top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 3

Updated: Jul 26, 2022


Chương Ba

Quả thực đây không hổ là đám cưới của một con cháu quan chức có máu mặt mổi tiếng ở vùng này. Ba đã đi từ Bắc chí Nam, dự không biết bao nhiêu đám cưới, yến tiệc, mà cũng chưa thấy một nơi nào trang trí lộng lẫy và sang trọng hơn được chỗ này. Chàng tới hơi muộn nên thấy khách đã ngồi chật kín nhà hàng. Có lẽ Kabir chỉ là thứ cắc ké trong đám những khách mời ở đây, nên người ta sắp cho nàng ở một cái bàn, gần cuối phòng thật khiêm tốn.

Ba liếc nhìn từ trên xuống dưới, có lẽ cũng phải gần ba trăm bàn. Chàng không biết ai ngồi những bàn danh dự phía trên. Nhưng thấy có nhiều người mặc quân phục cả quân đội lẫn công an, cảnh sát. Năm ba ông đại tá. Hình như có cả mấy ông tướng. Và cả dẫy khách quan mặc đồ lớn trông rất oai vệ. Ba đoán có lẽ là những viên chức trong Ủy Ban Nhân Dân thành phố hoặc trong Mặt Trận Tổ Quốc.

Trên sân khấu, Ba nhận ra ngay dàm nhạc Nga tối hôm qua chơi tại Vũ trường khách sạn của Hải Quyên. Hải Quyên có nói với chàng là đám này mượn ban nhạc của vũ trường khách sạn và nhất định bắt nàng phải lên hát một bài tặng ai đó trong đám quan khách VIP của đám tiệc. Và bây giờ chàng thấy nàng đang ngồi trong một bàn ngay sát sân khấu, hình như là trong bàn đó toàn khách tai to mặt lớn của buổi tiệc này.

Có lẽ không ai biết Ba có mặt tại đây, trừ Hải Quyên, nhưng chàng đã dặn không được nói với ai là chàng đi theo Kabir tới đây. Hải Quyên đã đồng ý như vậy. Nhưng nàng cho biết sẽ làm cho Kabir nổi tiếng như kế hoạch dự trù ra mắt các doanh gia trọc phú tại thành phố trong đám tiệc này. Thật sự Ba cũng chẳng biết nàng sẽ định làm gì.

Lúc Ba cùng Kabir tới thì quan viên hai họ đang làm thủ tục chúc tụng nhau và giới thiệu cô dâu chú rể với quan khách. Sau đó đồ ăn được bưng ra và ca sĩ bắt đầu hát cho phần giúp vui. Ba không ngờ là dàn ca sĩ hùng hậu tới như vậy. Có cả những ca sĩ nổi tiếng trên đài truyền hình và của các trung tâm ca nhạc hải ngoại.

Khoảng nửa tiếng sau, bỗng cô nàng dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu:

- Kính thưa quí vị quan khách. Xin trân trọng giới thiệu, đây là một ca sĩ rất đặc biệt. Dù nàng không có tên trong chương trình giúp vui trong buổi tiệc ngày hôm nay. Nhưng được sự yêu cầu của nhiều vị khách tại đây, để lên hát một bản nhạc tặng một vị khách quí của chúng ta có mặt ngày hôm nay. Kính thưa quí vị, chính em cũng không biết ca sĩ Hải Quyên hát tặng nhân vật nào trong đêm này. Thưa quí vị, xin giới thiệu ca sĩ Hoa Khôi trong giới doanh gia của chúng ta tại tỉnh nhà, Ca sĩ Hải Quyên với ca khúc “Thao Thức Vì Anh” của nhạc sĩ Lam Phương.

Lúc đầu hình như mọi người không chú ý lời giới thiệu của cô hướng dẫn chương trình mấy. Nhưng khi nghe thấy tên ca sĩ doanh gia hoa khôi Hải Quyên mọi người ồ lên thích thú. Nhiều người đã đứng dậy vỗ tay vang cả phòng. Nhất là nàng lại hát bản “Thao Thức Vì Anh” tặng cho ai đó, làm cho cả dẫy bàn quan khách VIP bàn tán xôn xao. Anh này chỉ anh nọ ầm ỹ.

Trên sân khấu, Hải Quyên xuất hiện trong bộ đồ đầm đỏ rực, bó sát. Nhiều viên kim cương gắn trên bộ đồ lấp lánh. Nhất là cổ áo cắt thật sâu, lồ lộ vùng thịt trắng phau, căng tròn. Nàng đeo một chuỗi kim cương vòng quanh cổ, một vòng kim cương khác trên bắp tay trắng mịn, và đôi bông tai chói lòa thật lớn. Có lẽ từ trước tới nay, chưa có một ca sĩ nào trong cả nước trang sức đắt giá như nàng hôm nay. Phải nói sự xuất hiện của nàng làm sân khấu chói lòa.

Chờ cho tiếng vỗ tay dịu lại. Hải Quyên nhỏ nhẹ nói:

- Xin kính chào quí vị. Xin quí vị cho Hải Quyên gửi lời chào trân trọng nhất tới toàn thể quí vị quan khách. Hải Quyên cũng xin được tiết lộ bài hát này được tặng cho một vị có mặt tại đây ngày hôm nay, với tất cả tấm lòng quí mến của Hải Quyên. Nhưng xin cho phép Hải Quyên chỉ nêu danh vị này sau khi hát.

Hải Quyên vừa nói xong, tiếng ồn ào lại bùng lên dữ dội. Có lẽ anh nào cũng hồi hộp muốn biết cô ca sĩ hoa khôi tỷ phú này muốn tặng bài hát cho ai đây. Nhất là nàng lại hát một bài hát quá ướt át, với tất cả tấm lòng quí mến thì không biết ai có cái diễm phúc ấy.

Chờ cho mọi người bớt ồn ào, Hải Quyên ra dấu cho ban nhạc bắt đầu, giọng nàng trầm ấm, nức nở, và thật tha thiết:

“Anh ơi suốt đêm thao thức vì anh

Vì lời giã từ lúc anh ra về

Rằng mai đây anh lại đến

Ước nguyện trọn một đời

Là mình luôn luôn có đôi


Anh ơi nhớ thương, thương nhớ cả đêm

Làm sao quên được phút giây êm đềm

Chờ mong sao cho trời sáng

Đúng giờ mình hẹn hò

Là đời quên hết sầu lo


Sao anh ngồi lặng lẽ để lòng em tái tê

Hãy trả lời em đi, nghĩ gì mà đợi chờ

Nhiều lần chung ước mơ

Bên nhau ta cùng hứa

Quên đi chuyện năm xưa

Anh biết chăng anh


Thương anh nhớ anh tất cả là anh

Còn gì đẹp bằng lúc ta sum vầy

Cầu mong sao duyên đẹp đôi

Ước nguyện cả cuộc đời

Là được mãi mãi gần anh”

Phòng ăn im phăng phắc, chỉ còn giọng Hải Quyên mênh mang trôi theo sóng nhạc. Dáng dấp nàng thướt tha rền dĩ. Cặp mắt thật gợi tình ướt át như van xin tình yêu. Khóe miệng ngọt ngào buông ra từng chữ nức nở làm rung động lòng người.

Bản nhạc vừa chấm dứt. Tiếng vỗ tay bùng lên như pháo xuân ngày đầu năm. Hầu hết mọi người trong phòng ăn đều đứng dậy. Hải Quyên chùn mình xuống, cúi đầu cám ơn khán giả. Cô hướng dẫn chương trình vội vàng bước ra sân khấu, chờ cho quan khách ngồi xuống. Nàng cười thực tươi, quay sang nhìn Hải Quyên, hỏi:

- Nào… bây giờ là lúc chị Hải Quyên xin vui lòng bật mí bài hát ướt át vừa rồi được gửi cho ai ạ.

Hải Quyên mỉm cười thực tươi. Nói:

- Chị cám ơn em…. Kính thưa quí vị. Hải Quyên xin gửi tặng bài hát này cho…

Nói tới đây nàng ngưng lại, nhìn xuống bàn quan khách làm mọi người thật hồi hộp nín thở chờ nàng nói tiếp.

- Thưa quí vị, xin quí vị cho Hải Quyên được phép quí mến gửi bài hát này tới Thiếu tướng Trần Hữu Ba, Thứ trưởng Bộ công an ngồi ở phía kia ạ.

Vừa nói, nàng vừa đưa tay hướng về phía dưới phòng ăn. Hải Quyên vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhốn nháo. Hầu như quan khách ở các bàn VIP đều đứng bật dậy. Có tiếng nói nho nhỏ trong đám công an:

- Chết mẹ, tại sao lại để ông ấy ngồi đó. Bộ tụi này không biết ông ta là cánh tay mặt của Thủ tướng à.

Cũng có tiếng thì thào nho nhỏ.

- Đéo mẹ, sao cái tay hung thần này lại có mặt ở đây ngày hôm nay nhỉ!

Và ngay sau đó, đám công an tướng tá xô nhau hấp tấp chạy tới bàn Ba. Họ đứng bao quanh chàng, dơ tay chào kính trông rất thảm bại. Người này nói một câu, kẻ kia thưa một tiếng. Ba phải đứng dậy bắt tay từng người. Chàng nói:

- Mấy đồng chí đừng để quan khách chú ý quá. Thôi về chỗ đi.

Nhưng mọi người còn bịn rịn. Nhiều người năn nỉ:

- Xin ngài Thứ trưởng lên trên này ngồi với tụi em. Ai lại ngồi ở đây chứ.

Ba nói:

- Thôi được rồi. Tôi cũng sắp phải đi về. Các đồng chí cứ ăn uống thoải mái đi.

Ngay lúc ấy, Hải Quyên đi với một đám người, có cả cô dâu, chú rể và mấy người lớn tuổi gạt đám công an ra, tới trước mặt Ba. Chàng nhận ra ngay anh chàng Bí Thư Tỉnh Ủy đi đầu. Vừa tới nơi y đưa cả hai tay ra khúm núm cúi rạp mình nói:

- Kính chào ngài Thứ trưởng. Xin ngài cho chúng tôi tạ lỗi không biết ngài tới đây. Đám nhỏ không biết ngài, nên xếp sắp chỗ ngồi bậy bạ quá. Xin người bỏ qua cho. Bây giờ xin ngài Thứ trưởng lên trên ngồi với chúng tôi cho vui ạ.

Ba mỉm cười, nói:

- Thôi, được rồi mà. Ngồi đây cũng tốt, có sao đâu.

Viên Bí Thư Tỉnh Ủy nắm chặt lấy tay Ba lắc nhè nhẹ, năn nỉ:

- Em năn nỉ Thứ trưởng mà. Ngài ngồi đây thì chết tụi em rồi. Xin ngài lên phía trên kia đi. Sự có mặt của ngài Thứ trưởng là niềm rất vinh dự cho cả hai họ chúng em hôm nay mà. Ai lại để ngài ngồi chỗ này chứ.

Thấy Ba còn ngần ngừ. Viên Bí Thư Tỉnh Ủy nhìn thấy Hải Quyên đứng bên cạnh, bèn nắm áo nàng nói :

- Hải Quyên ơi, em giúp anh năn nỉ mời ngài Thứ trưởng lên ngồi phía trên với tụi anh đi. Tội nghiệp anh quá.

Hải Quyên mỉm cười, nàng bước tới cạnh Ba, vòng tay ôm lấy chàng thật chặt. Ba biết Hải Quyên đang đóng kịch. Chàng cũng ôm choàng lấy nàng làm như Hải Quyên là người thân thiết với mình lắm. Một lúc sau, nàng buông Ba ra, quay sang Kabir trách:

- Em tệ thì thôi. Chị xin em đưa anh em tới đây nghe chị hát, mà em lại để cho anh ấy ngồi mãi tít cuối phòng này thì còn thấy cái gì nữa. May mà lúc trên sân khấu chị chợt thấy anh ấy không thì tiêu rồi.

Kabir cũng biết ngay Hải Quyên đang đóng kịch. Nàng móc chiếc thiệp mời ra trao cho Hải Quyên nói:

- Thì em đưa tấm thiệp mời này ra, mấy anh chị sắp chỗ đưa em với anh Ba tới đây thì ngồi đây chứ không lẽ đi về à.

Viên Bí Thư Tỉnh Ủy vội vàng chộp chiếc thiệp mời, nhét vô túi, nói:

- Tội lỗi… tội lỗi, tụi nhỏ thật bậy bạ. Xin cô Kabir tha lỗi cho. Chúng nó không biết trời cao đất dầy là cái gì. Xin cô làm ơn mời ngài Thứ Trưởng lên bàn trên ngồi với chúng tôi. Nếu không thì chúng tôi không còn mặt mũi nào mà dám nhìn ai nữa.

Kabir ghé sát vào tai viên Bí Thư Tỉnh Ủy, mỉm cười nói nho nhỏ:

- Vậy thì ngài nợ em một vố đấy nhé.

Viên Bí Thư Tỉnh Ủy mừng rỡ nói thật nhanh:

- Được mà … được mà. Cái gì cũng được mà.

Kabir đứng sát vô Ba, nàng vòng tay qua ôm lấy eo chàng, nũng nịu nói:

- Anh Ba à, thôi thì nể tình ngài Bí Thư Tỉnh Ủy lên trên đó ngồi một lát đi cho ông ấy vui. Dù sao đây cũng là ngày vui của hai đứa nhỏ này, chúng có biết gì đâu.

Vừa nói nàng vừa bá lấy vai cô dâu đang mếu máo đứng cạnh đó, kéo về phía nàng thật thân mật. Con nhỏ ngả đầu dựa vô vai nàng thật dễ thương.

Ba thấy để cho hai cô nàng này đóng kịch như vậy cũng đủ rồi, chàng nói:

- Thôi được rồi, vì ngày vui của mấy đứa nhỏ, chúng mình lên trên đó ngồi vậy.

Thấy Ba bằng lòng. Mọi người đứng chung quanh mừng rỡ. Thế là họ vỗ tay, rạt ra hai bên cho chàng đi lên phía trên như một vị nguyên thủ quốc gia tới thuyết trình trước quốc hội. Đi tới đâu, bà con vỗ tay tới đó. Hơn ai hết, Ba biết rằng cái đám quan chức ở đây đã lan truyền những thành tích đốt lò của chàng đi thật nhanh. Nhưng còn đám thương gia thì đâu có biết chàng là ai. Thấy người ta vỗ tay thì cũng vỗ tay theo mà thôi. Bởi vậy, vừa ngồi xuống bàn, chàng ghé tai Hải Quyên nói nho nhỏ:

- Em lên hát một bài nữa và hù đám doanh nhân ở đây cho họ hết hồn chơi đi.

Hải Quyên hiểu ngay ý của Ba. Nàng cười khúc khích, đứng dậy đi lên sân khấu liền. Mọi người thấy nàng xuất hiện trên sân khấu vỗ tay rầm rầm. Đám quan khách VIP có vẻ hả hê lắm. Hải Quyên cúi chào xong, nàng nói:

- Thưa quí vị, vừa rồi Hải Quyên hát tặng anh Ba mà tiếc rằng, anh ấy ngồi xa quá nên không nhìn thấy Hải Quyên hát. Vậy cũng để thay mặt hai họ đằng trai và đằng gái thành thật xin lỗi anh. Và bây giờ, Hải Quyên xin quí vị cho phép Hải Quyên dài dòng một tí. Trước khi hát bài “Mười Năm Tình Cũ” tặng anh Ba vậy. Cũng xin thưa với quí vị là như thế này. Hồi anh Ba du học bên Nga gặp Kabir nên kết nghĩa anh em. Lúc đó em cũng vừa qua đó làm ăn nên chúng em quen nhau và yêu nhau. Nhưng sau đó anh Ba lại qua Hoa Kỳ học nữa. Rồi em phải đi lấy chồng, theo chồng nên mất liên lạc với anh ấy. Trong chuyến công tác này tại tỉnh nhà, anh Ba tới thăm cô em kết nghĩa, nên cô ta mới đưa anh Ba tới gặp em. Như quí vị biết, chồng em chết mấy năm rồi. Nay gặp lại người tình xưa thì còn gì bằng. Tối qua em chỉ gặp được anh ấy một lát rồi anh phải đi điều tra vụ gì đó quá gấp, em không biết, nên thú thực với qúi vị là đêm qua em không ngủ được. Nên lúc nãy mới hát bài “Thao Tức Vì Anh”. Giờ đây xin hát bài “Mười Năm Tình Cũ” để nhớ lại những kỷ niệm của chúng em. Và chúc anh Ba chuyến công tác này thành công tốt đẹp.

Nói xong, nàng ra dấu cho ban nhạc và cất tiếng hát ngay. Tiếng hát nàng cao vút, nhưng hình như khán giả ít ai để ý tới nàng đang hát gì. Họ đang thì thào với nhau. Ba tới đây điều tra vụ gì. Chức vụ của chàng chỉ một thoáng cả phòng ăn đều biết; Chàng là Cục Trưởng Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng. Hơn thế nữa, Ba còn là Ủy Viên Bộ Chính Trị, Thứ Trưởng Bộ Công An, mà lại là cánh tay mặt tay trái của Thủ Tướng. Hôm nay đích thân tới đây điều tra cái gì đó thì không phải là chuyện nhỏ rồi. Đã vậy, ông ta có thiện chí tới tham dự đám cưới mà lại sắp chỗ cho ngồi tuốt phía sau như vậy, còn gì bỉ mặt nhau hơn. Phen này chắc nhiều thằng chết!

Và đúng như mọi người nghĩ, chỉ mấy hôm sau báo chí đồng loạt loan tin: Về vụ người Trung quốc nuôi cá cạnh quân cảnh Cam Ranh. Báo Người Lao Động đưa tít: “Để người Trung Quốc nuôi cá ở Cam Ranh: Chủ tịch tỉnh phải chịu trách nhiệm”. Tạp Chí Diễn Đàn Doanh Nghiệp và Doanh Nghiệp.net đưa tin:” Người Trung Quốc nuôi thủy sản sát Quân cảng Cam Ranh”. Báo Dân Trí đưa tin:” Điều đáng nói là tình trạng người Trung Quốc “núp bóng” nuôi cá tại một vịnh có vị trí quan trọng này diễn ra từ lâu, nhưng chính quyền tỏ ra lúng túng.”

Và cứ như thế hầu hết các báo chí và đài truyền hình cả nước đều làm rùm vụ này lên cả tháng trời. Ai cũng biết, hơn bẩy trăm tờ báo và các đài TV, Radio hiện nay là của nhà nước và đảng Cộng sản. Việc họ đang phanh phui vụ này chắc chắn là phải được phép của Ban Tuyên Giáo. Như vậy có khác gì họ đang sửa soạn dư luận, để phe này triệt phe kia như từ trước đến giờ vẫn thường xẩy ra…

Còn Ba, ngay sau hôm dự đám cưới, chàng ôm đống tiền của bà già vợ bay về Saigon ngay để viết báo cáo trình lên thượng cấp. Cũng vì vậy mà báo chí bắt đầu mở chiến dịch khui vụ: “Người Trung Quốc Nuôi Cá Ở Cam Ranh” ầm ỹ cả tháng trời nay. Trước khi chính phủ gửi phái đoàn tới Cam Ranh điều tra thì hàng đoàn phóng viên cả nước đã ầm ỹ đổ xô tới thị trấn hẻo lánh này làm phóng sự.

Nhưng thực sự không ai biết được Ba đang làm gì. Sau hơn một tháng Ba xuất hiện tại Cam Ranh và tiếp đó báo chí làm ầm ỹ vụ “Người Trung Quốc Nuôi Cá Sát Quân Cảng Cam Ranh” vẫn yên lặng tới bây giờ. Hôm nay Cam Ranh tự nhiên thấy hàng đoàn xe chở cảnh sát, công an không biết từ đâu tới, ào ạt đậu tại sân vận động thành phố. Ước tính cũng phải chở tới mấy ngàn người. Đồng thời tất cả cảnh sát công an tại Cam Ranh và cả công an tỉnh Khánh Hòa cũng cắm trại 100%. Không ai biết chuyện gì đang xẩy ra. Quan chức tại Cam Ranh cũng như tỉnh Khánh Hòa đều mù tịt. Mọi người rất hoang mang. Đám phóng viên chạy đôn chạy đáo mà cũng chẳng ai biết được chuyện gì sắp xẩy ra hết.

Tuy nhiên, cho tới trưa người ta cũng có thể lờ mờ tiên đoán được phần nào, vì ngoài số xe cảnh sát công an đậu tại sân vận động là từ Tỉnh Ninh Thuận ở phía nam Khánh Hòa kéo lên. Trưa nay lại có một đoàn xe cảnh sát công an khác từ tỉnh Phú Yên phía Bắc tỉnh Khánh Hòa kéo xuống. Nhưng công an từ tỉnh Phú Yên không tới sân vận động mà dàn ra ngay khu nuôi cá của người Trung quốc trong vịnh Cam Ranh. Thế là đã rõ, chiến dịch này chắc chắn là Bộ công an cho càn quét khu nuôi cá của người Trung quốc sát quân cảng Cam Ranh.

Tự nhiên khu này đông như chẩy hội. Toàn là phóng viên của các đài truyền hình, Radio và báo chí. Bọn họ hí hửng bắc máy quay phim sẵn sàng làm phóng sự nóng cho khán giả đài mình coi. Đã có vài đài truyền hình địa phương đưa hình ảnh khu nuôi cá của người Trung quốc ngay buổi chiều. Và hẹn sẽ chiếu cho khán giả xem cuộc hành quân vô tiền khoáng hậu tại quân cảng Cam Ranh này.

Đương nhiên là các quan chức tại Khánh Hòa, nhất là bên quân đội có dính dáng tới khu nuôi cá này đang toát mồ hôi. Những cú điện thoại qua lại, báo nguy liên tục được gửi cho nhau. Có một số tầu đậu trong khu nuôi cá vội vàng ra khơi…

Cho tới chiều tối, chưa ai thấy cảnh sát hành động gì. Đám phóng viên hơi nóng ruột vì chầu chực ở đây từ trưa tới giờ cả mấy tiếng đồng hồ rồi. Họ bò lê bò lết trên sân cỏ, bãi cát. Trong khi đó các bè cá hình như đã biết được chuyện gì sắp xẩy ra. Có nhiều bè nuôi cá không lên đèn, đóng cửa im ỉm.

Thế rồi chuyện gì tới cũng phải tới. Đúng 9 giờ tối. Đám phóng viên được tin tất cả các khách sạn, khu du lịch sinh thái, các nhà nghỉ, quán rượu, cũng như các quán cà phê và ngay cả các nơi ăn chơi như vũ trường, quán karaoke đều bị hàng ngàn công an, cảnh sát bố ráp một lượt. Đặc biệt họ là công an cảnh sát từ hai tỉnh phía Bắc và Nam khánh Hòa hành sự. Còn công an cảnh sát Khánh Hòa và công an cảnh sát ngay tại Vịnh Cam Ranh vẫn còn đang ở trong đồn bóp mình trông ngóng và đợi lệnh.

Chỉ vài phút sau, tất cả quan chức quân sự lẫn chính quyền cao cấp tại tỉnh Khánh Hòa đều náo loại. Các cuộc điện thoại báo nguy liên tục phát đi, không những trong phạm vi tỉnh Khánh Hòa, mà còn có nhiều cú gọi khẩn cấp ra tới Hà nội và ngay cả cho các thành viên của Bộ Chính Trị và Quốc Hội có vốn làm ăn tại Cam Ranh nữa.

Trong khi đó tại nhà mẹ vợ của Thiếu tướng Ba ở Cam Ranh. Một buổi tiệc mừng ăn đầy tháng đứa con thứ ba của chàng. Cũng vì vậy mà bà chị vợ Ba chiều nay đóng cửa quán nhậu, cho tất cả nhân viên nghỉ để tới dự tiệc vì đây là đứa con trai đầu lòng của Ba. Mà cũng là đứa con trai duy nhất của chàng. Bởi vì khi bà vợ ở ngoài Bắc chết vì ung thư tử cung, bà ta chưa sanh được đứa con nào. Khi vào Saigon lấy vợ, hai đứa con đầu lòng lại là con gái nên thằng bé này được mọi người trân quí vô cùng. Đương nhiên là trong buổi tiệc đó có rất nhiều thương gia và quan chức địa phương đánh hơi được và mò mẫm tới dù không được mời. Nhưng có lẽ tin tức buổi tiệc này được truyền đi từ Hải Quyên và Kabir cho các bạn bè không ít.

Một điều ai cũng để ý là số bì thư và quà tặng không ngờ nhiều tới như vậy. Chính vợ Ba cũng không biết tại sao. Nàng chỉ lo cho đứa bé, còn quà tặng và bao thơ nàng nhờ Kabir ghi chép giùm. Có một điều lạ là càng về khuya, số quà tặng lại càng nhiều. Cho tới lúc kết thúc buổi tiệc, Kabir đã trao cho vợ Ba gần hai tỷ đồng và mười mấy ngàn đô la toàn tiền mặt. Có một món đặc biệt chính Kabir cũng không thể ngờ được. Đó là một bức tượng Phật Bà Quan Âm bằng hồng ngọc của ông Bí Thư Tỉnh Ủy tặng, không biết nặng bao nhiêu ký. Bức tượng to hơn cổ tay và cao gần hai gang tay. Đó là chưa kể tới những giây truyền, vòng ngọc đầy một hộp. . .

Có một điều chính Ba lại không có ở nhà để chủ tọa buổi tiệc mừng tuổi con chàng. Ai cũng tưởng chàng đang chỉ huy cuộc càm quét khách sạn, nhà hàng ở Cam Ranh. Nhưng không phải vậy. Lúc này chàng đang cùng mấy trăm cảnh sát vượt biển tiến ra một hòn đảo nhỏ ở ngoài khơi Bình Lập, Cam Ranh.

Giờ hành động cũng được định là đúng 9 giờ tối phải có mặt trên đảo. Bởi vậy toán tiền sát phải đi trước. Toán này không mặc cảnh phục. Họ giả dạng như khách du lịch, có nhiệm vụ khống chế hai chiếc tầu cao tốc đậu tại bờ biển rước khách ra đảo, không cho người trên tầu báo động với người trên đảo. Sau đó cảnh sát mặc cảnh phục tràn lên hai chiếc tầu đó tiến ra đảo. Trên bãi biển lúc này cảnh sát dàn ra không cho ai tới gần nữa.

Khi Ba nhận được tin toán tiền sát bắt đầu ra khơi. Chàng ra lệnh cho mười mấy chiếc tầu Cảnh sát biển chở đầy quân bao vây tiến lên đảo. Đoàn tầu của chàng chưa kịp đổ bộ thì đã nghe thấy tiếng súng nổ dữ dội trên đảo bắn xuống loạn xạ. Chàng được tin toán tiền sát đã đụng độ với những người trên đảo. Và họ bị những người này cản trở không cho tiến tới tòa nhà lớn giữa đảo.

Ba ra lệnh cho tầu của chàng tăng tốc, đổ quân lên đảo thực nhanh, tiếp ứng cho toán tiền sát. Bởi vì họ chỉ có mười mấy người với súng ngắn và lựu đạn. Trong khi đó toán bảo vệ đảo có cả đại liên và súng máy tối tân. Cũng vì thế mà toán tiền sát dù có lợi thế bất ngờ, nhưng cũng phải dạt ra ngoài để chờ tiếp viện. Tuy nhiên, toán này cũng giữ được sân đậu chiếc máy bay lên thẳng, mặc dù những người trên đảo đang tập trung hỏa lực quyết chiếm lại sân bay.

Ba biết rằng đoàn tầu của chàng đã bao vây tứ phía chung quanh đảo. Chắc chắn những người trên đảo không ai có thể trốn thoát được, vì nhữnng chiếc tầu của họ giả dạng ghe đánh cá đều bị khống chế hết. Do đó chàng rất yên tâm xua quân tiến lên thực nhanh.

Tiếng súng của đoàn quân tiếp viện bắt đầu nổ rộn rã. Đám bảo vệ đảo một số đã bị bắt. Một số chết hoặc bị thương, còn một số khác cố thoát thân nhưng sau cùng mọi người đều bị bắt hết. Toán tiền sát có hai công an hy sinh và năm người bị thương. Còn toán đổ bộ của Ba chỉ huy không có ai bi thương tích gì, thật là may mắn.

Khi chiếm được tòa nhà lớn trên đảo, mọi người mới nhìn thấy đó là một phòng thí nghiệm thật vĩ đại, với đầy đủ máy móc tối tân để biến chế ma túy. Hèn gì tổ chức này không dữ dằn như vậy. Lúc đầu, Ba cũng tưởng tổ chức này là của người Hoa. Nhưng bây giờ mới biết, không có một tên Tầu nào bị bắt hết. Toàn là người Việt!

Tin tức tình báo mà chàng nhận được cũng không chính xác cho lắm. Chàng chỉ tưởng rằng ở hòn đảo nhỏ này, có một số người trồng cây thuốc phiện và họ có một phòng thí nghiệm biến chế thành morphine và thuốc lắc mà thôi. Tin tức cũng cho biết trên đảo được canh giữ rất nghiêm ngặt bằng súng. Nhưng không ngờ là hỏa lực của họ mạnh như vậy.

Cho tới nửa đêm. Ba đã nắm được một số tài liệu tịch thu được và lời khai của các phạm nhân bị bắt tại trận.

Tất cả số người bị bắt trên đảo đều bị trói ké hai tay ra sau và ngồi trong căn phòng lớn ở từng chệt. Có hơn ba chục đàn ông và mười mấy người đàn bà. Đám đàn ông mặc đồng phục xanh nước biển đậm. Họ là những tay súng giữ đảo và công nhân trồng cây Anh Túc. Còn đám đàn bà cũng có người mặc đồng phục xanh nước biển như đám đàn ông. Tuy nhiên, có một số mặc blue trắng, Ba đoán là các cô này làm trong phòng thí nghiệm biến chế morphine.

Trong số phụ nữ mặc blue trắng đó; Ba nhìn thấy có hai người không phải là người Việt. Tóc hai cô này nâu nâu, mũi cao và là dân da trắng. Chàng đoán là dân Nga. Vì dù đứng xa nhưng chàng thấy họ nói chuyện với nhau hình như bằng tiếng Nga thì phải. Ba tới gần hỏi:

- Các cô là người nước nào?

Một cô trả lời bằng tiếng Việt lơ lớ âm Nga.

- Chúng tôi là người Nga.

Tự nhiên Ba có suy nghĩ, không lẽ tổ chức này là của người Nga hay sao. Bởi vì hiện nay vịnh Cam Ranh đang được quân đội Nga mướn làm căn cứ. Trong tất cả các người bị bắt toàn là người Việt. Duy chỉ có hai cô nàng này người Nga. Nhưng một số giấy tờ chàng vừa thấy rải rác trong phòng thí nghiệm lại bằng tiếng Tầu. Chàng không biết các tài liệu bằng tiếng Tầu đó viết cái gì nên rất hoang mang, không biết tổ chức này là của ai. Bởi vậy Ba nhất định phải khai thác hai cô nàng người Nga này thực mau. Tuy nhiên, chàng không để lộ ra mình biết tiếng Nga nên cứ nói bằng tiếng Việt, chàng hỏi:

- Các cô làm gì ở đây?

Cô gái trẻ tuổi nói:

- Chúng tôi là . . .

Bỗng cô gái lớn tuổi nói bằng tiếng Nga thực mau ngắt lời cô bạn.

- Đừng có nói. Tụi nó chưa biết gì đâu.

Ba làm bộ ngơ ngác, nói:

- Cô nói cái gì tôi không hiểu.

Cô này trả lời:

- Tôi bảo cô em tôi xin ông cho gặp cấp chỉ huy cao nhất ở đây. Chúng tôi muốn có luật sư.

Ba nói:

- Ở cái đảo hoang này làm gì có luật sư.

Vừa nói chàng vừa nắm ngực áo cả hai cô kéo đứng dậy. Cô chị la lên:

- Không được…không được.

Ba nói:

- Các cô muốn gặp cấp chỉ huy cao nhất ở đây phải không?

Cô này hất tay Ba ra, la lên:

- Đúng rồi…ông ta đâu.

Ba cười hì hì:

- Vậy thì theo tôi.

Vừa nói, Ba vừa lôi luôn cả hai chị em vào căn phòng phía trong. Cả hai cô nàng cùng vùng vẫy, nhưng bị Ba lôi đi không cưỡng lại được. Vô tới phòng trong, chàng đẩy cả hai đứa tới một cái bàn lớn, lấy còng ra còng luôn hai chân cô nàng lại với nhau. Chàng thấy mấy sợi dây vương vãi trong phòng bèn lấy dây cột luôn chân còn lại của chị em họ vào chân bàn. Ba nghĩ nhất định chị em cô này phải biết cái gì đó mà toán của chàng chưa tìm thấy. Bởi vậy, chàng cố tình hù cho hai chị em người Nga này phải khai ra, vì lúc nãy chúng chẳng nói với nhau như thế là gì. Mặc kệ cả hai chị em này la chói lói, Ba trói xong đứng dậy đẩy một cô nằm ngửa trên bàn. Vì một chân cô này còng vào chân cô kia, một chân bị cột vào chân bàn, hai tay lại bị còng sau lưng nên khi bị Ba đẩy nằm ngửa lên mặt bàn, người cô ta cong vòng, mông tì vào cạn bàn, ưỡn người lên trông thực khiêu gợi. Một tay Ba đè trên ngực cô ta, một tay chàng kéo mạnh vạt áo làm hàng núc áo bật tung. Lớp da trắng ngần một phần lộ ra trên sú chiêng. Chàng nắm luôn chiếc sú chiêng kéo mạnh làm bộ ngực căng tròn bật tung ra ngoài.

Cô ta thét lên bằng tiếng Nga:

- Trời ơi. . . mày không được làm thế.

Ba trả vờ không hiểu hỏi:

- Em nói cái gì, nói tiếng Việt đi.

Cô ta ấp úng trả lời bằng tiếng Việt:

- Ông.. không được làm vậy. Tôi sẽ kiện .

Ba cười hì hì:

- Kiện à… em tưởng tôi để cho em sống ra khỏi hòn đảo này hay sao?

Mặt cô ta xanh rờn, nước mắt ứa ra. Cố vùng dậy, nhưng bị chàng ấn nằm ép trên mặt bàn. Một tay Ba rà xuống phía dưới lùa vào trong quần lót của cô ta bóp mạnh. Cô nàng lại ré lên cả bằng tiếng Nga xen lẫn tiếng Việt:

- Á . . á a Trời ơi… mày không được làm vậy.

Ba biết lúc này cô ta đang hoảng loạn nên hù thêm:

- Tao sẽ chơi cho mày chết rồi ném xác xuống biển cho cá ăn.

Cô chị đứng bên cạnh có lẽ bình tĩnh hơn cô em đang bị chàng đè xuống bàn, nói lớn:

- Mày cũng không sống lâu đâu. Tụi Tầu sẽ trở lại giết chết hết tụi mày. Đừng có làm bậy. Thả tụi tao ra mau.

Ba cười hì hì, nhìn cô ta nói:

- Tao đâu có thấy thằng Tầu nào, chắc chúng nó còn ở trên bờ. Mày đừng hòng hù tao.

Vừa nói Ba vừa buông cô em đang nằm ngửa trên bàn ra. Cô ta vội vàng đứng bật dậy. Chàng với tay nắm lấy ngực áo cô chị kéo mạnh. Lần này Ba kéo mạnh quá chẳng những tấm áo blue bật ra ngoài mà chiếc áo lót cũng rách tả tơi. Bộ ngực chắc nịch khổng lồ, lồ lộ trắng ngần hiện ra trước mắt chàng. Cô ta thét lên:

- Trời ơi. . . thằng khốn nạn. Chúng nó sẽ giết mày.

Ba đứng trước mặt cô ta, bất thình lình cúi xuống kéo nhanh chiếc quần đùi xuống chân cô ta. Cô ta lại ré lên liên tục:

- Quân khốn khiếp… Mày sẽ chết không có chỗ chôn đâu. Tụi Tầu sẽ giết hết chúng mày.

Đã mấy lần Ba nghe thấy hai chị em cô này nhắc tới tụi Tầu. Chàng nghĩ không lẽ đây là tổ chức của tụi Tầu thật hay sao. Bởi vậy Ba nhất định phải làm cho hai cô nàng này nói ra. Chàng lầm lỳ cởi dây lưng quần, tụt xuống để cho thằng nhỏ bật ra ngoài. Sự thực nhìn thấy thân thể của hai chị em cô bé người Nga này, chàng cũng đã nóng người lên rồi. Do đó vừa tụt quần xuống thì con chim chàng đã ngỏng lên ngay. Cả hai chị em nhìn thấy đều xanh mặt, há hốc miệng. Có lẽ lần đầu tiên trong đời chúng mới thấy một dương vật to lớn như vậy. Nhất là trong hoàn cảnh này, nên cả hai chị em cùng rú lên, nhắm mắt lại. Ba cầm lấy khúc thịt của mình cạ nhẹ vô cửa mình cô chị. Cô ta mở choàng mắt, trợn ngược ré lên:

- Trời ơi . . . không được… không được đâu. Đừng làm như vậy. Tôi năn nỉ ông. Tôi năn nỉ ông đó.

Ba kê sát mặt vô mặt cô ta hỏi nhỏ:

- Vậy thì tụi Tầu nó ở đâu?

Cô nàng buột miệng nói:

- Chắc còn ở trong hang.

Cô em đứng bên cạnh vội vàng la lên bằng tiếng Nga:

- Đừng nói…đừng nói… chị ơi, tụi mình còn hy vọng tới tối họ leo lên cứu chúng mình mà.

Cô chị đang bị Ba hù trả lời em cũng bằng tiếng Nga:

- Nhưng mà nó sắp hiếp tao. Mày không thấy cái của nó to như bắp tay thế kia sao.

Cô em nói thực nhanh:

- Em sợ chúng mình phải chịu thôi. Còn nếu chị nói ra chúng sẽ xuống hầm giết hết tụi Tầu thì kể như chúng mình hết hy vọng sống nổi với đám mọi rợ này rồi.

Ba làm bộ ấn con chim chàng vô cửa mình cô chị này một chút. Cô ta lại ré lên:

- Đồ khốn nạn, quân mọi rợ…. chó đẻ. Tụi Tầu đó sẽ xé xác mày ra. Mày sẽ chết không toàn thây đâu. Tới lúc đó tao sẽ cắt khúc thịt này nhét vô miệng mày… quân mọi rợ.

Ba mỉm cười. Chàng bước lui lại một bước, kéo quần lên, xốc lại quần áo cho ngay ngắn rồi chàng mặc lại áo blue cho cả hai chị em, cài núc áo cho họ đàng hoàng trước sự ngạc nhiên của cả hai nàng. Xong xuôi, chàng hôn nhẹ lên môi cô chị đang đứng trước mặt. Ba thấy cô ta đứng im, không phản kháng gì. Nhưng cô ta nhìn xuống quần của Ba. Chàng chắc chắn là cô ta nhìn thấy chỗ đó nổi cộm lên bất thường rồi. Chàng thủng thẳng nói bằng tiếng Nga.

- Tôi chỉ rỡn chơi thôi. Nhưng không hiểu tại sao các cô là người Nga lại đi làm việc này cho tụi Tầu chứ. Các cô có biết luật pháp của Việt Nam chỉ cần mấy chục gram ma túy là bị tử hình rồi hay không. Bây giờ tại đây, các cô đã trồng cây thuốc phiện, lại chế tạo ra hàng tấn hàng độc như thế này thì dù cho chúng tôi không giết các cô tại đây. Ra tòa cũng bị tử hình thôi.

Nghe chàng nói, cả hai chị em há hóc miệng ra ngạc nhiên. Cô chị hỏi Ba bằng tiếng Nga:

- Bộ anh biết tiếng Nga à?

Ba gật đầu nói:

- Tôi du học bên Nga hơn mười năm.

- Anh học trường nào?

- Tôi học ở Đại học SPBU bang Saint-Petersburg.

- Như vậy anh phải có bằng tiến sĩ. Cả hai chị em chúng tôi cũng học ở đó. Nhưng chúng tôi chỉ lấy bằng cử nhân thôi.

Ba cười:

- Vậy chúng mình là đồng môn rồi. Nhưng sau khi tốt nghiệp ở SPBU tôi sang Hoa Kỳ lấy thêm vài lớp về điều tra tội phạm bên đó nữa.

Nghe Ba nói, cả hai chị em đều mừng rỡ. Cô chị nói:

- Tôi thành thật xin lỗi anh, vì lúc nãy tôi chửi anh thô tục quá.

Ba ngồi xuống tháo còng và cởi trói cho cả hai, nhưng chàng vẫn chưa tháo còng tay phía sau cho họ rồi nói:

- Tôi mới là người phải xin lỗi hai cô, lúc nãy tôi làm hai cô sợ hãi.

- Anh chỉ làm nhiệm vụ thôi. Hơn nữa với chúng tôi chuyện này chưa xẩy ra mà. Nếu anh học giỏi như vậy, tôi nghĩ anh phải là cấp chỉ huy cao nhất ở đây.

Ba mỉm cười nói:

- Bây giờ có thể đúng, nhưng tới sáng thì không. Vì Thủ tướng chính phủ, Bộ trưởng công an cũng như Bộ trưởng quốc phòng sẽ tới đây.

- Tôi xin lỗi, anh làm chức vụ gì ạ?

- Tôi là Thiếu tướng Thứ trưởng Bộ công an.

Cô em trợn mắt nhìn Ba, nói nho nhỏ:

- Trời ơi, anh làm lớn như vậy sao. Nhưng chuyện này có gì đâu mà tới nỗi cả Thủ tướng cũng phải tới hiện trường là sao?

Ba mỉm cười, hù dọa:

- Tại các cô hoảng hốt nên không để ý. Ngoài khơi, tầu chiến Hải quân đã kéo tới đây cả hạm đội. Trên đó có cả tiểu đoàn lính thủy đánh bộ, sắp đổ bộ lên đảo trước khi Thủ tướng tới.

- Như vậy thì . . .

Ba biết cô ta sắp nói gì, chàng chặn đầu.

- Phải rồi, cái đám Tầu trốn dưới hang được bao nhiêu người. Nếu họ chui lên đầu hàng may ra còn sống mà ra tòa. Nếu để cho lính thủy đánh bộ lôi họ lên thì không còn mạng nào sống đâu. Chúng sẽ bị xử tử tại chỗ cho mấy cô xem.

Cả hai cô bé run rẩy hỏi:

- Như vậy tụi em chắc chết rồi.

Ba lắc đầu, nói:

- Các cô còn một con đường sống. Bởi vì các cô là đồng môn của tôi. Nếu tôi đưa các cô vô bờ thì coi như xong, không ai biết nữa.

Cả hai chị em cùng hớn hở bước sát vô Ba, nói nho nhỏ:

- Anh chịu giúp tụi em không?

Ba vòng tay mở còng cho cả hai, rồi nói:

- Cũng còn tùy tụi em.

Cô chị ôm lấy Ba, hôn mạnh lên môi chàng nói nho nhỏ:

- Em sẽ làm tất cả những gì anh muốn được không ạ?

Ba vòng tay ôm lấy cả hai người con gái đang mếu máo đợi chàng trả lời.

- Các em có biết rằng ra tòa thì chắc chắn bị tử hình không?

- Dạ biết chứ. Bởi vậy lúc các anh đổ bộ lên đảo, chúng nó mới chống cự tới cùng mà.

- Em nói có tụi Tầu, tại sao công an chỉ bắt được toàn người Việt Nam là sao. Bộ không có thằng Tầu nào ở lại chống cự à.

- Toán người Tầu rút xuống hang hết. Họ chỉ để toán người Việt ở lại cản các anh thôi.

- Vậy sao hai đứa tụi em không chạy theo họ.

- Chúng nó nói, muốn các anh lầm tổ chức này là của người Nga, nên để tụi em ở lại. Không cho xuống hang. Tụi nó còn nói nếu tụi anh yếu, nửa đêm sẽ chui lên giải cứu cho tụi em. Còn các anh mạnh thì chờ cho các anh đi khỏi, họ sẽ lên bờ sau, liên lạc với tòa đại sứ Nga lo cho tụi em.

Ba cười hì hì:

- Vậy thì bây giờ các em muốn anh cứu các em hay chờ họ cứu các em.

Cả hai chị em cùng nói:

- Anh cứu tụi em đi nhe. Bây giờ lính thủy đánh bộ tới thì họ làm gì được. Nếu tụi em có ra tòa thì cũng bị tử hình thôi. Chưa chắc tòa đại sứ Nga lo được. Quốc gia nào có luật của quốc gia đó mà.

Ba mỉm cười hỏi:

- Nếu anh đưa các em vô bờ, coi như các em không liên quan gì tới vụ này. Sau đó các em có chịu là người yêu của anh không?

Cả hai chị em mừng rỡ, ôm cứng lấy chàng.

- Tụi em làm nô lệ cho anh suốt đời cũng còn được chứ nói gì tới người tình.

Ba hôn lên môi cả hai nàng thật mặn nồng. Chàng được cả hai nhiệt tình hôn lại một cách hết sức nồng nàn. Cô chị nói nho nhỏ:

- Ở phía sau lưng anh. Chỗ cái tủ sắt lớn, chui vào đó là cửa hang. Cái hang này rộng lắm, chứa được cả mấy trăm người đó anh. Hang cũng có đường dẫn tới bãi biển phí sau để đi tới chỗ mấy tầu giả dạng ghe đánh cá của tụi này đậu ở đó. Trong hang còn là chỗ tụi em đặt máy in tiền giả nữa.

Nghe cô nàng này nói, Ba lạnh mình. Chàng không ngờ lại còn có chuyện này nữa. Chàng hỏi nho nhỏ:

- Bây giờ tụi Tầu còn bao nhiêu người?

- Em nghĩ cũng có khoảng gần một trăm người. Họ có cả súng B40 nữa, anh phải coi chừng.

Ba hấp tấp nói:

- Bây giờ như thế này, tụi em đưa anh tới chỗ cửa hang thông ra biển. Nếu ở đó có mấy chiếc tầu giả dạng ghe đánh cá của tụi nó thì chắc chắn đã bị tụi anh bắt rồi. Anh sẽ ra lệnh cho người thân tín của anh đưa hai em tới khách sạn của cô Hải Quyên. Cô ta cũng nói tiếng Nga rất giỏi. Vì chồng trước của cô ta người Nga.

Cả hai chị em cùng reo lên:

- Ồ chúng em biết khách sạn đó rồi. Tụi em có đến đó mấy lần.

Ba nói:

- Nhưng tụi em phải coi chừng không được lộ diện. Phải để vụ này lắng xuống đã. Anh sợ trong thành phố có tai mắt của đám người này. Cô chủ khách sạn sẽ lo tất cả cho tụi em.

Cả hai chị em cùng mừng rỡ. Theo Ba ra ngoài. Chàng không muốn đám bị bắt ở phòng ngoài để ý nên đưa bọn họ ra cửa sau. Ba liên lạc với anh chàng Đại tá phụ tá hành quân cho chàng, nói rõ mọi chuyện, rồi ra lệnh anh ta đem quân tới gặp chàng ngay. Chỉ vài phút sau, Đại tá Phú đã đem cả đại đội chấn giữ đường xuống hang trong căn phòng có cái tủ sắt lớn này. May mắn mà đường xuống hang chỉ lọt một người. Người đứng phía trên chỉ cần một cây súng cũng khống chế dễ dàng kẻ nào đang leo lên trên. Tuy nhiên vì biết đám ở dưới có súng B40 nên Đại tá Phú rất cẩn thận, không cho nhiều lính đứng sát miệng hang. Bởi vì nếu chúng bắn B40 lên có thể lính ở trên chết cháy hết. Bởi vậy mọi người thủ sẵn lựu đạn, nếu chúng ló đầu ra là tọng xuống liền.

Còn Ba theo hai chị em người Nga ra phía cửa hầm thông ra biển. Đúng như chàng dự đoán, ở đó ba chiếc thuyền gỉa dạng thuyền đánh cá của chúng đã bị bọn chàng bắt ngay từ lúc đổ bộ lên đảo. Nơi đây các tầu Cảnh Sát Biển chở quân vẫn còn neo ở đó hơn chục chiếc, chờ rút quân về. Chàng mừng thầm, vì nếu không có các tầu này, chắc chắn đám trong hang với quân số và vũ khí như vậy sẽ tấn công cướp ghe đánh cá của chúng và tẩu thoát một cách dễ dàng.

Sau khi một tầu Cảnh Sát biển đưa hai chị em cô gái người Nga đi rồi. Ba chỉ để lại một số coi những người bị bắt trong phòng, còn bao nhiêu quân, chàng đưa hết ra miệng hang, bố chí như thiên la địa võng.

Sau khi bố trí xong. Ba ra lệnh cho Đại tá Phú ở trong phòng bắc loa xuống dưới hầm kêu chúng đầu hàng. Chỉ vài phút sau Ba đã thấy có nhiều bóng người lố nhố muốn thoát ra cửa hang chạy ra biển. Chàng ra lệnh bắn tối đa. Súng nổ như pháo rang. Đám người đó lớp chết, lớp bị thương, còn đứa nào may mắn chạy thụt vào hang cũng chỉ bắn trả lại được vài phát lẻ tẻ.

Thấy chúng quá ngoan cố. Ba ra lệnh cho Đại tá Phú dọng lựu đạn xuống hang. Nhưng Đại tá Phú chưa kịp thi hành lệnh thì từ dưới chúng đã bắn một trái B40 lên miệng hang, làm một công an gác miệng hầm cháy đen. Thế là hàng loạt lựu đạn được dồn xuống dưới hang cùng với lựu đạn cay cũng được ném xuống liên tục.

Nghe tiếng lựu đạn nổ ròn rã, Ba cho quân từ từ tiến vào hang. Con đường bên trong hang sặc mùi khói súng. Trong bóng tối, quân của chàng đi tới đâu, bắn tới đó, không cần biết có tên nào chạy ra hay không. Tới khi ngửi thấy mùi khói lựu đạn cay tỏa ra thì toán quân của chàng mới dừng lại. Thủ ở khúc đó.

Chàng cho áng binh bất động. Không tiến vào hang mà cũng không rút lui. Chờ cho tới sáng. Chàng được báo cho biết máy bay lên thẳng đã chở Bộ trưởng công an tới hiện trường. Chỉ vài phút sau, ông Bộ trưởng đã có mặt tại cửa hang nơi Ba bố trí quân đợi lệnh.

Ông ta mặc đồ trận, mang áo chống đạn, gặp Ba ôm choàng lấy chàng nói:

- Khá lắm, đồng chí đánh trận này thực đẹp. Bây giờ tình hình ra sao rồi?

Ba nói:

- Kính thưa đồng chí Bộ trưởng. Tôi không thấy chúng động tĩnh gì nữa.

- Bây giờ đồng chí tính sao?

Ba nói:

- Thưa đồng chí Bộ trưởng, chúng tôi đợi đồng chí tới để xin lệnh tiến vào trong hang ạ.

Ông Bộ trưởng công an có vẻ thích thú lắm, nói thực nhanh:

- Vậy thì đồng chí thi hành ngay đi.

Ba lui lại một bước, đưa tay chào, nói lớn:

- Rõ.

Nói xong, chàng rảo bước vào trong hang ngay. Ba biết chắc rằng trong hang không còn thằng nào sống sót nữa. Chàng chỉ làm bộ chờ ông Bộ trưởng tới để mầu mè lấy điểm thôi. Thực ra chàng cũng biết cả trăm trái lựu đạn mà Đại tá Phú cho tọng xuống hang từ trên miệng hầm rồi lại cả chục trái lựu đạn cay nữa thì tới con kiến cũng tan xác chứ nói gì tới con người. Còn nếu như đứa nào còn ngáp ngáp cũng bị ngộp mà chết.

Bởi vậy chàng yên trí dẫn đầu toán quân tiến vô trong hang. Tuy nhiên, Ba cũng để cho đám tiền sát vác đèn pha đi trước chiếu sáng con đường vào hang như ban ngày. Đường vào hang, lác đác răm ba xác chết đó đây. Có lẽ đây là những đứa tính thoát ra ngoài, bị toán của chàng bắn, lết vào phía trong kiệt sức mà chết. Vô tới trong, Ba thấy cảnh tượng thật kinh hoàng. Xác người chết chồng chất lên nhau, chẳng đứa nào còn lành lặn. Và đúng như hai chị em cô nàng người Nga nói; một dàn máy in tiền thật đồ sộ nằm trong đó. Tiền bạc vung vãi cháy xém. Vũ khí lăn lóc khắp nơi.

Vài phút sau, ông Bộ tưởng công an đi cùng đám tùy tùng tới hiện trường trong hang. Nét mặt hả hê trên khuông mặt phì nộm của ông thật tươi thắm. Ông ta cũng cầm một cây AK 47 trong tay, ra vẻ anh dũng lắm. Mấy anh công an trong nhóm truyền thông theo sau, quay phim, chụp hình lia lịa. Ông Bộ trưởng thích thú chụp chung với các chiến sĩ công an ngay hiện trường. Ông ta làm dáng đủ kiểu để chụp hình. Có lúc đạp chân lên một xác chết, có lúc trèo lên máy in tiền dơ súng lên chiến thắng.

Chờ cho mọi người chụp hình chán chê, Ba ra lệnh cho một số anh em khênh hết máy in tiền ra tầu. Đồng thời chàng cũng cho thu hết tài liệu và số võ khí nằm lăn lóc trong hang.

Trong khi đó phái đoàn của ông Bộ trưởng cùng mọi người leo lên cầu thang thẳng đứng thoát ra miệng hầm phía trên. May mà cầu thang cũng không dài lắm, nên chỉ vài phút là tất cả đã lên tới phòng trên tòa nhà, nơi Đại tá Phú đang dàn quân đợi ở đó. Lại một màn chụp hình, tạo dáng chiến thắng. Xong, phái đoàn tới từng lầu cao nhất nơi phòng biến chế morphine. Phải nói phòng thí nghiệm này không thua gì các phòng thí nghiệm lớn ở các trường đại học. Chai lọ ngổn ngang, những bánh thuốc phiện chất đầy góc nhà cùng với những chai lọ chứa morphine đã chế tạo xong đầy ắp cả một khu.

Phái đoàn đang quan sát phòng thí nghiệm, bỗng có một chiến sĩ công an chạy tới chào Ba nói lớn:

- Báo cáo đồng chí.

Ba quay lại hỏi:

- Có chuyện gì?

- Dạ thưa đồng chí, chúng tôi phát giác một cửa hang khuất sau một chếc tủ sát lớn nên tới đây báo cáo.

- Có toán nào vô đó chưa.

- Báo cáo chưa ạ. Anh em cử tôi tới gặp đồng chí xin lệnh. Sợ trong đó còn có quân địch ạ.

Ba quay sang ông Bộ trưởng công an nói:

- Thưa đồng chí Bộ trưởng, có lẽ còn nhiều địch quân ẩn nấp trong một chiếc hang bên cạnh. Xin phép đồng chí cho tôi tới đó bắt chúng.

Ba nhìn thấy rõ sự sợ hãi trên nét mặt ông ta, chàng được thể hù luôn cho bõ ghét.

- Báo cáo đồng chí Bộ trưởng, theo tôi nghĩ thì có lẽ đây mới là quân chủ lực của chúng. Chắc chắn họ phải có nhiều loại vũ khí lớn bảo vệ cấp chỉ huy của họ rồi.

Ông ta run run hỏi:

- Sao đồng chí biết?

Ba nghiêm nét mặt nói:

- Lúc mới tấn công hầm in tiền giả. Tụi chúng đã bắn toán của Đại tá Phú một trái B40, làm một đồng chí công an chết cháy. Như đồng chí thấy bên miệng hầm chỗ mình mới chui lên còn cháy đen. Vậy mà bây giờ tôi mới để ý, không thấy cây B40 nào trong hầm in tiền giả cả. Như vậy là chúng đã chui hết qua hầm bên cạnh rồi.

Nghe Ba nói, ông Bộ trưởng tái mặt, run lập cập hỏi:

- Vậy bây giờ phải làm sao?

- Xin đồng chí Bộ trưởng cho lệnh tấn công tiếp ạ.

Ông Bộ trưởng vừa đi nhanh xuống lầu vừa hấp tấp nói:

- Được… được. Tấn công đi, tấn công đi. Tôi ra ngoài bãi biển chờ.

Ba cười thầm trong bụng, vì vừa nói láo tỉnh bơ. Thực ra cây súng B40 chàng đã tịch thu ngay bên xác chết của tên núp bên cạnh cầu thang bị lựu đạn quăng xuống chết banh thây rồi.

Chàng theo anh công an vừa báo cáo chui trở lại xuống hầm in tiền. Ba nhìn thấy ngay cửa hang thông hốc khuất sau một tủ sắt lớn, khi mở cửa tủ này mới thấy. Bên trong tối om om. Chàng cho rọi đèn pha vào trong hang. Bỗng Ba lạnh mình, chàng vừa nhìn thấy hàng hàng lớp lớp thùng chứa chất nổ và đạn pháo như một cái núi, đầy ắp trong hang.

Chàng ra lệnh:

- Chúng ta không thể ném lựu đạn hay bắn vào trong đó được. Vì hầm đạn này mà nổ thì tất cả mọi người sẽ bị chôn sống trong hang này ngay. Và tôi chắc chắn thế nào cũng có người còn ở trong đó cố thủ. Các đồng chí đã khênh hết máy móc lên tầu rồi phải không.

- Dạ… mọi thứ đã di chuyển hết ra ngoài rồi ạ.

- Tất cả tài liệu vương vãi trong hang nữa phải không.

- Dạ.

Ba quay sang một viên Thượng tá đứng cạnh chàng ra lệnh:

- Bây giờ đồng chí dẫn tất cả anh em lên trên phòng thí nghiệm, di chuyển hết máy móc và morphine ra ngoài thực mau. Tôi cho phép thi hành trong vòng 30 phút phải hoàn tất. Đồng thời dồn tất cả người bị bắt vào một căn phòng khóa cửa lại không cho thoát ra ngoài. Ai cải lệnh bắn tại chỗ, không cần thông báo. Xong, cho tất cả anh em rút hết xuống tầu rồi báo cáo cho tôi hay.

Chờ cho mọi người trèo lên lầu xong. Ba chỉ còn giữ lại đám bộ hạ thân tín vẫn theo mình, chàng ra lệnh:

- Các đồng chí ra ngoài khuân hết chất nổ của chúng ta còn lại vào đây. Càng nhiều càng tốt, làm thực mau. Tôi và vài đồng chí trấn giữ cửa hang này không cho chúng thoát ra.

Tất cả mọi người vội vã chạy đi làm công tác của mình được giao phó ngay. Ai nấy đều căng thẳng tột cùng. Và đúng như Ba dự đoán, chỉ vài phút sau là toán đi lấy chất nổ đã trở lại. Chàng cho cột những bánh thuốc nổ lại với nhau. Gắn đồng hồ điều khiển xong. Cũng ngay lúc ấy viên Thượng tá nhận công tác báo cáo cho chàng biết mọi việc đã thi hành xong. Tất cả đã lên tầu sẵn sàng rút lui. Đồng thời anh ta cũng báo cáo; Ông Bộ trưởng và phái đoàn đã dùng máy bay lên thẳng đi vào bờ rồi. Họ dùng luôn cả chiếc máy bay của đám trên đảo và hẹn chờ ở bãi biển trong bờ.

Nghe xong báo cáo, chàng hỏi lại một lần nữa là chắc chắn không còn ai trên đảo phải không. Viên Thượng tá nói đã điểm danh quân số đầy đủ. Lúc này Ba mới yên tâm. Chàng đặt khối chất nổ bên cửa hang rồi lấy cây đẩy vào trong.

Xong mọi việc, Ba cùng đám còn lại leo lên lầu theo ngã cầu thang cho nhanh, rồi rút ra ngoài. Mọi người chạy thực nhanh ra bãi biển. Sau khi tất cả mọi người lên tầu rồi. Ba cho gọi Đại tá Phú cho điểm danh lại một lần nữa. Thấy quân số đã đầy đủ, chàng ra lệnh cho đoàn tầu mở hết tốc lực chạy vào bờ.

Khi tầu đã neo lại bến hẳn hoi. Trong khi các chiến sĩ công an đã lên xe trở về tỉnh nhà. Ba mới mím môi nhấn nút khai hỏa chất nổ đặt trong hầm ngoài khơi. Một tiếng nổ như bom nguyên tử bùng lên dữ dội ngoài đảo. Trong ống nhòm, Ba nhìn rõ một cuộn sóng thần ập vào đảo cuốn tất cả ra biển. Căn nhà đồ sộ sụp xuống lòng đất, hình như nó lấp cả cái hầm in tiền giả và kho chất nổ và đạn dược.

Tiếp theo đó là nhiều tiếng nổ khác thi nhau tung lên trời những khối đá sáng lòa cả một vùng. . .

( Xin xem tiếp Chương 4 )

9 views0 comments

Kommentarer


bottom of page