top of page
Writer's picturehungson1942

BÙA YÊU # 5

Updated: Jul 26, 2022



BÙA YÊU # 5a


Chương Năm

Rosa đậu xe trước cửa rạp hát, tất tả đi vô. Giờ này đậu xe thực dễ dàng. Nàng vừa đẩy cửa định bước vô, bỗng để ý thấy bên kia đường lấp ló bóng mấy anh chàng thập thò nhìn qua. Không muốn để cho họ tò mò vì nàng ăn mặc thật phong phanh. Rosa bước thực nhanh, vô tình nàng lại đánh rơi xâu chìa khóa. Vừa cúi xuống nhặt, nàng lại thấy mấy bóng người nữa, cả bên phải lẫn bên trái rạp hát.


Rosa tần ngần, nàng nghĩ không thế nào giờ này mà lại có nhiều người chung quanh con phố này như vậy được. Liếc mắt đảo quanh một vòng nữa. Nàng lại phát hiện kẻ mang ống nhòm, người cầm máy liên lạc. Biết chắc là có chuyện gì lôi thôi rồi. Rosa đẩy cửa chạy thực nhanh vô trong rạp hát. Nàng nhớ Johnson bảo đừng bật đèn, vì không muốn lão gác dan biết sự có mặt của nàng ở đây. Nhưng trong trường hợp này, nàng lại phải kiếm lão gác dan trước, để báo động sự việc bất thường trước cửa rạp hát.


Bởi vậy, Rosa tìm tới công tắc điện chính, bật tất cả đèn trong rạp hát lên. Nàng nghĩ chỉ có cách này là có thể tìm được lão gác dan mau chóng nhất ánh sáng bùng lên chói lòa khắp nơi. Đồng thời nàng cũng gấp rút gọi lớn:


- Anh Ted.... anh Ted ơi.


Rosa vừa dứt lời, nàng giật mình vì đã thẩy Johnson, Ted và một cô gái đứng trước mặt mình từ hồ nào. Johnson nói trước nhất:


- Em làm gì vậy?


Ted cũng hỏi:


- Có chuyện gì thế?


Rosa chỉ ra ngoài cửa, hớt hải nói:


- Tụi...tụi nó bao vây ngoài cửa.


- Tụi nào?


- Em cũng không biết.


Johnson nói thực nhanh.


- Chúng ta ra coi.


Cả bốn người đi thực nhanh ra cửa. Ted nói:


- Đừng ra ngoài vội. Chúng mình núp bên trong coi tình hình xem sao đã.


Rosa run run.


Em sợ quá à.


- Tụi nó có bao nhiêu người?


- Em nghĩ không dưới 10 đứa đâu.


- Sao lạ vậy. Giờ này làm gì có nhóm nào dám kéo nhau cả tiểu đội lang thang ở đây cơ chứ.


- Thì chúng mình cứ coi tình hình ra sao đã.


Rosa nói:


- Anh có cần vô văn phòng lấy súng ra không?


Jacklin nói:


- Khỏi cần.


Rosa bỗng để ý tới người con gái đang đi bên cạnh.


Nàng không biết cô nàng này là ai. Tại sao lại mạnh miệng trả lời đề nghi của nàng như thế. Rosa nhìn Jacklin một cách lạ lùng. Hình như cô ta đọc được ý nghĩ của nàng nên nói:


- Rosa yên trí đi. Không có gì quan trọng với tụi mình đâu.


Johnson cũng quay qua nói với nàng:


- À xin giới thiệu với Rosa. Đây là Jacklin, một người bạn mới của chúng ta vừa nhập đoàn.


Rosa chưa kịp đưa tay ra bất thì Jacklin đã ôm lấy nàng thật thân thiện.


- Rosa nghỉ phép có vui không?


Hơi lạnh tử thân thể cô gái lạ truyền qua da thit làm Rosa rùng mình. Nàng run run trả lời:


- Dạ...em về thăm ba má thôi mà.


- Ba má Rosa ở đâu lặng?


- Ông bà ấy ở tuốt miền Đông.


- Tiểu bang nào đó?


- Mary Land.


- Ồ… thế thì chúng mình là người đồng hương rồi.


- Vậy sao?


Bốn người đã ra tới cửa chính. Johnson ghé mắt nhìn qua khe cửa. Chàng nhìn thấy ngay cả chục mạng đứng người nhô nhô ngoài đường.


- Khoá cửa lại Ted ơi. Tụi lính bao vây mình đó, Cảnh sát à?


- Đúng rồi.


- Bây giờ phải làm sao?


Johnson mỉm cười, nói:


- Chúng mình có làm gì phạm pháp đâu mà sợ. Mặc kệ tụi nó.


Bỗng Ted ghé sát vô tai Johnson thl thầm. Rosa thấy sắc mặt Johnson thay đổi thấy rõ. Chàng lầm bầm:


- Nếu vậy phải tính lại rồi.


Jacklin hỏi:


- Chuyện gì đã xẩy ra vậy?


Ted nói:


- Trước khi vô văn phòng Johnson. Tôi đã hút máu một con điếm trước cửa rạp hát tới chết!


Rosa run rẩy hỏi:


- Anh Ted nói chơi đó phải không?


Ted lắc đầu. .


- Không, sự thực là như vậy.


Rosa không tin được những gì nàng vừa nghe. Trợn tròn mắt nhìn Ted. Mặt nàng tái xanh. Không nói được lời nào nữa. Lạ lùng nhất là mọi người vẫn thực bình thản. Hình như chuyện giết người đối với họ là một chuyện thật bình thường, như người ta giết một con kiến vậy.


Johnson nói:


- Chắc chắn ngày mai sẽ có rắc rối với cảnh sát. Chúng ta phải sẵn sàng đối phó mới được.


Jacklin nói:


- Mình phải tính trước. Ai là người có thể ló mặt ra gặp họ lúc mặt trời ló rạng.


Trong rạp hát còn rất nhiều người, lo gì chuyện đó.


- Tốt, còn Rosa, có lẽ thế nào họ cũng mời cô ấy lấy khẩu cung đó. Anh hãy để nàng yên. Em nghĩ bây giờ phải lo cái bao tử của mình đã. Mệt lắm rồi.


- Em tính làm gì?


- Có lẽ một công đôi ba việc. Một cái xác chết bi hút máu trước cửa rạp hát đã làm cho tụi cảnh sát bu lại ở đây. Tại sao mình không kéo họ đi chỗ khác chứ?


- Bằng cách nào?


- Em sẽ hút máu một mạng nữa ở nơi khác để đánh lạc hướng họ.


- Ý kiến thực hay. Em có cần anh giúp sức không?


- Một mình em được rồi. Anh ở đây lo chỗ này đi. Sắp xết mọi người cho ngày mai thay mình. Còn anh và Ted cũng phải biến khỏi rạp hát thì mới sống được.


Rosa ngơ ngác không hiểu mọi người bàn tính cái gì. Nàng có cảm tưởng như đang sống trong một giấc mơ chứ không phải sự thực. Khi ấy, Jacklin nói xong, không chờ ai trả lời, đi nhanh ra cửa sau. May mà chỗ này không có bóng giáng một nhân viên cảnh sát nào. Jacklin tới chỗ đậu xe, lái nhanh về hướng trung tâm thành phố.


Nàng biết trên con đường gần tòa đô chánh là chỗ tụ tập của giới đồng tính luyến ái về đêm. Mấy cô gái và những anh chàng điếm đực thường lui tới nơi đây kiếm khách vào giờ này. Nàng định bụng phải kiếm ít nhất một mạng làm con dê tế thần ở vùng này. Jacklin đậu xe vào một góc phố gần ngã tư rồi xuống xe, đi bộ lững thững trên đường.


Jacklin biết rất rõ; đàn ông bình thường không bao giờ tới con phố này kiếm gái. Ở đây là giang sơn của những người đồng tính luyến ái. Đàn ông kiếm đàn ông, đàn bà kiếm đàn bà. Và, hai giới nam nữ đồi giống này, ít khi nào làm phiền hà tới ai. Cái xã hội này từng bi nhiều người chống đối. Nhưng phải công bằng mà nói, họ chưa bao giờ gây phiền phức cho những người chung quanh. Ở một xã hội tự do, con người có quyền làm tất cả những gì mình cho là phải. Miễn là không làm rối loạn trật tự công cộng, và thiệt hại cho kẻ khác là được.


Jacklin tự nhiên mỉm cười, chính nàng cũng không hiểu tại sao lúc này, những ý tưởng đó lại tới với nàng như vậy? Nhìn quanh, con phố vắng tanh. Bỗng nàng thấy trước mặt, ánh sáng hắt ra từ một quán rượu góc phố. Bước nhanh tới đó. Jacklin nhìn thấy ngay những gì nàng đang cần lúc này. Một cô gái thật mũm mĩm đang vội vã bước ra mở cửa cho nàng vô. Jacklin một tay che mặt, một tay nắm lấy tay cô ta khẽ nói:


- Chúng mình đi dạo một vòng được không em?

Cô gái nhìn nhanh vô trong rồi lẻn vội ra ngoài cửa.

-Vậy chúng mình đi nhanh, kẻo mấy đứa bạn em nó ùa theo bây giờ.


- Nắm tay cô gái đi một quãng xa, Jacklin mới hỏi:


- Em tên gì?


-Janet.


- Còn…


- Cứ gọi tôi bằng Jacklin được rồi.


Cô gái cười khúc khích nói:


- Tay Jacklin lạnh quá hà.


- Bởi vậy Jacklin mới đi kiếm bạn gái chứ.


- Jacklin có phòng không?


- Không.


- Chúng mình mướn phòng ngủ nhé.


- Không.


- Hay là Jacklin về nhà em đi. Bây giờ ở nhà chỉ có một mình em thôi.


- Không.


- Thôi mà, đừng có rỡn nữa chứ. Jacklin muốn em làm cho ấm thì phải có chỗ chứ. Jacklin muốn đưa em đi đâu.


- Vô nghĩa địa.


- Thôi đi, bộ Jacklin không có tiền mướn phòng hay sao mà phải kéo nhau vô nghĩa địa cơ chứ.


Vừa nói, cô gái vừa lùa tay vô mình Jacklin, kéo sát nàng vô mình cô ta. Bàn tay cô nàng len lỏi qua lớp áo trong, rà trên thân thể Jacklin làm nàng thấy ấm áp. Tự nhiên Jacklin muốn cô bé này xoa bóp mạnh hơn nữa.


- Janet có bàn tay điệu nghệ quá hả?


- Nghề của em mà. Về nhà em đi. Miệng, lưỡi em sẽ làm cho Jacklin điên lên được chứ không nói chơi đâu.


- Em làm nghề này lâu chưa?


- Mới mấy năm thôi.


- Có khá không?


- Cũng chật vật lắm. Nhiều khi em nghĩ có lẽ chết còn sướng hơn.


- Thật không?


- Thật đó Jacklin à.


- Vậy để ta giúp em siêu thoát nhé.


Vừa nói, Jacklin vừa cúi xuống, ghé miệng vô cần cổ Janet. Cô nàng lại tưởng Jacklin hôn mình nên hơi kiễng chân lên và ôm sát lấy mình nàng. Tới khi hai chiếc răng nanh Jacklin lún sâu vô cổ thì chân tay Janet mới bủn rủn, Nàng tính la lên nhưng không còn kịp nữa...


° ° °


Đúng như dự tính của Jacklin, sáng sớm hôm sau. Cảnh sát bố ráp rạp hát và mời tất cả những người có mặt trong tòa nhà này lên đìêu tra. Nhưng trong thời gian xảy ra án mạng; chỉ có người gác gian mới làm được một ngày và cô bạn gái của anh ta tới thăm vào gần sáng. Còn tất cả mọi người không ai cư ngụ trong rạp hát cả. Đào kép, ai về nhà nấy nên chẳng ai biết gì về cái chết của cô gái ngoài cửa rạp hát. Lại còn thêm một tử thi nữa bị hút máu tới chết, ở cách xa rạp hát gần chục cây số nên cảnh sát đâm bối rối. Không biết đâu mà mò.


Họ đã đem cô gái và anh chàng gác dan khờ khạo này ra phơi nắng. Bắt uống nước thánh và cho ăn cả chục củ tỏi nữa, nhưng hai người vẫn tỉnh bơ. Cuối cùng, giả thuyết cho là hai người này là ma cà rông không còn đứng vững được nữa nên được thả về.


Tuy nhiên, giới truyền thông đã chúi mũi dùi vào nguồn tin nóng bỏng này. Lần này họ khai thác một cách thật mãnh liệt. Từ hình ảnh tử thi của hai cô gái xấu số tới các hoạt động của cảnh sát, hầu như được các phóng viên ghi vào ống kính trọn vẹn. Rosa và anh chàng gác gian mới làm được một ngày thật khù khờ của rạp hát cũng được chiếu đi chiếu lại trên màn ảnh truyền hình nhiều lần.


Luật sư Jim, đại diện cho rạp hát Con Heo Vàng chính thức phản đối cách thức làm việc của cảnh sát. Và, hình như ông ta cũng cố gây sự chú ý cho mọi người để quảng cáo cho thân chủ của mình. Xuất trình diễn đêm nay giá vé tãng lên gấp hai mươi lần bình thường. Rosa được quảng cáo gấp rút như là một loài ma cà rồng bị cảnh sát bắt được mà phải thả ra, để tối nay làm đào chính trong màn khiêu vũ khỏa thân có một không hai trong llch sử của rạp hát này. Còn hơn bốn tiếng đồng hồ nữa mà thiên hạ đã phải mua vé chợ đen để coi buồi trình diễn đêm nay rồi...


*


* *


Mặt trời vừa khuất sau chân trởi thì Mỹ Kim và Ma Yêu cũng vừa thức dậy. Bây giờ hầm nhà đã là nơi nghỉ ngơi chính của nàng và Ma Yêu. Tối qua, hai đứa đã lục đục cả đêm, dọn dẹp và đào bới thêm nơi trú ngụ này. Ma Yêu bắt nàng phải ngủ dưới hầm nhà với y. Mỹ Kim đã xếp một số thùng đựng đồ cũ chung quanh một góc phòng ở dưới hầm nhà, như một cái ồ thật khéo léo. Dù cho có người xuống hầm nhà cũng khó có thể biết được ở trong đống thùng giấy đó lại có chỗ ngủ nghê như vậy. Nàng trải một chiếc chiếu nhỏ mà mấy bữa trước mua ở Chinatown để nằm. Loại chiếu này người ta thường mang ra biển, trải dưới bãi cát nằm để phơi nắng.


Dọn dẹp cho tới gần sáng, khi mặt trời vừa ló dạng thì Ma Yêu kéo Mỹ Kim vào trong cái góc ấy, ôm chặt lấy nàng mà ngủ. Đã quen với giấc ngủ ngày như thường lệ. Mỹ Kim cũng chợp mắt đi thực nhau. Nhưng hôm nay ngủ trên sàn xi măng với chiếc chiếu mỏng. Tự nhiên Mỹ Kim nhớ lại nhẹo mà ngủ. Hai vợ chồng chủ nhà đã về quê thăm bà con từ mấy bữa nay nên trong nhà không có ai.


Khi Năm Ẩu kê dao vào cồ Mười Lôi và vợ Mười Lôi la lên thì hai đứa mới tá hỏa bò đậy. Mỹ Kim hoảng hết rú lên.


- Trởi ơi....anh Năm, đừng có làm bậy nhe.


Năm ẩu nhe rãng cười hì hì.


- Từ hồi nào tới giờ anh chưa bao giờ làm bậy cả. Chỉ có làm ẩu thì hơi nhiều thôi. Để anh moi lá gan thằng này ra xem xanh đỏ thế nào mà nó dám ngang nhiên ngủ với người yêu của anh cơ chứ.


Vừa nói Năm ẩu vừa vung con dao lên cao. Mỹ Kim run lẩy bẩy thét lớn, nhắm mắt lại. Một lúc sau, không thấy động tĩnh gì. Nàng mở mắt ra đã thấy vợ Mười Lôi ôm chặt lấy tay Năm ẩu. Nước mắt dàn dụa, cô nàng thều thào nói:


- Anh Năm ơi, em lậy anh. Tha cho chồng em một lần đi. Anh ấy không biết cô Mỹ Kim là người yêu của anh đâu.


Năm ẩu ngừng tay lại ngạc nhiên hỏi:


- Ủa, sao lúc ớ nhà em nằng nặc đòi giết tên dâm phu này. Bây giờ em lại đổi ý rồi à?


Vợ Mười Lôi rên rỉ:


- Anh Năm ơi, bề gì cũng tình nghĩa vợ chồng mấy năm nay rồi. Còn con cái nữa, xin anh tha cho anh ấy một lần, sống mà nuôi con.


Năm Ẩu cười hành hạch, buông Mười Lôi ra.


- Thầng cô hồn. Nể con vợ mày, tao bỏ qua lần này. Nhưng cút khỏi đây ngay, tao cấm mày không được gặp mặt con Mỹ Kim nữa. Nếu mày còn có ý gì bậy bạ với nó nữa thì kể như mua hòm sẵn đi. Không có may mắn lần thứ hai đâu.


Được Năm ấu buông ra, Mười Lôi lật đật mặc vội quần áo vô. Kéo vợ chạy nhanh ra ngoài, y sợ quá, không kịp nói một lời từ giã nàng nữa. Lúc ấy Năm ấu mới kéo Mỹ Kim vào lòng hỏi:


- Anh tưởng em trở về Đà Nẵng rồi. Tại sao lại còn loạng quạng ở đây hả?


Mỹ Kim không trả lởi câu hỏi của Năm ẩu, nhưng nàng hỏi lại:


- Tại sao anh biết em sống với Mười Lôi ở đây mà tới kiếm?


Năm ẩu ôm lấy nàng nói nho nhỏ:


- Từ ngày em đi, anh nhớ còn hơn cái gì nữa. Làm sao mà không đi kiếm được cơ chứ.


- Anh xạo quá đi. Đã đưa em lên xe đò rồi còn đi kiếm cái gì nữa.


Năm Ẩu rà cả hai tay lên vùng ngực cãng tròn của Mỹ Kim, kéo thật sát thân thể nàng vô mình hơn nữa.


- Khi em đi rồi, mấy ngày sau anh vô tình gặp thằng lơ xe đò trong chuyến xe chở em. Anh hỏi thăm nó em tới nơi có bình an không. Y cười hềnh hệch nói với anh là em đã nhẩy xuống xe ở lại nên anh mới biết.


- Nhưng làm sao anh lại tìm được em ở đây?


- À con vợ thằng Mười Lôi thấy chồng tự nhiên bỏ nhà đi ngày đêm, lại không đưa tìên về như mọi khi. Cô nàng không còn đồng xu mua gạo nấu cơm cho con nên nó sanh nghi. Em biết mà, đàn bà mà nồi cơn nghen lên. Lại ở vào hoàn cảnh nghèo khó đó, có cái gì họ không làm được cơ chứ.


- Nhưng tại sao cô ta lại cho anh biết?


- Ừ chuyện cũng hơi ly kỳ. Từ ngày em ra đi. Anh suy nghĩ mãi lời em nói:"Tại sao phải nằm đưới trướng kẻ khác mãi cơ chứ". Bởi vậy anh mới tìm cách bứng thằng Hai Roi đi.


- Có liên quan gì tới con vợ Mười Lôi cơ chứ. Mà Hai Roi để anh làm chuyện đó à?


- Đâu có dễ vậy. Cu cậu cay cú lắm chứ. Nhưng sức nó làm được cái gì?


Tự nhiên Mỹ Kim tò mò. Nàng quên cả đang trần truồng nàm trong tay Năm ẩu như một tình nhân thực thụ.


- Anh kể cho em nghe câu chuyện ra làm sao đi.


Năm ẩu có vẻ hứng thú lắm, gật gù nói:


- Ừ ừ … Có lẽ khi em đi được hơn một tuần. Tụi anh kiếm được một con bò lạc từ khu khác lạng quạng tới khu vực tụi này. Thằng Hai Roi đập con nhỏ thê thảm, vì nó không giao một xu nào cho y. Kể cũng tội nghiệp cho con bé. Y đánh rớt gói tiền, chứ cũng không có ý qua mặt tụi này. Nhưng thằng Hai Roi nhất định không chịu tin. Nó đập con bé nát cả mình mẩy. Thấy thế anh mới bảo nó đừng có làm quá đáng. Ai ngờ y muốn ra vẻ ta đây đàn anh. Quay lại sực luôn anh. Anh nồi xung lên, đập cho nó một trận rồi bỏ đi. Dân chơi khắp nơi biết vụ này. Chỉ hai ngày sau, tụi nó tới chiếm khu vục thằng Hai Roi cai quản. Lằn này y còn bị ăn đòn thừa sống thiếu chết nữa.


- Bây giờ anh ta ra sao rồi?


- Túng thế, nó đi làm ăng ten cho lính kín, bắt bớ tùm lum để trả thù. Và, em biết rồi, dân giang hồ mà chơi cái trò này thì kể như tới số rồi.


- Tại sao vậy?


- Tụi lính kín thì vắt chanh bỏ vỏ là nghề của chúng nó. Còn dân giang hồ thì lẽ đương nhiên có luật chơi giang hồ. Chỉ mấy ngày sau, chúng nó chém chết thằng Hai Roi.


- Thế họ không sợ tụi lính kín trả thù cho Hai Roi sao?


- Cái chết của một thằng du đãng. Một tên ma cô trong xã hội này ai thèm để ý chứ. Tụi lính kín thấy Hai Roi bi chém chết còn mừng nữa.


- Tại sao vậy?


- Còn tại sao nữa. Những thành phần như Hai Roi ở đâu là gây phiền phức nơi đó. Lính kín cũng có nồi cơm của lính kín chứ. Để những thằng như Hai Roi sống trên khu vực nó, không biết nồi cơm của chúng bi bể lúc nào!


- Hai Roi có chết thì cũng có những thằng khác nổi lên. Tại sao tụi lính kín không dẹp hết đi?


- Tụi lính kín đâu có hiền lành gì. Nhưng có ai nổi lên lộ liễu tới cái độ để cho chúng nó dẹp được cơ chứ. Thôi, bỏ chuyện đó đi. Bây giờ anh hỏi em nè.


- Anh muốn hỏi cái gì?


- Tại sao em ở lại mà không đi tìm anh, lại lấy thằng Mười Lôi cơ chứ.


Mỹ Kim vòng tay ôm lấy cổ Năm ẩu, hôn mạnh lên bờ môi thật ướt át ấy. Nàng nghĩ bây giờ ngoài Năm Ẩu ra, khó có thể kiếm được một người nào cho nàng nương tựa ở cái xã hội sô bồ này. Mỹ Kim thì thào:


- Anh không nhớ đã bảo em phải trốn một thời gian cho cái vụ thằng Tư Hên êm êm đi hay sao. Cũng vì nhớ anh mà em đánh lìêu ở lại đây. Nhưng làm sao em có thể tìm anh ngay được cơ chứ!


- Vậy làm sao mà em lại tìm được thằng Mười Lôi hả?


Mỹ Kim từ từ kể lại từ lúc nàng nhẩy xuống xe đò cho tới những ngày sống ở đây. Sau cùng, cố tình hướng câu chuyện để lấy lòng Năm Au. Mỹ Kim nói:


- Hàng ngày, lúc nào em cũng hỏi anh Mười Lôi về tin tức các anh. Nhưng lúc nào anh ấy cũng nói không biết, vì không để ý tới giới anh chị mấy.


Năm ẩu gật đầu.


- Ừ nó không xạo em đâu. Thằng đó chẳng biết gì ngoài việc đạp xe xích lô máy cả.


Mỹ Kim cười khúc khích thực dâm đãng. Cái cười của nàng tự nhiên làm Năm ẩu nhìn xuống bộ ngực rung rinh lồ lộ của nàng. Y buột miệng nói:


- Tổ cha nó. Thằng Mười Lôi mà khờ như vậy sao. Nó dấu em ở đây hú hí thì khôn tổ mẹ rồi còn gì. Dám qua mặt Năm ấu này thì tới số rồi.


Mỹ Kim ẫm ờ nói:


- Còn anh đi với vợ người ta thì sao?


Năm Ẩu tự nhiên buột miệng hỏi:


- Ủa, tại sao em biết?


Mỹ Kim biết ngay là Năm ẩu thế nào cũng có cái gì với vợ Mười Lôi rồi. Nàng nói chặn đầu:


- Lúc nãy anh chẳng nói là Mười Lôi đâu có khờ như vậy là gì?


Năm Ẩu run run hỏi:


- Bộ nó cũng biết anh có gì với vợ nó rồi hay sao?


Mỹ Kim cười khanh khách:


- Đó nhé, không ai đánh mà khai rồi phải không.


- Nhưng mà nó có biết thực không em?


Mỹ Kim chồm lên, ôm ghì lấy Năm ấu thì thào vào tai chàng.


- Anh nói cho em nghe đi đã, rồi em mới nói cho anh nghe được không?


- Em bắt bí anh hả?


- Đâu có, nói chuyện chơi thôi mà. Không lý chúng mình còn có chuyện gì dấu nhau được nữa hay sao?


- Ừ … há… Có gì đâu. Từ hôm thằng Hai Roi bị chém chết. Mặc dù anh không nổi lên làm trùm một khu vực nào. Nhưng bất cứ thằng nào ở đâu cũng nể anh. Thứ nhất là anh không có ý xâm phạm tới quyền lợi tụi nó. Thứ hai là ai lại không biết cái ẩu của anh, nên bấy giờ dù đi đứng nơi đâu cũng thong thả. Giới anh chị có chuyện gì xích mích với nhau đều kiếm anh giảng hòa dùm. Có lẽ vợ Mười Lôi cũng biết điều đó, nên khi tìm được chồng cô ta lẹo tẹo với em, mới tới tìm anh nhờ giúp đỡ.


- Bộ cô ta biết em hay sao?


- Không. Chính anh cũng không ngờ Mười Lôi cặp với em nữa. Lúc xông vô cửa vừa rồi, mới vỡ lẽ ra là như thế.


- Nhưng Mười Lôi đâu có phải là giới anh chị mà vợ anh ta lại kiếm anh.


- Tại em không biết. Vợ chồng thằng chủ nhà này cũng là tay có tiếng tăm ở vùng Thị Nghè, chứ không phải tay mơ đâu.


Mỹ Kim bây giờ mới hiểu, nàng hỏi thêm:


- Thì ra thế, vợ Mười Lôi nhờ anh tới đây bắt ghen vì còn sợ vợ chồng anh bạn chủ nhà này. Nhưng cô nàng cặp với anh lâu chưa?


Năm ẩu chép miệng nói:


- Cặp cái con khỉ gì. Thật ra thì chính thằng Mười Lôi phải biết mới đúng.


- Biết cái gì?


- Từ ngày nó nuôi em ở đây. Y đâu có đem tiền vê nhà cho vợ nữa. Mà vợ nó thì ngày xưa cũng là dân bán bia ôm chứ hiền lành gì. Vì vậy nên khi túng bấn thì cô nàng lại lén lút đi đêm với khách. Nó tới nói anh giúp đỡ nên anh mới giới thiệu nó với con mẹ tú bà trong xóm ấy. Lúc nào có khách; mụ ta lại lén lút chạy qua nhà nó kêu.


- Sao anh nói cô ta cặp với anh?


- Ừ thì hôm tới nhà anh nhờ vả. Ở nhà chẳng có ai, trời lại mưa từ sáng tới chiều. Hình như có bão đâu đó. Cô ta lội mưa ướt như chuột lột tới tìm anh. Nhìn lớp áo bà ba trắng ướt đũng, dính sát vô ngực cô nàng đỏ hồng, làm anh nóng cả mình mẩy. Thú thực, lúc ấy giá như cô ta ở trần cũng không làm anh háo hức như vậy. Ác nỗi, sắp đi ngủ nên anh lại chỉ mặc có cái quần đùi mỏng manh. Thân thể cứng cả lại. Cô ta nhìn thấy ngay. Nắm lấy tay anh nói nho nhỏ:


- Anh Năm giúp em sống qua ngày, có cái gì em không chìu anh được đâu.


Anh hỏi:


- Còn chồng em thì sao?


Cô ấy nói:


- Em biết anh Mười có vợ nhỏ mà không biết dấu ở đâu. Tiền bạc thì không đưa về. Có hôm còn đi luôn cả ngày đêm, thân thể phờ phạc. Em làm giặc lên rồi mà cũng chơ chơ ra đó. Bây giờ thì em phải tự lo lấy thân chứ làm sao hơn được. Muốn trở về nghề cũ, bây giờ có gì với anh cũng có sao đâu.


Anh mỉm cười hỏi:


- Có cái gì bây giờ?


Vợ Mười Lôi cười khúc khích, thổi tắt ngọn đèn dầu, kề sát vô anh nói nho nhỏ:


- Thế bây giờ anh muốn cái gì. Trời mưa mà mình mẩy anh nóng như lửa, lại cứng ngắc như thế này rồi còn hỏi gì nữa.


Bóng tối làm anh thực bạo dạn. Anh ôm lấy cô ta nói nho nhỏ:


- Em Mười cởi quần áo ra phơi lên mắc áo cho ráo nước đi.


Vợ Mười Lôi cởi hết quần áo, vất nước chẩy xuống sàn nhà rồi máng lên chiếc ghế kê bên cạnh giường. Nàng ngồi xuống cạnh Năm ẩu hỏi:


- Vợ chồng chị Tư Răng Vàng về thăm bên ngoại tới chừng nào mới về hả anh?


Anh ngạc niên hỏi lại:


- Ủa...sao em biết?


- Thì mấy bữa trước họ qua nhờ anh Mười em chở ra bến xe mà.


Lúc ấy anh mới vỡ lẽ ra là thế, nên nói nói:


- Em biết vậy, hèn chi vô đây bạo dạn thế.


Vợ Mười Lôi cũng cười khúc khích nói:


- Gian thì phải ngoan chứ. Chuyện này ai đám để người khác biết hả anh?


- Vậy anh thì sao?


Vợ Mười Lôi nằm xuống sát bên anh, gác một chân qua mình anh rồi chồm lên nói nho nhỏ:


- Anh thì em cho biết hết.


Thực sự anh không ngờ vợ Mười Lôi lại táo bạo như vậy. Cô nàng làm anh tê tái cả thân thể. Nằm ngửa đờ đẫn để vợ Mười Lôi tung hoành trong bóng tối. Hơi thở anh hào hển đê mê cho tới lúc không còn chịu nổi nữa. Anh đã vật vợ Mười Lôi xuống, đè ngửa trên giường. Hai thân thể cuốn lấy nhau như sợi dây thừng. Cho tới gần sáng vợ Mười Lôi mới về. Từ đó bất cứ lúc nào anh muốn. Vợ Mười Lôi cũng tìm cách chiều chuộng ngay. Bây giờ nằm đây kể lại cho em nghe mà những cảm giác ngày hôm đầu tiên gần gủi với vợ Mười Lôi còn phảng phất.


Mỹ Kim hỏi:


- Anh với cô ta như vậy mà anh Mười Lôi không hay biết gì hay sao?


Năm ẩu chới với hỏi lại:


- Ủa, sao lúc nãy em nói anh ta biết hết chưn rồi?


Mỹ Kim cười hì hì.


- Em nói anh ta biết anh lẹo tẹo với vợ anh ta hồi nào. Có tật thì giật mình. Tự nhiên anh khai ra chứ có ai tra hỏi gì đâu.


Năm ẩu biết mình mắc mưu Mỹ Kim. Chàng cởi phăng quần áo ra thực nhanh, đè ngửa nàng xuống, chồm tới rồi rít lên:


- Nếu vậy thì anh cho em biết tay nhau.


Mỹ Kim dạng hai chân, đưa lên cao, cặp chặt lấy mình Năm ẩu. Nàng rên lên ngay khi Năm Ẩu xông tới như vũ bão.....


Ngay buổi sáng hôm ấy, Năm ẩu đưa Mỹ Kim về nhà vợ chồng Tư Răng Vàng ở chung với chàng. Mỹ Kim không ngờ cuộc đời Năm ẩu thay đổi lẹ làng như vậy. Chỗ chàng mướn chỉ là một cái trái của căn nhà này. Tuy có cửa ăn thông với nhà trên, nhưng phòng Năm ẩu có lối đi riêng bên hông, cạnh đó lại có cái sân nho nhỏ để Năm ẩu tập võ và luyện học trò lên đánh đài nữa. Nhưng cuộc sống lại có vẻ túng thiếu hơn hồi ở với Hai Roi nhiều.


Tiền bạc kiếm được do đám học lên đánh đài chẳng có bao nhiêu. Nhiều lúc thiếu cả gạo nấu cơm. Không phải Năm ẩu không muốn kiếm tìên theo kiểu Hai Roi.


Nhưng thực sự chàng không có cái tài đó. Sau này Mỹ Kim còn biết, nhiều khi vợ Mười Lôi đi ngủ với khách, lúc có nhiều tiền còn dúi cho Năm ẩu chút ít nữa.


Cũng vì vậy, khi về ở với Năm ẩu. Mỹ Kim nghĩ ngay tới việc phải đi làm để kiếm sống. Nàng đâu có thể ngồi nhà ăn không như khi ở với Mười Lôi được. Chỉ mấy ngày sau, Mỹ Kim tìm cách nói khéo với Năm ẩu để nàng đi kiếm tiền. Qủa thực đây là một điều hơi khó nói. Bởi vì hơn ai hết, Mỹ Kim biết tự ái của đàn ông không ai lại chịu cho vợ mình đi ngủ với kẻ khác bao giờ. Cho dù thằng đàn ông đó là một thằng ma cô như Năm ẩu cũng vậy.


Cái đạo lý bây giờ là phải làm sao làm cho Năm ẩu không mất mặt. Mặc dù không nói đi chăng nữa thì chính y cũng phải biết là vợ mình đi ngủ với kẻ khác để đem tiền về nuôi mình. Nhưng có thể là thầm hiểu với nhau như vậy, chứ ngoài mặt, nhất định là không bao giờ có chuyện đi ngủ với ai cả. Và, Mỹ Kim đã làm đúng như vậy.


Một dịp may đã tới với nàng thật đúng lúc. Chiều hôm đó có một con nhỏ tên Tuyết Lai từ Khánh Hội tới kiếm Năm ẩu. Cô nàng xin chàng một cái Bùa Yêu để nhẩy lên các tầu buôn ngoại quốc kiếm ăn tại cảng kho 5. Năm ẩu mời Tuyết Lai vô nhà cười hì hì hỏi:


- Cô nói xin một cái bùa để nhẩy lên các tầu ngoại quốc buôn bán. Vậy thì tôi phải luyện bùa làm ăn cho cô, chứ sao lại xin Bùa Yêu?


Tuyết Lai bẽn lẽn nói:


- Chẳng dấu gì thầy, em có quen một thằng Tâu trên chiếc tầu buôn xứ Panama, y có vẻ thích em lắm. Lần nào tầu cặp bến cũng dành cho em mua hết đồ lậu của y. Bởi vậy muốn chắc ăn, phải tới đây xin thầy cái Bùa Yêu để cột chân lại.


Năm ẩu gật gù nói;


- Nếu vậy thì tôi hiểu rồi. Nhưng theo chỗ tôi biết, Các tàu buôn ngoại quốc, họ đậu trong thương cảng Sàigon, làm sao cô vô được mà buôn với bán. Đó là chưa kể có đồ rồi, làm sao mà đem ra cho lọt cửa quan thuế chứ?


Tuyết Lai mỉm cười nói:


- Tại thầy không ở trong nghề nên không biết. Tụi em đâu có đi theo lối cổng chính đâu mà phải có giấy tờ cơ chứ. Cứ đêm đêm, dân buôn lậu sẵn sàng nghe cộ. Rình những giờ cảnh sát tuần tiễu lơ là, hoặc là hối lộ cho họ làm lơ để mình chèo ghe ra tầu buôn. Nhẩy lên tầu rồi là thả cửa buôn bán. Và khi chở đồ về thì cũng lại đi theo cái kiểu đó.


- Thế lên trên tàu rồi thì thường thường cô mua được những gì?


- Dạ, cũng chẳng có gì nhiều. Thường là dầu xanh, đũa ngà, chén bát, bình thủy Trung Cộng. Đồ ăn thì có nấm đông cô, chao tương Hồng Kông... thôi thì đủ các thứ hăm bà lằng thầy ơi.


Lúc ấy Mỹ Kim đứng cạnh Năm ẩu. Nàng nhìn Tuyết Lai biết ngay là cô nàng đang nói dối. Vì lúc sống ở Đà Nẵng, Mỹ Kim có quen một con nhỏ làm nghề nhẩy tầu. Nó lên đó để ngủ với các thủy thủ ngoại quốc và trộm đồ, chứ không có bán buôn gì hết. Tuy nhiên, những gì Tuyết Lai vừa nói với Năm ẩu không phải hoàn là hoàn toàn bịa đặt. Ở thương cảng nào cũng có dân buôn lậu như Tuyết Lai vừa nói. Nhưng đám người này ăn mặc lam lũ, thân thể đâu có cần hớ hang như con người Tuyết Lai thế này đâu. Cô nàng đang lấy chuyện người ta che mắt Năm ẩu mà thôi. Và, ngay lúc đó, bỗng Mỹ Kim nẩy ra ý định đi theo Tuyết Lai nhẩy tầu. Nàng nhìn cô ta mỉm cười nói:


- Chị Tuyết Lai à. Chẳng dấu gì chị, em cũng mới về ở với anh Năn ẩu đây. Như chị thấy tụi em rất nghèo. Anh Năm ẩu dù bùa ngải có cao tay, như bây giờ dễ có mấy ai tin. Bởi vậy cuộc sống cũng rất chật vật. Không biết chị có cho em theo học nghề nhẩy tầu được không?


Tuyết Lai chưa kịp nói thì ngoài cổng có tiếng lao xao. Và ngay lúc đó một đám người kéo nhau vô nhà chật ních. Họ đem theo một thanh niên mặt mày xám ngắt. Anh ta vừa bị té trên cao xuống, trật khớp xương chân nên mang tới đây nhờ Năm ẩu sửa lại khớp xương và đắp ngải giùm. Trong lúc Năm ẩu lu bu với đám người mới vô. Tuyết Lai kéo Mỹ Kim ra sau hè thỏ thẻ nói:


- Lúc nãy chi nói theo em học nghề. Em xin thú thực với chị điều này đừng cho thầy Năm biết nghe.


Mỹ Kim biết ngay Tuyết Lai đinh nói gì. Nàng ghé vào tai cô ta nói nhỏ:


- Em thừa biết chị không phải là dân buôn lậu. Chị lên tầu làm chuyện khác kiếm tiến thôi. Có đúng không?


Tuyết Lai đỏ mặt hỏi:


- Tại sao chị biết?


Nhìn trước trông sau không có ai, vì chỗ sau hè này khuất mấy bụi cây khá kín đáo. Mỹ Kim đứng sát vào Tuyết Lai, nắm lấy tay cô ta kéo vô lòng mình thật thân mật nói:


- Chị coi kìa, buôn bán cái gì ăn mặc hấp dẫn thế kia. Bộ ngực chị căng tròn, chắc nịch. Bờ mông lại còn hằn lên trên chiếc quần mỹ a trắng ngần nữa chứ. Chị có thể làm anh Năm tin chứ làm sao qua được mắt em.


Tuyết Lai cười hi hí, véo mạnh vô đùi Mỹ Kim.

-Chị tinh như ma ý. Nhưng đừng có nói cho thầy Năm nghe nhé. Em muốn xin cái Bùa Yêu để dụ mấy thằng thủy thủ trên tầu thôi mà.


Mỹ Kim gỡ tay Tuyết Lai ra. Mỉm cười nói:


- Như vậy chị chịu cho em theo học nghề không?


Tuyết Lai vẫn cười hi hí. Nàng vừa liếm môi, vừa liếc Mỹ Kim thật dâm.


- Chi đã biết em làm ăn như vậy mà còn đòi theo học nghề hay sao?


Mỹ Kim gật đầu.


- Phải, nói thực với Tuyết Lai nhé. Mình từ miền trung chạy vô đây, cũng tính kiếm chỗ dân biết ăn chơi thôi mà. Có điều chúc nữa cứ nói với anh Năm như lúc nãy bồ nói đi. Rồi mình theo bồ cho vui, có chi có em nhé.


Tuyết Lai biết ngay gặp dân trong làng chơi. Nàng mừng rở nói:


- Nếu vậy chi cố đốc thầy Năm luyện Bùa Yêu sớm sớm cho em được không?


Mỹ Kim gật đâu. Tuyết Lai mừng rỡ ôm chầm lấy Mỹ Kim. Nàng biết ràng vừa tìm được một bửu bối quí báu. Nếu Mỹ Kim theo nàng đi khách trên tầu trong thương cảng. Tuyết Lai đã tìm được một chỗ dựa khá mạnh mẽ. Dân chơi trong giới giang hồ, có ai lại không biết thế lực thầy Năm ẩu. Cứ bỏ qua cái vụ ngãi nghệ của ông ta đi. Đám học trò võ sĩ mà đa số là dân trong làng chơi, cũng đủ đè bẹp bất cứ nhóm nào nếu họ muốn.


Bỗng Tuyết Lai để ý. Bộ ngực của Mỹ Kim ép sát vô ngực nàng cũng lớn kinh khủng. Tự nhiên nàng nhìn xuống. Khoảng da trắng ngần lồ lộ trước mắt làm Tuyết Lai thích thú. Cái của quí này mà tung hoành trên các tầu buôn phải nói đó là một núi của. Nước da và khuôn mặt hai giòng máu của Mỹ Kim không khác nàng chút nào, mà còn có thể vượt trội hơn nàng chút ít nữa. Bỗng Tuyết Lai nghe Mỹ Kim cười hì hì nói:


- Bộ muốn ăn tươi nuốt sống người ta hay sao mà nhìn vô đó dữ vậy?


Tuyết Lai nhí nhảnh nói:


- Chị Mỹ Kim à, tự nhiên em thấy chúng mình giống hai chi em ruột ghê đi. Lạng quạng dám cùng cha khác mẹ lắm đó.


Mỹ Kim cũng chợt nhận ra điều đó. Nàng nói:


- Cái đó cũng không biết chừng là sự thực đâu. Hay là chúng mình cứ nhận nhau là chi em đại đi nhé.


Tuyết Lai mừng rở, càng ôm Mỹ Kim chặt hơn nữa. Nàng đã cảm thấy vùng thit nóng bỏng một cách lạ lùng bên dưới của Mỹ Kim tì sát vô mình. Cái cảm giác lâng lâng không hiểu sao chợt tới trong thân thể. Nàng chồm tới thử hôn vô môi Mỹ Kim. Và lần đầu tiên trong đời Tuyết Lai khám phá ra cái xao xuyết giữa hai thân thể người đàn bà khi đụng chạm, cũng rung động không khác gì với người khác phái.


Tối hôm đó, Mỹ Kim theo Tuyết Lai về bên Khánh Hội. Con nhỏ ở với cả gia đình Mẹ nó và một lũ em thật nheo nhóc. Vừa vô tới cửa, Tuyết Lai đã nói về hoàn cảnh sinh sống trong gia đình nàng.


- Không biết bố em là ai. Song, mẹ đã em lấy ông dượng này cũng cả chục năm rồi. Bả đẻ sồn sồn một lố. Được cái ông dượng này cũng tốt. Đi làm ngày đêm trong kho 5, đem tìên về nuôi gia đình.


- Em đi làm có giúp mẹ em không?


Tuyết Lai mỉm cười. .


- Nhiều khi em còn bòn rút bả nữa chứ giúp đỡ gì được ai.


- Như vậy bả lấy tiền đâu mà cho em, trong khi còn phải lo cả đống con cái như vậy nữa?


- Ôi trời sinh voi sinh cỏ mà chi. Đám nhóc con cũng có đứa phụ giúp với bả, ra đứng cổng kho 5, đón mấy người phu mua đồ nữa.


- Những người phu khuân vác làm trong thương cảng


- Dạ.


- Họ có cái gì mà bán chứ?


- Tại chi không biết thôi. Họ có đủ thứ hết. Ít ít thì cũng vơ vét mấy hạt gạo rơi, gạo rớt đem ra bán. Có khi giây thừng, có khi khoen sắt. Nhiều lúc ăn cắp cả máy móc của thủy thủ đem ra bán cũng không chừng. Hôi đó em cũng theo mẹ ra mua đồ ở cổng kho 5 như lũ nhóc bây giờ vậy đó.


Mỹ Kim cười hì hì nói:


- Hèn gì bây giờ em rành như vậy.


Căn nhà của gia đình Tuyết Lai dù ở mãi trong hẻm kho 5. Thực sâu trong vùng lầy lội này, nhưng vô trong nhà lại thực khang trang và rộng rãi nữa. Nhà xây tường gạch hẳn hoi. Mái lợp tôn, lại có hai từng nổi bật và cao hơn hẳn những căn nhà lá lụp sụp chung quanh. Trước nhà còn có cái sân khá rộng. Có hàng rào bằng một hàng cây dâm bụt, nở hoa trông thực đẹp mắt.


Tuyết Lai đưa Mỹ Kim vô phòng nàng ở trên lầu. Nhìn qua cửa sổ, Mỹ Kim thấy ngay sông Sàigòn rộng mông mênh. Những con tầu đậu im dìn như say ngủ. Tuyết Lai ra đứng cạnh Mỹ Kim bên cửa sổ, nói:


- Chị đứng đây nhìn rõ hết khúc sông trước mặt kho 5. Những con tầu này tuy nhìn thấy như vậy, nhưng chúng ta không làm ăn gì được ở trên đó cả.


- Vậy chúng mình lên những chiếc tầu nào mà kiếm khách?


- Chị hãy nhìn qua bên kia sông. Đó là Thủ Thiêm. Những con tầu cột ở những chiếc phao bên đó mới là địa bàn của chúng mình hoạt động.


- Mình phải đi ghe qua đó à?


- Dạ, ghe đậu đầy cột cờ Thủ Ngữ. Mướn ai chở tới đó mà không được. Nhưng mà dân nhà nghề như tụi em có ghe bao.


- Ghe bao là làm sao?


- Ghe bao là những người chuyên sống bằng nghề đưa khách ra tầu chở hàng một cách lén lút. Nhà họ dọc theo bến sông. Tụi mình tới nhà họ nằm chơi, khi nào thuận tiện là xuống ghe dọt ra tầu liền. Lúc về họ lại tới rước.


- Làm sao họ biết giờ nào mình về mà rước?


- Thường thường thì hẹn nhau giờ giấc trước. Nhưng thực sự thì những người hành nghề ghe bao ngồi ở nhà canh chừng mình. Thấy bóng đáng mình ló ra boong tầu là họ tuôn tới vớt mình liền.


- Như vậy thì tiện quá hả? Nhưng có bao giờ họ không rước mình hay không?


- Có chứ. Nếu mình không thấy họ tới, có nghĩa là có động. Mình phải hiểu mà rút xuống hầm tầu liền, nếu không, bi thộp cổ ngay.


- Em có bi bắt bao giờ không?


- Ôi bắt tụi này như bắt cóc bỏ dĩa thôi. Nhốt chán rồi cũng thả ấy mà.


- Ai không biết là nhốt chán thì thả. Nhưng mà để cho họ bắt hoài còn làm ăn cái gì được nữa.


- Em nói là nói thế thôi, chứ năm thì mười họa mới chộp được một đứa. Thường thường thì dúi cho chút cháo là êm ngay.


Bộ tụl này cũng biết hối lộ à?


- Không ăn hối lấy gì sống. Lấy gì đút lót cho cấp trên mà được đổi về đây, Tà tà ở đây khỏi phải đi quân dịch chứ ít hả? Bởi vậy, tụi nó còn móc nối với tụi này kiếm chác nữa kìa.


- Tụi mình là dân đi khách mà móc nối kiến chác cái gì chứ?


- À… thường thường mấy ổng nhờ tụi em mang đồ xuống tầu giùm.


- Rồi họ nhận đồ ở đâu?


- Lẽ dĩ nhiên là chẳng ai dại gì ra mặt lấy đồ trên sông rồi. Mình đem về nhà và sáng mai họ tới lấy.


- Theo chị biết thì thường thường trong các thương cảng có rất nhiều cơ quan an ninh khác nhau. Nhỡ bị cơ quan khác bắt thì sao?


Tuyết Lai cười hì hì.


- Thì mình lãnh đủ chứ sao! Nhưng mà ít có trường hợp tổ trác như vậy lắm. Mấy ổng thường cho mình biết lúc nào đi hàng. Thường là ca trực của họ, nên khó bị bắt lắm.


- Bây giờ có ông nào móc nối với em không?


- Hai ba đám chứ ít gì. Làm nghề này mà không có vậy thì khó sống lắm.


- Nếu mình phải chu cấp cho nhiều người như vậy còn gì nữa mà ăn?


Tuyết Lai cười khanh khách nói:


- Đâc có phải thằng nào móc nối với mình là mình cũng phải chi tiền cho tụi nó đâu.


Nhìn cặp mắt nheo lại thật đĩ và bộ ngực Tuyết Lai vừa nói vừa ưỡn về phía trước, Mỹ Kim cũng đoán ra cô nàng muốn nói cái gì rồi. Nhưng nàng cũng cứ hỏi:


- Không chi tiền cho tụi nó mà được sao?


Hình như Tuyết Lai cũng đoán ra Mỹ Kim hỏi là hỏi như vậy thôi, chứ sự thực, cô nàng cũng biết chuyện gì rồi.


Bởi vậy nàng mới kể:


- Có một hôm, em vừa xuống ghe định bung ra tầu. Bất chợt một chiếc ca nô chạy ào tới. Hôm đó đã biết chắc là ca trực của gà nhà nên mới ỷ y như vậy. Tới khi nhìn rõ là người lạ thì đã muộn rồi. Thế là em bị tóm lên ca nô. Còn thằng nhỏ chèo ghe thì được ngồi trên ghe của nó để kéo đi. Khi ca nô chạy được một quãng, em thấy hai trự đó không để ý, tháo dây cột ghe cho chiếc ghe trôi đi thế là thằng bé chèo ghe tụt lại phía sau mà hai trự ngồi phía trước không biết gì. Tới khi họ hay thì chiếc ghe cũng vừa đâm vô một con lạch nhỏ.


Chiếc ca nô tức thì vòng lại, cố bắt cho được thằng nhỏ. Ai ngờ khi vô con lạch thì không biết y đi đàng nào, vì trong đó ngã rẽ tùm lung. Hơn nữa dừa nước mọc kím lối như bưng. Mấy trự đó tức tối núm lấy áo em tra hỏi. Lúc đó trời cũng xâm xẩm tối rôi, em cố tình làm cho hàng nút áo bật tung để bộ ngực trần lồ lộ. Cả hai trự lúc đó cùng ngỡ ngàng. Anh chàng nắm lấy áo em vội vàng buông tay ra nói:


- Cô làm gì vậy. Có cài núc áo lại hay không?


Mỹ Kim nghe kể tới đó phì cười hỏi:


- Thế em định giở trò gì? có cài núc áo lại không?


Tuyết Lai cười khúc khích, nói:


- Trong con lạch vắng hoe vắng ngắt như vậy có cái gì mình không dám làm cơ chứ. Em làm bộ không nghe anh ta nói gì. Níu lấy tay anh chàng ôm vào lòng nói: "Anh ơi tha cho em đi mà, tội nghiệp em..."


- Rồi anh ta làm sao?


Y vừa nhìn anh chàng đi chung vừa nói: "Tha làm sao được ma tha cơ chứ... Buông tôi ra."


Mỹ Kim cười khúc khích, nghe Tuyết Lai kể tiếp


- Nghe giọng nói là em biết y muốn gì rồi. Bởi vậy càng ôm cứng lấy anh ta hơn nữa. Và, chỉ một lúc sau là chiếc áo em đã tuột khỏi mình, rơi xuống sàn ca nô. Anh chàng lái ca nô cũng đã tắt máy, cho lủi vô đám dừa nước. Y nói:


"Ê, tao mà lái ca nô ra ngoài, để người ta nhìn thấy con bé này ở trần trùi trụi thế kia thì ở tù cả đám chứ không phải chơi đâu." Lúc ấy anh bạn anh ta cười hì hì nói: "Thì mày bảo nó mặc áo vô đi." Anh chàng lái ca nô lết lại sát bên em hỏi: "Tại sao em lại cởi áo ra làm chi vậy?" Em quay qua, cố ý để da thịt cọ vô mình anh ta - vì lúc đó ba đứa đã ngồi sát bên nhau - và vẫn cố tình làm bộ không đả động gì tới vấn đê quần áo, còn quàng tay ôm lấy mình anh chàng này nữa. Lúc ấy mỗi người ngồi một bên im lìm như pho tượng. Không nói năng gì nữa. Em được đà luồn luôn tay vô mình cả hai. Tới khi em cởi giây lưng quần họ thì những bàn tay năm ngón của cả hai bắt đầu ngọ nguậy, run rẩy mò mẫm. Kẻ trên người dưới…


Thấy Tuyết Lai ngừng kể, Mỹ Kim cười, hỏi:


- Rồi họ có bắt em nữa không?


Tuyết Lai cười khúc khích.

- Bây giờ thì em bắt cả hai, chứ làm sao các anh ấy bắt được em nữa. Nhưng dù sao đi nữa; nếu mình có Bùa Yêu thì em nghĩ những trường hợp như trên dễ dàng hơn nhiều. Vi không phải đám tùân tiễu đứa nào cũng chịu chơi đâu. Chị dáng nói với thầy Năm luyện cái Bùa Yêu lè lẹ cho tụi mình thì đỡ biết mấy.


Mỹ Kim gật đầu nói:


- Em cứ yên trí đi, thế nào anh Năm cũng lo vụ này gấp mà.


- Chi nói vậy thì em bớt lo rồi. Tối nay để em dẫn chị leo lên chiếc tầu đậu ngoài phao kia. Trên đó có một anh cai phu rất thân với em nữa.


Vừa nói Tuyết Lai vừa chỉ tay về phía trước. Mỹ Kim nhìn theo tay Tuyết Lai, tự nhiên thấy hồi hộp lạ thường...


3 views0 comments

Comentarios


bottom of page