top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 6

Updated: Jul 26, 2022


Chương 6

Thấy công việc cũng tạm ổn. Ba trở về gặp vợ con. Tự nhiên chàng thấy nhớ thằng bé quá. Nó là đứa con trai đầu tiên của chàng. Và có lẽ cũng là đứa con cuối cùng với cô vợ trẻ trung yếu đuối đáng thương của Ba. Đã có lần vợ chàng cho biết hình như nàng có triệu chứng ung thư tử cung. Điều này cũng không làm Ba ngạc nhiên, vì bà vợ trước của chàng đã chết vì bệnh này. Lý do cũng vì chàng có bộ phận sinh dục quá khổ. Bây giờ phải làm sao cứu vãn lại tình thế. Chàng rất thương Hiền. Con người nàng đúng như cái tên. Khi làm đám cưới với chàng, nàng còn là một sinh viên đầy mộng mơ. Chàng hơn nàng cả chục tuổi. Vậy mà Hiền phải bỏ học để theo Ba đi tứ xứ, không một lời oán trách. Vì nàng thực sự yêu chàng.

Có lẽ bây giờ là lúc phải lo cho vợ hơn lúc nào hết. Sự thực Hiền không đẹp. Mắt nàng một mí, mũi tẹt, thân thể ốm yếu. Chắc chắn vì con nhà nghèo nên sinh ra không đủ dinh dưỡng. Ba thương nàng vì Hiền thật hiền, và cái miệng xinh sắn ăn nói rất có duyên. Trong ba chị em, Hiền là đứa học giỏi nhất nhà. Trong khi bà chị và cô em út bỏ học ngay từ cấp hai thì Hiền vẫn kiên trì đi lên đại học. Nàng bỏ học vì theo Ba và cho tới nay đã sanh cho chàng ba đứa con kháu khỉnh.

Chàng đã suy nghĩ từ lâu. Có lẽ bây giờ phải để cho Hiền nghỉ ngơi. Nếu không lo sức khỏe cho nàng thì chắc chắn với tình trạng này, nàng cũng sẽ đi theo con đường như cô vợ trước của chàng mà thôi. Ba đã bàn với Hiền là phải xa cách chàng một thời gian để lo cho sức khỏe, và cách tốt nhất là cho nàng ra nước ngoài. Nhân việc Hiền có thể đã bị ung thư tử cung giai đoạn đầu. Chàng sẽ đưa nàng sang Mỹ trị bệnh. Đồng thời cho nàng sửa sắc đẹp như Hiền từng mong ước; cắt mắt hai mí và làm cho mắt nàng lớn hơn một chút. Cũng như sửa mũi cao hơn. Sự thực thì việc này cũng nằm trong kế hoạch của chàng trong việc hạ cánh an toàn khi có biến.

Với tình thình hiện nay, thế nào cũng có nhiều thay đổi trong đảng. Hai phe thân Nga và thân Tầu đang ngấm ngầm kình chống nhau quyết liệt. Phe nào bị hạ, nếu không nhanh chân tẩu thoát thì chỉ có chết. Cũng vì thế mà Ba luôn luôn nghĩ tới kế sách phải hạ cánh an toàn trước khi có biến.

Việc làm đầu tiên hiện nay trong khi thời thế đang lên là phải làm thật nhiều tiền, càng nhiều càng tốt. Bất chấp thủ đoạn. Kế đến là phải dùng quyền hành của mình hiện có để sửa soạn sẵn sàng cho việc hạ cánh an toàn một cách hoàn hảo. Do đó đưa vợ sang Mỹ lúc này là thượng sách. Hiền sẽ sửa sắc đẹp và trong thời gian đó, chàng muốn nàng phải đi học nghề thẩm mỹ và sửa soạn cho một chương trình qui mô mà chàng phải thi hành bằng được. Bên đó chương trình học cho ngành này là một năm. Sau đó lấy bằng hành nghề. Hiện nay tên nàng là Trần thị Hiền nhưng sau khi ở Mỹ về. Chàng sẽ đổi tên tuổi nàng là Đoàn thị Hiền vợ của Đào văn Ba nghề nghiệp thương gia. Hiện nay tên chàng là Trần hữu Ba, nghề nghiệp là Thứ trưởng bộ công an. Đồng thời con cái chàng cũng giữ lại cái tên nhưng đổi từ họ Trần sang họ Đào là lý lịch mới cho kế hoạch hạ cánh an toàn tại Mỹ, để không bị phát giác nguồn gốc đảng viên cộng sản.

Như vậy là cả gia đình đều có hai hộ chiếu. Nhưng kế hoạch này sẽ thực hiện sau khi Hiền ở Mỹ trở về. Bởi vì Hiền phải làm Chứng Minh Nhân Dân mới với hình dạng đã sửa sắc đẹp, như vậy mới tránh được con mắt của mọi người. Nàng sẽ hoàn toàn lột xác khi trở lại Mỹ lần thứ hai. Lúc ấy Nàng là Đoàn thị Hiền xinh đẹp qua Mỹ để làm doanh nghiệp lớn, với vốn hơn một triệu đô la, và mướn mười nhân viên để sau đó trở thành thường trú nhân. Vô quốc tịch Mỹ một cách đúng luật lệ hiện hành. Sau đó nàng sẽ bảo lãnh cho chồng con. Đương nhiên là thương gia Đào văn Ba cùng ba đứa con mang họ Đào. Ba cũng biết rằng, dù thay tên đổi họ, nhưng dấu tay không thể thay đổi được. Có thể FBI sẽ kiếm ra tông tích của tụi chàng. Nhưng đó là điều rất hiếm hoi. Nhưng cũng có thể xẩy ra. Bởi vậy chàng đang phân vân có thể sau đó đi Canada hay Úc Châu thì an toàn hơn hay không. Bởi vì khi đã có nghề trong tay, lại có nhiều tiền thì đi đâu mà không lọt. Nhưng tới đó hãy tính tiếp, thời gian vẫn còn dài.

Vừa tới cổng, Ba đã thấy Hiền bế con từ trong nhà đi ra. Nàng thấy chàng mừng rỡ, nói:

- Có nhiều người gọi điện thoại cho em quá anh ạ. Họ nói đủ chuyện làm ăn toàn bạc tỷ. Em bảo phải chờ anh về vì em đâu có biết gì.

Ba cười, ẵm thằng nhỏ nậng nịu.

- Có nhiều chuyện cho em làm lắm, nhưng anh nghĩ bây giờ là lúc phải lo cho sức khỏe của em trước tiên.

Hiền đứng sát bên chồng, vòng tay ôm qua hông chàng.

- Đúng đó anh. Em thấy mấy bữa nay trong người làm sao ấy.

- Vậy bây giờ gửi con cho má. Anh chở em ra bãi biển Nha Trang uống nước, nói chuyện cho mát mẻ nhé.

Hiền thích thú hôn nhẹ lên má chồng. Quả thực từ ngày sinh thằng bé này, chàng bận làm việc ngày đêm, ít có thì giờ cho nàng. Hôm nay tự nhiên Ba lại rủ nàng đi chơi biển thì còn gì bằng. Hơn nữa, lần này ra đây mà không được ra biển chơi thì thật là uổng vô cùng.

Vậy là chỉ hơn nửa tiếng sau, hai vợ chồng đã có mặt tại bãi biển Nha thành rồi. Ba đưa nàng vào một quán ăn trên bãi biển. Hiền không ngờ Nha Trang thay đổi tới không còn nhận ra đâu vào đâu nữa. Cách đây mấy năm, nàng có ra thăm chị Hai một lần, bãi biển đâu có tấp nập như thế này. Hình như chung quanh đây đa số là người nước ngoài. Đông nhất có lẽ phải là người Trung quốc.

Nàng hỏi chồng:

- Anh à, em thấy hình như ở đây du khách nước ngoài nhiền hơn dân địa phương phải không anh.

Ba gật đầu.

- Em nói đúng rồi. Dân địa phương làm gì có nhiều tiền ăn uống ở đây.

- Bộ họ chặt chém dữ lắm sao hở anh.

- Anh nghĩ như vậy. Vì thuê chỗ buôn bán ở đây đâu có rẻ. Khu này Nha Trang mệnh danh là đất vàng đó em.

Một cô chạy bàn ra hỏi:

- Thưa anh chị dùng gì ạ?

Ba nói:

- Cho chúng tôi hai chai bia.

Hiền mỉm cười, nàng biết chồng hiểu ý nàng hơn ai hết. Lúc nào đi chơi, hai vợ chồng cũng uống bia. Chàng uống gì, Hiền uống cái đó, thành ra thông lệ rồi.

Gió biển thực mát. Hiền nhớ lại những lần Ba rủ nàng đi chơi khi còn cặp kè. Hồi đó chàng còn là Thiếu tá mà nàng đã thấy hết sức hãnh điện với bạn bè rồi. Bây giờ chàng mang cấp tướng, mà lại còn là Thứ Trưởng làm việc trên Bộ nữa, vậy mà vẫn giữ được phong cách tình tứ như ngày mới quen nhau. Quả thực nàng nghĩ không uổng công bỏ học theo chàng. Mà phải thành thực mà nói, nàng đâu có đẹp đẽ gì. Trong đám bạn bè Hiền biết nhan sắc mình chẳng bằng ai. Mắt một mí, mũi tẹt. Cũng vì vậy mà bạn bè đi lấy chồng hết mà nàng vẫn còn trơ trơ cho tới khi gặp Ba trong ngày cưới của một đứa bạn. Hôm đó tự nhiên chàng theo nàng bén gót. Ai cũng cười nói Hiền ế quá phải theo anh già! Bây giờ chắc chắn chúng nó phải ganh tị vì địa vị của nàng.

- Em đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?

Hiền nắm tay chồng hỏi:

- Em nghĩ không hiểu sao hồi đó anh lại theo em. Trong khi biết bao nhiêu cô gái đẹp trong ngày cưới của con Nga.

Ba cười hì hì:

- Thế em có biết rằng hồi đó ai cũng nói em theo một thằng già không?

Hiền cười khúc khích:

- Đúng rồi anh, tụi nó nói em xấu quá sợ ế, nên theo anh. Mà quả thực lúc đó tụi nó và chính em cũng không biết anh là thiếu tá. Chồng con Nga lúc đó là Thiếu úy thì phải.

- Vậy em biết anh thế nào?

- Anh ga lăng, có học, nên em thích. Hơn nữa, em tự biết mình đâu có đẹp đẽ gì, mà gia đình lúc đó cũng chẳng khá mấy, nên em quyết định phải lấy chồng chứ không thể ăn bám mà học hành mãi như vậy được. Lúc gặp anh là em ưng liền.

Ba cười hì hì, hỏi:

- Vậy bây giờ em có muốn làm đẹp không.

Hiền biết ngay Ba muốn nói gì.

- Có phải anh muốn em đi sửa sắc đẹp không?

- Đúng rồi, không phải là đi sửa sắc đẹp không thôi, mà còn là lúc bắt buộc em phải lo cho sức khỏe của mình nữa.

Hiền gật đầu, nói:

- Đúng rồi. Mấy hôm nay không nói với anh, sợ anh lo. Em thấy trong người khó chịu lắm.

Ba nói:

- Bệnh của em anh nghĩ nên ra ngoại quốc thì bảo đảm hơn, chứ trong nước anh ngán mấy ông bác sĩ ở đây lắm rồi. Em thấy anh đưa em qua Mỹ chữa bệnh và sửa sắc đẹp luôn được không?

- Chữa bệnh ở Mỹ thì tốt rồi. Nhưng sửa sắc đẹp em thích ở Đại Hàn hơn.

- Nếu vậy anh cho em qua Đại Hàn sửa sắc đẹp và trị bệnh luôn nhé. Anh nghĩ bác sĩ ở Đại Hàn bây giờ cũng không thua tụi Mỹ đâu.

Hiền mừng rỡ, nói:

- Như vậy còn gì bằng nữa anh. Nhưng bao giờ em có thể đi được hả anh?

- Anh tính như thế này. Tình thế bây giờ lộn xộn lắm. Hai phe thân Nga và thân Tầu trong đảng đang cấu xé nhau. Anh lo có ngày anh không ở yên. Bởi vậy anh tính nhân cơ hội em đi trị bệnh hãy lo dọn đường hạ cánh an toàn trước cho chắc ăn, trong lúc mình đang có nhiều lợi thế; để cho tương lai ra nước ngoài dễ làm ăn. Anh tính sau khi em đi trị bệnh và sửa sắc đẹp về, chúng mình sẽ thay tên đổi họ. Em sẽ là Đoàn thị Hiền chứ không còn là Trần thị Hiền nữa. Và anh sẽ là Đào văn Ba làm thương gia, chứ không còn là Trần hữu Ba Thứ trưởng Bộ công an nữa. Lúc đó em sẽ đi Mỹ học nghề Thẩm mỹ để sửa soạn mở một tiện làm móng tay lớn, như luật lệ của họ là mình có thể là thường trú nhân và mấy năm sau được vô quốc tịch Mỹ. Như vậy chúng ta sẽ có hai hộ chiếu. Bây giờ thì dùng cái hiện có. Khi nào chạy thì dùng cái mới để che dấu thân phận. Em thấy thế nào?

Trầm ngâm một lúc, Hiền nói:

- Anh tính như vậy rất hay. Nhưng theo em nghĩ, tại sao phải chờ em đi trị bệnh về mới thay tên đổi họ được. Anh đã thấy không an toàn thì đằng nào chúng mình cũng có hai hộ chiếu. Vậy làm ngay từ bây giờ trước khi em qua Đại Hàn. Cứ để cho cô Trần thị Hiền ở nhà với chồng con đi. Còn người đi trị bệnh là Đoàn thị Hiền có phải đỡ mang tiếng cho anh hay không. Hơn nữa, nếu qua Đại Hàn, em còn có thể học nghề ngay tại đó với tên mới, sau này qua Mỹ dùng bằng cấp tên mới thì mới chuẩn. Còn hình ảnh khuôn mặt mới của em khi về mình làm lại cái Chứng Minh Thư khác có gì khó đâu. Phải không anh.

Ba thấy vợ mình nói có lý, chàng chịu liền.

- Em nói như vậy đúng hơn. Chúng mình cứ làm thế đi nhé.

- Như vậy tốt rồi, nhưng em không muốn tên Đoàn thị Hiền mà tên là Đoàn thị Hạ còn anh là Đào văn Đông có được không anh.

Ba hỏi:

- Tại sao?

Hiền cười khúc khích.

- Anh biết Đông Trùng Hạ Thảo không?

- Biết, là một loại dược thảo từ con ve sầu. Những con ve sầu thoát xác thì bay lên cây, sống qua mùa Hè. Còn những con ve sầu không thoát xác, chúng chết trong lòng đất vào mùa Đông khi sang mùa Hè chúng mọc thành một loại cây, gọi là Đông Trùng Hạ Thảo làm thuốc Bắc.

Hiền cười hì hì.

- Anh cũng rành ghê héng. Cũng vì vậy mà em muốn thành Đoàn thị Hạ còn anh là Đào văn Đông. Chúng mình sẽ lột xác như loài côn trùng này. Hơn nữa, em cũng muốn tăng thêm vài tuổi và anh phải bớt đi vài tuổi một chút để cho chúng mình gần nhau hơn. Như vậy mới tình.

Ba thích thú nghe vợ bàn. Chàng không ngờ Hiền lại tinh tế và hiểu biết như vậy. Ba vui vẻ nói:

- Như vậy thì ngày mai, anh đi làm hộ chiếu mới cho chúng mình luôn. Em sẽ qua Đại Hàn bằng tên Đoàn thị Hạ. Còn anh giữ hộ chiếu mới khi nào cần thì mới dùng tới. Khai sanh của các con cũng đổi họ và tên bố mẹ mới, cũng như giá thú của chúng mình cũng làm mới luôn. Những cái này trong tay anh mà. Chỉ vài ngày là chúng ta có hai hộ chiếu ngay.

Hiền hỏi:

- Giấy tờ em biết anh có thể làm dễ dàng rồi. Nhưng em lo là tiền bạc qua đó chữa bệnh và sửa sắc đẹp cho em không ít đâu anh.

Ba cười hì hì.

- Anh cũng cho em biết luôn là anh sắp mua một chiếc tầu chở hàng, để góp vào công ty Hải Dương của ông Bí Thư tỉnh này. Doanh thu mỗi tháng cũng trên dưới trăm triệu. Như vậy có đủ tiền cho em đi chữa bệnh không.

Hiền ngạc nhiên hỏi:

- Anh nói thật không?

Ba ôm vợ vào lòng âu yếm nói nho nhỏ:

- Anh có nói láo với em bao giờ không. Hơn nữa, bây giờ anh là Thứ trưởng Bộ công an. Có biết bao nhiêu người muốn làm ăn với anh mà anh không cần vốn. Từ nay em cứ thoải mái mua bất cứ cái gì em thích, không phải tần tiện như xưa nữa. Anh sẽ ra nhà băng làm một cái thẻ tín dụng cho em với tên mới. Em cứ yên trí lúc nào trong đó cũng có vài trăm triệu cho em tiêu sài.

Bây giờ có lẽ cũng tới giờ anh hẹn người ta nói chuyện rồi. Anh đưa em về nhé.

Mặt trời đã khuất khỏi chân trời trên mặt biển xa xa. Bóng tối bắt đầu len lỏi qua hàng cây ven đường. Gió biển lành lạnh. Hiền ép sát vào chồng hơn nữa. Hơi ấm từ mình chàng truyền sang ấm áp vô cùng. Nàng nhắm mắt lại, ngả đầu vào vai chồng lịm đi trong niềm hạnh phúc vô biên…

Trong khi đó, ông Lý đi đi lại lại trong bệnh viện nôn nóng hết sức. Ngoài trời đã tối on on rồi mà không thấy bóng giáng ông Thứ trưởng đâu. Ông biết rằng, qua đêm nay mà không gặp được ông ta thì chắc chắn cái báo cáo giết người kia được gửi đi, coi như ông mất mạng. Ông cũng hơi nghi ngờ tại sao điều kiện gỡ rối cho ông lại quá dễ dàng như vậy.

Bỗng cửa phòng mở, ông Thứ trưởng đi cùng với một cô gái, ông Lý nhận ra ngay là Kabir, người con gái trong tiệc cưới của con ông, được Hải Quyên giới thiệu là em kết nghĩa của ông Thứ trưởng. Theo sau ông ta còn có Trung tá Dũng là Giám đốc cảnh sát thành phố Cam Ranh.

- Chào đồng chí Bí thư. Xin lỗi đồng chí, tôi mắc họp với ngài Bộ trưởng thành ra tới hơi trễ.

- Dạ…dạ xin kính chào ngài Thứ trưởng. Không có trễ… không có trễ đâu ạ.

Ba tươi cười bắt tay ông Lý rồi quay qua Trung tá Dũng nói :

- Thôi được rồi. Giấy phóng thích đồng chí Bí Thư tôi sẽ chuyển cho đồng chí vào sáng mai. Bây giờ đồng chí có thể đưa mấy anh em về nghỉ được rồi.

- Rõ

Trung tá Dũng đứng nghiêm chào Ba rồi đưa hai nhân viên rời khỏi phòng ngay. Ba quay qua chỉ Kabir nói với ông Lý:

- Chắc đồng chí Bí Thư còn nhớ cô này chứ.

Ông Lý vội vàng nói:

- Dạ…dạ thưa ngài Thứ trưởng, nhớ, nhớ chứ. Cô Kabir đây mà.

Ba mỉm cười.

- Thôi cũng trễ rồi. chúng mình đi thôi.

Ông Lý mừng rỡ.

- Dạ. . . dạ.

Kabir nói:

- Có lẽ mọi người chờ chúng mình ở khách sạn cũng hơi lâu rồi, chúng ta tới đó nhé anh.

Ba nắm tay ông Lý nói:

- Vậy thì chúng mình đi thôi.

Ông Lý hớn hở líu díu theo Ba mà không biết nói gì nữa. Tự nhiên ông thấy trước mặt Ba, ông mất hết phong độ. Không phải trước đây ông chưa từng tiếp súc với những người địa vị như Ba. Cấp bộ trưởng ông cũng quen mấy người, nhưng đứng trước mặt họ, ông chưa bao giờ tỏ ra mất bình tĩnh như trước mặt con người này. Kabir lái xe. Ông Lý ngồi phía trước với nàng. Còn Ba ngồi phía sau, chàng im lặng suy nghĩ kế hoạc thu phục tên Bí Thư Tỉnh Ủy này làm sao cho gọn để sai bảo. Tới khi Kabir xuống xe, giao chìa khóa cho anh nhân viên khách sạn lái xe đi. Chàng mới lên tiếng:

- Chúng mình ăn cơm ở đây nhé. Chắc đồng chí Bí Thư biết chỗ này rõ lắm phải không.

Ông Lý cố cười gượng nói:

- Dạ…dạ. khách sạn của cô ca sĩ Hải Quyên ở đây ai cũng biết ạ.

Nhân viên khách sạn lễ phép hướng dẫn ba người lên lầu. Hình như anh ta biết trước những vị khách quí này tới gặp ai, nên chỉ lễ phép mời mọi người theo anh ta thôi chứ không hỏi han gì thêm. Tới một căn phòng khá lớn, anh ta mở cửa cúi đầu nói:

- Xin mời quí vị vào ạ.

Ông Lý hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hải Quyên đang ngồi chung với vợ mình và một phụ nữ to cao. Mọi người đứng dậy. Hải Quyên tươi cười, nói:

- Tụi em chờ các anh từ nãy tới giờ đó.

Ba cười hì hì.

- Anh xin lỗi, bận quá, bây giờ mới rảnh một chút. Em Kabir đi đón anh mà cũng phải chờ anh cả buổi chiều nay đó.

Kabir kéo ghế cho Ba và ông Lý ngồi. Nàng nói:

- Anh Ba ngồi cạnh ông Bí Thư để dễ chuyện trò nhé. Hôm nay tụi em chỉ ngồi nghe ké thôi.

Hải Quyên cười.

- Cô Kabir kéo nói lắm. Người quan trọng nhất trong bữa tiệc này là cô đó.

Kabir cười khúc khích.

- Em không dám, không dám đâu ạ.

Ba cầm Ly rượu nâng lên nói:

- Bây giờ mọi người hãy nâng ly, uống mừng những hợp tác tốt đẹp đang đến với chúng ta đã.

Những nụ cười rạng rỡ bừng nở trên khuôn mặt mọi người. Rượu được uống cạn ly. Hải Quyên cầm chai rượu rót đầy ly cho mọi người, vì nàng đã cho nhân viên phục vụ ra ngoài và khóa cửa phòng lại.

Chờ cho Hải Quyên rót rượu xong, Ba mới nói:

- Bây giờ chúng mình bàn công chuyện nhé. Chắc ông bà Bí Thư đây đã biết ý định và điều kiện của tôi rồi phải không. Nếu quí vị đồng ý thì bây giờ xin ông Bí Thư cho biết tình trạng công ty Hải Dương bây giờ ra sao, để chúng ta dễ bàn thảo hơn. Nhưng nếu còn thắc mắc gì xin cứ nói.

Ông Lý nói ngay.

- Dạ, thưa ngài Thứ Trưởng. Thú thực tôi không ngờ được ngài giúp đỡ quá nhiều như vậy. Đâu còn ý kiến gì nữa. Vợ chồng tôi xin cám ơn ngài vô cùng. Còn về công ty Hải Dương hiện nay có hai chiếc tầu con-ten-nơ vào loại lớn nhất trên biển của hàng hải Việt nam. Chứa được khoảng gần 2000 TEU.

Ba ngắt lời ông Lý.

- TEU là gì?

Kabir không để cho ông Lý nói, nàng trả lời Ba.

- Thưa anh, TEU là đơn vị đo lường của con-ten-nơ chở hàng trên tầu ạ. Đó là chữ viết tắt của tiếng Anh twenty-foot equivalent units, tương đương 20 foot. TEU có chiều dài 20ft, rộng 8ft, cao 8,5ft. Thể tích vào khoảng 93 mét khối ạ.

Hải Quyên trợn mắt nhìn Kabir nói.

- Trời . . . Sao em rành quá vậy.

Ba cười hì hì nói:

- Anh quên không nói với tụi em. Hồi còn học bên Nga, có lần anh tới thăm một trường Đại học Hàng hải ở bên đó, anh mới quen được Kabir. Lúc ấy Kabir đang học năm cuối của chương trình Cao học về hàng hải và kinh tế nên tụi này mới kết nghĩa anh em.

Ông Lý quay qua nhìn Kabir nói:

- Hèn chi cô rành vụ này như vậy. Thú thực, chính tôi cũng chỉ biết TEU là đơn vị con-ten-nơ có sức chứa 93 mét khối thôi. Chứ không biết nó là chữ viết tắt của tiếng Anh là twenty-foot equivalent units.

Ba nói:

- Bây giờ tôi mới xin nói cho ông bà Lý biết nhé. Ý kiến góp vốn vào công ty Hải Dương là của Kabir. Và chính nàng mới là người bỏ vốn ra làm ăn. Chứ tôi làm gì có tiền. Cô ấy bảo tôi giúp ông để thuận tiện cho công việc của cô ta. Còn tôi chỉ là người bị cô ta sai khiến thôi.

Kabir ré lên, lấy tay đập nhẹ vào vai Ba.

- Cái anh này. Nói em tệ quá vậy. Năn nỉ anh không hết, chứ em mà dám sai khiến anh à.

Ba cười hì hì trong khi mọi người vừa ngạc nhiên vừa tức cười. Ba nói:

- Vậy thì bây giờ nói luôn nhé. Nếu công ty thành hình. Kabir sẽ là đồng Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị với bà Lý. Vì tôi biết ông Lý không đứng tên công ty này. Hơn nữa, về hàng hải tôi bảo đảm ở Việt nam ít có người nào có bằng cấp như Kabir. Như thế cô ta dễ dàng cùng bà Lý kiểm soát công ty Hải Dương hơn. Còn tôi đứng ngoài chỉ giúp công ty về mặt chính quyền thôi. Quí vị có đồng ý không?

Bà Lý nói ngay, không cần suy nghĩ.

- Dạ…dạ. Như thế thì tốt quá rồi, chứ thú thực từ trước tới giờ làm ăn. Tụi em chỉ nghe lời Ban Điều Hành, họ nói sao mình chịu vậy thôi. Chứ có biết gì đâu. Bây giờ có chị Kabir tham gia còn gì hơn nữa. Chúng em mong còn không được.

Ba nói:

- Bây giờ về chiếc tầu Kabir định mua để góp vào công ty. Em nói cho mọi người biết đi.

- Dạ thưa anh và ông bà Bí thư. Em biết là hiện nay cả nước mình về đội tàu biển Việt Nam có 462 chiếc chạy tuyến quốc tế, có dung tích từ 500 GT trở lên. Còn sức chuyên chở của tầu con-ten-nơ Việt nam chỉ dưới 2000 TEU thôi. Hai chiếc của công ty Hải Dương của ông bà Bí Thư là một trong những chiếc tầu lớn nhất của Việt nam, chở hàng ra ngoại quốc. Thú thực theo em biết, Tầu của chúng mình không thế nào cạnh tranh nổi với các tầu ngoại quốc đâu. Bởi vì chỉ một hãng tầu OOCL của công ty này sở hữu, đã có tổng sức chuyên chở lên tới 204.000 TEU rồi, tức là gấp 10 lần hơn sức chuyên chở của tất cả 10 hãng tầu lớn của Việt Nam có hiện nay! Đó là chưa kể mình có nhiều hãng đang ngấp nghé khai phá sản, vì kinh tế lúc này xuống quá! Trong tình trạng các doanh nghiệp mượn vốn ngân hàng mua tầu nên kẹt cả đám. Họ muốn bán tầu mà không có ai mua. Nhưng em sẽ trả giá tiền chiếc tầu này bằng với giá mà ông bà Bí Thư mua từ trước. Em cũng xin nói thực, sở dĩ em muốn mua chiếc tầu của ông bà Bí Thư đây, không phải vì để làm ăn sinh lời, mà là muốn có phương tiện rửa tiền và kiếm Mỹ Kim cho dễ dàng thôi. Công việc của công ty xin ông bà Bí Thư vẫn điều hành như cũ. Ai cũng biết tiền Việt nam bây giờ dù có kiếm được bao nhiêu, đem ra nước ngoài cũng chỉ là mớ giấy lộn thôi. Không biết ông bà Bí Thư nghĩ thế nào ạ.

Nghe Kabir nói, sắc mặt cả hai vợ chồng ông Lý đều thay đổi. Như vậy có nghĩa là Kabir đã biết hai chiếc tầu của công ty Hải Dương chỉ là công cụ rửa tiền thôi, chứ chẳng phải làm ăn gì cả. Bà Lý vội vàng nói ngay:

- Thật là sự hiểu biết của một người đi nước ngoài học về có khác. Làm sao tụi em bì được. Từ nay trở đi, em xin chị cứ tùy tiện làm bất cứ cái gì cũng được. Tụi em nhất trí hết. Có chị về đây như trời giúp tụi em rồi.

Kabir nhỏ nhẹ, nói:

- Bà Bí Thư cứ nói thế. Em làm gì nhất định sẽ phải bàn thảo trước với ông bà. Dù chúng mình là đồng chủ tịch, nhưng lúc nào em làm gì cũng nhất định phải tôn trọng ý kiến của ông bà mà. Hơn nữa, công ty cũng còn cần sự hổ trợ của anh Ba và ông Bí Thư nữa chứ. Không có bàn tay của các anh trong chính quyền thì thua là cái chắc.

Cả Ba và ông Lý cười ha hả. Không ngờ cô bé này lại ranh mãnh như vậy. Ba nói:

- Chuyện công ty Hải Dương như vậy ai còn ý kiến gì nữa không. Nếu mọi người đã nhất trí. Tôi xin nói một chút về tình trạng của vợ chồng đồng chí Bí Thư nhé.

Có lẽ chỉ chờ có thế, ông Lý nói ngay.

- Dạ…dạ.. xin ngài Thứ Trưởng cho biết tình trạng ấy bây giờ ra sao ạ. Còn chuyện công ty Hải Dương thì tốt quá rồi, không còn gì để nói nữa ạ.

Ba gật đầu, nói:

- Sáng mai tôi sẽ chuyển báo cáo đi. Mọi chuyện đều trở lại bình thường. Coi như chỉ có vụ công an khám xét nhà nghỉ Hoàng Hôn và bắt giữ mấy cô gái mại dâm đưa đi học phục hồi nhân phẩm. Còn ngoài ra, không có chuyện gì khác. Kể cả chuyện Ma túy và thuốc lắc cũng chỉ là hiểu lầm. Đó là bột mì và kẹo ngọt của nhân viên. Tuy nhiên, họ sẽ cho đóng cửa nhà nghỉ vì tệ nạn mại dâm và chắc chắn chủ nhà nghỉ sẽ bị phạt vài triệu. Như vậy có được không đồng chí Bí thư.

Ông Lý hỏi nho nhỏ.

- Thưa ngài Thứ Trưởng, còn vụ Thượng tá Hoàng thì sao ạ.

- À . . . quên, trong báo cáo là ông ấy uống rượu, vô nhà nghỉ kiếm gái. Xỉn quá rớt từ trên lầu xuống chết là xong.

Cả hai vợ chồng ông Lý mừng rỡ ra mặt. Ông Lý vội vàng đứng dậy nắm tay Ba nói:

- Em cám ơn ngài Thứ Trưởng. Cám ơn ngài nhiều lắm ạ.

Nói xong ông nhìn vợ như dò hỏi. Bà Lý mỉm cười gật gật đầu, rồi bà nhìn Hải Quyên. Hải Quyên hiểu ngay, nói:

- Xong rồi, xong rồi… ông bà Bí Thư đừng lo, em đã nhận rồi ạ.

Ba mỉm cười nói:

- Còn một chuyện nữa.

Ông Lý lo lắng hỏi:

- Thưa ngài còn gì nữa ạ.

Ba nói:

- Chắc mọi người đều biết. Mấy hôm nay báo chí làm ầm ỹ vụ người Hoa làm lồng nuôi tôm cá gì đó sát quân cảng Cam Ranh. Theo tôi biết thì họ đang sửa soạn thay thế chức vụ Bí Thư Tỉnh Ủy của ông Lý. Đây là phe của cụ Tổng Bí Thư nhà mình, nghe theo lời súi của đám Hải quân. Nếu không lo chạy trước e không kịp. Đồng chí Bí Thư tính sao?

Ông Lý trầm ngâm một lúc nói:

- Em cũng đã dò hỏi việc này ngay từ khi thấy truyền thông xoáy vào đó. Nhưng quả thực ngay cả cô Linh ở Nha Trang cũng khuyên em nên kiếm đường chạy trước chứ không thể ở đây được.

Ba làm bộ hỏi:

- Cô Linh là ai?

Ông Lý hơi ngần ngừ, nói:

- Cô ấy là em vợ của ngài Chủ Tịch Nước ạ. Em nghĩ cô Hải Quyên cũng biết cô này mà.

Hải Quyên nói:

- Dạ, thưa anh Ba, cô Linh là người rất có uy tín với giới doanh nhân ở đây. Cô ấy lo được nhiều vụ rắc rối lắm.

Ba hỏi ông Lý:

- Cô ấy cũng chịu thua vụ này à?

- Dạ, cô ấy khuyên em phải lo chạy khỏi đây trước khi đoàn thanh tra tới. Nếu không cũng vỡ đầu tới bể trán vì đám này không đụng vào được.

- Vậy ông tính chạy đi đâu?

- Thú thực với ngài Thứ Trưởng, em chưa biết chạy đường nào thì vụ Thượng tá Hoàng xẩy ra làm tối tăm mặt mày.

Ba cười hì hì, nói:

- Vậy bây giờ êm rồi, ông Bí Thư tính chạy đi đâu?

- Quả thực, em cũng chưa biết tính sao. Nhưng theo ngài Thứ Trưởng em nên làm gì bây giờ.

- Cái đó còn tùy ông thôi. Ông còn muốn ở lại chính quyền hay muốn ra ngoài làm ăn.

- Dạ. . . dạ, thưa ngài Thứ Trưởng, đương nhiên ở lại vẫn hơn chứ. Ra ngoài là hết rồi.

Ba cười, hỏi.

- Bây giờ tôi chạy cho ông về làm Phó Bí Thư cho ông Bí Thư Tỉnh Ủy Đà Nẵng, chịu không?

Rồi không để cho ông Lý trả lời, Ba nói tiếp:

- Ông Bí Thư Tỉnh Ủy Đà Nẵng cũng sắp văng rồi. Ở đó không lâu ông sẽ thế chân ông ta thôi.

Ông Lý có vẻ ngờ vực nói.

- Thưa ngài Thứ Trưởng, em tưởng thanh thế ông ấy đang lên mà. Có tin đồn là ông ta có thể thay thế cụ Tổng sau Đại Hội Đảng kỳ này, và đương nhiên mấy thằng đàn em ông ta sẽ thế vào chức Bí Thư Tỉnh Ủy của ông ấy, chứ ai chen vào đó được ạ.

Ba cười ha ha.

- Bởi vậy ông ta mới bị ung thư.

Bà Lý nói:

- Thưa ngài Thứ Trưởng. Em nghe mấy người bạn nói ông ta đi Nhật bổn chữa khỏi rồi mà. Bởi vậy ông ấy mới nói : “ Tao có chi mô”.

Kabir buột miệng.

- Tao có chi mô hay tao đi xuống mồ!

Hải Quyên la lên nho nhỏ:

- Khiếp. . . cô này nói gì mà ghê vậy.

Ba gật đầu, nói:

- Kabir nói không sai đâu. Bởi vậy tôi mới hỏi ông Lý có chịu về Đà Nẵng không. Nhất là khi chúng mình hổ trợ cho công ty Hải Dương thì rất cầm một người có thế lực ở Đà Nẵng.

Mặt ông Lý tươi hẳn lên. Ông thích thú nói:

- Ngài Thứ Trưởng đã nói như thế thì về Đà Nẵng làm Phó Tỉnh là lên chức chứ đâu phải giáng chức đâu.

Ba cười ha hả.

- Đâu có ai nói là dám dáng chức đồng chí đâu. Thôi, cứ như vậy đi. Chúng ta nâng ly chúc mừng đồng chí Bí Thư Tỉnh Ủy nào.

Mọi người ồn ào cười nói thực vui vẻ. Có lẽ người mừng rỡ nhất trong buổi tiệc này là hai vợ chồng Bí Thư Tỉnh Ủy. Họ không ngờ uy thế vây cánh của Ba lại lớn như vậy. Và chỉ không đầy sáu tháng sau, tỉnh Khánh Hòa có sự thay thế nhân sự lớn nhất từ trước tới nay trong giới lãnh đạo. Không những chức vụ Bí Thư Tỉnh Ủy bị thay đổi mà có hàng loạt cảnh sát công an cũng ra đi. Trung tá Dũng được thăng cấp Thượng tá thay thế cho chức Giám Đốc công an tỉnh. Một số công chức các cấp trong tỉnh cũng bị thay thế. Người ta còn đồn biến cố ở đây còn liên quan tới cả giới Hải quân nữa, và có lẽ Đô đốc Tư Lệnh Hải Quân cũng đang vướng mắc vào vụ đất đai gì đó, không biết có toàn mạng hay kỳ này lại chui vào lò của cụ Tổng.

Nhà nghỉ Hoàng Hôn cũng đã xây cất lên cao đính liền với khách sạn của Hải Quyên và tiệm Massage Tắm hơi Tân Tiến. Hai cơ sở này bỗng nhiên trở thành một. Họ lấy tên là Khách sạn Tân Tiến với những tiện nghi đẳng cấp năm sao quốc tế như: nhà hàng vũ trường với đồ ăn Trung Hoa. Có thể nói khách sạn này trông thật mới mẻ, với mái vòm trên sân thượng như kiến trúc của Nga. Ở đó còn có cả dịch vụ Massage, Tắm hơi với bể ngâm nước nóng và hồ bơi khá lớn có nhân viên phục vụ massage cho khách ngay tại hồ bơi. Đặc biệt có cả dịch vụ thể thao thẩm mỹ cho phụ nữ và một võ đường Nhu Đạo với võ sư đệ tứ đẳng huyền đai phụ trách. Đó là chưa nói tới chỗ đậu xe trong hai tầng lầu đằng sau khách sạn có thể đậu được cả trăm chiếc xe hơi.

Những khách sạn, nhà nghỉ, khu du lịch ven biển cách đây sáu tháng bị đóng cửa vì tệ nạn mại dâm và thuốc lắc, ma túy cũng đã từ từ được phép mở cửa lại. Cái tên Kabir bỗng nổi cộm trong giới doanh nhân. Người ta không hiểu tại sao một phụ nữ người Việt gốc Ấn nhỏ con mà tự nhiên nổi lên đầy quyền lực như thế. Ngay cả chiếc xe Mercedes SLR McLaren mui trần của nàng đang lái cũng đáng giá hơn 9 tỷ, có một không hai tại Khánh Hòa. Có cái đặc biệt là cô nàng này vẫn còn độc thân và không có tài xế riêng như các đại gia tại Việt nam. Cô ta tự lái xe phom phom đi khắp đó đây.

Nhưng chưa hết, mấy tuần nay trong giới doanh nhân lại rộ lên tin tức Kabir nay là Chủ Tịch Hội Đồng Quản Trị công ty hàng hải Hải Dương, từ lúc nào không ai hay. Nàng đang ghi danh đấu thầu mua ba chiếc tầu biển tại Hà nội trọng tải trên 5000 tấn. Kể ra thì chủ nhân một công ty hàng hải đi đấu thầu mua tầu biển là chuyện bình thường. Nhưng có tất cả bốn công ty ghi danh đấu thầu thì vừa rồi có hai văn phòng công ty ghi danh đấu thầu bị đốt cháy. Bởi vậy họ xin rút tên khỏi cuộc đấu thầu. Chỉ còn lại công ty của Kabir và một công ty khác ở quận Tư thành phố Hồ Chí Minh. Nghe nói công ty này của một người Hoa, ở Hong Kong thế lực cũng ghê gớm lắm, chân tay gì của ông Phó thủ tướng gốc Tầu thì phải.

Mọi người không hiểu sao Kabir không sợ đám này mà dám đương đầu với họ. Người ta còn đồn chủ nhân của công ty này là một đại gia ở Hong Kong, trong tay có bạc tỷ đô la. Họ từng thầu những dịch vụ không ai dám cạnh tranh. Tin tức cũng đồn đãi hai công ty hàng hải vừa bị hại cũng chính là nhóm này ra tay.

Thời gian đấu thầu rồi cũng tới. Người ta thấy Kabir đi với một nhóm phụ nữ cao to còn hơn nàng cả cái đầu. Mấy cô này nhìn qua cũng biết là người nước ngoài. Đám này đáp máy bay ra Hà Nội ngày hôm trước. Họ ở khách sạn cạnh hồ Hoàn Kiếm rồi ngày hôm sau tà tà tới nơi đấu thầu. Coi họ như một nhóm du khách chứ không phải doanh nhân. Hôm nay chỉ đấu thầu có một chiếc tầu rồi tuần sau phải bay vào thành phố Hồ Chí Minh tranh nhau mua hai chiếc còn lại.

Trong phòng đấu thầu đông nghẹt người coi. Họ là những doanh nhân Hà thành hiếu kỳ tới coi. Nhất là tuần vừa mới rồi, tin tức báo chí loan tin hai công ty ghi danh đấu thầu bị đốt rụi văn phòng phải bỏ cuộc. Chịu mất hết tiền mua hồ sơ. Vì muốn đăng ký tham gia đấu giá phải nộp tiền đặt trước, thế mà họ đành phải rút lui. Bây giờ chỉ còn lại hai công ty tranh nhau. Công ty hàng hải Hoa Mỹ trong giới doanh nhân thành đạt ở Hà Nội ai cũng biết nhóm này. Bất cứ cuộc đấu thầu béo bở nào cũng có mặt họ, và ít người đánh bại được đám này. Họ có tiền, lại có thế làm nhiều người sợ không dám dây dưa với họ.

Vậy mà kỳ này mọi người lại thấy một phụ nữ thật trẻ của công ty hàng hải Hải Dương, ít ai biết tới, lại dám công khai đương đầu với nhóm này. Cô nàng trả giá tỉnh bơ làm phe kia quýnh quáng. Nhưng cuối cùng thì cô ta lại phải bỏ cuộc trước sự hả hê của địch thủ. Tuy nhiên, nhóm thắng cuộc thầu kỳ này cũng hết sức cay cú vì bị lừa. Khi kêu tới lần thứ ba thì cô ta tăng tiền mua lên gấp đôi làm phe kia phải theo. Nhưng nếu chỉ bỏ thầu khít khao thì không nói gì. Đằng này họ thấy cô nàng bỗng bỏ thầu gấp đôi số tiền vừa rồi nên nóng máu, vội vàng hùng hổ tố thêm một số tiền lớn không ai ngờ. Nhưng sự thực thì mua với giá đó cũng chỉ bằng nửa giá trị của con tầu. Nhưng cô nàng này lại đứng lên cười hì hì bỏ cuộc, cô ta còn nheo mặt làm trò cười trêu tức phe mắc lừa, làm cho cả phòng cười như vỡ chợ.

Đám người hãng thầu Hoa Mỹ bị chọc quê, tức tối đứng lên gây sự. Bỗng mấy cô gái theo cô gái trẻ này đồng loạt đứng lên làm rào cản. Họ cao hơn nhóm gây sự cả cái đầu và nét mặt cô nào cũng hầm hầm. Một anh có lẽ là vệ sĩ của lão chủ công ty Hoa Mỹ, nhào tới tính đánh một cô gái trong nhóm đó một bạt tai để dằn mặt. Ai ngờ bàn tay chưa chạm được vào mặt cô ta thì đã bị cô ấy nắm được tay, dùng một thế Nhu Đạo ném ra xa, làm mọi người náo loạn. Đám bảo vệ nhà đấu thầu vội vàng can thiệp nên không có sự việc đáng tiếc nào xẩy ra nữa.

Tuy nhiên, tuần sau hai công ty này lại phải đụng đầu nhau tại quận Tư thành phố Hồ Chí Minh để đấu thầu hai chiếc tầu còn lại. Mà đây là vùng đất của công ty Hoa Mỹ cắm dùi. Ai cũng biết khu Thương cảng Khánh Hội này cũng là nơi hang hùm ổ rắn của giới giang hồ. Người ta đoán cô bé này chắc chắn bỏ cuộc, vì biết chắc không thế nào tranh được với nhóm này. Tuy nhiên, tin tức cho biết cô ta không chịu bỏ cuộc mà còn nhắn lại tuần sau sẽ chơi tới cùng. Đúng là bò non không sợ cọp!

Nhưng một bất ngờ xẩy ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Mấy hôm sau anh chàng chủ công ty Hoa Mỹ vội vã trở về Hong Kong. Đồng thời cũng tuyên bố không mua chiếc tầu vừa trúng thầu nữa. Nhường cho người bỏ thầu thứ nhì. Chịu mất hết tiền cọc và cũng rút tên khỏi cuộc đấu thầu tại thành phố Hồ Chí Minh. Như thế có nghĩa là cô gái trẻ của công ty Hải Dương kia mua được cả ba chiếc tầu với giá quá hời.

Không ai hiểu nổi tại sao lại xẩy ra chuyện kỳ lạ như vậy. Nhưng chuyện gì trước sau người ta cũng tìm ra. Mấy tháng sau, giới doanh nhân mới nghe nói hồi đó văn phòng của công ty Hoa Mỹ bị đặt mìn, dù chưa nổ, nhưng gây hoảng loạn cho tất cả mọi người. Hơn nữa, chủ nhân của công ty Hoa Mỹ ngay đêm đó lại bị ám sát suýt chết, thế là ngay ngày hôm sau ông ta vội vã chạy về Hong Kong, cho tới nay vẫn không dám quay lại Việt nam nữa.

Sự thực Kabir chỉ lấy danh nghĩa công ty Hải Dương để đấu thầu, chứ thực sự nàng mua ba chiếc tầu đó để thành lập một công ty mới theo chỉ đạo của Ba, để nàng và Zalo đứng tên. Mấy chiếc tầu này đều trọng tải hơn 5000 tấn. Là loại tầu chở gạo chứ không phải là loại như hai chiếc tầu con-ten-nơ của công ty Hải Dương. Thế rồi ngay sau đó công ty K&Z mua luôn thêm hai chiếc tầu nữa cùng loại trong kỳ đấu giá tại thành phố Hồ Chí Minh, mà không có địch thủ! Không biết có phải người ta sợ một thế lực nào đó sau lưng công ty Hải Dương, hay là trong thời gian kinh tế khó khăn này, ngành vận tải xuống dốc thê thảm nên không ai dám đầu tư vào tầu biển nữa.

Cũng trong thời gian này, kinh tế thế giới càng ngày càng xuống dốc thê thảm. Tình trạng vận chuyển đường biển hầu như khựng lại. Nhất là ở Việt Nam hàng hóa hết sứ khan hiếm. Giới chuyển vận đường biển hầu như ngồi không. Nhất là chỉ còn những nhu yếu phẩm như gạo thì hầu như công ty K&Z chiếm độc quyền chuyên chở từ Nam ra Bắc và Trung phần. Công ty này cũng chở than, muối và mỏ quặng từ Bắc vào Nam. Hơn thế nữa, những chiếc tầu công ty K&Z đều mua bằng tiền mặt, họ không cần vay ngân hàng như các công ty vận chuyển khác. Cũng vì tình trạng này, mà các công ty khác hụt vốn, thi nhau phá sản hoặc bán tầu mới như bán sắt vụn!

Đang trường vốn, công ty K&Z tung tiền ra mua hết những chiếc tầu do ngân hàng siết nợ bán lại. Và chỉ trong vòng hơn một năm, công ty K&Z đã có 20 chiếc tầu lớn nhỏ. Có thể nói đây là công ty vận chuyển hàng hải lớn nhất trong nước. Văn phòng chính của công ty đặt ngay tại một tầng lầu trong khách sạn Tân Tiến. Hàng ngày tấp nập nhân viên, khách hàng ra vào. Đó là chưa khể tới những văn phòng của công ty ở rải rác khắp các tỉnh lớn như Hà nội, Đà Nẵng, Vũng Tầu, Vĩnh Long, Gò Công, Hà Tiên là những nơi đoàn tầu của công ty K&Z cặp bến. Đặc biệt tại Đồng Bằng Sông Cửu Long, công ty K&Z còn có cả nhà máy biến chế gạo với những kho chứa gạo khổng lồ, để có đủ số gạo cung ứng cho các hợp đồng to lớn khác.

Tới thời gian này, công ty K&Z không còn chỉ chuyên chở gạo ra miền Trung và miền Bắc nữa, mà Zalo đã với tay tới tận Trung quốc. Vừa rồi nàng đã ký kết liên tiếp 5 hợp đồng cung cấp gạo cho các thương nhân nhập khẩu gạo của Trung Quốc với tổng lượng gạo là 85.000 tấn/năm. Trong những chuyến tầu trở về từ Trung quốc, ngoài số hàng chở thuê cho các doanh nhân nhập khẩu vào Việt nam. Có một điều không ai biết, đó là các tầu của công ty K&Z còn chở luôn cả một số công nhân Trung quốc sang Việt Nam làm chui không có giấy phép.

C

Nhưng có lẽ cũng vì vung tay quá trán. Hơn nữa, với chủ trương không vay tiền ngân hàng nên số tiền tích lũy của Ba gần như cạn kiệt. Chàng bắt đầu lo và vì thế mới có cuộc họp tối nay tại khách sạn Tân Tiến trong phòng của Hải Quyên. Những người chủ chốt trong nhóm vẫn chỉ có Hải Quyên, Zalo, Kabir và Ba.

Chờ cho mọi người ngồi xuống thoải mái. Ba nói:

- Hôm nay anh muốn biết tình hình chi thu của mấy em ra sao rồi. Công ty Tân Tiến và K&Z có vấn đề gì không?

Hải Quyên nói trước:

- Công ty Tân Tiến do em với Zalo điều hành không có vấn đề gì cả. Qua giai đoạn xây dựng phải chi ra một chút, nhưng không nhiều. Và bây giờ bắt đầu thâu vô đều đặn. Nhất là các phòng khách sạn hầu như luôn hết chỗ nhờ có khách từ Nga và Trung quốc tới Cam Ranh hầu như tập trung tại khách sạn mình. Nhà hàng cũng là chỗ kiến ăn khá.

Tuy nhiên theo yêu cầu của anh, em đã đầu tư gần như 100% tiền kiếm được cho công ty K&Z do Zalo và Kabir điều hành. Khánh sạn Tân Tiến như mọi người đã biết, chỉ là chỗ điều hành Tổ Chức của anh em mình, cũng như để rửa tiền là chính thôi. Còn thực sự làm ăn không thế nào bì với công ty K&Z do Zalo và Kabir điều hành được.

Ba có vẻ hài lòng, chàng mỉnh cười nháy Hải Quyên một cái thực ý nhị, nói:

- Với khách sạn Tân Tiến trong thời gian này, anh chỉ mong có như vậy là tuyệt hảo rồi. Đây là địa điểm an toàn của tụi mình làm việc và đào tạo nhân viên. Còn công ty K&Z mới thực sự là nơi kinh tài của anh em mình. Anh biết Hải Quyên rất giỏi trong vấn đề điều hành khách sạn và giao tiệp với các doanh nhân cũng như quan chức khắp nơi. Trong tương lai, Hải Quyên sẽ vất vả hơn nhiều. Vì anh dự trù cho xây cất một loạt khách sạn dọc theo những bãi biển có nhiều khách du lịch. Lúc đó dịch vụ khách sạn của em mới có đủ điều kiện kinh tài cho anh em mình. Không biết Hải Quyên liệu có kham nổi hay không.

Hải Quyên cười khanh khách, nói:

- Em chấp luôn, cho dù Zalo phải lo cho công ty K&Z, ít để mắt tới dịch vụ khách sạn thì cũng không sao. Khách sạn là nghề của em mà.

Zalo nói:

- Hải Quyên nói đúng, lúc mới thì em còn phụ Hải Quyên một chút, sau công ty K&Z với tay qua Trung quốc thì em không còn lo gì cho Tân Tiến được nữa. Vì phải phụ Kabir giao thiệp với các doanh nhân bên Tầu. Còn Kabir phụ trách điều hành nhân viên của đoàn tầu cũng là tá hỏa rồi. 20 chiếc tầu chứ không phải ít đâu anh. Nhất là trong lúc này, chúng mình đã đầu tư vào đoàn tầu một số tiền khủng khiếp. Chưa nói tới các văn phòng và nhà máy biến chế gạo tại Đồng Bằng Sông Cửu Long. Những dịch vụ chuyên chở mới có hơn một năm, không thế nào cung phụng đủ cho số tiền chúng ta đầu tư đâu anh. Nhất là chúng mình chủ trương không thèm mượn tiền ngân hàng. Bây giờ anh còn tính xây hàng loạt khách sạn, em lo chúng ta không đủ khả năng về tài chánh.

Kabir nói:

- Zalo nói rất đúng. Chúng ta chuyên chở hàng cho nhà nước luôn luôn nhận tiền sau cả mấy tháng trời. Do đó cần phải có nhiều vốn ứng trước cho việc điều hành công ty. Ngay cả bây giờ Zalo ký được hợp đồng xuất cảng gạo qua Trung quốc hàng năm thì chúng ta cũng phải ứng ra trước. Hợp đồng càng lớn thì tiền ứng trước càng nhiều. Em đang lo vụ này. Tuy nhiên, nếu thiếu hụt quá chúng ta có thể mượn ngân hàng nên cũng không có gì phải lo nghĩ nhiều. Nhưng anh nói có ý định xây một loạt khách sạn thì em cho là chưa phải lúc đâu anh.

Ba cười hì hì, nói:

- Anh Ba tụi em mà, đâu có phải như mấy lão đại gia ba cọc ba đồng. Tụi mình muốn là được. Bây giờ hãy thử xây một cái trước tại Nha Trang. Bởi vì như các em biết. Bây giờ Bí Thư Tỉnh Ủy ở đây là người của mình. Giám Đốc cảnh sát tỉnh cũng là người của mình. Đảng Ủy ở đây cũng là đàn em của anh. Mấy thằng dân biểu quốc hội khu này đứng trước mặt anh còn run lẩy bẩy. Chưa nói tới Chính Ủy và Tư Lệnh quân khu 5 đều là bà con chú bác của anh. Thì ở đây chúng mình làm gì không được. Ý anh là muốn xây một khách sạn Casino tại Nha Trang cho người nước ngoài tới chơi một cách hợp pháp.

Zalo thích chí cười ha hả.

- Chơi luôn đi anh Ba. Nghề của em mà.

Hải Quyên nói:

- Đành rằng chúng ta có cái thế. Nhưng chúng ta làm gì có tiền hở anh.

Ba nói:

- Bởi vậy hôm nay chúng mình mới họp mặt nhau tại đây. Để anh tiên liệu xem khả năng chúng ta như thế nào.

Zalo hỏi:

- Nhưng tụi em làm gì được cho anh đây?

Ba nói:

- Chỉ cần cho anh biết về ý các em có nên mở thêm khách sạn Casino hay không thôi và ai là người muốn phụ trách mảng này.

Hải Quyên nói ngay:

- Đương nhiên là trong ba đứa em, nghề quản lý khách sạn là sở trường của em mà. Chỉ trở ngại về vấn đề tài chánh thôi. Nếu xây khách sạn Casino cho người ngoại quốc tới chơi thì phải là loại khách sạn 5 sao nên tốn rất nhiều tiền.

Ba nói:

- Em ước tính bao nhiêu thì đủ?

Hải Quyên ngẫm nghĩ một lát nói:

- Khoảng hai ba triệu đô là thoải mái.

Ba cười:

- Tháng sau anh sẽ giao cho em 5 triệu đô.

Kabir la lên:

- Ê… anh Ba đừng có nói chuyện tiếu lâm nhe. Công ty K&Z còn chưa lo được thân, anh đừng bảo em chi tiền ra nghe.

Ba vẫn cười hì hì, nói:

- Không ai bảo em chi tiền ra đâu. Tuy nhiên, khi anh đưa tiền ra cho tụi em phải làm sao số tiền này trở thành tiền sạch. Theo anh biết, tụi mình rửa tiền nhiều quá rồi. Không thể che mắt thiên hạ được đâu. Bởi vậy anh đề nghị chúng mình phải mượn ngân hàng cho hợp lý.

Kabir nói:

- Em đồng ý giải pháp này. Vì ngay cả tiền đầu tư vô công ty K&Z để mua một loạt tầu cũng đã làm nhiều người xì xào rồi. Nay tung tiền ra xây khách sạn dù chúng ta có tiền cũng phải làm cho hợp lý thì mới sống được.

Hải Quyên nói:

- Em cũng nghĩ như Kabir. Tới giờ phút này chúng ta phải mượn tiền ngân hàng làm cái bình phong thôi.

Ba hỏi Zalo:

- Còn ý kiến em thì sao?

Zalo gật đầu, nói:

- Em cũng nhất trí như vậy anh Ba.

Ba thích thú nói:

- Như vậy là chúng ta nhất trí 100% rồi. Công việc này giao cho Hải Quyên vì em sẽ là người điều hành khách sạn. Còn sòng bài trong khách sạn Zalo phải lo. Bây giờ uống mừng thôi.

Mọi người cùng nâng ly thật vui vẻ. Cả Hải Quyên và Kabir cùng xin phép về văn phòng lo công chuyện ngay. Ba rủ Zalo về phòng nàng làm cả Hải Quyên và Kabir cười khúc khích.

Về tới phòng ngủ của Zalo, Ba mới hỏi:

- Đám người em tuyển từ Trung quốc về ổn cả chứ?

- Dạ… em đã làm như anh nói rồi ạ.

Ba lại hỏi:

- Chúng nó không biết gì về công ty Tân Tiến và K&Z phải không.

- Dạ, thưa anh không. Tụi nó mướn nhà ở rải rác khắp nơi trong thành phố. Em phát tiền cho tụi nó tiêu sài và đứa nào cũng biết mình sống lậu nên hết sức cẩn thận.

- Em tuyển đủ 24 đứa hả?

- Dạ đúng 24 đứa.

- Tốt lắm, 24 đứa là quá đủ rồi. Bây giờ như thế này. Anh biết chắc chắn cụ Tổng nhà ta muốn thâu tóm dầu khí cho phe phái mình. Do đó họ đang có kế hoạch điều tra nhóm lãnh đạo công ty cổ phần Xây Lắp Dầu Khí. Bởi vì đây là chân tay của đại ca Ba X nhà ta. Theo anh biết, báo cáo của nhóm này vừa trình lên là công ty thua lỗ hơn 3,300 ngàn tỷ. Thật ra họ lời rất nhiều. Nhưng cứ khai thác được 3 thì họ bán đi 2 ngoài khơi lấy tiền mặt chia nhau nên mới lỗ như vậy. Đương nhiên là họ nhận toàn Mỹ Kim chứ không ai dại gì lấy tiền mình. Anh đã nắm được danh sách của nhóm người có ăn chia trong việc mờ ám này. Việc đầu tiên là em phải kiếm 8 cái xe hơi và 8 đứa lái xe ra Quảng Ngãi trước. Tuy nhiên 8 tên tài xế này không được dùng xe đi đánh để điều nghiêm mục tiêu. Phải đi Taxi tới gần đó, đi bộ nghiên cứu mục tiêu và đường rút lui ra bến tầu trước. Rồi kế đó đưa hết nhóm này ra Quảng Ngãi vào tối thứ Hai tuần sau, chuẩn bị đánh đúng giờ. Và sau khi rút lui đưa tất cả 24 đứa tụi nó ra bến tầu chở thẳng về Trung quốc. Cho chúng nó biết tới Trung quốc mỗi đứa sẽ có 10.000 đô la khi lên bờ. Khi nào cần, chúng ta sẽ liên lạc với chúng nó sau. Như đã nói, vào tối thứ Hai tuần sau, đúng 12 giờ đêm là giờ tấn công. Toán nào kết thúc trận đánh phải rút ngay về tầu chờ sẵn tại bến đã định trước. Tài xế phải đưa toán mình lên tầu. Vì tầu sẽ ra khơi vào sáng sớm hôm sau. Tất cả chiến lợi phẩm phải để lại trên xe hơi, chạy về những địa điểm được chỉ định. Tại đây, tài xế có nhiệm vụ thay đổi lại số xe cũ và rửa xe cho sạch bùn đất hóa trang, rồi nằm đó chờ người tới đón trở về đây. Có nghĩa là 8 người tài xế này phải là các cô gái nói được tiếng Hoa là bộ hạ thân tín của em. Nhóm nào bị bại lộ, tài xế có nhiệm vụ cho nổ xe rồi tẩu thoát chứ không về điểm hẹn. Lúc đó mạnh ai nấy chạy, nếu bị bắt không được khai ra Tổ Chức mà chỉ khai là từ Trung quốc qua đây ăn cướp mà thôi. Sau đó sẽ có người lo. Còn nếu khai ra sự thực coi chừng bị thủ tiêu trong tù. Em cũng phải biết rằng; việc này chỉ có em và anh biết. Ngay cả Hải Quyên và Kabir cũng không được tiết lộ. Bởi vì càng ít người biết càng hay. Chúng mình coi nhau như vợ chồng rồi, nên anh mới giao cho em công việc hệ trọng này.

Nói xong Ba trao cho Zalo mảnh giấy có địa chỉ của 8 nơi dự trù đánh cướp. Xong, chàng nói:

- Anh biết chắc lần này chúng ta sẽ có thu hoạch thật lớn. Tuy không biết là bao nhiêu. Nhưng nhất định không dưới vài chục triệu đô la. Anh cũng đã vận động để sửa soạn dư luận ở Quốc hội. Biểu quyết làm khách sạn Casino này rồi. Đa số đều đồng ý cho anh chọn Nha Trang làm thí điểm. Nếu thành công sẽ cho phát triển đi khắp nơi để cứu vãn nền kinh tế thê thảm hiện nay, làm ngân sách nhà nước kiệt quệ.

Zalo là tay cờ bạc chuyên nghiệp. Cũng vì máu mê này mà huýt nữa thân bại danh liệt. Bây giờ theo Ba làm ăn thật đúng với sở thích của mình. Nàng thích thú nói:

- Anh Ba mà tiến hành xong vụ này, nhất định phải cho em đi Macao một chuyến để nghiên cứu về cách thức điều hành Casino mới được. Thật không còn gì thú vị hơn.

Ba cười thật tươi, nói:

- Zalo hồi này hình như lột xác, chẳng khác gì đại tướng ngoài tiền tuyến.

Zalo cười ha hả, nói:

- Anh có biết cô Lohkov cho em lên đai đen Nhu Đạo rồi hay không.

Ba ngạc nhiên hỏi:

- Em bận rộn như vậy mà còn tập Nhu Đạo nữa hay sao.

Zalo hãnh diện nói:

- Anh phải biết em là dân Mông Cổ. Tổ tiên em đã bách chiến bách thắng ở khắp các mặt trận nhe. Chẳng những ngày nào em cũng tập Nhu Đạo mà còn bơi như nhái cả ngày đó. Cô Lohkov còn sợ em kìa. Sự thực thì em cũng chẳng giỏi giang gì. Tuy chỉ có em to xác nên lấy thịt đè người thôi.

Ba cười dả lả.

- Hèn gì hồi này tối nào em cũng đè anh gần chết.

Zalo chồm tới ôm lấy Ba, la lớn:

- Khỏi phải chờ tới tối, bây giờ em đè cho anh chết luôn nè.

Cả hai ngả xuống giường trong tiếng cười thực man dại…

( Xem tiếp chương 7 )

2 views0 comments

コメント


bottom of page