top of page
Writer's picturehungson1942

MÁU MA # 6*

Updated: Jul 26, 2022



Máu ma

[Xuất bản - Truyện ma] Máu ma - Hùng Sơn





Chương 14


Oanh nâng mặt Hồng lên, hôn lên bờ môi ngọt lịm của thân thể cô gái tròn trịa đôi tám này. Quần áo của cả hai người rơi lả tả xuống đất. Oanh ngây ngất với thân hình thật cân đối và mát lịm của Hồng trong vòng tay. Từ giờ trở đi nàng sẽ chỉ hút máu Hồng mà sống. Giòng máu quí báu này đầy ắp công lực hiếm hoi của loài Ma Cà Rồng. Hơn thế nữa, cứ mỗi lượng máu nàng hút được của Hồng, Oanh lại hút thêm một số lượng máu như vậy của tụi lùn nữa thì công lực của nàng quả thục sẽ không biết tới đâu mà lường. Oanh thích thú cười vang trong hang động.


Nàng bắt đầu tập thói quen ngủ cho tới quá trưa mới thức dậy. Như vậy nàng tránh được giờ mà ánh nắng mặt trời có thể thiêu đốt cuộc sống của mình. Hôm nay, Oanh bắt đầu giờ giấc đã ấn định. Khi mặt trời vừa quá ngọ. Nàng mới thức dậy, ôm lấy Hồng, cắn nhẹ vào cổ nàng hỏi:


- Hôm nay mình bắt đầu hút máu bồ thật nhiều, sau đó đem một tên lùn vô đây cho bồ hút máu lại. Như thế bồ sẽ rút ngắn đi thời gian điều hòa lượng máu trong người bồ có chịu không?


Hồng sung sướng ngửa cổ cho Oanh cắn mạnh hơn. Giòng máu trong người nâng chảy ào ạt vô miệng Oanh. Tới khi Oanh cảm thấy đã lưng bụng. Nàng ngừng lại ngay, vì còn phải để sức hút máu tụi lùn cho lượng máu cân bằng mới có thể chống lại được ánh sáng mặt trời. Sau bữa ăn đó, Oanh chạy về hang động tụi lùn, lôi mấy đứa vô phòng nàng đùa dỡn và hút máu tụi nó cho tới khi căng bụng nàng mới ôm một đứa về hang động nhốt Hồng.


Trước khi giao tên lùn cho Hồng, Oanh nói:


- Mình bắt buộc phải canh chừng bồ. Không để cho bồ giết chết tên lùn này, vì hút quá nhiều máu nơi thân thể nó. Bởi vì giống người này có lẽ trên thế gian này chỉ còn có bấy nhíếu thôi. Chắc bồ hiểu mình rồi phải không.


Hồng vui vẻ gật đầu nói:


- Oanh tin tưởng ở mình đi. Bồ cứ làm những gì nghĩ là cần thiết cho mình là tốt rồi.


Nói xong, Hồng lật đật bế hổng tên lùn lên, cắn vô cổ nó hút thực mạnh. Giòng máu nóng hổi chảy vô miệng Hồng làm nàng khoan khoái cùng cực. Những chén máu mấy ngày qua so sánh với lượng máu nàng đang hút bây giờ không thấm vào đâu. Hơn thế nữa, những giòng máu tươi này mới thơm tho, ngon ngọt làm sao. Nàng không ngờ Oanh lại tốt với mình như vậy. Đang say sưa trong hương vị thơm ngon này, bỗng Hồng bị Oanh đẩy nhẹ la. Tiếng Oanh vang lên trong đầu nàng.


- Thôi đủ rồi, Hồng hút thêm chút nữa thì thằng lùn này không chịu nổi nữa đâu.


Đúng như lời Oanh nói. Khi Hồng buông tên lùn ra, đã thấy nó lảo đảo đứng không vững rồi. Nàng tiếc rẻ nói:


- Nếu nó to con hơn chút nữa có phải có nhiều máu hơn hay không.


Oanh cười hì hì, ôm lấy tên lùn bay ra ngoài hang. Nàng nói vọng lại: .


- Hồng chờ một chút nhé, mình đem tên này trả về hang động nó rồi trở lại ngay.


Hồng lấy tay quẹt vết máu còn dính trên mép, đút tay vô miệng núc ngon lành. Nàng nghĩ thầm:


- Nếu mình có vài tên để hút máu trong một ngày thì đỡ biết mấy.


Bỗng nàng nghe thấy tiếng Oanh vang lên trong đầu.


- Bồ muốn hút mấy đứa một ngày Hồng mừng rỡ la lên.


- Ít nhất phải ba đứa một bữa mới đã thèm.


Tiếng Oanh lại vang lên.


- Hãy chỉ chỗ bồ dấu lão Thiên ở đâu. Mình đem ông ta về rồi muốn hút máu mấy đứa trong một ngày cũng không sao. Miễn là đừng giết chúng nó là được.


Hồng còn đang ngần ngừ thì tiếng Oanh lại vang lên:


- Nếu chưa thực bụng với nhau cũng không sao. Hãy ở đó để mình tự đi tìm ông ta cũng được. Bao giờ tìm thấy ông ta, mình sẽ trở lại đem mấy tên lùn nữa cho bồ hút máu cũng chưa muộn.


Hồng hoảng hết la lên:


- Trời ơi, không được đâu. Nếu bồ đi luôn, thì làm sao mình thoát ra khỏi nơi này được. Như vậy chỉ một thời gian sau là mình sẽ mất hết công lực thôi. Hãy thả mình ra đi Oanh ơi.


- Đúng rồi, cỏ mặt trời chẳng những có tác dụng tỏa ra nhiệt lượng như mặt trời, nó còn làm cho tất cả động vật, từ côn trùng cho tới cầm thú đều xa lánh nữa. Bồ không tin cứ thử ở trong đó một thời gian xem có đúng không. Hãy chọn lựa đi, cùng ăn cùng chịu, hay là giữ miếng nhau thì như vậy là đủ rồi.


Hồng nghe nói càng hoảng hốt thêm. Nàng biết mình không còn sự chọn lựa nào hơn nữa rồi, đành phải nói chỗ dấu lão Thiên cho Oanh nghe. Một tràng cười vang lên không rứt. Tiếng Oanh xa dần, xa dần...


° ° °


Jane được anh chàng chủ nhiệm báo đưa vào nhà thương tiếp máu cho tới sáng hôm sau là về nhà liền. Tuy nhiên, trong mình vẫn còn thật yếu ớt. Bây giờ nàng đã hiểu thực sự cô Oanh là ai rồi. Hèn gì ánh nắng mặt trời làm cho cô ta hoảng hốt như vậy.


Jane đã được coi nhiều phim ảnh nói về loài ma chuyên hút máu người. Hồi đó chẳng bao giờ Jane tin chuyện nhản nhí như vậy. Có ngờ đâu, chuyện đó lại xảy ngay ra cho bản thân nàng.


Lúc đầu Jane cảm thấy thực sợ hãi. Rồi không hiểu sao, chỉ sau một đêm nằm trong nhà thương để tiếp máu. Jane lại cảm thấy yên tâm vô cùng. Nàng mong được về nhà sớm, gặp lại cô Oanh để xin được trở thành ma hút máu người như cô ấy thì thú vị biết là bao nhiêu.


Oanh nghĩ tới hình ảnh lúc cô Oanh nhảy qua cửa sổ vào nhà. Có khác gì Superman trên màn ảnh đâu. Cái cữa sổ cao mấy thước, cô ấy chỉ nhún chân một cái là bay qua liền. Bao nhiêu kính tan nát mà người cô ấy chẳng hề hấn gì. Đó là chưa nói tới những thanh sắt khung cửa sổ cũng bị gẫy vụn, không ngăn được sức mạnh của cô ta. Thật là phi thường không thế nào tưởng tượng được.


Jane lại nhớ tới vụ Oanh và mấy tên lùn trên núi đêm hôm cô ta đón Jane về đây. Thì ra cô Oanh muốn hút máu tụi nó chứ có phải đùa giỡn gì đâu. Lúc mà Jane bị nguy kịch vì mấy tên lùn xúm vào đè nàng xuống. Cô Oanh đã xông vào đá nhào cả đám. Thì ra là cô ấy chỉ thử mình thôi, chứ với sức của cô ấy lại chẳng bắt được cả đám lùn đó hay sao.


Càng nghĩ, Jane càng mong muốn gặp lại được cô Oanh càng sớm càng hay. Nàng không biết bao giờ bác sĩ mới cho về nhà. Jane thấy nóng ruột vô cùng. Tự nhiên nàng thèm thuồng được ôm ấp, hôn hít làn môi thơm tho và ngọt ngào của cô Oanh làm sao. Bộ ngực tròn trịa và săn cứng đó lúc nào cũng đứng thằng, trắng muốt, nghĩ tới cũng đã thấy đê mê rồi.


Jane nhất định khi trở về gặp được cô Oanh, sẽ xin cô ấy cho nàng trở thành ma như cô ta mới được. Còn gì thích thú hơn với những quyền phép trong tay như vậy. Càng nghĩ tới cô Oanh, Jane càng bồn chồn sớm muốn được trở về nhà. Nàng lại còn một chuyện muốn nói liền cho cô ấy nghe nữa. Câu chuyện này thực là vui, không biết cô Oanh sẽ nghĩ sao. Cái lúc mà anh chàng bạn cô ta bế nàng ra xe đưa đi nhà thương. Bàn tay anh ta đã cố tình sờ soạng trên thân thể nàng. Lúc đầu Jane còn tưởng là anh ta vô tình bấu chặt bàn tay vô ngực mình vì muốn giữ cho chắc. Nhưng sau khi đưa Jane lên xe rồi mà anh ta vẫn còn máy nó không nguôi. Nếu lúc đó Jane còn đủ sức khóe, chắc chắn thế nào cũng cho anh ta một cái bạt tai cho chừa cái tánh dê xồm.


Khi đó chẫng những anh ta đã máy mó trên ngực Jane mà còn tụt câ quần nàng xuống tới chân. úp mặt trên bụng nàng. Có lẽ y tưởng Jane đã bất tỉnh, không còn biết gì nữa nên nhân cơ hội ấy, cố tình gỡ gạc trên thân thể nàng. Thực ra vụ này cũng chẳng có gì quan trọng đối với Jane, nhưng nàng thấy bực bội, vì tự nhiên lại phải nằm im như thế cho người ta sờ mó mà không phản ứng gì được. Nhưng dù sao thì hình như anh ta là bồ bịch gì đó của cô Oanh thì phải. Sờ mó như vậy cũng chẳng có gì cần phải nói, nếu cô Oanh cho phép anh ta làm như vậy. Nhưng dù muốn hay không, nhất định nàng phải nói cho cô Oanh biết chuyện này. Vì bây giờ Jane không muốn giấu diếm cô Oanh một điều gì cả. Nàng còn muốn làm tất cả những gì cho cô ấy vừa lòng nữa.


Dù cho nói chuyện này với cô Oanh rồi. Tuy Jane chẳng ưa gì cái anh chàng dê xồm kia. Nhưng cô Oanh muốn nàng ngủ với y, Jane cũng chiều ý cô ấy ngay. Nhất định nàng không cãi lời cô Oanh, như những lần mẹ nàng bắt ngủ với những tên Mỹ trong sòng bài. Khi về tới nhà, Jane bắt đầu dọn dẹp trước sau. Nàng hút bụi nhà. Lau cửa kiếng. Kêu thợ làm lại cửa sổ và nhất là dọp dẹp cái hầm chứa đồ cũ của cô Oanh ở từng dưới như một cái ổ chuột. Những công việc này đã làm Jane ở lỳ trong nhà cho tới khi Oanh trở về. Nàng mừng rỡ ôm chầm lấy người cô mà trào nước mắt. Jane nức nở nói trên vai Oanh:


- Cô đã khỏi hẳn chưa. Con đâu ngờ ánh nắng mặt trời có thể thiêu đốt cô như vậy!


Oanh ngạc nhiên nâng mặt Jane lên hỏi:


- Tại sao con biết điều đó?


- Làm sao không biết được hả cô. Cô đã hút máu con để trị thương. Cô đã nhảy qua cữa sổ với một sức mạnh phi thường mà người bình thường như cô làm sao làm được. Cô còn cứu con khi đá văng tụi lùn trên núi. Hơn thế nữa, khi cô hút máu con rồi, tâm thần con mê mẩn mấy hôm nay vì cô. Cô có biết không?


Oanh tát nhẹ lên má Jane hỏi:


- Nếu con biết cô là Ma Cà Rồng rồi. Con có gét cô không?


Jane ôm ghì lấy người cô xinh đẹp của nàng hớn hở nói:


- Cô cố biết là bây giờ con thương cô tới như thế nào không?


- Thật sao?


- Cô bảo con chết bây giờ con cũng nghe cô nữa, chứ đừng nói gì tới ghét cô được.


Oanh mừng rỡ, nàng trở về lần này lại phải đi ngay. Một chuyến đi không biết tới bao giờ mới trở lại được. Oanh còn đang phân vân về cô cháu bé bỏng này, và cả trường hợp của Hồng nữa. Bây giờ nó đã như thế này, có lẽ nàng thử hỏi xem nó có thích trở thành Ma Cà Rồng hay không. Nếu y chịu, mọi sự đều thật dễ dàng cho nàng rồi. Oanh ướm lời:


- Con đã không ghét cô vì cô là Ma Cà Rồng chuyên hút máu người. Nhưng con có sợ trở thành Ma Cà Rồng không?


Oanh không ngờ Jane hớn hở reo lên:


- Cô ơi, xin cô làm cho con trở thành Ma Cà Rồng nghe cô.


Oanh mừng rỡ nói:


- Con còn nhỏ như thế này mà không sợ ma hay sao?


- Con được trở thành ma rồi, còn sợ ma cái gì nữa hả cô. Lúc ấy chỉ sợ mọi người sợ con thôi.


- Mọi người sợ con mà con không thấy kinh hoàng à?


- Người ta phải thấy kinh hoàng chứ tại sao lại là con?


- Con không sợ mất mặt sao?


Con làm gì có mặt mũi nữa mà phải giữ thể diện hả cô ! Cô hãy nghĩ coi. Mẹ con đem đàn ông về, bắt con nằm ngửa ra cho người ta chơi để trừ nợ. Còn cái gì mất mặt hơn thế nữa chứ? Cô tin con đi. Con trở thành Ma Cà Rồng rồi. Con sẽ cắn những thằng đàn ông dê xồm đó chết hết, không chừa một tên nào trên cái trái đất này đâu.


Oanh cười ha hả, nói:


- Con chưa trở thành ma mà ma tính đã như vậy rồi hay sao?


- Cô dạy con trở thành Ma Cà Rồng nghe cô.


Oanh hôn mạnh lên môi Jane sung sướng nói:


- Khỏi cần dạy mày cũng đã trở thành ma rồi.


Jane biết đó là mộtcâu mắng yêu. Nàng mừng rỡ không cùng. Như vậy có nghĩa là Oanh đã đồng ý biến nàng thành Ma Cà Rồng rồi còn gì nữa. Jane ôm chặt lấy Oanh hôn tới tấp lên khắp thân thể nàng. Oanh rùng mình, không ngờ ý muốn trở thành ma của con bé này lại ghê gớm như vậy. Nàng hỏi:


- Con đã chắc chắn là muốn trở thành Ma Cà Rồng chưa?


Jane sụp xuống hôn lên chân nàng, ứa nước mắt nói:


- Cô bằng lòng rồi phải không. Khi trở thành Ma Cà Rồng rồi, con chẳng những vẫn là cháu cô, mà còn tình nguyện làm tên nô lệ cho cô sai khiến nữa.


Oanh gật đầu nói:


- Thôi, được rồi. Để cô nói cho con nghe.


Oanh bắt đầu kể cho Jane nghe tất cả những gì đã xảy ra từ khi nàng vâng lời anh chàng chủ nhiệm, đi lấy cái quảng cáo định mệnh đó, cho tới bây giờ. Nghe xong Jane ôm cứng lấy Oanh, thủ thỉ:


- Con nhất định sẽ là một cánh tay đắc lực của cô. Bất cứ cô muốn gì, con cũng làm cô vừa lòng hết.


Oanh mỉm cười, chìa một cánh tay ra nói:


- Tên đệ tử yêu quí của ta. Hãy cắn cánh tay này, hút lấy giòng máu ma mà đi vào thế giới ma đạo đời đời.



Chương 15


Jane sung sướng quá. Hai hàng nước mắt chảy dài trên gò má diễm lệ. Nàng trịnh trọng nâng cánh tay Oanh lên, từ từ ghé miệng vào cắn thực mạnh. Máu trong người Oanh chảy vô miệng nàng ào ạt. Tự nhiên Jane cảm thấy trời đất quay cuồng. Phong ba bão táp bao giăng khắp lối. Tiếng côn trùng, tiếng quạ kêu, tiếng cú rúc, tiếng khóc than ai oán như ma kêu quỉ rú ầm trời.


Bỗng nàng nghe thấy tiếng Oanh nói âm vang ngay trong đầu, chứ không phải bằng hai lỗ tai nữa. Con yêu dấu của ta. Nhà ngươi đã bước qua ngưỡng cửa ma đạo rồi đó. Jane từ từ ngược mặt lên, nàng thấy toàn thân Oanh chói lòa như có hào quang bao phủ. Jane phủ phục xuống đất lạy tạ.


- Con kính lạy cô. Xin cảm tạ ơn ban phát cho con được nhập ma giới.


Oanh gật đầu nói:


- Được rồi, đứng dậy đi. Ta không còn nhiều thì giờ nữa đâu. Bây giờ ta đưa ngươi tới hang động của tụi lùn. Hãy ở trong phòng của ta, và làm những gì ta đang làm để chờ ngày ta trở về nghe không.


Jane sung sướng cúi đầu. Nàng ép sát vô mình Oanh như tỏ lòng kính yêu một người mẹ quyền phép vô biên. Oanh nắm tay Jane bay ra ngoài. Chỉ chớp mắt là cả hai đã tới hang động của nàng rồi. Oanh để Jane ở ngoài cửa hang, vô trong, bắt một tên lùn đem tới cho Jane và bảo nàng:


- Con hãy hút máu tên này đi, có máu của nó con mới chịu nổi cỏ mặt trời và ánh nắng.


Chờ cho Jane hút máu tên lùn xong. Oanh mới lôi nàng vào hang động, tụ tập hết đám người lùn lại, nói cho mọi người biết; phải tuân lệnh Jane như chính bản thân nàng. Tất cả đều cúi đầu vâng phục. Xong đâu đấy, Oanh lại đưa Jane qua chỗ nhốt Hồng. Nói cho Hồng biết, Jane sẽ thế mình lo cho nàng. Hồng sung sướng vô cùng, vì thấy Oanh lo lắng cho mình như vậy. Nàng đã tưởng Oanh đi kiếm lão Thiên thì phải mấy ngày mới về được. Ai ngờ Oanh còn có đệ tử lo cho Hồng.


Trước khi đi, Oanh lại ôm lấy Hồng hút một bụng máu nữa. Bởi vì nàng vừa khám phá ra, máu của Hồng có chứa một công lực mạnh ghê hồn. Trước khi từ giã lên đường, Oanh bảo Jane:


- Con phải lo cho cô Hồng cẩn thận. Tuy nhiên, phải hiểu là nếu con lơ là, để cho cô Hồng chạy được ra ngoài. Ma tính của cô ấy nổi lên, sẽ hút máu tụi lùn cho tới chết hết cả đám. Lúc ấy tụi mình trắng tay mà cô Hồng cũng không đủ máu để cân bằng lượng máu cô ta đã hút được từ trước tới giờ.


Nói xong, Oanh chạy thực nhanh ra ngoài. Lúc ấy Hồng cũng đã mệt lắm rồi. Nàng bị Oanh hút một lượng máu quá nhiều nên thân thể uể oải không chịu nổi. Hồng thều thào bảo Jane:


- Em ra bắt một tên lùn vào đây cho chị hút máu đi. Chị mệt quá rồi.


Jane mỉm cười nói:


- Cô Oanh dặn cháu lo cho cô đúng bữa. Nếu lơ là rất có hại cho cô đó.


Hồng kêu lên:


- Trời ơi, em bắt chị phải chờ tới ngày mai làm sao chị chịu nổi. Vừa rồi cô Oanh hút của chị một lượng máu quá nhiều em có biết không?


Jane nhìn Hồng với tia mắt thực ác độc làm Hồng rùng mình.


- Chị nghĩ em dám cãi lại lời cô Oanh hay sao?


Mặt Hồng nhăn nhúm lại trông thực dễ sợ. Nàng cố năn nỉ Jane:


Em chìu chị lần này đi. Chị không để em phải thiệt thòi đâu


Jane gật đầu, nàng tới bên Hồng ngấm nhìn thân thể no đầy của con Ma Cà Rồng lâu năm này. Cô nàng vừa bị Oanh hút gần hết máu nên thân thể tái xanh. Trong óc Jane nẩy ra một ý tưởng thích thú. Hồng đọc được ngay những ý nghĩ trong đầu Jane nên nói ngay.


- Chị sẽ chìu em hết mình, còn dạy em tất cả những gì mà chị biết về vụ đó nữa.


Jane cười khúc khích, ôm chầm lấy Hồng, cấn ngay vô cổ nàng núc chùn chụt. Hồng không ngờ Jane lại hành động bất ngờ như vậy. Nếu nàng để con nhỏ này hút khô máu thì sẽ biến thành cát bụi ngay. Hồng dẫy dụa, la lên:


- Không được đâu Jane ơi, em đừng giết chị. Để chị sống, em có lợi hơn nhiều mà.


Jane ngước đầu lên, máu vẫn còn ứa ra hai bên mép.


- Chị nói thực không?


Hồng quả quyết:


- Nhất định như vậy mà, chị không gạt em đâu.


- Vậy chị nói cho em biết đi. Chị dấu lão Thiên ở đâu?


- Chị đã nói cho cô Oanh hay rồi mà.


- Nhưng em cũng muốn biết.


- Để làm chi vậy?


- Biết để mà biết thôi. Bởi vì em nghi chị không thành thật với cô Oanh đâu, đúng không?


Hồng rên rỉ.


- Trời ơi, con nhỏ này ma tính nó còn cao hơn chủ nó một bực nữa. Sự thực, lão Thiên bị chị nhốt trong một quan tài bằng chì, ngâm dưới đáy biển ở đảo Phú Quốc.


Đảo Phú Quốc rộng bao la, biết chỗ nào mà tìm?


- Ngay nơi phía Nam, có một giải đất nhô ra biển, hình thù như một con cá voi thực lớn.


Bỗng có tiếng cười chát chúa từ ngoài vangvọng. Tiếng Oanh nói oang oang:


- Cám ơn bồ nhe. Bây giờ thì mình yên tâm tới đó rồi. Jane bắt một tên lùn nữa cho cô Hồng hút máu đi. Con vừa học được một bài học tốt trong ma giới đó hiểu không.


Jane cười hì hì chạy bay ra ngoài. Chỉ một phút sau, nàng vác về hai tên lùn chứ không phải là một tên. Hồng mừng rỡ chụp lấy một tên lùn, vội vàng cắn vô cổ nó ngay.


Jane cũng bắt chước Hồng, cắn vô cổ tên lùn còn lại. Tới khi nàng thấy tên đó có vẻ muốn kiệt sức rồi. Jane vội vàng buông nó ra. Lúc ấy Hồng vẫn còn say sưa cắn vô cổ tên lùn nọ. Jane vội vàng xô Hồng ra, ôm hai tên lùn chạy như bay ra ngoài.


Khi nàng trở lại. Hồng níu lấy Jane nói:


- Em có giận chị không?


Jane mỉm cười hỏi:


- Tại sao?


Tại chị đã gạt cô Oanh.


Jane thản nhiên nói: .


- Nếu chị thật thà chất phát thì đâu có phải là ma.


Hồng rùng mình hỏi.


- Em nghĩ như vậy thực hay sao?


Jane nhìn xuống thân thể Hồng mỉm cười.


- Em cũng không biết nữa.


Hồng lại vừa chợt đọc được ý nghĩ của Jane, Nàng từ từ cởi hàng nút áo phía trước, để lộ ra bộ ngực trắng muốt no tròn. Hồng cố tình ưỡn ngực lên, lúc lắc thân thể trước cặp mắt thèm thuồng của Jane. Nàng đã đọc được những ham muốn cùng cực trong đầu cô gái non ớt này. Tiến thêm bước nữa, Hồng lại từ từ tụt quần xuống. Nàng giạng rộng hai chân, uốn éo thân mình và từ từ tiến sát lại bên Jane.


Vòng tay Jane đã mở rộng. Nàng ôm cứng lấy Hồng trong ái ân cuồng nhiệt. Jane hôn lên môi Hồng, nút chặt chiếc lưỡi đê mê trong vui thú tuyệt vời. Bỗng Hồng nghe tiếng Jane thì thào.


- Lúc nãy chị nói dạy em cái gì đâu?


Hồng mỉm cười. Tụt xuống chân Jane. Hai tay vòng ra sau, ôm lấy bờ mông tròn đầy của Jane níu lại. Nàng dùng miệng kéo chiếc quần cúa Jane tụt xuống quá đầu gối rồi úp mặt vô phía dưới bụng nàng. Chiếc lưỡi của Hồng lè ra, liếm từ từ xuống dưới và đi thực xâu vào thân thể Jane làm Jane run rẩy tới tận cùng xương tủy.


Jane nghĩ, đúng là chiếc lưỡi của loài Ma Cà Rồng. Làm sao con người bằng xương bằng thịt có thể có chiếc lưỡi dài và to ghê gớm như vậy. Nó cuộn tròn, xoắn lại, cạo bên này, lẫy bên kia trong thân thể Jane làm nàng mê man trong lạc thú ngất trời...


Jane ôm chặt lấy đầu Hồng ép sát vô mình. Bỗng hai chân Hồng từ từ cong ra phía ngoài, đưa lên cao. Thân thể nàng cong vòng như một con tôm. Chiếc bụng thon nhỏ ưỡn hẳn lên trời. Hai bàn chân Hồng từ từ đặt trên vai Jane, rồi từ từ truờn tới ra phía sau lưng nàng. Chỉ một lúc sau, hai đùi Hồng đã ép sát hai bên má Jane. Trước mặt nàng là một bờ lông đen mun, thực rậm rạp.


Trong đầu Jane vang lên tiếng nói của Hồng:


- Em hãy bắt chước chị, le lưỡi ra. Tập trung tinh thần vào chiếc lưỡi. Lưỡi của em cũng to và dài như của chị đó Liếm đi... liếm đi...


Jane nghe lời Hồng, tập trung tinh thần vào chiếc lưỡi. Nàng le ra và không ngờ lưỡi nàng đã dài thòng như một con rắn. Đầu lưỡi vén bụi lông mà đi vào cơ thể của Hồng, chẳng khác gì lưỡi của Hồng đang tung hoành trong cơ thể mình. Cả hai vầy vò bên nhau cho tới khi gà gáy sáng.


Jane nói:


- Thôi chúng mình ngủ đi. Tới quá ngọ em sẽ bắt mấy thằng lùn nữa cho chị hút máu.


Lúc này Hồng cũng đã phờ phạc. Nàng nghĩ; giá mình có thêm một chú lùn nữa để hút máu vào lúc này thì sung sướng biết bao nhiêu. Hồng ôm lấy Jane thủ thỉ:


Jane à, nếu bây giờ em bắt cho chị một chú lùn nữa thì thú vị biết chừng nào, ái ân với em làm chị mệt quá rồi.


Jane xoa nhe nhẹ bộ ngực tròn đầy của Hồng nói:


- Cô Oanh nói; chị học được nhiều phép thuật cúa lão Thiên lắm. Tại sao chưa chịu dạy em.


Hồng cười hì hì.


- Em lại tính bắt bí chị rồi phải không?


Jane nhí nhảnh nói:


- Em mà muốn bắt bí chị thì cứ bỏ chị nằm đây ít bữa là biết ngay chứ gì. Tội gì phải năn nỉ chị chứ.


Hồng liếm mép thèm thuồng nói:


- Thôi được rồi. Chị dạy em phép này. Tiện lợi cho cả hai đứa nhé.


Jane mừng rỡ.


- Chị chỉ cho em đi.


Hồng ngần ngừ nói:


- Đây là câu chú. Em phải học thuộc lòng.


Vừa nói, Hồng vừa lấy khúc cây viết lên mặt đất. Khi Jane gật đầu ra dấu thuộc rồi, Hồng mới nói:


- Chị phải viết ra như vậy, vì không muốn cho kễ khác biết. Khi nào em truyền thụ cho ai những phép thuật có bùa chú như vậy, cũng phải làm như thế nghe không.


Jane ngoan ngoãi gật đầu. Hồng lại nói:


- Em vòng tay lại, bắt ấn như thế này. Tập trung tinh thần, thân thể sẽ bay lên trên không, lướt đi như tên bắn mà không ai nhìn thấy mình đâu. Chị nhờ phép thuật này mà anh Lâm không làm thế nào bắt được chị đó.


Jane mừng rỡ, thực hành liền. Thân thể nàng bỗng vút lên nóc hang động. Nàng muốn bay về nhà thì trước mắt nàng đã là căn phố của Oanh rồi. Jane lại tập trung tư tưởng, muốn trở lại hang động tụi lùn. Chỉ trong nháy mắt, nàng đã đứng giữa đám người lùn đang ngẩn ngơ vì sự xuất hiện đột ngột của nàng.


Jane thích thú túm liền mấy chú lùn, bay về chỗ Hồng. Chờ cho Hồng hút máu no nê. Jane lại ôm đám lùn trả về chỗ chúng ẩn trú. Tất cả công việc Jane làm, từ nãy tới giờ chỉ trong vòng chớp mắt. Nàng sung sướng bảo Hồng:


- Bây giờ chị thấy no đủ rồi phải không. Hai đứa mình hãy ngủ đi cho khỏe. Tới quá trưa ngày mai thức dậy, em lại bắt đám lùn cho chị hút máu thả cửa nhé.


Hồng mừng rỡ ôm chầm lấy Jane, hôn lên khắp mình con nhỏ. Nàng biết rằng; với con bé này, nếu chiều chuộng nó. Thời gian cân bằng lượng máu trong người chẳng còn bao lâu nữa. Có lẽ trời đã sáng rồi. Hồng lịm vào một giấc ngủ êm ả nhất từ trước tới giờ.....


Khi Hồng thức dậy, nàng thấy Jane đang ôm lấy mình, hút máu nơi vết thương ở cổ tự hồi nào. Hình như cô nàng đã hút khá lâu rồi nên thân thể Hồng thấy uể oải lạ thường.


Nàng ôm lấy Jane, xoa nhè nhẹ sau lưng hỏi:


- Em dậy từ hồi nào vậy? .


Jane buông nàng ra, nhoẻn miệng cười.


- Em dậy cũng lâu rồi, đi hút máu tụi lùn một hồi rồi mới về đây. Thấy chị vẫn còn ngủ ngon quá nên nằm bên chị hút máu một hồi rồi đó.


- Chị thấy mệt quá đi, hình như em hút máu chị lâu lắm rồi phải không?


Jane xoa bụng căng phồng, cười hì hì. .


- Máu chị thơm và ngon ghê vậy đó.


Hồng kinh hãi kêu lên:


- Lần sau em đừng làm như vậy nữa nghe. Nếu chị không thức dậy, có lẽ em hút hết máu chị còn gì. Jane vẫn cười hềnh hệch nói:


- Không sao đâu, để em đi bắt mấy tên lùn về bắt đền cho chị.


Vừa nói xong Jane đã bay ra khỏi hang động liền. Và cũng chỉ trong chớp mắt, nàng đã xách mấy tên lùn về ném trước mặt Hồng rồi. Thật sự Hồng không ngờ công lực Jane lại tiến triển mau như vậy. Bây giờ chưa chắc gì nàng đã bay nhanh và khỏe hơn nó nữa.


Bởi vì nếu cứ ung dung bay nhảy một mình, với vận tốc như vậy cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng mà cắp hai ba thằng lùn một lượt mà bay như vậy thì công lực chắc chắn phải tu luyện cả trăm năm chưa chắc gì đã đạt được. Hồng không hiểu tại sao lại có hiện tượng lạ lùng như vậy?


Điều này làm sao Hồng hiểu nổi. Vì chính Jane cũng không ngờ cơ duyên đó lại tới với mình một cách dễ dàng như thế. Bởi vì sáng sớm hôm qua. Lúc vừa học được phép lướt đi nhanh như bay ấy của Hồng. Jane vui mừng tới không thế nào ngủ được. Nàng chạy ra ngoài, bay nhảy tung tăng. Bỗng nàng thấy một bóng đen đang lum khun dòm vào hang động của tụi lùn. Nàng ào tới túm ngay lấy y bay nhanh vô trong hang, định nhảy vào phòng của Oanh. Hành động của nàng chỉ xảy ra trong chớp mắt.


Người bị nàng túm cố dẫy dụa và đã lọt khỏi tay Jane rơi xuống thảm cỏ mặt trời. Ông ta thét lên và ngất sỉu ngay. Jane hoảng hốt, nhảy xuống, chụp lấy ông ta bay vô trong phòng Oanh liền.


Ông ta khoảng trên dưới ba mươi. Trong cơn mê sảng đang khi ngất sỉu ấy, Jane đã đọc được trong tư tưởng ông ta không biết bao nhiêu là điều lạ lùng. Và một hồi sau thì nàng biết kẻ trong tay mình là ai. Jane hoảng hồn, vì chính ông ấy là lão Lâm. Được kể như sư phụ của cô Oanh. Jane không biết phải làm sao, vì nàng biết rằng; nếu lão này tỉnh lại thì nàng sẽ bị lão ta nắm đầu ngay. Lúc nãy chẳng qua vì bất ngờ và sự việc xảy ra quá nhanh, nên lão không kịp trở tay. Lại sui cho lão cố vùng vẫy nên rớt ngay xuống đám cỏ mặt trời, làm lão bất tỉnh nhân sự. Jane mới đưa được lão vào căn phòng này.


Jane nghĩ thực nhanh trong đầu, bây giờ chỉ còn cách giết hắn chết mới yên chuyện. Nàng lại nghĩ ngay tới lão Thiên Hồi đó bị Hồng móc tim và cắn nát thi thể mà bây giờ vẫn còn sống thì với lão Lâm này chỉ còn nước cố ăn cho hết da thịt, tủy não lão, may ra nàng mới yên thân được. Thế là Jane làm liền. Nàng xé thân thể lão Lâm ra từng mảnh nhỏ, cố gắng ngồi ăn cho bằng hết. Nhưng sức nàng chỉ có hạn. Jane không thế nào ăn hết được đống da thịt đó. Vào lúc ấy, thân thể nàng bỗng căng phồng lên như một trái banh, nóng bỏng, đau nhức tới không cùng. Jane quá sợ hãi, nhảy tung ra ngoài. Hình như nàng đã đuối sức nên khi nhảy ra, Oanh té nằm đè lên ngay một chú lùn. Nhưng sự thực không phải là nàng đuối sức, mà là sức lực Jane đã tăng lên gấp trăm ngàn lần hơn lúc trước. Jane đã nhảy một cái mà qua luôn cả hai bức tường, nên mớ té lăn cù ra như vậy.


Khi nàng nằm đè lên một chú lùn thì Jane thấy mát mẻ lạ thường. Nàng cắn luôn vô mạch máu nó núc chùn chụt. Bỗng cơ thể nàng xẹp xuống thực mau như một trái banh xì hơi. Vô tình Jane đã khám phá ra máu của tụi lùn làm tiêu tan đồ ăn trong bụng nàng một cách thần kỳ. Thế là nàng bay vô trong phòng nhẩn nha ăn hết chỗ thịt còn lại. Cứ mỗi lần thân thể nàng căng lên là Jane lại bay ra nắm lấy một tên lùn hút máu, cho tới khi nào tiêu hóa hết thức ăn trong người mới thôi.

Chương 16


Sau cùng chỉ còn lại một đống xương. Jane yên tâm trở về hang động giam giữ Hồng. Nàng thích thú thực hiện luôn một trong những điều vừa đọc được trong tư tưởng của lão Lâm. Đó là làm Hồng không còn đọc được ý nghĩ trong óc nàng nữa khi mà nàng không muốn. Trong khi nàng vẫn hiểu rõ Hồng đang nghĩ gì. Cái ý tưởng ăn thịt luôn cô nàng này tự nhiên hiện rõ trong đầu Jane. Nhưng nàng vẫn nằm đó hút máu Hồng tỉnh bơ như con nhỏ ngây thơ chẳng biết gì.


Bây giờ thấm thoát Oanh đi đã được hơn tưần lễ mà chưa thấy tăm hơi đâu. Jane vẫn làm công việc hàng ngày mà Oanh giao phó. Công lực của Jane lúc này không sao mà lường được. Nàng không còn ngủ trong hang động với Hồng nữa. Chỉ tới cử, bắt mấy tên lùn cho Hồng hút máu. Jane mới ghé qua đó một lúc rồi lại đi ngay.


Chiều nay nàng vừa trở về nhà. Bỗng chuông điện thoại reo vang. Jane nhấc máy lên.


- Alô.


- Alô, có phải nhà cô Oanh không ạ?


- Dạ, phải.


- A... Jane phải không. Cô Oanh có nhà không em?


- Thưa ông, cô tôi đi vắng. Xin lỗi ông tên chi ạ?


- Jane không nhận ra tôi hả? Tùng đây. Tôi đưa em đi nhà thương tiếp máu mà quên rồi sao?


Jane cười khúc khích nói.


- A... thì ra anh Tùng. Cô Oanh đi chơi chưa về, anh tìm cô Oanh có chuyện gì không?


- Có gì đâu, lâu quá không thấy cô ấy đi làm, nên gọi điện thoại hỏi thăm thôi. Em đã khỏe hẳn chưa?


- Dạ, cám ơn anh, em khỏe như voi rồi. Không nhờ anh hôm đó, chắc hồn em đã du địa phủ rồi.


- Em đang làm gì ở nhà đó?


- Có làm gì đâu. Đang buồn muốn chết đây anh.


Giọng Tùng hớn hở.


- Em có muốn đi chơi không, anh tới đưa em đi.


- Đi đâu mới được chứ?


- Thì đi ăn uống, nhảy nhót gì mà không được.


Jane reo lên.


- Vậy thì còn gì bằng nữa. Nhưng mà em chưa tới hai mươi mốt tuổi đâu, có vô mấy chỗ nhảy nhót được không?


Giọng Tùng kiêu hãnh.


- Em khỏi lo, đi với anh không có đứa nào dám hỏi đâu.


- Thật không đó, đây là Mỹ nghe anh. Tụi cảnh sát nó không chừa mặt nào đâu à nghe.


Tùng cười hì hì:


- Vậy mà có nhiều mặt nó phải chừa ra đó em à. Em thay đồ đi, anh tới liền nghe em.


Jane cười khúc khích nói.


- Vậy thì em yên tâm rồi. Anh tới đi.


Jane bỏ điện thoại xuống. Đi vào phòng tắm, cả tuần lễ nay Jane lu bu hoài đâu có tắm rửa gì. Tối nay đi nhảy với Tùng mà không tắm rửa trước làm sao coi cho được. Nhất là Jane biết, thế nào Tùng cũng có cái chuyện mò mẫm cho mà coi. Từ ngày ăn thịt lão Lâm tới giờ, tự nhiên Jane thèm hơi đàn ông lạ lùng. Trước kia, nàng chỉ thích mấy đứa bạn gái. Thấy con trai là ghét cay ghét đắng. Ngay cả khi ngủ với mấy thằng mẹ Jane đem về, Jane cũng chỉ có nằm đó, chứ cũng chẳng có cảm giác gì. Vậy mà mấy bữa nay, tự nhiên nhìn thấy mấy thanh niên đi ngoài đường cũng làm Jane nóng lỗ tai, máu chảy ỳ ỳ trong mình rồi. Bây giờ đi chơi với Tùng thật là đúng lúc. Tối nay thế nào nàng cũng làm cho anh chàng chết lên chết xuống với nàng cho biết mặt.


Mở nước cho bắn vào thân thể, Jane có cảm tưởng như có bàn tay ai đang kỳ cọ trên da thịt mình. Nàng ưỡn ngực lên, bộ ngực ngày hôm nay sao to lớn lạ thường. Chỉ mới theo cô Oanh lên đây ít ngày mà thân thể nàng đổi khác kỳ lạ như thế này rồi hay sao. Bộ ngực to tròn, hồng đỏ, ngỏng cao có khác gì cô đào hát bóng nổi tiếng có bộ ngực núi lửa trên màn ảnh, thường chiếu ở các rạp chiếu bóng cho người lớn coi đâu.


Jane đưa tay nâng bộ ngực lên thực cao. Nàng cúi xuống hôn lên đỉnh hồng cao chót vót ấy. Thế nào chút nữa anh chàng Tùng cũng phải vục mặt vào đây cho mà coi. Nàng lấy hai tay kỳ cọ cho thực sạch vùng da thịt nõn nà căng cứng ấy một cách thích thú. Jane biết chắc là tối nay thế nào cũng phải có một màn cụp lạc ngất ngây rồi. Nàng hát nho nhỏ một bài ca tình tứ. Bỗng có tiếng bấm chuông. Jane không ngờ anh chàng này lại tới đây mau như vậy. Nàng tập trung tư tưởng, mở cửa cho Tùng bước vô nhà.


Tùng ngỡ ngàng thấy cửa tự nhiên mở mà không có bóng dáng ai. Chàng lên tiếng:


- Jane ơi.... Jane.


Có tiếng Jane trong phòng tắm vọng ra.


- Anh Tùng đó hả, vô đi. Chờ em một chút nhe. Em còn mắc tắm.


Tùng thích thú quên ngay đi chiếc cửa tự động mở vừa rồi. Chàng nhón gót bước về phía phòng tắm, đứng ngoài nham nhở hỏi:


- Anh vô đó được không?


Jane làm bộ nói.


- Cái anh này kỳ quá đi. Ra nhà ngoài chờ em một chút đi mà.


Jane nói xong. Bước ra khỏi bồn tắm. Lấy khăn lau mình. Nàng cố tình rình rang vì biết rằng Tùng đang lom khom dòm qua lỗ khóa. Nàng lúc lắc cho bộ ngực nhảy tưng tưng rồi lùa cả hai tay lên bóp nhè nhẹ. Mặt ngửa lên trời nhắm mắt lại, miệng há ra như đang tưởng tượng có ai ôm ấp lấy thân thể nàng. Jane nhất định phải làm cho Tùng điên lên trước khi gặp mặt nàng mới được. Nàng xoay mình uốn éo, vừa lau, vừa nhún nhảy. Nàng cố tình quay mặt hướng ra phía cửa cho Tùng nhìn thực rõ. Lau xong phía trên, Jane gác một chân lên bồn rửa mặt, từ từ lấy khăn lông lau trên đùi. Hai chân nàng cố tình soạc ra thực rộng. Khi cúi xuống lau, chính Jane cũng nhìn rõ làn da đỏ hỏn, phồng lên dưới lớp lông vàng loe hoe.


Lau mình xong. Jane khoác chiếc áo tắm Kimono, thắt dây quanh bụng rồi làm bộ gọi lớn.


- Anh Tùng ơi, chờ tí nghe. Em tắm xong rồi, bây giờ vô phòng thay quần áo một tí là xong ngay nhe anh.


Lúc ấy Tùng mới hoàn hồn. Chàng chạy vội ra nhà ngoài, làm bộ nói.


- Em cứ thủng thẳng mà. Còn sớm chán.


Jane cười thầm. Mặc dù cách tấm vách, nàng không nhìn thấy gì, nhưng tai nàng bây giờ có thể nghe được cả tiếng kiến bò cách vài thước, nói gì tới những bước chân rón rén, và hơi thở hổn hển của Tùng, đứng sát vách nhìn trộm nàng như vậy.


Nàng mở cửa buồng tắm, từ từ đi vô phòng ngủ. Tùng đứng trong phòng khách, làm bộ cầm tờ báo đọc để cho Jane không nghi ngờ, nhưng không hiểu sao, khi nàng vừa mở cửa là Tùng bắt buộc phải ngước đầu lên nhìn. Jane mỉm cười, nháy một bên mắt rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Tùng ngẩn ngơ không biết phải chạy theo nàng hay đứng đây chờ. Ngay lúc ấy, có tiếng Jane gọi:


- Anh Tùng ơi.


Tùng mừng rỡ chạy vội vã vô phòng ngủ hỏi:


- Có gì không em?


Jane mở tủ quần áo của Oanh nói:


- Em không biết lựa bộ đồ nào mặc cho hạp hở anh?


Tùng tiến tới thực sát phía sau lưng Jane. Chàng làm bộ với tay qua vai nàng lựa áo. Ngực Tùng cố tình ép sát vào lưng Jane, nàng nghe thực rõ tiếng thở hổn hển của Tùng. Jane mỉm cười, nhủ thầm:


- Đã thế tao cho mày điên lên mà chết luôn.


Nàng cố tình ưỡn ẹo nói:


- Quần áo gì đâu không hà. Không biết mặc cái nào bây giờ?


Vừa nói, Jane vừa kéo xệ vạt áo ngủ xuống cho bộ ngực hở ra rồi làm bộ quay lại hỏi:


- Anh có thấy bộ đồ nào hạp với em không?


Thân thể Tùng run rẩy vì sự cọ sát bất ngờ này. Chàng lấp bắp nói:


- Ơ … ơ. cái . . . cái nào cũng đẹp hết hết mà...


Jane cười hì hì, xô Tùng ra nói:


- Cái anh này khờ quá đi.


Nới xong, nàng lấy đại một bộ đồ. Ướm vô mình nói:


- Anh lui ra xa xa một chút, nhìn xem màu áo này cố hạp với em không?


Tùng cố mở mắt thực lớn. Chàng nhìn đăm đăm vào bộ đồ mà chẳng thấy gì ngoài bộ ngực nửa kín nửa hở nõn nà trước mắt. Nước da trắng hồng, mịn màng không thế nào tưởng tượng được. Chàng muốn nhào tới ôm đại lấy Jane mà không dám. Dù cho thân thể cãng tròn thế này, nhưng nó đã tới tuổi vị thành niên đâu. Cái mặt còn non choẹt, thơ ngây như một con nai con khờ khạo. Những nét trê con ấy lại càng làm thân thể Tùng muốn nổ tung ra từng mảnh. Tùng run run nói:


- Đẹp… đẹp… đẹp mà.


Jane mỉm cười nhí nhẵnh nói:


- Vậy anh quay ra đàng sau đi, để em thay đồ.


Tùng từ từ quay lại phía sau. Bỗng tim chàng đập thùi thụi mạnh hơn nữa, vì phía trước mặt chàng lã chiếc bàn trang điểm của Oanh. Tấm kính trong suốt in rõ hình Jane đang từ từ cởi áo ngủ. Mặc dù nàng cũng đã quay lưng lại phía chàng, nhưng bờ mông tròn trịa cong vòng kia làm Tùng muốn đứng tim được. Hình như bộ đồ chật quá, Jane lại cố kéo lên, nàng nhảy nhảy cho thân thể lọt vô chiếc váy bó cứng ấy. Thấy nếu Jane còn cố kéo nữa, chiếc váy sẽ rách ra làm hai, Tùng vội vàng lên tiếng:


Không được đâu, bộ đồ này chật quá, em bận không vừa đâu, đừng cố, rách hết bây giờ. Jane quay lại, thấy Tùng nhìn trong kiếng trên bàn phán. Nàng ré lên:


- Trời ơi, anh này xấu quá đi, nhìn trộm người ta thay quần áo héng.


Tùng cười hề hề. Chàng không ngờ mình đang nhìn trộm mà lại đú đẩn đến nỗi hớ hênh lên tiếng như vậy. Lúc ấy Jane cũng đã chụp lấy chiếc áo ngủ bận vô, nàng tụt chiếc váy ra thực nhanh. Tùng đã quay lại, chàng nhìn thấy trọn vẹn bộ ngực khi Jane cúi xuống cởi váy. Lúc Jane tụt được chiếc váy ra rồi, ngước đầu lên, thấy Tùng đang đăm đăm nhìn nàng, biết ngay là Tùng đã thấy hết, nhưng nàng làm bộ lờ đi như không để ý tới cặp mắt của chàng. Jane đi nhanh lại chiếc va ly của mình, mở ra lấy một bộ đồ nói:


- Như vậy là không nhờ vả gì được quần áo cúa cô Oanh rồi. Không biết quần áo của em bận vào đi với anh có xứng không?


Tùng vẫn cười hề hề.


- Được mà... được mà, em bận cái gì mà không đẹp cơ chứ.


- Anh nói thực không?


- Thực đó. Dù cho em không mặc quần áo cũng vẫn còn đẹp chết người ta rồi, lo gì cơ chứ.


Jane biết ngay, Từng đang tính ăn nói nham nhở để dẫn tới sự lợi dụng thân thể nàng. Cài nhanh hàng nút áo trước ngực lại, nàng đi ra cửa trước khi Tùng tiến lại gần mình.


- Anh Tùng à, bây giờ anh tính đi ăn ở đâu?


Tùng lẽo đẽo đi sau Jane, chàng tiếc ngẩn ngơ một cơ hội bằng vàng mà không sơ múi gì được. Tùng cố nói thực ngọt ngào:


- Em muốn ăn cái gì?


Jane liếc Tùng thực nhanh. Chiếc quần chàng đang cộm lên thấy rõ. Nàng ưỡn ẹo nói:


- Anh có thích ăn thịt người bảy món không?


Tùng mừng rỡ, trong đầu chàng làm một con tính thực nhanh. Tiến lại gần, nắm lấy vai Jane hỏi ẫm ờ:


- Em có thịt người bảy món không?


Jane cười khúc khích nói:


- Anh có dám ăn không?


- Em dám cho thì anh cũng dám ăn chứ sợ gì.


Jane đoán ngay được những lời nói hai nghĩa ấy, nàng đẩy nhẹ Tùng ra xa một chút, làm bộ ngây thơ nói:


- Bụng anh mà đủ sức chứa cả bảy món sao?


Tùng cười ha hả nói:


- Bảy chục món cũng làm tới, chứ nói chi là bảy món thôi


- Có thực không đó, coi kìa. Thân thể anh ốm eo, gầy còm như vậy. Em nghi quá đi.


- Em cứ cho anh thử đi thì biết ngay chứ gì.


Jane đứng dạng hẳn hai chân, chống tay vô cạnh sườn, cười cười hỏi:


- Anh muốn ăn món nào trước?


Tùng lỳ lợm, tiến tới trước, nói:


- Món nào cũng được?


Jane lùi lại, la lên:


- Không được... không được. Anh phải đứng yên đó để em kê khai thực đơn đã.


Tùng sợ làm Jane mất hứng, đứng lại nói:


- Thôi được rồi, em muốn kê khai cái gì thì kê khai mau mau đi. Anh đói lắm rồi đó.


- Được rồi. Món thứ nhất là: Dùng răng nanh hút máu cần cổ.


Tùng cười hì hì hỏi:


- Còn món thứ hai là gì?


- Món thứ hai là: Cắn cổ tay hút máu.


Món thứ ba là gì?


- Moi tim hút máu.


Tiếng Tùng hơi nhỏ lại.


- Món thứ tư là gì?


- Cào..


Jane vừa nói tới đó, Tùng đã thấy miệng nàng hé ra, hai chiếc răng nanh nhô dài hẳn ra ghê hồn. Chàng run lập cập hỏi:


- Em... em làm saọ vậy?


- Em đã nói rồi, thịt người bảy món chưa nói hết món thứ tư mà anh đã sợ rồi hay sao. Như vậy mà còn đòi ăn tới bảy chục món nữa à?


- Em... em... tính làm thực hả...?


- Em có nói láo với ai bao giờ đâu.


Nói tới đó, Jane đã tiến tới sát bên Tùng. Nàng vòng tay ôm lấy chàng khi thân thể Tùng như co lại. Hai chiếc răng nanh Jane cắm xâu vô mạch máu nơi cổ chàng...




1 view0 comments

Comentarios


bottom of page