top of page
Writer's picturehungson1942

MA CHƠI # 9*

Updated: Jul 26, 2022


CHƯƠNG NĂM

Mấy ngày nay, Jean không thèm nhìn mặt Hưng. Chàng cố gợi chuyện với nàng mấy lần mà Jean vẫn lờ đi như không nghe thấy gì. Lời chào buổi sáng nàng cũng làm bộ không thèm nghe. Tuy nhiên, vụ này chỉ có nàng và Hưng biết. Ngay cả Tiến vẫn tưởng không có chuyện gì xẩy ra giữa Hưng và vợ mình cả. Hơn thế nữa, Tiến lại còn tưởng Hưng và Jean thân mật nhau hơn, sau ngày Hưng giúp Jean đi chụp hình người mẫu nữa. Nhất là Hưng còn đồng ý cho Jean xử dụng tháp hải đăng để làm phòng vẽ cho nàng.


Trong khi mọi người bận rộn phân tích những mẫu cát Hưng đem về từng vùng một thì Jean và đám thợ do nàng mướn về, lo dọn dẹp và trang hoàng cho phòng vẽ của nàng trong ngọn tháp hải đăng.


Cho tới chiều tối hôm nay. Không ai tưởng tượng được Jean đã biến ngọn tháp hải đăng thành cái phòng vẽ quy mô như vậy. Nàng mua cả một chiếc giường bằng gỗ lim dầy cả tấc, bóng lưỡng, kê trong góc phòng làm giường ngủ. Nhất là chiếc màn kéo kín một góc phòng làm nơi tắm rửa thật trang nhã và tiện lợi. Jean còn cho bắt ống nước từ nhà trên xuống đây nữa.


Giá vẽ cao lêu nghêu, cùng với chiếc kệ đầy nhóc sơn màu, bút chì, giấy vẽ. Đẹp nhất là bức họa bé Hai đang chèo thuyền trên biển, treo ở trên cao. Chung quanh phòng, Jean cũng đã đóng sẵn nhiều đinh và treo đầy khuôn hình còn để trắng chưa lộng tranh. Có lẽ nàng đã trù tính phải vẽ cho đủ số tranh treo trong phòng này như là một phòng triển lãm trong tương lai.


Đặc biệt nhất là hệ thống đèn được nàng thiết kế không khác gì trong những phòng triển lãm quốc tế. Bây giờ mọi người mới biết Jean đã mướn một nhà thầu trong tỉnh, nhờ họ thiết kế như thế này.



Chiều nay, khi Jean mời mọi người xuống coi phòng vẽ của nàng làm ai nấy phải há hốc miệng vì ngạc nhiên. Nàng để chiếc bàn nhỏ chính giữa phòng, cùng mấy chai champagne và bánh ngọt. Jean mở đầu lời khai mạc phòng vẽ nàng hướng về Hưng nói:


- Xin chân thành cảm tạ anh Hưng đã cho phép tôi xử dụng căn phòng này làm phòng vẽ. Những thành quả trong ngày tôi triển lãm tranh tại Hoa Kỳ trong tương lai, phải nói là công lao của anh không ít.


Khi Jean bắt tay Hưng, mọi người vỗ tay đầy thiện cảm. Chỉ có điều chưa ai biết Jean giận Hưng mấy bữa nay không thèm nhìn mặt. Trước khi mở champagne. Tiến đã ôm hôn vợ với lời chúc thành công tốt đẹp nhất. Mọi người uống rượu tới khuya mới về phòng. Riêng Jean xin chồng cho phép được ở lại phòng vẽ đêm nay, để vẽ một bức tranh kỷ niệm ngày đầu tiên trong phòng vẽ này. Tiến vui vẻ ôm hôn vợ và về phòng cùng mọi người.


Khi mọi người về hết. Jean đóng cửa phòng bắt đầu ngồi vào giá vẽ. Nàng đem xấp hình chụp bữa trước ra lựa mấy tấm bé Hai ôm con mèo trên bãi biển, gài vào giá vẽ rồi bắt đầu phác thảo những đường ngoại hình. Đang vẽ, bỗng Jean giật nẩy mình vì vừa có con gì cọ vào chân nàng. Jean nhìn xuống, thấy ngay chú mèo đen bữa trước đang cong đuôi, vặn mình cọ vào chân nàng.


Hơi một chút ngạc nhiên, không biết con vật này chui vào phòng vẽ bằng cách nào. Nhưng nàng cũng chẳng để ý tới vấn đề đó làm gì. Bởi vì trên trang giấy, nàng vừa kéo lên đường nét đầu tiên về con vật trong lòng bé Hai. Bây giờ có nó ở đây cho nàng vẽ còn gì bằng nữa. Jean thích thú, cúi xuống ôm con mèo vào lòng. Nó nằm yên cho nàng nựng nịu một hồi rồi nhảy phắt lên bàn, trước giá vẽ, nằm thật gọn như khi đang nằm trong lòng bé Hai.


Quả là một điều không thể nào ngờ được. Jean đưa tay vẽ thực nhanh tư thế đó lên bức tranh nàng đang phác thảo. Đôi mắt con mèo mở thật lớn nhìn ra biển cả trông thực có hồn. Nàng mới vẽ bằng bút chì mà đã cảm thấy thích thú quá rồi.


Rồi không để lỡ cơ hội. Jean lấy vội cây cọ, hòa màu tô lên bức tranh luôn. Chỉ một lúc sau. Cái đầu con mèo đã hầu như hoàn tất. Đây là lần đầu tiên trong đời, Jean vẽ một bức họa mà phá tất cả các lề luật, để bắt đầu hoàn tất ngay một phần nhỏ trong bức tranh, trong khi chưa phác thảo xong toàn bộ họa phẩm.


Nàng thích thú lùi lại vài bước, nhìn vào cái đầu con mèo trong tranh. Cặp mắt xanh lè của nó lóe lên như có chất lân tinh thật rực rỡ. Ngắm nhìn một lúc, Jean lại bắt đầu phác thảo sơ những chỗ còn trống. Nàng vẽ thực nhanh vì trong đầu đã có sẵn dàn bài cho bức họa. Nhất là những tấm hình gắn chung quanh giá vẽ đã giúp ích cho nàng rất nhiều.


Phần nền bức họa bắt đầu được tô lên, làm nổi bật chủ đề của bức tranh ngay. Nàng quẹt thêm một lớp màu nữa vào toàn diện bức họa, và chỉ trong chưa đầy ba tiếng đồng hồ, màu sắc sơ khởi đã được tô lên khắp nơi trong bức họa. Jean không ngờ nàng làm việc nhanh tới như thế. Đành rằng hoàn tất họa phẩm này cũng phải mất ít nhất hơn một tuần lễ. Nhưng hôm nay mới quẹt những nét màu phác thảo đã làm Jean ưng ý lắm rồi.


Bỗng đèn điện mờ dần đi một lúc, chớp tắt, rồi tắt ngủm. Jean thở dài vì biết là lại bị cắt điện rồi. Tình trạng này đã xảy ra nhiều lần, nên Jean đã chuẩn bị sẵn đèn dầu trong phòng. Nàng thắp lên cây đèn dầu thực lớn, nhưng cũng chỉ đủ sáng một vùng nho nhỏ chứ không thế nào để vẽ và pha chế màu sắc được.


Nàng máng cây cọ vào giá vẽ, leo lên giường nằm. Hy vọng vài phút sau may ra có điện lại. Bỗng Jean chú ý nhìn lên một khuôn hình trống treo bên góc phòng đối diện. Trên khuôn vải trắng, từ từ hiện ra một cặp mắt xanh lè như lân tinh, đôi lông mày xếch ngược nhìn nàng đăm đăm không chớp mắt.


Tự nhiên Jean như bị thôi miên vì cặp mắt sắc sảo ấy. Có tiếng sóng biển ào ạt. Gió thổi và cả tiếng hải âu kêu quang quác. Bức màn che trên tường rung rinh. Ánh sáng chập chờn của cây đèn dầu trở nên tím ngắt. Màu mắt trong khuôn hình càng xanh thêm. Đôi lông mày như nhíu lại. Thân thể Jean run lên bần bật. Tự nhiên những nút áo trước ngực nàng bung ra từng cái. Tà áo bật qua một bên để lộ ra bộ ngực trần trụi trắng ngần. Chiếc váy ngắn cũng từ từ tuột xuống chân như có ai cầm kéo nhẹ nhàng. Jean hốt hoảng níu lấy dây lưng, nhưng vô ích. Chiếc váy vẫn từ từ tuột ra trông thực nhẹ nhàng mà Jean không thế nào níu lại được.


Nàng đã định la lên nhiều lần mà cuống họng khô lại, tắc nghẽn. Chiếc váy đã tuột ra khỏi chân. Bay xuống sàn nhà. Thân thể Jean bây giờ lồ lộ, những đường cong nẩy lửa phơi trần. Cặp mắt xanh lè trên khuôn vải vẫn nhìn nàng đăm đăm, không hề chớp. Jean thấy thân thể như bốc lửa. Những cảm giác đê mê từ từ len lỏi vào châu thân. Tự nhiên nàng vặn vẹo, cong cớn.


Jean nhìn rõ thân thể mình trần truồng mà không hiểu tại sao lại có cảm giác như đang có ngườí đè lên trên. Tấm ván gỗ lim chắc nịch dưới lưng nàng ép sát, chịu sức nặng hình như không phải chỉ của thân thể nàng. Hình như da thịt nàng đang bị ép chặt xuống dưới. Nàng cố ưỡn người lên, nhưng chỉ cảm thấy tê chồn mà không thế nào nhúc nhích lên cao hơn được nữa. Chỉ một lúc sau, Jean đã phải rên lên.


- A... a... chết... chết mất thôi.


Ngay lúc ấy Tiến cũng vừa tới bên cửa phòng vẽ. Chàng định đưa tay gõ cửa thì nghe thấy tiếng rên rỉ làm tình trong phòng. Chàng tức uất người lên, định tông cửa xông vào. Nhưng vốn là người bình tĩnh. Tiến đứng im lặng, ghé sát tai vô cửa nghe ngóng. Tiếng rên rỉ trong phòng vẫn phát ra mỗi lúc một dồn dập hơn, nghe tới nóng người.


- A... a... thôi mà... thôi mà, chịu hết nổi rồi, ơ... ơ...


Nghe đã thực rõ, không còn hồ nghi gì được nữa. Một lần nữa, Tiến lại định tông cửa tràn vô. Nhưng chàng thấy cần phải cẩn thận mới được. Tiến đi vòng quanh ngọn tháp hải đăng. Chàng định tìm một cái lỗ nào có thể nhìn vào trong được. Nhưng chàng thất vọng, vì ngọn tháp này tuy xây đã lâu đời, như có lẽ phải xếp lớp ba bốn từng. Vì qua những bức tường này, chàng không còn nghe thấy tiếng rên rỉ nữa.


Tiến trở lại cửa ra vào, chàng lại nghe thấy tiếng rên rỉ ngay. Vừa rồi đi vòng quanh ngọn tháp, Tiến đã để ý không thế nào có thể leo lên hoặc tụt xuống được. Vì ngọn tháp xây tròn vo. Cao hơn hai mươi thước, thẳng đứng không một chỗ bám víu. Bây giờ chàng nhất định phải bắt cho bằng được tên gian phu đốn mạt này.


Chàng lui lại mấy bước lấy đà tông thực mạnh vô cửa. Một tiếng ầm vang lên. Hai cánh cửa vẫn không lay chuyển chút nào. Trái lại, vai chàng đau rần. Có tiếng Jean hốt hoảng la lên:


- Ai đó ?


- Tiến đây. Mở cửa mau lên.


- Anh làm cái gì kỳ cục vậy?


- Em đang nằm trong đó với thằng nào. Mở cửa ngay đi.


-Anh có điên không?


- Phải rồi, anh đang điên đây. Mở cửa ra mau lên, coi tên khốn nạn nào trong đó.


- Làm gì có ai trong này chứ. Anh làm cái gì vậy?


- Mở cửa đi, đừng nói nữa.


Hai cánh cửa mở toang một lượt. Tiến nhào vô thực nhanh. Chàng cũng lẹ tay đóng cửa, gài then lại ngay. Nhất định có tên nào ở trong này thì không có lối nào mà xông ra ngoài tẩu thoát được nữa. Chàng nhẩy lại chụp ngọn đèn dầu soi vòng quanh phòng. Trong khi Jean rít lên:


- Anh làm cái gì vậy?


- Còn hỏi làm cái gì nữa hay sao?


Vừa nói, Tiến vừa bưng đèn lục lọi khắp nơi. Chàng chưng hửng vì không có bóng dáng người nào trong này cả. Như vậy thì nó trốn nơi đâu. Tiến vò đầu, bứt tóc. Bỗng chàng cười lên ha hả. Chỉ vào chiếc cầu thang nói lớn.


- Tưởng mày trốn đi đâu, ai ngờ leo lên trên ấy mà thoát được hay sao. Để tao leo lên đó xem mày có giỏi thì nhẩy xuống đất tao coi.


Tiến vừa nói xong, bỗng đèn điện vụt sáng. Chàng càng khoái chí hơn, nghĩ phải chơi trò mèo vờn chuột cho bõ ghét. Chàng nắm lấy hai vạt áo ngủ Jean banh ra, cười hăng hắc, nói:


- Lúc nãy em ngủ với thằng nào mà sung sướng quá vậy. Coi nè.


Bộ ngực Jean vươn lên cao vót, trần trụi, trắng ngần và thằng đứng. Hơi thở nàng còn nóng hổi. Tiến kéo phăng luôn chiếc áo ngủ của nàng ra, ném xuống đất. Bỗng chàng nhìn thấy chiếc váy ngắn và áo sơ mi của Jean liệng dưới đất lại càng làm chàng tin tưởng tên khốn kiếp vừa ngủ với vợ mình đang ẩn mình trên ngọn đèn hải đang ở từng trên.


Tiến cười hì hì, hai mắt đỏ ao, chàng gằn từng tiếng.


- Em nói đi. Tôi có cái gì thua kém ai đâu mà em phải ngoại tình hả?


Jean run lẩy bẩy, nàng nói như muốn khóc:


- Anh đừng có ăn nói hồ đồ nghe không. Em ngoại tình với ai hả?


Tiến trợn mắt, chỉ lên tầng trên nói.


- Được rồi, để tôi lên đó lôi nó xuống đây cho em dễ nói chuyện hơn phải không.


Nói xong, Tiến nhìn quanh phòng. Chàng thấy chiếc kéo cắt vải, cầm lấy rồi trèo lên từng trên ngay. Máu nóng đang bốc lên ngùn ngụt nên Tiến leo lên thực lẹ như một chú mèo trèo lên cây. Lên tới trần nhà, chàng đẩy tấm ván chắn lỗ hổng ăn thông lên từng trên bật tung ra thật dễ dàng. Tự nhiên chàng nghĩ thật vô lý. Nếu phải là chàng trốn trên đó, nhất định sẽ ngồi trên tấm ván ấy thì có tài thánh đứng dưới cũng không thế nào đẩy tấm ván lên trên được. Bởi vì kẻ leo lên bằng chiếc thang nhỏ nhắn, dốc ngược lên như thế này làm gì có thế mà đẩy được tấm ván có người ngồi trên đó. Hơn nữa, chàng nhớ rõ, trên tấm ván lại có then cài, để khi người ta lên trên đó rồi, lật miếng ván lại cho an toàn. Thế mà thằng cô hồn nào ở trên đó lại ngu như vậy.


Tiến leo lên thực nhanh. Chàng cũng hồi hộp vì nghĩ tên lưu manh đó đứng trên mà đá thốc vào mặt chàng đang lúc chơi vơi như thế này thì có là thánh mới đỡ được. Nhưng không có chuyện gì xẩy ra cả. Từng trên trống trơn. Ngọn đèn hải đang cũ kỹ mốc meo, chơ vơ, lạnh lùng. Cái tháp này xây theo hình trụ. ở bên dưới rộng, bên trên nhỏ lại, nên từng trên chỉ độ vài thước vuông.


Tiến ngạc nhiên đến lạnh người. Chàng nghĩ không lý tên côn đồ này có cánh bay xuống được hay sao. Tháp cao hơn hai mươi thước chứ ít gì. Nếu nó nhảy xuống đất có chăng là muốn tự vận thôi. Nhưng chàng cũng cẩn thận đi một vòng, ngó chung quanh xem có gì lạ không. Bên ngoài, trời tối âm u. Không có gì lạ cả. Tiến tần ngần một lúc rồi tụt xuống. Cái mặt chàng tiu nghỉu trông thực thảm thương.


Chàng đã tưởng Jean sẽ sỉ vả mình thậm tệ và có thể đòi ly dị nữa. Nhưng không hiểu sao? Jean lại tới gần bên chàng, nhỏ nhẹ nói:


- Anh có sao không?


Tiến không biết phải nói với nàng cái gì bây giờ. Chàng im lặng nhìn Jean thật yếu ớt.


- Em đã nói với anh là không có ai ở trong này mà. Khi anh leo lên trên ấy, em mới nhớ ra mình vừa qua một cơn ác mộng.


Tiến lí nhí hỏi:


-Em mơ thấy cái gì?


- Em mơ thấy bị một con quỉ hãm hiếp ngoài biển.


Tiến vòng tay ôn lấy Jean khi nàng ép sát đầu vào mình chàng.


- Anh xin lỗi em về hành động vũ phu vừa lồi.


Jean lắc đầu nhè nhẹ nói:


- Chỉ vì anh thương em nên mới nổi ghen lên như vậy thôi. Anh có lỗi gì đâu.


Tiến nấc lên về cử chỉ yêu thương của vợ. Chàng ẵm bổng nàng lên, đặt nàng lên giường. Cúi xuống hôn lên môi nàng, thân thể trần truồng của Jean cuộn lấy chồng.


Lần đầu tiên trong đời, Tiến được nằm trên một chiếc giường bằng gỗ lim để làm tình. Mặt phẳng rắn chắc của tấm phản nâng thân thể vợ lên sát sạt và vững vàng. Không như những loại giường nệm, mỗi lần dập mình xuống là thân thể người nằm dưới cũng lún xuống theo, làm mất đi sự cọ sát cần phải có.


Cùng một lúc với sự hưởng thụ thể xác. Đầu óc Tiến quay cuồng về lòng chung thủy của vợ. Mặc dù chàng tỏ vẻ hối hận vì sự vũ phu và ghen tương vô lý của mình. Nhưng thực sự Tiến vẫn tin tưởng là vợ chàng nhất định phải ngủ với một người nào đó, chứ không như lời nàng nói chỉ là một giấc mơ được.


Bằng chứng là quần áo nàng đã lột bỏ ngổn ngang dưới đất tới khi chàng tông cửa vô, nàng chỉ kịp choàng đại chiếc áo ngủ luýnh quýnh tới mặc áo ngược ra mở cửa mà không hay. Lúc ấy Tiến đã tính nói, nhưng biết rằng thế nào nàng cũng chối phăng đi nên lại thôi. Để chờ bắt được tên đàn ông đốn mạt nào đó ngủ với nàng xong, kể tội cũng không muộn.


Một bằng chứng khác nữa, không thể nào Jean có thể chối cãi được là trong thân thể nàng đã ướt nhẹp. Thậm chí khi nằm lên giường, tay chàng còn đụng phải cả nước nhờn rơi rớt trên tấm phản gỗ này nữa. Tiến đã cố cắn răng lờ đi như không biết. Bởi vì chàng biết rằng, nếu để lộ sơ hở, thế nào cũng có sự phòng bị những lần sau, khó cho chàng bắt quả tang được.


Bây giờ nằm trên thân thể nàng. Tiến còn thấy rõ hơn nữa những sung sướng giả bộ của vợ. Trời đất sanh ra, dù là đàn bà, sau khi ân ái đã tới tột đỉnh của khoái lạc rồi thì thân thể mềm mại trở lại, chứ không thế nào cương cứng lên được như lúc làm tình ban đầu nữa.


Hơn ai hết, Tiến còn lạ gì khi vợ chàng hứng tình lên. Những bắp thịt trên thân thể nàng săn cứng lại, co thắt và run rẩy tới tê người. Bây giờ đây, dù nàng có làm bộ sung sướng mà rên rỉ, vặn vẹo cũng làm sao có thể giả tạo được những đặc tính trời sanh ra cho con người.


Càng nghĩ, càng tức tới máu dồn lên khắp thân thể nóng bừng bừng. Tiến dập mình xuống mạnh bạo như một sự trả thù cho hả cơn tức giận. Chàng thấy rõ Jean ôm cứng lấy chàng, cố ưỡn mình lên như một sự chịu đựng. Cũng vì vậy mà cả giờ rồi, chàng không thế nào đạt tới được tuyệt đỉnh khoái cảm của sự ái ân.


Sau cùng, chàng mệt ngất ngư, đành lăn ra mà thở hào hển. Jean nằm bên cạnh chàng vuốt ve âu yếm. Dù bàn tay và miệng lưỡi nàng có mò mẫm cách mấy cũng không thế nào làm cho chàng hứng tình lên được nữa. Tiến mở mắt trừng trừng nhìn lên khắp phòng. Chàng tức tối không hiểu thằng cha nào lại có phép thần thông biến ra khỏi căn phòng này được kể cũng lạ.


Tiến cố kiểm soát xem mình có sơ hở gì để cho tên đốn mạt ấy lợi dụng mà thoát ra ngoài được hay không. Nhưng chàng thấy mình không có một mảy may sơ xuất nào cả. Căn phòng nhỏ nhắn này thì núp vào đâu. Nó phải là một thằng đàn ông to tướng chứ có phải là con kiến đâu mà ẩn núp dễ dàng như vậy.


Sau cùng, Tiến nghĩ ra một cách. Chàng làm bộ nói:


- Em có mệt không. Anh về phòng để em ngủ kẻo mất sức ảnh hưởng tới tinh thần làm sao ngày mai em vẽ được.


Jean vẫn ôm cứng lấy chàng nũng nịu nói.


- Em chưa mệt đâu, anh nằm với em chút nữa nghe.

Nghe Jean nói, Tiến càng tức muốn hộc máu ra. Chàng muốn trở mặt xáng cho nàng một cái bạt tai cho hả cơn giận. Nhưng Tiến cố nhịn nhục, chàng hôn lên miệng nàng thì thầm:


- Thôi, em ngủ đi. Anh biết mấv hôm nay em lo cho căn phòng này nên mệt lắm rồi. Để anh về ngủ nghe. -Anh nhất định về ngủ thực sao. Hình như anh còn chưa có gì mà...


Tiến biết vợ mình rất tinh ý. Chàng còn chưa đạt được khoái cảm sau cùng thì làm sao qua mắt được nàng. Có lẽ đóng kịch thì phải đóng cho tới cùng. Tiến lại làm bộ nói:


- Em có chắc là không mệt mỏi gì phải không?


Jean cắn nhẹ vô tai Tiến cười thực dâm dật.


- Em còn muốn anh làm cho em mệt ngất ngư nữa kìa. Từ nãy tới giờ đã có gì đâu.


Tiến thấy vợ chàng đóng kịch thực giỏi. Nàng nói như vậy có nghĩa là chàng chưa làm cho nàng hứng tình lên được. Như vậy có khác gì bào chữa thật tài tình cho vụ thân thể nàng mềm sèo lạnh ngắt này đâu. Tiến cắn răng leo lên mình vợ. Chàng làm bộ ngả ngớn:


- Tưởng em mệt rồi nên anh cho em nghỉ. Nếu vậy anh làm cho em biết nhé.


Jean nói như thách thức.


- Ừ, anh làm đi. Em đang chờ đợi nè.


Tiến kéo hai chân vợ gác lên vai. Đẩy cho thân thể nàng cong lên như con tôm luộc. Hai tay chàng nắm lấy ngực nàng đè mạnh thân thể xuống. Chàng biết, dù có làm gì đi nữa mà đầu óc chàng còn vương vấn vụ ngoại tình của vợ vừa rồi, cũng không thế nào làm chàng hứng tình lên được. Tiến nghĩ ra một cách. Cứ tưởng tượng như người nằm dưới thân thể mình bây giờ là một cô gái khác, chắc chắn sẽ đem tới lạc thú cho thân thể dễ dàng hơn.


Vô tình, Tiến nhìn lên vách tường. Chàng thấy bức hình bé Hai khỏa thân chèo thuyền trên biển. Bộ ngực cau non tròn lẳng, mát rượi. Từ hồi nào tới giờ, Tiến vẫn ao ước những thứ nho nhỏ xinh xinh như thế. Lớn lên ở Mỹ, những người bạn gái chàng toàn là dân da trắng, thân thể to lớn, kềnh càng đầy ăm ắp. Tới khi lấy Jean, da thịt nàng cũng thuộc loại quá khổ. Bộ ngực to như trái dưa hấu, khi cởi quần áo, xệ xuống tới gần bụng thấy mà ghê.


Hai cặp đùi nàng to như hai cái cột đình. Khi banh ra trống hốc. Cũng vì vậy mà khi được tin theo Hưng về Việt Nam làm việc, Tiến mừng vô hạn. Chàng tin chắc chắn rồi sẽ được hưởng lạc thú trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cây nhà lá vườn rồi.


Tuy nhiên, chàng như bị mắc cái eo. Jean theo chàng sát nút như hình với bóng, nên Tiến chưa có dịp nào du hí một mình mà tìm của lạ được. Chỉ có một lần. Tối đó chính Jean lại nhờ chàng đưa bé Hai về. Nàng sợ nó còn nhỏ, đi đêm một mình nguy hiểm. Hôm ấy đi vẽ trên biển về, Jean vẽ chưa xong nên đưa bé Hai về nhà vẽ tiếp. Còn Hưng đã ở lại trên thuyền mãi tới khuya vẫn chưa thấy đâu. Bởi vậy, Tiến mới có dịp đưa bé Hai về.


Con đường từ nhà trên sườn núi xuống tới Cầu Đá tối om, Tiến phải dùng đèn pin soi đường. Cây đèn pin và những cục pin làm tại Việt Nam này chỉ soi sáng lờ mờ một khoảng trước mặt chưa đầy một thước. Chàng và bé Hai phải đi thực chậm, trăng lưỡi liềm lù mù chẳng giúp ích được bao nhiêu.


Bé Hai và chàng phải đi sát vào nhau cho khỏi vấp té.


Đi xa nhà một đoạn dài, im lặng mãi, Tiến mới khơi chuyện nói với bé Hai cho đỡ buồn.


- Cháu mấy tuổi rồi?


- Dạ, cháu gần mười lăm tuổi rồi.


Tiến ngạc nhiên kêu lên.


- Cháu mười lăm tuổi rồi thực hay sao. Chú trông cháu chỉ bằng đứa trẻ lên bảy, lên tám ở Mỹ là cùng. Bé Hai cười khúc khích hỏi Tiến, làm chàng ngẩn người tới thích thú.


- Tuổi bảy hay tám gì đó ở Mỹ tụi chúng nó đã biết ngủ với con trai chưa hả chú?


Tiến nghĩ con bé này chịu chơi nên không ngần ngại trả lời.


- Tuổi đó chắc chắn chưa biết gì, nhưng tuổi mười lăm thì đa số đã có bạn trai rồi. Em có bạn trai chưa?


Hình như con bé bị chạm tự ái, cười hì hì, nói:


- Chú tưởng chỉ có gái Mỹ ở tuổi đó. Thân thể to con mới có bạn trai được thôi hay sao. Còn gái Việt Nam nhỏ con như cháu chưa biết gì như con gái bảy tuổi ở Mỹ hay sao. Ai thì không biết, còn cháu thì đi xa hơn cái chuyện đó nhiều.


- Không lý em có chồng rồi hay sao?


- Con gái ở Việt Nam, mười lăm tuổi có chồng là chuyện thường. Cháu thì chưa có chồng. Nhưng chuyện vợ chồng đối với cháu chưa chắc gì đứa con gái nào có chồng rồi cũng biết nhiều hơn cháu đâu.


Tiến ôm nhẹ lấy vai Hai hỏi nhỏ:


- Như vậy em đã từng ngủ lén với con trai rồi hay sao?


Hai cười khúc khích nói.


- Chỉ có dám ngủ lén thôi hay sao?


- Không lý em dám công khai à?


Hai có vẻ đắc ý nói.:


- Công khai thì không dám công khai, nhưng mẹ cho phép.


Tiến ngạc nhiên hỏi.


- Có vụ đó thực hay sao. Thằng con trai nào mà lại có phước như vậy?


- Không phải là thằng con trai nào. Mà là một ông lớn tuổi rồi.


- Mấy tuổi mà em cho là lớn tuổi?


-Có lẽ y cũng vào khoảng trên dưới bốn mươi gì đó.


- Bộ em thương thằng cha già này à. Kể cũng là một mối tình ly kỳ đó.


Hai nói thực nhanh.


-Cháu có nói thương y bao giờ đâu.


- Ủa, thế sao em bảo đã ngủ với nó, lại còn nói được mẹ cho phép nữa?


- Ngủ thì có, cả tuần lễ như là đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ cho phép cũng không sai. Thương thì không dám đâu.


Tiến vừa tò mò, vừa thấy vui vui. Chàng hỏi tới:


- Như vậy có lẽ em chỉ tò mò đi chơi cho biết thôi phải không. Hay là bị mẹ em bắt buộc?


- Thực sự nói là mẹ bắt buộc cũng không đúng, vì bả có đánh đập gì cháu đâu. Còn nói tò mò không thì cũng không phải. Bởi vì quả thực hàng ngày cháu hay tìm hiểu chuyện người lớn lắm. Nhiều đêm nằm một mình còn tự mình mò mẫm nữa.


- Rồi ông già đó có làm em thỏa mãn trong cả tuần lễ ấy hay không?


- Thỏa mãn sự tò mò thì có. Nhưng ông ấy làm cho cháu sợ cả tháng không dám mò tay xuống dưới đó nữa.


- Tại sao vậy?


Hai cười khúc khích nói:


- Chú muốn nghe à?


- Muốn chứ.


- Đêm phá trinh một người con gái, tưởng chú có vợ rồi phải biết nhiều hơn cháu chứ.


Tiến buồn rầu nói.


- Chú không có cái may mắn đó.


Hai ngạc nhiên hỏi:


- Tại sao vậy?


- Từ khi lớn lên, chú chỉ biết tìm những cô gái giang hồ ngủ với họ và trả tiền. Loại này cháu biết rồi, làm gì có trinh mà phá.


- Còn cô Jean thì sao?


- Trước khi lấy chú. Vợ chú có cả tá người yêu. Bên Mỹ họ ngủ với nhau là chuyện thường thôi. Trinh tiết không quan trọng như ở đây đâu.


- Như vậy thật là tội nghiệp cho chú quá đi.


Vừa nói, Hai vừa dựa sát vô mình Tiến. Tiến thấy hình như cơ hội gần gủi đứa con gái đầu tiên ở Việt Nam này đã tới. Chàng làm bộ choàng tay lên vai nó thực thân mật và từ từ rà xuống dưới xem phản ứng nó ra sao. Bàn tay Tiến đã để trên bộ ngực nhỏ nhắn một lúc rồi mà Hai không nói gì. Tiến mạnh bạo hơn, bóp nhè nhẹ.


Cánh tay Hai kề sát mình Tiến, bỗng từ từ choàng ra sau lưng chàng ôm thực chặt. Con nhỏ đứng chỉ tới vai chàng nên tay nó ôm chàng ngay ngang bờ mông. Bàn tay nó để ngay đó bấu cứng. Chàng biết là con nhỏ đã mở đường cho mình đi. Tiến không chần chờ gì được nữa. Từ lúc nói chuyện với nó và nhất là sự cọ sát khi đi bên nhau đã làm cho thân thể chàng nóng hổi lên rồi. Chàng đứng lại, buông cây đèn pin rơi xuống đất. Xoay mình Hai lại phía trước, cúi xuống hôn thật mạnh trên môi con nhỏ. Miệng nó há ra ngay và lưỡi chàng lùa qua đó thực nhanh.


Một lúc sau, Tiến kéo nó vô lề đường, sát một bụi cây. Chàng chắc chắn dù cho có người đứng cách đó mươi thước cũng không nhìn thấy hai đứa đâu. Chàng càng yên tâm kéo nhẹ hàng nút áo trước ngực nó ra. Bàn tay chàng rà lên vùng ngực mới nhô săn cứng rồi từ từ ngồi xuống bờ cỏ ven đường. Kéo chiếc quần nó xuống chân. Tự nhiên con bé dạng chân ra thực rộng. Hai tay nó ôm lấy đầu chàng vít lại. Bờ lông non mền mại cọ vô mặt Tiến làm chàng run rẩy.


Cho tới một lúc, Tiến không còn chịu nổi nữa. Chàng kéo con nhỏ xuống, đè ngửa nó ra trên thảm cỏ. Tới bây giờ con bé mới lên tiếng:


- Chú ơi... đừng làm cho cháu sợ nhé.


Tiến cố trấn tĩnh nó. Chàng nói thực dịu dàng:


- Không có đâu. Em ngoan ngoãn anh cho nhiều tiền nữa.


- Chú nói thiệt không?


- Anh không gạt em đâu.


- Chú cho cháu bao nhiêu?


- Em muốn bao nhiêu cũng được.


- Chú có cho cháu nhiều bằng cô Jean không?


Tiến chùn mình xuống, làm con nhỏ rên lên. Chàng nói thực nhanh:


- Anh sẽ cho em nhiều hơn số tiền cô Jean cho em nữa.


- Chú đừng nói dối nghe chú.


- Anh... anh... không nói dối đâu...


Con nhỏ nằm dưới không nói gì nữa. Nó bắt đầu rên rỉ. Chân nó càng dạng ra thực rộng. Hai tay bấu cứng lấy tay Tiến. Chàng không còn tự chủ được nữa. Thân thể rập xuống liên hồi với hết sức mạnh của mình. Bây giờ nằm trên mình Jean, Tiến cũng làm như vậy. Chỉ khác chàng vác hai chân nàng lên vai, chứ không như ngày hôm đó như bé Hai dạng chân ra hai bên nữa.


Những âm thanh rên rỉ và sự cong cớn của bé Hai đêm hôm đó hiện rõ ràng trong đầu Tiến làm chàng hứng khởi vô cùng. Thân thể chàng cứng lại như sắt nguội làm Jean ngạc nhiên hết sức. Tấm ván giường cấn bên dưới như giữ cứng thân thể nàng lại mỗi lần Tiến rập mình xuống. Không nhúc nhích vào đâu được. Tuy nhiên, nàng cũng không thế nào nóng người lên được nữa.


Lúc nãy, Jean đã bị cặp mắt ma quái thôi miên và con người vô hình nào đó đưa nàng tới khoái cảm ghê hồn rồi. So sánh với Tiến bây giờ có thấm vào đâu. Tuy nhiên, không muốn để chồng biết được điều này. Có thể làm hại tới hạnh phúc của nàng, nên Jean phải giả vờ uốn éo, rên rỉ như những khi ngủ với chàng.


Nhưng làm sao nàng qua được mắt Tiến. Cái hứng tình bây giờ của chàng là hình ảnh bé Hai nằm bên dưới đêm hôm đó, chứ có phải vợ chàng đâu. Bởi vậy Tiến mặc kệ Jean muốn làm gì thì làm. Chàng chỉ mượn cái thể xác nàng để làm môi trường cọ sát da thịt mình mà thôi.


Đầu Tiến vẫn ngửng lên nhìn đăm đăm vào bức họa khỏa thân của bé Hai treo trên tường. Miệng con bé chu ra thực khiêu gợi. Bộ ngực mới nhú lên đã được Jean vẽ lớn hơn một chút càng thêm kích thích chàng hơn nữa. Chàng rít lên trên thân thể Jean.


- A... a... a...


Nằm trên mình Jean một lúc lâu, Tiến lăn qua một bên thở hổn hển. Chàng không ngờ mình lại có thể dùng trí tưởng tượng mà làm tình được như vậy. Chắc chắn vợ chàng không thế nào hiểu nổi, tại sao Tiến lại có thể sung sức như vậy. Nàng phải cho là màn kịch rên rỉ, vặn vẹo rẻ tiền của nàng thành công thật mỹ mãn. Như vậy càng hay cho chương trình đang dự tính trong đầu, bắt quả tang tên đàn ông đốn mạt nào đó đã ngủ với nàng.


Tiến vờ hỏi Jean:


- Em còn muốn ở lại đây đêm nay vẽ nữa không?


Jean vô tình thực thà nói:


- Nhất định em phải vẽ cho xong một phần nào nữa trên bức họa này. Có lẽ nghỉ ngơi một chút em lại bắt đầu vẽ ngay.


Tiến vẫn vờ vĩnh lo lắng cho nàng.


- Em phải tắm rửa đi đã chứ.


- Dạ, tắm chứ anh. Để như thế này làm sao chịu nổi.


Tiến nghĩ có lẽ như vậy là đã quá đủ cho phần đầu của tấn kịch này rồi. Chàng hôn nhẹ lên môi vợ. từ giã về phòng.


- Chúc em ngủ ngon nhé.


- Anh cũng vậy nghe cưng.


Tiến lững thững trở về phòng. Nhưng khi nghe tiếng Jean đóng cửa lại. Chàng rảo bước thực nhanh, nhẩy lại sát bên cánh cửa phòng vẽ, lắng tai nghe ngóng động định bên trong.


Một lúc sau, chàng đã nghe thấy tiếng nước chẩy ào ào Chắc chắn là Jean đang tắm. Đợi một lúc thực lâu nữa, tiếng nước ngừng chẩy rồi bỗng có tiếng Jean hớn hở nói:


- Trốn ở đâu mà tài tình thế. Bây giờ lại ló đầu ra hả?

4 views0 comments

Comentários


bottom of page