top of page
Writer's picturehungson1942

BÙA YÊU # 6

Updated: Jul 26, 2022


BÙA YÊU # 6a


Chương Sáu

Năm ẩu cứ phân vân mãi từ lúc hứa luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim. Luyện thì nhất định phải luyện rồi. Nhưng mà có nên đem tất cả sở học cha truyền con nối ra đánh cú bài tối hậu này hay không.


Cầm mớ tiền trong tay. Số tiền chưa bao giờ Năm ẩu tưởng tượng được là có thể nàm trong túi mình. Sau khi nhận lời cho Mỹ Kim theo làm ăn, Tuyết Lai lại còn đưa cả mớ bạc này cho chàng mượn. Đây là tiền để mua luôn cả căn nhà chàng đang ở trọ. Quả thực, lúc đầu chàng chỉ nói chơi là muốn luyện được Bùa Yêu thứ dữ thì phải có chỗ luyện bùa. ít nhất thì cũng phải có được cả căn nhà này để làm bàn thờ Tổ. Ai ngờ chàng vừa nói xong là Tuyến Lai móc tiền đưa cho mượn liền. Hơn thế nữa, Tuyết Lai còn đem Mỹ Kim theo buôn bán và bảo đảm chỉ trong vòng vài tuần lễ là Mỹ Kim kiếm đủ số tiền trả lại ngay.


Vụ mua nhà, quả thực chẳng bao giờ chàng nghĩ tới, chỉ vì vợ chồng Tư Răng Vàng hồi sáng ngỏ ý muốn bán căn nhà này để về quê làm ruộng, nên mới nói cho chàng biết trước đặng đi tìm chỗ khác ở. Lúc nói chuyện với Tuyết Lai, chàng buộc miệng nói chơi, ai ngờ cô nàng này lại làm thiệt. Như vậy là chỉ vài hôm nữa là chàng chính thức làm chủ căn nhà này. Nhà tuy không được rộng rãi cho lắm, nhưng có cái sân khá lớn và chung quanh cây cối mọc um tùm rất thích hợp để làm chỗ luyện bùa. Cả đêm Năm ẩu không thế nào chợp mắt được. Chàng nghĩ tới món tiền quá lớn trong tay. Lại nghĩ tới Mỹ Kim theo Tuyết Lai nhẩy tầu buôn bán không biết thế nào.


Tới nửa đêm Năm ẩu vẫn còn trần trọc. Lăn qua lăn lại hoài mà không tài nào nhắm mắt cho được. Ánh trăng mười sáu sáng như ban ngày, rọi qua cửa số lại càng làm chàng thao thức hơn. Năm ẩu trở mình, quay mặt vào vách cố nhắm mắt giỗ giấc ngủ. Bỗng chàng nghe thấy có tiếng thút thít, hình như có ai đang khóc ngoài sân. Lúc đầu, Năm ẩu còn tưởng là mình nghe lộn với tiếng côn trùng kêu rả rức khắp nơi. Nhưng sau nghe thật kỹ thì đúng là giọng một đứa con gái đang khóc tỷ tê chứ không phải là tiếng run dế kêu nữa.


Năm ẩu lồm cồm bò dậy, lần theo tiếng khóc. Tới sau nhà, tiếng khóc bắt đầu rõ hơn và chàng định hướng được là hình như ở góc vườn chỗ mấy khóm chuối. Rón rén đi tới góc vườn. Năm Ẩu vừa nhìn thấy bóng một thiếu nữ xoã tóc đứng dựa vào góc chuối thì cô ta đã lên tiếng:


- Giờ này mà chú Năm chưa đi ngủ sao...ra đây làm gì?


Nhận ra con nhỏ là đứa con riêng của Tư Răng Vàng. Năm Ẩu ngạc nhiên hỏi:


-Ủa... mày là con Hai đó hả?


- Dạ...


-Khuya lắc khuya lơ thế này mà mày đứng đây chi vậy?


- Con buồn quá chú Năm ơi.


- Bộ mày đang khóc đó hả?


- Dạ...


- Tại sao khóc?


Con bé nghẹn ngào nói:


- Chú biết dì con không ưa con mà phải không?


- Thì đì ghẻ từ hồi nào vẫn vậy mà mày. Hơi đâu mà lo cơ chứ.


- Nhưng chú biết rồi bả, súi ông già con bán nhà về quê làm ruộng.


- Thì có sao đâu.


- Nhưng con không muốn sống ờ miệt vườn.


- Thì mày ở lại đây.


Tự nhiên con bé phì cười.


- Chú nói cái gì dễ dàng như vậy sao. Bố con bán nhà rồi, con ở đâu bây giờ?


Năm ẩu đã đứng sát con Hai. Con bé chỉ đứng tới vai chàng. Thân hình gầy gò ốm yếu. Chàng biết gia đình Tư Răng Vàng rất nghèo, lại có một đàn con nheo nhóc. Hàng ngày ăn uống thực kham khổ. Có nhiều khi chàng muốn giúp đỡ gia đình này nhưng chính bản thân còn lo chưa xong, chứ nói gì tới chuyện giúp đỡ họ. Nghe con bé nói, chàng buột miệng:


- Nếu chú mua nhà của bố cháu rồi cho cháu ở đây, cháu có chịu không?


Năm Ẩu nói một lúc rồi mà không thấy con bé trả lời, chàng hỏi lại:


- Cháu có chịu không?


Con bé nói như hậm hực.


- Cháu đang rầu thối ruột mà chú còn ở đó nói chơi nữa.


- Chú nói chơi cái gì?


- Ai lại không biết chú nghèo rớt mùng tơi. Tiền mướn nhà nhiều khi còn lo không xong, còn nói mua nhà được nữa hay sao?


Năm ẩu nắm tay con bé kéo về nhà nói:


- Mày theo chú mà coi.


Con bé hơi vùng vằng nói:


- Coi cái gì cơ chứ.


Tuy nói thế, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn để Năm Ẩu kéo vô nhà. Hàng ngày hai chú cháu thường rỡn với nhau như con nít nên lúc nào cũng rất tự nhiên. Gần đây con nhỏ còn đòi Năm ẩu dậy nó múa mấy đường quyền. Tư Răng Vàng thấy đứa con riêng của mình mến Năm ẩu như vậy cũng thích lắm. Vì hơn ai hết, Tư Răng Vàng biết rằng vợ mình đối với con nhỏ thật ác độc. Bà ta hành hạ con bé đủ điều. Nhưng khổ nỗi, nếu không có bà ấy thì gia đình này còn khốn đốn hơn nhiều.


Có lẽ cũng vì sự bất lực của bố mà bé Hai càng gần gủi Năm ẩu hơn. Những lúc vui thú nhất của nó là cả nhà đi vắng, để nó có thể tự do đùa rỡn với Năm ẩu. Những đứa em cùng cha khác mẹ với bé Hai toàn là con trai, và tụi nhỏ phá phách kinh hồn, nên bé Hai không bao giờ muốn chơi chung với đám này. Nhưng cũng phải nói, nếu bé Hai có muốn chơi với chúng nó cũng không được, vì ít có khi tụi này ở nhà. Chúng thường rủ nhau ra xóm ngoài chơi với tụi con trai ở đó.


Tối nay Năm ẩu kéo bé Hai vô nhà nói cho coi cái gì đó, nó cũng tưởng như mọi khi Năm ẩu khoe một món đồ chơi nào thôi. Tới khi Năm ẩu lôi ra một cọc tiền làm bé Hai sững sờ. Tiếng Năm ẩu nói bên tai mà bé Hai tưởng như mình đang nằm mơ.


- Ngày mai chú sẽ hỏi ba cháu mua căn nhà này. Cháu đã tin chưa?


Năm ẩu vênh mặt chờ câu trả lời của con nhỏ. Con bé chưa nói gì thì giọng ông Tư Răng Vàng ở ngoài cửa mừng rở.


- Chú Năm thực muốn mua căn nhà của tụi tôi hả?

Năm ẩu ngạc nhiên thấy ông Tư Răng Vàng đứng sừng sững trước cửa phòng mình hồi nào không hay. Chàng ngớ ngẩn hỏi:


- Ụa, anh Tư đó hả?


- Không tôi thì còn ai cơ chứ?


- Anh tới hồi nào sao tôi không hay?


Tư Răng Vàng cười hì hì nói:


- Tui thấy con bé lén ra sau vườn khóc nên tính ra kêu nó vô ngủ. Ai nhờ thấy chú đi trước nên cũng men theo xem hai chú cháu làm cái gì. Có ngờ đâu lại biết được chú muốn mua căn nhà này. Mà chú nói thực đó phải không?


Năm ẩu cười ha hả.


- Không lý mua nhà lại nói chơi hay sao. Mà anh có bán cho tôi không?


Tiếng vợ Tư Răng Vàng cười hì hì ngay sau lưng Tư Răng Vàng thực lớn:


- Bán...bán.. ai chứ chú Năm mua tụi tôi không lấy mắc đâu. Mà chú có ý cho con bé Hai ở lại đây tụi tôi còn mang ơn chú nữa. Thấy mặt con quỉ cái đó là tôi muốn lộn tiết lên rồi.


Tư Răng Vàng ngỡ ngàng nhìn vợ đứng ngay sau lưng hồi nào không hay, ông buột miệng hỏi:


- Bà cũng ra đây rồi à?


Vợ Tư Răng Vàng mỉm cười nói:


- Ông đang ôm tôi xà nẹo. Tự nhiên tuột xuống giường ra ngoài sân, nên tôi men theo từ lâu rồi.


Năm ẩu cười ha hả.


- Thế là ông rình tôi, lại bị bà ấy rình lại...ha.ha.ha.


Tư Răng Vàng để Năm ẩu cười một hồi mới nói:


- Thôi... nói chuyện đàng hoàng đi. Nếu chú Năm muốn mua thực tình. Ngày mai chúng tôi đưa chú ra Phường làm giấy bán ngay cũng được. Còn con bé Hai muốn ở lại đây mà chú chịu chứa nó tôi sẽ bớt cho chú ít ngàn.


Năm Ẩu đưa mắt nhìn vợ Tư Răng Vàng như thầm hỏi có đồng ý như thế không. Như hiểy ý chàng, bà ta nói ngay:


- Nếu được như vậy còn gì hơn nữa. Hàng tháng tụi tôi sẽ gửi lên chút ít phụ với chú cho nó ăn uống. Chứ nó mà theo chúng tôi về dưới đó cũng khó chịu lắm.


Năm ẩu cười hì hì nói:


- Anh chị bớt chút ít tiền nhà cho tôi là được rồi. Còn con Hai để tôi lo. Không cần tiền bạc gì cả. Bây giờ con vợ tôi đã đi làm, lại có chút vốn nên cần một đứa nhỏ ở đây phụ việc bếp nước cho tụi này. Tiền mà chị định gửi lên cho tôi hàng tháng, coi như tiền tôi trả công cho con Hai, và nó gửi cho mấy đứa em nó ăn bánh có được không?


Vợ Tư Răng Vàng mắt sáng lên, nói:


- Còn có chuyện đó nữa hay sao. Nếu vậy tôi cho anh đứt luôn con bé này đó.


Năm ẩu quay qua Tư Răng Vàng hỏi:


- Còn anh nghĩ sao?


Tư Răng Vàng cười hì hì vui vẻ.


- Chú muốn nhận cháu nó giúp việc ở đây thì tôi mừng quá rồi, còn hỏi cái gì nữa.


Năm ẩu quay lại hỏi bé Hai:


- Cháu có chịu không?


Con bé bặm môi, nhìn xuống đất gật đầu mấy cái liền. Nó không dám nhìn bà dì ghẻ khi quyết đinh "thoát ly" bà ta. Mặc dù bà đang cố tìm cách tống khứ nó ra khỏi gia đình bố nó. Tư Răng Vàng thấy mọi chuyện xẩy ra thực đúng ý mình nên mừng lắm. Ông cao hứng nắn tay vợ kéo về phòng ngủ.


- Thôi xong rồi, chúng mình vô phòng ngủ đi. Tối nay tôi chiều bà hết mình đó.


Bà Tư Răng Vàng có vẻ hứng khởi lắm. Ôm lấy cổ chồng đu người lên, cười khúc khích. Hơn ai hết, bé Hai biết dì ghẻ mình vui vẻ như vậy vì đã tống khứ được mình ra khỏi gia đình bà ta. Tự nhiên cảm thấy tủi thân vô cùng. Nước mắt trào ra lúc nào không hay.


Năm ẩu ôm lấy vai bé Hai kéo sát vô mình. Chàng hiểu tâm trạng con nhỏ lúc này ra sao. Mặt trăng vừa chui vào một đám mây dầy đặc. Bóng tối chụp xuống không gian mờ mịt. Bỗng Năm Ẩu ngở ngàng thấy hai tay bé Hai vít đâu chàng xuống, áp má vô mặt mình. Năm Ẩu cũng không hiểu tại sao chàng lại cúi xuống ôm ghì lấy nó.


Trong bóng tối, bộ ngực chớm nở của đứa con gái mười lăm ép sát vô mình chàng.....


Năm ẩu nghe thật rõ tiếng bé Hai nghẹn ngào bên tai chàng.


- Chú Năm ơi.... cháu... cháu thương chú quá đi.


Nghe lời thì thầm của bé Hai bên tai. Năm ẩu bỗng nghĩ ngay tới vụ luyện Bùa Yêu. Chàng mừng rỡ kéo bé Hai ngồi xuống đất. Thân thể gầy gò của nó nằm lọt thỏn trong lòng chàng. Năm Ẩu hỏi nho nhỏ:


- Cháu thương chú thiệt à?


Bé Hai đáp nho nhỏ:


- Dạ...


- Thương làm sao đây?


- Thương chú hết mình đó.


- Hết mình là làm sao?


- Chú muốn làm sao cũng được.


Bàn tay Năm Ẩu luồn nhẹ vô vạt áo bé Hai. Mò mẫm lên trên làm con bé hơi co người lại. Năm Ẩu hỏi:


- Cháu có muốn đổi ý không?


Con bé ngần ngừ trả lời:


- Không đâu... chú Năm.


- Ba má cháu biết thì sao?


- Chú không nhớ ổng bả nói gì lúc nãy hay sao?


- Nói gì đâu?


- Họ giao cháu đứt cho chú rồi còn gì nữa.


- Nhưng có nói gì cái vụ này đâu.


Vừa nói, Năm Ẩu vừa xoa nhè nhẹ trên vùng ngực mới nhúm như trái ổi của con nhỏ. Thân thể nó tự động ép sát vào mình Năm ẩu hơn nữa. Hơi thở bé Hai nóng hôi hổi trên mặt Năm ẩu, Bé Hai nói thực nhỏ.


- Cái vụ này là của cháu, cần gì ai nói cơ chứ.


- Như vậy là cháu lớn rồi. Cháu biết yêu rồi phải không?


- Yêu một mình chú thôi được không?


- Được chứ... nhưng cháu yêu làm sao?


- Chú dạy cháu đi.


Năm ẩu cúi xuống, hôn lên môi bé Hai. Thân thể nó đờ đẫn và tự nhiên há miệng ra thực rộng.....


Chỉ hai ngày sau, vợ chồng Tư Răng Vàng giao nhà. Mọi người vui vẻ lên đường từ sáng sớm. Năm ẩu và bé Hai ở nhà dọn dẹp từ sáng tới chiều mới hết rác rưởi. Mặc đù Mỹ Kim theo Tuyết Lai làm ăn chưa về, nhưng Năm Ẩu có tiền do Tuyết Lai cho mượn mua nhà vẫn còn dư, nên chàng và bé Hai đi mua sắm đủ mọi thứ trang hoàng lại nhà cửa.


Đồ đạc bầy biện trong nhà cũng khá tươm tất. Một cái tủ thờ làm bàn thờ Tổ sát ngay vách ngăn đôi căn phòng. Phía trong phòng là cái giường ngủ kê sát vách. Ngay trên đầu giường đối diện với cửa ăn thông ra phòng ngoài làm chỗ nấu bếp. Chỉ có mấy cục đá lớn làm ba ông táo bếp lò. Còn bên ngoài trước bàn thờ Tổ là chiếc bàn hình chữ nhật cùng mấy cái nghế. Tất cả đều mới tinh. Trong nhà chỉ có cái giường của Năm ẩu kê ở cái trái là chỗ Năm ẩu trọ lúc trước là cũ kỹ. Bây giờ trở thành căn phòng riêng của bé Hai. Mọi người rất hài lòng với sự xếp sắp của mình. Khỏi phải nói, bé Hai tự nhiên có phòng riêng và không lo bị bà dì ghẻ hành hạ nữa nên thật vui vẻ.


Tới chợp tối. Thấy bé Hai ngồi ngơ ngẩn một mình. Năm Ẩu tới bên hỏi:


- Cả gia đình cháu đi rồi, cháu có buồn không?


Bé Hai im lặng một lúc mới nói:


- Thực sự thoát khỏi tay dì cháu thì mừng lắm. Nhưng không biết tại sao lúc này cũng thấy nhớ nhớ mấy người đó.


Năm ẩu cười hì hì nói:


- Thì phải thế chứ. Bà dì dù có nặng tay với cháu cách mấy thì cũng còn bố cháu và mấy đứa em nữa mà. Mình đâu có giận hết mọi người được.


- Dạ... cháu cũng nghĩ vậy. Nhưng đổi lại, bây giờ cháu đã có chú cũng an ủi phần nào.


Bé Hai ngưng câu nói, liếc Năm ẩu một cái thật nhanh rồi cúi xuống hỏi nho nhỏ:


- Chú có thương cháu nhiều không?


- Cháu thì sao?


- Mấy bữa nay, mọi người sắp bỏ cháu mà đi nên cũng lu bu, không có dịp nói chuyện với chú nhiều... nhớ ghê đi vậy đó


Năm Ẩu mỉm cười, cầm tay bé Hai hỏi nhỏ:


- Có thiệt không đó?


Bé Hai ngước mắt nhìn Năm ẩu thật thiết tha.


- Chú còn phải hỏi nữa sao?


Ngoài trời bỗng nổi cơn gió lốc quay cuồng. Những tào lá sào sạc cọ vào nhau trong bóng tối vừa lan ra thực nhau. Mặt trời mới lặn mà ngoài đường đã nhá nhem rồi. Những con đường đất không ánh đèn điện trong con xóm hoang vu này chỉ còn thấy lờ mờ. Nhất là trong nhà chưa thắp đèm, bóng tối càng xập sịt hơn. Năm ẩu kéo nhẹ bé Hai vào lòng mà không còn cái cảm giác nhấp nhổm như mấy bữa trước, chỉ sợ có người trông thấy cử chỉ âu yếm của chàng với bé Hai.


- Bây giờ trong nhà chỉ còn hai đứa tụi mình, bé Hai có sợ không?


Bé Hai ngây thơ hỏi:


- Sợ cái gì hả chú?


- Bé không biết sao?


- Chú không nói làm sao cháu biết.


- Nếu chú không nói mà chú làm cháu sợ thì sao?


- Chú có gì đâu mà sợ.


- Nhỡ chú thương cháu thì sao?


- Thì cháu cũng đang thương chú vậy.


- Không phải như thế đâu.


- Vậy chứ như thế nào hả chú?


- Cháu muốn thế nào đây?


- Cháu đâu có biết.


Thân thể Năm Ẩu đã nóng lên hừng hực. Nhưng chàng cố kìm hãm. Nếu không tính dùng bé Hai để luyện Bùa Yêu cho Tuyết Lai và Mỹ Kim thì có lẽ chàng đã đè con bé ra tự nãy tới giờ lâu rồi. Thật là rắc rối với những luật lệ khắt khe của môn phái này. Bùa Yêu phải được luyện với một người con gái con trinh trắng thì mới linh. Hơn , không được phép thất bại trong vòng bẩy ngày đầu tiên liên tục này. Cho tới ngày thứ tám thì người thầy muốn làm gì thì làm cũng không sao. Nhiều khi lại còn làm cho chiếc Bùa Yêu vừa luyện được thêm mạnh mẽ hơn nữa.


Bởi vậy ngày hôm nay. Năm ẩu dự tính tới mười hai giờ đêm là khởi hành liền cho mau mắn. Bây giờ trong lúc bé Hai mê mẩn với sự thoát ly khỏi tay bà dì ghẻ độc ác và chớm nở một tình yêu thơ dại với chàng. Năm ẩu đã lột chiếc quần đen của bé Hai ra rồi. Con nhỏ chỉ còn mặc một chiếc quần đùi thật mỏng bó sát. Chiếc áo bà ba cũng bị Năm Âu cởi hết hàng nút áo trước ngực. Hai tà áo phong phanh nhấp nhô khuôn ngực trắng hồng con gái trinh nguyên thật khiêu gợi.

Lúc này bé Hai không còn tự nhiên nói năng líu lo như lúc nãy nữa. Hình như có một cái gì thật trọng đại sắp xảy trong cuộc đời con gái của nàng. Bé Hai run rẩy trong lòng Năm ẩu như một con chuột con đối diện với chú mèo khổng lồ. Quả thực, nàng cũng không hiểu sao Năm Ẩu cứ ôm lấy mình hôn hít mãi. Sự việc mà bé Hai biết phải tới mãi vẫn chưa xẩy ra. Thế rồi nàng ngủ quên hồi nào không hay. Khi tỉnh dậy, thấy đang ngồi dưới đất, dựa lưng vào cây cột nhà bên cạnh bàn thờ Tồ của Năm ẩu. Lúc ấy Năm ấu xếp chân vòng tròn ngồi đối diện với nàng. Thấy bé Hai thức dậy, Năm ẩu mừng rỡ nói:


- Em ngồi yên như vậy. Không được nhúc nhích nghe không?


- Dạ... nhưng chú định làm gì vậy?


- Đừng gọi anh bằng chú nữa. Bây giờ chúng mình là anh em nghe không.


Bé Hai định hỏi, nhưng Năm ẩu ra dấu cho nàng im lặng. Đã quen nghe lời một cách tuyệt đôi nên bé Hai ngồi im ngay. Hơn nữa, bây giờ trước mặt nàng là chiếc đèn dầu bóng đỏ vẫn để trên bàn thờ Tổ. Chiếc đèn này, Năm Ẩu vẫn dặn đi dặn lại là nàng không bao giờ được đụng tới. Nếu cố tình không nghe lời sẽ bị đuổi khỏi nhà ngay. Chưa hết, bên cạnh cây đèn bóng đỏ đó còn một cái chén nho nhỏ. Hình như chứa một chất dầu gì thơm ngát.


Sau khi ra đấu cho bé Hai ngồi yên, Năm ẩu từ từ nói:


- Em Hai à. Anh muốn em cùng anh luyện một cái bùa. Trong lúc luyện bùa, chúng mình đối đãi với nhau như tình nhân. Không phải là chú cháu nữa. Em có chịu không?


Bé Hai tự nhiên thấy hồi hộp lạ lùng. Nhưng nàng cũng gật đâu bằng lòng ngay. Vì đã từ lâu, nghe nói Năm ẩu là một thầy bùa nổi tiếng mà nàng không biết bùa chú là cái gì cả. Đã nhiều lần, bé Hai hỏi Năm ẩu, nhưng anh ta chỉ cười xòa, nói bé Hai còn bé lắm, biết làm gì chuyện đó. Hôm nay tự nhiên Năm ẩu lại bảo hai đứa luyện bùa chung nên bé Hai vừa sợ vừa thích thú.


- Nếu em bằng lòng rồi thì ngồi yên như vậy vài phút thôi. Mỗi ngày một lần. Làm lầ lần là xong. Bằng lòng không?


Bé Hai mỉm cười thật duyên dáng đáp nhẹ.


- Dạ...


Năm ẩu cũng mỉm cười. Hình như chàng đang đọc một loạt thần chú gì thì phải. Bởi vì nàng nghe rõ từng câu mà chẳng hiểu chàng nói cái gì cả. Vài phút sau, Năm ẩu nhúng ngón tay vô chén dầu, vén áo vẽ lên ngực bé Hai một chữ bùa rồi chồm tới hôn vô đó. Bé Hai cũng không hiểu tại sao bây giờ nàng lại vòng tay ôm lấy đâu Năm ẩu một cách thật rạo rực. Nàng rên lên nho nhỏ trong cuống họng.


- A.n.h... ơi... em thương anh ghê đi.


Năm ẩu thì thầm:


- Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim đó. Có biết không?


Tự nhiên bé Hai lập lại lời nói của Năm ẩu một cách thực tự nhiên.


- Dạ...dạ..người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.


Hình như âm thanh lúc nàng nói thật ồ ề. Không phải tiếng nói hàng ngày của nàng nữa. Và cứ thế, nàng lập đi lập lại hoài:


- Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.


- Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.


- Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.


Hình như bây giờ Năm ẩu đang bôi chất đầu trong chén lên khắp mình mẩy nàng. Một mùi thơm ngây ngất toả ra thật ngào ngạt. Bé Hai từ từ lịm đi trong giấc ngủ thực dễ dàng.


Lúc nàng tỉnh dậy đã thấy mình ớ trên giường trong phòng riêng, quần áo mặc lại đàng hoàng tự bao giờ. Ánh nắng cũng rọi qua cửa sổ, chạy dài tới gần sát bên giường rồi. Bé Hai tụt xuống giường thực mau. Chạy ra nhà ngoài đã thấy Năm Ẩu ngồi ăn xôi trên bàn. Chàng mỉm cười hỏi:


- Cháu ngủ có ngon không?


Bé Hai bẽn lẽn nói.


- Không biết sao tối qua cháu ngủ dễ đàng quá vậy hở chú?


Năm ẩu vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:


- Chúng mình còn phải luyện như vậy sáu lân nữa mới xong. Cháu có sợ không?


Bé Hai lắc đầu.


- Cháu thích luyện bùa với chú lắm đó. Có sợ gì đâu.


- Vậy thì tốt, lại đây ngồi ăn xôi đi. Lúc nãy bà bán xôi đầu hẻm đi ngang qua mời, nên chú mua luôn cho hai đứa ăn lót bụng buổi sáng.


Bé Hai ngồi xuống ghế, mở gói xôi ăn ngon lành. Quả thực lâu lắm rồi mới được ăn xôi buổi sáng như thế này. Nàng vừa ăn vừa nhìn Năm ẩu cười hí hí. Sự hồn nhiên của đứa con gái mới lớn lên này làm Năm ẩu thực sự lo âu. Chàng cảm thấy có rất nhiều điều bất ổn trong lần luyện cái Bùa Yêu này. Ăn sáng xong, Năm ẩu đi chợ, phụ với bé Hai lo nấu cơm, sửa soạn cho bữa ăn trong ngày rồi chàng bắt tay ngay vào việc xếp sắp những thứ cần dùng cho buổi luyện bùa tối nay.


Quay đi quẩn lại, mặt trời đã lại bắt đầu từ từ lặn. Năm ẩu hối bé Hai dọn cơm ăn cho sớm để còn thì giờ nghỉ ngơi một chút, trước khi đi luyện bùa. Cho tới gần nửa đêm, Năm ẩu tự nhiên thức dậy. Chàng thấy bé Hai còn nằn ngủ thật ngon lành. Năm Ẩu ẵm nó lên. Từ từ lột chiếc quần xuống. Nước da mịn màng con gái làn Năm ẩu run cả chân tay. Chàng cố kìm hãn dục tình, tiếp tục cởi hàng nút áo trước ngực con nhỏ. Bộ ngực tròn lẳng lộ ra trắng hồng lại làm tim Năm ẩu đập thình thịch. Chàng nghiến răng lại thực chặt, nói nho nhỏ:


- Đừng có làm ẩu nhé Năm ẩu. Tất cả sự nghiệp thành tịu hay thất bại là ở lúc này. Nếu thất bại, chẳng những sự nghiệp tan tành mà còn nguy hại tới bá tánh nữa. Con ma hút máu sẽ là một thảm họa cho mọi người đó...


Tuy tự nhủ mình như vậy, nhưng mắt Năm Ẩu vẫn không thế nào rời được bộ ngực con gái băng trinh của bé Hai. Chàng phải khó khăn lắm mới bế được bé Hai ra trước bàn thờ Tổ, đặt nàng ngồi dựa vô chân cột nhà như tối hôm qua. Cũng vừa lức ấy bé Hai thức dậy. Nàng hỏi nho nhỏ:


- Tới giờ luyện bùa rồi hả chú Năm?


Năm ẩu nuốt mạnh cục nước miếng ứa ra trong miệng, ầm ừ nói:


- Ừ em cứ ngồi yên như thế đi.


Nói xong, chàng lấy cây đèn dầu và chén nước thơm trên bàn thờ Tổ xuống để trước mặt bé Hai. Nhắm mắt thực chặt một lúc, Năm ẩu bắt đầu đọc bài kệ Bùa Yêu trước khi đọc chú thổi vào mình bé Hai. Tiếp theo đó, chàng lại lấy tay nhúng vào chén nước thơm vẽ lên ngực bé Hai chữ Bùa Yêu và hôn lên đó. Kinh nghiệm cho biết, lúc này là lúc người con gái dùng để luyện bùa không còn tỉnh táo nữa. Nàng đã bắt đầu hôn mê và rạo rực đi vào thế giới vô hình theo ý muốn của thầy bùa. Năm Ẩu bắt đầu chận trãi nói:


- Người được trao tình là Tuyết Lai và Mỹ Kim.


Bé Hai tự động lập lại câu nói của Năm Au một cách thực thiết tha. Nàng lập đi lập lại câu đó liên hồi cho tới khi lịm vào giấc ngủ hồi nào không hay. Năm ẩu định thần một lúc. Chàng thở ra thực mạnh, sung sướng vì đã đi tới thêm một bước nữa. Thế là chỉ còn năm ngày nữa là thành công. Mặc lại quần áo cho bé Hai đàng hoàng, Năm Ẩu bế con bé về phòng nó rồi ra sau hè tắm. Trên trời, con trăng lưỡi liềm tuy nhỏ nhưng trời thực trong, nên ánh trăng cũng đủ để cho Năm Ẩu nhìn thấy cảnh vật như một bức tranh thực sống động. Căn nhà chàng được những lùm cây ăn trái bao quanh như một thế giới riêng biệt nên Năm ẩu trần truồng tắm rửa rất tự nhiên. Khi chàng ra mé hiên sau tắm, có hai bóng đen, một nam, một nữ cùng chạy thực nhanh ra vườn sau núp bên mấy bụi cây gần đó. Hình như hai người này đã rình coi Năm ẩu luyện bùa từ lâu. Người con gái nói nho nhỏ vào tai đứa con trai:


- Cu Con à, tụi mình về đi. Coi thầy Năm tấm kỳ quá hà. Nhỡ ông ấy biết, méc bố mẹ Cu Con thì ăn đòn chết đó chứ không phải chuyện chơi đâu.


Thằng bé vội vàng vòng tay níu người con gái lại, thì thầm bên tai nàng:


- Chị bếp mà nhúc nhích bây giờ, thầy Năm hay là bỏ mạng, chứ không phải chỉ ăn đòn khơi khơi thôi đâu. Chịu khó ngồi yên đây đi. Chờ cho ông ấy tắm xong chúng mình về có sao đâu.


Người con gái có lẽ cũng hiểu được sự việc nghiêm trọng như vậy. Nhưng nàng thấy trong người xốn xao kỳ lạ. Lúc chạng vạng tối, thằng nhỏ con bà chủ này rủ nàng đi coi lén thầy Năm luyện bùa. Vì tò mò nàng theo nó. Lúc rình ngoài vách nhà coi thầy Năm bế bé Hai tới trước bàn thờ Tổ nàng còn thích thú. Sau khi thấy ông ta hôn hít con nhỏ thì Cúc tá hỏa lên. Nhưng nàng vẫn phải đứng yên vì thằng Cu Con đang níu cứng lấy nàng. Lúc ấy mà Cúc động đậy thì thầy Năm biết có người rình lén ngay. Bởi vậy nàng phải yên lặng chiu trận với thàng nhỏ quỉ quái này.


Mặc dù tên nó là Cu Con. Nhưng kỳ thực năm nay y cũng đã mười lăm tuổi rồi chứ có ít ỏi gì. Chỉ vì con nhà giầu mà cả nhà chỉ có mình nó là con trai, nên được nuông chiều đủ điều. Nàng bắt đầu hối hận đã nghe lời nó đi coi lén thầy Năn luyện bùa. Nhất là lúc Cu Con vòng tay ôm lấy lưng nàng rồi từ từ luồn tay ra phía trước mò mẫn lên bộ ngực căng cứng của Cúc. Đây là lần đâu tiên thằng nhỏ táo tợn như vậy. Hàng ngày Cúc thấy nó nhìn lén nàng khi rửa mặt hay gội đầu. Hoặc là lâu lâu làm bộ vỗ vai, nắm tay thôi, chứ chưa bao giờ có cử chỉ gì suồng xã với nàng công khai như bây giờ. Cúc lớn hơn Cu Con cả chục tuổi. Bởi vậy nàng chẳng để ý cho lắm.


Cúc làm công cho gia đnh thằng Cu Con này cũng mấy năm rồi. Từ hồi nó còn mới lớn. Lúc ấy Cúc cũng lớ ngớ từ Quảng Ngãi chạy giặc vào Sàigòn, được mấy đứa bạn giới thiệu làm công cho gia đình Cu Con cho tới bây giờ luôn. Hôm nay thằng bé rủ nàng coi lén thầy Năm luyện bùa. Ai ngờ nó tinh ranh như vậy. Nàng nằm trong thế kẹt nên phải cắn răng chịu đứng yên cho nó mò mẫn, xoa bóp. Thằng Cu Con quỉ quái này được nước làm tới luôn. Lúc đầu nó còn xoa bóp nhe nhẹ trên ngực nàng. Một lúc sau thấy Cúc đứng chịu trận. Y luồn tay qua lưng quần nàng làm Cúc run lên bần bật.


Phải nói lúc ấy Cúc cũng đã nóng người lên hừng hực rồi. Trước mắt, thầy Năm lột áo bé Hai hôn hít trên bộ ngực trắng ngần mới chớm nở của nó. Dù cho ông ta chưa đè con bé ra thực sự, nhưng những sự mơn chớn của ông ta như vậy cũng đủ làm cho nàng muốn điên lên rồi. Nhất là bàn tay Cu Con đang mân mê nơi kín đáo nhất của nàng lại càng làm cho Cúc mất hết tự chủ... Bây giờ núp sau bụi cây này nhìn thầy Năm trần truồng tắm gội lại càng làm Cúc nuốn phát điên lên hơn nữa. Thân thể ông ta đẹp như một pho tượng. Nàng đã nghe đồn những thành tích đánh đài của đám đệ tử ông thầy này lâu rồi. Ai ngờ hôm nay lại được coi thân thể lực sĩ của một thầy bùa kiêm võ sư này lồ lộ như vậy giữa đêm khuya, dưới ánh trắng vàng vặc như thế này.


Ý tưởng rút lui khỏi đây hình như không còn vương vấn trong đầu Cúc như lúc ban đầu nữa. Nàng còn ao ước làm sao sờ mó được vào những bắp thịt lực sĩ kia thì sung sướng biết chừng nào. Hai mắt Cúc mở thực lớn nhìn về phía trước. Vòng tay nàng ôm cứng thằng Cu Con hồi nào không hay, nhưng Cúc cũng chẳng biết nó đang giở trò gì trên thân thể nàng. Hôn phách nàng hầu như bị những bắp thịt nở nang lồ lộ của thầy Năn hốt hết tự hồi nào. Hơi thở Cúc rồn rập. Bộ ngực nàng căng lên, và hình như toàn thân cũng cứng lại, co giật liên hồi.....


Lúc thầy Năm tắm xong, trở vào nhà thì Cúc như hoàn hồn. Bấy giờ nàng mới để ý tới thàng Cu Con. Y cũng đang tồng ngồng ôm cứng lấy nàng tự bao giờ. Cúc vừa mắc cỡ, vừa tức. Nàng kéo nhanh quần lên, khép vội vạt áo lại xô thằng bé ra, chạy thục mạng về nhà. Cúc trằn trọc cả đêm không sao ngủ được. Nàng lăn qua lộn lại nhớ tới những hình ảnh vừa rồi của thầy Năm mà lòng thật rạo rực. Tới lúc nàng mò tay xuống dưới, kẹp giữa hai chân mới để ý nơi đây ướt nhèm nhẹp. Và, tự nhiên nàng thấy ran rát. Cúc ngồi đậy bật đèn lên, đạng chân ngó xuống dưới. Nàng thấy những chất nước nhờn nhèm nhẹp chẩy dài xuống đùi đính đầy máu loang lỗ.


Cúc hoảng hốt, vội vàng tắt đèn đi, không dám nhìn sự thực đang phơi trần ra trước mắt nữa. Nàng đâu có ngờ cuộc đời con gái của mình vừa qua đi trong lúc động tình quái gở như vậy.


Cúc tức tửi thì thầm:


- Trời ơi....có ngờ đâu thằng Cu Con lại làm nên chuyện tầy trời này.


Nàng sợ hãi, vội vàng leo lên giường chùm kín chăn lại. Nước mắt chẩy ra đầm đìa. Hình như cái ran rát ớ đó bây giờ mới hành hạ nàng. Dù không đau đớn gì nhiều, nhưng sao sốn xao và bực tức quá.....

Sáng ra Cúc cố dậy sớm đi chợ làm cơm. Nàng đi như một người bệnh, làm mẹ của thằng Cu Con phải để ý hỏi:


- Ủa.. bộ con Cúc làm sao vậy?


Cúc lý nhí trả lời thực nhanh:


- Dạ... con hơi đau bụng thôi.


Cũng may mà bà ta không để ý gì nhiều, chỉ nói khơi khơi:


- Nếu đau bụng thì kiếm thuốc uống đi. Cơm nước xong, nghỉ sớm cho khoẻ.


Cúc hấp tấp cắp rồ chạy ra chợ ngay. Đi tới cổng, nàng gặp Cu Con, vội vàng cúi đầu xuống, sợ nó nói bậy bạ, mẹ y đang đứng đàng sau nghe được thì khổ. Vậy mà y cũng còn cố ngóng cổ lên gọi:


- Chị bếp...chị bếp.


Cực chẳng đã, Cúc phải dừng lại hỏi: .


- Cậu út muốn mua gì hả?


Cu Con láu cá, nháy một bên mắt, nói:


- Chị bếp đi chợ, mua giùm Cu Con gói xôi bắp nhé. Mua ở cái bà bán xôi góc phía trái chợ đó. Bà ấy bán xôi được lắm.


Mẹ Cu Con đứng đó, hình như bà cũng chẳng để ý gì vì con bà thường nhờ chị bếp mua mấy thứ lặt vặt là thường. Bà thủng thẳng sửa soạn qua nhà mấy người bạn đánh tứ sắc. Nhưng Cúc hiểu rõ thâm ý của Cu Con hơn ai hết. Nàng biết y muốn nói cái gì với mình, chứ đời nào thèm ăn xôi bắp của bà bán xôi đó. Nàng ậm ừ đi nhanh ra chợ như chạy trốn.


Nhưng quái ác làm sao. Vừa đi ra khỏi nhà vài chục bước, quẹo qua một con đường hẻm đi tắt tới chợ thì lại gặp thằng Cu Con đứng lù lù ở đó tự hồi nào rồi. Nó dựa lưng vào vách thở hồn hển, có lẽ vì cố chạy tới đây trước chặn đường nàng. Cúc lầm lỳ đi tới. Nàng coi như không có y đứng đó. Cu Con không để nàng yên, y nắm lấy áo Cúc giữ lại khi nàng đi ngang chỗ nó. Cúc điên tiết lên, nàng nhìn thực nhanh ra sau, thấy không có ai. Con hẻm nhỏ vắng hoe. Nàng dơ tay nhanh như chớp tát mạnh vô má thằng nhỏ một cái như trời giáng. Y lảo đảo tạt qua một bên, có lẽ không ngờ Cúc dám đánh mình.


Hai tay ôm má, Cu Con dương mắt nhìn Cúc hậm hực nói:


- Chi bếp biết tối qua phá trinh Cu Con không?


Mặt Cúc đỏ lên, máu trong người sôi lên sùng sục. Nàng sấm lại tính sáng cho nó một bạt tai nữa. Vì tưởng nó nhạo báng mình. Nhưng Cu Con đã nhanh tay nắm lấy tay nàng. Nó thều thào nói:


- Cả đêm qua Cu Con không chợp mất được chút nào. Nơi đầu chỗ đó da rách ra rướm máu. Sáng ra đi tiểu rát quá trời. Tính nói với chị bếp, sao chị lại đánh Cu Con?


Cúc trợn mắt gắt lên:


- Ai bảo.....


- Chị nói ai bảo làm sao. Chi có bị như vậy không?


Hơn ai hết, Cúc biết tính thằng bé này. Nó tuy nghịch ngợm, nhưng lại rất thực thà. Nó đã nói như vậy thì ra tối qua, cả hai đứa cùng là lần đầu tiên trải qua những phúp giây đầu tiên trong đời ái ân ấy. Nàng thấy vừa rồi mình đánh y, quả thực cũng hơi quá đáng. Mấy năm nay trong gia đình, chính y là người bênh vực cho Cúc nhiều trận bị mấy bà chi nó bắt nạt mình. Hơn thế nữa, tối qua cũng không hẳn chỉ có hắn muốn như vậy. Mà chính ra nàng cũng góp phần vào trận mây mưa đầu mùa ấy không ít. Cúc nhỏ giọng nói:


- Cu Con có biết tối qua làm chị đau đớn lắm không. Đời con gái chỉ có một lần. Cu Con phá của chị đi rồi. Mai này biết ăn làm sao, nói làm sao với chồng con đây!


Cu Con ngây ngô nói:


- Thế ra tối qua chị cũng giống như Cu Con hả?


Cúc rươm rướm nước mắt gật đầu nhè nhẹ.


- Thôi, Cu Con về đi. Coi chừng đừng để ai biết chuyện này nhé. Xin lỗi chị vừa đánh oan Cu Con.


Thằng bé cũng gật đâu. Im lặng một lúc. Bỗng nó ngước mặt lên hỏi:


- Tối nay tụi mình có đi coi lén thầy Năm luyện bùa nữa không?


Cúc sa sầm nét mặt, nhìn thẳng vào mắt thằng bé gắt lên nho nhỏ:


- Em còn muốn như vậy nữa hay sao?


Nàng không ngờ vừa nói xong, Cu con vùng bỏ chạy. Nó hậm hực nói cái gì nàng nghe không rõ. Nhưng hình như chữ sau cùng là: mẹ...mẹ gì gì đó thì phải. Cúc lo lắng đoán lên đoán xuống cũng không biết nó nói cái gì. Không lý là "méc mẹ". Hay nó tức tối mà chửi thề. Nếu nó tức tối mà chửi thề còn đỡ. Chứ mà nó về nói với mẹ nó thì nàng khó sống chứ không phải chuyện chơi khơi khơi rồi. Cả ngày hôm đó Cúc thấp thỏm hồi hộp. Nàng chờ đợi một cái gì đó phải tới với nàng một cách tàn bạo. Thân thể Cúc như rã rượi. Tâm thần căng thẳng. Cũng may mà ông chủ đi thăm một người bạn ở xa mấy bữa nữa mới về. Bà chủ được dịp đi đánh tứ sắc cả ngày tới bây giờ vẫn chưa về. Còn mấy cô con gái thấy cha mẹ không có nhà. Đi học về, rủ nhau đi coi chớp bóng mất hút. Bây giờ ở nhà chỉ còn mỗi một mình Cu Con. Mặt trời vừa xuống khỏi chân trời. Cúc thấy đây là dịp tốt nhất để làm hòa với thằng quỉ sứ này.


Nàng rửa chén, đọn dẹp xong. Đi tắm như mọi lần, và cố rình rang để xem Cu Con có nhân cơ hội nhà vắng người, tán tỉnh nàng hay không. Nhưng không hiểu sao y vẫn lầm lỳ ở nhà trên. Cúc đã cố tình không khoá cửa nhà bếp và sối nước ào ào để dụ thằng nhỏ xem nó có núp bên ngoài phòng tắm nhìn trộm nàng tắm hay không. Nhưng nàng vẫn không thấy động tịnh gì. Thằng Cu Con hôm nay sao lại có thể hiền lành như vậy được. Như thế chắc chắn y đang mưu tính một chuyện gì bất lợi cho nàng. Cúc biết tính nó hơn ai hết.


Tắm rửa xong, nàng cố tình không mặc quần áo lốt bên trong, chỉ mặc bộ bà ba mỏng manh, để bộ ngực vươn lên sát tà áo mỏng. Nàng rón rén lên nhà trên. Thấy Cu Con đang ngồi ngoài hiên, bên mấy chậu kiểng. Nàng tới gần hỏi nho nhỏ:


- Cu Con không đi coi hát với mấy cô hả?


Thằng bé vẫn ngồi bất động, nhìn ra vườn như không để ý gì tới câu hỏi của Cúc. Như vậy là chứng tỏ nó giận nàng thực sự rồi. Cúc làm bộ mơn chớn.


- Hôi sáng chị tầm bậy quá, Cu Con đừng giận chị nữa nhé.


Thằng nhỏ vẫn ngồi im, không nói năng gì. Cúc để một tay lên lưng nó xoa nhè nhẹ, dỗ dành:


- Thôi... đừng giận chị nữa mà. Có gì thì nói cho chị nghe đi. Hay là Cu Con thích đi coi thầy Năm luyện bùa thì tối nay đi đi, chị không nói với ai đâu.


Bỗng thằng bé quay lại nói:


- Nhưng mà chị bếp đâu có thèm đi với Cu Con.


- Cu Con biết rồi mà. Chị coi cái đó kỳ lắm, thầy Năm biết được thì chết. Cu Con đi một mình đi.


- Bộ chị bếp không thích sao?


Cúc cười nịnh:


- Cu Con đừng làm khó chị nữa mà. Chị là đàn bà con gái đâu có dễ dàng như Cu Con được.... Thôi, đừng giận chị nữa nhé. Vô nhà đi. Trời tối rồi đừng ngồi đây muỗi cắn chết.


Vừa nói, Cúc vừa choàng tay qua vai thàng bé dìu nó đứng dậy. Bóng tối đã nhá nhem lan ra từ hàng cây ngoài vườn. Trong nhà tối hơn. Thắng bé dựa vào mình Cúc đi theo nàng vô trong. Vừa qua tới ngạch cửa, bàn tay Cu Con để thõng phía trước sát bên mình Cúc rà về phía trước ngay chỗ kín đáo nhất của nàng làm Cúc giật mình co người lại. Nàng không ngờ thàng nhỏ táo tợn như vậy.


Cúc gắt nho nhỏ, nắm lấy tay nó kéo ra chỗ khác.


- Thôi mà.... đừng làm cho chị đau nữa.


Thằng bé quá quắt, nhất định không cho nàng kéo tay nó ra. Nắm tay lại thực chặt. Cúc vùng vằng tính sô nó ra. Thằng bé nói thực nhanh:


- Sao bố Cu Con làm thì chị bếp không kêu đau.


Nghe Cu Con nói thế, Cúc toát mồ hôi. Chùn tay lại, hỏi:


- Ai nói với Cu Con vậy?


- Chị bếp còn tính dấu nữa hay sao. Mỗi lần bố xuống bếp là Cu Con theo rình. Chưa nói với mẹ là may cho chị rồi còn phải hỏi nữa.


Không hiểu sao Cúc hấp tấp nói như thú tội:


- Đừng... đừng nói chuyện đó với mẹ nhe Cu Con.


- Nếu Cu Con muốn nói thì nói lâu rồi.


Nghe thằng bé nói vậy, Cúc cũng bớt sợ. Chẳng những nàng buông tay không kéo tay nó ra nữa mà còn kéo nó sát vô mình. Nàng thì thầm bên tai Cu Con:


- Sự thực thì bố Cu Con đâu có làm gì quá đáng đâu phải không?


- Nhưng chị bếp có thích bố làm như vậy không?


- Cu Con đã rình thấy rồi mà phải không? Chị cự nự hoài chứ bộ.


- Nhưng sao chi bếp không la đau như lúc nãy?


Cúc cười nho nhỏ:


- Cu Con không nhớ tối qua hay sao. Bị như vậy bây giờ mới đau đó. Chứ chị đâu có để bố Cu Con làm gì đâu.


- Cu Con thấy hết đau rồi.


-Con trai khác con gái mà.


Cu Con xoa nhè nhẹ trên vùng da thịt y đang nắm, hỏi:


- Chị bếp còn đau chỗ này thực hả?


Cúc gật đâu.


- Ừ cũng bớt rồi. Nhưng Cu Con đừng sờ vào đó nữa được không?


Thằng bé gật đầu nhè nhẹ. Nó từ từ buông tay ra, Nhưng lại luồn qua vạt áo Cúc, mò lên ngực nàng hỏi:


- Ở đây chị bếp có bị đau không?


Bàn tay mò mẫm của thằng bé trên da thịt làm Cúc thấy lâng lâng. Hình ảnh thân thể cường tráng của thầy Năm tối qua hiện lên thực rõ trong đâu. Cúc run run nói:


- Chỗ đó bóp nhè nhẹ đâu có đau.


- Nhưng Cu Con thấy bữa trước, hình như bố bóp mạnh lắm phải không?


- Ừ, Bố Cu Con làm chị đau lắm.


- Sao chị bếp không nói với bố Cu Con như vậy?


- Chị sợ la lên, mẹ Cu Con biết còn khổ nữa. Nên chỉ dám tránh né thôi.


- Vậy bây giờ Cu Con không bóp mạnh như bố đâu.


- Ừ, nhưng coi chừng mấy người về thấy thì khổ nữa.


- Hay là để Cu Con gài cửa lại. Ai về phải kêu, tụi mình biết liền.


Nói xong, thằng bé không để Cúc trả lời, nó buông nàng ra, chạy lại khóa cửa. Cúc đi từ từ xuống bếp về phòng mình. Vừa bước vô phòng, Cu Con cũng đã chạy tới sau lưng. Nó đứng phía sau, vòng hai tay ôm lấy Cúc. Hai bàn tay để lên ngay bộ ngực nàng bóp nhẹ.


Nói là phòng ngủ của nàng. Thực sự chỉ là cái hầm cầu thang làm vòng ra phía bếp, được dọn dẹp để vừa cái ghế bố cho Cúc ngủ mà thôi. Tuy nhiên, cũng có cửa nẻo kín đáo. Cũng vì vậy mà nơi đây tối om om.


Cúc ngồi xuống ghế bố, kéo theo Cu Con. Y vẫn ôm sà nẹo lấy nàng. Bàn tay vầy vò trên bộ ngực hào hển, nóng hôi hổi, vì những cảm giác kích thích của thằng bé truyền sang da thịt nàng. Ngồi yên một lúc, Cúc không biết nàng bị Cu Con kéo xuống hay chính nàng tự nằm xuống ghế bố. Chiếc ghế trũng vào giữa, ép sát hai thân thể sát vào nhau làm một. Chiếc áo bà ba của nàng đã bị Cu Con lột ra. Chiếc quần dùi của y cũng đã tuột xuống chân ngay từ khi hai người vừa nằm xuống. Hơi thở của cả hai hào hển. Căn phòng tối om om, im lặng...


4 views0 comments

Comentários


bottom of page