top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 9

Updated: Jul 26, 2022


Chương 9

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn nhá nhem tối. Tiểu Ly đánh thức các em dậy lái tầu trở về. Nàng dặn thằng Síu và thằng Sa coi chừng tầu. Chưa cần bán cá vội. Chờ nàng và thằng Su về mới tính. Còn thằng Sái cũng được phép về Trung quốc đón mấy đứa bạn gái chúng tới đây ngay.

Tầu neo ngoài biển cách xa bờ mấy trăm thước, nên ba chị em phải dùng ghe nhỏ chèo vào bờ. Tất cả đón Taxi tới phi trường. Tiểu Ly mua giấy máy bay cho thằng Sái đi rồi mới quay trở lại phi trường nội địa, mua giấy máy bay vào Saigon.

Tới phi trường Tân Sơn Nhất, nàng kêu Taxi chở tới Khánh Hội ngay. Xe vừa tới trước cổng kho Năm, Tiểu Ly nhìn thấy ngay bà già và một thiếu nữ đang loay hoay bên gánh cháo lòng bán cho đám phu chờ trước cổng kho Năm. Ngồi trên xe Taxi quan sát, Tiểu Ly thấy có một người đàn ông cũng chạy lăng săng bên gánh cháo lòng, nhiều lúc anh ta phụ rửa chén hay xếp mấy cái ghế nhỏ dân phu ăn cháo xong. Nàng đoán có lẽ anh ta là ông anh của bà Tiến.

Chờ cho dân phu ăn cháo thưa bớt. Tiểu Ly dẫn thằng Su tới bên gánh cháo. Nàng và Su ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nói:

- Bà cho chúng cháu xin hai tô cháo.

Nhiều dân phu nhìn hai chị em chằm chằm, chắc chắn họ biết hai chị em nàng không phải là dân phu vì cách ăn mặc khác thường của chị em Tiểu Ly. Nghe Tiểu Ly nói, cô gái vội vàng múc hai chén cháo trao cho chị em nàng. Vừa bưng tô cháo, Tiểu Ly nói nho nhỏ bằng tiếng Hoa.

- Cám ơn cô Duyên.

Cả bà già và cô gái cùng nhìn hai chị em Tiểu Ly ngạc nhiên. Cô gái hỏi:

- Sao cô biết tên cháu.

Người đàn ông đang phụ giúp bà cháu Duyên thấy lạ cũng men lại gần nhưng không nói gì. Tiểu Ly nhìn anh ta hỏi:

- Anh là anh Tô phải không?

Người đàn ông há hốc mồm, ấp úng hỏi lại:

- Cô là ai mà biết tên chúng tôi như vậy?

Su mau mắn bỏ chén cháo xuống đứng dậy. Nó khều Tô đi ra khỏi đám dân phu đang ăn cháo, nói nho nhỏ:

- Cháu tên Su, người thân của cô chú Tiến. Xin chú cứ giữ im lặng theo cháu nói cho chú nghe, đừng để cho ai chú ý.

Tô thấy chuyện này hơi khó tin, nhưng cũng im lặng theo thằng Su bước ra một khoảng xa gánh cháo xem thằng bé này nói gì.

Đi được một quãng. Su đứng lại trao cho Tô một bức hình chụp lấy liền rồi nói:

- Chú xem bức hình này, nhưng phải bình tĩnh, đừng để ai chú ý kẻo nguy hiểm tới tính mạng nhiều người. Chị em cháu được cô chú Tiến cho về đây rước bà cháu em Duyên đi gặp cô chú ấy.

Tô coi tấm hình, thấy anh chị mình đứng chụp chung với thằng nhỏ này nên rúng động. Anh nghĩ không lý tụi này còn sống hay sao. Đáng nhẽ hôm qua là ngày chúng bị trích thuốc độc rồi mà. Con Duyên và má mình còn khóc sưng mắt, tính hôm nay nghỉ bán. Tô hỏi:

- Bây giờ tụi nó ở đâu?

Su trả lời nho nhỏ:

- Cháu không được phép nói gì hết vì sự an toàn của mọi người.

- Cậu có thể đưa tôi tới gặp tụi nó không?

- Dạ… được chứ. Nhưng cháu phải dắt cả bà ngoại và em Duyên theo mới được.

Tô run run nói:

- Nếu chị em cậu cho tôi theo thì được.

- Còn cô nhà thì sao?

Tô ngạc nhiên hỏi:

- Cậu biết cả vợ tôi sao?

- Không, cháu đoán như vậy thôi.

- Vợ tôi hôm nay không được khỏe nên đang nằm ở nhà.

- Vậy chú theo chị em cháu thì ai coi chừng cô?

Tô ngẩn người ra một lúc, nói:

- Mụ ấy đi luôn được không?

- Cháu nghĩ không sao. Nhưng cô đang đau làm sao đi máy bay được.

Ngẫm nghĩ một lúc, Tô nói:

- Hay là chúng ta trở về nhà tôi xem sao?

- Nhà có gần đây không chú?

- Gần thôi, cũng trong hẻm kho Năm này, nhưng chúng tôi mướn cái chòi gần cuối xóm.

- Vậy chú đứng đây, để cháu tới hỏi chị cháu nhé.

Nói xong Su rảo bước tới bên chị nói nhỏ.

- Em theo chú Tô về nhà coi vợ chú ấy đau ốm ra sao nhé chị. Cô chú ấy cũng muốn theo tụi mình.

Lúc ấy Tô cũng trở lại bên gánh cháo nói với bà cụ:

- Mẹ ơi, hôm nay bán như vậy đủ rồi, tụi mình về thôi.

Bà cụ có vẻ ngơ ngác hỏi:

- Cháo còn nhiều quá sao lại về?

- Không sao đâu má, cứ nghe con đi. Chờ cho mấy anh này ăn xong thì đừng bán thêm nữa.

Bà cụ quay sang nói với Duyên:

- Vậy thì cháu dọn hàng đi. Mấy anh này cũng sắp ăn xong rồi.

Lúc ấy Duyên bất chợt nhìn Su. Nàng thấy anh ta nháy một bên mắt, mỉm cười làm Duyên thật bẽn lẽn. Nàng nghĩ không biết thằng cha này nói gì mà ông bác mình lại đòi nghỉ bán về sớm như vậy.

Tiểu Ly hỏi Su:

- Em cho ông ta biết hết rồi phải không?

Su nói nho nhỏ:

- Dạ… thưa chị. Chú ấy cũng đòi theo, nhưng vợ chú ấy lại đau, đang nằm ở nhà, nên tụi em muốn về xem tình trạng cô ấy ra sao.

Tiểu Ly nói

- Bây giờ như thế này. Chị sẽ ra quán hủ tíu đầu đường kho Bốn kia chờ em. Ráng thu xếp sao cho bọn họ âm thầm theo chúng mình. Đừng để ai chú ý. Chúng mình sẽ đưa tất cả đi luôn.

- Dạ.

Có lẽ Duyên vừa nghe được câu chuyện Su nói với bà chị anh ta, dù hai người họ không nói lớn lắm, nhưng bằng tiếng Phổ Thông thì nàng đã hiểu chút ít. Nhưng không hiểu tại sao ông bác nàng lại đòi theo hai chị em cô này. Nàng liếc trộm Su nhiều lần, tự nhiên thấy có chút cảm tình với chàng trai trẻ này. Anh ta nói chuyện với bà chị mà cứ đăm đăm nhìn nàng, làm mấy lần hai mắt chạm nhau thật mắc cỡ.

Tiểu Ly trả tiền cháo rồi đi tới quán phở uống cà phê chờ em. Còn bà cháu Duyên hơi ngỡ ngàng cầm tờ giấy năm trăm ngàn mà cô này lại nói xin khỏi thối lại cho hai tô cháo có mấy ngàn đồng. Duyên thấy anh chàng này đi với ông bác mình rồi. Nàng mau vội vã thu dọn hàng họ, gánh cháo chở về nhà.

Tiểu Ly chờ hơn tiếng đồng hồ, nàng đã uống hai ly cà phê, ăn hết tô phở mới thấy Su và hai bà cháu Duyên cùng vợ chồng anh chàng Tô đang đi tới. Nàng mau mắn trả tiền phở, vẫy luôn chiếc xe Taxi vừa chạy ngang, đón bọn người này lên xe tới phi trường. May mà vợ của anh Tô này vừa được cô y tá trong xóm cho uống mấy viên thuốc, chích cho một mũi nên đã toát mồ hôi và đỡ nhiều. Lúc trước Tô không dám kêu y tá chích vì nhà không có tiền. Nhưng Su vừa đưa cho anh mấy trăm ngàn nên nhờ đó mới dám kêu y tá chích cho vợ. Chàng nói với chủ nhà đưa vợ đi nhà thương và trả luôn tiền nhà mấy tháng còn thiếu. Vợ chồng anh chủ nhà mừng lắm, vì mấy tháng nay muốn đuổi đám này đi mà còn thấy tội nghiệp. Chàng trai trẻ chi tiền nhà cho họ còn nói, chúng tôi về quê làm ruộng, có thể không trở lại. Nếu thấy mấy ngày không về thì ông bà có thể cho người khác mướn chỗ này. Đồ đạc bỏ đi dùm.

Duyên hơi ngạc nhiên vì không hiểu ông bác mình nghĩ gì mà cứ để anh chàng này quyết định mọi việc như vậy. Ngồi trên máy bay, có lẽ Duyên thấy anh ta cố tình ngồi bên cạnh mình. Lúc đầu nàng đã định ngồi cách xa chàng ta, nhưng rút cục y lại kiếm cơ hội ngồi bên nàng mà Duyên không nói gì được. Bà ngoại thì ai bảo gì làm theo đó, bác Tô gái có lẽ mệt mỏi nên mới lên máy bay là ngủ ly bì. Còn bác Tô ngồi bên cạnh bà chị anh chàng Su này nói chuyện suốt chuyến bay. Nàng thấy anh chàng ta bắt đầu gợi chuyện với mình. Duyên lúc đầu còn trả lời nhát gừng, sau thấy anh ta nói chuyện cũng dễ nghe nên từ từ nàng dạn dĩ hơn.

Anh ta tự giới thiệu mình tên Su và làm tài công lái tầu đánh cá. Máy bay bay một lúc khá lâu. Duyên bắt đầu thấy Su đổi đề tài câu chuyện. Chàng ta không nói về mình nhiều nữa mà hình như hơi tò mò về con người của Duyên. Chàng hỏi:

- Cô Duyên nghĩ là bao giờ muốn lập gia đình?

Duyên hơi e thẹn nói:

- Anh thấy tình cảnh nhà em nghèo khó như thế này mà nỡ đi lấy chồng sao.

Su mỉm cười hỏi:

- Nếu người chồng có khả năng bao bọc gia đình em có lẽ tốt hơn không?

Duyên cười hì hì.

- Ở đâu có sẵn người thương mình thực sự mà lại còn bao bọc cả gia đình mình nữa.

- Anh chỉ thí dụ thôi.

Duyên vẫn giữ nụ cười trên môi, trả lời:

- Người để mình thương được, lại còn đòi họ bảo bọc gia đình mình nữa thì chỉ có nằm mơ cho đỡ tủi thôi. Trong thời kinh tế khó khăn này, kiếm được một người thương mình mà có đủ khả năng lo cho mình đã khó, còn nói gì tới bắt người ta lo cho cả gia đình mình thì không có đâu anh.

- Có thì sao?

- Em không thích nằm mơ.

- Nhưng nếu bố mẹ em thích người đó thì em nghĩ sao?

Duyên hơi cau mặt lại, hình như câu hỏi vừa rồi chạm vào nỗi đau của nàng. Nhưng Duyên cố giữ bình tĩnh, nói nhỏ lại.

- Bố mẹ em mất rồi.

Nói xong nước mắt nàng lưng tròng quay đi. Tự nhiên Su thấy xót xa. Chàng móc trong túi ra bức hình hồi nãy đưa cho Tô coi, nhét vào tay Duyên, nói nho nhỏ:

- Em phải bình tĩnh, đừng làm cho những người ngồi chung quanh chú ý nhé. Rất nguy hiểm cho những người thân của em. Anh sẽ nói tất cả cho em nghe. Đừng khóc nữa.

Duyên nghe Su nói, nhìn vào tay mình, thấy bức ảnh của bố mẹ chụp với anh chàng này, nàng rùng mình, sững người. Vừa tính òa lên khóc thì Su nắm lấy tay nàng, nói nho nhỏ:

- Hãy bình tĩnh, đừng nói gì hết. Chỉ vài giờ nữa em sẽ gặp bố mẹ em thôi.

Nước mắt trào ra hồi nào không hay. Duyên hỏi nho nhỏ:

- Thật không anh. Bố mẹ em hiện giờ ở đâu.

- Ba má đang sống trên tầu đánh cá của anh. Ông bà vượt ngục nên không dám ló mặt ra ngoài.

Duyên gục mặt trên vai Su hồi nào nàng cũng không hay. Nước mắt làm ướt cả bờ vai chàng. Su choàng một tay qua vai Duyên vỗ nhè nhẹ. Như dỗ dành. Một lúc sau, đèn trên phi cơ chớp tắt. Tiếng loa phóng thanh vang lên.

- Thưa quí khách, máy bay sắp hạ cánh. Xin quí khách thắt giây an toàn. Chúng tôi xin chân thành cám ơn quí khách đã chọn hãng máy bay của chúng tôi cho chuyến di chuyển này. Xin tạm biệt quí khách và chúc một chuyến đi vui vẻ.

Trong suốt đường đi từ phi trường tới bãi biển, rồi lên ghe chạy ra tầu đánh cá. Hầu như không ai nói với ai lời nào. Tiểu Ly dìu vợ Tô, Su nắm tay Duyên từ phi trường tới giờ, còn Tô dỡ mẹ theo sau. Lúc mọi người leo lên tầu đánh cá không gian mới vỡ òa lên đầy nước mắt. Mọi người trong gia đình ông Tiến người nào cũng rơi lệ. Tội nghiệp bà cụ, suốt chuyến đi không ai nói gì cho bà biết chuyện gặp gỡ này, nên khi nhìn thấy con, bà muốn sỉu. Tiểu Ly phải giử chặt lấy bà cho khỏi té xuống sàn tầu. Bà Tiến ôm mẹ và con gái khóc nức mở. Tô nắm chặt tay ông em rể, nước mắt rưng rưng. Còn vợ Tô đứng khóc ngon lành.

Tiểu Ly nói:

- Xin mọi người ngồi xuống đi cho đỡ mệt.

Bà Tiến buông mẹ và con gái ra, tiến bên Tiểu Ly ôm chặt lấy nàng nghẹn ngào trong nước.

- Tôi cám ơn cô, cám ơn cô hết sức. Sao cô không cho chúng tôi hay đi đón mẹ và con gái tôi tới đây. Cô làm tôi bất ngờ quá.

Tiểu Ly nói nho nhỏ nhưng mọi người cũng nghe rõ:

- Cô đừng cám ơn cháu. Cô phải cám ơn thằng con rể của cô mới đúng.

Không ai bảo ai, mọi người đều quay lại nhìn Su. Tự nhiên Duyên đỏ mặt, nàng lui lại núp sau lưng mẹ.

Ông Tiến vừa cười vừa nói với Su:

- Con làm tốt lắm. Tía cám ơn con đó.

Tự nhiên Su lúng túng không biết nói gì nữa. Chàng nhìn Duyên thực mau. Cô nàng cũng đang nhìn chàng, bất giác cả hai cùng quay đi ngượng ngùng.

Tiểu Ly nói thực nhanh:

- Chết thật, cô Tô sao rồi. Từ nãy tới giờ không ai để ý tới cô cả. Cô cảm thấy trong người có khó chịu lắm không.

Vợ Tô cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng qua chuyến đi dài làm thân thể nàng đau nhừ, lảo đảo đứng không vững.

Tiểu Ly nhận ra ngay, nàng bước nhanh qua nói:

- Không xong rồi, cháu phải đưa cô Tô đi nhà thương ngay.

Tô cũng tới bên vợ hỏi.

- Em có sao không?

Tiểu Ly nói với Su.

- Em đưa chị và cô Tô vào bờ để chị đưa cô ấy đi nhà thương ngay mới được.

Su luýnh quýnh nhẩy xuống ghe, trong khi Tiểu Ly dìu vợ Tô

Tô lết theo nói:

- Cô cho tôi đi giúp vợ tôi được không?

Tiểu Ly nói:

- Chú khỏi đi, bệnh đàn bà mà. Chú đi không tiện đâu.

Duyên chạy theo, nói:

- Vậy chị cho em theo nhé.

Tiểu Ly mỉm cười, nói:

- Em thì được, xuống ghe đi.

Duyên vội vàng leo xuống ghe. Su đứng dưới dỡ nàng làm Duyên đỏ bừng đôi má. Mọi người trên tầu nhìn theo cho tới khi ghe đi xa mới trở vào khoang tầu. Tô có vẻ bồn chồn nói với ông Tiến.

- Cô Tiểu Ly này thực tốt, nhưng không biết cô ấy có lo được cho vợ tôi không.

Bà Tiến nói:

- Anh chưa biết gì về cô ta đâu. Mai mốt sẽ hiểu.

Tô hỏi:

- Tụi em quen cô ta hồi nào mà lại ở đây. Tôi tưởng hôm qua chúng nó giết tụi em rồi chứ.

Ông Tiến nói nho nhỏ:

- Xin anh đừng thắc mắc vụ này nữa. Tổ Chức này không đơn giản đâu. Chúng mình mắc nợ người ta nhiều lắm.

Tô nói nhỏ lại:

- Chú nói cho anh nghe được không?

Ông Tiến gật đầu nhe nhẹ, nói nhỏ:

- Em không quen mà cũng không biết gì về cô này cả. Tuy nhiên, theo em đoán thì cô ta có thể là lãnh đạo hoặc ít nhất là một nhân vật quan trọng trong Tổ Chức này. Họ đã tổ chức cho tụi em vượt ngục một cách thực dễ dàng, nếu không thì hôm qua bị chích thuốc độc rồi.

Tô thì thầm:

- Cô ta lợi hại như vậy sao?

- Thực sự với họ đó chỉ là chuyện nhỏ. Hình như họ còn làm nhiều chuyện kinh thiên động địa mà không ai biết. Nhưng chúng ta không nên tò mò, không ích lợi gì đâu. Họ tốt với chúng mình là được rồi.

Từ nãy tới giờ Síu và Sa đứng ngoài nhìn, không nói năng gì. Nhưng tự nhiên Síu thấy mình phải lên tiếng vì dù sao, chị Tiểu Ly và Sái đi rồi thì chính chàng bây giờ là chủ nhà. Nghĩ vậy Síu bước tới gần má cô Tiến và Tô cúi đầu chào.

- Cháu là Síu, em chị Tiểu Ly. Xin chào ngoại và bác Tô.

Ông Tiến thấy Síu nói vậy nên giới thiệu.

- Thưa má và anh Tô, ở đây có năm chị em. Cô Tiểu Ly lúc nãy là chị lớn và bốn người em trai. Họ đều là tài công tầu đánh cá này. Chính bạn bè cô Tiểu Ly giúp con vượt ngục và giấu con trên tầu này. Nhưng xin má và anh Tô đừng bao giờ nói với ai chuyện này. Nếu có ai biết, đi tố cáo là chúng con bị bắt trở lại, coi như chết chắc, mà lại còn liên lụy tới ân nhân của mình nữa.

Síu nói:

- Con chắc mọi người đi đường cũng mệt mỏi rồi. Để con lấy đồ ăn cho mọi người dùng nhé.

Bà Tiến vội vàng nói:

- Ấy.. ấy . . . cậu Síu, chuyện này để tôi lo cho. Má và anh Tô ngồi nghỉ đi, em dọn cơm cho mọi người dùng nhé.

Bà Tiến nói xong lui khui lấy bát đũa bầy ra sàn tầu liền. Sa cũng phụ bà ta bưng khay nước ra mời khách.

Síu hỏi:

- Thưa bác Tô đi đường có mệt không ạ.

Tô nhìn Síu nói:

- Tôi thì không sao, nhưng má tôi và bà vợ không quen đi máy bay nên hơi khó chịu một chút.

Síu hỏi.

- Sao hôm nay bác không phải đi làm à?

- Có chứ, nhưng đang phụ bán cháo với bà già và con cháu để chờ vô thương cảng làm việc thì gặp chị em cô Tiểu Ly kêu tới đây.

- Bác làm gì trong thương cảng hả bác?

- Tôi làm phu khuân vác cho một hãng tầu thôi.

- Vậy bác có biết nhiều về tầu bè không ạ.

- Mình là dân lao động mà. Đâu biết gì về mấy cái đó.

Síu cười.

- Dễ lắm bác ơi, để mai mốt cháu chỉ cho bác lái tầu, vui lắm.

- Cậu lái chiếc tầu này à.

- Dạ, mấy anh chị em cháu, ai cũng biết lái hết. Chúng cháu đều có bằng tài công.

Nói xong, Síu ngồi xuống bên cạnh má Tiến, hỏi:

- Ngoại có mệt không?

Bà cụ gật gật đầu trả lời:

- Ngoại không quen đi máy bay nên cũng hơi mệt.

Síu nhìn ra sau, bảo Sa:

- Sa ơi, mày lấy cái mền trải ra cho ngoại nằm nghỉ đi mày.

Nghe anh nói, Sa le te chạy ra ngoài lấy cái mền vào trải bên cạnh bà cụ, nói nho nhỏ:

- Ngoại ơi… ngoại nằm đỡ đây đi cho đỡ mệt được không ạ.

Bà Tiến cũng mau mắn tới đỡ mẹ mình nằm xuống chiếc mền Sa vừa trải bên cạnh.

- Phải đó mẹ. Nằm xuống nghỉ đi cho khỏe. Ở trong khoang tầu, chúng con chỗ nào cũng ngủ nghỉ được cả mẹ ạ.

Bà cụ gật gật đầu, theo tay con gái nằm xuống sàn tầu coi bộ mệt mỏi lắm. Chỉ một lúc sau cụ đã ngủ thực dễ dàng. Bà Tiến ngồi bên cạnh quạt cho mẹ ngủ, còn mấy ngườ khác thấy vậy đem thức ăn ra ngoài boong tầu ngồi ăn.

Mấy tiếng sau, Tiểu Ly cùng Sa và Duyên trở về. Tô là người nôn nóng lên tiếng hỏi đầu tiên:

- Vợ tôi làm sao rồi hả cô?

Tiểu Ly nói:

- Xin tất cả mọi người vô khoang tầu rồi cháu sẽ nói.

Mẹ bà Tiến vẫn ngủ ly bì. Tiểu Ly tới cuối khoang tầu hơi xa một chút tránh nói chuyện để bà cụ khỏi thức giấc, nàng nói:

- Dạ, đầu tiên là tình trạng của bác gái. Bác sĩ đã chiếu điện và cho biết bác gái bị ung thư, có một khối u trong phổi. May mà hôm nay đi nhà thương, nên chúng ta mới biết. Nếu để vài tuần nữa coi như không giữ được tính mạng. Vì gần tới giai đoạn cuối rồi.

Su tiếp lời chị:

- Theo con thì các bác ở khu đó sình lầy, mùi hôi quanh năm suốt tháng nên mới xẩy ra như vậy.

Tô lo lắng hỏi:

- Vậy bây giờ phải làm sao ạ?

Tiểu Ly muốn cho ông Tô yên tâm nên nói:

- Bác sĩ cho biết bắt đầu trị xạ ngay thì không nguy hiểm tới tính mạng. Tuy nhiên, đây là phương pháp trị xạ trị áp sát nên phải sử dụng thuốc phóng xạ qua đường chích vào bệnh nhân. Bởi vậy bác gái sẽ là nguồn phóng xạ, cần phải cách ly với mọi người một thời gian tại bệnh viện, và chỉ được về nhà sau khi đã được coi như an toàn cho những người chung quanh. Bởi vậy con đã làm giấy tờ cho bác gái nhập viện rồi. Bác cứ yên tâm.

Ông Tô hỏi:

- Tôi có vô thăm nuôi được không?

- Dạ…thưa bác không được đâu ạ. Hiện nay bác gái đang nằm tại khu cách ly. Ngay cả bác sĩ và y tá cũng phải có quần áo bảo vệ đặc biệt của họ mới được gần bác gái.

- Như vậy mình có phải trả nhiều tiền không cô?

Duyên thấy Tiểu Ly ngần ngừ không muốn nói, nên nàng trả lời ông bác mình.

- Thưa bác con thấy chị Tiểu Ly đóng hai mươi lăm triệu tiền viện phí ạ.

Ông Tô há hốc miệng, kêu lên:

- Trời ơi… làm sao tôi có số tiền lớn như thế mà lo cho bà ấy.

Tiểu Ly mỉm cười, nói:

- Bác đừng lo. Bác có thằng cháu rể lo cho bác được mà.

Su cười hì hì.

- Vậy thì em bán mớ súng hôm trước cho chị giá 100 triệu được không?

Tiểu Ly cười.

- Tao mua súng mới cũng rẻ hơn giá đó.

- Vậy bớt cho chị 20% đi.

Thằng Síu cười hì hì nói:

- Ê… vụ đó cũng có phần của anh Sái nữa đó nghe mày.

Su cười hì hì.

- Vậy thì em lấy bốn mươi triệu là được rồi chứ gì.

Tiểu Ly nói:

- Tốt, tao mua.

Nói xong, nàng kéo tấm ván bên thành tầu, lôi ra bao bạc hôm trước. Lấy một gói ra đếm đủ bốn mươi triệu giao cho Su. Su cười hì hì nhận tiền rồi giao cho Duyên.

- Em cầm đi. Hãy hoàn lại tiền bệnh viện cho chị Tiểu Ly, còn bao nhiêu em giữ mà tiêu.

Duyên chới với, lúc nãy nàng thấy hai chị em nói chuyện buôn bán vũ khí bạc triệu như mua món đồ chơi, nàng đã rùng mình rồi. Bây giờ tự nhiên Su lại bảo nàng giữ món tiền khủng này tiêu làm nàng bủn rủn chân tay, đứng ngây người không dám nhúc nhích. Su lại dúi tiền vô tay nàng năn nỉ:

- Em giữ đi mà.

Tiểu Ly cười ha hả, nói:

- Cầm đi em. Để thằng chồng khùng này giữ tiền, nó cho gái hết thì em mất cả chì lẫn chài đó.

Síu cũng cười, nói:

- Thằng này dại gái lắm, em mà không quản lý nó là mất chồng đó.

Nói xong, Síu lấy gói bạc trên tay Su giao cho Duyên. Tiểu Ly lại nói:

- Chị nói chơi thôi, chứ trong gia đình chị, người vợ luôn luôn quản lý tài chánh, nên em đừng ngại, cứ cầm đi.

Nghe Tiểu Ly nói vậy, Duyên rụt rè cầm bó bạc. Nàng nhìn Su thấy anh ta mỉm cười có vẻ hài lòng lắm. Nàng nói:

- Em giữ khi nào anh cần thì lấy lại nhe.

Su khoái trí, nói thực nhanh:

- Được mà …được mà. Có bây nhiên thôi mà. Em lo cái gì chứ.

Duyên lấy ra hai mươi lăm triệu giao cho Tiểu Ly, nói:

- Em xin hoàn lại tiền viện phí cho chị ạ.

Tiểu Ly mỉm cười.

- Em dâu ngoan. Chị thích em rồi đó.

Ông Tiến có vẻ hài lòng lắm. Nhưng cũng hơi hoảng khi nghe chị em nhà này nói chuyện mua bán vũ khí như nói đùa vậy. Ông nghĩ không lý đám này ngoài trồng cây thuốc phiện lại còn buôn bán vũ khí nữa hay sao. Như thế thì không còn biết đằng nào mà lần nữa.

Tiểu Ly thấy rỡn chơi như vậy xong rồi, nàng cười hì hì nói tiếp:

- Còn chuyện thứ hai hơi khôi hài nè. Hôn nay báo chí đồng loạt đưa tin tù nhân khám lớn làm loạn. Họ đốt nhà giam và vượt ngục trong đó có tên cô chú đào thoát nữa.

Nói xong nàng lấy mấy tờ báo trong túi xách ra trao cho ông bà Tiến. Mọi người súm lại coi. Đúng là báo chí loan tin như vậy. Ông Tiến nói:

- Tụi tôi tới đây mấy ngày rồi mà hôm qua còn ở trong tù đốt nhà giam vượt ngục sao.

Mọi người cười ha hả. Tiểu Ly nói:

- Cô chú đâu có vượt ngục. Có người đem xe hơi tới chở cô chú ra ngoài. Lính gác còn chào kính nữa phải không.

Ông Tiến hỏi:

- Sao cô biết.

Tiểu Ly cười hì hì lảng qua chuyện khác, nàng nói:

- Còn chuyện thứ ba đây.

Su hỏi.

- Chuyện gì nữa chị?

Tiểu Ly thủng thẳng nhìn Duyên nói:

- Lúc nãy tụi em không đi coi căn nhà đó rồi hay sao. Liệu chị mua cho chúng mình ở được không. Chị thấy có sân phơi cá có lý lắm đó.

Su nói:

- Em cũng nghĩ như chị. Căn nhà đó sát ngay mé biển. Chúng mình đem cá về cũng tiện. Hơn nữa ba gian hai trái rất thuận tiện cho nhiều người ở. Vả lại còn sân trước, sân sau làm chỗ phơi lưới rất tốt. Chủ nhà đã dọn ra từ lâu rồi, không ai mua vì chắc giá đó hơi cao.

Tiểu Ly nói:

- Chủ nhà đã đồng ý giảm giá nhiều lắm, chứ không còn giữ giá cũ nữa. Bây giờ kinh thế đang xuống. Nhà cửa ê hề. Căn nhà này nếu mình không mua thì ngân hàng tháng sau cũng kéo thôi. Bởi vậy họ cần bán hết sức, mà chúng ta cũng có thể dọn vào ngay.

Síu hỏi:

- Vậy bao giờ chị tính mua.

- Chị đã hẹn chủ nhà chiều nay đi làm giấy tờ và chúng mình có thể dọn vào bất cứ lúc nào.

Su nói:

- Vậy thì tốt quá rồi. Em thấy bà ngoại yếu như vậy, sống trên tầu sóng gió chịu không nổi đâu. Dọn nhà ngay đi chị. Em chắc anh Sái cũng sắp đưa mấy đứa đệ tử chị về rồi đó.

Tiểu Ly cười.

- Đệ tử tao hay vợ chúng mày.

Síu cười hì hì.

- Cả hai chứ bộ.

- Bây giờ còn chuyện này là quan trọng nhất đây.

Từ nãy tới giờ Tô im lặng nghe chị em nhà này nói chuyện mà thấy choáng váng. Nay không biết còn cái gì nữa chứ. Cô nàng này còn nói đây lại mới là chuyện quan trọng thì không biết còn cái gì quan trọng hơn; tổ chức vượt ngục, buôn bán vũ khí, rỡn với bạc triệu, mua nhà lớn như mua đồ chơi mà còn mua ngay như mua nải chuối vậy.

Tiểu Ly nói:

- Có một chiếc tầu đánh cá mực họ đòi bán 8 tỉ đồng. Tầu chở được 25 tấn dầu, hơn 70.000 lít nước ngọt, 2 tấn gas, 13 tấn nhu yếu phẩm cùng 55 chiếc thuyền thúng. Có thể phục vụ cho 55 lao động câu mực trong khoảng 3 tháng trên biển mà không cần tiếp tế. Tầu này đặc biệt bằng chất liệu composite được đóng tại Nhật bổn chứ không phải nội địa. Công xuất 1,200CV rộng 7,5 m, dài 25 m. Giá loại này bằng gỗ mà đóng tại nội địa cũng đã giá 12 tỷ rồi. Nếu mình mua thì ngân hàng đồng ý cho mượn 4 tỷ và chủ tầu đồng ý đưa mình đi câu mực một chuyến trong 3 tháng để huấn luyện cho mình điều khiển tầu và cách thức câu cá mực. Nhưng mình phải bỏ tiền ra mướn nhân công và trang bị mọi thứ trên tầu. Còn nhân công chủ tầu chịu trách nhiệm cung cấp cho mình. Sau chuyến đánh cá, mình muốn mướn đám nhân công này cũng được mà cho nghỉ tùy ý. Vì mọi người chỉ ký hợp đồng 3 tháng thôi. Đương nhiên là số cá câu được là của mình. Sở dĩ chủ tầu phải bán vì họ làm ăn thua lỗ ở một dịch vụ khác, thiếu tiền ngân hàng nên mới có giá đó.

Síu nói:

- Mua đi chị. Hồi còn bên Trung quốc, Tụi em đã từng nhiều lần làm cho loại tầu đi biển dài ngày này rồi. Sóng tới cấp 7 hay 8 nó vẫn tỉnh bơ. Còn tầu của mình sóng 3 hay 4 là đủ ngất ngư rồi. Hơn nữa, tầu được đóng bằng chất liệu composite thì không phải nằm ụ sửa chữa nhiều như tầu vỏ sắt hay gỗ, lại ít tốn nhiên liệu. Đây là loại tầu có nhiều ưu điểm nhất trên biển. Nếu công xuất là 1200CV thì nó chạy nhanh hơn cả tầu hải giám của Trung quốc chứ đừng nói gì tầu Cảnh Sát Biển Việt Nam.

Su cũng nói:

- Chơi con này còn nói làm gì nữa. Tụi mình còn có thể mua lại cá trên tầu nhỏ giữa biển với giá rẻ, vì đám tầu nhỏ tiết kiệm dầu chạy vô chạy ra biển. Nếu họ ở lại thì hầm chứa cá quá nhỏ, không đủ sức chứa để tiếp tục bắt thêm cá, nên họ phải bán cho tầu lớn. Bên Trung quốc gọi là loại tầu hậu cần. Hồi đó em là vua lái loại tầu lớn này. Bởi vậy mấy ông anh theo em mới có việc làm.

Sa cũng góp ý:

- Đó là chưa nói tới chúng mình còn cần nó để làm nhiều chuyện khác.

Tiểu Ly trừng mắt nhìn em làm Sa không dám nói thêm nữa.

Tiểu Ly lại cười nói tiếp.

- Anh Ba còn nói, nếu mình mua con tầu này, sẽ vận động Bộ Nông Nghiệp và Phát Triển Nông Thôn hổ trợ 800 triệu không phải hoàn lại. Anh ấy và chị cũng đã lên con tầu này coi mấy lần rồi.

Síu hỏi:

- Nếu chị thích thì bao giờ mua?

- Chắc còn phải chờ thằng Sái về đã. Vì mình đi ba tháng thì chị muốn tất cả mọi người phải đi theo chuyến này để học hỏi. Hơn nữa, trên tầu không phải chỉ cần tài công mà còn phải cần nhiều nhân viên làm các công việc khác mới điều hành được loại tầu lớn này. Nhất là máy móc trên tầu lớn sử dụng sẽ nhiêu khê hơn tầu mình nhiều. Tất cả các em phải chú ý học hỏi mới được.

Tiểu Ly đứng dậy nói:

- Bây giờ Síu đi với chị làm giấy tờ mua nhà. Vì chị tính sáng mai chúng ta phải có chỗ ở trên bờ, vì con tầu này không thể chứa nhiều người được. Nhất là bà ngoại cần chỗ nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Bà Tiến hỏi:

- Cô dùng bữa chiều rồi đi có được không ạ.

- Cám ơn cô, có đám bạn mời con đi ăn tối rồi ạ.

Síu và Tiểu Ly thay quần áo rồi xuống ghe chạy vào bờ. Tô nhìn theo thấy bây giờ hai chị em này khác hẳn lúc trên tầu. Họ trông cao sang và lịch lãm quá. Hèn gì toàn nói chuyện bạc tỷ như những đại gia đương thời. Có lẽ bà Tiến hiểu được tâm trạng ông anh mình nên nói:

- Tụi em cũng mới tới đây mấy ngày thôi, nên chắc chắn cũng như anh. Chúng ta chưa thể hiểu hết được chị em nhà này đâu.

Ông Tô gật đầu nói nho nhỏ:

- Như kiểu thằng Su đối đãi với con Duyên thì biết họ không phải hạng vừa.

Ông Tiến, nói:

- Tôi mừng cho con Duyên có được thằng chồng tốt như thằng Su. Đúng là duyên phận. Có ai ngờ được chỉ một sớm một chiều mà chúng nên duyên vợ chồng như vậy. Nhất là thằng Su lại giỏi hơn mấy thằng anh nó nhiều.

Bà Tiến nhìn vô khoang trong, thấy Su ngồi bên cạnh Duyên đang quạt cho mẹ mình ngủ thật hài lòng.

- Anh coi kìa, thằng nhỏ đâu có tệ phải không.

Tô nói:

- Hèn gì lúc chị em nó gặp chúng tôi. Thằng này chủ động mọi chuyện, còn cô Tiểu Ly chỉ ngồi nhìn em mình cười thôi.

Ông Tiến lắc đầu nhè nhẹ, nói:

- Anh coi chừng lầm cô này chết luôn đó. Cô ta là loại người không đơn giản đâu.

Ông Tô nhìn ra xa xa thấy chiếc ghe máy nhỏ dần, nhỏ dần. Ông chắc chỉ vài phút sau là Tiểu Ly đã vào tới trong đất liền rồi. Đúng như những gì ông dự đoán. Tiểu Ly không chờ cho ghe cặp sát kè đá, nàng nhẩy lên bờ đi ngay.

- Trễ lắm rồi Síu ơi. Cột ghe rồi theo chị nhé.

Síu thấy chị gấp gáp quá nên chàng cũng nhanh tay cột ghe lại rồi theo chị ngay. Ra tới đường cái, hai chị em leo lên xe ôm đi vào thành phố liền. Tới văn phòng luật sư thì đã thấy ông chủ nhà và bà vợ cùng vị luật sư ngồi ở đó rồi.

- Xin chào các vị. Thật xin lỗi, chúng tôi tới trễ quá.

Ông chủ nhà vui mừng, nói:

- Không sao đâu cô. Chúng tôi cũng mới tới thôi.

Tiểu Ly, nói:

- Chúng ta làm giấy tờ luôn nhé.

Ông luật sư nói:

- Vậy cô cho tôi xin giấy Chứng Minh Nhân Dân.

Tiểu Ly mỉm cười.

- Dạ đây ạ.

Trong khi luật sư lấy giấy tờ ghi chép. Tiểu Ly trao sách tay cho ông chủ nhà, nói:

- Số tiền tôi để cả trong này như ông đề nghị. Xin ông kiểm lại cho.

Ông chủ nhà vui vẻ lấy từng cọc tiền đưa cho bà vợ bỏ vào xách tay của mình. Sau khi kiểm tiền xong, vị luật sư cũng làm xong giấy tờ. Hai bên ký kết thật nhanh. Tiểu Ly bắt tay cám ơn vợ chồng chủ nhà.

Ông luật sư nói:

- Xin chúc mừng quí vị. Đây chỉ là giấy tờ mua bán, còn sổ đỏ và các giấy tờ liên hệ, văn phòng chúng sẽ hoàn tất vào tuần tới và xin giao tận nhà đúng hẹn ạ.

Tiểu Ly bắt tay ông luật sư.

- Dạ, thật cám ơn luật sư nhiều ạ.

Ông luật sư cười, nắm tay Tiểu Ly không buông ra, lắc nhẹ, nói:

- Chắc cô cũng thấy mảnh đất phía sau nhà cô vừa mua rồi phải không ạ.

- Dạ, thưa luật sư, tôi cũng đã đi vòng vòng miếng đất ấy. Thửa đất cũng tốt.

- Cô có muốn mua không. Nói thực với cô, miếng đất ấy là của chúng tôi. Vì cô đã mua căn nhà này rồi thì khu đất ấy chỉ còn con đường rất nhỏ ven hàng rào nhà cô để đi ra đường cái. Nên chúng tôi thấy cô là người tốt nhất để chúng tôi hỏi bán vì miếng đất này từ lâu để không rồi.

Tiểu Ly cười thực tươi nói:

- Nếu vậy chắc luật sư vừa bán vừa cho phải không ạ.

Ông luật sư cười ha hà tính nói gì thì chuông điện thoại reo. Ông vội vàng nói:

- Xin lỗi cô.

Nói xong ông nhấc điện thoại lên nghe. Tiểu Ly thấy nét mặt ông trở nên thích thú lạ thường. Tuy nàng không nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, nhưng lâu lâu ông luật sư lại nhìn nàng tủm tỉm cười. Một lúc sau, ông luật sư buông điện thoại xuống, nói:

- Thì ra là cô. Miếng đất phía sau coi như xong. Chúng tôi làm luôn giấy tờ cho cô chung với căn nhà này nhé.

Tiểu Ly ngơ ngác hỏi:

- Ngài nói sao ạ.

- Chắc cô biết sau khi ký giấy tờ mua nhà thì cô đi ăn với ai rồi phải không ạ.

Tiểu Ly ngạc nhiên hỏi:

- Ủa, anh Ba mới nói chuyện điện thoại với luật sư hả.

Ông luật sư cười hì hì, nói:

- Chẳng những là ngài Thứ Trưởng mà cả ông Bí Thư Tỉnh Ủy và ông Giám Đốc Cảnh Sát tỉnh nhà cũng đang ngồi chờ cô tới ăn cơm đó. Thôi xong tất cả rồi, xin mời cô tới chỗ hẹn với mấy ngài đó đi. Cô mà tới đó trễ, chúng tôi không kham nổi đâu.

Tiểu Ly thấy ông luật sư đứng dậy như tiễn khách làm nàng cũng phải bắt tay từ giã ông ta ngay. Ông luật sư tiễn nàng ra cửa thì đã thấy một chiếc xe mang bảng xanh của Bộ công an vừa đậu lại. Một tài xế công an mang cấp thiếu tá hớt hải nhẩy xuống mở cửa xe, nói:

- Xin mời cô và anh lên xe ạ. Ngài Thứ Trưởng sai em đến đón cô.

Ông luật sư ngạc nhiên, nói:

- Trời ơi. . . sao quí vị mau mắn quá vậy.

Vị thiếu tá công an cười hì hì, nói:

- Chuyện nhà binh mà luật sư.

Tiểu Ly biết ngay Ba đã cho xe đón mình, vì nàng đã nói cho chàng biết hôm nay đi ký giấy tờ ở văn phòng luật sư này. Xe chở hai chị em nàng tới một nhà hàng trên bãi biển Nha Trang. Tiểu Ly nhìn thấy ngay ba người ngồi ăn uống trong một bàn sát mé biển. Nàng cám ơn vị Thiếu tá lái xe rồi đi tới đó…

Thấm thoát đã dọn nhà hơn một tuần lễ rồi. Tiểu Ly cũng đã nói chuyện với Ba về mấy đứa em tìm ra mấy bộ xương người trong hang động trên đảo. Ba bảo nàng cứ giữ mấy cây súng đó để có khi dùng tới. Nhưng phải cẩn thận đừng cho ai thấy. Nàng cũng cho Ba biết dự định thay đổi kế hoạch thu gom cây thuốc trên đảo. Chàng rất hài lòng, vì dùng tầu đánh cá mực lớn chở người tới đảo lấy mủ thuốc phiện xong, xuống tầu ngay sẽ giảm đi rất nhiều nguy hiểm. Đồng thời lâu lâu lại cho người lén lên đảo, mang máy hút nước từ hồ nước ngọt để tưới cây, xong lại về tầu thì quá tốt.

Sái cũng đã đưa ba cô bạn gái của chúng từ Trung quốc qua. Thầy trò gặp nhau mừng vô hạn. Thế là mấy đứa em nàng đứa nào cũng có cặp, có đôi rất hạnh phúc. Chỉ còn cô em út đang học bên Mỹ. Nàng hy vọng con nhỏ này học thành tài. Con bé cũng siêng viết thư về nhà cho biết tình hình học hành bên đó. La khoe đã không còn trở ngại về ngôn ngữ như trước nữa, làm Tiểu Ly mừng vô cùng.

Có một điều trong chuyến đi của Sái. Chẳng những nó đón được mấy đứa bạn gái chúng mà còn đưa qua luôn ba cặp vợ chồng con chú Mười muốn sang Việt Nan làm ăn. Thế là nhóm người thân tín của nàng bây giờ nhân lực khá hùng hậu. Tiểu Ly đã tổ chức tới đảo Đen-Tuyền của nàng thu hoạch cây thuốc. Lần này kéo đi, ngày đầu ông bà Tiến đã hướng dẫn mọi người cắt những trái Anh Túc đủ già và khô về để lấy hột giống. Đồng thời chỉ cho tất cả mọi người rạch nhưng trái Anh Túc lớn cho chẩy mủ để hôm sau cạo. Vì chưa có tầu lớn nên tất cả phải ngủ trên hang động một đêm. Hôm sau cạo mủ thuốc phiện và trở về tầu ngay. Vợ chồng ông Tiến nấu mủ thuốc phiện thành từng bánh ngay trên tầu. Chỉ mấy ngày sau là công việc hoàn tất tốt đẹp. Cũng vừa vặm mùa mưa nên không cần cử người lên tưới cây trên đảo như dự tính nữa. Số thuốc phiện đã được Ba trao cho chị em Tereshko biến chế thành Heroin tại một phòng trên từng lầu khánh sạn Tân Tiến bên phía của Zalo.

Xong công việc trên đảo Đen-Tuyền, Tiểu Ly cho người của nàng lên tầu đánh cá mực vừa mua, để sửa soạn cho chuyến thực tập ba tháng trên biển Đông. Tất cả mọi người phấn khởi lên đường. Chỉ còn lại ông Tô ở nhà lo cho mẹ và nghe ngóng tin tức của vợ. Đồng thời ông cũng lo coi nhóm dân làng quanh đó tới nhà vá lưới và phát lương cho họ hàng ngày.

Chính Ba không ngờ Tiểu Ly lại tài giỏi như vậy. Trong tương lai có thể Tiểu Ly là người tổ chức các việc gai góc nhất của chàng. Hải Quyên lo về khách sạn. Kabir lo về đoàn tầu chở gạo và các nhà máy sản xuất gạo tại miền Đồng Bằng Sông Cửu Long. Zalo sẽ lo về hệ thống sòng bài trong các khách sạn đang xây. Còn Tiểu Ly lo về đánh cá và sản xuất thuốc phiện. Tereshko và Lokhov lo biến chế Heroin. Mai mốt còn có thể giao cho cặp chị em người Nga này in bạc giả nữa.

Ba thấy tiền bạc lúc này là lúc phải chi tối đa cho các dịch vụ đang phát triển. Tuy nhiên, đoàn tầu chở gạo đã bắt đầu đem về lợi nhuận đáng kể. Hơn nữa, số tiền Mỹ Kim cướp được từ nhà lão Lý và tiền cũng như vàng từ nhà cô nàng Linh em vợ ông Chủ Tịch Nước nhà mình, và số tiền cướp của tụi nhân viên ban Gián Đốc công ty cổ phần Xây Lắp Dầu Khí vẫng còn nhiều. Vả lại số tiền các khách sạn, phòng chứa lo lót để mở cửa mà Kabir đem về cũng không phải ít. Bây giờ lại có số tiền kếch xù bất ngờ mà Tiểu Ly mang lại từ vụ thu hoạch cây thuốc phiện trên đảo Đen-Tuyền nhiều hơn hết. Đúng là làm chơi mà ăn thiệt. Bởi vậy chàng mới đầu tư cho Tiểu Ly không cần tính toán. Kế hoạch tới của Tiểu Ly không phải chỉ là trồng cây thuốc phiện tại đảo Đen-Tuyền, mà nàng dự định tìm kiếm bất cứ đảo hoang nào có nguồn nước ngọt là reo trồng cây thuốc phiện liền. Nàng sẽ dùng đoàn thuyền thúng của tầu đánh cá mực vừa mua, làm phương tiện che mắt mọi người, túa đi lo săn sóc cho các cây thuốc phiện này. Tuy nhiên, dịch vụ thu mua và câu cá mực trên biển cũng có lời mà còn là phương tiện che giấu hoạt động gieo trồng cây thuốc phiện rất tốt nữa.

Ba bắt đầu nghiên cứu báo cáo của các dân biểu quốc hội về việc người Trung quốc lập làng và khu phố riêng. Đa số các thành phố này thuộc khu du lịch ven biển. Chàng chú ý nhất tới các khu nghỉ dưỡng, khu giải trí bên trong có cả sòng bài, các khách sạn chỉ phục vụ cho người Trung quốc. Tất cả những vụ này đa số đều xẩy ra tại hai thành phố Đà Nẵng và Hải Phòng và Khánh Hòa. Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh đã cho những người Việt gốc Hoa mướn đất có khi lên tới 99 năm. Như vậy thì chắc chắn các quan chức các thành phố này đều là những đại gia, có liên hệ làm ăn với phe nhóm thân Trung quốc trong Đảng. Chàng nghĩ phải dùng gậy ông đập lưng ông như vụ chơi lão Lý ngày nào.

Trong ba thành phố này thì Khánh Hòa đang đặt bộ chỉ huy rồi, không đụng vào được. Đà Nẵng và Hải Phòng thì Đà Nẵng chàng đang sử dụng lão Lý. Nếu chơi một cú nữa ở đây, dù nạn nhân không phải là lão Lý thì có thể lão cũng nghi ngờ vụ nhà lão bị cướp là do chàng chủ mưu, do đó rất dễ bị phát hiện. Vả lại vợ chàng và em gái Tiểu Ly đang ở nhà lão tại Mỹ nên có lẽ đừng đụng tới Đà Nẵng thì hơn. Còn Hải Phòng cũng có văn phòng của công ty hàng hải K&Z như Đà Nẵng. Chơi một phát ở đây là thượng sách. Hơn nữa Hải Phòng lại nổi tiếng nhiều băng đảng. Phen này bắn một mũi tên giết hai ba con chim luôn.

Trong thời gia này, Tiểu Ly đang dẫn nhóm của nàng thực tập trên tầu cá mực mới mua ba tháng nữa mới về, nên không thể liên lạc được với nhóm Bẩy Thẹo tại Thượng Hải. Vậy thì phải nhờ ai trong vụ này. Nghĩ đi nghĩ lại, Ba thấy phải chờ Tiểu Ly thôi. Trong thời gian này, có lẽ chàng thu thập thêm tin tức các mục tiêu tấn công cho chính xác, có lẽ hơn là lụp chụp không hay.

Tính toán như vậy, Ba tìm Kabir để tìm hiểu cơ sở của mình ở Hải Phòng ra sao. Chàng tới phòng tắm hơi để gặp nàng. Kabir mừng lắm khi biết ý định của Ba. Nàng nói:

- Anh tính như vậy là hay lắm. Bởi vì em đang bị áp lực rất nặng ở thành phố này.

Ba ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện đó sao?

- Dạ… cả về phía chính quyền địa phương và băng đảng ở đây.

- Băng đảng thì tụi nó nhiều khi không biết chúng mình là ai đã đành. Còn mấy thằng lãnh đạo không lý đui hay sao mà dám mó dái ngựa.

Kabir mỉm cười:

- Văn phòng và nhà kho chứa gạo của tụi mình liên tiếp bị tranh tra và xét hỏi rất vô lý. Mặt khác lại có những tay cò muốn đứng ra làm trung gian hòa giải cho họ để đòi ăn hối lộ một cách hết sức khéo léo.

- Họ đòi ăn hối lộ ra sao?

- Các tay cò muốn có của phần trong việc phân phối gạo của chúng mình.

Ba cười hì hì.

- Y dựa vào ai mà đề nghị tức cười như vậy?

- Em đã lờ đề nghị của chúng đi, tức thời công ty bị thanh tra liên tục bởi người của Bộ Công Thương và ngay cả đám Tổng cục cũng vào cuộc.

- Chúng lấy lý do gì mà thanh tra?

- Chống hàng giả, hàng thiếu chất lượng, thanh tra hồ sơ thuế. Nhân viên của chúng mình ở đây muốn điên luôn vì đám này.

Ba cau mày, nói:

- Như vậy thì quá lắm rồi. Nhưng em coi chúng chỉ nhắn vào chúng mình hay tất cả các doanh nghiệp khác đều như vậy

- Đương nhiên là toàn bộ. Nếu là nơi nào chịu hợp tác với đám cò thì yên thân. Còn ỷ y mình công chính đều lãnh cái búa tạ.

Ngẫm nghĩ một lúc, Ba nói:

- Vậy em có thể tìm hiểu xem tay chóp bu nào đứng sau lưng đám này không.

Kabir gật đầu.

- Cái đó cũng không khó đâu anh. Nhóm người của Bộ công thương thôi.

- Được rồi, em để ý cho anh. Tuy nhiên đừng lộ liễu quá, vì em ra mặt điều tra thì mai mốt sự việc xẩy ra, tụi nó sẽ truy ra là hành động của tụi mình.

- Dạ… em hiểu.

Trở về văn phòng thanh tra của mình tại Hà Nội, Ba truy lục các hồ sơ băng đảng tội phạm và tham nhũng. Chàng thất kinh vì không ngờ Hải Phòng lộng hành như vậy. Ba thấy nhất định phải dẹp đám này cho yên mới hả dạ. Kẹt một điều Tiểu Ly lại còn trên biển tới ba tháng nữa mới trở về. Bỗng chàng sực nhớ ra hai cô đệ tử của Tiểu Ly hồi đó theo Tiểu Ly đi Thượng Hải, thu nạp đám Bẩy Thẹo. Chàng mừng rỡ tính tối nay bay vào Cam Ranh ngay.

Gặp chàng, Zalo mừng lắm. Từ ngày đi nghiên cứu học hỏi các sòng bài ở Ma Cao và Thượng Hải trở về, nàng rất ít khi được gặp mặt Ba. Phải nói bây giờ Zalo rất đẹp. Vì nhân cơ hội qua Thượng Hải, nàng và hai đệ tử của Tiểu Ly đã sửa sắc đẹp tối đa. Nếu không phải là người thân, khó có ai nhận ra nàng. Với thân hình to cao của sắc dân Mông Cổ, Nay khuôn mặt chẳng khác người tây phương, nét đẹp của nàng trông quyến rũ vô cùng.

Zalo ôm chầm lấy Ba khi bất ngờ chàng mở cửa bước vô phòng nàng mà không báo trước. Nàng cắn nhẹ vô cổ chàng, nói:

- Ghét anh quá đi. Anh có biết em nhớ anh thế nào không.

Ba cười hì hì, nâng mặt Zalo lên hôn trên đôi môi ngọn lịm của nàng.

- Thì anh về rồi nè. Tối nay anh ở đây với em mà.

- Rồi bao giờ anh lại đi.

- Có lẽ sáng mai anh phải cùng Kabir và hai đứa đệ tử của Tiểu Ly ra Hải Phòng ít ngày rồi trở về đây với em cả tháng luôn. Em chịu không?

Zalo vui mừng, nhẩy tưng tưng, nói:

- Vậy bây giờ chúng mình đi tắm cho khỏe nhe anh.

Zalo không chờ cho Ba có bằng lòng hay không. Nàng cởi quần áo chàng ra rồi dìu Ba vào phòng tắm. Nàng cũng cởi hết quần áo, nhẩy vào bể nước ngâm mình với chàng. Hai thân hình quện vào nhau trong làm nước ấm áp làm Ba quên đi hết những lo nghĩ vừa rồi. Chàng ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà ngây ngất men tình. Trong mấy người phụ nữ của chàng, Ba thích nhất Zalo. Nàng to cao, da thịt lại trắng trẻo. Nhất là khi chiều chuộng chàng, nàng không đau đớn, khổ sở như những cô gái khác. Còn người có bộ phận sinh dục lớn để chàng thỏa mãn như bà già vợ chàng, chẳng qua là những người từng trải bị nong ra chứ không phải là nguyên thủy như của Zalo. Tối nay lâu lắm rồi Ba mới lại được thoải mái ngủ với nàng.

Sáng sớm hôm sau, Zalo gọi Bạch Hà và Thu Tử cho chúng biết; sẽ đi cùng với Ba và Kabir ra Hải Phòng lo công việc. Mặc dù Bạch Hà và Thu Tử không biết ra đó để làm gì, nhưng được Ba trọng dụng làm cho cả hai rất mừng rỡ.

Gần 12 giờ trưa tới Hải Phòng, Kabir đưa mọi người tới Vinpearl Hotel Imperia. Đây là một khách sạn 5 sao ở khu đô thị rất sang trọng. Mọi người ăn uống ngay trong nhà hàng tại đây. Sau đó lấy phòng và nghỉ ngơi, tới xế chiều mướn xe lái vòng vòng về khu cảng Tân Vũ sát ngay chỗ tầu con-ten-nơ của công ty K&Z đậu.

Kabir nói:

- Em thấy chỗ này là thuận tiện nhất cho anh Ba có thể ở trên tầu mình, kiểm soát được khu chứa con-ten-nơ trên bãi. Đồng thời nơi đậu xe cho Bạch Hà và Thu Tử cũng gần đó, để cho tụi Bẩy Thẹo giao túi sách đồ cướp được, rồi chui vào con-ten-nơ chờ mình bốc lên tầu.

Ba quan sát chung quanh, gật đầu nhất trí.

- Tốt, Bạch Hà và Thu Tử ghi rõ địa điểm này để nói chuyện với Bẩy Thẹo. Tụi em đi gặp Bẩy Thẹo nói tụi nó tuyển 30 người, đáp máy bay qua đây. Nhớ là phải có đủ mặt 24 đứa lần trước. Mướn khách sạn có ghi rõ trong tờ giấy anh đưa cho tụi em. Đúng ngày giờ ăn hàng, tụi nó ra trước cổng khách sạn chờ, sẽ có người đến rước và đưa vũ khí. Ăn hàng xong, xe sẽ đưa chúng nó chui vào một cái con-ten-nơ ở đây. Nói chúng nó chờ trong đó khoảng một hai tiếng sẽ có cần trục móc con-ten-nơ lên tầu, tầu sẽ chạy liền, và ra khỏi hải phận Việt Nam, lúc đó chúng nó mới được chui ra. Lần này cho chúng nó biết có năm tư gia và một tổng đàn của một băng đảng. Năm tư gia, mỗi nhà cần bốn đứa. Còn tổng đàn băng đảng cần mười đứa. Tại tổng đàn băng đảng này, giết được bao nhiêu đứa cứ giết, vì chúng sẽ chống cự để bảo vệ đồng đảng. Vũ khí có gắn ống hãm thanh nên rất tiện lợi. Lần này em cho chúng nó biết ăn hàng sẽ chi 4/6 nếu chúng nó đòi 5/5 cũng OK. Tuy nhiên, vì tầu chở chúng nó là tầu lớn, người ta không nhận chở hàng ăn cướp, nhất là có vũ khí trong đó. Bởi vậy chúng phải để hết đồ cướp được trên xe hơi chở chúng về. Khi về tới Thượng Hải chúng sẽ nhận hàng trên một con tầu nhỏ sẽ tới đó trước. Tụi em cứ tùy tiện mà thương lượng. Tuy nhiên chỉ gặp Bẩy Thẹo mà thôi, không gặp bất cứ đứa nào trong tụi nó, vì tụi em phải giữ kín thân phận để làm việc những lần sau. Lần này tới đó hãy dùng Chứng Minh Nhân Dân quốc tịch Việt Nam mà xin passport. Sau khi trao tờ giấy này cho Bẩy Thẹo xong là tụi em hết nhiệm vụ. Các em có thể ở Thượng Hải chơi một tuần vì đúng một tuần là vụ này kết thúc. Tụi em không thể ở Thượng Hải được nữa. Rất dễ bị lộ.

- Dạ tụi em nhớ rồi.

Xong việc, mọi người lại trở về khách sạn ăn cơm rồi đi nghỉ ngơi. Lúc mới tới Kabir chỉ mướn hai phòng cạnh nhau. Một phòng cho nàng và Ba, còn một phòng cho Bạch Hà và Thu Tử. Nàng khai với khách sạn là hai vợ chồng nàng đi cùng hai đứa con gái.

Lâu lắm rồi tối nay Kabir mới lại ngủ với Ba. Nàng rất vui nhưng cũng rất sợ. Nếu chàng đòi hỏi thì không biết phải làm sao. Chiều chàng thì khó mà chịu đựng nổi. Còn nếu không làm chàng vui thì nay mai làm sao mà nhìn mặt nhau. Cuối cùng nàng nghĩ ra cách gài Ba ngủ với Bạch Hà và Thu Tử. Hai con nhỏ này chắc chắn sẽ rất thích, vì như vậy chúng sẽ được Ba nuông chiều hơn.

( Xin xem tiếp chương 10 )

3 views0 comments

Comments


bottom of page