top of page
Writer's picturehungson1942

MAFIA VN # 1

Updated: Jul 26, 2022


Tiểu thuyết “MAFIA VN” tác giả Hùng Sơn

Chương Một

Ba đẩy cửa bước vào làm Hoa giật nẩy mình la lên :

- A… cậu Ba, cậu ra đây hồi nào vậy. Cậu không lên tiếng làm con hết hồn.

Ba cười hì hì, nhìn con nhỏ người làm đang run rẩy hỏi:

- Ngoại đâu ?

- Dạ, thưa cậu Ba, ngoại đi đánh bài tới tối mới về ạ.

Ba nheo mắt hỏi:

- Bộ ngày nào bả cũng đi đánh bài hả mày.

- Dạ thưa cậu không, thỉnh thoảng có người rủ ngoại mới đi thôi. Nhưng mỗi lần đi cũng phải tới khuya mới về ạ.

- Bả bảo tao ra đây ôm một đống Rups về mà sao còn đi đánh bài chứ.

- Dạ thưa cậu Ba, trước khi đi ngoại cũng đã dặn con phải ở nhà đón cậu. Kỳ này ngoại gửi cậu mang nhiều tiền về lắm. Vì hôm qua bà bạn mới trả tiền mua cái quán rượu của bà chủ ở dưới phố mà.

- Thế bà chủ mày đâu?

- Thưa cậu Ba, bà chủ ngày nào cũng đi làm tới sáng mới về ạ. Ở quán nhậu đó người ta chỉ mở cửa ban đêm thôi ạ.

Ba cười, hỏi :

- Có bao giờ bà chủ mày đưa tụi nó về nhà không?

- Thưa cậu thường thì đầu tháng tụi Nga lãnh lương, bà chủ mới đưa tụi nó về nhà ngủ ạ. Bây giờ là giữa tháng mà. Gái ở đó chỉ uống rượu lai rai với tụi nó thôi. Tiền đâu mà tụi nó ngủ đêm chứ.

Ba bước tới sát con bé người làm, nói nho nhỏ:

- Bộ mày rình bà chủ mày hoài phải không?

Hoa đỏ mặt, ngoắc đầu ngầy nguậy:

- Không có đâu cậu Ba.

- Vậy tại sao mày biết?

- Thì mấy lúc đó, tụi nó rỡn như giặc, có khi mở cửa toang hoác, con chạy còn không kịp chứ đâu cần phải rình.

- Vậy thì mày thấy hết chơn rồi còn gì?

- Chứ có lúc bà chủ còn kêu con mang bia vô phòng thì làm sao mà không thấy chứ!

- Có bao giờ tụi nó đè mày ra không?

- Con đâu có ngu để cho tụi nó làm vậy. Tụi nó to như con trâu. Chỉ có nhiều khi không để ý, bị tụi nó bóp bậy bạ một tí thôi. Hơn nữa, tụi nó thấy con nhỏ quá, chỉ chọc ghẹo chơi cho vui thôi chứ đâu có muốn làm gì.

- Năm nay mày bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ con mười tám ạ.

- Mười tám mà còn nhỏ sao?

- Cậu Ba không thấy con nhỏ con hay sao. Dù mười tám tuổi mà ai cũng tưởng con chỉ vào khoảng mười một, mười hai tuổi thôi ạ. Hơn nữa, gái quê nên đen thủi đen thui đâu có ai thèm.

Ba đứng áp sát vô người con bé, nói:

- Nhỡ tao thèm thì sao?

Hoa cười hì hì, mặt bẽn lẽn, nói:

- Cậu to con, đẹp trai, mà là em bà chủ, lại còn là sĩ quan công an nữa, không có cả chục gái đẹp con nhà lành bám theo cậu hay sao, mà còn nói thích con bé ở đợ nhà quê như con?

Tự nhiên Ba thấy thích thú với con nhỏ đen đúa này. Mà bây giờ nhà lại không có ai. Hơn nữa, căn biệt thự này ở cách xa khu dân cư. Vợ lớn chàng ở Hànội đã chết từ lâu. Vào Saigon lấy cô này kém chàng gần hai chục tuổi. Bây giờ cô ta lại mang bầu, sắp sanh, nên cả tháng rồi không cho ngủ chung. Kỳ này bà già vợ lại gọi chàng ra đây mang tiền về, vì muốn bảo đảm an toàn không ai dám xét chàng dọc đường. Nhất là với số tiền cả mấy chục triệu Rups như thế này, đâu phải ai cũng dám mang trong người. Ở tù như chơi chứ đâu phải chuyện đùa.

Hôm nay ra đây lại là lúc cả nhà đi vắng, còn có mỗi con nhỏ này ở nhà. Hình như nó vừa tắm xong, tóc còn đang sấy chưa khô. Quần áo mặc phong phanh. Bộ ngực nhỏ nhắn hằn lên lớp áo bà ba trông nó như con búp bê. Con nhỏ đứng chỉ tới nách chàng. Ba cúi xuống ẵm bổng con bé lên hôn mạnh vào môi nó.

Hoa nằm lọt thỏn trong vòng tay rắn chắc của Ba, nàng bàng khoàng không dán cựa quậy. Thân thể nóng ran, run rẩy. Lưỡi Ba đã lùa qua miệng nàng. Tự nhiên Hoa há miệng ra ngậm cứng lấy lưỡi Ba. Nàng không thể nào ngờ được chuyện này lại xẩy ra. Ba lại kéo mạnh vạt áo Hoa sang một bên. Bộ ngực chợt vươn ra lồ lộ. Chiếc miệng tham lam của Ba rà xuống ngay khi vạt áo bung ra. Chàng ngậm trọn vùng thịt như trái cau nhỏ nhắn đó trong miệng. Lần đầu tiên trong đời, Ba có cảm giác đê mê thích thú như hôm nay. Ngực của vợ chàng to như trái bưởi, nên chàng chỉ có thể ngậm một phần, chứ đâu có thể nuốt trọn bộ ngực như của con bé này trong miệng. Hơn nữa, da thịt nó cứng ngắc như trái cau tươi thật tuyệt vời.

Gia đình vợ chàng chỉ có bà mẹ vợ và ba đứa con gái. Bà chị lớn, chồng là bồ đội chết trận, nên bà ta đi bán ở quán rượu, ngủ với tụi Nga đã mấy năm nay. Kiếm tiền như rác. Còn con em vợ năm ngoái chàng làm mai cho một tên Đại úy công an trong đơn vị mình. Phải nói hiện nay với địa vị chàng như bây giờ, thực sự là niềm hãnh diện và cũng là chỗ dựa của cả gia đình vợ. Chẳng thế mà cả bà chị vợ lẫn con em vợ, có những lần chàng uống rượu về, mò mẫm mà chẳng ai dám hé môi.

Hôm nay không khải là lần đầu tiên Ba ra đây mang tiền về Saigon cho bà mẹ vợ. Nhưng mấy lần trước tới đây lấy tiền rồi về liền. Còn lần này nhân tiện đi công tác, chàng dự định ở luôn đây cả tuần lễ cho vui. Nhất là không khí ở Cam Ranh thoáng mát hơn Saigon nhiều. Mà vợ chàng cũng muốn chàng ở lại đây càng lâu càng tốt, vì như thế nàng không phải hầu hạ chàng trong khi bụng mang dạ chửa.

Phải nói vợ Ba rất hiền. Nàng không bao giờ ghen tương với ai. Nhiều khi vợ chàng biết chàng lăng nhăng với cô này, cô kia mà cũng lờ đi. Có lẽ vì sức khỏe của nàng rất yếu, mỗi lần gần vợ là nàng ngất ngư, như phải chịu một cực hình. Trong khi đó Ba lại quá sung sức, chắc cũng vì trời cho chàng bộ sinh dục quá khổ, nên vợ chàng không chịu nổi. Nhất là đêm nào không được ôm ấp đàn bà là ngủ không được. Nhiều đêm vợ Ba thỏ thẻ muốn chàng cặp bồ với bất cứ ai, để cho nàng khỏe một chút. Bởi vì năm nào nàng cũng có bầu. Đứa này là đứa thứ ba rồi. Cứ mỗi năm một đứa như thế này, có lẽ nàng kiệt sức mà chết sớm mất.

Gần một năm nay, đêm nào chàng cũng muốn đè nàng ra, nhưng mỗi lần chiều chồng là nàng tơi tả như chịu một cực hình. Nắm lấy khúc thịt đó là nàng rùng mình. Những khi nó ấn vào mình là thân thể nàng ê ẩm tới mấy ngày sau dậy không nổi. Bởi vậy chỉ còn nước năn nỉ chàng khẩu dâm cho đỡ khổ. Nhưng càng bú mớm bao nhiêu, Ba càng hứng tình bấy nhiêu. Rồi cuối cùng chàng phải dùng bộ ngực của nàng ép lại mà làm tình cho thỏa mãm cơn thèm khát. Bởi vậy có dịp cho chồng đi xa Hiền rất mừng.

Lúc ra tới Cam Ranh, Ba gặp ngay con nhỏ ở của bà chị vợ trong hoàn cảnh này, làm sao chàng dằn lòng cho được. Lúc ra đi, Ba chỉ nghĩ là có thể nhờ bà chị vợ giới thiệu cho cô nào ở trong quán nhậu của bà ấy thôi, ai ngờ lại gặp ngay con bé này, làm Ba thích thú vô cùng. Ba kéo mạnh chiếc quần của Hoa ném xuống sàn nhà. Con bé run rẩy trần truồng trong tay chàng. Nhưng vẫn im thim thít. Không dám có một hành động phản kháng nào.

Mắt Hoa nhắm nghiền, thân thể run lẩy bẩy. Ba nhìn xuống dưới bụng Hoa, nước da bánh mật ngăm ngăm đen, chạy dài xuống một vùng thịt hơi u lên giữa cặp đùi thon nhỏ. Vùng thịt tam giác nhẵn nhụi không một sợi lông nào lại càng làm Hoa giống hệt như một con búp bê. Chàng bế con bé vô phòng trong, đặt Hoa lên giường rồi ra đóng cửa lại. Từ từ cởi quần áo.

Trong khi đó Hoa vẫn còn run rẩy. Nàng sợ hãi nằm bất động mà cũng không dám mở mắt ra nữa. Hoa không ngờ với địa vị của cậu chủ, em rể bà chủ mà lại hành động ẩu tả như vậy. Ở tình thế này, nàng biết chắc chắn chuyện gì sẽ xẩy ra. Lúc đầu nàng còn hoảng hốt vì chuyện xẩy ra quá bất ngờ. Nhưng nằm một lúc, Hoa lấy lại bình tĩnh. Nàng nghĩ dù có chuyện gì xẩy ra thì cũng chẳng mất mát gì. Mấy tháng trước khi vô đây làm; nàng cũng đã tơi tả vì ông chồng mới của mẹ nàng rồi. Bố nàng chết sớm, mẹ con nàng nghèo khổ nên bà phải lấy một ngã cai phu bến tầu. Hồi đó mẹ nàng là dân phu của y. Rồi không biết y tán tỉnh thế nào mà mẹ nàng đồng ý về làm vợ y, không cưới gả gì hết. Nhưng được cái đi làm về có bao nhiêu tiền y đều trao hết cho mẹ nàng. Nhưng tên này rất hung dữ, nghe nói y có vợ ở ngoài Bắc, đi bộ đội rồi vô Nam làm cai phu. Cả nhà chỉ có một cái giường. Bởi vậy những lúc y lột quần áo mẹ nàng ra, Hoa phải nằm quay mặt vào vách tường giả vờ như đang ngủ. Có lẽ cả mẹ nàng và y cũng biết nàng chỉ làm bộ ngủ để cho hai người tự do vật vã với nhau. Lúc ấy quả thực Hoa còn nhỏ nên hai người cũng chẳng để ý làm gì. Hơn nữa, mẹ nàng cũng chẳng vừa gì. Gái một con lại là dân lao động từ nhỏ, nên ông ta không phải là đối thủ của mẹ nàng. Hoa để ý cứ mỗi lần như thế, mẹ nàng còn đang rên rỉ thì ông ta đã nằm vật ra như người chết rồi. Tuy nhiên, tên này có cái tật, trước khi ân ái, ông ta đánh đập mẹ nàng không nương tay, và mẹ nàng hình như cũng thích thú với cái kiểu khổ dâm như vậy. Hai người như con thú, sau khi lột hết quần áo là xông vào nhau như con vật tranh mồi. Họ lôi nhau xuống giường vật lộn cho tới khi mệt nhừ mới leo lên giường đè nhau ra ân ái.

Cảnh này diễn ra trước mắt nàng suốt những ngày thơ ấu. Và cuộc sống của gia đình này cứ như thế diễn ra cho tới khi nàng khôn lớn. Nhưng nhà vẫn nghèo như lúc mẹ nàng lấy ông ta. Tại vì cả hai đều rất mê cờ bạc! Nhưng chỉ có nghèo mà đủ ăn ngày hai bữa thì cũng chẳng nói làm gì. Vì có một ngày, mẹ nàng đi vắng. Hoa đã bị ông ta đè ra. Lúc đó Hoa sợ hãi không dám hé môi cho ai biết. Nhất là mẹ nàng lúc nào cũng chiều chuộng ông ta hết mực, vì đồng tiền mang về cho bà ta đánh bài. Và chuyện đó cứ thế xẩy ra thường xuyên mỗi khi mẹ nàng đi vắng. Được cái lúc đó ông ta được lên chức, cai quản mấy đám dân phu, nên mỗi lần như thế, ông ấy lại dúi vào tay Hoa ít tiền để trám miệng nàng.

Nhưng không có chuyện gì có thể giữ kím mãi được. Vì sau đó Hoa bị dính bầu. Cũng lạ là mẹ nàng sống với ông ấy mấy năm rồi không mang bầu, mà Hoa chỉ có mấy tháng đã mang thai. Và kết quả là Hoa bị chính mẹ ruột mình bắt phá thai, rồi đuổi ra khỏi nhà. Cũng may mà Hoa để dành được ít tiền, phiêu bạt tới đây, rồi vào làm cho gia đình này.

Bây giờ trần truồng nằm đây, Hoa nghĩ cậu Ba này cũng chỉ như ông chồng của mẹ nàng là cùng. Có gì đâu mà sợ. Nhất là cậu Ba trắng trẻo, đẹp trai, lịch lãm thì làm gì phải sợ chứ. Cậu ta lại là dân trí thức. Một ông quan lớn nữa. Bất quá tình huấn xấu nhất xẩy ra thì cũng lại phá thai thôi. Còn bây giờ cứ hưởng đi có sao đâu. Chuyện này cũng tầm thường thôi, đàn ông mà. Còn hơn là những lúc bà chủ đưa đám lính Nga về, có đứa bốc hốt nàng cũng có gì mất mát đâu.

Hoa suy nghĩ mung lung một lát đã thấy Ba đã cởi hết quần áo ra rồi. Nàng he hé mắt ra nhìn, bỗng giật mình, tim muốn thót lại. Nàng không tin ở mắt mình. Sao cái ấy của cậu Ba lại kinh khủng như vậy! Nàng đã nhiều lần nhìn thấy cái ấy của tụi lính Nga, những lúc bà chủ đưa chúng về nhà ngủ đêm, đâu có đứa nào có cái ấy to và dài như của cậu Ba này đâu. Nó lòng thòng đung đưa qua lại một cách dữ dằn. Có lẽ phải dài gần bằng hai gang tay nàng, và to như một cái cùi bắp lớn khổ. Vậy mà cậu Ba nắm hai chân nàng căng ra, để ngay con quái vật đó trên mình nàng, trà lên trà xuống làm nàng run bần bật. Hoa biết chắc rằng không thế nào nó có thể chui vào thân thể nàng được. Thế mà cậu Ba vẫn cố nhét vô. Nhưng vô ích, cái đầu ấy to như miệng chén thế kia thì làm sao lọt vô đó được.

Ngay lúc ấy, có tiếng bà Bẩy la lớn như đang hoảng hốt bên ngoài. Rồi cánh cửa phòng bật tung. Bà tông vào nhà như một cơn gió lốc. Cả Hoa và cậu Ba cùng giật mình, luống cuống, vơ vội mớ quần áo che thân thể. Nhưng hình như bà ta không để ý gì tới cảnh trần truồng của chàng rể và con bé người làm. Bà níu lấy Ba nói như khóc:

- Dượng Ba ơi… dượng Ba. May quá có dượng ở đây rồi.

Ba vừa lụp chụp mặc vội bộ đồ vào vừa hỏi:

- Cái gì vậy má?

Bà Bẩy thều thào chỉ ra ngoài, nói:

- Tụi nó vô nhà rồi kìa.

- Tụi nào hả má. Má bình tĩnh đi, nói con nghe mà.

Không trả lời Ba. Bà Bẩy dúi cái túi sách cho chàng. Ba vội vàng mở ra. Chàng nhìn thấy ngay một mớ tiền Rups toàn giấy 5000 và lại còn một khẩu súng lục. Chàng nhận ra ngay đây là cây Lebedev PL-15, loại súng ngắn mới nhất của Nga, vừa được tập đoàn công nghiệp quốc phòng Kalashnikov cho ra đời. Phải nói giới công an cấp tướng tá như bọn chàng, ai cũng mơ ước có nó. Không ngờ nó lại nằm chình ình trong cái túi sách của bà già này! Chàng khoái trí sốc lại quần áo cho ngay ngắn, nhét cây súng sau lưng. Cũng ngay lúc ấy, có hai ngã mặt mũi nháo nhác và một cô gái tông vô phòng. Bà Bẩy vội vã chạy ra núp sau lưng Ba. Hai tên đó và cô gái vừa xô cửa bước vô, chúng thấy Ba khựng ngay lại. Có lẽ chúng không ngờ lại gặp ngay một ông Tướng công an trong lúc này. Ba cũng giật mình. Nhưng như một phản ứng nghề nghiệp, Ba móc cây súng sau lưng lên đạn chĩa về phía chúng quát lớn:

- Dơ tay lên, không tao bắn.

Cả hai đứa đó và cô gái cùng xanh mặt, dơ hai tay lên khỏi đầu ngay. Một tên hoảng hốt nói thực nhanh:

- Đồng chí Thiếu tướng, đừng bắn, đừng bắn. Tụi em cũng là công an đây ạ.

Nghe vậy, Ba cảm thấy hơi yên tâm, chàng nạt lớn:

- Quay đằng sau, nằm úp mặt xuống đất.

Cả ba đứa cùng líu díu nghe lời chàng ngay. Ba bước lại gần chúng, kéo áo chúng lên vì chàng vừa nhìn thấy cả ba cùng có súng và còng nhét bên hông. Chàng cúi xuống lấy mấy cây súng nhét vô bụng. Rồi lấy còng, còng luông chân mấy đứa dính vô nhau. Chàng lui lại vài bước nói:

- Được rồi. Tụi mày đứng dậy đi. Đưa giấy tờ công an cho tao coi có phải thực sự là công an không.

Cả mấy đứa cùng líu díu móc bóp đưa giấy tờ cho Ba coi. Cầm mấy cái thẻ công an trên tay. Ba quay lại nói với mẹ vợ.

- Má lên lầu tắm rửa đi. Để vụ này con lo cho.

Nói xong chàng trao cái túi sách đầy tiền cho bà Bẩy. Như hiểu ý con rể, bà cầm túi sách bước thực nhanh lên lầu. Hoa cũng lủi ra nhà sau thực nhanh. Chờ cho mẹ vợ và Hoa đi khỏi, chàng cười khẩy nói:

- Các đồng chí là công an mà hành sự như thế này sao! Đồng chí gái là trung sĩ tôi không nói. Còn hai đồng chí là sĩ quan, dù các đồng chí mang hàm thiếu úy, mới ra trường, nhưng cũng phải biết luật lệ chứ. Cái lối hành sử này tôi làm lớn chuyện thì chắc chắn các đồng chí phải bị loại khỏi ngành rồi.

Lúc ấy cô gái mếu máo nói:

- Xin đồng chí Thiếu tướng tha cho em. Em đâu có biết gì, thấy mấy anh ấy bảo đuổi theo bà già tình nghi có vũ khí nên chạy theo thôi. Em đâu có muốn đi, nhưng các đồng chí ấy cứ kéo em đi, nói là nghi can là phụ nữ thì phải có em mới được.

Ba nhìn hai tên còn lại hỏi:

- Còn hai thằng kia có muốn kêu oan, kêu khổ gì không?

Một tên có lẽ già dặn hơn nói:

- Xin đồng chí Thiếu tướng thông cảm, tụi em biết sai rồi. Tại tụi em nghe lời mấy đứa trong sòng bài, nói bà già đó có súng nên mới hấp tấp như vậy.

Ba cười gằm, lắc lắc cây súng nói:

- Có phải cây súng này không?

Cả ba đứa cùng lắc đầu, một đứa hấp tấp nói:

- Dạ…dạ.. đâu phải, cây súng đó là của Thiếu tướng mà. Tụi em đâu dám nói bậy.

- Vậy cây súng của bà già vợ tao ra sao ?

- Dạ thưa Thiếu tướng, tụi em bậy rồi. Bà cụ làm gì có súng, tại mấy đứa tụi nó chơi tụi em thôi.

Ba mỉm cười, chàng với tay lấy điện thoại trên bàn gần đó bấm số. Cả ba đứa cùng nhìn theo ngón tay chàng. Ba vừa bấm số xong, đứa con gái bật khóc lớn, nức nở nói:

- Thiếu tướng ơi… Thiếu tướng. Tha cho tụi em đi mà làm ơn.

Ba quay qua hỏi:

- Tại sao mày nói vậy?

Cô ta mếu máo nói:

- Số điện thoại Thiếu tướng vừa bấm là của thủ trưởng tụi em mà.

Ba nhìn cô ta cười:

- Ủa cô biết số của đồng chí Dũng à ?

- Dạ. . . Trung tá Dũng là thủ trưởng của tụi em mà. Ông ấy mà biết vụ này thì tụi em chết mất.

Lúc ấy trong điện thoại có tiếng nói, giọng thật hách dịch.

- Alo.. ai đó.

Ba cười hì hì, nói vô máy:

- Ai cái mả mẹ mày.

Có tiếng reo lên trong máy.

- Trời ơi… Đại ca, Xin chúc mừng đại ca vừa thăng hàm Thiếu tướng mà lại còn được đề cử làm Thứ trưởng Bộ công an nữa, Người ở đâu đó. Tới Cam Ranh rồi à. Nếu còn ở phi trường để tiểu đệ ra đó đón nhé.

- Đón cái gì, tao về nhà rồi.

- Nhà của bà chị Hai phải không. Em tới đó đưa đại ca đi du hí nhé.

Ba cười ha hả nói:

- Khỏi … khỏi. Tao vừa tới mệt lắm. Tối mai gặp nhau đi. Lần này tao còn ở đây cả tuần mà, lo gì.

- Dạ…dạ.. Nhất trí, nhất trí. Tối mai em tới nhé. Có mấy em thơm lắm, đang chờ đại ca đó.

Ba cười hì hì cúp máy, yên lặng nhìn ba đứa đang đứng mếu máo. Chàng nói:

- Bây giờ mấy người muốn sao đây.

- Xin Thiếu tướng tha cho tụi em. À không xin ngài Thứ Trưởng tha cho tụi em. Tụi em biết mình sai rồi.

- Vậy sai rồi thì phải làm sao đây. Tao biết thằng Dũng nó thương tụi mày lắm phải không?

Cô gái nói thật nhanh:

- Không có đâu Thứ Trưởng, Ông ấy nghiêm lắm ạ. Thứ Tưởng mà nói với ông đó một tiếng là tụi em đi tù như chơi.

- Vậy thì phải làm sao đây.

Cả ba đứa không ai bảo ai mà cùng nói:

- Xin Thứ Trưởng tha cho tụi em.

Một đứa lại nói:

- Tụi em biết đây là nhà của bà cụ rồi, xin hứa với Thứ Trưởng từ nay trở đi chúng em sẽ bảo vệ căn nhà này hết mình. Cụ bà có sai bảo gì chúng em cũng xin tuân theo ngay ạ.

Ba cười :

- Cám ơn tụi mày. Chỉ sợ tao về Saigon là chúng mày trở mặt ngay thôi.

- Tụi em không dám đâu Thứ Trưởng ơi. Thủ trưởng của tụi em còn sợ Thứ Trưởng thì chúng em mà dám nho nhoe hay sao.

Bỗng Ba để ý thấy cô gái đang nhăn nhó kia có dáng dấp thật to lớn, cô ta còn cao hơn hai tên kia một cái đầu. Chàng hỏi:

- Trung sĩ Cúc hình như là lai dân tộc nào đó phải không?

Cúc khép nép nói:

- Dạ, bố em là người Chà. Mẹ em người Việt thưa Thứ Trưởng.

- Hèn gì cô to con như vậy. Tại sao cô ra nhập ngành công an. Nghe nói dân Chà giầu có lắm mà.

- Dạ thưa tại lúc nhỏ em học ít lắm, nên lớn lên bố em phải lo cho em vào công an ạ.

Ba cười hì hì:

- Bố cô lo hết bao nhiêu tiền.

Biết mình nói hớ, cô gái lật đật chữa lại:

- Đâu có tiền bạc gì đâu Thứ Trưởng, em lỡ lời rồi. Thứ Trưởng biết mà. Nhưng mà xin thương tụi em, bỏ qua cho lần này. Em nhất định rút kinh nghiệm xin sửa sai ạ.

Bây giờ Ba mới nhìn kỹ cô gái. Con nhỏ này cũng đen đen như nhỏ Hoa, nhưng mà y to cao không thua gì chàng. Bộ ngực căng phòng dưới lớp áo bó sát trông thật hấp dẫn. Chàng liếc mắt thật nhanh xuống phía dưới. Một vùng thịt u lên dưới lớp vải làm chàng nóng lên ngay. Một ý nghĩ thật nhanh thoáng qua trong đầu, Ba nói:

- Thôi được rồi, nể tình thằng Dũng, lần này tao bỏ qua cho tụi mày. Nhưng bây giờ tao muốn tụi mày phải làm tờ kiểm điểm nhận lỗi, và nói rõ những sai sót trong vụ này. Tao cũng nói trước, tờ kiểm điểm này phải làm cho đàng hoàng. Tao sẽ giữ để hờ đó thôi, không cho ai biết. Nhưng nếu có chuyện gì thì tụi mày biết hậu quả ra sao rồi. Ngay cả thủ trưởng của tụi mày cũng không đỡ nổi đâu. Cứ viết như thế này; Tụi mày bao che cho sòng bài, để kiếm tiền nạp cho cấp trên là ai đó cứ tùy tiện mà viết. Vụ xông vô nhà mẹ vợ tao là để khảo tiền vì thấy bà được bạc nhiều quá nên muốn lấy lại. Có thế thôi. Tụi mày muốn viết thì viết như vậy. Còn nữa, chắc chắn là địa phương nào cũng có những tiêu cực, nên ngoài vụ này ra, tao cũng muốn tụi mày báo cáo tiêu cực của đơn vị mình từ lúc được đổi về đây. Tờ báo cáo này không được viết dưới mười trang. Còn không bằng lòng thì tao gọi cho thằng Dũng đưa chúng mày về. Nhớ ghi rõ tên họ, địa chỉ nhà và số điện thoại riêng của mình nữa. Nếu sau này tao thấy chúng mày làm được việc tao giao phó thì sẽ không làm khó dễ gì nữa, mà còn nâng đỡ tụi mày hết mình. Có chịu không.

Có lẽ biết không còn cách nào hơn nữa nên cả ba đứa cùng líu ríu mỗi đứa ra một nơi cắm cúi viết tờ kiểm điểm, mặc dù biết rằng đây chẳng khác gì một cái kim cô đội trên đầu. Nhưng dù có phải bán đứng đồng đội thì vẫn hơn là tự cắt cổ mình.

Ba trao cho mỗi đứa một xấp giấy và một cây viết, rồi chàng lên lầu tính đi tắm. Ai ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra thấy ngay bà già vợ đang trần truồng nằm ngâm nước trong bồn. Chàng định bước ra thì bà ta gọi giật chàng lại.

- Dượng Ba. Sao rồi, có êm không. Tụi nó đâu rồi.

- Dạ, con bắt chúng nó làm tờ báo cáo ở dưới nhà ạ. Bởi vì vụ này nguy hiểm lắm. Tiền bạc thì bất quá nhà nước tịch thu thôi. Nhưng cây súng thì khó lắm, vì đây là loại súng của các tướng lãnh Nga mới có. Nếu má mua của tụi trộm vặt thì còn đỡ. Chứ mua của đám phản động, chúng ám sát ông tướng Nga nào đó, lấy cây súng này là mình chỉ có nước dựa cột. Hết thuốc chữa.

YNghe Ba hù, bà Bẩy chới với. Bà đứng bật dậy, nắm lấy tay Ba nhăn nhó nói:

- Chết rồi con ơi, phải làm sao bây giờ. Má đâu có biết nguy hiểm như thế.

- Vậy cây súng này ở đâu mà má có?

- Má thấy có thằng đi xe gắn máy, ném cây súng này vô bụi cỏ nên má nhặt đem về, tính cho con. Ai ngờ có con nhỏ ở sòng bài nhìn thấy nên báo công an.

Ba để ý thân thể đẫy đà của mẹ vợ thỗn thệ trước mặt mà nóng người lên ngay. Chàng muốn đè bà ta ra liền. Nhưng còn sờ sợ. Nên chàng hù thêm xem ra sao.

- Vậy thì chết rồi má ơi. Con sợ thằng đó đi ám sát ai về rồi phi tang. Tự nhiên má lãnh án tử thay nó.

Đúng như dự đoán của chàng, nghe Ba nói xong, bà già té nhào xuống sàn nhà run lẩy bẩy. Mặt mày xanh rờn. Ba cúi xuống đỡ bà ta đứng dậy. Hai người ráp mặt nhau nên cả phần thân thể phía trước của bà áp sát thân thể Ba. Bà ta ôm cứng lấy chàng rên rỉ.

- Ba ơi… mày phải giúp má. Tao không muốn chết đâu.

Thấy cơ hội đã tới. Hai tay Ba bợ mặt bà ta ngước lên, chàng cúi xuống hôn lên môi bà ấy thật mạnh. Hình như bà ta hơi ngỡ ngàng, nhưng không hiểu sao bà lại vội vàng vòng tay ôm chặt lấy chàng. Ba cởi nhanh quần áo, ném qua một bên, cả hai không còn một mãnh vải nào che thân. Bây giờ chàng mới để ý bộ ngực của bà mẹ vợ mình to kinh khủng. Chắc chắn cả ba đứa con gái của bà không có đứa nào có bộ ngực vĩ đại như vậy. Bởi vì nó to quá khổ nên hơi xệ. Chàng kéo bà nằm xuống sàn nhà. Ba không ngờ sao lại dễ dàng như thế.

Thực sự thì bà Bẩy cũng chỉ hơn chàng vài tuổi. Lúc con gái út bà được một tuổi thì chồng bà qua đời. Ông ta lại chẳng để cho bà đồng xu nào, bà phải gửi ba đứa nhỏ cho ngoại chúng nuôi để bà đi kiếm ăn. Từ Saigon ra miền Trung bán bar cho Mỹ. Thời đó Mỹ còn đóng ở Cam Ranh. Bà cặp với một thằng Mỹ đen quân cảnh. Tên này to con và của quí của nó đã làm bà điêu đứng cả tháng trời. Nhưng vì đã có ba đứa con nên bà chịu đựng được. Nhưng từ đó cửa mình bà bị nó nông ra cả năm trời toang hoác. Có lần bà thử ngủ với một anh chàng Việt Nam, nhưng quả thực chẳng khác gì đũa khuấy ống tre, làm cho bà bực bội thêm. Từ đó chỉ có thằng Mỹ đen đó mới làm bà thỏa mãn.

Hôm nay bổng dưng thằng rể này đè bà ra. Bà không ngờ thằng này lại khủng khiếp như vậy. Chẳng những nó to không kém gì thằng chồng bà năm xưa, mà nó còn dài hơn thằng kia nhiều. Lúc nó ấn vô miệng bà là bà đã biết ngay gặp thứ dữ rồi. Nó thọc vô tới cuống họng muốn ngạt thở, Hèn gì vợ nó than khổ mà bà đâu có ngờ. Chắc chắn vợ nó không thế nào chịu được. Rách da rách thịt chứ không phải chuyện chơi. Thật tội nghiệp con bé mới có hăm mấy tuổi đầu. Tự nhiên bà có ý nghĩ từ nay mình phải đỡ phần nào cho con nhỏ này mới được.

Còn Ba thì chưa bao giờ chàng thấy sảng khoái như hôm nay. Có ngờ đâu mọi chuyện lại dễ dàng như vậy. Chàng đè ngửa bà Bẩy ra. Lúc này Ba mới nhìn rõ bà mẹ vợ mình. Chàng không thể tưởng tượng được sao lại có khối thịt u lên như cái tô lớn như vậy. Hèn gì bà ta chịu đựng được chàng mà không làm cho bà ta đau đớn như những người đàn bà khác.

Ba dập mạnh xuống với tất cả sức nặng của mình trên thân thể bà mẹ vợ. Bà ta cong người lên rên hừ hừ:

- Chết… chết con ơi… chết c.h.ế.t . . m.ấ.t. . . mình ơi. . . mình ơi mình.

Hình như bà ta bắt đầu thấm đòn, vặn vẹo thân thể. Bộ ngực bà căng cứng lên như hai trái dưa hấu. Hai tay Ba tì lên bộ ngựa khổng lồ làm điểm tựa dập mình xuống liên tục. Cả chục năm nay bà không gần đàn ông rồi. Hôm nay được một bữa thỏa thê. Bây giờ bà phải thét lên vì sung sướng. Bà không ngờ mình đã đạt đến tột đỉnh của sự khoái lạc mau như vậy.

Có lẽ Ba cũng không chịu nổi nữa. Chàng nằm vật sang một bên. Nghỉ một lúc, cả hai cùng bước vô bồn tắm ôm chặt lấy nhau. Bà Bẩy vừa hôn con rể vừa thì thầm. Bây giờ có lẽ bà không còn coi Ba ở vị trí con cái bà nữa. Bà đã coi chàng như một người tình.

- Anh ơi, hôm nay anh làm em sung sướng quá. Cả chục năm nay không được gần đàn ông. Chúng mình yêu nhau như thế này hoài được không anh.

- Anh cũng vậy, chưa bao giờ anh được tỏa mãn như ngày hôm nay. Chắc em biết rồi, con Ba nó có được như em đâu. Mỗi lần gần nó là anh thật khổ sở, chẳng bao giờ được như em hôm nay cả.

Bà Bẩy ôm ghì lấy Ba, hôn lên môi chàng. Ba vội vàng đứng dậy, vì chàng biết để cho bà ta ôm một lúc là chàng lại đè bà ta ra thôi. Bây giờ còn phải xuống nhà coi mấy con khỉ kia viết kiểm thảo và báo cáo xong chưa. Chàng vội vàng nói:

- Để anh xuống xem chúng nó viết lách ra sao rồi lại lên đây với em nhé.

Bà Bẩy có vẻ lo âu hỏi:

- Liệu có sao không anh?

Ba mỉm cười.

- Em yên trí đi, anh không để ai đụng tới em đâu.

- Anh nói vậy em cũng yên tâm rồi.

Ba lau mình, khoác chiếc áo tắm vào rồi đi xuống nhà. Hai tên sĩ quan đã viết xong, tụi nó viết cũng khá. Chỉ còn con nhỏ Trung sĩ loay hoay tới giờ mới được có ba trang giấy. Ba nói:

- Thôi được rồi. Hai thằng tụi mày lấy súng và còng về đi. Không được cho ai biết chuyện ngày hôm nay nhe. Đừng bao giờ nhắc tới nữa. Tao sẽ liên lạc với tụi mày sau.

Hai ngã này vội vàng đứng thẳng chào Ba thật nghiêm rồi chạy ra khỏi nhà, không dám nhìn lại phía sau. Ba thủng thẳng đi tới chỗ con bé Trung sĩ, chàng nói:

- Em viết gì tệ thế này. Cả tiếng đồng hồ rồi, mà lại viết chữ to như con bò thế kia, cũng chỉ có mấy trang thôi là sao.

Cúc mếu máo nói:

- Thưa Thứ Trưởng, hồi đó em đâu có đi học nhiều. Chắc Thứ Trưởng cũng biết, vào được công an là do ba em lo thôi mà, chứ sức em làm sao bằng người ta. Xin Thứ Trưởng tha cho em. Thứ Trưởng sai em làm cái gì cũng được, nhưng đừng bắt em viết chữ khổ lắm.

Ba đứng sát vào cô ta nói:

- Có thật tôi bảo cái gì em cũng làm không?

- Dạ, thật mà Thứ Trưởng, muốn cái gì cũng được. Nhà em cũng khá, ba em là chủ công ty xuất nhập cảng hàng tơ lụa Bom bay ở đây mà. Lúc nào mời Thứ Trưởng tới chơi. Ba em cũng là người biết điều lắm.

Ba cười hì hì, nói:

- Anh không cần ba em biết điều đâu. Chỉ cần em biết điều là được rồi.

Nét mặt Cúc chợt tươi lên ngay, nàng nói thực nhanh:

- Em thì Thứ Trưởng khỏi lo, cái gì cũng được mà.

Ba nói nửa đùa nửa thật:

- Có phải không đó, hay là có ai mới đụng vào là đã la làng lên rồi.

Hình như cô bé này hiểu thực nhanh, cô ta nhìn Ba thật ướt át nói ẫm ờ:

- Em đã có chồng lâu rồi. Em cũng có một đứa con nữa mà còn sợ cái gì chứ.

Nghe con bé này nó thế, tự nhiên người Ba lại nóng lên thực nhanh. Chàng làm bộ đứng sát vào thành ghế, cọ nhẹ vào cánh tay cô ta. Con bé nhanh nhẩu đứng lên ôm ghì lấy Ba hôn mạnh lên môi chàng. Ba không ngờ cô nàng này lại bạo phổi như vậy. Chàng hất cho chiếc áo tắm rớt xuống sàn nhà, ôm ghì lấy cô ta. Hai tay chàng luồn qua lưng quần rà xuống dưới. Bờ mông cong vòng, chắc nịch của Cúc làm Ba rạo rực. Có lẽ Cúc đã nhìn thấy hết thân thể của Ba, nhưng không hiểu sao nàng không ngạc nhiên và sợ hãi như những người phụ nữ khác mà chàng thường gặp. Ba hỏi nhỏ:

- Em thấy thế có sợ không?

Cúc ngơ ngác nói:

- Anh tha cho em vụ vừa rồi thì còn sợ gì nữa.

Ba cười.

- Không phải anh nói về vụ đó.

Cúc hỏi:

- Vậy anh nói em sợ cái gì? Nếu anh đã tha không báo cáo vụ tụi em rượt bà già vợ anh với Trung tá Dũng thì em còn sợ gì nữa mà sợ.

Biết Cúc không hiểu mình nói gì. Ba kéo luôn quần nàng xuống, áp sát thân thể mình vào da thịt nàng. Trong khi người chàng nóng hừng hực và cứng ngắc. Ba tưởng nàng sẽ phải thét lên vì chiều cao của nàng bằng y như chàng. Hai bộ phận sinh dục áp sát vào nhau. Nhưng không ngờ Cúc lại càng ôm cứng lấy chàng hơn nữa, hai chân nàng hơi dạng ra như mời mọc.

Ngay lúc ấy, có tiếng chân bên cầu thang. Ba biết bà mẹ vợ đang đi xuống. Chàng nhặt chiếc áo tắm mặc vào. Cúc cũng kéo quần lên thực nhanh.

Ba nói nho nhỏ:

- Em ngoan lắm, khỏi phải viết lách gì nữa. Chờ anh thay quần áo, chở anh ra phố ăn tối nhé.

Cúc mừng rỡ, nói thực nhanh:

- Dạ…dạ.. anh thay quần áo đi. Em chờ anh được mà.

Vừa lúc ấy bà Bẩy cũng mở cửa vào phòng, Ba nói:

- Con thay quần áo theo cô này tới cơ quan của cô ấy lo việc này cho xong mẹ nhé.

Bà Bẩy có vẻ lo lắng hỏi:

- Được…được mà, con đi đi. Nhưng mà liệu có ổn không con.

Ba mỉm cười:

- Má đừng lo, có rắc rối một chút nhưng cũng phải xong thôi.

Vài phút sau, Ba đã ngồi sau yên xe của Cúc chạy xuống phố.

( Xem tiếp chương 2 )

15 views0 comments

Comments


bottom of page