top of page
Writer's picturehungson1942

BÙA YÊU # 3

Updated: Jul 26, 2022



BÙA YÊU # 3


Chương Ba

Như thường lệ, tối nay đúng 8 giờ chiều, rạp hát Con Heo Vàng lại mở cửa trình diễn. Có lẽ nơi đây khá nổi tiếng vì có nhiều vũ công trẻ đẹp và biểu diễn nghệ thuật hơn các nơi khác. Màn biểu diễn của Mỹ Kim vẫn là ăn khách nhất. Hình

như khán giả ngưỡng mộ người vũ nữ biểu diễn thoát y này vì cái đẹp hai dòng máu của nàng. Với khuôn mặt Á Đông, nhưng lại có một thân hình nay nở không thua gì các đào hát điện ảnh đương thời. Dáng dấp rất quí phái và đài các của nàng lại làm cho khán giả điêu đứng hơn bất cứ vũ công nào trong thành phố này. Nhất là đêm nay, bản tường trình buổi chiều của báo chí địa phương đã làm cho nhìêu người hiếu kỳ kéo nhau tới rạp hát Con Heo Vàng đông hơn bao giờ hết. Nhiều người đã phải ra về vì hết chỗ.


Người ta đồn là cô vũ nữ hai dòng máu này có một nghệ thuật biểu diễn thoát y hấp dẫn được cả quỉ thần. Thiên hạ quả thật không nói ngoa. Vì trong khi trình diễn, nàng đã làm cho khán giả nhiều khi muốn nghẹt thở. Những động tác thoát y khích thích tới đứng tim. Mỗi cử động, mỗi cái ve vuốt, uốn éo, đều làm cho mọi người phải run lên. Có một điều đặc biệt trong khi Mỹ Kim biểu diễn thoát y là ban tổ chức đã lồng âm thanh của chính nàng vào màn biểu diễn. Những âm thanh rên rỉ đi liền với cáo động tác trên sân khấu của nàng đã làm cho khán giả tưởng nàng thì thầm, âu yếm với chính mình. Mỹ Kim thường rên lên:


- Ơ.ơơơ..a.n.h.... anh...anh ơ.ơ.ơ.ơi......


Lúc ấy ánh đèn từ tử diu lại và tiếng kèn đồng réo rắt làm cho khán giả phải ngây ngất. Và đêm nay, cũng vậy. Tiếng thì thào của nàng cũng rên rỉ trong ánh sáng từ từ dịu lại. Nhưng bất chợt, đèn pha bật lên tứ phía sáng như ban ngày, rọi thẳng vào một góc rạp hát. Mọi người bàng hoàng như vừa tỉnh một cơn mê và đang đi vào nơi chiến địa.


Đúng là một bãi chiến trường. Những tiếng nổ chát chúa trên sân khấu nơi Mỹ Kim đang đứng run lẩy bẩy, ngơ ngác, ôm mớ quần áo che đi những vùng da thịt nàng vừa cởi ra một cách thật vụng về. Ở một góc sân khấu, lửa phun ra trong màn khói mờ mịt. Và, nơi góc rạp hát với những ánh đèn pha chiếu sáng kia, soi rõ một người mặc áo choàng đen cao lớn, bay vút lên sân khấu. Anh ta nắm lấy mớ quần áo trong tay Mỹ Kim, sổ tung ra, để thân thể nàng trần truồng trở lại. Đèn pha vụt tắt. Tiếng kèn đồng réo lên. Đèn mầu bật sáng làm màn biểu diễn trên sâu khấu càng thêm man dại và hấp dẫn hơn bất cứ màn trình diễn nào từ trước tới giờ.


Khán giả sau phút bàng hoàng. Bây giờ vỗ tay ào ào về sáng kiến của một màn biểu diễn thoát y thực táo bạo, làm mọi người phải giật mình, hoảng hết. Anh chàng luật sư làm thủ tục bảo lãnh Mỹ Kim ra khỏi sở cảnh sát sáng nay, đang ngồi trên hàng ghế danh dự, sát sân khấu phải toát mồ hôi, hào hển nói với lão chủ rạp:


- Các anh làm tôi sợ muốn đứng tim. Vừa rồi lại tưởng con ma cà rồng xuất hiện thực.


Johnson mỉm cười:


- Đây là sáng kiến của cô Mỹ Kim. Nếu anh đẻ, phần trình diễn vừa rồi đã được rút ngắn rất nhiều so với hàng ngày, màn biểu diễn kết thúc chưa đầy 20 phút.


- Thường thường cô ta phải biểu diễn bao lâu.


- 40 tới 45 phút.


- Nghĩa là cô ta phải biểu diễn ít nhất thêm 20 phút nữa.


- Đúng thế.


- Và, các anh lợi đụng bản tường trình chiều nay của giới truyền thông; về vụ con ma cà rông bắt cóc Mỹ Kim, để làm màn biểu diễn nghẹt thở này phải không?


Johnson cười khà khà đắc ý nói:


Tôi đã nói với anh là ý kiến đó của Mỹ Kim mà.


- Cô ta có dụng ý gì?


- Có lẽ chút nữa anh hỏi cô ấy xem.


- Anh coi kìa, màn biểu diễn thật táo bạo. Không biết tối qua, con ma cà rồng có hành động như vậy không?


Johnson cười lớn hơn.


- Nếu nó biết làm như thế này. Nhất định tôi phải kiếm y ký hợp đồng dài hạn để y trình diễn thường trực ở đây.


- Tôi hy vọng nó là một người bình thường như chúng ta:


Anh đã đọc biên bản của cảnh sát, và cả những bà tường trình về vụ này trên báo chí rồi phải không? Biên bản của cảnh sát thì thật là khó hiểu. Nhưng các bài tường trình có tính cách phóng sự giật gân câu đọc giả thôi.


- Anh không tin nó là ma sao?


- Trừ trường hợp tôi nhìn thấy tận mắt.


- Anh có muốn trường hợp đó xẩy ra hay không?


- Đó là một điều thích thú.


Bỗng anh chàng khán giả ngồi bên trái Johnson nói:


- Thật sao?


Johnson quay sang bên cạnh, nhìn người vừa nói câu trên. Anh ta là một khán giả trẻ tuổi. Nét mặt thực trầm tĩnh. Trong khi mọi người chung quanh chồm lên reo hò, la hét hưởng ứng màn trình diễn thì anh ta ngồi bất động. Mắt đăm đăm nhìn lên sâu khấu. Johnson mỉm cười xã giao với anh ta, nói:


- Anh có vẻ không hứng thú với màn trình diễn này lắm phải không?


- Không.


- Tại sao vậy?


- Bậy bạ.


-Tại sao anh biết là bậy bạ. Ma cũng như người thôi, khi yêu cùng có một hành động như nhau.

- Không


- Không là làm sao?


- Sai.


- Không lý anh hiểu rõ về tình yêu của loài ma à?


- Đúng.


Johnson cười ha hả.


- Tôi rất thích kiểu nói chuyện của anh.


- Tại sao?


- Có duyên lắm, có duyên lắm. Chúng mình có thể đi uống với nhau vài ly rượu mạnh sau khi mãn hát hay không?


- Được.


Johnson chìa tay bắt tay người khán giả trẻ tuổi ngồi bên, như cám ơn sự chấp nhận lời mời của mình. Khi nắm bàn tay anh chàng khán giả này, bỗng Johnson lạnh mình vì bàn tay anh ta còn lạnh hơn nước đá nữa. Johnson vội vã rụt tay về, nói:


- Chắc anh đã biết vụ Kỹ Kim bị một con ma cà rồng bắt cóc. Đem tới một biệt thự, bên kia cầu Golden Gate cả đêm mà báo chí tường trình chiều nay rồi phải không?


- Biết.


- Vậy anh cho là sáng kiến trình diễn này của Mỹ Kim lại có thể sai được hay sao. Hay là anh cho là báo chí nói tầm bậy?


- Đúng.


- Cái gì đúng?


- Báo chí.


- Vậy chắc anh cũng biết Mỹ Kim là người Mỹ hai dòng máu. Nhưng nét Á Đông của cô ta nhiều hơn. Vả lại cô ta sinh trưởng và lớn lên ở Việt Nam. Chỉ tới Mỹ có ít năm nay thôi.


- Biết.


- Nếu anh biết như vậy thì phải hiểu là cô ấy có rất nhiều kinh nhiệm về ma quỉ. Nghe nói những nước có chiến tranh lan tràn cả trăm năm như Việt Nam thì nhiều ma lắm.


- Đúng.


- Vậy thì lý do anh cho là màn biểu diễn trên sai. Có vẻ không được công bằng cho lắm phải không?


- Không.


- Tại sao?


- Không khóc.....


- Chỉ vì cô ta không khóc trên sân khấu như lúc bị con ma kia hãm hiếp thôi hay sao?


- Không chống cự....


- Còn gì nữa?


- Không la hét..... không chạy trốn.....


Johnson lại cảm thấy thích thú vì những ý kiến của anh chàng khán giả trẻ tuổi này. Nó có vẻ thực tế và đúng đắn lắm.


- Nếu tôi mời anh biểu diễn trong vai con ma cà rồng vào tối mai, anh có nghĩ là sẽ làm trọn vẹn được vai trò đó hay không?


- Được


Ngay lúc ấy, màn trình diễn của Mỹ Kim cũng vừa chấm dứt. Anh chàng luật sư vội vàng đứng dậy, bảo Johnson:


- Xin phép anh cho tôi vào hậu trường đón Mỹ Kim nhé.


Johnson vui vẻ nói:


- Xin luật sư cứ tự nhiên. Nàng đã hứa đi ăn khuya với anh đêm nay rồi mà.


Từ nãy tới giờ ngồi coi Mỹ Kim biểu diễn, Jim cảm thấy trong lòng bồn chồn như lửa đốt. Chàng chỉ mong sao cho màn trình diễn sớm chấm dứt để được gần người đẹp. Bởi vậy, khi nói lời xã giao với Johnson xong, Jim tất tả đi nhanh vào hậu trường đón Mỹ Kim ngay. Chàng quên ngay câu chuyện giữa Johnson và anh chàng khán giả trẻ tuổi ngồi cùng hàng ghế, mà trước đó Jim lắng nghe từng chữ trong câu chuyện của hai người.


Vừa bước vô trong hậu trường, Jim đã thấy Mỹ Kim đang ôm mớ quần áo trước ngực đi vô phòng các vũ nữ bên trong. Chàng gọi :


- Mỹ Kim...Mỹ Kim.


Mỹ Kim quay lại, nhận ra Jim. Anh chàng luật sư trẻ tuổi hẹn nàng đi ăn khuya nay. Mỹ Kim đứng lại chờ cho Jim lại gần mới nói:


- Sao anh vô được phía trong này?


Jim mỉm cười.


- Anh Johnson cho vô.


- Anh giỏi ngoại giao lắm. Từ khi em làm ở đây tới giờ. Anh là người duy nhất lọt được vô hậu trường sân khấu mà thôi.


Jim cố nói một câu tâng bốc Mỹ Kim.


- Tất cả cũng chỉ vì em mà thôi.


Mỹ Kim liếc Jim một cái thực lẳng lơ, nói:


- Để em còn xét lại xem ra sao đã.


Vừa nói, nàng vừa cố tình để trật chiếc áo xuống một chút cho khoảng da thịt trên ngực lộ hở. Vô tình đó lại là nơi xâm chữ Bùa Yêu. Cặp mắt Jim rơi ngay vào vùng da thịt nõn nà đó. Jim thấy choáng váng. Chàng lại nghe tiếng cười khúc khích của Kỹ Kim. Hình như nàng vừa thổi vào mặt chàng một hơi thật nồng ấm.


- Ôi, thật là tuyệt vời. Tại sao thượng đế lại dành cho em quá nhìêu đặc ân vậy hả Mỹ Kim?


Tiếng cười khúc khích của Mỹ Kim lớn hơn.


- Thôi đi anh..... Chờ em thay quần áo xong đã nhé.


Jim gật đầu lia lịa, chàng hơi lui lại một chút như để chứng tỏ một sự chiều chuộng tuyệt đối.


- Được mà....được mà. Anh nhất đinh chờ ở đây.


Mỹ Kim chạy nhanh vào phòng thay quần áo ngay. Và, chỉ vài phút sau, nàng đã gọn gàng trong bộ y phục dạ hội thật lộng lẫy. Jim sững sờ. Chàng không ngờ Mỹ Kim thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Trông nàng như một bà hoàng, thật cao sang và quí phái.


- Bây giờ chúng mình đi được chưa?


Jim giật mình như tỉnh mộng. Chàng trả lời như một cái máy.


- Được chứ...được chứ. Chúng ta đi, chúng ta đi.....


- Chắc anh Jim biết nhiều quán ăn mở cửa về đêm lắm nhỉ?


- Các tiệm ăn mở cửa khuya ở San Francisco thì nhiều. Nhưng anh muốn đưa em tới một nơi thực đặc biệt.


- Ở đâu vậy?


- Bên Oakland.


Mỹ Kim cười khúc khích, đi sát vào Jim hơn chút nữa. Ra tới ngoài, gió đã bất đâu lành lạnh.

-Anh nói tiệm ăn ở thành phố Oakland bên kia cầu à?


- Đúng rồi. Em cũng biết nơi đó hay sao?


- Thành phố Oakland thì ai lại không biết, cứ đi qua cây cầu Bay Bridge là tới ngay chứ gì. Nhưng hình như ở đó toàn dân mỹ đen thì phải.


Jim mỉm cười:


-Chắc chấn anh không đưa em tới những khu vực của người Mỹ đem vào giờ này rồi đó.


- Vậy thì qua Oakland làm gì?


Jim nói ra vẻ thành thạo.


- Nói là Oakland chứ thực ra phải lái xe ra khỏi thành phố này vài cây số, men theo bờ biển, dọc theo con đường tới Berkley. Ở đó có một khúc quanh, đâm thẳng ra biển. Con đường này rất nhỏ, chỉ đủ một chiếc xe chạy thôi. Theo con đường đó sẽ đi ra một khu đất nho nhỏ, chung quanh là biển như một bán đảo. Và, nhà hàng nằm ở đó.


Kỹ Kim nghe có vẻ thích thú.


- Em không ngờ có chỗ ăn chơi cầu kỳ như vậy.


- Phải rồi, những người bình dân không đám héo lánh tới đó đâu.


- Nơi đó có gì đặc biệt hả anh?


Xe đang chạy trên cầu, bánh xe lướt trên những thanh sắt nghe lịch kịch một hồi mới đi vào con đường tráng nhựa. Từ lúc nãy tới giờ. Mỹ Kim để ý; anh chàng luật sư này có vẻ điềm tĩnh lạ thường. Lúc trong rạp hát, con mắt y láo liên bao nhiên thì giờ đây anh chàng chững chạc bấy nhiêu. Thường khi nàng đi đêm với đàn ông như thế này, chân tay các ông không bao giờ để yên. Vậy mà anh chàng luật sư này lại khắc hẳn. Y lái xe thực bình tĩnh.


Mỹ Kim sửa lại thế ngồi, sát vào mình Jim hơn chút nữa. Nàng nghĩ tới tối qua cũng vào giờ này, con ma cà rồng chở nàng qua cầu Golden Gate. Bàn tay y mò mẫm thật thô bạo trên thân thể run rẩy của nàng. Bây giờ anh chàng luật sư trẻ này lại nghiêm túc quá. Bỗng Mỹ Kim nhớ tới câu chuyện với y về Bùa Yêu mà nàng nói chơi sáng sớm nay ngoài bãi đậu xe bên sở cảnh sát. Một luồng hơi nóng bốc nhẹ lên mặt. Tự nhiên nàng nhớ tới câu chú Bùa Yêu của Năm ẩu...


- Còn xa không anh?


- À cũng sắp tới rồi.


- Nơi này ít đèn điện quá héng anh.


- Đường bắt đầu đưa ra biển rồi. Họ cố tình để cho con đường này đầy bóng tối, cho khách thích thú với ánh trăng trong những ngày trăng tròn mà.


- Còn những ngày không có trăng thì sao hở anh?


- Lẽ gĩ nhiên là đèn đường sáng như ban ngày.


- Nhưng đêm nay có trăng, mình ngồi trong xe hơi cũng chẳng thưởng thức được gì!


Mỹ Kim vừa nói xong, Jim đã ấn một chiếc nút bên cạnh. Mui xe từ từ bật ra phía sau. Chiếc xe trở thành mui trần. Gió biển lồng lộng thổi bạt mái tóc Mỹ Kim ra sau. Xe đi chậm lại. Bây giờ Mỹ Kim mới thấy ánh trăng long lanh trên mặt biển. Một đường ánh sáng chạy dài lăn tăn trên mặt nước đẹp tuyệt vời. Nàng dựa sát vào Jim, reo lên:


- Nơi đây thơ mộng quá anh ơi.


Jim nhẹ nhàng choàng một tay qua vai nàng. Mỹ Kim lại dựa thật sát vào mình Jim. Nàng bắt đầu thấy hơi nóng từ thân thể anh chàng truyền qua da thịt mình. Kim vít nhẹ đâu Jim xuống, hôn lên môi chàng. Chiếc xe từ từ đậu lại vào một khúc đường nhô ra biển. Hình như người ta cố tình làm những chỗ này cho khách đậu xe để ngắm trăng.


Đã lâu lắm rồi, có lẽ kể tử ngày qua Mỹ tới giờ, Mỹ Kim mới lại được nhìn con trăng trọn vẹn như đêm nay. Trong lòng nàng lâng lâng bao mối hoài cảm về những đêm trăng tròn ở bên nhà. Mỹ Kim nhớ nhất thời gian về sống với Mười Lôi ở Thị Nghè. Sau cái đêm mưa to gió lớn bất ngờ gặp Mười Lôi sửa xe ngay chỗ nàng trú mưa. Hai đứa ôm ấp nhau trong lòng chiếc xe xích lô máy của chàng vào lúc Mỹ Kim vừa nhẩy xuống xe đò. Và sau đó, Mười Lôi đã đưa nàng về ở chung với cặp vợ chồng người bạn của anh ta, sát ngay xa lộ Biên Hòa, trong một ngõ hẹp không có điện. Tối nào nàng cũng ra hiên ngồi chờ . Mười Lôi trở về. Vào những đêm trăng tròn. Nàng và Mười Lôi ngồi sau hè ôm ấp nhau, ngắm trăng thật thích thú. Hôm nay, Mỹ Kim đang nằm gọn trong lòng Jim. Hương vị tình yêu năm xưa trở về ngây ngất. Chiếc áo dạ hội của Kim bật tung hàng nút trước ngực ra tự hồi nào. Bộ ngực trần trụi của nàng lô lộ dưới ánh trăng. Jim mê mẩn trên vùng da thịt tuyệt vời đó mà quên đi cả lời tự hứa; sẽ giữ gìn tư cách thật đàng hoàng trong lần đi chơi với Mỹ Kim đầu tiên này.


Bàn tay chàng mạnh bạo hơn bao giờ hết. Chính Jim cũng không ngờ tại sao mình có thể sỗ sàng và hung bạo tới như vậy. Chiếc váy đắt tiền của Kim cũng đã bị chàng kéo ngược lên, để lộ cả một khoảng bụng trắng ngần. Chiếc quần lót mỏng manh của nàng không ngăn được bàn tay to lớn của Jim. Nhưng cũng chỉ vài phút sau, mảnh vải nhỏ xíu đó cũng bị bứt tung ra. Trong lòng xe nhỏ nhắn, không đủ chỗ cho hai thân hình đẫy đà xoay trở. Nhiều lúc Jim muốn đi xa hơn, nhưng không thế nào nhúc nhích được với cái tay lái của chiếc xe thể thao khó chịu này.


Thân thể chàng nóng như lửa đốt. Miếng mồi thơm tho thế này mà cứ chờn vờn trong vòng tay mà không làm thế nào thỏa mãn được như ý muốn. Trong lúc đó, Mỹ Kim vẫn ôm cứng lấy Jim. Da thịt nàng chà sát trên thân thể lông lá mướt mượt của Jim mà lòng cảm thấy ngây ngất khác thường. Chưa bao giờ nàng ôm trong vòng tay một người mà có những cảm giác mịn màng như ôm một con mèo, với bộ lông mướt mượt như thế này. Những người đi qua đời nàng, bất quá chỉ có một chút lông lưa thưa trên chân tay. Hoặc là nơi nhìêu lông nhất cũng chỉ có một khoảng. Vậy mà lông lá mọc trên người Jim dầy đặc khắp thân thể chàng.


Cảm giác lạ lùng này làm cho nàng thấy hứng thú lạ thường. Kim áp má lên ngực Jim. Bộ ngực nàng cũng dính cứng phía dưới thân thể chàng. Bờ lông mướt mượt trên thân thể Jim làm cho da thịt nàng tê chồn. Gió biển đêm nay không đem được cái lạnh giá vào da thịt nàng như mọi fân. Hơi thở Kim hừng hực, hâm hấp dưới làn da run rẩy của Jim. Nàng bắt đâu rên lên nho nhỏ...


Trời gần về sáng Jim mới đưa nàng về nhà. Mỹ Kim mệt nhoài. Mặc dù nàng đã từ chối sau bữa ăn theo Jim về nhà chàng, nhưng thân thể nàng cũng đã dã dượi dưới bàn tay hộ pháp của anh chàng luật sư trẻ tuổi này trong lòng chiếc xe hơi thể thao nhỏ nhắn đó. Vế tới nhà, nàng lao vào phòng tắm để những hạt nước gột đi phần nào cái háo hức của da thịt còn đọng lại trên thân thể. Sau đó, Mỹ Kim để nguyên những hạt nước còn bám trên thân mình, nhẩy lên giường, và ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.....


Hình như có chuông điện thoại reo liên hồi. Mỹ Kim bắt buộc phải nhấc ống nghe lên.


- Alô...


- Alô... Mỹ Kim hả?


- Dạ em đây.


- Em sắp tới rạp hát trình diễn chưa?


- Ủa... mấy giờ rồi hả anh?


- Khán giả đã vô đầy rạp rồi. Em chưa thức dậy hay sao?


- Thì em đang nói chuyện với anh đây mà.


Giọng Johnson thật khẩn khoản đâu đây điện thoại bên kia.


- Thôi mà, tới rạp hát ngay đi em.


Mỹ Kim cười khúc khích.


- Anh tới đón em nhé.


- Được rồi… được rồi. Anh tới liền bây giờ.


- Cám ơn anh. Em không có gấp đâu, cứ thủng thẳng cũng được mà.


Giọng Johnson như nhẩy ngược lên ở đầu giây bên kia.


- Đừng có đùa nữa nhe Mỹ Kim, sắp tới màn trình diễn của em rồi đó.


- Biết rồi mà. Bye bye anh.....


Bỏ ống điện thoại xuống, Mỹ Kim không ngờ mình ngủ một giấc suốt cả một ngày như thế. Nàng uể oải chui vô phòng tắm. Những tia nước làm nàng tỉnh táo hơn một chút. Có tiếng chuông ngoài cổng. Mỹ Kim biết Johnson đã tới nàng đi ra mở cửa. Johnson lọt vô trong nhà như một cơn lốc. Hai tay anh chàng chủ rạp hát Con Heo Vàng giơ lên trời than:


- Lạy Chúa tôi.... giờ này mà em còn trân truồng như vậy sao!!!


Mỹ Kim cười khúc khích, nói:


- Thì có giờ nào anh cho em mặc quần áo đâu.


Johnson biết tánh cù nhầy của Mỹ Kim, chàng ôm lấy nàng xoay một vòng cho nàng hướng về phía tủ quần áo, nói:


- Thôi mà... em làm ơn mặc quần áo vô đi. Tới giờ trình diễn rồi.


Cái nôn nóng của Johnson làm Mỹ Kim thích thú. Nàng vẫn có cái khoái làm cho lão chủ rạp hát này lên ruột. Vậy mà y vẫn luôn luôn chịu đựng và đối xử với nàng ngọt ngào hơn bất cứ cô vũ nữ nào trong rạp hát.


Khi Johnson đưa Kim tới rạp cũng là đúng lúc màn trình diễn của nàng phải bắt đâu. Anh chàng quản lý nhăn nhó chạy như gà mắc đẻ. Thấy Kim liền chắp ngay hai tay lại xá nàng mấy cái, nói:


- Anh lậy em Mỹ Kim ơi, mau mau lên đi. Nếu không khán giả dám đốt rạp hát lắm chứ không phải nói chơi đâu.


Mỹ Kim vẫn cười khúc khích. Nhưng nàng cố thay quần áo để trình diễn thực nhanh. Johnson và ngã quản lý đứng bên cạnh phụ cài những nút áo cho nàng.


- À anh cũng quên nói với em. Tối nay có một kép mới sẽ biểu diễn với em phần hai của chương trình.


- Y ra sao mà em không được biết trước?


- Em ngủ vùi cả ngày mà làm sao biết cái gì được.


-Nhưng anh đã cho y diễn thử với mấy cô khác rồi, coi cũng khá lắm.


- Những động tác có giống như hôm qua không?


- Đại khái là như thế. Nhưng y biểu diễn có hồn hơn nhiều. Hơn nữa, y còn đeo một cái mặt nạ con ác quỉ coi ngầu lắm.


Mỹ Kim chưa kịp nói gì thì anh chàng quản lý đã đẩy nàng ra ngoài sân khấu. Tiếng khán giả vỗ tay, reo hò cổ võ làm Mỹ Kim thích thú. Nàng bắt đâu uấn éo và rên rỉ. Tiếp theo sau đó là từng mảnh, từng mảnh quần áo trên thân thể nàng được cởi ra một cách hết sức nghệ thuật. Mọi người có lúc nín thờ, có lúc thét lên, có lúc cứng cả mình mẩy. Nhiều khán giả run lẩy bẩy, không còn tự chủ được vì sự khích thích tới điên người.


Những vùng da thịt trắng mịn từ từ phô bầy trần truồng. Những đường cong tối mắt kẻ chiêm ngưỡng thật man dại. Và, ánh đèn mơn chớn với âm thanh của tiếng kèn đồng thật dâm dật đã làm khán giả nhiều lúc không dán thở mạnh, vì như sợ người đẹp biến vào hư không.


Mảnh vải sau cùng đang được Mỹ Kim từ từ tháo gỡ. Bỗng một tiếng nổ bùng lên ở một góc sân khấu làm Mỹ Kim giật mình. Nàng hoảng hốt thực sự, vì mục này không có trong chương trình. Khói mầu tỏa ra thực nhanh. Một thanh niên nhẩy từ nóc sân khấu đứng giữa làn khói mịt mù ấy. Chàng ta đeo một cái mặt mạ ác quỉ coi thật dữ đằn. Mỹ Kim biết ngay là phần hai của màn trình diễn đã bắt đầu. Nàng lui lại mấy bước để nhận định rõ anh chàng đạo diễn bầy binh bố trận ra sao đây. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ nàng phải trình diễn một màn nào mà không tập dượt trước như hôm nay.


Nhưng dù sao Johnson cũng đã nói với nàng có kép mới, và các động tác biểu diễn sẽ không có gì thay đổi. Nhưng Mỹ Kim cũng thấy hơi khớp, vì nàng chưa hề gặp mặt anh chàng kép mới này lần nào. Bây giờ đứng chung một sân khấu, không biết y sẽ làm ăn ra sao đây. Tuy nhiên, nàng cố giữ bình tĩnh và cố gắng thủ trọn vai tuồng của mình.


Mỹ Kim sau khi lui lại. Nàng làm bộ hoảng hốt định bỏ chạy. Anh kép mới nhẩy một cái vút qua đâu nàng chặn ngang trước lối. Khán giả ồ lên một tiếng. Trong khi đó, chính Mỹ Kim cũng chới với vì nàng nhìn rõ anh chàng này tự nhẩy qua đầu nàng, chứ không phải có dây buộc kéo lên như màn biểu diễn tối hôm qua. Nàng tự nghĩ, không lẽ y lại có kinh công như các cao thủ võ lâm trong phim chưởng. Mỹ Kim lại làm bộ xoay mình bỏ chạy, nhưng bàn tay của anh kép vũ công đã lanh lẹ đặt lên đầu nàng xoay tròn thân thể Mỹ Kim trông thật man rợ. Bây giờ nàng cũng không hiểu tại sao mình có thể xoay tròn thân thể tuyệt diệu như vậy. Khán giả vỗ tay ào ào.


Mỹ Kim để mặc cho anh chàng này hướng dẫn mình ra sao thì ra. Nàng chỉ nương theo đà kéo, đẩy của anh ta để di chuyển thân mình. Bộ ngực nàng rung rinh theo những động tác nhồi bóp của chàng vũ công, mặc dù bàn tay anh ta không hề chạm vào thân thể nàng. Một lúc sau, bỗng anh ta kéo sát Mỹ Kim vào lòng, hai bờ môi kề nhau thực sát. Tự nhiên Mỹ Kim rùng mình khi nhìn thẳng vào cặp mắt như nẩy lửa của anh ta. Nàng có linh cảm như gặp người này ở đâu rồi. Và, anh ta bất thần hất văng tấm mặt nạ, cùng lúc kéo tung miếng vải sau cùng trên thân thể Mỹ Kim bung ra. Nàng hoảng hốt thét lên vì vừa nhận ra anh kép vũ công mới này là ai. Trong lúc đó, khán giả lại vỗ tay ào ào, cổ võ cho một động tác độc đáo mà mọi người đang trông đợi.


Bây giờ thì Mỹ Kim run lẩy bẩy trong tay con ma cà rồng này. Phải, người vũ công đang biểu diễn với nàng chính là con ma cà rồng tối hôm trước, bắt cóc nàng về căn nhà bên kia cầu Golden Gate. Trong khi đó, khán giả hoan nghênh màn biểu diễn độc đáo này một cách thực vô tư. Có ai biết đâu, những run rẩy bây giờ không còn là sự giả tạo hàng ngày. Cái sợ hãi mọi người đang chiêm ngưỡng là sự sợ hãi thực sự của một mỹ nhân nằm trong tay con ác quỉ. Chứ không phải của một diễn viên sân khấu nữa?


Màn nhung từ từ hạ xuống. Khán giả hỉ hả với những giây phút thích thú nhất từ trước tới giờ. Chưa bao giờ mọi người được thưởng lãm một màn biểu diễn tuyệt diệu như vậy. Nhưng có một điều khi màn nhung hạ xuống rồi. Màn biểu diễn vẫn còn tiếp tục mà không ai hay. Chỉ có người trong cuộc đang sống với vai trò của mình mới hiểu thấu. Kể cả anh chàng chủ rạp hát Con Heo Vàng, anh quản lý và ngã đạo diễn sân khấu cùng các diễn viên khác cũng đều là người ngoài cuộc.


Trong khi các màn biểu diễn khác tiếp tục tại rạp hát Con Heo Vàng. Hai diễn viên chính trong màn biểu diễn độc đáo vừa rồi; Con ma cà rồng và Mỹ Kim đang lang thang trên bãi biển. Gió lạnh San Francisco về đêm làm cho thân thể Mỹ Kim thật thoải mái sau những phút biểu diễn đến ngộp thở trong rạp hát. Từ lúc đưa Mỹ Kim ra đây tới giờ, con ma cà rồng vẫn lầm lỳ đi bên cạnh nàng. Trông y thực hiền lành như một chàng trai si tình đi bên người đẹp. Nhưng Mỹ Kim lại nhìn thấy cái cứng rắn khó hiểu của y đối với nàng. Đã nhìêu lúc, nàng muốn rẽ qua một ngõ khác, nhưng thân thể con ma cà rồng lướt tới chắn ngang lối đi của nàng. Và, dù đi song song bên cạnh nhau. Kỳ thực là nàng đang bi trói chặt vào sự đìêu khiển của con ma cà rồng này.


Đã mấy lần Mỹ Kim thử đọc câu chú Bùa Yêu thổi vào mình con ma cà rồng, với hy vọng làm cho y hoảng sợ mà chạy trốn như tối qua ở căn nhà bên kia cầu Golden Gate. Nhưng không hiểu sao không còn hiệu nghiệm nữa. Kỳ lạ hơn nữa, chính con ma cà rồng này cũng không biết nàng đọc chú thổi vào mình y.


Lang thang trên bãi cát một hồi, Mỹ Kim thấy mỏi chân quá. Nàng mới nói:


- Em muốn ngồi nghỉ chân một lát, mỏi quá rồi.


- Ừ.


Cả hai ngồi xuống bãi cát, hướng mặt ra biển. Thủy triều đang lên thực cao. Con nước có lẽ cũng vừa dừng lại. Sóng biển lăn tăn phản chiếu ánh trăng như một giải bạch kim bát ngát tới tận chân trời.


- Anh tên gì?


- Tên?


- Tên nghĩa là dang từ riêng cha mẹ đặt cho anh để mọi người gọi đó.


- Cha mẹ.


- Không phải cha mẹ. Mà là cái tên cha mẹ đặt cho anh. Thí dụ em tên là Mỹ Kim. Thằng cha chủ tiệm rạp hát tên là Johnson. Anh hiểu không?


- Hiểu.


- Vậy tên anh là gì?


- Tên?


- Thôi được rồi. Em cứ gọi anh là Ma Yêu đi. Bởi vì hôm trước ở trong sở cảnh sát, em kêu lên: Ma Yêu... Ma Yêu." thì anh xuất hiện. Vậy bây giờ em cứ gọi anh là Ma Yêu được không?


- Được


- Vậy anh Ma Yêu cho em hỏi một điều nhé.


- Ừ


- Có phải hôm trước anh nói theo em vì em có chiếc Bùa Yêu trên mình phải không?


- Phải.


- Tại sao?


- Hết rồi.


- Hết rồi là làm sao?


- Hết bùa.


- Nếu em đã hết Bùa Yêu thì anh còn theo em làm gì nữa?


- Còn.


- Còn cái gì nữa?


- Tình yêu.


Tình yêu?


- Phải.


- Anh muốn nói là anh yêu em?


- Phải.


- Tại sao?


- Yêu.


- Để làm gì vậy?


- Yêu.


Tự nhiên Mỹ Kim phát cáu lên vì cái lối nói chuyện cộc lốc nửa khờ khạo, nửa mất dậy như vậy. Nàng thét lên:


- Anh làm em tức chết đi mất thôi. Bây giờ anh muốn cái gì?


- Yêu.


Mỹ Kim chồm dậy, tụt quần, dạng chân thực rộng, dí sát vào mặt con ma cà rồng và thét lên:


- Có phải anh muốn cái này không?


Con ma cà rồng lắc đâu. Thân thể vẫn bất động.


- Không?


- Vậy anh muốn cái gì chứ?


- Không biết.


- Không biết mà yêu cái gì?


- Mặc quần vào.


- Tại sao phải mặc quần vào cơ chứ? Anh muốn yêu mà!


- Cảnh sát.


Vừa nghe con ma cà rồng nói xong. Mỹ Kim đã thấy ánh đèn pha từ xa xa của một chiếc xe đang từ từ tiến vế phía nàng. Mỹ Kim vội vàng mặc nhanh quần vào. Và chỉ vài phút sau, quả nhiên đó là một chiếc xe cảnh sát. Họ rọi đèn pha ngay vào Mỹ Kim và con ma cà rồng. Cả hai cùng ngồi im ánh đèn pha dừng lại một chút rồi tắt. Chiếc xe cảnh sát tử từ lướt qua chỗ hai người ngồi.


Người cảnh sát lái xe bảo anh đồng nghiệp ngồi bên cạnh:


- Danny à, hình như tao gặp thằng cha này ở đâu rồi thì phải.


Danny cười hì hì khôi hài.


- Còn tao thì hình như gặp con nhỏ ngồi bên cạnh thằng bé đó ở cái kiếp nào đổ.


Viên cảnh sát lái xe càu nhàu.


- Tao nói thật mà mày cứ tiếu lâm hoài. Mẹ nó... nhất định là tao nhớ có gặp y rồi mà.


Bỗng Danny kêu thất thanh:


- Chết cha rồi, Tommy à.


- Cái gì nữa đây?


- Còn cái gì nữa. Tao nhớ ra rồi. Con nhỏ ngồi bên cạnh thằng bé đó là cô đào thoát y vũ của rạp hát Con Heo Vàng, tụi mình bắt về tối hôm trước.


Nghe bạn nói, Tommy chợt nhớ ra hình ảnh hãi hùng đêm hôm con ma cà rồng xuất hiện tại sở cảnh sát. Chàng kêu lớn:


- Trời đất ơi, thằng cha đó chính là con ma cà rồng đã hiện ra ở phòng tụi mình.


Danny cũng chợt nhớ ra, hình ảnh đêm hãi hùng đó.


Chàng lật đật chụp máy gọi về sở:


- Trung Ương...Trung Ương. Đây Thỏ Con gọi.


Giọng cô trực điện đài có vẻ ngái ngủ.


- Đây Trung Ương nghe rõ... Thỏ Con có gì nói đi.


- Chúng tôi thấy con ma cà rồng ngồi với con nhỏ vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng trên bờ biển, dưới chân cầu Golden Gate.


Có tiếng cười khúc khích.


- Thỏ Con... giờ làm việc đừng có nói chơi trên máy nhé.


- Nói chơi cái gì. Thỏ Con xin chỉ thị bây giờ chúng tôi phải đối phó ra sao đây?


Có tiếng lục cụng trong máy, rồi giọng viên sĩ quan trưởng toán quen thuộc vang lên.


- Thỏ Con... Thỏ Con. Nai Vàng đây. Các anh vừa báo cáo cái gì nói lại đi.


- Nai Vàng. Thỏ Con thấy con ma cà rồng tối qua hiện ra ở phòng chúng ta. Nay đang ngồi với cô vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng trên bãi biển, dưới chân cầu Golden Gate. Bây giờ chúng tôi phải làm gì?


- Thỏ con nằm yên đó đi. Chúng tôi sẽ tới ngay.


Truyền lệnh cho Thỏ Con xong. Tiếng Nai Vàng gấp rút vang lên trong máy:


- Tất cả các đơn vị thuộc Khu Chinatown, trực chỉ tới bãi biển dưới chân cầu Golden Gate. Nai Vàng lập lại. Tất cả các đơn vi thuộc Khu Chinatown, chực chỉ tới bãi biển dưới chân cầu Golden Gate.


Tiếng còi xe cảnh sát rú lên khắp lối. Trời tối, đường xá ít xe qua lại nên xe cảnh sát rú còi càng chạy nhanh hơn. Chỉ vài phút sau, dưới chân cầu Golden Gate đã có hơn chục chiếc xe cảnh sát bu kín. Bây giờ thì mọi người đều xuống xe, vây quanh hai viên cảnh sát đơn vị Thỏ Con, vì Mỹ Kim và con ma cà rồng không còn ở đó nữa.


Viên sĩ quan trưởng toán nói nửa đùa nửa thật:


- Ê Danny. Chắc con ma cà rồng ôm người đẹp biến mất rồi phải không?


Danny gãi đầu gãi tai nói:


- Dạ, thưa đại úy.... nó ôm người đẹp trốn thực rồi.


Cả chục cảnh sát viên bu quanh cười ha hả. Một anh nói:


- Sao cậu không bảo nó bỏ người đẹp lại rồi muốn biến đâu thì biến.


Danny đỏ mặt, phân đua với viên sĩ quan trưởng toán:


- Đại úy à. Qủa thực là con ma cà rồng ngồi đó với con bé vũ nữ thoát y của rạp hát Con Heo Vàng mà chúng mình bắt về hôm trước đó.


Viên sĩ quan cảnh sát mỉm cười nói:


- Thôi xong rồi. Quí vi trở về nhiệm sở đi. Thỏ Con theo tôi tới rạp hát Con Heo Vàng. Giờ này tụi nó còn đang mở cửa mà.


Nói xong, ông ta leo lên xe, lái nhanh về phía trước. Chỉ vài phút sau,. Viên đại úy trưởng toán, Danny và Tommy đã tới rạp hát Con Heo Vàng. Johnson tiếp toán cảnh sát ngay ngoài cửa rạp.


- Xin chào quí vi. Hôm nay quí vi có nhã hứng tới thưởng thức biểu diễn thoát y chăng?


Viên sĩ quan cảnh sát mỉm cười.


- Dạ, chào ông chủ rạp. Chúng tôi chỉ muốn tới gặp cô Mỹ Kim một chút thôi.


Johnson nìêm nở hướng dẫn toán cảnh sát vô hậu trường sân khấu.


- Vậy xin quí vi theo tôi vô trong này. May mắn hôm nay Mỹ Kim biểu diễn xong, vẫn còn ở lại đây nói chuyện với ông đạo diễn sân khấu.


Viên Đại úy cảnh sát nhìn thuộc viên tỏ vẻ nghi ngờ. Nhưng ông ta im lặng theo sau Johnson vô hậu trường sân khấu. Danny đi sau, thì thào với bạn:


- Thật là ma quỉ, mày có tin nó chạy về đây trước tụi mình hay không?


Tommy ấm ức nói:


- Không thể nào chúng nó lại chạy nhanh hơn xe cảnh sát được. Nhưng còn phải xem thực hư thế nào đã.


- Tôi quả quyết là lúc nãy chúng mình gặp con ma cà rồng và con nhỏ vũ nữ này ở dưới chân cầu Golden Gate, chứ không thế nào nhầm vào đâu được.


- Vậy thì phải coi xem có phải con bé vũ nữ này thực sự còn ở đây hay không đã.


Tommy vừa nói xong. Johnson đã mở cánh cửa một căn phòng nhỏ. Mọi người nhìn thấy Mỹ Kim và một người đàn ông đang ngồi nói chuyện với nhau.


Johnson chỉ người đàn ông giới thiệu:


- Đây là Kinger. Người đạo diễn sân khấu sáng giá nhất của chúng tôi.


Johnson lại hướng về phía Mỹ Kim nói:


- Cô Mỹ Kim thì chắc quí vị biết rồi.


Viên sĩ quan cảnh sát tươi cười nói với Mỹ Kim:


- Xln chào cô Mỹ Kim. Chúng tôi đi tuần ngang qua đây nên ghé vô thăm cô một chút thôi. Rất tiếc là không tới sớm hơn được để coi màn trình diễn của cô. Nghe nói cô biểu diễn đêm nay thật xuất thần phải không?


Mỹ Kim cười thực tươi nói:


- Dạ, xin cám ơn lời khen tặng của đại úy. Tối mai mời quí vị tới sớm hơn một chút. Mỹ Kim sẽ đặc biệt dành màn biểu diễn tặng cho quí vị.


- Dạ... dạ, chúng tôi không dám nhận cái vinh dự đó đâu. Nhưng tối nay, hình như cô về hơi trễ phải không?


- Vâng... thưa đại úy. Anh đạo diễn muốn em ở lại bàn thêm vài chi tiết cho cuộc biểu diễn ngày mai.


- Ô nếu vậy chúng tôi xin kiếu. Không dám làm mất thì giờ quí báu của quí vi nữa. Xin chào.


- Dạ... xin chào đại úy.


Mọi người quay ra. Danny vừa đinh nói gì thì viên đại úy bấm sẽ vô tay anh, ra dấu im lặng. Trong ánh đèn lờ mờ của rạp hát. Khán giả đông không còn chỗ ngồi. Có một số phải đứng tuốt mé sau. Trên sân khấu, một đoàn vũ nữ đang biểu diễn. Các cô ấy chỉ cuốn chung quanh mình một giải lụa thật mỏng. Lúc kín, lúc hở. Những bộ ngực căng tròn tưng tưng theo từng bước đi man dại ngất ngây. Những cặp đùi nõn nà. Những đường công phơi phới trần truồng con mắt người đam mê.


Nhưng những thứ đó không hấp dẫn toán cảnh sát một chút nào. Họ còn đang để mắt vô đám khán giả. Mặt dù cả ba người không ai nói với ai một lời nào. Nhưng trong đâu họ cùng có một ý nghĩ. Và cái ý tưởng đó cùng dừng lại ở một chỗ. Trên chiếc ghế hàng đầu. Một thanh niên ngồi rất bình thản nhìn lên sân khấu. Hình như anh ta không thích thú mấy với những cô vũ nữ khiêu gợi kia. Và khi toán cảnh sát lướt qua hàng ghế danh dự rồi thì anh ta đứng dậy, rảo bước vô hậu trường.


Tommy thì thào với vị sĩ quan trưởng toán của mình:


- Bây giờ phải làm sao hả đại úy?


Viên sĩ quan nói nho nhỏ:


- Mẹ... anh không nhớ mình đã bắn y một phát rồi hay sao?


- Dạ... hôm đó y thò tay vô trong mình, lấy ra cái đầu đạn ném xuống sàn nhà lăn lông lốc, làm tôi muốn té đái.


- Vậy mà bây giờ anh còn muốn làm cái gì nữa?


- Nhưng không lý chúng mình để cho chúng yên thân như vậy hay sao?


- Không hẳn là như vậy đâu, nhưng phải bàn tính lại đã vậy bây giờ chúng ta về sở hả đại úy?


- Chắc chắn là về đó rồi, chứ còn đi đâu được nữa.


Tommy cằn nhằn:


- Tôi phục vụ trong ngành cảnh sát trên mười năm rồi. Đây là lần đâu tiên nhìn thấy một tên sát nhân mà phải né mặt.


Danny chặc lưỡi, nói:


- Vậy chứ mình làm cái gì được nó bây giờ. Nhất là trong rạp hát đông đúc như thế này. Làm náo loạn lên, thiên hạ chạy đạp lên nhau còn mang họa nữa.


Viên sĩ quan cảnh sát nói nho nhỏ:


- Phải, ngay cả có làm náo loạn lên cũng chẳng làm được cái giống gì. Nó đã từng tới ngay sở cảnh sát phá phách, tụi mình còn bó tay, há chi ở đây chỉ có ba đứa tụi mình. Nếu muốn nạp mạng thì nhào vô.


Khán gỉa vẫn say sưa thưởng thức màn trình diễn nảy lửa trên sân khấu. Họ chẳng thèm để ý gì tới mấy nhân viên cảnh sát có mặt trong rạp hát. Vì những cô vũ nữ, đang từng cặp, lại từng cặp quện vào nhau. Những bộ ngực ép sát. Những bắp đùi hất ngược. Những vùng bụng trắng nõn phơi phới. Những đường mông cong vòng hây hây là những cái làm cho những người trong rạp hát này bất cần biết chuyện gì đang xẩy ra ở đây.


Trống vẫn đánh tùng tùng. Kèn vẫn thổi réo rắt ánh sáng vẫn thật man dại. Và tiếng cổ võ của khán giả vẫn từng đợt, từng đợt vang lên thật ồn ào.....




5 views0 comments

Comments


bottom of page