top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 10

Updated: Jul 26, 2022




Chương 10

Tối nay là ngày hẹn đám Bẩy Thẹo đánh cướp năm nhân vật trong Bộ Công Thương và băng đảng Rồng Xanh. Ba cùng đám thủ hạ thân tín tới cảng Tân Vũ đặt mìn trong con-ten-nơ đã mướn dự định để bọn Bẩy Thẹo chui vào chết chùm. Chàng bắt buộc phải xuống tay giết chết hết tụi này. Vì Ba đã được tin lần trước, tụi nó qua mặt chàng một cách quá đáng. Đa số bọn chúng đều giấu hột xoàn, nhẫn vàng không giao nộp. Như vậy có nghĩa là lần trước giá trị hàng cướp được đã thất thoát khá nhiều. Đây là điều không thể tha thứ được. Nhất là vì thế mà chúng đang bị Cảnh Sát Quốt Tế nghi ngờ, theo dõi, khi đem bán các hiện vật trên tại Thượng Hải. Nếu để đám này sống, không trước thì sau chàng sẽ bị lộ chân tướng. Coi như chết!

Bởi vậy lần này Ba mới nhử chúng bằng cách cho ăn chia. Chứ ai ngu gì mướn bọn tép diu này với cái giá ấy. Lần trước trả 10,000 đô la cho một đứa đã là cái giá cao ngất ngưởng, chưa có một băng đảng nào dám làm như vậy. Thế mà chúng còn tham lam phạm vào điều cấm kỵ là thất hứa trong giới giang hồ.

Lần này Ba đã dự tính là số hàng cướp được phải gấp trăm lần trước. Bởi vì đám tham quan này có tổ chức dây dưa với nhiều nhân vật lớn trong chính quyền, coi trời bằng vung. Chủ yếu là chúng đòi có của phần trong các công ty làm ăn lớn gần như một cách công khai, nhất là Ba điều tra ra đứa nào cũng bà lớn, bà nhỏ tùm lum, cũng như con cái đám này đều ra ngoại quốc du học, ăn chơi có tiếng bên các nước đó.

Còn băng Rồng Xanh là băng đảng kiểm soát toàn vùng thương cảng Hải Phòng. Chúng điều hành mọi hoạt động phi pháp tại bến thương cảng lớn nhất nước. Ngay cả cơ quan an ninh tại đây cũng rất nể mặt chúng. Đó là không nói tới các cấp lãnh đạo an ninh tại đây hầu hết đền dính dáng tới đám này, không trực tiếp thì cũng gián tiếp hoạt động cho chúng.

Cũng vì dự tính số tiền và đồ quí giá sẽ rất nhiều, nên Ba đã để một số bao đựng quần áo nhà binh lớn trong túi xách cho chúng xử dụng. Những túi này khi mang trở về, các tài xế có nhiệm vụ bỏ vào một cái con-ten-nơ sát bên tầu của chàng đậu, và được câu lên tầu ngay theo sự xếp sắp của chàng. Và đương nhiên như lần trước, các xe hơi xử dụng đều mang bảng số giả và sau đó đem đi sơn lại mầu khác ngay. Chỉ có một điều khác với lần trước là lần này, Ba cố tình để cho chúng lộ chân tướng, vì chắc chắn cơ quan an ninh sẽ lấy dấu tay trên xác chết và giấy tờ chúng mang theo, cũng như các chuyến bay chúng đi tới. Điều này sẽ làm cho các cơ quan an ninh hướng về các băng đảng ở Thượng Hải nhiều hơn.

Và đúng như sự tiên liệu của Ba. Vụ cướp này chót lọt không một sơ hở nào. Có điều chàng cũng hơi áy náy là chúng giết người nhiều quá. Đám côn đồ băng đảng Rồng Xanh chết thì không nói làm gì. Mặc dù tất cả những đứa có mặt trong tổng đàn của bọn đó không một đứa nào sống sót. Nhân số lên tới ba mươi mấy mạng. Nhưng cả năm nhân vật trong Bộ Công Thương đều bị giết hết với mấy gia nhân thì hơi quá. Tuy nhiên, được cái chúng không đụng tới đàn bà con nít thì kể cũng còn khá. Có điều đáng nói là đúng như trong kế hoạch, trước khi tẩu thoát, tất cả nơi đánh cướp đều bị chúng phóng hỏa. Do đó công an cảnh sát lúc đó dồn hết lực lượng chú ý vào các đám cháy mà lơ là cho bọn chúng tẩu thoát một cách dễ dàng. Cũng may mắn là các căn hộ của đám tham quan này đều là các biệt thự rộng lớn, có sân vườn bao quanh nên những đám cháy đó không lây lan ra các nhà bên cạnh.

Khỏi phải nói, vụ cướp lần này kèm theo sáu đám cháy và hàng chục người chết đã làm náo loạn thành phố Hải Phòng như thế nào. Đó là chưa nói tới vụ nổ con-ten-nơ tại cảng Tân Vũ với ba mươi mạng ngồi trong đó tan xác, mà các cơ quan an ninh lại khám phá ra chính là thủ phạm vừa đi đánh cướp về! Người ta đã thu được giấy tờ của chúng mang theo, và các hiện vật quí giá cướp được vung vãi khắp nơi quanh đó.

Còn giới giang hồ anh chị tại Hải Phòng đều xanh máu mặt. Không thể nào đoán được thế lực nào kinh khủng tới nỗi giết hết một tổng đàn mạnh nhất tại đây mà không ai biết, không ai nghe thấy một tiếng súng nổ nào. Hơn nữa, sau này lại nghe nói cả ba chục mạng bị giết trong con-ten-nơ lại chính là các tên cướp trong vụ cướp dã man này. Như thế thì chúng bị thanh thoán ngay đêm đó bằng chất nổ để bịt miệng chăng. Tụi này toàn là các anh chị có tiếng trong giới giang hồ tại Thượng Hải mới ghê. Cũng vì vậy mà cả dân giang hồ tại Thượng Hải cũng rúng động. Ngay sau đó, hầu như dân anh chị tại Hải Phòng mạnh ai nấy trốn, vì tất cả các cơ quan an ninh toàn quốc đổ dồn về Hải Phòng truy quét tàn khốc. Đó là chưa nói tới các băng đảng ở Thượng Hải chắc chắn sẽ tìm thủ phạm giết đồng bọn chúng để trả thù.

Chiếc tầu con-ten-nơ chở các vật đánh cướp đã cặp bến cảng Cam Ranh an toàn. Ba cho đóng thùng tất cả tiền bạc và các thứ khác vào từng thùng nhỏ chở tới một biệt thự riêng mà Zalo đã mua từ trước cho bố mẹ mình ở trên lầu. Chính ông bà này cũng không biết phía sau vường lại có hầm chứa các hiện vật này, vì khi dọn đến đây Zalo đã mua căn biệt thự này cả năm rồi. Căn hầm được làm phía sau vườn, ăn thông với nhà để xe bằng một đường hầm khá rộng. Nơi đây trước kia là bể bơi sau nhà, nay được xây thêm nắp hầm. Phía trên nắp hầm là hòn non bộ và cây cảnh. Đây là nơi Ba cho chứa các thứ cướp được từ trước tới giờ. Sau vụ đánh cướp lần này, tiền bạc đã chứa gần một phần ba cái hầm. Chính Ba cũng không biết có bao nhiêu. Vàng lá, vàng thỏi cộng lại sau mấy lần cướp được có lẽ cũng phải gần cả tấn!

Vài tuần lễ sau, những gì xẩy ra cho quan chức tại Quảng Ngãi và Khánh Hòa trong vụ cướp ở đó lại tái diễn tại Hải Phòng. Hầu như 80% nhân viên cơ quan an ninh từ trên xuống dưới bị giáng chức, đổi đi nơi khác, hoặc ít nhất là bị khiển trách và kỷ luật. Còn năm ghế trống của các quan chức Bộ Công Thương bị giết, người ta bắt đầu tranh nhau, chạy chọt vì đó là chỗ béo bở.

Lần này thật oái oăm, Ba lại được Bộ Trưởng công an chỉ định làm thủ trưởng điều tra vụ án này. Ngay ngày đầu tiên, Ba cho bí mật bắt tên cò từng gặp Kabir điều đình mai mối, đòi chia chác của phần trong công ty hàng hải K&Z.

Từ tên này, chàng đã lần ra đường dây từ trên xuống dưới móc ngoặc nhau chòng chéo như thế nào. Các nghi can lần lượt bị bắt để tiếp tục điều tra vụ án. Cuối cùng, cái đích đi tới là các tham quan bị cướp và bị giết. Phủ phạm là một băng đảng nào đó ở Thượng Hải, sau khi sai đàn em đánh cướp thì thanh toán luôn thủ hạ để bịt miệng. Vụ việc tiếp theo là nhờ cảnh sát hình sự quốc tế và Hải Nam tình báo sở hợp tác điều tra bên Thượng Hải. Còn tên cò bị bắt đầu tiên đã bị đập chết trong khám, được báo cáo tự tử trong lúc bị giam giữ.

Ông Bộ Trưởng công an hết sức hài lòng về kết quả điều tra này. Vì hơn ai hết, Ba biết rõ chính ông ta và Thủ tướng cũng có phần trong đường dây tham nhũng. Cũng như những nhân vật trong Bộ chính trị và Quốc Hội mà Ba lờ đi không đụng tới. Đương nhiên là mọi người rất mang ơn chàng. Những nhân viên an ninh tại Hải Phòng bị coi là không có khả năng nghiệp vụ. Ba đề nghị tuyên chuyển đi nơi khác, kiểm điểm và sa thải một mớ khỏi đảng, đưa ra khỏi ngành công an. Cuối năm đó, Ba được đề nghị thăng hàm Trung tướng. Và đương nhiên chàng được tất cả cơ quan có thẩm quyền quyết định đồng ý một cách dễ dàng.

Thực sự Ba chẳng ham gì cái hàm Trung tướng đó. Vì mục đích chính chàng đã đạt được. Trong khi điều tra, Ba đã gặp gỡ tất cả những nhân vật trong Bộ Chính Trị, Quốc Hội và Chính phủ có dính dáng tới vụ án này. Đây là những người đa số theo phe thân Trung cộng, địch thủ của phe chàng trong đảng. Chàng đã cho mời từng người trong bọn họ đi ăn cơm và nói chuyện. Ba lại dùng chiêu cũ, chàng làm hai bản báo cáo. Một bản tóm tắt tất cả tội trạng mọi người theo như lời báo cáo của thuộc hạ.Và đề nghị đưa mọi người qua cơ quan Tư pháp truy tố. Còn một bản báo cáo khác, chàng truy trách nhiệm cho những kẻ đã bị giết chết và gán cho họ cấu kết với các băng đảng xả hội đen, để đưa tới vụ thanh toán nhau, liên quan tới cả băng nhóm bên Thượng Hải. Vụ án này phải kết thúc tại đây, vì những người có trách nhiệm đã chết hết.

Đương nhiên là những nhân vật gặp gỡ chàng chẳng ai muốn bị truy tố. Và Ba cũng nhất định không nhận bất cứ bao thơ nào của ai. Nhưng chàng đã đề nghị mọi người ủng hộ cho công ty hàng hải K&Z độc quyền chuyên chở than đá từ Hải Phòng vào trong Nam. Và cũng xin họ phải ủng hộ cho công ty khách sạn Tân Tiến được phép mở sòng bài trên toàn quốc cho ngươi nước ngoài. Đối với các tham quan thì mạng sống của họ là trên hết. Do đó, những đòi hỏi của Ba thật dễ dàng cho họ chấp nhận một cách vui vẻ.

Trở về Cam Ranh, Ba cho gọi Zalo, Hải Quyên và Kabir tới hội ý về kế hoạch thành lập các khách sạn Casino. Mọi người hết sức mừng rỡ về thành quả đạt được lần này.

Hải Quyên nói:

- Xin Zalo cho biết kết quả chuyến học hỏi về sòng bài ở Ma Cao và Thượng Hải ra sao.

Zalo mỉm cười, nói:

- Em xin cám ơn anh Ba cho phép tụi em được qua bên đó để lo về việc này. Điều thích thú nhất là các anh chị đã thấy, cả ba thành viên tụi em đều sửa sắc đẹp, đẹp quá chừng chừng phải không.

Mọi người cười rộ vì câu trả lời tự khen mình của Zalo. Nàng tiếp:

- Tuy nhiên, ham làm đẹp nhưng không quên nhiệm vụ. Ngoài việc ghi nhận sinh hoạt của các sòng bài ở Ma Cao và Thượng Hải. Tụi em còn cố học được một lớp chia bài đặc biệt, hết sức hấp dẫn. Cá nhân em thì chỉ biết họ làm như vậy, nhưng Bạch Hà và Thu Tử không hổ là dân giang hồ võ đạo. Các cô ấy đã tiếp thu kỹ thuật chia bài bịp này một cách suất sắc. Lớp học tráo bài này nếu không phải vì Bạch Hà và Thu Tử xưa kia đã từng làm trong sòng bài của họ thì không bao giờ họ truyền thụ cho hai cô này. Bởi vậy em đề nghị cho hai cô đó dậy lại các nhân viên chia bài của mình.

Cả Hải Quyên và Kabir đều đồng ý, như Ba lại lắc đầu. Nói:

- Bạch Hà và Thu Tử không thể truyền thụ phương pháp chia bài bịp này cho bất cứ ai được. Bởi vì sòng bài của chúng ta chỉ dành cho người nước ngoài. Phải nói đa số là dân Trung quốc. Đương nhiên khách hàng của chúng ta cũng sẽ có rất nhiều tay chơi cờ bạc bịp vào bậc thầy tại Trung quốc tới kiếm ăn. Họ sẽ vạch mặt nhân viên của mình ra ngay. Lúc ấy thì coi như tan sòng!

Zalo nói:

- Anh Ba nói đúng. Dù cho nhân viên của chúng ta có học được phương pháp này, nhưng so với mấy tay tổ bên Ma Cao hay Thượng Hải thì cũng còn thua xa. Do đó, em đề nghị như thế này. Không dậy cách chia bài bịp cho nhân viên chia bài. Nhưng toán kiểm soát thì nhất định phải học. Nhưng họ không được phép chia bài. Những người trong toán kiểm soát này học được phương pháp chơi bịp phải cam kết không bao giờ được chơi bài ở bất cứ đâu. Nếu phạm lời hứa chẳng những bị sa thải mà còn khó giữ tính mạng.

Nghe Zalo nói, cả Hải Quyên và Kabir đều rùng mình. Không ngờ một Zalo nhút nhát, yếu đuối ngày nào mà bây giờ lại dữ dằn như vậy. Cô nàng này đã lột xác từ lúc nào không ai hay. Hèn gì trong ba đứa này, chỉ có Zalo khoái theo học Nhu Đạo, mà nàng lại tiến bộ tới cả sư phụ của nàng là Tereshko và Lohkov cũng phải bái phục. Với Lohkov thì không kể, nhưng khi Zalo đấu với Tereshko đã nhiều lần Zalo đánh cho Tereshko thua liểng xiểng. Có lẽ vì thân thể to cao và giòng máu Mông Cổ trong người Zalo tạo nên bản lãnh của nàng như bây giờ.

Ba đồng ý với Zalo ngay. Chính chàng cũng không ngờ Zalo lại mạnh bạo như vậy. Chàng nghĩ con người này chắc chắn sẽ là người đắc lực nhất trong kế sách xây dựng sòng bài của chàng.

Ba hỏi Zalo:

- Còn về dụng cụ các môn chơi em lo tới đâu rồi.

- Dạ… thưa anh, em đã liên lạc với mấy công ty chuyên sản xuất các thứ đó, họ rất vui mừng được cung cấp tất cả những gì mình đòi hỏi ạ.

- Theo em thấy thì những môn chơi nào chúng ta cần chú ý nhất?

- Dạ… có lẽ Tài Xỉu được dân Trung quốc ưa thích nhất. Tuy nhiên, nếu một sòng bài không có môn chơi Roulette thì sòng bài đó chưa phải là sòng bài chuyên nghiệp. Nhưng các trận đánh lớn lại là các trận xẩy ra ở môn bài Tây. Và cũng chính môn chơi này là chỗ dân chơi bài bịp giết nhau kinh khủng nhất. Còn các máy kéo tiền có lẽ lại là môn giải trí cho nhiều khách hàng nhất, mặc dù ai cũng biết, các máy này được điều chỉnh cho nhà cái thắng tới 75%.

Ba hỏi:

- Ngoài những gì em vừa nói. Em còn thấy chúng ta cần gì nữa không?

Zalo gật đầu.

- Dạ thưa anh, theo em nghĩ thì khi xây khách sạn các kiến trúc sư sẽ tính toán hết cho chúng ta về kiến trúc. Tuy nhiên, nơi đặt sòng bài thì giới này không am hiểu bằng những tay chuyên nghiệp trong lãnh vực này. Do đó em đề nghị anh cho mời những chuyên gia về sòng bài từ Trung quốc đến thiết kế và trang trí thì tốt nhất.

Ba hỏi :

- Em nghĩ chuyên viên thiết kế các sòng bài tại Las Vegas bên Mỹ có khá hơn chuyên viên ở Trung quốc hay không?

Zalo ngần ngừ nói:

- Quả thực em chưa đi Mỹ bao giờ nên không biết khả năng họ ra sao.

Kabir nói:

- Theo em thì có lẽ các chuyên viên bên Mỹ khá hơn. Không phải vì tài năng thiên bẩm của họ về bài bạc, mà là sự tiến bộ về khoa học kỹ thuật của họ chắc chắn phải hơn Trung quốc nhiều. Từ trước tới nay, chưa bao giờ nghe thấy vụ dân bài bạc bịp nào tới Las Vegas mà yên thân cả.

Ba gật đầu nói:

- Anh cũng nghĩ vậy. Có lẽ anh phải đi Mỹ một chuyến rồi. Còn một chuyện nữa. Chắc chắn tất cả các khách sạn của chúng mình sẽ được cho phép mở sòng bài. Kể cả cái Tân Tiến này. Do đó, các em có thể cho anh biết mình nên để tên các khách sạn là Tân Tiến 1, Tân Tiến 2, Tân Tiến 3 v.v. hay không.

Hải Quyên lắc đầu nói:

- Em thấy không nên làm như vậy. Chúng ta nên để tên hệ thống khách sạn Tân Tiến của chúng mình theo địa danh thì hay hơn. Thí dụ cái này chúng ta gọi nó là Khách sạn Tân Tiến Cam Ranh. Cái đang xây ở Cầu Đá, Khánh Hòa thì đặt tên là Khách sạn Tân Tiến Nha Trang , Khách sạn Tân Tiến Hải Phòng v.v… Như thế khách hàng dễ chọn lựa hơn là đánh số như anh Ba vừa nói.

Kabir gật đầu nói:

- Hải Quyên nói đúng đó anh Ba. Không thể dùng số thứ tự như đội tầu của em quản lý được. Chúng mình đã đặt tên cho tầu của mình là K&Z 1, K&Z 2 tới K&Z 20 với mục đích cho chúng mình dễ nhớ để điều khiển và cũng để phô trương sự lớn mạnh của công ty. Chứ còn khách sạn thì làm sao cho khách hàng biết tên doanh nghiệp, mà họ cũng cần phải biết nơi họ muốn tới thì đặt tên như Hải Quyên đề nghị là hay nhất.

Ba cũng nhất trí ngay, chàng nói:

- Vậy thì chúng ta nhất trí như vậy đi nhé. Còn một điều quan trọng nữa. Đó là số tiền mặt chúng ta dự trữ nhiều quá, làm cách nào hợp thức hóa đây?

Hải Quyên nói:

- Em tưởng chúng ta trả lương cho thợ thuyền bằng tiền mặt mà.

- Lương của nhân viên khách sạn đâu có bao nhiêu. Lương của nhân viên đội thuyền chuyên chở gạo lại càng ít. Nên bây giờ chúng mình phải tìm cách rửa tiền mạnh hơn nữa mới được.

Zalo cười.

- Anh Ba đừng lo, sau khi khách sạn được phép mở sòng bạc là yên hết. Chúng ta thâu tiền của khách bằng ngân phiếu, nhưng trả tiền thắng bạc bằng tiền mặt thì chỉ sợ mình không có đủ tiền bẩn để rửa thôi.

Nghe Zalo nói, Ba khoái trí cười ha ha.

- Quá hay. Có vậy mà anh nghĩ không ra.

Ba nâng ly rượu lên nói lớn:

- Vậy thì chúng ta cạn ly, chúc mừng cho mọi sự thành công tốt đẹp.

Mấy ngày sau, Ba dắt hai đứa con gái lấy giấy máy bay qua Mỹ. Đứa con trai còn nhỏ quá, để cho bà ngoại nó nuôi. Lần này chàng dùng tên Đào Văn Đông, nghề nghiệp là thương gia và hai đứa con gái cũng dùng họ Đào thay vì họ Trần. Đây là kế hoạch hạ cánh an toàn khi có biến. Hiện nay trên giấy tờ thì Trung tướng Trần Hữu Ba vẫn còn ở trong nước chứ không qua Mỹ. Và thương gia Đào Văn Đông tới Mỹ không bao giờ trở lại Việt Nam nữa. Vào Mỹ thì rất khó, nhưng đi ra thật dễ dàng. Bởi vậy Ba sẽ để lại hai đứa con gái cho vợ nuôi và chàng trở về Việt Nam khi xong việc bằng cách qua Canada, bởi vì từ Mỹ qua Canada không cần Passport. Và từ Canada, Ba sẽ lên tầu của hãng Hải Dương trở về Việt Nam như cách di dân lậu.

Tuy nhiên, trước khi trở về Việt Nam, Ba và vợ chàng đã mua một căn nhà và một tiệm cắt tóc của một công ty franchise có mười nhân công để hợp thứa hóa cho hai vợ chồng và con cái trở thành thường trú nhân, theo đúng luật lệ hiện hàng của Hoa Kỳ, mà vợ chàng không cần phải lo lắng gì cả. Tất cả công việc của tiệm cắt tóc đều được công ty franchise phụ trách từ a tới z. Và đương nhiên sau năm năm tất cả gia đình Ba sẽ có quốc tịch Mỹ.

Chuyến đi này là một công hai ba việc. Ba đã ổng định cho cuộc sống trong tương lai, con cái được học hành trong một đất nước có nền dân chủ và văn minh nhất thế giới. Đồng thời chàng cũng mướn được một nhân viên thiết kế sòng bài tại Mỹ tới Việt nam xây dựng Casino cho công ty Tân Tiến. Như vậy khi có biến, Ba sẽ thảnh thơi bay qua Mỹ bằng bất cứ phương tiện nào, và chui vào lốt công dân Mỹ với tên thương gia Đào văn Đông có vợ là Đoàn thị Hạ đang sống tại Mỹ từ lâu. Con cái có thể lúc đó chúng đã thành đạt rồi.

Để lại hai đứa con gái bên Mỹ cho vợ nuôi. Và một Đào Văn Đông thương gia ảo. Ba trở về Việt Nam hiện thân trong lốt Trung tướng Trần Hữu Ba. Và lại bắt đầu tung hoành trong cái thế giới quyền uy của chàng. Anh chàng kỹ sư Johnway đã qua Việt Nam làm cho nhà hàng Khách sạn Casino Tân Tiến. Vì vậy hệ thống sòng bài này không khác gì những sòng bài tại Las Vegas tiểu bang Nevada, Hoa Kỳ.

Mấy tháng sau, Khách sạn Casino Tân Tiến Cam-Ranh đã bắt đầu đi vào hoạt động. Và Khách sạn Casino Nha-Trang cũng sắp hoàn thành. Tiếp theo chắc chắn các Khách sạn Casino Tân Tiến sẽ mọc lên trong cả ba Đặc khu kinh tế tại Vân Đồn (Quảng Ninh), Bắc Vân Phong (Khánh Hòa) và Phú Quốc (Kiên Giang) vì các Khách sạn Casino này đều có phần hùn của các tay chóp bu trong Bộ Chính Trị, cả phe thân Nga lẫn thân Tầu.

Bây giờ bộ ba Zalo, Bạch Hà và Thu Tử như quện thành một. Cùng là người gốc Mông Cổ, đều to, cao, lại cùng sửa sắc trong bàn tay của một bác sĩ ở Thượng Hải, cho nên họ giống nhau như đúc cùng một khuôn. Ai cũng nói đó là ba chị em, ba bông hoa tuyệt đẹp. Họ bay từ sòng bạc này tới sòng bạc khác như đi chợ. Ngay trong thời gian sơ khai của các Casino trong Khách sạn Tân Tiến mà số doanh thu của tổ chức đã vượt tất cả các ngành khác trong kế hoạch của Ba. Nhất là việc rửa tiền không còn bị hạn chế nữa. Hầu hết số tiền cướp được nằm trong hầm của Ba đã được chuyển vào ngân hàng một cách hợp pháp. Các công nợ ngân hàng che mắt thiên hạ để xây khách sạn và mua tầu bè cũng đã được thanh toán hết.

Trong khi đó Tiểu Ly lênh đênh trên biển cả. Bây giờ nàng đã trở thành người của đại dương. Bốn đứa em trai trở thành bốn thuyền trưởng điều khiển bốn chiếc tầu đánh cá mực vào loại hiện đại và to lớn nhất nước. Tiểu Ly trở thành giám đốc của công ty hải sản T&Z với năm chiếc tầu mang tên T&Z 1, T&Z 2, T&Z 3, T&Z 4 và T&Z 5 . Công ty T&Z cũng có các phòng lạnh để ướp cá xuất khẩu ra ngoại quốc, và nhà kho chứa cá mực khô. Phải nói lượng cá mực khô trong nước bây giờ công ty T&Z hầu như chiếm lãnh gần hết thị trường từ Bắc chí Nam. Cái ngày các thương buôn Trung quốc qua Việt Nam ép giá cá mực không còn nữa, vì nhà kho chứa cá của công ty T&Z tràn lan và vốn liếng của công ty này vô tận!

Trong Tổ Chức hiện nay, điều đáng nói nhất là đã thành lập các làng cho người Trung quốc qua làm việc cho Tổ Chức một cách ào ạt. Vừa hợp pháp, vừa bất hợp pháp. Có những toán công nhân Trung quốc chỉ qua Việt Nam làm răn ba tháng có vốn rồi trở về nước. Cũng có toán làm việc cả năm, chỉ trở về nước những ngày lễ lớn hoặc chỉ trở về trong mấy ngày Tết âm lịch. Hiện nay nhân công của hệ thống khách sạn là đông nhất. Vừa là nhân viên xây dựng, nhân viên làm trong các khách sạn Tân Tiến, cũng như nhân viên làm trên các thương thuyền và tầu đánh cá. Trong công việc thành lập các làng người Trung quốc này, Ba đã được Bộ ngoại giao Trung quốc khuyến khích và hổ trợ hết mình. Từ đây chàng móc ngoặc với không ít các viên chức cao cấp trong đảng cộng sản Trung quốc. Uy tín và thế lực của Ba hiện nay là lúc cực thịnh. Đã có nhiều đề nghị cho chàng giữ chức Thủ Tướng, nhưng Ba đều từ chối. Vì chàng biết rằng; thế đứng của mình trong tổ chức mà chàng khổ công xây dựng mới là lâu bền và mạnh mẽ. Chứ nhẩy ra chính trường chỉ tổ mệt và để cho nhiều mũi dùi nhắm vào mình đánh phá rất khó sống.

Hôm nay tầu do Tiểu Ly điều khiển cặp bến. Nàng có một kế hoạch muốn trình lên Ba và các chị em trong Ban Lãnh Đạo Tổ Chức, trong cuộc họp thường xuyên hàng tháng này. Các cuộc họp nội bộ hàng tháng của tổ chức luôn luôn diễn ra tại phòng khách riêng của Hải Quyên, trên từng nhà cao nhất trong Khách sạn Casino Tân Tiến Cam-Ranh. Thường các cuộc họp chỉ có Hải Quyên, Zalo, Kabir và Ba. Nhưng lần này ngoài Tiểu Ly từ ngoài biển về, còn có cả Bạch Hà và Thu Tử. Như vậy là trong ban lãnh đạo tổ chức nhân số đã lên tới bẩy nhân vật.

Không khí trong phòng họp có vẻ nhộn nhịp và trang trọng hơn mọi lần. Ba ngồi đầu bàn, một bên là Zalo, Hải Quyên và Kabir. Còn bên đối diện là các thành viên mới trong Ban Lãnh Đạo gồm có Tiểu Ly, Bạch Hà và Thu Tử.

Mở đầu cuộc họp, Ba nâng ly rượu lên nói:

- Đầu tiên chúng ta hãy cạn ly chúc mừng ba thành viên chính thức được bổ xung vào Ban Lãnh Đạo của Tổ Chức.

Mọi người tươi cười nâng ly hướng về Tiểu Ly, Bạch Hà và Thu Tử, uống cạn. Chờ cho mọi người cạn ly, Ba nói:

- Tổ Chức của chúng ta càng ngày càng phát triển lớn mạnh. Bởi vậy trong Ban Lãnh Đạo bắt buộc phải bổ xung thêm nhân sự, nếu không những công việc hiện nay rất khó điều hành vì quá bận rộn. Anh phải nói ngay cho các em biết; hiện hay tình hình chính trị trong nước đã bắt đầu thay đổi. Nga sửa soạn rút khỏi Cam Ranh, có nghĩa là phe thân Trung cộng bắt đầu có thế giá hơn. Do đó, chúng ta phải nương theo thời thế mà hành động. Tuy nhiên, chính phủ lại chủ trương Ba Không và bây giờ lại thêm một điều nữa thành ra là Bốn Không, rõ ràng nghiêng hẳn về phe Trung cộng. Đó là :

1, “Việt Nam chủ trương không tham gia liên minh quân sự.

2, “ Không liên kết với nước này để chống nước kia.

3, “ Không cho nước ngoài đặt căn cứ quân sự hoặc sử dụng lãnh thổ Việt Nam để chống lại nước khác.

4, “ Không sử dụng vũ lực hoặc đe dọa sử dụng vũ lực trong quan hệ quốc tế.

Anh nói điều này ra cho các em biết, không phải là vô ích. Vì khi Nga còn mướn cảng Cam Ranh thì anh cũng như Kabir và Hải Quyên đều là những người xuất thân từ Nga, học hành bên Nga. Bạn bè đa số là các cấp trong chính quyền Nga. Tổ Chức của chúng mình đã dựa vào thế lực của Nga để thành hình. Nay người Nga rút đi, Trung quốc trở lại, đương nhiên chúng ta phải nương theo chiều gió mà sống còn. Cũng vì vậy, các em thấy anh đã móc ngoặc với phe thân Trung cộng trong đảng một cách mạnh mẽ. Và bây giờ anh đề nghị cho Tiểu Ly, Bạch Hà và Thu Tử tham gia vào Ban Lãnh Đạo là đang theo chiều hướng đó. Mặc dù anh biết rằng, chúng ta đã có Zalo từ trước phụ trách mảng liên lạc với người Hoa, nhưng theo thời thế này một mình Zalo không đủ sức lo toan tất cả về phía người Hoa, nên phải đưa thêm Tiểu Ly, Bạch Hà và Thu Tử tiếp tay với Zalo trong những công việc mới, mà các em đã thấy bốn người này chạy đôn chạy đáo trong thời gian gần đây.

Nói như vậy, không có nghĩa là chúng ta bỏ luôn khía cạnh thế lực của phe thân Nga, bởi vì họ vẫn còn đó. Và chúng ta vẫn còn phải nhờ vào những người này. Do đó chủ đề cuộc họp hôm nay, anh để cho Tiểu Ly tường trình về dự án sắp tới của chúng ta. Bây giờ anh mời Tiểu Ly lên tiếng.

Tiểu Ly đứng dậy, nói:

- Em xin thay mặt cho ba đứa tụi em, cám ơn anh chị đã dành cho chúng em cái vinh dự ngày hôm nay, được góp sức trong Ban Lãnh Đạo của Tổ Chức. Em xin đi ngay vào vấn đề muốn trình lên các anh chị kế hoạch của em.

Như các anh chị đã biết, bây giờ chúng ta có thêm một công ty con là T&Z do em điều hành. Lúc đầu chúng ta chỉ có một chiếc tầu đánh cá với công xuất 800 CV. Nay thêm bốn chiếc nữa là công ty T&Z có tới năm chiếc tầu đánh cá. Các tầu mới mua lại vào loại 1,200 CV dùng lưới chụp đánh cá. Nghĩa là hiện đại nhất trong ngành ngư nghiệp của Việt Nam hiện nay. Không như chiếc tầu đầu tiên của công ty, chỉ đi biển được trên dưới một truần lễ là phải trở về lấy thêm nhiên liệu. Còn tầu mới chúng ra khơi hai, ba tháng mới phải trở về. Do đó chẳng những tự đánh cá mà còn mua luôn cá của các tầu nhỏ ngoài khơi với giá thật rẻ. Các kho ướp lạnh cá và kho chứa cá khô cũng đã được xây cất để đáp ứng nhu cầu hiện nay. Tuy nhiên, các tầu thì lớn nên phải đậu xa bờ, muốn đưa cá về kho chứa phải dùng ghe nhỏ chở vào bờ mất rất nhiều công sức. Hơn thế nữa, mỗi khi có bão, các tầu của chúng ta phải chạy vào bờ lánh bão rất bất tiện. Do đó em đã đề nghị với anh Ba, chúng ta thương lượng với chính phủ mướn hoặc mua đứt đảo Đen-Tuyền để làm căn cứ cho công ty T&Z. Lúc đầu chúng ta chỉ có một chiếc tầu nhỏ lén lút ra đảo Đen-Tuyền để thu hoạch cây thuốc phiện, chứ không chủ ý phát triển về ngư nghiệp. Nhưng nay em đã tìm ra rất nhiều chỗ cho chúng ta trồng cây thuốc phiện trên các đảo rất xa bờ hết sức an toàn, nên không cần tới đảo Đen-Tuyền nữa. Do đó, dùng hòn đảo này làm căn cứ cho tầu đánh cá của chúng ta thì rất tốt. Như các anh chị đã biết, chúng ta chủ trương dùng nhân công Trung quốc để bớt phí tổn, nên cần chỗ cho họ cư ngụ tạm thời khi tầu cặp bến. Hiện nay chúng ta phải mướn nhiều nhà tại Cam Ranh cho họ ở rất tốn tiền. Còn bây giờ có đảo Đen-Tuyền, chúng ta xây chung cư cho công nhân ở tạm thì một công đôi ba chuyện. Không sợ những phiền phúc do đám người này gây ra, hoặc cơ quan an ninh xét hỏi. Lại có chỗ cho tầu mình tránh bão khi cần thiết. Em đã quan sát rất kỹ địa thế của hòn đảo này. Hình thể nó giống như một dấu phẩy. Đầu lớn hướng về phương Bắc, nơi đây mực nước rất sâu. Tầu lớn có thể cặp sát bờ nếu chúng ta làm ụ nổi cho tầu cặp bến. Cái đuôi của đảo hướng về phía Nam là bãi cát lài lài ra biển. Nơi mà từ trước tới nay, chúng ta thường ghé tầu tại đây nên phải neo ngoài xa bờ. Điều thích thú là phần cong cong như dấu phẩy của đảo lại hướng vào bờ, nên có gió bão tầu có thể đậu tại đây tránh bão rất an toàn. Vì thân đảo hướng ra mặt biển đã chắn hết gió bão từ hướng Đông và Đông Nam. Vậy xin các anh chị cho ý kiến ạ.

Ba hỏi:

- Các em có ý kiến gì về đề nghị của Tiểu Ly không?

Hải Quyên hỏi:

- Nếu có đảo để làm căn cứ cho tầu đánh cá của chúng ta thì quá tốt rồi. Tuy nhiên, anh Ba thấy chúng mình có thể mua hay mướn được không?

Ba nói:

- Nếu là người khác thì anh bảo đảm, không ai mua hay mướn được các đảo ở ngoài khơi Việt Nam. Vì sự nhậy cảm của chính phủ về việc đang tranh chấp biển đảo với Trung quốc. Nhưng với chúng mình thì có thể thương lượng được. Tuy nhiên, mua thì chắc chắn rất khó. Nhưng mướn thì hy vọng được.

Hải Quyên lại hỏi.

- Nếu mướn thì theo em, chung ta có thể điều đình thời gian là 99 năm được không. Còn 50 năm thì em thấy không bõ đầu tư một số tiền lớn như vậy.

Ba gật đầu.

- Em có lý, vì chúng ta phải làm hệ thống đường xá, ụ nổi, nhà máy điện, hệ thống nước, kho chứa cá và đương nhiên là chung cư cho thợ thuyền của chúng mình ở. Hơn nữa, các nhà xây trên đảo phải bảo đảm chắc chắn để chống được những cơn bão nhiệt đới.

Kabir nói:

- Em nhất trí, nếu mướn, chúng ta cần 99 năm. Xin anh Ba vận động để đạt được tiêu chuẩn đó. Còn nữa, em nghe nói công ty Vinalines thông báo bán đấu giá ụ nổi của công ty này với giá sàn gần 35 tỷ đồng. Trong khi họ đầu tư cho ụ nổi hơn 500 tỷ đồng. Như vậy, chúng ta tìm những trường hợp như vậy mua lại hơn là làm mới.

- Được, để anh lo chuyện đó. Tiểu Ly còn điều gì cần nói không?

Tiểu Ly nói:

- Còn một điều chúng ta phải giải quyết ngay. Đó là tầu đánh cá của chúng ta ngoài việc đánh cá, còn mua lại cá của các tàu nhỏ ngoài khơi. Nhưng gần đây có một số tầu lớn từ Trung quốc tới cạnh tranh với chúng ta. Họ trả giá cao hơn chúng mình và trả bằng Mỹ kim, nên các tầu đánh cá nhỏ thích bán cho họ hơn chúng ta. Vậy phải làm sao?

Ba nói:

- Tầu nước ngoài tới hải phận Việt Nam buôn bán bất hợp pháp như vậy là không được, sao em không báo cho Cảnh Sát Biển đuổi họ đi.

- Thưa anh, em đã báo cáo nhiều lần. Nhưng Cảnh Sát Biển Việt Nam bất lực. Chẳng làm gì được họ cả.

Ba hỏi:

- Ai có ý kiến gì không?

Kabir cười hì hì, nói:

- Mọi người có nhớ hồi em đi đấu thầu tầu biển không. Mấy thằng Hong Kong cũng cạnh tranh cái kiểu này. Và cuối cùng họ chạy mất dép, năn nỉ bán lại cả công ty cho chúng mình luôn.

Tất cả mọi người cười ha ha. Ba nói:

- Nếu anh không lầm thì trên tầu của chúng ta có cả chục khẩu súng bắn pháo, để dùng báo hiệu khi tầu lâm nạn. Nếu những viên đạn này rơi vào lưới của các tầu đó chắc chúng cũng chạy sịt khói chứ không chơi.

Tiểu Ly mỉm cười, nói:

- Thú thực em cũng đã nghĩ tới việc đó. Nhưng thấy không ổn, vì khi tầu mình tới gần để bắn sẽ rắc rối to ngay. Anh biết họ là tầu Trung quốc phải không.

- Hôm trước Tiểu Ly có đề nghị mua một chiếc cano chạy thực mau cho chiếc tầu chủ lực của em, để lo cho việc đưa nhân viên vào đảo trồng cây thuốc. Vậy em đã mua chưa?

- Dạ thưa anh, em cũng vừa mua tháng trước rồi ạ. Nhưng không phải là canô mà là loại xuồng cao su Zodiac của các lực lượng đặc biệt hay người nhái thường dùng. Công dụng của nó rất tiện cho việc của chúng ta, vì có thể chạy vô bờ ở mực nước sát đáy thuyền cũng được, và mấy người vác thuyền lên vai khênh vào bờ giấu đi một cách nhẹ nhàng. Hơn nữa nó chạy nhanh gấp đôi canô thường dùng. Em đặt tên cho nó là Cá Bay vì nó chạy nhanh như loài cá vượt sóng bay lên không.

- Anh biết loại đó, nhưng em có biết dân sự không có quyền dùng nó không?

- Dạ thưa biết. Tuy nhiên, em chỉ dùng nó khi cần và trong đêm tối. Lúc về tầu, nó được giấu kín trong một hầm tầu chứa cá hai lớp, nên không ai nhìn thấy được ạ. Hơn nữa, chiếc xuồng cao su Zodiac này được em lén mua của đám buôn lậu đồ quốc cấm bên Thượng Hải, nên không ai điều tra ra xuất xứ của nó được đâu anh.

- Vậy thì tốt, em có thể dùng chiếc xuồng cao su Zodiac và mấy cây súng bút này là tốt nhất.

Vừa nói Ba vùa trao cho Tiểu Ly cây súng bút, loại của phi công mang theo để báo hiệu khi gặp nạn. Tiểu Ly mừng rỡ nói:

- Vậy thì em đậu tầu lớn thật xa, cho Cá Bay chạy tới sát bên tầu họ, dùng cái này rồi chạy liền chắc chắn có trời mới biết.

Ba cười.

- Ngày mai anh sẽ cho em mấy cây nữa cho chắc ăn. Cứ làm như vậy thử xem có hiệu quả không. Nếu cùng lắm chúng ta sẽ dùng Đặc Công Thủy đặt mìn. . .Chuyện đó giải quyết xong rồi. Còn gì nữa không?

Kabir nói:

- Bây giờ tới chuyện của em.

- Em nói đi.

- Hiện nay công ty K&Z có 20 chiếc tầu chuyên chở gạo và các thứ linh tinh khác. Tuy nhiên, vừa rồi anh Ba cho biết đã đạt được thỏa thuận độc quyền chở than đá vào trong Nam, em e không đủ tầu làm chuyện đó. Tuy nhiên, chúng ta có thể mướn thêm tầu, tạn thời thì được, nhưng lâu dài thì uổng quá. Do đó em đề nghị, với chiều hướng phát triển của Tổ Chức. Chúng ta có thể nghiên cứu thành lập xưởng đóng tầu cho công ty chúng mình được không ạ.

Zalo nói:

- Ý kiến hay. Em cũng đang nghĩ tới chuyện đó. Nếu có xưởng đóng tầu, trước hết chúng ta tiết kiệm được một số tiền khổng lồ sửa chữa tầu hàng năm. Thứ nhì, chúng ta đóng thêm tầu cho chỗ nào cần tới. Đó là chưa nói tới đóng tầu theo ý mình sẽ rất thuận tiện cho công việc mình cần. Xa hơn nữa, chúng mình cũng có thể đóng tàu để bán và nhận sửa chữa tầu cho các công ty khác. Đó là một dịch vụ rất tốt.

Ba hỏi:

- Còn các em khác nghĩ sao về đề nghị của Kabir và Zalo.

Mọi người đều thấy đó là một kế hoạch rất hay, vì tổ chức hiện đang phát triển ven biển thì thiết lập xưởng đóng tầu là cần thiết. Hơn nữa, tài chánh của tổ chức đang lúc rồi rào nên tiến tới việc thiết lập nhà máy đóng tầu là hợp lý.

Hải Quyên nói:

- Theo em biết thì chúng ta không có nhu cầu đóng tầu. Bởi vì hiện nay các công ty vận chuyển đường biển của chính phủ đang rao bán cả trăm con tầu với giá sắt vụn mà không ai mua. Lấy một thí dụ điển hình, công ty Vinash vừa bán một chiếc tầu khi mua là hơn 661 tỷ, nay Vinash bán con tầu ấy với giá sắt vụn 89 tỷ đồng. ​Vậy thì chúng ta đóng tầu để làm gì. Chính mấy chiếc tầu Kabir mua về cũng chỉ bằng một phần ba giá thị trường. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần nhà máy đóng tầu để sửa chữa tầu của chúng ta. Và nếu cần thêm tầu, chúng ta có thể mua lại tầu cũ, đem về xưởng đóng tầu của mình sửa lại. Như thế em nghĩ có lợi hơn.

- Hải Quyên nói đúng. Chính anh đã được chỉ định đi điều tra các vụ bê bối này. Do đó chúng ta vẫn phải thiết lập nhà máy đóng tầu. Tuy nhiên, để tu sửa tầu mình hiện có là chính và nếu cần, chúng ta mua tầu cũ về sửa chữa lại là hay nhất.

Ba thấy mọi người im lặng, chàng mỉm cười nhìn Bạch Hà và Thu Tử nói:

- Hai cô nàng này, từ lúc họp tới giờ không có ý kiến gì, mà lại loay hoay viết cái gì thế?

Cả Bạch Hà và Thu Tử cùng đỏ mặt. Thấy vậy Ba nói:

- Các em viết cái gì cho mọi người xem được không?

Bạch Hà cười khúc khích nói:

- Tụi em viết lá thư này, nhưng bằng tiếng Hoa. Trước khi đưa chị Zalo dịch ra tiếng Việt, em nghĩ Thu Tử muốn nói vài câu.

Thu Tử phát mạnh vào vai Bạch Hà, la nho nhỏ:

- Cái bà này, sao bà không nói, lại bảo tôi.

Bạch Hà vừa né, vừa nói lớn:

- Ý kiến của bà sao bảo tôi nói.

Mọi người cười rộ thấy hai cô này đùn cho nhau nói cái gì đó. Thấy vậy Ba nói:

- Các em ngồi trong phòng họp này, có ý kiến gì cứ nói, để chúng ta thảo luận chung. Bởi vì không có gì đúng hay sai ở đây cả. Cái gì tốt nhất thì chúng ta chấp hành thôi. Ở đây cũng không ai phân biệt lớn nhỏ đâu. Cái quan trọng là chúng ta đang xây dựng cho Tổ Chức thì cái gì cũng quí cả. Vậy ai cũng được, Cứ nói đi.

Thu Tử rụt dè đứng lên nói:

- Anh Ba đã nói vậy thì em xin thưa ạ. Lúc nãy anh Ba có gợi ý cho chị Tiểu Ly đốt tầu Trung quốc tới tranh mua cá với chúng ta. Em thấy không ổn. Vì chắc chắn anh Ba biết các tầu đánh cá của Trung quốc tới biển Đông hoạt động không phải chỉ vì vấn đề thương mại. Mà họ đang muốn chứng tỏ biển Đông là chủ quyền của Trung quốc. Do đó, các tầu đó không phải thuần túy là tầu của ngư dân, mà là tầu bán quân sự. Họ được trang bị vũ khí. Nếu chẳng may bị phát hiện, họ nổ súng thì phải làm sao. Em có xem một đoạn phim chiếu trên dài truyền hình Trung quốc về lực lượng bán quân sự này tập trận chống hải tặc. Họ dùng toàn súng bắn tỉa. Bách phát bách trúng, dù cách xa mấy trăm mét cũng chạy không khỏi đâu. Và khi họ bắt được chúng ta. Cái gì sẽ xẩy ra. Em nghĩ không nhỏ đâu.

Mọi người nghe Thu Tử nói nhốn nháo. Quả thực cô bé này có cái nhìn chính xác mà không ai để ý đến sự nguy hiểm đó.

Ba vỗ tay tán thưởng ngay, chàng nói:

- Nếu em không nói ra điều này thì chúng ta mắc một sai lần kinh khủng không thế nào lường được rồi. Vậy em nói đi, chúng ta phải làm sao.

Thu Tử ngập ngừng nói:

- Bây giờ em xin chị Zalo dịch bức thư em vừa viết cho mọi người nghe được rồi ạ.

Tất cả mọi người đều hướng về phía Zalo chờ đợi. Zalo ho nhẹ vài tiếng lấy giọng rồi dịch.

Kính thưa quí vị Ngư dân.

Chúng tôi bất đắt dĩ phải gửi tới quí vị lá thư này, vì việc các tầu từ Trung quốc tới hải phận Việt Nam bất hợp pháp, rành mua cá với các tầu hậu cần của Việt Nam. Như quí vị đã biết, ở trên bờ, lái buôn từ Trung quốc qua đã ép giá cá của chúng ta làm nhiều khi ngư dân Việt phải khốn đốn. Vậy mà quí vị ở ngoài biển khơi còn tiếp tay với chúng bán cá của mình cho chúng cưỡi trên đầu trên cổ chúng ta. Tình trạng đau lòng này phải chấm dứt khi quí vị nhận được bức thư này. Nếu ai còn bán cá cho tầu Trung quốc vô bất hợp pháp trên lãnh hải Việt Nam sẽ không được bảo đảm tính mệnh. Chúng tôi nói được thì làm được. Ngay cả vợ con quí vị ở trên bờ cũng phải chịu chung số phận.

Kính

Tự nhiên Ba toát mồ hôi nghe Zalo dịch bức thư của Bạch Hà và Thu Tử viết. Chàng hỏi Thu Tử:

- Em tính sẽ gửi bức thư này cho tất cả ngư dân ở đây à.

Thu Tử nói:

- Dạ… nhưng mà chúng ta không gửi từ Cam Ranh ạ. Em đề nghị đem bức thư này xuống Phú quốc gửi đi, để họ không truy ra chúng mình. Sau đó thế nào cũng có nhiều người cho là bức thư nặc danh tào lao. Và họ vẫn bán cá cho tầu Trung quốc. Lúc đó chúng ta mới ra tay, và em tin chắc chỉ một tầu bị tấn công là tất cả im re ngay. Như vậy không nguy hiểm bằng tấn công tầu Trung quốc ạ.

Ba hỏi:

- Em địch giết một thủy thủ đoàn làm gương hay sao. Có quá dã man không?

- Thưa anh không cần phải giết người vội. Chúng ta sẽ lên tầu họ, chặt một ngón tay út của thuyền trưởng là đủ rồi. Hãy nghĩ, chúng ta cho bốn người bịt mặt, cầm súng AK leo lên tầu, trói mọi người lại rồi tuyên bố bản án, xong chặt một ngón tay cảnh cáo. Thì việc này dễ dàng và an toàn hơn phải đối đầu với tầu bán quân sự Trung cộng nhiều ạ.

Tiểu Ly gật đầu, nói:

- Thu Hà nói đúng, biển cả mênh mông. Ngư dân tay không lại bất ngờ. Ban đêm chúng ta bịt mặt lên tầu, phá máy liên lạc rồi đọc bản án xong, chặt một ngón tay thuyền trưởng cảnh cáo, cho họ biết lần sau còn bán cá cho tầu Trung quốc nữa thì sẽ mất mạng. Như vậy rất dễ dàng và chắc chắn sẽ có hiệu quả hơn là đốt tầu Trung quốc nhiều. Vì tầu Trung quốc qua đây làm nhiệm vụ xác định chủ quyền biển đảo thì họ không được phép bỏ cuộc, mà sẽ tìm cách tự vệ và tấn công lại chúng ta. Chị cám ơn ý kiến của em nhiều cưng ạ.

Hải Quyên nói:

- Thưa anh Ba. Em thấy ý kiến này tuyệt vời. Tuy nhiên, chúng ta nên sửa lại bức thư một chút cho có hiệu quả hơn.

Ba hỏi:

- Em tính sửa chỗ nào?

- Dạ, thưa anh, sửa làm sao cho người đọc nghi đây là lời cảnh cáo của Cảnh Sát ạ.

Mọi người phá lên cười trong khi Ba đưa tay lên gãi đầu. Nhưng chàng lại nghĩ có lý nên gật đầu, nói:

- Vậy thì giao bức thư này cho Hải Quyên viết lại, rồi cho mọi người coi nhé.

Hải Quyên đứng lên, chào theo kiểu nhà binh, nói:

- Rõ

Mọi người lại lăn ra cười vì Hải Quyên làm trò chọc ghẹo Ba. Zalo nâng ly rượu lên nói:

- Chúng ta chúc mừng cho Bạch Hà và Thu Tử ngay ngày đầu tiên tham gia vào ban lãnh đạo mà đã hết sức xuất sắc.

Tiếng cụng ly và cười nói lại ồn ào như mọi lần khi tan cuộc họp. Và đúng như những gì Thu Tử tiên đoán; sau khi hàng ngàn lá thư được gửi đi. Những ngư dân đánh cá xa bờ coi đó như một lời hăm dọa trẻ con của một tên bốc đồng nào đó đùa dai. Họ tiếp tục bán cá cho tầu Trung quốc.

Trong đêm tối, ở một vùng biển thật xa bờ. Tầu cá Việt Nam tấp nập ghé vào tầu Trung quốc bán cá. Họ không biết chiếc Cá Bay đang rình rập gần đó trong bóng đêm. Không ai nhìn thấy nó vì thân hình bé nhỏ lại mầu đen trong đêm tối mênh mông của biển cả.

Sáng nay Ba đã cho ba thuộc hạ thân tín lỳ lợm nhất của mình hổ trợ cho Tiểu Ly. Kế hoạch là chính nàng điều khiển chiếc Cá Bay hành sự.

Tiểu Ly nói với mấy người cộng sự:

- Các em sẵn sàng chưa. Chị đã thấy có mấy chiếc tầu bán cá xong, tách khỏi tầu Trung quốc rồi.

- Dạ, tụi em sẵn sàng rồi ạ. Chị cặp tầu nào là tụi em làm thịt tầu đó như kế hoạch ạ.

Tiểu Ly mỉm cười, bặm môi rú ga cho chiếc Cá Bay lao tới một con tầu đang chạy về hướng nàng chờ đợi. Quả thực thằng này tới số nên lại lái tầu về hướng Cá Bay đang rình mồi. Có lẽ thủy thủ đoàn trên con tầu này không thể nào tưởng tượng được trong đêm tối. Có một chiếc xuồng cao su đen thui cặp sát tầu, rồi ba tên bịt mặt trên đó nhẩy lên tầu mình. Chưa ai kịp phản ứng gì thì một tên dùng súng ngắn hãm thanh bắn bể hệ thống liên lạc của tầu. Mọi người chỉ nghe một tiếng “Bụp” nho nhỏ còn thua cả tiếng sóng đập vào mạn tầu, Tiếp đó chúng lùa mọi người vào trong khoang thuyền. Một tên nói lớn:

- Để thi hành bản án xử tên phản động này đã chống lại nhân dân. Tiếp tay cho giặc phương Bắc phá hoại nền kinh tế quốc gia. Nay tuyên án tử hình viên thuyền trưởng phản động này. Bắn!

Mọi người xanh mặt, run lẩy bẩy. Lúc đầu ai cũng tưởng đây chỉ là mấy tên hải tặc từ đâu lạc tới đây kiếm ăn. Ai ngờ lại là chính quyền chơi trò này hay sao. Nếu vậy thì chỉ vì ham vài triệu tiền lời mà bỏ mạng thật à. Mấy tuần trước mọi người đã nhận được một bức thư hăm dọa, ai cũng cười cho là tào lao. Nay mới thấy chết trước mắt. Viên thuyền trưởng gập mình xuống lậy lia lịa, khóc lóc.

- Con lậy mấy xếp. Xin tha cho con lần đầu. Con xin thề quả thực, đây là lần đầu tiên con bán cá cho tầu Trung quốc. Xin mấy xếp tha cho con, nhất định không có lần sau đâu ạ.

- Thật không?

- Dạ… dạ thật mà, lần đầu thôi… lần đầu thôi. Xin xếp làm ơn tha cho con. Con còn cha mẹ già bệnh hoạn và vợ yếu cùng mấy đứa con còn nhỏ dại. Nếu con chết đi e họ cũng không biết sống ra sao. Xin xếp thương bỏ qua cho con lần này thôi. Nhất định không có lần sau đâu ạ.

Mấy thuyền viên đứa nào cũng lậy bán sống bán chết. Một người cần cây súng AK 47 đứng bên người vừa tuyên án nói:

- Thủ trưởng. Trường hợp này cũng đáng thương. Hay chúng ta cảnh cáo thôi được không ạ.

Ngẫm nghĩ một lát, người được gọi là Thủ trưởng nói:

- Thôi được rồi. Đây là lần đầu, tao tha cho tụi mày. Hãy loan truyền cho mọi người biết phải chấm dứt ngay hành động bán cá cho giặc. Nhưng cũng phải phạt cho tụi mày nhớ… Đồng chí, chặt một ngón tay thằng thuyền trưởng này cho tôi.

- Rõ.

Tiếng “Rõ” vừa dứt thì một chiếc kềm cắt sắt đã kê vào bàn tay viên thuyền trưởng. Và một ngón tay của y rơi xuống sàn tầu. Y thét lên một tiếng đau đớn rồi ngất sỉu. Ba người vừa hành sự nhẩy xuống chiếc xuồng cao su đậu sát mạn tầu. Chiếc xuồng cao su đó vụt phóng đi trong bóng tối biển cả mênh mông mất hút.

Sáng sớm hôm sau. Tin tức loan đi khắp nơi thật nhanh: Tối qua có năm viên thuyền trưởng đánh cá xa bờ, bán cá cho tầu Trung quốc tại vùng biển Đà Nẵng bị Cảnh Sát Biển Việt Nam chặt đứt ngón tay út cảnh cáo, y như bức thư hăm dọa mọi người nhận được tuần trước. Ngư dân trong vùng náo loạn. Tin tức cũng truyền đi thật xa. Ngay cả ngư dân tại Phú quốc và Hải Phòng cũng rúng động. Mặc dù cơ quan truyền thông cả nước không ai nhắc gì tới vụ này. Nhưng với công nghệ internet hiện nay, không có chuyện gì có thể bưng bít dân chúng được.

Bộ chỉ huy Cảnh Sát Biển họp khẩn. Bộ trưởng công an nổi giận đùng đùng. Thủ tướng chới với. Nhưng làm sao ai có thể khám phá ra vụ những người xử án quái gở này! Sau đó công an cố tình gài mấy thuyền đánh cá bán cá cho tầu Trung quốc để nhử đám người kỳ lạ này, nhưng tuyệt nhiên không thấy động đĩnh gì nữa.

Công an và quân đội bắt đầu nghi ngờ nhau. Theo báo cáo của công an thì ngành này không xử dụng loại xuồng cao su Zodiac đó. Chỉ dùng ca nô loại cao tốc. Loại xuồng cao su Zodiac này chỉ có lực lượng người nhái và đặc công thủy dùng nó mà thôi. Bộ trưởng quốc phòng tức giận, chỉ thị cho các cơ quan liên hệ tới các đơn vị đang xử dụng loại xuồng cao su Zodiac này, tìm hiểu xem ai là người gây ra vụ án. Nhưng cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu.

Các cơ quan an ninh bắt đầu chĩa mũi dùi vào các tầu hậu cần mua cá ngoài khơi. Nhưng cũng vẫn chẳng đi tới đâu. Hàng trăm tầu hậu cần bị kiểm soát bất ngờ cũng chẳng tìm được gì. Cũng vì sự kiểm soát này mà làm cho các quan to có của phần trong các tầu hậu cần buồn lòng không ít. Cuối cùng nghi vấn được đặt ra là có ai đó, đã mướn một đơn vị bộ đội đang xử dụng loại xuồng cao su Zodiac này hành động nhưng không biết là ai.

Ngư dân đánh bắt cá xa bờ từ đó không ai giám bán cá cho tầu Trung quốc nữa, họ tin rằng chính quyền chơi trò đểu. Ném đá đá giấu tay, vì muốn chơi anh Trung quốc đang gây áp lực ngoài khơi nên bí mật làm cú này. Lòng tin này cũng có cơ sở, vì chiếc xuồng cao su Zodiac của Tiểu Ly hôm đó có gắn một cây súng đại liên giả bằng gỗ trước mũi chiếc xuồng cao su Zodiac. Tuy nhiên, băng đạn là đạn thật. Trong đêm tối, nhất là lúc hoảng loạn, mọi người không biết là súng giả, đều khai là trên chiếc xuồng cao su có gắn súng đại liên! Như vậy đích thị là xuồng cao su Zodiac của quân đội, chứ dân chúng lấy đâu súng đại liên to tổ bố đó mà dùng. Nhất là mấy ông bộ đội đó chỉ xử án chứ tuyệt nhiên không lấy bất cứ một thứ gì của dân!

( Xin xem tiếp chương 11 )

3 views0 comments

Comentarios


bottom of page