top of page
Writer's picturehungson1942

MÁU MA # 3*

Updated: Jul 26, 2022






Chương 6


Như em đã biết, khi một người bị loài Mà Cà Rồng hút mắu rồi thì luôn luôn tự nguyện, dâng hiến giòng máu của mình cho nó, và tự nhiên rất ao ước muốn nhập vào thế giới Mà Cà Rồng. Nhưng họ không biết phải làm sao. Còn trường hợp em lại khác. Bởi vì anh chưa thực sự hút máu em, nhưng đã liếm những giòng máu rỉ ra từ vết thương trầy sướt của em. Như thế cũng chẳng khác gì em đã bị anh hút máu rồi. Thú thực, điều này anh cũng chỉ vừa mới biết khi nhìn vô mắt em lúc nãy. Chứ từ trước tới giờ đâu có biết. Còn một điều nữa, những người bị hút máu thì luôn luôn muốn trở thành Mà Cà Rồng ngay. Họ thường van xin người hút máu biến họ thành Mà Cà Rồng. Chứ có biết đâu là chỉ cần nuốt một giọt máu của người hút máu mình là sẽ trở thành Mà Cà Rồng ngay. Đâu có cần van xin lạy lục ai làm gì. Đó là trường hợp của anh, của con Hồng, và không sớm thì muộn cũng là trường hợp của em nữa. Không biết em nghĩ sao?


Oanh nói thực yếu ớt.


-Em cũng không biết ra sao bây giờ. Nhưng anh chưa nói tại sao lại không cần cái quảng cáo kia nữa?


- À phải rồi. Bây giờ anh đã có em, đâu còn cần con quỉ cái kia nữa.


- Tại sao vậy?


- Anh vừa hỏi em. Có phải em đã yêu anh rồi phải không? Sự thực thì câu hỏi ấy đã có câu trả lời trong đó rồi. Hơn nữa, em là người có thể giúp anh hốt hết cấi đám lùn kia dễ đàng hơn con Hồng nhiều.


Ngần ngừ một lúc, Oanh mới nói:


- Nếu anh hút máu một cô gái nào đó, cô ta sẽ tự nguyện dâng hiến giòng máu cho anh, và yêu anh thì chắc chắn cho tới giờ này anh phải có hàng ngàn tình nhân rối phải không? Em đâu có giá trị gì.


- Trái lại, anh rất cô đơn, nên lúc não cũng muốn con Hồng trở lại sưởi ấm tim mình mà không được?


- Như vậy thì mấy cô kia đâu?


- Vì máu phụ nữ là âm hàn. Khi một con Mà Cà Rồng đã cắm hàm răng mình vào mạch máu cô nào rồi thì không thế nào để chừa lại một,giọt máu nào trong cơ thể đó nữa. Làm sao cô ấy có thể sống nổi mà yêu mình cơ chứ.


- Vậy tại sao anh không hút máu em, lúc anh liếm các vết thương trên mình em cơ chứ?


- Đó cũng là cái may mắn của em. Vì sáng nay, trước khi gặp em, anh đã cố tình hút hết máu một con nai, để phòng ngừa không bị thèm thuồng vì bất cứ người nào của tòa báo đưa đến. Và vừa rồi, anh lại hút hết máu của thằng lùn bắt em đem lên đây. Nên trong cơ thể anh lúc ấy không còn chỗ nào chứa máu nữa. Khi nhìn thấy máu trên mình em, thèm lấm mà cũng chỉ đành liếm khơi khơi vậy thôi.


- Như vậy thì trước sau gì anh cũng lại hút máu em phải không?


- Bây giờ thì không cần thiết nữa.


- Tại sao?


- Bởi vì em sẽ giúp anh hút máu tụi lùn này.


- Bộ máu của tụi lùn này có gì đặc biệt lắm hay sao?


- Đúng vậy. Chẳng những máu cả nam lẫn nữ của tụi nó đều thuộc âm hàn, rất cần thiết cho sự sinh trưởng của loài Mà Cà Rồng, mà nó còn là loại máu của giống người dâm dật nhất trần đời nữa. Và điều quan trọng nhất là con Mà Cà Rồng nào mà hút đủ số lượng máu của tụi này rồi, không còn sợ ánh nắng mặt trời nữa. Chỉ trừ ánh sáng giữa trưa mà thôi. Bởi vậy, bất cứ con Mà Cà Rồng nào gặp thứ máu này cũng không thế nào bỏ qua được.


Bỗng một ý tưởng thật thâm hiểm lóe lên trong đầu Oanh, nàng thủng thẳn nói:


- Nhưng khi anh hút hết máu chúng là tới phiên em chứ gì?


- Anh đâu có ngu gì hút hết máu tụi nó. Cứ hút từ từ như mình nuôi bò sữa vậy có phải hay không. Còn em, khỏi phải nói thì em cũng biết là có em, anh mới dụ chúng ra khỏi hang ổ chúng được.


Ma tính tự nhiên nổi lên trong đầu óc Oanh lồng lộng. Hình như nàng đã học hết kinh sách của loài Mà Cà Rồng này rồi thì phải. Oanh ngả hẳn vô mình Mà Cà Rồng, hôn nhẹ lên môi nó nói:


- Chỉ vì cần tới em làm công chuyện đó thôi hay sao?


Ma Cà Rồng vô tình không biết Oanh đang nghĩ gì. Vì lúc đó nàng không còn nhìn vô mắt nó nữa, và nàng cũng chưa nuốt một giọt máu ma nào nên nó không thể nào đọc được tư tưởng nàng. Vòng tay ôm lấy nàng, Ma Cà Rồng cúi xuống thì thầm trên cổ Oanh:


- Anh chỉ cần em làm như vậy thôi. Và bây giờ, trên đời này, em muốn cái gì mà không được nữa cơ chứ.


- Anh định nói em muốn cái gì cũng được à?


- Đúng vậy.


- Nếu đúng như vậy. Ngay bây giờ, em tặng cho anh hai người lùn anh có chịu không?


Mắt của Mà Cà Rồng sáng rực lên như mặt trời, đỏ ao cả một vùng. Nó nắm hai vai Oanh nhấc bổng nàng lên trước mặt, đối diện với nó cười ha hả:


- Đó là một điều không thế nào tưởng tượng được.


Anh đã tới đây ở cả chục năm rồi, mới chỉ hút được máu của một thằng lùn con và vừa rồi một thằng lùn nữa. Bây giờ em làm sao có thể cho anh hai thằng nửa hả?


Oanh lắc đầu nói:


- Không phải là hai thằng, mà là một nam một nữ.


Thân thể Mà Cà Rồng run lên. Nó thét lên be be:


- Nếu vậy thì em nói ngay đi. Nếu để chúng chạy mất thì không bao giờ có cơ hội chụp lại được nữa đâu.


- Tại sao vậy?


- Tại em không biết thôi. Đám này sống trong một hang động gần đây. không bao giờ chúng ló đầu ra ngoài khi mặt trời lặn. Bởi vì máu chúng thuộc âm hàn nên luôn luôn cần sưởi ấm bằng ánh mặt trời.


- Thế tại sao anh không chui vô hang động mà làm thịt nó có được không?


- Nếu chui vào được đó còn nói chuyện làm gì nữa.


- Tại sao vậy?


- Tại vì chúng có trồng một loại cỏ có hơi nóng như lửa, có thể thiêu chết loài Ma Cà Rồng bất cứ lúc nào chứ không phải chuyện chơi.


Thì ra sự việc là như vậy. Hèn gì con Mà Cà Rồng cần tới nàng dụ dám người lùn này chui ra khỏi hang động của chúng khi mặt trời khuất bóng. Nếu nàng giúp nó hút đủ lượng máu cần thiết thì con Mà Cà Rồng này không còn sợ ánh mặt trời nữa. Lúc ấy quyền phép nó có thể thi thố được cả vào ban ngày nữa. Hèn gì nàng mới nói hiến y hại tên lùn là y đã run lên bần bật rồi. Nhưng Oanh không biết hút bao nhiêu máu của tụi lùn này mới là đủ lượng máu để Mà Cà Rồng không sợ ánh mặt trời. Nàng hỏi nhanh:


- Vậy anh cần hút bao nhiêu máu của tụi nó mới đủ?


Con Mà Cà Rồng thở dài, nói:


- Có lẽ phải một thời gian lâu lắm mới đủ.


Oanh không hiểu con Mà Cà Rồng nói gì nên hỏi lại:


- Một thời gian lâu lắm là làm sao?


- Em cứ hỏi hoài, tại sao không chỉ cho anh bắt cặp lùn kia đi đã. Nếu để chúng chạy mất thì làm sao mà có cơ hội đó được nữa. Em phải biết là phụ nữ người lùn không bao giờ rời khỏi hang động đâu, trừ khi có chuyện gì khẩn cấp lắm mới ló đầu ra ngoài. Nếu mình bắt được một cặp như vậy, đem về đây nuôi, để hút máu từ từ lo gì không đủ lượng máu.


Thấy Mà Cà Rồng nói lòng vòng hoài, Oanh nóng ruột:


- Em chỉ hỏi anh, cần bao nhiêu máu cho đủ lượng thôi mà anh cứ nói lòng vòng hoài.


Mà Cà Rồng vô tình trả lời:


- Hễ con Mà Cà Rồng nào hút được bao nhiêu máu từ trước tới nay thì cần phải hút một lượng máu tương đương như vậy của tụi lùn này mới đủ.


Vừa nghe Mà Cà Rồng nói xong, Oanh đã cắn mạnh vô cổ tay nó. Mà Cà Rồng rú lên, đẩy Oanh ra. Nhưng nàng cố bám lấy nó thực chặt. Miệng Oanh nút chùn chụt dòng máu như thác đổ ào ạt vô miệng nàng. Có lẽ thân thể Mà Cà Rồng lúc này đang cương lên vì ngày hôm nay đã hút hai lần máu, nên máu nó chảy vô miệng nàng chỉ trong một giây đã làm nàng căng bụng rồi. Nàng buông tay rời khỏi thân thể nó ra, bởi vì ngay lúc ấy, Oanh thấy mình đã đọc được những gì con Mà Cà Rồng này đang suy nghĩ rồi. Cùng lúc ấy, con Mà Cà Rồng cũng biết ngay ý định của nàng. Nó la lên kinh hồn:


- Thì ra là em muốn trở thành Mà Cà Rồng ngay, vì biết là lượng máu em vừa hút được của anh chẳng có bao nhiêu để trở thành Mà Cà Rồng. Lát nữa, em sẽ hút cùng số lượng máu đó của mấy thằng lùn thì có thể trở thành Mà Cà Rồng không sợ ánh nắng mặt trời nữa. Như vậy, dù công lực em có thua anh. Nhưng lại có nhiều lợi thế hơn anh nhiều. Thật là ý trời, có lẽ em sẽ là con Mà Cà Rồng nguy hiểm nhất từ trước tới nay rồi.


Tự nhiên Oanh cười lên ha hả. Tiếng cười của nàng rung chuyển cả một vùng. Con Mà Cà Rồng vội vàng lướt tới bịt miệng Oanh lại, nói thực nhanh: .


- Bây giờ phải đi bắt cặp người lùn kia ngay mới kịp, em làm cho chúng hoảng kinh lên rồi. Tụi nó ở đâu?


Oanh cũng chợt nhận ra điều đó. Nàng nói cho con Mà Cà Rồng chuyện cô em vợ của thằng lùn tên Tư Tư và chạy bay xuống núi ngay, Oanh tìm dọc theo con đường lúc nàng bị bắt. Bây giờ chân nàng lướt trên ngọn có đi thật nhanh. Chẳng mấy lúc, bóng giáng cặp người lùn đã hiện ra trước mặt. Con Mà Cà Rồng lướt nhanh hơn nàng, núm được cả hai. Oanh đã đọc được ý tưởng nó không cho nàng hút máu hai tên lùn kia. Nàng cố chạy thực nhanh. Nhưng không còn kịp nữa. Y đã ôm lấy hai đứa đó biến mất về phìa trước như một luồng gió rồi.


Con Mà Cà Rồng chạy quá nhanh nên chỉ một giây, khoảng cách giữa nàng và nó đã thật xa, nên Oanh không còn bắt được những giòng tư tưởng của con Mà Cà Rồng nữa. Tự nhiên Oanh run lên bần bật. Nàng nghĩ ngay tới ngày mai, nếu không hút được đủ lượng máu của tụi lùn bằng lượng máu mà nàng vừa hút được của con Mà Ca Rồng kia thì Oanh vĩnh viễn phải tránh né ánh sáng mặt trời mất rồi. Oanh trở về căn nhà của con Mà Cà Rồng. Nàng biết ngay con Mà Cà Rồng kia không trở về đây nữa rồi. Bởi vì trong phạm vi căn nhà này, dù cho nó có trốn ở đâu Oanh cũng có thể đọc được luồng tư tưởng cúa nó trong trí nàng.


Nỗi kinh hoàng dâng lên ngùn ngụt. Nàng đã biết thân phận mình bây giờ như thế nào. Bỗng nước mất Oanh trào ra. Nàng thét lên, rung chuyển cả một vùng. Cổ Oanh khô đấng. Một con thỏ rừng vừa chạy qua. Oanh thò tay núm lấy nó ngay. Nàng đưa con thỏ lên miệng, cắn mạnh vô cổ nó. Dòng máu tươi chảy vô cổ nàng làm thân thể Oanh khoan khoái bội phần.


Bỗng Oanh lạnh mình. Nàng ném con thỏ ra xa. Vì nàng chợt nghĩ tới lời con Mà Cà Rồng nói:


- Nếu lượng máu mình hút được từ trước tới giờ bao nhiêu thì phải hút đủ số máu như thế của tụi lùn, mới trừ được ánh nấng mặt trời.


Oanh cắn răng suy nghĩ; bằng mọi cách, nàng phải hút được máu của mấy tên lùn nội trong đêm nay. Nếu không, sáng ngày mai, nàng sẽ trở thành con Mà Cà Rồng sợ ánh sáng mất rồi. Hơn thế nữa, công lực nàng bây giờ đối với loài Mà Cà Rồng như một đứa trẻ mới sinh, đâu có làm được cái gì.


Oanh cần phải hút thật nhiều máu mới có đủ công lực làm những chuyện nàng ưnh toán khi muốn trở thành Mà Cà Rồng. Nhưng khổ nỗi, càng hút nhiều máu bao nhiêu, sau này lại càng cần nhiều máu của tụi lùn bấy nhiêu thì làm sao bây giờ.


Nàng ngồi suy nhĩ trong bóng đêm mờ mịt. Căn nhà và vườn tược như một trang trại rộng lớn như thế này mà không một bóng người. Oanh đi vòng quanh, nàng hơi ngạc nhiên vì ngoài đồ đạc ra, nơi đây không có một cái gì đáng giá. Bỗng nhln thấy chiếc máy điện thoại để trên bàn. Oanh nghĩ ngay phầi gọi về tòa báo cho mọi người hay. Nếu không mai này nàng không có cớ mà trở về nữa.


- Alô, cho tôi gặp anh chủ nhiệm Oanh nhận ra ngay giọng Tuân ở đầu giây.


- Trời đất quỉ thần ơil Oanh đó hả. Bây gỉờ em đang ở đâu? Có chuyện gì xảy ra không? Có cần tụi anh tới đón không? Tại sao không gọi điện thoại về tòa báo. Em vẫn bình an chứ phải không?


Oanh cười ha hả.


- Anh còn câu hỏi nào nữa không hỏi nốt đi.


Hình như Tuân khựng lại trong điện thoại, có tiếng mừng rỡ của anh chàng chủ nhiệm trong máy:


- Tùng đây, Em ra sao rồi?


- A... anh Tùng đó hả, em có sao đâu. Em nghĩ cái qủang cáo chỉ là một thằng khùng đùa dai thôi. Nhưng dù sao em cũng gửi cuốn băng đó về cho các anh nghe cho vui nhé.


Nói xong, chính Oanh cũng không ngờ mình nói dối tỉnh bơ như vậy.


- Từ sáng tới giờ em đi đâu mà không gọi điện thoại về? Tụi anh gọi beeper cho em mà không thấy trả lời.


- Cũng vì cái beeper mã em lòng vòng từ sáng tới giờ. Không biết nó rớt ở đâu.


- Thôi được rồi, bây giờ về tòa soạn đi.


- Bây giờ em đang lang thang ở bãi biển, có lẽ vài bữa nữa mới về. Bởi vậy mới gọi điện thoại cho các anh hay vậy thôi.


- Em lang thang ở đó làm gì tới vài bữa lận?


- À em vô tình gặp con nhỏ bạn học cùng lớp ở Việt Nam, nó nhất định giữ em ở đây ít bữa mới cho về.


- Thôi được coi như em nghỉ phép thường niên đi. Đúng một tuần phải về lo số báo tuần sau đó nhe. Tuần này anh nói con Hương thế em.


- Dạ, cám ơn anh. Nhất định tuần sau em về mà.


Oanh bỏ giây điện thoại xuống, thở dài nhẹ nhõm. Ít nhất, dù có thành ma thì nàng cũng vẫn không bị cắt đứt với thế giới loài người này. Vừa rồi, Oanh nói gặp con nhỏ bạn ở bãi biển vì vừa chợt nghĩ tới bà chị họ lấy Mỹ sống ở đây. Ông chồng bà này trốn theo con khác, rồi nhờ luật sư gửi giấy ly dị cho bà ta. Bây giờ bà ta sống với một bầy con, mà cha chúng nó không biết đích xác là nhân vật nào:


Chúng có đủ màu da. Cái gia đình này chẳng khác gì một viện mồ côi nho nhỏ.


Oanh thấy lúc này là lúc phải về đó nhờ cậy bà ta. Mặc dù từ hôm ra đi, oán hận chập trùng, hận thù ngút sâu.


Nàng còn nhớ hồi năm 1975. Ô trong trại tị nạn phải khó khăn lắm mới tìm ra được địa chỉ của bà này, để nhờ bảo lãnh ra ngoài. Tưởng chỗ quen biết có thể nhờ cậy được, chỉ vẽ cho cuộc sống mới mẻ, trên miền đất lạ, xứ người. Ai ngờ, ngay ngày đầu tiên. Bà chị họ quí hóa của Oanh đã đưa nàng ký giấy lãnh tiền xã hội mà không cho Oanh một đồng xu nào.


Mới tới Mỹ, chân ướt chân ráo. Oanh đâu có hiểu chút gì về cuộc sống ở đây. Anh văn không biết một chữ. Thân gái đoạn trường, bị bà chị họ lợi dụng nuôi trong nhà như một đầy tớ không công. Nàng phải nấu cơm, làm việc nhà, và giữ con cho bà ta đi đánh bài ngày đêm.


Hồi đó Oanh đã có ý định phải tới trường học võ vẽ lấy cái nghề gì, hoặc kiếm chút Anh văn hộ thân. Nhưng bà ta đã nại đủ lý do để giữ chân nàng ở nhà. Cho tới hơn ba năm sau, nếu không nhờ vô tình gặp một anh chàng Việt Nam ở công viên gần nhà, lúc nàng dẫn mấy đứa con bà ta ra đó chơi, nói cho nàng biết sơ qua về tình trạng của những người ty nạn Việt Nam tới Mỹ. Oanh mới vỡ lẽ ra mình đang bị lợi dụng làm đầy tớ không công cho bà chị họ khốn kiếp này.


Hai tuần lễ sau, Oanh cho bà chị họ nàng biết; sẽ dọn tới tỉnh kế bên tìm việc làm. Oanh nhớ thực rõ, đó là một ngày sóng gió không bao giờ nàng quên được trong đời.


Lúc nàng mở lời:


- Chị Tư à, em nhờ vả chị cũng đã hơn ba năm rồi. Em nghĩ không thế nào ăn bám chị như thế này mãi được nữa. Bởi vậy, xin phép chị cho em qua tỉnh bên tìm việc làm, để tự nuôi sống mình coi mới được.


Thế là một màn kể lể ơn nghĩa, và sau cùng là những câu tục tĩu được tuôn ra không tiếc lời. Thêm vào đó, một sự hăm dọa đáng sợ; vu khống cho Oanh đã sách nhiễu tình dục thằng con trai mới hơn mười tuổi của bà ta. Quả thực, hồi đó Oanh không biết gì về luật lệ ở Mỹ, nên nghe lời vu khống ấy như một câu chuyện khôi hài, nghe qua rồi bỏ. Mãi sau này, Oanh mới biết, nếu bà ta kêu cảnh sát tố cáo nàng như vậy, chắc chắn Oanh sẽ bị rắc rối ngay. Tuy nhiên, câu chuyện đó được bà ta tung ra như một sự bêu xấu nàng mà thôi.


Khi bước chân ra khỏi gia đình bà chị họ này. Trong mình Oanh không có một đồng xu. Thân thể chỉ vẻn vẹn một bộ đồ mà nàng đã mặc trong trại ty nạn khi tới nhà bà ta hơn ba năm trước. Nhiều, anh chàng Việt Nam gặp nàng ở trong công viên đã lái xe tới trước cửa nhà nàng đón Oanh đi. Phải công nhận, Nhiều rất khôn ngoan. Chàng đã gọi một xe cảnh sát đậu ngay bên cạnh xe chàng, chứng kiến cảnh anh đón Oanh đi. Vì vậy bà chị họ đành chịu thua, cho nàng bước chân khỏi nhà tương đối ít rắc rối.


Hơn thế nữa, trước đó, Nhiều đã âm thầm cùng Oanh báo cho nhân viên xã hội của nàng sự di chuyển chỗ ở của Oanh tới tỉnh kế bên. Cũng vì vậy, sau hơn ba năm, Oanh mới được cầm những đồng tiền đầu tiên của chính phủ tài trợ cho nàng. Nhưng ở đời, không có gì lấy không được của ai mà không phải trả một cái giá nào đó. Ngay trong đêm đầu tiên bước ra khỏi nhà bà chị họ. Oanh đã phải ngả vào vòng tay Nhiều trong một phòng ngủ ở ngoại ô thành phố này. Điều này đối với Oanh cũng không ân hận gì vì nàng cũng chẳng còn trong trắng gì nữa. Vã lại làm sao từ chối được một người dám hy sinh làm một cuộc giải thoát nàng trong thế kẹt này như vậy. Chỉ có điều Oanh cũng đã lầm Nhiều. Nàng đã tưởng chàng sẽ là cái phao cho nàng bám víu trong lúc hoạn nạn này. Nhưng ngay sau đó, Nhiều đã bỏ nàng bơ vơ, tự lo liệu lấy mọi sự. Và đó cũng là cái cớ sau này, bà chị họ nàng nói mãi về lòng nhân ái của bà và sự ra đi dại dột của Oanh.


Nhưng phải thực sự mà nói, chính vì sự ra đi liều mạng này mà cuộc đời Oanh mới thực sự đổi mới. Thực sự có cơ hội vươn lên, ít nhất là sớm hơn được một thời gian. Đối với Nhiều, Oanh cũng không oán hận và cũng chẳng cảm thấy nợ nần gì chàng nữa.


Hôm nay, tự nhiên Oanh nghĩ tới bà chị họ mình. Có lẽ nàng phải tới nhà bà ta một chuyến rồi. Sự giận hờn, oán hận của cả hai cũng đã tiêu tan sau mười mấy năm trôi qua. Chính bà ấy đã nhiều lần muốn Oanh trở lại. Lẽ dĩ nhiên là với tư thế khác hơn ngày xưa. Tuy Oanh không đáp lời bà ta, nhưng cũng đã nhiều lần tới thăm viếng, quà cáp. Thậm chí nàng còn cho bà ấy vay tiền trong những lúc túng cùng vì bài bạc.


Cũng vì thế, những năm gần đây. Bà ta gọi điện thoại cho nàng luôn, và Oanh đã không bao giờ từ chối lời nhờ vả nào của bà ấy. Cuộc sống của bà ta bây giờ càng ngày càng khó khăn, vì tiền trợ cấp xã hội ngày càng bị giảm bớt. Nhưng cũng phải nói tới nguyên nhân chính là thời gian đã từ từ lấy đi những nét trẻ trung, tươi mát của một người đàn bà, và cũng là vũ khí chính của bà chị họ Oanh, dùng moi tiền những anh chàng dại gái ở các sòng bài.


Oanh thủng thẳng đi xuống núi. Lượm lại quần áo mặc vô Kéo cái xe ngay ngắn lại trên đường đi. Hai cánh tay nàng bây giờ có sức mạnh vạn năng. Nàng đã thử đi thử lại nhiều lần những quyền lực vừa có, khi trở thành Mà Cà Rồng. Chỉ cần tập trung tư tưởng, quyết định hành động một điều gì, sự việc được giải quyết thỏa đáng ngay.







Chương 7



Jane mừng rỡ nhẩy lại ôm chặt lấy Oanh la lên:


- Dì Oanh tới chơi mà sao không điện thoại trước cho tụi con biết.


Oanh mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô cháu lai của mình:


- Mẹ con đâu?


Jane cười hì hì.


- Thì tối nào mà bà ấy không đi đánh bài chớ.


- Hồi này mẹ con nhiều tiền vậy hay sao?


Jane bĩu môi nói:


- Nhiều cái con khỉ họ gì cô Oanh. Bả lấy tiền của mấy thằng cha già trong sòng bài chơi thôi mà.


- Có thằng nào lại ngu tới nỗi đưa tiền cho người ta đánh bài dùm cho mình bao giờ đâu.


- Thì cô còn lạ gì bả nữa. Ngồi chầu rìa thôi mà, làm gì có tiền chứ. Lâu lâu có thằng già nào trúng một ván lớn lại cho bá ít chục chơi ké thôi.


- Thế lúc người ta thua, bả có tiền cho người ta chơi ké không?


Jane cười hì hì:


- Thua rồi còn đòi ké cái gì nữa chớ.


- Lúc nó được, nó có tiền, nó đâu có cần ké.


Jane vẫn cười hì hì:


- Thì có tiền bả mới cho chơi ké chứ, không tiền mà đòi chơi ké bả được hay sao?


Oanh chợt hiểu cô cháu lý lắc của mình đang nói gì. Nàng phát vô mông nó một cái thực mạnh. La lớn:


- Cái con khỉ này, bây giờ mày thành quỉ rồi.


Bờ mông tròn chịa chắc nịch của Jane làm Oanh nghĩ ngay ra một điều có thể lợi dụng được con nhỏ này. Nàng mừng rỡ nhưng cố giấu sự vui mừng đó.


- -Tụi mày đã ăn uống gì chưa, có muốn đi ăn nhà hàng không?


Cả đám năm bảy đứa nhao nhao la lên:


- Tụi con ăn bánh mì rồi. Nhưng mà bây giờ cô Oanh dắt tụi con ra bãi biển ăn cà rem đi.


Oanh cười.


- OK, tụi mày thay quần áo đi ăn cà rem. Tất cả mấy đứa?


Jane nói lớn, át hẳn tiếng mấy đứa em nhỏ:


- Tụi con dù không đủ quân số, nhưng vẫn còn sáu đứa cô Oanh à.


- Mấy đứa lớn đâu hết rồi?


- Mấy ông bà mạnh ai nấy sống. Có bồ có bịch cả rồi.


- Còn mày chừng nào thoát ly hả?


Jane ghé sát miệng vô tai Oanh thì thầm:


- Con không khoái đàn ông đâu.


Oanh biết từ trước, con nhỏ này chĩ thích cặp bồ với con gái thôi, cũng vì vậy mà nó còn ở nhà cho tới tuổi này. Mẹ nó cũng biết vậy, nhưng cố lờ đi cho nó tự do lộng hành, để giữ chân con bé ở nhà trông coi đám em nhỏ cho bà ta đi đánh bài. Oanh lại phát mạnh vô mông nó la lớn:

- Con quỉ cái, để bữa nào tao thử mày xem cho biết.


Jane trơ tráo cắn nhẹ vô tai Oanh nói:


- Con chỉ sợ lúc đó cô mê con muốn chết thôi.


Oanh cười ha hả nói lớn:


- Thôi tụi mày ra xe đi, chịu khó ngồi chật một chút nhe.


Tiếng reo hò lại nổi lên ầm ỹ, đứa nọ xô đứa kia dành nhau chỗ ngồi. Xe Oanh không rộng lắm, nhưng cũng đủ chỗ chứa cả đám, vì chúng ngồi chồng chất lên nhau. Tới tiệm kem ngoài bãi biển. Oanh nhìn đám trẻ ăn uống hồn nhiên mà thương hại cho số mạng chúng có một bà mẹ như bà chị họ nàng. Ăn uống xong xuôi, Oanh lại đưa chúng đi một vòng bãi biển mua cho mỗi đứa một món đồ chơi.


Riêng Jane, Oanh dúi vô tay nó mấy trăm đô la, làm con nhỏ ngẩn ngơ. Oanh biết chưa bao giờ nó có một số tiền lớn như vậy trong tay. Con bé ứa nước mắt, ôm lấy cổ Oanh hôn lên má nàng thực mạnh. Nó quên cả cám ơn nàng như mọi khi Oanh cho tiền. Gần nửa đêm, Oanh mới đưa đám trẻ về nhà. Nàng bảo Jane:


- Con có muốn cô đưa về chỗ cô ở mua hột xoàn đeo hay không?


Jane ngơ ngác hỏi:


- Giờ này đâu còn có tiệm nào mở cửa nữa hả cô?


- Thì cô đưa con lên nhà cô ngủ, sáng mai đi mua đồ rồi con đi xe về có được không?


Jane reo lên:


- Phải đó cô, để con Rose nó ở nhà coi lũ này được rồi. Mẹ con cũng sắp về rồi.


Oanh quay qua Rose, cầm tờ giấy hai chục đô nhứ trước mặt nó hỏi:


- Con coi em cho con Jane đi với cô, cô cho hai chục chịu không?


Con nhỏ cười chúm chím gật đầu, hỏi:


- Nó đi bao giờ mới về hả cô?


- Thì sáng mai về liền thôi mà.


Jane cười ha hả.


- Nói với mẹ, tao theo cô Oanh luôn, không có về nữa đâu. Bây giờ tao mê cô ấy rồi.


Bỗng có tiếng bà chị họ Oanh nói phía sau:


- Ừ tao cho mày theo nó luôn đó, đưa mấy trăm đô đó cho tao là được rồi.


Mọi người quay lại đã thấy bà Tư từ trong phòng ngủ đang bước ra. Bà mặc một chiếc áo ngủ mỏng dính, bộ ngực thỗn thện lồ lộ. Oanh không ngờ bây giờ bà ta lại bê bối tới như vậy. Trước mặt con cái mà không cần giữ gìn một chút nào cả. Oanh cười ngất nói:


- Tưởng chị còn lâu mới về nên em dắt tụi nó ra biển chơi.


- Tao về tới nơi thì thấy xe mày vừa chạy tới đầu phố. Định bảo thằng già này lái xe đuổi theo mày chơi, nhưng thằng cô hồn không chịu, đeo nèo nẹo, nhất định đòi vô nhà nên tao phải chiều nó. Bộ mày mới trúng mánh hay sao mà tiền đâu nhiều thế?


- Mánh mung gì đâu chị. Lâu lâu cho tụi nhỏ một ít cho chúng vui thôi mà.


- Mày thì sướng rồi, chẳng bù với tao, nuôi một đám quỉ này muốn hụt hơi luôn, một đồng bạc lận lưng cũng không có.


Nói xong, bà Tư lẹ tay giựt mấy tờ giấy bạc trong tay Jane thực nhanh nói:


- Con đưa mẹ cất dùm cho. Đi phố với cô Oanh mà cần gì tiền.


Jane nhầy tưng tưng, la chói lói. Nước mất nước mũi nó đã chẩy ra ràn rụa. Oanh sợ con bé hỗn với mẹ làm hư chuyện của nàng, vội vàng ôm lấy nó nói nho nhỏ.


- Thôi đừng có khóc nữa, cho mẹ cái đó đi con. Cô bắt đền cho con.


Jane nhìn bà Tư với cặp mắt oán hận.


- Con thù mẹ quá đi. Tự nhiên lấy tiền của người ta.


Bà Tư cười hì hì, nhìn xấp bạc trong tay nói:


- Tao cầu cho mày thù tao. Đi luôn với cô Oanh đi cho sướng.


Jane háy mẹ một cái thực hỗn nói:


- Ừ đó.


Dù thấy bà Tư vẫn tươi cười, Oanh cũng cố mắng át con nhỏ để cho bà khỏi mất mặt với nàng.


- Con bé này hư quá rồi. Đi chơi với cô mà như vậy đâu có được


Jane ôm lấy vai Oanh nũng nịu nói:


- Ai bảo bả giựt tiền của con.


Có lẽ bà Tư không để ý tới Jane nói gì. Bà quay sang con Rose nói:


- Rose đâu rồi, đưa tiền mẹ giữ dùm cho.


Không biết con Rose đã lùi ra sau hồi nào, khi nghe mẹ nói, nó la lên một tiếng lớn, chạy vội vô phòng đóng cửa lại thực mạnh. Oanh nghe có tiếng gài cửa vội vàng, nàng phì cười nói:


- Con nhỏ này lanh quá đi.


Bà Tư chạy lại đập cửa gọi nó mấy tiếng, nhưng trong phòng vẫn lặng thinh. Bà quay lại thở dài nói:


- Đó mày coi, tao nuôi chúng lớn xác vậy rồi mà có ít tiền đứa nào cũng giữ bo bo chứ có nhờ vả được gì đâu.


Oanh nói lảng đi.


- Thì con nít mà chị, tụi nó đã biết nghĩ như mình đâu. Hồi này chị làm ăn ra sao rồi?


- Mày còn lạ gì tao nữa. Bây già rồi, moi tiền của mấy thằng già cũng còn khó. Chỉ lừa cơ hội tụi nó sỉn, dụ về nhà gỡ gạc được đồng nào hay đồng đó thôi. Mày có khá không? Giúp tao một ít đi.


Oanh cười cười, nói nửa đùa nửa thiệt:


- Nếu vậy chị bán cho tôi con Jane này đi.


Bà Tư cười hăng hắc:


- Nó chịu theo mày tao cho luôn đó. Mà khỏi phải một mình con đó, mày muốn bắt mấy đứa thì bắt.


Oanh quay qua Jane hỏi:


- Con có chịu đi theo cô luôn không?


Jane vẫn cờn ấm ức vì bị mẹ giật tiện nên nói liền.


- Con đi theo cô luôn, không về đây nữa đâu.


Bà Tư cười nửa miệng nói:


- Được như vậy tao còn cầu nữa. Chỉ sợ cô Oanh chịu không nổi mày tới ba bữa thôi.


Oanh nói lấy lòng Jane.


- Con đừng lo, tụi mình thương nhau mà phải không?


Jane ôm lấy Oanh hôn thực mạnh lên má nàng. Oanh đã nhìn thấy ánh mắt khờ dại của con nhỏ trao cho nàng thực sự. Nàng sợ bà Tư buồn, vừa định quay lại nói thì bà Tư đã nói trước nàng.


- Con nhỏ này nó chịu mày rồi đó. Đưa cho tao mượn mấy ngàn tao cho mày luôn đó.


Oanh tưởng bà Tư nói hờn mát, nàng cười hì hì nhưng bà Tư đã tiếp ngay.


- Tao nói thực đó.


Oanh nheo mắt, nói nửa đùa nửa thiệt.


- Em cho chị mượn năm ngàn chịu không?


Bà Tư cười ha hả, nói liền:


- Tao chĩ cần mượn mày hai ngàn thôi. Nói thiệt đó.


Oanh móc cuốn sổ nhà băng ra nhìn bà Tư cười hì hì:


- Chị đã chắc chưa, em ký tiền thật nè.


Bà Tư vẫn cười ha hả, nói:


- Mày cứ ký tiền cho tao mượn đi, tao cho nó theo mày luôn thực mà. Nếu sau này có nói gì mày, cứ ỉa ra cho tao ăn cũng được.



Chương 8


Oanh không nói gì nữa, ký ngân phiếu của nàng cho bà Tư liền. Nàng xé tờ ngân phiếu trong khi mắt bà Tư sáng lên trông thực dễ sợ. Bà nhìn mê mẩn vô những dòng chữ trên tấm ngân phiếu của Oanh mà hầu như quên hết mọi chuyện chung quanh. Oanh nói:


Bây giờ chị viết mấy chữ vô sau tấm ngân phiếu này đi, rồi ký tên vô.


- Mày muốn tao viết cái gì?


- Viết là bà bằng lòng cho con Jane theo tôi.


- Tưởng cái gì chứ tao còn lạy mày cho nó theo mày luôn nữa.


Nói xong, bà Tư viết liền những gì Oanh vừa nói và ký tên ngay. Bà lật đật dơ tấm ngân phiếu cho Oanh coi rồi đứt vội vô túi áo như sợ nàng đổi ý. Jane đứng cạnh nói:


- Mẹ bán con rồi thì trả mấy trăm vừa rồi cho con chứ.


Bà Tư nhây nhúa nói:


Bây giờ con Oanh nó là mẹ mày thì đòi nó chứ sao lại hỏi tao?


Jane dậm chân thình thịch nói:


- Mẹ nói nhây quá hà. Tiền của người ta chứ bộ.


Oanh kéo Jane vào lòng vỗ về:


- Cô đã nói là sẽ cho con cái khác mà. Thôi, tụi mình đi mua hột xoàn cho con được chưa?


- Tối rồi mà cô.


- Ừ khuya quá rồi. Phải về ngủ một chút, sáng mai mới dậy sớm được mà đi mua đồ chứ. Hơn nữa, ngày mai con còn phải đi học, đâu có nghỉ được.


Bà Tư cười hì hì nói:


- Nó bỏ học cả năm nay rồi, mày không biết hay sao?


Oanh ngạc nhiên quay lại Jane hỏi:


- Nếu cô không lầm thì con tốt nghiệp trung học năm ngoái mà phải không?


- Không, con bỏ học từ lớp mười một mà cô không biết hay sao?


Oanh ngạc nhiên hỏi:


- Tại sao vậy?


- Con đi học thì ai trông em cho bả đi đánh bài chứ.


Bà Tư la lên:


- Ê... ê.. mầy đừng có xạo nhe. Tao kêu mày đi học, mày trốn lên trốn xuống, làm tao khổ vì mày. Bây giờ còn gieo tiếng ác cho tao nữa hay sao.


- Thế mẹ bảo ai coi mấy đứa nhỏ đây?


- Thì mày mặc kệ tụi nó.


- Mẹ chỉ được cái nói nhây thôi...


Oanh sợ hai mẹ con lại ấu ó với nhau nên kéo con nhỏ ra cửa, nói:


- Thôi, được rồi. Bây giờ chúng mình đi được chưa?


Nói xong, nàng quay qua bà chị họ.


- Chị Tư em về nhe, mấy bữa nữa em chở con Jane trả chị.


Bà Tư nói thực nhanh:


- Tao đã bán nó cho mày rồi mà. Chở nó về đây làm gì nữa.


Oanh cười hì hì đưa một ngón tay ra nói:


- Móc ngoéo đi.


Bà Tư nắm bàn tay lại, đề chừa một ngòn tay ngoéo vô ngón tay Oanh liền. Bà cười hì hì nói:


- Mày tưởng tao nói chơi hay sao?


- Vậy thì được rồi.


Jane níu lấy vai Oanh chui vô xe nói:


- Bả nói thực đó cô. Con ở với cô luôn cho mà coi. Kể như cô mất hai ngàn đó đi.


- Mấy ngàn bạc đó mà ăn thua gì. Miễn là làm sao cho con vui là cô thích rồi.


Oanh mở bóp, tính lấy chìa khóa xe nàng mới biết mình để quên chìa khóa trong nhà bà chị họ. May mà nãng quên khóa cửa xe nên Jane mới chui vô trong xe được. Nàng bảo Jane.


- Con ngồi đây cô trở lại lấy chìa khóa xe đã nghe. Nhớ khóa cửa lại cẩn thận nhé.


Jane gật đầu ngoan ngoãn, nó chờ cho Oanh ra khỏi xe, đóng cửa lại rồi ấn nút khóa cửa. Oanh yên trí đi trở ngược lại vô nhà bà Tư. Mới đây mà bà ta đã tắt đèn tối om rồi. Oanh bấm chuông, lục đục một lúc sau mới thấy bà Tư ra mở cửa. Nàng nói:


- Em để quên chìa.khóa xe ở trên bàn.


Bà Tư mở rộng cánh cửa cho nàng vô rồi đóng lại ngay. Oanh không để ý, đi thẳng vô trong bàn lấy sâu chìa khóa.


Nàng vừa trở ra, bà Tư đã nấm lấy tay nàng nói như van lơn:


- Oanh à, chị nói thực với em cái này, đừng buồn nghe.


Oanh ngạc nhiên hỏi:


- Chị nói gì thì nói đi, rào đón làm gì vậy?


Giọng bà Tư khổ sở:


- Chị thú thực, lỡ mượn tiền đánh bài, thua đậm quá rồi. Phải như mượn tiền của mấy thằng già thì đem nó về phòng vài lần là xong. Nhưng mà tiền của tụi điếm sòng bài thì không yên với tụi nó rồi. Dù có chìều chúng nó cách nào đi nữa thì tiền mượn cũng phải trả. Bất quá đem chúng nó về đây chỉ để hoãn lại ngày trả chậm ít lâu thì được. Chứ quỵt luôn là không ổn rồi.


Oanh hỏi:


- Chị thiếu tụi nó bao nhiêu?


- Nhiều lắm em à. Trả không nổi đâu.


- Vậy chi tính làm sao?


- Thì liệu kế trì hoãn thôi chứ biết làm sao bây giờ.


- Hoãn được bao lâu?


- Tới đâu hay tới đó mà. Hôm nay chị làm bộ bán con Jane cho em là để che mắt thằng điếm đang nằm trong phòng ngủ đó.


- Chuyện đó thế nào?


- Nó đòi về đây ngủ với con Jane. May mà có em tới đưa cho chị hai ngàn bac, đem con nhỏ đi. Nếu không tối nay nhất định chị phải cho nó ngủ với con nhỏ đó rỗi.


Oanh há hốc miệng ngạc nhiên, nàng không ngờ bà chị họ lại có thể sống sa đọa tới như vậy.


- Nếu thế làm sao con Jane có thể trở về đây nữa.


- Bởi vậy chị mới nói với em đừng đưa nó về đây nữa mà. Nhưng còn một điều quan trọng hơn nữa.


- Còn gì nữa?


- Nếu hôm nay thằng này không được ngủ với con Jane, nhất định nó sẽ đòi lấy cái ngân phiếu em vừa mới ký cho chị.


- Làm sao nó biết.


- Chị đã lỡ nói với nó rồi.


- Tại sao chị lại nói với nó chuyện đó?


- Nếu không nói là bán con Jane cho em, liệu nó để yên chị hả. Em coi nè.


Vừa nói, bà Tư vừa chìa má ra cho Oanh coi. Nàng thấy một bên đỏ ao, còn in rõ nãm ngón tay trên làn da nhăn nheo của bà chị họ. Tự nhiên Oanh thấy bất mãn. Nàng bảo bà Tư:


- Bây giờ chị tính sao?


- Hay là em để cho con Jane nằm với nó một lát rối hãy đưa đi có được không?


Oanh không ngờ bà Tư lại nói được câu đó. Nàng mỉm cười chua chát nói:


- Thôi được rồi. Chị cứ cho nó lấy cái ngân phiếu đó đi. Em sẽ gửi cho chị cái khác.


Bà Tư ôm chầm lấy Oanh cám ơn rối rít. Bỗng cả hai người cùng ngạc nhiên thấy Jane đứng trước cánh cửa từ hồi nào. Nó thấy cả hai nhìn ra. Tức tối đóng cửa lại thực mạnh, chạy nhanh ra xe. Oanh vội vàng chạy theo con bé. Nó ôm mặt khóc nức nở, gục vào vai Oanh. Nàng nói:


- Chuyện xong rồi, có gì đâu mà con khóc.


- Tại cô không biết thôi.


Oanh vừa cho xe chạy vừa hỏi:


- Biết cái gì?


- Chị Ba cũng bị mẹ làm cái mửng này nên mới bỏ nhà theo trai luôn.


Oanh ngạc nhiên hỏi:


- Có chuyện đó thật hay sao?


- Thật chứ còn gì nữa. Hôm nào con dắt cô tới hỗi chị Ba thì biết. Không phải một lần đâu. Mẹ con làm điếm rồi, muốn cả nhà làm điếm nữa đó.


Oanh cố tình nói đỡ cho bà Tư.


- Con nói sao chứ làm gì có chuyện đó. ở Mỹ mà, làm sao bắt ép đứa nào cái vụ đó được.


- Không phải bắt ép đâu, mà là bả dụ tụi con. Thấy bả khóc lóc, lại bị người ta hăm dọa thì cũng nhắm mắt đưa chân cho rồi. Nhưng mà một hai lần còn được, chứ bộ làm hoài hay sao?


- Tại sao con biết bả làm hoài chứ? .


- Cô tưởng con chưa bị lần nào hả?


Oanh lạnh mình hỏi:


- Thế đây không phải là lần đầu bả định bất con ngủ với người ta hay sao?


- Có lẽ là mấy cái lần đầu rồi đó cô ơi. Tuần trước con nói, nếu bả làm một lần nữa, con gọi cảnh sát. Bởi vậy lần này bả mới tống khứ con đi để lấy tiền của cô đó.


- Nhưng vì bả thiếu nợ người ta mà.


- Ai mà cho bả thiếu bạc ngàn như vậy cơ chứ. Hai ba trăm là cùng cô ạ.


Oanh mỉm cười chua chát.


- Càng hay, cô sẽ gửi tiền cho bả luôn. Mai sau, con có cớ không trở về nữa mà không bị mang tội bất hiếu.


Jane ôm lấy Oanh, hôn lên má nàng thật mạnh. Oanh từ từ cho xe đậu vô bờ, dưới một chỗ không ánh đèn điện. Nàng tắt máy xe. Quay qua cô cháu hôn vô miệng nó. Con bé có vẻ ngạc nhiên cùng tột, ôm cứng lấy nàng, nó le lưỡi liếm vô miệng Oanh thực điệu nghệ. Oanh ngạc nhiên, không ngờ con bé này biết cả những kỹ thuật làm tình như vậy. Nàng từ từ mò một tay xuống ngực Jane. Oanh không ngờ bộ ngực nó lớn như vậy. Mấy đứa con lai Mỹ có khác. Thân thể nó nẩy nở thật sớm. Bộ ngực Jane phải lớn gân gấp hai ngực Oanh chứ không phải thường. Hèn gì mẹ nó đem da thịt non trẻcủa con bé này dụ mấy thằng điếm trong sòng bài, lấy tiền thì thật là có hiệu quả.


Mùi đa thịt Jane làm Oanh không chịu nổi nữa. Nàng định cắn vô cổ cô cháu hút lấy dòng máu tươi của nó, nhưng lại giật mình, nhớ lại lời con Ma Cà Rồng nói về lượng máu người lùn cần phải có để tương ứng với số máu mình đã hút được, nên Oanh dừng lại ngay. Nàng chỉ dám liếm nhè nhẹ trên cần cổ thơm tho của Jane mà thôi. Oanh biết rằng, bây giờ mà hút hết máu của con bé này thì nàng sẽ giết chết nó mất. Thứ nhất là làm sao nói với mẹ nó. Thứ hai là số lượng máu hút được từ thân thể nó phải gấp ba lần máu của một thằng lùn. Nhưng điều quan trọng là giết nó rồi lấy ai dụ mấy thằng lùn ra cho nàng hút máu bây giờ. Oanh rà miệng nàng xuống dưới, liếm nhè nhẹ trên bộ ngực trần trụi của con bé mà nàng vừa kéo banh tà áo nó ra.


Con bé rên lên trong vòng tay nàng. .


- Cô ơi… con thương cô quá đi...


Có lẽ xe đã đậu ở đây cả tiếng đồng hồ rồi. Sợ trời sáng, Oanh thì thầm bên tai Jane.


- Thôi để cô lái xe về nhà đã nghe con.


Jane vẫn còn mê mẩn trên da thịt Oanh. Nó đã kéo hẳn quần nàng xuống, vục mặt trên bụng nàng. Oanh cho xe chạy về hướng đường đèo. Qua ngọn đèo trên núị nhà con Ma Cà Rồng. Nàng lái xe vô con đường nhỏ lên đỉnh núi. Bây giờ dù trời tối mịt mù, mắt nàng vẫn nhìn thấy mọi vật rõ như ban ngày. Oanh thích thú đạp mạnh ga cho xe chồm lên, lướt nhanh trên con đường nhỗ dẫn lên đỉnh núi,


Về tới nhà con Ma Cà Rồng. Cửa nhà vẫn vắng tanh, Oanh đỡ Jane ngồi dậy. Con nhỏ ngơ ngác hỏi:


- Đây là đâu vậy cô Oanh?


Oanh mỉm cười trả lời:


- Nhà cô chứ ở đâu?


- Sao mà tối om vậy cô. Giống như cô ở trong rừng vậy?


- Không phải trong rừng, mà là trên núi.


- Cô không nói gạt con đó phải không?


- Tại sao con lại nghĩ cô gạt con?


- Tại vì nhà trên núi không có cái nào dưới một triệu đô la đâu.


- Không dưới một triệu đô la thì sao?


Jane cười khúc khích:


- Bộ cô cặp được với thằng cha triệu phú nào rồi hả?


Oanh cười thực lớn:


- Nếu đứa nào muốn trở thành triệu phú thì cặp với cô chứ cho tới giờ phút này cô chưa cặp với thằng năo cả.


- Bộ cô trúng số rồi hả?


Oanh hỏi lại:


- Cứ phải trúng số mới có tiền được hay saọ?


- Không lý cô bán bạch phiến.


- A!... Cô không có chơi cái trò đó đâu nghe. Có ngày ở tù đó.


- Thế làm sao cô có cái nhà này.


Vừa nói xong, Jane cười ha hả nói tiếp ngay:


- A... con biết rồi, chắc nhà của ai cho cô mượn đỡ một đêm chứ gì.


Oanh nắm tay Jane đưa vào phòng khách nói:


- Có mượn hay không thì thủng thẳng con sẽ biết. Nhưng có điều chắc chắn, cô cháu mình sẽ ở đây lâu dài và chỉ có hai đứa mình thôi, con có sợ không?


- Nếu nhà người ta con mới sợ, chứ nhà cô con còn sợ cái gì nữa.


- Vậy thì được rồi. Bây giờ cô cho con cái này có chịu không?


- Cái gì đó hả cô?


Oanh tháo trên tay ra chiếc nhẫn hột xoàn nàng vẫn đeo. Mấy tháng trước, Oanh đã rút hết tiền tiết kiệm ra được mười mấy ngàn, mua chiếc nhẫn này. Nàng cầm tay Jane xỏ vô ngón tay nó hỏi:


- Có đẹp không?


Jane há mồm, trợn mắt nhìn chiếc nhẫn hột xoàn mà hít hà.


- Trời ơi, cô tính cho con thực hả?


- Đúng rồi. Nhưng con phải làm cho cô một việc ngay bây giờ, trước khi mặt trời mọc, và làm một mình thôi.


Jane nắm tay lại tỏ vẻ cương quyết:


- Nhất định là con phải làm cho bằng được vụ đó rồi.


- Con đã biết vụ gì chưa mà quả quyết như vậy?


Jane nói ngay không cần suy nghĩ:


- Vì cái nhẫn hột xoàn này, có cái gì mà không dám làm chứ. Mẹ con bắt con ngủ với mấy thằng Mỹ say rượu, con còn dám làm nữa là vụ gì khác. Bộ cô cũng muốn con ngủ với ai hả, con không có ngán đâu.


Oanh cười ha hả nói:


- Con đòi ngủ với người ta, cô còn đánh đòn nữa, chứ nói gì cô bắt con ngủ với ai nữa hả?


- Thế cô bảo con làm cái gì chứ? Giết người con cũng không ngán đâu. Nhưng đừng có ở tù là được.


Oanh nâng mặt Jane lên hỏi:


- Đừng có nói tầm bậy. Giết người thì ở tù rục xương, làm gì có thì giờ mà đeo hột xoàn nữa.


- Thế cô bảo con làm cái gì cho xứng với cái nhẫn này đây?


- Không có gì khó đâu.


- Nhưng là chuyện gì chứ.


- Được, để cô nói con nghe. ở mé núi bên kia, có một tụi lùn ở chúng với nhau trong một hang động. Chúng không bao giờ ra ngoài vào ban đêm cả. Mấy thằng lùn đó dê không thể tượng tượng được. Gặp ai, tụi nó cũng muốn đè ra hiếp cho bằng được. Bởi vậy, cô muốn bắt một thằng về đây dỡn chơi.


Jane cười hì hì.


- Cô tính bắt cóc một thằng về đây chơi hả. Coi chừng tụi nó gọi cảnh sát thì sao?


Oanh trấn an Jane. .


- Ngu gì đem nó về đây. Mình lôi nó ra bìa rừng dỡn một lúc rồi thả nó về thôi mà. Hơn nữa, mấy thằng đó thấy gái là tít mắt lên rồi, còn làm được cái gì nữa.


Jane thích thú reo lên:


- Vậy tụi mình đi ngay bây giờ nghe cô.


Oanh gật đầu nói:


- Tốt, bây giờ con ngồi đây nghỉ một lát đi. Cô đi tìm cái hang động đó ở đâu đã, rồi về dắt con đi.


- Tại sao cô không cho con đi luôn một thể.


- Cô quen đường rồi nên đi mau hơn, dắt con đi sợ trời sáng mới tìm ra hang động của tụi nó thì khó bắt chúng nó lắm. Con bật Ti Vi lên coi, chờ cô về liền mà.


Jane hí hửng đi lại chỗ Ti Vi, trong khi đó Oanh chạy như bay ra ngoài. Nàng chỉ tìm vài phút là ra chỗ chiếc bẫy hồi chiều. Oanh lấy một cành cây đập vô cái thong lọng. Chiếc bẫy bật lên. Oanh nghe ngay tiếng lục lạc kêu rổn rển phía bên tay trái. Nàng nắm ngay sợi giây báo động lần theo và đúng như Oanh dự đoán, sợi dây đó dẫn nàng tới hang động tụi lùn liền. Oanh thử đi vô trong. Bỗng nàng giật mình, vì thân thể đau như phải lửa. Oanh hoảng hốt nhảy bật ra ngoài. Nàng vừa nhìn thấy một loại cỏ đỏ như máu, tỏa ánh hào quang, mọc đầy chung quanh hành động. Oanh biết ngay là loại cỏ mà con Ma Cà Rồng nói với nàng hồi tối. Lúc ấy Oanh cũng nghe được tiếng cười nói xôn xao bên trong. Có lẽ tụi lùn tưởng bẫy được con mồi rồi nên cười nói thật ồn ào. Oanh vội vàng chạy nhanh về nhà. Jane đang mải mê coi Ti Vi, thấy Oanh về cười hú hí hỏi:


- Bộ cô tìm được chỗ ở của tụi nó rồi hả?


Oanh gật đầu nói:


- Bây giờ cô cháu mình đi được rồi.


Chỉ vài phút sau, Oanh đã đưa Jane tới trước cửa hang động. Nàng bảo Jane:


- Bây giờ tụi chúng nó đang đùa dỡn với nhau trong đó. Con xông vào túm một thằng nào đứng gần cửa hang động nhất. Chạy ra liền. Tụi nó không dám đuổi ra ngoài này đâu, vì đám lùn này kỵ bóng tối lắm. Nhưng mà con phải nhớ là đừng để cho chúng nó kéo được con ở trong đó là chết đó nghe không. Tụi nó hãm con chết đó.


Jane cỏ vé hơi run hỏi:


- Tại sao cô không vô trong đó với con?


- Nếu cô vô trong đó được cô đã vô rồi. Bởi vì cô còn phải ở ngoài này làm kế nghi binh. Khi con chạy ra ngoài rồi, cô núp ở đây hò hét, hù cho tụi nó sợ mà không dám rượt theo con. Chứ chui cẳ hai đứa vô đó là kẹt luôn hay sao?




1 view0 comments

コメント


bottom of page