top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 11

Updated: Jul 26, 2022


Chương Mười Một

Mấy tháng sau, Ba thông báo cho mọi người biết; đã được phép ký kết với chính quyền, được xử dụng đất trên đảo Đen-Tuyền trong 99 năm, làm làng đánh cá và còn được chấp nhận miễn thị thực nhập cảnh cho người nước ngoài tới đây. Đồng thời yêu cầu công ty thuê mướn quyền xử dụng đất phải bồi đắp phía Đông-Bắc đảo Đen-Tuyền, để đảo có hình như chữ U, như thế cửa vịnh vào đảo sẽ được mở rộng hướng vào đất liền, chắn được bão phía Đông-Bắc thổi xuống cho tầu bè lánh bão. Nhưng không cho phép làm khu du lịch sinh thái như các đặc khu kinh tế ở trên đảo. Có nghĩa là không được xây dựng các trung tâm du lịch, giải trí và khách sạn. Quả thực du lịch và giải trí không phải là mục đích của Tổ Chức trên đảo Đen-Tuyền, nên được Ba chấp nhận ngay. Nhất là khi được yêu cầu bồi đắp phía Đông-Bắc đảo bằng cách vét cát, đá trong thung lũng đảo, cho mực nước trong vịnh sâu vào khoảng từ 15 tới 25 mét để cho các tầu lớn có thể tránh bão an toàn thì thật đúng với ý của mọi người. Mặc dầu biết rằng; chính phủ nghe theo lời đề nghị của Hải quân, bí mật dùng vịnh trong đảo Đen-Tuyền làm căn cứ cho tầu ngầm Việt Nam ngoài khơi ngăn chặn Trung quốc. Đây chắc chắn là thâm ý của phe thân Tây Phương, muốn lợi dụng công ty tư nhân Tân Tiến, xây căn cứ tầu ngầm chống Trung cộng, Chính phủ không dám làm chuyện này vì sợ Trung quốc gây sự. Nhưng đối với Ba, 99 năm nữa chàng đâu còn trên đời mà quan tâm tới việc này. Cũng vì thâm ý qua mặt Trung quốc như thế, nên nghị quyết cho công ty Tân Tiến mướn quyền xử dụng đất trên đảo Đen-Tuyền được mọi giới ủng hộ nhiệt thành, và dành mọi dễ dàng cho việc xây cất trên đảo.

Tuy nhiên, Ba chỉ là người vận động trong bóng tối. Còn người đại diện Tổ Chức đã chọn Hải Quyên đứng ra mướn đảo. Lý do chọn Hải Quyên, vì trong Ban Lãnh Đạo Tổ Chức ngoài Ba ra, chỉ có Hải Quyên là người Việt chính gốc. Còn Kabir là người gốc Ấn. Zalo cũng như Tiểu Ly, Bạch Hà và Thu Tử là người gốc Hoa, do đó không có lựa chọn nào khác. Tuy nhiên, Hải Quyên chỉ đứng ký giấy tờ mướn đảo cho Tổ Chức, chứ nàng không có nhiệm vụ gì trên đảo cả. Chúa đảo là Tiểu Ly, người trực tiếp điều hành mọi dân sự trên đảo. Đương nhiên đảo Đen-Tuyền nay là đất tư nhân, nên cơ quan chính quyền muốn tới đó hành sự phải có phép của ban điều hành đảo. Còn muốn khám xét bất cứ lúc nào phải có pháp lệnh của tòa án, nếu không phải là trường hợp phạm pháp quả tang. Do đó quyền hạn của Tiểu Ly rất rộng rãi.

Việc đầu tiên là phải mua ụ nổi cho các tầu đậu sát bờ. Có một dịp may mắn đúng lúc này vừa xẩy ra là: Bộ tư pháp đang truy tố mấy công ty đóng tầu của nhà nước, tội làm thất thoát của ngân khố hơn 7,000 tỷ đồng. Trong số đó có gần 5,000 tỷ là vay vốn bằng ngoại tệ của các ngân hàng thế giới. Các can phạm có người bị kêu án tử hình. Nhưng tổ chức của Ba không màng quan tâm gì tới các món hàng mà các công ty đang bị truy tố kia mời chào. Bởi vì có những công ty nho nhỏ của các ông bà lớn, mượn tiền chính phủ ăn theo, lúc việc đóng tầu đang thịnh hành. Những công ty này đang sắp sửa bị ngân hàng tịch thu mà chủ nhân vẫn còn nợ ngân hàng một số tiền lớn. Do đó, họ muốn cho không cả công ty, để khỏi phải tiếp tục trả nợ ngân hàng. Tổ chức của Ba đã không phải trả đồng nào cho việc thiết kế các ụ nổi trong lòng thung lũng của đảo Đen-Tuyền. Cũng như một số máy móc và dụng cụ đóng tầu, cùng có thể thu dụng luôn các chuyên viên có sẵn của các công ty đó. Ba chỉ phải hàng tháng tiếp tục trả ngân hàng số tiền còn lại. Tiền tiết kiệm được có thể lên tối gần cả trăm ngàn tỷ đồng.

Đảo Đen-Tuyền bỗng dưng trở nên nhộn nhịp khác thường. Lớp tầu bè trên biển ra vô lũ lượt, lớp nhân công ồn ào từ khắp nơi đổ về trên đảo, để xây cất các chung cư cũng như các kho hàng kéo dài ven biển như bất tận. Đó là chưa kể tới đoàn tầu nạo vét lòng vịnh để bồi đắp phía Đông-Bắc đảo làm việc 24/24 giờ trong ngày không ngừng nghỉ.

Tuy công ty Tân Tiến không được phép xây khu giải trí trên đảo. Nhưng luật cho mướn quyền xử dụng đất trên đảo Đen-Tuyền đã cố tình để ra một lỗ hổng; đó là tầu du lịch vẫn được tới đây không cần biết lý do là gì; sửa chữa, tránh bão hay chở du khách tới thăm đảo. Và trên các du thuyền, nhiều chiếc có những sòng bài ăn thua còn lớn hơn các sòng bài khách sạn trên bờ nhiều. Hơn nữa, các sòng bài ở khách sạn trên bờ chỉ dành cho người nước ngoài. Còn trên du thuyền ai có tiền là có quyền chơi bài. Không ai có quyền kiểm soát hết. Zalo và Kabir đã nhân cơ hội này mua một tầu sòng bài có thể chứa được khoảng gần năm trăm du khách, của một công ty khai phá sản bên Anh quốc bán thực rẻ. Tầu này chỉ có ba từng, trước kia sòng bài chỉ có ở từng dưới, còn bên trên là phòng cho du khách ở. Bây giờ Zalo và Kabir cho sửa chữa lại, tất cả các từng đều là nơi chơi bài. Trên tầu không còn phòng cho khách ngủ như trước kia. Tuy nhiên, mỗi tầng đều có nhà hàng cho dân chơi bài ăn uống. Bởi vậy tầu có thể chứa được hơn hai ngàn người tới chơi bài sáng đêm.

Cặp sát tầu sòng bài, luôn luôn có tầu cao tốc chở khách từ bờ tới đảo. Do đó dân chơi bài tới chơi rồi về rất thảnh thơi. Đặc biệt đi tầu từ bờ ra tầu sòng bài phải mua vé, nhưng khi trở về dân chơi bài không phải mua vé nữa. Do đó họ có quyền chơi bài tới sạch túi mà vẫn có tầu đưa vào bờ.

Ba năm sau ngày công ty Tân Tiến ký kết được độc quyền xử dụng đất trên toàn đảo Đen-Tuyền. Bây giờ mọi chuyện hầu như đã đi vào nề nếp. Thế lực của Tổ Chức bao trùm khắp nơi trên cả vùng biển Việt Nam, và còn đang với tay ra nước ngoài. Đoàn tầu đánh cá lớn nhỏ của Tiểu Ly điều hành trong công ty T&Z đã có trên 100 chiếc. Còn tầu chở hàng hóa con-ten-nơ chẳng những mua luôn chiếc tầu của ông Lý trong công ty Hải Dương, mà còn có thêm 7 chiếc nữa được mua lại của các công ty khác khai phá sản, như vậy là có tới 10 chiếc tầu con-ten-nơ đã được sát nhập vào đoàn tầu vận chuyển của công ty K&Z, tổng cộng lên tới hơn 150 chiếc. Sở dĩ có tình trạng công ty Tân Tiến phát triển mạnh như vậy, vì trong mấy năm nay, nền kinh tế thế giới khựng lại. Các công ty vận chuyển đường biển không có việc làm mà hàng tháng vẫn phải trả nợ ngân hàng, nên họ đã phải đồng loạt khai phá sản. Trong lúc đó, Ba liên tiếp vận động nhận được sự ưu đãi của chính phủ, cho độc quyền chuyên chở nhiều loại hàng hóa từ Bắc vào Nam. Từ Nam ra Bắc. Và lại số tiền điều hành trong vụ ma túy và cờ bạc đầy ắp, nên muốn chi tiêu bao nhiêu cũng được. Hầu như không hạn chế.

Kỳ họp báo cáo lần này của Ban Lãnh Đạo có vẻ đầy khả quan. Ba mở đầu cho buổi họp. Chàng nói:

- Hôm nay chúng ta lại họp mặt đông đủ thành phần Ban Lãnh Đạo tại đây. Anh thiết nghĩ, có lẽ kỳ họp này, chắc chắn các em sẽ tường trình thành quả tiến triển vượt bực ngành mình đang điều hành, cho tất cả mọi người được biết. Vậy như thường lệ, bắt đầu từ Hải Quyên nhé.

Hải Quyên mỉm cười, nói:

- Cám ơn anh Ba, Đúng như anh vừa nói. Em biết chắc chắn mấy năm qua, chúng ta đã gặt hái được rất nhiều điều mà lúc bắt đầu gây dựng Tổ Chức, có nằm mơ cũng không tưởng tượng được như ngày hôm nay. Về số lượng khách sạn thì như mọi người đã biết. Khách sạn sòng bài Tân Tiến Nha-Trang đã đi vào hoạt động gần hai năm rồi. Phải nói, nơi đây tuy mở sau khách sạn sòng bài Tân Tiến Cam-Ranh, nhưng lại là nơi hốt bạc nhiều nhất. Điều đó chính em và Zalo cũng không ngờ. Có lẽ nơi đây chúng ta điều hành chủ yếu là sòng bài chứ không phải phục vụ khách mướn phòng du lịch như ở Tân Tiến Cam-Ranh. Tuy nhiên, Đặc Khu Kinh Tế Vân Đồn sắp đi vào hoạt động. Em e rằng Tân Tiến Nha-Trang sẽ không còn được nhiều người chiếu cố như bây giờ nữa. Bởi vì Đặc Khu Kinh Tế Vân Đồng sẽ có ít nhất là ba hay bốn khách sạn sòng bài như của chúng ta tại Nha Trang. Tuy nhiên, trong Đặc Khu Kinh Tế Vân Đồn chúng ta cũng có một khách sạn sòng bài là khách sạn sòng bài Tân Tiến Vân-Đồn để cạnh tranh với họ, nhưng chưa biết kết quả ra sao. Đồng thời trong hai Đặc Khu Kinh Tế Phú Quốc và Phong Vân chúng ta cũng có hai khách sạn sòng bài ở đó. Nhưng cũng như khách sạn sòng bài tại Vân-Đồn phải chờ Đặc Khu mở cửa mới đi vào hoạt động được. Còn sòng bài nổi trên tầu du lịch đậu tại Đảo Đen-Tuyền nghe nói cũng đang hoạt động mạnh. Nhưng vì tầu du lịch đó em không phụ trách nên để cho Zalo thuyết trình sau. Như vậy trong tay em hiện nay có hai Khách Sạn Sòng Bài đang hoạt động và ba cái trong các Đặc Khu Kinh Tế chờ đợi ngày khai trương. Xin hết ạ.

Ba nói.

- Cám ơn Hải Quyên. Vậy bây giờ Zalo nói đại cương phần do em phụ trách đi.

Zalo đứng dậy nói:

- Thưa anh Ba. Để tiếp lời Hải Quyên. Em xin nói về sòng bài trên tầu du lịch ở đảo Đen-Tuyền trước. Phải thú thực chính em cũng không biết nhiều về chiếc tầu du lịch này như thế nào. Bởi vì khi biết chính phủ cho mình mướn quyền xử dụng đất đảo Đen-Tuyền, trong đó có vịnh của đảo lại được phép cho bất cứ loại tầu nào cũng được ra vô nơi đây. Do đó em với Kabir mới có ý mua tầu du lịch để làm sòng bài. Kabir từng học bên Anh quốc nên có rất nhiều bạn bè ở đó, bởi vậy cô ấy mới biết con tầu du lịch chúng ta mua được giá rẻ đó khi hãng tầu này phá sản. Sòng bài nổi trên vịnh đảo Đen-Tuyền này có cái may mắn được coi là tầu du lịch, nên bất cứ ai cũng có thể lên đó chơi bài miễn là khách của tầu là được. Do đó tụi em bán vé lên tầu du lịch rất rẻ, coi như cho có lệ thôi. Điều này quả thật đã hấp dẫn được khách chơi bài người Việt đổ xô tới vì sòng bài tiêu chuẩn quốc tế mà người Việt được phép tham dự, thì đây là nơi duy nhất mà thôi. Do đó doanh thu còn được nhiều hơn cả sòng bài ở khách sạn sòng bài Tân Tiến Nha-Trang nữa. Cũng vì vậy mà em đề nghị chúng mình nhân cơ hội này, khuếch trương dịch vụ sòng bài nổi loại này nhiều hơn nữa.

Ba hỏi.

- Anh nhất trí như em đề nghị. Nhưng trong bản hợp đồng quyền xử dụng biển và đất đảo Đen-Tuyền, có mục cấm mở nơi giải trí, việc chúng mình làm lớn dịch vụ này có bị ảnh hưởng không.

Kabir nói:

- Theo em nghĩ, chúng mình sẽ không đậu tầu du lịch trong vịnh đảo Đen-Tuyền mà chỉ rước khách tại đây thôi, rồi cho tầu chạy ra hải phận quốc tế thì Việt Nam đâu có quyền kiểm soát nữa.

Ba nói:

- Như vậy có khác gì chúng ta vô bờ rước khách không?

Kakir trả lời:

- Theo em nghĩ thì khác nhiều chứ anh. Bởi vì tầu du lịch vô bờ phải xin phép và khi khách lên tầu du lịch phải có passport xuất cảnh. Còn tầu chạy trong hải phận Việt Nam mà đánh bài là bị bắt như trên bờ thôi. Còn chúng ta rước khách trong đất tư nhân là quyền của chúng ta mời khách tới nhà chơi thôi. Xong chạy luôn ra hải phận quốc tế mới mở sòng bài thì huề cả làng. Tuy nhiên, nếu chính quyền muốn làm khó thì chắc chắn họ cũng có lý do bắt bẻ. Cũng còn tùy ở tài ngoại giao của mình ạ.

Zalo nói:

- Em chắc chắn như bây giờ còn mới quá không ai để ý. Nhưng chỉ ít lâu sau thấy có ăn là bà con nhẩy vô đánh phá ngay. Vậy em xin đề nghị như thế này. Chúng ta sẽ mời những tai to mặt lớn góp phần hùn là êm nhất. Bởi vì có thể coi như là hợp pháp mà cũng có thể là bất hợp pháp. Nhưng có các ông bà lớn thấy có ăn mà không mang tiếng gì thì họ nhào vào ngay.

Ba nói:

- Ý kiến hay. Nhưng mời ai đây. Và chia chác như thế nào?

Zalo nói:

- Em nói về của phần trước nhé. Nếu ông bà lớn thì 20% tới 30% còn nho nhỏ 5% tới 10% anh thấy sao?

Ba nói:

- Có lý. Vậy thì Cụ Tổng, Chủ Tịch Nước, Chủ Tịch Quốc Hội, Thủ Tướng 30% còn các ông bà khác 5%. Thí dụ mình mua thên hai con tầu du lịch nữa. Tầu số 1 là của mình đang chơi rồi, không cho ai vô nữa. Tầu số 2 mình mời phe cụ Tổng 30% + Chủ Tịch Quốc Hội 30% mình còn 40%. Tầu số 2 mình mời phe Thủ Tướng 30% + Chủ Tịch Nước 30% mình còn 40%. Anh nghĩ thế là đủ. Mình không cần cho các tay con lơ mơ vô làm gì cho mất công. Nếu có ai đụng tới dịch vụ này thì đương nhiên chạm trán với bốn cột trụ quốc gia rồi. Nếu vận động được như thế, thế lực của mình còn tăng lên mấy phần nữa.

Tiểu Ly hỏi:

- Các anh chị vừa nói tới toàn chóp bu quốc gia. Vậy làm sao kéo họ vào cuộc đây?

Hải Quyên cười hì hì.

- Em biết chắc anh Ba có thể lôi kéo ngài Thủ Tướng được phải không?

Ba gật đầu:

- Ông này thì anh hy vọng được. Nhưng ai có khả năng móc nới với Chủ Tịch Nước đây.

Hải Quyên vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:

- Anh Ba còn nhớ cô Linh không?

Ai chứ cô Linh thì làm sao Ba quên cho được. Chàng cười hì hì.

- A… cô em của vợ ông Chủ Tịch Nước phải không.

- Chính xác. Vậy em lãnh vụ này cho. Chiếc tầu số 3 đã xong. Còn tầu số 2 làm sao đây.

Ba nói:

- Anh ở trong Bộ Chính Trị và Quốc Hội nên Chủ Tịch Quốc Hội không thành vấn đề. Chỉ còn cụ Tổng thì hơi khó đó.

Tiểu Ly nói:

- Theo em thì cũng có thể làm được.

Zalo nói:

- Em nói đi.

- Thưa các anh chị. Chúng ta cứ mua chiếc tầu có phần hùn của Thủ Tướng và Chủ Tịch Nước trước đã. Sau đó mới bàn với phe Chủ Tịch Quốc Hội mua chiếc kế tiếp và nhờ họ dụ cụ Tổng. Đồng thời, Trong thời gian cụ Tổng đi Trung quốc, em đề nghị anh Ba gài tụi em theo cụ Tổng sang đó, trong phái đoàn các doanh nhân, để tụi em gài cụ vào cái lưới này, chắc chắn cụ không dám từ chối đâu.

Ba cười ha hả, nói:

- Lần này dùng mỹ nhân kế hả.

Zalo nói:

- Em xin xung phong thi hành kế mỹ nhân được không anh?

- Nếu em chịu đi thì nhất rồi.

- Anh có thể cho cả Bạch Hà và Thu Tử theo em được không.

Nghe Zalo đề nghị. Cả Bạch Hà và Thu Tử cùng reo lên.

- Phải đó anh Ba. Chị Zalo phải có người hộ tống chứ.

Hải Quyên cười sặc sụa, nói:

- Một mình Zalo cũng chết cha cụ Tổng rồi, các em định giết người ta hay sao.

Ba nói:

- Các em theo Zalo trong chuyến đi này không được đâu, vì đám Hoa Nam Tình Báo Sở sẽ điều tra ra thân phận các em thì không hay. Nhưng anh thấy Zalo cần tuyển thêm vài người đẹp theo em, thay thế cho Bạch Hà và Thu Tử. Chính những cô này để cho đám Hoa Nam Tình Báo Sở móc nối làm việc cho họ. Chúng ta sẽ tương kế tịu kế gài họ vào mạng lưới của mình luôn. Nhưng phải biết rằng; chơi trò hai mang cần phải có thuộc hạ thật thân tín và có bản lãnh, nếu không chính chúng ta là người bị họ lợi dụng.

Zalo gật đầu.

- Dạ, về vụ này anh đừng lo. Em có nhiều em út không tệ đâu, chúng sẵn sàng hy sinh vì em.

- Vậy thì tốt, nhưng mục tiêu có thể là bất cứ nhân vật nào trong cả phe ta cũng như bên kia. Tay nào có thế lực là các em buộc họ lại hết. Càng nhiều càng tốt. Bởi vì trong phái đoàn lần này, toàn những tay chóp bu đi theo cụ Tổng thôi. Anh cũng có mặt trong đó. Tuy nhiên, hãy buộc họ vào tình cảm trước, chứ không để lộ chân tướng vội. Từ từ mưa lâu thấm đất. Như vậy là việc chiêu dụ cụ Tổng tạm xong, chờ ngày phái đoàn Việt Nam sang Trung quốc ký kết hiệp ước, chúng ta sẽ ra tay. Ai còn ý kiến gì nữa không?

Hải Quyên hơi ngần ngừ nói:

- Thưa anh, em có linh cảm thấy cái kế mỹ nhân này có thể chiêu dụ được bất cứ ai trong phái đoàn, kẻ cả tụi Tình Báo Hoa Nam. Nhưng với cụ Tổng thì chắc chắn sẽ thất bại.

Ba hỏi:

- Em không tin tưởng người của mình à?

- Thưa anh, không phải vậy. Em biết khả năng của Zalo mà. Nhưng hơn ai hết, em biết rõ cụ Tổng nhà mình lắm.

- Em biết cụ Tổng như thế nào?

- Dạ… hồi đó em lưu lạc sang Nga, may mắn gặp ông xã em để ý nên lấy em làm vợ. Lúc ấy cụ Tổng nhà ta được bố mẹ chồng em cho ở trọ, vì thấy cụ ấy là người đồng hương với em, nên muốn giúp đỡ để cụ đi họcthực tập và bảo vệ luận án Tiến sĩ Khoa xây dựng đảng ở Viện Hàn Lâm Khoa Kọc Xã Hội. Cũng còn một lý do nữa là bố mẹ chồng em cũng là đảng viên cộng sản Liên Sô, nên rất có cảm tình với cụ Tổng về luận án ấy của cụ ấy. Trong thời gian hơn hai năm ở chung nhà, em thấy cụ Tổng rất khô khan về mặt tình cảm. Nhiều lần có các cô gái học cùng trường để ý qua lại mà cụ ấy như khúc củi khô, chẳng để ý gì tới ai. Đã có thời gian tụi em nghi cụ ấy là người đồng tính. Bởi vậy chúng ta dùng mỹ nhân kế với cụ ấy e khó thành công. Nhất là bây giờ lớn tuổi nữa thì làm sao mà gái gú dụ dỗ được một ông già hết sí oắt như thế này chứ.

Nghe Hải Quyên nói một hồi. Mắt Ba sáng lên hỏi:

- Như vậy có nghĩa là em đã ở chung nhà với cụ Tổng hơn hai năm à.

- Dạ…nhưng ngoài sự học ra, cụ ấy không để ý gì tới ai đâu. Nhất là cụ ta lại học rất dở và nghèo kiết xác nên nhiều mặc cảm lắm.

Ba cười.

- Học dở mà lại tốt nghiệp luận án tiến sĩ ưu hạng ở Viện Hàn Lâm Khoa Học Xã Hội Moskva được à.

Hải Quyên cũng cười hì hì nói:

- Luận án đó mẹ chồng em viết chứ có phải của cụ Tổng viết đâu. Anh nghĩ coi. Hồi đó cụ Tổng một chữ Nga còn cắn làm đôi, qua Nga có hai năm. Em phải kèm cho cụ ấy từng chữ, nói chuyện thông thường còn sai be bét mà đòi viết luận án tiến sĩ à.

Ba hỏi:

- Như vậy em phải thân cụ Tổng lắm phải không.

Hải Quyên lắc đầu nói:

- Không có đâu anh. Có lẽ cụ ấy biết thằng chồng em rất ghen. Vả lại cái tánh dở dở ương ương như thế nên tụi em không mặn mà gì đâu. Với lại gia đình chồng em là dân đại gia, trong đảng cộng sản Nga lại là dân có hạng, nên từ trước tới nay, chẳng ai trong gia đình chồng em coi cụ Tổng ra cái gì cả, nên tụi em cũng không để ý tới cụ Tổng làm gì.

Ba nói:

- Nếu bây giờ cụ Tổng gặp em hay mẹ chồng em, liệu cụ ấy có nhận ra không?

Hải Quyên cười ha hả:

- Anh nghĩ sao. Một thằng học trò nghèo, học dốt, được một người giúp ăn học. Lại giúp làm bài cho qua kỳ thi, về nước nhờ thế mà bây giờ áo mão cân đai. Nhất là sống chung trong hai năm, ăn nhờ ở đậu lại được người ta dối đãi như vậy thì có quên người ân nhân đó được không.

Không để cho Ba nói, Kabir cướp lời Ba.

- Đương nhiên là không ai trong trường hợp này có thể quên được gia đình chồng chị Hải Quyên rồi. Nhưng sẽ có hai trường hợp xẩy ra.

Ba hỏi:

- Hai trường hợp như thế nào?

Kabir nói:

- Trường hợp thứ nhất, cụ Tổng sẽ mang cái ơn này mà phải coi mẹ chồng Hải Quyên như Hoàng Thái Hậu.

Trường hợp thứ hai, sai người giết chết hết gia đình chồng chị Hải Quyên để giữ thể diện.

Hải Quyên trợn mắt nói:

- Trời ơi… Kabir nói cái gì nghe ghê vậy.

Ba nói:

- Kabir nói đúng đó Hải Quyên. Anh nghĩ trường hợp thứ hai sẽ xẩy ra nhiều hơn trường hợp thứ nhất, vì làm chính trị là như vậy. Nhất là ở trong cái thế trong đảng đang kình chống nhau như hiện nay. Không ai muốn cho địch thủ của mình nắm được cái yếu điểm của mình hết. Anh có kế này làm cho cụ Tổng không nhúc nhích được. Dù có muốn thủ tiêu gia đình em cũng đành bó tay.

Hải Quyên run run hỏi:

- Anh có kế gì ạ.

Ba nói:

- Chúng mình sẽ công khai sự giúp đỡ của gia đình chồng em với cụ Tổng, nhưng giấu bặt cái vụ mẹ chồng em viết luận án hộ cụ Tổng. Như thế cụ ấy không mất mặt mà mình có cái để bắt bí làm cho cụ ấy sợ, phải nghe lời tụi mình. Trong cái thế này, chắc chắn cụ Tổng không dám ra tay, vì nếu gia đình chồng em hoặc bản thân em có mệnh hệ nào, cụ Tổng sẽ bị búa dìu dư luật bổ xuống đầu ngay; là kẻ ăn cháo đái bát. Trong khi đó, em dụ cụ Tổng hùn vốn làm ăn thì quá dễ dàng rồi. Chẳng cần gái gù gì nữa. Đôi bên cùng có lợi.

Hải Quyên khoái trí nói:

- Cám ơn anh Ba. Như vậy thì em ở đây an toàn mà còn lên hương nữa.

Ba nói:

- Chưa hết đâu Hải Quyên.

- Còn gì nữa hả anh?

- Em và Kabir phải đi Nga một chuyến, trước khi phái đoàn của cụ Tổng qua Trung quốc ký kết hiệp ước.

Kabir hỏi:

- Tụi em qua đó để làm gì hả anh Ba?

Ba nói:

- Vừa rồi anh nói; chúng ta phải tung tin cụ Tổng mang ơn gia đình chồng Hải Quyên nhưng phải loan truyền cái tin đó đúng lúc và đúng nơi mới có hiệu quả. Nhất là anh muốn chính miệng cụ Tổng phải nói ra điều này mới có giá trị.

Kabir cười.

- Anh nói trường hợp thủ tiêu cả gia đình chồng Hải Quyên có nhiều phần xẩy ra hơn, mà lại đòi chính miệng cụ Tổng nói ra điều này em e rằng hơi khó đó.

Ba lắc đầu, nói:

- Đương nhiên là không dễ, nhưng anh chắc chắc các em làm được.

- Anh nói đi, làm thế nào tụi em làm được.

Ba nói nhỏ lại:

- Em xuất thân và học hành từ Nga phải không?

- Dạ.

- Theo anh biết, em quen rất nhiều bạn bè trong chính giới Nga đúng không.

- Dạ, cũng có một chút.

- Vậy thì nhiệm vụ của em là làm sao thương lượng với họ, cử mẹ chồng của Hải Quyên làm gì đó trong tòa đại sứ Nga ở Việt Nam, để cho bà ta gặp cụ Tổng trong vai trò một nhân viên ngoại giao.

- Em lấy tư cách gì thương lượng với họ. Và mẹ chồng Hải Quyên có chịu nhận chức đó không?

- Hiện nay Việt Nam rất muốn phát triển hạm đội tầu ngầm, nhưng bên phía Nga còn do dự. Anh sẽ đưa em những bí mật cuộc ký kết của phái đoàn Việt Nam với Trung quốc sắp tới cho họ biết. Anh chắc chắn họ sẽ bằng lòng bán thêm tầu ngầm cho Việt Nam ngay. Đồng thời đề nghị cử mẹ chồng Hải Quyền tới Tòa Đại Sứ Nga tại Việt Nam làm chuyện này. Trong khi đó, anh sẽ vận động thúc đẩy việc mua bán này trong Bộ Chính Trị.

Còn Hải Quyên về gặp mẹ chồng trình bầy với bà về kế hoạch của chúng ta, năn nỉ mẹ em nhận lãnh trách nhiệm này, để giúp em loan truyền tin tức ơn nghĩa của gia đình với cụ Tổng. Đó là cách mẹ chồng em bảo vệ an toàn cho mọi người trong gia đình. Đồng thời cũng giúp em móc nối với cụ Tổng trong việc hùn hạp với chúng ta.

Anh trù tính Tổ Chức sẽ phải có một hòn đảo nữa gần biên giới Trung quốc, để chúng ta phát triển mạnh hơn nữa trong mọi vấn đề. Đương nhiên cũng như đảo Đen-Tuyên; bên dưới sẽ là căn cứ tầu ngầm bí mật của Việt Nam sát biên giới Trung quốc. Như thế tất cả các bên đều có lợi. Nhưng điều này tuyệt đối bí mật, vì lộ ra là mất mạng liền.

Có lẽ cả Hải Quyên và Kabir đều không ngờ việc làm ăn của Tổ Chức lại ghê gớm như vậy. Với Kabir thì làm chuyện này thực dễ dàng, vì trước kia còn du học bên Nga, bạn bè của nàng bây giờ đều là những viên chức khá cao cấp trong chính quyền đương thời. Nói chuyện này đâu có khó gì. Nhưng chỉ có điều nàng không hiểu Ba sẽ đưa cho nàng bí mật gì mà họ chịu đề nghị của nàng mà thôi. Tuy nhiên, Kabir tin tưởng rằng, với vai vế của Ba hiện nay, chàng hiểu rõ vấn đề hơn ai hết. Còn Hải Quyên thấy đây cũng là một dịp may cho gia đình chồng nàng. Vì hồi đó, mẹ chồng Hải Quyên cũng có bằng tiến sĩ về ngoại giao, nhưng bà lại chỉ thích buôn bán cùng chồng, chứ không muốn đi xa gia đình. Lần này vì sự sống còn của nàng chắc chắn bà không từ chối.

Ngừng một chút Ba tiếp:

- Còn ai có ý kiến gì nữa không?

Tiểu Ly nói:

- Thưa anh Ba. Còn một việc em phải nhờ anh Ba tiếp sức.

- Chuyện gì?

- Mấy năm trước, chúng ta chặt đứt ngón tay của mấy thằng thuyền trưởng bán cá cho tầu Trung quốc ngoài khơi. Sự việc rất khả quan trong trong lúc đó. Tuy nhiên, gần đây mọi người thấy êm êm lại bắt đầu bán cá cho các tầu Trung quốc như trước. Lần này đa số là các tầu lớn bán ở ngoài hải phận Việt nam, số lượng còn nhiều hơn trước. Em đề nghị chúng ta lại cho chúng một bài học nữa. Lần này ngoài hải phận quốc tế có lẽ ít mang tiếng hơn.

- Anh nhất trí với em việc này. Cứ cho anh biết lúc nào cần là có ngay.

- Thưa anh lần này em cần ba toán.

Ba ngạc nhiên hỏi:

- Em mua thêm xuồng cao su rồi à?

- Dạ thưa anh. Em mua được thêm hai chiếc của tụi người nhái ở Nam Mỹ. Xuồng cùng loại với chiếc mình có.

- Vậy thì tốt, cứ như thế mà làm. Không có trở ngại gì hết. Ai còn chuyện gì cần nói không.

Kabir nói:

- Hiện nay đoàn tầu do em phụ trách đã lên tới 153 chiếc. Trong đó có 10 chiếc tầu con-ten-nơ. Như anh đã biết, ông Lý đã bán chiếc tầu của ông ấy trong công ty Hải Dương cho ta để qua Mỹ hạ cánh an toàn, nên công ty Hải Dương đã không còn nữa. Với số lượng tầu lớn lao này, em thấy xưởng đóng tầu của ta tại đảo Đen-Tuyền không có đủ thì giờ lo hết. Hơn nữa, ngoài đảo hiện cần chỗ đậu cho nhiều tầu đánh cá cặp bến, nên em đề nghị chúng ta xây thêm vài cái xưởng đóng tầu trong bờ nữa, để sửa chữa định kỳ cho đoàn tầu do em điều hành.

Ba nói:

- Anh đã nhìn thấy nhu cầu này từ lâu. Nhân tiện hôm nay Kabir đề nghị. Anh muốn tất cả mọi người trong chúng ta để ý về chuyện này. Tuy nhiên, phải có một người chịu trách nhiệm lo chuyện này. Vậy các em đề cử ai?

Kabir nói:

- Em có một tay phụ tá người Việt, là kỹ sư hàng hải, tốt nghệp tại Nga và Anh quốc về hàng hải. Ông này làm việc rất đắc lực và lại giao thiệp rộng trong giới vận chuyển đường biển, nên đề nghị anh Ba giao công việc này cho ông ta.

Ba gật đầu, nói:

- Anh nhất trí, nhưng ai có ý kiến gì nữa không về chức vụ này.

Hải Quyên nói:

- Oh… ông Trần Kha phải không. Hải Quyên biết ông ta từ hồi ở Nga. Tay này rất giỏi. Chúng ta giao cho y thiết kế các xưởng đóng tầu mới thì khỏi phải lo nhiều.

Ba nói:

- Vậy chúng ta nhất trí giao cho ông Trần Kha làm giám đốc các xưởng đóng tầu mới. Kabir lo chuyện này nhé. Địa điểm cũng để hai người quyết định rồi cho anh hay sau. Nhưng tốt nhất vẫn là mua lại xưởng đóng tầu của những công ty khai phá sản mà việc làm của họ hạp với nhu cầu của chúng ta. Vì hiện nay kinh tế đình trệ, nhiều công y chịu không nổi đâu.

Kabir nói:

- Dạ… em hiểu rồi.

Ba hỏi:

- Lớp huấn luyện chia bài của Bạch Hà và Thu Tử ra sao rồi các em.

Bạch Hà nói:

- Thưa anh Ba. Tụi em liên lạc thường xuyên với chị Zalo và anh Johnway để biết nhu cầu của chúng ta cần bao nhiên người chia bài và làm người kiểm soát nên anh đừng lo. Hơn nữa, anh Johnway cũng giúp tụi em phụ trách giảng dậy nghệ thuật kiển soát rất hay. Đồng thời chúng em cũng chia nhau coi chừng sòng bài ở các khách sạn và tầu du lịch của mình. Chúng ta trả lương cho học viên nên luôn luôn có những ứng viên tốt trong danh sách chờ được gọi ạ.

Ba gật đầu hài lòng nói:

- Rất tối. Tụi em phải nhớ đây là dịch vụ then chốt của Tổ Chức mình trong tương lai. Nếu có bất cứ nhu cầu hay trở ngại gì phải trực tiếp cho anh biết ngay hiểu không.

- Dạ… anh đừng lo.

Ba quay sang Tiểu Ly hỏi:

- Còn việc trồng các cây thuốc ngoài đảo ra sao hả em.

Tiểu Ly nói:

- Hiện nay mình có hơn mười nơi trồng cây thuốc trên các hoang đảo. Từ ngày chúng ta dùng máy bơm nước tưới cây nên cây cối mọc rất tốt. Thu hoạch một năm hai mùa đều đặn. Người của chúng ta ban đêm mới lén lên đảo làm việc thôi. Ban ngày rút về tầu đánh cá. Hơn nữa, người trong toán này toàn thành viên trong họ hàng em từ Trung quốc qua, nên không lo gì bị an ninh trà trộn hoặc phản bội.

- Rất hay. Đây là một dịch vụ phải giữ rất kín. Tổ Chức mình sống chết nhờ nó đó, chắc em hiểu.

- Dạ…anh Ba đừng lo, em biết điều này mà.

Ba nói:

- Anh nghĩ cuộc họp cũng đã rất đầy đủ. Lần sau chúng ta tiếp tục. Tuy nhiên trong bất cứ ngành nghề nào, có gì khó khăn hay gặp trở ngại, các em phải thông báo cho anh biết ngay. Bằng mọi cách…À, còn việc sau cùng giao cho Zalo đây, làm sao em gán ghép cho anh chàng Johnway một người bạn gái, trở thành vợ chồng càng tốt, để giữ chân anh chàng này cho Tổ Chức. OK.

Zalo mỉm cười:

- Anh yên trí. Toán chân dài của em hiện nay có hơn ba mươi cô, chuyên biểu diễn thời trang trong khách sạn của chúng mình. Ai chứ anh chàng kỹ sư Johnway, đẹp trai, lương cao, lại dân Mỹ nữa cô nào mà không thích.

Có lẽ đây là một trong những cuộc họp Ba ưng ý nhất. Mọi việc trong Tổ Chức tiến triển rất khả quan, đúng như ý chàng mong đợi.

Ngay sau cuộc họp mấy ngày, Tiểu Ly yêu cầu cung cấp nhân sự hành động. Ba giao cho nàng đúng một tiểu đội. Những đệ tử trung kiên theo chàng bấy lâu nay. Đêm đó Tiểu Ly chia cho Su 4 người, Sái 3 người, còn nàng giữ lại 5 người. Su đánh ngoài biển Hải Phòng. Sái chơi ở Vũng Tầu. Còn Tiểu Ly đích thân dẫn 5 người đánh tầu khu biển quốc tế ngoài khơi Đà Nẵng. Giờ hẹn đồng khởi là đúng 1 giờ sáng. Chỉ có quyền hành động đúng 30 phút, dù thành công hay thất bại cũng phải rút về tầu. Che giấu chân tướng.

Cái tin tầu đánh cá xa bờ tại Đà Nẵng lộng hành bấy lâu nay gần như công khai. Tiểu Ly đoán, nhất định phải có ai đó trong ngành an ninh hay Hải quân đỡ đầu. Bởi vì các tầu hậu cần lớn đánh cá xa bờ, vốn làm ăn rất nặng. Do đó chỉ có những tay tài phiệt dư giả hoặc các tham quan mới có vốn chơi loại này, nên nàng rất cẩn thận. Tiểu Ly đã cho toán của nàng trang bị thêm lựu đạn, dự trù sau khi rút lui phá luôn hầm máy. Những trái lựu đạn này nàng đã cho cạo đi số danh bạ in trên thìa lựu đạn, để khi an ninh điều tra không biết xuất xứ những trái nổ này phát xuất từ đâu. Nàng cũng gắn luôn một cây B.41 trên mũi xuồng. Có nghĩa là lần này chơi toàn đồ thật và hóa trang thành người nhái hẳn hoi để đánh lạc hướng cuộc điều tra.

Đêm nay trăng thật mờ ảo. Nàng cho Tầu mẹ đậu khá xa xuống phía nam sát biên giới Việt Nam. Tiểu Ly tính đánh xong, khi chạy về, nếu còn thời gian sẽ vớt luôn chiếc nào trên đường tháo chạy. Đúng như nàng dự tính, từ trên xuồng cao su, nàng dùng ống nhòm hồng ngoại tuyến thấy rõ chiếc tầu đánh cá mực khổng lồ đang chuyển cá sang tầu Trung quốc. Chờ cho nó bán cá xong, chạy ra khơi, Tiểu Ly cho xuồng cao su rà chầm chậm theo cho tới đúng 1 giờ sáng. Nàng cặp xuồng cao su sát bên mạn tầu này. Tiểu Ly nghe rõ thủy thủ trên tầu đang nhậu nhoẹt, ca hát um sùm.

Năm người của nàng tung thang dây leo lên tầu. Không ai hay biết năm bóng đen đang lần lũi từ phía sau tiến lên boong tầu phía trước. Anh trưởng toán vừa leo lên tầu thấy ngay hai toán đang nhậu. Một toán sát bên chỗ núp có ba thằng cảnh sát, gác súng AK.47 bên cạnh, và một người hơi lớn tuổi ngồi bên ba hoa nói năng vung nước miếng. Không nói một lời nào, anh trưởng toán tiến tới nổ luôn một băng đạn AK.47 làm cả bốn người trong nhóm này chết tại chỗ. Ngay lúc đó, người tới phòng lái cũng đã bắn bể hệ thống liên lạc của tầu rồi.

Toán nhậu bên cạnh tá hỏa bò càng trên sàn tầu. Anh trưởng toán quát to:

- Thuyền trưởng là thằng nào?

Tất cả mọi người nhìn vào người đàn ông vừa bị bắn chết bên cạnh ba xác cảnh sát. Đá vào xác tên thuyền trưởng. Anh trưởng toán nắm một tên trong bọn hỏi:

- Tiền bán cá vừa rồi để đâu.

Thằng này run lập cập, đái ướt cả quần lắp bắp, nói:

- Dạ… dạ…Ông thuyền trưởng để trong khoang thuyền ạ.

Anh ta ra lệnh:

- Đi.

Thằng nhỏ le te chạy trước, dẫn anh ta tới khoang trong chỉ bao bố tiền. Anh ta kêu y vác ra ngoài, ném xuống xuồng cao su. Trong khi đó, toán coi chừng bên ngoài cũng đã cắt đứt ngón tay út của hai tên trong bọn này và cho chúng biết; lần sau còn bán cá cho tầu Trung quốc nữa sẽ giết hết cả tầu. Xong chuyện, cả năm người nhẩy xuống xuồng cao su. Tiểu Ly rồ máy tách xuồng ra khỏi thân tầu, lướt nhanh về phía trước. Nhưng một việc không dự trù đã xẩy ra. Toán tấn công tầu quên không vứt ba cây súng AK của mấy tên cảnh sát xuống biển, nên mấy thằng đánh cá lấy bắn theo xuồng cao su làm Tiểu Ly tá hỏa.

Nàng thét lên:

- Bắn B.41

Không để cho Tiểu Ly nhắc lần thứ nhì, một anh trong toán ghì cây súng la lớn.

- Tất cả né qua một bên. Tôi bắn nè.

Viên đạn nhanh chóng bay đi, tiếp theo tiếng nổ chat chúa. Tiểu Ly la to:

- Còn một viên nữa chơi luôn đi.

Phát súng thứ nhì cũng được tiếp ngay sau đó. Xuồng cao su lướt đi như giông bão, bỏ lại sau chiếc tầu đánh cá đang bốc lửa ngút trời. Về tới tầu mẹ. Tiểu Ly cấp tốc cho chiếc xuồng cao su vào vị trí của nó trong hầm chứa cá. Các khay cá tức tốc được xếp lên trên để ngụy trang. Súng ống, quần áo của cả nhóm cũng được để lại trên xuồng cao su. Công việc lưới cá lại bắt đầu như không có chuyện gì xẩy ra.

Khoảng gần hai tiếng đồng hồ sau. Máy bay thám thính bay vòng vòng trên trời. Tầu Cảnh Sát Biển hú còi inh ỏi kè sát tầu của Tiểu Ly. Họ cho biết vừa có tầu hải tặc cướp tầu đánh cá hậu cần của tỉnh Đà Nẵng và xin phép khám xét tầu. Tiểu Ly hỏi anh thủy thủ xét tầu:

- Có chuyện đó sao xếp. Vùng biển này chúng tôi đánh cá mấy năm nay có thấy gì đâu.

Anh ta tươi cười toe toát trả lời:

- Cô thuyền trưởng ơi. Em cũng lần đầu biết vụ này thôi. Đi lính mấy năm rồi có chi mô.

- Vậy họ có cướp được gì không xếp.

Anh ta cười ha ha nói:

- Em đâu biết chi mô, nghe máy nói cướp có súng, bắn chìm tầu cá lớn luôn. Họ đi xuồng cao su của người nhái. Không biết có phải mấy ông nội đó không hè. Lệnh cho tìm chiếc xuồng cao su đó. Tụi em xét mấy con tầu rồi toàn thuyền thúng không hè.

Tiểu Ly cũng cười ha hả, nói:

- Tụi tôi câu cá mực bằng thuyền thúng, chứ ai có tiền đâu mua xuồng cao su của người nhái đâu. Xếp có muốn ăn cá mực không. Cá ở đây tươi lắm, vừa kéo lên một mẻ nhiều lắm nè.

Anh thủy thủ cười hề hề:

- Thuyền trưởng cho tụi em xin vài con cá mực khô nhậu được không. Cá tươi mấy tầu kia cho cả rổ rồi.

Tiểu Ly gọi thuyền viên đem một mớ cá mực khô lớn trao cho anh ta nói:

- Chúc các xếp nhậu ngon nghe. Coi chừng đừng uống nhiều quá rớt xuống biển đó.

Đám khám tầu cũng vừa trở lại báo cáo:

- Khám cái con mẹ gì mà khám, tầu nào cũng giống tầu nào. Toàn cá với thuyền thúng thôi. Mày có muốn kiếm xuồng cao su tao chỉ chỗ cho. Trong doanh trại người nhái đó. Vô đó mà tìm.

Mọi người lăn ra cười sảng khoái với kiểu báo cáo của đám thủy thủ này. Tầu họ lại hụ còi tiến về phía trước làm nhiệm vụ khám xét tầu, sau khi để lại một biên bản khám xét tầu vô sự cho Thuyền trưởng.

Sáng sớm hôm sau, trong giới ngư dân cả nước lại rộ lên tin tức; tối qua một chiếc tầu bán cá cho tầu Trung quốc tại ngoài khơi Hải Phòng bị người nhái đốt tầu và bắn chết thuyền trưởng. Bốn thuyền viên trên tầu đều bị chặt đứt một ngón tay. Tại Vũng tầu cũng có hai thuyền trưởng bị bắn chết và các thành viên trên tầu đều bị chặt đứt ngón tay út. Riêng tại Đà Nẵng câu chuyện đồn đại trở nên ly kỳ với màn đấu súng trên tầu. Đây là chiếc tầu hậu cần lớn vào bực nhất tỉnh Đà Nẵng. Kết quả ba cảnh sát mai phục trên tầu và viên thuyền trưởng bị bắn chết. Hai thành viên bị chặt ngón tay. Tầu bị chìm vì đám người nhái đó trước khi tẩu thoát còn ném lựu đạn phá hủy hầm máy. Đồng thời sau đó còn quay lại bắn thên hai quả B.41 xé toang mạn tầu bên phải làm cho chiếc tầu lật ngang, và chìm nhanh chóng. May mắn các thành viên còn lại được tầu đánh cá Trung quốc gần đó cứu thoát. Người ta cũng nhắc lại cách đây ba năm, có mấy tầu đánh cá tại Quảng Ngãi bán cá cho tầu Trung quốc ngoài khơi vị tấn công. Nhưng lần đó chỉ có thuyền trưởng bị chặt một ngón tay và đám tấn công cũng không lấy tiền bạc hay vật dụng gì trên tầu. Tuy nhiên, lời cảnh cáo lần này cũng giống y như lần trước, là tầu nào bán cá cho tầu Trung quốc ngoài khơi sẽ không được bảo đảm tính mạng. Và lần này các vụ cướp xẩy ra còn khốc liệt hơn lần trước nhiều. Tầu nào cũng bị lấy đi số tiền vừa bán cá cho tầu Trung quốc.

Ngay tức thì, tất cả các doanh trại người nhái trên toàn quốc bị cắm trại 100%. Thanh tra các cơ quan an ninh từ bộ cho tới địa phương ào ạt tới khám xét tới tấp. Những màn kiển tra dụng cụ, súng đạn, quân số hết sức gắt gao. Nhưng cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu. Người ta cũng tìm thấy mấy thìa lựu đạn nằm trong hầm máy của con tầu đánh cá tại Đà Nẵng. Nhưng vô ích, vì số danh bạ đã bị cạo đi không còn nhận ra được nữa.

Tuy nhiên, việc điều tra cũng làm sáng tỏ được một điều là chiếc tầu cá ở Đà Nẵng là của ông Đại tá Giám đốc công an tỉnh, nên mới có ba cảnh sát trên tầu theo hộ tống bất hợp pháp, và ông này sau đó bị đưa ra khỏi đảng, cách chức và đợi ngày ra tòa.

Sau vụ này, lực lượng Người Nhái và Đặc Công Thủy là hai đơn vị đang xử dụng loại xuồng cao su này mang tiếng nhiều nhất. Nhưng rồi nội vụ sau đó cũng đi vào quên lãng. Tuy nhiên, dân đánh cá kháo nhau; có lẽ từ nay trở đi, không còn ai dám bán cá cho tầu Trung quốc ngoài biển khơi nữa, vì chính phủ chơi trò ném đá dấu tay thật khốc liệt và bá đạo.

Cả Hải Quyên, Kabir và Zalo không ngờ lần này Tiểu Ly chơi bạo tới như vậy. Mọi người rất sợ cơ quan an ninh tìm ra chỗ chứa các xuồng cao su đó trên tầu đánh cá. Nhưng Tiểu Ly cho biết, đã sì hơi trong xuồng cao su rồi đóng thùng, giấu dưới ụ nổi sau một khối đá khổng lồ trong vịnh đảo Đen-Tuyền, nên chắc chắn không ai biết, kể cả tầu ngầm có vô nằm ở dưới bên ụ nổi cũng không nhìn thấy thùng chứa xuồng cao su vì bị tảng đá che khuất. Điều này cũng làm mọi người an tâm. Cả ba người phụ nữ chóp bu của Tổ Chức hôm nay hẹn gặp nhau tới nhà cô Linh bàn chuyện hùn hạp vào tầu du lịch sòng bài ở đảo Đen-Tuyền.

Gió chiều thực mát, hôm nay thời tiết cũng tốt, nên mọi người rất thoải mái cùng nhau lái xe từ Cam Ranh xuống Nha Trang tới nhà cô Linh. Thật không ngờ hôm nay cô Linh lại ra tới ngoài cổng mở cửa đón khách. Đây là điều từ trước tới nay chưa bao giờ xẩy ra. Chờ cho Hải Quyên và Kabir xuống xe đi cùng cô Linh vào nhà. Zalo lái xe vào trong sân. Khách và chủ nhà tay bắt mặt mừng.

Hải Quyên tươi cười nói:

- Em chào chị Linh. Hôm nay được chị ra tới đây đón tụi em, chắc là ông trời đi vắng chăng.

Cô Linh cười lớn:

- Không dám đâu. Bây giờ ai không biết các cô như những bà chúa vùng này.

Kabir lắc đầu lia lịa nói:

- Trời… trời, chị Linh đừng nói thế làm tụi em tổn thọ đó.

Mọi người vui vẻ đi vào nhà. Hải Quyên vừa vào tới phòng khách đã thấy ở đó một phụ nữ hơi lớn tuổi và một người đàn ông còn trẻ ngồi trên trên ghế salon rồi. Họ vừa đứng dậy thì cô Linh đã nói:

- Xin giới thiệu với các cô. Đây là bà chị và ông em của chồng chị ấy. Nghe việc các cô nói tuần trước nên tới đây gặp mặt.

Cả Hải Quyên, Zalo và Kabir đều giật mình. Hèn gì nhìn người đàn bà này thấy quen quen. Thì ra là vợ ông Chủ Tịch Nước.

Hải Quyên vội vàng bước tới cúi đầu, đưa cả hai tay nắm tay bà ta đang chìa ra. Nàng nói:

- Em xin kính chào phu nhân. Tụi em đâu có ngờ lại được gặp phu nhân tại đây.

Zalo cũng đưa cả hai tay, nắm tay người đàn ông vừa đưa tay về phía nàng.

- Em xin chào ông anh.

Người đàn ông vừa bắt tay Zalo vừa cười cười, nói:

- Xin các cô cứ tự nhiên. Chúng ta như bạn bè thôi mà.

Cô Linh tươi cười nói:

- Nào, xin mấy người đẹp ngồi xuống đi. Để tôi giới thiệu với bà chị và cậu em đây nhé.

Nói xong, chờ mọi người ngồi xuống rồi, cô Linh nhìn bà chị nói:

- Thưa chị đây là các cô Giám đốc trong công ty Tân Tiến. Đặc biệt cô Hải Quyên là chủ nhân của hòn đảo Đen-Tuyền như em đã thưa với chị bữa trước. Còn cô Zalo là chủ nhân của du thuyền Casino trên đảo. Cô Kabir thì chắc chị cũng biết rồi, cô ấy là giám đốc đoàn tầu của công ty K&Z lớn nhất nước hiện nay. Cô ấy là tiến sĩ kinh tế du học cả bên Nga lẫn bên Anh quốc về đó chị.

Quay về phía Hải Quyên, cô Linh nói:

- Bà chị tôi thì chắc các cô biết rồi. Duy chỉ có cậu em đây là chắc các cô chưa biết. Chú ấy tên Sáng, em của chồng chị tôi. Hiện làm trong Bộ Chính Trị coi về Quốc phòng.

Zalo nói:

- Thật hân hạnh cho tụi em hôm nay được biết anh Sánh và gặp mặt phu nhân.

Sáng cười hì hì, nói:

- Chức tước thì như vậy, chứ thực tình chúng tôi không dám so sánh với các đại gia tỷ phú như các cô đâu. Ngay cả trong lãnh vực quốc phòng còn phải nhờ vả vào các cô thì phải biết rồi.

Kabir buộc miệng.

- Hạm đội tầu ngầm à.

Hải Quyên lấy tay đạp mạnh vào vai Zalo, la nho nhỏ:

- Cái cô này…

Sáng cười hì hì.

- Bí mật với ai chứ với các cô thì thừa biết rồi, Tuy nhiên đó là điều tối mật quốc gia đó.

Kabir rụt đầu nói nho nhỏ:

- Em biết mà anh Sáng. Chị Linh giới thiệu anh có chân trong Bộ Chính Trị lại coi về quốc phòng nên em mới lỡ nói ra thôi. Chứ hở môi chuyện này dám bị dựa cột lắm.

Mọi người nghe Kabir nói đều cười khúc khích.

Cô Linh chờ cho mọi người im lặng, nói:

- Thôi bây giờ đi vào chuyện chính ngày hôm nay nhé. Cô nào nói chuyện này cho mọi người nghe đi.

Hải Quyên nói:

- Tụi em xin để Zalo nói về sòng bài trước nhé.

Zalo nói:

- Dạ… thưa phu nhân và anh Sáng. Hiện công ty tụi em có Khách sạn Casino tại Cầu Đá Nha Trang. Đó là Khánh sạn sòng bài Tân Tiến Nha-Trang, đã hoạt động gần hai năm rồi. Và trong tương lai sẽ có ba khách sạn Casino ở các Đặc Khu kinh tế Vân Đồn ở Quảng Ninh, Bắc Vân Phong ở Khánh Hòa và Phú Quốc ở Kiên Giang. Phải thú thực tất cả các sòng bài tại khách sạn này chắc chắn doanh thu sẽ thua xa sòng bài nổi trên du thuyền Casino của tụi em ở đảo Đen-Tuyền. Lý do rất dễ hiểu là các sòng bài trên bờ chỉ dành cho người nước ngoài. Còn trên du thuyền không có luật cấm người trong nước tới chơi bài. Hơn thế nữa, hiện nay chỗ này là nơi duy nhất người trong nước có thể tới chơi bài công khai có tiêu chuẩn quốc tế mà thôi. Nơi đây không khác gì các sòng bài lớn nổi tiếng tại Las Vegas Hoa Kỳ. Bây giờ em xin nhường lời cho chị Kabir, người liên lạc với các công ty quốc tế về Casino du thuyền ạ.

Kabir tính đứng dậy thì bà Chủ Tịch Nước, khoác tay nói:

- Cô cứ ngồi nói chuyện tự nhiên đi. Đừng câu nệ làm gì.

Kabir nói:

- Em xin cám ơn phu nhân. Công ty chúng em không có tham vọng mua những con tầu du lịch lớn như chiếc Symphony of the Seas của Mỹ ở Miami, vì con tàu khổng lồ này trị giá tới 3.35 tỷ USD có thể chứa tới 6.680 hành khách. Hơn nữa, nó lớn như vậy vì trên đó có đủ thứ như bể bơi, nhà hát, cửa hàng v.v…và nhất là mấy ngàn phòng ngủ. Chi phí điều hành hàng ngày của nó cả triệu đô. Nhưng so sánh chỗ đánh bài thì chưa chắc nhiều bằng con tầu bé nhỏ của công ty chúng em tại đảo Đen-Tuyền. Vì con tầu của công ty chúng em chỉ có chỗ chơi bài và nhà hàng ăn, chứ không có các thứ khác. Khách tới chơi bài rồi về chứ không ở lại ngủ đêm, hoặc đi thưởng ngoạn du lịch hai ba ngày hoặc cả tuần như những chiếc du thuyền quốc tế khác. Bởi vậy khi đầu tư giá thành của con tầu chưa tới nửa tỷ đô la. Và chi phí hàng ngày chỉ bằng 1/1000 con tầu du lịch kia. Tuy nhiên, em chắc chắn rằng; doanh thu của nó bằng hay hơn, con tầu trị giá hơn 3 tỷ USD kia chứ không thua. Đó là em nói tới chúng mình đóng tầu mới.

Còn như con tầu của công ty tụi em là mua lại từ một công ty phá sản tại Anh quốc. Hơn thế nữa, tiền sửa chữa lại gần như số không vì xưởng đóng tầu của công ty làm lấy. Giá thành chỉ còn bằng khoảng hơn 1/3 giá tầu mua mới thôi. Cũng vì chị em chúng em qúi mến chị Linh, nên mới rủ chị ấy chơi chung cho vui. Chứ thực ra bây giờ hai, ba trăm triệu đô đối với công ty chúng em mượn ngân hàng nào cũng được ạ.

Nghe Kabir nói, Linh cười hì hì.

- Chị cám ơn các em nghĩ tới chị. Đúng là tiến sĩ kinh tế nói chuyện có khác. Tính toán kinh hồn luôn. Thú thực với số tiền đầu tư như vậy, đối với công ty các em là chuyện nhỏ. Nhưng đối với chị là cả một gia tài. Dù có muốn đi vay mượn ngân hàng cũng không có đủ tín dụng đâu. Bởi vậy chị mới thưa với chị Hai và chú Sáng tiếp tay với chị kiếm chút tiền trong khi nền kinh tế khó khăn này đó các em.

Hải Quyên mỉm cười nói:

- Với phu nhân và anh Sáng đây nhúng tay vô thì có cái gì là lớn lao nữa đâu mà chị Linh lo.

Bà Chủ Tịch Nước, chị Hai của cô Linh bây giờ mới lên tiếng.

- Nghe cô tiến sĩ kinh tế Kabir nói mà tôi cũng thấy ham luôn. Chú Sáng nghĩ sao?

Ông Sáng mặt mày sáng rỡ, cười hì hì nói:

- Chị Hai OK là chúng em theo ngay. Tuy nhiên, nếu chúng mình đứng tên hùn vào công ty này thì bắt buộc phải mượn tiền ngân hàng. Cho dù có sẵn tiền cũng không thể đưa vào đấy ngay được, vì sao chắc chị Hai hiểu rồi. Vậy thì lấy tín dụng đâu để làm chuyện này. Không lý nói anh Hai bảo ngân hàng tôi là Chủ Tịch Nước đứng ra bảo lãnh sao.

Mọi người nghe Sáng nói cười thích thú. Hải Quyên nhìn bà Chủ Tịch Nước nói:

- Thưa phu nhân, nếu phu nhân bằng lòng hùn vốn làm ăn thì tụi em xin lấy danh nghĩa công ty bảo lãnh cho phu nhân muốn mượn ngân hàng bao nhiêu cũng được ạ.

Sáng reo lên:

- Như vậy còn gì bằng nữa chị Hai. Cô Hải Quyên chắc chưa?

Hải Quyên cười hì hì, nói:

- Dạ thưa anh, trước mặt phu nhân tụi em đâu dám nói bừa. Hơn nữa, ba đứa tụi em đều có mặt tại đây rồi, chứ em có dám đi ăn lẻ đâu. Phải không Zalo, Kabir.

Kabir cười:

- Chị Hải Quyên phán thì tụi em có mọc nanh cũng không dám hó hé.

Cô Linh nói:

- Chị Hai và chú Sáng nhất trí như vậy nhé. Bây giờ cũng còn sớm. Chúng ta có thể tới tham quan mấy chỗ đó được không. Nghe nói Casino này đã lâu mà không biết mặt mũi nó ra sao, vì mình da vàng mũi tẹt không ai cho vô.

Zalo nói:

- Vậy bây giờ chúng em kính mời phu nhân và anh chị đi với tụi em tới đó được không ạ. Coi cho vui thôi mà.

Bà Chủ Tịch Nước cũng có vẻ tò mò nói:

- Ừ… chúng mình đi một lần cho biết.

Tất cả mọi người ra xe, Zalo lái xe tới Cầu Đá để mọi người coi sòng bài tại Khách sạn Casino Nha-Trang.

Sáng ngồi ghế trên cạnh Zalo hỏi nàng:

- Cả ba cô cùng đi như thế này, không sợ có ai bắt cóc hay tấn công thì sao?

Zalo cười hì hì.

- Anh Sáng coi kiếng chiếu hậu, có chiếc xe theo chúng mình từ lâu phải không?

- Đúng rồi, vì thế anh mới hỏi em đó.

Cô Linh có vẻ lo lắng hỏi:

- Có sao không Hải Quyên.

Hải Quyên cười, nói:

- Thưa chị, cái xe đó là toán bảo vệ tụi em đó chị.

Sáng nói:

- Hèn chi mấy cô này tỉnh bơ.

Hải Quyên nói:

- Khỏi cần đám bảo vệ đó đâu anh Sáng. Anh đi với Zalo là võ sư Nhu Đạo đó. Cô ta không bắt cóc ai thì thôi, chứ chự nào tới số mới đụng vào cô ấy.

Sáng trợn mắt, nói:

- Trời… anh ngồi cạnh thứ dữ mà không hay. Em đai đen mấy đẳng rồi.

- Dạ, em đệ tam đẳng huyền đai ạ. Nhưng mà em hiền khô à.

Hải Quyên lại nói:

- Cô ta còn là bác sĩ bấm huyệt. Không biết cô ấy có biết điểm huyệt không.

Zalo cười lớn.

- Trời ơi… trời. Hải Quyên đưa em lên chín từng mây đó anh.

Mọi người cười nói vui vẻ một lúc, Zalo đã lái xe tới Khách sạn sòng bài Tân Tiến Nha-Trang. Xe vừa đậu lại, đã có mấy anh tiếp tân mặc đồng phục chạy tới mở cửa xe, họ đều cúi rạp người xuống chào kính. Mọi người đi vô trong khách sạn. Đi tới đâu, nhân viên thấy họ đều cúi rạp người chào kính rất nghiêm chỉnh. Lên thang máy tới từng trên, bắt đầu khu sòng bài Linh không còn thấy bóng dáng người Việt nào nữa. Đa số là dân Trung quốc. Nàng bắt đầu cảm tưởng đây không còn là đang đứng trên lãnh thổ Việt Nam nữa. Từ cô chia bài, tới anh đổi clips hay bưng rượu cho khách toàn là người Hoa.

Linh hỏi:

- Ở đây có bao giờ gặp dân đánh bài lận không em.

Zalo cười.

- Để em đưa anh chị lên khu kiểm soát nhé.

Nói xong, Zalo đưa mọi người tới một cửa nhỏ bên hông, lên cầu thang vào một căn phòng ánh sáng lờ mờ. Mọi người nhìn thấy cả dẫy màn hình chiếu toàn khung cảnh khách đang chơi bạc. Các nhân viên thấy Zalo dẫn khách vào vội vàng đồng loạt đứng lên chào. Zalo nói:

- Các anh chị cứ làm việc đi. Để chúng tôi tự nhiên.

Linh không ngờ nơi đây tổ chức chu đáo như vậy. Nàng bắt đầu thấy thực sự nể nang ba người phụ nữ này. Trước kia đã có mấy lần họ nhờ vả nàng lo chuyện này chuyện nọ. Những chuyện hàng quán bị cảnh sát bắt bớ không đâu. Nay với khung cảnh này, chắc chắn mấy cô này không còn tầm thường như xưa nữa.

Linh hỏi Zalo:

- Tôi hỏi thực cô nhé, Khách sạn sòng bài này to lớn như thế, có ông bà nào hùn hạp vào không?

Zalo cười:

- Thưa chị muốn nói, có ông bà lớn nào hùn hạp trong công ty tụi em phải không. Thú thực với chị, thành viên chính trong công ty chỉ có ba đứa em. Chị là người đầu tiên chúng em đề nghị hùn hạp vào du thuyền Casino cùng với Thủ Tướng.

Sáng nhạc nhiên hỏi:

- Thủ Tướng chính phủ à. Ông ấy cũng có chân trong này sao.

Zalo nói:

- Không, chúng em chỉ mời Thủ Tướng tham gia vào Du thuyền Casino ở đảo Đen-Tuyền thôi. Còn các tầu bè, khách sạn thì chưa có ai hết. Tuy nhiên, các khách sạn sòng bài trong Đặc Khu Kinh Tế sắp mở chắc chắn phải có mặt bá quan văn võ ở trong đó rồi.

Sáng nói:

- Như vậy có nghĩa là chiếc du thuyền sòng bài mà chúng tôi đang dự định hùn vốn có cả Thủ Tướng à.

Zalo gật đầu, nói:

- Chúng em đã dành 30% cho Thủ Tướng, cuộc thương lượng đã xong. Còn 30% trăm nữa dành cho anh chị. Sở dĩ có chuyện này vì đây là chỗ đầu tư ít tiền nhất mà lợi nhuận thu về nhiều nhất, nên chúng em muốn mỗi người có một chút gọi là làm quen.

Sáng hỏi:

- Thủ Tướng có biết chúng tôi hùn hạp vụ này không?

- Thú thực với anh, chính ngài ấy đề nghị như vậy.

- Ồ thì ra thế. Vậy mà các cô không nói trước. Nếu biết ông ấy đã có ý đó thì chúng ta cần gì phải bàn thảo nữa. Coi như đã xong từ lâu rồi.

Zalo cười hì hì.

- Sở dĩ chúng em không dám nói ra, vì ngài Thủ Tướng cũng bảo không nên nói trước. Nhỡ các anh chị không chịu thì tụi em phải đi tìm người khác.

Sáng nói:

- Vậy sao. Thế các cô có dự định tìm ai nữa không.

Zalo nói:

- Thưa anh, con tầu này kể như đã xong. Công ty chúng em chỉ giữ lại 40% thôi. Bởi vì kế hoạch tầu du lịch sòng bài ở đảo Đen-Tuyền sẽ chỉ có ba chiếc thôi. Chiếc còn lại công ty chúng em cũng giữ 40% như chiếc vừa bàn bạc với anh chị.

Sáng hỏi:

- Vậy ai sẽ là người hùn hạp vào chiếc thứ ba đó?

- Dạ, một phần của Chủ Tịch Quốc Hội. Một phần của cụ Tổng.

Sáng ngạc nhiên hỏi:

- Chủ tịch Quốc Hội thì không có gì đáng nói, nhưng làm sao các cô kéo được cụ Tổng vào đây?

Kabir trả lời thay cho Zalo.

- Nếu anh Sáng biết Hải Quyên sẽ đi với cụ Tổng sang Trung quốc thì không còn thắc mắc nữa phải không.

Tự nhiên Sáng muốn nín thở, chàng hỏi thực nhanh:

- Cô Hải Quyên đi với cụ Tổng trong phái đoàn sang Trung quốc sắp tới ký hiệp ước ấy à?

Hải Quyên nói:

- Cả chị Kabir nữa chứ không phải một mình em. Nhưng anh biết mà, trong phái đoàn sang đó, doanh nhân Việt Nam cũng có tới hơn mười người.

Sáng nói:

- Tôi hiểu chứ, nhưng đó là các doanh nhân làm ăn thành đạt đứng đầu Việt Nam.

Zalo mỉm cười:

- Chắc anh biết chị Hải Quyên là chủ nhân đảo Đen-Tuyền. Cũng là Tổng Giám đốc công ty của tụi em. Chị ấy giúp chúng em điều hành hơn 150 chiếc tầu biển lớn nhỏ. Trong đó có 10 chiếc tầu Con-ten-nơ lớn nhất nước mình, giao dịch hàng hải quốc tế. Chị ấy là người đã ký kết với Trung quốc hàng năm xuất cảng hơn 80.000 tấn gạo qua đó. Và hiện nay còn vận động được độc quyền chở gạo từ Nam ra Bắc và than đá từ Hải Phòng vào Nam, đó là chưa kể đoàn tầu đánh cá của công ty cũng có tới hơn 100 chiếc lớn nhỏ, cũng như công ty đang điều hành nhiều chi nhánh khắp đất nước sản xuất lúa gạo. Chưa kể hai khách sạn casino năm sao và ba khách sạn cũng vào hạng năm sao đang xây tại các Đặc Khu Kinh Tế và nhiều xưởng đóng tầu nữa. Như vậy có đủ liệt vào doanh nhân thành đạt không anh.

Tự nhiên trống ngực Sáng đánh thình thịch. Chàng không ngờ con người đó đang đứng bên cạnh mình. Chàng nói nho nhỏ:

- Anh có nghe bạn bè nói về người phụ nữ sẽ đi bên cạnh cụ Tổng qua Trung quốc là một người đàn bà phi thường. Ai ngờ lại là Hải Quyên. Em có biết rất nhiều người đang háo hức làm quen với Hải Quyên không?

Hải Quyên nói:

- Anh nghe Kabir nói về em thôi, chứ cô ấy có chịu nói về bản thân mình đâu. Em xuất thân từ Nga. Nhưng học hành nhì nhằng và lấy chồng người Nga thôi. Chứ Kabir mới thực là người ngay cả giới tình báo KGB của Nga cũng còn phải nể cô ta vài phân, vì cô ấy quen rất nhiều tướng lãnh cao cấp cũng như những người trong chính giới Nga đó anh. Anh có biết khi Nga bán chiếc tầu ngầm đầu tiên cho Việt Nam, họ đã tìm cô ấy hỏi ý kiến không.

Mải mê quan sát sòng bài nên im lặng từ nãy tới giờ. Bà Chủ Tịch Nước nghe câu chuyện của mấy cô gái này nói chuyện với ông em chồng cũng phát hoảng, bà nói:

- Hôm nay được biết các cô là hân hạnh của tụi tôi chứ không phải các cô. Quả thực không ngờ bao nhiêu tinh anh của đất nước lại nằm hết trong công ty Tân Tiến rồi.

Hải Quyên nói:

- Trời… phu nhân đừng nói thế làm tụi em giảm thọ. Cũng chỉ là buôn bán nhì nhằng gặp thời một chút thôi ạ. Bây giờ Zalo chở chúng ta ra đảo Đen-Tuyền coi Du Thuyền Casino được không ạ.

Hơn một giờ sau, mọi người đã có mặt trên chiếc tầu Casino tại đảo Đen-Tuyền. Lúc này cả bà Chủ Tịch Nước, cô em gái và chú em chồng ông Chủ Tịch Nước mới biết hậu ý của các cô gái này dành cho chị em mình. Đi một vòng Casino trên tầu. Mọi người muốn chết ngộp vì thiên hạ tiêu tiền như giấy vụn. Khi coi sổ sách chi thu mới thấy số tiền nếu bỏ ra hùn hạp không đầy nửa năm là đã thu về hết rồi. Như thế đây không phải là món quà hậu hỹ, dễ dàng chưa từng có, từ trước tới giờ mọi người được hưởng hay sao.

Trời về đêm, đứng trên tầu nhìn xuống vùng vịnh đảo Đen-Tuyền, những con tầu đánh cá rập dình trên mặt nước, đèn đuốc sáng choang và trên đảo hàng hàng lớp lớp nhà kho cũng như chung cư cao tầng như một thành phố. Tất cả đều là tài sản của công ty Tân Tiến. Bà Chủ Tịch Nước nghĩ như thế này có khác gì một quốc gia trong một quốc gia đâu. Họ đã ký kết với chính phủ sử dụng đất 99 năm, và dưới đáy biển không biết có bao nhiêu tầu ngầm của Hải quân đang nằm ở đó. Như vậy thì thế lực nào sau lưng mấy người đàn bà độc thân này.

( Xin xem tiếp chương 12 )

2 views0 comments

Comments


bottom of page