oanh có một sức hút kỳ lạ, nó làm thân thể Jane dính cứng vô mình Oanh như nam châm hút sắt vậy. Hai người nằm trên giường ôm cứng lấy nhau như một cặp vợ chồng mới cưới. Jane bắt đầu thủ thỉ nói hết những gì mình học được trong mấy ngày qua. Oanh thích thú vô cùng. Nàng ôm lấy Jane nói:


- Để ta thử những gì con vừa nói với ta xem sao nhé.


Nói xong, Oanh nhẩm thần chú, tưởng chữ bùa, ôm Jane nhảy lên nóc nhà, bay đi vùn vụt. Nàng nhắm hướng nhà Tuân chạy tới. Chỉ trong nháy mắt, Oanh và Jane đã nằm trên nóc nhà anh chàng phóng viên nhà báo rồi. Oanh lấy tay thọc một lỗ nhỏ, nhìn vô trong phòng ngũ của Tuân. Nàng thích thú thấy vợ một anh chàng thân chủ quảng cáo đang nầm bên cạnh Tuân. Nàng nghe rõ hai người nói chuyện với nhau như sát bên tai.


- Anh Tuân à, Không biết tại sao mấy hôm nay, chồng em thay đổi tính tình một cách kỳ lạ vậy đó.


- Không lý anh ấy nghi ngờ Thơ với anh có gì với nhau rồi phải không?


- Không đâu. Chuyện chúng mình kín đáo lắm, làm sao anh ấy biết được.


Tuân đưa tay vuốt nhe nhẹ vùng thịt căng phồng giữa hai đùi Thơ, hỏi nho nhỏ:


- Có kín bằng chỗ này không?


Thơ nắm lấy tay Tuân, cười khúc khích.


- Cái anh này, chỉ được cái thế thôi. Nhưng mà tắt đèn đi đã nhe anh. Nằm tênh hênh như thế này làm vậy kỳ quá hà.


Tuân rụt tay lại mỉm cười.


- Ừ em muốn sao cũng được.




Chương 18


Thơ chồm mình lên, tắt ngọn đèn giữa phòng. Bóng tối ụp xuống căn phòng nhỏ bé đó. Chắc chắn hai người dù nằm sát bên nhau cũng không nhìn thấy gì. Tuy nhiên, Oanh và Jane nằm trên nóc nhà lại vẫn nhìn thấy quang cảnh trong phòng sáng như ban ngày. Tuân bắt đầu từ từ cởi hàng nút áo trên ngực Thơ. Phần trên của bộ ngực nổi lên trắng ngần. Chiếc nịt áo nhỏ nhắn bó sát lấy da thịt Thơ làm Tuân dùng dằng mãi không tháo được chiếc móc sau lưng. Chàng nôn nóng kéo đại cho chiếc nịt áo xệ xuống. Thơ đập nhẹ lên vai Tuân cười nho nhỏ.


- Cái anh này, làm gì mà lụp chụp quá vậy.


Tuân không nói gì, vục miệng lên ngực Thơ hít hà,


- Anh nhịn thèm cả tuần nay rồi em có biết không?


Thơ ưỡn ngực lên cho miệng Tuân lún sâu vào da thịt mình hơn nữa, nàng thì thầm:


- Em còn nhớ anh muốn phát điên lên nữa đó.


- Thế chồng em để làm gì?


- Đừng có nói tới anh ấy làm gì cho thêm bực mình.


- Tại sao vậy?


- Anh còn lạ gì anh ấy nữa. Chỉ ham kiếm tiền chứ có nghĩ gì tới vợ con đâu.


- Ham kiếm tiền là một chuyện. Về tới nhà ngủ với vợ là một chuyện khác chứ.


- Em nói thực với anh, có khi cả tháng anh ấy chẳng đụng tới người em một lần nào?


Tuân luồn một tay qua lưng quần Thơ. Bóp mạnh vùng thịt căng phồng kín đáo ấy của nàng, nói:


- Em đừng nói chơi chứ. Chồng em mà hiền lành như vậy hay sao?


Thơ co chân, nhướn bụng lên, lấy tay kéo mạnh chiếc quần tụt xuống dưới, trong khi Tuân co chân đạp luôn chiếc quần ra ngoài. Thơ khoan khoái dạng hai chân ra thực rộng.


- Không phải là hiền lành, mà phâi nói là bất lực!


Tuân cười hì hì.


- Chồng em mà bất lực, có lẽ anh phải là thái giám từ lâu rồi.


- Em biết anh không tin.


- Thì chắc chắn là không tin rồi. Em biết em có mấy đứa con rồi không?


- Ba đứa.


- Em dám nóì cả ba đứa đó là con anh hết lắm à.


Thơ cười khúc khích, gác một chân lên đùi Tuân nói:


- Chứ không phải thằng út của em giống anh như đúc phải không?


Tuân hói nho nhỏ:


- Chồng em có nghi không?


- Anh ấy bây giờ chỉ còn biết tiền với tiền, chứ có biết trời đất gì nữa đâu mà nghi với ngờ.


- Nhưng ít nhất, vợ chồng ngủ với nhau cũng phải ôm ấp mò mẫm một chút chứ.


Nếu không có vậy làm sao có con. Nhưng mà leo lên, tụt xuống như con nhái bén, ôm ống tre, òm ọp mấy cái là hết xí quách, chán phèo?


Tuân cười hăng hắc, hỏi:


- Con nhái bén ôm ống tre ra làm sao?


Thơ cũng cười khúc khích, nàng kéo mạnh quần áo Tuân ném xuống đất, trườn mình lên thân thể Tuân. Oanh không ngờ con nhỏ này lại dâm dật như vậy. Con bé lồng lộn trên thân thể Tuân như một con cọp đói khát lâu ngày vớ được miếng mồi ngon. Tội nghiệp chiếc giường lò xo cũ kỹ rung lên bần bật, phát ra những tiếng kêu cót két thật thảm não.


Bộ ng gực căng tròn của con nhỏ nhảy lên nhảy xuống theo nhịp nhồi ép thân thể của nó trên mình Tuân. Hai tay chàng níu cứng lấy bờ mông tròn trịa đầy ăm ắp những thịt. Tuân thở hổn hển, rên rỉ:


- Thơ.. Thơ... ơi, Thơ... ơ. ơ. ơi...


Nhìn cảnh hai người rên một hồi. Jane không còn chịu được nữa. Nàng tập trung thần trí, hất tay cho cửa sổ bật tung ra. Bay nhanh vô trong buồng. Oanh thấy Jane hành động thật bất ngờ, cũng phải bay theo nó vô phòng luôn. Nàng vừa chạm chân xuống đất đã thấy Jane hất tung mụ Thơ ra khỏi giường, nhào lên trên mình Tuân. Oanh nhanh tay đỡ lấy Thơ, ôm cứng vô lòng. Hôn lên miệng người đàn bà đang quằn quại trong hoan lạc này.


Tất cả mọi việc chỉ xảy ra trong chớp mắt nên cả Thơ và Tuân đều không biết chuyện gì vừa xảy ra. Trong bóng tối Tuân chới với một giây rồi lại ôm cứng lấy Jane. Chàng đâu có biết người đang ngồi trên bụng mình bây giờ là một người khác chứ không phải người tình của mình nữa.


Chỉ có Thơ, sau một phút ngẩn ngơ, nàng nhận ra ngay trong vòng tay mình bây giờ lã một người đàn bà. Nhưng miệng lưỡi nàng đang bị núc chặt. Da thịt nàng không hiểu sao hít chặt vào cái thân thể nóng bỏng kia. Nhưng dù trong trạng thái bàng hoàng, nàng vẫn còn uốn éo, ngây ngất với dư âm khoái lạc vừa rồi trên mình Tuân. Người bạn thân thiết nhất của hai vợ chồng nàng. Người đàn ông dẻo dai chưa từng thấy trong cuộc đời Thơ.


Nếu không có chàng, có lẽ cuộc đời nàng đã tễ nhạt và lạnh lẽo như một cung nữ bị thất sủng trong cung cấm ngày xưa. Chính Tuân đã cho nàng những giờ phút ái ân bốc lửa mấy năm nay. Cũng vì vậy mà sự hờ hững của chồng không làm nàng chán sống. Những cảm giác ngây ngất trong hoan lạc với Tuân bây giờ đã làm cho thân thể nàng nẩy nở tới ghê hồn. Bộ ngực Thơ trở nên tròn trịa, bờ mông cong vòng, kéo dài về phía trước đầy ăm ắp. Nếu bây giờ không có chàng, có lẽ cuộc đời nàng kể như phải chìm vào màn đêm giá lạnh.


Cũng vì thế mà Thơ đã không tlếc người yêu của nàng bất cứ một cái gì. Nàng chiều chuộng Tuân hết mình. Bất cứ cái gì Tuân muốn, nàng đều làm cho chàng thỏa mãn ngay. Cũng vì vậy, những năm tháng vui vẻ kéo dài bất tận. Những cảm giác ngất ngây trong thú vui trần thế này làm cho nàng yêu đời hơn bao giờ hết. Nhưng không hiểu sao, có phải đây là một giấc mộng hay không. Tự nhiên nàng lại nằm trong tay một người đàn bă nào đây. Trong phòng này làm sao lại có thêm một người đàn bà nữa à? Không lý Tuân đang bày ra một trò chơi nào mới lạ nữa hay sao. Người đàn bà đang ôm nàng là ai đây. Nhưng có một điều, sau phút bàng hoàng, tự nhiên Thơ thấy có những cảm giác thích thú khác thường. Từ hồi nào tới giờ, nàng chưa bao giờ ôm ấp một người đàn bà trong tay. Vậy mà giờ đây, Thơ lại tìm thấy trong sự việc bất thứờng này nhiều hứng thú khoái lạc tột cùng.


Thơ ôm cứng lấy thân thể tròn trịa của cô gái nằm trên mình nàng. Hai bộ ngực ép chặt vào nhau, chà sát nẩy lửa. Những vùng thịt căng cứng xoay tròn, run rẩy tới tủy xương. Những khoái cảm của Thơ không ngờ đã làm cho Oanh cũng ngây ngất không kém. ý nghĩ hút máu người đàn bà này tự nhiên tiêu tan ngay trong đầu nàng. Bỗng Oanh thấy Jane quay về phía nàng. Oanh đọc được ngay ý nghĩ của cô cháu ma quái này. Nàng vội vàng bầo Jane.


- Con về nhà đi, để đám này cho cô, đừng giết họ. Oanh chưa nói hết câu, Jane đã bay vù ra khỏi cửa sổ rồi. Nàng không ngờ công lực của nó lại ghê gớm như vậy.


Lúc ấy Tuân chới với vì tự nhiên chân tay chàng hụt hẩng:


- Chàng ngồi bật dậy, bật đèn lên và nhìn rõ Oanh và Thơ đang ôm cứng lấy nhau dưới sàn nhà. Chàng há hốc miệng, tưởng mình hoa mắt. Tuân đưa tay lên dụi mắt nhiều lần, nhưng sự thực vãn là sự thực. Chàng không nói được lời nào, cứ há hốc miệng nhìn hai người đàn bà cuộn lấy nhau như vậy.


Đến bây giờ Thơ cũng đã nhận ra người đàn bà lạ trong vòng tay mình rồi. Nàng lại càng tưởng Tuân dàn cầnh cho Oanh dự vào cuộc chơi lý thú này. Nên ngước mặt lên nhìn Tuân thật dâm đãng nói:


- Em không ngờ anh có nhiều sáng kiến như thế này đó. Chưa bao giờ em thấy sung sướng như lần này. Cô Oanh điệu nghệ không chịu nổi anh à.


Tuân chới với, chàng không hiểu Thơ đang nói cái gì. Tự nhiên Oanh ở đâu mà lọt vào đây. Con nhỏ này mà biết chàng lẹo tẹo với vợ bạn mình thì khổ cả đám chứ đâu phải chuyện chơi. Trong tòa báo, ai lại không biết vợ chồng Thơ là thân chủ quảng cáo sộp nhất và cũng là bạn thân của Tuân. Chính chàng đã giới thiệu đám này cho Oanh tới lấy quảng cáo từ dạo đó.


Tuân vừa định lên tiếng thì Oanh đã kéo Thơ lên giường. Nàng cười hì hì, nói:


- Bây giờ anh đã phục tài em chưa. Chị Thơ mê em rồi đó.


Tuân lại vừa định lên tiếng thì Oanh đã ghé miệng vô tai chàng nói nho nhỏ:


- Anh biết điều thì đừng có loạng quạng. Cứ làm theo những gì em nói thì sống lâu, còn giở chứng ra, đừng trách em ác nhé. Chồng cô Thơ mà biết chuyện này thì anh mất mạng là cái chắc đó.


Nói xong, Oanh ôm lấy Tuân hôn vô miệng chàng thực ngọt ngào. Lưỡi nàng lùa qua miệng chàng thực nhanh làm Tuân phải ngậm cứng lấy ngay. Lúc ấy Oanh với tay nắm lấy đầu Thơ kéo vô bụng mình rồi đẩy xuống dưới. Khi Thơ liếm vô da thịt Oanh rồi, Oanh đẩy Tuân lên, úp mặt vô bụng chàng và từ từ liếm dài xuống.


Tuân có nằm mơ cũng không thế nào ngờ được Oanh quỉ quái như vậy. Không biết nàng lọt vào buồng chàng bằng cách nào, và tự nhiên làm sao có thể vừa làm tình với chàng, vừa ôm ấp Thơ ở dưới sàn nhà như vậy được. Không lý thân thể nàng có thể xẻ làm hai được hay sao. Chàng nghĩ lại, lúc chân tay mình tự nhiên hụt háng thì người đàn bà ngồi trên bụng Tuân có vê nặng hơn Thơ nhiều. Lúc ấy Tuân lại tưởng là Thơ đè mạnh thân thể xuống, nên chàng cảm thấy như vậy. Tự nhiên chàng thấy rờn rợn.



Chương 19


Bây giờ Tuân chỉ còn nước ngoan ngoãn chiều theo những gì Oanh muốn. Chàng không ngờ tự hồi nào tới giờ, Tuân cố tán tỉnh Oanh và tìm mọi cách gần gủi nàng; ngay cả khi Oanh còn làm trong quán cà phê trá hình; chàng biết chắc là nàng đã từng ngủ với nhiều người. Nhưng không hiểu sao, đối với Tuân, Oanh chưa hề tỏ ra một chút gì lẳng lơ để cho chàng có cơ hội tiến tới. Thậm chí, ngay cả lúc Tuân giới thiệu cho nàng vào làm việc ở tòa báo này, để nàng có cơ hội xa lánh những người tìm tới ve vãn nàng mà Oanh vẫn hết sức giữ kẽ với chàng. Không biết có phải nàng đã coi chàng như một nhà đạo đức nên phải đối xử theo cung cách "Đi với bụt mặc áo cà sa, di với ma mặc áo giấy" hay không?


Còn bây giờ thì làm sao đây? Cái gì đang xảy ra như thế này? Tuân đã đưa tay rụi mắt mấy lần và chàng chắc chắn rằng; đây không phải là đang nằm mơ rồi. Sự thực này không thế nào chối bỏ được. Nó rành rành bằng xương bằng thịt. Hít chặt lấy nhau, quấn quýt thế này làm sao mà nói mơ màng gì được nữa cơ chứ.


Đầu óc Tuân hoang mang, chân tay chàng bủn rủn. Nằm bên hai người đàn bà bốc lửa này mà hồn phách Tuân luân lạc nơi đâu. Và, chính chàng cũng không biết mình lịm vào giấc ngủ lúc nào. Khi tỉnh dậy, trời đã đã hừng sáng. Tuân thấy Thơ nằm sải chân tay, trần truồng bên cạnh chàng. Nhưng Tuân không thấy bóng dáng Oanh đâu.


Một lúc sau, Thơ cũng từ từ mở mắt. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Thấy Tuân quấn mền ngồi co ro bên cạnh. Nàng hỏi nho nhỏ:


- Cô Oanh đâu rồi?


Tuân lắc đầu nói:


- Anh cũng không biết.


Thơ nhìn ra cửa. Nàng thấy ổ khóa bên trong vẫn còn cài sợi giây xích nhỏ, nàng mỉm cười nói:


- Anh đừng có hù em chứ, coi kìa.


Vừa nói nàng vừa chỉ ra cửa. Tuân nhìn theo tay Thơ, chàng ngơ ngác hỏi:


- Em nói coi cái gì vậy?


Thơ lồm cồm bò dậy, chui vô chiếc mền Tuân đang đắp cười khúc khích.


- Anh không thấy ổ khóa còn gài bên trong hay sao. Cô Oanh về hồi nào mà anh không hay à. Ai mở cửa rồi gài lại như vậy được hả?


Trong khi Tuân bần thần nhìn ra cửa thì Thơ đã rúc vô bụng chàng, cắn nhè nhẹ. Tuân thấy nhột nhạt quá nên đưa cả hai tay ôm lấy đầu nàng kéo lên trên rồi hỏi:


- Có phải em đã mở cửa cho cô Oanh về hay không?


Thơ ép sát má vô mặt Tuân cười khúc khích, nói:


- Anh đừng có nói chơi chứ. Em thức dậy sau anh mà.


Tuân bắt đầu thấy rờn rợn. Chàng biết chắc là Thơ ít khi nói chơi cái kiểu này lắm. Như thế thì Oanh làm sao ra về mà lại có thể gài cái khóa giây xích bên trong lại được như vậy? Chàng nghiêm nét mặt nói:


- Thơ à anh nói thực đó. Anh không có mở cửa cho cô Oanh ra về đâu. Không lẽ chúng mình nằm mơ hay sao?


Thơ há miệng ngạc nhiên. Nàng run run hỏi:


- Thế tối qua anh làm thế nào đưa cô Oanh vô đây được hả?


Tuân lắc đầu, thực thà nói:


- Thú thực, anh cũng không biết cô ta vô phòng lúc nào nữa.


Thơ trợn mắt nói:


- Anh không nói chơi đó phải không?


Tuân lắc đầu.


- Không, anh nói thực mà.


Thơ tung mền ngồi bật dậy, nàng có linh cảm một điều gì thật bất thường vừa xảy ra tại đây tối qua. Thơ run run nói:


- Có phải tối qua chúng mình ngủ chung với cô Oanh không?


Tuân gật đầu.


- Đúng rồi, những cử chỉ, lời nói cô ta anh còn nhớ như in trong đầu.


- Có bao giờ hai đứa mình cùng nằm mơ thấy cùng một câu chuyện không?


- Anh chưa thấy ai nói về điều này cả.


Trong trường hợp người chết hiện hình về báo mộng thì sao?


Tuân nhìn Thơ trừng trừng hỏi:


- Em đang nghĩ cái gì vậy.


Thơ không muốn nói là những đều vừa thoáng qua trong đầu, nàng nói lảng qua hướng khác.


- Hay là anh gọi điện thoại tới nhà cô Oanh xem sao.


Tuân lật đật nhấc máy điện thoại gọi tới nhà Oanh liền. Chuông điện thoại reo một hồi, có người nhấc lên nói:


- Alô.


Tuân lật đật hỏi ngay:


- Có phải nhà cô Thế Oanh không?


- Thưa phải. Ông cần gặp cô tôi có việc gì cần không?


Tuân gãi đầu gãi tai nói:


- À à... bị cả tuần nay cô Oanh không tới tòa soạn, nên tôi gọi lại hỏi thăm thôi mà.


- Có thế thôi phải không ạ. Bây giờ là năm giờ sáng, cô tôi còn đang ngủ, vài tiếng nữa xin ông gọi lại nghe.


- Dạ... dạ...


Tuân ngơ ngác nhìn Thơ nói.


- Cô Oanh còn đang ngủ. Có lẽ anh nói chuyện với cô cháu cô ta thì phải. Giọng cô này cũng còn đang ngái ngủ nữa.


Hình như Thơ không tin được những gì Tuân vừa nói. Nhưng nàng không thế nào tưởng tượng được sự ân ái đêm qua là mộng nị. Nàng run run hỏi:


- Anh tin có chuyện hồn ma đi vào giấc ngủ phá tụi mình không?


- Có thể có chuyện đó. Nhưng cô Oanh đâu có phải là ma.


- Anh quên mấy bữa trước anh chủ nhiệm đưa cho anh cuốn băng cô ta gửi về rồi hay sao?


Tuân chợt nhớ ra. Chàng run run nói:


- Không lý thằng cha đó là Ma Cà Rồng thực hay sao. Nếu vậy làm gì y không hút máu con nhỏ này, và như thế thì nó trở thành Ma Cà Rồng thực rồi còn gì nữa.


Không ai bảo ai, cả Thơ và Tuân cùng đưa tay lên cổ xem có dấu vết răng cắn hay không. Thơ run run ép sát vô mình Tuân nói:


- Em sợ quá anh ơi.


Tuy trong lòng cũng bối rối vô cùng, nhưng Tuân cố lấy bình tĩnh vòng tay ôm lấy thân thể Thơ nói:


- Em đừng sợ, đề sáng mai anh tới nhà cô Oanh một chuyến xem sao.


Thơ ngước mặt lên nhìn Tuân lo lắng nói:


- Anh có đi thì phải cẩn thận đó nhe, em lo lắm đó.


Tuân cúi xuống hôn nhẹ lên môi Thơ. Nàng nhướn mình lên cho bờ môi dính cứng lấy miệng chàng. Hai tay Thơ bá lấy cổ Tuân vít xuống. Bộ ngực nàng cố ép sát vô mình Tuân. Nụ hôn ngây ngất làm cả hai quên đi ngay những gì vừa vương vấn trong đầu. Làn da mát mẻ mịn màng của nàng làm Tuân run lên. Chàng hất chiếc mền đang vướng víu quanh mình ra ngoài. Thân thể trần truồng của họ quyện chặt lấy nhau. Bộ ngực căng tròn ngỏng lên và săn lại dưới làn da ép sát của Tuân đè xuống. Khi mình Tuân dập xuống thì hai chân Thơ cố giạng banh ra thực rộng.


Thơ biết rằng; thân thể nhỏ nhắn của nàng chỉ có thể nuốt trọn những bắp thịt quá khổ cúa Tuân, khi nàng cố căng cả hai chân ra như vậy, để cho vùng thịt kín đáo nhất của nàng phồng lên và nở ra mới có thể gắn chặt vào mình Tuân được. Và những lúc này, không thế nào nàng kềm hãm được những lời rên rỉ sung sướng tới run rẩy. Dù rầng nàng đã cố cắn chặt hai hàm răng, nhưng âm thanh khoái lạc vẫn bật ra khỏi miệng.


- Anh... anh... a... n... h...


Tiếng rên rỉ của Thơ hình như thôi thúc Tuân hăng hái gấp bội trong những động tác dồn dập ngất ngây ấy. Cho tới khi mồ hôi chàng vã ra. Thân thể co lại, Tuân mới chịu ngừng và nằm bẹp trên mình Thơ thở hổn hển. Nhưng lúc này Thơ vẫn còn điên dại trong thú yên đương ngất trời xanh. Nàng ôm cứng lấy thân thể chàng. Hôn lên bờ môi ngọt lịm kia và le lưỡi lùa vào miệng người yêu khi chàng ngậm cứng lấy miệng nàng.


° ° °


Thời gian trôi qua thực mau. Mặt trời đã lên cao. Vài tia nắng len lỏi qua cửa sổ, bò dần vô nhà. Thơ nhìn ánh nắng lấp lánh, nàng vội vã nói:


- Em đã ngủ ở đây cả đêm rồi. Phải về ngay mới được. Chồng em mà biết thì chết đó.


- Sao tối qua em nói, chồng em xuống miền Nam, lo ba cái vụ gì rồi cơ mà.


- Dạ phải, nhưng cũng có khi anh ấy trở về bất tử lắm.


Tuân cũng chợt nhận ra điều đó, chàng giúp Thơ thay quần áo thực mau cho nàng trở về nhà. Khi Thơ đi rồi, Tuân lại bắt đầu hoang mang về sự có mặt của Oanh tối hôm qua tại đây. Chàng nhất định phải tìm ra sự thực như thế nào. Những chuyện phim ma quái tự nhiên hiện ra trong óc chàng làm Tuân thấy rờn rợn...


Sau khi Thơ ra về. Tuân vào phòng tắm rửa cho mát mẻ rồi lên xe lái tới nhà Oanh. Chàng vừa bấm chuông thì cửa đã mở toang. Oanh hiện ra trước cửa trong bộ đồ ngủ Kimono mát rượi. Tuân ướm lời ngay.


- Bộ tối qua em đi chơi về khuya lắm hay sao mà giờ này còn ngủ hả?


Oanh biết Tuân đưa câu hỏi thăm dò. Nàng làm bộ nói:


- Tối qua em xuống nhà bà chị họ ở tỉnh bên, đem con cháu về thăm chị em nó. Tụi em ngồi chơi bài, mãi gần sáng mới về tới nhà. Vừa ngủ được một chút thì anh gọi điện thoại.


- Bộ lúc anh gọi điện thoại em có nghe hả?


Oanh vừa kéo tay Tuân vô nhà vừa nói:


- Lúc ấy em mơ mơ màng màng, nghe con cháu trả lời anh, chứ có biết ất giáp gì đâu. Anh gọi em có chuyện gì gấp không?


Tuân cười hì hì. Chàng vừa thấy Oanh đi sát bên mình và bộ ngực nàng cũng vừa vô tình chạm vô cánh tay Tuân. Chàng làm bộ lờ đi như không biết và hỏi:


- Anh chủ nhiện có đưa cuốn băng em phỏng vấn anh chàng thân chủ quảng cáo mấy tuần trước. Bảo anh theo đó mà viết bài. Anh thấy chuyện có vẻ ly kỳ quá nên định tới đây hỏi em cho rõ vài chi tiết nữa.


Oanh cười khúc khích, vòng một tay ra sau lưng Tuân, ngả đầu vô vai chàng nói:


- Ôi, bỏ cái cuộn băng đó đi anh. Thằng cha khùng ấy làm mất thì giờ quá đi. Nó đã gọi điện thoại cho em tìm được người yêu nó rồi. Khỏi phải đăng cái bài đó nữa.


Tuân thở ra nói:


- Vậy mà nghe cuốn băng đó xong. Anh tá hỏa, tưởng nó hút máu em rồi chứ.


Oanh cắn nhẹ vô vai Tuân nói:


- Em mà thành Ma Cà Rồng, thế nào cũng hút máu anh trước.


Tuân cười ha hả, ôm lấy vai Oanh, cả hai vừa đi tới chiếc ghế nệm dài, chàng kéo Oanh ngồi xuống ghế. Tuân không ngờ Oanh lại níu cứng lấy chàng, làm cho cả hai cùng mất thăng bằng nhào xuống. Chiếc thắt lưng bằng vải cột chung quanh bụng Oanh tuột ra, làm hai tà áo ngủ Kimono bung xuống. Oanh không mặc đồ lót bên trong, nên thân thể trắng muốt của nàng phơi trần lồ lộ. Bộ ngực săn tròn của người thiếu nữ chín mùi tuổi xuân ngỏng cao như khiêu khích.


Tuân khựng lại, chàng chờ một câu trách móc của Oanh, ai nhờ nàng vẫn mỉm cười và đôi mắt nhìn chàng thật tình tứ. Tuân đánh bạo cúi xuống. Bờ môi của Oanh cong lên mời mọc. Thời gian như ngưng đọng trong nụ hôn chất ngất men tình. Khi Tuân ngửng đầu lên. Hai má Oanh ửng đỏ. Nàng cười khúc khích, vùng dậy, chạy vô phòng ngủ. Một mép áo ngủ bị Tuân ngồi đè lên nên cả chiếc áo tuột ra khỏi mình Oanh rơi xuống sàn nhà. Oanh vẫn cười ròn rã, chạy vô buồng.


Tuân không bỏ lỡ cơ hội, chạy theo Oanh bén gót. Chàng nhặt chiếc áo ngủ định đưa cho nàng. Nhưng khi vô tới phòng ngủ, Oanh quay lại bất thần giật chiếc áo ngủ ném xuống đất, rồi ôm chầm lấy Tuân, thì thầm.


- Anh xấu quá hà. Lột áo người ta ra hết rồi đó.


Tuân thích thú, chàng không ngờ hôm nay mình nhiều may mắn như vậy. Vòng tay khép chặt, từ từ kéo Oanh nằm xuống giường...






1 view0 comments

Comentários


bottom of page