top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 2

Updated: Jul 26, 2022


Chương Hai

Mặt trời vừa khuất sau đỉnh núi. Khí hậu Cam Ranh thật dễ chịu, không oi bức Như Saigon. Ba ngồi sau Cúc, vòng tay ôm chặt eo nàng. Tới một khúc đường vắng, chàng luồn cả hai tay vào trong áo Cúc, lùa lên trên bóp nhè nhẹ. Cúc cười khúc khích, nói:

- Anh coi chừng người đi đường nhìn thấy kỳ lắm đó.

Ba cười ha hả, nói:

- Em sợ hả?

- Em mà sợ gì, chỉ sợ cho anh thôi. Dù sao anh cũng là một vị Tướng mà.

- Nhưng anh mặc đồ dân sự ai mà biết chứ.

- Nếu ở thành phố lớn thì không sao, chứ ở cái thị xã nho nhỏ này khó bưng bít lắm. Em đi chơi với anh chỉ một ngày là chúng đồn rùm lên rồi.

- Em nổi tiếng vậy sao?

Cúc cười hì hì:

- Em ở đây từ nhỏ, gia đình cũng khá. Nhất là em ra nhập ngành công an ai cũng biết. Dù chỉ mang hàm Trung sĩ, nhưng em giao thiệp rất rộng. Nhờ thế của ba mẹ em, và nhất là bà chị cùng cha khác mẹ với em nữa. Bà ấy đi đâu cũng lôi em theo.

Ba hỏi:

- Bà ta làm nghề ngỗng gì mà ghê gớm thế?

- Dạ, trong giới kinh doanh ở đây ai cũng nể chị ấy. Có thể nói chị ta là người hùn vốn với hầu hết các công ty lớn, nhất là các khu du lịch trong giới làm ăn ở đây.

- Oa. . . bà ta giầu như vậy sao.

- Dạ… chồng chị ấy cũng là người Ấn, anh ấy chết, để lại hết gia tài cho chị ấy, mà anh ấy còn là con một của gia đình có nhiều đất cát nhất ở đây nhất.

- Lại có chuyện đó sao?

- Dạ.

- Bà này có con cái gì không mà đi đâu cũng mang em theo?

- Chị ấy cũng có một đứa con trai, nhưng cậu ta đã bị chết trong một tai nạn xe hơi rồi.

Cúc vừa nói xong, nàng cũng đã quẹo xe vào một khu nhà lều bên bờ biển. Cạnh đó là một nhà hàng lớn, với cả mấy chục bàn đầy khách ngoại quốc. Có lẽ đa số là dân Nga. Nhà hàng trông thực đơn giản, chỉ có nhà bếp và quầy tính tiền là được xây chắc chắn, còn chỗ ngồi của khách chỉ có mái lợp bằng rơm và bốn chung quanh không có vách, nên khách có thể nhìn ra biển và quan sát tứ phía một cách dễ dàng. Nhưng những cây cối chung quanh đó được treo đèn kết hoa hết sức đẹp mắt.

Vừa ngồi xuống bàn đã có mấy cô chiêu đãi chạy ra đon đả mời chào:

- Xin chào anh chị. Anh chị dùng gì ạ.

Cúc nói với Ba:

- Chúng mình ăn tôm hùm nướng nhe anh. Em uống bia, anh cũng dùng bia hả anh?

Ba mỉm cười gật đầu:

- Ừ, sao cũng được.

Cúc nói với cô chạy bàn:

- Được rồi, cứ như vậy đi mấy em.

Chờ cho mấy cô chạy bàn đi khỏi, Ba chỉ ra dẫy nhà gỗ nho nhỏ cất dọc theo hàng dừa bên nhà hàng hỏi Cúc:

- Chắc dẫy nhà kia người ta cất cho khách tắm biển vô đó thay quần áo hả em.

Cúc cười khúc khích nói:

- Không phải đâu anh. Đó là những căn phòng cho khách mướn ngủ đêm đó. Coi bên ngoài nhỏ nhắn và đơn giản thế, chứ bên trong đầy đủ tiện nghi. Có giường nệm, phòng tắm đàng hoàng. Nhiều phòng còn có cả máy điều hòa không khí nữa. Không thua gì phòng ở sách sạn 5 sao đâu anh.

Ba cười hóm hỉnh:

- Oa… Em rành quá héng.

Cúc cười bẽn lẽn:

- Không có đâu anh. Thường thì tụi ngoại quốc mới dám mướn những chỗ đó ngủ đêm với gái. Chứ dân mình đâu có tiền chơi sang như vậy anh. Lương em chắc chỉ ngủ được một đêm là cùng.

Ba nhứng mắt hỏi:

- Như vậy là họ kinh doanh mại dân công khai à?

- Ai mà không biết như vậy hả anh. Nhưng mà có ai dám đụng vào đâu!

- Thằng Dũng nó có biết không?

Cúc nói nho nhỏ:

- Em chỉ sợ ông ấy cũng có phần hùn ở đây nữa chứ làm sao mà không biết.

Tự nhiên Ba đưa tay lên gãi đầu, mặt nghệt ra một lúc. Chàng bảo Cúc:

- Em có muốn lên Trượng sĩ không?

Cúc cười hì hì nói:

- Anh còn phải hỏi nữa sao. Nhưng mà ba em mới chạy cho em lên Trung sĩ chưa được một năm, tốn cũng bộn rồi. Bây giờ lo nữa cũng phải chờ thời gian lâu lâu mới được anh ạ.

Ba cười lớn, ghé sát vô Cúc nói nho nhỏ:

- Ba em khỏi phải chạy chọt làm gì cho tốn tiền, tốn của. Mà cũng chẳng cần biết em thăng cấp hồi nào. Em muốn là tuần sau có giấy về cho em lên Thượng sĩ liền.

Tự nhiên Cúc muốn run lên, nàng không tin được mình vừa nghe thấy gì. Nàng ấp úng hỏi lại:

- Anh… anh nói ngay tuần sau sao?

Ba mỉm cười, gật đầu nói:

- Với một điều kiện.

Cúc nói thực nhanh.

- Anh bảo em làm gì cũng được mà.

- Ừ… Vậy em có biết ở vùng này có bao nhiêu chỗ cho khách ngủ đêm như thế này không?

Cúc cười hì hì, nói:

- Cái này em cũng nói thực với anh nhé. Dù cho những ông chủ bà chủ kinh doanh theo cái kiểu này, có quen lớn tới cỡ nào chăng nữa, họ cũng không có quên tụi tép riu như chúng em đâu. Chứ anh tính lương công an như tụi em làm sao sống đây. Bởi vậy cái vụ này em nắm trong lòng bàn tay mà.

Ba gật đầu, nói:

- Được rồi, anh giao cho em bí mật điều tra tất cả các nhà hàng làm ăn theo kiểu này, phải có hình ảnh đàng hoàng từng chỗ một. Nếu biết có ai chống lưng càng hay. Bao lâu em có thể làm xong?

- Hình ảnh thì phải từ từ vài ngày mới chụp được. Còn vụ này nằm trong đầu em từ lâu rồi. Anh muốn biết lúc nào cũng được. Nhưng chỉ có điều viết báo cáo em rất dở. Anh có thể cho em đề nghị một người nữa phụ em điều tra và viết báo cho em được không?

- Em phải biết đây là chuyện bí mật và cũng có thể nguy hiểm vì đụng chạm tới nhiều người. Thêm người phụ tá cho em không thành vấn đề. Nhưng có người đáng tin cậy không?

- Được mà anh, em có một đứa em họ, mới ra nhập ngày công an thôi. Con nhỏ này học hết cấp ba rồi. Chính chị em cũng lo cho nó về đây mấy tháng nay nên rất thân tín.

- Cô ta là sĩ quan à. Bao nhiên tuổi rồi?

- Dạ… Nó mang hàm Thiếu úy. Mới hơn hai mươi à. Chị em đã bỏ tiền cho nó thi đậu vào ngành và lo luôn cho nó về đây mà anh. Anh có muốn gặp nó bây giờ không?

Ba mừng thầm, nói nho nhỏ:

- Vậy em kêu nó ra đây đi.

Cúc vui mừng, đi vào quầy hàng mượn điện thoại gọi về cho Hồng. Một lúc sau nàng trở ra nói với Ba:

- Dạ thưa anh, con Hồng tới đây liền ạ. Nó nói chị Kabir đang ở nhà nó nên chị ấy cũng muốn đi luôn tới đây có được không ạ.

- Chị Kabir là ai?

- Dạ, là bà chị cùng cha khác mẹ với em đó. Chị Kabir cũng là người mà em nói lo cho con Hồng vô ngành và về đây đó anh.

- Bà này chắc quen lớn lắm phải không?

- Dạ thưa anh, chị Kabir giao thiệp rất rộng. Nhất là chị ấy là người hào phóng lắm. Nghe nói anh đang ăn tối với em ở đây, chị ấy mừng lắm. Nhất định muốn gặp anh.

Ba cười.

- Chắc em lại giới thiệu bậy bạ gì phải không?

Cúc nói thực nhanh:

- Đâu có anh, em chỉ nói anh làm ở Bộ công an thôi mà.

- Hừ. . . sao em biết anh làm ở Bộ công an.

Cúc cười khúc khích:

- Em nói đại.

Bia và tôm hùm nướng cùng bánh tráng, rau sống cũng đã mang lên đầy bàn rồi, Ba nói:

- Thôi… chúng mình ăn đi. Anh cũng đói lắm rồi.

Gió ngoài biển thổi vào mát rười rượi. Gió ở đây mang theo mùi vị mằn mặn thật đặc biệt. Không biết có phải vậy mà da thịt con gái vùng này chắc nịch. Ba cười thầm trong bụng, không ngờ kỳ này ra đây lại có nhiều chuyện bất ngờ thú vị xẩy ra quá. Nhất là bà già vợ mà mấy năm nay chàng cung cung , kính kính vì chịu gả đứa con gái trẻ đẹp, và hiền lành cho chàng, nay bà ta lại trần truồng trong vòng tay ân ái của chàng một cách tự nguyện thích thú. Nhất là bộ đồ lòng vĩ đại của bà có lẽ độc nhất vô nhị trên đất nước này, không ai sánh bằng, làm chàng tê tái hơn bao giờ hết.

Ba từ từ cuốn những lát thịt tôm hùm thơm phức vào bánh tráng, cuộn lại với rau sống, chấm vào chén nước gia vị đặc biệt của nhà hàng ngon tuyệt cú mèo. Sau đó làm một ngụm bia phải nói là thần sầu. Bên cạnh chàng lại có một mỹ nhân trẻ đẹp và chịu chơi như Cúc. Quả thật cuộc đời này thực đáng sống. Hình ảnh Cúc lúc úp mặt vào mình chàng vẫn còn lởn vởn trong đầu. Cúc có một dáng dấp thật hấp dẫn, nửa Ấn nửa Việt, với nước da hơi ngăm ngăm, cặp chân mày rậm rạp thật dâm, cong vút và cặp môi đỏ hồng tự nhiên không thoa son.

Bỗng Ba thấy Cúc đứng dậy, nhìn về phía sau lưng chàng, nói:

- Chị em và con Hồng tới rồi Thứ Trưởng.

Ba quay đầu nhìn về phía sau, thấy ngay hai người phụ nữ đứng sát sau lưng chàng từ hồi nào. Ba lật đật lấy khăn lau tay đứng dậy, chàng chưa kịp nói thì người phụ nữ đó đã nói:

- Con nhỏ Cúc bậy quá, lúc nãy nó chỉ nói có người bạn làm ở Bộ công an tới đây chơi. Chứ có nói ngài là Thứ Trưởng đâu. Thật thất lễ, em ăn mặc sơ sài quá.

Cô ta vừa nói vừa đưa tay ra bắt tay Ba. Chàng xoa hai tay vào nhau nói:

- Xin lỗi cô, tay tôi vừa bốc tôm, mặn muội quá không dám nắm tay cô đâu.

Cô ta mỉm cười thật tự nhiên, bước tới sát chàng vòng tay ôm lấy Ba, vỗ nhè nhẹ sau lưng. Tự nhiên Ba thấy thật gần gủi với cô nàng này ngay từ giây phút hội ngộ. Còn cô gái trẻ đứng cạnh cô ta mặc cảnh phục, mang hàm Thiếu Úy đứng thẳng người đưa tay lên trán chào chàng thật cung kính.

Ba kéo chiếc ghế bên cạnh nói:

- Mời hai cô ngồi.

Chờ cho cả hai người ngồi xuống, Ba nhìn Hồng nói:

- Tôi mặc đồ dân sự mà, em không cần chào kính thế đâu. Cứ coi như anh em đi.

Hồng nói lí nhí trong miệng:

- Dạ… thưa ngài Thứ Trưởng, em đâu dám.

Ba cười:

- Thực sự thì cô Cúc chỉ nghe lóm anh chàng thủ trưởng của cô ta chúc mừng tôi thăng cấp Thiếu tướng và được đề cử làm Thứ Trưởng Bộ Công An. Chứ đã có ai gắn lon tướng cho tôi đâu.

Kabir nói:

- Dạ . . . gắn lon chỉ là một thủ tục cho có lệ thôi, chứ theo em thì giấy tờ về rồi thì ngài đương nhiên là Thiếu tướng rồi.

Ba nói:

- Thú thực từ tá lên tướng nó cách xa nhau quá, nên chưa quen. Nghe nó là lạ làm sao ấy.

Kabir hỏi:

- Dạ… Xin hỏi bây giờ Thứ Trưởng làm ở đâu ạ.

- Từ trước tới giờ tôi vẫn làm ở Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng. Nay ông Thủ trưởng của tôi đổi đi nơi khác nên tôi thế chỗ ông ta.

Vừa nói xong, Ba thấy Kabir đổi sắc mặt, Cúc thì trợn mắt kinh ngạc, còn Hồng há hốc miệng như đang ngồi cạnh một con quái vật. Chàng bật cười.

- Trời ơi. . . mọi người làm sao vậy. Đó cũng chỉ là một đơn vị công an bình thường như những đơn vị khác thôi mà. Ai có nhiệm vụ của người đó thôi chứ có gì ghê gớm đâu.

Kabir lắc đầu nói:

- Ngài nói vậy. Ở vào vị trí đó, em giám chắc trong ngành công an mọi người đều phải nể nang ngài không ít.

Ba cười hì hì:

- Cô nói vậy chứ không phải vậy đâu. Đừng có làm bậy thì ai sợ ai.

Hình như Kabir không để ý tới câu trả lời của Ba, nàng hỏi tiếp:

- Chắc ngài Thứ Trưởng cũng có chân trong Bộ Chính Trị.

Ba gật đầu.

- Dạ.. tôi cũng mới được đề cử vào khóa này thôi.

Kabir quay sang Cúc trách:

- Con nhỏ này tệ quá. Quen một người như ngài Thứ Trưởng đây mà nó có mở miệng ra cho tôi hay bao giờ đâu.

Cúc cãi:

- Em cũng mới biết anh ấy trưa nay thôi mà.

Nói xong hình như biết mình lỡ lời, Cúc vội vàng đưa cả hai tay bịp miệng lại. Trong khi Kabir ngạc nhiên nhìn Ba. Thấy vậy Ba đỡ lời cho Cúc:

- Cô Cúc nói thực đó. Cô ấy mới biết tôi trưa nay thôi. Còn tôi biết cô ấy lâu rồi. Công việc mà. Hôm nay ra đây có chúc việc nên tôi tìm cô ấy làm hướng dẫn viên thôi. Ai ngờ cô ấy lại có bà chị giao thiệp rộng như cô. Mà thôi, kể như vậy cũng là cái duyên. Chúng mình cứ coi nhau như anh em đi nhé. Đừng có Thiếu tướng này, Thứ Trưởng nọ nghe nó mệt lắm.

Kabir nhanh nhẩu đáp:

- Nếu anh cho phép vậy thì còn gì bằng. Vậy Kabir gọi anh bằng anh Ba được không ạ.

Ba gật đầu cười thích thú:

- Nhất trí như thế đi nhé.

Kabir chồm sang phía Ba, vòng tay ôm lấy chàng.

- Em sung sướng quá đi. Tự nhiên trời lại ban cho em một ông anh đẹp trai như anh.

Cúc và Hồng cũng bắt chước chị mình, bước tới ôm lấy Ba như người thân tự hồi nào. Sự thực thì Kabir du học ở bên Anh ngay từ hồi còn học Trung học, tới khi lên Đại học thì qua Nga học cho tới làm xong luận án tiến sĩ mới lấy chồng rồi về Việt Nam với mẹ. Bởi vậy nàng giao thiệp theo kiểu Tây phương quen rồi, không câu nệ như người Á đông nữa.

Còn Ba ở Hà Nội sau khi học hết cấp ba. Cha mẹ cho sang Nga du học, vì cha mẹ chàng là đảng viên kỳ cựu nên có được chương trình trao đổi sinh viên dễ dàng để cho Ba sang Nga lấy được bằng tiến sĩ, rồi chàng lại sang Mỹ học tiếp mấy khóa chuyện nghiệp về điều tra tội phạm. Khi về nước, chàng ra nhập ngành công an. Đương nhiên là Ba lên cấp bực vù vù ít ai sánh bằng. Chàng lấy vợ ở Hà Nội, nhưng chẳng bao lâu vợ chàng bị ung thư tử cung qua đời.

Sau khi giải phóng miền Nam. Ba tình nguyện vào Nam làm việc và lấy con gái bà Bẩy. Với địa vị này Ba móc ngoặc làm ăn hết mình để chuyển tiền về Bắc cho cha mẹ. Bởi vậy cách cư xử của Ba cũng rất thống khoáng.

Hôm nay chàng gặp Kabir là hạp gu ngay. Nói chuyện một lúc là đã như quen nhau từ thuở nào. Mà quả thực Ba thấy Kabir hiểu biết rất nhiều. Đúng là những cái mà chàng đang mong muốn. Chàng định thầm phải chinh phục bằng được cô gái này cho cả bản thân và công việc của mình đang đảm trách trong ngành công an.

Kabir đã kêu thêm món Sò huyết và cả thùng bia cho mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

Trở lại câu chuyện của Cúc, Ba nói:

- Bây giờ bàn tới công tác của Cúc. Anh cho phép Hồng và em thi hành công tác này. Anh dự định chúng mình sẽ làm thật mạnh để cho giới thương gia đang điều hành ngành du lịch trá hình mại dâm tại vùng này phải nhả ra cho Kabir nhẩy vào. Nếu Kabir thích đầu tư vào vụ này.

Ngừng một lát, Ba nói tiếp:

- Sẽ có một chiến dịch từ Trung ương làm sạch tệ nạn mại dâm cho người nước ngoài ở đây. Đương nhiên, theo luật lệ hiện hành. Khi một cơ sở nào bị bắt thì sẽ bị đóng cửa. Và người đứng tên cơ sở đó bị phạt nặng, hoặc đi tù tùy theo trường hợp. Nhưng họ có thể nhờ người khác đứng tên để tái khai trương với một cái tên khác, nhưng cơ sở vẫn là chỗ đó. Như anh vừa nói, nếu Kabir bằng lòng thì em sẽ là người móc nối để hùn vốn làm ăn. Nếu không phải là Kabir có chân trong cơ sở nào thì cơ sở đó sẽ lại bị loại khỏi vòng chiến ngay. Đương nhiên kẻ đứng tên sẽ là một nhân viên nào đó ăn lương, chứ chúng mình không ra mặt, để tránh phiền phức không làm ăn được lâu dài. Đại cương vụ làm ăn này là như thế. Các em hiểu không.

Kabir nghe Ba nói xong rất mừng, nàng bằng lòng ngay, nhưng hơi ngần nhừ hỏi:

- Nếu anh giao cho em móc nối để đầu tư vào các cơ sở này thì em rất thích. Nhưng vấn đề điều hành các cơ sở đó thật là nhiêu khê. Em không có khả năng tuyển mộ hoặc nuôi gái đâu anh.

Ba cười.

- Em nói đúng rồi. Nhiệm vụ của em là chỉ móc nối chủ nhân của các cơ sở nào bị đóng cửa. Lo giấy tờ tái khai trương cho họ, và đầu tư hùn vốn vào đó mà thôi. Các khâu khác có người khác lo. Nhưng khi mình bỏ tiền ra đầu tư thì mình cũng biết cách thu tiền về phải không em.

- Dạ thưa anh, cái đó là đương nhiên rồi. Nghề của em mà.

- Thế thì tốt. Em cũng phải hiểu là tiền lo lót xin giấy phép mở cửa lại không phải là ít. Những người có trách nhiệm cấp giấy phép không phải là phe ta sẽ bị đưa đi chỗ khác ngay. Đó là công việc của anh. Và em cũng phải hiểu là nếu cơ sở nào không có chân em trong đó thì đừng hòng sống nổi. Cứ từ từ mà làm việc, rồi tự nhiên tất cả mọi người sẽ tìm tới em thôi. Không cần quảng cáo đâu.

Kabir thích thú ra mặt. Cái này đúng là nghề của nàng bấy lâu nay. Từ trước tới giờ, nàng chỉ chạy đôn chạy đáo mấy thứ cò con, thập thò cửa công, hên sui may rủi. Bây giờ như thế này còn gì nữa mà không vùng lên chứ. Nàng muốn nhào tới ôm cổ Ba hôn ngay bây giờ, nhưng cố kiềm chế lại. Nàng kín đáo nháy mắt với Ba, mỉm cưởi thực đĩ, nói nho nhỏ:

- Em cám ơn anh. Từ giờ em đã coi anh như người thân của em rồi.

Ba gật đầu nhe nhẹ, quay sang Cúc và Hồng nói:

- Còn đây là công việc của các em. Ở đây ai cũng biết các em là công an rồi. Tụi em không thế nào nằm vùng được. Nhưng các em có nhiệm vụ tìm hiểu cơ sở du lịch nào là chỗ mại dâm trá hình. Rồi tìm người đưa vào đó nằm vùng lấy tin tức.

Hồng nói ngay:

- Thưa anh, người đưa vào các cơ sở đó nhất định phải là loại gái làng chơi. Tụi em e là không quen nhiều các cô gái này.

Ba cười hì hì, hỏi:

- Cơ quan em có bao giờ bắt được mấy con nhỏ bán dâm, hoặc đứng đường kiếm khách không?

- Dạ . . . nhiều lắm ạ. Nhưng hồi này bắt tụi nó như bắt cóc bỏ dĩa, nên tụi em lơ luôn.

- Vậy thì bây giờ mở chiến dịch càn quét đi. Sau đó các em tuyển lựa lấy những đứa lanh lợi, đẹp đẽ, có khả năng một chút. Công việc chính của các em là huấn luyện nghiệp vụ cho tụi nó thôi. Thí dụ như gắn máy quay phim lén, thu băng, báo cho ta biết lúc nào gái mại dâm đang hành lạc v.v… Anh chắc các em làm được phải không.

Cúc lanh lẹ nói:

- Trời, tưởng chuyện gì, chứ cái đó là nghề của tụi em mà.

Ba gật đầu khen:

- Vậy thì tốt rồi. Cứ thế mà làm.

Cả Hồng và Cúc không hẹn mà cùng nói:

- Rõ.

Nhưng Ba lại nhìn cả hai cô công an với anh mắt nghi ngờ hỏi:

- Rõ là sao? Sau khi huấn luyện chúng nó rồi, làm sao tụi em xin được việc làm cho chúng nó vào những cơ sở mình nghi ngờ.

Cúc nói:

- Thì tụi em bảo chúng nó tới đó xin việc thôi.

Ba cười hì hì:

- Ai tin chúng nó mà mướn hả?

Cả Hồng và Cúc cùng ngớ người ra không trả lời được câu hỏi của Ba. Cả hai nàng như muốn nghẹt thở im lặng.

Một lúc lâu, Kabir nhỏ nhẹ nói:

- Em nghĩ như thế này không biết có đúng không.

Ba nói:

- Em nói đi.

- Thưa anh, cái đám đứng đường và gái điếm ở đây hầu như ai cũng biết mặt biết tên, vì cái thành phố này nhỏ như bàn tay. Em nghĩ các ông chủ bà chủ làm ăn trong giới này họ không lạ gì những khuôn mặt đó đâu. Bởi vậy khi các cô đó tới xin việc chắc họ không nghi ngờ là người của công an gài vào.

Ba gật đầu nói:

- Đó cũng là một nhận xét hay. Nhưng chúng ta phải có một kế hoạch vẹn toàn chứ không thể làm việc cầu may như vậy được.

Kabir hỏi:

- Vậy anh có kế sách gì hay không ạ?

Ba ngần ngừ nói:

- Trong kế hoạch này, em có ngại bỏ ra một số tiền lớn cho anh mượn không?

Kabir nói ngay:

- Tiền bạc không thành vấn đề, nhưng anh cần bao nhiêu.

Ba nói:

- Có thể là bạc tỉ đó em.

- Em có, nhưng anh làm gì mà cần nhiều như vậy.

- Anh tính như thế này. Sau khi Hồng và Cúc chọn được đối tượng làm việc cho ta. Lẽ dĩ nhiên đối tượng phải đủ tiêu chuẩn mình đặt ra. Nghĩa là đó phải là những cô gái bán dâm chuyên nghiệp mà nhiều người biết tới, nhất là giới đầu tư du lịch trá hình. Sau đó em đầu tư sửa sắc đẹp và trang phục cho các cô gái này thành loại gái bán dâm hạng sang. Lúc đó mấy cô ấy mới có cơ hội xin việc làm ở những nơi mình muốn gài người vào. Thực sự mình không cần nhiều, chỉ cần năm, ba cô là đủ dùng rồi.

Nghe Ba bàn, cả ba cô gái cùng tỏ ra vui mừng. Kabir nói:

- Vậy thì quá hay rồi. Bao nhiêu tiền em cũng có thể chi được mà.

Ba nhìn Kabir hỏi:

- Tuần này em có rảnh không?

Kabir gật đầu:

- Công việc của em thì không có giờ giấc nhất định, muốn rảnh thì rảnh, muốn bận thì bận thôi.

Ba cười:

- Sướng quá ha. Bây giờ như thế này. Anh muốn em dành cho anh nguyên tuần lễ này đi ăn chơi ở đây. Mục đích là tạo uy tín cho em. Bởi vì chỉ có thế các giới chức cũng như doanh nhân ở đây mới nể mặt em. Mình sửa soạn tạo sự tin tưởng cho họ khi em tới móc nối làm ăn.

Kabir mừng rỡ reo lên:

- Qúa tuyệt vời rồi còn gì nữa. Nhưng anh có ngại mặc cảnh phục đeo lon tướng đi chơi với em không?

Ba mỉm cười:

- Chỗ nào cần mặc thì mặc. Chỗ nào không cần thì cũng không nên khoa trương quá.

- Vậy thì tốt quá rồi. Tối mai, có một trự làm trong Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh, mời em đi ăn cưới con trai y. Em chắc chắn là hôm đó có rất nhiều các doanh gia và quan chức địa phương có mặt. Vậy anh đi với em có được không.

Ba thích thú nói ngay:

- Nếu có dịp như thế này còn gì bằng nữa. Chúng mình khỏi cần phải đi lòng vòng. Nhưng em có chắc y mời được nhiều người có máu mặt ở đây tham dự không?

- Em chắc chắn với anh là như vậy. Vì nghe nói y làm sui gia với lão Bí Thư Tỉnh Ủy ở đây thì phải. Hình như hôm nay tụi nó cấm cả một con đường để bầy tiệc đãi khách. Nhưng hôm nay chỉ là đám các doanh nhân làm ăn nho nhỏ thôi. Ngày mai chúng tổ chức cho các quan chức chính quyền và những người làm ăn lớn có tiếng tăm trong nhà hàng.

- Lớn chuyện vậy sao?

- Dạ, em biết hầu hết các bạn bè của em kinh doanh lớn ở đây đều nhận được thiệp mời.

Kabir vừa nói xong một phụ nữ từ trong nhà hàng don đả đi tới bàn ăn của mọi người, bà ta nói lớn:

- Tệ vậy thì thôi. Cô Kabir ngồi đây mà không cho chị hay. Mấy đứa chạy bàn có tiếp đãi quí vị chu đáo không ạ?

Kabir cười thực tươi, đứng dậy nói với Ba:

- Thưa anh, đây là ca sĩ Hải Quyên, chủ nhà hàng này. Chị còn là chủ nhân của một khách sạn 5 sao trong thành phố nữa đó anh.

Ba đứng dậy khi Hải Quyên đưa tay bắt tay chàng. Kabir nhìn Hải Quyên giới thiệu:

- Còn đây là bạn em, Thiếu tướng Ba cũng là Thứ Trưởng làm ở Bộ công an.

Hải Quyên vội vàng đưa cả hai tay bắt tay Ba. Cô ta hơi cúi đầu xuống nói:

- Hân hạnh… thật hân hạnh cho em được tiếp đãi ngài Thứ Trưởng ở đây.

Cúc ngồi bên cạnh Ba đứng dậy, nhường nghế cho Hải Quyên, nói:

- Chị Hải Quyên ngồi đây nói chuyện với anh Ba em đi, để em kiếm ghế khác cho.

Hải Quyên không khách sáo, ngồi xuống ngay, nói:

- Cám ơn em, cám ơn em. Để chị kêu tụi nó lấy ghế khác cho em nhé.

Hải Quyên chưa nói dứt câu đã có một cô chạy bàn đứng gần đó mang ghế lại cho Cúc rồi.

Kabir nói:

- Em tưởng chị trông coi khách sạn chứ, sao hôm nay lại ở đây.

Hải Quyên cười thật duyên dáng, nói:

- Trong thành phố ngộp quá. Chị tính ra đây hóng chút gió biển cho mát, ai ngờ lại gặp em. Thật là may mắn. À mà sao em không đưa ngài Thứ Trưởng vô khu VIP mà lại ngồi đây?

- Dạ.. anh ấy tới đây trước với cô em. Còn em cũng mới tới thôi.

Hải Quyên nhìn Ba nói:

- Hay là Thứ Trưởng cho em mời quí vị vô trong được không ạ.

Ba xua tay nói:

- Thôi… thôi.. ngồi đây là tốt quá rồi, cô đừng bận tâm.

- Vậy xin cho em mời Thứ Trưởng chai rượu nhé.

Vừa nói Hải Quyên vừa ngoắc cô chạy bàn đứng gần đó, nhưng Ba ngăn lại:

- Cám ơn, cám ơn cô… tụi tôi cũng uống nhiều bia lắm rồi. Không dùng thêm rượu được nữa đâu.

- Tiếc quá nhỉ, vậy Thứ trưởng cho phép em mời quí vị bàn tiệc này vậy.

Kabir nói nhanh:

- Đâu có được chị Hải Quyên. Bàn tiệc này là em mời anh Ba từ trước rồi nhé.

Hải Quyên lắc đâu nhè nhẹ, nói:

- Vậy là để lần sau nhất định là Thứ Trưởng cho phép em mời ngài nhé.

Kabir nói:

- Ôi chuyện nhỏ mà chị Hải Quyên. Câu nệ làm gì chứ. À tụi em đang nói chuyện về cái đám cưới của lão gì ấy nhỉ. Chị có nhận được thiệp mời không?

Hải Quyên cười khúc khích:

- Có ai mà ông ta không mời chứ.

Kabir lại hỏi:

- Vậy chị có đi không?

Hải Quyên cười hì hì:

- Không đi mà yên được với lão ta hay sao!

Ba nhướng mắt nói:

- Ông ấy là ai mà nghê gớm vậy?

- Dạ… thưa ngài Thứ Trưởng…

Ba chặn ngang lời nói của Hải Quyên.

- Cô là bạn của Kabir thì cũng như bạn tôi thôi. Chúng mình coi nhau như anh em đi. Không cần phải xưng hô mãi như thế đâu.

- Dạ… dạ.. anh đã nói thế thì em xin nghe theo. Dạ, ông ấy tuy không giữ chức vụ gì lớn lao trong Ủy Ban Nhân Dân tỉnh nhà, nhưng giới làm ăn chúng em ở đây mà không biết điều với ông ta thì khó sống lắm ạ.

- Ông ta làm gì được các cô?

- Dạ, chắc anh làm trên Bộ nên không để ý. Rừng nào thì cọp ấy mà anh. Làm ăn như tụi em, không cái này thì cũng cái kia. Mấy ông ấy một mắt nhắm, một mắt mở thì mình mới được sống ạ.

Ba cười.

- Nếu làm khó dễ thì tôi tưởng chỉ có đám công an thôi chứ. An ninh trật tự xã hội dính dáng gì tới Ủy Ban Nhân Dân.

- Không phải đâu anh, thứ nhất là thủ tục giấy tờ hành chánh. Hai nữa là… xin lỗi anh, công an với mấy ông lãnh đạo ở các địa phương như thế này, họ đều một phe cả anh ạ.

Nói xong hình như Hải Quyên thấy mình lỡ lời gì rồi, nàng cười hì hì chữa ngượng, nói lảng qua chuyện khác:

- Thưa anh, thế anh làm trên Bộ, anh có biết Thượng tá Hoàng không ạ?

Ba cười.

- Chị quen anh ta à?

- Dạ, nói quen thì cũng đúng mà cũng không đúng. Chẳng là mấy năm trước có người giới thiệu anh ấy để tụi em nhờ vả chút việc thôi ạ.

- Có phải Thượng tá Hoàng làm ở Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng không ?

Hải Quyên hơi chồm về phía Ba hỏi:

- Ủa anh cũng biết anh ấy à?

Ba cười:

- Vì tôi cũng làm ở đó.

Hải Quyên nghe Ba nói hơi biến sắc mặt, giọng yếu hẳn đi.

- Em nghe Thượng tá Hoàng nói; người đứng đầu Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về tham nhũng, kinh tế và buôn lậu là một Thiếu tướng Cục Trưởng. Ông ấy còn có chân trong Bộ Chính Trị nữa. Không lý lại là anh à?

Ba vẫn giữ nụ cười thật tươi, nói:

- Tôi có chân trong Bộ Chính Trị thật. Nhưng chức Cục Trưởng mà Thượng tá Hoàng nói là ông Thủ trưởng cũ của tôi. Ông ta bây giờ đã đổi đi chỗ khác rồi. Tôi mới thế chân ông ta ít lâu nay thôi.

Hải Quyên đưa tay dụi dụi mắt, nói:

- Trời ơi trời . . . em có mắt mà như mù. Ngồi bên núi Thái Sơn mà không biết. Em xin lỗi anh nhé.

Ba nắm tay Hải Quyên nhìn vào mắt cô ta thân mật nói:

- Em có lỗi gì đâu. Anh được ngồi bên cạnh một người đẹp, lại lịch lãm như em là có phúc lắm rồi.

Nét mặt Hải Quyên tươi hẳn lên, nàng đưa cả hai tay nắm lấy tay Ba. Ánh mắt đưa tình thật ướt át.

- Anh khéo nói quá. Em hy vọng được anh chiếu cố tới quán em thường xuyên nhé.

Mặt trời đã khuất sau rạng núi từ lâu, bóng tối lan tỏa tràn ngập khắp vùng. Vì ánh đèn trong nhà hàng sáng rực nên mọi người mải nói chuyện nên không ai để ý. Tới khi Cúc nhìn đồng hồ mới biết trời đã khuya nên nàng nói:

- Anh Ba ơi, có lẽ em với Hồng phải về trước, sáng mai còn phải vào sở sớm.

Ba gật đầu nói:

- Ờ hay là chúng ta về đi.

Hải Quyên vội vàng nói:

- Chẳng mấy khi được gặp nhau. Hay là thế này, Cúc với Hồng về đi. Để chị mời anh Ba với Kabir về khách sạn nghỉ ngơi rồi chúng mình đi khiêu vũ, Lâu lắm rồi hai chị em mới lại được gặp nhau thân mật như thế này. Hôm nay có ban nhạc bên Nga mới tới vũ trường khách sạn của em chơi hay lắm anh Ba ạ.

Kabir đồng ý ngay. Thế là Cúc chở Hồng về. Còn Kabir chở Ba và Hải Quyên tới khách sạn. Trên đường lái xe, Kabir nghĩ thầm; đúng là bà nội Hải Quyên muốn cua anh chàng Ba này của mình rồi, không biết mình có nên làm kỳ đà cản mũi hay không, hay là móc ngoặc ả vào nhóm luôn để thêm vây cánh. Nàng biết Hải Quyên không phải tay vừa. Ngoài gia tài đồ sộ được thừa hưởng của thằng chồng thương gia người Nga chết mấy năm nay. Nghe nói lão ta là con một gia đình rất giầu ở Nga. Hải Quyên lại còn là một ca sĩ, dù không nổi tiếng lắm, nhưng ả giao du rất rộng. Nhất là với sắc đẹp khiêu gợi của ả như thế, ít có anh chàng nào không động tình. Bất giác nàng bật cười làm Ba ngồi bên cạnh ngạc nhiên hỏi:

- Ủa. . . em nghĩ gì thú vị lắm hay sao mà bỗng dưng cười khoái trá một mình vậy.

Kabir vẫn cười khúc khích, để một tay lên đùi Ba nói:

- Tự nhiên em có cảm tưởng như mình là người yêu của anh từ hồi nào rồi.

Bàn tay nàng vô tình chạm ngay phải của quí của Ba, Kabir tính rụt tay về thì đã bị Ba giữ tay nàng lại ngay đó. Chàng cười hì hì nói:

- Như vậy có sao đâu.

Hai má Kabir đỏ bừng, nàng biết câu nói của Ba đầy ẩn ý. Hải Quyên ngồi phía sau không biết chuyện gì đang xẩy ra phía trước nên hỏi:

- Có chuyện gì vui mà anh em cười vui vẻ vậy, cho em ké vô được không?

Cả Ba và Kabir cùng cười lớn hơn. Ba nói:

- Đương nhiên là được rồi.

Kabir rút nhanh tay về, dơ cao, đập mạnh lên đùi Ba nói lớn:

- Cái anh này . . .

Ba càng cười lớn hơn làm Hải Quyên không hiểu chuyện gì càng ngơ ngác. Ba nói:

- Để chút nữa về khách sạn, Kabir sẽ nói cho em nghe. Bây giờ cô ta đang lái xe nguy hiểm lắm.

Xe cũng vừa tới khách sạn. Cả ba xuống xe để cho anh gác cổng lái xe vào chỗ để xe. Hải Quyên đi trước dẫn đường. Ba để ý nhân viên ở đây trang phục như những người Nga vào thời còn Nga Hoàng ở những thế kỷ trước. Lúc chàng còn du học bên Nga cũng đã từng thấy nhiều khách sạn cho nhân viên ăn mặc như thế này. Hải Quyên đi tới đâu, nhân viên cúi rạp mình chào đón thật trang trọng. Nàng chẳng khác gì nữ hoàng Nga khi lâm triều. Trong khi Hải Quyên chỉ khẽ mỉm cười hoặc gật đầu nhè nhẹ đáp lại. Một nhân viên bấm nút mở cửa thang máy mời mọi người bước vào, rồi đưa mọi người lên từng cao nhất. Có lẽ anh chàng này đã quen với công việc đưa đón Hải Quyên từ lâu, nên không hỏi han gì mà tự động làm việc như một cái máy. Lúc mọi người bước ra khỏi thang máy, anh chàng này lại cúi rạp mình để tiễn khách.

Hình như đọc được ý nghĩ của Ba, Hải Quyên nói như phân đua:

- Từng trên cùng này chỉ có mấy phòng đều dành riêng cho em, không cho khách mướn. Bởi vậy nhân viên thấy em về là tự động đưa em lên đây, mà không cần hỏi. Chỉ trừ khi nào em muốn tới những từng khác thì mới nói với họ thôi.

Ba mỉm cười:

- À… thì ra thế.

Kabir nói:

- Quen chị Hải Quyên đã lâu mà đâu có biết chị Hải Quyên sống biệt lập như thế này. Những lần gặp chị chỉ nói chuyện ở phòng làm việc bên từng dưới khách sạn thôi.

Hải Quyên mỉm cười:

- Thú thực từ ngày ông xã mình mất, rất ít khi Hải Quyên mời khách tới giang sơn riêng của mình. Còn bình thường chỉ tiếp khách ở phòng làm việc bên dưới thôi.

Ba có vẻ thích thú nói:

- Không ngờ chúng tôi được hưởng cái đặc ân quí báu này.

Hải Quyên nắm tay Ba thực tự nhiên, nói:

- Có gì đâu anh. Em mới là người được hân hạnh đón anh và Kabir tới đây chứ. Em nghĩ sau khi khiêu vũ, chắc trời cũng khuya. Anh và Kabir sẽ ngủ lại khách sạn nên mới đưa tới đây. Mong là anh và Kabir vừa ý. Ở từng lầu này có năm phòng. Một phòng của em, một phòng làm phòng khách, còn ba phòng kia dự trù có dịp để bạn bè thân thiết nghỉ ngơi tại đó.

Hải Quyên đưa Ba và Kabir tới căn phòng cuối, mở cửa nói:

- Đây là phòng của anh Ba, chúng ta thử vào xem anh có ưng ý không nhé. Còn phòng kế bên phòng em là phòng của Kabir.

Nói xong Hải Quyên đi trước vô phòng. Kabir và Ba theo sau. Chàng không ngờ căn phòng này lại trang trí đặc biệt như vậy, Có thể nói nó y chang căn phòng của Nga Hoàng tại Cung điện Kolomenskoe, Moscow mà chàng từng được coi trong những phim khi còn du học bên Nga. Những bức họa cổ điển trên trần nhà cho tới hình ảnh cung quanh vách tường một mầu đỏ thẫm, được mạ vàng rực rỡ. Chính giữa phòng kê một cái giường bằng gỗ mun với bốn cây cột bốn góc giường, có màn nhung rủ xuống tấm nệm và khăn trải giường bằng sa tanh trắng ngần.

Ba thích thú ngồi lên giường, kêu lên:

- Trời ơi, không lý đêm nay anh trở thành Nga Hoàng.

Kabir cười khúc khích ngồi xuống bên cạnh Ba, nói:

- Vậy thì em phải là Hoàng Hậu rồi.

Ba choàng tay qua vai Kabir, kéo sát vô mình nói:

- Em còn nhớ vừa rồi trên xe anh em mình làm gì không?

Ba vừa nói xong, Hải Quyên thấy Kabir ré lên, cười hăng hắc rồi đẩy mạnh Ba nằm ngửa trên giường. Nàng vừa định đứng dậy thì đã bị Ba níu lấy tay kéo mạnh làm cho Kabir té nhào lên mình chàng. Ba vòng tay ôm lấy nàng hôn mạnh lên môi. Kabir dẫy dụa cố thoát ra khỏi vòng tay Ba. Nhưng làm sao nàng cưỡng nổi vòng tay lực lưỡng của chàng. Tuy nhiên, hình như Kabir chỉ chống cự lấy lệ, vì chỉ một thoáng nàng đã ôm ghì lấy chàng hôn say đắm.

Hải Quyên đứng gần đó không hiểu chuyện gì mà hai người lại hành động lạ lùng như vậy. Bỗng nàng chợt nhớ Ba vừa nói “ Em còn nhớ anh em mình làm gì trên xe không” nên lại gần hỏi:

- A… hai anh em làm gì trên xe nhỉ.

Kabir hơi nhổm lên, cười hăng hắc. Còn Ba với tay nắm lấy tay Hải Quyên, kéo tay nàng ấn vào mình, nói:

- Lúc trên xe em hỏi tụi anh làm gì và em muốn ké phải không. Cô ta làm như thế này này.

Hải Quyên thấy tay mình chạm ngay phải của quí của Ba. Nàng tính rụt tay về, nhưng bị Ba nắm cứng quá không rút tay về được. Nàng chợt hiểu vừa tức cười vừa xấu hổ. Hải Quyên xô mạnh Kabir ra, la lớn:

- Con quỉ cái này, mày dám làm như vậy lúc đó trên xe sao.

Hải Quyên vừa xô Kabir ra thì Ba cũng đã kéo nàng ngã người trên mình chàng như Kabir vừa rồi, và chàng cũng hôn lên môi Hải Quyên như vừa hôn Kabir. Chỉ có khác là tay Ba vẫn giữ chặt tay Hải Quyên đè lên mình chàng. Hải Quyên không ngờ sự việc này lại xẩy ra đột ngột như vậy. Nhưng với kinh nghiệm mồi chài đàn ông từ trước tới nay để dựng lên cơ nghiệp này. Thay vì cố rút tay lại như lúc ban đầu. Hải Quyên lại nắm chặt lấy Ba.

Quả thực Ba cũng không ngờ Hải Quyên lại bạo phổi như vậy. Chàng tưởng cùng lắm là nàng cũng chỉ hôn mình như Kabir thôi. Ai ngờ Hải Quyên lại hành động như thế. Ba buông tay nàng ra, tháo giây lưng quần thực nhanh. Hải Quyên nắm lấy ngay. Nhưng nàng giật mình vì không ngờ nó lại lớn như vậy.

Kabir nằm nay bên cạnh, nhìn thấy rõ hành động của Hải Quyên. Nàng tinh nghịch kéo váy của Hải Quyên ngược lên ngực, rồi lôi luôn chiếc quần lót của Hải Quyên xuống chân. Thế là con chim của Ba chui ngay vào mình Hải Quyên cái rột thật nhanh. Chính Ba cũng không ngờ Kabir lại hành động như vậy. Nhưng điều làm chàng thích thú nhất là cửa mình của Hải Quyên cũng không thua gì bà già vợ chàng, nên chàng không phải khó khăn như khi làm tình với vợ. Ba đâu có biết chồng Hải Quyên người Nga nên dương vật của anh ta cũng đâu có nhỏ hơn của Ba bao nhiên. Và mấy năm sống với Hải Quyên nên cửa mình Hải Quyên rộng là như vậy.

Hải Quyên không ngờ Kabir lại chơi oái oăm như thế. Nàng chưa kịp phản ứng thì Ba đã nẩy người lên làm nàng phải cong mình chịu. Nhưng ác nhất là Kabir lại ấm mông nàng xuống để cho Ba có dịp đưa sâu hơn vô trong mình nàng. Hải Quyên thấy ran rát vì chưa bao giờ nàng gặp ai như Ba. Có lẽ nó đã chạm tới tử cung nàng rồi. Mà lại to quá khổ như thế này làm nàng run lên bần bật.

Và cứ thế Ba nẩy mình lên thì Kabir lại ấn mông nàng xuống làm Hải Quyên ngất ngư. Và chỉ một lúc sau là nàng không chịu nổi nữa. Hải Quyên phải rên lên. Trong khi đó Kabir khoái trí cười khanh khách. Nàng cũng đã kéo quần Ba xuống từ hồi nào, ném qua một bên. Chịu đựng được vài phút nữa, Hải Quyên muốn kiệt sức, nàng đành năn nỉ:

- Kabir …. Kabir ơi, đừng chơi thế nữa mà, chị năn nỉ em đó. Ngừng lại đi em ơi. Chị chết mất.

Kabir ghé sát miệng vô tai Hải Quỳnh hỏi nho nhỏ:

- Vậy chị có sướng không.

- Chị mệt muốn chết rồi, sướng gì nữa.

Kabir nhây nhúa, nói:

- Nếu chưa sướng thì tiếp tục nữa đi nhé.

Vừa nói nàng vừa ấn mạnh mông Hải Quyên xuống thật mạnh. Hải Quyên rú lên. Lần này Hải Quyên không còn biết Ba làm gì nữa mà nàng thấy những cơ bắp trong thân thể nàng co thắt tới rợn người. Nàng lại rú lên, chân tay tự nhiên bủn rủn.

- Chết… chết chị mất em ơi. Tha cho chị đi Kabir ơi.

- Vậy chị có sướng không.

Bất đắc dĩ, Hải Quyên phải nói:

- Sướng…sướng lắm rồi em ơi. Thôi đi em.

Kabir cười hì hì:

- Sao lúc trong xe chị nói muốn ké mà.

- Thôi mà em… chị mệt quá rồi.

- Vậy chị ké đủ chưa.

- Đủ rồi mà… tha cho chị đi.

Thấy Hải Quyên muốn nhổm dậy. Kabir giữ chặt mông Hải Quyen lại la lớn:

- Á . . . á chưa xong mà. Đâu có ngưng được. Mà chị có thương anh Ba em không.

- Xong rồi mà em… Chị mệt quá rồi em ơi.

- Em hỏi chị có thương anh Ba không sao chị không trả lời.

- Thương mà. . . thương mà phải không anh Ba.

- Thương thì chơi nữa đi nhe chị.

Hải Quyên hoảng hồn, nàng chỉ sợ Kabir ấm mông nàng xuống như lúc nãy nên la lớn:

- Thôi… thôi mà… chết chị em ơi. Chị mệt quá rồi.

- Vậy em tha cho chị, nhưng em muốn chị hôn em có chịu không.

Hải Quyên cự nự:

- Tụi mình là đàn bà mà hôn cái gì.

- Nhưng em thích, nếu chị không chịu hôn em, em cho chị chơi nữa nhé.

Bất đắt dĩ Hải Quyên phải bằng lòng.

- Được… được.. em muốn chị hôn cũng được.

Nhưng có điều Hải Quyên không ngờ, Kabir đã lột hết quần áo ra tự hồi nào. Nàng leo lên giường, Kéo ngay đầu Hải Quyên vô háng mình. Quả thực lúc đó chính Hải Quyên cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe theo lời Kabir như vậy. Nàng há miệng ra bú chùn chụt.

Trong khi đó, Ba nằm ngửa bên dưới nhìn thấy thật rõ cái lưỡi của Hải Quyên rà trên thân thể Kabir mà nàng lại trần truồng quì ngay trên đầu chàng. Lúc này Ba thấy rất hứng nên nghĩ, tại sao mình không đè luôn cô nàng Ấn độ này ra có lẽ lại hay. Thế là Ba vươn hai tay lên nắm lấy đùi Kabir nói:

- Hải Quyên, em đè ngửa Kabir ra đi. Anh phụ cho. Nếu không nó lại ấn mông em xuống nữa bây giờ.

Nghe Ba nói. Tự nhiên Hải Quyên thích thú vô cùng. Nàng không chờ Ba nhắc lại. Đang lúc dúi dầu sát mình Kabie, nàng húc mạnh vào bụng cô ta làm Kabir bật ngửa ra phía sau, nằm tênh hênh trên giường. Lúc ấy Ba cũng đã chồm dậy ngồi ngay lên bụng Kabir, nói nhanh:

- Em có sợi giây nào không.

Hải Quyên lấy ngay một cuộn dây bằng vải để sẵn dưới nệm, nói:

- Em cũng thích chơi trò này lắm nên để sẵn dây ở đây nè anh.

Ba nắm hai tay Kabir kéo lên trên đầu nàng, bảo Hải Quyên:

- Vậy thì em rành ba cái vụ này rồi. Trói chân tay cô ta lại cho anh mau.

Chỉ vài phút sau, Kabir đã bị trói cả chân lẫn tay cang ra bốn cột giường. Kabir có vẻ tức tối la lớn:

- Chị Hải Quyên, cởi trói cho em… cởi trói cho em đi. Không chơi như vậy đâu.

Hải Quyên cười hì hì, nói:

- Em cứ la thực to đi. Không sao đâu, căn phòng này chung quanh đều làm bằng chất giảm thanh. Dù cho có người đứng ngoài kê sát tai vào vách tường cũng không nghe thấy gì đâu. Hơn nữa, không ai được phép lên từng này, nếu không được chị cho phép. Bởi vậy hồi nãy chị đâu có la.

Nghe Hải Quyên nói vậy, Ba thích thú ôm lấy nàng. Hải Quyên sợ hãi nói:

- Em mệt lắm rồi anh Ba ơi. Đừng nữa nhe.

Ba mỉm cười, nói:

- Anh không đè em ra nữa đâu. Có nhỏ Kabir kia còn gì. Bây giờ anh chỉ muốn ngắm thân thể em thôi. Tin anh đi, mai mốt em sẽ là một bà hoàng quyền lực nhất vùng này.

Hải Quyên sung sướng nói:

- Thật không anh. Em thương anh quá hà.

Vừa nói, nàng vừa từ từ cởi hết quần áo để lộ ra thân thể trần trụi trắng ngần. Bộ ngực căng tròn vương lên, bây giờ Ba mới nhìn rõ, vì lúc nãy chàng đâu có để ý. Hơn nữa lúc ấy Kabir chỉ tốc vấy Hải Quyên lên chứ quần áo còn nguyên trên thân thể nàng. Bây giờ dưới ánh đèn sáng choang. Cả một vùng thịt da mơn mởn lồ lộ trước mắt, đẹp như một pho tượng.

Ba thích thú ôm ghì lấy Hải Quyên. Hai tay chàng bợ mặt nàng lên hôn mạnh vô cặp môi ướt át đang mời mọc. Hai thân thể dính liền vô nhau. Bộ ngực căng tròn của Hải Quyên ép sát vô ngực chàng. Người Ba nóng lên hừng hực. Các bắp thịt cứng lại làm Hải Quyên hoảng hồn đưa nhanh tay xuống dưới nắm thật chặt. Nàng run run thì thầm:

- Đừng nhe anh, em mệt lắm rồi. Nếu bây giờ nó vô nữa thì em chết mất. Chưa bao giờ em thấy của ai lớn như vậy.

- Vậy mai mốt phải làm sao?

- Anh đừng lo, nếu em bôi chất nhờn trước, nằm ngửa ra cho anh từ từ thì chắc không sao đâu. Tại lúc nãy con cô hồn nó ấn mông em xuống mạnh quá nên em rát muốn chết đó.

Ba ghé sát miệng vô tai Hải Quyên thì thầm:

- Bây giờ em có thể trả thù nó rồi.

Hải Quyên cười khúc khích, lết lại chỗ Kabir nằm, nói:

- Bây giờ tới lượt em nhé cưng.

Kabir hoảng hốt nói:

- Chị muốn làm gì?

- Chị đâu có làm gì. Anh Ba làm thôi.

Vừa nói, Hải Quyên vừa kéo Ba lại gần. Bỗng Kabir nhìn thấy da thịt Ba cương lên trước mặt. Nàng thét lên:

- Đừng nghe anh Ba. Đừng nghe, trời ơi cái gì thế này. Sao lớn khủng khiếp như vậy.

Hải Quyên nói nho nhỏ:

- Chưa đâu em gái, bây giờ thì há miệng ra đã.

Kabir lắc đầu nguầy nguậy.

- Em không chịu đâu. Đút vô miệng em thì ngạt thở mất.

- Không sao đâu em, há miệng ra đi. Chị muốn coi cái miệng xinh xắn của em ngậm cái ấy ra sao thôi mà.

Kabir không chịu, nàng lắc đầu qua lắc đầu lại lia lịa. Nhất định không cho Ba đút vô miệng nàng. Hải Quyên cười hì hì, leo lên phía trên đầu Kabir, ngồi chàng hảng, hai bắp đùi cặp chặt hai bên đầu Kabir làm cho nảng không còn nhúc nhích gì được nữa. Kabir ngậm môi thật chặt nhất định không chịu há miệng. Hải Quyên vẫn cười hì hì, đưa một tay bóp mũi Kabir làm nàng nghẹt thở phải há miệng ra. Ba ấn mạnh vô. Kabir muốc sặc, nàng ho sù sụ. Ba vội rút ra. Kabir ho một hồi, nức nở nói:

- Hồi em lấy chồng cũng không bao giờ cho anh ấy đút vô miệng em. Thế là anh Ba là người đầu tiên chơi em kiểu này đó.

Nàng chưa nói xong thì Ba đã lại đút vô miệng nàng lần nữa. Lần này chàng ấn thật sâu hơn làm Kabir phải há miệng thực to. Thế là Ba cứ đút vô, lấy ra, đút vô, lấy ra liên tục. Kabir sợ quá có lúc ngậm miệng thật chặt, lại càng làm Ba sung sướng hơn. Những khi Kabir bị sặc thì Ba lại rút hẳn ra ngoài, chờ cho nàng ho một hồi thì chàng lại đút vô, nhắp liên tục. Trong khi đó Hải Quyên thấy cảnh này, nàng cũng bắt đầu nóng lên, vít đầu Ba áp sát vô mình. Ba thích thú lùa lưỡi vào liếm lia lịa làm nàng rú lên, ôm cứng lấy đầu chàng. Lúc này Hải Quỳnh chịu không nổi nữa, nàng nằm xuống, kéo luôn Ba nằm trên mình nàng. Hai tay Hải Quỳnh ôm ghì lấy mình Ba, Ngón tay bấu sau trên lưng chàng. Nàng rên lên từng hồi.

- Anh Ba ơi. . . Em.. chết.. mất….

Một lúc sau, nàng thực sự kiệt sức, nằm vật ra. Chân tay run rẩy, miệng há hốc như một xác chết. Ba thấy thật thương hại nên nhoài mình lên hôn nhẹ vô môi nàng rồi lết qua chỗ Kabir. Có lẽ Kabir đã chứng kiến cảnh Hải Quyên chịu không nổi sức lực của Ba mà kiệt sức nằm bất động như thế kia rồi. Nàng thấy Ba lết lại bên nàng thì hoảng hồn, nói:

- Anh Ba ơi… đừng nhe. Em không mạnh được như chị Hải Quyên đâu.

Ba mỉm cười nói nho nhỏ:

- Vậy để anh làm cho em mạnh nhe.

Kabir dẫy dụa mếu máo:

- Không được đâu anh. Em nhỏ con hơn chị ấy nhiều lắm.

Ba lết xuống phía dưới. Kabir bắt đầu nằm im và hơi rên rỉ chứ không dẫy dụa như lúc trước nữa. Thân thể Kabir bắt đầu vặn vẹo, mắt nàng dại hẳn đi, hai mí khép lại hờ hờ. Chàng thì thào:

- Em có yêu anh không?

Kabir gật đầu nhè nhẹ:

- Anh ơi… anh biết em yêu anh mà. Nhưng thấy đó.. em sợ quá hà.

- Em sợ cái gì chứ.

- Anh thấy chị Hải Quyên còn chịu không nổi thì làm sao em chịu nổi.

- Sao em biết là chịu không nổi?

Kabir lắc lắc đầu trông thật tội nghiệp. Ba hỏi nho nhỏ:

- Bây giờ em có thích không?

- Anh không thấy em ướt nhèn nhẹp rồi hay sao.

Ba lùa hai tay bợ mặt Kabir lên, hôn mạnh vô miệng nàng. Kabir há miệng cho lưỡi chàng lùa vào trong thực ngọt. Nàng ngậm lại, nút mạnh. Chếc lưỡi nàng cũng cuốn lấy lưỡi chàng. Ba không ngờ Kabir lại có cách hôn làm chàng thích thú như vậy. Người chàng nóng lên bừng bừng. Kabir nói như mếu:

- Đừng. . . đừng ấn nó và mình em nhe anh.

- Tại sao.

- Của em nhỏ lắm, anh ấn vào chắc rách thịt đó anh ạ. Sao của anh lớn như vậy hả anh.

Bỗng mặt Ba tươi hẳn lên, chàng nói nho nhỏ:

- Anh nghĩ ra cách rồi.

Giọng Kabir yếu ớt, sợ hãi hỏi:

- Làm sao hả anh?

- Em có thấy ngực em bự hơn Hải Quỳnh nhiều không.

- Dạ. . . Em giống mẹ. Bộ ngực mẹ con em nhiều khi phải lấy khăn cuốn lại cho người ta bớt để ý.

Ba nhớ những lúc không muốn cho vợ chàng phải chịu đau đớn trong khi làm tình, nên bây giờ có lẽ làm như vậy lại hay. Hơn nữa, bộ ngực Kabir lớn hơn ngực vợ chàng nhiều, điều này làm chàng thích thú vô cùng, chắc chắn Kabir cũng sung sướng chẳng khác gì vợ chàng. Và đúng như chàng nghĩ, chỉ một lúc sau Kabir cũng phải vặn vẹo trong khoái cảm tột cùng. Hai tay nàng phải nắm lấy khăn trải giường, rên lên nho nhỏ.

Lúc này Hải Quyên cũng vừa tỉnh lại. Nàng vừa lết tới gần Ba thì chàng bảo nàng cởi trói cho Kabir. Tay chân được tự do. Kabir mừng quá ôm chặt lấy hông Ba kéo chàng ngồi sát hơn nữa vô ngực mình.

Ba quần thảo với hai người con gái này cả tiếng rồi. Chàng bắt đầu thấm mệt. Chân tay như rời rã. Chưa bao giờ trong đời chàng phí sức như ngày hôm nay. Ba nằm vật ra thở rốc. Kabir và Hải Quyên mỗi người nằm một bên vuốt ve chàng. Một lúc sau Hải Quyên thỏ thẻ:

- Anh Ba ơi, chúng mình đi tắm nhé. Bồn tắm rộng lắm, cả ba đứa mình tắm chung cũng được.

Kabir thích thú, nói ngay:

- Phải đó anh Ba, chúng mình đi tắm rồi còn đi khiêu vũ nữa chứ.

Ba còn mệt nhưng chàng cũng chiều hai cô gái làm cho chàng có một ngày vui để đời.

( Xem tiếp Chương 3 )

8 views0 comments

Comments


bottom of page